-
Chương 51: Đông Sơn ngũ hổ
“Tôi sẽ làm ngay! Cho người giết Diệp Huyền kia!”
Sau khi vệ sĩ nhận được lệnh, ngay lập tức muốn liên lạc với những tội phạm giết người không chớp mắt đang lẩn trốn!
“Đợi đã.”
Ngô Thiên Di khẽ cau mày, ngăn hắn lại: “Những tên tội phạm kia đều vô cùng hung ác, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết vẫn đang truy bắt bọn họ, bảo bọn họ làm cho sạch sẽ, đừng để nữ chiến thần để mắt tới ông đây!”
“Đã rõ!”
Vệ sĩ vội vàng gật đầu rồi rời khỏi văn phòng!
“Hừ!”
Ngô Thiên Di hừ lạnh một tiếng!
“Chỉ cần Diệp Huyền chết, bọn người Lâm Thanh Nham sẽ rơi vào nỗi sợ hãi vô tận, ta muốn bọn họ biết, ta có thể tùy thời khống chế sinh mệnh của bọn họ!”
“Người nhà họ Lâm sẽ không dám mạo hiểm mạng sống của chúng để chống lại ta! Mảnh đất thương mại số hai đó sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay ta, Giang Kim Bưu sẽ lựa chọn hợp tác với ta!”
“Tập đoàn Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ bị tập đoàn của ta nuốt chửng!”
Ngô Thiên Di cười dữ tợn: “Diệp Huyền, nếu muốn trách thì tự trách sao bản thân lại là con chó của nhà họ Lâm đi! Cho nên, mạng chó của mày, tao lấy!”
Đúng vậy, Ngô Thiên Di từ đầu đến cuối chưa bao giờ để ý tới Diệp Huyền, luôn cho rằng hắn là đồ nhà quê đến từ nơi thâm sơn cùng cốc!
Gã ta thật sự không biết, Diệp Huyền là một Kim Long không khoe khoang!
Cùng lúc đó, Lâm Thanh Nham và gia đình vẫn đang đắm chìm trong sự ngây ngất khi giành được khu đất thương mại số hai.
Những ngày này, Lâm gia đã có được các kế hoạch của dự án Tân Dân Sinh, các dự án khác của tập đoàn cũng đã được nghiệm thu và hoàn thành một cách hoàn hảo. Hiện tại lại có trong tay mảnh đất thương mại số hai, tâm trạng của Lâm Thanh Nham rất tốt, hôm nay cô đặc biệt cho mình nghỉ một ngày!
Nhưng bây giờ đang trong giờ làm việc, Diệp Huyền lại không tới tập đoàn để làm mà là rất chăm chú nhìn chằm chằm điện thoại của hắn!
“Hừ! Cái tên không có chí tiến thủ!”
Lâm Thanh Nham càng tức giận hơn khi nhớ tới Diệp Huyền có tiền lương hàng tháng là hai trăm ngàn nhưng lại không làm gì cả: “Sao anh không đi làm?”
“Tư bản độc ác.”
Diệp Huyền phàn nàn, xoay người đi xuống lầu. “Đi đây!”
Lâm Thanh Nham nhìn bóng dáng của Diệp Huyền, tâm trạng càng vui vẻ hơn!
Xem ra tổng giám đốc Lâm như mình vẫn khá có uy, ít nhất có thể khiến tên khốn lười biếng này nghe lời!
Tuy nhiên, Diệp Huyền hoàn toàn không đến Tập đoàn Lâm thị!
Thay vào đó, hắn bắt taxi đến ngọn núi cao nhất ở Dương Thành, núi Thủy Long. Nơi này có một trang viên sang trọng xa hoa mà mọi người ở Dương Thành đều biết - Thủy Long Cư!
Nơi này là kiến trúc tiêu biểu của Dương Thành!
Nó từng là địa chỉ của Phiền Chiến, một nhân vật huyền thoại trong Chiến Bộ Dương Thành, có mật danh là “Phiền Chiến Vương”.
Sau đó, Phiền Chiến Vương đã có những chiến tích xuất sắc và nhiều lần lập được kỳ công, được chuyển đến trụ sở của Chiến Bộ. Gia đình cũng cùng hắn chuyển đến thủ đô.
Phiền Chiến Vương là niềm tự hào của người dân Dương Thành, và Thủy Long Cư cũng là thánh địa được người Dương Thành công nhận!
“Tiểu Phiền nhiệt tình quá, Thủy Long Cư xa hoa khổng lồ như vậy lại giao cho mình ở. Lỡ lạc đường thì phải làm sao đây…”
Diệp Huyền cầm một lượng lớn chìa khóa cửa vào Thủy Long Cư, không khỏi bất đắc dĩ mỉm cười. Thì ra Phiền Chiến Vương rất cao hứng khi biết Diệp Huyền đã đến Dương Thành, cầu Diệp Huyền nhận lấy Thủy Long Cư của mình!
“Thiếu gia, cảm ơn cậu đã tiếp quản nơi ở của tôi, đây là phúc khí mà nhà họ Phiền chúng tôi đã tu luyện mấy đời!”
“Nếu không phải cậu có chín hôn ước, tôi đã giới thiệu cháu gái quý báu của tôi cho cậu rồi!”
Trước sự hiếu khách của Phiền Chiến Vương, Diệp Huyền không còn cách nào khác ngoài việc nhận một món quà quý giá như vậy, nếu không Phiền Chiến Vương thực sự đưa cháu gái tới thì hắn phải đau đầu mất!
Cánh cổng trang viên mở ra.
Hai hàng hầu gái mặc trang phục đặc biệt bước ra, bất kể là diện mạo hay là ngoại hình đều là hạng nhất!
Bọn họ vẻ mặt đoan trang, tất cả đều cúi xuống chào hỏi Diệp Huyền: “Hoan nghênh thiếu gia về nhà!”
“Thế trận này…” Diệp Huyền giật nảy mình.
Phiền Chiến Vương gọi điện thoại tới, thoải mái cười to: “Thiếu gia, tôi biết cậu thích phụ nữ xinh đẹp nên đã cẩn thận lựa chọn hai mươi người đẹp từ Học viện Lễ nghi ở thủ đô để hầu hạ cậu!”
“Tôi nói trước, tất cả họ đều là tự nguyện. Họ nói rằng được phục vụ cậu là niềm vinh dự của họ, thiếu gia!”
“An ninh của Thủy Long Cư cũng đã sắp xếp xong, một đội hộ vệ của tôi cũng đã được phái đến trông nhà, bọn họ đều muốn học hỏi từ thiếu gia!”
“Ngoài ra, tôi đã điều tới hơn chục chiếc xe sang trọng cho cậu, thiếu gia!
“Đây là món quà nhỏ tôi gửi tới thiếu gia, xin thiếu gia vui vẻ nhận cho!”
Nghe Phiền Chiến Vương tỉ mỉ sắp xếp, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười: “Tiểu Phiền, vẫn là ông hiểu tôi, nhưng đừng tiết lộ với bên ngoài rằng tôi sống ở đây.”
“Thiếu gia, tôi hiểu!”
Phiền Chiến Vương cười còn vui vẻ hơn cả Diệp Huyền, thỏa mãn cúp điện thoại.
Kể từ đó, Diệp Huyền đã trở thành chủ sở hữu mới của Thủy Long Cư.
Ban công biệt thự của trang viên có thể nhìn ra khung cảnh của toàn bộ Dương Thành. Và ở lưng chừng núi, là những biệt thự hàng đầu ở Dương Thành. Bên trái là nơi các quan chức cấp cao về hưu an hưởng tuổi già, và bên phải là biệt thự trung cấp của giới nhà giàu địa phương. Dưới chân núi còn có một hồ nước tự nhiên rất lớn, phong cảnh rất đẹp!
“Ha ha, không tệ, không tệ!”
Diệp Huyền mỉm cười hài lòng, làm quen với các cô hầu gái xinh đẹp, chọn ra một chiếc Audi A6L kém nhất từ gara của Thủy Long Cư, lái xuống núi.
“Ồ? Là anh ta?”
Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang tạm thời sống trong một biệt thự ở đâu đó giữa núi, tình cờ nhìn thấy Diệp Huyền lái xe từ trên núi xuống!
Phụ tá xinh đẹp nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Băng Tuyết khẽ cau mày: “Tôi vừa nhìn thấy Diệp Huyền, anh ta lái xe ra khỏi Thủy Long Cư!”
Nữ phụ tá không khỏi cười khúc khích: “Tiểu thư, nhất định là cô nhìn nhầm!”
“Diệp Huyền chỉ là một tên quê mùa, ăn mặc của hắn đều do ông cụ nhà họ Lâm cung cấp. Loại người không có chí tiến thủ như hắn có tư cách gì sống ở Thủy Long Cư?”
“Hơn nữa, Thủy Long Cư là nơi ở cũ của Phiền Chiến Vương. Người có thể sống trong đó, thân phận địa vị khẳng định không thể thấp hơn Phiền Chiến Vương!”
Nghe thuộc hạ phân tích, Tiêu Băng Tuyết gật đầu tán thành: “Cô nói có lý, Diệp Huyền không đủ tư cách!”
Lúc này, Tiêu Băng Tuyết nhận được điện thoại:
“Báo cáo Chiến Thần! “Đông Sơn Ngũ hổ” trong danh sách truy bắt của chúng ta xuất hiện gần núi Thủy Long ở Dương Thành!”
“Đông Sơn Ngũ hổ? Núi Thủy Long?”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết lóe lên vẻ dữ tợn: “Đông Sơn Ngũ hổ vô cùng hung ác, có khả năng chúng muốn bắt cóc tống tiền người của núi Thủy Long!”
“Lập tức triển khai hành động truy bắt, bắt bọn chúng về quy án!”
Phía bên kia.
Diệp Huyền vừa lái xe qua một nhóm biệt thự giữa núi lại bị một chiếc ô tô chặn lại, năm người đàn ông cao lớn nhanh chóng xuống xe, hiển nhiên là đã sớm có kế hoạch!
Diệp Huyền có trí nhớ siêu phàm, bắt đầu hồi tưởng, lập tức nhớ tới tư liệu đã xem qua!
Năm người này rõ ràng là những kẻ đào tẩu từ nhà tù dưới đáy biển!
Tuy nhiên, năm người này ở trong nhà tù dưới đáy biển có cấp bậc quá thấp, họ không giống như Sát Vương có thể biết được thân phận thực sự của Diệp Huyền.
Bọn họ thật sự cho rằng Diệp Huyền chỉ là một tên nhà quê đến từ thôn quê nghèo đói!
“Thằng nhóc, không ngờ mày lại có giá như vậy, có người bỏ ra năm triệu để mua mạng mày!”
Người đứng trước mặt cười vô cùng dữ tợn: “Nếu mày không phản kháng, bọn tao có thể cho mày đi một cách thống khoái!”
“Vậy à?”
Sau khi Diệp Huyền xuống xe, hắn nhàn nhã châm một điếu thuốc: “Nếu tôi phản kháng thì thế nào?”
“Ha ha!”
Vẻ mặt Đông Sơn Ngũ Hổ tràn đầy hung ác: “Vậy mày sẽ được nếm thử tra tấn thống khổ nhất trên thế giới này, sau đó chết đi trong tuyệt vọng sợ hãi!”
“Chỉ với năm con mèo bệnh các người?”
Diệp Huyền không nhịn được cười, sau đó ngoắc ngón tay về phía bọn họ: “Nhanh lên, tôi đang vội.”
Sau khi vệ sĩ nhận được lệnh, ngay lập tức muốn liên lạc với những tội phạm giết người không chớp mắt đang lẩn trốn!
“Đợi đã.”
Ngô Thiên Di khẽ cau mày, ngăn hắn lại: “Những tên tội phạm kia đều vô cùng hung ác, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết vẫn đang truy bắt bọn họ, bảo bọn họ làm cho sạch sẽ, đừng để nữ chiến thần để mắt tới ông đây!”
“Đã rõ!”
Vệ sĩ vội vàng gật đầu rồi rời khỏi văn phòng!
“Hừ!”
Ngô Thiên Di hừ lạnh một tiếng!
“Chỉ cần Diệp Huyền chết, bọn người Lâm Thanh Nham sẽ rơi vào nỗi sợ hãi vô tận, ta muốn bọn họ biết, ta có thể tùy thời khống chế sinh mệnh của bọn họ!”
“Người nhà họ Lâm sẽ không dám mạo hiểm mạng sống của chúng để chống lại ta! Mảnh đất thương mại số hai đó sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay ta, Giang Kim Bưu sẽ lựa chọn hợp tác với ta!”
“Tập đoàn Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ bị tập đoàn của ta nuốt chửng!”
Ngô Thiên Di cười dữ tợn: “Diệp Huyền, nếu muốn trách thì tự trách sao bản thân lại là con chó của nhà họ Lâm đi! Cho nên, mạng chó của mày, tao lấy!”
Đúng vậy, Ngô Thiên Di từ đầu đến cuối chưa bao giờ để ý tới Diệp Huyền, luôn cho rằng hắn là đồ nhà quê đến từ nơi thâm sơn cùng cốc!
Gã ta thật sự không biết, Diệp Huyền là một Kim Long không khoe khoang!
Cùng lúc đó, Lâm Thanh Nham và gia đình vẫn đang đắm chìm trong sự ngây ngất khi giành được khu đất thương mại số hai.
Những ngày này, Lâm gia đã có được các kế hoạch của dự án Tân Dân Sinh, các dự án khác của tập đoàn cũng đã được nghiệm thu và hoàn thành một cách hoàn hảo. Hiện tại lại có trong tay mảnh đất thương mại số hai, tâm trạng của Lâm Thanh Nham rất tốt, hôm nay cô đặc biệt cho mình nghỉ một ngày!
Nhưng bây giờ đang trong giờ làm việc, Diệp Huyền lại không tới tập đoàn để làm mà là rất chăm chú nhìn chằm chằm điện thoại của hắn!
“Hừ! Cái tên không có chí tiến thủ!”
Lâm Thanh Nham càng tức giận hơn khi nhớ tới Diệp Huyền có tiền lương hàng tháng là hai trăm ngàn nhưng lại không làm gì cả: “Sao anh không đi làm?”
“Tư bản độc ác.”
Diệp Huyền phàn nàn, xoay người đi xuống lầu. “Đi đây!”
Lâm Thanh Nham nhìn bóng dáng của Diệp Huyền, tâm trạng càng vui vẻ hơn!
Xem ra tổng giám đốc Lâm như mình vẫn khá có uy, ít nhất có thể khiến tên khốn lười biếng này nghe lời!
Tuy nhiên, Diệp Huyền hoàn toàn không đến Tập đoàn Lâm thị!
Thay vào đó, hắn bắt taxi đến ngọn núi cao nhất ở Dương Thành, núi Thủy Long. Nơi này có một trang viên sang trọng xa hoa mà mọi người ở Dương Thành đều biết - Thủy Long Cư!
Nơi này là kiến trúc tiêu biểu của Dương Thành!
Nó từng là địa chỉ của Phiền Chiến, một nhân vật huyền thoại trong Chiến Bộ Dương Thành, có mật danh là “Phiền Chiến Vương”.
Sau đó, Phiền Chiến Vương đã có những chiến tích xuất sắc và nhiều lần lập được kỳ công, được chuyển đến trụ sở của Chiến Bộ. Gia đình cũng cùng hắn chuyển đến thủ đô.
Phiền Chiến Vương là niềm tự hào của người dân Dương Thành, và Thủy Long Cư cũng là thánh địa được người Dương Thành công nhận!
“Tiểu Phiền nhiệt tình quá, Thủy Long Cư xa hoa khổng lồ như vậy lại giao cho mình ở. Lỡ lạc đường thì phải làm sao đây…”
Diệp Huyền cầm một lượng lớn chìa khóa cửa vào Thủy Long Cư, không khỏi bất đắc dĩ mỉm cười. Thì ra Phiền Chiến Vương rất cao hứng khi biết Diệp Huyền đã đến Dương Thành, cầu Diệp Huyền nhận lấy Thủy Long Cư của mình!
“Thiếu gia, cảm ơn cậu đã tiếp quản nơi ở của tôi, đây là phúc khí mà nhà họ Phiền chúng tôi đã tu luyện mấy đời!”
“Nếu không phải cậu có chín hôn ước, tôi đã giới thiệu cháu gái quý báu của tôi cho cậu rồi!”
Trước sự hiếu khách của Phiền Chiến Vương, Diệp Huyền không còn cách nào khác ngoài việc nhận một món quà quý giá như vậy, nếu không Phiền Chiến Vương thực sự đưa cháu gái tới thì hắn phải đau đầu mất!
Cánh cổng trang viên mở ra.
Hai hàng hầu gái mặc trang phục đặc biệt bước ra, bất kể là diện mạo hay là ngoại hình đều là hạng nhất!
Bọn họ vẻ mặt đoan trang, tất cả đều cúi xuống chào hỏi Diệp Huyền: “Hoan nghênh thiếu gia về nhà!”
“Thế trận này…” Diệp Huyền giật nảy mình.
Phiền Chiến Vương gọi điện thoại tới, thoải mái cười to: “Thiếu gia, tôi biết cậu thích phụ nữ xinh đẹp nên đã cẩn thận lựa chọn hai mươi người đẹp từ Học viện Lễ nghi ở thủ đô để hầu hạ cậu!”
“Tôi nói trước, tất cả họ đều là tự nguyện. Họ nói rằng được phục vụ cậu là niềm vinh dự của họ, thiếu gia!”
“An ninh của Thủy Long Cư cũng đã sắp xếp xong, một đội hộ vệ của tôi cũng đã được phái đến trông nhà, bọn họ đều muốn học hỏi từ thiếu gia!”
“Ngoài ra, tôi đã điều tới hơn chục chiếc xe sang trọng cho cậu, thiếu gia!
“Đây là món quà nhỏ tôi gửi tới thiếu gia, xin thiếu gia vui vẻ nhận cho!”
Nghe Phiền Chiến Vương tỉ mỉ sắp xếp, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười: “Tiểu Phiền, vẫn là ông hiểu tôi, nhưng đừng tiết lộ với bên ngoài rằng tôi sống ở đây.”
“Thiếu gia, tôi hiểu!”
Phiền Chiến Vương cười còn vui vẻ hơn cả Diệp Huyền, thỏa mãn cúp điện thoại.
Kể từ đó, Diệp Huyền đã trở thành chủ sở hữu mới của Thủy Long Cư.
Ban công biệt thự của trang viên có thể nhìn ra khung cảnh của toàn bộ Dương Thành. Và ở lưng chừng núi, là những biệt thự hàng đầu ở Dương Thành. Bên trái là nơi các quan chức cấp cao về hưu an hưởng tuổi già, và bên phải là biệt thự trung cấp của giới nhà giàu địa phương. Dưới chân núi còn có một hồ nước tự nhiên rất lớn, phong cảnh rất đẹp!
“Ha ha, không tệ, không tệ!”
Diệp Huyền mỉm cười hài lòng, làm quen với các cô hầu gái xinh đẹp, chọn ra một chiếc Audi A6L kém nhất từ gara của Thủy Long Cư, lái xuống núi.
“Ồ? Là anh ta?”
Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang tạm thời sống trong một biệt thự ở đâu đó giữa núi, tình cờ nhìn thấy Diệp Huyền lái xe từ trên núi xuống!
Phụ tá xinh đẹp nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Băng Tuyết khẽ cau mày: “Tôi vừa nhìn thấy Diệp Huyền, anh ta lái xe ra khỏi Thủy Long Cư!”
Nữ phụ tá không khỏi cười khúc khích: “Tiểu thư, nhất định là cô nhìn nhầm!”
“Diệp Huyền chỉ là một tên quê mùa, ăn mặc của hắn đều do ông cụ nhà họ Lâm cung cấp. Loại người không có chí tiến thủ như hắn có tư cách gì sống ở Thủy Long Cư?”
“Hơn nữa, Thủy Long Cư là nơi ở cũ của Phiền Chiến Vương. Người có thể sống trong đó, thân phận địa vị khẳng định không thể thấp hơn Phiền Chiến Vương!”
Nghe thuộc hạ phân tích, Tiêu Băng Tuyết gật đầu tán thành: “Cô nói có lý, Diệp Huyền không đủ tư cách!”
Lúc này, Tiêu Băng Tuyết nhận được điện thoại:
“Báo cáo Chiến Thần! “Đông Sơn Ngũ hổ” trong danh sách truy bắt của chúng ta xuất hiện gần núi Thủy Long ở Dương Thành!”
“Đông Sơn Ngũ hổ? Núi Thủy Long?”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết lóe lên vẻ dữ tợn: “Đông Sơn Ngũ hổ vô cùng hung ác, có khả năng chúng muốn bắt cóc tống tiền người của núi Thủy Long!”
“Lập tức triển khai hành động truy bắt, bắt bọn chúng về quy án!”
Phía bên kia.
Diệp Huyền vừa lái xe qua một nhóm biệt thự giữa núi lại bị một chiếc ô tô chặn lại, năm người đàn ông cao lớn nhanh chóng xuống xe, hiển nhiên là đã sớm có kế hoạch!
Diệp Huyền có trí nhớ siêu phàm, bắt đầu hồi tưởng, lập tức nhớ tới tư liệu đã xem qua!
Năm người này rõ ràng là những kẻ đào tẩu từ nhà tù dưới đáy biển!
Tuy nhiên, năm người này ở trong nhà tù dưới đáy biển có cấp bậc quá thấp, họ không giống như Sát Vương có thể biết được thân phận thực sự của Diệp Huyền.
Bọn họ thật sự cho rằng Diệp Huyền chỉ là một tên nhà quê đến từ thôn quê nghèo đói!
“Thằng nhóc, không ngờ mày lại có giá như vậy, có người bỏ ra năm triệu để mua mạng mày!”
Người đứng trước mặt cười vô cùng dữ tợn: “Nếu mày không phản kháng, bọn tao có thể cho mày đi một cách thống khoái!”
“Vậy à?”
Sau khi Diệp Huyền xuống xe, hắn nhàn nhã châm một điếu thuốc: “Nếu tôi phản kháng thì thế nào?”
“Ha ha!”
Vẻ mặt Đông Sơn Ngũ Hổ tràn đầy hung ác: “Vậy mày sẽ được nếm thử tra tấn thống khổ nhất trên thế giới này, sau đó chết đi trong tuyệt vọng sợ hãi!”
“Chỉ với năm con mèo bệnh các người?”
Diệp Huyền không nhịn được cười, sau đó ngoắc ngón tay về phía bọn họ: “Nhanh lên, tôi đang vội.”