-
Chương 50: Đánh mặt Ngô tổng
“Ngô Thiên Di, ông cho rằng ông là ai, cũng xứng mời Giang tổng ăn cơm sao?”
Giọng Diệp Huyền không lớn nhưng lại mang theo sự trào phúng nồng đậm!
“Diệp Huyền, anh điên rồi sao?”
Lâm Thanh Nham vội vàng túm lấy hắn: “Đó là Ngô Thiên Di, không phải người mà anh có thể chọc nổi!”
“Sao thế, cô quan tâm tôi?” Diệp Huyền không hề sợ hãi, hỏi Lâm Thanh Nham.
“Ai quan tâm anh?”
Mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên đỏ lên, có chút miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, không dám nhìn vào mắt Diệp Huyền.
Cái tên này! Vậy mà nhìn thấu tâm tư của mình? Đáng ghét!
Ngô Thiên Di ở bên kia bị Diệp Huyền trào phúng, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác: “Cậu tên là Diệp Huyền đúng không, cấp trên như chúng tôi nói chuyện đến lượt cậu xen vào sao?”
“Ngô Thiên Di!”
Thấy Ngô Thiên Di dám bất kính với Diệp Huyền, Giang Kim Bưu lập tức giận dữ khiển trách: “Tôi đã quyết định chuyển nhượng khu đất số hai cho tập đoàn Lâm thị, tập đoàn Thiên Di của anh đừng nghĩ tới chuyện này nữa!”
“Diệp Huyền nói đúng, anh không có tư cách mời tôi ăn cơm! Tôi cũng rất bận rộn, cũng không muốn cùng anh ăn cơm!”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Ngô Thiên Di chợt cứng đờ!
Hắn không ngờ rằng Giang Kim Bưu này lại không cho mình chút mặt mũi nào!
Hắn rất coi trọng bản thân!
Nhưng Giang Kim Bưu hoàn toàn không đặt Ngô Thiên Di hắn vào mắt!
Chỗ chết người nhất chính là, Giang Kim Bưu hoàn toàn phớt lờ Ngô Thiên Di, trực tiếp đi ngang qua hắn!
Ý tứ này hết sức rõ ràng, Ngô Thiên Di ở trước mặt Giang Kim Bưu chẳng là gì cả!
“Ầy, thật mất mặt, đúng không, Ngô Thiên Di?” Diệp Huyền bất thình lình xen vào một câu.
“Phụt!”
Lâm Thanh Nham không nhịn được cười lên!
Cái tên này thiệt tình!
Đâm người ta còn lấy muối xát lên!
Nhưng thành thật mà nói, nhà họ Lâm rất thoải mái khi thấy chuyện này!
“Chết tiệt…”
Ngô Thiên Di cảm giác như bị tát mấy cái, xấu hổ vô cùng!
“Ông Lâm, tổng giám đốc Lâm, chủ tịch Lâm, sau khi tôi trở về soạn thảo hợp đồng xong sẽ đến tập đoàn Lâm thị các người mội chuyến.”
Giang Kim Bưu mỉm cười nói, ý là hết thảy đều đã xác định!
Lâm Văn Bạch vui mừng khôn xiết, liên tục cười: “Anh Giang, anh không cần đích thân đến, cứ gọi điện thoại cho tôi là được!”
Giang Kim Bưu cười to: “Cái chính là tôi muốn ghé thăm tập đoàn Lâm thị một chút, đến lúc đó làm phiền anh Lâm dẫn đường!”
“Anh Giang, anh khách sáo quá, anh mà đến chắc chắn là vinh dự cho tập đoàn Lâm thị chúng tôi!”
Sau khi chào tạm biệt nhau, Diệp Huyền đi theo ông Lâm lên xe.
Vợ chồng Giang Kim Bưu cũng xoay người trở về khách sạn, từ xa cố ý liếc nhìn Ngô Thiên Di và hai ông cháu nhà họ Trang!
Không nói một lời, ông vừa bước vào thang máy!
Ha!
Ngô Thiên Di tức giận thở ra một hơi, toàn thân tức giận đến suýt chút nữa nổ tung!
“Giang Kim Bưu, ông dám xem thường tôi như vậy? Ông chờ đó cho tôi!”
“Còn đám người nhà họ Lâm, các người cũng chờ đó cho tôi!”
“Đặc biệt là thằng Diệp Huyền kia!”
Hai ông cháu Trang Công Tử Công cũng vô cùng tức giận, đêm nay họ có thể nói là mất hết thể diện!
Giang Kim Bưu!
Thù này!
Bọn tôi nhớ kỹ!
…
Trong một căn phòng yên tĩnh của khách sạn.
“Ông xã, anh có để ý không, quan hệ giữa Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham có chút không bình thường. Tôi luôn cảm thấy giữa bọn họ có bí mật nào đó.”
“Ừm, tôi cũng phát hiện ra!”
Vương Lệ rất tinh tế, từ lời nói và hành động của họ là bà có thể phát hiện ra!
“Xem ra quan hệ giữa Diệp Huyền và nhà họ Lâm rất vi diệu, chúng ta đến tìm Trương thần y hỏi rõ ràng mới được.”
Giang Kim Bưu trầm ngâm gật đầu: “Được rồi, ngày mai chúng ta qua chỗ bác sĩ Trương ngồi một chút.”
…
Trong xe, Lâm Vân Hà, ông cụ của nhà họ Lâm, cảm thấy mình vẫn còn đang mơ!
Mặc dù là bác sĩ Trương đề cử, nhưng hành vi của Giang Kim Bưu chẳng phải là quá nhiệt tình sao? Còn vì nhà họ Lâm mà không tiếc bỏ qua nhà họ Trang và Ngô Thiên Di!
Lâm Thanh Nham không nghĩ xa như ông nội mình, chỉ rất hưng phấn nói: “Chú Giang quả là người tốt, không ngờ chú ấy lại dễ ở chung như vậy!”
Tuy nhiên, khi Diệp Huyền nghe thấy lời này, suýt chút bật cười. Có hắn ở đây, Giang Kim Bưu làm sao dám có thái độ gì với tập đoàn Lâm thị?
“Chuyện này không đơn giản như vậy!”
Lâm Vân Hà rất khẳng định, lắc đầu: “Đằng sau nhất định có thế lực nào đó chúng ta không biết tác động lên, cho nên Giang Kim Bưu mới khách khí với chúng ta như vậy!”
Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch nghe thấy Lâm Vân Hà nói như vậy, sự phấn khích của họ ngay lập tức lắng xuống.
“Cha, con không cảm thấy trong chuyện này có cái gì không đúng!”
“Ông nội, thực lực của Giang tổng vượt xa chúng ta, hơn nữa nhà họ Lâm chúng ta cũng không có gì khiến người khác ngấp nghé!”
“Giang tổng hẳn là nhìn ra năng lực làm việc xuất sắc của chúng ta, mới đặt kỳ vọng vào chúng ta!”
Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch đều nhất trí cho rằng ông cụ đã nghĩ mọi thứ quá phức tạp!
“Thật sự là mình suy nghĩ quá nhiều sao?” Ông Lâm không khỏi tự hỏi trong lòng.
Ông thật sự không nghĩ thông được. Có thật là may mắn không?
“Ông nội, ông đừng quá lo lắng, bây giờ chúng ta căn bản đã nắm chắc khu đất thương mại số hai trong tay!”
“Ngô Thiên Di và cha con nhà họ Lục không có cơ hội!”
“Đến khi chúng ta thực sự có được khu đất thương mại, không ai trong tập đoàn Lâm thị có thể tước đoạt quyền lực của chúng ta!”
“Đến lúc đó, chúng ta có cả dự án Tân Dân Sinh, không chừng tập đoàn Lâm thị của chúng ta có thể dẫn đầu trong ngành xây dựng ở Dương Thành!”
Vừa nói, mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, trong lòng tràn đầy khát vọng về tương lai!
Nghe vậy, ông Lâm cũng có tâm trạng rất tốt. Ông liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nghĩ thầm: “Từ khi Diệp Huyền đến nhà chúng ta, mọi khó khăn chúng ta gặp phải đều được giải quyết một cách kỳ diệu, cậu ấy thật sự là phước lành lớn của nhà họ Lâm chúng ta!”
Lâm Thanh Nham không thể không thừa nhận, với sự hiện diện của Diệp Huyền, vận may của nhà họ Lâm càng ngày càng tốt!
“Xem ra Diệp Huyền chính là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm chúng ta!”
“Anh ta cũng không đáng ghét lắm…”
Tuy nhiên, cô không biết rằng đằng sau tất cả những may mắn này đều là thực lực đáng sợ của Diệp Huyền đang âm thầm đảo ngược mọi thứ!
Dần dần, Lâm Thanh Nham không còn chán ghét Diệp Huyền nữa mà có thêm một chút chờ mong.
Diệp Huyền không quan tâm Lâm Thanh Nham nghĩ gì về hắn. Hắn chỉ đang nghĩ cách rời khỏi nhà họ Lâm thôi!
Hắn nghĩ thầm: “Không bao lâu nữa tập đoàn Lâm thị sẽ trở thành tập đoàn số một ở Dương Thành, lúc đó cũng coi như mình đã báo đáp ân tình của ông nội Lâm!”
“Vậy lúc mình rời khỏi nhà họ Lâm thì cũng không phải lo lắng nữa. Về phần hôn sự với Lâm Thanh Nham, tùy theo duyên phận đi!”
Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Huyền trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
…
Phía bên kia.
Ngô Thiên Di bị Giang Kim Bưu trêu đùa mà ghi hận trong lòng!
Tuy nhiên, thực lực của Giang Kim Bưu rất mạnh, Ngô Thiên Di cũng không dám công khai đối đầu!
Cho nên hắn hướng lửa giận về phía người nhà họ Lâm!
“Nhất định là Lâm gia đứng sau chuyện này, khiến cho Giang Kim Bưu chán ghét mình và tập đoàn Thiên Di! Xem ra mình phải giết gà dọa khỉ!”
Nghĩ như vậy, trong mắt Ngô Thiên Di lóe lên sự dữ tợn: “Những kẻ đào tẩu đó không phải rất thiếu tiền sao? Nói cho bọn họ biết, năm triệu, giúp tôi xử lý một người!”
Vệ sĩ riêng cúi đầu hỏi: “Ngô tổng, ngài muốn giết ai?”
Ngô Thiên Di cười hung ác: “Trước tiên tặng cho Lâm gia một món quà nhỏ đi, giết tên Diệp Huyền kia trước!”
“Cho hắn biết hậu quả khi đắc tội Ngô Thiên Di tôi!”
Giọng Diệp Huyền không lớn nhưng lại mang theo sự trào phúng nồng đậm!
“Diệp Huyền, anh điên rồi sao?”
Lâm Thanh Nham vội vàng túm lấy hắn: “Đó là Ngô Thiên Di, không phải người mà anh có thể chọc nổi!”
“Sao thế, cô quan tâm tôi?” Diệp Huyền không hề sợ hãi, hỏi Lâm Thanh Nham.
“Ai quan tâm anh?”
Mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên đỏ lên, có chút miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, không dám nhìn vào mắt Diệp Huyền.
Cái tên này! Vậy mà nhìn thấu tâm tư của mình? Đáng ghét!
Ngô Thiên Di ở bên kia bị Diệp Huyền trào phúng, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác: “Cậu tên là Diệp Huyền đúng không, cấp trên như chúng tôi nói chuyện đến lượt cậu xen vào sao?”
“Ngô Thiên Di!”
Thấy Ngô Thiên Di dám bất kính với Diệp Huyền, Giang Kim Bưu lập tức giận dữ khiển trách: “Tôi đã quyết định chuyển nhượng khu đất số hai cho tập đoàn Lâm thị, tập đoàn Thiên Di của anh đừng nghĩ tới chuyện này nữa!”
“Diệp Huyền nói đúng, anh không có tư cách mời tôi ăn cơm! Tôi cũng rất bận rộn, cũng không muốn cùng anh ăn cơm!”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Ngô Thiên Di chợt cứng đờ!
Hắn không ngờ rằng Giang Kim Bưu này lại không cho mình chút mặt mũi nào!
Hắn rất coi trọng bản thân!
Nhưng Giang Kim Bưu hoàn toàn không đặt Ngô Thiên Di hắn vào mắt!
Chỗ chết người nhất chính là, Giang Kim Bưu hoàn toàn phớt lờ Ngô Thiên Di, trực tiếp đi ngang qua hắn!
Ý tứ này hết sức rõ ràng, Ngô Thiên Di ở trước mặt Giang Kim Bưu chẳng là gì cả!
“Ầy, thật mất mặt, đúng không, Ngô Thiên Di?” Diệp Huyền bất thình lình xen vào một câu.
“Phụt!”
Lâm Thanh Nham không nhịn được cười lên!
Cái tên này thiệt tình!
Đâm người ta còn lấy muối xát lên!
Nhưng thành thật mà nói, nhà họ Lâm rất thoải mái khi thấy chuyện này!
“Chết tiệt…”
Ngô Thiên Di cảm giác như bị tát mấy cái, xấu hổ vô cùng!
“Ông Lâm, tổng giám đốc Lâm, chủ tịch Lâm, sau khi tôi trở về soạn thảo hợp đồng xong sẽ đến tập đoàn Lâm thị các người mội chuyến.”
Giang Kim Bưu mỉm cười nói, ý là hết thảy đều đã xác định!
Lâm Văn Bạch vui mừng khôn xiết, liên tục cười: “Anh Giang, anh không cần đích thân đến, cứ gọi điện thoại cho tôi là được!”
Giang Kim Bưu cười to: “Cái chính là tôi muốn ghé thăm tập đoàn Lâm thị một chút, đến lúc đó làm phiền anh Lâm dẫn đường!”
“Anh Giang, anh khách sáo quá, anh mà đến chắc chắn là vinh dự cho tập đoàn Lâm thị chúng tôi!”
Sau khi chào tạm biệt nhau, Diệp Huyền đi theo ông Lâm lên xe.
Vợ chồng Giang Kim Bưu cũng xoay người trở về khách sạn, từ xa cố ý liếc nhìn Ngô Thiên Di và hai ông cháu nhà họ Trang!
Không nói một lời, ông vừa bước vào thang máy!
Ha!
Ngô Thiên Di tức giận thở ra một hơi, toàn thân tức giận đến suýt chút nữa nổ tung!
“Giang Kim Bưu, ông dám xem thường tôi như vậy? Ông chờ đó cho tôi!”
“Còn đám người nhà họ Lâm, các người cũng chờ đó cho tôi!”
“Đặc biệt là thằng Diệp Huyền kia!”
Hai ông cháu Trang Công Tử Công cũng vô cùng tức giận, đêm nay họ có thể nói là mất hết thể diện!
Giang Kim Bưu!
Thù này!
Bọn tôi nhớ kỹ!
…
Trong một căn phòng yên tĩnh của khách sạn.
“Ông xã, anh có để ý không, quan hệ giữa Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham có chút không bình thường. Tôi luôn cảm thấy giữa bọn họ có bí mật nào đó.”
“Ừm, tôi cũng phát hiện ra!”
Vương Lệ rất tinh tế, từ lời nói và hành động của họ là bà có thể phát hiện ra!
“Xem ra quan hệ giữa Diệp Huyền và nhà họ Lâm rất vi diệu, chúng ta đến tìm Trương thần y hỏi rõ ràng mới được.”
Giang Kim Bưu trầm ngâm gật đầu: “Được rồi, ngày mai chúng ta qua chỗ bác sĩ Trương ngồi một chút.”
…
Trong xe, Lâm Vân Hà, ông cụ của nhà họ Lâm, cảm thấy mình vẫn còn đang mơ!
Mặc dù là bác sĩ Trương đề cử, nhưng hành vi của Giang Kim Bưu chẳng phải là quá nhiệt tình sao? Còn vì nhà họ Lâm mà không tiếc bỏ qua nhà họ Trang và Ngô Thiên Di!
Lâm Thanh Nham không nghĩ xa như ông nội mình, chỉ rất hưng phấn nói: “Chú Giang quả là người tốt, không ngờ chú ấy lại dễ ở chung như vậy!”
Tuy nhiên, khi Diệp Huyền nghe thấy lời này, suýt chút bật cười. Có hắn ở đây, Giang Kim Bưu làm sao dám có thái độ gì với tập đoàn Lâm thị?
“Chuyện này không đơn giản như vậy!”
Lâm Vân Hà rất khẳng định, lắc đầu: “Đằng sau nhất định có thế lực nào đó chúng ta không biết tác động lên, cho nên Giang Kim Bưu mới khách khí với chúng ta như vậy!”
Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch nghe thấy Lâm Vân Hà nói như vậy, sự phấn khích của họ ngay lập tức lắng xuống.
“Cha, con không cảm thấy trong chuyện này có cái gì không đúng!”
“Ông nội, thực lực của Giang tổng vượt xa chúng ta, hơn nữa nhà họ Lâm chúng ta cũng không có gì khiến người khác ngấp nghé!”
“Giang tổng hẳn là nhìn ra năng lực làm việc xuất sắc của chúng ta, mới đặt kỳ vọng vào chúng ta!”
Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch đều nhất trí cho rằng ông cụ đã nghĩ mọi thứ quá phức tạp!
“Thật sự là mình suy nghĩ quá nhiều sao?” Ông Lâm không khỏi tự hỏi trong lòng.
Ông thật sự không nghĩ thông được. Có thật là may mắn không?
“Ông nội, ông đừng quá lo lắng, bây giờ chúng ta căn bản đã nắm chắc khu đất thương mại số hai trong tay!”
“Ngô Thiên Di và cha con nhà họ Lục không có cơ hội!”
“Đến khi chúng ta thực sự có được khu đất thương mại, không ai trong tập đoàn Lâm thị có thể tước đoạt quyền lực của chúng ta!”
“Đến lúc đó, chúng ta có cả dự án Tân Dân Sinh, không chừng tập đoàn Lâm thị của chúng ta có thể dẫn đầu trong ngành xây dựng ở Dương Thành!”
Vừa nói, mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, trong lòng tràn đầy khát vọng về tương lai!
Nghe vậy, ông Lâm cũng có tâm trạng rất tốt. Ông liếc mắt nhìn Diệp Huyền, nghĩ thầm: “Từ khi Diệp Huyền đến nhà chúng ta, mọi khó khăn chúng ta gặp phải đều được giải quyết một cách kỳ diệu, cậu ấy thật sự là phước lành lớn của nhà họ Lâm chúng ta!”
Lâm Thanh Nham không thể không thừa nhận, với sự hiện diện của Diệp Huyền, vận may của nhà họ Lâm càng ngày càng tốt!
“Xem ra Diệp Huyền chính là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm chúng ta!”
“Anh ta cũng không đáng ghét lắm…”
Tuy nhiên, cô không biết rằng đằng sau tất cả những may mắn này đều là thực lực đáng sợ của Diệp Huyền đang âm thầm đảo ngược mọi thứ!
Dần dần, Lâm Thanh Nham không còn chán ghét Diệp Huyền nữa mà có thêm một chút chờ mong.
Diệp Huyền không quan tâm Lâm Thanh Nham nghĩ gì về hắn. Hắn chỉ đang nghĩ cách rời khỏi nhà họ Lâm thôi!
Hắn nghĩ thầm: “Không bao lâu nữa tập đoàn Lâm thị sẽ trở thành tập đoàn số một ở Dương Thành, lúc đó cũng coi như mình đã báo đáp ân tình của ông nội Lâm!”
“Vậy lúc mình rời khỏi nhà họ Lâm thì cũng không phải lo lắng nữa. Về phần hôn sự với Lâm Thanh Nham, tùy theo duyên phận đi!”
Nghĩ như vậy, trong lòng Diệp Huyền trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
…
Phía bên kia.
Ngô Thiên Di bị Giang Kim Bưu trêu đùa mà ghi hận trong lòng!
Tuy nhiên, thực lực của Giang Kim Bưu rất mạnh, Ngô Thiên Di cũng không dám công khai đối đầu!
Cho nên hắn hướng lửa giận về phía người nhà họ Lâm!
“Nhất định là Lâm gia đứng sau chuyện này, khiến cho Giang Kim Bưu chán ghét mình và tập đoàn Thiên Di! Xem ra mình phải giết gà dọa khỉ!”
Nghĩ như vậy, trong mắt Ngô Thiên Di lóe lên sự dữ tợn: “Những kẻ đào tẩu đó không phải rất thiếu tiền sao? Nói cho bọn họ biết, năm triệu, giúp tôi xử lý một người!”
Vệ sĩ riêng cúi đầu hỏi: “Ngô tổng, ngài muốn giết ai?”
Ngô Thiên Di cười hung ác: “Trước tiên tặng cho Lâm gia một món quà nhỏ đi, giết tên Diệp Huyền kia trước!”
“Cho hắn biết hậu quả khi đắc tội Ngô Thiên Di tôi!”