-
Chương 34-37
Chương 35: Thanh Nham kinh ngạc, nghi ngờ Diệp Huyền
Xem ra ông trời cũng muốn giúp anh ta!
Lục Kiên nghĩ rằng Vương Hạo Thiên đến tập đoàn Lâm thị để hỏi tội vì vậy liền cảm thấy vô cùng hưng phấn!
Trong khoảnh khắc này, Lục Kiên cảm thấy như anh ta và cha sắp trở thành tổng giám đốc và chủ tịch tập đoàn đến nơi. Đến cả tên tập đoàn Lâm thị cũng sẽ phải đổi tên thành Lục thị!
“Tôi sẽ qua trước để ổn định tâm trạng của ông Vương Hạo Thiên!”
“Lâm Thanh Nham, cha con các người phải nhanh chóng tìm ra biện pháp xoa dịu cục diện này đi. Nếu không, cô và cha cô phải chủ động từ chức!”
Lục Kiên cười cực kỳ vui vẻ rồi bước nhanh ra khỏi phòng họp để gặp Vương Hạo Thiên.
Các lãnh đạo cao cấp khác của tập đoàn nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng theo Lục Kiên ra khỏi phòng họp!
Những người ở lại là những cổ đông và giám đốc luôn ủng hộ nhà họ Lâm cũng như một số cấp dưới thân cận của Lâm Thanh Nham.
“Không sao, mọi người ra ngoài trước đi!” Lâm Vân Bạch miễn cưỡng cười nói:
“Đừng lo lắng, cho dù tôi và cha tôi không còn nắm quyền nữa, tôi cũng sẽ đảm bảo rằng mọi người sẽ nhận được lợi ích tối đa trước khi từ chức!”
Các giám đốc và mọi người nhìn nhau không khỏi thở dài: “Tổng giám đốc Lâm và chủ tịch Lâm đã làm việc chăm chỉ cống hiến cho tập đoàn, nhưng lại bị kẻ ác hãm hại, tôi thật sự cảm thấy không đáng…”
Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham chỉ có thể cười khổ, ánh mắt càng thêm buồn bã.
Nếu hai người bọn họ chủ động từ chức, vậy chẳng khác nào giao đứa con tinh thần của ông nội Lâm cho người khác!
Đây chắc chắn là một nỗi nhục lớn đối với nhà họ Lâm!
“Hai người không phải buồn như vậy!” Diệp Huyền tự tin cười nói:
“Tôi đã nói rồi, tập đoàn Lâm thị sẽ không có chuyện gì xảy ra. Người xin lỗi phải là đám người Vương Hạo Thiên kia!”
Sau khi nói câu này, Diệp Huyền xoay người đi ra khỏi phòng họp!
“Hôm nay hắn lại lên cơn cái gì vậy?” Lâm Vân Bạch khó hiểu lẩm bẩm.
“Con hy vọng những điều hắn nói có thể thành sự thật!”
Lâm Thanh Nham nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Diệp Huyền, đột nhiên nhớ tới những lời nói tối hôm qua của hắn. Diệp Huyền đã nói, tập đoàn Lâm thị sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Hắn lấy đâu ra sự tự tin này?”
“Hay là hắn đang âm thầm làm gì đó sau lưng mình?”
Lâm Thanh Nham không biết rõ nguyên nhân, nhưng cô vẫn hy vọng Diệp Huyền sẽ âm thầm làm gì đó giúp cô và nhà họ Lâm giải quyết mối nguy này!
Sảnh tầng một của tòa nhà.
Sắc mặt Vương Hạo Thiên cực kỳ nghiêm túc nhưng dường như không hề tức giận!
Theo phía sau ông ta là nhân viên cục kiểm tra chất lượng của văn phòng thành phố, giống như chức vụ của Lý Hùng Phi.
Ngoài ra còn một số nhân vật quan trọng từ cục kiểm tra chất lượng của văn phòng thành phố cũng có mặt ở đây!
Tập đoàn Lâm thị dường như đang mắc kẹt trong một vũng lầy không thể thoát ra được!
Ai nấy đều cảm thấy lo lắng và nặng nề.
Chỉ duy nhất Diệp Huyền là luôn bình tĩnh.
Bên phía này, Lục Kiên cùng đồng bọn thân cận tiến tới chào hỏi trước: “Xin chào, giám đốc Vương …”
Tuy nhiên Vương Hạo Thiên thậm chí còn không nghe hết lời của anh ta nói mà đã trực tiếp ngắt lời:
“Tôi muốn gặp cô Lâm Thanh Nham – tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị!”
“Chuyện này…”
Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Vương Hạo Thiên, Lục Kiên lại tưởng rằng Vương Hạo Thiên đang nóng lòng báo thù cho Lý Hùng Phi, trong lòng lại càng thêm sảng khoái.
Thế nhưng bề ngoài anh ta lại giả vờ vô tội: “Giám đốc Vương, xin ngài hãy bình tĩnh. Đây đều là lỗi của Lâm Thanh Nham. Oan có đầu, nợ có chủ, ngài…”
Đúng lúc này, Diệp Huyền thong thả bước ra trong thang máy.
“Hắn… hắn chính là đại nhân vật trong truyền thuyết!”
Ngay tại thời điểm Vương Hạo Thiên vừa nhìn thấy Diệp Huyền thì trong lòng ông ta không khỏi run lên.
Vào đêm hôm qua, Vương Hạo Thiên nhận được mệnh lệnh từ Bộ Ngoại giao, yêu cầu ông ta tuân theo mệnh lệnh của Diệp Huyền, xử lý hoàn hảo sự việc của Lâm Thanh Nham và Lý Hùng Phi!
Nhất định phải giữ được thanh danh trong sạch của Lâm Thanh Nham.
Ngoài ra, Vương Hạo Thiên cũng đã nhìn thấy ảnh của Diệp Huyền!
Vương Hạo Thiên rất thông minh, nếu không ông ta đã không có cơ hội ngồi vào vị trí đứng đầu Cục Kiểm tra Chất lượng của Văn phòng Thành phố!
Cho nên ông ta dù dùng mông để nghĩ cũng biết người có thể khiến ngay cả đến Bộ Ngoại Giao cũng không dám lơ là này, tuyệt đối là một nhân vật mà ông ta không thể đoán được.
Một nhân vật như vậy không được coi thường và xúc phạm!
Cho nên Vương Hạo Thiên hoàn toàn không để ý đến Lục Kiên vẫn đang nói không ngừng kia mà lập tức chạy về phía Diệp Huyền.
“Giám đốc Vương?”
Lục Kiên cực kỳ kinh ngạc khi thấy Vương Hạo Thiên coi mình như không khí mà chạy về phía Diệp Huyền!
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Chẳng lẽ Diệp Huyền và Vương Hạo Thiên có quan biết?
Chẳng trách hắn lại có thể tự tin nói Lâm Thanh Nham và tập đoàn Lâm thị sẽ không có chuyện gì!
“Xin chào…”
Vương Hạo Thiên vẻ mặt hưng phấn, muốn cùng Diệp Huyền chào hỏi nhưng lại bị Diệp Huyền lên tiếng ngắt lời trước:
“Lâm Thanh Nham ở phía sau, sẽ tới đây ngay.”
“Hả?”
Vương Hạo Thiên rất giỏi quan sát lời nói và cảm xúc của người khác, ông ta lập tức hiểu được ý đồ của Diệp Huyền!
Diệp Huyền không muốn người khác biết thân phận thật sự của mình!
Diệp Huyền tạm thời muốn che giấu!
Mặc dù không biết tại sao Diệp Huyền lại muốn che giấu thân phận thế nhưng Vương Hạo Thiên cũng không dám suy đoán quá nhiều. Hiện tại ông ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh mà hành động là được!
Vì vậy Vương Hạo Thiên lập tức điều chỉnh tâm tình, hướng Diệp Huyền gật đầu!
Nhìn thấy Diệp Huyền và Vương Hạo Thiên dường như không có bất kỳ giao tiếp thân thiết nào, Lục Kiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Diệp Huyền thật sự có quan hệ với Vương Hạo Thiên thì mọi chuyện sẽ không tốt chút nào!
May mắn thay, may mắn thay!
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, Lâm Thanh Nham bước nhanh ra ngoài!
Dù có gương mặt tuyệt đẹp và tư thế hoàn hảo nhưng cô vẫn không thể giấu được sự mệt mỏi trên khuôn mặt!
Vừa rồi Lâm Thanh Nham từ thang máy đi ra đã nhìn thấy Vương Hạo Thiên đứng cách thang máy không xa, trong lòng càng thêm lo lắng!
Vương Hạo Thiên là người đứng đầu của Cục Kiểm tra Chất lượng của Văn phòng Thành phố. Tất cả những người làm việc trong lĩnh vực xây dựng đều phải chịu sự giám sát của ông ta!
Rất khó để gặp một ông lớn trong ngành như vậy!
Nhưng bây giờ, ông lớn trong ngành xây dựng này lại đích thân đến tập đoàn Lâm thị.
Tuy nhiên đáng tiếc thay, lần này ông ta đến không phải để khen ngợi mà là để hỏi tội!
“Giám đốc Vương...”
Lâm Thanh Nham đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị Vương Hạo Thiên mắng.
Thế nhưng, Vương Hạo Thiên lại chủ động đưa tay ra trước, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện:
“Xin chào, đột ngột ghé thăm như vậy, xin lỗi đã làm phiền tổng giám đốc Lâm rồi.”
Cảnh tượng này hoàn toàn khiến cho mọi người đều choáng váng!
Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Vương Hạo Thiên không phải nổi tiếng là người rất nghiêm túc sao? Tại sao lại thân thiện tốt bụng như vậy?
Ông ta không phải đến báo thù cho Lý Hùng Phi sao?
Chính bản thân Lâm Thanh Nham cũng chết đứng, sững sờ tại chỗ, thậm chí có chút choáng váng!
“Tổng giám đốc Lâm, giám đốc Vương muốn bắt tay với cô.” Nữ thư ký phía sau vội vàng nhắc nhở.
Lúc này Lâm Thanh Nham mới phản ứng lại, vội vàng đưa tay ra: “Giám đốc Vương, ngài đến gấp quá nên chúng tôi cũng không có kịp chuẩn bị gì, khiến ngài phải chê cười rồi.”
“Tiểu Lâm lại khách sáo quá rồi!” Vương Hạo Thiên cười rất hiền lành, bắt tay Lâm Thanh Nham rồi tách ra ngay:
“Là lỗi do bọn tôi đến quá đột ngột, xin cô thứ lỗi cho.”
Nói đến đây, trên mặt Vương Hạo Thiên tràn đầy tự trách:
“Tổng giám đốc Lâm, thật ra lần này tôi đến đây là vì muốn xin lỗi cô. Tối hôm qua đứa cháu ngu ngốc Lý Hùng Phi của tôi đã bỏ thuốc mê vào rượu của cô, có ý đồ xấu với cô.”
“Nó là tội phạm! Nó đáng bị bỏ tù!”
Nghe được những lời này, Lâm Thanh Nham càng thêm sững sờ!
“Chuyện này là thế nào?”
Cô lo lắng nhìn Vương Hạo Thiên, khóe mắt lại tình cờ nhìn thấy Diệp Huyền đứng cách đó không xa phía sau Vương Hạo Thiên!
Lại nhìn thấy được nụ cười đầy tự tin và chắc chắn của Diệp Huyền!
Ầm!
Trong lòng Lâm Thanh Nham chấn động, không khỏi thầm suy đoán: “Là Diệp Huyền đã giúp mình đúng không?”
Chương 36: Bắt đầu có cảm tình với Diệp Huyền
“Là Diệp Huyền đã ra tay giúp mình, cho nên hôm qua hắn mới có thể nói tự tin như vậy?”
“Nhưng hắn có thể làm được gì? Hắn chỉ là một người từ trên núi xuống mà thôi...”
Tuy nhiên, không đợi Lâm Thanh Nham đoán ra được kết quả thì Diệp Huyền đã liếc nhìn điện thoại rồi mỉm cười rời đi.
Cứ như vậy…
Vương Hạo Thiên nói tiếp: “Bên cạnh đó, những mệnh lệnh của Lý Hùng Phi ban ra vào tối hôm qua, hôm nay tôi đích thân bác bỏ. Nhất định phải đem những người kết bè kết phái với Lý Hùng Phi ra trước công lý!”
“Tập đoàn Lâm thị có thể hoạt động lại bất cứ lúc nào. Đặc biệt là dự án Pearl Garden, tôi đã đích thân kiểm tra và nghiệm thu. Chất lượng rất tốt và dự án hoàn thành một cách hoàn hảo!”
“Số dư 20 triệu theo quy định của dự án Pearl Garden cũng đã được chuyển vào tài khoản tập đoàn Lâm thị!”
“Ngoài ra, tôi cũng sẽ viết thư khen ngợi Tập đoàn Lâm thị, để các doanh nghiệp bất động sản trong thành phố có thể học hỏi từ tập đoàn Lâm thị.”
Càng nghe lời nói của Vương Hạo Thiên, Lâm Thanh Nham càng sửng sốt!
Điều này quá bất ngờ!
Vài giây sau, tâm tình đè nén của cô mới được giải phóng, đôi mắt không khỏi rưng rưng!
Tất cả những người theo ủng hộ Lâm Thanh Nham và nhà họ Lâm cũng không thể nhịn được mà mỉm cười vui vẻ.
Tuy nhiên, Lục Kiên và phe cánh của anh ta thì đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy, răng nghiến chặt vào nhau.
“Vương Hạo Thiên tại sao lại làm như vậy? Ông ta không phải nên tới báo thù Lâm Thanh Nham sao?”
“Sao ông ta lại xin lỗi Lâm Thanh Nham?”
Lục Kiên dù có nghĩ muốn vỡ đầu cũng không hiểu tại sao sự việc lại đột ngột chuyển biến 180 độ như vậy.
“Chẳng lẽ là do đang có ai đó giở trò sau lưng?”
Lục Kiên là một nhân vật phản diện nham hiểm và xảo quyệt, trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện một hình bóng!
Diệp Huyền!
Từ đầu đến cuối sự việc này, hắn luôn có vẻ rất bình tĩnh và tự tin!
Hắn nói tập đoàn Lâm thị sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vương Hạo Thiên liền đến tận nơi xin lỗi.
Cho đến bây giờ, tất cả những gì hắn nói đều đã trở thành sự thật!
“Chẳng lẽ hắn thật sự là người đứng đằng sau tất cả những chuyện này?”
Lục Kiên tràn đầy nghi hoặc!
Người có suy nghĩ giống như Lục Kiên còn có Lâm Thanh Nham.
Cô đảo đôi mắt đẹp nhìn khắp đại sảnh một lượt nhưng vẫn không thấy Diệp Huyền.
“Diệp Huyền đâu rồi?”
Trong lòng Lâm Thanh Nham đột nhiên trở nên trống rỗng!
Tuy nhiên, tình trạng hỗn loạn của tập đoàn cuối cùng cũng đã được giải quyết, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm!
Khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ u ám của đám người Lục Kiên đối diện, cô không khỏi mỉm cười đắc ý:
“Giám đốc Lục, anh thất vọng vì mọi việc không diễn ra như anh mong đợi à?”
“Hừ!”
Lục Kiên nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh, trong lòng tràn đầy tức giận!
Tuy nhiên, trong mắt Vương Hạo Thiên cảnh tượng này lại trở nên rất có ý nghĩa!
Người tên Lục Kiên này dường như có mâu thuẫn sâu sắc với Lâm Thanh Nham.
Vương Hạo Thiên lập tức sắc mặt nghiêm trọng nhìn Lục Kiên: “Giám đốc Lục, cậu cho rằng tôi đến đây là để trả thù cho Lý Hùng Phi sao?”
Hít!
Lục Kiên toàn thân ớn lạnh, vội vàng giải thích: “Giám đốc Vương, không phải, xin ngài đừng hiểu lầm…”
“Câm miệng!”
Vương Hạo Thiên nghiêm khắc ngắt lời anh ta: “Tôi cùng tổng giám đốc Lâm nói chuyện, cậu chỉ là một giám đốc nho nhỏ, không có quyền lên tiếng ở đây!”
Lục Kiên bị Vương Hạo Thiên mắng không thương tiếc, vô cùng xấu hổ!
Mà Lâm Thanh Nham cùng với thân tín của cô đứng xem thì thấy vô cùng thoải mái, thậm chí còn không thể nhịn được mà bật cười.”
“Tiểu Lâm.” Khi Vương Hạo Thiên nói chuyện với Lâm Thanh Nham thì lại tỏ ra vô cùng thân thiện và hòa nhã:
“Chúng tôi muốn nói chuyện thêm với cô về việc đưa Lâm thị vào danh sách các doanh nghiệp kiểu mẫu!”
“Được, vậy mời Giám đốc Vương và mọi người đi theo tôi!”
Lâm Thanh Nham rất kích động, lúc xoay người còn cố ý liếc nhìn Lục Kiên một cái.
Khi cửa thang máy đóng lại, Lục Kiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:
“Lâm Thanh Nham, cô chờ đó cho tôi, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!”
Chẳng bao lâu sau, những gì đã xảy ra ở sảnh tầng một đã được lan truyền khắp cả tập đoàn.
Mọi người không khỏi bàng hoàng trước diễn biến kịch tính của sự việc!
Đồng thời, Lâm Thanh Nham cũng trở nên nổi tiếng, uy tín của cô tăng vọt.
Sau khi Lâm Thanh Nham và Vương Hạo Thiên nói chuyện làm ăn xong, cô thấp giọng hỏi:
“Giám đốc Vương, xin hỏi người ở phía sau giúp đỡ tôi là ai vậy ạ?”
Nghe vậy, Vương Hạo Thiên thầm nghĩ: “Xem ra Lâm Thanh Nham không biết Diệp Huyền tiên sinh đang ở phía sau giúp đỡ cô ấy.”
“Nếu Diệp Huyền tiên sinh không nói gì, mình cũng sẽ không nói gì, kẻo lại làm Diệp Huyền tiên sinh không vui.”
Vì vậy ông ta cười một cách khoa trương rồi hỏi: “Tiểu Lâm, cô nhớ lại thử xem, gần đây cô có gặp được quý nhân quan trọng nào không?”
Phải nói rằng khả năng dẫn dắt của Vương Hạo Thiên này rất tinh vi!
“Quý nhân?”
Lâm Thanh Nham nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, đúng rồi, chính là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã cứu cô!
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Nham thấp giọng nói: “Đêm qua là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã cứu tôi, cũng là cô ấy yêu cầu cảnh sát bắt người.”
Vương Hạo Thiên càng thêm kinh ngạc, ông ta càng ngày càng cảm thấy thân phận của Diệp Huyền không hề đơn giản, ngay cả nữ Chiến Thần cũng có liên quan!
Thế nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn rất bình tĩnh: “Xem ra nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết chính là quý nhân của cô rồi!”
“Nhưng đương nhiên là Vương Hạo Thiên tôi cũng là người tuân thủ pháp luật. Tôi sẽ không gây khó dễ tập đoàn Lâm thị của cô chỉ vì tôi là chú của Lý Hùng Phi.”
Lâm Thanh Nham đột nhiên ý thức được!
Lý Hùng Phi là bị đích thân nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết yêu cầu bắt giữ. Ai dám tỏ ra thiên vị trước mặt nữ chiến thần đây?
Cho dù Vương Hạo Thiên có bản lĩnh lớn hơn nữa thì ông ta cũng không dám đối đầu với nữ chiến thần.
Như vậy chẳng phải là đang tìm chết sao?
“Tổng giám đốc Lâm, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, tôi về trước đây.”
Vương Hạo Thiên mỉm cười chào tạm biệt, Lâm Thanh Nham đích thân tiễn ông ra ra ngoài.
Đúng lúc này Diệp Huyền cũng vừa mới quay lại sau khi nghe điện thoại xong.
“Ngài…” Đồng tử của Vương Hạo Thiên co rút lại, trong lòng không khỏi căng thẳng!
Tuy nhiên không ngờ Diệp Huyền lại chủ động mỉm cười hỏi: “Giám đốc Vương chuẩn bị rời đi à?”
“Đúng vậy.”
Vương Hạo Thiên cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, nặn ra một nụ cười rồi trả lời.
Lâm Thanh Nham có chút kinh ngạc, Diệp Huyền này cũng khá biết điều.
Bởi vì Diệp Huyền bình thường rất vô tư, nếu nhìn thấy giám đốc Vương mà không chào hỏi một tiếng thì nhất định sẽ mang đến rắc rối cho tập đoàn Lâm thị.
Nhưng Vương Hạo Thiên đang nghĩ gì, Lâm Thanh Nham lại không biết.
Vương Hạo Thiên cảm kích Diệp Huyền cùng ông ta nói chuyện trước. Nếu không ông ta thật sự không biết có nên cùng Diệp Huyền nói chuyện hay không!
Sau khi tiễn Vương Hạo Thiên đi, Lâm Thanh Nham mới thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.”
Nói xong cô nhìn Diệp Huyền, do dự một chút rồi vẫn mở miệng: “Cái đó… Cảm ơn anh hôm nay trong phòng họp đã bảo vệ tôn nghiêm cho tôi.”
Diệp Huyền đã tát Lục Kiên trong phòng họp, điều này làm cho Lâm Thanh Nham nhớ rất sâu sắc và vô cùng cảm động.
“Ha.” Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên một nụ cười: “Thì ra cô cũng biết nói lời cảm ơn nha. Vậy giờ xem ra tôi cũng không quá khó ưa, vẫn còn có chút nam tính đúng không?”
“Phốc.”
Lâm Thanh Nham bật cười, bộ ngực kiêu ngạo phập phồng lên xuống, lập tức thu hút ánh nhìn của Diệp Huyền!
“Này, anh đang nhìn ở đâu vậy hả?”
Lâm Thanh Nham đột nhiên cau mày, thấp giọng mắng: “Vừa rồi tôi mới có chút ấn tượng tốt với anh, hiện tại lại trở nên không đứng đắn như vậy?”
“Sao cô có thể trách tôi được?” Diệp Huyền không khỏi cười khổ:
“Đây là bởi vì dáng người của cô quá nổi bật thôi. Nhất là khi cô mặc đồ công sở trên người, cô không biết dáng người mình đẹp đến thế nào phải không?”
Nghe được lời khen đột ngột này, mặt Lâm Thanh Nham đỏ lên, trong khoảnh khắc cô cảm thấy Diệp Huyền này cũng khá tốt, ít nhất là người thật thà.
Đúng lúc này, trong đại sảnh truyền đến một tiếng rống giận: “Diệp Huyền, tao cuối cùng cũng tìm được mày!”
Diệp Huyền quay đầu lại nhìn thấy Lục Kiên đang cầm một thanh sắt lao nhanh về phía mình.
Rõ ràng là anh ta đang muốn báo thù việc bị Diệp Huyền tát trong phòng họp!
Chương 37: Bảo vệ Thanh Nham
Lục Kiên lao đến, trong tay cầm một thanh sắt dài bốn mươi centimet, anh ta muốn báo thù Diệp Huyền.
Cả tòa nhà tập đoàn Lâm thị lập tức chấn động.
Lục Kiên bị Diệp Huyền công khai tát hai cái trong phòng họp, sau đó lại bị Vương Hạo Thiên công khai mắng ở sảnh tòa nhà!
Những chuyện này cộng lại khiến Lục Kiến càng nghĩ càng tức giận!
Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã!
Nhưng anh ta không dám khiêu chiến giám đốc Vương Hạo Thiên cũng không thể công khai trả đũa Lâm Thanh Nham.
Vậy thì anh ta chỉ có thể hướng ‘quả hồng mềm’ để ức hiếp!
Sự tức giận này phải có chỗ xả!
Nếu không tất cả mọi người trong công ty đều cho rằng Lục Kiên anh ta là một khúc xương mềm!
Anh muốn mọi người trong công ty biết rằng chống lại anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Thế nhưng Lục Kiên lại không biết rằng Diệp Huyền lại không phải là một quả hồng mềm, hắn là một quả hồng cứng – cứng như kim cương!
“Lục Kiên?”
Nhìn thấy Lục Kiên lao về phía Diệp Huyền, sắc mặt Lâm Thanh Nham tái nhợt:
“Diệp Huyền, chạy đi!”
“Hừ.” Diệp Huyền cười lạnh: “Loại chuyện này còn chưa đủ để tôi phải chạy trốn.”
Trong khi hắn nói những lời này thì Lục Kiên cũng đã đến nơi, anh ta giơ cao thanh sắt đập về phía đầu của Diệp Huyền.
Xem ra Lục Kiên thật sự là có ý định muốn giết chết Diệp Huyền!
“Diệp Huyền!”
Lâm Thanh Nham sợ hãi hét lên.
Thế nhưng không ngờ Diệp Huyền chỉ cần dùng hai ngón tay đã có thể chặn được thanh sắt trong tay Lục Kiên.
Cho dù cho Lục Kiên có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi hai ngón tay của Diệp Huyền. Điều này càng khiến cho hắn càng thêm xấu hổ.
Lâm Thanh Nham cũng chết lặng.
Hóa ra Diệp Huyền mạnh như vậy sao?
“Chuyện đã như vậy, cậu còn muốn đánh tôi?”
Diệp Huyền nhếch khóe miệng, tát vào mặt bên kia của Lục Kiên trước mặt mọi người trong đại sảnh!
“Ah!”
Lục Kiên hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, khóe miệng đầy máu!
Vốn dĩ một bên mặt của anh ta đã sưng tấy, bây giờ lại bị tát thêm, hai bên mặt cộng lại trông giống như đầu heo!
“Xem này, như vầy thì mặt cậu mới cân xứng chứ.”
“Lục Kiên, cậu mà không đi đóng vai Trư Bát Giới thì thật đáng tiếc nha.”
Diệp Huyền chế giễu một cách hung ác, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
“Phốc!”
Lâm Thanh Nham không nhịn được bật cười.
Các nhân viên của tập đoàn Lâm thị đứng gần đó cũng cười khúc khích!
Diệp Huyền này thật là biết cách giết người không gươm giáo!
Lục Kiên xấu hổ, tức giận đến run rẩy: “Diệp Huyền, mày cho rằng mày là ai? Mày dám đánh tao thành như vậy? Tao là Giám đốc tài chính của Tập đoàn!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đừng nói là cậu, cho dù cha cậu đến tôi cũng có thể đánh. Sẽ đánh để hai cha con cậu trở thành một cặp đầu heo luôn!”
“Ha ha.”
Lần này Lâm Thanh Nham nhịn không được mà bật cười thành tiếng, những người xung quanh cũng cười theo.
Lục Kiên thật sự muốn độn thổ!
Anh ta vốn dĩ muốn đánh Diệp Huyền một trận, sau đó bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Nhưng không ngờ chú hề lại chính là chính anh ta!
“Tao sẽ giết mày!”
Lục Kiên gầm lên một tiếng rồi đứng dậy!
“Đồ điên!” Lâm Thanh Nham lạnh lùng mắng: “Lục Kiên, anh lại phát điên cái gì vậy? Đây là ở tập đoàn, không phải nơi anh muốn làm gì thì làm.”
“Lâm Thanh Nham, câm miệng!” Hai mắt Lục Kiên đỏ bừng: “Đây là chuyện riêng của ông đây và Diệp Huyền. Tránh ra cho tôi. Nếu không đừng trách tôi vô tình.”
Vừa chửi, Lục Kiên lại rút thanh sắt ra lao về phía Diệp Huyền!
Nhưng bàn chân anh ta lại bị trượt. Mũi nhọn của thanh sắt chuyển hướng đâm về phía Lâm Thanh Nham khiến cô bị dọa đến mặt mũi tái nhợt.
“Cẩn thận!”
Nhìn thấy Lâm Thanh Nham gặp nguy hiểm, Diệp Huyền không chút suy nghĩ ôm lấy vòng eo thon gọn của Lâm Thanh Nham, bế cô lên ôm kiểu công chúa.
Sau đó đá một cú, Lục Kiên lập tức văng xa.
“Cô không sao chứ?”
Diệp Huyền ôm Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng hỏi.
“Không, không sao.”
Lâm Thanh Nham có chút kinh hãi, cô cũng không quan tâm tại sao mình lại bị Diệp Huyền ôm lấy. Bộ ngực quyến rũ của cô không ngừng phập phồng, áp thật chặt vào cơ ngực của Diệp Huyền!
Sự mềm mại và mùi thơm tột cùng lập tức rót vào mũi Diệp Huyền, khiến hắn bất giác hít một hơi thơm, bị cảnh tượng bên dưới hấp dẫn mà cúi đầu.
Điều này thật không thể tin được, Diệp Huyền gần như sững sờ.
Không phải chuyện đùa đâu.
Nhìn từ góc độ này, bộ ngực và khuôn mặt tuyệt đẹp của Lâm Thanh Nham đã có tác động thị giác cực mạnh đối với Diệp Huyền.
“Không ngờ Lâm Thanh Nham lại xinh đẹp như vậy...”
Diệp Huyền âm thầm nuốt một ngụm nước bọt!
Mà Lâm Thanh Nham cũng không ngờ vừa rồi Diệp Huyền lại ra tay giúp cô không chút do dự như vậy.
Phải nói là… Cực kỳ nam tính nha!
Cảm giác cực kỳ an toàn!
Cô nhìn vào mắt Diệp Huyền, mới phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào ngực cô khiến cô lập tức đỏ mặt.
Không biết tại sao cô thực ra không hề ghét Diệp Huyền, trái lại tim cô đập rất nhanh, như có con nai nhỏ chạy loạn trong đó.
“Này, anh nhìn đủ chưa?”
“Thả tôi xuống, có rất nhiều nhân viên công ty đang nhìn...”
Lâm Thanh Nhanh đỏ mặt, cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình.
“Xin lỗi.”
Diệp Huyền vội vàng đặt cô xuống, cười nhẹ: “Cô thật xinh đẹp, tôi có chút không nhịn được phải nhìn cô thêm vài cái.”
“ y, đừng nói nữa.”
Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng lay lay cánh tay Diệp Huyền, hiển nhiên là cảm thấy ngượng ngùng vì có nhiều người nhìn như vậy. Bộ dáng này của cô lại có thêm đáng yêu và quyến rũ.
Đây là điều mà Diệp Huyền chưa từng thấy bao giờ.
Hóa ra Lâm Thanh Nham cũng có mặt nữ tính như vậy!
Điều này khá tốt!
Khi Lâm Thanh Nham dần thay đổi quan điểm của mình về Diệp Huyền thì cái nhìn của Diệp Huyền đối với Lâm Thanh Nham cũng đang dần thay đổi.
Phía bên kia.
Lục Kiên bị Diệp Huyền đá một cước, bụng dưới run rẩy, đau đớn hét lên:
“Diệp Huyền, tao sẽ gọi cảnh sát đến tống mày vào tù! Ối…!”
“Lục Kiên, anh bị như vậy là đáng đời. Bảo vệ đâu, mau đến đây.”
Lâm Thanh Nham nhớ tới vừa rồi cô suýt bị Lục Kiên làm bị thương, trong mắt hiện lên sự tức giận, vội vàng gọi bảo vệ đến!
Đúng lúc này, một ông già mặc vest, đi giày da bước nhanh tới!
“Phó chủ tịch!”
Sau khi nhìn thấy người đến, các nhân viên trong tập đoàn vội vàng chào hỏi.
Lục Chí Phàm!
Cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lâm thị, cũng là cha ruột của Lục Kiên!
Thời gian này ông ta đang đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, không ngờ lại đột ngột quay về vào lúc này.
Trong lòng Lâm Thanh Nham có chút lo lắng.
Con cáo già này đã kết thúc kỳ nghỉ sớm thì e rằng lại có kế hoạch gì đó sẽ gây bất lợi cho nhà họ Lâm rồi.
Sau khi Lục Chí Phàm đi tới, ông ta túm lấy Lục Kiên, vẻ mặt đầy tức giận:
“Đồ đáng xấu hổ, mau đến văn phòng của tôi!”
“Cha? Cuối cùng cha cũng về rồi!”
Khi Lục Kiên nhìn thấy cha ruột của mình đã trở về, ánh mắt lập tức sáng lên!
Nhưng rất nhanh anh ta lại bị tức giận che mắt: “Tên khốn Diệp Huyền dám công khai tát con hai cái, hắn còn đá…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cha của Lục Kiên, ông mau đưa con trai ông trở về đi. Quá nhục nhã rồi.”
Lục Kiên càng thêm tức giận, thế nhưng anh ta bị Lục Chí Phàm trừng mắt một cái khiến hắn không dám hó hé gì nữa.
Khi Lục Chí Phàm quay sang nhìn Lâm Thanh Nham thì vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, ông ta nở một nụ cười rồi nói:
“Tổng giám đốc Lâm, thật xin lỗi. Tôi thay mặt con trai tôi xin lỗi cô!”
Sau khi nói ra câu này, Lục Chí Phàm liền kéo Lục Kiên đến phòng làm việc của ông ta.
“Chú Lục, đi từ từ thôi ạ.”
Đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Nham cong lên, rõ ràng là đang giễu cợt.
Khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Huyền cũng đang nhìn mình mà cười.
“Anh cười cái gì?”
Lâm Thanh Nham bối rối hỏi, đôi lông mày nhíu lại cũng rất ưa nhìn.
“Ha ha.” Ánh mắt Diệp Huyền trở nên xấu xa: “Mẹ tôi nói phụ nữ mông to sẽ dễ có con hơn. Vừa rồi ôm cô, tôi phát hiện đùi của cô đầy đặn, mông to tròn trịa, còn hếch lên. Cảm giác độ đàn hồi cực kỳ tốt!”
Xem ra ông trời cũng muốn giúp anh ta!
Lục Kiên nghĩ rằng Vương Hạo Thiên đến tập đoàn Lâm thị để hỏi tội vì vậy liền cảm thấy vô cùng hưng phấn!
Trong khoảnh khắc này, Lục Kiên cảm thấy như anh ta và cha sắp trở thành tổng giám đốc và chủ tịch tập đoàn đến nơi. Đến cả tên tập đoàn Lâm thị cũng sẽ phải đổi tên thành Lục thị!
“Tôi sẽ qua trước để ổn định tâm trạng của ông Vương Hạo Thiên!”
“Lâm Thanh Nham, cha con các người phải nhanh chóng tìm ra biện pháp xoa dịu cục diện này đi. Nếu không, cô và cha cô phải chủ động từ chức!”
Lục Kiên cười cực kỳ vui vẻ rồi bước nhanh ra khỏi phòng họp để gặp Vương Hạo Thiên.
Các lãnh đạo cao cấp khác của tập đoàn nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng theo Lục Kiên ra khỏi phòng họp!
Những người ở lại là những cổ đông và giám đốc luôn ủng hộ nhà họ Lâm cũng như một số cấp dưới thân cận của Lâm Thanh Nham.
“Không sao, mọi người ra ngoài trước đi!” Lâm Vân Bạch miễn cưỡng cười nói:
“Đừng lo lắng, cho dù tôi và cha tôi không còn nắm quyền nữa, tôi cũng sẽ đảm bảo rằng mọi người sẽ nhận được lợi ích tối đa trước khi từ chức!”
Các giám đốc và mọi người nhìn nhau không khỏi thở dài: “Tổng giám đốc Lâm và chủ tịch Lâm đã làm việc chăm chỉ cống hiến cho tập đoàn, nhưng lại bị kẻ ác hãm hại, tôi thật sự cảm thấy không đáng…”
Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham chỉ có thể cười khổ, ánh mắt càng thêm buồn bã.
Nếu hai người bọn họ chủ động từ chức, vậy chẳng khác nào giao đứa con tinh thần của ông nội Lâm cho người khác!
Đây chắc chắn là một nỗi nhục lớn đối với nhà họ Lâm!
“Hai người không phải buồn như vậy!” Diệp Huyền tự tin cười nói:
“Tôi đã nói rồi, tập đoàn Lâm thị sẽ không có chuyện gì xảy ra. Người xin lỗi phải là đám người Vương Hạo Thiên kia!”
Sau khi nói câu này, Diệp Huyền xoay người đi ra khỏi phòng họp!
“Hôm nay hắn lại lên cơn cái gì vậy?” Lâm Vân Bạch khó hiểu lẩm bẩm.
“Con hy vọng những điều hắn nói có thể thành sự thật!”
Lâm Thanh Nham nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Diệp Huyền, đột nhiên nhớ tới những lời nói tối hôm qua của hắn. Diệp Huyền đã nói, tập đoàn Lâm thị sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Hắn lấy đâu ra sự tự tin này?”
“Hay là hắn đang âm thầm làm gì đó sau lưng mình?”
Lâm Thanh Nham không biết rõ nguyên nhân, nhưng cô vẫn hy vọng Diệp Huyền sẽ âm thầm làm gì đó giúp cô và nhà họ Lâm giải quyết mối nguy này!
Sảnh tầng một của tòa nhà.
Sắc mặt Vương Hạo Thiên cực kỳ nghiêm túc nhưng dường như không hề tức giận!
Theo phía sau ông ta là nhân viên cục kiểm tra chất lượng của văn phòng thành phố, giống như chức vụ của Lý Hùng Phi.
Ngoài ra còn một số nhân vật quan trọng từ cục kiểm tra chất lượng của văn phòng thành phố cũng có mặt ở đây!
Tập đoàn Lâm thị dường như đang mắc kẹt trong một vũng lầy không thể thoát ra được!
Ai nấy đều cảm thấy lo lắng và nặng nề.
Chỉ duy nhất Diệp Huyền là luôn bình tĩnh.
Bên phía này, Lục Kiên cùng đồng bọn thân cận tiến tới chào hỏi trước: “Xin chào, giám đốc Vương …”
Tuy nhiên Vương Hạo Thiên thậm chí còn không nghe hết lời của anh ta nói mà đã trực tiếp ngắt lời:
“Tôi muốn gặp cô Lâm Thanh Nham – tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị!”
“Chuyện này…”
Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Vương Hạo Thiên, Lục Kiên lại tưởng rằng Vương Hạo Thiên đang nóng lòng báo thù cho Lý Hùng Phi, trong lòng lại càng thêm sảng khoái.
Thế nhưng bề ngoài anh ta lại giả vờ vô tội: “Giám đốc Vương, xin ngài hãy bình tĩnh. Đây đều là lỗi của Lâm Thanh Nham. Oan có đầu, nợ có chủ, ngài…”
Đúng lúc này, Diệp Huyền thong thả bước ra trong thang máy.
“Hắn… hắn chính là đại nhân vật trong truyền thuyết!”
Ngay tại thời điểm Vương Hạo Thiên vừa nhìn thấy Diệp Huyền thì trong lòng ông ta không khỏi run lên.
Vào đêm hôm qua, Vương Hạo Thiên nhận được mệnh lệnh từ Bộ Ngoại giao, yêu cầu ông ta tuân theo mệnh lệnh của Diệp Huyền, xử lý hoàn hảo sự việc của Lâm Thanh Nham và Lý Hùng Phi!
Nhất định phải giữ được thanh danh trong sạch của Lâm Thanh Nham.
Ngoài ra, Vương Hạo Thiên cũng đã nhìn thấy ảnh của Diệp Huyền!
Vương Hạo Thiên rất thông minh, nếu không ông ta đã không có cơ hội ngồi vào vị trí đứng đầu Cục Kiểm tra Chất lượng của Văn phòng Thành phố!
Cho nên ông ta dù dùng mông để nghĩ cũng biết người có thể khiến ngay cả đến Bộ Ngoại Giao cũng không dám lơ là này, tuyệt đối là một nhân vật mà ông ta không thể đoán được.
Một nhân vật như vậy không được coi thường và xúc phạm!
Cho nên Vương Hạo Thiên hoàn toàn không để ý đến Lục Kiên vẫn đang nói không ngừng kia mà lập tức chạy về phía Diệp Huyền.
“Giám đốc Vương?”
Lục Kiên cực kỳ kinh ngạc khi thấy Vương Hạo Thiên coi mình như không khí mà chạy về phía Diệp Huyền!
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Chẳng lẽ Diệp Huyền và Vương Hạo Thiên có quan biết?
Chẳng trách hắn lại có thể tự tin nói Lâm Thanh Nham và tập đoàn Lâm thị sẽ không có chuyện gì!
“Xin chào…”
Vương Hạo Thiên vẻ mặt hưng phấn, muốn cùng Diệp Huyền chào hỏi nhưng lại bị Diệp Huyền lên tiếng ngắt lời trước:
“Lâm Thanh Nham ở phía sau, sẽ tới đây ngay.”
“Hả?”
Vương Hạo Thiên rất giỏi quan sát lời nói và cảm xúc của người khác, ông ta lập tức hiểu được ý đồ của Diệp Huyền!
Diệp Huyền không muốn người khác biết thân phận thật sự của mình!
Diệp Huyền tạm thời muốn che giấu!
Mặc dù không biết tại sao Diệp Huyền lại muốn che giấu thân phận thế nhưng Vương Hạo Thiên cũng không dám suy đoán quá nhiều. Hiện tại ông ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh mà hành động là được!
Vì vậy Vương Hạo Thiên lập tức điều chỉnh tâm tình, hướng Diệp Huyền gật đầu!
Nhìn thấy Diệp Huyền và Vương Hạo Thiên dường như không có bất kỳ giao tiếp thân thiết nào, Lục Kiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Diệp Huyền thật sự có quan hệ với Vương Hạo Thiên thì mọi chuyện sẽ không tốt chút nào!
May mắn thay, may mắn thay!
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, Lâm Thanh Nham bước nhanh ra ngoài!
Dù có gương mặt tuyệt đẹp và tư thế hoàn hảo nhưng cô vẫn không thể giấu được sự mệt mỏi trên khuôn mặt!
Vừa rồi Lâm Thanh Nham từ thang máy đi ra đã nhìn thấy Vương Hạo Thiên đứng cách thang máy không xa, trong lòng càng thêm lo lắng!
Vương Hạo Thiên là người đứng đầu của Cục Kiểm tra Chất lượng của Văn phòng Thành phố. Tất cả những người làm việc trong lĩnh vực xây dựng đều phải chịu sự giám sát của ông ta!
Rất khó để gặp một ông lớn trong ngành như vậy!
Nhưng bây giờ, ông lớn trong ngành xây dựng này lại đích thân đến tập đoàn Lâm thị.
Tuy nhiên đáng tiếc thay, lần này ông ta đến không phải để khen ngợi mà là để hỏi tội!
“Giám đốc Vương...”
Lâm Thanh Nham đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị Vương Hạo Thiên mắng.
Thế nhưng, Vương Hạo Thiên lại chủ động đưa tay ra trước, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện:
“Xin chào, đột ngột ghé thăm như vậy, xin lỗi đã làm phiền tổng giám đốc Lâm rồi.”
Cảnh tượng này hoàn toàn khiến cho mọi người đều choáng váng!
Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Vương Hạo Thiên không phải nổi tiếng là người rất nghiêm túc sao? Tại sao lại thân thiện tốt bụng như vậy?
Ông ta không phải đến báo thù cho Lý Hùng Phi sao?
Chính bản thân Lâm Thanh Nham cũng chết đứng, sững sờ tại chỗ, thậm chí có chút choáng váng!
“Tổng giám đốc Lâm, giám đốc Vương muốn bắt tay với cô.” Nữ thư ký phía sau vội vàng nhắc nhở.
Lúc này Lâm Thanh Nham mới phản ứng lại, vội vàng đưa tay ra: “Giám đốc Vương, ngài đến gấp quá nên chúng tôi cũng không có kịp chuẩn bị gì, khiến ngài phải chê cười rồi.”
“Tiểu Lâm lại khách sáo quá rồi!” Vương Hạo Thiên cười rất hiền lành, bắt tay Lâm Thanh Nham rồi tách ra ngay:
“Là lỗi do bọn tôi đến quá đột ngột, xin cô thứ lỗi cho.”
Nói đến đây, trên mặt Vương Hạo Thiên tràn đầy tự trách:
“Tổng giám đốc Lâm, thật ra lần này tôi đến đây là vì muốn xin lỗi cô. Tối hôm qua đứa cháu ngu ngốc Lý Hùng Phi của tôi đã bỏ thuốc mê vào rượu của cô, có ý đồ xấu với cô.”
“Nó là tội phạm! Nó đáng bị bỏ tù!”
Nghe được những lời này, Lâm Thanh Nham càng thêm sững sờ!
“Chuyện này là thế nào?”
Cô lo lắng nhìn Vương Hạo Thiên, khóe mắt lại tình cờ nhìn thấy Diệp Huyền đứng cách đó không xa phía sau Vương Hạo Thiên!
Lại nhìn thấy được nụ cười đầy tự tin và chắc chắn của Diệp Huyền!
Ầm!
Trong lòng Lâm Thanh Nham chấn động, không khỏi thầm suy đoán: “Là Diệp Huyền đã giúp mình đúng không?”
Chương 36: Bắt đầu có cảm tình với Diệp Huyền
“Là Diệp Huyền đã ra tay giúp mình, cho nên hôm qua hắn mới có thể nói tự tin như vậy?”
“Nhưng hắn có thể làm được gì? Hắn chỉ là một người từ trên núi xuống mà thôi...”
Tuy nhiên, không đợi Lâm Thanh Nham đoán ra được kết quả thì Diệp Huyền đã liếc nhìn điện thoại rồi mỉm cười rời đi.
Cứ như vậy…
Vương Hạo Thiên nói tiếp: “Bên cạnh đó, những mệnh lệnh của Lý Hùng Phi ban ra vào tối hôm qua, hôm nay tôi đích thân bác bỏ. Nhất định phải đem những người kết bè kết phái với Lý Hùng Phi ra trước công lý!”
“Tập đoàn Lâm thị có thể hoạt động lại bất cứ lúc nào. Đặc biệt là dự án Pearl Garden, tôi đã đích thân kiểm tra và nghiệm thu. Chất lượng rất tốt và dự án hoàn thành một cách hoàn hảo!”
“Số dư 20 triệu theo quy định của dự án Pearl Garden cũng đã được chuyển vào tài khoản tập đoàn Lâm thị!”
“Ngoài ra, tôi cũng sẽ viết thư khen ngợi Tập đoàn Lâm thị, để các doanh nghiệp bất động sản trong thành phố có thể học hỏi từ tập đoàn Lâm thị.”
Càng nghe lời nói của Vương Hạo Thiên, Lâm Thanh Nham càng sửng sốt!
Điều này quá bất ngờ!
Vài giây sau, tâm tình đè nén của cô mới được giải phóng, đôi mắt không khỏi rưng rưng!
Tất cả những người theo ủng hộ Lâm Thanh Nham và nhà họ Lâm cũng không thể nhịn được mà mỉm cười vui vẻ.
Tuy nhiên, Lục Kiên và phe cánh của anh ta thì đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy, răng nghiến chặt vào nhau.
“Vương Hạo Thiên tại sao lại làm như vậy? Ông ta không phải nên tới báo thù Lâm Thanh Nham sao?”
“Sao ông ta lại xin lỗi Lâm Thanh Nham?”
Lục Kiên dù có nghĩ muốn vỡ đầu cũng không hiểu tại sao sự việc lại đột ngột chuyển biến 180 độ như vậy.
“Chẳng lẽ là do đang có ai đó giở trò sau lưng?”
Lục Kiên là một nhân vật phản diện nham hiểm và xảo quyệt, trong đầu anh ta đột nhiên xuất hiện một hình bóng!
Diệp Huyền!
Từ đầu đến cuối sự việc này, hắn luôn có vẻ rất bình tĩnh và tự tin!
Hắn nói tập đoàn Lâm thị sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vương Hạo Thiên liền đến tận nơi xin lỗi.
Cho đến bây giờ, tất cả những gì hắn nói đều đã trở thành sự thật!
“Chẳng lẽ hắn thật sự là người đứng đằng sau tất cả những chuyện này?”
Lục Kiên tràn đầy nghi hoặc!
Người có suy nghĩ giống như Lục Kiên còn có Lâm Thanh Nham.
Cô đảo đôi mắt đẹp nhìn khắp đại sảnh một lượt nhưng vẫn không thấy Diệp Huyền.
“Diệp Huyền đâu rồi?”
Trong lòng Lâm Thanh Nham đột nhiên trở nên trống rỗng!
Tuy nhiên, tình trạng hỗn loạn của tập đoàn cuối cùng cũng đã được giải quyết, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm!
Khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ u ám của đám người Lục Kiên đối diện, cô không khỏi mỉm cười đắc ý:
“Giám đốc Lục, anh thất vọng vì mọi việc không diễn ra như anh mong đợi à?”
“Hừ!”
Lục Kiên nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh, trong lòng tràn đầy tức giận!
Tuy nhiên, trong mắt Vương Hạo Thiên cảnh tượng này lại trở nên rất có ý nghĩa!
Người tên Lục Kiên này dường như có mâu thuẫn sâu sắc với Lâm Thanh Nham.
Vương Hạo Thiên lập tức sắc mặt nghiêm trọng nhìn Lục Kiên: “Giám đốc Lục, cậu cho rằng tôi đến đây là để trả thù cho Lý Hùng Phi sao?”
Hít!
Lục Kiên toàn thân ớn lạnh, vội vàng giải thích: “Giám đốc Vương, không phải, xin ngài đừng hiểu lầm…”
“Câm miệng!”
Vương Hạo Thiên nghiêm khắc ngắt lời anh ta: “Tôi cùng tổng giám đốc Lâm nói chuyện, cậu chỉ là một giám đốc nho nhỏ, không có quyền lên tiếng ở đây!”
Lục Kiên bị Vương Hạo Thiên mắng không thương tiếc, vô cùng xấu hổ!
Mà Lâm Thanh Nham cùng với thân tín của cô đứng xem thì thấy vô cùng thoải mái, thậm chí còn không thể nhịn được mà bật cười.”
“Tiểu Lâm.” Khi Vương Hạo Thiên nói chuyện với Lâm Thanh Nham thì lại tỏ ra vô cùng thân thiện và hòa nhã:
“Chúng tôi muốn nói chuyện thêm với cô về việc đưa Lâm thị vào danh sách các doanh nghiệp kiểu mẫu!”
“Được, vậy mời Giám đốc Vương và mọi người đi theo tôi!”
Lâm Thanh Nham rất kích động, lúc xoay người còn cố ý liếc nhìn Lục Kiên một cái.
Khi cửa thang máy đóng lại, Lục Kiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:
“Lâm Thanh Nham, cô chờ đó cho tôi, chuyện này còn chưa kết thúc đâu!”
Chẳng bao lâu sau, những gì đã xảy ra ở sảnh tầng một đã được lan truyền khắp cả tập đoàn.
Mọi người không khỏi bàng hoàng trước diễn biến kịch tính của sự việc!
Đồng thời, Lâm Thanh Nham cũng trở nên nổi tiếng, uy tín của cô tăng vọt.
Sau khi Lâm Thanh Nham và Vương Hạo Thiên nói chuyện làm ăn xong, cô thấp giọng hỏi:
“Giám đốc Vương, xin hỏi người ở phía sau giúp đỡ tôi là ai vậy ạ?”
Nghe vậy, Vương Hạo Thiên thầm nghĩ: “Xem ra Lâm Thanh Nham không biết Diệp Huyền tiên sinh đang ở phía sau giúp đỡ cô ấy.”
“Nếu Diệp Huyền tiên sinh không nói gì, mình cũng sẽ không nói gì, kẻo lại làm Diệp Huyền tiên sinh không vui.”
Vì vậy ông ta cười một cách khoa trương rồi hỏi: “Tiểu Lâm, cô nhớ lại thử xem, gần đây cô có gặp được quý nhân quan trọng nào không?”
Phải nói rằng khả năng dẫn dắt của Vương Hạo Thiên này rất tinh vi!
“Quý nhân?”
Lâm Thanh Nham nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, đúng rồi, chính là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã cứu cô!
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Nham thấp giọng nói: “Đêm qua là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã cứu tôi, cũng là cô ấy yêu cầu cảnh sát bắt người.”
Vương Hạo Thiên càng thêm kinh ngạc, ông ta càng ngày càng cảm thấy thân phận của Diệp Huyền không hề đơn giản, ngay cả nữ Chiến Thần cũng có liên quan!
Thế nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn rất bình tĩnh: “Xem ra nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết chính là quý nhân của cô rồi!”
“Nhưng đương nhiên là Vương Hạo Thiên tôi cũng là người tuân thủ pháp luật. Tôi sẽ không gây khó dễ tập đoàn Lâm thị của cô chỉ vì tôi là chú của Lý Hùng Phi.”
Lâm Thanh Nham đột nhiên ý thức được!
Lý Hùng Phi là bị đích thân nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết yêu cầu bắt giữ. Ai dám tỏ ra thiên vị trước mặt nữ chiến thần đây?
Cho dù Vương Hạo Thiên có bản lĩnh lớn hơn nữa thì ông ta cũng không dám đối đầu với nữ chiến thần.
Như vậy chẳng phải là đang tìm chết sao?
“Tổng giám đốc Lâm, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, tôi về trước đây.”
Vương Hạo Thiên mỉm cười chào tạm biệt, Lâm Thanh Nham đích thân tiễn ông ra ra ngoài.
Đúng lúc này Diệp Huyền cũng vừa mới quay lại sau khi nghe điện thoại xong.
“Ngài…” Đồng tử của Vương Hạo Thiên co rút lại, trong lòng không khỏi căng thẳng!
Tuy nhiên không ngờ Diệp Huyền lại chủ động mỉm cười hỏi: “Giám đốc Vương chuẩn bị rời đi à?”
“Đúng vậy.”
Vương Hạo Thiên cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, nặn ra một nụ cười rồi trả lời.
Lâm Thanh Nham có chút kinh ngạc, Diệp Huyền này cũng khá biết điều.
Bởi vì Diệp Huyền bình thường rất vô tư, nếu nhìn thấy giám đốc Vương mà không chào hỏi một tiếng thì nhất định sẽ mang đến rắc rối cho tập đoàn Lâm thị.
Nhưng Vương Hạo Thiên đang nghĩ gì, Lâm Thanh Nham lại không biết.
Vương Hạo Thiên cảm kích Diệp Huyền cùng ông ta nói chuyện trước. Nếu không ông ta thật sự không biết có nên cùng Diệp Huyền nói chuyện hay không!
Sau khi tiễn Vương Hạo Thiên đi, Lâm Thanh Nham mới thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.”
Nói xong cô nhìn Diệp Huyền, do dự một chút rồi vẫn mở miệng: “Cái đó… Cảm ơn anh hôm nay trong phòng họp đã bảo vệ tôn nghiêm cho tôi.”
Diệp Huyền đã tát Lục Kiên trong phòng họp, điều này làm cho Lâm Thanh Nham nhớ rất sâu sắc và vô cùng cảm động.
“Ha.” Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên một nụ cười: “Thì ra cô cũng biết nói lời cảm ơn nha. Vậy giờ xem ra tôi cũng không quá khó ưa, vẫn còn có chút nam tính đúng không?”
“Phốc.”
Lâm Thanh Nham bật cười, bộ ngực kiêu ngạo phập phồng lên xuống, lập tức thu hút ánh nhìn của Diệp Huyền!
“Này, anh đang nhìn ở đâu vậy hả?”
Lâm Thanh Nham đột nhiên cau mày, thấp giọng mắng: “Vừa rồi tôi mới có chút ấn tượng tốt với anh, hiện tại lại trở nên không đứng đắn như vậy?”
“Sao cô có thể trách tôi được?” Diệp Huyền không khỏi cười khổ:
“Đây là bởi vì dáng người của cô quá nổi bật thôi. Nhất là khi cô mặc đồ công sở trên người, cô không biết dáng người mình đẹp đến thế nào phải không?”
Nghe được lời khen đột ngột này, mặt Lâm Thanh Nham đỏ lên, trong khoảnh khắc cô cảm thấy Diệp Huyền này cũng khá tốt, ít nhất là người thật thà.
Đúng lúc này, trong đại sảnh truyền đến một tiếng rống giận: “Diệp Huyền, tao cuối cùng cũng tìm được mày!”
Diệp Huyền quay đầu lại nhìn thấy Lục Kiên đang cầm một thanh sắt lao nhanh về phía mình.
Rõ ràng là anh ta đang muốn báo thù việc bị Diệp Huyền tát trong phòng họp!
Chương 37: Bảo vệ Thanh Nham
Lục Kiên lao đến, trong tay cầm một thanh sắt dài bốn mươi centimet, anh ta muốn báo thù Diệp Huyền.
Cả tòa nhà tập đoàn Lâm thị lập tức chấn động.
Lục Kiên bị Diệp Huyền công khai tát hai cái trong phòng họp, sau đó lại bị Vương Hạo Thiên công khai mắng ở sảnh tòa nhà!
Những chuyện này cộng lại khiến Lục Kiến càng nghĩ càng tức giận!
Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã!
Nhưng anh ta không dám khiêu chiến giám đốc Vương Hạo Thiên cũng không thể công khai trả đũa Lâm Thanh Nham.
Vậy thì anh ta chỉ có thể hướng ‘quả hồng mềm’ để ức hiếp!
Sự tức giận này phải có chỗ xả!
Nếu không tất cả mọi người trong công ty đều cho rằng Lục Kiên anh ta là một khúc xương mềm!
Anh muốn mọi người trong công ty biết rằng chống lại anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Thế nhưng Lục Kiên lại không biết rằng Diệp Huyền lại không phải là một quả hồng mềm, hắn là một quả hồng cứng – cứng như kim cương!
“Lục Kiên?”
Nhìn thấy Lục Kiên lao về phía Diệp Huyền, sắc mặt Lâm Thanh Nham tái nhợt:
“Diệp Huyền, chạy đi!”
“Hừ.” Diệp Huyền cười lạnh: “Loại chuyện này còn chưa đủ để tôi phải chạy trốn.”
Trong khi hắn nói những lời này thì Lục Kiên cũng đã đến nơi, anh ta giơ cao thanh sắt đập về phía đầu của Diệp Huyền.
Xem ra Lục Kiên thật sự là có ý định muốn giết chết Diệp Huyền!
“Diệp Huyền!”
Lâm Thanh Nham sợ hãi hét lên.
Thế nhưng không ngờ Diệp Huyền chỉ cần dùng hai ngón tay đã có thể chặn được thanh sắt trong tay Lục Kiên.
Cho dù cho Lục Kiên có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi hai ngón tay của Diệp Huyền. Điều này càng khiến cho hắn càng thêm xấu hổ.
Lâm Thanh Nham cũng chết lặng.
Hóa ra Diệp Huyền mạnh như vậy sao?
“Chuyện đã như vậy, cậu còn muốn đánh tôi?”
Diệp Huyền nhếch khóe miệng, tát vào mặt bên kia của Lục Kiên trước mặt mọi người trong đại sảnh!
“Ah!”
Lục Kiên hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, khóe miệng đầy máu!
Vốn dĩ một bên mặt của anh ta đã sưng tấy, bây giờ lại bị tát thêm, hai bên mặt cộng lại trông giống như đầu heo!
“Xem này, như vầy thì mặt cậu mới cân xứng chứ.”
“Lục Kiên, cậu mà không đi đóng vai Trư Bát Giới thì thật đáng tiếc nha.”
Diệp Huyền chế giễu một cách hung ác, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
“Phốc!”
Lâm Thanh Nham không nhịn được bật cười.
Các nhân viên của tập đoàn Lâm thị đứng gần đó cũng cười khúc khích!
Diệp Huyền này thật là biết cách giết người không gươm giáo!
Lục Kiên xấu hổ, tức giận đến run rẩy: “Diệp Huyền, mày cho rằng mày là ai? Mày dám đánh tao thành như vậy? Tao là Giám đốc tài chính của Tập đoàn!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đừng nói là cậu, cho dù cha cậu đến tôi cũng có thể đánh. Sẽ đánh để hai cha con cậu trở thành một cặp đầu heo luôn!”
“Ha ha.”
Lần này Lâm Thanh Nham nhịn không được mà bật cười thành tiếng, những người xung quanh cũng cười theo.
Lục Kiên thật sự muốn độn thổ!
Anh ta vốn dĩ muốn đánh Diệp Huyền một trận, sau đó bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Nhưng không ngờ chú hề lại chính là chính anh ta!
“Tao sẽ giết mày!”
Lục Kiên gầm lên một tiếng rồi đứng dậy!
“Đồ điên!” Lâm Thanh Nham lạnh lùng mắng: “Lục Kiên, anh lại phát điên cái gì vậy? Đây là ở tập đoàn, không phải nơi anh muốn làm gì thì làm.”
“Lâm Thanh Nham, câm miệng!” Hai mắt Lục Kiên đỏ bừng: “Đây là chuyện riêng của ông đây và Diệp Huyền. Tránh ra cho tôi. Nếu không đừng trách tôi vô tình.”
Vừa chửi, Lục Kiên lại rút thanh sắt ra lao về phía Diệp Huyền!
Nhưng bàn chân anh ta lại bị trượt. Mũi nhọn của thanh sắt chuyển hướng đâm về phía Lâm Thanh Nham khiến cô bị dọa đến mặt mũi tái nhợt.
“Cẩn thận!”
Nhìn thấy Lâm Thanh Nham gặp nguy hiểm, Diệp Huyền không chút suy nghĩ ôm lấy vòng eo thon gọn của Lâm Thanh Nham, bế cô lên ôm kiểu công chúa.
Sau đó đá một cú, Lục Kiên lập tức văng xa.
“Cô không sao chứ?”
Diệp Huyền ôm Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng hỏi.
“Không, không sao.”
Lâm Thanh Nham có chút kinh hãi, cô cũng không quan tâm tại sao mình lại bị Diệp Huyền ôm lấy. Bộ ngực quyến rũ của cô không ngừng phập phồng, áp thật chặt vào cơ ngực của Diệp Huyền!
Sự mềm mại và mùi thơm tột cùng lập tức rót vào mũi Diệp Huyền, khiến hắn bất giác hít một hơi thơm, bị cảnh tượng bên dưới hấp dẫn mà cúi đầu.
Điều này thật không thể tin được, Diệp Huyền gần như sững sờ.
Không phải chuyện đùa đâu.
Nhìn từ góc độ này, bộ ngực và khuôn mặt tuyệt đẹp của Lâm Thanh Nham đã có tác động thị giác cực mạnh đối với Diệp Huyền.
“Không ngờ Lâm Thanh Nham lại xinh đẹp như vậy...”
Diệp Huyền âm thầm nuốt một ngụm nước bọt!
Mà Lâm Thanh Nham cũng không ngờ vừa rồi Diệp Huyền lại ra tay giúp cô không chút do dự như vậy.
Phải nói là… Cực kỳ nam tính nha!
Cảm giác cực kỳ an toàn!
Cô nhìn vào mắt Diệp Huyền, mới phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào ngực cô khiến cô lập tức đỏ mặt.
Không biết tại sao cô thực ra không hề ghét Diệp Huyền, trái lại tim cô đập rất nhanh, như có con nai nhỏ chạy loạn trong đó.
“Này, anh nhìn đủ chưa?”
“Thả tôi xuống, có rất nhiều nhân viên công ty đang nhìn...”
Lâm Thanh Nhanh đỏ mặt, cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình.
“Xin lỗi.”
Diệp Huyền vội vàng đặt cô xuống, cười nhẹ: “Cô thật xinh đẹp, tôi có chút không nhịn được phải nhìn cô thêm vài cái.”
“ y, đừng nói nữa.”
Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng lay lay cánh tay Diệp Huyền, hiển nhiên là cảm thấy ngượng ngùng vì có nhiều người nhìn như vậy. Bộ dáng này của cô lại có thêm đáng yêu và quyến rũ.
Đây là điều mà Diệp Huyền chưa từng thấy bao giờ.
Hóa ra Lâm Thanh Nham cũng có mặt nữ tính như vậy!
Điều này khá tốt!
Khi Lâm Thanh Nham dần thay đổi quan điểm của mình về Diệp Huyền thì cái nhìn của Diệp Huyền đối với Lâm Thanh Nham cũng đang dần thay đổi.
Phía bên kia.
Lục Kiên bị Diệp Huyền đá một cước, bụng dưới run rẩy, đau đớn hét lên:
“Diệp Huyền, tao sẽ gọi cảnh sát đến tống mày vào tù! Ối…!”
“Lục Kiên, anh bị như vậy là đáng đời. Bảo vệ đâu, mau đến đây.”
Lâm Thanh Nham nhớ tới vừa rồi cô suýt bị Lục Kiên làm bị thương, trong mắt hiện lên sự tức giận, vội vàng gọi bảo vệ đến!
Đúng lúc này, một ông già mặc vest, đi giày da bước nhanh tới!
“Phó chủ tịch!”
Sau khi nhìn thấy người đến, các nhân viên trong tập đoàn vội vàng chào hỏi.
Lục Chí Phàm!
Cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lâm thị, cũng là cha ruột của Lục Kiên!
Thời gian này ông ta đang đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, không ngờ lại đột ngột quay về vào lúc này.
Trong lòng Lâm Thanh Nham có chút lo lắng.
Con cáo già này đã kết thúc kỳ nghỉ sớm thì e rằng lại có kế hoạch gì đó sẽ gây bất lợi cho nhà họ Lâm rồi.
Sau khi Lục Chí Phàm đi tới, ông ta túm lấy Lục Kiên, vẻ mặt đầy tức giận:
“Đồ đáng xấu hổ, mau đến văn phòng của tôi!”
“Cha? Cuối cùng cha cũng về rồi!”
Khi Lục Kiên nhìn thấy cha ruột của mình đã trở về, ánh mắt lập tức sáng lên!
Nhưng rất nhanh anh ta lại bị tức giận che mắt: “Tên khốn Diệp Huyền dám công khai tát con hai cái, hắn còn đá…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cha của Lục Kiên, ông mau đưa con trai ông trở về đi. Quá nhục nhã rồi.”
Lục Kiên càng thêm tức giận, thế nhưng anh ta bị Lục Chí Phàm trừng mắt một cái khiến hắn không dám hó hé gì nữa.
Khi Lục Chí Phàm quay sang nhìn Lâm Thanh Nham thì vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, ông ta nở một nụ cười rồi nói:
“Tổng giám đốc Lâm, thật xin lỗi. Tôi thay mặt con trai tôi xin lỗi cô!”
Sau khi nói ra câu này, Lục Chí Phàm liền kéo Lục Kiên đến phòng làm việc của ông ta.
“Chú Lục, đi từ từ thôi ạ.”
Đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Nham cong lên, rõ ràng là đang giễu cợt.
Khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Huyền cũng đang nhìn mình mà cười.
“Anh cười cái gì?”
Lâm Thanh Nham bối rối hỏi, đôi lông mày nhíu lại cũng rất ưa nhìn.
“Ha ha.” Ánh mắt Diệp Huyền trở nên xấu xa: “Mẹ tôi nói phụ nữ mông to sẽ dễ có con hơn. Vừa rồi ôm cô, tôi phát hiện đùi của cô đầy đặn, mông to tròn trịa, còn hếch lên. Cảm giác độ đàn hồi cực kỳ tốt!”