-
Chương 21-25
Chương 21: Hậu tạ
Rì rầm!
Cả phòng đột nhiên sôi trào: “Rốt cuộc là thế nào? Lại nghiêm trọng đến mức này sao?”
“Cậu Tần, cậu cứ nói thẳng đi, cơ thể của ông Chu có vấn đề gì?”
“Đúng đó, nếu không thể nói trước mặt mọi người thì bọn tôi sẽ đi ra ngoài ngay”.
Đám người Lý Kim Thủy vội vàng nói, lúc này họ thực sự đang lo lắng cho Chu Dần. Trái lại, bản thân Chu Dần lại nghi ngờ nhìn Tần Thế Vỹ. Mặc dù ông ta vừa tận mắt nhìn thấy y thuật của Tần Thế Vỹ, nhưng ông ta vẫn không tin rằng cơ thể mình đang mắc bệnh nguy hiểm đến tính mạng. Dù sao ông ta cũng đang kinh doanh trong ngành dược phẩm, mặc dù không hiểu biết về y thuật, nhưng xung quanh ông ta lại có vài bác sĩ Đông y rất giỏi. Nếu cơ thể ông ta thật sự có vấn đề gì đó nghiêm trọng thật, chắc hẳn đã được phát hiện ra từ lâu rồi chứ?
“Ông Chu, ông có thể tháo mặt dây chuyền ngọc bích ở trên cổ xuống cho tôi xem có được không?”
Tần Thế Vỹ không trả lời câu hỏi mà chỉ giơ tay lên, chỉ vào mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng trên cổ Chu Dần và nói.
Chu Dần lập tức tháo mặt dây chuyền ngọc bích ra, đưa cho Tần Thế Vỹ.
Tần Thế Vỹ cầm lấy mặt dây chuyền ngọc bích, quan sát một lúc rồi hỏi: “Chắc là dạo gần đây ông mới bắt đầu đeo mặt dây chuyền ngọc bích này có đúng không?”
“Đúng vậy, tôi mới đeo mặt dây chuyền ngọc bích này khoảng một tuần trước”.
Chu Dần gật đầu thừa nhận, Tần Thế Vỹ hỏi tiếp: “Sao ông có được mặt dây chuyền ngọc bích này?”
Chu Dần nói: “Nói thật với cậu, mặt dây chuyền ngọc bích này là do một người bạn thân đã tặng cho tôi. Ông ấy biết rằng ngày thường tôi rất yêu thích những món đồ cổ này, nên mới đến phố đồ cổ mua món đồ như thế này. Theo những lời ông ấy nói, mặt dây chuyền ngọc bích này được khai quật từ lăng mộ của Lương Trang Vương thuộc triều đại Thiên Minh, ông ấy đã tốn rất nhiều tiền mới mua được nó”.
Tần Thế Vỹ im lặng một lúc rồi mới nói: “Những chuyện khác tôi không muốn hỏi, cũng không muốn xen vào. Tôi chỉ có thể nói cho ông biết, mặt dây chuyền ngọc bích này có vấn đề”.
“Mặt dây chuyền ngọc bích có vấn đề ư?”
“Đúng vậy! Ông nhìn kỹ xem...”
Tần Thế Vỹ gật đầu. Ngay sau đó, anh bắt đầu vận khí Nhân Hoàng Kinh. Mọi người nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền ngọc bích. Không lâu sau, mặt dây chuyền ngọc bích trông có vẻ bóng loáng, được chế tác tỉ mỉ ấy lại có một ít luồng khí đen bay ra. Luồng khí đen lưu lại trên không trung một lúc rồi biến thành một mặt người đáng sợ. Không mặt của người này méo mó, ngọ nguậy, còn phát ra một tiếng hét chói tai rất đáng sợ. Tiếng hét này khiến da đầu người ta tê dại, lòng người sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh tượng này khuôn mặt xinh đẹp của Chu Đồng tái nhợt.
Một lúc sau, khi Tần Thế Vỹ vẫy tay, luồng khí đen tụ lại thành mặt người trong không khí lập tức bay tán loạn, biến mất không một dấu vết: “Đáng tiếc, đó chỉ là một oán linh bình thường, không giúp tu vi của tôi tăng lên được bao nhiêu!”
Tần Thế Vỹ vận khí Nhân Hoàng Kinh, luyện hóa oán linh dễ như trở bàn tay, nhưng tu vi không tăng lên nhiều lắm.
“Cậu Tần, vừa nãy là gì vậy?”
Chu Dần sợ hết hồn dò hỏi. Lúc này, gương mặt ông ta trắng bệch, đầy vẻ hoảng loạn. Ông ta hoàn toàn không thể tin được, mặt dây chuyền ngọc bích ông ta đeo một tuần nay lại ẩn giấu một thứ đáng sợ như vậy.
“Một oán linh!”
Tần Thế Vỹ nói đúng sự thật: “Oán linh trốn ở trong mặt dây chuyền ngọc bích này, khi người bình thường đeo nó lên người, oán linh sẽ hấp thụ từ linh khí của người đó.
Nếu chỉ kéo dài tầm ba đến năm ngày thì vấn đề này không lớn. Từ bảy ngày trở lên, sẽ bắt đầu gặp ác mộng. Hơn mười ngày, người đó sẽ rơi vào hôn mê, qua nửa tháng, oán linh sẽ thành công hút đi nguyên thần, cũng chính là thiên hồn trong ba hồn, người này sẽ chết ngay lập tức!”
“Ôi...”
Chu Dần tê liệt ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt tái nhợt. Đám người Lý Kim Thủy cũng sợ hãi không thôi. Chu Hưng Văn đứng dậy nhìn về phía Chu Dần: “Chú hai, ai đã đưa mặt dây chuyền ngọc bích này cho chú? Bây giờ cháu sẽ đi dẫn người đó đến đây gặp chú ngay!”
“Thôi, không cần đâu, chuyện này để chú tự giải quyết”.
Một lúc lâu sau, Chu Dần lắc đầu, đứng dậy, chắp tay với Tần Thế Vỹ nói: “Cậu Tần, ơn huệ này không lời nào có thể nói hết được, xin hỏi cậu Tần cần hậu tạ thế nào, chỉ cần Chu Dần tôi có thể, nhất định sẽ cố hết sức”.
“Cậu Tần, tôi cũng vậy, cậu đã trị khỏi bệnh cho tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ thật hậu hĩnh!”
Chung Nguyên cũng bày tỏ thái độ.
“Mọi người, Tần Thế Vỹ tôi không cần thù lao, tôi chỉ muốn nhờ mọi người giúp tôi một chuyện nhỏ”.
Tần Thế Vỹ vừa nói vừa lấy một tờ giấy ghi ra tên một số dược liệu: “Sáu loại dược liệu này rất quan trọng với tôi, nếu mọi người thật lòng muốn cảm ơn tôi, xin mọi người hãy giúp tôi tìm sáu loại dược liệu này”.
“Hóa ra cậu Tần muốn mua dược liệu à? Chuyện nhỏ! Chúng tôi đều là dân kinh doanh dược phẩm, lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ đi hỏi nhân viên công ty chúng tôi, bảo bọn họ đưa sáu loại dược liệu này cho cậu Tần”.
“Cậu Tần, cậu đã chữa lành bệnh cho chúng tôi, nhưng cuối cùng lại chỉ cần mấy loại dược liệu, chuyện này...”
“Đúng đó cậu Tần, cậu đừng khách sáo với chúng tôi. Nhất là chủ tịch Chu, ông ấy chính là thần tài, cậu tuyệt đối đừng ngại với ông ấy”.
Đám người Lý Kim Thủy lần lượt bày tỏ ý kiến. Nhất là Chu Dần, ông ta rất dứt khoát lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tần Thế Vỹ: “Cậu Tần, trong tấm thẻ này có hai mươi triệu tệ, mong cậu nhận lấy nó”.
Thấy thế, đám người Lý Kim Thủy đều tặc lưỡi thán phục, người giàu vung tay hào phóng quá. Nhưng Tần Thế Vỹ lại giơ tay lên ấn vào tay cầm thẻ ngân hàng của Chu Dần: “Chủ tịch Chu và ba ông chủ, như tôi vừa nói, nếu ba người muốn cảm ơn tôi, hãy giúp tôi tìm sáu loại dược liệu này. Bởi vì sáu loại dược liệu này thực sự rất quan trọng đối với tôi”.
“Được!”
Tần Thế Vỹ đã nói đến nước này, Chu Dần chỉ có thể cất thẻ ngân hàng đi, đồng thời đưa ra lời cam đoan: “Cậu Tần cứ yên tâm, chuyện sáu loại dược liệu này cứ để tôi lo”.
“Nếu đã vậy, tôi sẽ đợi tin tức từ mọi người”.
Tần Thế Vỹ mỉm cười chắp tay lại.
Chương 22: Lại tới vay tiền à?
Sau bữa ăn, đám người Chu Dần lần lượt mời rượu Tần Thế Vỹ, thái độ rất khách sáo, đối xử với Tần Thế Vỹ như một người lãnh đạo. Dù sao y thuật của Tần Thế Vỹ thật sự quá kinh người, giá trị của việc kết thân với một nhân vật như thế rất lớn, không thể đo bằng tiền được. Vào những lúc quan trọng nhất, có thể bảo vệ được tính mạng!
Cơm nước xong xuôi, Tần Thế Vỹ khéo léo từ chối lời mời ở lại của đám người Chu Dần, lập tức rời đi. Đám người Lý Kim Thủy cũng vội vàng đi đến công ty của mình. Rõ ràng họ muốn mình là người đầu tiên hỏi thăm được dược liệu.
“Chú hai, mặt dây chuyền ngọc bích của chú...”
Chu Hưng Văn đi tới, hơi lo lắng hỏi. Bây giờ không có người ngoài, anh ta mới dám hỏi vài câu. Chu Dần giơ tay lên ngắt lời anh ta: “Chuyện này cháu không cần quan tâm, chú sẽ tự xử lý. Cháu chỉ cần giúp chú một việc, lát nữa đi điều tra cậu Tần. Nếu cậu ấy không cần tiền, hãy xem liệu cậu ấy có cần thứ gì khác nữa không”.
“Vâng ạ, cháu biết rồi”.
Chu Hưng Văn vội vàng gật đầu...
Tần Thế Vỹ không tiếp tục tìm dược liệu nữa, nếu ngay cả đám người Chu Dần cũng không thể tìm được dược liệu thì anh càng không thể tìm được chúng ở bên ngoài.
Một tiếng sau, Tần Thế Vỹ đã về đến nhà.
“Thế Vỹ, hôm nay con đã ra ngoài suốt buổi sáng, thế nào rồi? Tìm được công việc nào ưng ý chưa?”
Vừa về đến nhà, Tần Quân đang ngồi trong phòng khách đã vội vàng hỏi.
“Bố, sáng... sáng nay con đã đến mấy công ty, nhưng bây giờ không phải là mùa cao điểm tuyển dụng, nên họ tạm thời không tuyển thêm người”.
Tần Thế Vỹ sửng sốt, suýt chút nữa anh quên mất lúc ra ngoài đã nói với bố rằng anh đi xin việc: “Mấy ngày tới con sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn, xem thử có công việc nào khác phù hợp với con không?”
“Vậy sao? Vậy cũng được, con hãy suy nghĩ thật kỹ, tranh thủ tìm một công việc ổn định càng sớm càng tốt. Chưa có công việc ổn định thì khó tìm được bạn gái lắm”.
Tần Quân lo lắng nói. Tần Thế Vỹ cười khanh khách!
Ông bố thân yêu của anh thúc giục anh tìm việc là vì mục đích anh tìm được bạn gái sao?
Chạng vạng tối, một mình Tần Thế Vỹ đi đến đón Tiểu Thảo về nhà.
Cơm nước xong xuôi, Tần Quân lập tức kéo Tần Thế Vỹ ra khỏi cửa, trong tay còn cầm thêm hai cái túi: “Bố, chúng ta đi đâu vậy?”
Tần Thế Vỹ nghi ngờ nói.
“Đi tới nhà chú của con”.
Tần Quân chống gậy nhưng bước đi vẫn rất nhanh nhẹn, chỉ là tốc độ đã không còn nhanh như xưa: “Bố đã nghĩ suốt cả buổi chiều, cảm thấy chuyện tìm việc làm của con không thể trì hoãn được nữa. Nếu con khó có thể tự tìm công việc thì chúng ta hãy cúi đầu, đi tìm chú và em gái họ của con để nhờ vả. Lần trước khi tới nhà chú con, bố nghe nói em gái họ của con vừa được tuyển vào một công ty, chúng ta đi xem thử nó có thể giới thiệu cho con vào đó làm luôn không”.
“Công việc...”
Tần Thế Vỹ cười khổ. Anh thật sự muốn nói thân phận của anh ở biên giới phía bắc cho bố biết, như thế, bố anh sẽ không còn phải lo lắng chuyện tìm việc làm cho anh nữa. Nhưng suy nghĩ một lúc anh lại bỏ qua.
Bộ đội ở chỗ anh có tính kỷ luật rất nghiêm ngặt, nhưng cũng rất nguy hiểm, có rất nhiều kẻ địch đang ở bên ngoài nhòm ngó, nếu tin đồn lan truyền, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Còn việc đi đến nhà chú... đã ba năm không gặp, lần này quay lại cứ đến thăm một chuyến vậy. Anh cũng nghe bố kể rằng chú đã giúp đỡ gia đình anh rất nhiều trong suốt ba năm qua.
Khoảng một tiếng sau, Tần Thế Vỹ và Tần Quân đã bắt xe bus đi đến một khu chung cư tên là Quận Thượng Hải. Khi so sánh với khu chung cư họ đang sống, Quận Thượng Hải chỉ có thể dùng chữ ‘khu chung cư dành cho người giàu’ để hình dung. Nơi đây không chỉ được phủ xanh toàn diện, hầu hết xe ra vào đều là những chiếc xe rất sang trọng.
Sau khi ghi tên ở chỗ phòng bảo vệ, hai bố con đi vào, tiến thẳng đến trước cửa nhà chú hai. Một căn hộ nằm ở tầng mười sáu!
Tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi: “Anh cả? Anh lại tới nữa hả?”
Nhìn thấy Tần Quân, trên mặt bà ta đột nhiên hiện lên vẻ chán ghét và cảnh giác: “Không phải anh lại tới vay tiền đấy chứ?”
Chương 23: Thăng chức lần hai
“Hiểu Lệ, thím hiểu nhầm rồi, tôi tới không phải để vay tiền”.
Tần Quân mỉm cười gượng gạo, sau đó đẩy Tần Thế Vỹ ở đằng sau lên, nói: “Hôm nay Thế Vỹ vừa trở về nên tôi dẫn thằng bé tới đây thăm chú thím”.
“Ồ, đúng là Thế Vỹ thật này, không phải bị phán năm năm tù à? Tính đến bây giờ mới ba năm thôi mà, sao lại đã được thả rồi?”
Lưu Hiểu Lệ liếc nhìn Tần Thế Vỹ, nói đểu.
Trước kia bởi vì thành tích học tập của Tần Thế Vỹ rất tốt, lúc nào cũng thi được hạng nhất, thật ra bà ta còn cảm thấy hơi ghen tỵ. Đặc biệt là sau này nghe nói Tần Thế Vỹ còn bám được vào nhà họ Phương, bà ta càng khó chịu. Bởi vì trước kia, cuộc sống của gia đình Tần Thế Vỹ vẫn luôn không bằng nhà bọn họ, một khi Tần Thế Vỹ làm rể nhà họ Phương thì chắc chắn sẽ vượt qua nhà bọn họ.
“Hiểu Lệ, ai tới vậy?”
Lúc này, trong phòng truyền ra giọng của một người đàn ông trung niên.
“Là anh cả và Thế Vỹ”.
Lưu Hiểu Lệ bực bội nghiêng người qua, nói: “Mau vào nhà đi!”
“Thế Vỹ? Đúng là cháu rồi, sao cháu được thả sớm vậy?”
Mới vừa vào nhà, một bóng người đã chạy vội ra, là người vừa lên tiếng, chú hai của Tần Thế Vỹ tên là Tần Đông Hải. Tần Đông Hải có dáng người gầy gò, đeo một chiếc mắt kính gọng mạ vàng tạo cho người khác một cảm giác ổn tồn lễ độ.
“Chú, thím, cảm ơn chú thím vẫn luôn chăm sóc nhà cháu trong suốt ba năm nay”.
Tần Thế Vỹ cười nói. Mặc dù thím hai hơi cay nghiệt nhưng bản tính của thím cũng không phải quá xấu, Tần Thế Vỹ sẽ không chấp nhặt với bà ta.
“Đều là người một nhà cả mà, cần gì phải nói khách sáo thế? Mau vào phòng khách ngồi đi. Đúng lúc, trong nhà có khách, chú vừa mới pha trà xong, cháu và bố mau vào uống trà đi”.
Tần Đông Hải cầm lấy cái túi trên tay Tần Thế Vỹ, sau đó kéo Tần Thế Vỹ vào phòng khách. Căn hộ này của Tần Đông Hải khoảng một trăm năm mươi mét vuông, cách bài trí rất đơn giản nhưng chất liệu và nội thất mềm lại được trang trí tinh tế và được đặt rất đúng chỗ, tạo cho người ta cảm giác vừa đơn giản vừa rộng rãi.
Thật ra Tần Thế Vỹ cũng không biết nhiều về tình hình của nhà chú hai, anh chỉ biết hình như chú hai đi làm tại một đơn vị cơ quan nào đấy, thím hai cũng làm việc ở một ngân hàng. Tóm lại, điều kiện gia đình của nhà này tốt hơn nhà họ rất nhiều.
Dù sao, bố của anh – Tần Quân không được học đại học đàng hoàng. Khi còn rất nhỏ, Tần Quân đã tới thành phố Kim Lăng để làm giúp việc cho một gia đình giàu có. Phải đến sau này, khi Tần Thế Vỹ học cấp ba, bởi vì vấn đề hộ khẩu nên ông ấy mới về quê ở thành phố Giang Hải.
Lúc này, trên ghế sô pha ở phòng khách có hai người đang ngồi, một người trong số đó chính là con gái của Tần Đông Hải - Tần Mạn Tuyết.
Tần Mạn Tuyết mặc một chiếc áo phông màu hồng và một chiếc quần jean màu xanh bó sát, giúp đôi chân dài đẹp của cô ta càng thêm cân xứng và gợi cảm. Bề ngoài của cô ta rất xinh đẹp, mang vẻ ngây thơ trong sáng của cô em gái nhà bên.
Bên cạnh là một nam thanh niên, mặc áo sơ mi tinh tế, đeo đồng hồ đắt tiền, vẻ ngoài anh tuấn, vừa nhìn là biết người thành công trong sự nghiệp.
“Mạn Tuyết, bác cả của con và anh họ con tới chơi này, rót trà cho họ đi”.
Tần Đông Hải nói.
“Chào bác cả”.
Tần Mạn Tuyết đứng lên, nhìn vào mắt Tần Thế Vỹ, ánh mắt hơi phức tạp, giọng điệu cũng có vẻ thờ ơ: “Sao anh lại ra tù nhanh thế? Không phải còn hai năm nữa mới mãn hạn tù à?”
Bởi vì thành tích cực kỳ xuất sắc của Tần Thế Vỹ mà ngay từ khi còn nhỏ, Tần Thế Vỹ đã trở thành thần tượng của cô ta. Nhưng cuối cùng, Tần Thế Vỹ lại chọn đi ở rể, hơn nữa còn ngồi tù. Từ đây, hình tượng Tần Thế Vỹ trong cảm nhận của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ. Do đó hiện giờ, cô ta hơi chán ghét Tần Thế Vỹ.
Nghe thấy câu hỏi của Tần Mạn Tuyết, đám người Tần Đông Hải cũng tò mò nhìn qua.
Tần Thế Vỹ nghe vậy, vừa định trả lời thì Tần Quân ở bên cạnh nói: “Mạn Tuyết, là thế này, ba năm nay thật ra Thế Vỹ không ngồi tù mà là đi lính”.
“Đi lính hả?”
Mọi người đều sửng sốt.
“Anh cả, anh đang đùa đấy à?”
Lưu Hiểu Lệ là người đầu tiên không tin: “Ba năm trước, nó đâm chết người ta, sao có thể không ngồi tù mà đi lính được chứ?”
Tần Quân giải thích: “Bởi vì Thế Vỹ được một vị lãnh đạo Chiến Bộ xem trọng, cảm thấy thằng bé có tố chất trở thành một người lính, cho nên mới đưa thằng bé ra biên giới phía bắc. Hiểu Lệ, tôi không nói điêu với thím làm gì. Nếu thím không tin, lần sau tới tôi sẽ mang theo huy chương mà Thế Vỹ đã nhận được trong lúc làm lính cho thím xem”.
“Thôi, lần sau đến đừng mang theo làm gì, tôi tin là được rồi chứ?”
Lưu Hiểu Lệ khẽ cười, nói: “Dù sao tôi cũng đâu nhìn ra được huy chương gì đó là thật hay giả đâu”.
“Thím…”
“Khụ khụ, anh ơi, anh đừng giận, tính Hiểu Lệ là vậy mà”.
Tần Đông Hải ho nhẹ một tiếng, sợ hai người lại cãi nhau, vội vàng chuyền chủ đề, nói:
“Anh cả, Thế Vỹ, để em giới thiệu với hai người”.
Ông ta vừa nói vừa chỉ tay vào nam thanh niên đang ngồi bên cạnh Tần Mạn Tuyết: “Đây là bạn trai của Mạn Tuyết, tên là Trương Minh Kiệt. Cậu ấy làm cùng công ty với Mạn Tuyết, bây giờ là lãnh đạo cấp trung của công ty”.
“Không phải, không phải đâu ạ, cháu chỉ là thăng chức lần hai thôi”.
Trương Minh Kiệt ra vẻ khiêm tốn nói.
“Thăng chức lần hai? Vậy cũng lợi hại lắm rồi, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn”.
Tần Quân khen một câu.
Tần Mạn Tuyết ở bên cạnh, vẻ kiêu ngạo dần hiện lên trên gương mặt.
“Người anh em Thế Vỹ, không biết hiện giờ anh đã thăng chức ở chỗ nào rồi? Trước đây tôi từng nghe Mạn Tuyết nhắc đến anh, nói rằng anh vẫn luôn là học sinh xuất sắc. Mặc dù anh ngồi… Khụ khụ, mặc dù anh đi làm lính ba năm, xa cách với xã hội cũng được ba năm, nhưng với bản lĩnh của anh thì chắc có thể tìm được một công việc không tồi đâu nhỉ?”
Chương 24: Giới thiệu việc làm
Trương Minh Kiệt mỉm cười dò hỏi, trông có vẻ đang quan tâm Tần Thế Vỹ, nhưng trong mắt lại đầy ý chế giễu. Trước đây hắn đã từng nghe Tần Mạn Tuyết kể về Tần Thế Vỹ. Mặc dù Tần Mạn Tuyết nói bây giờ thấy hơi phản cảm với Tần Thế Vỹ, nhưng lúc trước Tần Mạn Tuyết đã từng coi Tần Thế Vỹ như thần tượng của mình. Thế nên, Trương Minh Kiệt rất ngứa mắt Tần Thế Vỹ. Một kẻ tội phạm từng ngồi tù thì có tư cách gì đòi làm thần tượng của bạn gái hắn cơ chứ?
Tần Thế Vỹ cười nhạt nói:
“Ngày hôm qua tôi mới về thành phố Giang Hải, tạm thời vẫn chưa tìm được công việc vừa ý”.
“Không phải chứ? Anh từng là học sinh xuất sắc mà, lần nào đi thi cũng giành được hạng nhất, tìm một công việc vừa lòng chắc không khó đâu chứ?”
Trương Minh Kiệt ra vẻ kinh ngạc nói.
“Minh Kiệt ơi, cháu cũng đã nói rồi mà, mặc dù Thế Vỹ là học sinh xuất sắc, nhưng đó cũng chỉ là quá khứ thôi. Giờ đã ba năm trôi qua, ba năm này nó không có chút kinh nghiệm làm việc nào, sao có thể tìm được một công việc tốt chứ? Có thể làm bảo vệ gì đó cũng đã là không tệ rồi”.
Lưu Hiểu Lệ nói đểu.
“Khụ khụ, Thế Vỹ trước kia ít nhiều gì cũng rất có tài năng, hơn nữa còn tốt nghiệp trường đại học Giang Hải, không đến mức làm bảo vệ”.
Tần Đông Hải họ nhẹ một tiếng, chợt nhìn Tần Mạn Tuyết, nói: “Mạn Tuyết, bố nhớ hôm nay con có nói với bố, công ty của các con đang mở rộng tuyệt dụng, cần tuyển người gấp. Hay là con giới thiệu Thế Vỹ qua đó nhé?”
“Chắc không được đâu bố, công ty của bọn con là công ty lớn, người bình thường không vào được công ty của bọn con đâu”.
Tần Mạn Tuyết nói với vẻ không tình nguyện.
“Bố biết công ty của con là công ty lớn, nhưng không phải Thế Vỹ cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học xịn à? Không chừng sẽ được coi trọng thì sao?”
Tần Đông Hải nói, rồi lại nhìn sang Trương Minh Kiệt: “Hơn nữa, Minh Kiệt không phải là lãnh đạo cấp trung của công ty bọn con à? Nếu cậu ấy nói giúp một hai câu thì Thế Vỹ được tuyển vào chắc không phải vấn đề lớn nhỉ?”
“Còn muốn Minh Kiệt nói giúp á? À…”
“Không thành vấn đề, việc nhỏ thôi”.
Trương Minh Kiệt hào phóng nói: “Thế Vỹ là anh họ của Mạn Tuyết, vậy cũng tức là anh họ của cháu, cháu chắc chắn sẽ nói với phòng nhân sự vài câu ạ”.
“Ha ha, vậy là tốt rồi, vẫn là Minh Kiệt cháu thấu tình đạt lý”.
Tần Đông Hải vui sướng nói.
“Chú hai, cậu con rể tương lai của nhà chú được quá nhỉ”.
Tần Quân cũng rất vui vẻ, nói với Tần Thế Vỹ: “Thế Vỹ, còn không mau nói cảm ơn bạn trai của Mạn Tuyết đi”.
Tần Thế Vỹ cười khổ: “Bố ơi, thật ra công việc con có thể từ từ rồi tìm…”
Tần Quân lườm nguýt: “Cái gì mà từ từ rồi tìm? Con không biết hiện giờ mẹ con đang rất gấp rút tìm việc cho con à?”
Tần Thế Vỹ lập tức cảm thấy bất đắc dĩ. Bây giờ vội vã bắt anh tìm việc, chờ sau khi tìm được việc thì e rằng lại vội vã bắt anh tìm bạn gái, sau đó lại kết hôn sinh con chứ gì? Có điều, anh nhìn ra được Trương Minh Kiệt không thật sự muốn giúp đỡ anh. Có khả năng anh sẽ không thể vào được công ty của em họ.
“Được, vậy cảm ơn nhé!”
Tần Thế Vỹ nói cảm ơn với Trương Minh Kiệt.
“Khách sáo rồi!”
Trương Minh Kiệt nói.
“Ha ha, vậy chuyện này nên làm nhanh đi. Thế Vỹ, ngày mai cháu chuẩn bị một bộ sơ yếu lý lịch rồi bảo Mạn Tuyết lái xe đưa cháu đến công ty để phỏng vấn, tranh thủ đi làm sớm ngày nào thì ổn định ngày đó”.
Tần Đông Hải cười to nói.
“Vâng ạ!”
Tần Thế Vỹ cười đáp.
Ở bên cạnh, Tần Mạn Tuyết không nói gì nữa, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia như bị phủ bởi một lớp băng.
Mấy người vừa uống trò vừa nói chuyện với nhau, khoảng một tiếng sau, Tần Quân mới dẫn Tần Thế Vỹ về nhà. Tần Đông Hải đích thân tiễn hai người ra khỏi khu dân cư.
Ở một diễn biến khác, Tần Mạn Tuyết cũng tiễn Trương Minh Kiệt rời đi.
“Minh Kiệt, không phải anh thật sự muốn giúp Tần Thế Vỹ đấy chứ? Anh không biết à, bây giờ em thật sự rất chán ghét anh ta. Trước kia anh ta cam tâm tình nguyện đi ở rể cho nhà người ta, cả chuyện ngồi tù nữa, em cũng lười nhắc đến. Không ngờ bây giờ anh ta trở về, vậy mà còn nói dối là đi làm lính. Loại người này quả thực khiến em cảm thấy thật ghê tởm”.
Tần Mạn Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tóm lại, em kệ đấy, anh tuyệt đối không thể để loại người như anh ta bước vào công ty chúng ta, nếu không em không để yên cho anh đâu”.
Chương 25: Nhớ cơ thể của sư tỷ
Trương Minh Kiệt cười lớn: “Mạn Tuyết, em còn không hiểu anh sao? Nhưng trong tình huống vừa rồi, em cho rằng anh có thể từ chối được bố em à?”
Tần Mạn Tuyết lập tức cau mày:
“Quả thực bố em đối xử với nhà bác cả quá tốt, đặc biệt là trong mấy năm nay, không ít lần cho nhà bác cả mượn tiền. Em đoán số tiền này chắc chắn bọn họ không trả được một xu nào”.
“Còn trả tiền ư? Xem tình hình hiện giờ của bọn họ, sau này không tiếp tục mượn tiền của nhà em nữa đã là tốt lắm rồi”.
Trương Minh Kiệt cực kỳ coi thường Tần Thế Vỹ: “Nhưng Mạn Tuyết à, để Tần Thế Vỹ đi làm ở công ty chúng ta là ý của bố em, mẹ em cũng không hề phản đối. Nếu đã như vậy, hình như anh cũng không thể không giữ anh lại mà nhỉ?”
Tần Mạn Tuyết cau mày nói: “Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu không phải là những vấn đề liên quan đến nguyên tắc, thì mẹ em rất ít khi làm trái ý bố em. Anh đừng thấy mẹ em bình thường hung dữ, còn hơi gay gắt với nhà bác cả em mà lầm. Thực ra tình cảm của vợ chồng bọn họ rất tốt. Nếu không bố em cũng sẽ không ở rể nhà mẹ em rồi”.
“Đúng vậy, tình cảm của bố mẹ em thực sự rất tốt!”
Trương Minh Kiệt cười khẽ, trong lòng lại hơi ngưỡng mộ. Nhà mẹ của Tần Mạn Tuyết cũng có thế lực khá lớn ở thành phố Giang Hải, giá trị thị trường doanh nghiệp của gia tộc này trị giá hơn một tỷ tệ. Cũng chính vì biết được chuyện này nên hắn mới dùng hết mọi thủ đoạn để theo đuổi được Tần Mạn Tuyết, hy vọng bản thân cũng có thể bước chân được vào gia đình giàu có. Mượn các mối quan hệ của nhà mẹ Tần Mạn Tuyết để tạo cho bản thân một vài con đường.
“Mạn Tuyết, anh có một cách để giải quyết chuyện này, em xem thử có được không?”
Trương Minh Kiệt nói tiếp: “Không phải Tần Thế Vỹ muốn vào công ty của chúng ta sao? Vậy thì cứ để cho hắn vào. Quản lý Phòng Nhân sự là người quen của anh, anh sẽ đến đánh tiếng với ông ấy trước, bảo ông ấy ngày mai đích thân đi phỏng vấn. Cuối cùng sẽ bảo ông ấy làm khó Tần Thế Vỹ, sau đó lấy lý do hắn trượt cuộc phỏng vấn tuy không đuổi hắn đi nhưng cũng sẽ không để
hắn có được vị trí tốt. Sắp xếp cho hắn tới bộ phận bảo vệ làm một tên bảo vệ quèn canh cửa. Em thấy sao?”
“Làm bảo vệ?”
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Tần Mạn Tuyết lóe sáng, gật đầu lia lịa: “Được, cứ làm thế đi. Thực ra có được vị trí này cũng không tồi rồi. Anh ta ngồi tù ba năm, bình thường làm gì có công ty nào muốn giữ anh ta lại làm bảo vệ chứ? Bố em chắc chắn cũng sẽ không còn lời nào để nói. Minh Kiệt, cảm ơn anh!”
“Nói cảm ơn với anh làm gì? Chỉ cần em vui là được!”
Trương Minh Kiệt mỉm cười, trong lòng hắn lúc này tràn đầy cảm giác ưu việt. Thần tượng trước đây của Tần Mạn Tuyết, sắp tới sẽ trở thành con chó gác cổng của công ty. Mà Trương Minh Kiệt hắn lại là lãnh đạo cấp trung của công ty. Không lâu sau, chắc chắn sẽ trở thành lãnh đạo cấp cao. Giữa hai người, một người giống như hoàng đế, còn một người lại giống như ăn mày.
…
“Thế Vỹ à, tối nay con chuẩn bị hồ sơ cho tốt, sáng mai dậy sớm để đi in ra. Sau đó cùng Mạn Tuyết tới công ty phỏng vấn. Cố gắng lên, ngày mai là có thể bắt đầu đi làm rồi”.
Trước cửa nhà, Tần Quân nhìn Tần Thế Vỹ lấy chìa khóa, cười tủm tỉm nói.
“Được rồi bố, ngày mai con sẽ cố gắng, hy vọng có thể đi làm”.
Tần Thế Vỹ mỉm cười rồi đẩy cửa vào, lập tức nghe thấy giọng nói gấp gáp của mẹ truyền ra từ trong nhà: “Thế Vỹ, con về rồi à? Nhanh, nhanh đưa Tiểu Thảo đi bệnh viện. Tiểu Thảo bị sốt rồi, sốt rất cao”.
“Tiểu Thảo…”
Sắc mặt Tần Thế Vỹ khẽ thay đổi. Sau đó, anh bước nhanh vào phòng của Tiểu Thảo.
“Chú, cháu, cháu khó chịu quá…”
Tiểu Thảo nằm trên giường, dường như cảm nhận được Tần Thế Vỹ bước vào phòng, cô bé khó khăn mở mắt, yếu ớt nói.
“Tiểu Thảo đừng sợ, có chú ở đây, cháu sẽ sớm khỏe lại thôi”.
Tần Thế Vỹ vội vàng tiến lên an ủi Tiểu Thảo rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể của Tiểu Thảo.
Quả nhiên, Tiểu Thảo không phải bị sốt bình thường mà là vì chất độc lại lan rộng ra hơn một chút. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Tiểu Thảo không thể kiên trì được một tháng.
“Thế Vỹ, bây giờ Tiểu Thảo sốt tận 39 độ rồi. Hơn nữa, có khả năng không phải là bị sốt bình thường. Chúng ta nhanh đưa con bé đến bệnh viện thôi”.
Trần Liên sốt ruột nói, khuôn mặt của Tần Quân cũng cực kỳ lo lắng.
“Bố mẹ, hai người đừng lo lắng, con có thể khống chế được bệnh tình bây giờ của Tiểu Thảo”.
Tần Thế Vỹ vừa nói vừa lấy châm bạc ra.
“Đây là châm bạc sao? Thế Vỹ, con còn biết y thuật à?”
Tần Quân kinh ngạc nói.
“Vâng, thật ra ở Chiến bộ, con còn có một thân phận khác là quân y”.
Tần Thế Vỹ gật đầu, sau đó không nói thêm nữa, tập trung châm cứu cho Tiểu Thảo. Khoảng năm phút sau, sắc mặt của Tiểu Thảo mới tốt lên được một chút, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần trở lại bình thường. Tuy nhiên vì vừa rồi Tiểu Thảo quá suy yếu, nên sau khi Tần Thế Vỹ châm cứu xong, cô bé đã ngủ thiếp đi.
“Một tháng!”
Tần Thế Vỹ cất châm bạc đi, nhìn Tiểu Thảo đang ngủ say, lẩm bẩm: “Trong vòng một tháng, mình nhất định phải giải được độc Ô Quyên trong người Tiểu Thảo. Bằng không…”
“Thế Vỹ…”
“Bố mẹ, chúng ta ra ngoài rồi nói”.
Tần Thế Vỹ đứng dậy, cùng bố mẹ đi vào phòng khách mới tiếp tục nói: “Bố mẹ, con đã kiểm soát được tình trạng bệnh của Tiểu Thảo rồi. À, còn có một việc muốn nói với hai người. Thật ra Tiểu Thảo không hề bị ung thư”.
“Tiểu Thảo không bị ung thư hả?”
Tần Quân và Trần Liên cực kỳ kinh ngạc, Tần Quân hỏi: “Thế Vỹ, chuyện này là sao? Bố mẹ đã đưa Tiểu Thảo đi bệnh viện kiểm tra hai ba tháng rồi. Kết quả xét nghiệm đều ra giống nhau đó là Tiểu Thảo mắc bệnh ung thư gan, hơn nữa còn là giai đoạn cuối. Sao con biết Tiểu Thảo không phải bị ung thư?”
Tần Thế Vỹ đáp: “Bố, kết quả bệnh lý mà dụng cụ y tế kiểm tra ra, độ chuẩn xác có thể lên tới 99,9%, nhưng sẽ có lúc xảy ra sai sót. Với tình trạng cơ thể của Tiểu Thảo, con có thể chắc chắn 100%, con bé không hề mắc ung thư”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, sao con có thể lừa bố mẹ chứ?”
Tần Thế Vỹ ngẫm nghĩ, vẫn là không nên nói chuyện Tiểu Thảo bị trúng độc cho bố mẹ, tránh để bọn họ lo lắng.
“Thế Vỹ, vậy cơ thể của Tiểu Thảo rốt cuộc bị làm sao vậy? Đúng rồi, con có cách nào chữa khỏi cho Tiểu Thảo không?”
Trần Liên hỏi.
“Mẹ, bệnh của Tiểu Thảo hơi đặc biệt, con rất khó để giải thích rõ ràng cho hai người hiểu. Nhưng hai người cứ yên tâm, con chắc chắn có thể chữa khỏi căn bệnh này cho Tiểu Thảo. Chỉ là cần một chút thời gian. Thế này nhé, con đảm bảo với hai người, nhiều nhất là một tháng, con nhất định sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho Tiểu Thảo”.
Câu đảm bảo này của Trần Thế Vỹ, không chỉ nói với bố mẹ anh, mà còn nói với chính bản thân anh. Một tháng là kỳ hạn dài nhất, anh phải cố gắng giải được độc cho Tiểu Thảo trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Sau khi nói chuyện một lúc với bố mẹ, Tần Thế Vỹ trở về phòng của mình, anh lấy điện thoại ra gọi cho Chu Dần.
“A lô, cậu Tần!”
Giọng của Chu Dần nhanh chóng truyền đến.
“Chào chủ tịch Chu, tôi muốn hỏi một chút, hôm nay tôi có nhờ các ông tìm giúp sáu loại dược liệu đó. Mọi người tìm đến đâu rồi?”
Tần Thế Vỹ ngay lập tức hỏi.
“À …”
Chu Dần hơi lúng túng nói: “Cậu Tần, thực sự xin lỗi. Nhưng sáu loại dược liệu mà cậu nói thực sự quá quý hiếm. Chúng tôi đã hỏi rất nhiều bác sĩ Đông y, có đến ba loại dược liệu, ngay cả tên mà bọn họ còn chưa từng nghe đến. Cuối cùng, chỉ có bên công ty của ông Chung mới có một loại dược liệu mà cậu cần”.
“Chỉ có một thôi sao…”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Tần Thế Vỹ nghe thấy vậy, vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
“Cậu Tần, tôi đã bảo ông Chung giữ loại dược liệu đó lại cho cậu, còn năm loại khác, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu nghe ngóng, tìm kiếm. Ngay khi có tin tức, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu biết”.
Chu Dần nói.
“Được, vậy cảm ơn ông nhiều!”
Nói xong, Tần Thế Vỹ cúp máy. Sau đó lại ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại khác.
“Ôi, tiểu sư đệ, mới về thành phố Giang Hải có hai ngày mà đã nhớ sư tỷ rồi sao?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói cực kỳ quyến rũ của sư tỷ Ngọc Linh, “Nhưng cậu nhớ sư tỷ hay là nhớ cơ thể của sư tỷ vậy hả?”
Rì rầm!
Cả phòng đột nhiên sôi trào: “Rốt cuộc là thế nào? Lại nghiêm trọng đến mức này sao?”
“Cậu Tần, cậu cứ nói thẳng đi, cơ thể của ông Chu có vấn đề gì?”
“Đúng đó, nếu không thể nói trước mặt mọi người thì bọn tôi sẽ đi ra ngoài ngay”.
Đám người Lý Kim Thủy vội vàng nói, lúc này họ thực sự đang lo lắng cho Chu Dần. Trái lại, bản thân Chu Dần lại nghi ngờ nhìn Tần Thế Vỹ. Mặc dù ông ta vừa tận mắt nhìn thấy y thuật của Tần Thế Vỹ, nhưng ông ta vẫn không tin rằng cơ thể mình đang mắc bệnh nguy hiểm đến tính mạng. Dù sao ông ta cũng đang kinh doanh trong ngành dược phẩm, mặc dù không hiểu biết về y thuật, nhưng xung quanh ông ta lại có vài bác sĩ Đông y rất giỏi. Nếu cơ thể ông ta thật sự có vấn đề gì đó nghiêm trọng thật, chắc hẳn đã được phát hiện ra từ lâu rồi chứ?
“Ông Chu, ông có thể tháo mặt dây chuyền ngọc bích ở trên cổ xuống cho tôi xem có được không?”
Tần Thế Vỹ không trả lời câu hỏi mà chỉ giơ tay lên, chỉ vào mặt dây chuyền ngọc bích màu trắng trên cổ Chu Dần và nói.
Chu Dần lập tức tháo mặt dây chuyền ngọc bích ra, đưa cho Tần Thế Vỹ.
Tần Thế Vỹ cầm lấy mặt dây chuyền ngọc bích, quan sát một lúc rồi hỏi: “Chắc là dạo gần đây ông mới bắt đầu đeo mặt dây chuyền ngọc bích này có đúng không?”
“Đúng vậy, tôi mới đeo mặt dây chuyền ngọc bích này khoảng một tuần trước”.
Chu Dần gật đầu thừa nhận, Tần Thế Vỹ hỏi tiếp: “Sao ông có được mặt dây chuyền ngọc bích này?”
Chu Dần nói: “Nói thật với cậu, mặt dây chuyền ngọc bích này là do một người bạn thân đã tặng cho tôi. Ông ấy biết rằng ngày thường tôi rất yêu thích những món đồ cổ này, nên mới đến phố đồ cổ mua món đồ như thế này. Theo những lời ông ấy nói, mặt dây chuyền ngọc bích này được khai quật từ lăng mộ của Lương Trang Vương thuộc triều đại Thiên Minh, ông ấy đã tốn rất nhiều tiền mới mua được nó”.
Tần Thế Vỹ im lặng một lúc rồi mới nói: “Những chuyện khác tôi không muốn hỏi, cũng không muốn xen vào. Tôi chỉ có thể nói cho ông biết, mặt dây chuyền ngọc bích này có vấn đề”.
“Mặt dây chuyền ngọc bích có vấn đề ư?”
“Đúng vậy! Ông nhìn kỹ xem...”
Tần Thế Vỹ gật đầu. Ngay sau đó, anh bắt đầu vận khí Nhân Hoàng Kinh. Mọi người nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền ngọc bích. Không lâu sau, mặt dây chuyền ngọc bích trông có vẻ bóng loáng, được chế tác tỉ mỉ ấy lại có một ít luồng khí đen bay ra. Luồng khí đen lưu lại trên không trung một lúc rồi biến thành một mặt người đáng sợ. Không mặt của người này méo mó, ngọ nguậy, còn phát ra một tiếng hét chói tai rất đáng sợ. Tiếng hét này khiến da đầu người ta tê dại, lòng người sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh tượng này khuôn mặt xinh đẹp của Chu Đồng tái nhợt.
Một lúc sau, khi Tần Thế Vỹ vẫy tay, luồng khí đen tụ lại thành mặt người trong không khí lập tức bay tán loạn, biến mất không một dấu vết: “Đáng tiếc, đó chỉ là một oán linh bình thường, không giúp tu vi của tôi tăng lên được bao nhiêu!”
Tần Thế Vỹ vận khí Nhân Hoàng Kinh, luyện hóa oán linh dễ như trở bàn tay, nhưng tu vi không tăng lên nhiều lắm.
“Cậu Tần, vừa nãy là gì vậy?”
Chu Dần sợ hết hồn dò hỏi. Lúc này, gương mặt ông ta trắng bệch, đầy vẻ hoảng loạn. Ông ta hoàn toàn không thể tin được, mặt dây chuyền ngọc bích ông ta đeo một tuần nay lại ẩn giấu một thứ đáng sợ như vậy.
“Một oán linh!”
Tần Thế Vỹ nói đúng sự thật: “Oán linh trốn ở trong mặt dây chuyền ngọc bích này, khi người bình thường đeo nó lên người, oán linh sẽ hấp thụ từ linh khí của người đó.
Nếu chỉ kéo dài tầm ba đến năm ngày thì vấn đề này không lớn. Từ bảy ngày trở lên, sẽ bắt đầu gặp ác mộng. Hơn mười ngày, người đó sẽ rơi vào hôn mê, qua nửa tháng, oán linh sẽ thành công hút đi nguyên thần, cũng chính là thiên hồn trong ba hồn, người này sẽ chết ngay lập tức!”
“Ôi...”
Chu Dần tê liệt ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt tái nhợt. Đám người Lý Kim Thủy cũng sợ hãi không thôi. Chu Hưng Văn đứng dậy nhìn về phía Chu Dần: “Chú hai, ai đã đưa mặt dây chuyền ngọc bích này cho chú? Bây giờ cháu sẽ đi dẫn người đó đến đây gặp chú ngay!”
“Thôi, không cần đâu, chuyện này để chú tự giải quyết”.
Một lúc lâu sau, Chu Dần lắc đầu, đứng dậy, chắp tay với Tần Thế Vỹ nói: “Cậu Tần, ơn huệ này không lời nào có thể nói hết được, xin hỏi cậu Tần cần hậu tạ thế nào, chỉ cần Chu Dần tôi có thể, nhất định sẽ cố hết sức”.
“Cậu Tần, tôi cũng vậy, cậu đã trị khỏi bệnh cho tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ thật hậu hĩnh!”
Chung Nguyên cũng bày tỏ thái độ.
“Mọi người, Tần Thế Vỹ tôi không cần thù lao, tôi chỉ muốn nhờ mọi người giúp tôi một chuyện nhỏ”.
Tần Thế Vỹ vừa nói vừa lấy một tờ giấy ghi ra tên một số dược liệu: “Sáu loại dược liệu này rất quan trọng với tôi, nếu mọi người thật lòng muốn cảm ơn tôi, xin mọi người hãy giúp tôi tìm sáu loại dược liệu này”.
“Hóa ra cậu Tần muốn mua dược liệu à? Chuyện nhỏ! Chúng tôi đều là dân kinh doanh dược phẩm, lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ đi hỏi nhân viên công ty chúng tôi, bảo bọn họ đưa sáu loại dược liệu này cho cậu Tần”.
“Cậu Tần, cậu đã chữa lành bệnh cho chúng tôi, nhưng cuối cùng lại chỉ cần mấy loại dược liệu, chuyện này...”
“Đúng đó cậu Tần, cậu đừng khách sáo với chúng tôi. Nhất là chủ tịch Chu, ông ấy chính là thần tài, cậu tuyệt đối đừng ngại với ông ấy”.
Đám người Lý Kim Thủy lần lượt bày tỏ ý kiến. Nhất là Chu Dần, ông ta rất dứt khoát lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tần Thế Vỹ: “Cậu Tần, trong tấm thẻ này có hai mươi triệu tệ, mong cậu nhận lấy nó”.
Thấy thế, đám người Lý Kim Thủy đều tặc lưỡi thán phục, người giàu vung tay hào phóng quá. Nhưng Tần Thế Vỹ lại giơ tay lên ấn vào tay cầm thẻ ngân hàng của Chu Dần: “Chủ tịch Chu và ba ông chủ, như tôi vừa nói, nếu ba người muốn cảm ơn tôi, hãy giúp tôi tìm sáu loại dược liệu này. Bởi vì sáu loại dược liệu này thực sự rất quan trọng đối với tôi”.
“Được!”
Tần Thế Vỹ đã nói đến nước này, Chu Dần chỉ có thể cất thẻ ngân hàng đi, đồng thời đưa ra lời cam đoan: “Cậu Tần cứ yên tâm, chuyện sáu loại dược liệu này cứ để tôi lo”.
“Nếu đã vậy, tôi sẽ đợi tin tức từ mọi người”.
Tần Thế Vỹ mỉm cười chắp tay lại.
Chương 22: Lại tới vay tiền à?
Sau bữa ăn, đám người Chu Dần lần lượt mời rượu Tần Thế Vỹ, thái độ rất khách sáo, đối xử với Tần Thế Vỹ như một người lãnh đạo. Dù sao y thuật của Tần Thế Vỹ thật sự quá kinh người, giá trị của việc kết thân với một nhân vật như thế rất lớn, không thể đo bằng tiền được. Vào những lúc quan trọng nhất, có thể bảo vệ được tính mạng!
Cơm nước xong xuôi, Tần Thế Vỹ khéo léo từ chối lời mời ở lại của đám người Chu Dần, lập tức rời đi. Đám người Lý Kim Thủy cũng vội vàng đi đến công ty của mình. Rõ ràng họ muốn mình là người đầu tiên hỏi thăm được dược liệu.
“Chú hai, mặt dây chuyền ngọc bích của chú...”
Chu Hưng Văn đi tới, hơi lo lắng hỏi. Bây giờ không có người ngoài, anh ta mới dám hỏi vài câu. Chu Dần giơ tay lên ngắt lời anh ta: “Chuyện này cháu không cần quan tâm, chú sẽ tự xử lý. Cháu chỉ cần giúp chú một việc, lát nữa đi điều tra cậu Tần. Nếu cậu ấy không cần tiền, hãy xem liệu cậu ấy có cần thứ gì khác nữa không”.
“Vâng ạ, cháu biết rồi”.
Chu Hưng Văn vội vàng gật đầu...
Tần Thế Vỹ không tiếp tục tìm dược liệu nữa, nếu ngay cả đám người Chu Dần cũng không thể tìm được dược liệu thì anh càng không thể tìm được chúng ở bên ngoài.
Một tiếng sau, Tần Thế Vỹ đã về đến nhà.
“Thế Vỹ, hôm nay con đã ra ngoài suốt buổi sáng, thế nào rồi? Tìm được công việc nào ưng ý chưa?”
Vừa về đến nhà, Tần Quân đang ngồi trong phòng khách đã vội vàng hỏi.
“Bố, sáng... sáng nay con đã đến mấy công ty, nhưng bây giờ không phải là mùa cao điểm tuyển dụng, nên họ tạm thời không tuyển thêm người”.
Tần Thế Vỹ sửng sốt, suýt chút nữa anh quên mất lúc ra ngoài đã nói với bố rằng anh đi xin việc: “Mấy ngày tới con sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn, xem thử có công việc nào khác phù hợp với con không?”
“Vậy sao? Vậy cũng được, con hãy suy nghĩ thật kỹ, tranh thủ tìm một công việc ổn định càng sớm càng tốt. Chưa có công việc ổn định thì khó tìm được bạn gái lắm”.
Tần Quân lo lắng nói. Tần Thế Vỹ cười khanh khách!
Ông bố thân yêu của anh thúc giục anh tìm việc là vì mục đích anh tìm được bạn gái sao?
Chạng vạng tối, một mình Tần Thế Vỹ đi đến đón Tiểu Thảo về nhà.
Cơm nước xong xuôi, Tần Quân lập tức kéo Tần Thế Vỹ ra khỏi cửa, trong tay còn cầm thêm hai cái túi: “Bố, chúng ta đi đâu vậy?”
Tần Thế Vỹ nghi ngờ nói.
“Đi tới nhà chú của con”.
Tần Quân chống gậy nhưng bước đi vẫn rất nhanh nhẹn, chỉ là tốc độ đã không còn nhanh như xưa: “Bố đã nghĩ suốt cả buổi chiều, cảm thấy chuyện tìm việc làm của con không thể trì hoãn được nữa. Nếu con khó có thể tự tìm công việc thì chúng ta hãy cúi đầu, đi tìm chú và em gái họ của con để nhờ vả. Lần trước khi tới nhà chú con, bố nghe nói em gái họ của con vừa được tuyển vào một công ty, chúng ta đi xem thử nó có thể giới thiệu cho con vào đó làm luôn không”.
“Công việc...”
Tần Thế Vỹ cười khổ. Anh thật sự muốn nói thân phận của anh ở biên giới phía bắc cho bố biết, như thế, bố anh sẽ không còn phải lo lắng chuyện tìm việc làm cho anh nữa. Nhưng suy nghĩ một lúc anh lại bỏ qua.
Bộ đội ở chỗ anh có tính kỷ luật rất nghiêm ngặt, nhưng cũng rất nguy hiểm, có rất nhiều kẻ địch đang ở bên ngoài nhòm ngó, nếu tin đồn lan truyền, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Còn việc đi đến nhà chú... đã ba năm không gặp, lần này quay lại cứ đến thăm một chuyến vậy. Anh cũng nghe bố kể rằng chú đã giúp đỡ gia đình anh rất nhiều trong suốt ba năm qua.
Khoảng một tiếng sau, Tần Thế Vỹ và Tần Quân đã bắt xe bus đi đến một khu chung cư tên là Quận Thượng Hải. Khi so sánh với khu chung cư họ đang sống, Quận Thượng Hải chỉ có thể dùng chữ ‘khu chung cư dành cho người giàu’ để hình dung. Nơi đây không chỉ được phủ xanh toàn diện, hầu hết xe ra vào đều là những chiếc xe rất sang trọng.
Sau khi ghi tên ở chỗ phòng bảo vệ, hai bố con đi vào, tiến thẳng đến trước cửa nhà chú hai. Một căn hộ nằm ở tầng mười sáu!
Tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi: “Anh cả? Anh lại tới nữa hả?”
Nhìn thấy Tần Quân, trên mặt bà ta đột nhiên hiện lên vẻ chán ghét và cảnh giác: “Không phải anh lại tới vay tiền đấy chứ?”
Chương 23: Thăng chức lần hai
“Hiểu Lệ, thím hiểu nhầm rồi, tôi tới không phải để vay tiền”.
Tần Quân mỉm cười gượng gạo, sau đó đẩy Tần Thế Vỹ ở đằng sau lên, nói: “Hôm nay Thế Vỹ vừa trở về nên tôi dẫn thằng bé tới đây thăm chú thím”.
“Ồ, đúng là Thế Vỹ thật này, không phải bị phán năm năm tù à? Tính đến bây giờ mới ba năm thôi mà, sao lại đã được thả rồi?”
Lưu Hiểu Lệ liếc nhìn Tần Thế Vỹ, nói đểu.
Trước kia bởi vì thành tích học tập của Tần Thế Vỹ rất tốt, lúc nào cũng thi được hạng nhất, thật ra bà ta còn cảm thấy hơi ghen tỵ. Đặc biệt là sau này nghe nói Tần Thế Vỹ còn bám được vào nhà họ Phương, bà ta càng khó chịu. Bởi vì trước kia, cuộc sống của gia đình Tần Thế Vỹ vẫn luôn không bằng nhà bọn họ, một khi Tần Thế Vỹ làm rể nhà họ Phương thì chắc chắn sẽ vượt qua nhà bọn họ.
“Hiểu Lệ, ai tới vậy?”
Lúc này, trong phòng truyền ra giọng của một người đàn ông trung niên.
“Là anh cả và Thế Vỹ”.
Lưu Hiểu Lệ bực bội nghiêng người qua, nói: “Mau vào nhà đi!”
“Thế Vỹ? Đúng là cháu rồi, sao cháu được thả sớm vậy?”
Mới vừa vào nhà, một bóng người đã chạy vội ra, là người vừa lên tiếng, chú hai của Tần Thế Vỹ tên là Tần Đông Hải. Tần Đông Hải có dáng người gầy gò, đeo một chiếc mắt kính gọng mạ vàng tạo cho người khác một cảm giác ổn tồn lễ độ.
“Chú, thím, cảm ơn chú thím vẫn luôn chăm sóc nhà cháu trong suốt ba năm nay”.
Tần Thế Vỹ cười nói. Mặc dù thím hai hơi cay nghiệt nhưng bản tính của thím cũng không phải quá xấu, Tần Thế Vỹ sẽ không chấp nhặt với bà ta.
“Đều là người một nhà cả mà, cần gì phải nói khách sáo thế? Mau vào phòng khách ngồi đi. Đúng lúc, trong nhà có khách, chú vừa mới pha trà xong, cháu và bố mau vào uống trà đi”.
Tần Đông Hải cầm lấy cái túi trên tay Tần Thế Vỹ, sau đó kéo Tần Thế Vỹ vào phòng khách. Căn hộ này của Tần Đông Hải khoảng một trăm năm mươi mét vuông, cách bài trí rất đơn giản nhưng chất liệu và nội thất mềm lại được trang trí tinh tế và được đặt rất đúng chỗ, tạo cho người ta cảm giác vừa đơn giản vừa rộng rãi.
Thật ra Tần Thế Vỹ cũng không biết nhiều về tình hình của nhà chú hai, anh chỉ biết hình như chú hai đi làm tại một đơn vị cơ quan nào đấy, thím hai cũng làm việc ở một ngân hàng. Tóm lại, điều kiện gia đình của nhà này tốt hơn nhà họ rất nhiều.
Dù sao, bố của anh – Tần Quân không được học đại học đàng hoàng. Khi còn rất nhỏ, Tần Quân đã tới thành phố Kim Lăng để làm giúp việc cho một gia đình giàu có. Phải đến sau này, khi Tần Thế Vỹ học cấp ba, bởi vì vấn đề hộ khẩu nên ông ấy mới về quê ở thành phố Giang Hải.
Lúc này, trên ghế sô pha ở phòng khách có hai người đang ngồi, một người trong số đó chính là con gái của Tần Đông Hải - Tần Mạn Tuyết.
Tần Mạn Tuyết mặc một chiếc áo phông màu hồng và một chiếc quần jean màu xanh bó sát, giúp đôi chân dài đẹp của cô ta càng thêm cân xứng và gợi cảm. Bề ngoài của cô ta rất xinh đẹp, mang vẻ ngây thơ trong sáng của cô em gái nhà bên.
Bên cạnh là một nam thanh niên, mặc áo sơ mi tinh tế, đeo đồng hồ đắt tiền, vẻ ngoài anh tuấn, vừa nhìn là biết người thành công trong sự nghiệp.
“Mạn Tuyết, bác cả của con và anh họ con tới chơi này, rót trà cho họ đi”.
Tần Đông Hải nói.
“Chào bác cả”.
Tần Mạn Tuyết đứng lên, nhìn vào mắt Tần Thế Vỹ, ánh mắt hơi phức tạp, giọng điệu cũng có vẻ thờ ơ: “Sao anh lại ra tù nhanh thế? Không phải còn hai năm nữa mới mãn hạn tù à?”
Bởi vì thành tích cực kỳ xuất sắc của Tần Thế Vỹ mà ngay từ khi còn nhỏ, Tần Thế Vỹ đã trở thành thần tượng của cô ta. Nhưng cuối cùng, Tần Thế Vỹ lại chọn đi ở rể, hơn nữa còn ngồi tù. Từ đây, hình tượng Tần Thế Vỹ trong cảm nhận của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ. Do đó hiện giờ, cô ta hơi chán ghét Tần Thế Vỹ.
Nghe thấy câu hỏi của Tần Mạn Tuyết, đám người Tần Đông Hải cũng tò mò nhìn qua.
Tần Thế Vỹ nghe vậy, vừa định trả lời thì Tần Quân ở bên cạnh nói: “Mạn Tuyết, là thế này, ba năm nay thật ra Thế Vỹ không ngồi tù mà là đi lính”.
“Đi lính hả?”
Mọi người đều sửng sốt.
“Anh cả, anh đang đùa đấy à?”
Lưu Hiểu Lệ là người đầu tiên không tin: “Ba năm trước, nó đâm chết người ta, sao có thể không ngồi tù mà đi lính được chứ?”
Tần Quân giải thích: “Bởi vì Thế Vỹ được một vị lãnh đạo Chiến Bộ xem trọng, cảm thấy thằng bé có tố chất trở thành một người lính, cho nên mới đưa thằng bé ra biên giới phía bắc. Hiểu Lệ, tôi không nói điêu với thím làm gì. Nếu thím không tin, lần sau tới tôi sẽ mang theo huy chương mà Thế Vỹ đã nhận được trong lúc làm lính cho thím xem”.
“Thôi, lần sau đến đừng mang theo làm gì, tôi tin là được rồi chứ?”
Lưu Hiểu Lệ khẽ cười, nói: “Dù sao tôi cũng đâu nhìn ra được huy chương gì đó là thật hay giả đâu”.
“Thím…”
“Khụ khụ, anh ơi, anh đừng giận, tính Hiểu Lệ là vậy mà”.
Tần Đông Hải ho nhẹ một tiếng, sợ hai người lại cãi nhau, vội vàng chuyền chủ đề, nói:
“Anh cả, Thế Vỹ, để em giới thiệu với hai người”.
Ông ta vừa nói vừa chỉ tay vào nam thanh niên đang ngồi bên cạnh Tần Mạn Tuyết: “Đây là bạn trai của Mạn Tuyết, tên là Trương Minh Kiệt. Cậu ấy làm cùng công ty với Mạn Tuyết, bây giờ là lãnh đạo cấp trung của công ty”.
“Không phải, không phải đâu ạ, cháu chỉ là thăng chức lần hai thôi”.
Trương Minh Kiệt ra vẻ khiêm tốn nói.
“Thăng chức lần hai? Vậy cũng lợi hại lắm rồi, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn”.
Tần Quân khen một câu.
Tần Mạn Tuyết ở bên cạnh, vẻ kiêu ngạo dần hiện lên trên gương mặt.
“Người anh em Thế Vỹ, không biết hiện giờ anh đã thăng chức ở chỗ nào rồi? Trước đây tôi từng nghe Mạn Tuyết nhắc đến anh, nói rằng anh vẫn luôn là học sinh xuất sắc. Mặc dù anh ngồi… Khụ khụ, mặc dù anh đi làm lính ba năm, xa cách với xã hội cũng được ba năm, nhưng với bản lĩnh của anh thì chắc có thể tìm được một công việc không tồi đâu nhỉ?”
Chương 24: Giới thiệu việc làm
Trương Minh Kiệt mỉm cười dò hỏi, trông có vẻ đang quan tâm Tần Thế Vỹ, nhưng trong mắt lại đầy ý chế giễu. Trước đây hắn đã từng nghe Tần Mạn Tuyết kể về Tần Thế Vỹ. Mặc dù Tần Mạn Tuyết nói bây giờ thấy hơi phản cảm với Tần Thế Vỹ, nhưng lúc trước Tần Mạn Tuyết đã từng coi Tần Thế Vỹ như thần tượng của mình. Thế nên, Trương Minh Kiệt rất ngứa mắt Tần Thế Vỹ. Một kẻ tội phạm từng ngồi tù thì có tư cách gì đòi làm thần tượng của bạn gái hắn cơ chứ?
Tần Thế Vỹ cười nhạt nói:
“Ngày hôm qua tôi mới về thành phố Giang Hải, tạm thời vẫn chưa tìm được công việc vừa ý”.
“Không phải chứ? Anh từng là học sinh xuất sắc mà, lần nào đi thi cũng giành được hạng nhất, tìm một công việc vừa lòng chắc không khó đâu chứ?”
Trương Minh Kiệt ra vẻ kinh ngạc nói.
“Minh Kiệt ơi, cháu cũng đã nói rồi mà, mặc dù Thế Vỹ là học sinh xuất sắc, nhưng đó cũng chỉ là quá khứ thôi. Giờ đã ba năm trôi qua, ba năm này nó không có chút kinh nghiệm làm việc nào, sao có thể tìm được một công việc tốt chứ? Có thể làm bảo vệ gì đó cũng đã là không tệ rồi”.
Lưu Hiểu Lệ nói đểu.
“Khụ khụ, Thế Vỹ trước kia ít nhiều gì cũng rất có tài năng, hơn nữa còn tốt nghiệp trường đại học Giang Hải, không đến mức làm bảo vệ”.
Tần Đông Hải họ nhẹ một tiếng, chợt nhìn Tần Mạn Tuyết, nói: “Mạn Tuyết, bố nhớ hôm nay con có nói với bố, công ty của các con đang mở rộng tuyệt dụng, cần tuyển người gấp. Hay là con giới thiệu Thế Vỹ qua đó nhé?”
“Chắc không được đâu bố, công ty của bọn con là công ty lớn, người bình thường không vào được công ty của bọn con đâu”.
Tần Mạn Tuyết nói với vẻ không tình nguyện.
“Bố biết công ty của con là công ty lớn, nhưng không phải Thế Vỹ cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học xịn à? Không chừng sẽ được coi trọng thì sao?”
Tần Đông Hải nói, rồi lại nhìn sang Trương Minh Kiệt: “Hơn nữa, Minh Kiệt không phải là lãnh đạo cấp trung của công ty bọn con à? Nếu cậu ấy nói giúp một hai câu thì Thế Vỹ được tuyển vào chắc không phải vấn đề lớn nhỉ?”
“Còn muốn Minh Kiệt nói giúp á? À…”
“Không thành vấn đề, việc nhỏ thôi”.
Trương Minh Kiệt hào phóng nói: “Thế Vỹ là anh họ của Mạn Tuyết, vậy cũng tức là anh họ của cháu, cháu chắc chắn sẽ nói với phòng nhân sự vài câu ạ”.
“Ha ha, vậy là tốt rồi, vẫn là Minh Kiệt cháu thấu tình đạt lý”.
Tần Đông Hải vui sướng nói.
“Chú hai, cậu con rể tương lai của nhà chú được quá nhỉ”.
Tần Quân cũng rất vui vẻ, nói với Tần Thế Vỹ: “Thế Vỹ, còn không mau nói cảm ơn bạn trai của Mạn Tuyết đi”.
Tần Thế Vỹ cười khổ: “Bố ơi, thật ra công việc con có thể từ từ rồi tìm…”
Tần Quân lườm nguýt: “Cái gì mà từ từ rồi tìm? Con không biết hiện giờ mẹ con đang rất gấp rút tìm việc cho con à?”
Tần Thế Vỹ lập tức cảm thấy bất đắc dĩ. Bây giờ vội vã bắt anh tìm việc, chờ sau khi tìm được việc thì e rằng lại vội vã bắt anh tìm bạn gái, sau đó lại kết hôn sinh con chứ gì? Có điều, anh nhìn ra được Trương Minh Kiệt không thật sự muốn giúp đỡ anh. Có khả năng anh sẽ không thể vào được công ty của em họ.
“Được, vậy cảm ơn nhé!”
Tần Thế Vỹ nói cảm ơn với Trương Minh Kiệt.
“Khách sáo rồi!”
Trương Minh Kiệt nói.
“Ha ha, vậy chuyện này nên làm nhanh đi. Thế Vỹ, ngày mai cháu chuẩn bị một bộ sơ yếu lý lịch rồi bảo Mạn Tuyết lái xe đưa cháu đến công ty để phỏng vấn, tranh thủ đi làm sớm ngày nào thì ổn định ngày đó”.
Tần Đông Hải cười to nói.
“Vâng ạ!”
Tần Thế Vỹ cười đáp.
Ở bên cạnh, Tần Mạn Tuyết không nói gì nữa, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia như bị phủ bởi một lớp băng.
Mấy người vừa uống trò vừa nói chuyện với nhau, khoảng một tiếng sau, Tần Quân mới dẫn Tần Thế Vỹ về nhà. Tần Đông Hải đích thân tiễn hai người ra khỏi khu dân cư.
Ở một diễn biến khác, Tần Mạn Tuyết cũng tiễn Trương Minh Kiệt rời đi.
“Minh Kiệt, không phải anh thật sự muốn giúp Tần Thế Vỹ đấy chứ? Anh không biết à, bây giờ em thật sự rất chán ghét anh ta. Trước kia anh ta cam tâm tình nguyện đi ở rể cho nhà người ta, cả chuyện ngồi tù nữa, em cũng lười nhắc đến. Không ngờ bây giờ anh ta trở về, vậy mà còn nói dối là đi làm lính. Loại người này quả thực khiến em cảm thấy thật ghê tởm”.
Tần Mạn Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tóm lại, em kệ đấy, anh tuyệt đối không thể để loại người như anh ta bước vào công ty chúng ta, nếu không em không để yên cho anh đâu”.
Chương 25: Nhớ cơ thể của sư tỷ
Trương Minh Kiệt cười lớn: “Mạn Tuyết, em còn không hiểu anh sao? Nhưng trong tình huống vừa rồi, em cho rằng anh có thể từ chối được bố em à?”
Tần Mạn Tuyết lập tức cau mày:
“Quả thực bố em đối xử với nhà bác cả quá tốt, đặc biệt là trong mấy năm nay, không ít lần cho nhà bác cả mượn tiền. Em đoán số tiền này chắc chắn bọn họ không trả được một xu nào”.
“Còn trả tiền ư? Xem tình hình hiện giờ của bọn họ, sau này không tiếp tục mượn tiền của nhà em nữa đã là tốt lắm rồi”.
Trương Minh Kiệt cực kỳ coi thường Tần Thế Vỹ: “Nhưng Mạn Tuyết à, để Tần Thế Vỹ đi làm ở công ty chúng ta là ý của bố em, mẹ em cũng không hề phản đối. Nếu đã như vậy, hình như anh cũng không thể không giữ anh lại mà nhỉ?”
Tần Mạn Tuyết cau mày nói: “Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu không phải là những vấn đề liên quan đến nguyên tắc, thì mẹ em rất ít khi làm trái ý bố em. Anh đừng thấy mẹ em bình thường hung dữ, còn hơi gay gắt với nhà bác cả em mà lầm. Thực ra tình cảm của vợ chồng bọn họ rất tốt. Nếu không bố em cũng sẽ không ở rể nhà mẹ em rồi”.
“Đúng vậy, tình cảm của bố mẹ em thực sự rất tốt!”
Trương Minh Kiệt cười khẽ, trong lòng lại hơi ngưỡng mộ. Nhà mẹ của Tần Mạn Tuyết cũng có thế lực khá lớn ở thành phố Giang Hải, giá trị thị trường doanh nghiệp của gia tộc này trị giá hơn một tỷ tệ. Cũng chính vì biết được chuyện này nên hắn mới dùng hết mọi thủ đoạn để theo đuổi được Tần Mạn Tuyết, hy vọng bản thân cũng có thể bước chân được vào gia đình giàu có. Mượn các mối quan hệ của nhà mẹ Tần Mạn Tuyết để tạo cho bản thân một vài con đường.
“Mạn Tuyết, anh có một cách để giải quyết chuyện này, em xem thử có được không?”
Trương Minh Kiệt nói tiếp: “Không phải Tần Thế Vỹ muốn vào công ty của chúng ta sao? Vậy thì cứ để cho hắn vào. Quản lý Phòng Nhân sự là người quen của anh, anh sẽ đến đánh tiếng với ông ấy trước, bảo ông ấy ngày mai đích thân đi phỏng vấn. Cuối cùng sẽ bảo ông ấy làm khó Tần Thế Vỹ, sau đó lấy lý do hắn trượt cuộc phỏng vấn tuy không đuổi hắn đi nhưng cũng sẽ không để
hắn có được vị trí tốt. Sắp xếp cho hắn tới bộ phận bảo vệ làm một tên bảo vệ quèn canh cửa. Em thấy sao?”
“Làm bảo vệ?”
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Tần Mạn Tuyết lóe sáng, gật đầu lia lịa: “Được, cứ làm thế đi. Thực ra có được vị trí này cũng không tồi rồi. Anh ta ngồi tù ba năm, bình thường làm gì có công ty nào muốn giữ anh ta lại làm bảo vệ chứ? Bố em chắc chắn cũng sẽ không còn lời nào để nói. Minh Kiệt, cảm ơn anh!”
“Nói cảm ơn với anh làm gì? Chỉ cần em vui là được!”
Trương Minh Kiệt mỉm cười, trong lòng hắn lúc này tràn đầy cảm giác ưu việt. Thần tượng trước đây của Tần Mạn Tuyết, sắp tới sẽ trở thành con chó gác cổng của công ty. Mà Trương Minh Kiệt hắn lại là lãnh đạo cấp trung của công ty. Không lâu sau, chắc chắn sẽ trở thành lãnh đạo cấp cao. Giữa hai người, một người giống như hoàng đế, còn một người lại giống như ăn mày.
…
“Thế Vỹ à, tối nay con chuẩn bị hồ sơ cho tốt, sáng mai dậy sớm để đi in ra. Sau đó cùng Mạn Tuyết tới công ty phỏng vấn. Cố gắng lên, ngày mai là có thể bắt đầu đi làm rồi”.
Trước cửa nhà, Tần Quân nhìn Tần Thế Vỹ lấy chìa khóa, cười tủm tỉm nói.
“Được rồi bố, ngày mai con sẽ cố gắng, hy vọng có thể đi làm”.
Tần Thế Vỹ mỉm cười rồi đẩy cửa vào, lập tức nghe thấy giọng nói gấp gáp của mẹ truyền ra từ trong nhà: “Thế Vỹ, con về rồi à? Nhanh, nhanh đưa Tiểu Thảo đi bệnh viện. Tiểu Thảo bị sốt rồi, sốt rất cao”.
“Tiểu Thảo…”
Sắc mặt Tần Thế Vỹ khẽ thay đổi. Sau đó, anh bước nhanh vào phòng của Tiểu Thảo.
“Chú, cháu, cháu khó chịu quá…”
Tiểu Thảo nằm trên giường, dường như cảm nhận được Tần Thế Vỹ bước vào phòng, cô bé khó khăn mở mắt, yếu ớt nói.
“Tiểu Thảo đừng sợ, có chú ở đây, cháu sẽ sớm khỏe lại thôi”.
Tần Thế Vỹ vội vàng tiến lên an ủi Tiểu Thảo rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể của Tiểu Thảo.
Quả nhiên, Tiểu Thảo không phải bị sốt bình thường mà là vì chất độc lại lan rộng ra hơn một chút. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ Tiểu Thảo không thể kiên trì được một tháng.
“Thế Vỹ, bây giờ Tiểu Thảo sốt tận 39 độ rồi. Hơn nữa, có khả năng không phải là bị sốt bình thường. Chúng ta nhanh đưa con bé đến bệnh viện thôi”.
Trần Liên sốt ruột nói, khuôn mặt của Tần Quân cũng cực kỳ lo lắng.
“Bố mẹ, hai người đừng lo lắng, con có thể khống chế được bệnh tình bây giờ của Tiểu Thảo”.
Tần Thế Vỹ vừa nói vừa lấy châm bạc ra.
“Đây là châm bạc sao? Thế Vỹ, con còn biết y thuật à?”
Tần Quân kinh ngạc nói.
“Vâng, thật ra ở Chiến bộ, con còn có một thân phận khác là quân y”.
Tần Thế Vỹ gật đầu, sau đó không nói thêm nữa, tập trung châm cứu cho Tiểu Thảo. Khoảng năm phút sau, sắc mặt của Tiểu Thảo mới tốt lên được một chút, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần trở lại bình thường. Tuy nhiên vì vừa rồi Tiểu Thảo quá suy yếu, nên sau khi Tần Thế Vỹ châm cứu xong, cô bé đã ngủ thiếp đi.
“Một tháng!”
Tần Thế Vỹ cất châm bạc đi, nhìn Tiểu Thảo đang ngủ say, lẩm bẩm: “Trong vòng một tháng, mình nhất định phải giải được độc Ô Quyên trong người Tiểu Thảo. Bằng không…”
“Thế Vỹ…”
“Bố mẹ, chúng ta ra ngoài rồi nói”.
Tần Thế Vỹ đứng dậy, cùng bố mẹ đi vào phòng khách mới tiếp tục nói: “Bố mẹ, con đã kiểm soát được tình trạng bệnh của Tiểu Thảo rồi. À, còn có một việc muốn nói với hai người. Thật ra Tiểu Thảo không hề bị ung thư”.
“Tiểu Thảo không bị ung thư hả?”
Tần Quân và Trần Liên cực kỳ kinh ngạc, Tần Quân hỏi: “Thế Vỹ, chuyện này là sao? Bố mẹ đã đưa Tiểu Thảo đi bệnh viện kiểm tra hai ba tháng rồi. Kết quả xét nghiệm đều ra giống nhau đó là Tiểu Thảo mắc bệnh ung thư gan, hơn nữa còn là giai đoạn cuối. Sao con biết Tiểu Thảo không phải bị ung thư?”
Tần Thế Vỹ đáp: “Bố, kết quả bệnh lý mà dụng cụ y tế kiểm tra ra, độ chuẩn xác có thể lên tới 99,9%, nhưng sẽ có lúc xảy ra sai sót. Với tình trạng cơ thể của Tiểu Thảo, con có thể chắc chắn 100%, con bé không hề mắc ung thư”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, sao con có thể lừa bố mẹ chứ?”
Tần Thế Vỹ ngẫm nghĩ, vẫn là không nên nói chuyện Tiểu Thảo bị trúng độc cho bố mẹ, tránh để bọn họ lo lắng.
“Thế Vỹ, vậy cơ thể của Tiểu Thảo rốt cuộc bị làm sao vậy? Đúng rồi, con có cách nào chữa khỏi cho Tiểu Thảo không?”
Trần Liên hỏi.
“Mẹ, bệnh của Tiểu Thảo hơi đặc biệt, con rất khó để giải thích rõ ràng cho hai người hiểu. Nhưng hai người cứ yên tâm, con chắc chắn có thể chữa khỏi căn bệnh này cho Tiểu Thảo. Chỉ là cần một chút thời gian. Thế này nhé, con đảm bảo với hai người, nhiều nhất là một tháng, con nhất định sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho Tiểu Thảo”.
Câu đảm bảo này của Trần Thế Vỹ, không chỉ nói với bố mẹ anh, mà còn nói với chính bản thân anh. Một tháng là kỳ hạn dài nhất, anh phải cố gắng giải được độc cho Tiểu Thảo trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Sau khi nói chuyện một lúc với bố mẹ, Tần Thế Vỹ trở về phòng của mình, anh lấy điện thoại ra gọi cho Chu Dần.
“A lô, cậu Tần!”
Giọng của Chu Dần nhanh chóng truyền đến.
“Chào chủ tịch Chu, tôi muốn hỏi một chút, hôm nay tôi có nhờ các ông tìm giúp sáu loại dược liệu đó. Mọi người tìm đến đâu rồi?”
Tần Thế Vỹ ngay lập tức hỏi.
“À …”
Chu Dần hơi lúng túng nói: “Cậu Tần, thực sự xin lỗi. Nhưng sáu loại dược liệu mà cậu nói thực sự quá quý hiếm. Chúng tôi đã hỏi rất nhiều bác sĩ Đông y, có đến ba loại dược liệu, ngay cả tên mà bọn họ còn chưa từng nghe đến. Cuối cùng, chỉ có bên công ty của ông Chung mới có một loại dược liệu mà cậu cần”.
“Chỉ có một thôi sao…”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Tần Thế Vỹ nghe thấy vậy, vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
“Cậu Tần, tôi đã bảo ông Chung giữ loại dược liệu đó lại cho cậu, còn năm loại khác, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu nghe ngóng, tìm kiếm. Ngay khi có tin tức, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu biết”.
Chu Dần nói.
“Được, vậy cảm ơn ông nhiều!”
Nói xong, Tần Thế Vỹ cúp máy. Sau đó lại ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại khác.
“Ôi, tiểu sư đệ, mới về thành phố Giang Hải có hai ngày mà đã nhớ sư tỷ rồi sao?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói cực kỳ quyến rũ của sư tỷ Ngọc Linh, “Nhưng cậu nhớ sư tỷ hay là nhớ cơ thể của sư tỷ vậy hả?”