-
Chương 42: Tên tù tội mà ra vẻ gì chứ!
Khoảng sáu rưỡi tối, Tần Thế Vỹ bắt xe đến địa chỉ mà Tần Mạn Tuyết gửi cho anh, là nhà hàng Hà Quốc.
Đây là một nhà hàng chuyên bán các món nướng và chủ yếu là hải sản, diện tích của nhà hàng rất rộng, có tổng cộng ba tầng. Tầng một là đại sảnh, tầng hai là các phòng bao, đây có thể coi là một trong những nhà hàng sang trọng ở Giang Hải. Đặt một bàn ít cũng phải tốn một đến hai nghìn, nếu gọi thêm rượu ngon thì giá còn cao hơn nữa.
Tần Thế Vỹ chờ bên ngoài nhà hàng một lát thì nhìn thấy có hai chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau đi tới, một chiếc trong số đó là con Audi của Tần Mạn Tuyết. Chiếc xe vừa dừng lại thì Trương Minh Kiệt đã bước từ bên ghế lái phụ xuống.
“Minh Kiệt, anh bảo có một người bà con họ hàng xa của Tần Mạn Tuyết cũng đến hả? Người đâu rồi?”, một dáng người dong dỏng bước xuống từ chiếc BMW khác rồi nhanh chóng đi tới cạnh Trương Minh Kiệt, sau đó dịu dàng hỏi. Cô ta và Trương Minh Kiệt đi sát vào nhau, cơ thể nóng bỏng của cô ta cứ dính vào người hắn. Cô gái này tên là Lưu Mỹ Cầm, một người vừa xinh đẹp vừa có thân hình quyến rũ. Cô ta từng theo đuổi Trương Minh Kiệt nhưng cuối cùng đã thất bại. Sau khi Trương Minh Kiệt và Tần Mạn Tuyết ở bên nhau, cô ta thường xuyên đối đầu với Tần Mạn Tuyết. Trương Minh Kiệt làm như không phát hiện ra tư thế ám muội của cả hai nên chỉ vào Tần Thế Vỹ rồi nói: “Ở kia kìa”.
“Đấy á? Không phải chứ? Người nhà Tần Mạn Tuyết đây ư?”, Lưu Mỹ Cầm quan sát Tần Thế Vỹ một lát rồi khó tin nói: “Nếu anh không nói thì em còn tưởng đó là người lấy hàng ship cho nhà hàng đấy”.
Nghe thấy thế, mấy đồng nghiệp ở cạnh đó đều bật cười, ánh mắt họ nhìn Tần Thế Vỹ đều có vẻ coi thường. Chịu thôi, ai bảo cách ăn mặc của anh quá bình thường, còn Tần Mạn Tuyết chỉ muốn tìm cái lỗ lẻ nào để chui xuống.
May mà Trương Minh Kiệt chỉ bảo Tần Thế Vỹ là họ hàng xa của cô ta, chứ không bảo là anh họ, không thì cô ta sẽ mất hết thể diện mất. Cô ta vốn không hề muốn gọi Tần Thế Vỹ đến tham gia bữa tiệc này, nhưng chiều nay Trương Minh Kiệt đột nhiên bảo vì lý do an toàn nên hắn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc tại sao Tần Thế Vỹ lại được tuyển vào phòng thị trường. Nếu có gì đó không ổn thì sẽ tống anh xuống bộ phận bảo vệ, phòng đắc tội với người khác thì mất hay.
“Mỹ Cầm, sao em có thể nói người khác như thế hả? Anh nghe nói anh ta từng tòng quân đấy, kiểu gì cũng làm chân bảo vệ được mà”, Trương Minh Kiệt cười nói.
“Nhưng làm bảo vệ cũng phải canh cửa mà, thế có khác gì nhân viên giao hàng đâu”, Lưu Mỹ Cầm chớp mắt làm bộ thanh thuần.
“Khụ, khác chứ sao không…”, Trương Minh Kiệt ho khan một tiếng rồi đi tới cạnh Tần Thế Vỹ, nói: “Tần Thế Vỹ, tôi giới thiệu với anh một chút, mấy người này đều là đồng nghiệp của phòng thị trường ta”.
Nói rồi, hắn giới thiệu từng người một. Ngoài hắn, Tần Mạn Tuyết và Lưu Mỹ Cầm ra thì còn hai nam một nữ nữa, bọn họ lần lượt tên là Trình Khôn, Lý Chí Viễn và Phương Mẫn. Trong đó, Trình Khôn và Phương Mẫn là vợ chồng, họ trông đều khoảng 35 tuổi. Sau đó, Tần Thế Vỹ chỉ gật đầu chào hỏi với họ chứ không nói gì. Dù trên đường đi, Lưu Mỹ Cầm lại bới móc anh vài câu nhưng anh vẫn vờ như không nghe thấy. Tiếp theo, cả đoàn người đã đi vào nhà hàng. Họ vừa đi vào một lát thì có một chiếc Mec S600 chầm chậm đi tới. Người gác cổng ra đón đầu tiên, chờ khi chiếc xe dừng hẳn thì mới dám cung kính bước lên mở cửa. Lý Kim Thuỷ mặc vest bước xuống xe, sau đó nhìn bên ngoài nhà hàng rồi hỏi: “Ủa, đây chẳng phải là cậu Tần hay sao?”
“Sếp nhìn thấy người quen ạ?”, người gác cổng lễ phép hỏi.
“Ừ, chính là mấy người vừa đi vào đó. Cậu xem họ ngồi ăn ở đâu, nhưng không được quấy rầy, nhớ chưa?”, Lý Kim Thuỷ dặn dò.
“Vâng ạ”, người gác cổng lập tức chạy đi ngay.
Căn phòng bao ở tầng hai.
“Tần Thế Vỹ, anh chờ chút, tôi có chuyện muốn nói”, Tần Thế Vỹ đi cuối cùng, chờ khi nhóm Trương Minh Kiệt đi vào phòng hết rồi thì Tần Mạn Tuyết chợt đi tới cạnh anh rồi nhỏ giọng nói.
Dứt lời, cô ta đi về phía cửa sổ ngoài hàng lang, Tần Thế Vỹ cũng đi theo.
“Tần Thế Vỹ, anh có thể nói thật cho tôi biết tại sao anh lại được tuyển vào phòng thị trường không?”, Tần Mạn Tuyết nhìn chằm chằm vào Tần Thế Vỹ rồi hỏi.
“Có chuyện gì à?”, Tần Thế Vỹ cười nói: “Mà hình như chuyện này đâu có gì quan trọng, dẫu sao anh cũng đã được tuyển vào Giải trí Ngân Hà rồi, thích đi làm khi nào cũng được”.
“Ai bảo không quan trọng? Anh có biết phòng này không hợp với anh không, ở đây loạn lắm, trưởng phòng có yêu cầu rất cao với nhân viên. Với năng lực hiện giờ của anh thì không thể ở lại phòng này lâu được đâu”, Tần Mạn Tuyết nói tiếp: “Thế này đi, Minh Kiệt rất thân với đội trưởng đội bảo vệ, mà anh cũng đã đi lính ba năm, tôi sẽ bảo anh ấy giúp. Sắp tới, anh hãy đến bộ phận đó, chỉ ở đấy thì anh mới làm việc lâu dài và ổn định để giúp đỡ hai bác được”.
Tần Thế Vỹ hỏi lại: “Đây là ý của em hay của Trương Minh Kiệt?”
“Điều này quan trọng sao?”
“Nếu là ý của em thì hãy nói cho anh biết lý do, anh có thể xin xuống phòng bảo vệ luôn. Còn nếu là ý của Trương Minh Kiệt thì… anh sẽ tiếp tục ở lại phòng thị trường”.
“Chúng tôi đều mong anh xuống phòng bảo vệ, vì chỉ khi ở đó thì anh mới có thể ở lại công ty lâu dài, anh hiểu không?”
“Có”, Tần Thế Vỹ gật đầu: “Nhưng nếu đây không phải là ý của một mình em thì anh không chuyển đâu. Em không cần lo cho anh, nếu anh đã vào được phòng thị trường thì anh sẽ trụ lại được”.
“Anh…”, Tần Mạn Tuyết tức muốn hộc máu.
“Mạn Tuyết, vẫn còn nói chuyện gì với anh họ em thế? Mau vào gọi món đi, mọi người đang chờ em đấy”, lúc này, giọng nói của Trương Minh Kiệt chợt vang lên ở phía sau.
“Tôi mặc kệ, anh tự lo lấy thân mình đi”, Tần Mạn Tuyết lườm Tần Thế Vỹ rồi quay người đi vào phòng bao, Tần Thế Vỹ đi theo, nhưng Trương Minh Kiệt lại tiến lên cản đường anh: “Tần Thế Vỹ, nói đi, sao anh vào được phòng thị trường của chúng tôi?”
“Đương nhiên là thông qua phỏng vấn, đi cửa chính rồi”.
“Không thể nào?”
“Có gì mà không thể? Có phải tôi phải xuống phòng bảo vệ thì mới hợp ý anh không?”, nói xong, Tần Thế Vỹ mặc kệ Trương Minh Kiệt rồi đi vòng qua hắn vào phòng bao.
“Hừ, một tên ngồi tù ba năm mà ra vẻ gì chứ? Lát nữa, tôi sẽ có cách bắt anh phải tự nói ra”, Trương Minh Kiệt nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Thế Vỹ rồi hừ nói.
Khoảng chục phút sau thì các món mà bọn họ gọi đã được mang lên, ngoài ra còn có bia, rượu đủ cả.
“Tần Thế Vỹ, đây là Mao Đài, chắc chắn anh chưa uống bao giờ đúng không? Nào, tôi mời anh, chào mừng anh vào phòng thị trường và trở thành đồng nghiệp của chúng tôi”.
Nhân viên phục vụ vừa rót rượu cho mọi người xong thì Lưu Mỹ Cầm đã nhiệt tình đứng dậy, sau đó cầm cốc rượu trắng lên uống cạn. Tần Thế Vỹ nhìn cô ta uống xong rồi mới nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không biết uống rượu”.
Đây là một nhà hàng chuyên bán các món nướng và chủ yếu là hải sản, diện tích của nhà hàng rất rộng, có tổng cộng ba tầng. Tầng một là đại sảnh, tầng hai là các phòng bao, đây có thể coi là một trong những nhà hàng sang trọng ở Giang Hải. Đặt một bàn ít cũng phải tốn một đến hai nghìn, nếu gọi thêm rượu ngon thì giá còn cao hơn nữa.
Tần Thế Vỹ chờ bên ngoài nhà hàng một lát thì nhìn thấy có hai chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau đi tới, một chiếc trong số đó là con Audi của Tần Mạn Tuyết. Chiếc xe vừa dừng lại thì Trương Minh Kiệt đã bước từ bên ghế lái phụ xuống.
“Minh Kiệt, anh bảo có một người bà con họ hàng xa của Tần Mạn Tuyết cũng đến hả? Người đâu rồi?”, một dáng người dong dỏng bước xuống từ chiếc BMW khác rồi nhanh chóng đi tới cạnh Trương Minh Kiệt, sau đó dịu dàng hỏi. Cô ta và Trương Minh Kiệt đi sát vào nhau, cơ thể nóng bỏng của cô ta cứ dính vào người hắn. Cô gái này tên là Lưu Mỹ Cầm, một người vừa xinh đẹp vừa có thân hình quyến rũ. Cô ta từng theo đuổi Trương Minh Kiệt nhưng cuối cùng đã thất bại. Sau khi Trương Minh Kiệt và Tần Mạn Tuyết ở bên nhau, cô ta thường xuyên đối đầu với Tần Mạn Tuyết. Trương Minh Kiệt làm như không phát hiện ra tư thế ám muội của cả hai nên chỉ vào Tần Thế Vỹ rồi nói: “Ở kia kìa”.
“Đấy á? Không phải chứ? Người nhà Tần Mạn Tuyết đây ư?”, Lưu Mỹ Cầm quan sát Tần Thế Vỹ một lát rồi khó tin nói: “Nếu anh không nói thì em còn tưởng đó là người lấy hàng ship cho nhà hàng đấy”.
Nghe thấy thế, mấy đồng nghiệp ở cạnh đó đều bật cười, ánh mắt họ nhìn Tần Thế Vỹ đều có vẻ coi thường. Chịu thôi, ai bảo cách ăn mặc của anh quá bình thường, còn Tần Mạn Tuyết chỉ muốn tìm cái lỗ lẻ nào để chui xuống.
May mà Trương Minh Kiệt chỉ bảo Tần Thế Vỹ là họ hàng xa của cô ta, chứ không bảo là anh họ, không thì cô ta sẽ mất hết thể diện mất. Cô ta vốn không hề muốn gọi Tần Thế Vỹ đến tham gia bữa tiệc này, nhưng chiều nay Trương Minh Kiệt đột nhiên bảo vì lý do an toàn nên hắn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc tại sao Tần Thế Vỹ lại được tuyển vào phòng thị trường. Nếu có gì đó không ổn thì sẽ tống anh xuống bộ phận bảo vệ, phòng đắc tội với người khác thì mất hay.
“Mỹ Cầm, sao em có thể nói người khác như thế hả? Anh nghe nói anh ta từng tòng quân đấy, kiểu gì cũng làm chân bảo vệ được mà”, Trương Minh Kiệt cười nói.
“Nhưng làm bảo vệ cũng phải canh cửa mà, thế có khác gì nhân viên giao hàng đâu”, Lưu Mỹ Cầm chớp mắt làm bộ thanh thuần.
“Khụ, khác chứ sao không…”, Trương Minh Kiệt ho khan một tiếng rồi đi tới cạnh Tần Thế Vỹ, nói: “Tần Thế Vỹ, tôi giới thiệu với anh một chút, mấy người này đều là đồng nghiệp của phòng thị trường ta”.
Nói rồi, hắn giới thiệu từng người một. Ngoài hắn, Tần Mạn Tuyết và Lưu Mỹ Cầm ra thì còn hai nam một nữ nữa, bọn họ lần lượt tên là Trình Khôn, Lý Chí Viễn và Phương Mẫn. Trong đó, Trình Khôn và Phương Mẫn là vợ chồng, họ trông đều khoảng 35 tuổi. Sau đó, Tần Thế Vỹ chỉ gật đầu chào hỏi với họ chứ không nói gì. Dù trên đường đi, Lưu Mỹ Cầm lại bới móc anh vài câu nhưng anh vẫn vờ như không nghe thấy. Tiếp theo, cả đoàn người đã đi vào nhà hàng. Họ vừa đi vào một lát thì có một chiếc Mec S600 chầm chậm đi tới. Người gác cổng ra đón đầu tiên, chờ khi chiếc xe dừng hẳn thì mới dám cung kính bước lên mở cửa. Lý Kim Thuỷ mặc vest bước xuống xe, sau đó nhìn bên ngoài nhà hàng rồi hỏi: “Ủa, đây chẳng phải là cậu Tần hay sao?”
“Sếp nhìn thấy người quen ạ?”, người gác cổng lễ phép hỏi.
“Ừ, chính là mấy người vừa đi vào đó. Cậu xem họ ngồi ăn ở đâu, nhưng không được quấy rầy, nhớ chưa?”, Lý Kim Thuỷ dặn dò.
“Vâng ạ”, người gác cổng lập tức chạy đi ngay.
Căn phòng bao ở tầng hai.
“Tần Thế Vỹ, anh chờ chút, tôi có chuyện muốn nói”, Tần Thế Vỹ đi cuối cùng, chờ khi nhóm Trương Minh Kiệt đi vào phòng hết rồi thì Tần Mạn Tuyết chợt đi tới cạnh anh rồi nhỏ giọng nói.
Dứt lời, cô ta đi về phía cửa sổ ngoài hàng lang, Tần Thế Vỹ cũng đi theo.
“Tần Thế Vỹ, anh có thể nói thật cho tôi biết tại sao anh lại được tuyển vào phòng thị trường không?”, Tần Mạn Tuyết nhìn chằm chằm vào Tần Thế Vỹ rồi hỏi.
“Có chuyện gì à?”, Tần Thế Vỹ cười nói: “Mà hình như chuyện này đâu có gì quan trọng, dẫu sao anh cũng đã được tuyển vào Giải trí Ngân Hà rồi, thích đi làm khi nào cũng được”.
“Ai bảo không quan trọng? Anh có biết phòng này không hợp với anh không, ở đây loạn lắm, trưởng phòng có yêu cầu rất cao với nhân viên. Với năng lực hiện giờ của anh thì không thể ở lại phòng này lâu được đâu”, Tần Mạn Tuyết nói tiếp: “Thế này đi, Minh Kiệt rất thân với đội trưởng đội bảo vệ, mà anh cũng đã đi lính ba năm, tôi sẽ bảo anh ấy giúp. Sắp tới, anh hãy đến bộ phận đó, chỉ ở đấy thì anh mới làm việc lâu dài và ổn định để giúp đỡ hai bác được”.
Tần Thế Vỹ hỏi lại: “Đây là ý của em hay của Trương Minh Kiệt?”
“Điều này quan trọng sao?”
“Nếu là ý của em thì hãy nói cho anh biết lý do, anh có thể xin xuống phòng bảo vệ luôn. Còn nếu là ý của Trương Minh Kiệt thì… anh sẽ tiếp tục ở lại phòng thị trường”.
“Chúng tôi đều mong anh xuống phòng bảo vệ, vì chỉ khi ở đó thì anh mới có thể ở lại công ty lâu dài, anh hiểu không?”
“Có”, Tần Thế Vỹ gật đầu: “Nhưng nếu đây không phải là ý của một mình em thì anh không chuyển đâu. Em không cần lo cho anh, nếu anh đã vào được phòng thị trường thì anh sẽ trụ lại được”.
“Anh…”, Tần Mạn Tuyết tức muốn hộc máu.
“Mạn Tuyết, vẫn còn nói chuyện gì với anh họ em thế? Mau vào gọi món đi, mọi người đang chờ em đấy”, lúc này, giọng nói của Trương Minh Kiệt chợt vang lên ở phía sau.
“Tôi mặc kệ, anh tự lo lấy thân mình đi”, Tần Mạn Tuyết lườm Tần Thế Vỹ rồi quay người đi vào phòng bao, Tần Thế Vỹ đi theo, nhưng Trương Minh Kiệt lại tiến lên cản đường anh: “Tần Thế Vỹ, nói đi, sao anh vào được phòng thị trường của chúng tôi?”
“Đương nhiên là thông qua phỏng vấn, đi cửa chính rồi”.
“Không thể nào?”
“Có gì mà không thể? Có phải tôi phải xuống phòng bảo vệ thì mới hợp ý anh không?”, nói xong, Tần Thế Vỹ mặc kệ Trương Minh Kiệt rồi đi vòng qua hắn vào phòng bao.
“Hừ, một tên ngồi tù ba năm mà ra vẻ gì chứ? Lát nữa, tôi sẽ có cách bắt anh phải tự nói ra”, Trương Minh Kiệt nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Thế Vỹ rồi hừ nói.
Khoảng chục phút sau thì các món mà bọn họ gọi đã được mang lên, ngoài ra còn có bia, rượu đủ cả.
“Tần Thế Vỹ, đây là Mao Đài, chắc chắn anh chưa uống bao giờ đúng không? Nào, tôi mời anh, chào mừng anh vào phòng thị trường và trở thành đồng nghiệp của chúng tôi”.
Nhân viên phục vụ vừa rót rượu cho mọi người xong thì Lưu Mỹ Cầm đã nhiệt tình đứng dậy, sau đó cầm cốc rượu trắng lên uống cạn. Tần Thế Vỹ nhìn cô ta uống xong rồi mới nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không biết uống rượu”.
Bình luận facebook