Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-338
Chương 338: Thánh giai quyết đấu
Thanh Long phong là sơn phong có thực lực lớn nhất trong bốn phong, số lượng đệ tử vô cùng đông đảo lên đến hàng ngàn người, lẽ dĩ nhiên thì ngoại trừ tu luyện đơn thuần ra, huấn luyện thực chiến cũng được chú trọng, dù sao thì tu luyện đến mức nào đi chăng nữa nhưng không có kinh nghiệm thực chiến thì cũng chẳng khác gì hoa trong nhà kính, gặp phải chiến đấu thực sự chắc chỉ sống không quá mười giây rồi sẽ bị giết chết, điều đó thì không ai muốn cả.
Muốn huấn luyện thực chiến, đương nhiên thì chỉ có cách thực sự chiến đấu, chỉ có kinh nghiệm đúc kết từ trong chiến đấu mới thật sự có ích, bất kì lí thuyết nào cũng chỉ là sáo rỗng. Lấy số lượng đệ tử lên đến hàng ngàn của Thanh Long phong, mỗi một lần tiến hành huấn luyện thực chiến đòi hỏi rất nhiều diễn võ trường hay võ đài đại loại như thế. Đằng sau Thanh Long phong chính là khu vực được xây dựng đặc biệt chỉ để phục vụ mục đích này, ở đó có vô số võ đài được dựng lên, số lượng lên tới trên dưới một ngàn lôi đài có dư, mỗi một lôi đài đều được tạo nên bởi thiên ngoại vẫn thạch vô cùng cứng rắn, kể cả dùng thực lực Tôn cấp toàn lực ra tay cũng chỉ để lại vài đạo vết nứt trên võ đài, đó là chưa kể mỗi võ đài còn dược Thánh giai cường giả của Lăng Hư Cung gia trì bằng cấm chế cường đại tránh "tên bay đnạ lạc" lọt ra ngoài khi giao chiến.
Ngày hôm nay vốn dĩ theo lịch thì là ngày huấn luyện thực chiến của đệ tử Thanh Long phong, nhưng vì một lí do nào đó mà khu vực diễn võ trường đã bị phong tỏa, toàn bộ đệ tử được dặn không được bén mảng tới gần khu vực này, nếu có gặp bất trắc gì thì tự chịu, còn đâu thì không nói gì khác.
Nhưng cũng không hiểu tại sao, dường như là có thông tin rò rỉ ra ngoài, tất cả đệ tử Thanh Long phong đều biết được hôm nay có một trận tỉ thí giữa vị trưởng lão tân nhậm mới gia nhập Thanh Long phong với bát trưởng lão Bạch Hổ phong, cuối cùng thì mặc kệ lời cảnh báo từ các chấp sự cùng trưởng lão, hàng ngàn đệ tử lũ lượt kéo đến, tụ tập ở xung quanh khu vực diễn võ trường mong được nhìn thấy giao chiến giữa Thánh cấp cường giả với nhau, không chỉ thế mà còn có một cơ số đệ tử đến từ các phong khác nữa, tràng cảnh náo nhiệt vô cùng.
Đối với việc này thì sau một hồi bàn luận, các vị trưởng lão sau một hồi bàn luận cuối cùng cũng không cưỡng ép đuổi tất cả đệ tử đi, dù sao thì Thánh cấp đối chiến cũng không phải ngày nào cũng nhìn thấy, đối với những đệ tử vẫn còn đang loay hoay ở Tướng cấp, Vương cấp này sẽ là một lần đại khai nhãn giới, sẽ khá là có ích trong con đường tu luyện của bọn họ, cũng như là để cho cái đám đệ tử thiên tài ngày thường lúc nào cũng đặt hai mắt ở trên trán biết được bản thân mình vẫn còn kém lắm mà thu liễm lại.
Cấm chế trên võ đài vốn được các vị Thánh Giả tạo nên, bình thường vô cùng hiệu quả, nhưng lần này không phải là Vương cấp, Tôn cấp ra tay mà là Thánh cấp cường giả, mấy cái cấm chế này xem ra không đủ dùng, cuối cùng đích thân các vị Tôn giả nhúng tay vào, tạo ra một cái cấm chế khủng bố đến cả Thánh Hoàng cường giả cũng không thể lay chuyển, tránh cho "tên bay đạn lạc" giết chết đám đệ tử đang đứng ở xa kia.
Không chỉ các đệ tử, đến cả trưởng lão của các phong khác cũng có mặt tại đây, tuy rằng ngày hôm đó bọn họ cũng đã nhìn thấy Tử Phong đập bán sống bán chết Trần Mộ ra sao, nhưng lúc đó cả hai đều không sử dụng Lĩnh Vực, thành ra bọn họ cũng không thể nào làm ra phán đoán chân chính về thực lực của Tử Phong được.
Đối với việc này thì Tử Phong không có quan tâm lắm, hắn vốn dĩ không bao giờ để ý tới con mắt của người khác, không có ai nhìn với cả vạn người quan sát thì cũng không khác nhau là bao, hắn cứ việc mình mình làm mà thôi. Đương nhiên lần tỉ thí này chỉ là giao đấu hữu nghị, cả hai cũng không có thâm thù đại hận gì để mà tiến hành một trận sinh tử chiến, chỉ cần đánh tới điểm mấu chốt là sẽ có Tôn giả can thiệp ngừng trận đấu lại ngay lập tức, cơ mà lấy sự kì diệu của Lĩnh Vực, Tử Phong hắn vẫn có thể đánh thẳng tay mà không cần thu liễm, chỉ cần để lại cho đối phương một hơi thở là được.
Vấn đề ở chỗ đó là Tử Phong hắn am hiểu nhất là giết người, đúng hơn là làm thế nào để khiến đối phương mất mạng khi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, mấy thể loại ngươi ra một quyền ta đáp lại một cước như thế này khiến hắn bó chân bó tay không ít, bởi vì thực tế nếu đây là sinh tử chiến, một cái "Lĩnh Vực - Thế Giới" được tế ra, combo "Trực Tử Ma Nhãn" cùng với Thiên Ma Kiếm có thể tiễn Trần Mộ lên đường gặp ông bà ông vải trong vòng nửa giây đồng hồ, cần gì phải nghĩ ngợi nhiều.
Vì đây là Thánh cấp giao chiến, võ đài bình thường không đủ rộng, vậy nên thay vì sử dụng võ đài thông thường, các vị Tôn giả trực tiếp sử dụng sức mạnh thông thiên của mình để trực tiếp kéo hẳn mấy chục cái lôi đài ra khỏi mặt đất, sau đó ghép lại thành một siêu cấp võ đài rồi mới đặt cấm chế, không thể không nói chỉ vì mục đích kiểm tra thực lực thật sự của Tử Phong mà các vị Tôn giả đã phải chuẩn bị không ít.
Tử Phong đứng giữa lôi đài, trang phục truyền thống của trưởng lão Lăng Hư Cung đã bị hắn ném vào sọt rác, lúc này hắn vẫn đang mặc bộ quần áo quen thuộc của mình với hai màu đen trắng xen kẽ được tạo nên bởi bí pháp của Hồ Phi Nguyệt, chỉ khác một điều đó là sau lưng của hắn có hình một con rồng màu xanh cuốn lại thành vòng tròn, bên trong vòng tròn đó là số 17 được viết bằng chữ, thể hiện thân phận thập thất trưởng lão Thanh Long phong của hắn.
Vốn dĩ Tử Phong không định thay đổi trang phục của mình, nhưng mà cả Diệu Yên, Tuyết Phi Nhan lẫn Hồ Phi Nguyệt đều bảo hắn phải làm như vậy, không chỉ khẳng định thân phận của bản thân, mà hơn nữa nhìn trang phục của hắn còn có chút....ngầu hơn bình thường. Đối với yêu cầu của ba vị thê tử, Tử Phong thân là một phu quân tốt chỉ có thể "ngậm đắng nuốt cay" mà làm theo, mặc dù theo ý kiến cá nhân của hắn thì tất cả cũng chỉ là trang phục, có biểu tượng đó hay không thì cũng không thể thay đổi sự thật hắn là thập thất trưởng lão của Thanh Long phong được.
Trần Mộ cũng đã có mặt ở trên lôi đài, thân mặc trang phục truyền thống của trưởng lão Lăng Hư Cung, đằng sau lưng là một con hổ trắng vô cùng uy vũ kèm theo số 8 được viết bằng chữ ở bên dưới, ứng với địa vị bát trưởng lão Bạch Hổ phong của hắn, trên tay cầm theo một thanh kiếm vừa dài vừa mảnh, nhìn qua thì có chút giống với kiếm của nữ tử, nhưng đừng coi thường, đó là một kiện Thiên giai thượng phẩm Bảo khí rất hiếm có mà hắn đạt được từ trong một di tích cổ, đến cả các vị trưởng lão khác khi nhìn vào thanh kiếm đó cũng cảm thấy ganh tị.
Tông chủ Lăng Hư Cung Lâm Chấn Hạo cũng có mặt, lúc này đang ngồi ở trên một cái đài cao được dựng lên tạm thời, song song với y là 15 vị Tôn giả cao cao tại thượng, gần đó là mấy chục vị trưởng lão đến từ các phong, có thể nói là 9 phần cao tầng của Lăng Hư Cung đang có mặt tại đây.
Nhìn thấy tất cả mọi người có vẻ đã an vị, Lâm Chấn Hạo đứng dậy, giọng nói sang sảng như chuông đồng của mình được cất lên vang vọng khắp không gian: "Tất cả mọi người có mặt ở đây vì lí do gì chắc ta không cần phải nói nữa, đây chỉ là một trận tỉ thí đơn thuần, cũng không phải là để so sánh Thanh Long phong với Bạch Hổ phong, vậy nên là bất kể kết quả trận chiến này ra sao, ta hi vọng giữa hai phong không có xích mích gì sau đó nữa, tất cả đồng ý với ta không??"
"Rõ!!!" toàn bộ trưởng lão cùng đệ tử của hai phong đồng loạt lên tiếng, thanh thế lớn lao dường như khiến cả ngọn núi rung chuyển.
Gật đầu hài lòng, Lâm Chấn Hạo quay sang Tử Phong cùng Trần Mộ nói: "Đây không phải là sinh tử chiến, tuy hai ngươi đều là Thánh cấp cường giả, có thể toàn lực ra tay nhưng phải có chừng mực, đừng vì một chút nóng đầu mà làm tổn thương hòa khí. Cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng chưa??"
Trần Mộ lên tiếng đồng ý, trong khi đó thì Tử Phong chỉ gật đầu mà không nói gì, không ai có thể biết được biểu tình trên khuôn mặt hắn ẩn sau lớp mặt nạ đó.
"Vậy ta tuyên bố, tỉ thí giữa thập thất trưởng lão Thanh Long phong cùng bát trưởng lão Bạch Hổ phong....bắt đầu!!!"
Sau một tiếng quát "bắt đầu" như sấm nổ bên tai, toàn bộ diễn võ trường tụ tập gần hai vạn người bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, đến cả một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Cả Trần Mộ cùng Tử Phong đều đứng yên tại chỗ, không hề có ý định mở màn mà chỉ đứng đó nhìn nhau, xem thử ai mới là người hết kiên nhẫn trước.
Tử Phong biết rằng người ra tay trước lúc này thường sẽ bị thiệt thòi, cao thủ giao đấu, một khi đã là trực diện giao chiến như thế này thì không phải lúc nào người ra tay trước cũng chiếm ưu thế, nhưng mà hắn là một tên không sợ trời không sợ đất, chỉ là một chút cân não như thế này không thể nào làm khó được hắn.
Trên tay Tử Phong xuất hiện một thanh kiếm màu đen dài cỡ 1.2m, nhìn thoáng qua thì có thể thấy rằng thanh kiếm này đã bị bẻ gãy phân nửa, trông vô hại hết sức. Hơi chùn người xuống một chút, Tử Phong nheo mắt nhìn đối thủ phía trước, trong đôi mắt của hắn đột ngột xuất hiện vô số sợi chỉ màu đỏ đan vào nhau giống như mạng nhện đang tỏa ra những tia sáng đỏ thẫm kì bí, tâm thân máy động: "Chân dạng - Thuấn Quang!!"
Trong một cái tích tắc, Tử Phong biến mất tại chỗ, ngay lập tức xuất hiện phía trên đầu Trần Mộ, Thiên Ma Kiếm giơ lên liền đâm thẳng vào đầu đối phương, tốc độ nhanh đến cực điểm. Trần Mộ lâm trận không nao núng, thân là Thánh cấp cường giả nếu chỉ một chút công kích cỏn con đó mà có thể thất thủ thì hắn tốt nhất là nên tự phế tu vi đi cho đỡ xấu hổ, chỉ thấy hắn phản ứng vô cùng nhanh, đảo tay một cái liền chém thanh kiếm của mình lên không trung, trực tiếp đón đầu mũi kiếm của Tử Phong.
Nhưng mà vấn đề ở chỗ Thiên Ma Kiếm nếu không kết hợp cùng với
Trực Tử Ma Nhãn thì chỉ là một mớ sắt vụn không hơn không kém, đến cả dao gọt hoa quả còn sắc bén hơn nó, công kích của Tử Phong thực tế chỉ là hư chiêu, ngay khi thanh kiếm của đối phương chém lên, hắn liền ngay lập tức thả tay khỏi Thiên Ma Kiếm, để mặc cho kiếm của mình bị chém bay, cơ thể lơ lửng trên không trung hơi lách nhẹ sang một bên né đường kiếm của Trần Mộ, bàn tay nắm lại thành quyền giã xuống bả vai của Trần Mộ.
Trần Mộ thấy đối phương biến chiêu liền làm ra phản ứng, chỉ thấy hắn hơi rụt vai lại khiến nắm đấm của Tử Phong bị hụt, bàn chân dậm mạnh một cái liền đẩy cơ thể của mình bắn sang một phía, thanh kiếm trên tay phát sáng sau đó lập tức chém ra một đường kiếm quang màu vàng chói mắt.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, từ lúc Tử Phong ra chiêu cho đến khi bị phản kích thì thời gian còn chưa trôi qua nửa giây đồng hồ, ngoại trừ những Thánh giai khác ra thì những người còn lại chỉ nghe thấy mấy tiếng xé gió, sau đó thì Trần Mộ đột nhiên xuất hiện ở một nơi khác, mặt đất nơi hắn vừa mới đứng lúc nãy nổ tung, một đường kiếm quang được chém tới nơi xảy ra vụ nổ.
Tử Phong lao từ trong đám khói bụi đó ra, đón đầu hắn là một đường kiếm quang màu vàng lấp lánh,
Thiên Ma Nhãn của hắn lóe sáng, ngay lập tức báo hiệu cho hắn sự nguy hiểm của đường kiếm quang này, hai tay hắn ngay lập tức tiến vào thế phòng thủ, trực tiếp sử dụng cơ thể của mình ngạng kháng đường kiếm quang đó.
Kiếm quang tưởng chừng như không gì không phá được không ngờ lại bị chặn lại bởi hai cánh tay của Tử Phong, đẩy hắn lui ngược lại phía sau mấy chục mét sau đó mới biến mất, để lại một vạch kẻ dài găm sâu vào mặt đất trên đường di chuyển. Hai cánh tay của Tử Phong xuất hiện hai vết cắt sâu đến tận xương, cơ mà rất nhanh liền lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Trần Mộ cũng không mong chỉ với vài chiêu vớ vẩn như thế có thể hạ gục đối phương, nhìn thấy Tử Phong dùng tay không chặn kiếm quang của mình khiến hắn cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết, không ngờ lại mở miệng cười lớn:
"Hay!! Hay lắm!! Cuối cùng thì ta cũng có thể chiến một trận nghiêm túc với ngươi rồi, Tử Phong trưởng lão!!"
"Như thế này vẫn chưa phải là nghiêm túc đâu." Tử Phong phủi bụi khỏi ống tay áo, nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy, đối với Thánh cấp chúng ta thì mấy chiêu thức này cũng chỉ là để làm nóng người thôi. Đến lúc để trận chiến thực sự bắt đầu rồi, Lĩnh Vực - Kim Cang Thiên Kiếm!!!" Trần Mộ cười có chút điên cuồng, ngay khi hắn vừa dứt lời, một đạo sóng âm to lớn có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy từ trên người hắn tỏa ra, bên tai mọi người nghe thấy một tiếng "ông ông" giống như tiếng kim loại rỗng va chạm với nhau.
Sóng âm xuất hiện xuyên qua cấm chế mà bay ra ngoài, cất lên một cơn cuồng phong bạo vũ, trong một cái nháy mắt đó, xung quanh người Trần Mộ đã được bao bọc bởi một không gian thuần một màu hoàng kim lấp lánh, che phủ một khoảng không với bán kính hơn trăm mét, xung quanh hắn là vô số quang điểm hình trụ bay lơ lửng, nhìn thoáng qua thì có chút giống với một cây cự kiếm khổng lồ, bản thân hắn thì lơ lửng trên không trung ở giữa khoảng không gian đó, toàn thân tỏa ra kim quang chói lọi cùng uy áp như muốn hủy thiên diệt địa.
Vừa vào trận đã sử dụng Lĩnh Vực, xem ra những lời mà Trần Mộ nói hôm trước không phải là nói dối, hắn thật sự muốn một trận Lĩnh Vực chiến với Tử Phong a.
Tử Phong nhìn đối phương giống như một vị thần linh đang dùng ánh mắt ngạo thị thiên địa mà nhìn xuống chúng sinh, đằng sau chiếc mặt nạ của mình, khóe miệng hắn bỗng nhiên cong lên thành một nụ cười quỷ dị: "Lĩnh Vực......"
Thanh Long phong là sơn phong có thực lực lớn nhất trong bốn phong, số lượng đệ tử vô cùng đông đảo lên đến hàng ngàn người, lẽ dĩ nhiên thì ngoại trừ tu luyện đơn thuần ra, huấn luyện thực chiến cũng được chú trọng, dù sao thì tu luyện đến mức nào đi chăng nữa nhưng không có kinh nghiệm thực chiến thì cũng chẳng khác gì hoa trong nhà kính, gặp phải chiến đấu thực sự chắc chỉ sống không quá mười giây rồi sẽ bị giết chết, điều đó thì không ai muốn cả.
Muốn huấn luyện thực chiến, đương nhiên thì chỉ có cách thực sự chiến đấu, chỉ có kinh nghiệm đúc kết từ trong chiến đấu mới thật sự có ích, bất kì lí thuyết nào cũng chỉ là sáo rỗng. Lấy số lượng đệ tử lên đến hàng ngàn của Thanh Long phong, mỗi một lần tiến hành huấn luyện thực chiến đòi hỏi rất nhiều diễn võ trường hay võ đài đại loại như thế. Đằng sau Thanh Long phong chính là khu vực được xây dựng đặc biệt chỉ để phục vụ mục đích này, ở đó có vô số võ đài được dựng lên, số lượng lên tới trên dưới một ngàn lôi đài có dư, mỗi một lôi đài đều được tạo nên bởi thiên ngoại vẫn thạch vô cùng cứng rắn, kể cả dùng thực lực Tôn cấp toàn lực ra tay cũng chỉ để lại vài đạo vết nứt trên võ đài, đó là chưa kể mỗi võ đài còn dược Thánh giai cường giả của Lăng Hư Cung gia trì bằng cấm chế cường đại tránh "tên bay đnạ lạc" lọt ra ngoài khi giao chiến.
Ngày hôm nay vốn dĩ theo lịch thì là ngày huấn luyện thực chiến của đệ tử Thanh Long phong, nhưng vì một lí do nào đó mà khu vực diễn võ trường đã bị phong tỏa, toàn bộ đệ tử được dặn không được bén mảng tới gần khu vực này, nếu có gặp bất trắc gì thì tự chịu, còn đâu thì không nói gì khác.
Nhưng cũng không hiểu tại sao, dường như là có thông tin rò rỉ ra ngoài, tất cả đệ tử Thanh Long phong đều biết được hôm nay có một trận tỉ thí giữa vị trưởng lão tân nhậm mới gia nhập Thanh Long phong với bát trưởng lão Bạch Hổ phong, cuối cùng thì mặc kệ lời cảnh báo từ các chấp sự cùng trưởng lão, hàng ngàn đệ tử lũ lượt kéo đến, tụ tập ở xung quanh khu vực diễn võ trường mong được nhìn thấy giao chiến giữa Thánh cấp cường giả với nhau, không chỉ thế mà còn có một cơ số đệ tử đến từ các phong khác nữa, tràng cảnh náo nhiệt vô cùng.
Đối với việc này thì sau một hồi bàn luận, các vị trưởng lão sau một hồi bàn luận cuối cùng cũng không cưỡng ép đuổi tất cả đệ tử đi, dù sao thì Thánh cấp đối chiến cũng không phải ngày nào cũng nhìn thấy, đối với những đệ tử vẫn còn đang loay hoay ở Tướng cấp, Vương cấp này sẽ là một lần đại khai nhãn giới, sẽ khá là có ích trong con đường tu luyện của bọn họ, cũng như là để cho cái đám đệ tử thiên tài ngày thường lúc nào cũng đặt hai mắt ở trên trán biết được bản thân mình vẫn còn kém lắm mà thu liễm lại.
Cấm chế trên võ đài vốn được các vị Thánh Giả tạo nên, bình thường vô cùng hiệu quả, nhưng lần này không phải là Vương cấp, Tôn cấp ra tay mà là Thánh cấp cường giả, mấy cái cấm chế này xem ra không đủ dùng, cuối cùng đích thân các vị Tôn giả nhúng tay vào, tạo ra một cái cấm chế khủng bố đến cả Thánh Hoàng cường giả cũng không thể lay chuyển, tránh cho "tên bay đạn lạc" giết chết đám đệ tử đang đứng ở xa kia.
Không chỉ các đệ tử, đến cả trưởng lão của các phong khác cũng có mặt tại đây, tuy rằng ngày hôm đó bọn họ cũng đã nhìn thấy Tử Phong đập bán sống bán chết Trần Mộ ra sao, nhưng lúc đó cả hai đều không sử dụng Lĩnh Vực, thành ra bọn họ cũng không thể nào làm ra phán đoán chân chính về thực lực của Tử Phong được.
Đối với việc này thì Tử Phong không có quan tâm lắm, hắn vốn dĩ không bao giờ để ý tới con mắt của người khác, không có ai nhìn với cả vạn người quan sát thì cũng không khác nhau là bao, hắn cứ việc mình mình làm mà thôi. Đương nhiên lần tỉ thí này chỉ là giao đấu hữu nghị, cả hai cũng không có thâm thù đại hận gì để mà tiến hành một trận sinh tử chiến, chỉ cần đánh tới điểm mấu chốt là sẽ có Tôn giả can thiệp ngừng trận đấu lại ngay lập tức, cơ mà lấy sự kì diệu của Lĩnh Vực, Tử Phong hắn vẫn có thể đánh thẳng tay mà không cần thu liễm, chỉ cần để lại cho đối phương một hơi thở là được.
Vấn đề ở chỗ đó là Tử Phong hắn am hiểu nhất là giết người, đúng hơn là làm thế nào để khiến đối phương mất mạng khi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, mấy thể loại ngươi ra một quyền ta đáp lại một cước như thế này khiến hắn bó chân bó tay không ít, bởi vì thực tế nếu đây là sinh tử chiến, một cái "Lĩnh Vực - Thế Giới" được tế ra, combo "Trực Tử Ma Nhãn" cùng với Thiên Ma Kiếm có thể tiễn Trần Mộ lên đường gặp ông bà ông vải trong vòng nửa giây đồng hồ, cần gì phải nghĩ ngợi nhiều.
Vì đây là Thánh cấp giao chiến, võ đài bình thường không đủ rộng, vậy nên thay vì sử dụng võ đài thông thường, các vị Tôn giả trực tiếp sử dụng sức mạnh thông thiên của mình để trực tiếp kéo hẳn mấy chục cái lôi đài ra khỏi mặt đất, sau đó ghép lại thành một siêu cấp võ đài rồi mới đặt cấm chế, không thể không nói chỉ vì mục đích kiểm tra thực lực thật sự của Tử Phong mà các vị Tôn giả đã phải chuẩn bị không ít.
Tử Phong đứng giữa lôi đài, trang phục truyền thống của trưởng lão Lăng Hư Cung đã bị hắn ném vào sọt rác, lúc này hắn vẫn đang mặc bộ quần áo quen thuộc của mình với hai màu đen trắng xen kẽ được tạo nên bởi bí pháp của Hồ Phi Nguyệt, chỉ khác một điều đó là sau lưng của hắn có hình một con rồng màu xanh cuốn lại thành vòng tròn, bên trong vòng tròn đó là số 17 được viết bằng chữ, thể hiện thân phận thập thất trưởng lão Thanh Long phong của hắn.
Vốn dĩ Tử Phong không định thay đổi trang phục của mình, nhưng mà cả Diệu Yên, Tuyết Phi Nhan lẫn Hồ Phi Nguyệt đều bảo hắn phải làm như vậy, không chỉ khẳng định thân phận của bản thân, mà hơn nữa nhìn trang phục của hắn còn có chút....ngầu hơn bình thường. Đối với yêu cầu của ba vị thê tử, Tử Phong thân là một phu quân tốt chỉ có thể "ngậm đắng nuốt cay" mà làm theo, mặc dù theo ý kiến cá nhân của hắn thì tất cả cũng chỉ là trang phục, có biểu tượng đó hay không thì cũng không thể thay đổi sự thật hắn là thập thất trưởng lão của Thanh Long phong được.
Trần Mộ cũng đã có mặt ở trên lôi đài, thân mặc trang phục truyền thống của trưởng lão Lăng Hư Cung, đằng sau lưng là một con hổ trắng vô cùng uy vũ kèm theo số 8 được viết bằng chữ ở bên dưới, ứng với địa vị bát trưởng lão Bạch Hổ phong của hắn, trên tay cầm theo một thanh kiếm vừa dài vừa mảnh, nhìn qua thì có chút giống với kiếm của nữ tử, nhưng đừng coi thường, đó là một kiện Thiên giai thượng phẩm Bảo khí rất hiếm có mà hắn đạt được từ trong một di tích cổ, đến cả các vị trưởng lão khác khi nhìn vào thanh kiếm đó cũng cảm thấy ganh tị.
Tông chủ Lăng Hư Cung Lâm Chấn Hạo cũng có mặt, lúc này đang ngồi ở trên một cái đài cao được dựng lên tạm thời, song song với y là 15 vị Tôn giả cao cao tại thượng, gần đó là mấy chục vị trưởng lão đến từ các phong, có thể nói là 9 phần cao tầng của Lăng Hư Cung đang có mặt tại đây.
Nhìn thấy tất cả mọi người có vẻ đã an vị, Lâm Chấn Hạo đứng dậy, giọng nói sang sảng như chuông đồng của mình được cất lên vang vọng khắp không gian: "Tất cả mọi người có mặt ở đây vì lí do gì chắc ta không cần phải nói nữa, đây chỉ là một trận tỉ thí đơn thuần, cũng không phải là để so sánh Thanh Long phong với Bạch Hổ phong, vậy nên là bất kể kết quả trận chiến này ra sao, ta hi vọng giữa hai phong không có xích mích gì sau đó nữa, tất cả đồng ý với ta không??"
"Rõ!!!" toàn bộ trưởng lão cùng đệ tử của hai phong đồng loạt lên tiếng, thanh thế lớn lao dường như khiến cả ngọn núi rung chuyển.
Gật đầu hài lòng, Lâm Chấn Hạo quay sang Tử Phong cùng Trần Mộ nói: "Đây không phải là sinh tử chiến, tuy hai ngươi đều là Thánh cấp cường giả, có thể toàn lực ra tay nhưng phải có chừng mực, đừng vì một chút nóng đầu mà làm tổn thương hòa khí. Cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng chưa??"
Trần Mộ lên tiếng đồng ý, trong khi đó thì Tử Phong chỉ gật đầu mà không nói gì, không ai có thể biết được biểu tình trên khuôn mặt hắn ẩn sau lớp mặt nạ đó.
"Vậy ta tuyên bố, tỉ thí giữa thập thất trưởng lão Thanh Long phong cùng bát trưởng lão Bạch Hổ phong....bắt đầu!!!"
Sau một tiếng quát "bắt đầu" như sấm nổ bên tai, toàn bộ diễn võ trường tụ tập gần hai vạn người bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, đến cả một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Cả Trần Mộ cùng Tử Phong đều đứng yên tại chỗ, không hề có ý định mở màn mà chỉ đứng đó nhìn nhau, xem thử ai mới là người hết kiên nhẫn trước.
Tử Phong biết rằng người ra tay trước lúc này thường sẽ bị thiệt thòi, cao thủ giao đấu, một khi đã là trực diện giao chiến như thế này thì không phải lúc nào người ra tay trước cũng chiếm ưu thế, nhưng mà hắn là một tên không sợ trời không sợ đất, chỉ là một chút cân não như thế này không thể nào làm khó được hắn.
Trên tay Tử Phong xuất hiện một thanh kiếm màu đen dài cỡ 1.2m, nhìn thoáng qua thì có thể thấy rằng thanh kiếm này đã bị bẻ gãy phân nửa, trông vô hại hết sức. Hơi chùn người xuống một chút, Tử Phong nheo mắt nhìn đối thủ phía trước, trong đôi mắt của hắn đột ngột xuất hiện vô số sợi chỉ màu đỏ đan vào nhau giống như mạng nhện đang tỏa ra những tia sáng đỏ thẫm kì bí, tâm thân máy động: "Chân dạng - Thuấn Quang!!"
Trong một cái tích tắc, Tử Phong biến mất tại chỗ, ngay lập tức xuất hiện phía trên đầu Trần Mộ, Thiên Ma Kiếm giơ lên liền đâm thẳng vào đầu đối phương, tốc độ nhanh đến cực điểm. Trần Mộ lâm trận không nao núng, thân là Thánh cấp cường giả nếu chỉ một chút công kích cỏn con đó mà có thể thất thủ thì hắn tốt nhất là nên tự phế tu vi đi cho đỡ xấu hổ, chỉ thấy hắn phản ứng vô cùng nhanh, đảo tay một cái liền chém thanh kiếm của mình lên không trung, trực tiếp đón đầu mũi kiếm của Tử Phong.
Nhưng mà vấn đề ở chỗ Thiên Ma Kiếm nếu không kết hợp cùng với
Trực Tử Ma Nhãn thì chỉ là một mớ sắt vụn không hơn không kém, đến cả dao gọt hoa quả còn sắc bén hơn nó, công kích của Tử Phong thực tế chỉ là hư chiêu, ngay khi thanh kiếm của đối phương chém lên, hắn liền ngay lập tức thả tay khỏi Thiên Ma Kiếm, để mặc cho kiếm của mình bị chém bay, cơ thể lơ lửng trên không trung hơi lách nhẹ sang một bên né đường kiếm của Trần Mộ, bàn tay nắm lại thành quyền giã xuống bả vai của Trần Mộ.
Trần Mộ thấy đối phương biến chiêu liền làm ra phản ứng, chỉ thấy hắn hơi rụt vai lại khiến nắm đấm của Tử Phong bị hụt, bàn chân dậm mạnh một cái liền đẩy cơ thể của mình bắn sang một phía, thanh kiếm trên tay phát sáng sau đó lập tức chém ra một đường kiếm quang màu vàng chói mắt.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, từ lúc Tử Phong ra chiêu cho đến khi bị phản kích thì thời gian còn chưa trôi qua nửa giây đồng hồ, ngoại trừ những Thánh giai khác ra thì những người còn lại chỉ nghe thấy mấy tiếng xé gió, sau đó thì Trần Mộ đột nhiên xuất hiện ở một nơi khác, mặt đất nơi hắn vừa mới đứng lúc nãy nổ tung, một đường kiếm quang được chém tới nơi xảy ra vụ nổ.
Tử Phong lao từ trong đám khói bụi đó ra, đón đầu hắn là một đường kiếm quang màu vàng lấp lánh,
Thiên Ma Nhãn của hắn lóe sáng, ngay lập tức báo hiệu cho hắn sự nguy hiểm của đường kiếm quang này, hai tay hắn ngay lập tức tiến vào thế phòng thủ, trực tiếp sử dụng cơ thể của mình ngạng kháng đường kiếm quang đó.
Kiếm quang tưởng chừng như không gì không phá được không ngờ lại bị chặn lại bởi hai cánh tay của Tử Phong, đẩy hắn lui ngược lại phía sau mấy chục mét sau đó mới biến mất, để lại một vạch kẻ dài găm sâu vào mặt đất trên đường di chuyển. Hai cánh tay của Tử Phong xuất hiện hai vết cắt sâu đến tận xương, cơ mà rất nhanh liền lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Trần Mộ cũng không mong chỉ với vài chiêu vớ vẩn như thế có thể hạ gục đối phương, nhìn thấy Tử Phong dùng tay không chặn kiếm quang của mình khiến hắn cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết, không ngờ lại mở miệng cười lớn:
"Hay!! Hay lắm!! Cuối cùng thì ta cũng có thể chiến một trận nghiêm túc với ngươi rồi, Tử Phong trưởng lão!!"
"Như thế này vẫn chưa phải là nghiêm túc đâu." Tử Phong phủi bụi khỏi ống tay áo, nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy, đối với Thánh cấp chúng ta thì mấy chiêu thức này cũng chỉ là để làm nóng người thôi. Đến lúc để trận chiến thực sự bắt đầu rồi, Lĩnh Vực - Kim Cang Thiên Kiếm!!!" Trần Mộ cười có chút điên cuồng, ngay khi hắn vừa dứt lời, một đạo sóng âm to lớn có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy từ trên người hắn tỏa ra, bên tai mọi người nghe thấy một tiếng "ông ông" giống như tiếng kim loại rỗng va chạm với nhau.
Sóng âm xuất hiện xuyên qua cấm chế mà bay ra ngoài, cất lên một cơn cuồng phong bạo vũ, trong một cái nháy mắt đó, xung quanh người Trần Mộ đã được bao bọc bởi một không gian thuần một màu hoàng kim lấp lánh, che phủ một khoảng không với bán kính hơn trăm mét, xung quanh hắn là vô số quang điểm hình trụ bay lơ lửng, nhìn thoáng qua thì có chút giống với một cây cự kiếm khổng lồ, bản thân hắn thì lơ lửng trên không trung ở giữa khoảng không gian đó, toàn thân tỏa ra kim quang chói lọi cùng uy áp như muốn hủy thiên diệt địa.
Vừa vào trận đã sử dụng Lĩnh Vực, xem ra những lời mà Trần Mộ nói hôm trước không phải là nói dối, hắn thật sự muốn một trận Lĩnh Vực chiến với Tử Phong a.
Tử Phong nhìn đối phương giống như một vị thần linh đang dùng ánh mắt ngạo thị thiên địa mà nhìn xuống chúng sinh, đằng sau chiếc mặt nạ của mình, khóe miệng hắn bỗng nhiên cong lên thành một nụ cười quỷ dị: "Lĩnh Vực......"
Bình luận facebook