Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-337
Chương 337: Thập thất trưởng lão Thanh Long phong
Lễ sắc phong chức vụ trưởng lão cho Tử Phong diễn ra khá là thuận lợi, từ đầu đến cuối Tử Phong chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra nữa, bên tai hắn chỉ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán to nhỏ của đám đệ tử cùng chấp sự trên quảng trường, tiếng nói của tông chủ Lăng Hư Cung Lâm Chấn Hạo, rồi thì cái gì mà ngươi phải thề trung thành với Lăng Hư Cung blah blah, hầu hết lời nói của lão đều bị hắn ném ra sau đầu. Đương nhiên việc Tử Phong năm nay chỉ mới 21 tuổi đã đạt tới Thánh giai khiến không ít người trầm trồ thán phục, cơ mà những thứ này đối với hắn không hề quan trọng, cách nhìn của người khác về hắn chẳng là gì cả.
Chuẩn bị bận rộn mất mấy ngày, đại lễ sắc phong của hắn cũng thật sự đủ lớn để có thể gọi là đại lễ, nhưng sau khi hoàn thành mọi thứu thì tất cả mọi người liền giải tán, ai về nhà nấy, bản thân Tử Phong thì trở thành trưởng lão danh chính ngôn thuận, có một ngọn núi của riêng mình, có quyền thu nạp đệ tử nội môn thành đệ tử chân truyền của mình, đương nhiên nếu thấy phiền phức thì có thể không nhận đệ tử, dù sao thì không phải ai cũng muốn bỏ thời gian tu luyện của mình ra để mà dạy dỗ đệ tử.
Tử Phong được phân vào Thanh Long phong, là sơn phong có thực lực mạnh nhất trong bốn phong Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ, về nơi ở thì hắn được đặc cách, có thể chọn một ngọn núi ở trong khu vực của Thanh Long phong để cư ngụ hoặc tiếp tục ở lại nơi ở cũ của mình ở trong khu vực chấp pháp đoàn, lẽ đương nhiên một tên như hắn sẽ lựa chọn ở lại, dù sao thì hắn không quan tâm tới vấn đề linh khí thiên địa cho lắm, ở đâu mà chả như nhau.
Trang phục của hắn cũng đã thay đổi, trở thành ngoại y truyền thống của các vị trưởng lão, chỉ khác một chỗ đó là đằng sau lưng hắn là một vòng tròn được tạo nên bởi một con rồng uốn lượn, ở giữa là con số 17 được viết bằng chữ, biểu thị thân phận thập thất trưởng lão Thanh Long phong của hắn. Đương nhiên là sau lễ sắc phong, hắn còn phải ra mắt chư vị trưởng lão khác của Thanh Long phong nữa, việc này thuộc về lễ nghi, không thể trốn tránh được.
Gặp mặt các trưởng lão khác của Thanh Long phong, Tử Phong mới thật sự biết được tại sao sơn phong này lại được coi là sơn phong có thực lực mạnh nhất. Trưởng lão nội môn dựa vào thực lực của mình để xếp hạng bài danh, Thanh Long phong có tổng cộng 23 vị trưởng lão tính cả Tử Phong, bản thân hắn là Thánh Giả sơ giai đỉnh phong nên được bài danh thứ 17, số lượng này còn nhiều hơn cả các phong khác vài ba người, nhưng lí do khiến Thanh Long phong mạnh hơn hẳn là bởi vì số lượng võ giả cao giai.
Nếu như lúc trước ở Chu Tước phong, hắn bắt gặp hai vị Thánh Hoàng cường giả, thì ở Thanh Long phong, có tổng cộng 6 vị Thánh Hoàng cường giả, phân biệt bài danh từ một đến sáu, thậm chí phong chủ Thanh Long phong còn là một vị Thánh Hoàng đỉnh phong cường giả, nghe nói là đã đặt một chân tiến vào Thánh Tôn, rất có thể sau vài trăm năm nữa Lăng Hư Cung sẽ có thêm một vị Tôn giả nữa.
Thân phận thực sự của hắn chỉ có tông chủ, các vị Tôn giả cùng mấy lão quái vật trong tông môn biết đến, còn trong mắt người khác thì hắn vẫn là một siêu cấp thiên tài 21 tuổi tu luyện đến Thánh Giả đỉnh phong, cho nên dù biết hắn được tông môn ưu ái nhưng chẳng có ai ghen tị cả, dù sao thì với cái thiên phú nghịch thiên này, nếu tông môn còn không ưu ái hắn thì ưu ái ai bây giờ.
Trở thành trưởng lão nội môn cũng mang theo lợi ích không nhỏ, thứ nhất đó là quyền tự chủ về hành động của mình, nếu như lúc trước muốn làm gì thì chỉ có thể dựa vào chính mình, nay hắn có thể điều động lực lượng của Lăng Hư Cung theo ý của mình, miễn sao là nó vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Thứ hai đó là tài nguyên tu luyện vô cùng dồi dào, riêng với Tử Phong thì đích thân tông chủ đã ra lệnh, chỉ cần là thứ có thể trợ giúp tu luyện của hắn thì tất cả mọi người phải ưu tiên hắn lên hàng đầu, cơ mà mấy thứ này hắn lại càng không cần, gì chứ tài nguyên tu luyện của hắn là mạng người, không thể bảo các vị trưởng lão đem cái mạng ra để cho hắn giết lấy kinh nghiệm được.
Lợi ích thứ ba đó là từ giờ hắn có thể tự do rời khỏi Lăng Hư Cung đi ra ngoài mà không cần phải xin lệnh từ ai nữa, chỉ cần trước khi đi thì thông báo cho phong chủ của mình một tiếng là được. Mỗi vị trưởng lão cũng sở hữu một ngọc bài chứng minh thân phận của mình, đồng thời bên trong tông môn cũng có sinh mệnh ngọc bài của mỗi vị trưởng lão, chỉ cần ai gặp bất trắc thì tông môn sẽ nhận được thông tin ngay lập tức.
Ưu đãi nhiều như thế, nhưng bản thân các trưởng lão cũng không phải là không có việc gì để làm ngoài tu luyện, tuy có thể lựa chọn việc có nhận đệ tử chân truyền hay không, nhưng hàng tháng các vị trưởng lão vẫn phải dành ra một chút thời gian của mình để quan tâm tới những đệ tử bình thường đó, nói nôm na là truyền đạt những tâm đắc trong tu luyện của mình cho hậu bối. Đây chính là một trong những lí do mà đệ tử của Lăng Hư Cung có được tiến cảnh tu luyện cực nhanh, tài nguyên tu luyện chỉ là một phần, nhưng được đích thân trưởng lão Thánh giai truyền đạt tâm đắc tu luyện, đối với tiến cảnh của những đệ tử này thì có lợi ích không hề nhỏ.
Nhưng những thứ này Tử Phong hoàn toàn có thể không quan tâm, dù sao thì ngay sau khi buổi lễ sắc phong kết thúc thì hắn sẽ ngay lập tức lên đường xử lí hai tên trưởng lão Âm Ma Tông kia, hơn nữa biết tu luyện của hắn khác với thường nhân, vụ truyền đạt kinh nghiệm này đã được tông chủ đại nhân loại trừ. Cơ mà còn chưa kịp lên đường thì rắc rối đã đến.
Trần Mộ, bát trưởng lão của Bạch Hổ phong, tu vi Thánh Giả trung giai, tuy không đạt tới đỉnh phong của trung giai nhưng cũng xấp xỉ, ngày hôm đó bị Tử Phong, đúng hơn là Bạch Tử Phong cho ăn hành ngập mồm, sau khi Tử Phong bị nhốt lại rồi được thả ra, cũng đã được chính tông chủ đứng ra giảng hòa, hơn nữa ngày hôm đó y cũng biết rằng người có lỗi là con trai của mình, nhận được dược thủy chữa thương của Tử Phong thì con trai y cũng đã lành lại hai chân nên không hề tìm đến Tử Phong để gây rắc rối nữa.
Cơ mà thân là bát trưởng lão Bạch Hổ phong cao cao tại thượng, một thân tu vi Thánh Giả trung giai mà lại để một tên Thánh Giả sơ giai đánh cho không ngẩng đầu lên được, đấy là một vết nhơ trong lòng khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên. Vậy nên là ngay sau khi đại lễ sắc phong của Tử Phong kết thúc, y đã tìm đến tận cửa. Lúc này cả hai người đang ngồi ở phòng khách ở phủ đệ của mình trong khu vực của chấp pháp đoàn.
"Được rồi, bát trưởng lão tìm đến ta ngày hôm nay để làm gì??" Tử Phong rót trà cho Trần Mộ, miệng nói.
"Ta muốn một trận tỉ thí." Trần Mộ vỗ tay lên bàn một cái khiến chiếc bàn trở thành phấn vụn, ngay lập tức trả lời.
Tử Phong liếc mắt nhìn đống mạt gỗ trước mặt, nhàn nhạt nói: "Chiếc bàn đó trị giá 6000 kim tệ, cảm phiền ngài lát nữa nhớ đền tiền cho ta, với cả sao tự nhiên ngài lại muốn tỉ thí với ta làm cái gì??"
Nghe Tử Phong nói, Trần Mộ liền trừng mắt lên nhìn hắn, sau đó tự động cầm một túi tiền ra ném vào người hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong đó có 100 bạch tinh tệ, cái tên keo kiệt nhà ngươi đến cả 6000 kim tệ mà cũng tiếc hả??"
"Tiếc chứ, dù sao thì cũng là đồ của ta, tự nhiên bị ngài đập nát như thế, lại phải mất công đi mua cái bàn mới." Tử Phong cố nhịn cười, tay cầm lấy túi tiền cất đi.
"Thôi khỏi, không nói lạc đề nữa, ta nhắc lại, ta muốn một cuộc tỉ thí."
"Vậy thì ta cũng nhắc lại, tại sao ngài lại muốn tỉ thí với ta??"
"Còn phải hỏi nữa à, ngày hôm đó ta thua chẳng qua là do khinh địch hơn nữa là ngươi ra tay quá bất ngờ, ta không phục, cho nên ngày hôm nay muốn tỉ thí lại."
Tử Phong nghiêng đầu, miệng nói: "Chuyện đó có liên quan gì đến nhi tử của ngài không??"
"Hừ, ta tuy bao che khuyết điểm của con trai mình nhưng vẫn biết đúng sai nặng nhẹ, lúc đó là do con trai ta đắc tội ngươi trước, chỉ mất hai chân thôi đã là nhẹ rồi, nếu ta là ngươi thì ta đã giết chết nó ngay tại chỗ rồi. Cho nên câu trả lời là không, chuyện này không liên quan gì đến con trai của ta hết, ta chỉ muốn lấy lại danh dự của mình mà thôi, ta muốn một trận chiến đúng nghĩa giữa các Thánh cấp với nhau." Trần Mộ không hề tức giận mà vô cùng bình tĩnh nói, nhìn biểu tình thì có vẻ như những lời hắn nói là thật.
Có chút bất ngờ với thái độ của Trần Mộ, Tử Phong đơ ra một chút sau đó cất tiếng cười ha hả: "Được, nếu ngài đã nói đến như thế mà ta còn từ chối nữa thì quá mức không coi ai ra gì rồi, ta chấp nhận lời mời tỉ thí của ngài, xin hỏi là chúng ta khi nào mới bắt đầu?"
Trần Mộ nghe vậy liền nở một nụ cười thỏa mãn, vỗ vai Tử Phong mà nói: "Có thế chứ, thế mới là nam tử hán đại trượng phu, ta cho ngươi một ngày chuẩn bị để đạt tới trạng thái đỉnh phong, sau đó chúng ta sẽ tỉ thí, ta đã đích thân mời phong chủ Bạch Hổ phong và phong chủ Thanh Long phong làm trọng tài rồi, hi vọng chúng ta sẽ có một trận chiến kịch tính." nói đoạn không thèm để ý tới Tử Phong nữa mà quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của Trần Mộ, đôi mày kiếm của Tử Phong nhíu lại, hắn không tin rằng chỉ vì vài cái lí do vớ vẩn đó mà đối phương có thể mời được phong chủ của hai phong Thanh Long - Bạch Hổ đến làm trọng tài, hơn nữa thời gian này bản thân hắn luôn là tâm điểm chú ý của mấy vị Tôn giả, đặc biệt là Mai Tôn giả mấy ngày nay liên tục tìm đến hắn hỏi han đủ thứ, nếu chuyện này không được bọn họ thúc đẩy thì còn lâu mới xảy ra được.
Đương nhiên lấy con mắt nhìn người của mình, Tử Phong cũng biết được cái người Trần Mộ này cũng không phải là quá tệ, những gì hắn nói trước đó đến quá nửa đều là sự thật, nhưng từng đó thì chưa đủ để khiến hắn đòi tỉ thí với mình. Phải biết rằng trận chiến này dù kết quả ra sao thì Trần Mộ cũng sẽ mất mặt, nếu thắng thì với tu vi Thánh Giả trung giai của hắn sẽ bị nói là lấy mạnh hiếp yếu, còn nếu thua thì người ta sẽ nói một thân tu vi của hắn vứt cho chó gặm, đến cả Thánh Giả sơ giai cũng đánh không lại, vậy nên Tử Phong khẳng định đằng sau còn có tông chủ cùng các vị Tôn giả thúc đẩy cuộc tỉ thí này không phải là vô căn cứ.
"Muốn kiểm tra thực lực thật sự của ta sao?? Được thôi, cũng đúng lúc ta đang cần thử nghiệm vài thứ." khóe miệng Tử Phong cong lên thành một nụ cười quỷ mị, bàn tay của hắn hơi duỗi ra, trên tay hắn lúc này là một tia lôi điện, một luồng khói xám, một tia nước, cả ba đang cuộn xoắn lại với nhau tạo thành những hình thù kì dị, không gian xung quạnh bọn chúng không ngờ lại vặn vẹo theo chiều chuyển động của chúng.
Lễ sắc phong chức vụ trưởng lão cho Tử Phong diễn ra khá là thuận lợi, từ đầu đến cuối Tử Phong chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra nữa, bên tai hắn chỉ nghe thấy tiếng xì xào bàn tán to nhỏ của đám đệ tử cùng chấp sự trên quảng trường, tiếng nói của tông chủ Lăng Hư Cung Lâm Chấn Hạo, rồi thì cái gì mà ngươi phải thề trung thành với Lăng Hư Cung blah blah, hầu hết lời nói của lão đều bị hắn ném ra sau đầu. Đương nhiên việc Tử Phong năm nay chỉ mới 21 tuổi đã đạt tới Thánh giai khiến không ít người trầm trồ thán phục, cơ mà những thứ này đối với hắn không hề quan trọng, cách nhìn của người khác về hắn chẳng là gì cả.
Chuẩn bị bận rộn mất mấy ngày, đại lễ sắc phong của hắn cũng thật sự đủ lớn để có thể gọi là đại lễ, nhưng sau khi hoàn thành mọi thứu thì tất cả mọi người liền giải tán, ai về nhà nấy, bản thân Tử Phong thì trở thành trưởng lão danh chính ngôn thuận, có một ngọn núi của riêng mình, có quyền thu nạp đệ tử nội môn thành đệ tử chân truyền của mình, đương nhiên nếu thấy phiền phức thì có thể không nhận đệ tử, dù sao thì không phải ai cũng muốn bỏ thời gian tu luyện của mình ra để mà dạy dỗ đệ tử.
Tử Phong được phân vào Thanh Long phong, là sơn phong có thực lực mạnh nhất trong bốn phong Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ, về nơi ở thì hắn được đặc cách, có thể chọn một ngọn núi ở trong khu vực của Thanh Long phong để cư ngụ hoặc tiếp tục ở lại nơi ở cũ của mình ở trong khu vực chấp pháp đoàn, lẽ đương nhiên một tên như hắn sẽ lựa chọn ở lại, dù sao thì hắn không quan tâm tới vấn đề linh khí thiên địa cho lắm, ở đâu mà chả như nhau.
Trang phục của hắn cũng đã thay đổi, trở thành ngoại y truyền thống của các vị trưởng lão, chỉ khác một chỗ đó là đằng sau lưng hắn là một vòng tròn được tạo nên bởi một con rồng uốn lượn, ở giữa là con số 17 được viết bằng chữ, biểu thị thân phận thập thất trưởng lão Thanh Long phong của hắn. Đương nhiên là sau lễ sắc phong, hắn còn phải ra mắt chư vị trưởng lão khác của Thanh Long phong nữa, việc này thuộc về lễ nghi, không thể trốn tránh được.
Gặp mặt các trưởng lão khác của Thanh Long phong, Tử Phong mới thật sự biết được tại sao sơn phong này lại được coi là sơn phong có thực lực mạnh nhất. Trưởng lão nội môn dựa vào thực lực của mình để xếp hạng bài danh, Thanh Long phong có tổng cộng 23 vị trưởng lão tính cả Tử Phong, bản thân hắn là Thánh Giả sơ giai đỉnh phong nên được bài danh thứ 17, số lượng này còn nhiều hơn cả các phong khác vài ba người, nhưng lí do khiến Thanh Long phong mạnh hơn hẳn là bởi vì số lượng võ giả cao giai.
Nếu như lúc trước ở Chu Tước phong, hắn bắt gặp hai vị Thánh Hoàng cường giả, thì ở Thanh Long phong, có tổng cộng 6 vị Thánh Hoàng cường giả, phân biệt bài danh từ một đến sáu, thậm chí phong chủ Thanh Long phong còn là một vị Thánh Hoàng đỉnh phong cường giả, nghe nói là đã đặt một chân tiến vào Thánh Tôn, rất có thể sau vài trăm năm nữa Lăng Hư Cung sẽ có thêm một vị Tôn giả nữa.
Thân phận thực sự của hắn chỉ có tông chủ, các vị Tôn giả cùng mấy lão quái vật trong tông môn biết đến, còn trong mắt người khác thì hắn vẫn là một siêu cấp thiên tài 21 tuổi tu luyện đến Thánh Giả đỉnh phong, cho nên dù biết hắn được tông môn ưu ái nhưng chẳng có ai ghen tị cả, dù sao thì với cái thiên phú nghịch thiên này, nếu tông môn còn không ưu ái hắn thì ưu ái ai bây giờ.
Trở thành trưởng lão nội môn cũng mang theo lợi ích không nhỏ, thứ nhất đó là quyền tự chủ về hành động của mình, nếu như lúc trước muốn làm gì thì chỉ có thể dựa vào chính mình, nay hắn có thể điều động lực lượng của Lăng Hư Cung theo ý của mình, miễn sao là nó vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Thứ hai đó là tài nguyên tu luyện vô cùng dồi dào, riêng với Tử Phong thì đích thân tông chủ đã ra lệnh, chỉ cần là thứ có thể trợ giúp tu luyện của hắn thì tất cả mọi người phải ưu tiên hắn lên hàng đầu, cơ mà mấy thứ này hắn lại càng không cần, gì chứ tài nguyên tu luyện của hắn là mạng người, không thể bảo các vị trưởng lão đem cái mạng ra để cho hắn giết lấy kinh nghiệm được.
Lợi ích thứ ba đó là từ giờ hắn có thể tự do rời khỏi Lăng Hư Cung đi ra ngoài mà không cần phải xin lệnh từ ai nữa, chỉ cần trước khi đi thì thông báo cho phong chủ của mình một tiếng là được. Mỗi vị trưởng lão cũng sở hữu một ngọc bài chứng minh thân phận của mình, đồng thời bên trong tông môn cũng có sinh mệnh ngọc bài của mỗi vị trưởng lão, chỉ cần ai gặp bất trắc thì tông môn sẽ nhận được thông tin ngay lập tức.
Ưu đãi nhiều như thế, nhưng bản thân các trưởng lão cũng không phải là không có việc gì để làm ngoài tu luyện, tuy có thể lựa chọn việc có nhận đệ tử chân truyền hay không, nhưng hàng tháng các vị trưởng lão vẫn phải dành ra một chút thời gian của mình để quan tâm tới những đệ tử bình thường đó, nói nôm na là truyền đạt những tâm đắc trong tu luyện của mình cho hậu bối. Đây chính là một trong những lí do mà đệ tử của Lăng Hư Cung có được tiến cảnh tu luyện cực nhanh, tài nguyên tu luyện chỉ là một phần, nhưng được đích thân trưởng lão Thánh giai truyền đạt tâm đắc tu luyện, đối với tiến cảnh của những đệ tử này thì có lợi ích không hề nhỏ.
Nhưng những thứ này Tử Phong hoàn toàn có thể không quan tâm, dù sao thì ngay sau khi buổi lễ sắc phong kết thúc thì hắn sẽ ngay lập tức lên đường xử lí hai tên trưởng lão Âm Ma Tông kia, hơn nữa biết tu luyện của hắn khác với thường nhân, vụ truyền đạt kinh nghiệm này đã được tông chủ đại nhân loại trừ. Cơ mà còn chưa kịp lên đường thì rắc rối đã đến.
Trần Mộ, bát trưởng lão của Bạch Hổ phong, tu vi Thánh Giả trung giai, tuy không đạt tới đỉnh phong của trung giai nhưng cũng xấp xỉ, ngày hôm đó bị Tử Phong, đúng hơn là Bạch Tử Phong cho ăn hành ngập mồm, sau khi Tử Phong bị nhốt lại rồi được thả ra, cũng đã được chính tông chủ đứng ra giảng hòa, hơn nữa ngày hôm đó y cũng biết rằng người có lỗi là con trai của mình, nhận được dược thủy chữa thương của Tử Phong thì con trai y cũng đã lành lại hai chân nên không hề tìm đến Tử Phong để gây rắc rối nữa.
Cơ mà thân là bát trưởng lão Bạch Hổ phong cao cao tại thượng, một thân tu vi Thánh Giả trung giai mà lại để một tên Thánh Giả sơ giai đánh cho không ngẩng đầu lên được, đấy là một vết nhơ trong lòng khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên. Vậy nên là ngay sau khi đại lễ sắc phong của Tử Phong kết thúc, y đã tìm đến tận cửa. Lúc này cả hai người đang ngồi ở phòng khách ở phủ đệ của mình trong khu vực của chấp pháp đoàn.
"Được rồi, bát trưởng lão tìm đến ta ngày hôm nay để làm gì??" Tử Phong rót trà cho Trần Mộ, miệng nói.
"Ta muốn một trận tỉ thí." Trần Mộ vỗ tay lên bàn một cái khiến chiếc bàn trở thành phấn vụn, ngay lập tức trả lời.
Tử Phong liếc mắt nhìn đống mạt gỗ trước mặt, nhàn nhạt nói: "Chiếc bàn đó trị giá 6000 kim tệ, cảm phiền ngài lát nữa nhớ đền tiền cho ta, với cả sao tự nhiên ngài lại muốn tỉ thí với ta làm cái gì??"
Nghe Tử Phong nói, Trần Mộ liền trừng mắt lên nhìn hắn, sau đó tự động cầm một túi tiền ra ném vào người hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong đó có 100 bạch tinh tệ, cái tên keo kiệt nhà ngươi đến cả 6000 kim tệ mà cũng tiếc hả??"
"Tiếc chứ, dù sao thì cũng là đồ của ta, tự nhiên bị ngài đập nát như thế, lại phải mất công đi mua cái bàn mới." Tử Phong cố nhịn cười, tay cầm lấy túi tiền cất đi.
"Thôi khỏi, không nói lạc đề nữa, ta nhắc lại, ta muốn một cuộc tỉ thí."
"Vậy thì ta cũng nhắc lại, tại sao ngài lại muốn tỉ thí với ta??"
"Còn phải hỏi nữa à, ngày hôm đó ta thua chẳng qua là do khinh địch hơn nữa là ngươi ra tay quá bất ngờ, ta không phục, cho nên ngày hôm nay muốn tỉ thí lại."
Tử Phong nghiêng đầu, miệng nói: "Chuyện đó có liên quan gì đến nhi tử của ngài không??"
"Hừ, ta tuy bao che khuyết điểm của con trai mình nhưng vẫn biết đúng sai nặng nhẹ, lúc đó là do con trai ta đắc tội ngươi trước, chỉ mất hai chân thôi đã là nhẹ rồi, nếu ta là ngươi thì ta đã giết chết nó ngay tại chỗ rồi. Cho nên câu trả lời là không, chuyện này không liên quan gì đến con trai của ta hết, ta chỉ muốn lấy lại danh dự của mình mà thôi, ta muốn một trận chiến đúng nghĩa giữa các Thánh cấp với nhau." Trần Mộ không hề tức giận mà vô cùng bình tĩnh nói, nhìn biểu tình thì có vẻ như những lời hắn nói là thật.
Có chút bất ngờ với thái độ của Trần Mộ, Tử Phong đơ ra một chút sau đó cất tiếng cười ha hả: "Được, nếu ngài đã nói đến như thế mà ta còn từ chối nữa thì quá mức không coi ai ra gì rồi, ta chấp nhận lời mời tỉ thí của ngài, xin hỏi là chúng ta khi nào mới bắt đầu?"
Trần Mộ nghe vậy liền nở một nụ cười thỏa mãn, vỗ vai Tử Phong mà nói: "Có thế chứ, thế mới là nam tử hán đại trượng phu, ta cho ngươi một ngày chuẩn bị để đạt tới trạng thái đỉnh phong, sau đó chúng ta sẽ tỉ thí, ta đã đích thân mời phong chủ Bạch Hổ phong và phong chủ Thanh Long phong làm trọng tài rồi, hi vọng chúng ta sẽ có một trận chiến kịch tính." nói đoạn không thèm để ý tới Tử Phong nữa mà quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của Trần Mộ, đôi mày kiếm của Tử Phong nhíu lại, hắn không tin rằng chỉ vì vài cái lí do vớ vẩn đó mà đối phương có thể mời được phong chủ của hai phong Thanh Long - Bạch Hổ đến làm trọng tài, hơn nữa thời gian này bản thân hắn luôn là tâm điểm chú ý của mấy vị Tôn giả, đặc biệt là Mai Tôn giả mấy ngày nay liên tục tìm đến hắn hỏi han đủ thứ, nếu chuyện này không được bọn họ thúc đẩy thì còn lâu mới xảy ra được.
Đương nhiên lấy con mắt nhìn người của mình, Tử Phong cũng biết được cái người Trần Mộ này cũng không phải là quá tệ, những gì hắn nói trước đó đến quá nửa đều là sự thật, nhưng từng đó thì chưa đủ để khiến hắn đòi tỉ thí với mình. Phải biết rằng trận chiến này dù kết quả ra sao thì Trần Mộ cũng sẽ mất mặt, nếu thắng thì với tu vi Thánh Giả trung giai của hắn sẽ bị nói là lấy mạnh hiếp yếu, còn nếu thua thì người ta sẽ nói một thân tu vi của hắn vứt cho chó gặm, đến cả Thánh Giả sơ giai cũng đánh không lại, vậy nên Tử Phong khẳng định đằng sau còn có tông chủ cùng các vị Tôn giả thúc đẩy cuộc tỉ thí này không phải là vô căn cứ.
"Muốn kiểm tra thực lực thật sự của ta sao?? Được thôi, cũng đúng lúc ta đang cần thử nghiệm vài thứ." khóe miệng Tử Phong cong lên thành một nụ cười quỷ mị, bàn tay của hắn hơi duỗi ra, trên tay hắn lúc này là một tia lôi điện, một luồng khói xám, một tia nước, cả ba đang cuộn xoắn lại với nhau tạo thành những hình thù kì dị, không gian xung quạnh bọn chúng không ngờ lại vặn vẹo theo chiều chuyển động của chúng.