-
Chương 451-455
Chương 451: Anh chỉ bảo võ đạo cho em đi
“Dâng trà lên!”, Tô Ương vỗ tay, nói.
Ngay lập tức, có mấy cô gái ưa nhìn dâng trà lên rồi rót cho đám Tô Minh, Tô Ương, Tô Cửu Hiển mỗi người một chén.
“Trà ngon lắm!”, Tô Minh bưng chén trà lên, uống một ngụm rồi khen: “Trà Linh Vụ ngàn năm hiếm có”.
“Ha ha! Em trai ngoan của anh! Xem ra em cũng hiểu về trà lắm”, Tô Ương cười ha ha, cũng uống một ngụm, tâm trạng rất vui vẻ. Những người không biết còn tưởng hai anh em này tình nghĩa sâu nặng lắm.
Sau đó, Tô Ương cũng giơ chén trà lên, nói: “Em trai! Anh lấy trà thay rượu mời em một chén, cũng cảm ơn em. Nếu như không phải khi đó ở trái đất em ỷ thế chèn ép, thậm chí suýt giết chết anh thì anh sẽ không có cơ hội được sự tôn cứu mạng và nhận làm đồ đệ, từ đó thay đổi vận mệnh của anh”.
“Anh trai! Đó là vận mệnh của anh mà, chúc mừng anh”, Tô Minh cảm thấy kỳ lạ. Năm đó cũng trong lúc sinh tử mình may mắn được sư tôn Ninh Triều Thiên cứu mạng, từ đó thay đổi được vận mệnh.
Không ngờ Tô Ương cũng vậy.
Không biết vị sư tôn đó của Tô Ương là ai?
Không biết hôm nay ông ta có xuất hiện không? Đúng là có chút mong đợi.
“Tô Minh! Em nói xem, anh nợ em ân tình lớn thế thì nên trả em kiểu gì?”, Tô Ương đặt chén trà xuống, cười nhếch mép, cũng không còn xưng là ‘em trai ngoan’ nữa.
Chưa đợi Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Tô Ương đột nhiên quay đầu lại cung kính nói với người dẫn đầu trong đám cường giả cảnh giới chân hoàng: “Dương Bát Hoang! Mau dẫn theo một số người ngăn bố mẹ tôi lại, nếu không lát nữa tôi báo thù thì bố mẹ sẽ không kìm được mà xông lên”.
“Vâng thưa chủ nhân!”, Dương Bát Hoang ngưng giọng nói. Sau đó gọi theo bốn năm cường giả ở cảnh giới chân hoàng, họ khẽ di chuyển là đã xuất hiện trước mặt đám người Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên.
Đừng thấy họ chỉ có bốn năm người nhưng khi trấn áp hơn ngàn người của nhà họ Tô thì dễ như trở bàn tay.
Không nói đâu xa, nói ngay bản thân Dương Bát Hoang đã được công nhận là cường giả số một ở Chiến Uyên, ở cảnh giới chân hoàng hậu kỳ.
Thực lực của Dương Bát Hoang thật sự có thể dễ dàng trấn áp đám Tô Chấn Trầm và Tô Hao.
Ngoài Tô Chấn Trầm và Tô Hao, trong hơn ngàn người còn lại của nhà họ Tô thì cũng chỉ có Tô Truy và Tuỳ Thanh Liên miễn cưỡng ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ. Một ngàn người này gộp lại làm sao có thể là đối thủ của bốn năm cường giả ở cảnh giới chân hoàng trung kỳ và hậu kỳ.
“Súc sinh! Mày muốn làm gì?”, mắt Tô Chấn Trầm đỏ ửng. Ông ta biết được ý nghĩ của Tô Ương. Hắn ta muốn ngăn cản tất cả người nhà họ Tô để cho họ chỉ trơ mắt đứng nhìn Tô Minh chết?
Mặc dù trước đó Tô Chấn Trầm đã nói rồi, ông ta thầm nói với chính mình, mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn nhưng lúc này vẫn có chút thất thần.
Nhưng giờ đây ông ta đã bị Dương Bát Hoang khóa chặt, muốn xông lên trước cũng không được.
Tuỳ Thanh Liên suýt nữa ngất đi, thân người run rẩy, trước mặt đều là nước mắt.
Cũng may có Quan Khuynh Thành và Nam Cung Cẩn đỡ ở bên cạnh.
“Gia chủ Tô! Cả Tô Hao tiền bối, các người cứ đứng bên cạnh xem kịch hay đi, đừng ép chúng tôi ra tay. Nếu không thì các người sẽ chết trước Tô Minh đấy”, Dương Bát Hoang nói, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng, tàn độc.
Bên dưới đình lúc này…
“Tô Minh! Nhờ những đóng góp của em mà anh định báo đáp em như này. Ừm! Anh định chỉ bảo võ đạo cho em đấy”, cuối cùng Tô Ương cũng giơ tay lên, chỉ vào tất cả mọi người ở bên dưới: “Ngoài những người giúp việc ở trong này thì những người khác, em có thể tùy chọn ra một người để giao đấu, thế nào?”
Ở đây, ngoài những người giúp việc thì tất cả đều ít nhất là ở cảnh giới chân hoàng.
Người yếu nhất là tam trưởng lão Tô Mộc Hàng ở nhà họ Tô, cũng ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ.
Còn Tô Minh chỉ ở cảnh giới Chân Vương trung kỳ.
Cách biệt giữa cảnh giới Chân Vương và cảnh giới chân hoàng là một trời một vực.
Theo như tất cả mọi người thấy, Tô Ương đúng là làm việc thừa thãi.
Bất luận Tô Minh chọn ai thì đều phải chết, có gì khác đâu?
“Đợi lát nữa mà thằng ranh đó chọn ông thì ông ra tay mạnh vào, đừng để nó chết dễ dàng. Tôi muốn nó sống không bằng chết”, Tô Cửu Hiển thấp giọng nói với Tô Mộc Hàng, giọng nói đầy vẻ oán hận. Theo như ông ta thấy thì có khả năng cao Tô Minh sẽ chọn Tô Mộc Hàng.
“Đại trưởng lão cứ yên tâm!”, Tô Mộc Hàng tự tin nói, cũng có chút hứng thú. Đứng trước mặt Tô Ương và cả những cường giả có cấp bậc cao như Tô Cửu Hiển và Dương Bát Hoang thực lực của ông ta vốn không nổi trội nên ông ta có chút sốt sắng và không cam tâm. Nếu như có thể tự tay giết chết Tô Minh thì chẳng phải sẽ lấy được chút danh tiếng trước mặt Tô Ương sao?
Nhưng, trong lúc Tô Mộc Hàng đang vô cùng kích động và mong đợi thì Tô Minh lên tiếng, nói: “Anh trai của em! Hay là đích thân anh ra tay chỉ bảo em đi, giống như hôm em chỉ bảo cho anh ở dưới trái đất ý”.
Lời nói vừa dứt thì không khí yên tĩnh ở quảng trường Chiến Uyên lại như đóng băng.
What!
Chấn động quá đi!
Cảm giác thế giới như sắp đến ngày tận thế.
Vô số đôi mắt như sắp rơi con ngươi ra ngoài…
Họ nghe thấy gì thế này?
Tô Minh lại chọn giao đấu trực tiếp với Tô Ương?
Đây là lựa chọn mà có đánh chết mọi người cũng không thể ngờ tới.
Dù sao thì Tô Ương cũng ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh.
Cảnh giới bán bộ Chân Thánh, kể cả thổi một hơi thì có thể khiến Tô Minh ở cảnh giới Chân Vương trung kỳ biến thành cát bụi?
Tô Minh đúng kiểu muốn tự hủy, biết mình chết chắc nên muốn chết sớm hơn chăng?
“Đúng là điếc không sợ súng”, Nam Cung Trấn Sơn đứng trong đám đông lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy cháu gái mình đi chết cùng thằng nhóc không có đầu óc như này, đúng là không đáng.
Đám người Tô Chấn Trầm, Tuỳ Thanh Liên cũng suýt nữa ngất đi.
Còn Tô Hao cười khổ lắc đầu, suýt nữa phụt máu.
Chương 452: Cường giả đối đầu
“Ha ha! Tô Minh được lắm”, Tô Ương ngây ra một lúc, sau đó cười ha ha, đứng dậy nói. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, đôi mắt đầy vẻ oán hận. Tô Minh cố ý nhắc lại chuyện hôm đó ở trái đất hắn ta suýt bị Tô Minh giết chết. Đó là nỗi nhục lớn nhất đời hắn ta, cũng là ký ức không thể nào quên. Vậy mà Tô Minh cố ý nhắc lại.
Chết tiệt!
Đáng chết!
Đáng chết một trăm triệu lần!
Khí tức trên người Tô Ương không ngừng sục sôi, suýt nữa không khống chế được.
“Mời!”, Tô Minh cũng đứng lên rồi làm tư thế mời với Tô Ương.
Hai người đi ra khỏi đình rồi đi đến khu đất trống ở quảng trường.
Hai người mặt đối mặt.
“Tô Minh! Ra tay đi!”, giọng nói Tô Ương khàn khàn, dường như vì quá kích động nên biến giọng.
“Anh chắc chắn?”, sắc mặt Tô Minh trở nên quái dị.
Sau đó Tô Minh trực tiếp ra tay.
“Quy vu trần ai”, Tô Minh giơ tay lên và tung ra quyền này.
Cảm giác không khí yên tĩnh, trầm lặng, cái chết như sắp ập đến, giống như khí tức bao trùm khắp nơi.
Vượt qua cả không gian và thời gian.
Chỉ có chưởng ấn lao về trước rồi đập về phía Tô Ương.
Quyền này ra tay như bao trùm khắp đất trời.
Hàng triệu người ở quảng trường Chiến Uyên đều cảm thấy máu mình chảy ngược, mắt đỏ ửng tia máu.
Vô vàn tiếng gào hét điên cuồng dường như ngăn lại tất cả.
Tô Minh ra tay khiến khí tức của chưởng ấn mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Đây là quyền của cảnh giới Chân Vương sao?
Đùa gì vậy?
Đúng vậy! Quyền này chỉ là một chút thực lực của Tô Minh mà thôi và chính xác là dùng 90 triệu kg sức mạnh thuần túy. Chỉ thế thôi nhưng trên thực tế đã ở cảnh giới Chân Thánh rồi.
Sức mạnh vốn đã vô địch, cộng với ý cảnh khủng khiếp của quy vu trần ai và quy luật không gian, cùng với khống chế sức mạnh.
Đây cũng được coi là trải nghiệm mới của Tô Minh.
Trước đây, anh luôn dùng quy luật không gian và khống chế sức mạnh vào kiếm còn không dùng được vào quyền.
“Mày…”, nhìn thấy vậy, Tô Ương suýt nữa ngạt thở. Một giây trước còn ngạo nghễ ở trên cao, nói với ý giễu cợt vậy mà lúc này sắc mặt ngưng trọng, con ngươi co rúm lại với dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.
Tô Ương quả thật có chút hoảng loạn.
Bởi vì hắn ta cảm nhận được mùi nguy hiểm ập đến.
Chưởng ấn đó trong mắt hắn ta càng lúc càng lớn bao trùm hết đất trời, muốn tránh cũng không tránh được.
Và hắn ta cũng không có thời gian né tránh.
“Đại ma thiên chưởng- chiêu đầu tiên trong tu luyện nhân gian”, Tô Ương cắn răng, tất cả nỗi chấn động và không tin đều hóa thành nỗi đố kỵ, không cam tâm và sát ý. Hắn ta không tin nửa năm nay mỗi ngày hắn ta luyện tập và đột phá như vậy mới đạt được cảnh giới bán bộ chân hoàng. Vậy mà vẫn không thể là đối thủ của Tô Minh ở cảnh giới Chân Vương trung kỳ? Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Hắn ta giơ hai tay lên, khí tức màu đen di chuyển, cho người ta cảm giác ác ma bao trùm khắp đất trời như xé tan bầu trời. Trong lúc hai tay hắn ta vận động thì có vô số ánh sáng màu đen không ngừng bay lượn, cuối cùng tụ hợp thành một quyền.
Chưởng ấn đó vươn lên tận trời cao, kéo dài vô tận.
Dưới luồng ánh sáng màu đen, trong chớp mắt chưởng ấn như phá tan không trung.
Chỉ quyền này cũng đủ chứng tỏ thực lực ở cảnh giới bán bộ chân hoàng của Tô Ương khủng khiếp đến mức nào.
Nhưng, kể cả như vậy thì sau khi Tô Ương đánh ra chiêu thức trong ‘đại ma thiên chưởng’ thì vẫn cảm thấy không đủ. Trong lúc nhất thời hắn ta còn cảm nhận được sự nguy hiểm. Trong tay hắn ta cầm theo một cây thương dài khiến người khác thấy ớn lạnh.
Cây thương đó màu đen với luồng ánh sáng màu đen như xé tan bầu trời. Chỉ nói riêng độ sắc bén của nó đã có thể xuyên thủng cả Chiến Uyên rồi.
“Thương lạc cửu tuyền”, Tô Ương rống lên.
Cùng với đó, chiếc thương lớn dần lên, không biết cao lên bao nhiêu, thậm chí còn không nhìn thấy điểm cuối.
Trên tay Tô Ương đều không ngừng run rẩy, uy lực khó có thể tưởng tượng được.
Tất cả uy lực đều tập trung vào chiếc thương dài này.
Vừa sử dụng đến chiếc thương dài là cảm thấy vạn vật trong trời đất như biến thành hỗn độn, như sắp bị nghiền nát.
Sức mạnh khủng khiếp như bóp nghẹt mọi thứ.
Có cảm giác như thế giới thật sự sắp bước vào ngày tận thế.
Chiếc thương này khóa chặt quyền ‘quy vu trần ai’ của Tô Minh.
Thoạt nhìn Tô Minh như không có động tác gì cả.
Sau khi Tô Minh tung ra quyền ‘quy vu trần ai’ thì yên tĩnh đứng ở đó, dường như biến thành bên thứ ba đang đứng xem kịch, mặc cho Tô Ương vừa tung ra ‘đại ma thiên chưởng’ và ‘thương lạc cửu tuyền’.
Trong chớp mắt…
“Bùm!”, chưởng ấn của ‘quy vu trần ai’ va chạm với chưởng ấn của ‘đại ma thiên chưởng’. Sau cú va chạm đó dường như mọi thứ đều hóa thành cát bụi. Âm thanh va chạm vang vọng đến hư không, kéo dài đến trăm ngàn mét. Cảm giác cú va chạm này khiến đất trời cũng như bị hủy diệt.
Chương 453: Đánh hội đồng
Cũng thật may lần đụng nhau trên bầu trời đã hoàn thành, vả lại phần lớn sóng năng lượng va chạm đều tiến vào hư không, không thì biển người đông nghịt trên quảng trường Chiến Uyên kia đoán chừng cũng bị tiêu diệt, nếu như vậy cũng sẽ khiến vạn người hộc máu, bị thương nặng nằm rạp xuống.
Mà trong phút chốc sau khi xảy ra va chạm này, cảnh khiến người ta sợ hãi đã xuất hiện, đó là chưởng ấn của đại ma thiên chưởng sụp đổ nhanh chóng, mặc dù nó vô cùng vô cùng to lớn mênh mông, nhưng đã sụp đổ, mà một quyền quy vu trần ai kia của Tô Minh chỉ là thần quang mỏng ba phân mà thôi, vẫn đang tiến về phía trước.
Bước tiến này vừa vặn hiệp lộ tương phùng với thương ảnh của “Thương lạc cửu tuyền”.
“Đinh!”
Âm thanh chói tai.
Giống như cây đinh cắt xoẹt qua thủy tinh, đương nhiên là lớn hơn so với cây đinh cắt xoẹt qua thủy tinh gấp hàng vạn hàng ngàn vạn.
Còn kèm theo ánh sáng gần như muốn đâm rách con mắt của tất cả mọi người.
Sau đó.
“Rắc rắc rắc rắc rắc rắc”.
Thương ảnh khổng lồ hẹp dài không nhìn thấy điểm cuối kia lại vỡ tung tóe từng đạn!
Vỡ rồi.
Cái này thì vỡ thật rồi.
Mà từng quyền ấn quy vu trần ai vẫn không biến mất, nó vỡ vụn, ánh sáng trên quyền ấn lại phai thành bốn phần.
Còn dư lại dáng vẻ ba phần sức mạnh.
Quyền ấn kia hướng về phía Tô Ương.
Đến trước mắt Tô Ương.
Sắc mặt Tô Ương rốt cuộc có chút tái nhợt, còn có phần co quắp lại.
Cũng không để ý những thứ khác.
Hắn ta lớn tiếng quát lên: “Thiên Ma họa!”
Một bức họa lộ ra ma khí vô tận như có như không lập tức xuất hiện.
Giống như một đường bình phong sáng chặn lại một quyền quy vu trần ai của Tô Minh.
Một quyền quy vu trần ai hóa thành hư vô.
“Phù”, Tô Ương lần này thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy cả người cũng ướt mồ hôi.
Tô Ương theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
“Anh trai tốt của tôi, đây chính là thứ mà anh gọi là chỉ điểm cho tôi?”, Tô Minh lên tiếng, thở dài: “Tôi tưởng rằng xa cách nửa năm, anh có thể cho tôi chút ngạc nhiên chứ, không ngờ đấy”.
Tô Minh ngừng một chút, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh hơi yếu quá mức rồi, còn yếu hơn so với tưởng tượng của tôi”.
Vừa nói, Tô Minh giơ tay chỉ về phía Hình Cửu Tử và mười lăm mười sáu cường giả cảnh giới Chân Hoàng bên trong đình đài: “Nếu không, anh bảo sư huynh tốt của anh và mấy người đi theo anh cùng lên đi!”
Tô Minh chẹp miệng, thật sự có chút vô vị.
Yếu cũng phải có một mức độ.
Tô Ương yếu như vậy, quả thật là…
“Phụt”.
Tô Ương nào có chịu được nhục nhã như vậy? Chỗ nào lại có thể chấp nhận được được sự mất mặt thế? Cổ họng run lên, một vị ngọt tanh xông đến.
So với một chút vết thương lúc này thì vết thương trong lòng Tô Ương còn lớn hơn.
Ngày trước trong lòng hắn ta đã có bao nhiêu danh tiếng, hết sức kiêu ngạo, cực kỳ cao quý, vô cùng biết cân nhắc, lúc này lại không chấp nhận nổi.
Loại cảm giác từ trên thiên đàng lập tức rớt xuống mười tám tầng địa ngục hoàn toàn đánh hắn ta thiếu chút nữa hôn mê.
Cũng thật may mắn, võ đạo hiện giờ của hắn đã dính một chút mùi vị của ma quỷ, vì vậy mới không trong chớp mắt bị mê muội mất đi khống chế.
“Vù vù vù”, Tô Ương hít thở từng ngụm lớn, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh, trong ánh mắt chỉ còn lại sự kiêng kỵ và ác độc không có cách nào hình dung.
Mà lúc này toàn bộ trên quảng trường Chiến Uyên, bầu không khí đó căn bản không có ngôn ngữ nào hình dung được.
Cho dù là Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên vô cùng vô cùng tin con trai mình cũng chắc chắn Tô Minh sẽ chết trong tay Tô Ương, huống chi những người khác?
Lúc này, cảnh tượng chấn động dường như muốn nổ con mắt xuất hiện chân thực trước mắt, ai mà có thể tiếp nhận được?
“Cẩn Nhi, nhéo cho ta, dùng sức nhéo”, Tùy Thanh Liên ngây ngô, cảm xúc bị chấn động quá lớn, cho tới lúc này căn bản không phải kích động, mà là một loại cảm giác sắp bất tỉnh, sắp phát điên.
“Dì ơi, là là thật, là thật!”, Nam Cung Cẩn nói, nước mắt chảy cuồn cuộn xuống kích động như sắp phát điên, hận không thể nhảy cẫng lên.
“Anh ấy hình như đã giấu rất nhiều thực lực”, Quan Khuynh Thành có chút buồn bực, vốn là còn muốn nhìn xem thực lực cực hạn của Tô Minh rốt cuộc ở nơi nào, còn có chút kỳ vọng, không ngờ.
Tô Ương gì kia hoàn toàn không khảo sát ra thực lực của Tô Minh.
Tô Minh cũng không dùng đến một trăm phần trăm thực lực.
Tô Ương gì kia thật là phế vật.
“Giết hắn!”, ngay lúc này, đột nhiên Tô Ương nâng tay, chỉ về hướng Tô Minh gầm lên phẫn nộ.
Hắn ta đang ra lệnh năm sáu người Dương Bát Hoang đang ngăn cản ở bên cạnh đám người Tô Chấn Trầm, cùng với mười lăm mười sáu người Tô Cửu Hiển dưới đình đài.
Thực lực không đủ, phải tập hợp lại đánh.
“Ông đây không tin!”, con ngươi Tô Ương đỏ bừng bừng, mong đợi nửa năm, lòng kiêu ngạo cao đến tận cuối trời đều đã tan nát, hắn ta thật sự đã bùng nổ.
Cũng may sư huynh Hình Cửu Tử chớp mắt đã đến bên cạnh.
“Sư đệ, tỉnh táo, vẫn chưa thua”, Hình Cửu Tử chăm chú nói: “Thực lực của hắn cũng chỉ mạnh hơn chút mà thôi, nếu không cậu cũng đã chết rồi, chỉ là nếu mạnh hơn một chút thôi thì bị hai mươi ba mươi cảnh giới Chân Hoàng bao vây công kích, đánh không tốt thì chết ngay. Cho dù không chết, đợi một lát vết thương cậu ổn rồi, sư huynh và cậu cùng ra tay, tên tiểu tử đó dưới sự tiêu trừ của hai mươi ba mươi cảnh giới Chân Hoàng chúng ta nhất định sẽ bị thương, tiêu hao thời gian dài như vậy, hắn sẽ chết trong tay của hai huynh đệ chúng ta. Cho dù bức đến cực điểm, nếu hai người chúng ta không phải đối thủ của hắn, sư huynh xé rách bùa hộ mệnh, để sư tôn hạ xuống là được”.
Dưới sự an ủi của Hình Cửu Tử, cảm xúc và cõi lòng sụp đổ của Tô Ương đã khá hơn một chút.
Tô Ương gắt gao siết thành nắm đấm: “Đúng, hắn phải chết!”
Tiếp đó, tâm thần Tô Ương động một cái, loại đan dược chữa vết thương xuất hiện trong tay, hắn ta điên cuồng bỏ vào trong miệng.
Mà lúc này đám người Dương Bát Hoang và Tô Cửu Hiển sắc mặt lại trầm trọng, nhìn kỹ thì là chút sợ hãi và giãy giụa.
Nhưng cuối cùng hai mươi ba mươi cường giả cảnh giới Chân Hoàng đều đi về phía Tô Minh.
Bao vây Tô Minh.
Bọn họ sợ không?!!!
Dĩ nhiên sợ.
Ngay cả chủ nhân Tô Ương là cường giả cảnh giới bán bộ Chân Thánh này cũng bị Tô Minh nghiền ép đánh bại, thực lực của Tô Minh thật sự quá mạnh, loại thực lực này căn bản không phải là người, sự tồn tại của cảnh giới Chân Hoàng sơ kỳ, hậu kỳ, trung kỳ bọn họ sao có thể là đối thủ của Tô Minh?
Nếu như có thể, bọn họ muốn trốn.
Đáng tiếc, bọn họ không thể trốn, bởi vị bọn họ cũng uống đan dược của Tô Ương.
Loại đan dược đó có thể khống chế sinh mạng của bọn họ.
Trốn, hẳn phải chết, đó là suy nghĩ của Tô Ương.
Mà nếu chiến, hai mươi ba mươi người liên hợp, chiếm ưu thế cực lớn về số lượng có thể dẫn đến biến đổi về chất, có thể có một cơ hội sống.
“Vô vị”, Tô Minh bị bao vây, thật sự hết nói nổi, nếu như hai cảnh giới bán bộ Chân Thánh Tô Ương và Hình Cửu Tử này cũng bao vây mình, cùng ra tay, có lẽ anh còn phải tiêu hao nhiều hơn một chút thực lực, hoặc là còn có một chút xíu hứng thú.
Chương 454: Chỉ thế thôi sao
Nào có ngờ đến.
Tô Ương và Hình Cửu Tử đang ở một bên xem trò vui?
“Cũng không cần mạng nữa, liều mạng đốt máu tươi, đốt tuổi thọ, đốt chân khí, đốt hết tất cả, cùng ra tay, dùng bí thuật, dùng thần thông, dùng thần binh!”, ngay lúc này, Dương Bát Hoang lên tiếng, giọng ông ta khàn khàn, trong giọng nói là một loạt điên cuồng bị bức đến đường cùng, giọng nói ông ta rất lớn, trong tiếng khàn khàn mang theo một loại chấn động mê hoặc.
Trong lúc Dương Bát Hoang gào thét, khí tức quanh người ông ta điên cuồng bay lên.
Như mất khống chế, cuồn cuộn bay lên giống như sóng thần.
Trực tiếp từ cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ đến thời kỳ đỉnh phong cảnh giới Chân Hoàng, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên đánh đến cảnh giới bán bộ Chân Thánh.
Dương Bát Hoang tay cầm một cây trường thương, trường thương lúc này cũng sáng loáng, nhất là mũi thương quả thật giống như vầng trăng sáng.
Mà theo tiếng gào thét của Dương Bát Hoang, hai mươi ba mươi người Tô Cửu Hiển và Tô Mộc Hàng cũng gần như không có bất kỳ do dự nào, đốt tất cả nhưng gì có thể đốt.
Thật liều mạng.
Nhất thời từng luồng khí tức ngập trời từ trong sân phóng lên cao, thắt lấy không gian không chút khiêng nể.
Hiệu quả thị giác rất đáng sợ.
Ở vị trí mà Tô Minh đứng kia cũng bị từng luồng khí tức đánh vào trở nên lẫn lộn trong hư vô.
Con ngươi đỏ tươi của Tô Ương cũng sáng lên, hiệu quả còn tốt hơn so với trong tưởng tượng.
“Dương Bát Hoang ngược lại là một nhân vật giỏi”, Tô Ương tán thưởng một câu, rất hưng phấn, đốt hết tất cả những gì có thể đốt, cho dù thắng rồi thì đám ngươi Dương Bát Hoang cũng hoàn toàn bị diệt bị phế, nhưng, vậy thì sao? Đối với Tô Ương mà nói, những cường giả bị mình khống chế bằng đan dược cũng là tồn tại tùy lúc có thể vứt bỏ, phá rồi hủy rồi cũng không có vấn đề, chỉ phát huy giá trị là được.
Trong nháy mắt.
Hai mươi ba mươi tu giả võ đạo bao vây Tô Minh kia lại có ba người đã bước vào cảnh giới bán bộ Chân Thánh, mười hai người bước vào đỉnh phong cảnh giới Chân Hoàng, còn lại đều là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ.
Kinh khủng!
Tương đối kinh khủng!
Hai ba mươi người như vậy, khí tức khóa chặt cũng có thể chôn vùi vị trí một phe.
“Không được, chúng ta ra tay giúp Minh nhi!”, Tô Chấn Trầm sắc mặt đã thay đổi, cứng giọng nói.
Lúc này năm sáu người Dương Bát Hoang đã không ngăn cản bọn họ.
Hoàn toàn có thể giúp Tô Minh.
Hai mươi ba mươi người kia thật sự điên rồi, chơi như vậy cho dù Tô Minh rất rất mạnh, mạnh quá sức tưởng tượng cũng nguy hiểm!
Bản thân bị bao vậy công kích rất khó chịu, huống chi mấy người này còn liều mạng đốt tất cả những gì có thể đốt.
“Chú, chúng ta nhìn được rồi, chúng ta ra tay cũng không thể giúp được Tô Minh, ngược lại sẽ làm anh ấy bị chậm trễ khiến anh ấy phân tâm”, Quan Khuynh Thành lên tiếng, nghiêm túc nói: “Nếu chú quả thật không yên tâm, chú có thể nhìn thần sắc của anh Minh, anh ấy rất bình tĩnh”.
Đám người Tô Chấn Trầm lúc này mới nhìn về phía Tô Minh.
Quả nhiên vẻ mặt của Tô Minh không có một chút lo lắng hay nghiệm trọng, ngược lại có chút lười biếng vô vị.
Cùng lúc đó.
“Bát hoang khí! Ngưng! Thương ý tụ! Nhất thương kinh long!”, Dương Bát Hoang dẫn đầu đi ra, không hổ là cường giả đệ nhất Chiến Uyên. Trước tiên bát hoang chân khí của ông ta vô cùng hùng mạnh, không phải chân khí tầm thường, vô cùng hùng hậu và ác liệt, phối hợp với loại binh khí thương này quả thật hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Vả lại ông ta tu luyện ngoại trừ thương ý ra còn đạt tới tầng thứ của Nhập Linh trung kỳ, cũng tương đối hiếm thấy, đã yêu nghiệt rồi càng không cần nói “nhất thương kinh long” cũng không phải kỹ thuật thương thông thường mà là thiên cấp trung phẩm.
Một thương này đâm ra, chỉ cảm thấy rồng kêu trời đất.
Có thần rồng đến từ hồng hoang cổ xưa đến trấn áp bầu trời.
Long ảnh vô hạn nhức mắt, đi về phía Tô Minh.
Hoặc giống như một mũi nhọn.
Hoặc như là rồng bắt nhịp.
Uy lực cực kỳ kinh khủng
Không chỉ là Dương Bát Hoang, đám người Tô Cửu Hiển và Vưu Không Mông cũng đều dốc toàn lực ra tay.
Nhất thời các loại ý cảnh giao thoa.
Các loại bí pháp thông thiên.
Các loại thần thông cuồn cuộn.
Các loại kỹ năng võ lần lượt giao nhau.
Hình ảnh kia, tình cảnh kia, quá dọa người.
Quả thật có một loại mùi vị hỗn độn diễn ra thêm lần nữa.
Sát khí vô biên vô tận và khí tức hủy diệt giống như một quả cầu năng lượng bao phủ Tô Minh.
Quả cầu năng lượng đó chỉ lộ ra một chút xíu khí tức hướng ra bốn phương tám hướng, trấn áp trái tim võ đạo thiếu chút nữa tan vỡ của hàng tỷ tỷ tu giả võ đạo trên quảng trường Chiến Uyên.
Nhất thời trên trăm triệu người chạy trốn vào trong khe hở hư không, chỉ có cách không gian để xem cuộc chiến, sắc mặt họ kinh hãi đến rơi sạch đồ.
Thật sự là bị uy lực dốc toàn lực ra tay của đám người Dương Bát Hoang liên thủ lại dọa sợ.
Sắc mặt Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên và Tô Hao cũng nhanh chóng tái nhợt, vô cùng nôn nóng, nhất là người làm mẹ như Tùy Thanh Liên cũng nôn nóng đến co quắp.
“Không ngờ Dương Bát Hoang bọn họ liều mạng còn có hiệu quả như vậy, công kích liên thủ này cũng đuổi kịp toàn lực nhất kích của một vị cảnh giới Chân Thánh sơ kỳ chân chính?”, Tô Ương lẩm bẩm, vết thương của hắn ta đã gần như khỏi rồi, lúc này lại vừa sợ hãi, vừa kích động, vừa khiếp sợ lại vừa mong chờ. Con ngươi đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh không nhúc nhích.
Nhưng mà.
Mắt thấy sát khí vô biên vô tận kia hủy diệt quả cầu năng lượng khí tức ngưng tụ đã sắp tiếp cận được Tô Minh.
Tô Minh đột nhiên lắc đầu một cái: “Chỉ thế thôi sao?”
Chỉ thế thôi?
Rác rưởi.
Kiếm long ngục trong tay đột nhiên chấn động.
Giống như một cây bút vẽ địa ngục chập chờn xung quanh cơ thể, vẽ ra một vòng tròn.
Sau đó.
Tất cả đều yên tĩnh.
Tất cả đều dừng.
Cho đến một giây kế tiếp.
Xuy!
Chương 455: Tự tin
Sát khí vô biên vô hạn, quả cầu năng lượng mang khí tức hủy diệt bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ. Đồng thời, đám người Dương Bát Hoang đồng loạt cúi đầu nhìn cơ thể mình, họ phát hiện cơ thể những người bên phe mình đều chia làm hai, nửa trên là từ tim trở lên, phần còn lại là từ ngực trở xuống.
Bị kiếm đâm xuyên qua, chém rách, vỡ ra.
Cái cúi đầu này có thể nhìn rõ chỗ bị chém đang phun máu.
Chết!
Hai, ba mươi người phe Dương Bát Hoang đều chết!
Chết tới mức không thể chết thêm lần nữa!
Cơ thể và thần hồn đều bị hủy diệt.
“Có chút cảm giác đang dùng đao mổ trâu để giết gà!”, Tô Minh thì thầm. Vừa rồi, một kiếm này của anh không phải mạnh bình thường đâu.
Chính là chiêu “Sinh tử chớp ảnh”.
Dưới sự siết chặt của âm dương, sinh tử nhị khí, còn có sức mạnh vô song 90 triệu kg, cùng với cả kiếm ý nhập linh đỉnh cao, chưa kể đến quy luật không gian và ngưng tụ sức mạnh.
Một kiếm như vậy đúng là rất mạnh.
Nói là “Dùng đao mổ trâu giết gà” cũng không sai.
Khắp trên dưới, trước sau, hư thực của quảng trường Chiến Uyên lại một lần nữa ngưng lại như thể đã luyện hóa bao năm tháng, phong ấn hàng triệu năm.
Sự mạnh mẽ của Tô Minh khiến người ta ngẩn ngơ, không chấp nhận nổi.
“Chạy trốn mau!”, kẻ phản ứng lại đầu tiên là Hình Cửu Tử, hắn ta túm chặt Tô Ương, trong giọng nói mang cảm xúc hoảng sợ tột độ, da đầu tê dại như đang run lên.
Làm gì còn vẻ mặt đắc ý như đã tính trước vừa nãy?
Khi túm lấy Tô Ương, hắn ta xé luôn tấm bùa hộ mệnh để báo tin cho sư phụ mình.
Hắn ta đã bị một kiếm kia của Tô Minh dọa sợ.
Xem ra họ đã đánh giá thấp thực lực của Tô Minh rồi, làm gì chỉ mạnh hơn Tô Ương một chút, rõ ràng khi chiến đấu với Tô Ương, người này chỉ dùng một chút thực lực thôi.
Như một kiếm vừa rồi của Tô Minh, nếu người đối mặt là Tô Ương, hai chiêu Thiên Ma Họa gì đó của hắn ta hoàn toàn không thể chặn nổi, không chịu nổi một đòn ấy chứ!
Tô Ương thì đờ đẫn, hắn ta hoàn toàn không biết phản kháng, đầu óc trống rỗng như con rối, bị Hình Cửu Tử kéo đi, bỏ chạy về phía hư không.
Nhưng mà...
Chỉ sau một chốc.
“Bùm!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, thân thể Hình Cửu Tử và Tô Ương dừng lại, thậm chí, khi nhìn kỹ thì cả hai đang có xu hướng bay thụt lùi.
Cũng cùng lúc này, giữa khoảng không gian trời đất như thực như ảo, có một vầng hào quang mơ hồ nhưng lại tồn tại vô cùng chân thật hiện ra.
“Kia là... ngại quá... Nếu các người muốn trốn thì e là khó đấy. Tô Ương, anh em chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, sao người làm anh có thể tùy tiện rời đi như thế hả? Chúng ta tiếp tục uống trà đi!”, Tô Minh lên tiếng, bày ra tư thế mời: “Chúng ta vừa uống trà vừa chờ sư phụ hai người, được không?”
Toàn thân Tô Ương và Hình Cửu Tử run lên như đang té xuống Địa Ngục vậy.
Tô Minh biết họ có sư phụ?
Hơn nữa, tên này còn biết họ dùng bùa hộ mệnh để báo tin cho sư phụ?
Nói cách khác, Tô Minh biết hết, thấy hết, cũng có thể ngăn cản nhưng đối phương lại không ngăn cản.
Tên này cố ý sao?
Chẳng lẽ Tô Minh tự tin đến nỗi cho rằng mình có thể đánh chết sư phụ của họ?
Trong lòng Tô Ương và Hình Cửu Tử bỗng có cảm giác hoang đường như vậy.
Thậm chí sự sợ hãi, kinh hoàng, lo lắng, lạnh lẽo trước đó đều biến mất một cách khó hiểu, ngược lại có thêm cảm giác rất quái dị.
Hai người nhìn nhau rồi quay sang Tô Minh, họ thấy anh đã ngồi xuống cạnh bàn trà trong đình, tự châm trà cho mình.
Hình như tên này định chờ sư phụ của họ đến thật chứ không phải nói giỡn.
“Sư huynh, hắn biết sư phụ chúng ta mạnh cỡ nào không?”, Tô Ương truyền âm cho Hình Cửu Tử.
“Chắc không, nên giờ hắn mới tự tìm đường chết đấy!”, Hình Cửu Tử có chút kích động. Mẹ nó, hắn ta từng gặp kẻ ngạo mạn nhưng chưa từng gặp ai hống hách tới mức độ này!
Cũng đúng, tên Tô Minh này yêu nghiệt như vậy, không chỉ trong thế giới Tiểu Thiên, dù là đặt trong thế giới Đại Thiên thì cũng là lông phượng sừng lân.
Đúng là xuất sắc tới mức khiến người ta tuyệt vọng!
Dù là thiên tài cỡ nào, ở trước mặt tên này, chẳng phải tất cả đều vô dụng sao?
Nhưng cho dù như thế, vẫn câu hỏi kia: Tô Minh, mày biết sư phụ của sư huynh đệ chúng tao là ai sao?
“Tiếp tục giả vờ sợ hãi và hoảng hốt, đừng để hắn nhìn ra sơ hở. Đợi, đợi sư phụ thật sự tới đây rồi chúng ta sẽ để hắn biết bản thân đã phạm phải sai lầm tuyệt vọng cỡ nào, Tô Ương nuốt nước bọt, cẩn thận truyền âm.
Sau đó.
Hai người Tô Ương và Hình Cửu Tử cũng đáp xuống, đi tới trong đình, cả hai cùng ngồi cạnh bàn trà.
“Uống chút trà đi!”, Tô Ương run rẩy châm trà cho Tô Minh.
Tô Minh thở dài, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ và sâu xa ngẩng đầu nhìn Tô Ương: “Anh trai tốt của em, anh không cần giả vờ sợ hãi như thế, run đến mức đó thì hiển nhiên là anh đang hưng phấn, kích động mà, cần gì phải làm vậy chứ?”
Tô Minh trực tiếp vạch trần.
Tay đang cầm ly trà của Tô Ương cứng đờ.
Sắc mặt hắn ta cũng thay đổi.
“Đúng rồi đó, anh bình thường một chút, chúng ta uống trà, tâm sự chuyện cũ chờ sư phụ của anh. Nếu không để cho anh tận mắt chứng kiến em trai ngoan này giết chết sư phụ mình thì em sẽ không để anh chết đâu!”, Tô Minh lại nói tiếp, nhấp ngụm trà rồi khen ngợi: “Trà này không tệ!”
“Mày, mày, mày nghĩ mình là đối thủ của sư phụ tao sao?”, Tô Minh cũng nhìn ra được là Tô Minh thật sự tự tin như thế. Hắn ta hít sâu một hơi rồi hỏi. Sự run rẩy và hoảng sợ giả vờ kia đã giảm đi, ngược lại có thêm tò mò và kỳ quặc.
“Tin em đi, dù sư phụ anh mạnh cỡ nào, em cũng sẽ giết được ông ta thôi!”, Tô Minh đặt ly trà xuống, nở nụ cười ấm áp điềm tĩnh, anh thật sự nghiêm túc.
“Ranh con, chẳng phải là vì ỷ vào Thiên nữ vô địch tôi nên anh mới có thể giả ngầu không hề kiêng kỵ gì thế sao?”, trong không gian thần hồn của Tô Minh, Thiên nữ Tạo Hóa không nhịn được mà mỉa một câu. Nhưng tiếp theo, cô ta lại cười nói: “Nhưng, bổn Thiên nữ lại thích kiểu giả ngầu lòi không e sợ ai thế này, mong anh duy trì nhé, ha ha!”
“Dâng trà lên!”, Tô Ương vỗ tay, nói.
Ngay lập tức, có mấy cô gái ưa nhìn dâng trà lên rồi rót cho đám Tô Minh, Tô Ương, Tô Cửu Hiển mỗi người một chén.
“Trà ngon lắm!”, Tô Minh bưng chén trà lên, uống một ngụm rồi khen: “Trà Linh Vụ ngàn năm hiếm có”.
“Ha ha! Em trai ngoan của anh! Xem ra em cũng hiểu về trà lắm”, Tô Ương cười ha ha, cũng uống một ngụm, tâm trạng rất vui vẻ. Những người không biết còn tưởng hai anh em này tình nghĩa sâu nặng lắm.
Sau đó, Tô Ương cũng giơ chén trà lên, nói: “Em trai! Anh lấy trà thay rượu mời em một chén, cũng cảm ơn em. Nếu như không phải khi đó ở trái đất em ỷ thế chèn ép, thậm chí suýt giết chết anh thì anh sẽ không có cơ hội được sự tôn cứu mạng và nhận làm đồ đệ, từ đó thay đổi vận mệnh của anh”.
“Anh trai! Đó là vận mệnh của anh mà, chúc mừng anh”, Tô Minh cảm thấy kỳ lạ. Năm đó cũng trong lúc sinh tử mình may mắn được sư tôn Ninh Triều Thiên cứu mạng, từ đó thay đổi được vận mệnh.
Không ngờ Tô Ương cũng vậy.
Không biết vị sư tôn đó của Tô Ương là ai?
Không biết hôm nay ông ta có xuất hiện không? Đúng là có chút mong đợi.
“Tô Minh! Em nói xem, anh nợ em ân tình lớn thế thì nên trả em kiểu gì?”, Tô Ương đặt chén trà xuống, cười nhếch mép, cũng không còn xưng là ‘em trai ngoan’ nữa.
Chưa đợi Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Tô Ương đột nhiên quay đầu lại cung kính nói với người dẫn đầu trong đám cường giả cảnh giới chân hoàng: “Dương Bát Hoang! Mau dẫn theo một số người ngăn bố mẹ tôi lại, nếu không lát nữa tôi báo thù thì bố mẹ sẽ không kìm được mà xông lên”.
“Vâng thưa chủ nhân!”, Dương Bát Hoang ngưng giọng nói. Sau đó gọi theo bốn năm cường giả ở cảnh giới chân hoàng, họ khẽ di chuyển là đã xuất hiện trước mặt đám người Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên.
Đừng thấy họ chỉ có bốn năm người nhưng khi trấn áp hơn ngàn người của nhà họ Tô thì dễ như trở bàn tay.
Không nói đâu xa, nói ngay bản thân Dương Bát Hoang đã được công nhận là cường giả số một ở Chiến Uyên, ở cảnh giới chân hoàng hậu kỳ.
Thực lực của Dương Bát Hoang thật sự có thể dễ dàng trấn áp đám Tô Chấn Trầm và Tô Hao.
Ngoài Tô Chấn Trầm và Tô Hao, trong hơn ngàn người còn lại của nhà họ Tô thì cũng chỉ có Tô Truy và Tuỳ Thanh Liên miễn cưỡng ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ. Một ngàn người này gộp lại làm sao có thể là đối thủ của bốn năm cường giả ở cảnh giới chân hoàng trung kỳ và hậu kỳ.
“Súc sinh! Mày muốn làm gì?”, mắt Tô Chấn Trầm đỏ ửng. Ông ta biết được ý nghĩ của Tô Ương. Hắn ta muốn ngăn cản tất cả người nhà họ Tô để cho họ chỉ trơ mắt đứng nhìn Tô Minh chết?
Mặc dù trước đó Tô Chấn Trầm đã nói rồi, ông ta thầm nói với chính mình, mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn nhưng lúc này vẫn có chút thất thần.
Nhưng giờ đây ông ta đã bị Dương Bát Hoang khóa chặt, muốn xông lên trước cũng không được.
Tuỳ Thanh Liên suýt nữa ngất đi, thân người run rẩy, trước mặt đều là nước mắt.
Cũng may có Quan Khuynh Thành và Nam Cung Cẩn đỡ ở bên cạnh.
“Gia chủ Tô! Cả Tô Hao tiền bối, các người cứ đứng bên cạnh xem kịch hay đi, đừng ép chúng tôi ra tay. Nếu không thì các người sẽ chết trước Tô Minh đấy”, Dương Bát Hoang nói, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng, tàn độc.
Bên dưới đình lúc này…
“Tô Minh! Nhờ những đóng góp của em mà anh định báo đáp em như này. Ừm! Anh định chỉ bảo võ đạo cho em đấy”, cuối cùng Tô Ương cũng giơ tay lên, chỉ vào tất cả mọi người ở bên dưới: “Ngoài những người giúp việc ở trong này thì những người khác, em có thể tùy chọn ra một người để giao đấu, thế nào?”
Ở đây, ngoài những người giúp việc thì tất cả đều ít nhất là ở cảnh giới chân hoàng.
Người yếu nhất là tam trưởng lão Tô Mộc Hàng ở nhà họ Tô, cũng ở cảnh giới chân hoàng sơ kỳ.
Còn Tô Minh chỉ ở cảnh giới Chân Vương trung kỳ.
Cách biệt giữa cảnh giới Chân Vương và cảnh giới chân hoàng là một trời một vực.
Theo như tất cả mọi người thấy, Tô Ương đúng là làm việc thừa thãi.
Bất luận Tô Minh chọn ai thì đều phải chết, có gì khác đâu?
“Đợi lát nữa mà thằng ranh đó chọn ông thì ông ra tay mạnh vào, đừng để nó chết dễ dàng. Tôi muốn nó sống không bằng chết”, Tô Cửu Hiển thấp giọng nói với Tô Mộc Hàng, giọng nói đầy vẻ oán hận. Theo như ông ta thấy thì có khả năng cao Tô Minh sẽ chọn Tô Mộc Hàng.
“Đại trưởng lão cứ yên tâm!”, Tô Mộc Hàng tự tin nói, cũng có chút hứng thú. Đứng trước mặt Tô Ương và cả những cường giả có cấp bậc cao như Tô Cửu Hiển và Dương Bát Hoang thực lực của ông ta vốn không nổi trội nên ông ta có chút sốt sắng và không cam tâm. Nếu như có thể tự tay giết chết Tô Minh thì chẳng phải sẽ lấy được chút danh tiếng trước mặt Tô Ương sao?
Nhưng, trong lúc Tô Mộc Hàng đang vô cùng kích động và mong đợi thì Tô Minh lên tiếng, nói: “Anh trai của em! Hay là đích thân anh ra tay chỉ bảo em đi, giống như hôm em chỉ bảo cho anh ở dưới trái đất ý”.
Lời nói vừa dứt thì không khí yên tĩnh ở quảng trường Chiến Uyên lại như đóng băng.
What!
Chấn động quá đi!
Cảm giác thế giới như sắp đến ngày tận thế.
Vô số đôi mắt như sắp rơi con ngươi ra ngoài…
Họ nghe thấy gì thế này?
Tô Minh lại chọn giao đấu trực tiếp với Tô Ương?
Đây là lựa chọn mà có đánh chết mọi người cũng không thể ngờ tới.
Dù sao thì Tô Ương cũng ở cảnh giới bán bộ Chân Thánh.
Cảnh giới bán bộ Chân Thánh, kể cả thổi một hơi thì có thể khiến Tô Minh ở cảnh giới Chân Vương trung kỳ biến thành cát bụi?
Tô Minh đúng kiểu muốn tự hủy, biết mình chết chắc nên muốn chết sớm hơn chăng?
“Đúng là điếc không sợ súng”, Nam Cung Trấn Sơn đứng trong đám đông lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cảm thấy cháu gái mình đi chết cùng thằng nhóc không có đầu óc như này, đúng là không đáng.
Đám người Tô Chấn Trầm, Tuỳ Thanh Liên cũng suýt nữa ngất đi.
Còn Tô Hao cười khổ lắc đầu, suýt nữa phụt máu.
Chương 452: Cường giả đối đầu
“Ha ha! Tô Minh được lắm”, Tô Ương ngây ra một lúc, sau đó cười ha ha, đứng dậy nói. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, đôi mắt đầy vẻ oán hận. Tô Minh cố ý nhắc lại chuyện hôm đó ở trái đất hắn ta suýt bị Tô Minh giết chết. Đó là nỗi nhục lớn nhất đời hắn ta, cũng là ký ức không thể nào quên. Vậy mà Tô Minh cố ý nhắc lại.
Chết tiệt!
Đáng chết!
Đáng chết một trăm triệu lần!
Khí tức trên người Tô Ương không ngừng sục sôi, suýt nữa không khống chế được.
“Mời!”, Tô Minh cũng đứng lên rồi làm tư thế mời với Tô Ương.
Hai người đi ra khỏi đình rồi đi đến khu đất trống ở quảng trường.
Hai người mặt đối mặt.
“Tô Minh! Ra tay đi!”, giọng nói Tô Ương khàn khàn, dường như vì quá kích động nên biến giọng.
“Anh chắc chắn?”, sắc mặt Tô Minh trở nên quái dị.
Sau đó Tô Minh trực tiếp ra tay.
“Quy vu trần ai”, Tô Minh giơ tay lên và tung ra quyền này.
Cảm giác không khí yên tĩnh, trầm lặng, cái chết như sắp ập đến, giống như khí tức bao trùm khắp nơi.
Vượt qua cả không gian và thời gian.
Chỉ có chưởng ấn lao về trước rồi đập về phía Tô Ương.
Quyền này ra tay như bao trùm khắp đất trời.
Hàng triệu người ở quảng trường Chiến Uyên đều cảm thấy máu mình chảy ngược, mắt đỏ ửng tia máu.
Vô vàn tiếng gào hét điên cuồng dường như ngăn lại tất cả.
Tô Minh ra tay khiến khí tức của chưởng ấn mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Đây là quyền của cảnh giới Chân Vương sao?
Đùa gì vậy?
Đúng vậy! Quyền này chỉ là một chút thực lực của Tô Minh mà thôi và chính xác là dùng 90 triệu kg sức mạnh thuần túy. Chỉ thế thôi nhưng trên thực tế đã ở cảnh giới Chân Thánh rồi.
Sức mạnh vốn đã vô địch, cộng với ý cảnh khủng khiếp của quy vu trần ai và quy luật không gian, cùng với khống chế sức mạnh.
Đây cũng được coi là trải nghiệm mới của Tô Minh.
Trước đây, anh luôn dùng quy luật không gian và khống chế sức mạnh vào kiếm còn không dùng được vào quyền.
“Mày…”, nhìn thấy vậy, Tô Ương suýt nữa ngạt thở. Một giây trước còn ngạo nghễ ở trên cao, nói với ý giễu cợt vậy mà lúc này sắc mặt ngưng trọng, con ngươi co rúm lại với dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.
Tô Ương quả thật có chút hoảng loạn.
Bởi vì hắn ta cảm nhận được mùi nguy hiểm ập đến.
Chưởng ấn đó trong mắt hắn ta càng lúc càng lớn bao trùm hết đất trời, muốn tránh cũng không tránh được.
Và hắn ta cũng không có thời gian né tránh.
“Đại ma thiên chưởng- chiêu đầu tiên trong tu luyện nhân gian”, Tô Ương cắn răng, tất cả nỗi chấn động và không tin đều hóa thành nỗi đố kỵ, không cam tâm và sát ý. Hắn ta không tin nửa năm nay mỗi ngày hắn ta luyện tập và đột phá như vậy mới đạt được cảnh giới bán bộ chân hoàng. Vậy mà vẫn không thể là đối thủ của Tô Minh ở cảnh giới Chân Vương trung kỳ? Không thể nào! Tuyệt đối không thể!
Hắn ta giơ hai tay lên, khí tức màu đen di chuyển, cho người ta cảm giác ác ma bao trùm khắp đất trời như xé tan bầu trời. Trong lúc hai tay hắn ta vận động thì có vô số ánh sáng màu đen không ngừng bay lượn, cuối cùng tụ hợp thành một quyền.
Chưởng ấn đó vươn lên tận trời cao, kéo dài vô tận.
Dưới luồng ánh sáng màu đen, trong chớp mắt chưởng ấn như phá tan không trung.
Chỉ quyền này cũng đủ chứng tỏ thực lực ở cảnh giới bán bộ chân hoàng của Tô Ương khủng khiếp đến mức nào.
Nhưng, kể cả như vậy thì sau khi Tô Ương đánh ra chiêu thức trong ‘đại ma thiên chưởng’ thì vẫn cảm thấy không đủ. Trong lúc nhất thời hắn ta còn cảm nhận được sự nguy hiểm. Trong tay hắn ta cầm theo một cây thương dài khiến người khác thấy ớn lạnh.
Cây thương đó màu đen với luồng ánh sáng màu đen như xé tan bầu trời. Chỉ nói riêng độ sắc bén của nó đã có thể xuyên thủng cả Chiến Uyên rồi.
“Thương lạc cửu tuyền”, Tô Ương rống lên.
Cùng với đó, chiếc thương lớn dần lên, không biết cao lên bao nhiêu, thậm chí còn không nhìn thấy điểm cuối.
Trên tay Tô Ương đều không ngừng run rẩy, uy lực khó có thể tưởng tượng được.
Tất cả uy lực đều tập trung vào chiếc thương dài này.
Vừa sử dụng đến chiếc thương dài là cảm thấy vạn vật trong trời đất như biến thành hỗn độn, như sắp bị nghiền nát.
Sức mạnh khủng khiếp như bóp nghẹt mọi thứ.
Có cảm giác như thế giới thật sự sắp bước vào ngày tận thế.
Chiếc thương này khóa chặt quyền ‘quy vu trần ai’ của Tô Minh.
Thoạt nhìn Tô Minh như không có động tác gì cả.
Sau khi Tô Minh tung ra quyền ‘quy vu trần ai’ thì yên tĩnh đứng ở đó, dường như biến thành bên thứ ba đang đứng xem kịch, mặc cho Tô Ương vừa tung ra ‘đại ma thiên chưởng’ và ‘thương lạc cửu tuyền’.
Trong chớp mắt…
“Bùm!”, chưởng ấn của ‘quy vu trần ai’ va chạm với chưởng ấn của ‘đại ma thiên chưởng’. Sau cú va chạm đó dường như mọi thứ đều hóa thành cát bụi. Âm thanh va chạm vang vọng đến hư không, kéo dài đến trăm ngàn mét. Cảm giác cú va chạm này khiến đất trời cũng như bị hủy diệt.
Chương 453: Đánh hội đồng
Cũng thật may lần đụng nhau trên bầu trời đã hoàn thành, vả lại phần lớn sóng năng lượng va chạm đều tiến vào hư không, không thì biển người đông nghịt trên quảng trường Chiến Uyên kia đoán chừng cũng bị tiêu diệt, nếu như vậy cũng sẽ khiến vạn người hộc máu, bị thương nặng nằm rạp xuống.
Mà trong phút chốc sau khi xảy ra va chạm này, cảnh khiến người ta sợ hãi đã xuất hiện, đó là chưởng ấn của đại ma thiên chưởng sụp đổ nhanh chóng, mặc dù nó vô cùng vô cùng to lớn mênh mông, nhưng đã sụp đổ, mà một quyền quy vu trần ai kia của Tô Minh chỉ là thần quang mỏng ba phân mà thôi, vẫn đang tiến về phía trước.
Bước tiến này vừa vặn hiệp lộ tương phùng với thương ảnh của “Thương lạc cửu tuyền”.
“Đinh!”
Âm thanh chói tai.
Giống như cây đinh cắt xoẹt qua thủy tinh, đương nhiên là lớn hơn so với cây đinh cắt xoẹt qua thủy tinh gấp hàng vạn hàng ngàn vạn.
Còn kèm theo ánh sáng gần như muốn đâm rách con mắt của tất cả mọi người.
Sau đó.
“Rắc rắc rắc rắc rắc rắc”.
Thương ảnh khổng lồ hẹp dài không nhìn thấy điểm cuối kia lại vỡ tung tóe từng đạn!
Vỡ rồi.
Cái này thì vỡ thật rồi.
Mà từng quyền ấn quy vu trần ai vẫn không biến mất, nó vỡ vụn, ánh sáng trên quyền ấn lại phai thành bốn phần.
Còn dư lại dáng vẻ ba phần sức mạnh.
Quyền ấn kia hướng về phía Tô Ương.
Đến trước mắt Tô Ương.
Sắc mặt Tô Ương rốt cuộc có chút tái nhợt, còn có phần co quắp lại.
Cũng không để ý những thứ khác.
Hắn ta lớn tiếng quát lên: “Thiên Ma họa!”
Một bức họa lộ ra ma khí vô tận như có như không lập tức xuất hiện.
Giống như một đường bình phong sáng chặn lại một quyền quy vu trần ai của Tô Minh.
Một quyền quy vu trần ai hóa thành hư vô.
“Phù”, Tô Ương lần này thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy cả người cũng ướt mồ hôi.
Tô Ương theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
“Anh trai tốt của tôi, đây chính là thứ mà anh gọi là chỉ điểm cho tôi?”, Tô Minh lên tiếng, thở dài: “Tôi tưởng rằng xa cách nửa năm, anh có thể cho tôi chút ngạc nhiên chứ, không ngờ đấy”.
Tô Minh ngừng một chút, có chút bất đắc dĩ nói: “Anh hơi yếu quá mức rồi, còn yếu hơn so với tưởng tượng của tôi”.
Vừa nói, Tô Minh giơ tay chỉ về phía Hình Cửu Tử và mười lăm mười sáu cường giả cảnh giới Chân Hoàng bên trong đình đài: “Nếu không, anh bảo sư huynh tốt của anh và mấy người đi theo anh cùng lên đi!”
Tô Minh chẹp miệng, thật sự có chút vô vị.
Yếu cũng phải có một mức độ.
Tô Ương yếu như vậy, quả thật là…
“Phụt”.
Tô Ương nào có chịu được nhục nhã như vậy? Chỗ nào lại có thể chấp nhận được được sự mất mặt thế? Cổ họng run lên, một vị ngọt tanh xông đến.
So với một chút vết thương lúc này thì vết thương trong lòng Tô Ương còn lớn hơn.
Ngày trước trong lòng hắn ta đã có bao nhiêu danh tiếng, hết sức kiêu ngạo, cực kỳ cao quý, vô cùng biết cân nhắc, lúc này lại không chấp nhận nổi.
Loại cảm giác từ trên thiên đàng lập tức rớt xuống mười tám tầng địa ngục hoàn toàn đánh hắn ta thiếu chút nữa hôn mê.
Cũng thật may mắn, võ đạo hiện giờ của hắn đã dính một chút mùi vị của ma quỷ, vì vậy mới không trong chớp mắt bị mê muội mất đi khống chế.
“Vù vù vù”, Tô Ương hít thở từng ngụm lớn, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh, trong ánh mắt chỉ còn lại sự kiêng kỵ và ác độc không có cách nào hình dung.
Mà lúc này toàn bộ trên quảng trường Chiến Uyên, bầu không khí đó căn bản không có ngôn ngữ nào hình dung được.
Cho dù là Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên vô cùng vô cùng tin con trai mình cũng chắc chắn Tô Minh sẽ chết trong tay Tô Ương, huống chi những người khác?
Lúc này, cảnh tượng chấn động dường như muốn nổ con mắt xuất hiện chân thực trước mắt, ai mà có thể tiếp nhận được?
“Cẩn Nhi, nhéo cho ta, dùng sức nhéo”, Tùy Thanh Liên ngây ngô, cảm xúc bị chấn động quá lớn, cho tới lúc này căn bản không phải kích động, mà là một loại cảm giác sắp bất tỉnh, sắp phát điên.
“Dì ơi, là là thật, là thật!”, Nam Cung Cẩn nói, nước mắt chảy cuồn cuộn xuống kích động như sắp phát điên, hận không thể nhảy cẫng lên.
“Anh ấy hình như đã giấu rất nhiều thực lực”, Quan Khuynh Thành có chút buồn bực, vốn là còn muốn nhìn xem thực lực cực hạn của Tô Minh rốt cuộc ở nơi nào, còn có chút kỳ vọng, không ngờ.
Tô Ương gì kia hoàn toàn không khảo sát ra thực lực của Tô Minh.
Tô Minh cũng không dùng đến một trăm phần trăm thực lực.
Tô Ương gì kia thật là phế vật.
“Giết hắn!”, ngay lúc này, đột nhiên Tô Ương nâng tay, chỉ về hướng Tô Minh gầm lên phẫn nộ.
Hắn ta đang ra lệnh năm sáu người Dương Bát Hoang đang ngăn cản ở bên cạnh đám người Tô Chấn Trầm, cùng với mười lăm mười sáu người Tô Cửu Hiển dưới đình đài.
Thực lực không đủ, phải tập hợp lại đánh.
“Ông đây không tin!”, con ngươi Tô Ương đỏ bừng bừng, mong đợi nửa năm, lòng kiêu ngạo cao đến tận cuối trời đều đã tan nát, hắn ta thật sự đã bùng nổ.
Cũng may sư huynh Hình Cửu Tử chớp mắt đã đến bên cạnh.
“Sư đệ, tỉnh táo, vẫn chưa thua”, Hình Cửu Tử chăm chú nói: “Thực lực của hắn cũng chỉ mạnh hơn chút mà thôi, nếu không cậu cũng đã chết rồi, chỉ là nếu mạnh hơn một chút thôi thì bị hai mươi ba mươi cảnh giới Chân Hoàng bao vây công kích, đánh không tốt thì chết ngay. Cho dù không chết, đợi một lát vết thương cậu ổn rồi, sư huynh và cậu cùng ra tay, tên tiểu tử đó dưới sự tiêu trừ của hai mươi ba mươi cảnh giới Chân Hoàng chúng ta nhất định sẽ bị thương, tiêu hao thời gian dài như vậy, hắn sẽ chết trong tay của hai huynh đệ chúng ta. Cho dù bức đến cực điểm, nếu hai người chúng ta không phải đối thủ của hắn, sư huynh xé rách bùa hộ mệnh, để sư tôn hạ xuống là được”.
Dưới sự an ủi của Hình Cửu Tử, cảm xúc và cõi lòng sụp đổ của Tô Ương đã khá hơn một chút.
Tô Ương gắt gao siết thành nắm đấm: “Đúng, hắn phải chết!”
Tiếp đó, tâm thần Tô Ương động một cái, loại đan dược chữa vết thương xuất hiện trong tay, hắn ta điên cuồng bỏ vào trong miệng.
Mà lúc này đám người Dương Bát Hoang và Tô Cửu Hiển sắc mặt lại trầm trọng, nhìn kỹ thì là chút sợ hãi và giãy giụa.
Nhưng cuối cùng hai mươi ba mươi cường giả cảnh giới Chân Hoàng đều đi về phía Tô Minh.
Bao vây Tô Minh.
Bọn họ sợ không?!!!
Dĩ nhiên sợ.
Ngay cả chủ nhân Tô Ương là cường giả cảnh giới bán bộ Chân Thánh này cũng bị Tô Minh nghiền ép đánh bại, thực lực của Tô Minh thật sự quá mạnh, loại thực lực này căn bản không phải là người, sự tồn tại của cảnh giới Chân Hoàng sơ kỳ, hậu kỳ, trung kỳ bọn họ sao có thể là đối thủ của Tô Minh?
Nếu như có thể, bọn họ muốn trốn.
Đáng tiếc, bọn họ không thể trốn, bởi vị bọn họ cũng uống đan dược của Tô Ương.
Loại đan dược đó có thể khống chế sinh mạng của bọn họ.
Trốn, hẳn phải chết, đó là suy nghĩ của Tô Ương.
Mà nếu chiến, hai mươi ba mươi người liên hợp, chiếm ưu thế cực lớn về số lượng có thể dẫn đến biến đổi về chất, có thể có một cơ hội sống.
“Vô vị”, Tô Minh bị bao vây, thật sự hết nói nổi, nếu như hai cảnh giới bán bộ Chân Thánh Tô Ương và Hình Cửu Tử này cũng bao vây mình, cùng ra tay, có lẽ anh còn phải tiêu hao nhiều hơn một chút thực lực, hoặc là còn có một chút xíu hứng thú.
Chương 454: Chỉ thế thôi sao
Nào có ngờ đến.
Tô Ương và Hình Cửu Tử đang ở một bên xem trò vui?
“Cũng không cần mạng nữa, liều mạng đốt máu tươi, đốt tuổi thọ, đốt chân khí, đốt hết tất cả, cùng ra tay, dùng bí thuật, dùng thần thông, dùng thần binh!”, ngay lúc này, Dương Bát Hoang lên tiếng, giọng ông ta khàn khàn, trong giọng nói là một loạt điên cuồng bị bức đến đường cùng, giọng nói ông ta rất lớn, trong tiếng khàn khàn mang theo một loại chấn động mê hoặc.
Trong lúc Dương Bát Hoang gào thét, khí tức quanh người ông ta điên cuồng bay lên.
Như mất khống chế, cuồn cuộn bay lên giống như sóng thần.
Trực tiếp từ cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ đến thời kỳ đỉnh phong cảnh giới Chân Hoàng, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên đánh đến cảnh giới bán bộ Chân Thánh.
Dương Bát Hoang tay cầm một cây trường thương, trường thương lúc này cũng sáng loáng, nhất là mũi thương quả thật giống như vầng trăng sáng.
Mà theo tiếng gào thét của Dương Bát Hoang, hai mươi ba mươi người Tô Cửu Hiển và Tô Mộc Hàng cũng gần như không có bất kỳ do dự nào, đốt tất cả nhưng gì có thể đốt.
Thật liều mạng.
Nhất thời từng luồng khí tức ngập trời từ trong sân phóng lên cao, thắt lấy không gian không chút khiêng nể.
Hiệu quả thị giác rất đáng sợ.
Ở vị trí mà Tô Minh đứng kia cũng bị từng luồng khí tức đánh vào trở nên lẫn lộn trong hư vô.
Con ngươi đỏ tươi của Tô Ương cũng sáng lên, hiệu quả còn tốt hơn so với trong tưởng tượng.
“Dương Bát Hoang ngược lại là một nhân vật giỏi”, Tô Ương tán thưởng một câu, rất hưng phấn, đốt hết tất cả những gì có thể đốt, cho dù thắng rồi thì đám ngươi Dương Bát Hoang cũng hoàn toàn bị diệt bị phế, nhưng, vậy thì sao? Đối với Tô Ương mà nói, những cường giả bị mình khống chế bằng đan dược cũng là tồn tại tùy lúc có thể vứt bỏ, phá rồi hủy rồi cũng không có vấn đề, chỉ phát huy giá trị là được.
Trong nháy mắt.
Hai mươi ba mươi tu giả võ đạo bao vây Tô Minh kia lại có ba người đã bước vào cảnh giới bán bộ Chân Thánh, mười hai người bước vào đỉnh phong cảnh giới Chân Hoàng, còn lại đều là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ.
Kinh khủng!
Tương đối kinh khủng!
Hai ba mươi người như vậy, khí tức khóa chặt cũng có thể chôn vùi vị trí một phe.
“Không được, chúng ta ra tay giúp Minh nhi!”, Tô Chấn Trầm sắc mặt đã thay đổi, cứng giọng nói.
Lúc này năm sáu người Dương Bát Hoang đã không ngăn cản bọn họ.
Hoàn toàn có thể giúp Tô Minh.
Hai mươi ba mươi người kia thật sự điên rồi, chơi như vậy cho dù Tô Minh rất rất mạnh, mạnh quá sức tưởng tượng cũng nguy hiểm!
Bản thân bị bao vậy công kích rất khó chịu, huống chi mấy người này còn liều mạng đốt tất cả những gì có thể đốt.
“Chú, chúng ta nhìn được rồi, chúng ta ra tay cũng không thể giúp được Tô Minh, ngược lại sẽ làm anh ấy bị chậm trễ khiến anh ấy phân tâm”, Quan Khuynh Thành lên tiếng, nghiêm túc nói: “Nếu chú quả thật không yên tâm, chú có thể nhìn thần sắc của anh Minh, anh ấy rất bình tĩnh”.
Đám người Tô Chấn Trầm lúc này mới nhìn về phía Tô Minh.
Quả nhiên vẻ mặt của Tô Minh không có một chút lo lắng hay nghiệm trọng, ngược lại có chút lười biếng vô vị.
Cùng lúc đó.
“Bát hoang khí! Ngưng! Thương ý tụ! Nhất thương kinh long!”, Dương Bát Hoang dẫn đầu đi ra, không hổ là cường giả đệ nhất Chiến Uyên. Trước tiên bát hoang chân khí của ông ta vô cùng hùng mạnh, không phải chân khí tầm thường, vô cùng hùng hậu và ác liệt, phối hợp với loại binh khí thương này quả thật hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Vả lại ông ta tu luyện ngoại trừ thương ý ra còn đạt tới tầng thứ của Nhập Linh trung kỳ, cũng tương đối hiếm thấy, đã yêu nghiệt rồi càng không cần nói “nhất thương kinh long” cũng không phải kỹ thuật thương thông thường mà là thiên cấp trung phẩm.
Một thương này đâm ra, chỉ cảm thấy rồng kêu trời đất.
Có thần rồng đến từ hồng hoang cổ xưa đến trấn áp bầu trời.
Long ảnh vô hạn nhức mắt, đi về phía Tô Minh.
Hoặc giống như một mũi nhọn.
Hoặc như là rồng bắt nhịp.
Uy lực cực kỳ kinh khủng
Không chỉ là Dương Bát Hoang, đám người Tô Cửu Hiển và Vưu Không Mông cũng đều dốc toàn lực ra tay.
Nhất thời các loại ý cảnh giao thoa.
Các loại bí pháp thông thiên.
Các loại thần thông cuồn cuộn.
Các loại kỹ năng võ lần lượt giao nhau.
Hình ảnh kia, tình cảnh kia, quá dọa người.
Quả thật có một loại mùi vị hỗn độn diễn ra thêm lần nữa.
Sát khí vô biên vô tận và khí tức hủy diệt giống như một quả cầu năng lượng bao phủ Tô Minh.
Quả cầu năng lượng đó chỉ lộ ra một chút xíu khí tức hướng ra bốn phương tám hướng, trấn áp trái tim võ đạo thiếu chút nữa tan vỡ của hàng tỷ tỷ tu giả võ đạo trên quảng trường Chiến Uyên.
Nhất thời trên trăm triệu người chạy trốn vào trong khe hở hư không, chỉ có cách không gian để xem cuộc chiến, sắc mặt họ kinh hãi đến rơi sạch đồ.
Thật sự là bị uy lực dốc toàn lực ra tay của đám người Dương Bát Hoang liên thủ lại dọa sợ.
Sắc mặt Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên và Tô Hao cũng nhanh chóng tái nhợt, vô cùng nôn nóng, nhất là người làm mẹ như Tùy Thanh Liên cũng nôn nóng đến co quắp.
“Không ngờ Dương Bát Hoang bọn họ liều mạng còn có hiệu quả như vậy, công kích liên thủ này cũng đuổi kịp toàn lực nhất kích của một vị cảnh giới Chân Thánh sơ kỳ chân chính?”, Tô Ương lẩm bẩm, vết thương của hắn ta đã gần như khỏi rồi, lúc này lại vừa sợ hãi, vừa kích động, vừa khiếp sợ lại vừa mong chờ. Con ngươi đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm Tô Minh không nhúc nhích.
Nhưng mà.
Mắt thấy sát khí vô biên vô tận kia hủy diệt quả cầu năng lượng khí tức ngưng tụ đã sắp tiếp cận được Tô Minh.
Tô Minh đột nhiên lắc đầu một cái: “Chỉ thế thôi sao?”
Chỉ thế thôi?
Rác rưởi.
Kiếm long ngục trong tay đột nhiên chấn động.
Giống như một cây bút vẽ địa ngục chập chờn xung quanh cơ thể, vẽ ra một vòng tròn.
Sau đó.
Tất cả đều yên tĩnh.
Tất cả đều dừng.
Cho đến một giây kế tiếp.
Xuy!
Chương 455: Tự tin
Sát khí vô biên vô hạn, quả cầu năng lượng mang khí tức hủy diệt bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ. Đồng thời, đám người Dương Bát Hoang đồng loạt cúi đầu nhìn cơ thể mình, họ phát hiện cơ thể những người bên phe mình đều chia làm hai, nửa trên là từ tim trở lên, phần còn lại là từ ngực trở xuống.
Bị kiếm đâm xuyên qua, chém rách, vỡ ra.
Cái cúi đầu này có thể nhìn rõ chỗ bị chém đang phun máu.
Chết!
Hai, ba mươi người phe Dương Bát Hoang đều chết!
Chết tới mức không thể chết thêm lần nữa!
Cơ thể và thần hồn đều bị hủy diệt.
“Có chút cảm giác đang dùng đao mổ trâu để giết gà!”, Tô Minh thì thầm. Vừa rồi, một kiếm này của anh không phải mạnh bình thường đâu.
Chính là chiêu “Sinh tử chớp ảnh”.
Dưới sự siết chặt của âm dương, sinh tử nhị khí, còn có sức mạnh vô song 90 triệu kg, cùng với cả kiếm ý nhập linh đỉnh cao, chưa kể đến quy luật không gian và ngưng tụ sức mạnh.
Một kiếm như vậy đúng là rất mạnh.
Nói là “Dùng đao mổ trâu giết gà” cũng không sai.
Khắp trên dưới, trước sau, hư thực của quảng trường Chiến Uyên lại một lần nữa ngưng lại như thể đã luyện hóa bao năm tháng, phong ấn hàng triệu năm.
Sự mạnh mẽ của Tô Minh khiến người ta ngẩn ngơ, không chấp nhận nổi.
“Chạy trốn mau!”, kẻ phản ứng lại đầu tiên là Hình Cửu Tử, hắn ta túm chặt Tô Ương, trong giọng nói mang cảm xúc hoảng sợ tột độ, da đầu tê dại như đang run lên.
Làm gì còn vẻ mặt đắc ý như đã tính trước vừa nãy?
Khi túm lấy Tô Ương, hắn ta xé luôn tấm bùa hộ mệnh để báo tin cho sư phụ mình.
Hắn ta đã bị một kiếm kia của Tô Minh dọa sợ.
Xem ra họ đã đánh giá thấp thực lực của Tô Minh rồi, làm gì chỉ mạnh hơn Tô Ương một chút, rõ ràng khi chiến đấu với Tô Ương, người này chỉ dùng một chút thực lực thôi.
Như một kiếm vừa rồi của Tô Minh, nếu người đối mặt là Tô Ương, hai chiêu Thiên Ma Họa gì đó của hắn ta hoàn toàn không thể chặn nổi, không chịu nổi một đòn ấy chứ!
Tô Ương thì đờ đẫn, hắn ta hoàn toàn không biết phản kháng, đầu óc trống rỗng như con rối, bị Hình Cửu Tử kéo đi, bỏ chạy về phía hư không.
Nhưng mà...
Chỉ sau một chốc.
“Bùm!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, thân thể Hình Cửu Tử và Tô Ương dừng lại, thậm chí, khi nhìn kỹ thì cả hai đang có xu hướng bay thụt lùi.
Cũng cùng lúc này, giữa khoảng không gian trời đất như thực như ảo, có một vầng hào quang mơ hồ nhưng lại tồn tại vô cùng chân thật hiện ra.
“Kia là... ngại quá... Nếu các người muốn trốn thì e là khó đấy. Tô Ương, anh em chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, sao người làm anh có thể tùy tiện rời đi như thế hả? Chúng ta tiếp tục uống trà đi!”, Tô Minh lên tiếng, bày ra tư thế mời: “Chúng ta vừa uống trà vừa chờ sư phụ hai người, được không?”
Toàn thân Tô Ương và Hình Cửu Tử run lên như đang té xuống Địa Ngục vậy.
Tô Minh biết họ có sư phụ?
Hơn nữa, tên này còn biết họ dùng bùa hộ mệnh để báo tin cho sư phụ?
Nói cách khác, Tô Minh biết hết, thấy hết, cũng có thể ngăn cản nhưng đối phương lại không ngăn cản.
Tên này cố ý sao?
Chẳng lẽ Tô Minh tự tin đến nỗi cho rằng mình có thể đánh chết sư phụ của họ?
Trong lòng Tô Ương và Hình Cửu Tử bỗng có cảm giác hoang đường như vậy.
Thậm chí sự sợ hãi, kinh hoàng, lo lắng, lạnh lẽo trước đó đều biến mất một cách khó hiểu, ngược lại có thêm cảm giác rất quái dị.
Hai người nhìn nhau rồi quay sang Tô Minh, họ thấy anh đã ngồi xuống cạnh bàn trà trong đình, tự châm trà cho mình.
Hình như tên này định chờ sư phụ của họ đến thật chứ không phải nói giỡn.
“Sư huynh, hắn biết sư phụ chúng ta mạnh cỡ nào không?”, Tô Ương truyền âm cho Hình Cửu Tử.
“Chắc không, nên giờ hắn mới tự tìm đường chết đấy!”, Hình Cửu Tử có chút kích động. Mẹ nó, hắn ta từng gặp kẻ ngạo mạn nhưng chưa từng gặp ai hống hách tới mức độ này!
Cũng đúng, tên Tô Minh này yêu nghiệt như vậy, không chỉ trong thế giới Tiểu Thiên, dù là đặt trong thế giới Đại Thiên thì cũng là lông phượng sừng lân.
Đúng là xuất sắc tới mức khiến người ta tuyệt vọng!
Dù là thiên tài cỡ nào, ở trước mặt tên này, chẳng phải tất cả đều vô dụng sao?
Nhưng cho dù như thế, vẫn câu hỏi kia: Tô Minh, mày biết sư phụ của sư huynh đệ chúng tao là ai sao?
“Tiếp tục giả vờ sợ hãi và hoảng hốt, đừng để hắn nhìn ra sơ hở. Đợi, đợi sư phụ thật sự tới đây rồi chúng ta sẽ để hắn biết bản thân đã phạm phải sai lầm tuyệt vọng cỡ nào, Tô Ương nuốt nước bọt, cẩn thận truyền âm.
Sau đó.
Hai người Tô Ương và Hình Cửu Tử cũng đáp xuống, đi tới trong đình, cả hai cùng ngồi cạnh bàn trà.
“Uống chút trà đi!”, Tô Ương run rẩy châm trà cho Tô Minh.
Tô Minh thở dài, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ và sâu xa ngẩng đầu nhìn Tô Ương: “Anh trai tốt của em, anh không cần giả vờ sợ hãi như thế, run đến mức đó thì hiển nhiên là anh đang hưng phấn, kích động mà, cần gì phải làm vậy chứ?”
Tô Minh trực tiếp vạch trần.
Tay đang cầm ly trà của Tô Ương cứng đờ.
Sắc mặt hắn ta cũng thay đổi.
“Đúng rồi đó, anh bình thường một chút, chúng ta uống trà, tâm sự chuyện cũ chờ sư phụ của anh. Nếu không để cho anh tận mắt chứng kiến em trai ngoan này giết chết sư phụ mình thì em sẽ không để anh chết đâu!”, Tô Minh lại nói tiếp, nhấp ngụm trà rồi khen ngợi: “Trà này không tệ!”
“Mày, mày, mày nghĩ mình là đối thủ của sư phụ tao sao?”, Tô Minh cũng nhìn ra được là Tô Minh thật sự tự tin như thế. Hắn ta hít sâu một hơi rồi hỏi. Sự run rẩy và hoảng sợ giả vờ kia đã giảm đi, ngược lại có thêm tò mò và kỳ quặc.
“Tin em đi, dù sư phụ anh mạnh cỡ nào, em cũng sẽ giết được ông ta thôi!”, Tô Minh đặt ly trà xuống, nở nụ cười ấm áp điềm tĩnh, anh thật sự nghiêm túc.
“Ranh con, chẳng phải là vì ỷ vào Thiên nữ vô địch tôi nên anh mới có thể giả ngầu không hề kiêng kỵ gì thế sao?”, trong không gian thần hồn của Tô Minh, Thiên nữ Tạo Hóa không nhịn được mà mỉa một câu. Nhưng tiếp theo, cô ta lại cười nói: “Nhưng, bổn Thiên nữ lại thích kiểu giả ngầu lòi không e sợ ai thế này, mong anh duy trì nhé, ha ha!”