-
Chương 431-435
Chương 431: Tôi nguyện làm người phụ nữ của anh
“Nếu tôi không chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mà anh lại chữa được thì từ nay về sau tôi nguyện làm người phụ nữ của anh”, Quan Khuynh Thành đột nhiên nhìn về phía Tô Minh, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động như vậy. Chứ trước kia cô ta còn không thèm nhìn Tô Minh một cái.
Lời nói của cô ta rất nghiêm túc, không hề có ý nói đùa.
“…”, Vũ Bất Bại sốt sắng, tận sâu ánh mắt là vẻ chấn động. Ông ta rất muốn ngăn cản nhưng sau đó lại bất lực lắc đầu. Ông ta biết tính cách của Quan Khuynh Thành. Cô ta đã quyết định gì thì không ai có thể ngăn cản được.
Huống hồ, cô ta không chữa được khỏi bệnh cho người khác thì người khác cũng không thể chữa được. Vì vậy cũng không có gì lo lắng cả.
Sở dĩ ban nãy ông ta sốt sắng như vậy là vì thân pháp của Quan Khuynh Thành không được bình thường cho lắm.
Hôn nhân của cô ta là chuyện quan trọng vượt ngoài tưởng tượng, bởi nó liên quan đến rất nhiều thứ, tuyệt đối không thể lôi ra làm trò đùa được.
“Cô Quan nói đùa rồi”, Tô Minh nói có chút khinh bỉ.
Cô ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy?
Thua mà cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của mình ư? Cô nguyện làm người phụ nữ của tôi nhưng chưa chắc tôi đã muốn.
Đánh giá mình cao quá rồi đấy?
Dường như nhìn ra vẻ khinh bỉ và chế giễu của Tô Minh nên Quan Khuynh Thành đột nhiên giơ tay lên, tháo khăn che mặt trên mặt mình xuống.
Lúc này Tô Minh đột nhiên thấy run rẩy, chứ đừng nói đến đám người Vân Thụy, Gia Cát Dịch và Giang Tiễn.
Thậm chí, có vô số người ở Thiên Đường Ngục đều thất thần.
Đẹp quá đi!
Đúng là đẹp thật!
Dường như cách nói ‘chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn’ cũng không thể diễn tả nổi.
Khuôn mặt đó đúng là hoàn hảo, đẹp đến nỗi người khác không thấy là thật.
Tô Minh chưa từng nhìn thấy Hằng Nga trong truyền thuyết nhưng lúc này anh cũng không kìm nổi mà nghĩ, kể cả ở cung Quảng Hàn cũng chưa chắc có được cô gái nào đẹp như này?
Tô Minh từng gặp rất nhiều người đẹp, xa thì không nói, nhưng trước mặt là Ngư Dung Băng cũng là tuyệt sắc giai nhân, Quý Thanh Hoà cũng vậy.
Nhưng kể cả là Ngư Dung Băng và Quý Thanh Hoà thì cũng có chút thua kém cô gái trước mặt.
Đặc biệt là đôi mắt này là đôi mắt đẹp nhất, long lanh và trong trẻo nhất mà Tô Minh từng gặp.
Bất cứ đường nét nào trên khuôn mặt Quan Khuynh Thành đều vô cùng hoàn hảo, nhìn về tổng thể thì càng ‘khuynh nước khuynh thành’.
“Tôi tên là Quan Khuynh Thành, hai chữ ‘Khuynh Thành’ không phải nói bừa đâu”, trong lúc yên tĩnh, cô ta lại nói: “Nếu như tôi không chữa khỏi bệnh của bệnh nhân mà anh chữa được thì tôi nguyện làm người phụ nữ của anh”.
Ánh mắt của Quan Khuynh Thành rất nghiêm túc.
“Này! Bình thường thì anh không có cơ hội chữa khỏi cho người mà cô ta không chữa được đâu. Nhưng ngộ nhỡ được thì sao? Nếu được thì anh lãi lớn rồi đó”, đúng lúc này, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng. Cô ta nói có chút hưng phấn: “Chưa nói đến nhan sắc của cô gái này đúng là hiếm gặp mà ngay cả giá trị trên người cô ta cũng lớn lắm đó”.
“Ví dụ?”, Tô Minh tò mò hỏi.
Thiên nữ Tạo Hóa nói thế là ý gì?
“Ví dụ, biết đâu tất cả mọi người và tất cả thế lực của thế giới Tiểu Thiên cộng lại cũng chưa chắc giàu bằng cô ta đâu. Nếu cô ta thật sự trở thành người phụ nữ của anh thì sau này anh cũng được coi là ‘ăn bám’ phụ nữ rồi, sau này không thiếu tài nguyên võ đạo đâu. Anh còn có thể tùy ý dùng con rối nữa”.
Trong lòng Tô Minh thấy chấn động.
Nói cũng phải!
Theo như Giang Tiễn và Gia Cát Dịch nói trước đó, mỗi lần cô gái này ra tay chữa bệnh thì giá phải là 100 ngàn viên linh thạch thượng phẩm. Cái giá này nghe thì tưởng khoa trương nhưng cả thế giới Tiểu Thiên không có mấy người có thể một lần lấy ra được 100 ngàn viên linh thạch thượng phẩm.
Hơn nữa, nói thật lòng thì với nhan sắc của Quan Khuynh Thành đúng là khiến Tô Minh rung động.
Vẻ đẹp đến nỗi khiến người khác run rẩy, trong chư thiên vạn giới cũng không có được mấy người.
Còn cả tính cách lạnh lùng kiêu ngạo của cô ta đúng là khiến người khác có khao khát được chinh phục.
“Nếu như có cơ hội để cô ta thua thì mình sẽ buồn cười chết mất”, Tô Minh thầm nghĩ.
Tất nhiên, nói thật lòng thì cơ hội này rất mong manh.
Không thừa nhận không được, y đạo của mình chắc còn lâu mới bằng được Quan Khuynh Thành. Không phải y đạo của mình không ổn mà vì y đạo của cô ta quá cao.
Sau đó, Quan Khuynh Thành lại che mặt lại. Nếu không thì cô ta đi đến đâu cũng sẽ gây họa mất.
“Được rồi! Đến nhà họ Vân thôi”, Vũ Bất Bại nói. Ông ta không coi những lời tức giận của Quan Khuynh Thành là thật. Ông ta cũng không nghĩ là cô ta sẽ thua.
Sau đó Vân Thụy dẫn đường, đám người này liền đi về phía nhà họ Vân ở Thiên Đường Ngục.
Rất nhanh đã đến nhà họ Vân…
Gia chủ nhà họ Vân là Vân Thượng Phong dẫn mọi người cung kính đứng trước cửa nhà họ Vân xếp thành hai hàng.
Lúc đám Quan Khuynh Thành, Vũ Bất Bại và Tô Minh xuất hiện thì tất cả mọi người đều đồng loạt khom lưng cúi chào.
“Xin chào Quan thần y, Vũ trưởng lão và cậu chủ Tô”.
Ai nấy đều vô cùng kích động.
Một mặt, họ không thể có cơ hội tiếp xúc với những người như Quan Khuynh Thành hay Vũ Bất Bại, thậm chí là Tô Minh.
Mặt khác, sự xuất hiện của Quan Khuynh Thành khiến tất cả mọi người trong nhà họ Vân chắc chắn rằng, bệnh của Vân Thanh Thanh nhất định sẽ được chữa khỏi.
Vân Thượng Phong vừa định dẫn đám Quan Khuynh Thành đi vào trong phòng khách để chào hỏi và uống cốc trà để thể hiện sự tôn kính và lịch sự nhưng Quan Khuynh Thành lại nói: “Đi gặp Vân Thanh Thanh luôn đi! Thời gian của tôi cũng có hạn”.
Cô ta không muốn lãng phí thời gian.
Phải nói rằng sự kiêu ngạo của cô ta là xuất phát từ trong xương tủy.
“Vâng vâng”, Vân Thượng Phong nào dám phản bác, liền dẫn đám Quan Khuynh Thành đi về phía sân sau.
Địa vị của Vân Thanh Thanh ở nhà họ Vân là vô cùng cao, vì vậy điều kiện nơi ở cũng tốt. Một mình Vân Thanh Thanh ở trong tòa nhà cổ, ở đó có 12 người giúp việc thay nhau chăm sóc cho cô.
Chương 432: Có lẽ tôi cứu được cô ấy
Phòng ngủ của Vân Thanh Thanh rất rộng, chắc phải tầm 200 mét vuông.
Giường cũng được trải hoàn toàn bằng vải lụa.
Những người giúp việc luôn cung kính phục tùng 24/24.
Vân Thượng Phong dẫn mọi người vào phòng ngủ của Vân Thanh Thanh nhưng không ai được đến gần và cũng không nhìn thấy Vân Thanh Thanh ở trên giường.
Bởi vì bốn tấm rèm đều mờ đục, cộng với trận pháp nên đã che giấu hoàn toàn khí tức.
Có một sợi dây đàn buộc vào tay Vân Thanh Thanh, một đầu còn lại rất dài, kéo đến bàn trà tầm hơn chục mét.
“Quan thần y! Vũ trưởng lão! Cậu chủ Tô! Mời mọi người ngồi”, Vân Thượng Phong vội nói.
Ở bên cạnh bàn trà có ba chỗ ngồi, vì vậy tất nhiên đám Vân Thụy, Gia Cát Dịch và Giang Tiễn không có tư cách ngồi rồi.
“Đoán bệnh qua dây đàn?”, Tô Minh nhìn thấy vậy thì cười khổ trong lòng. Chỉ dùng dây đàn mà đoán được bệnh, đúng là không đơn giản. Dù sao thì Tô Minh cũng không giỏi ở cái này.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ không bất ngờ của Quan Khuynh Thành thì có lẽ từ trước đến nay cô ta toàn khám kiểu này chăng?
Cũng phải!
Bất luận là Thiên Đường Ngục hay thế lực nào ở tầng võ cao thì dường như đều có phong cách Hoa Hạ cổ xưa, đều khá bảo thủ.
Kể cả chỉ là khám bệnh nhưng vẫn chỉ dùng sợi tơ thôi chứ không được tiếp xúc trực tiếp.
Sau khi ngồi xuống, Quan Khuynh Thành kẹp chặt dây đàn ở ngón trỏ và ngón giữa, một tay trắng nõn còn lại thì gõ lên chén trà.
Đám Gia Cát Dịch, Giang Tiễn, Vân Thụy và Vân Thượng Phong đều căng thẳng không dám thở mạnh. Họ sợ mình sẽ làm kinh động đến Quan Khuynh Thành.
Không có ai có thể nhìn thấy biểu cảm dưới khăn che mặt của cô ta nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được phần nào cảm xúc của Quan Khuynh Thành có sự thay đổi, thậm chí là chau mày.
Xem ra bệnh tình của Vân Thanh Thanh nhà họ Vân không dễ chữa trị.
Một lúc sau…
Quan Khuynh Thành ngẩng đầu lên, nhìn Vân Thượng Phong nói: “Cô Vân cứ cách một thời gian lại đột nhiên ngất xỉu, hơn nữa lúc ngất đi thì khí tức nóng và lạnh lại thay đổi đúng không?”
“Đúng vậy!”, Vân Thượng Phong gật đầu.
Quan Khuynh Thành nói tiếp: “Mỗi lần ngất đi thì kinh mạch trên cánh tay sẽ co rút, dường như huyết mạch muốn nhảy ra khỏi cơ thể, đúng không?”
“Đúng thế!”, Vân Thượng Phong có chút kích động. Bởi vì những triệu chứng này không mấy ai biết, vậy thì Quan Khuynh Thành càng không thể biết được. Nhưng cô ta chỉ khám qua sợi dây mà đã có thể nói đúng như vậy, đúng là thần y.
Danh xưng ‘Quan thần y’ cũng không phải là gọi không.
“Sau mỗi lần ngất đi, lúc tỉnh lại thì thực lực võ đạo của cô Vân sẽ tăng lên rất nhiều, đúng không?”
“Đúng ạ!”, trên khuôn mặt kích động của Vân Thượng Phong đều là mồ hôi, thậm chí sau khi Quan Khuynh Thành hỏi liền ba câu thì ông ta quỳ sụp xuống, nói: “Cầu xin Quan thần y cứu Thanh Thanh với, nhà họ Vân nguyện làm trâu ngựa cho cô”.
Nhưng Quan Khuynh Thành không để ý mà nhìn về phía Vũ Bất Bại.
“Nhóc con! Có gì thì nói thẳng đi!”, Vũ Bất Bại đột nhiên có dự cảm không lành.
“Đế huyết thức tỉnh!”, Quan Khuynh Thành chỉ nói ra bốn chữ.
Vũ Bất Bại thấy run rẩy, lập tức đứng dậy, hỏi lại: “Cái gì? Đế huyết?”
“Mà còn là Cổ Đế Huyết!”, Quan Khuynh Thành lại nói, trong giọng nói có chút tiếc nuối: “Vì vậy, cô Vân có được thiên phú võ đạo tuyệt thế, thừa điều kiện trở thành người kế thừa của Võ Tông. Ông Vũ! Ông có thể nhìn một cái là biết được cô Vân là người kế thừa của Võ Tông, đúng là có mắt nhìn. Nhưng thật tiếc…”.
“Tiếc là Vân Thanh Thanh sinh ra ở thế giới Tiểu Thiên, lại không có số mệnh trời ban, vì vậy không dung nạp được Cổ Đế Huyết?”, sắc mặt Vũ Bất Bại trở nên khó coi, thậm chí run rẩy ngồi sụp xuống.
“Quan thần y! Cầu xin cô, cầu xin cô cứu lấy Thanh Thanh!”, nhìn dáng vẻ của Vũ Bất Bại mà Vân Thượng Phong suýt nữa suy sụp, thậm chí trong đôi mắt già nua đều là sự tuyệt vọng. Ông ta dập đầu mạnh, nói.
“Không cứu được!”, Quan Khuynh Thành lắc đầu, nói: “Cô Vân và thế giới Tiểu Thiên không dung nạp được Cổ Đế Huyết. Nếu như Cổ Đế Huyết thức tỉnh thì sẽ tiêu diệt cô Vân. Muốn cứu cô ấy thì chỉ có một cách duy nhất, đó là dùng huyết mạch khác mạnh hơn huyết mạch trong người cô Vân để trấn áp nó. Không cần nhiều đâu, chỉ cần mấy giọt máu tươi là đủ, rất đơn giản. Nhưng tiếc là, ở đâu có thể tìm được đây? Càng không nói đến việc huyết mạch trong người cô Vân còn là Cổ Đế Huyết”.
Nếu như là Đế huyết thông thường thì Quan Khuynh Thành và Vũ Bất Bại có thể nghĩ cách, may ra còn chút hy vọng mong manh.
Nhưng Cổ Đế Huyết thì thật sự không thể…
Có lẽ trên đời này vẫn còn huyết mạch mạnh hơn Cổ Đế Huyết nhưng không thể xuất hiện ở thế giới Tiểu Thiên được. Kể cả là thế giới Tiểu Thiên thì cũng khó tìm thấy? Và cũng không có thời gian để đi tìm.
“Haiz!”, Vũ Bất Bại thở dài, đúng là đáng tiếc.
Ông ta hoàn toàn không thể ngờ, không phải Vân Thanh Thanh mắc bệnh mà vì thiên phú võ đạo yêu nghiệt quá.
Cái gì quá cũng không tốt, giỏi quá đến mức không khống chế được là nó sẽ quay ngược lại hại mình.
Mang trong mình Cổ Đế Huyết thì còn nói được gì nữa? Toàn thân Vũ Bất Bại run rẩy, huyết mạch này kể cả là lão tổ tông đời đầu của Võ Tông cũng không khống chế được.
Nếu như có thể cứu được Vân Thanh Thanh thì Vũ Bất Bại cảm thấy, bỏ ra bất cứ giá nào cũng đáng.
Thử nghĩ xem, một người kế thừa mà có được Cổ Đế Huyết thì sẽ mạnh đến mức nào?
Nhưng tiếc rằng, đúng là trò đùa của tạo hóa?
“Ông Vũ! Chúng ta đi thôi!”, Quan Khuynh Thành nói.
Vân Thượng Phong thì suy sụp, lúc này chỉ còn sự tuyệt vọng.
Vân Thụy thì nước mắt lã chã, không kìm nổi mà cứ lắc đầu.
Còn đám Gia Cát Dịch và Giang Tiễn chỉ biết thở dài.
“Đi thôi!”, Vũ Bất Bại như già đi mấy tuổi. Mặc dù không cam tâm, tiếc nuối, không muốn nhưng còn có thể thế nào được nữa.
Nhưng đúng lúc này…
“Có lẽ tôi cứu được cô Vân đấy!”, Tô Minh nói.
Chương 433: Quá trình chữa bệnh
Trên thực tế, đến bây giờ Tô Minh đều bị phớt lờ, dường như bị cho vào quên lãng.
Tô Minh thật sự có cảm giác ảo diệu khó diễn tả.
Mèo mù vớ cá rán?
Nếu như những bệnh khác mà Quan Khuynh Thành không chữa được thì chắc chắn mình cũng không có hy vọng chữa được. Vì dù sao thì y thuật của mình còn lâu mới bằng cô ta.
Nhưng nếu trấn áp được Cổ Đế Huyết mà chữa được bệnh cho Vân Thanh Thanh thì hình như Tô Minh có thể làm được. Bởi vì anh có kho tàng huyết mạch.
Tô Minh không dám chắc là huyết mạch của mình mạnh đến mức nào nhưng chắc là vô địch.
Cổ Đế Huyết quái quỷ gì đó chắc gặp phải kho tàng huyết mạch thì cũng là gì chăng?
Nói một cách khác, Tô Minh có thể chắc chắn một điều, chỉ cần lấy ra vài giọt máu tươi của mình là có thể chữa được khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh.
Đúng là đơn giản đến mức khiến người khác cười không được mà khóc không xong.
“Cậu chủ Tô! Chuyện này không đùa được đâu”, Vũ Bất Bại lên tiếng, thở dài một cái rồi chau mày lại. Lúc này, vì không cứu được Vân Thanh Thanh nên Vân Thượng Phong, Vân Thụy và đám người nhà họ Vân đều đau lòng khôn xiết, vậy mà Tô Minh đùa như vậy thì đúng là không nên.
“Đừng để tôi coi thuờng anh! Đánh cược không phải dựa vào mấy câu nói bừa là thắng được đâu”, Quan Khuynh Thành cũng nhìn Tô Minh, dưới khăn che là khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Tô Minh nhìn về phía Vân Thượng Phong đang suy sụp tinh thần, nói: “Gia chủ Vân! Nếu như cứu được cô Vân thì nhà họ Vân sẽ dâng lên một giọt tinh huyết chứ?”
Vân Thượng Phong ngây người ra, khí tức không ngừng run rẩy, suýt nữa muốn ra tay.
Thanh Thanh sắp chết rồi mà thằng nhóc này vẫn có ý đồ muốn lấy một giọt tinh huyết của thần thú? Đúng không phải là người!
Vân Thượng Phong nhìn gắt gao vào Tô Minh, nếu không phải biết Tô Minh có thực lực ghê người thì ông ta đã ra tay rồi.
Vân Thụy đứng cách đó không xa cũng run rẩy.
“Có phải không thì nói một câu đi!”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Đúng vậy! Nếu cậu chủ Tô thật sự chữa được khỏi cho Thanh Thanh, đừng nói là tinh huyết của thần thú mà muốn tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Vân cũng được. Kể cả tất cả người nhà họ Vân từ nay về sau đi theo làm tay sai cho cậu cũng được”, Vân Thượng Phong cắn răng nói. Trong đôi mắt già nua đều là tia máu: “Mời cậu chủ Tô ra tay chữa bệnh cho Thanh Thanh”.
Ông ta cũng vô cùng sốt sắng.
Quan thần y đã nói vậy rồi mà cậu vẫn ở đây khoác lác sao?
Được! Mặc cho cậu khoác lác, rồi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.
Vân Thượng Phong không dám ra tay với Tô Minh, chỉ sợ ra tay thì nhà họ Vân sẽ hóa thành hư vô, bởi vì thực lực của Tô Minh vô cùng mạnh.
Cuối cùng ông ta cũng cố kìm nén lửa giận trong lòng và gượng nói.
Chẳng phải cậu nói khoác là có thể chữa bệnh sao?
Vậy thì chúng tôi sẽ để cậu chữa, xem cậu có thể làm được gì?
“Được! Tôi cần phải đến sát bên giường. Hơn nữa, không được ai đến quấy rầy, được không?”, Tô Minh lại nói.
“Được!”, Vân Thượng Phong do dự một lát, sau đó vẫn gật đầu đồng ý.
“Gia chủ Vân!”, Quan Khuynh Thành thật sự muốn mắng người. Cô ta dám chắc Tô Minh giả thần giả quỷ ở đây, đúng là đáng ghét.
“Cô Quan đừng đi vội, ở đây đợi tôi chữa khỏi cho cô Vân đã. Dù sao thì chúng ta cũng có đánh cược trước đó rồi”, Quan Khuynh Thành vẫn chưa nói xong thì Tô Minh đã ngắt lời: “Cô Quan đừng quên mình đã nói gì đấy nhé”.
“Tôi sẽ không đi đâu!”, khuôn mặt của Quan Khuynh Thành dưới tấm khăn che đã tức đến nỗi đỏ ửng. Cô ta rất ít khi kích động. Nhưng hôm nay thật sự bị Tô Minh làm cho tức chết.
“Haiz!”, Vũ Bất Bại thở dài. Ông ta vốn có cảm tình với Tô Minh. Dù sao thì thiên phú võ đạo của anh đúng là khủng khiếp, hàng triệu năm mới thấy. Ngay cả ông ta là đại trưởng lão của Võ Tông mà cũng muốn chủ động kết bạn, thậm chí còn phá lệ mời Tô Minh đến Võ Tông tham quan. Nào ngờ…
Dường như cũng chỉ là kẻ xốc nổi và không có đầu óc.
Vũ Bất Bại không tin là có người có thể chữa khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh.
Có lẽ, chỉ khi hiểu được Đế huyết và Cổ Đế Huyết thuộc đẳng cấp như nào thì mới biết, chữa khỏi cho Vân Thanh Thanh là một điều khó khăn đến mức nào.
Tô Minh có yêu nghiệt đến đâu, võ đạo có mạnh đến mức nào thì cũng không thể…
“Ông Vũ! Đợi khi hắn chữa không khỏi thì ông đừng mời hắn đến Võ Tông nữa. Một kẻ không biết điều và chỉ biết khoác lác mà đến Võ Tông tham quan thì chỉ làm ô uế Võ Tông thôi”, Quan Khuynh Thành tức đến nỗi toàn thân run rẩy. Cô ta nghiêm túc nói với Vũ Bất Bại ở bên cạnh.
“Để tính sau đi!”, Vũ Bất Bại do dự, cười khổ, nói. Ông ta thật sự rất muốn mắng Tô Minh. Đang yên đang lành, tự dưng nhúng tay vào chuyện của y đạo làm gì? Cứ đi trên con đường võ đạo rồi trở thành cường giả vạn thế vô song không hơn sao? Giờ đây lại đi chọc giận Quan Khuynh Thành, như vậy cũng không có lợi cho con đường phát triển võ đạo của Tô Minh sau này.
Dù sao thì thân phận của Quan Khuynh Thành cũng không hề đơn giản!
Lai lịch vô cùng khủng khiếp!
Lúc này, Tô Minh đi về phía giường rồi đi vào bên trong.
Bên ngoài cũng không nhìn rõ bên trong. Bên trong có một chiếc giường sạch sẽ và cổ xưa; một cô gái áo trắng đang yên tĩnh nằm trên đó.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, một phần vì da cô trắng sẵn rồi, một phần có lẽ vì hôn mê nhiều ngày nên cơ thể suy nhược.
Cô gái nhắm mắt, yên tĩnh nằm ngủ nhưng nếu nhìn kỹ thì dường như nhìn ra vẻ gì đó đau khổ.
Cô gái nằm bất động trên giường, khí tức yếu ớt. Nếu không cảm nhận kỹ thì sẽ không thấy được hiện giờ cô gái chỉ còn lại nửa hơi thở.
“Trông cũng xinh đẹp, hơn nữa thực lực này…”, Tô Minh lẩm bẩm nói, trong ánh mắt đều là vẻ chấn động.
Hình như thoạt nhìn thì Vân Thanh Thanh chỉ ở cảnh giới bán bộ chân hoàng.
Mới 19 tuổi đã ở cảnh giới bán bộ chân hoàng đã là yêu nghiệt tuyệt thế rồi.
Nhưng nếu như cảm nhận kỹ thì Tô Minh có thể chắc chắn một điều, cảnh giới thật sự của cô gái này phải là cảnh giới chân hoàng đỉnh phong kỳ.
Đúng là vô địch!
Chương 434: Trấn áp Cổ Đế Huyết
“Đây đúng là yêu nghiệt nhất mà mình từng gặp”, Tô Minh lẩm bẩm: “Chắc do Cổ Đế Huyết mang lại chăng? Cổ Đế Huyết khủng khiếp như vậy sao?”
“Chả vậy thì sao? Chàng trai! Anh có biết từ thời cổ đại xa xưa đến các thời đại trước và đến thời đại này là tổng cộng bao nhiêu năm không?”, thiên nữ Tạo Hóa nói, không cần Tô Minh trả lời, cô ta đã nói tiếp: “Tổng cộng hơn trăm triệu năm đấy. Trong trăm triệu năm này, anh có biết trong nền văn minh của chư thiên vạn giới có mấy người có thể thành đế không?”
“Mấy người?”
“Không quá chục ngàn người. Đừng thấy con số này lớn, nhưng nếu so sánh với chư thiên vạn giới trong trăm triệu năm thì đáng lẽ tổng cộng phải là 10 triệu tỷ mới đúng. Vậy mà chỉ có hơn chục ngàn người được thành đế, như vậy thì bình quân 1000 tỷ mới có được một người thành đại đế. Còn cổ đế thì càng ít, trong một chục ngàn đại đế thì chỉ có hơn 100 cổ đế chăng? Vì vậy, anh đã hiểu huyết mạch cổ đế mạnh đến mức nào chưa? Thậm chí có thể nói, trong nền văn minh này thì huyết mạch cổ đế chính là giới hạn của huyết mạch rồi, anh là trường hợp ngoại lệ đấy”.
“Kho tàng huyết mạch của tôi đúng là ngoại lệ”, Tô Minh gật đầu, nói. Phải biết rằng, kho tàng huyết mạch của anh đến giờ chỉ như mới kích hoạt một mảng của núi băng thôi. Kể cả như vậy thì đối với Tô Minh mà nói, nó đã có giúp sức đắc lực rồi. Nếu như kích hoạt hoàn toàn thì đúng là không dám tưởng tượng.
“Được rồi! Cứu cô gái này đi! Mang trong mình Cổ Đế Huyết thì sau này sẽ trở thành đế đấy, mà còn là Nữ Đế chuẩn chỉ luôn. Anh may mắn thật đó. Người bình thường chắc cả đời cũng không thể gặp được Nữ Đế chuẩn. Vậy mà anh mới 20 tuổi đã gặp được hai người rồi. Cô gái Tiêu Nguyệt kia là một, bây giờ lại là Vân Thanh Thanh này nữa”.
“Đúng là tôi may mắn thật. Nhưng may mắn nhất đời của tôi là gặp được Thiên nữ tiền bối đấy”, Tô Minh nịnh hót.
“Cũng đúng! Nữ Đế có mạnh đến đâu thì cũng không bằng bổn thiên nữ được”, thiên nữ Tạo Hóa không khách khí, nói.
Sau đó Tô Minh bắt đầu cứu người.
Trong tay anh cầm 9 chiếc kim rồi đột nhiên châm kim xuống.
9 kim lần lượt châm xuống các vị trí giữa lông mày, cằm và các vị trí khác.
Mỗi kim vàng đều có độ sâu nhất định.
Sau đó Tô Minh cắn ngón tay mình một cái, máu tươi chảy ra.
Anh lần lượt nhỏ máu tươi lên 9 cây kim vàng, mỗi kim được nhỏ nửa giọt.
Tổng cộng Tô Minh đã dùng 4 đến 5 giọt máu của mình, cũng coi như không tiêu hao là mấy.
Sau đó có thể thấy rõ, máu tươi của Tô Minh từ kim vàng bắt đầu chảy vào cơ thể của Vân Thanh Thanh.
Đồng thời lúc này, cơ thể Vân Thanh Thanh bắt đầu co giật.
Nói một cách chính xác là huyết mạch trong cơ thể cô bắt đầu co giật.
Cổ Đế Huyết trong huyết mạch của cô cảm nhận được máu tươi mạnh hơn đang xâm chiếm, vì vậy mới thay thế nhận thức và định phản kháng.
Nếu không, một khi máu tươi ở bên ngoài xâm chiếm thành công thì Cổ Đế Huyết sẽ bị trấn áp.
Tiếc rằng huyết mạch đó có co giật hay giãy dụa thế nào cũng không có tác dụng.
Bởi vì kho tàng huyết mạch quá mạnh!
Vừa đi vào huyết mạch của Vân Thanh Thanh mà như mãnh hổ lao vào đàn cừu, có sức xâm chiếm khủng khiếp.
Cổ Đế Huyết sợ rồi, không còn ý nghĩ phản kháng nữa mà định phá vỡ huyết mạch của Vân Thanh Thanh để bỏ chạy.
Tất nhiên Tô Minh không cho phép chuyện này xảy ra. Nếu không thì huyết mạch và thể xác của Vân Thanh Thanh sẽ bị phá vỡ, lúc đó cô sẽ chết.
Kể cả không chết, nhưng khi mất đi Cổ Đế Huyết thì Vân Thanh Thanh cũng sẽ thành phế vật.
“Muốn chạy ư?”, Tô Minh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nắm chặt cánh tay Vân Thanh Thanh.
Sau đó anh điên cuồng, bất chấp tất cả sử dụng khí tức của kho tàng huyết mạch rồi bao trùm lên cơ thể của Vân Thanh Thanh.
Lúc này, Cổ Đế Huyết như kiểu bị va vào tường sắt.
Cảm giác sợ hãi, kinh ngạc khiến Cổ Đế Huyết không dám tấn công mà bỏ đi suy nghĩ chạy thoát khỏi huyết mạch của Vân Thanh Thanh.
Cổ Đế Huyết bắt đầu xoay vòng và chạy dọc huyết mạch của cô, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nó nhanh đến mức khiến hơi thở vốn yếu ớt của Vân Thanh Thanh lúc này càng yếu hơn, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
“Có chạy nổi không?”, Tô Minh hừ lạnh một tiếng, giơ một tay lên bắt đầu châm kim lên người Vân Thanh Thanh. Tốc độ châm kim vô cùng nhanh, dường như châm bừa.
Nhưng trên thực tế, mỗi kim đều châm lên huyệt vị của cô.
Mỗi kim đều tạm thời phong tỏa mỗi huyệt vị.
Vì vậy, huyết mạch vốn được kết nối ban đầu giờ đây như thêm một chốt chặn khiến cho Cổ Đế Huyết không thể xoay vòng hay chạy trốn nữa.
Lúc này, Cổ Đế Huyết thật sự có chút tuyệt vọng, thậm chí cảm thấy bi thương.
Còn Vân Thanh Thanh đã tỉnh.
Cô không nói gì, đôi mắt đẹp mở ra yên tĩnh nhìn Tô Minh. Trong đôi mắt đó là sự chấn động và cảm kích vô hạn.
Cô hiểu rõ về tình hình của mình.
Mặc dù cô không chắc chắn máu trong người mình là Cổ Đế Huyết nhưng cô biết, chính nó đã khiến mình hay hôn mê ngất xỉu và đau đớn như vậy.
Nằm mơ cô cũng muốn trấn áp thứ máu tươi đó.
Cô đã dùng hết cách mà vẫn không có tác dụng.
Máu tươi trong người cô mạnh đến mức nào? Cô là người hiểu rõ nhất.
Chính vì vậy mà cô không nuôi hy vọng gì nữa, đặc biệt là khi Quan Khuynh Thành bắt mạch đoán bệnh rồi chắc chắn huyết mạch trong người cô là Cổ Đế Huyết thì cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Phải nói rõ một điều là, trên thực tế, mỗi lần Vân Thanh Thanh ngất đi, thoạt nhìn tưởng đang ngủ say nhưng tư duy của cô vẫn thức.
Trước đó Quan Khuynh Thành bắt mạch đoán bệnh cho cô, cô cũng biết cả.
Vậy mà người trẻ tuổi ở trước mặt thoạt nhìn chỉ tầm tuổi mình và chỉ ở cảnh giới Chân Vương sơ kỳ lại có được huyết mạch dễ dàng trấn áp Cổ Đế Huyết trong người mình.
Vân Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong đầu đều là vẻ mơ hồ, giống như có hơn chục máy bay ném bom đang điên cuồng ném bom xuống khiến đầu óc cô tê dại.
“Bình tĩnh lại, trấn an Cổ Đế Huyết trong người cô”, Tô Minh nói.
Anh biết là Vân Thanh Thanh đã tỉnh rồi.
“Được! Cảm ơn anh!”, Vân Thanh Thanh đáp. Giọng nói của cô rất dễ nghe, nhẹ nhàng như dòng suối. Đây là giọng nói nhẹ nhàng nhất mà Tô Minh từng nghe, nó trong trẻo như nước, mềm mại như bông.
Sau đó là lúc Vân Thanh Thanh bắt đầu trấn an Cổ Đế Huyết trong người mình.
Chương 435: Chữa khỏi cho Vân Thanh Thanh
Cuối cùng Cổ Đế Huyết cũng ngừng giãy giụa.
Dường như đã chấp nhận số phận.
“Vì năng lực của Cổ Đế Huyết quá mạnh, nếu như không thể trấn áp được thì cuối cùng sẽ tự sinh ra ý thức. Nếu như nó thực sự sinh ra ý thức rồi thì cho dù là tôi, cũng không thể giúp cô giải quyết được. Cô khá là may mắn, Cổ Đế Huyết trong người cô vẫn chưa có ý thức”, Tô Minh nói.
“Anh tên là gì?”, Vân Thanh Thanh chớp đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tô Minh, giọng nói dịu dàng êm tai hỏi.
“Tô Minh”.
“Một cái tên hay”, Vân Thanh Thanh mỉm cười, nụ cười vô cùng trong sáng.
Bên ngoài màn giường.
Bên cạnh bàn trà.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú nhìn vào tấm màn che giường!
Nhưng không ai biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì!
Khí tức mọi người như đông đặc lại.
Hơi căng thẳng.
Mặc dù ai nấy đều biết Tô Minh không thể chữa được khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh nhưng cũng lo lắng Tô Minh chữa không khỏi mà còn có thể khiến cho bệnh của Vân Thanh Thanh nặng thêm.
Ít nhất, với tình hình trước mắt của Vân Thanh Thanh thì vẫn còn có thể sống được tám mười ngày gì đó.
Ngộ nhỡ lần này bị Tô Minh chữa bừa, có khi còn chưa sống được đến tám mười ngày thì sao?
“Bố, bảo anh ta cút ra ngoài đi! Bố, bố rõ ràng biết anh ta hầu như không thể làm được”, Vân Thuỵ đã sắp nghiến nát cả răng của mình, run rẩy đứng bên cạnh Vân Thượng Phong, trên thực tế cậu ta khá nhát gan nhưng lúc này hai mắt lại đỏ lên, như sắp mất đi lý trí đến nơi: “Đời này của chị ghét nhất những người đàn ông có ý đồ xấu với chị ấy, cho nên, cho dù có khám bệnh cho chị ấy thì nhà họ Vân cũng vẫn luôn dùng sợi tơ để bắt mạch, nhưng bây giờ”.
Trong mắt của Vân Thuỵ.
Chị mình đã là người sắp chết rồi.
Là người đã bị phán án tử hình rồi.
Còn để cho Tô Minh đi vào trong màn nữa chứ, đây chính là một hành vi thiếu tôn trọng!!!
Trước đó chuyện thế này chưa từng xảy ra.
Nếu chị mà biết được chắc chắn sẽ cực kỳ phẫn nộ.
Vân Thượng Phong chẳng hề lên tiếng nhưng nước mắt lại không ngừng chảy dài.
Có thể nhìn ra được, cảm xúc của Vân Thượng Phong cũng đã chạm đến bờ vực sụp đổ.
Nhìn con gái mình phải chịu đựng sự đau đớn của cái chết cận kề, điều này có thể dự đoán được.
“Bố phải khiến tên nhãi trong lòng chỉ có mỗi tinh huyết của cự thú thời tiền sử này mất mặt, việc nhà họ Vân chúng ta có thể làm được nhiều nhất cũng chỉ là khiến anh ta mất hết mặt mũi mà thôi!!!”, Vân Thượng Phong nghiến răng nói, giọng nói rõ ràng đã bị đè xuống rất thấp nhưng do cảm xúc giao động quá mạnh nên vẫn có thể thấp thoáng nghe được.
“Loè người trong thiên hạ cũng được, nhưng không nên quấy rầy sự thanh tịnh của cô Vân”, Quan Khuynh Thành cũng hờ hững buông lời, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, cô ấy nghe thấy giọng nói chuyện đã được đè thấp của hai bố con Vân Thượng Phong và Vân Thuỵ.
Đến tận lúc này cũng chưa từng có ai đi vào trong màn để khám bệnh và chữa cho Vân Thanh Thanh.
Tô Minh là người đầu tiên.
Điều này quả thật là đã quấy rầy đến sự thanh tịnh của Vân Thanh Thanh.
“Haiz!”, Vũ Bất Bại lại thở dài.
Gia Cát Dịch và Giang Tiễn cũng muốn mở miệng nói gì đó, dù gì, bọn họ vẫn có ý đối địch với Tô Minh.
Nhưng đúng vào lúc này.
“Thanh Thanh mong các vị đừng nói gì nữa, việc này sẽ quấy rầy đến anh Tô”.
Bên phía xa, trong màn giường, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
Giọng nói vô cùng dịu dàng êm tai.
Vân Thanh Thanh!
Là giọng nói cua Vân Thanh Thanh!
Bên trong màn giường, đôi mắt đẹp của Vân Thanh Thanh nhìn về phía Tô Minh mang theo vẻ xin lỗi, cô ấy đều nghe thấy được tiếng bàn tán nói chuyện bên ngoài kia thì chắc chắn Tô Minh cũng có thể nghe thấy được, đây rõ ràng là một hành vi quấy rầy đến anh.
May là, cô có thể nhìn ra được, Tô Minh rất nghiêm túc, hẳn là không hề bị ảnh hưởng gì.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài màn giường, đã im bặt hoàn toàn!!!
Thậm chí có thể nói là đã nín thở.
Bọn họ vừa rồi đã nghe thấy cái gì???? Giọng nói vừa rồi có phải là ảo giác không?
Trong một thoáng yên lặng như tờ, đám người Vũ Bất Bại, Vân Thượng Phong ai nấy nhìn nhau rồi bất giác muốn từ trong mắt của đối phương dò xét xem giọng nói lúc nãy mà mình nghe được có phải là ảo giác hay không?
Chỉ nhìn lẫn nhau một hồi vậy thôi mà bỗng nhiên bọn họ đã xác định được, mình không hề nghe lầm!
Là thật.
“Thanh Thanh con bé tỉnh rồi!!!!”, Vân Thượng Phong vì cảm xúc giao động quá mạnh nên có chút như mừng phát điên.
Còn may, vào lúc quan trọng, tên nhóc béo ú Vân Thuỵ hàng ngày nhìn có vẻ không đáng tin lại ngay lập tức tóm chặt lấy bố mình: “Bố, đừng nói gì, đừng quấy rầy đến anh Tô cứu chị!”
“Đúng đúng đúng”, Vân Thượng Phong lúc này mới như bị tạt một gáo nước lạnh cho tỉnh, sau đó yên tĩnh lại, nhưng sự yên tĩnh này cũng chỉ là cố gắng kiềm chế mà thôi, nhìn vẻ ngoài của ông ta đã run rẩy cả rồi.
Giang Tiễn lầm bầm một câu: “Cô Vân tỉnh rồi thì chắc chắn là do được Tô Minh cứu chữa hay sao? Cũng không chắc đâu!”
Hắn ta rõ là đang đố kỵ.
Khó chịu.
Cho nên, mới buông một câu sặc mùi gạnh tỵ như vậy.
Hắn ta có thể chịu đựng việc Tô Minh có thiên phú cực cao trong giới Võ đạo, nhưng lại không thể nhẫn nhịn việc Tô Minh cũng có y thuật khó tin, bởi vì, bản thân Giang Tiễn vốn dĩ là một thần y.
Hơn nữa, trong đầu hắn ta vẫn còn nhớ như in cuộc đánh cược giữa nữ thần Quan Khuynh Thành với Tô Minh.
Trong trường hợp Quan Khuynh Thành không thể chữa khỏi, nếu như Tô Minh làm được, như vậy, Quan Khuynh Thành phải cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của Tô Minh.
“Cái này”, một câu nói này của Giang Tiễn khiến cho Vân Thượng Phong và Vân Thuỵ vốn đang vô cùng kích động bỗng chốc trở nên khổ sở, xẹp lép. Đúng vậy! Bỗng nhiên tỉnh lại, không có nghĩa là đã được chữa khỏi, cũng có khả năng là hồi quang phản chiếu!
Nghĩ kỹ cũng phải, đến cả Quan y tiên đều đã phán tử hình rồi, thì làm sao còn có người có thể chữa khỏi được chứ?
Xong, đúng vào lúc này, Quan Khuynh Thành lại thẳng thừng đốp lại Giang Tiễn một câu: “Giọng nói vừa rồi của cô Vân mang đầy sinh khí, việc tỉnh lại của cô ấy có đa phần không phải là do hồi quang phản chiếu, mà là thực sự đã được chữa đúng bệnh rồi, việc chữa trị của Tô Minh là có hiệu quả!”
Tính cách của Quan Khuynh Thành là như vậy.
Một là một.
Hai là hai.
Cô ấy không bởi vì sự khó chịu và cách nhìn, cùng với ván cược vô lý trước đó của mình với Tô Minh mà đi phủ định một số sự thật.
Giang Tiễn lập tức đỏ lựng cả mặt, cúi thấp đầu xuống.
Vừa xấu hổ lại vừa đố kỵ ganh ghét, đố kỵ nữ thần lại đi nói giúp cho Tô Minh.
“Nếu tôi không chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mà anh lại chữa được thì từ nay về sau tôi nguyện làm người phụ nữ của anh”, Quan Khuynh Thành đột nhiên nhìn về phía Tô Minh, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động như vậy. Chứ trước kia cô ta còn không thèm nhìn Tô Minh một cái.
Lời nói của cô ta rất nghiêm túc, không hề có ý nói đùa.
“…”, Vũ Bất Bại sốt sắng, tận sâu ánh mắt là vẻ chấn động. Ông ta rất muốn ngăn cản nhưng sau đó lại bất lực lắc đầu. Ông ta biết tính cách của Quan Khuynh Thành. Cô ta đã quyết định gì thì không ai có thể ngăn cản được.
Huống hồ, cô ta không chữa được khỏi bệnh cho người khác thì người khác cũng không thể chữa được. Vì vậy cũng không có gì lo lắng cả.
Sở dĩ ban nãy ông ta sốt sắng như vậy là vì thân pháp của Quan Khuynh Thành không được bình thường cho lắm.
Hôn nhân của cô ta là chuyện quan trọng vượt ngoài tưởng tượng, bởi nó liên quan đến rất nhiều thứ, tuyệt đối không thể lôi ra làm trò đùa được.
“Cô Quan nói đùa rồi”, Tô Minh nói có chút khinh bỉ.
Cô ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy?
Thua mà cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của mình ư? Cô nguyện làm người phụ nữ của tôi nhưng chưa chắc tôi đã muốn.
Đánh giá mình cao quá rồi đấy?
Dường như nhìn ra vẻ khinh bỉ và chế giễu của Tô Minh nên Quan Khuynh Thành đột nhiên giơ tay lên, tháo khăn che mặt trên mặt mình xuống.
Lúc này Tô Minh đột nhiên thấy run rẩy, chứ đừng nói đến đám người Vân Thụy, Gia Cát Dịch và Giang Tiễn.
Thậm chí, có vô số người ở Thiên Đường Ngục đều thất thần.
Đẹp quá đi!
Đúng là đẹp thật!
Dường như cách nói ‘chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn’ cũng không thể diễn tả nổi.
Khuôn mặt đó đúng là hoàn hảo, đẹp đến nỗi người khác không thấy là thật.
Tô Minh chưa từng nhìn thấy Hằng Nga trong truyền thuyết nhưng lúc này anh cũng không kìm nổi mà nghĩ, kể cả ở cung Quảng Hàn cũng chưa chắc có được cô gái nào đẹp như này?
Tô Minh từng gặp rất nhiều người đẹp, xa thì không nói, nhưng trước mặt là Ngư Dung Băng cũng là tuyệt sắc giai nhân, Quý Thanh Hoà cũng vậy.
Nhưng kể cả là Ngư Dung Băng và Quý Thanh Hoà thì cũng có chút thua kém cô gái trước mặt.
Đặc biệt là đôi mắt này là đôi mắt đẹp nhất, long lanh và trong trẻo nhất mà Tô Minh từng gặp.
Bất cứ đường nét nào trên khuôn mặt Quan Khuynh Thành đều vô cùng hoàn hảo, nhìn về tổng thể thì càng ‘khuynh nước khuynh thành’.
“Tôi tên là Quan Khuynh Thành, hai chữ ‘Khuynh Thành’ không phải nói bừa đâu”, trong lúc yên tĩnh, cô ta lại nói: “Nếu như tôi không chữa khỏi bệnh của bệnh nhân mà anh chữa được thì tôi nguyện làm người phụ nữ của anh”.
Ánh mắt của Quan Khuynh Thành rất nghiêm túc.
“Này! Bình thường thì anh không có cơ hội chữa khỏi cho người mà cô ta không chữa được đâu. Nhưng ngộ nhỡ được thì sao? Nếu được thì anh lãi lớn rồi đó”, đúng lúc này, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng. Cô ta nói có chút hưng phấn: “Chưa nói đến nhan sắc của cô gái này đúng là hiếm gặp mà ngay cả giá trị trên người cô ta cũng lớn lắm đó”.
“Ví dụ?”, Tô Minh tò mò hỏi.
Thiên nữ Tạo Hóa nói thế là ý gì?
“Ví dụ, biết đâu tất cả mọi người và tất cả thế lực của thế giới Tiểu Thiên cộng lại cũng chưa chắc giàu bằng cô ta đâu. Nếu cô ta thật sự trở thành người phụ nữ của anh thì sau này anh cũng được coi là ‘ăn bám’ phụ nữ rồi, sau này không thiếu tài nguyên võ đạo đâu. Anh còn có thể tùy ý dùng con rối nữa”.
Trong lòng Tô Minh thấy chấn động.
Nói cũng phải!
Theo như Giang Tiễn và Gia Cát Dịch nói trước đó, mỗi lần cô gái này ra tay chữa bệnh thì giá phải là 100 ngàn viên linh thạch thượng phẩm. Cái giá này nghe thì tưởng khoa trương nhưng cả thế giới Tiểu Thiên không có mấy người có thể một lần lấy ra được 100 ngàn viên linh thạch thượng phẩm.
Hơn nữa, nói thật lòng thì với nhan sắc của Quan Khuynh Thành đúng là khiến Tô Minh rung động.
Vẻ đẹp đến nỗi khiến người khác run rẩy, trong chư thiên vạn giới cũng không có được mấy người.
Còn cả tính cách lạnh lùng kiêu ngạo của cô ta đúng là khiến người khác có khao khát được chinh phục.
“Nếu như có cơ hội để cô ta thua thì mình sẽ buồn cười chết mất”, Tô Minh thầm nghĩ.
Tất nhiên, nói thật lòng thì cơ hội này rất mong manh.
Không thừa nhận không được, y đạo của mình chắc còn lâu mới bằng được Quan Khuynh Thành. Không phải y đạo của mình không ổn mà vì y đạo của cô ta quá cao.
Sau đó, Quan Khuynh Thành lại che mặt lại. Nếu không thì cô ta đi đến đâu cũng sẽ gây họa mất.
“Được rồi! Đến nhà họ Vân thôi”, Vũ Bất Bại nói. Ông ta không coi những lời tức giận của Quan Khuynh Thành là thật. Ông ta cũng không nghĩ là cô ta sẽ thua.
Sau đó Vân Thụy dẫn đường, đám người này liền đi về phía nhà họ Vân ở Thiên Đường Ngục.
Rất nhanh đã đến nhà họ Vân…
Gia chủ nhà họ Vân là Vân Thượng Phong dẫn mọi người cung kính đứng trước cửa nhà họ Vân xếp thành hai hàng.
Lúc đám Quan Khuynh Thành, Vũ Bất Bại và Tô Minh xuất hiện thì tất cả mọi người đều đồng loạt khom lưng cúi chào.
“Xin chào Quan thần y, Vũ trưởng lão và cậu chủ Tô”.
Ai nấy đều vô cùng kích động.
Một mặt, họ không thể có cơ hội tiếp xúc với những người như Quan Khuynh Thành hay Vũ Bất Bại, thậm chí là Tô Minh.
Mặt khác, sự xuất hiện của Quan Khuynh Thành khiến tất cả mọi người trong nhà họ Vân chắc chắn rằng, bệnh của Vân Thanh Thanh nhất định sẽ được chữa khỏi.
Vân Thượng Phong vừa định dẫn đám Quan Khuynh Thành đi vào trong phòng khách để chào hỏi và uống cốc trà để thể hiện sự tôn kính và lịch sự nhưng Quan Khuynh Thành lại nói: “Đi gặp Vân Thanh Thanh luôn đi! Thời gian của tôi cũng có hạn”.
Cô ta không muốn lãng phí thời gian.
Phải nói rằng sự kiêu ngạo của cô ta là xuất phát từ trong xương tủy.
“Vâng vâng”, Vân Thượng Phong nào dám phản bác, liền dẫn đám Quan Khuynh Thành đi về phía sân sau.
Địa vị của Vân Thanh Thanh ở nhà họ Vân là vô cùng cao, vì vậy điều kiện nơi ở cũng tốt. Một mình Vân Thanh Thanh ở trong tòa nhà cổ, ở đó có 12 người giúp việc thay nhau chăm sóc cho cô.
Chương 432: Có lẽ tôi cứu được cô ấy
Phòng ngủ của Vân Thanh Thanh rất rộng, chắc phải tầm 200 mét vuông.
Giường cũng được trải hoàn toàn bằng vải lụa.
Những người giúp việc luôn cung kính phục tùng 24/24.
Vân Thượng Phong dẫn mọi người vào phòng ngủ của Vân Thanh Thanh nhưng không ai được đến gần và cũng không nhìn thấy Vân Thanh Thanh ở trên giường.
Bởi vì bốn tấm rèm đều mờ đục, cộng với trận pháp nên đã che giấu hoàn toàn khí tức.
Có một sợi dây đàn buộc vào tay Vân Thanh Thanh, một đầu còn lại rất dài, kéo đến bàn trà tầm hơn chục mét.
“Quan thần y! Vũ trưởng lão! Cậu chủ Tô! Mời mọi người ngồi”, Vân Thượng Phong vội nói.
Ở bên cạnh bàn trà có ba chỗ ngồi, vì vậy tất nhiên đám Vân Thụy, Gia Cát Dịch và Giang Tiễn không có tư cách ngồi rồi.
“Đoán bệnh qua dây đàn?”, Tô Minh nhìn thấy vậy thì cười khổ trong lòng. Chỉ dùng dây đàn mà đoán được bệnh, đúng là không đơn giản. Dù sao thì Tô Minh cũng không giỏi ở cái này.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ không bất ngờ của Quan Khuynh Thành thì có lẽ từ trước đến nay cô ta toàn khám kiểu này chăng?
Cũng phải!
Bất luận là Thiên Đường Ngục hay thế lực nào ở tầng võ cao thì dường như đều có phong cách Hoa Hạ cổ xưa, đều khá bảo thủ.
Kể cả chỉ là khám bệnh nhưng vẫn chỉ dùng sợi tơ thôi chứ không được tiếp xúc trực tiếp.
Sau khi ngồi xuống, Quan Khuynh Thành kẹp chặt dây đàn ở ngón trỏ và ngón giữa, một tay trắng nõn còn lại thì gõ lên chén trà.
Đám Gia Cát Dịch, Giang Tiễn, Vân Thụy và Vân Thượng Phong đều căng thẳng không dám thở mạnh. Họ sợ mình sẽ làm kinh động đến Quan Khuynh Thành.
Không có ai có thể nhìn thấy biểu cảm dưới khăn che mặt của cô ta nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được phần nào cảm xúc của Quan Khuynh Thành có sự thay đổi, thậm chí là chau mày.
Xem ra bệnh tình của Vân Thanh Thanh nhà họ Vân không dễ chữa trị.
Một lúc sau…
Quan Khuynh Thành ngẩng đầu lên, nhìn Vân Thượng Phong nói: “Cô Vân cứ cách một thời gian lại đột nhiên ngất xỉu, hơn nữa lúc ngất đi thì khí tức nóng và lạnh lại thay đổi đúng không?”
“Đúng vậy!”, Vân Thượng Phong gật đầu.
Quan Khuynh Thành nói tiếp: “Mỗi lần ngất đi thì kinh mạch trên cánh tay sẽ co rút, dường như huyết mạch muốn nhảy ra khỏi cơ thể, đúng không?”
“Đúng thế!”, Vân Thượng Phong có chút kích động. Bởi vì những triệu chứng này không mấy ai biết, vậy thì Quan Khuynh Thành càng không thể biết được. Nhưng cô ta chỉ khám qua sợi dây mà đã có thể nói đúng như vậy, đúng là thần y.
Danh xưng ‘Quan thần y’ cũng không phải là gọi không.
“Sau mỗi lần ngất đi, lúc tỉnh lại thì thực lực võ đạo của cô Vân sẽ tăng lên rất nhiều, đúng không?”
“Đúng ạ!”, trên khuôn mặt kích động của Vân Thượng Phong đều là mồ hôi, thậm chí sau khi Quan Khuynh Thành hỏi liền ba câu thì ông ta quỳ sụp xuống, nói: “Cầu xin Quan thần y cứu Thanh Thanh với, nhà họ Vân nguyện làm trâu ngựa cho cô”.
Nhưng Quan Khuynh Thành không để ý mà nhìn về phía Vũ Bất Bại.
“Nhóc con! Có gì thì nói thẳng đi!”, Vũ Bất Bại đột nhiên có dự cảm không lành.
“Đế huyết thức tỉnh!”, Quan Khuynh Thành chỉ nói ra bốn chữ.
Vũ Bất Bại thấy run rẩy, lập tức đứng dậy, hỏi lại: “Cái gì? Đế huyết?”
“Mà còn là Cổ Đế Huyết!”, Quan Khuynh Thành lại nói, trong giọng nói có chút tiếc nuối: “Vì vậy, cô Vân có được thiên phú võ đạo tuyệt thế, thừa điều kiện trở thành người kế thừa của Võ Tông. Ông Vũ! Ông có thể nhìn một cái là biết được cô Vân là người kế thừa của Võ Tông, đúng là có mắt nhìn. Nhưng thật tiếc…”.
“Tiếc là Vân Thanh Thanh sinh ra ở thế giới Tiểu Thiên, lại không có số mệnh trời ban, vì vậy không dung nạp được Cổ Đế Huyết?”, sắc mặt Vũ Bất Bại trở nên khó coi, thậm chí run rẩy ngồi sụp xuống.
“Quan thần y! Cầu xin cô, cầu xin cô cứu lấy Thanh Thanh!”, nhìn dáng vẻ của Vũ Bất Bại mà Vân Thượng Phong suýt nữa suy sụp, thậm chí trong đôi mắt già nua đều là sự tuyệt vọng. Ông ta dập đầu mạnh, nói.
“Không cứu được!”, Quan Khuynh Thành lắc đầu, nói: “Cô Vân và thế giới Tiểu Thiên không dung nạp được Cổ Đế Huyết. Nếu như Cổ Đế Huyết thức tỉnh thì sẽ tiêu diệt cô Vân. Muốn cứu cô ấy thì chỉ có một cách duy nhất, đó là dùng huyết mạch khác mạnh hơn huyết mạch trong người cô Vân để trấn áp nó. Không cần nhiều đâu, chỉ cần mấy giọt máu tươi là đủ, rất đơn giản. Nhưng tiếc là, ở đâu có thể tìm được đây? Càng không nói đến việc huyết mạch trong người cô Vân còn là Cổ Đế Huyết”.
Nếu như là Đế huyết thông thường thì Quan Khuynh Thành và Vũ Bất Bại có thể nghĩ cách, may ra còn chút hy vọng mong manh.
Nhưng Cổ Đế Huyết thì thật sự không thể…
Có lẽ trên đời này vẫn còn huyết mạch mạnh hơn Cổ Đế Huyết nhưng không thể xuất hiện ở thế giới Tiểu Thiên được. Kể cả là thế giới Tiểu Thiên thì cũng khó tìm thấy? Và cũng không có thời gian để đi tìm.
“Haiz!”, Vũ Bất Bại thở dài, đúng là đáng tiếc.
Ông ta hoàn toàn không thể ngờ, không phải Vân Thanh Thanh mắc bệnh mà vì thiên phú võ đạo yêu nghiệt quá.
Cái gì quá cũng không tốt, giỏi quá đến mức không khống chế được là nó sẽ quay ngược lại hại mình.
Mang trong mình Cổ Đế Huyết thì còn nói được gì nữa? Toàn thân Vũ Bất Bại run rẩy, huyết mạch này kể cả là lão tổ tông đời đầu của Võ Tông cũng không khống chế được.
Nếu như có thể cứu được Vân Thanh Thanh thì Vũ Bất Bại cảm thấy, bỏ ra bất cứ giá nào cũng đáng.
Thử nghĩ xem, một người kế thừa mà có được Cổ Đế Huyết thì sẽ mạnh đến mức nào?
Nhưng tiếc rằng, đúng là trò đùa của tạo hóa?
“Ông Vũ! Chúng ta đi thôi!”, Quan Khuynh Thành nói.
Vân Thượng Phong thì suy sụp, lúc này chỉ còn sự tuyệt vọng.
Vân Thụy thì nước mắt lã chã, không kìm nổi mà cứ lắc đầu.
Còn đám Gia Cát Dịch và Giang Tiễn chỉ biết thở dài.
“Đi thôi!”, Vũ Bất Bại như già đi mấy tuổi. Mặc dù không cam tâm, tiếc nuối, không muốn nhưng còn có thể thế nào được nữa.
Nhưng đúng lúc này…
“Có lẽ tôi cứu được cô Vân đấy!”, Tô Minh nói.
Chương 433: Quá trình chữa bệnh
Trên thực tế, đến bây giờ Tô Minh đều bị phớt lờ, dường như bị cho vào quên lãng.
Tô Minh thật sự có cảm giác ảo diệu khó diễn tả.
Mèo mù vớ cá rán?
Nếu như những bệnh khác mà Quan Khuynh Thành không chữa được thì chắc chắn mình cũng không có hy vọng chữa được. Vì dù sao thì y thuật của mình còn lâu mới bằng cô ta.
Nhưng nếu trấn áp được Cổ Đế Huyết mà chữa được bệnh cho Vân Thanh Thanh thì hình như Tô Minh có thể làm được. Bởi vì anh có kho tàng huyết mạch.
Tô Minh không dám chắc là huyết mạch của mình mạnh đến mức nào nhưng chắc là vô địch.
Cổ Đế Huyết quái quỷ gì đó chắc gặp phải kho tàng huyết mạch thì cũng là gì chăng?
Nói một cách khác, Tô Minh có thể chắc chắn một điều, chỉ cần lấy ra vài giọt máu tươi của mình là có thể chữa được khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh.
Đúng là đơn giản đến mức khiến người khác cười không được mà khóc không xong.
“Cậu chủ Tô! Chuyện này không đùa được đâu”, Vũ Bất Bại lên tiếng, thở dài một cái rồi chau mày lại. Lúc này, vì không cứu được Vân Thanh Thanh nên Vân Thượng Phong, Vân Thụy và đám người nhà họ Vân đều đau lòng khôn xiết, vậy mà Tô Minh đùa như vậy thì đúng là không nên.
“Đừng để tôi coi thuờng anh! Đánh cược không phải dựa vào mấy câu nói bừa là thắng được đâu”, Quan Khuynh Thành cũng nhìn Tô Minh, dưới khăn che là khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Tô Minh nhìn về phía Vân Thượng Phong đang suy sụp tinh thần, nói: “Gia chủ Vân! Nếu như cứu được cô Vân thì nhà họ Vân sẽ dâng lên một giọt tinh huyết chứ?”
Vân Thượng Phong ngây người ra, khí tức không ngừng run rẩy, suýt nữa muốn ra tay.
Thanh Thanh sắp chết rồi mà thằng nhóc này vẫn có ý đồ muốn lấy một giọt tinh huyết của thần thú? Đúng không phải là người!
Vân Thượng Phong nhìn gắt gao vào Tô Minh, nếu không phải biết Tô Minh có thực lực ghê người thì ông ta đã ra tay rồi.
Vân Thụy đứng cách đó không xa cũng run rẩy.
“Có phải không thì nói một câu đi!”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Đúng vậy! Nếu cậu chủ Tô thật sự chữa được khỏi cho Thanh Thanh, đừng nói là tinh huyết của thần thú mà muốn tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Vân cũng được. Kể cả tất cả người nhà họ Vân từ nay về sau đi theo làm tay sai cho cậu cũng được”, Vân Thượng Phong cắn răng nói. Trong đôi mắt già nua đều là tia máu: “Mời cậu chủ Tô ra tay chữa bệnh cho Thanh Thanh”.
Ông ta cũng vô cùng sốt sắng.
Quan thần y đã nói vậy rồi mà cậu vẫn ở đây khoác lác sao?
Được! Mặc cho cậu khoác lác, rồi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.
Vân Thượng Phong không dám ra tay với Tô Minh, chỉ sợ ra tay thì nhà họ Vân sẽ hóa thành hư vô, bởi vì thực lực của Tô Minh vô cùng mạnh.
Cuối cùng ông ta cũng cố kìm nén lửa giận trong lòng và gượng nói.
Chẳng phải cậu nói khoác là có thể chữa bệnh sao?
Vậy thì chúng tôi sẽ để cậu chữa, xem cậu có thể làm được gì?
“Được! Tôi cần phải đến sát bên giường. Hơn nữa, không được ai đến quấy rầy, được không?”, Tô Minh lại nói.
“Được!”, Vân Thượng Phong do dự một lát, sau đó vẫn gật đầu đồng ý.
“Gia chủ Vân!”, Quan Khuynh Thành thật sự muốn mắng người. Cô ta dám chắc Tô Minh giả thần giả quỷ ở đây, đúng là đáng ghét.
“Cô Quan đừng đi vội, ở đây đợi tôi chữa khỏi cho cô Vân đã. Dù sao thì chúng ta cũng có đánh cược trước đó rồi”, Quan Khuynh Thành vẫn chưa nói xong thì Tô Minh đã ngắt lời: “Cô Quan đừng quên mình đã nói gì đấy nhé”.
“Tôi sẽ không đi đâu!”, khuôn mặt của Quan Khuynh Thành dưới tấm khăn che đã tức đến nỗi đỏ ửng. Cô ta rất ít khi kích động. Nhưng hôm nay thật sự bị Tô Minh làm cho tức chết.
“Haiz!”, Vũ Bất Bại thở dài. Ông ta vốn có cảm tình với Tô Minh. Dù sao thì thiên phú võ đạo của anh đúng là khủng khiếp, hàng triệu năm mới thấy. Ngay cả ông ta là đại trưởng lão của Võ Tông mà cũng muốn chủ động kết bạn, thậm chí còn phá lệ mời Tô Minh đến Võ Tông tham quan. Nào ngờ…
Dường như cũng chỉ là kẻ xốc nổi và không có đầu óc.
Vũ Bất Bại không tin là có người có thể chữa khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh.
Có lẽ, chỉ khi hiểu được Đế huyết và Cổ Đế Huyết thuộc đẳng cấp như nào thì mới biết, chữa khỏi cho Vân Thanh Thanh là một điều khó khăn đến mức nào.
Tô Minh có yêu nghiệt đến đâu, võ đạo có mạnh đến mức nào thì cũng không thể…
“Ông Vũ! Đợi khi hắn chữa không khỏi thì ông đừng mời hắn đến Võ Tông nữa. Một kẻ không biết điều và chỉ biết khoác lác mà đến Võ Tông tham quan thì chỉ làm ô uế Võ Tông thôi”, Quan Khuynh Thành tức đến nỗi toàn thân run rẩy. Cô ta nghiêm túc nói với Vũ Bất Bại ở bên cạnh.
“Để tính sau đi!”, Vũ Bất Bại do dự, cười khổ, nói. Ông ta thật sự rất muốn mắng Tô Minh. Đang yên đang lành, tự dưng nhúng tay vào chuyện của y đạo làm gì? Cứ đi trên con đường võ đạo rồi trở thành cường giả vạn thế vô song không hơn sao? Giờ đây lại đi chọc giận Quan Khuynh Thành, như vậy cũng không có lợi cho con đường phát triển võ đạo của Tô Minh sau này.
Dù sao thì thân phận của Quan Khuynh Thành cũng không hề đơn giản!
Lai lịch vô cùng khủng khiếp!
Lúc này, Tô Minh đi về phía giường rồi đi vào bên trong.
Bên ngoài cũng không nhìn rõ bên trong. Bên trong có một chiếc giường sạch sẽ và cổ xưa; một cô gái áo trắng đang yên tĩnh nằm trên đó.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, một phần vì da cô trắng sẵn rồi, một phần có lẽ vì hôn mê nhiều ngày nên cơ thể suy nhược.
Cô gái nhắm mắt, yên tĩnh nằm ngủ nhưng nếu nhìn kỹ thì dường như nhìn ra vẻ gì đó đau khổ.
Cô gái nằm bất động trên giường, khí tức yếu ớt. Nếu không cảm nhận kỹ thì sẽ không thấy được hiện giờ cô gái chỉ còn lại nửa hơi thở.
“Trông cũng xinh đẹp, hơn nữa thực lực này…”, Tô Minh lẩm bẩm nói, trong ánh mắt đều là vẻ chấn động.
Hình như thoạt nhìn thì Vân Thanh Thanh chỉ ở cảnh giới bán bộ chân hoàng.
Mới 19 tuổi đã ở cảnh giới bán bộ chân hoàng đã là yêu nghiệt tuyệt thế rồi.
Nhưng nếu như cảm nhận kỹ thì Tô Minh có thể chắc chắn một điều, cảnh giới thật sự của cô gái này phải là cảnh giới chân hoàng đỉnh phong kỳ.
Đúng là vô địch!
Chương 434: Trấn áp Cổ Đế Huyết
“Đây đúng là yêu nghiệt nhất mà mình từng gặp”, Tô Minh lẩm bẩm: “Chắc do Cổ Đế Huyết mang lại chăng? Cổ Đế Huyết khủng khiếp như vậy sao?”
“Chả vậy thì sao? Chàng trai! Anh có biết từ thời cổ đại xa xưa đến các thời đại trước và đến thời đại này là tổng cộng bao nhiêu năm không?”, thiên nữ Tạo Hóa nói, không cần Tô Minh trả lời, cô ta đã nói tiếp: “Tổng cộng hơn trăm triệu năm đấy. Trong trăm triệu năm này, anh có biết trong nền văn minh của chư thiên vạn giới có mấy người có thể thành đế không?”
“Mấy người?”
“Không quá chục ngàn người. Đừng thấy con số này lớn, nhưng nếu so sánh với chư thiên vạn giới trong trăm triệu năm thì đáng lẽ tổng cộng phải là 10 triệu tỷ mới đúng. Vậy mà chỉ có hơn chục ngàn người được thành đế, như vậy thì bình quân 1000 tỷ mới có được một người thành đại đế. Còn cổ đế thì càng ít, trong một chục ngàn đại đế thì chỉ có hơn 100 cổ đế chăng? Vì vậy, anh đã hiểu huyết mạch cổ đế mạnh đến mức nào chưa? Thậm chí có thể nói, trong nền văn minh này thì huyết mạch cổ đế chính là giới hạn của huyết mạch rồi, anh là trường hợp ngoại lệ đấy”.
“Kho tàng huyết mạch của tôi đúng là ngoại lệ”, Tô Minh gật đầu, nói. Phải biết rằng, kho tàng huyết mạch của anh đến giờ chỉ như mới kích hoạt một mảng của núi băng thôi. Kể cả như vậy thì đối với Tô Minh mà nói, nó đã có giúp sức đắc lực rồi. Nếu như kích hoạt hoàn toàn thì đúng là không dám tưởng tượng.
“Được rồi! Cứu cô gái này đi! Mang trong mình Cổ Đế Huyết thì sau này sẽ trở thành đế đấy, mà còn là Nữ Đế chuẩn chỉ luôn. Anh may mắn thật đó. Người bình thường chắc cả đời cũng không thể gặp được Nữ Đế chuẩn. Vậy mà anh mới 20 tuổi đã gặp được hai người rồi. Cô gái Tiêu Nguyệt kia là một, bây giờ lại là Vân Thanh Thanh này nữa”.
“Đúng là tôi may mắn thật. Nhưng may mắn nhất đời của tôi là gặp được Thiên nữ tiền bối đấy”, Tô Minh nịnh hót.
“Cũng đúng! Nữ Đế có mạnh đến đâu thì cũng không bằng bổn thiên nữ được”, thiên nữ Tạo Hóa không khách khí, nói.
Sau đó Tô Minh bắt đầu cứu người.
Trong tay anh cầm 9 chiếc kim rồi đột nhiên châm kim xuống.
9 kim lần lượt châm xuống các vị trí giữa lông mày, cằm và các vị trí khác.
Mỗi kim vàng đều có độ sâu nhất định.
Sau đó Tô Minh cắn ngón tay mình một cái, máu tươi chảy ra.
Anh lần lượt nhỏ máu tươi lên 9 cây kim vàng, mỗi kim được nhỏ nửa giọt.
Tổng cộng Tô Minh đã dùng 4 đến 5 giọt máu của mình, cũng coi như không tiêu hao là mấy.
Sau đó có thể thấy rõ, máu tươi của Tô Minh từ kim vàng bắt đầu chảy vào cơ thể của Vân Thanh Thanh.
Đồng thời lúc này, cơ thể Vân Thanh Thanh bắt đầu co giật.
Nói một cách chính xác là huyết mạch trong cơ thể cô bắt đầu co giật.
Cổ Đế Huyết trong huyết mạch của cô cảm nhận được máu tươi mạnh hơn đang xâm chiếm, vì vậy mới thay thế nhận thức và định phản kháng.
Nếu không, một khi máu tươi ở bên ngoài xâm chiếm thành công thì Cổ Đế Huyết sẽ bị trấn áp.
Tiếc rằng huyết mạch đó có co giật hay giãy dụa thế nào cũng không có tác dụng.
Bởi vì kho tàng huyết mạch quá mạnh!
Vừa đi vào huyết mạch của Vân Thanh Thanh mà như mãnh hổ lao vào đàn cừu, có sức xâm chiếm khủng khiếp.
Cổ Đế Huyết sợ rồi, không còn ý nghĩ phản kháng nữa mà định phá vỡ huyết mạch của Vân Thanh Thanh để bỏ chạy.
Tất nhiên Tô Minh không cho phép chuyện này xảy ra. Nếu không thì huyết mạch và thể xác của Vân Thanh Thanh sẽ bị phá vỡ, lúc đó cô sẽ chết.
Kể cả không chết, nhưng khi mất đi Cổ Đế Huyết thì Vân Thanh Thanh cũng sẽ thành phế vật.
“Muốn chạy ư?”, Tô Minh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nắm chặt cánh tay Vân Thanh Thanh.
Sau đó anh điên cuồng, bất chấp tất cả sử dụng khí tức của kho tàng huyết mạch rồi bao trùm lên cơ thể của Vân Thanh Thanh.
Lúc này, Cổ Đế Huyết như kiểu bị va vào tường sắt.
Cảm giác sợ hãi, kinh ngạc khiến Cổ Đế Huyết không dám tấn công mà bỏ đi suy nghĩ chạy thoát khỏi huyết mạch của Vân Thanh Thanh.
Cổ Đế Huyết bắt đầu xoay vòng và chạy dọc huyết mạch của cô, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nó nhanh đến mức khiến hơi thở vốn yếu ớt của Vân Thanh Thanh lúc này càng yếu hơn, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
“Có chạy nổi không?”, Tô Minh hừ lạnh một tiếng, giơ một tay lên bắt đầu châm kim lên người Vân Thanh Thanh. Tốc độ châm kim vô cùng nhanh, dường như châm bừa.
Nhưng trên thực tế, mỗi kim đều châm lên huyệt vị của cô.
Mỗi kim đều tạm thời phong tỏa mỗi huyệt vị.
Vì vậy, huyết mạch vốn được kết nối ban đầu giờ đây như thêm một chốt chặn khiến cho Cổ Đế Huyết không thể xoay vòng hay chạy trốn nữa.
Lúc này, Cổ Đế Huyết thật sự có chút tuyệt vọng, thậm chí cảm thấy bi thương.
Còn Vân Thanh Thanh đã tỉnh.
Cô không nói gì, đôi mắt đẹp mở ra yên tĩnh nhìn Tô Minh. Trong đôi mắt đó là sự chấn động và cảm kích vô hạn.
Cô hiểu rõ về tình hình của mình.
Mặc dù cô không chắc chắn máu trong người mình là Cổ Đế Huyết nhưng cô biết, chính nó đã khiến mình hay hôn mê ngất xỉu và đau đớn như vậy.
Nằm mơ cô cũng muốn trấn áp thứ máu tươi đó.
Cô đã dùng hết cách mà vẫn không có tác dụng.
Máu tươi trong người cô mạnh đến mức nào? Cô là người hiểu rõ nhất.
Chính vì vậy mà cô không nuôi hy vọng gì nữa, đặc biệt là khi Quan Khuynh Thành bắt mạch đoán bệnh rồi chắc chắn huyết mạch trong người cô là Cổ Đế Huyết thì cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Phải nói rõ một điều là, trên thực tế, mỗi lần Vân Thanh Thanh ngất đi, thoạt nhìn tưởng đang ngủ say nhưng tư duy của cô vẫn thức.
Trước đó Quan Khuynh Thành bắt mạch đoán bệnh cho cô, cô cũng biết cả.
Vậy mà người trẻ tuổi ở trước mặt thoạt nhìn chỉ tầm tuổi mình và chỉ ở cảnh giới Chân Vương sơ kỳ lại có được huyết mạch dễ dàng trấn áp Cổ Đế Huyết trong người mình.
Vân Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong đầu đều là vẻ mơ hồ, giống như có hơn chục máy bay ném bom đang điên cuồng ném bom xuống khiến đầu óc cô tê dại.
“Bình tĩnh lại, trấn an Cổ Đế Huyết trong người cô”, Tô Minh nói.
Anh biết là Vân Thanh Thanh đã tỉnh rồi.
“Được! Cảm ơn anh!”, Vân Thanh Thanh đáp. Giọng nói của cô rất dễ nghe, nhẹ nhàng như dòng suối. Đây là giọng nói nhẹ nhàng nhất mà Tô Minh từng nghe, nó trong trẻo như nước, mềm mại như bông.
Sau đó là lúc Vân Thanh Thanh bắt đầu trấn an Cổ Đế Huyết trong người mình.
Chương 435: Chữa khỏi cho Vân Thanh Thanh
Cuối cùng Cổ Đế Huyết cũng ngừng giãy giụa.
Dường như đã chấp nhận số phận.
“Vì năng lực của Cổ Đế Huyết quá mạnh, nếu như không thể trấn áp được thì cuối cùng sẽ tự sinh ra ý thức. Nếu như nó thực sự sinh ra ý thức rồi thì cho dù là tôi, cũng không thể giúp cô giải quyết được. Cô khá là may mắn, Cổ Đế Huyết trong người cô vẫn chưa có ý thức”, Tô Minh nói.
“Anh tên là gì?”, Vân Thanh Thanh chớp đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tô Minh, giọng nói dịu dàng êm tai hỏi.
“Tô Minh”.
“Một cái tên hay”, Vân Thanh Thanh mỉm cười, nụ cười vô cùng trong sáng.
Bên ngoài màn giường.
Bên cạnh bàn trà.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú nhìn vào tấm màn che giường!
Nhưng không ai biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì!
Khí tức mọi người như đông đặc lại.
Hơi căng thẳng.
Mặc dù ai nấy đều biết Tô Minh không thể chữa được khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh nhưng cũng lo lắng Tô Minh chữa không khỏi mà còn có thể khiến cho bệnh của Vân Thanh Thanh nặng thêm.
Ít nhất, với tình hình trước mắt của Vân Thanh Thanh thì vẫn còn có thể sống được tám mười ngày gì đó.
Ngộ nhỡ lần này bị Tô Minh chữa bừa, có khi còn chưa sống được đến tám mười ngày thì sao?
“Bố, bảo anh ta cút ra ngoài đi! Bố, bố rõ ràng biết anh ta hầu như không thể làm được”, Vân Thuỵ đã sắp nghiến nát cả răng của mình, run rẩy đứng bên cạnh Vân Thượng Phong, trên thực tế cậu ta khá nhát gan nhưng lúc này hai mắt lại đỏ lên, như sắp mất đi lý trí đến nơi: “Đời này của chị ghét nhất những người đàn ông có ý đồ xấu với chị ấy, cho nên, cho dù có khám bệnh cho chị ấy thì nhà họ Vân cũng vẫn luôn dùng sợi tơ để bắt mạch, nhưng bây giờ”.
Trong mắt của Vân Thuỵ.
Chị mình đã là người sắp chết rồi.
Là người đã bị phán án tử hình rồi.
Còn để cho Tô Minh đi vào trong màn nữa chứ, đây chính là một hành vi thiếu tôn trọng!!!
Trước đó chuyện thế này chưa từng xảy ra.
Nếu chị mà biết được chắc chắn sẽ cực kỳ phẫn nộ.
Vân Thượng Phong chẳng hề lên tiếng nhưng nước mắt lại không ngừng chảy dài.
Có thể nhìn ra được, cảm xúc của Vân Thượng Phong cũng đã chạm đến bờ vực sụp đổ.
Nhìn con gái mình phải chịu đựng sự đau đớn của cái chết cận kề, điều này có thể dự đoán được.
“Bố phải khiến tên nhãi trong lòng chỉ có mỗi tinh huyết của cự thú thời tiền sử này mất mặt, việc nhà họ Vân chúng ta có thể làm được nhiều nhất cũng chỉ là khiến anh ta mất hết mặt mũi mà thôi!!!”, Vân Thượng Phong nghiến răng nói, giọng nói rõ ràng đã bị đè xuống rất thấp nhưng do cảm xúc giao động quá mạnh nên vẫn có thể thấp thoáng nghe được.
“Loè người trong thiên hạ cũng được, nhưng không nên quấy rầy sự thanh tịnh của cô Vân”, Quan Khuynh Thành cũng hờ hững buông lời, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, cô ấy nghe thấy giọng nói chuyện đã được đè thấp của hai bố con Vân Thượng Phong và Vân Thuỵ.
Đến tận lúc này cũng chưa từng có ai đi vào trong màn để khám bệnh và chữa cho Vân Thanh Thanh.
Tô Minh là người đầu tiên.
Điều này quả thật là đã quấy rầy đến sự thanh tịnh của Vân Thanh Thanh.
“Haiz!”, Vũ Bất Bại lại thở dài.
Gia Cát Dịch và Giang Tiễn cũng muốn mở miệng nói gì đó, dù gì, bọn họ vẫn có ý đối địch với Tô Minh.
Nhưng đúng vào lúc này.
“Thanh Thanh mong các vị đừng nói gì nữa, việc này sẽ quấy rầy đến anh Tô”.
Bên phía xa, trong màn giường, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
Giọng nói vô cùng dịu dàng êm tai.
Vân Thanh Thanh!
Là giọng nói cua Vân Thanh Thanh!
Bên trong màn giường, đôi mắt đẹp của Vân Thanh Thanh nhìn về phía Tô Minh mang theo vẻ xin lỗi, cô ấy đều nghe thấy được tiếng bàn tán nói chuyện bên ngoài kia thì chắc chắn Tô Minh cũng có thể nghe thấy được, đây rõ ràng là một hành vi quấy rầy đến anh.
May là, cô có thể nhìn ra được, Tô Minh rất nghiêm túc, hẳn là không hề bị ảnh hưởng gì.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài màn giường, đã im bặt hoàn toàn!!!
Thậm chí có thể nói là đã nín thở.
Bọn họ vừa rồi đã nghe thấy cái gì???? Giọng nói vừa rồi có phải là ảo giác không?
Trong một thoáng yên lặng như tờ, đám người Vũ Bất Bại, Vân Thượng Phong ai nấy nhìn nhau rồi bất giác muốn từ trong mắt của đối phương dò xét xem giọng nói lúc nãy mà mình nghe được có phải là ảo giác hay không?
Chỉ nhìn lẫn nhau một hồi vậy thôi mà bỗng nhiên bọn họ đã xác định được, mình không hề nghe lầm!
Là thật.
“Thanh Thanh con bé tỉnh rồi!!!!”, Vân Thượng Phong vì cảm xúc giao động quá mạnh nên có chút như mừng phát điên.
Còn may, vào lúc quan trọng, tên nhóc béo ú Vân Thuỵ hàng ngày nhìn có vẻ không đáng tin lại ngay lập tức tóm chặt lấy bố mình: “Bố, đừng nói gì, đừng quấy rầy đến anh Tô cứu chị!”
“Đúng đúng đúng”, Vân Thượng Phong lúc này mới như bị tạt một gáo nước lạnh cho tỉnh, sau đó yên tĩnh lại, nhưng sự yên tĩnh này cũng chỉ là cố gắng kiềm chế mà thôi, nhìn vẻ ngoài của ông ta đã run rẩy cả rồi.
Giang Tiễn lầm bầm một câu: “Cô Vân tỉnh rồi thì chắc chắn là do được Tô Minh cứu chữa hay sao? Cũng không chắc đâu!”
Hắn ta rõ là đang đố kỵ.
Khó chịu.
Cho nên, mới buông một câu sặc mùi gạnh tỵ như vậy.
Hắn ta có thể chịu đựng việc Tô Minh có thiên phú cực cao trong giới Võ đạo, nhưng lại không thể nhẫn nhịn việc Tô Minh cũng có y thuật khó tin, bởi vì, bản thân Giang Tiễn vốn dĩ là một thần y.
Hơn nữa, trong đầu hắn ta vẫn còn nhớ như in cuộc đánh cược giữa nữ thần Quan Khuynh Thành với Tô Minh.
Trong trường hợp Quan Khuynh Thành không thể chữa khỏi, nếu như Tô Minh làm được, như vậy, Quan Khuynh Thành phải cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của Tô Minh.
“Cái này”, một câu nói này của Giang Tiễn khiến cho Vân Thượng Phong và Vân Thuỵ vốn đang vô cùng kích động bỗng chốc trở nên khổ sở, xẹp lép. Đúng vậy! Bỗng nhiên tỉnh lại, không có nghĩa là đã được chữa khỏi, cũng có khả năng là hồi quang phản chiếu!
Nghĩ kỹ cũng phải, đến cả Quan y tiên đều đã phán tử hình rồi, thì làm sao còn có người có thể chữa khỏi được chứ?
Xong, đúng vào lúc này, Quan Khuynh Thành lại thẳng thừng đốp lại Giang Tiễn một câu: “Giọng nói vừa rồi của cô Vân mang đầy sinh khí, việc tỉnh lại của cô ấy có đa phần không phải là do hồi quang phản chiếu, mà là thực sự đã được chữa đúng bệnh rồi, việc chữa trị của Tô Minh là có hiệu quả!”
Tính cách của Quan Khuynh Thành là như vậy.
Một là một.
Hai là hai.
Cô ấy không bởi vì sự khó chịu và cách nhìn, cùng với ván cược vô lý trước đó của mình với Tô Minh mà đi phủ định một số sự thật.
Giang Tiễn lập tức đỏ lựng cả mặt, cúi thấp đầu xuống.
Vừa xấu hổ lại vừa đố kỵ ganh ghét, đố kỵ nữ thần lại đi nói giúp cho Tô Minh.