-
Chương 21-25
Chương 21: Sợ đến chết
Hai người quen nhau…
“Là anh sao?”, Diệp Mộ Cẩn thấy chấn động, không thể ngờ được có thể gặp lại Tô Minh ở cái thành phố nhỏ bé này.
Chừng một năm trước, gia chủ nhà họ Diệp và cũng chính là ông nội của Diệp Mộ Cẩn vết thương cũ tái phát không ai chữa được. Nhưng lúc nguy hiểm trong gang tấc thì Tô Minh xuất hiện.
Nghe nói, ông nội nhờ vào mối quan hệ của tông môn võ đạo phía sau nhà họ Diệp đã mời được Tô Minh đến.
Lần đầu gặp mặt Diệp Mộ Cẩn đã không có thiện cảm với Tô Minh. Bởi vì lúc đó Tô Minh không có vẻ khiêm tốn, thậm chí còn có chút tự đại.
Nhưng Tô Minh lại có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh của ông nội và cứu ông nội từ tay thần chết.
Sau đó, ông nội còn nói với cô ta, cậu Tô đây là thần y số một Hoa Hạ và của cả Huyền Linh Sơn nói riêng.
Ấn tượng của Diệp Mộ Cẩn về Tô Minh vô cùng sâu sắc. Bởi vì người thanh niên trạc tuổi mình đã cứu cả nhà họ Diệp. Và cũng chính người thanh niên này khiến ông nội cô ta mỗi lần nhắc đến đều với thần sắc kính trọng.
“Cậu Tô, đã lâu không gặp!”, ngay sau đó, Diệp Mộ Cẩn lên tiếng.
Cô ta vừa dứt lời.
Xung quanh im phăng phắc.
Trong đại sảnh, một đám người sức chịu đựng kém đã ngất đi.
“Cô Diệp, cô…”, Vu Minh há miệng, vẻ mặt vốn đang đắc ý đột nhiên chuyển thành khó tin, trắng bệch.
Cả người Vu Minh lạnh lẽo như thể rơi vào hầm băng, xương cốt toàn thân như bị đông cứng lại.
Vu Minh còn chưa nói xong đã bị Diệp Mộ Cẩn ngắt lời. Cô ta chỉ vào Vu Minh, nói với vệ sĩ sau lưng: “Đánh gãy tứ chi của hắn để hắn phải sống trong bệnh viện suốt nửa đời còn lại!”
Giọng điệu của cô ta vô cùng dứt khoát.
“Không… Không… Không!!!”, Vu Minh tuyệt vọng kêu lên, lui lại như điên, nghẹn ngào nói: “Cô Diệp, cô không thể làm như vậy. Cô nhầm rồi, cô đến để cứu tôi, nhà họ Diệp còn nợ tôi ân tình… Cô Diệp, đừng!”
Vu Minh kêu lên nghẹn ngào, thảm thiết.
“Anh có tin rằng nếu tôi nói với ông rằng anh gây sự với cậu Tô thì anh sẽ phải chết không? Tất cả người nhà họ Vu các anh đều phải chết!”, Diệp Mộ Cẩn lạnh lùng liếc nhìn Vu Minh: “Anh hoàn toàn không biết mình đã động đến ai! Tên ngu ngốc!”
Chút ân tình nhà họ Vu với nhà họ Diệp đã là gì so với món nợ nhà họ Diệp với Tô Minh?
“Này…”, đám người Nghiêm Thủ Khôn, ông Trần, Trần Chỉ Tình đều ngây người.
Cô cả nhà họ Diệp ở Đế Thành còn phải gọi một câu “cậu Tô”, đây… không phải là nằm mơ đấy chứ?
Quả thực khiến người ta choáng váng.
Ai nấy đều ngơ người, không thể chấp nhận được!
Ba năm này rốt cuộc Tô Minh đã trải qua những gì? Chẳng lẽ thành tiên luôn rồi?
Bên này.
Một vệ sĩ trẻ sau lưng Diệp Mộ Cẩn đã nhanh chóng đến trước mặt Vu Minh.
Sau đó…
Rắc!
Người thanh niên ra tay quá tàn nhẫn, nắm đấm của anh ta đều giáng lên người Vu Minh.
Quá độc ác.
Có thể thấy rõ ràng tứ chi của Vu Minh đã bị đánh gãy nát, xương thịt lẫn lộn, thảm không lỡ nhìn.
Vu Minh quá đau đớn nên ngất đi, hơi thở yếu ớt, vô cùng thảm thương.
Trong đại sảnh, rất nhiều người bị cảnh tượng hung tàn dọa sợ dựng cả tóc gáy.
“Từ Viêm, khiến mày thất vọng rồi”, cùng lúc đó, Tô Minh cười nói với Từ Viêm.
Từ Viêm trợn mắt, đột nhiên nôn ra máu, cả người co rút, giãy dụa, sau đó… ngừng thở, đã chết!
Hắn ta cứ thể bị dọa chết.
Đúng vậy.
Sợ đến chết.
Từ thiên đường đến địa ngục, cả tâm lý lẫn thể chất đều không thể chịu đựng được, tâm lý vụn vỡ, sự tuyệt vọng bóp nát trái tim hắn ta.
Trong đôi mắt trợn trừng của Từ Viêm tràn ngập sự sợ hãi, tuyệt vọng, vẻ mặt đông cứng.
“Sợ đến chết? Rác rưởi”, Tô Minh cười khẩy.
“Cậu Tô, lần trước ở Đế Thành anh đi vội, tôi không kịp mời anh ăn cơm, không biết hôm nay có vinh hạnh…”, Diệp Mộ Cẩn nói.
Cảnh tượng này mà khiến những thanh niên tài giỏi bậc nhất ở Đế Thành nhìn thấy thì nhất định sẽ ghen tỵ đến phát điên.
Cô Diệp vậy mà lại chủ động mời người khác giới ăn cơm?
“Được”, Tô Minh không từ chối, anh rất có hứng thú với Diệp Mộ Cẩn.
Không chỉ vì ngoại hình, khí chất hơn người của cô ta mà còn vì anh rất tò mò một năm nay cô ta rốt cuộc đã gặp phải những chuyện gì?
Người khác thì không nhưng Tô Minh nhận ra được Diệp Mộ Cẩn đã là cảnh giới Tông Sư!
Mặc dù chỉ là Tông Sư tiền kỳ nhưng Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh đều mới hơn hai mươi tuổi, ở tuổi này, cho dù tính cả Huyền Linh Sơn, người đạt đến Tông Sư Tiền Cảnh cũng là hiếm thấy.
Quan trọng hơn là một năm trước, lúc anh đến Đế Thành trị bệnh cho ông cụ nhà họ Diệp thì từng gặp Diệp Mộ Cẩn, khi đó cô ta mới chỉ thuộc cảnh giới tụ khí trung kỳ.
Nói cách khác, chỉ trong vòng một năm, Diệp Mộ Cẩn từ cảnh giới tụ khí trung kỳ lên đến Tông Sư tiền kỳ, tốc độ tu luyện này quá kinh người! Vô cùng khoa trương.
Cô ta chắc chắn đã có kỳ ngộ nào đó.
“Anh Tô, em…”, cùng lúc đó, Tiêu Nguyệt lên tiếng.
Đôi mắt cô ngấn nước nhìn Tô Minh, như thể có ngàn vạn điều muốn nói nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Tô Minh ngắt lời cô: “Cô Tiêu, cô gọi tôi Tô Minh là được”.
Giọng điệu lạnh lùng, bình thản, rất khách sáo.
Nhưng cũng rất xa cách.
Nhất thời, nước mắt của Tiêu Nguyệt tuôn ra.
“Cô Diệp, mời”, Tô Minh không quan tâm Tiêu Nguyệt đau lòng mà khóc ra sao, anh bước xuống bục, đi về phía Diệp Mộ Cẩn, làm động tác mời.
“Cậu Tô, mời”, Diệp Mộ Cẩn cũng làm động tác tương tự.
Tất cả những người trong sảnh đều nhìn theo Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rời đi…
Nhưng.
Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn sắp rời khỏi sảnh.
Thì đột nhiên.
“Đi? Đi đâu? Diệt toàn bộ người nhà họ Từ bọn tôi mà còn định rời đi?”, một giọng nói vang dội, mạnh mẽ như viên lựu đạn đột ngột phát nổ vang lên.
Ba người bước vào từ ngoài sảnh.
Ba người đàn ông trẻ tuổi.
Cả ba người đều mặc chiến phục đen, vải bò, trên trán mỗi người đều có hình xăm xương khô.
Tay, lưng, chân bọn họ đều mang theo một vũ khí tỏa ánh sáng lạnh lẽo, bén nhọn, lấm tấm vết máu chói mắt.
Người dẫn đầu là một người trẻ tuổi cao khoảng 1m 85, cao to, tóc dài, khóe mắt có một vết sẹo dài như con rết trông vô cùng đáng sợ.
“Từ… Từ Kiên?”, trong đại sảnh đã có người nhận ra kẻ dẫn đầu trong ba người đàn ông đột ngột xuất hiện, đó là con trai thứ 2 của Từ Chấn Dực, Từ Kiên!
Đứa con thứ 2 đã mất tích 7 năm của nhà họ Từ.
Hắn đã trở lại trước đó?
Hay là sau khi nhà họ Từ bị diệt môn mới quay trở lại?
“Lính?”, ánh mắt Diệp Mộ Cẩn lóe lên.
Nhìn dáng vẻ ba người này thì có thể xác định được chúng đều là những người lính hoành hành ở nước ngoài, tay nhiễm đầy máu tươi.
Hơn nữa không hiểu sao, Từ Kiên lại khiến cô ta cảm thấy nguy hiểm.
“Thật thú vị, đứa con thứ 2 nhà họ Từ lại là tu giả võ đạo!”, Tô Minh hơi bất ngờ.
Nhà họ Từ ở thành phố Dương Giang chỉ là một gia tộc nhỏ, đột nhiên lại có một tu giả võ đạo vô cùng lợi hại, quả thực là bất ngờ.
Ngoài ra, Từ Kiên chắc chắn là một người tàn nhẫn, mùi máu trên người hắn rất nồng.
Theo suy đoán của Tô Minh, số người mà Từ Kiên giết không ít hơn một nghìn, là một con số rất đáng sợ.
Tô Minh có thể chắc chắn, cùng là cảnh giới Tông Sư tiền kỳ nhưng Diệp Mộ Cẩn không phải là đối thủ của Tôn Kiên, hơn nữa cách biệt còn rất lớn.
Ngoại trừ Tôn Kiên ra, hai người bên cạnh hắn cũng không kém, đều đã là bán bộ Tông Sư, tay cũng dính đầy máu tươi.
“Lính có hình xăm đầu lâu, lẽ nào là binh đoàn đó?’, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, đã lờ mờ đoán ra thân phận của ba người này.
“Mặc dù nhà họ Từ chẳng là gì với tôi nhưng trên người tôi vẫn mang dòng máu nhà họ Từ, vì thế anh tự sát đi!”, trong lúc Tô Minh đang đánh giá ba người thì Từ Kiên cũng nhìn anh bằng đôi mắt độc địa, tàn nhẫn lại bạo ngược. Hắn vừa nói như thể vừa phun ra luồng hơi thở tràn ngập mùi máu tanh.
Nhất thời, nhiệt độ trong đại sảnh đã hạ xuống rất nhiều.
“Thật… Thật mạnh!”, trong một góc của đại sảnh, Trần Chỉ Tình hít sâu, run rẩy nói.
Những người khác sắc mặt trắng bệch, hô hấp cũng khó khăn.
“Nếu tôi không làm?”, Tô Minh nhếch mày, dáng vẻ cười cợt. Từ Kiên rất mạnh nhưng so với anh thì… Muốn anh tự sát? Ai cho hắn cái can đảm đấy?
“Vậy thì tôi tự mình ra tay. Tôi đảm bảo anh sẽ chết rất thảm thương. Tôi sẽ đánh gãy xương toàn thân anh khiến anh cảm nhận được sự đau khổ tàn nhẫn nhất trên thế gian này, sau đó tiễn anh xuống địa ngục!”, đồng tử của Từ Kiên hơi mở ra, hắn gằn giọng, giọng nói trầm trầm, đè ép sát khí đang sắp bùng phát.
Chương 22: Sao có thể? Nghiền áp tuyệt đối
“Cậu Tô, cậu đứng sau tôi, còn lại để tôi lo”, Diệp Mộ Cẩn hít sâu một hơi, bước lên trước một bước che chắn cho Tô Minh, nghiêm túc nói.
Tô Minh có ơn to lớn với nhà họ Diệp!
Hôm nay, cô ta nhất định phải bảo vệ được anh!
Còn thực lực của Tô Minh đến đâu thì cô ta hoàn toàn không để ý. Nguyên nhân rất đơn giản, trong lòng cô ta, Tô Minh là thần y số một Hoa Hạ, cho dù có biết võ thì cũng chỉ là nhập môn mà thôi.
Không thể trách Diệp Mộ Cẩn hiểu lầm được.
Một năm trước, lúc Tô Minh đến nhà họ Diệp, anh hoàn toàn không để lộ thực võ đạo của mình, mà ông cụ Diệp cũng không hiểu rõ khả năng của anh.
Hơn nữa, Tô Minh còn trẻ, riêng y đạo anh đã là vô địch rồi, theo lẽ thường sao có thể tinh thông cả võ đạo được? Như thế sẽ mạnh đến nhường nào?
Hôm nay, lúc Tô Minh thể hiện thực lực mạnh mẽ đè ép Nghiêm Chân - kẻ ở cảnh giới Tụ Khí trung kỳ thì Diệp Mộ Cẩn còn chưa đến, nên không nhìn thấy mà cho dù có thấy cũng chẳng sao, bởi cái loại như Nghiêm Chân, bất kỳ thuộc hạ nào của cô ta cũng có thể giết trong vòng ba giây.
“Giết!”, Diệp Mộ Cẩn nhanh chóng ra tay. Nếu đã biết cuộc chiến sinh tử là không thể tránh khỏi vậy thì còn phí lời làm gì. Cô ta hét lên một tiếng.
Nhất thời, mười người vệ sĩ mà Diệp Mộ Cẩn đem đến đều ra tay.
Mười người như những cỗ máy chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diệp Mộ Cẩn, còn sự an toàn, sống chết của bản thân thì không hề quan tâm.
Như thể làm ảo thuật, tay mười người vốn trống rỗng lại đột nhiên đều cầm vũ khí.
Người cầm dao găm, người cầm dao nhọn…
“Soạt…”
Mười người như những bóng ma, dùng tốc độ chớp nhoáng xông lên, bước chân nhanh đến mức mang theo cả tiếng gió, mặt đất khẽ rung lên.
Trong chớp mắt.
Bọn họ đã đến trước mặt ba người Từ Kiên.
Mà Từ Kiên chỉ cười khẩy, đứng im không động đậy nhưng hai người bên cạnh hắn lại ngẩng phắt đầu lên.
Sát khí bùng lên, tuôn ra ngùn ngụt.
Hai người hành động, hai tay lấy vũ khí ra, xông thẳng tới.
Cho dù 2 đánh 10 cũng không hề sợ hãi mà ngược lại còn hưng phấn!
“Keng…”
Âm thanh vũ khí va vào nhau vang lên.
Đốm lửa bắn ra xung quanh, sát khí tuôn trào.
Cho dù là vệ sĩ của Diệp Mộ Cẩn hay hai người của đội lính xương sọ thì đều là tu giả võ đạo, ít nhất đều ở cảnh giới tụ khí hậu kỳ, đỉnh phong kỳ, tốc độ, sức mạnh trong lúc ra tay đều vô cùng đáng sợ.
Đứng từ xa nhìn 12 người đánh nhau như thể được xem cảnh hành động trong phim võ hiệp.
Quyền cước, đao kiếm va vào nhau khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy, chỉ cần lướt qua bàn ghế trong buổi tiệc cũng khiến chúng nát vụn, có thể thấy uy lực khủng khiếp ra sao.
“Cậu hai nhà họ Từ những năm này ở nước ngoài rốt cuộc đã làm những gì?”, đám người Nghiêm Thủ Khôn, ông Trần đều kinh ngạc, thuộc hạ mà Từ Kiên đưa đến đã mạnh thế này thì hắn còn đến mức nào?
“Đáng chết!”, Diệp Mộ Cẩn sầm mặt, mười thuộc hạ của cô ta đánh hai người mà lại không chiếm được ưu thế?
10 đánh hai còn miễn cưỡng, nếu không phải nhiều người hơn thì có lẽ thuộc hạ của mình đều đã chết hết rồi.
Thực lực cách biệt quá lớn.
Nhưng may mà nhiều người hơn nên hẳn có thể chống đỡ được vài phút. Mà trong vài phút này, nếu có thể bắt được tên cầm đầu, đánh bại Từ Kiên thì sẽ giành được chiến thắng!
Nghĩ vậy, khí thế quanh người Diệp Mộ Cẩn đều trở nên lạnh lẽo, bén nhọn, cả người cô ta như một thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng vào Từ Kiên.
“Người nhà họ Diệp ở Đế Thành? Cô không phải đối thủ của tôi!”, Từ Kiên liếc Tô Minh một cái rồi lại nhìn Diệp Mộ Cẩn.
“Phải thử mới biết được”, Diệp Mộ Cẩn hét lên một tiếng rồi xông về trước, trong tay cầm theo một thanh đoản kiếm.
Thanh kiếm đó được rút ra từ trong tay áo của Diệp Mộ Cẩn.
Đoản kiếm chỉ dài khoảng 25 cm, rộng khoảng 5 cm.
Nhưng vô cùng sắc bén.
Lưỡi kiếm bạc trắng lại lấp lánh màu tím nhạt.
Mũi kiếm nhọn hoắt khiến người khác phải sợ hãi.
Tay phải Diệp Mộ Cẩn cầm đoản kiếm, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn, tập trung sức mạnh, kiếm quyết vận chuyển…
Cổ tay vung lên thật nhanh, thanh kiếm trong tay biến thành một đường vòng cung hướng thẳng về phía Từ Kiên.
Tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể thấy rõ, chỉ để lại một đường kiếm lờ mờ.
“Keng…”
Chương 23: Sức mạnh của Từ Kiên
Ngược lại, âm thanh múa kiếm vang vọng mà lại cấp tập, giống như âm thanh tiếng sáo của tử thần tấn công đến.
Đao quang ánh kiếm loang loáng từ khắp bốn phương tám hướng ập đến xung quanh người Từ Kiên, trông ra, Từ Kiên đã không còn chỗ và cơ hội để tránh nữa rồi…
Diệp Mộ Cẩn vừa ra tay, có rất nhiều người bên trong sảnh đều ngây ngẩn.
Cách ra tay của Diệp Mộ Cẩn đã đổi mới hoàn toàn nhận thức của rất nhiều người, thế này thì còn phô trương hơn cả phim võ hiệp rồi!
Một người đẹp khuynh quốc khuynh thành như thế này, mà… lại có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi như thế, chẳng khác gì trong thần thoại?
Không thể chấp nhận nổi!
“Kiếm pháp không tệ, đáng tiếc, vẫn còn chậm quá!!!”, mắt thấy ánh kiếm kia đã sắp cắt đứt cái đầu của Từ Kiên thì cuối cùng hắn cũng cử động, khoé miệng cong lên nụ cười khinh thường, bàn tay phải đeo găng tay xích sắt bỗng nhiên lật lại, trong tay xuất hiện một thanh trọng đao.
Một thanh trọng đao rất nặng.
Không dài, nhưng rất dày và rộng.
Thanh trọng đao có màu đen tuyền, một màu đen u tối.
Trên bề mặt thanh đao đang cuồn cuộn luồng khí tức sát phạt khiến người ta ná thở.
Bên trên phần tay cầm còn khắc hình đầu lâu.
“Xoẹt!”
Từ Kiên dứt khoát nhấc thanh đao lên.
Chỉ một đao này.
Chém xuống.
Nhìn thì vô cùng đơn giản.
Nhưng…
“Keng!”
Âm thanh chói tai rung lên.
Có thể nhìn thấy rất rõ ràng, những ánh kiếm bao vây xung quanh người Từ Kiên đều bị chém gãy.
Càng đáng sợ hơn là, thanh kiếm ngắn trong tay của Diệp Mộ Cẩn dừng khựng lại, cũng đứt đôi.
Tay của Diệp Mộ Cẩn bị chấn động đến mức chảy máu.
Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trắng bệch, bị sức chấn đáng sợ truyền đến từ trên thanh đao của Từ Kiên khiến cho lùi về phía sau, không thể giữ cho cơ thể đứng vững được.
Thậm chí, sức chấn khủng khiếp đó còn truyền cả vào trong lục phủ ngũ tạng của Diệp Mộ Cẩn.
“Phụt…”.
Khiến cho Diệp Mộ Cẩn ói máu, khoé miệng rỉ ra một đường màu đỏ tươi.
Trong quá trình Diệp Mộ Cẩn lùi về phía sau, đôi mắt đẹp trợn to, trong đó là sự khủng hoảng, là không thể tin…
Mạnh quá!
Cô ta đã đoán được Từ Kiên rất mạnh, nhưng, không ngờ được lại mạnh đến mức này.
“Hắn… hắn… sức mạnh của hắn thậm chí đã vượt qua mức hai nghìn năm trăm kg rồi!”, tim của Diệp Mộ Cẩn đều đang rung lên, bình thường mà nói, khi đạt đến cảnh giới tông sư sơ kỳ, sức mạnh thuần tuý chỉ đạt khoảng một nghìn kg.
Nhưng Từ Kiên…
Ngoài ra, Diệp Mộ Cẩn có thể xác định, đối với việc khống chế, vận dụng sức mạnh của mình, Từ Kiên đã đạt đến mức khiến người ta run sợ.
Từ nơi sâu nhất trong lòng Diệp Mộ Cẩn đã cảm thấy sự thất bại.
Cùng là một cảnh giới, lực chiến đấu thực chiến lại kém hơn không chỉ mười lần?!
“Con gái dòng chính của nhà họ Diệp, cô cũng có chút thiên phú, đáng tiếc là thiếu kinh nghiệm thực chiến, tôi muốn giết cô, nhiều nhất là ba chiêu!”, lúc nãy mới một chiêu đã chém đứt kiếm ngắn của Diệp Mộ Cẩn, lực chấn khiến cho Diệp Mộ Cẩn phải lui về phía sau, Từ Kiên mỉm cười.
Mặc dù là cười, nhưng kết hợp với sự khủng bố và vết sẹo như con rết bám nơi đầu mày thì quả thực là đáng sợ.
Trong sảnh, một loạt ánh mắt lồi cả ra, có rất nhiều nhân vật có máu mặt tại thành phố Dương Giang này đang trong bộ dạng hai mắt lồi như muốn nứt ra đến nơi, quá mức kinh hãi…
Con trai thứ hai của nhà họ Từ lại… lại mạnh đến mức này sao?!
Đúng là muốn phát điên mà!
“Con trai thứ của nhà họ Từ giỏi lắm, quả là một thiên tài hiếm gặp trong giới Võ đạo!”, sắc mặt Trần Lão nghiêm trọng, kinh hồn táng đảm lẩm bẩm, không nhịn được lại nghĩ đến đám người Từ Chấn Dực, Từ Viêm của nhà họ Từ, cũng thật đáng tiếc, nếu như có thể kiên trì đợi được đến khi Từ Kiên đến thì đã không phải chết rồi, thậm chí, nhà họ Từ còn có thể vì Từ Kiên mà được vực dậy với tốc độ điên cuồng.
“Đây mới chính là tu giả võ đạo thực thụ hay sao?’, ở một góc của sảnh tiệc, Trần Chỉ Tình lắc đầu cười khổ, mơ mơ màng màng, đã bị thực lực cực mạnh của Từ Kiên doạ cho đầu óc trống rỗng.
“Từ Chấn Dực, ông có một đứa con rất giỏi, mặc dù ông đã chết rồi, nhưng con trai thứ của ông đã báo thù ngay tại đây cho ông rồi”, Nghiêm Thủ Khôn lẩm bẩm nói, trong giọng nói bao hàm sự sung sướng!!!
Ông ta khát khao được nhìn thấy hậu quả sống không bằng chết, vô cùng thê thảm của Tô Minh.
Vốn tưởng sẽ không được nhìn thấy, nhưng mà không ngờ…
Giỏi lắm con thứ của nhà họ Từ!
Cùng lúc đó.
Bước chân lùi lại của Diệp Mộ Cẩn đột nhiên dừng lại.
Cô ta được Tô Minh đỡ lấy.
Cơ thể xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn run lên, cảm giác được mình đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp và dịu dàng.
“Cô Diệp, hãy cứ để tôi ra tay”, ngay sau đó, âm thanh đầy bình tĩnh và từ tính của Tô Minh truyền đến.
Diệp Mộ Cẩn trước giờ chưa từng tiếp xúc với người khác giới, lại càng chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, bất giác nhịp tim tăng vọt, vội vàng đứng thẳng người dậy từ trong lòng Tô Minh, sau đó sốt ruột: “Anh Tô!!! Bây giờ anh đi đi! Tôi và hộ vệ của tôi có thể chặn lại một lúc!”.
“Không cần”, Tô Minh mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp, anh có thể cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng thật lòng thật dạ của Diệp Mộ Cẩn.
“Anh…”, cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Mộ Cẩn run rẩy.
Tô Minh buông Diệp Mộ Cẩn ra, ngước mắt lên, nhìn về phía Từ Kiên đang bước chầm chậm từng bước về phía mình.
“Cũng có chút dũng cảm đấy!”, Từ Kiên tán thưởng một câu, đôi mắt hung ác nham hiểm kia khoá chặt trên người Tô Minh, giống như con sư tử cực kỳ đói khát đang nhắm vào một con nai.
Chương 24: Kinh hãi thế tục, đầy đủ thành viên
Giây lát sau.
Từ Kiên đi đến phía trước mặt Tô Minh.
Không nói thêm bất kỳ lời vô nghĩa nào, chân khí tràn ra tứ phía, sức mạnh cuộn trào, nhấc tay lên, vẫn là một đao đó.
“Xoạt!”
Thanh trọng đao thậm chí loé ra ánh hào quang, sát khí như muốn tràn ra khỏi thanh đao, thậm chí có thể ngửi thấy được mùi máu tanh đến gay mũi.
Khi ánh đao chém xuống, luồng không khí phía trước mặt Tô Minh cũng bị dao động, rung lên.
Thế này thì đâu còn là tấn công bằng đao chém nữa mà rõ ràng là sự trấn áp như một ngọn núi đè nặng xuống mang theo hơi thở chết chóc.
Mạnh!
Quá mạnh!
Diệp Mộ Cẩn bị Tô Minh chặn ở phía sau, mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt xinh đẹp đầy kinh hãi.
Cô ta phảng phất như nhìn thấy được kết cục của Tô Minh, chiêu này của Từ Kiên còn không phải là nhắm vào cô ta, chỉ một xíu luồng khí bá đạo bị lộ ra thôi đã khiến cô ta muốn tức thở rồi, vậy Tô Minh đã bị thanh trọng đao kia khoá chặt thì sao đây?
“Mau tránh đi!!!”, Diệp Mộ Cẩn sắp mất kiểm soát, đã hơi thất thố mà hét lên thật to.
Đáng tiếc, Tô Minh cứ như chẳng nghe thấy gì, ngược lại, nụ cười khinh khi nơi khoé môi còn lộ rõ hơn vai phần.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Minh bỗng nhấc tay lên.
Cái gì?
Diệp Mộ Cẩn và một số ít người nhìn thấy hành động này của Tô Minh thì suýt chút nữa đã cắn đứt cả lưỡi của mình.
Đối diện với sự tấn công khủng khiếp của thanh trọng đao trong tay Từ Kiên, anh… anh không những không tránh thì thôi đi, lại còn lựa chọn chống lại trực diện?
Quan trọng nhất là, bàn tay bằng xương bằng thịt, đến cả vũ khí cũng không có mà lại muốn lấy trứng chọi đá với thanh đao sắc bén vô cùng kia sao?
Muốn chết thì cũng không phải tìm cách này để chết chứ?!
Nói thực, đến cả Từ Kiên cũng ngẩn ra, hầu như không thể ngờ được Tô Minh lại muốn chết như thế này.
Xong, Tô Minh có thật sự sẽ chết không?
Nửa nhịp hô hấp sau.
Đứng im!
Nguồn sức mạnh cuồn cuộn, lưỡi đao sắc bén được bao bọc bởi luồng sát khí kia, thế mà lại dừng khựng lại ở ngay trong không trung chỗ cách Tô Minh chỉ khoảng một thước.
Với tốc độ mắt người có thể nhìn thấy được, cổ tay phải của Tô Minh khom lại như móng vuốt, cứ thế tay không nắm lấy lưỡi đao.
“…”, cái miệng nhỏ xinh của Diệp Mộ Cẩn há ra thật to, đến hô hấp cũng run rẩy, sao có thể như vậy?! Sao có thể như vậy?!
Từ Kiên cũng ngẩn ra.
Sức mạnh thuần tuý trong đòn tấn công bằng đao của hắn ta phải nặng đến hơn hai nghìn năm trăm cân, hơn nữa, còn mang theo quán tính, sát khí v.v…
Một chiêu như thế này, cho dù có là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư trung kỳ thông thường thì cũng phải né khỏi mũi nhọn tấn công, chứ làm gì có khả năng dùng tay không để tiếp chiêu như vậy chứ?
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Cảm xúc của Từ Kiên cuối cùng cũng đã thay đổi.
Theo phản xạ tự nhiên, hắn sử dụng đến chân khí của mình, hắn điên cuồng đẩy chân khí đi qua hết sáu huyệt vị và kinh mạch hướng về phía cánh tay, hòng gia tăng sức mạnh cho đòn tấn công.
Đáng tiếc, chẳng có tác dụng.
Thanh trọng đao màu đen bị Tô Minh nắm trong tay vẫn không hề động đậy.
“Cậu, quá yếu”, Tô Minh cất lời, giọng nói hờ hững nhưng lại như tiếng sấm vang vọng, đinh tai nhức óc, mỗi người có mặt trong sảnh tiệc đều cảm thấy tai mình như muốn nứt ra.
Cùng lúc đó, bàn tay mà Tô Minh đang nắm lấy thanh đao đen đột ngột phát lực.
Bẻ mạnh một cái.
“Rắc!”
Keng.
Thanh trọng đao màu đen được làm bằng sắt đã qua tôi luyện và đúc rèn đến cả ngàn lần, cứ thế bị bẻ gãy đôi!!!
Bị bàn tay bằng xương bằng thịt của Tô Minh bẻ gãy đôi.
Thật là nhức mắt.
Có rất nhiều người có mặt được tận mắt chứng kiến cảnh này đều lảo đảo như muốn ngất xỉu.
Mà chính vào giây phút thanh trọng đao đen bị gãy đôi, do lực gãy quá mức khủng khiếp, bàn tay vẫn đang nắm chặt chuôi đao đã gãy của Từ Kiên cũng đứt hết gân mạch, máu tươi cuộn trào, xương cốt kêu lên răng rắc.
Cảm giác đau đớn khủng khiếp đánh úp khiến sắc mặt Từ Kiên nhăn nhó đến vặn vẹo, trông vô cùng kỳ dị, hắn vừa kêu lên thảm thiết vừa lùi lại phía sau theo phản xạ.
Đáng tiếc, còn kịp không? Từ Kiên vừa mới định lui về phía sau, đột nhiên cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo đâm vào tận xương tuỷ, trong đôi mắt đen hiện lên cái bóng đã gãy đôi của thanh đao đen đang tiến gần về phía mình.
Là Tô Minh.
Tô Minh sau khi bẻ gãy thanh đao đen kia, bàn tay giữ lấy nửa thanh đao còn lại, dứt khoát đâm thẳng về phía Từ Kiên.
Tốc độ của tô Minh còn nhanh hơn.
Nhanh đến mức không thể hình dung được.
Tựa như tiếng sét, lại như bóng ma.
Từ Kiên hầu như không kịp tránh né!
“Phụt…”, chỉ trong một phần mười của một nhịp thở, Từ Kiên cảm thấy vai trái của mình đã hoàn toàn mất cảm giác.
Dòng máu đang cuộn trào, Tô Minh cắm thẳng mẩu đao đen bị bẻ gãy vào vai trái của Từ Kiên, đâm xuyên, xuyên thủng, thậm chí, vì sức mạnh khủng khiếp đó mà vai trái của Từ Kiên đã hoàn toàn bị gãy nát.
Từ Kiên không thể khống chế được cơ thể, cảm giác như thể sắp bay ngược về phía sau.
Nhưng Tô Minh sao có thể cho hắn cơ hội để được bay ra ngoài này?
Tay trái của Tô Minh lập tức tóm chặt lấy cổ tay của Từ Kiên, năm đầu ngón tay như năm mũi khoan băng có thể đâm xuyên cả qua xương cốt, găm chặt vào cổ tay của hắn ta.
Cùng lúc đó, chân phải của Tô Minh nhấc lên, tung ra một cú đá như thiểm điện.
“Rắc rắc!”
Hai tiếng xương gãy vang lên, hai đầu gối của Từ Kiên bị đá cho gãy nát.
Tô Minh buông tay.
Từ Kiên quỳ gục xuống đất.
Hai đầu gối lẫn lộn máu và thịt, trên vai cũng nhầy nhụa, cánh tay cũng tan nát, thê thảm đến mức khó mà dùng ngôn từ để hình dung.
“A a a…”, Từ Kiên đau đớn gào thét giống như phát điên, sự đau đớn cùng cực khiến hai cánh tay sắp trương cứng lên, đôi mắt đầy tơ máu đang bắt đầu rỉ máu.
Từ Kiên ngẩng đầu dùng ánh mắt vừa độc ác vừa đau đớn nhìn chằm chằm Tô Minh, hắn ta giống như một con dã thú sắp chết, điên cuồng gào thét: “Giết tôi đi! Giết tôi đi!! Giết tôi đi!!!”.
Cả quá trình, Tô Minh chỉ mất khoảng ba nhịp hô hấp thời gian đã phế bỏ xong Từ Kiên…
Nhẹ nhàng đến mức như mộng như ảo.
“Hà tất gì chứ? Cậu cứ ngoan ngoãn ở nước ngoài làm thành viên của đội lính Xương sọ đi! Lại cứ nhất quyết phải trở về!”, giọng của Tô Minh nhẹ như gió thoảng.
“A a a…”, Từ Kiên chỉ còn biết gào thét, hắn đã hoàn toàn mất khống chế cảm xúc, không chỉ bởi vì sự đau đớn trên da thịt mà càng là vì sự đả kích trong tâm hồn.
Ở nước ngoài bảy năm, Từ Kiên hắn từng bước trưởng thành, mỗi ngày trôi qua đều đẫm máu, cuối cùng sau bảy năm, đã trở thành đội trưởng của đội Huyền Tự, cũng là đội trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của đội lính Xương sọ.
Từ Kiên tự nhận thấy tài năng võ đạo của mình đã có một không hai, trong giới trẻ hiện nay đã không ai có thể bằng được.
Nhưng lại không ngờ…
Ở trước mặt Tô Minh, hắn lại chỉ như con kiến mà thôi!!!
Sao mà chấp nhận được?
Làm sao có thể?
“Ông trời ơi!”, bên trong sảnh, ở một góc khuất, đôi bàn tay trắn nõn của Trần Chỉ Tình ôm chặt lấy đầu mình… ngây thuỗn ra.
Những người khác có mặt ở đây cũng chẳng khác Trần Chỉ Tình là bao.
Nhất là hai người Nghiêm Thủ Khôn và Trần Lão, suýt chút nữa thì bọn họ đã bị doạ cho tăng xông luôn rồi.
“Tôi còn tưởng anh ấy… anh ấy chỉ là thần y, thật không ngờ, võ đạo của anh ấy còn… còn… còn khủng khiếp hơn cả y đạo!”, Diệp Mộ Cẩn lẩm bẩm cười khổ, vậy mà trước đó mình còn tưởng là Tô Minh chẳng hiểu gì cả, đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Vừa là thuật vô địch, lại cũng vừa có võ đạo cao đến mức kinh người, anh ấy có còn là người nữa không?”, Diệp Mộ Cẩn đường đường là một trong hai viên trân châu của Đế Thành, trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, lần đầu tiên biết được thế nào gọi là cảm xúc “tự ti”.
Thật kỳ quặc, cô ta bỗng lại nhớ đến cảnh tượng Tô Minh đỡ lấy rồi ôm mình.
Trong lòng bỗng có một loại cảm giác an toàn khó hiểu.
Đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh nhưng cũng len lỏi chút cảm xúc xấu hổ.
“Người một nhà, hẳn là nên có đầy đủ thành viên mới đúng, không phải sao?”, đúng vào lúc này, rất đột ngột, Tô Minh lại ra tay, rất tuỳ ý tung một cước đạp thẳng lên ngực Từ Kiên.
Rầm!
Trên ngực của Từ Kiên liền lõm xuống.
Sức mạnh xuyên qua cơ thể.
Lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát hoàn toàn.
Chết!
Mà đúng vào giây phút Từ Kiên trút hơi thở cuối cùng, hai người thanh niên đi cùng với Từ Kiên đến đây bỗng nhảy dựng lên chạy trốn như phát điên, bọn chúng đâm thẳng đầu vào khu vực cửa sổ bằng kính sát trần của sảnh tiệc sau đó bỏ chạy ra ngoài.
“Có… có cần đuổi theo không?”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng hỏi, diệt cỏ phải diệt tận gốc, không phải sao?
“Không cần thiết”, khoé miệng của Tô Minh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, hai tên đó trốn thoát? Ha ha… cũng không sống được qua ngày hôm nay, vừa rồi anh đã âm thầm sử dụng đến ngân châm đoạt mệnh, chặt đứt luôn cơ hội sống sót của hai tên kia.
“Được rồi, cô Diệp, không phải là muốn mời tôi ăn cơm à? Chúng ta đi”, Tô Minh cười nói, trong lúc nói chuyện, anh đã sải chân bước về phía bên ngoài của sảnh tiệc, vừa mới đi đến cửa chính, đột nhiên, Tô Minh dừng chân lại, quay người nhìn về phía Trần Chỉ Tình đang đứng ở một khóc khuất của sảnh tiệc, nở một nụ cười đầy trêu chọc: “Cô Trần, đừng quên ván cược giữa hai chúng ta”.
Nói xong, rời khỏi sảnh tiệc.
Mà Trần Chỉ Tình thì đỏ bừng cả mặt mũi.
Cô ta thua rồi.
Theo những gì đã cá cược trước đó, cô ta phải để cho Tô Minh ngủ với mình!!!
Chương 25: Một bí mật, hợp tác vui vẻ!
Nửa giờ sau.
Bên trong căn phòng VIP của Ngân Hồ Tiểu Uyển tại thành phố Dương Giang, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ngồi đối diện với nhau.
Trên mặt bàn ăn thuỷ tinh cao cấp bày mấy món ăn trông vô cùng hấp dẫn, còn có hai chai rượu vang hiệu La Romanee-Conti năm 2002.
Ngân Hồ Tiểu Uyển là nhà hàng cao cấp nhất của cả thành phố Dương Giang, thiết kế mang hơi hướm cổ điển trông rất trang nhã, diện tích nhà hàng mặc dù không lớn nhưng chi phí lại vô cùng đắt đỏ.
Đương nhiên, đối với Tô Minh hay Diệp Mộ Cẩn mà nói thì bọn họ đều không để tâm đến tiền.
“Anh Tô, tôi mời anh”, Diệp Mộ Cẩn rót rượu cho Tô Minh với mình, sau đó nâng ly lên.
Mặt Diệp Mộ Cẩn khẽ ửng hồng do men rượu, nhưng, cô ta không hề say, dù gì cũng là cảnh giới tông sư sơ kỳ thì cho dù có uống đến mười chai rượu vang cũng sẽ không thể say.
“Hôm nay, cảm ơn”, Tô Minh mỉm cười uống cạn ly rượu.
“Anh Tô nói đùa, tôi hầu như chẳng giúp được gì cho anh”, Diệp Mộ Cẩn không nhịn được lắc đầu, đôi mắt long lanh như mã não nhìn Tô Minh chăm chú, trong đầu đang nhớ lại tư thế oai hùng tuyệt vời của Tô Minh khi dứt điểm Từ Kiên chỉ trong một chiêu tại sảnh tiệc cưới, vậy mà trong lòng cô ta lại có cảm giác nóng ran lên.
Hít sâu một hơi, Diệp Mộ Cẩn điều chỉnh lại sắc mặt, không khỏi nói: “Anh Tô, tôi có thể mời anh đến nhà họ Diệp làm giáo tôn của viện võ đạo nhà họ Diệp không?”
Đây chính là một trong những nguyên nhân chính mà Diệp Mộ Cẩn muốn gặp gỡ nói chuyện riêng và mời Tô Minh ăn cơm.
“Viện võ đạo? Giáo tôn?”, Tô Minh cảm thấy rất tò mò.
“Anh Tô không biết viện võ đạo và giáo tôn cũng coi như không có gì lạ”, Diệp Mộ Cẩn giải thích: “Nhưng anh Tôn hẳn là biết người đứng sau chống lưng cho những gia tộc đỉnh cấp của giới thế tục Hoa Hạ đều là đến từ Tông môn của Huyền Linh Sơn và các thế gia đúng không? Người chống lưng của nhà họ Diệp là nhà họ Kinh, một võ đạo thế gia có lịch sử hàng nghìn năm của Huyền Linh Sơn”.
Tô Minh gật đầu.
Viện võ đạo có thể hiểu là một đội ngũ dự bị, giống như viện võ đạo của nhà họ Diệp chúng tôi, người có thể bước vào được nơi này đều là những thanh niên ưu tú nhất có thiên tài về võ đạo của nhà họ Diệp”.
“Bọn họ trải qua quá trình tu luyện gian khổ, trở thành tu giả võ đạo, dốc sức thể hiện tiềm lực của mình để mong tương lại có một ngày, một trong số bọn họ có thể trở thành một nhân vật ưu tú nhất trong đó, có khả năng được nhà họ Diệp của chúng tôi gửi đến nhà họ Kinh ở Huyền Linh Sơn, một bước lên trời”.
“Mà những người cuối cùng vẫn không được chọn để đi đến nhà họ Kinh, hoặc là không được nhà họ Kinh coi trọng thì bọn họ cũng sẽ không bị lãng phí, sẽ trở thành nguồn sức mạnh võ đạo trung kiên nhất của nhà họ Diệp”.
…
“Hoá ra là như vậy”, Tô Minh gật đầu, có chút bội phục những siêu gia tộc đỉnh cấp này, quả nhiên không hề đơn giản, cũng khó trách gia tộc bọn họ có thể hưng thịnh qua nhiều năm như vậy.
Sự tồn tại của viện võ đạo đối với những gia tộc lớn mà nói, quả thực giống như là bút tích của thần linh, không chỉ có thể bồi dưỡng sức mạnh võ đạo của gia tộc mình, còn có thể gửi người trong gia tộc mình đến Huyền Linh Sơn làm chỗ chống lưng cho mình.
Ngộ nhỡ trong số những người thanh niên được đưa đến Huyền Linh Sơn này mà có một ai đó cực kỳ ưu tú, tương lai ở bên Huyền Linh Sơn đó mà có tiếng nói thì lúc đó sẽ quay lại phụng dưỡng cho những gia tộc ở giới thế tục của mình.
Giỏi.
Thực là giỏi.
“Viện võ đạo là gốc rễ của những gia tộc như chúng tôi, rất quan trọng, nhưng khổ nỗi nhà họ Diệp chúng tôi chỉ là một gia tộc của giới thế tục, không thể mời được những cao thủ đỉnh cấp của Huyền Linh Sơn đến làm giáo tôn, cho nên, trên thực thế, viện võ đạo của nhà họ Diệp chúng tôi đến ngày hôm nay vẫn chưa có được một vị giáo tôn cố định và ra hồn một chút”, Diệp Mộ Cẩn dùng ánh mắt trông mong nhìn Tô Minh.
“Tôi không chắc sẽ có nhiều thời gian như vậy”.
Tô Minh làm sao có thể bị bó buộc trong một cái viện võ đạo nho nhỏ của nhà họ Diệp được.
“Anh Tô hiểu lầm rồi, với sự tồn tại như của anh, Mộ Cẩn có ngạo mạn hơn nữa cũng không dám bảo anh ở mãi trong viện võ đạo của nhà họ Diệp, chỉ cần một tháng, nếu quả thực không thể thì nửa tháng cũng được”, Diệp Mộ Cẩn có chút hưng phấn nói, bởi vì, Tô Minh không hề từ chối thẳng thừng, vậy thì vẫn còn cơ hội.
Đừng coi thường một tháng hay nửa tháng, theo như thực lực võ đạo mà Tô Minh đã thể hiện thì chỉ cần tuỳ ý hướng dẫn vài ngày là viện võ đạo nhà họ Diệp đã có thể thay đổi một cách chóng mặt.
“Một tháng, tôi đồng ý, nhưng mà…”.
Hai người quen nhau…
“Là anh sao?”, Diệp Mộ Cẩn thấy chấn động, không thể ngờ được có thể gặp lại Tô Minh ở cái thành phố nhỏ bé này.
Chừng một năm trước, gia chủ nhà họ Diệp và cũng chính là ông nội của Diệp Mộ Cẩn vết thương cũ tái phát không ai chữa được. Nhưng lúc nguy hiểm trong gang tấc thì Tô Minh xuất hiện.
Nghe nói, ông nội nhờ vào mối quan hệ của tông môn võ đạo phía sau nhà họ Diệp đã mời được Tô Minh đến.
Lần đầu gặp mặt Diệp Mộ Cẩn đã không có thiện cảm với Tô Minh. Bởi vì lúc đó Tô Minh không có vẻ khiêm tốn, thậm chí còn có chút tự đại.
Nhưng Tô Minh lại có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh của ông nội và cứu ông nội từ tay thần chết.
Sau đó, ông nội còn nói với cô ta, cậu Tô đây là thần y số một Hoa Hạ và của cả Huyền Linh Sơn nói riêng.
Ấn tượng của Diệp Mộ Cẩn về Tô Minh vô cùng sâu sắc. Bởi vì người thanh niên trạc tuổi mình đã cứu cả nhà họ Diệp. Và cũng chính người thanh niên này khiến ông nội cô ta mỗi lần nhắc đến đều với thần sắc kính trọng.
“Cậu Tô, đã lâu không gặp!”, ngay sau đó, Diệp Mộ Cẩn lên tiếng.
Cô ta vừa dứt lời.
Xung quanh im phăng phắc.
Trong đại sảnh, một đám người sức chịu đựng kém đã ngất đi.
“Cô Diệp, cô…”, Vu Minh há miệng, vẻ mặt vốn đang đắc ý đột nhiên chuyển thành khó tin, trắng bệch.
Cả người Vu Minh lạnh lẽo như thể rơi vào hầm băng, xương cốt toàn thân như bị đông cứng lại.
Vu Minh còn chưa nói xong đã bị Diệp Mộ Cẩn ngắt lời. Cô ta chỉ vào Vu Minh, nói với vệ sĩ sau lưng: “Đánh gãy tứ chi của hắn để hắn phải sống trong bệnh viện suốt nửa đời còn lại!”
Giọng điệu của cô ta vô cùng dứt khoát.
“Không… Không… Không!!!”, Vu Minh tuyệt vọng kêu lên, lui lại như điên, nghẹn ngào nói: “Cô Diệp, cô không thể làm như vậy. Cô nhầm rồi, cô đến để cứu tôi, nhà họ Diệp còn nợ tôi ân tình… Cô Diệp, đừng!”
Vu Minh kêu lên nghẹn ngào, thảm thiết.
“Anh có tin rằng nếu tôi nói với ông rằng anh gây sự với cậu Tô thì anh sẽ phải chết không? Tất cả người nhà họ Vu các anh đều phải chết!”, Diệp Mộ Cẩn lạnh lùng liếc nhìn Vu Minh: “Anh hoàn toàn không biết mình đã động đến ai! Tên ngu ngốc!”
Chút ân tình nhà họ Vu với nhà họ Diệp đã là gì so với món nợ nhà họ Diệp với Tô Minh?
“Này…”, đám người Nghiêm Thủ Khôn, ông Trần, Trần Chỉ Tình đều ngây người.
Cô cả nhà họ Diệp ở Đế Thành còn phải gọi một câu “cậu Tô”, đây… không phải là nằm mơ đấy chứ?
Quả thực khiến người ta choáng váng.
Ai nấy đều ngơ người, không thể chấp nhận được!
Ba năm này rốt cuộc Tô Minh đã trải qua những gì? Chẳng lẽ thành tiên luôn rồi?
Bên này.
Một vệ sĩ trẻ sau lưng Diệp Mộ Cẩn đã nhanh chóng đến trước mặt Vu Minh.
Sau đó…
Rắc!
Người thanh niên ra tay quá tàn nhẫn, nắm đấm của anh ta đều giáng lên người Vu Minh.
Quá độc ác.
Có thể thấy rõ ràng tứ chi của Vu Minh đã bị đánh gãy nát, xương thịt lẫn lộn, thảm không lỡ nhìn.
Vu Minh quá đau đớn nên ngất đi, hơi thở yếu ớt, vô cùng thảm thương.
Trong đại sảnh, rất nhiều người bị cảnh tượng hung tàn dọa sợ dựng cả tóc gáy.
“Từ Viêm, khiến mày thất vọng rồi”, cùng lúc đó, Tô Minh cười nói với Từ Viêm.
Từ Viêm trợn mắt, đột nhiên nôn ra máu, cả người co rút, giãy dụa, sau đó… ngừng thở, đã chết!
Hắn ta cứ thể bị dọa chết.
Đúng vậy.
Sợ đến chết.
Từ thiên đường đến địa ngục, cả tâm lý lẫn thể chất đều không thể chịu đựng được, tâm lý vụn vỡ, sự tuyệt vọng bóp nát trái tim hắn ta.
Trong đôi mắt trợn trừng của Từ Viêm tràn ngập sự sợ hãi, tuyệt vọng, vẻ mặt đông cứng.
“Sợ đến chết? Rác rưởi”, Tô Minh cười khẩy.
“Cậu Tô, lần trước ở Đế Thành anh đi vội, tôi không kịp mời anh ăn cơm, không biết hôm nay có vinh hạnh…”, Diệp Mộ Cẩn nói.
Cảnh tượng này mà khiến những thanh niên tài giỏi bậc nhất ở Đế Thành nhìn thấy thì nhất định sẽ ghen tỵ đến phát điên.
Cô Diệp vậy mà lại chủ động mời người khác giới ăn cơm?
“Được”, Tô Minh không từ chối, anh rất có hứng thú với Diệp Mộ Cẩn.
Không chỉ vì ngoại hình, khí chất hơn người của cô ta mà còn vì anh rất tò mò một năm nay cô ta rốt cuộc đã gặp phải những chuyện gì?
Người khác thì không nhưng Tô Minh nhận ra được Diệp Mộ Cẩn đã là cảnh giới Tông Sư!
Mặc dù chỉ là Tông Sư tiền kỳ nhưng Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh đều mới hơn hai mươi tuổi, ở tuổi này, cho dù tính cả Huyền Linh Sơn, người đạt đến Tông Sư Tiền Cảnh cũng là hiếm thấy.
Quan trọng hơn là một năm trước, lúc anh đến Đế Thành trị bệnh cho ông cụ nhà họ Diệp thì từng gặp Diệp Mộ Cẩn, khi đó cô ta mới chỉ thuộc cảnh giới tụ khí trung kỳ.
Nói cách khác, chỉ trong vòng một năm, Diệp Mộ Cẩn từ cảnh giới tụ khí trung kỳ lên đến Tông Sư tiền kỳ, tốc độ tu luyện này quá kinh người! Vô cùng khoa trương.
Cô ta chắc chắn đã có kỳ ngộ nào đó.
“Anh Tô, em…”, cùng lúc đó, Tiêu Nguyệt lên tiếng.
Đôi mắt cô ngấn nước nhìn Tô Minh, như thể có ngàn vạn điều muốn nói nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Tô Minh ngắt lời cô: “Cô Tiêu, cô gọi tôi Tô Minh là được”.
Giọng điệu lạnh lùng, bình thản, rất khách sáo.
Nhưng cũng rất xa cách.
Nhất thời, nước mắt của Tiêu Nguyệt tuôn ra.
“Cô Diệp, mời”, Tô Minh không quan tâm Tiêu Nguyệt đau lòng mà khóc ra sao, anh bước xuống bục, đi về phía Diệp Mộ Cẩn, làm động tác mời.
“Cậu Tô, mời”, Diệp Mộ Cẩn cũng làm động tác tương tự.
Tất cả những người trong sảnh đều nhìn theo Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rời đi…
Nhưng.
Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn sắp rời khỏi sảnh.
Thì đột nhiên.
“Đi? Đi đâu? Diệt toàn bộ người nhà họ Từ bọn tôi mà còn định rời đi?”, một giọng nói vang dội, mạnh mẽ như viên lựu đạn đột ngột phát nổ vang lên.
Ba người bước vào từ ngoài sảnh.
Ba người đàn ông trẻ tuổi.
Cả ba người đều mặc chiến phục đen, vải bò, trên trán mỗi người đều có hình xăm xương khô.
Tay, lưng, chân bọn họ đều mang theo một vũ khí tỏa ánh sáng lạnh lẽo, bén nhọn, lấm tấm vết máu chói mắt.
Người dẫn đầu là một người trẻ tuổi cao khoảng 1m 85, cao to, tóc dài, khóe mắt có một vết sẹo dài như con rết trông vô cùng đáng sợ.
“Từ… Từ Kiên?”, trong đại sảnh đã có người nhận ra kẻ dẫn đầu trong ba người đàn ông đột ngột xuất hiện, đó là con trai thứ 2 của Từ Chấn Dực, Từ Kiên!
Đứa con thứ 2 đã mất tích 7 năm của nhà họ Từ.
Hắn đã trở lại trước đó?
Hay là sau khi nhà họ Từ bị diệt môn mới quay trở lại?
“Lính?”, ánh mắt Diệp Mộ Cẩn lóe lên.
Nhìn dáng vẻ ba người này thì có thể xác định được chúng đều là những người lính hoành hành ở nước ngoài, tay nhiễm đầy máu tươi.
Hơn nữa không hiểu sao, Từ Kiên lại khiến cô ta cảm thấy nguy hiểm.
“Thật thú vị, đứa con thứ 2 nhà họ Từ lại là tu giả võ đạo!”, Tô Minh hơi bất ngờ.
Nhà họ Từ ở thành phố Dương Giang chỉ là một gia tộc nhỏ, đột nhiên lại có một tu giả võ đạo vô cùng lợi hại, quả thực là bất ngờ.
Ngoài ra, Từ Kiên chắc chắn là một người tàn nhẫn, mùi máu trên người hắn rất nồng.
Theo suy đoán của Tô Minh, số người mà Từ Kiên giết không ít hơn một nghìn, là một con số rất đáng sợ.
Tô Minh có thể chắc chắn, cùng là cảnh giới Tông Sư tiền kỳ nhưng Diệp Mộ Cẩn không phải là đối thủ của Tôn Kiên, hơn nữa cách biệt còn rất lớn.
Ngoại trừ Tôn Kiên ra, hai người bên cạnh hắn cũng không kém, đều đã là bán bộ Tông Sư, tay cũng dính đầy máu tươi.
“Lính có hình xăm đầu lâu, lẽ nào là binh đoàn đó?’, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng, đã lờ mờ đoán ra thân phận của ba người này.
“Mặc dù nhà họ Từ chẳng là gì với tôi nhưng trên người tôi vẫn mang dòng máu nhà họ Từ, vì thế anh tự sát đi!”, trong lúc Tô Minh đang đánh giá ba người thì Từ Kiên cũng nhìn anh bằng đôi mắt độc địa, tàn nhẫn lại bạo ngược. Hắn vừa nói như thể vừa phun ra luồng hơi thở tràn ngập mùi máu tanh.
Nhất thời, nhiệt độ trong đại sảnh đã hạ xuống rất nhiều.
“Thật… Thật mạnh!”, trong một góc của đại sảnh, Trần Chỉ Tình hít sâu, run rẩy nói.
Những người khác sắc mặt trắng bệch, hô hấp cũng khó khăn.
“Nếu tôi không làm?”, Tô Minh nhếch mày, dáng vẻ cười cợt. Từ Kiên rất mạnh nhưng so với anh thì… Muốn anh tự sát? Ai cho hắn cái can đảm đấy?
“Vậy thì tôi tự mình ra tay. Tôi đảm bảo anh sẽ chết rất thảm thương. Tôi sẽ đánh gãy xương toàn thân anh khiến anh cảm nhận được sự đau khổ tàn nhẫn nhất trên thế gian này, sau đó tiễn anh xuống địa ngục!”, đồng tử của Từ Kiên hơi mở ra, hắn gằn giọng, giọng nói trầm trầm, đè ép sát khí đang sắp bùng phát.
Chương 22: Sao có thể? Nghiền áp tuyệt đối
“Cậu Tô, cậu đứng sau tôi, còn lại để tôi lo”, Diệp Mộ Cẩn hít sâu một hơi, bước lên trước một bước che chắn cho Tô Minh, nghiêm túc nói.
Tô Minh có ơn to lớn với nhà họ Diệp!
Hôm nay, cô ta nhất định phải bảo vệ được anh!
Còn thực lực của Tô Minh đến đâu thì cô ta hoàn toàn không để ý. Nguyên nhân rất đơn giản, trong lòng cô ta, Tô Minh là thần y số một Hoa Hạ, cho dù có biết võ thì cũng chỉ là nhập môn mà thôi.
Không thể trách Diệp Mộ Cẩn hiểu lầm được.
Một năm trước, lúc Tô Minh đến nhà họ Diệp, anh hoàn toàn không để lộ thực võ đạo của mình, mà ông cụ Diệp cũng không hiểu rõ khả năng của anh.
Hơn nữa, Tô Minh còn trẻ, riêng y đạo anh đã là vô địch rồi, theo lẽ thường sao có thể tinh thông cả võ đạo được? Như thế sẽ mạnh đến nhường nào?
Hôm nay, lúc Tô Minh thể hiện thực lực mạnh mẽ đè ép Nghiêm Chân - kẻ ở cảnh giới Tụ Khí trung kỳ thì Diệp Mộ Cẩn còn chưa đến, nên không nhìn thấy mà cho dù có thấy cũng chẳng sao, bởi cái loại như Nghiêm Chân, bất kỳ thuộc hạ nào của cô ta cũng có thể giết trong vòng ba giây.
“Giết!”, Diệp Mộ Cẩn nhanh chóng ra tay. Nếu đã biết cuộc chiến sinh tử là không thể tránh khỏi vậy thì còn phí lời làm gì. Cô ta hét lên một tiếng.
Nhất thời, mười người vệ sĩ mà Diệp Mộ Cẩn đem đến đều ra tay.
Mười người như những cỗ máy chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diệp Mộ Cẩn, còn sự an toàn, sống chết của bản thân thì không hề quan tâm.
Như thể làm ảo thuật, tay mười người vốn trống rỗng lại đột nhiên đều cầm vũ khí.
Người cầm dao găm, người cầm dao nhọn…
“Soạt…”
Mười người như những bóng ma, dùng tốc độ chớp nhoáng xông lên, bước chân nhanh đến mức mang theo cả tiếng gió, mặt đất khẽ rung lên.
Trong chớp mắt.
Bọn họ đã đến trước mặt ba người Từ Kiên.
Mà Từ Kiên chỉ cười khẩy, đứng im không động đậy nhưng hai người bên cạnh hắn lại ngẩng phắt đầu lên.
Sát khí bùng lên, tuôn ra ngùn ngụt.
Hai người hành động, hai tay lấy vũ khí ra, xông thẳng tới.
Cho dù 2 đánh 10 cũng không hề sợ hãi mà ngược lại còn hưng phấn!
“Keng…”
Âm thanh vũ khí va vào nhau vang lên.
Đốm lửa bắn ra xung quanh, sát khí tuôn trào.
Cho dù là vệ sĩ của Diệp Mộ Cẩn hay hai người của đội lính xương sọ thì đều là tu giả võ đạo, ít nhất đều ở cảnh giới tụ khí hậu kỳ, đỉnh phong kỳ, tốc độ, sức mạnh trong lúc ra tay đều vô cùng đáng sợ.
Đứng từ xa nhìn 12 người đánh nhau như thể được xem cảnh hành động trong phim võ hiệp.
Quyền cước, đao kiếm va vào nhau khiến người ta không khỏi dựng tóc gáy, chỉ cần lướt qua bàn ghế trong buổi tiệc cũng khiến chúng nát vụn, có thể thấy uy lực khủng khiếp ra sao.
“Cậu hai nhà họ Từ những năm này ở nước ngoài rốt cuộc đã làm những gì?”, đám người Nghiêm Thủ Khôn, ông Trần đều kinh ngạc, thuộc hạ mà Từ Kiên đưa đến đã mạnh thế này thì hắn còn đến mức nào?
“Đáng chết!”, Diệp Mộ Cẩn sầm mặt, mười thuộc hạ của cô ta đánh hai người mà lại không chiếm được ưu thế?
10 đánh hai còn miễn cưỡng, nếu không phải nhiều người hơn thì có lẽ thuộc hạ của mình đều đã chết hết rồi.
Thực lực cách biệt quá lớn.
Nhưng may mà nhiều người hơn nên hẳn có thể chống đỡ được vài phút. Mà trong vài phút này, nếu có thể bắt được tên cầm đầu, đánh bại Từ Kiên thì sẽ giành được chiến thắng!
Nghĩ vậy, khí thế quanh người Diệp Mộ Cẩn đều trở nên lạnh lẽo, bén nhọn, cả người cô ta như một thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng vào Từ Kiên.
“Người nhà họ Diệp ở Đế Thành? Cô không phải đối thủ của tôi!”, Từ Kiên liếc Tô Minh một cái rồi lại nhìn Diệp Mộ Cẩn.
“Phải thử mới biết được”, Diệp Mộ Cẩn hét lên một tiếng rồi xông về trước, trong tay cầm theo một thanh đoản kiếm.
Thanh kiếm đó được rút ra từ trong tay áo của Diệp Mộ Cẩn.
Đoản kiếm chỉ dài khoảng 25 cm, rộng khoảng 5 cm.
Nhưng vô cùng sắc bén.
Lưỡi kiếm bạc trắng lại lấp lánh màu tím nhạt.
Mũi kiếm nhọn hoắt khiến người khác phải sợ hãi.
Tay phải Diệp Mộ Cẩn cầm đoản kiếm, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn, tập trung sức mạnh, kiếm quyết vận chuyển…
Cổ tay vung lên thật nhanh, thanh kiếm trong tay biến thành một đường vòng cung hướng thẳng về phía Từ Kiên.
Tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể thấy rõ, chỉ để lại một đường kiếm lờ mờ.
“Keng…”
Chương 23: Sức mạnh của Từ Kiên
Ngược lại, âm thanh múa kiếm vang vọng mà lại cấp tập, giống như âm thanh tiếng sáo của tử thần tấn công đến.
Đao quang ánh kiếm loang loáng từ khắp bốn phương tám hướng ập đến xung quanh người Từ Kiên, trông ra, Từ Kiên đã không còn chỗ và cơ hội để tránh nữa rồi…
Diệp Mộ Cẩn vừa ra tay, có rất nhiều người bên trong sảnh đều ngây ngẩn.
Cách ra tay của Diệp Mộ Cẩn đã đổi mới hoàn toàn nhận thức của rất nhiều người, thế này thì còn phô trương hơn cả phim võ hiệp rồi!
Một người đẹp khuynh quốc khuynh thành như thế này, mà… lại có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi như thế, chẳng khác gì trong thần thoại?
Không thể chấp nhận nổi!
“Kiếm pháp không tệ, đáng tiếc, vẫn còn chậm quá!!!”, mắt thấy ánh kiếm kia đã sắp cắt đứt cái đầu của Từ Kiên thì cuối cùng hắn cũng cử động, khoé miệng cong lên nụ cười khinh thường, bàn tay phải đeo găng tay xích sắt bỗng nhiên lật lại, trong tay xuất hiện một thanh trọng đao.
Một thanh trọng đao rất nặng.
Không dài, nhưng rất dày và rộng.
Thanh trọng đao có màu đen tuyền, một màu đen u tối.
Trên bề mặt thanh đao đang cuồn cuộn luồng khí tức sát phạt khiến người ta ná thở.
Bên trên phần tay cầm còn khắc hình đầu lâu.
“Xoẹt!”
Từ Kiên dứt khoát nhấc thanh đao lên.
Chỉ một đao này.
Chém xuống.
Nhìn thì vô cùng đơn giản.
Nhưng…
“Keng!”
Âm thanh chói tai rung lên.
Có thể nhìn thấy rất rõ ràng, những ánh kiếm bao vây xung quanh người Từ Kiên đều bị chém gãy.
Càng đáng sợ hơn là, thanh kiếm ngắn trong tay của Diệp Mộ Cẩn dừng khựng lại, cũng đứt đôi.
Tay của Diệp Mộ Cẩn bị chấn động đến mức chảy máu.
Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trắng bệch, bị sức chấn đáng sợ truyền đến từ trên thanh đao của Từ Kiên khiến cho lùi về phía sau, không thể giữ cho cơ thể đứng vững được.
Thậm chí, sức chấn khủng khiếp đó còn truyền cả vào trong lục phủ ngũ tạng của Diệp Mộ Cẩn.
“Phụt…”.
Khiến cho Diệp Mộ Cẩn ói máu, khoé miệng rỉ ra một đường màu đỏ tươi.
Trong quá trình Diệp Mộ Cẩn lùi về phía sau, đôi mắt đẹp trợn to, trong đó là sự khủng hoảng, là không thể tin…
Mạnh quá!
Cô ta đã đoán được Từ Kiên rất mạnh, nhưng, không ngờ được lại mạnh đến mức này.
“Hắn… hắn… sức mạnh của hắn thậm chí đã vượt qua mức hai nghìn năm trăm kg rồi!”, tim của Diệp Mộ Cẩn đều đang rung lên, bình thường mà nói, khi đạt đến cảnh giới tông sư sơ kỳ, sức mạnh thuần tuý chỉ đạt khoảng một nghìn kg.
Nhưng Từ Kiên…
Ngoài ra, Diệp Mộ Cẩn có thể xác định, đối với việc khống chế, vận dụng sức mạnh của mình, Từ Kiên đã đạt đến mức khiến người ta run sợ.
Từ nơi sâu nhất trong lòng Diệp Mộ Cẩn đã cảm thấy sự thất bại.
Cùng là một cảnh giới, lực chiến đấu thực chiến lại kém hơn không chỉ mười lần?!
“Con gái dòng chính của nhà họ Diệp, cô cũng có chút thiên phú, đáng tiếc là thiếu kinh nghiệm thực chiến, tôi muốn giết cô, nhiều nhất là ba chiêu!”, lúc nãy mới một chiêu đã chém đứt kiếm ngắn của Diệp Mộ Cẩn, lực chấn khiến cho Diệp Mộ Cẩn phải lui về phía sau, Từ Kiên mỉm cười.
Mặc dù là cười, nhưng kết hợp với sự khủng bố và vết sẹo như con rết bám nơi đầu mày thì quả thực là đáng sợ.
Trong sảnh, một loạt ánh mắt lồi cả ra, có rất nhiều nhân vật có máu mặt tại thành phố Dương Giang này đang trong bộ dạng hai mắt lồi như muốn nứt ra đến nơi, quá mức kinh hãi…
Con trai thứ hai của nhà họ Từ lại… lại mạnh đến mức này sao?!
Đúng là muốn phát điên mà!
“Con trai thứ của nhà họ Từ giỏi lắm, quả là một thiên tài hiếm gặp trong giới Võ đạo!”, sắc mặt Trần Lão nghiêm trọng, kinh hồn táng đảm lẩm bẩm, không nhịn được lại nghĩ đến đám người Từ Chấn Dực, Từ Viêm của nhà họ Từ, cũng thật đáng tiếc, nếu như có thể kiên trì đợi được đến khi Từ Kiên đến thì đã không phải chết rồi, thậm chí, nhà họ Từ còn có thể vì Từ Kiên mà được vực dậy với tốc độ điên cuồng.
“Đây mới chính là tu giả võ đạo thực thụ hay sao?’, ở một góc của sảnh tiệc, Trần Chỉ Tình lắc đầu cười khổ, mơ mơ màng màng, đã bị thực lực cực mạnh của Từ Kiên doạ cho đầu óc trống rỗng.
“Từ Chấn Dực, ông có một đứa con rất giỏi, mặc dù ông đã chết rồi, nhưng con trai thứ của ông đã báo thù ngay tại đây cho ông rồi”, Nghiêm Thủ Khôn lẩm bẩm nói, trong giọng nói bao hàm sự sung sướng!!!
Ông ta khát khao được nhìn thấy hậu quả sống không bằng chết, vô cùng thê thảm của Tô Minh.
Vốn tưởng sẽ không được nhìn thấy, nhưng mà không ngờ…
Giỏi lắm con thứ của nhà họ Từ!
Cùng lúc đó.
Bước chân lùi lại của Diệp Mộ Cẩn đột nhiên dừng lại.
Cô ta được Tô Minh đỡ lấy.
Cơ thể xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn run lên, cảm giác được mình đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp và dịu dàng.
“Cô Diệp, hãy cứ để tôi ra tay”, ngay sau đó, âm thanh đầy bình tĩnh và từ tính của Tô Minh truyền đến.
Diệp Mộ Cẩn trước giờ chưa từng tiếp xúc với người khác giới, lại càng chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, bất giác nhịp tim tăng vọt, vội vàng đứng thẳng người dậy từ trong lòng Tô Minh, sau đó sốt ruột: “Anh Tô!!! Bây giờ anh đi đi! Tôi và hộ vệ của tôi có thể chặn lại một lúc!”.
“Không cần”, Tô Minh mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp, anh có thể cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng thật lòng thật dạ của Diệp Mộ Cẩn.
“Anh…”, cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Mộ Cẩn run rẩy.
Tô Minh buông Diệp Mộ Cẩn ra, ngước mắt lên, nhìn về phía Từ Kiên đang bước chầm chậm từng bước về phía mình.
“Cũng có chút dũng cảm đấy!”, Từ Kiên tán thưởng một câu, đôi mắt hung ác nham hiểm kia khoá chặt trên người Tô Minh, giống như con sư tử cực kỳ đói khát đang nhắm vào một con nai.
Chương 24: Kinh hãi thế tục, đầy đủ thành viên
Giây lát sau.
Từ Kiên đi đến phía trước mặt Tô Minh.
Không nói thêm bất kỳ lời vô nghĩa nào, chân khí tràn ra tứ phía, sức mạnh cuộn trào, nhấc tay lên, vẫn là một đao đó.
“Xoạt!”
Thanh trọng đao thậm chí loé ra ánh hào quang, sát khí như muốn tràn ra khỏi thanh đao, thậm chí có thể ngửi thấy được mùi máu tanh đến gay mũi.
Khi ánh đao chém xuống, luồng không khí phía trước mặt Tô Minh cũng bị dao động, rung lên.
Thế này thì đâu còn là tấn công bằng đao chém nữa mà rõ ràng là sự trấn áp như một ngọn núi đè nặng xuống mang theo hơi thở chết chóc.
Mạnh!
Quá mạnh!
Diệp Mộ Cẩn bị Tô Minh chặn ở phía sau, mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt xinh đẹp đầy kinh hãi.
Cô ta phảng phất như nhìn thấy được kết cục của Tô Minh, chiêu này của Từ Kiên còn không phải là nhắm vào cô ta, chỉ một xíu luồng khí bá đạo bị lộ ra thôi đã khiến cô ta muốn tức thở rồi, vậy Tô Minh đã bị thanh trọng đao kia khoá chặt thì sao đây?
“Mau tránh đi!!!”, Diệp Mộ Cẩn sắp mất kiểm soát, đã hơi thất thố mà hét lên thật to.
Đáng tiếc, Tô Minh cứ như chẳng nghe thấy gì, ngược lại, nụ cười khinh khi nơi khoé môi còn lộ rõ hơn vai phần.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Minh bỗng nhấc tay lên.
Cái gì?
Diệp Mộ Cẩn và một số ít người nhìn thấy hành động này của Tô Minh thì suýt chút nữa đã cắn đứt cả lưỡi của mình.
Đối diện với sự tấn công khủng khiếp của thanh trọng đao trong tay Từ Kiên, anh… anh không những không tránh thì thôi đi, lại còn lựa chọn chống lại trực diện?
Quan trọng nhất là, bàn tay bằng xương bằng thịt, đến cả vũ khí cũng không có mà lại muốn lấy trứng chọi đá với thanh đao sắc bén vô cùng kia sao?
Muốn chết thì cũng không phải tìm cách này để chết chứ?!
Nói thực, đến cả Từ Kiên cũng ngẩn ra, hầu như không thể ngờ được Tô Minh lại muốn chết như thế này.
Xong, Tô Minh có thật sự sẽ chết không?
Nửa nhịp hô hấp sau.
Đứng im!
Nguồn sức mạnh cuồn cuộn, lưỡi đao sắc bén được bao bọc bởi luồng sát khí kia, thế mà lại dừng khựng lại ở ngay trong không trung chỗ cách Tô Minh chỉ khoảng một thước.
Với tốc độ mắt người có thể nhìn thấy được, cổ tay phải của Tô Minh khom lại như móng vuốt, cứ thế tay không nắm lấy lưỡi đao.
“…”, cái miệng nhỏ xinh của Diệp Mộ Cẩn há ra thật to, đến hô hấp cũng run rẩy, sao có thể như vậy?! Sao có thể như vậy?!
Từ Kiên cũng ngẩn ra.
Sức mạnh thuần tuý trong đòn tấn công bằng đao của hắn ta phải nặng đến hơn hai nghìn năm trăm cân, hơn nữa, còn mang theo quán tính, sát khí v.v…
Một chiêu như thế này, cho dù có là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư trung kỳ thông thường thì cũng phải né khỏi mũi nhọn tấn công, chứ làm gì có khả năng dùng tay không để tiếp chiêu như vậy chứ?
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Cảm xúc của Từ Kiên cuối cùng cũng đã thay đổi.
Theo phản xạ tự nhiên, hắn sử dụng đến chân khí của mình, hắn điên cuồng đẩy chân khí đi qua hết sáu huyệt vị và kinh mạch hướng về phía cánh tay, hòng gia tăng sức mạnh cho đòn tấn công.
Đáng tiếc, chẳng có tác dụng.
Thanh trọng đao màu đen bị Tô Minh nắm trong tay vẫn không hề động đậy.
“Cậu, quá yếu”, Tô Minh cất lời, giọng nói hờ hững nhưng lại như tiếng sấm vang vọng, đinh tai nhức óc, mỗi người có mặt trong sảnh tiệc đều cảm thấy tai mình như muốn nứt ra.
Cùng lúc đó, bàn tay mà Tô Minh đang nắm lấy thanh đao đen đột ngột phát lực.
Bẻ mạnh một cái.
“Rắc!”
Keng.
Thanh trọng đao màu đen được làm bằng sắt đã qua tôi luyện và đúc rèn đến cả ngàn lần, cứ thế bị bẻ gãy đôi!!!
Bị bàn tay bằng xương bằng thịt của Tô Minh bẻ gãy đôi.
Thật là nhức mắt.
Có rất nhiều người có mặt được tận mắt chứng kiến cảnh này đều lảo đảo như muốn ngất xỉu.
Mà chính vào giây phút thanh trọng đao đen bị gãy đôi, do lực gãy quá mức khủng khiếp, bàn tay vẫn đang nắm chặt chuôi đao đã gãy của Từ Kiên cũng đứt hết gân mạch, máu tươi cuộn trào, xương cốt kêu lên răng rắc.
Cảm giác đau đớn khủng khiếp đánh úp khiến sắc mặt Từ Kiên nhăn nhó đến vặn vẹo, trông vô cùng kỳ dị, hắn vừa kêu lên thảm thiết vừa lùi lại phía sau theo phản xạ.
Đáng tiếc, còn kịp không? Từ Kiên vừa mới định lui về phía sau, đột nhiên cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo đâm vào tận xương tuỷ, trong đôi mắt đen hiện lên cái bóng đã gãy đôi của thanh đao đen đang tiến gần về phía mình.
Là Tô Minh.
Tô Minh sau khi bẻ gãy thanh đao đen kia, bàn tay giữ lấy nửa thanh đao còn lại, dứt khoát đâm thẳng về phía Từ Kiên.
Tốc độ của tô Minh còn nhanh hơn.
Nhanh đến mức không thể hình dung được.
Tựa như tiếng sét, lại như bóng ma.
Từ Kiên hầu như không kịp tránh né!
“Phụt…”, chỉ trong một phần mười của một nhịp thở, Từ Kiên cảm thấy vai trái của mình đã hoàn toàn mất cảm giác.
Dòng máu đang cuộn trào, Tô Minh cắm thẳng mẩu đao đen bị bẻ gãy vào vai trái của Từ Kiên, đâm xuyên, xuyên thủng, thậm chí, vì sức mạnh khủng khiếp đó mà vai trái của Từ Kiên đã hoàn toàn bị gãy nát.
Từ Kiên không thể khống chế được cơ thể, cảm giác như thể sắp bay ngược về phía sau.
Nhưng Tô Minh sao có thể cho hắn cơ hội để được bay ra ngoài này?
Tay trái của Tô Minh lập tức tóm chặt lấy cổ tay của Từ Kiên, năm đầu ngón tay như năm mũi khoan băng có thể đâm xuyên cả qua xương cốt, găm chặt vào cổ tay của hắn ta.
Cùng lúc đó, chân phải của Tô Minh nhấc lên, tung ra một cú đá như thiểm điện.
“Rắc rắc!”
Hai tiếng xương gãy vang lên, hai đầu gối của Từ Kiên bị đá cho gãy nát.
Tô Minh buông tay.
Từ Kiên quỳ gục xuống đất.
Hai đầu gối lẫn lộn máu và thịt, trên vai cũng nhầy nhụa, cánh tay cũng tan nát, thê thảm đến mức khó mà dùng ngôn từ để hình dung.
“A a a…”, Từ Kiên đau đớn gào thét giống như phát điên, sự đau đớn cùng cực khiến hai cánh tay sắp trương cứng lên, đôi mắt đầy tơ máu đang bắt đầu rỉ máu.
Từ Kiên ngẩng đầu dùng ánh mắt vừa độc ác vừa đau đớn nhìn chằm chằm Tô Minh, hắn ta giống như một con dã thú sắp chết, điên cuồng gào thét: “Giết tôi đi! Giết tôi đi!! Giết tôi đi!!!”.
Cả quá trình, Tô Minh chỉ mất khoảng ba nhịp hô hấp thời gian đã phế bỏ xong Từ Kiên…
Nhẹ nhàng đến mức như mộng như ảo.
“Hà tất gì chứ? Cậu cứ ngoan ngoãn ở nước ngoài làm thành viên của đội lính Xương sọ đi! Lại cứ nhất quyết phải trở về!”, giọng của Tô Minh nhẹ như gió thoảng.
“A a a…”, Từ Kiên chỉ còn biết gào thét, hắn đã hoàn toàn mất khống chế cảm xúc, không chỉ bởi vì sự đau đớn trên da thịt mà càng là vì sự đả kích trong tâm hồn.
Ở nước ngoài bảy năm, Từ Kiên hắn từng bước trưởng thành, mỗi ngày trôi qua đều đẫm máu, cuối cùng sau bảy năm, đã trở thành đội trưởng của đội Huyền Tự, cũng là đội trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của đội lính Xương sọ.
Từ Kiên tự nhận thấy tài năng võ đạo của mình đã có một không hai, trong giới trẻ hiện nay đã không ai có thể bằng được.
Nhưng lại không ngờ…
Ở trước mặt Tô Minh, hắn lại chỉ như con kiến mà thôi!!!
Sao mà chấp nhận được?
Làm sao có thể?
“Ông trời ơi!”, bên trong sảnh, ở một góc khuất, đôi bàn tay trắn nõn của Trần Chỉ Tình ôm chặt lấy đầu mình… ngây thuỗn ra.
Những người khác có mặt ở đây cũng chẳng khác Trần Chỉ Tình là bao.
Nhất là hai người Nghiêm Thủ Khôn và Trần Lão, suýt chút nữa thì bọn họ đã bị doạ cho tăng xông luôn rồi.
“Tôi còn tưởng anh ấy… anh ấy chỉ là thần y, thật không ngờ, võ đạo của anh ấy còn… còn… còn khủng khiếp hơn cả y đạo!”, Diệp Mộ Cẩn lẩm bẩm cười khổ, vậy mà trước đó mình còn tưởng là Tô Minh chẳng hiểu gì cả, đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Vừa là thuật vô địch, lại cũng vừa có võ đạo cao đến mức kinh người, anh ấy có còn là người nữa không?”, Diệp Mộ Cẩn đường đường là một trong hai viên trân châu của Đế Thành, trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo chẳng coi ai ra gì, lần đầu tiên biết được thế nào gọi là cảm xúc “tự ti”.
Thật kỳ quặc, cô ta bỗng lại nhớ đến cảnh tượng Tô Minh đỡ lấy rồi ôm mình.
Trong lòng bỗng có một loại cảm giác an toàn khó hiểu.
Đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh nhưng cũng len lỏi chút cảm xúc xấu hổ.
“Người một nhà, hẳn là nên có đầy đủ thành viên mới đúng, không phải sao?”, đúng vào lúc này, rất đột ngột, Tô Minh lại ra tay, rất tuỳ ý tung một cước đạp thẳng lên ngực Từ Kiên.
Rầm!
Trên ngực của Từ Kiên liền lõm xuống.
Sức mạnh xuyên qua cơ thể.
Lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát hoàn toàn.
Chết!
Mà đúng vào giây phút Từ Kiên trút hơi thở cuối cùng, hai người thanh niên đi cùng với Từ Kiên đến đây bỗng nhảy dựng lên chạy trốn như phát điên, bọn chúng đâm thẳng đầu vào khu vực cửa sổ bằng kính sát trần của sảnh tiệc sau đó bỏ chạy ra ngoài.
“Có… có cần đuổi theo không?”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng hỏi, diệt cỏ phải diệt tận gốc, không phải sao?
“Không cần thiết”, khoé miệng của Tô Minh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, hai tên đó trốn thoát? Ha ha… cũng không sống được qua ngày hôm nay, vừa rồi anh đã âm thầm sử dụng đến ngân châm đoạt mệnh, chặt đứt luôn cơ hội sống sót của hai tên kia.
“Được rồi, cô Diệp, không phải là muốn mời tôi ăn cơm à? Chúng ta đi”, Tô Minh cười nói, trong lúc nói chuyện, anh đã sải chân bước về phía bên ngoài của sảnh tiệc, vừa mới đi đến cửa chính, đột nhiên, Tô Minh dừng chân lại, quay người nhìn về phía Trần Chỉ Tình đang đứng ở một khóc khuất của sảnh tiệc, nở một nụ cười đầy trêu chọc: “Cô Trần, đừng quên ván cược giữa hai chúng ta”.
Nói xong, rời khỏi sảnh tiệc.
Mà Trần Chỉ Tình thì đỏ bừng cả mặt mũi.
Cô ta thua rồi.
Theo những gì đã cá cược trước đó, cô ta phải để cho Tô Minh ngủ với mình!!!
Chương 25: Một bí mật, hợp tác vui vẻ!
Nửa giờ sau.
Bên trong căn phòng VIP của Ngân Hồ Tiểu Uyển tại thành phố Dương Giang, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ngồi đối diện với nhau.
Trên mặt bàn ăn thuỷ tinh cao cấp bày mấy món ăn trông vô cùng hấp dẫn, còn có hai chai rượu vang hiệu La Romanee-Conti năm 2002.
Ngân Hồ Tiểu Uyển là nhà hàng cao cấp nhất của cả thành phố Dương Giang, thiết kế mang hơi hướm cổ điển trông rất trang nhã, diện tích nhà hàng mặc dù không lớn nhưng chi phí lại vô cùng đắt đỏ.
Đương nhiên, đối với Tô Minh hay Diệp Mộ Cẩn mà nói thì bọn họ đều không để tâm đến tiền.
“Anh Tô, tôi mời anh”, Diệp Mộ Cẩn rót rượu cho Tô Minh với mình, sau đó nâng ly lên.
Mặt Diệp Mộ Cẩn khẽ ửng hồng do men rượu, nhưng, cô ta không hề say, dù gì cũng là cảnh giới tông sư sơ kỳ thì cho dù có uống đến mười chai rượu vang cũng sẽ không thể say.
“Hôm nay, cảm ơn”, Tô Minh mỉm cười uống cạn ly rượu.
“Anh Tô nói đùa, tôi hầu như chẳng giúp được gì cho anh”, Diệp Mộ Cẩn không nhịn được lắc đầu, đôi mắt long lanh như mã não nhìn Tô Minh chăm chú, trong đầu đang nhớ lại tư thế oai hùng tuyệt vời của Tô Minh khi dứt điểm Từ Kiên chỉ trong một chiêu tại sảnh tiệc cưới, vậy mà trong lòng cô ta lại có cảm giác nóng ran lên.
Hít sâu một hơi, Diệp Mộ Cẩn điều chỉnh lại sắc mặt, không khỏi nói: “Anh Tô, tôi có thể mời anh đến nhà họ Diệp làm giáo tôn của viện võ đạo nhà họ Diệp không?”
Đây chính là một trong những nguyên nhân chính mà Diệp Mộ Cẩn muốn gặp gỡ nói chuyện riêng và mời Tô Minh ăn cơm.
“Viện võ đạo? Giáo tôn?”, Tô Minh cảm thấy rất tò mò.
“Anh Tô không biết viện võ đạo và giáo tôn cũng coi như không có gì lạ”, Diệp Mộ Cẩn giải thích: “Nhưng anh Tôn hẳn là biết người đứng sau chống lưng cho những gia tộc đỉnh cấp của giới thế tục Hoa Hạ đều là đến từ Tông môn của Huyền Linh Sơn và các thế gia đúng không? Người chống lưng của nhà họ Diệp là nhà họ Kinh, một võ đạo thế gia có lịch sử hàng nghìn năm của Huyền Linh Sơn”.
Tô Minh gật đầu.
Viện võ đạo có thể hiểu là một đội ngũ dự bị, giống như viện võ đạo của nhà họ Diệp chúng tôi, người có thể bước vào được nơi này đều là những thanh niên ưu tú nhất có thiên tài về võ đạo của nhà họ Diệp”.
“Bọn họ trải qua quá trình tu luyện gian khổ, trở thành tu giả võ đạo, dốc sức thể hiện tiềm lực của mình để mong tương lại có một ngày, một trong số bọn họ có thể trở thành một nhân vật ưu tú nhất trong đó, có khả năng được nhà họ Diệp của chúng tôi gửi đến nhà họ Kinh ở Huyền Linh Sơn, một bước lên trời”.
“Mà những người cuối cùng vẫn không được chọn để đi đến nhà họ Kinh, hoặc là không được nhà họ Kinh coi trọng thì bọn họ cũng sẽ không bị lãng phí, sẽ trở thành nguồn sức mạnh võ đạo trung kiên nhất của nhà họ Diệp”.
…
“Hoá ra là như vậy”, Tô Minh gật đầu, có chút bội phục những siêu gia tộc đỉnh cấp này, quả nhiên không hề đơn giản, cũng khó trách gia tộc bọn họ có thể hưng thịnh qua nhiều năm như vậy.
Sự tồn tại của viện võ đạo đối với những gia tộc lớn mà nói, quả thực giống như là bút tích của thần linh, không chỉ có thể bồi dưỡng sức mạnh võ đạo của gia tộc mình, còn có thể gửi người trong gia tộc mình đến Huyền Linh Sơn làm chỗ chống lưng cho mình.
Ngộ nhỡ trong số những người thanh niên được đưa đến Huyền Linh Sơn này mà có một ai đó cực kỳ ưu tú, tương lai ở bên Huyền Linh Sơn đó mà có tiếng nói thì lúc đó sẽ quay lại phụng dưỡng cho những gia tộc ở giới thế tục của mình.
Giỏi.
Thực là giỏi.
“Viện võ đạo là gốc rễ của những gia tộc như chúng tôi, rất quan trọng, nhưng khổ nỗi nhà họ Diệp chúng tôi chỉ là một gia tộc của giới thế tục, không thể mời được những cao thủ đỉnh cấp của Huyền Linh Sơn đến làm giáo tôn, cho nên, trên thực thế, viện võ đạo của nhà họ Diệp chúng tôi đến ngày hôm nay vẫn chưa có được một vị giáo tôn cố định và ra hồn một chút”, Diệp Mộ Cẩn dùng ánh mắt trông mong nhìn Tô Minh.
“Tôi không chắc sẽ có nhiều thời gian như vậy”.
Tô Minh làm sao có thể bị bó buộc trong một cái viện võ đạo nho nhỏ của nhà họ Diệp được.
“Anh Tô hiểu lầm rồi, với sự tồn tại như của anh, Mộ Cẩn có ngạo mạn hơn nữa cũng không dám bảo anh ở mãi trong viện võ đạo của nhà họ Diệp, chỉ cần một tháng, nếu quả thực không thể thì nửa tháng cũng được”, Diệp Mộ Cẩn có chút hưng phấn nói, bởi vì, Tô Minh không hề từ chối thẳng thừng, vậy thì vẫn còn cơ hội.
Đừng coi thường một tháng hay nửa tháng, theo như thực lực võ đạo mà Tô Minh đã thể hiện thì chỉ cần tuỳ ý hướng dẫn vài ngày là viện võ đạo nhà họ Diệp đã có thể thay đổi một cách chóng mặt.
“Một tháng, tôi đồng ý, nhưng mà…”.