-
Chương 826-830
Chương 826: Quỷ Sa Tiên Quán
Các loại ảo ảnh luân hồi đều đã xuất hiện.
Lực chôn vùi khủng bố hướng về các tầng không gian dày đặc.
Hiệu quả thị giác giống như một vụ nổ mạnh cả tầng vậy, tựa như khai liên lập địa sinh ra một nền văn minh mới, quá đỗi khủng bố!
Nháy mắt sau đó, 7000 Pháp Tắc Trường Hà tan ra, toàn bộ trở lại vào trong cơ thể Tô Minh, dồng thời, khóe miệng Tô Minh cũng có một tia máu đỏ tươi.
Pháp Tắc Trường Hà không bị chút thương tổn nào, hoàn hảo không sứt mẻ, nhưng bản thân Tô Minh do đã bị lực xung kích vô diễn khổng lồ chấn động tới nên có chút thương thế, đương nhiên nháy mắt là khỏi.
Nhìn lại bà lão Qủy Sha.
"Cọ cọ cọ cọ".
Bà ta lại lùi về sau bốn bước.
Không giống như Tô Minh khóe miệng chỉ tràn ra một vệt máu, cánh tay của bà ta, cánh tay mà bà ta thi triển võ kỹ đã không còn nhìn rõ huyết nhục, rách toác nhìn thấy cả xương. Thương thế nghiêm trọng hơn Tô Minh.
"...", trong hốc mắt lõm vào quỷ dị che kín như mạng nhện của bà lão Qủy Sha tràn ngập vẻ kiêng kỵ, khiếp sợ âm u.
Ngay đến thủ đoạn tiên nhân bà ta cũng đã dùng rồi mà vẫn chịu thiệt ư? Tính toán vẫn sai ư?
"Đây...", trong hư không, Ninh Triều Thiên suýt chút nữa là nghẹn chết, vừa nãy ông ta cảm thấy trong lòng tuyệt vọng khi bà lão Qủy Sha sử dụng thủ đoạn tiên nhân, chỉ biết cầu nguyện Tô Minh đừng chết, không hơn không kém. Nhưng trên thực tế Tô Minh không những không chết, ngược lại còn chiếm được ưu thế dưới một kích này.
Việc này không phải là vui mừng nữa mà là kinh hãi.
Ninh Triều Thiên bị tên đồ nhi này của mình dọa cho có chút không biết phải làm sao.
Đừng coi thường một chiêu này của Tô Minh, suýt chút nữa đã phá vỡ được hệ thống võ đạo rồi, không, phải là phá vỡ hệ thống văn minh.
Hệ thống văn minh vững chắc và mạnh mẽ hơn nhiều so với hệ thống võ đạo.
Nhìn sang ba người Hữu Cầm Bảo Bảo, giờ phút này đã trực tiếp ngây ra như kẻ ngốc.
"Sư tôn, đừng đùa với cậu ta nữa, toàn lực ra tay, giết chết cậu ta đi!", Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên quát lên, thanh âm kiên định và tàn nhẫn.
Sốt ruột rồi.
Tô Minh hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự đoán khiến bà ta có chút bất an.
Lần đầu tiên bà ta cảm thấy có một người nằm ngoài sự toan tính, nắm trong tay của bà ta như vậy.
"Đi!", bà lão Qủy Sha gật đầu, đồng thời cũng trở nên vô cùng thận trọng, không tiếp tục nương tay nữa, quát lên một tiếng sau đó chiếc bình đựng đầy cát chảy đang nhu động trong tay lập tức được tế ra.
Chiếc bình dâng lên cuồn cuộn ngất trời. Phảng nhất như thay thế cả bầu trời.
Trong lúc nhất thời, cả thiên địa cơ hồ như đều bị hút vào trong chiếc bình.
Dòng cát chảy đó đã bắt đầu chảy xuôi.
Dòng chảy này giống như vết nứt thiên hà, đổ ngược xuống nhân gian.
"Tiên khí quả nhiên khủng bố, chỉ là một tiên khí đã hỏng cơ hồ cũng không thua kém bao nhiêu binh khí Vĩnh Hằng", Nhiếp Thanh Cầm thở phào một hơi, đã dùng đến cả bào lão Qủy Sha rồi, Tô Minh không thể tạo nên thần tích thêm được nữa, tuyệt đối không thể. Bà ta nhìn sâu vào bà lão Qủy Sha một cái, ánh mắt vừa khát vọng vừa tham lam, nhưng cảm xúc này chỉ lóe lên rồi biến mất, bà ta có thể nắm trong tay binh khí Vĩnh Hằng là đủ rồi, không phải sao?
Tô Minh lúc này quả thực đã cảm nhận được nguy hiểm của cái chết. Nguy hiểm đó giống như những con kiến thèm máu bò trong lòng vậy.
Lông tóc toàn thân Tô Minh dựng thẳng lên. Nhất là giờ phút này anh còn là người bị bà lão Qủy Sha nhắm vào.
Sau một phần mười lượt hô hấp.
Đến rồi! Dòng lũ cát chảy kỳ quái ăn mòn, cuồn cuộn vô biên đó đến rồi.
Trút xuống ngay phía trên đỉnh đầu Tô Minh, đứng trước một biển lớn nhiều như vậy, dồi dào như vậy, Tô Minh tựa như một con kiến quá đỗi nhỏ bé!
Dòng lũ cát chảy từ hư không, từ thời không, từ chân không, từ ngoại vực, từ các góc độ, các không gian mà đến, khóa chặt Tô Minh. Cho dù bây giờ Tô Minh có thi triển quy luật Thất Đoạn đỉnh phong cũng rất khó né tránh.
"Bia Huyền Diệu, ra!", giữa lúc sinh tử, Tô Minh mặt không biến sắc, không nhìn ra có chút sợ hãi nào, vô cùng bình tĩnh, dưới hàng tỷ con mắt, anh quát nhẹ một tiếng.
"Hừ", Nhiếp Thanh Cầm sờ mũi, bà ta thừa nhận tấm bia Huyền Diệu này của Tô Minh khá thú vị, nhưng dùng để ngăn chặn dòng lũ cát chảy ư? E là quá mơ mộng, suy nghĩ viển vông rồi, bà ta còn tưởng Tô Minh có còn bài chưa lật nào khác, không ngờ...
"Tạm biệt nhé, Tô Minh", Nhiếp Thanh Cầm âm thầm tự nói.
Trong hư không, Tống Xạ Sơn và Ninh Triều Thiên đều hết sức tuyệt vọng, khi Tô Minh xuất ra bia Huyền Diệu, cả hai người đều biết không đủ!
Bia Huyền Diệu tuyệt đối không đủ!
Quả nhiên.
Trong thời gian bằng đá đánh lửa.
"Xích xích xích xích", dòng lũ cát chảy vô tận lập tức đổ xuống trên bia Huyền Diệu.
Tàn quyển ngợp trời.
Ăn mòn vô thượng.
Có thể thấy được rõ ràng, bia Huyền Diệu đang rên rỉ, run rẩy, hào quang ảm đạm, xuất hiện vết nứt, vết lõm xuống, vết cắt rách, dấu hiệu sụp đổ.
Gần như sắp bị đánh phế trong nháy mắt.
Hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Trừ khi là binh khí Vĩnh Hằng, thân mang khí vận văn minh, bằng không bảo bối cấp hỗn độn cho dù có mạnh thế nào, mạnh như bia Huyền Diệu cũng vĩnh viễn không thể so với bảo bối tồi tàn liên quan đến chữ tiên.
Thế nhưng, trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh giây tiếp theo sẽ phải chết! Bởi vì giây tiếp theo bia Huyền Diệu sẽ bị hóa thành hư vô, không thể chống cự được nữa, bia Huyền Diệu có thể chống trọi trong một hơi thở đã vượt quá tưởng tượng rồi, nằm ngoài dự liệu của Nhiếp Thanh Cầm và bà lão Qủy Sha rồi thì Tô Minh lại nhếch miệng cười, nụ cười tàn nhẫn không kiêng nể gì.
Đủ rồi!
Điều anh muốn chính là bia Huyền Diệu chống cự được một hơi thở. Một hơi thở này tựa hồ ngắn ngủi nhưng do bia Huyền Diệu ngăn cản được dòng lũ cát chảy, đương nhiên Tô Minh sẽ không bị dòng lũ cát chảy này khóa chặt nữa, anh được trả tự do thì có thể tùy ý ra tay.
Giờ phút này, nhìn bà lão Qủy Sha rõ ràng trạng thái không tốt, gương mặt như bộ xương khô tái nhợt, tiêu hao quá nghiêm trọng.
Rõ ràng, bà ta tế ra Qủy Sha Tiên Quán cũng không dễ dàng gì, cũng đã tiêu hao quá lớn!
Chương 827: Xem ra đoán đúng rồi!
Giây phút này bà lão Quỷ Sha gần như không hề do dự, muốn sử dụng hết thảy thủ đoạn để chống đỡ.
Nhưng mà...
Xuy!
Còn chưa kịp ra tay! Bà lão Quỷ Sha đã cảm thấy có một đạo quang ảnh thần chết lập tức từ ấn đường của chính mình chui vào trong thần hồn thức hải của bà ta!
Xong rồi!
Bà lão Quỷ Sha bất động, còn chưa kịp sử dụng mọi loại thủ đoạn đã bị bóp chết, bà ta đã trở thành bia ngắm sống bị theo sát.
"Hô", bà ta trở thành bia ngắm sống lập tức rơi vào thế giới điên cuồng thiêu đốt của Thái U Hỏa.
Thân thể và thần hồn dưới hai kích tấn công mạnh mẽ, cộng thêm vốn đang ở trong trạng thái tuyệt đối suy yếu, bà lão Quỷ Sha cơ hồ nháy mắt mất đi suy nghĩ và khả năng phản kháng.
Mà thế này vẫn chưa đủ.
Sát chiêu khủng bố hơn đó là kiếm phong ngay sát sau đó, kiếm phong của kiếm ý Thiên Vẫn.
Kiếm phong quét qua, cơ thể của bà lão Quỷ Sha lập tức bị chém thành những mảnh nhỏ, thần hồn cũng hóa thành mảnh nhỏ.
Chết!
Tổng tất cả liên hoàn sát chiêu, Tô Minh căn bản còn chưa tốn mất một hơi thở, ước chừng chỉ khoảng nửa hơi thở đã kết thúc.
Một giây, đúng là tốc độ chân chính.
Vào khoảnh khắc bà lão Quỷ Sha tử vong, Quỷ Sa Tiên Quán do mất đi chủ nhân nên đã trực tiếp dừng tấn công lại, trở thành một vật vô chủ.
Tâm thần Tô Minh khẽ động, nắm lấy Quỷ Sa Tiên Quán trong tay.
Món hời lớn!
Còn bia Huyền Diệu dĩ nhiên hấp hối, gần như chỉ còn lại một cái xác tàn, nhưng chưa hoàn toàn bị chôn vùi là đủ rồi. Vẫn có thể hồi phục, bởi vì bia Huyền Diệu chính là chí bảo bản mệnh của Tô Minh. Tô Minh có khả năng hồi phục mạnh mẽ thì đương nhiên bia Huyền Diệu cũng có.
Kể từ giây phút này, bia Huyền Diệu đã bắt đầu điên cuồng hồi phục, chỉ cần vài hơi thở là đã hồi phục được một nửa, quá khủng bố!
Vào lúc này xung quanh có thể tưởng tượng một mảng yên tĩnh.
"Xem ra đoán đúng rồi", nhìn thần sắc biến đổi của Nhiếp Thanh Cầm, Tô Minh liền biết anh đã đoán đúng.
Trên thực tế, anh sớm đã nghi ngờ rồi.
Điểm nghi ngờ rất rõ ràng, nếu như quốc chủ của Thái Nhất thần quốc là đồ bỏ đi như vậy, để vợ mình ám toán đến nay vẫn còn hôn mê, vậy thì với thực lực và thủ đoạn mà Nhiếp Thanh Cầm thể hiện ra hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết quốc chủ Thái Nhất thần quốc.
Đừng nói cái gì mà bà ta yêu sâu đậm quốc chủ Thái Nhất thần quốc, nếu yêu sâu sắc như vậy thì không thể hạ độc ám toán chồng của mình, khiến chồng mình cứ mãi hôn mê được. Không yêu thương thì giết bỏ, tự mình lên làm nữ hoàng cũng không phải dễ dàng, cho nên căn bản đây chính là mâu thuẫn.
Còn nữa, Tiểu Mạt! Đây là một nhân vật mấu chốt.
Lúc đó khi Tiểu Mạt bại lộ, anh đã cảm nhận được trên người Tiểu Mạt có khí tức huyết mạch của Nhiếp Thanh Cầm, cho nên Tiểu Mạt là con gái của Nhiếp Thanh Cầm? Hay chị em? Hoặc có lẽ chính là một tia thần hồn phân thân gì đó của Nhiếp Thanh Cầm? Tô Minh không chắc chắn.
Sau khi đến Thái Nhất thần quốc, tiếp xúc với Nhiếp Thanh Cầm ở cự ly gần, phán đoán về khí tức chính xác hơn thì Tô Minh đã gần như xác định được Tiểu Mạt chính là con gái của Nhiếp Thanh Cầm. Nhưng đây vẫn không phải là điểm then chốt, điều mấu chốt có lẽ Tiểu Mạt chính là con ruột của Nhiếp Thanh Cầm và quốc chủ Thái Nhất thần quốc.
Thái Nhất thần quốc thật sự chỉ có một vị công chúa sao?
Nếu như là thật thì Tô Minh dám nói, vị công chúa duy nhất của Thái Nhất thần quốc đó chính là Tiểu Mạt chứ không phải là Phong Vũ Vân. Phong Vũ Vân căn bản không phải là con gái của quốc chủ Thái Nhất thần quốc.
Tại sao lại có sự nghi ngờ như vậy?
Bởi vì, trước đó vào khoảnh khắc anh giết chết bà lão Quỷ Sha, anh cảm nhận được một sợi dao động khí tức kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất, rất mờ nhạt, đến quá nhanh mà đi cũng đặc biệt nhanh.
Khí tức đó tuyệt đối là của một lão quái vật siêu cấp khó mà tưởng tượng. Khả năng cao chính là cấp độ tiên nhân chân chính.
Còn nguồn gốc của sợi khí tức đó tựa hồ như đến từ hoàng cung của Thái Nhất thần quốc!
Tô Minh có lý do để nghi ngờ khí tức đó chính là quốc chủ của Thái Nhất thần quốc!
Mà thông qua sợi khí tức chợt lóe lên rồi biến mất đó, Tô Minh có thể khẳng định, chủ nhân của khí tức đó hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì đến Phong Vũ Vân, ngược lại có mối liên quan rất lớn với khí tức của Tiểu Mạt.
Cho nên, nếu như chủ nhân của sợi khí tức đó thật sự là quốc chủ Thái Nhất thần quốc thì kết luận chính là: Phong Vũ Vân không phải con gái của đối phương mà chính là Tiểu Mạt!
Đây là một thu hoạch tin tức có tính phá vỡ lật đổ.
Tô Minh bây giờ vẫn chưa khẳng định 100%, nhưng chỉ cần giết chết Nhiếp Thanh Cầm thì sẽ biết được nhỉ?
Lúc này.
"Cậu...", Nhiếp Thanh Cầm nhìn chằm chằm vào Tô Minh, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, bởi vì tóc gáy của bà ta đều đã dựng đứng lên rồi, không ai có thể hình dung được cảm giác đáng sợ khi bị Ma La kiếm nhắm vào.
Nhiếp Thanh Cầm đã không kịp suy nghĩ vì sao Tô Minh lại biết nhiều bí mật như vậy?
Bà ta phải sống đã.
Phải tự cứu lấy mình.
Đây mới là điều quan trọng nhất lúc này.
"Thiên Vẫn kiếm!", cùng lúc đó, thanh Ma La kiếm được Tô Minh giơ lên đột nhiên sáng rực lên, quát lớn một tiếng.
Kiếm ý Thiên Vẫn tựa như thật sự muốn rạch trời rơi xuống, sức hủy diệt đến cực điểm, mọi âm thanh đều tan biến, vạn vật yên tĩnh, giữa đất trời chỉ có kiếm quang, chỉ có âm thanh do kiếm phát ra.
Tô Minh có thể cảm nhận được sự hưng phấn của kiếm ý Thiên Vẫn.
Kiếm ý Thiên Vẫn quá mạnh, kiếm bình thường không thể chịu đựng được, cho nên kiếm bình thường căn bản không thể phát huy được uy lực chân chính của nó, ví dụ như Tù Ma hoàn toàn không đủ khả năng.
Nhưng Ma La kiếm thì đủ.
Nhìn tựa như một đạo kiếm quang màu tím bình thường nhưng chói mắt! Quá chói mắt...
Trong hàng tỷ người có mặt ở đó, gần như chỉ trừ vài cá nhân riêng biệt hơi có dự liệu và chuẩn bị trước ra thì những người khác hầu như trong khoảnh khắc này nhãn cầu như muốn nổ tung, mắt đều phải mù, nước mắt còn có chút máu tươi trào ra, nhìn trông rất đáng sợ.
Đều chỉ vì nhìn kiếm quang Thiên Vẫn một cái.
"Hí..."
Kiếm quang Thiên Vẫn chuyển động.
Chuyển động này khiến đất trời cũng phải run rẩy, vô số quy luật liên quan đến kiếm đạo trong thiên địa đều bắt đầu tan rã, lui bước rồi bị chôn vùi...
Chương 828: Kiếm Xương
Tia sáng phát ra từ Thiên Vẫn Kiếm khóa chặt Nhiếp Thanh Cầm.
Nhưng điều khiến người ta phải kinh ngạc là tốc độ của ánh kiếm không hề nhanh, rõ ràng đã thêm vào quy luật không gian thất đoạn đỉnh phong lại vẫn nhàn nhã như cũ, thậm chí mang tới cảm giác sên bò.
Nhưng sức khủng bố vẫn không đổi , cho dù kiếm quang rất chậm, nhưng bạn không thể né tránh, hoàn toàn không thể né tránh…
Kể cả bản thân Nhiếp Thanh Cầm, cũng chắc chắn rằng không thể thoát khỏi một kiếm này.
Chỉ có thể cứng rắn đối kháng.
Ánh mắt bà ta vô cùng thận trọng, thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng.
Nhưng không có sự tuyệt vọng.
Ngược lại còn toát ra tia hưng phấn!
Đúng lúc này.
“Vù…”
Khí tức của Nhiếp Thanh Cầm đột ngột bắt đầu dao động.
Không hề có dấu hiệu báo trước.
Bà ta cuối cùng cũng đã bộc lộ thực lực của mình.
Những năm này, đây vẫn là lần đầu tiên bạo lộ thực lực chân chính trước mặt mọi người.
Nhất thời.
Bầu không khí mở rộng.
Khí vận của tầng Thái Nhất cộng thêm một phần nhỏ căn nguyên văn minh khiến khí tức trên người Nhiếp Thanh Cầm giống như một đại dương cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt.
Cảnh giới theo cấp số nhân từ Đại Đế trung vị bậc tám trong chớp mắt thăng cấp lên Đại Đế thượng vị bậc chín.
Vẫn tiếp tục tăng.
Chẳng bao lâu đã đạt tới đẳng cấp bán bộ Tiên Nhân.
Hơn nữa, cho dù là Tống Xạ Sơn hay là Ninh Triều Thiên đều cảm nhận được, bán bộ Tiên Nhân của Nhiếp Thanh Cầm còn ổn định hơn rất nhiều so với người cùng cấp bậc là bà lão Quỷ Sha.
Căn bản không thuộc cùng một đẳng cấp, Nhiếp Thanh Cẩm che giấu càng sâu.
Thẳng đến khi khí tức của bà ta tích trữ tới đỉnh phong, gần như chỉ còn cách Tiên Nhân chân chính một đường kẽ tóc.
Cuối cùng cũng dừng lại.
Còn không đợi hàng trăm triệu người có mặt thở phào nhẹ nhõm.
Toàn thân Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên xuất hiện từng lớp màn sáng màu máu, những màn sáng đó giống như những mảnh ghép của áo giáp, nhanh chóng kết hợp lại, bao bọc lên cơ thể bà ta hình thành nên một tầng phòng ngự.
Nhìn từ xa, Nhiếp Thanh Cầm Lúc này giống như một nữ chiến thần mặc chiến giáp màu máu, khí tức thô bạo không hề kiêng dè bộc phát ra ngoài, mang tới một loại phòng ngự tuyệt đối, không có bất kỳ tia sống sót nào.
“Giáp khí vận được luyện chế từ mảnh vỡ thiên địa?”, người khác có thể nhìn không biết nhưng Tống Xạ Sơn liếc mắt đã nhận ra, sau đó liền hít ngược một ngụm khí lạnh.
Hơn một tỷ năm trước, khi nền văn minh Xương khai thiên lập địa, tất nhiên sẽ lưu lại một vài mảnh vụn từ dấu vết hình thành đó.
Những mảnh vỡ đó đều là chí bảo, bao hàm sức mạnh công đức khai thiên lập địa, ai mà không muốn đoạt được? Sợ rằng học viện Hỗn Độn vô dục vô cầu cũng không tránh khỏi khao khát.
Trên thực tế, học viện Hỗn Độn quả thực đã giành được một vài mảnh vỡ khai thiên đó, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ, và hầu hết những mảnh còn lại đều lưu lạc khắp nơi vẫn là một bí ẩn.
Trong hàng trăm triệu năm rất nhiều lần các quản lý cấp cao của học viện Hỗn Độn từng nghĩ đến việc tìm kiếm những mảnh vỡ khai thiên của nền văn minh Xương, đáng tiếc vẫn luôn không có chút manh mối, thời gian dần trôi cũng rơi vào quên lãng, không ngờ tới… trước mặt…
Trời ạ!
Tống Xạ Sơn muốn há miệng mắng chửi.
Phần lớn các mảnh vỡ khai thiên đó vậy… vậy… vậy mà đều nằm trong tay Nhiếp Thanh Cầm? Còn bị luyện chế thành một bộ chiến giáp? Hơn nữa, trong chiến giáp còn ẩn chứa nguồn vận khí khủng bố.
Bộ chiến giáp này mặc dù vẫn chưa là tiên khí, nhưng nếu nó được sử dụng trong nền văn minh Xương, chiếm giữ các giới hạn quy luật thêm vào khí vận văn minh của nền văn minh Xương, e rằng còn lợi hại hơn cả một món tiên khí đi?
Chỉ với bộ chiến giáp này trong mắt Tống Xạ Sơn, Nhiếp Thanh Cầm cơ hồ đã vững như Thái Sơn, bất khả chiến bại.
Và đây mới chỉ là khởi đầu.
Trong nháy mắt, Nhiếp Thanh Cầm bỗng nhiên nhấc tay, liền xuất hiện một thanh kiếm!
Kiếm có chút rộng.
Hai lưỡi.
Lưỡi kiếm mang sắc đen.
Thân kiếm ánh tím.
Có những viền chớp điện bén nhọn lưu chuyển trên thân kiếm, những đường viền đó dường như đang phác thảo nên những văn tự cổ.
Đồng thời, có đất trời bao la, sinh linh vạn vật, hỗn độn nhu động, đạo pháp xuôi mênh mang vờn quanh kiếm.
Một chiêu kiếm vừa tung ra, cuối bầu trời vốn vẫn luôn tĩnh lặng bắt đầu cuộn dâng cột tử khí cao ba ngàn thước, lao tới từ hỗn độn hư vô.
Con mắt của nền văn minh dao động mờ ảo.
Căn nguyên văn minh phong phú cuồn cuộn, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Toàn bộ vực Hỗn Độn khẽ rung động, dường như ranh giới của vực sắp bị xé toạc, dường như, toàn bộ vực Hỗn Độn sẽ tan rã trong hư không mênh mông này!
Tầng Thái Nhất càng lung lay sắp đổ, nếu không phải có một lực lượng thần bí đang níu kéo bảo vệ, e rằng nó đã sớm hóa thành hư không rồi.
“Kiếm Xương, chém!”, sau một nhịp thở, Nhiếp Thanh Cầm nắm giữ thanh kiếm, bà ta quát lên một tiếng vang dội, khuôn mặt cũng khẽ biến sắc, vung lên thanh kiếm trong tay chém một đường về phía Tô Minh vẫn đang chậm rãi nhàn tản cùng Ma La Kiếm đang phiêu đãng liếm quang Thiên Vẫn sắc tím kia.
Ngay lập tức.
Ánh sáng trắng bạc xé toạc nửa bầu trời, chặt đứt vô số quy luật đạo vận, chấn động từ binh khí Vĩnh Hằng, kiếm Xương.
Cả đất trời như ngưng đọng.
Kiếm Xương chém ra, tạo cho mọi người cảm giác như nền văn minh Xương vốn đã hình thành nay lại một lần nữa trở về với hư không hỗn độn! Một cảm giác hủy diệt mọi thứ, bao gồm cả thời gian và không gian luân hồi!
Nhưng càng đáng sợ hơn là, kiếm Xương chém ra, toàn bộ sức mạnh cùng khí vận của vực Hỗn Độn không thể giải thích được đều dung hòa vào trong đường kiếm này.
Tập hợp sức mạnh của đất trời.
Đây chính là sự khủng bố của binh khí Vĩnh Hằng, có thể mượn sức mạnh từ khí vận của nền văn minh Xương, đương nhiên chỉ là mượn dùng một chút, bởi Nhiếp Thanh Cầm không phải là chủ nhân của nền văn minh Xương này.
Nhưng dù vậy ...
Quá mạnh!
Tống Xạ Sơn há hốc miệng, chỉ cảm thấy cổ họng cùng hai mắt đều như bị chặn lại, không có cách nào hô hấp, trên thực tế, lúc này cho dù ông ta đứng trong hư không, không bị kiếm Xương khóa chặt cũng có thể cảm giác được tử vong đang đến gần bên, là loại cảm giác tử thần đang nhảy múa ngay trước mặt đó.
Hư không, trên tàu con thoi chiến đấu, toàn thân Ninh Triều Thiên toát mồ hôi lạnh, cả người như vừa được vớt ra từ vũng nước, ướt đẫm.
Sắc mặt ông ta co quắp, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng kiếm Xương vừa động, ông ta liền biết, Tô Minh toi đời rồi!
Trong một nền văn minh binh khí Vĩnh Hằng có lẽ là bất khả chiến bại, phải không?
Nhóc Tô còn có thể tạo nên kỳ tích không? Vẫn có thể sao?
Chương 829: Oan gia ngõ hẹp
Một giây tiếp theo.
Dưới ánh nhìn đổ dồn của hàng trăm triệu người.
Đến rồi.
Kiếm Xương sắc bén cùng kiếm quang Thiên Vẫn như oan gia ngõ hẹp, va chạm vào nhau.
Lần đụng độ này lặng lẽ không tiếng vang.
Chỉ còn lại ánh sáng trắng vô tận.
Ánh sáng hàng tỷ thước, che phủ cả bầu trời.
Có hương vị như muốn tái tạo lại cả nền văn minh.
Sức mạnh hủy diệt cực hạn, nếu không phải bị một luồng năng lượng thần bí liên quan dẫn dắt dư chấn vào hư không mênh mông, sợ rằng mấy trăm triệu tu giả võ đạo đang vây xem trên tầng Thái Nhất đều đã hóa thành tro tàn rồi?
Chỉ trong thời gian vài nhịp thở, không ai có thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy, cũng không còn ai có thể duy trì suy nghĩ cùng trực giác, như thể tất cả đều đã bị thời gian cùng không gian phong ấn ngưng đọng lại.
Mãi cho đến vài nhịp thở sau, mới từ từ sống lại, cảm giác như sống lại từ cõi chết.
Cũng đúng lúc này.
“Ong!”
Rõ ràng phía cuối chân trời vang lên một tiếng than khóc.
Sau đó.
Cơ hồ tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được pháp tắc trong vực Hỗn Độn không còn hoàn chỉnh nữa, linh khí có xu hướng thoái trào và tiêu tán.
Cái… cái… cái này chứng minh khí vận của nền văn minh Xương đang lụi tàn?
Cũng chỉ khi khí vận của một nền văn minh phiêu tán mới có thể gây ra loại kết quả này!
Tại sao khí vận của nền văn minh Xương đột nhiên biến mất? Một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu họ- binh khí Vĩnh Hằng bị thương rồi!
Là một binh khí Vĩnh Hằng, kiếm Xương được sử dụng để trấn áp khí vận của nền văn minh Xương, đây là nhiệm vụ của nó, vốn không phải để chiến đấu.
Dùng để chiến đấu bình thường sẽ không có khả năng bị thương, nhưng một khi bị tổn hại, sẽ không thể hoàn toàn áp chế khí vận của nền văn minh nữa, sẽ dẫn tới việc khí vận lụi bại.
Vậy thì, cũng chính là nói, vừa rồi… kiếm Xương đã thua Ma La Kiếm của Tô Minh?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, có thể tưởng tượng được sự kinh hãi, lạnh căm có chết cũng không dám tin kia của những người đang có mặt.
Điều đó là không thể! Tại nền văn minh Xương, kiếm Xương là vô địch, tuyệt đối vô địch mới đúng! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhất thời tâm trí của hàng trăm triệu người đều trở nên trì độn.
Sau một lúc.
Ánh sáng mờ dần.
Dưới cái nhìn chăm chú của hàng vạn ánh mắt, mơ hồ nhìn thấy… Tô Minh sử dụng Ma La Kiếm phát ra kiếm quang Thiên Vẫn vẫn đứng đó! Sắc tím mờ nhạt, nhàn tản thực sự vẫn phiêu bồng nơi đó!
Mặc dù, ánh sáng đã ảm đạm đi vài phần!
Mà kiếm quang chém ra từ kiếm Xương đã không dấu vết biến mất.
Mắt thấy là thực.
Là sự thực!
Một chiêu tung ra của kiếm Xương lại bại trước Ma La Kiếm của Tô Minh.
“Không! Không thể nào, điều này tuyệt đối không thể xảy ta!”, Nhiếp Thanh Cầm gần như sụp đổ.
Trên thực tế, từ khi Tô Minh đến cho tới nay, cho dù trước đó anh chém giết bốn lão Viên Nha, chém giết Tùy Y Nhân, thậm chí là bà lão Quỷ Sha, bà ta dù tức giận, không cam lòng, thống khổ nhưng vẫn chưa từng hoảng loạn, bởi bà ta nắm giữ kiếm Xương kề bên, kết quả nhất định có thể…
Nhưng hiện tại.
Mọi thứ không còn chắc chắn nữa!
Tuy nhiên tâm trạng suy sụp này kéo dài chưa tới nửa nhịp thở, cơ thể Nhiếp Thanh Cầm liền run lên, nội tâm bà ta tràn ngập sợ hãi cùng lạnh băng tới tận xương tủy.
Mắt thường có thể thấy, Tô Minh sử dụng Ma La Kiếm thi triển một chiêu kiếm quang Thiên Vẫn vừa rồi còn đang khóa chặt lấy bà ta, vậy mà đã lao tới trước mặt.
Cái chết thực sự ập đến rồi!
Nhiếp Thanh Cầm bất giác vẫn muốn vung vẩy kiếm Xương trong tay.
Ngay cả khi vừa rồi kiếm Xương thất bại, nhưng suy cho cùng nó vẫn là binh khí Vĩnh Hằng, cũng là lá bài tẩy mạnh nhất mà bà ta có thể lấy ra.
Nhưng bà ta vừa vung kiếm lên lại tuyệt vọng phát hiện… không thể sử dụng kiếm Xương được nữa.
Đúng vậy.
Không sử dụng được nữa.
Kiếm Xương đã bị thương tổn.
Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu!
Lại chiến đấu, một khí vết thươn càng thêm trầm trọng, thế nhưng không chỉ khí vận của nền văn minh Xương thoái triều, mà là vận khí sẽ kiệt quệ, văn minh giải thể…
Vì vậy, nó không nguyện ý chiến đấu nữa.
Đương nhiên đây cũng là vì Nhiếp Thanh Cầm hoàn toàn không phải là chủ nhân của kiếm Xương, nếu không bà ta cưỡng chế sử dụng Kiếm Xương cũng không phải là không thể.
“Đáng tiếc, còn có áo giáp khí vận được luyện chế từ mảnh vỡ khai thiên kia, một kiếm này của nhóc Tô sợ rằng vẫn không thể giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm”, Tống Xạ Sơn mỉm cười ngốc nghếch, lẩm bẩm một câu, ông ta kích động tới toát mồ hôi hột, mặc dù một chiêu này không thể giải quyết dứt điểm, nhưng kiếm tiếp theo liền có thể mà! Không phải là đủ rồi sao? Kết quả này quả thực quá mộng ảo, mộng ảo đến mức Tống Xạ Sơn có một loại cảm giác như đang ngây ngô nằm mộng.
Đúng lúc này.
“Quốc chủ Thái Nhất, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta sợ rằng sẽ chết dưới kiếm quang này đó, ông cho rằng áo giáp trên người bà ta có thể chống đỡ một kiếm tiếp theo của tôi nữa không?”, Tô Minh bỗng nhiên mở lời.
Có chút khinh thường, càng nhiều thêm một phần lạnh lùng.
Anh liếc nhìn về hướng hoàng cung, tùy ý lên tiếng.
Cho dù anh biết áo giáp màu máu kia của Nhiếp Thanh Cầm vô cùng không đơn giản, dù một chiêu kiếm quang Thiên Vẫn của anh đã vì cuộc chạm trán vừa rồi với kiếm Xương mà hao tổn ít nhất bảy phần uy lực.
Nhưng anh vẫn rất chắc chắn, cho dù kiếm quang Thiên Vẫn chỉ còn lại ba phần công lực vẫn như cũ có thể xé nát bộ giáp màu máu, trong tích tắc giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là niềm tin tuyệt đối vào kiếm quang Thiên Vẫn!
Chương 830: Nền văn minh bị trôi đi?
Trong thời gian bằng đá đánh lửa, Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một thanh kiếm!
Kiếm khá rộng, có hai lưỡi. Lưỡi kiếm màu đen, thân kiếm màu tím. Có phong mang vô hình như tia chớp lưu chuyển trên thân kiếm, những phong mang tia chớp đó tựa như đang phác họa từng văn tự cổ xưa.
Đồng thời, có trời đất bao la, sinh linh vạn vật, hỗn độn nhu động, đạo pháp nguyên thủy cũng đang lưu chuyển trên chuôi kiếm.
Kiếm này vừa ra đã khiến phía cuối vòm trời vẫn luôn yên bình, mây tía ba ngàn trượng bắt đầu từ trong hư vô hỗn hộn tiến đến.
Con mắt văn minh mơ hồ dao động.
Nguồn gốc văn minh dày nặng đang bốc lên, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể trút xuống.
Cả vực Hỗn Độn đều khẽ run rẩy, dường như hàng rào biên giới của vực Hỗn Độn sắp bị xé toạc, dường như cả vực Hỗn Hộn như sắp vỡ vụn trong khư không bao la.
Tầng Thái Nhất càng lung lay sắp đổ hơn, nếu như không phải có một cỗ lực lượng thần bí liên quan bảo hộ thì tầng Thái Nhất e là đã hóa thành hư không rồi.
"Kiếm Xương, trảm!", sau một lượt hô hấp, Nhiếp Thanh Cầm tay cầm chặt kiếm, một tiếng quát thẳng lên trời, sắc mặt hơi đỏ bừng lên, kiếm chuyển động trong tay bà ta, chém về phía Tô Minh đang chậm rì rì dùng Ma La kiếm chém ra kiếm mang Thiên Vẫn tử sắc.
Nhất thời...
Ánh sáng trắng bạc xé rách nửa bầu trời, chém đứt vô số quy luật đạo vận, từ binh khí Vĩnh Hằng kiếm Xương dao động mà đi.
Cả đất trời dường như ngừng chuyển động.
Một trảm của kiếm Xương mang lại cho người khác cảm giác như nền văn minh Xương đã khai thiên lập địa trở về với hỗn độn hư không từ đầu! Một cảm giác hủy diệt tất cả, bao gồm cả thời gian, không gian, luân hồi vân vân...
Điều đáng sợ hơn là kiếm Xương chém ra, mơ hồ như lực lượng và khí vận của cả vực Hỗn Độn đều dung hòa vào trong một kiếm này.
Tập hợp lực lượng đất trời.
Đây chính là sự khủng bố của binh khí Vĩnh Hằng, có thể mượn lực lượng số mệnh văn minh, đương nhiên chỉ là mượn một chút ít mà thôi, bởi vì Nhiếp Thanh Cầm cũng không phải là chủ nhân của kiếm Xương.
Nhưng cho dù như vậy, cũng... quá mạnh rồi!
Tống Xạ Sơn há hốc miệng, chỉ cảm thấy cổ họng như bị chặn cứng lại, không cách nào để hít thở. Trên thực tế, giây phút này, dù ông ta đứng trong hư không, không phải là người bị kiếm Xương nhắm vào cũng có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần, cảm giác như tử thần đang nhảy múa trước mặt vậy.
Hư không, trên tàu chiến con thoi, toàn thân Ninh Triều Thiên toát mồ hôi, cả người như bị chìm vào nước rồi được vớt ra vậy, toàn thân đều ướt nhẹp.
Mặt mũi Ninh Triều Thiên run rẩy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng kiếm Xương vừa động ông ta đã biết Tô Minh xong rồi!
Trong một nền văn minh, binh khí Vĩnh Hằng đại khái chính là vô địch?
Nhóc Tô còn có thể tạo ra được kỳ tích không? Còn có thể không?
Ngay sau đó.
Dưới sự chứng kiến của hàng tỷ người.
Đến rồi.
Quang mang một trảm của kiếm Xương và kiếm quang Thiên Vẫn của Tô Minh không bên nào nhường bên nào.
Cú va chạm này.
Lặng yên không một tiếng động.
Chỉ còn lại ánh sáng trắng vô tận.
Kiếm quang hàng tỷ trượng, che lấp bầu trời.
Tái tạo hương vị văn minh.
Sức lực hủy diệt đỉnh điểm, nếu không phải bị một cỗ lực lượng thần bí dính dáng sâu trong hư không rộng lớn, e là hàng tỷ võ giả xung quanh tầng Thái Nhất đã bị hóa thành tro tàn rồi ấy chứ?
Ước chừng trong vài lượt hô hấp, không ai có thể nhìn, không ai có thể nghe, không ai còn suy nghĩ và trực giác nữa, dường như toàn bộ đều bị năm tháng niêm phong đóng kín, không gian ngừng chuyển động.
Mãi sau vài lượt hô hấp, mới dần dần sống lại, có cảm giác như chết đi sống lại.
Cũng chính giờ khắc này.
"Vù!"
Rõ ràng phía cuối bầu trời vang lên một tiếng rên rỉ.
Sau đó gần như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, trong vực Hỗn Đỗn quy luật đã không còn hoàn chỉnh, linh khí có chút bắt đầu suy giảm, tiêu tán.
Việc này... việc này... việc này cho thấy, số mệnh của nền văn minh Xương đang trôi qua?
Cũng chỉ có số mệnh của một nền văn minh trôi qua mới có thể tạo ra kết quả thế này!
Số mệnh của nền văn minh Xương tại sao lại đột nhiên bắt đầu trôi đi? Trong đầu óc của hàng tỷ người lập tức xuất hiện một ý niệm, binh khí Vĩnh Hằng kiếm Xương bị thương rồi!
Thân là binh khí Vĩnh Hằng, kiếm Xương dùng để trấn áp số mệnh của nền văn minh Xương, đây là trách nhiệm của nó chứ không phải là dùng để chiến đấu.
Dùng để chiến đấu thường sẽ không có khả năng bị thương, nhưng một khi bị thương thì không thể hoàn toàn trấn áp số mệnh văn minh nữa, đến lúc đó sẽ dẫn đến số mệnh trôi đi mất.
Vậy thì, cũng có nghĩa là vừa nãy... kiếm Xương đã thua Ma La kiếm của Tô Minh ư?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, không nghĩ cũng biết cảm giác sợ hãi, cảm giác chết cũng không dám tin đó thế nào.
Căn bản không thể nào! Kiếm Xương trong nền văn minh Xương là vô địch, vô địch tuyệt đối mới đúng chứ! Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nhất thời, trong đầu hàng tỷ người đều trở nên vô tri vô giác.
Một lát sau.
Tất cả quang mang tan hết đi.
Trong những đôi mắt đang nhìn chằm chằm gắt gao có thể nhìn thấy... kiếm ý Thiên Vẫn do Tô Minh sử dụng Ma La kiếm tế ra vẫn còn! Nó có màu tím, kiếm quang bộ dạng uể oải, thảnh thơi thật sự vẫn còn! Mặc dù kiếm quang đã ảm đạm đi vài phần!
Còn kiếm quang của một trảm kiếm Xương đó đã biến mất không còn lại chút gì.
Mắt thấy là thật, là sự thật!
Một trảm kiếm Xương đã bại bởi Ma La kiếm của Tô Minh.
"Không! Không thể nào, việc này tuyệt đối không thể!", Nhiếp Thanh Cầm gần như sắp sụp đổ rồi.
Trên thực tế, từ khi Tô Minh đến đây cho đến bây giờ, cho dù trước đó Tô Minh giết chết bốn lão Viên Nha, giết chết Tùy Y Nhân, thậm chí giết chết cả bà lão Quỷ Sha, dù bà ta tức giận, không cam lòng, đau lòng nhưng vẫn luôn không hề hoảng hốt do có kiếm Xương bên người, kết quả là chắc chắn...
Nhưng bây giờ.
Kết quả lại không còn chắc chắn nữa!
Có điều, cảm xúc sụp đổ này chưa duy trì được thêm nửa lượt hô hấp, cả người Nhiếp Thanh Cầm đã run rẩy, nội tâm kinh hãi, rét lạnh thấu xương.
Bằng mắt thường có thể thấy, một chiêu kiếm quang Thiên Vẫn do Tô Minh sử dụng Ma La kiếm thi triển ra đến rồi, vẫn còn đang nhắm vào bà ta, đã đến trước mắt rồi.
Cái chết thật sự sắp kéo đến!
Bất giác, Nhiếp Thanh Cầm muốn vung kiếm Xương trong tay lên lần nữa.
Cho dù kiếm Xương vừa thất bại, nhưng suy cho cùng vẫn là binh khí Vĩnh Hằng, cũng là con át chủ bài mạnh nhất mà bà ta có thể lấy ra.
Nhưng bà ta vừa vung lên lại... lại tuyệt vọng phát hiện ra - không động dụng được kiếm Xương nữa.
Các loại ảo ảnh luân hồi đều đã xuất hiện.
Lực chôn vùi khủng bố hướng về các tầng không gian dày đặc.
Hiệu quả thị giác giống như một vụ nổ mạnh cả tầng vậy, tựa như khai liên lập địa sinh ra một nền văn minh mới, quá đỗi khủng bố!
Nháy mắt sau đó, 7000 Pháp Tắc Trường Hà tan ra, toàn bộ trở lại vào trong cơ thể Tô Minh, dồng thời, khóe miệng Tô Minh cũng có một tia máu đỏ tươi.
Pháp Tắc Trường Hà không bị chút thương tổn nào, hoàn hảo không sứt mẻ, nhưng bản thân Tô Minh do đã bị lực xung kích vô diễn khổng lồ chấn động tới nên có chút thương thế, đương nhiên nháy mắt là khỏi.
Nhìn lại bà lão Qủy Sha.
"Cọ cọ cọ cọ".
Bà ta lại lùi về sau bốn bước.
Không giống như Tô Minh khóe miệng chỉ tràn ra một vệt máu, cánh tay của bà ta, cánh tay mà bà ta thi triển võ kỹ đã không còn nhìn rõ huyết nhục, rách toác nhìn thấy cả xương. Thương thế nghiêm trọng hơn Tô Minh.
"...", trong hốc mắt lõm vào quỷ dị che kín như mạng nhện của bà lão Qủy Sha tràn ngập vẻ kiêng kỵ, khiếp sợ âm u.
Ngay đến thủ đoạn tiên nhân bà ta cũng đã dùng rồi mà vẫn chịu thiệt ư? Tính toán vẫn sai ư?
"Đây...", trong hư không, Ninh Triều Thiên suýt chút nữa là nghẹn chết, vừa nãy ông ta cảm thấy trong lòng tuyệt vọng khi bà lão Qủy Sha sử dụng thủ đoạn tiên nhân, chỉ biết cầu nguyện Tô Minh đừng chết, không hơn không kém. Nhưng trên thực tế Tô Minh không những không chết, ngược lại còn chiếm được ưu thế dưới một kích này.
Việc này không phải là vui mừng nữa mà là kinh hãi.
Ninh Triều Thiên bị tên đồ nhi này của mình dọa cho có chút không biết phải làm sao.
Đừng coi thường một chiêu này của Tô Minh, suýt chút nữa đã phá vỡ được hệ thống võ đạo rồi, không, phải là phá vỡ hệ thống văn minh.
Hệ thống văn minh vững chắc và mạnh mẽ hơn nhiều so với hệ thống võ đạo.
Nhìn sang ba người Hữu Cầm Bảo Bảo, giờ phút này đã trực tiếp ngây ra như kẻ ngốc.
"Sư tôn, đừng đùa với cậu ta nữa, toàn lực ra tay, giết chết cậu ta đi!", Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên quát lên, thanh âm kiên định và tàn nhẫn.
Sốt ruột rồi.
Tô Minh hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự đoán khiến bà ta có chút bất an.
Lần đầu tiên bà ta cảm thấy có một người nằm ngoài sự toan tính, nắm trong tay của bà ta như vậy.
"Đi!", bà lão Qủy Sha gật đầu, đồng thời cũng trở nên vô cùng thận trọng, không tiếp tục nương tay nữa, quát lên một tiếng sau đó chiếc bình đựng đầy cát chảy đang nhu động trong tay lập tức được tế ra.
Chiếc bình dâng lên cuồn cuộn ngất trời. Phảng nhất như thay thế cả bầu trời.
Trong lúc nhất thời, cả thiên địa cơ hồ như đều bị hút vào trong chiếc bình.
Dòng cát chảy đó đã bắt đầu chảy xuôi.
Dòng chảy này giống như vết nứt thiên hà, đổ ngược xuống nhân gian.
"Tiên khí quả nhiên khủng bố, chỉ là một tiên khí đã hỏng cơ hồ cũng không thua kém bao nhiêu binh khí Vĩnh Hằng", Nhiếp Thanh Cầm thở phào một hơi, đã dùng đến cả bào lão Qủy Sha rồi, Tô Minh không thể tạo nên thần tích thêm được nữa, tuyệt đối không thể. Bà ta nhìn sâu vào bà lão Qủy Sha một cái, ánh mắt vừa khát vọng vừa tham lam, nhưng cảm xúc này chỉ lóe lên rồi biến mất, bà ta có thể nắm trong tay binh khí Vĩnh Hằng là đủ rồi, không phải sao?
Tô Minh lúc này quả thực đã cảm nhận được nguy hiểm của cái chết. Nguy hiểm đó giống như những con kiến thèm máu bò trong lòng vậy.
Lông tóc toàn thân Tô Minh dựng thẳng lên. Nhất là giờ phút này anh còn là người bị bà lão Qủy Sha nhắm vào.
Sau một phần mười lượt hô hấp.
Đến rồi! Dòng lũ cát chảy kỳ quái ăn mòn, cuồn cuộn vô biên đó đến rồi.
Trút xuống ngay phía trên đỉnh đầu Tô Minh, đứng trước một biển lớn nhiều như vậy, dồi dào như vậy, Tô Minh tựa như một con kiến quá đỗi nhỏ bé!
Dòng lũ cát chảy từ hư không, từ thời không, từ chân không, từ ngoại vực, từ các góc độ, các không gian mà đến, khóa chặt Tô Minh. Cho dù bây giờ Tô Minh có thi triển quy luật Thất Đoạn đỉnh phong cũng rất khó né tránh.
"Bia Huyền Diệu, ra!", giữa lúc sinh tử, Tô Minh mặt không biến sắc, không nhìn ra có chút sợ hãi nào, vô cùng bình tĩnh, dưới hàng tỷ con mắt, anh quát nhẹ một tiếng.
"Hừ", Nhiếp Thanh Cầm sờ mũi, bà ta thừa nhận tấm bia Huyền Diệu này của Tô Minh khá thú vị, nhưng dùng để ngăn chặn dòng lũ cát chảy ư? E là quá mơ mộng, suy nghĩ viển vông rồi, bà ta còn tưởng Tô Minh có còn bài chưa lật nào khác, không ngờ...
"Tạm biệt nhé, Tô Minh", Nhiếp Thanh Cầm âm thầm tự nói.
Trong hư không, Tống Xạ Sơn và Ninh Triều Thiên đều hết sức tuyệt vọng, khi Tô Minh xuất ra bia Huyền Diệu, cả hai người đều biết không đủ!
Bia Huyền Diệu tuyệt đối không đủ!
Quả nhiên.
Trong thời gian bằng đá đánh lửa.
"Xích xích xích xích", dòng lũ cát chảy vô tận lập tức đổ xuống trên bia Huyền Diệu.
Tàn quyển ngợp trời.
Ăn mòn vô thượng.
Có thể thấy được rõ ràng, bia Huyền Diệu đang rên rỉ, run rẩy, hào quang ảm đạm, xuất hiện vết nứt, vết lõm xuống, vết cắt rách, dấu hiệu sụp đổ.
Gần như sắp bị đánh phế trong nháy mắt.
Hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Trừ khi là binh khí Vĩnh Hằng, thân mang khí vận văn minh, bằng không bảo bối cấp hỗn độn cho dù có mạnh thế nào, mạnh như bia Huyền Diệu cũng vĩnh viễn không thể so với bảo bối tồi tàn liên quan đến chữ tiên.
Thế nhưng, trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh giây tiếp theo sẽ phải chết! Bởi vì giây tiếp theo bia Huyền Diệu sẽ bị hóa thành hư vô, không thể chống cự được nữa, bia Huyền Diệu có thể chống trọi trong một hơi thở đã vượt quá tưởng tượng rồi, nằm ngoài dự liệu của Nhiếp Thanh Cầm và bà lão Qủy Sha rồi thì Tô Minh lại nhếch miệng cười, nụ cười tàn nhẫn không kiêng nể gì.
Đủ rồi!
Điều anh muốn chính là bia Huyền Diệu chống cự được một hơi thở. Một hơi thở này tựa hồ ngắn ngủi nhưng do bia Huyền Diệu ngăn cản được dòng lũ cát chảy, đương nhiên Tô Minh sẽ không bị dòng lũ cát chảy này khóa chặt nữa, anh được trả tự do thì có thể tùy ý ra tay.
Giờ phút này, nhìn bà lão Qủy Sha rõ ràng trạng thái không tốt, gương mặt như bộ xương khô tái nhợt, tiêu hao quá nghiêm trọng.
Rõ ràng, bà ta tế ra Qủy Sha Tiên Quán cũng không dễ dàng gì, cũng đã tiêu hao quá lớn!
Chương 827: Xem ra đoán đúng rồi!
Giây phút này bà lão Quỷ Sha gần như không hề do dự, muốn sử dụng hết thảy thủ đoạn để chống đỡ.
Nhưng mà...
Xuy!
Còn chưa kịp ra tay! Bà lão Quỷ Sha đã cảm thấy có một đạo quang ảnh thần chết lập tức từ ấn đường của chính mình chui vào trong thần hồn thức hải của bà ta!
Xong rồi!
Bà lão Quỷ Sha bất động, còn chưa kịp sử dụng mọi loại thủ đoạn đã bị bóp chết, bà ta đã trở thành bia ngắm sống bị theo sát.
"Hô", bà ta trở thành bia ngắm sống lập tức rơi vào thế giới điên cuồng thiêu đốt của Thái U Hỏa.
Thân thể và thần hồn dưới hai kích tấn công mạnh mẽ, cộng thêm vốn đang ở trong trạng thái tuyệt đối suy yếu, bà lão Quỷ Sha cơ hồ nháy mắt mất đi suy nghĩ và khả năng phản kháng.
Mà thế này vẫn chưa đủ.
Sát chiêu khủng bố hơn đó là kiếm phong ngay sát sau đó, kiếm phong của kiếm ý Thiên Vẫn.
Kiếm phong quét qua, cơ thể của bà lão Quỷ Sha lập tức bị chém thành những mảnh nhỏ, thần hồn cũng hóa thành mảnh nhỏ.
Chết!
Tổng tất cả liên hoàn sát chiêu, Tô Minh căn bản còn chưa tốn mất một hơi thở, ước chừng chỉ khoảng nửa hơi thở đã kết thúc.
Một giây, đúng là tốc độ chân chính.
Vào khoảnh khắc bà lão Quỷ Sha tử vong, Quỷ Sa Tiên Quán do mất đi chủ nhân nên đã trực tiếp dừng tấn công lại, trở thành một vật vô chủ.
Tâm thần Tô Minh khẽ động, nắm lấy Quỷ Sa Tiên Quán trong tay.
Món hời lớn!
Còn bia Huyền Diệu dĩ nhiên hấp hối, gần như chỉ còn lại một cái xác tàn, nhưng chưa hoàn toàn bị chôn vùi là đủ rồi. Vẫn có thể hồi phục, bởi vì bia Huyền Diệu chính là chí bảo bản mệnh của Tô Minh. Tô Minh có khả năng hồi phục mạnh mẽ thì đương nhiên bia Huyền Diệu cũng có.
Kể từ giây phút này, bia Huyền Diệu đã bắt đầu điên cuồng hồi phục, chỉ cần vài hơi thở là đã hồi phục được một nửa, quá khủng bố!
Vào lúc này xung quanh có thể tưởng tượng một mảng yên tĩnh.
"Xem ra đoán đúng rồi", nhìn thần sắc biến đổi của Nhiếp Thanh Cầm, Tô Minh liền biết anh đã đoán đúng.
Trên thực tế, anh sớm đã nghi ngờ rồi.
Điểm nghi ngờ rất rõ ràng, nếu như quốc chủ của Thái Nhất thần quốc là đồ bỏ đi như vậy, để vợ mình ám toán đến nay vẫn còn hôn mê, vậy thì với thực lực và thủ đoạn mà Nhiếp Thanh Cầm thể hiện ra hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết quốc chủ Thái Nhất thần quốc.
Đừng nói cái gì mà bà ta yêu sâu đậm quốc chủ Thái Nhất thần quốc, nếu yêu sâu sắc như vậy thì không thể hạ độc ám toán chồng của mình, khiến chồng mình cứ mãi hôn mê được. Không yêu thương thì giết bỏ, tự mình lên làm nữ hoàng cũng không phải dễ dàng, cho nên căn bản đây chính là mâu thuẫn.
Còn nữa, Tiểu Mạt! Đây là một nhân vật mấu chốt.
Lúc đó khi Tiểu Mạt bại lộ, anh đã cảm nhận được trên người Tiểu Mạt có khí tức huyết mạch của Nhiếp Thanh Cầm, cho nên Tiểu Mạt là con gái của Nhiếp Thanh Cầm? Hay chị em? Hoặc có lẽ chính là một tia thần hồn phân thân gì đó của Nhiếp Thanh Cầm? Tô Minh không chắc chắn.
Sau khi đến Thái Nhất thần quốc, tiếp xúc với Nhiếp Thanh Cầm ở cự ly gần, phán đoán về khí tức chính xác hơn thì Tô Minh đã gần như xác định được Tiểu Mạt chính là con gái của Nhiếp Thanh Cầm. Nhưng đây vẫn không phải là điểm then chốt, điều mấu chốt có lẽ Tiểu Mạt chính là con ruột của Nhiếp Thanh Cầm và quốc chủ Thái Nhất thần quốc.
Thái Nhất thần quốc thật sự chỉ có một vị công chúa sao?
Nếu như là thật thì Tô Minh dám nói, vị công chúa duy nhất của Thái Nhất thần quốc đó chính là Tiểu Mạt chứ không phải là Phong Vũ Vân. Phong Vũ Vân căn bản không phải là con gái của quốc chủ Thái Nhất thần quốc.
Tại sao lại có sự nghi ngờ như vậy?
Bởi vì, trước đó vào khoảnh khắc anh giết chết bà lão Quỷ Sha, anh cảm nhận được một sợi dao động khí tức kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất, rất mờ nhạt, đến quá nhanh mà đi cũng đặc biệt nhanh.
Khí tức đó tuyệt đối là của một lão quái vật siêu cấp khó mà tưởng tượng. Khả năng cao chính là cấp độ tiên nhân chân chính.
Còn nguồn gốc của sợi khí tức đó tựa hồ như đến từ hoàng cung của Thái Nhất thần quốc!
Tô Minh có lý do để nghi ngờ khí tức đó chính là quốc chủ của Thái Nhất thần quốc!
Mà thông qua sợi khí tức chợt lóe lên rồi biến mất đó, Tô Minh có thể khẳng định, chủ nhân của khí tức đó hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì đến Phong Vũ Vân, ngược lại có mối liên quan rất lớn với khí tức của Tiểu Mạt.
Cho nên, nếu như chủ nhân của sợi khí tức đó thật sự là quốc chủ Thái Nhất thần quốc thì kết luận chính là: Phong Vũ Vân không phải con gái của đối phương mà chính là Tiểu Mạt!
Đây là một thu hoạch tin tức có tính phá vỡ lật đổ.
Tô Minh bây giờ vẫn chưa khẳng định 100%, nhưng chỉ cần giết chết Nhiếp Thanh Cầm thì sẽ biết được nhỉ?
Lúc này.
"Cậu...", Nhiếp Thanh Cầm nhìn chằm chằm vào Tô Minh, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, bởi vì tóc gáy của bà ta đều đã dựng đứng lên rồi, không ai có thể hình dung được cảm giác đáng sợ khi bị Ma La kiếm nhắm vào.
Nhiếp Thanh Cầm đã không kịp suy nghĩ vì sao Tô Minh lại biết nhiều bí mật như vậy?
Bà ta phải sống đã.
Phải tự cứu lấy mình.
Đây mới là điều quan trọng nhất lúc này.
"Thiên Vẫn kiếm!", cùng lúc đó, thanh Ma La kiếm được Tô Minh giơ lên đột nhiên sáng rực lên, quát lớn một tiếng.
Kiếm ý Thiên Vẫn tựa như thật sự muốn rạch trời rơi xuống, sức hủy diệt đến cực điểm, mọi âm thanh đều tan biến, vạn vật yên tĩnh, giữa đất trời chỉ có kiếm quang, chỉ có âm thanh do kiếm phát ra.
Tô Minh có thể cảm nhận được sự hưng phấn của kiếm ý Thiên Vẫn.
Kiếm ý Thiên Vẫn quá mạnh, kiếm bình thường không thể chịu đựng được, cho nên kiếm bình thường căn bản không thể phát huy được uy lực chân chính của nó, ví dụ như Tù Ma hoàn toàn không đủ khả năng.
Nhưng Ma La kiếm thì đủ.
Nhìn tựa như một đạo kiếm quang màu tím bình thường nhưng chói mắt! Quá chói mắt...
Trong hàng tỷ người có mặt ở đó, gần như chỉ trừ vài cá nhân riêng biệt hơi có dự liệu và chuẩn bị trước ra thì những người khác hầu như trong khoảnh khắc này nhãn cầu như muốn nổ tung, mắt đều phải mù, nước mắt còn có chút máu tươi trào ra, nhìn trông rất đáng sợ.
Đều chỉ vì nhìn kiếm quang Thiên Vẫn một cái.
"Hí..."
Kiếm quang Thiên Vẫn chuyển động.
Chuyển động này khiến đất trời cũng phải run rẩy, vô số quy luật liên quan đến kiếm đạo trong thiên địa đều bắt đầu tan rã, lui bước rồi bị chôn vùi...
Chương 828: Kiếm Xương
Tia sáng phát ra từ Thiên Vẫn Kiếm khóa chặt Nhiếp Thanh Cầm.
Nhưng điều khiến người ta phải kinh ngạc là tốc độ của ánh kiếm không hề nhanh, rõ ràng đã thêm vào quy luật không gian thất đoạn đỉnh phong lại vẫn nhàn nhã như cũ, thậm chí mang tới cảm giác sên bò.
Nhưng sức khủng bố vẫn không đổi , cho dù kiếm quang rất chậm, nhưng bạn không thể né tránh, hoàn toàn không thể né tránh…
Kể cả bản thân Nhiếp Thanh Cầm, cũng chắc chắn rằng không thể thoát khỏi một kiếm này.
Chỉ có thể cứng rắn đối kháng.
Ánh mắt bà ta vô cùng thận trọng, thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng.
Nhưng không có sự tuyệt vọng.
Ngược lại còn toát ra tia hưng phấn!
Đúng lúc này.
“Vù…”
Khí tức của Nhiếp Thanh Cầm đột ngột bắt đầu dao động.
Không hề có dấu hiệu báo trước.
Bà ta cuối cùng cũng đã bộc lộ thực lực của mình.
Những năm này, đây vẫn là lần đầu tiên bạo lộ thực lực chân chính trước mặt mọi người.
Nhất thời.
Bầu không khí mở rộng.
Khí vận của tầng Thái Nhất cộng thêm một phần nhỏ căn nguyên văn minh khiến khí tức trên người Nhiếp Thanh Cầm giống như một đại dương cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt.
Cảnh giới theo cấp số nhân từ Đại Đế trung vị bậc tám trong chớp mắt thăng cấp lên Đại Đế thượng vị bậc chín.
Vẫn tiếp tục tăng.
Chẳng bao lâu đã đạt tới đẳng cấp bán bộ Tiên Nhân.
Hơn nữa, cho dù là Tống Xạ Sơn hay là Ninh Triều Thiên đều cảm nhận được, bán bộ Tiên Nhân của Nhiếp Thanh Cầm còn ổn định hơn rất nhiều so với người cùng cấp bậc là bà lão Quỷ Sha.
Căn bản không thuộc cùng một đẳng cấp, Nhiếp Thanh Cẩm che giấu càng sâu.
Thẳng đến khi khí tức của bà ta tích trữ tới đỉnh phong, gần như chỉ còn cách Tiên Nhân chân chính một đường kẽ tóc.
Cuối cùng cũng dừng lại.
Còn không đợi hàng trăm triệu người có mặt thở phào nhẹ nhõm.
Toàn thân Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên xuất hiện từng lớp màn sáng màu máu, những màn sáng đó giống như những mảnh ghép của áo giáp, nhanh chóng kết hợp lại, bao bọc lên cơ thể bà ta hình thành nên một tầng phòng ngự.
Nhìn từ xa, Nhiếp Thanh Cầm Lúc này giống như một nữ chiến thần mặc chiến giáp màu máu, khí tức thô bạo không hề kiêng dè bộc phát ra ngoài, mang tới một loại phòng ngự tuyệt đối, không có bất kỳ tia sống sót nào.
“Giáp khí vận được luyện chế từ mảnh vỡ thiên địa?”, người khác có thể nhìn không biết nhưng Tống Xạ Sơn liếc mắt đã nhận ra, sau đó liền hít ngược một ngụm khí lạnh.
Hơn một tỷ năm trước, khi nền văn minh Xương khai thiên lập địa, tất nhiên sẽ lưu lại một vài mảnh vụn từ dấu vết hình thành đó.
Những mảnh vỡ đó đều là chí bảo, bao hàm sức mạnh công đức khai thiên lập địa, ai mà không muốn đoạt được? Sợ rằng học viện Hỗn Độn vô dục vô cầu cũng không tránh khỏi khao khát.
Trên thực tế, học viện Hỗn Độn quả thực đã giành được một vài mảnh vỡ khai thiên đó, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ, và hầu hết những mảnh còn lại đều lưu lạc khắp nơi vẫn là một bí ẩn.
Trong hàng trăm triệu năm rất nhiều lần các quản lý cấp cao của học viện Hỗn Độn từng nghĩ đến việc tìm kiếm những mảnh vỡ khai thiên của nền văn minh Xương, đáng tiếc vẫn luôn không có chút manh mối, thời gian dần trôi cũng rơi vào quên lãng, không ngờ tới… trước mặt…
Trời ạ!
Tống Xạ Sơn muốn há miệng mắng chửi.
Phần lớn các mảnh vỡ khai thiên đó vậy… vậy… vậy mà đều nằm trong tay Nhiếp Thanh Cầm? Còn bị luyện chế thành một bộ chiến giáp? Hơn nữa, trong chiến giáp còn ẩn chứa nguồn vận khí khủng bố.
Bộ chiến giáp này mặc dù vẫn chưa là tiên khí, nhưng nếu nó được sử dụng trong nền văn minh Xương, chiếm giữ các giới hạn quy luật thêm vào khí vận văn minh của nền văn minh Xương, e rằng còn lợi hại hơn cả một món tiên khí đi?
Chỉ với bộ chiến giáp này trong mắt Tống Xạ Sơn, Nhiếp Thanh Cầm cơ hồ đã vững như Thái Sơn, bất khả chiến bại.
Và đây mới chỉ là khởi đầu.
Trong nháy mắt, Nhiếp Thanh Cầm bỗng nhiên nhấc tay, liền xuất hiện một thanh kiếm!
Kiếm có chút rộng.
Hai lưỡi.
Lưỡi kiếm mang sắc đen.
Thân kiếm ánh tím.
Có những viền chớp điện bén nhọn lưu chuyển trên thân kiếm, những đường viền đó dường như đang phác thảo nên những văn tự cổ.
Đồng thời, có đất trời bao la, sinh linh vạn vật, hỗn độn nhu động, đạo pháp xuôi mênh mang vờn quanh kiếm.
Một chiêu kiếm vừa tung ra, cuối bầu trời vốn vẫn luôn tĩnh lặng bắt đầu cuộn dâng cột tử khí cao ba ngàn thước, lao tới từ hỗn độn hư vô.
Con mắt của nền văn minh dao động mờ ảo.
Căn nguyên văn minh phong phú cuồn cuộn, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Toàn bộ vực Hỗn Độn khẽ rung động, dường như ranh giới của vực sắp bị xé toạc, dường như, toàn bộ vực Hỗn Độn sẽ tan rã trong hư không mênh mông này!
Tầng Thái Nhất càng lung lay sắp đổ, nếu không phải có một lực lượng thần bí đang níu kéo bảo vệ, e rằng nó đã sớm hóa thành hư không rồi.
“Kiếm Xương, chém!”, sau một nhịp thở, Nhiếp Thanh Cầm nắm giữ thanh kiếm, bà ta quát lên một tiếng vang dội, khuôn mặt cũng khẽ biến sắc, vung lên thanh kiếm trong tay chém một đường về phía Tô Minh vẫn đang chậm rãi nhàn tản cùng Ma La Kiếm đang phiêu đãng liếm quang Thiên Vẫn sắc tím kia.
Ngay lập tức.
Ánh sáng trắng bạc xé toạc nửa bầu trời, chặt đứt vô số quy luật đạo vận, chấn động từ binh khí Vĩnh Hằng, kiếm Xương.
Cả đất trời như ngưng đọng.
Kiếm Xương chém ra, tạo cho mọi người cảm giác như nền văn minh Xương vốn đã hình thành nay lại một lần nữa trở về với hư không hỗn độn! Một cảm giác hủy diệt mọi thứ, bao gồm cả thời gian và không gian luân hồi!
Nhưng càng đáng sợ hơn là, kiếm Xương chém ra, toàn bộ sức mạnh cùng khí vận của vực Hỗn Độn không thể giải thích được đều dung hòa vào trong đường kiếm này.
Tập hợp sức mạnh của đất trời.
Đây chính là sự khủng bố của binh khí Vĩnh Hằng, có thể mượn sức mạnh từ khí vận của nền văn minh Xương, đương nhiên chỉ là mượn dùng một chút, bởi Nhiếp Thanh Cầm không phải là chủ nhân của nền văn minh Xương này.
Nhưng dù vậy ...
Quá mạnh!
Tống Xạ Sơn há hốc miệng, chỉ cảm thấy cổ họng cùng hai mắt đều như bị chặn lại, không có cách nào hô hấp, trên thực tế, lúc này cho dù ông ta đứng trong hư không, không bị kiếm Xương khóa chặt cũng có thể cảm giác được tử vong đang đến gần bên, là loại cảm giác tử thần đang nhảy múa ngay trước mặt đó.
Hư không, trên tàu con thoi chiến đấu, toàn thân Ninh Triều Thiên toát mồ hôi lạnh, cả người như vừa được vớt ra từ vũng nước, ướt đẫm.
Sắc mặt ông ta co quắp, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng kiếm Xương vừa động, ông ta liền biết, Tô Minh toi đời rồi!
Trong một nền văn minh binh khí Vĩnh Hằng có lẽ là bất khả chiến bại, phải không?
Nhóc Tô còn có thể tạo nên kỳ tích không? Vẫn có thể sao?
Chương 829: Oan gia ngõ hẹp
Một giây tiếp theo.
Dưới ánh nhìn đổ dồn của hàng trăm triệu người.
Đến rồi.
Kiếm Xương sắc bén cùng kiếm quang Thiên Vẫn như oan gia ngõ hẹp, va chạm vào nhau.
Lần đụng độ này lặng lẽ không tiếng vang.
Chỉ còn lại ánh sáng trắng vô tận.
Ánh sáng hàng tỷ thước, che phủ cả bầu trời.
Có hương vị như muốn tái tạo lại cả nền văn minh.
Sức mạnh hủy diệt cực hạn, nếu không phải bị một luồng năng lượng thần bí liên quan dẫn dắt dư chấn vào hư không mênh mông, sợ rằng mấy trăm triệu tu giả võ đạo đang vây xem trên tầng Thái Nhất đều đã hóa thành tro tàn rồi?
Chỉ trong thời gian vài nhịp thở, không ai có thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy, cũng không còn ai có thể duy trì suy nghĩ cùng trực giác, như thể tất cả đều đã bị thời gian cùng không gian phong ấn ngưng đọng lại.
Mãi cho đến vài nhịp thở sau, mới từ từ sống lại, cảm giác như sống lại từ cõi chết.
Cũng đúng lúc này.
“Ong!”
Rõ ràng phía cuối chân trời vang lên một tiếng than khóc.
Sau đó.
Cơ hồ tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được pháp tắc trong vực Hỗn Độn không còn hoàn chỉnh nữa, linh khí có xu hướng thoái trào và tiêu tán.
Cái… cái… cái này chứng minh khí vận của nền văn minh Xương đang lụi tàn?
Cũng chỉ khi khí vận của một nền văn minh phiêu tán mới có thể gây ra loại kết quả này!
Tại sao khí vận của nền văn minh Xương đột nhiên biến mất? Một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu họ- binh khí Vĩnh Hằng bị thương rồi!
Là một binh khí Vĩnh Hằng, kiếm Xương được sử dụng để trấn áp khí vận của nền văn minh Xương, đây là nhiệm vụ của nó, vốn không phải để chiến đấu.
Dùng để chiến đấu bình thường sẽ không có khả năng bị thương, nhưng một khi bị tổn hại, sẽ không thể hoàn toàn áp chế khí vận của nền văn minh nữa, sẽ dẫn tới việc khí vận lụi bại.
Vậy thì, cũng chính là nói, vừa rồi… kiếm Xương đã thua Ma La Kiếm của Tô Minh?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, có thể tưởng tượng được sự kinh hãi, lạnh căm có chết cũng không dám tin kia của những người đang có mặt.
Điều đó là không thể! Tại nền văn minh Xương, kiếm Xương là vô địch, tuyệt đối vô địch mới đúng! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhất thời tâm trí của hàng trăm triệu người đều trở nên trì độn.
Sau một lúc.
Ánh sáng mờ dần.
Dưới cái nhìn chăm chú của hàng vạn ánh mắt, mơ hồ nhìn thấy… Tô Minh sử dụng Ma La Kiếm phát ra kiếm quang Thiên Vẫn vẫn đứng đó! Sắc tím mờ nhạt, nhàn tản thực sự vẫn phiêu bồng nơi đó!
Mặc dù, ánh sáng đã ảm đạm đi vài phần!
Mà kiếm quang chém ra từ kiếm Xương đã không dấu vết biến mất.
Mắt thấy là thực.
Là sự thực!
Một chiêu tung ra của kiếm Xương lại bại trước Ma La Kiếm của Tô Minh.
“Không! Không thể nào, điều này tuyệt đối không thể xảy ta!”, Nhiếp Thanh Cầm gần như sụp đổ.
Trên thực tế, từ khi Tô Minh đến cho tới nay, cho dù trước đó anh chém giết bốn lão Viên Nha, chém giết Tùy Y Nhân, thậm chí là bà lão Quỷ Sha, bà ta dù tức giận, không cam lòng, thống khổ nhưng vẫn chưa từng hoảng loạn, bởi bà ta nắm giữ kiếm Xương kề bên, kết quả nhất định có thể…
Nhưng hiện tại.
Mọi thứ không còn chắc chắn nữa!
Tuy nhiên tâm trạng suy sụp này kéo dài chưa tới nửa nhịp thở, cơ thể Nhiếp Thanh Cầm liền run lên, nội tâm bà ta tràn ngập sợ hãi cùng lạnh băng tới tận xương tủy.
Mắt thường có thể thấy, Tô Minh sử dụng Ma La Kiếm thi triển một chiêu kiếm quang Thiên Vẫn vừa rồi còn đang khóa chặt lấy bà ta, vậy mà đã lao tới trước mặt.
Cái chết thực sự ập đến rồi!
Nhiếp Thanh Cầm bất giác vẫn muốn vung vẩy kiếm Xương trong tay.
Ngay cả khi vừa rồi kiếm Xương thất bại, nhưng suy cho cùng nó vẫn là binh khí Vĩnh Hằng, cũng là lá bài tẩy mạnh nhất mà bà ta có thể lấy ra.
Nhưng bà ta vừa vung kiếm lên lại tuyệt vọng phát hiện… không thể sử dụng kiếm Xương được nữa.
Đúng vậy.
Không sử dụng được nữa.
Kiếm Xương đã bị thương tổn.
Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu!
Lại chiến đấu, một khí vết thươn càng thêm trầm trọng, thế nhưng không chỉ khí vận của nền văn minh Xương thoái triều, mà là vận khí sẽ kiệt quệ, văn minh giải thể…
Vì vậy, nó không nguyện ý chiến đấu nữa.
Đương nhiên đây cũng là vì Nhiếp Thanh Cầm hoàn toàn không phải là chủ nhân của kiếm Xương, nếu không bà ta cưỡng chế sử dụng Kiếm Xương cũng không phải là không thể.
“Đáng tiếc, còn có áo giáp khí vận được luyện chế từ mảnh vỡ khai thiên kia, một kiếm này của nhóc Tô sợ rằng vẫn không thể giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm”, Tống Xạ Sơn mỉm cười ngốc nghếch, lẩm bẩm một câu, ông ta kích động tới toát mồ hôi hột, mặc dù một chiêu này không thể giải quyết dứt điểm, nhưng kiếm tiếp theo liền có thể mà! Không phải là đủ rồi sao? Kết quả này quả thực quá mộng ảo, mộng ảo đến mức Tống Xạ Sơn có một loại cảm giác như đang ngây ngô nằm mộng.
Đúng lúc này.
“Quốc chủ Thái Nhất, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta sợ rằng sẽ chết dưới kiếm quang này đó, ông cho rằng áo giáp trên người bà ta có thể chống đỡ một kiếm tiếp theo của tôi nữa không?”, Tô Minh bỗng nhiên mở lời.
Có chút khinh thường, càng nhiều thêm một phần lạnh lùng.
Anh liếc nhìn về hướng hoàng cung, tùy ý lên tiếng.
Cho dù anh biết áo giáp màu máu kia của Nhiếp Thanh Cầm vô cùng không đơn giản, dù một chiêu kiếm quang Thiên Vẫn của anh đã vì cuộc chạm trán vừa rồi với kiếm Xương mà hao tổn ít nhất bảy phần uy lực.
Nhưng anh vẫn rất chắc chắn, cho dù kiếm quang Thiên Vẫn chỉ còn lại ba phần công lực vẫn như cũ có thể xé nát bộ giáp màu máu, trong tích tắc giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là niềm tin tuyệt đối vào kiếm quang Thiên Vẫn!
Chương 830: Nền văn minh bị trôi đi?
Trong thời gian bằng đá đánh lửa, Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một thanh kiếm!
Kiếm khá rộng, có hai lưỡi. Lưỡi kiếm màu đen, thân kiếm màu tím. Có phong mang vô hình như tia chớp lưu chuyển trên thân kiếm, những phong mang tia chớp đó tựa như đang phác họa từng văn tự cổ xưa.
Đồng thời, có trời đất bao la, sinh linh vạn vật, hỗn độn nhu động, đạo pháp nguyên thủy cũng đang lưu chuyển trên chuôi kiếm.
Kiếm này vừa ra đã khiến phía cuối vòm trời vẫn luôn yên bình, mây tía ba ngàn trượng bắt đầu từ trong hư vô hỗn hộn tiến đến.
Con mắt văn minh mơ hồ dao động.
Nguồn gốc văn minh dày nặng đang bốc lên, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể trút xuống.
Cả vực Hỗn Độn đều khẽ run rẩy, dường như hàng rào biên giới của vực Hỗn Độn sắp bị xé toạc, dường như cả vực Hỗn Hộn như sắp vỡ vụn trong khư không bao la.
Tầng Thái Nhất càng lung lay sắp đổ hơn, nếu như không phải có một cỗ lực lượng thần bí liên quan bảo hộ thì tầng Thái Nhất e là đã hóa thành hư không rồi.
"Kiếm Xương, trảm!", sau một lượt hô hấp, Nhiếp Thanh Cầm tay cầm chặt kiếm, một tiếng quát thẳng lên trời, sắc mặt hơi đỏ bừng lên, kiếm chuyển động trong tay bà ta, chém về phía Tô Minh đang chậm rì rì dùng Ma La kiếm chém ra kiếm mang Thiên Vẫn tử sắc.
Nhất thời...
Ánh sáng trắng bạc xé rách nửa bầu trời, chém đứt vô số quy luật đạo vận, từ binh khí Vĩnh Hằng kiếm Xương dao động mà đi.
Cả đất trời dường như ngừng chuyển động.
Một trảm của kiếm Xương mang lại cho người khác cảm giác như nền văn minh Xương đã khai thiên lập địa trở về với hỗn độn hư không từ đầu! Một cảm giác hủy diệt tất cả, bao gồm cả thời gian, không gian, luân hồi vân vân...
Điều đáng sợ hơn là kiếm Xương chém ra, mơ hồ như lực lượng và khí vận của cả vực Hỗn Độn đều dung hòa vào trong một kiếm này.
Tập hợp lực lượng đất trời.
Đây chính là sự khủng bố của binh khí Vĩnh Hằng, có thể mượn lực lượng số mệnh văn minh, đương nhiên chỉ là mượn một chút ít mà thôi, bởi vì Nhiếp Thanh Cầm cũng không phải là chủ nhân của kiếm Xương.
Nhưng cho dù như vậy, cũng... quá mạnh rồi!
Tống Xạ Sơn há hốc miệng, chỉ cảm thấy cổ họng như bị chặn cứng lại, không cách nào để hít thở. Trên thực tế, giây phút này, dù ông ta đứng trong hư không, không phải là người bị kiếm Xương nhắm vào cũng có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần, cảm giác như tử thần đang nhảy múa trước mặt vậy.
Hư không, trên tàu chiến con thoi, toàn thân Ninh Triều Thiên toát mồ hôi, cả người như bị chìm vào nước rồi được vớt ra vậy, toàn thân đều ướt nhẹp.
Mặt mũi Ninh Triều Thiên run rẩy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng kiếm Xương vừa động ông ta đã biết Tô Minh xong rồi!
Trong một nền văn minh, binh khí Vĩnh Hằng đại khái chính là vô địch?
Nhóc Tô còn có thể tạo ra được kỳ tích không? Còn có thể không?
Ngay sau đó.
Dưới sự chứng kiến của hàng tỷ người.
Đến rồi.
Quang mang một trảm của kiếm Xương và kiếm quang Thiên Vẫn của Tô Minh không bên nào nhường bên nào.
Cú va chạm này.
Lặng yên không một tiếng động.
Chỉ còn lại ánh sáng trắng vô tận.
Kiếm quang hàng tỷ trượng, che lấp bầu trời.
Tái tạo hương vị văn minh.
Sức lực hủy diệt đỉnh điểm, nếu không phải bị một cỗ lực lượng thần bí dính dáng sâu trong hư không rộng lớn, e là hàng tỷ võ giả xung quanh tầng Thái Nhất đã bị hóa thành tro tàn rồi ấy chứ?
Ước chừng trong vài lượt hô hấp, không ai có thể nhìn, không ai có thể nghe, không ai còn suy nghĩ và trực giác nữa, dường như toàn bộ đều bị năm tháng niêm phong đóng kín, không gian ngừng chuyển động.
Mãi sau vài lượt hô hấp, mới dần dần sống lại, có cảm giác như chết đi sống lại.
Cũng chính giờ khắc này.
"Vù!"
Rõ ràng phía cuối bầu trời vang lên một tiếng rên rỉ.
Sau đó gần như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, trong vực Hỗn Đỗn quy luật đã không còn hoàn chỉnh, linh khí có chút bắt đầu suy giảm, tiêu tán.
Việc này... việc này... việc này cho thấy, số mệnh của nền văn minh Xương đang trôi qua?
Cũng chỉ có số mệnh của một nền văn minh trôi qua mới có thể tạo ra kết quả thế này!
Số mệnh của nền văn minh Xương tại sao lại đột nhiên bắt đầu trôi đi? Trong đầu óc của hàng tỷ người lập tức xuất hiện một ý niệm, binh khí Vĩnh Hằng kiếm Xương bị thương rồi!
Thân là binh khí Vĩnh Hằng, kiếm Xương dùng để trấn áp số mệnh của nền văn minh Xương, đây là trách nhiệm của nó chứ không phải là dùng để chiến đấu.
Dùng để chiến đấu thường sẽ không có khả năng bị thương, nhưng một khi bị thương thì không thể hoàn toàn trấn áp số mệnh văn minh nữa, đến lúc đó sẽ dẫn đến số mệnh trôi đi mất.
Vậy thì, cũng có nghĩa là vừa nãy... kiếm Xương đã thua Ma La kiếm của Tô Minh ư?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, không nghĩ cũng biết cảm giác sợ hãi, cảm giác chết cũng không dám tin đó thế nào.
Căn bản không thể nào! Kiếm Xương trong nền văn minh Xương là vô địch, vô địch tuyệt đối mới đúng chứ! Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nhất thời, trong đầu hàng tỷ người đều trở nên vô tri vô giác.
Một lát sau.
Tất cả quang mang tan hết đi.
Trong những đôi mắt đang nhìn chằm chằm gắt gao có thể nhìn thấy... kiếm ý Thiên Vẫn do Tô Minh sử dụng Ma La kiếm tế ra vẫn còn! Nó có màu tím, kiếm quang bộ dạng uể oải, thảnh thơi thật sự vẫn còn! Mặc dù kiếm quang đã ảm đạm đi vài phần!
Còn kiếm quang của một trảm kiếm Xương đó đã biến mất không còn lại chút gì.
Mắt thấy là thật, là sự thật!
Một trảm kiếm Xương đã bại bởi Ma La kiếm của Tô Minh.
"Không! Không thể nào, việc này tuyệt đối không thể!", Nhiếp Thanh Cầm gần như sắp sụp đổ rồi.
Trên thực tế, từ khi Tô Minh đến đây cho đến bây giờ, cho dù trước đó Tô Minh giết chết bốn lão Viên Nha, giết chết Tùy Y Nhân, thậm chí giết chết cả bà lão Quỷ Sha, dù bà ta tức giận, không cam lòng, đau lòng nhưng vẫn luôn không hề hoảng hốt do có kiếm Xương bên người, kết quả là chắc chắn...
Nhưng bây giờ.
Kết quả lại không còn chắc chắn nữa!
Có điều, cảm xúc sụp đổ này chưa duy trì được thêm nửa lượt hô hấp, cả người Nhiếp Thanh Cầm đã run rẩy, nội tâm kinh hãi, rét lạnh thấu xương.
Bằng mắt thường có thể thấy, một chiêu kiếm quang Thiên Vẫn do Tô Minh sử dụng Ma La kiếm thi triển ra đến rồi, vẫn còn đang nhắm vào bà ta, đã đến trước mắt rồi.
Cái chết thật sự sắp kéo đến!
Bất giác, Nhiếp Thanh Cầm muốn vung kiếm Xương trong tay lên lần nữa.
Cho dù kiếm Xương vừa thất bại, nhưng suy cho cùng vẫn là binh khí Vĩnh Hằng, cũng là con át chủ bài mạnh nhất mà bà ta có thể lấy ra.
Nhưng bà ta vừa vung lên lại... lại tuyệt vọng phát hiện ra - không động dụng được kiếm Xương nữa.