-
Chương 781-785
Chương 781: Kế thừa đại đạo quả vị
Lúc này, Tô Minh và Vũ Bất Bại đều đi về phía biển Vô Mệnh.
Tốc độ của Tô Minh không nhanh, có thể nói là rất ung dung.
Dựa vào thực lực và khả năng nắm bắt về quy luật không gian của Tô Minh, nếu anh muốn thì tốc độ có thể nhanh hơn lúc này gấp trăm lần.
Đầu Vũ Bất Bại toát hết mồ hôi, ông ta vô cùng sốt sắng.
Hiện giờ Võ Tông đang ở bên bờ diệt vong, vì vậy một giây cũng quý.
Nhưng Tô Minh lại cứ ung dung như vậy, mà ông ta thì lại không dám giục.
Vốn đã cảm thấy thiếu nợ Tô Minh, giờ đây nếu thúc giục, ngộ nhỡ Tô Minh tức lên mà không di cùng thì phải làm sao?
Vũ Bất Bại đành phải kím nén sự sốt sắng trong lòng và đi bên cạnh Tô Minh.
Hai người cứ đi về phía biển Vô Mệnh với tốc độ đó.
“Này! Minh Kiệt sắp hoàn toàn rời khỏi Đại Đạo quả vị rồi đấy, nhiều nhất là một tiếng nữa”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nói: “Tộc Minh phái người đến rồi, đã vào thế giới Đại Thiên, đang xông về phía Minh Kiệt. Hừm! Tộc Minh đúng là khăng khít thật, để một người khác tiếp quản Đại Đạo quả vị luôn”.
Trong lúc thiên nữ Tạo Hóa nói câu này thì ở cực nam của thế giới Đại Thiên…
Một ông lão dẫn theo một người trung niên và cả một thanh niên dạo bước trên không trung đi về phía hành cung Đại Đạo.
Ông lão đó chính là lão tổ hôm đó ở trong hành cung Đại Đạo đối thoại với Minh Kiệt, cũng là lão tổ định cứu Minh Viêm ở cách hàng tỷ hư không.
Còn về người đàn ông trung niên… Nếu Tô Minh ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc khi thấy người này. Bởi vì ngoại hình của ông ta giống Minh Viêm đến bảy phần. Ông ta tên là Minh Thủ Thương, là bố của Minh Viêm, là trưởng lão xếp thứ hai trên bảng xếp hạng tám trưởng lão của tộc Minh, có địa vị vô cùng cao.
Còn người thanh niên vô cùng tuấn tú, ngũ quan hài hòa, trông khá khắt khe, thân người thẳng. Chỉ có điều khí tức của người này khá u ám, cho người ta cảm giác chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời. Ngoài ra, hai đao ở sau lưng người thanh niên này cũng rất đáng sợ, toàn thân là màu đỏ máu, hai đao mỏng vô cùng, cũng rất sắc. Đó là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm.
Người thanh niên mặt không biến sắc, có vẻ trưởng thành không hợp với độ tuổi thật sự của hắn.
Và người thanh niên này ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị. Ở độ tuổi này mà có cấp bậc này thì cũng rất tài năng rồi, không biết còn ưu tú hơn Minh Kiệt năm đó bao nhiêu lần.
Trên thực tế, người này tên là Minh Hằng, là một trong ba người ưu tú nhất trong lứa tuổi thanh niên của tộc Minh.
“Lão tổ! Có cần giết Tô Minh trước không?”, Minh Thủ Thương đột nhiên hỏi, trong đôi mắt lạnh băng đều là sát ý. Con trai duy nhất của ông ta đã chết trong tay Tô Minh, mối thù này phải gọi là không đội trời chung.
“Không vội!”, lão tổ lắc đầu, nói.
“Lão tổ! Vẫn còn một tiếng nữa là Minh Kiệt sẽ bàn giao Đại Đạo quả vị cho tôi, đến lúc đó Tô Minh có xuất hiện không? Liệu hắn có định cướp Đại Đạo quả vị không?”, Minh Hằng hỏi, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương.
“Chắc là không”, lão tổ trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu, nói: “Năm đó, khi ý chí thế giới của thế giới Đại Thiên vẫn chưa hình thành, để cướp được khí vận của thế giới Đại Thiên nên tộc Minh đã phải bỏ cái giá rất lớn để ngưng tụ Đại Đạo quả vị của thế giới Đại Thiên. Vì vậy, Đại Đạo quả vị này có dấu ấn rất lớn với tộc Minh. Minh Kiệt có thể giao lại Đại Đạo quả vị cho cậu, bởi vì cậu là người của tộc Minh. Nếu đổi lại là người khác, chưa nói đến việc Minh Kiệt không phối hợp không giao Đại Đạo quả vị ra, mà kể cả có giao ra thì người đó cũng không chống đỡ được. Trừ khi…”.
“Trừ khi sao ạ?”, Minh Hằng tò mò hỏi.
“Trừ khi có người có thể hủy diệt Đại Đạo quả vị và ý chí thế giới mà thế giới Đại Thiên đang có, sau đó lập lại một ý chí thế giới mới hoàn toàn”, lão tổ thản nhiên nói, có chút kiêu ngạo và chế giễu: “Chuyện này căn bản là không thể, phải nói là vô cùng khó… Nếu không có gì bất ngờ thì cả nền văn minh Xương không có ai làm được. Nếu không thì mấy lão quái vật ở khu vực Hỗn Độn đã ra tay tiêu diệt Minh Kiệt từ lâu rồi, sau đó thiết lập lại ý chí thế giới rồi nắm trọn thế giới Đại Thiên trong tay. Dù sao thì khi nắm trọn được thì cũng có không ít lợi ích đâu. Nhưng mà tái tạp Đại Đạo quả vị và ý chí thế giới hoàn toàn mới ư? Ha ha… Chỉ e sẽ là hủy diệt cả thế giới Đại Thiên thôi”.
…
Tô Minh và Vũ Bất Bại đã đến biển Vô Mệnh rồi đi vào sâu bên trong.
Tô Minh thấy chán nản nên mở nhẫn không gian của Minh Viêm ra.
“Đá Minh?”
Có hơn 30 triệu viên đá Minh. Năng lượng hàm chứa trong mỗi viên đều gấp ba đến năm lần linh thạch cực phẩm.
Đúng là đồ tốt.
Ngoài ra còn có võ kỹ, công pháp của tộc Minh.
Trong đó có một bộ công pháp luyện khí có tên là ‘Minh Điển’.
“Minh Điển ư? Tô Minh! Anh may mắn thật đó! Đây là công pháp trấn tộc của tộc Minh, đẳng cấp cao lắm đó, thuộc về công pháp luyện khí vượt cả nền văn minh Xương. Bổn thiên nữ có thể giúp anh hòa nó vào ‘Thái Huyền Kinh”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nói.
“Làm phiền Thiên nữ tiền bối rồi!”, Tô Minh có chút phấn khích, nói.
‘Thái Huyền Kinh’ vốn được hòa chung rất nhiều công pháp luyện khí đẳng cấp nên vô cùng mạnh.
Bây giờ mà tiếp tục hòa quyện thì còn mạnh hơn nhiều, tất nhiên là rất tốt.
Công pháp luyện khí càng mạnh thì chân khí càng khủng khiếp.
Chân khí của Tô Minh đã vô cùng đáng sợ, đặc biệt là sau khi chuyển hóa thành chân khí hỗn độn. Có thể nói là thuộc về chân khí cao nhất của nền văn minh Xương.
Nhưng không ai lại đi chê cái tốt hơn cả.
Chất lượng chân khí cao thấp ảnh hưởng đặc biệt lớn, nhất là về sức mạnh và tốc độ vận chuyển võ kỹ, nó còn có tính quyết định rất cao.
“Còn có mười Linh Bảo Hỗn Độn và Chí Bảo Hỗn Độn, đúng là nhiều thật”, Tô Minh tiếp tục tìm kiếm những đồ tốt trong nhẫn không gian, lúc này anh vô cùng vui mừng.
Chương 782: Tôi cũng khao khát được sống
Vậy thì bia Huyền Diệu có thể tiếp tục được hưởng thụ ‘đồ ngon’ và tiếp tục lớn mạnh rồi.
“Ế? Đây là cái gì? Khí tức của nó khủng khiếp quá”, rất nhanh Tô Minh phát hiện ra một cái hộp được hình thành bởi rất nhiều trận pháp cổ xưa ở tận sâu bên trong nhẫn không gian.
Trong hộp là một viên đá, màu đen và rất kỳ quái.
Tô Minh có thể cảm nhận được, viên đá này khá đáng sợ.
“Đá Minh Trấn!”, thiên nữ Tạo Hóa nói với vẻ phấn khích: “Tô Minh! Anh may mắn thật! Không ngờ đồ này dâng đến tận tay. Đá Minh Trấn cũng giống với đá Hỗn Độn Trấn Binh mà anh có được từ tay Minh Kiệt, đều là binh khí dùng để trấn áp. Nhưng đá Minh Trấn khủng khiếp hơn một chút. Nó được coi là một trong những bảo bối kế thừa của tộc Minh. Lạ thật, sao nó lại ở trong tay một người trẻ tuổi như vậy? Lẽ nào Minh Viêm cướp được của tộc mình? Chỉ có điều là hắn không dùng được thôi. Mặc dù thực lực của hắn cũng được nhưng vẫn không luyện hóa được đá Minh Trấn, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ dùng khi giao đấu với anh đấy…”.
“Thiên nữ tiền bối! Tôi cảm thấy, tôi có thể luyện hóa được nó”, Tô Minh liếm môi, nói.
“Tất nhiên rồi! Có kho tàng huyết mạch thì có cái gì anh không luyện được đâu? Nhưng bổn thiên nữ không cổ vũ anh luyện đâu, mà khuyên anh nên dùng đá Hỗn Độn Trấn Binh nuốt trọn đá Minh Trấn, hai cái này cũng có tác dụng như nhau, chia ra dùng chi bằng hợp nhất lại. Như vậy có lẽ đá Hỗn Độn Trấn Binh sẽ mạnh hơn, sẽ vui hơn”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy! Ha ha…”, Tô Minh nói với tâm trạng phấn chấn.
Sau khi tìm được đá Minh Trấn, Tô Minh lại lục tìm trong nhẫn không gian của Minh Viêm nhưng không có thu hoạch gì khác.
Đồng thời lúc này họ đã đến sâu biển Vô Mệnh.
Mắt biển đó vẫn là mắt biển quen thuộc.
Đến Võ Tông rồi.
“Cuối cùng cũng đến Võ Tông rồi”, Vũ Bất Bại vội nói: “Cậu chủ Tô! Chúng ta vào thôi”.
Vũ Bất Bại có chút kích động, bởi vì ngửi trên mắt biển thì không thấy có mùi máu tanh.
Điều đó chứng tỏ, kẻ thù khủng khiếp của Võ Tông vẫn chưa ra tay, vậy thì vẫn còn kịp.
Dù sao thì Võ Tông cũng giữ được rồi.
“Vào trong? Vào đó làm gì? Thị giác của tôi không tồi đâu, đứng ở trên mắt biển thì vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong Võ Tông ở dưới biển. Vị trí vừa đẹp, vẫn có thể xem kịch hay”, Tô Minh nhìn Vũ Bất Bại một cái, nói.
Vũ Bất Bại ngây người ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa ngạt thở và rơi xuống biển.
Tô Minh… Đến để xem kịch hay? Chứ không phải đến giúp Võ Tông?
“Tô Minh… Cậu… Cậu…”, Võ Tông thấy sốt sắng, khắp miệng đều là máu, con ngươi cũng đỏ ửng, oán hận cực độ. Ông ta nhìn Tô Minh, tức giận đến nỗi không nói thành lời, trong đầu chỉ có một suy nghĩ muốn giết chết Tô Minh.
Nhưng cuối cùng lý trí mách bảo ông ta rằng không thể ra tay. So với Tô Minh hiện giờ thì ông ta chỉ là con kiến, Tô Minh chỉ cần dùng một ngón tay là có thể cho ông ta chết không có chỗ chôn.
“Phù, phù, phù…”, Vũ Bất Bại thở hồng hộc.
Cuối cùng lý trí của ông ta vẫn chiến thắng sự phẫn nộ và tàn độc trong người.
Đúng lúc này, đột nhiên mùi máu tanh phảng phất. Hóa ra màn chém giết của Võ Tông ở bên dưới mắt biển đã bắt đầu rồi.
Tô Minh đứng nhìn và nhìn thấy rất rõ.
Đó là một người thanh niên tóc trắng, tay cầm trường mâu, khí tức toàn thân theo kiểu ăn mòn. Chỉ một hơi thở là không gian dường như không thể chịu được, dường như đã chứng đạo thành đế.
Cảnh giới của người thanh niên không phải quá cao, chỉ ở cấp bậc Đại Đế vòng năm.
Nhưng thực lực của người này là khá mạnh, chủ yếu là dường như trường mâu trong tay hắn hòa nhập với người, là kiểu có linh hồn, mặc dù chiêu thức nhìn khá đơn giản nhưng mang theo khí thế của đất trời, mâu ý đạt tới đỉnh phong ngũ đoạn.
Ngoài ra, dường như người này còn có tài năng nhất định về đạo thần hồn. Có thể thấy rõ, mỗi lần hắn vung trường mâu lên đâm vào điểm chí mạng của đối phương thì phía lông mày lại sáng lên thần quang, sau đó người bị hắn khóa chặt chỉ biết đờ người ra, thậm chí còn không có cơ hội ngăn lại, cứ vậy bị đâm xuyên người.
Có thể nói, cứ một mâu là một mạng. Mà mỗi lần ra tay lại khá nhẹ nhàng.
Còn có cảm giác như đang múa kiếm, mỗi lần tạo nên ý cảnh đầy mùi máu tanh.
Võ Tông vốn đã không đông người. Lúc này, khi người thanh niên lao vào chém giết thì bất luận là tốp thanh niên hay lãnh đạo cấp cao trong Võ Tông đều ngã gục xuống đất, thần hồn cũng nhanh chóng hóa thánh hư vô, nhanh chóng bị mục nát thành khúc xương.
Đúng là vô cùng tàn khốc.
“Hôm đó ông thà phá bỏ thỏa thuận giữa chúng ta để bảo vệ Võ Tông. Tình yêu và sự trung thành của tiền bối với Võ Tông đúng là khiến người khác khâm phục. Vì vậy lúc này, trong lúc Võ Tông gặp phải tai nạn tàn khốc, tiền bối không xuống đó quyết chiến với người thanh niên tóc trắng kia sao?”, Tô Minh nhìn Vũ Bất Bại, hỏi.
Sắc mặt Vũ Bất Bại vốn trắng bệch lúc này lại đỏ ửng mà không lên tiếng và ông ta cũng không xuống dưới.
Con ngươi Vũ Bất Bại đỏ ửng lên.
Võ Tông toi đời rồi, ông ta xuống thì cũng chỉ nộp mạng thôi.
Chết chung với Võ Tông dường như cũng không có ý nghĩa gì?
Từ sâu thẳm trong tim, Vũ Bất Bại vẫn khao khát được sống.
Ông ta muốn sống!
“Muốn sống ư? Tiếc là ông không đi được đâu! Bởi vì người thanh niên tóc trắng đã chú ý đến ông rồi”, Tô Minh cười với vẻ châm biếm. Vũ Bất Bại đúng là giả tạo. Nói cho cùng thì cũng là sự ích kỷ thôi. Mạng của mình là trên hết, còn những người khác thì ông ta không quan tâm.
Tiếc thật!
Hy sinh như vậy có ích gì không?
Quả nhiên Vũ Bất Bại hít một hơi thật sâu.
Ông ta cảm nhận được, ông ta bị luồng khí tức khủng khiếp khóa chặt.
Vũ Bất Bại đâu còn do dự được nữa. Ông ta xoay người định bỏ chạy.
Chương 783: Điều thú vị tại phòng thờ tổ
Lúc này ông ta đã quên hết, nào là xuống mắt biển hay cùng chung sống chết với Võ Tông.
“Có chạy được không?”, nhưng lúc Vũ Bất Bại vừa xoay người rời đi thì một bóng hình màu trắng đứng trước mặt ông ta, sau đó một cây trường mâu giơ lên và vẫn đang trong tình trạng rỉ máu.
Trên trường mâu là một màu đỏ tươi, khiến người khác thấy ngạt thở.
“Tô Minh! Cứu tôi! Cứu, cứu tôi với”, toàn thân Vũ Bất Bại lạnh băng, máu đông cứng lại. Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tô Minh với vẻ cầu xin.
Mặc dù Vũ Bất Bại cũng là Đại Đế, hơn nữa còn là Đại Đế hạ vị tứ chuyển.
Nhưng Vũ Bất Bại biết, mình chắc không đỡ nổi một chiêu của người thanh niên tóc trắng kia.
Nếu muốn được sống thì chỉ có thể dựa vào Tô Minh thôi.
Vũ Bất Bại lên tiếng cầu xin, người thanh niên tóc trắng cũng theo bản năng mà nhìn về phía Tô Minh. Chỉ nhìn một cái mà con ngươi của hắn co lại. Mặc dù hắn không biết và không cảm nhận được thực lực của Tô Minh.
Nhưng điều khủng khiếp nhất chẳng phải là khi mình không cảm nhận ra sao?
“Người anh em! Tôi chỉ đi qua đường xem kịch hay thôi, anh đừng căng thẳng”, Tô Minh cười nói.
“Cảm ơn!”, người thanh niên nghiêm túc nói. Hắn có cảm giác, nếu Tô Minh muốn thì có thể giết chết mình trong tích tắc.
Cũng may…
Tô Minh vẫn còn chút tình người.
“Không…”, một giây sau, người thanh niên tóc trắng vung trường mâu trong tay lên, đâm đơn giản một cái. Đây không phải là thứ mà Vũ Bất Bại có thể chặn lại hay né tránh được. Ông ta tuyệt vọng rống lên một từ…
Trong chớp mắt, ông ta bị đâm xuyên, cái chết tức tưởi, bao gồm cả thần hồn.
“Người anh em! Xin cáo từ!”, Tô Minh cũng cảm thấy hài lòng. Anh tận mắt nhìn thấy Võ Tông và Vũ Bất Bại bị tiêu diệt cũng đủ rồi. Tô Minh cười, thân hình bỗng chốc biến mất.
Anh muốn đến hành cung Đại Đạo.
Đã đến lúc tính sổ với Minh Kiệt…
Cũng đến lúc nắm giữ ý chí Đại Đạo, thiết lập lại đại đạo quả vị và trở thành chủ nhân của thế giới Đại Thiên rồi.
…
Ở trong phòng thờ tổ của nhà họ Nguyên ở khu vực Hỗn Độn…
Phòng thờ tổ là một trong những nơi cấm địa quan trọng nhất của nhà họ Nguyên.
Ở đây thờ phụng rất nhiều bài vị tiên tổ của nhà họ Nguyên ở các thời đại khác nhau. Nghe nói, trong những bài vị này, có sự tồn tại của chân linh. Nếu một ngày nào đó, nhà họ Nguyên đứng trước thời khắc sinh tử thì nó còn có thể đánh thức tổ tiên.
Ngoài ra, trong phòng thờ tổ còn có một cây trúc Nguyên, toàn thân màu vàng.
Nghe đồn, năm đó lão tổ đời đầu nhà họ Nguyên tự tay trồng cây trúc này, sau đó nó được lão tổ luyện thành binh khí bản mệnh, được lão tổ đời đầu nuôi dưỡng hàng trăm triệu năm bằng khí tức ở cấp bậc Đại Đế thượng vị vô cùng khủng khiếp.
Cũng chính vì vậy mà cây trúc Nguyên này được coi là chí bảo trong chí bảo.
Trong đó còn hàm chứa rất nhiều võ đạo và truyền thừa của lão tổ đời đầu nhà họ Nguyên.
Trong lịch sử, mỗi đời nhà họ Nguyên chỉ có người kế thừa dự bị trong dòng chính mới có tư cách được nhìn cây trúc Nguyên này.
Trong phòng thờ tổ lúc này…
Đứng ở phía trước cây trúc và bên dưới bài vị của các lão tổ là một người đàn ông trung niên râu dài, đội mũ cao, dáng người hao gầy. Người này cũng không khác gì với người bình thường, trên người dường như không có khí tức gì. Nhưng trên thực tế lại đang ở cấp bậc Đại Đế trung vị, mà còn là Đại Đế trung vị tám chuyển, có thể nói là khá khủng khiếp. Phải biết rằng, quốc chủ của Thái Nhất thần quốc cũng chỉ có Đại Đế trung vị bảy chuyển thôi. Vậy mà người đàn ông trung niên gầy yếu này lại còn mạnh hơn cả quốc chủ một cảnh giới nhỏ.
Người này chính là Nguyên Chấp, gia chủ hiện giờ của nhà họ Nguyên.
Đứng ở hai bên trái phải của Nguyên Chấp là hơn chục ông lão. Những người này không có ai dưới một trăm triệu tuổi, đều tóc bạc phơ, ai nấy cũng đều ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị. Phần lớn đều là cấp bậc Đại Đế trung vị chính thức. Trong những người này, có một phần là trưởng lão, một phần là thái thượng trưởng lão, còn có mấy người là gia chủ kỳ trước và kỳ trước nữa của nhà họ Nguyên.
Chỉ với màn xuất hiện như này đã đủ khủng khiếp lắm rồi.
Nếu nói ra ngoài thì chắc có thể dọa chết số đông thế lực đẳng cấp của khu vực Hỗn Độn.
Ngoại trừ những lão tiền bối như này còn có ba người trẻ tuổi đứng trước mặt Nguyên Chấp. Phía sau ba người này còn có hơn trăm người trẻ tuổi.
Hơn một trăm người này đều là những người tài năng trong tốp thanh niên của nhà họ Nguyên. Hơn nữa, họ đều thuộc dòng chính. Ai nấy cũng đều còn ít tuổi, người lớn tuổi nhất cũng chỉ có mấy trăm ngàn tuổi mà đã ở cấp bậc Đại Đế hạ vị và bán bộ Đại Đế rồi.
Còn ba người trẻ tuổi đứng gần Nguyên Chấp nhất thì còn mạnh hơn.
Trong ba người đó có một nữ và hai nam.
Trong hai người nam thì có một người mặc bộ đồ màu đen, dáng người cao to, tướng mạo tuấn tú, khí chất quý phái, đôi mắt cao quý. Họ đứng đó mà cho người khác cảm giác vô cùng quý phái và kiêu ngạo. Còn một người tóc dài, tướng mạo cũng tuấn tú, mặc đồ vải đơn giản, tay trái cầm một thanh đao cong.
Hai người này đều 20000 tuổi nhưng đều đạt đến cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị.
Phải nói là yêu nghiệt tuyệt thế trong yêu nghiệt.
Phải biết rằng, kể cả là công chúa Phong Vũ Vân vô cùng nổi tiếng của Thái Nhất thần quốc cũng ở cấp bậc Đại Đế hạ vị tám chuyển, mặc dù cô ta cũng chỉ mấy ngàn tuổi thôi.
Nhưng nói chung, chỉ nói về thiên phú võ đạo thì hai người này ít nhất cũng có thể so ngang tài với Phong Vũ Vân.
Nhưng trên thực tế, hai người này không quá nổi tiếng ở khu vực Hỗn Độn, thậm chí họ còn chưa gia nhập vào học viện Hỗn Độn.
Hai người giống như bị nhà họ Nguyên cố ý che giấu.
Người có thân hình cao to, khí chất cao quý kia có tên là Nguyên Ương, còn người tay cầm đao cong tên là Nguyên Địch.
Ngoài hai người này còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp và lạnh lùng nhưng nhìn mặt khá non nớt. Cô ta mặc chiếc váy dài màu xanh như bông hoa lan lạnh lùng cao quý. Hơn nữa, tuổi của cô gái này mới khiến mọi người kinh ngạc. Chỉ hơn 20 mà thôi. Ở khu vực Hỗn Độn hầu như đều dùng con số trăm ngàn để nói về tuổi, vậy mà lại xuất hiện một cô gái hơn 20 tuổi thì đúng là cho người ta cảm giác không được xác thực cho lắm.
Nhưng thực lực của cô ta không hề yếu… Cấp bậc Đại Đế hạ vị bốn chuyển.
Mặc dù nếu so với Nguyên Ương và Nguyên Địch thì cấp bậc Đại Đế hạ vị bốn chuyển không là gì.
Chương 784: Anh trai là Tô Minh
Nhưng tính lại thì cô gái đó vẫn chưa đến ba mươi tuổi.
Có thể thấy điều này khá là chấn động.
Đó cũng là lý do cô ấy có thể đứng cùng với Nguyên Ương và Nguyên Địch.
Cô gái đó tên là Tô Ly!
Là con gái riêng của gia chủ nhà họ Nguyên.
Nhưng đó vẫn là con gái ruột của gia chủ nhà họ Nguyên là Nguyên Chấp.
Chảy dòng máu của nhà họ Nguyên.
Không những thế, huyết mạch của Tô Ly còn khá tinh khiết, nồng đậm, có thể nói đó là dòng máu gần với huyết mạch tổ tiên nhà họ Nguyên nhất.
Đó cũng là một lý do khác để Tô Ly có thể ngồi cùng mâm với Nguyên Ương và Nguyên Địch.
“Lão già này không còn trẻ trung gì nữa rồi”, trong sự yên tĩnh ấy, khi mọi người đang tập trung thì Nguyên Chấp mở miệng: “Thế nhưng người thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Nguyên tiếp theo vẫn chưa được xác định”.
Nguyên Chấp vừa nói vừa đảo mắt qua Nguyên Ương, Nguyên Địch và Tô Ly.
Nguyên Ương và Nguyên Địch cũng là con nối dõi của Nguyên Chấp.
Trên thực tế, Nguyên Chấp có đâu đó hơn mười đứa con nối dõi.
Xuất sắc nhất là Nguyên Ương và Nguyên Địch, ừm, bây giờ thì phải thêm Tô Ly vào danh sách đó.
“Ba đứa các con đều không tệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người thừa kế vị trí gia chủ sẽ là một trong ba đứa các con”, Nguyên Chấp lại nói: “Nhưng chính xác là người nào thì bố vẫn chưa quyết định được. Vì thế hôm nay tranh thủ có các vị trưởng lão, thái thượng trưởng lão cùng với sấp nhỏ tài giỏi của nhà họ Nguyên đều tập trung nơi này, dưới bài vị của Nguyên Trúc và các vị lão tổ, ba người các con thử trình bày suy nghĩ của mình xem nào”.
Ừm.
Tức là bảo ba người họ tự đề cử bản thân ư?
Kỳ lạ thật.
Cách chọn người thừa kế hết sức quái lạ.
“Bố biết ba đứa đều che giấu rất nhiều quân bài tẩy và kha khá sự chuẩn bị khác đằng sau, trực tiếp nói ra đi đừng giữ làm gì, sau đó bố sẽ xem xét hết những quân bài tẩy và sự chuẩn bị đó cũng như việc kinh doanh mấy năm nay để cân nhắc”, Nguyên Chấp lại nói, câu hỏi hết sức trần trụi.
Trước khi Tô Ly quay về nhà họ Nguyên, Nguyên Ương và Nguyên Địch đều mượn sức những quản lý cấp cao của nhà họ Nguyên và một số anh chị em họ tài giỏi.
Tranh đấu gay gắt nhiều năm.
Hai người cũng cực kỳ xuất sắc.
Có qua có lại.
Nguyên Chấp cũng không hề ngăn cản.
Đứng nhìn tất cả mọi thứ.
Nhưng có vẻ ông ta đang muốn xem xét sự tranh đấu của hai người để quyết định người thừa kế là ai?
Nhưng vấn đề là Nguyên Ương tốt và Nguyên Địch cũng chẳng thua kém gì, đều là người cẩn thận, từ đầu đến cuối không hề để lộ quân bài tẩy của mình.
Thế nên người làm gia chủ như Nguyên Chấp, đến nay vẫn không thể trực tiếp quyết định xem ai là người xuất sắc hơn trong cả hai!
Nguyên Chấp cũng muốn giật dây để bọn họ tranh giành người chết ta sống, để tất cả mọi thứ lộ ra ngoài ánh sáng.
Nhưng suy cho cùng đó vẫn là con mình.
Ông ta không muốn thấy hai người giết hại lẫn nhau.
Thế nên cách tốt nhất chính là nói hết ra những điều đó, đừng giấu làm gì cả, xem như đang đấu văn cũng được.
Ban giám khảo chính là Nguyên Chấp cùng các trưởng lão, thái thượng trưởng lão và những thế hệ anh tài khác.
Còn Tô Ly, nói thật, từ đáy lòng Nguyên Chấp, cô vẫn là người góp vào cho đủ số mà thôi.
Hơi đáng tiếc, nếu xét về tài năng thiên bẩm thì e là cả nhà họ Nguyên này chỉ có cô là ưu tú nhất, tiếc vì dù sao cũng là con gái riêng, vừa đến nhà họ Nguyên, chẳng có tí gốc rễ nào, không thể chèn ép được ai cả!
“Đao đạo của con đã lên đến bậc sáu”, Nguyên Địch là người đầu tiên lên tiếng, khẽ giơ Khúc Đao trong tay lên, đao khí bậc sáu lập tức lóe lên rồi biến mất.
Thu hút được rất nhiều ánh mắt giật mình và vui vẻ.
Ai cũng nghĩ rằng đao đạo của Nguyên Địch chỉ mới đến bậc năm cao nhất thôi!
Không ngờ…
Rõ là một người che giấu rất giỏi!
“Con là song tu khí hồn!", Nguyên Ương vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, thản nhiên nói, lúc nói thì giữa trán còn xuất hiện thần hồn sắc khiến con người ta khiếp sợ, dù chỉ lóe lên rồi biến mất nhưng vẫn cảm nhận được thần hồn của hắn ta rất mạnh.
Tất nhiên cũng nhận được những ánh mắt đầy kính nể, ngạc nhiên và hoảng hốt.
Nguyên Địch và Nguyên Ương xem như đánh ngang tay.
“Tô Ly, con thì sao?”, Nguyên Chấp lại nhìn về phía Tô Ly.
Mọi người cũng nhìn về phía Tô Ly.
Trong đó có rất nhiều người khinh thường Tô Ly nên nhếch môi cười lạnh, cũng có chút mỉa mai.
Đứa con hoang đến từ hạ giới.
Ha ha…
Cũng xứng?
Chỉ là chảy trong mình dòng máu của nhà họ Nguyên thôi mà, nói cách khác, cô ta làm gì đủ tư cách để đứng trong cái nhóm này?
“Con…”, Tô Ly không biết phải trả lời thế nào, cô cũng có những quân bài chưa lật, nhưng những quân bài tẩy đó đặt trước mặt nhà họ Nguyên, trước mặt Nguyên Địch và Nguyên Ương thì chẳng là cái thá gì cả!
Nhưng từ tận đáy lòng Tô Ly rất muốn trở thành gia chủ nhà họ Nguyên.
Bởi vì chỉ có gia chủ nhà họ Nguyên mới có tư cách tiến vào Nguyên Cảnh!
Từ khi vào nhà họ Nguyên đến nay, cô luôn có một linh cảm mãnh liệt rằng bên trong Nguyên Cảnh có chí bảo đang kêu gọi mình…
Tiến vào Nguyên Cảnh, với cô mà nói là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Thế nên từ tận đáy lòng Tô Ly rất muốn trở thành gia chủ nhà họ Nguyên.
“Nói đi”, thấy Tô Ly im lặng không nói gì, Nguyên Chấp thản nhiên lên tiếng.
Ánh mắt Nguyên Ương và Nguyên Địch cũng đầy hờ hững và suy tính.
Đứa em gái không biết điều này.
Lại dám chạy tới đây tranh giành vị trí người thừa kế nhà họ Nguyên ư?
Nực cười.
“Anh con là Tô Minh, anh ấy rất mạnh”, Tô Ly lên tiếng, cuối cùng, cô nghĩ tới nghĩ lui, điều duy nhất cô có thể mang ra được chỉ có như thế.
Những lời đó vừa được thốt ra.
Cả nhà tổ đều chìm vào yên tĩnh.
Sau đó, rất nhiều người bắt đầu nín cười.
Mặt Nguyên Chấp chợt run run.
Có khác gì đang gây rối đâu?
Tô Minh?
Tô Minh là ai?
Mạnh lắm hả?
Đứa con gái này của ông ta sống ở hạ giới quá lâu nên đầu óc hư hỏng mất rồi.
“Tô Minh? Anh trai?”, Nguyên Ương lại khinh thường hừ một tiếng: "Thế nào? Võ đạo của tên đó mạnh lắm hả? Có thể đỡ được một đòn của tôi không?"
Tô Ly liếc sang Nguyên Ương rồi lại im lặng không nói gì.
“Được rồi, tiếp tục”, Nguyên Chấp hừ một tiếng.
“Ba ngàn năm trước, con tìm được một di tích ngoài nền văn minh của vực Hỗn Độn, tìm thấy một trận pháp, đó chính là trận pháp bậc bảy, con đã luyện được một phần rồi”, Nguyên Ương chậm rãi nói.
“Thật hả?”, lần này thì cả Nguyên Chấp cũng trợn tròn mắt, hơi bất ngờ và khiếp sợ.
Trận pháp bậc bảy?
Thật đáng sợ.
Vực Hỗn Độn cũng không có được bao nhiêu, có thể được xem là hạc trong bầy gà, đáng quý hơn nữa là mới chỉ luyện được một phần? Ba ngàn năm chỉ mới luyện được một phần?
“Bốn ngàn năm trước con cứu được một người ở trên đường Tư Long, hơn nữa còn kết nghĩa anh em với người đó, người này đang đứng trong mười thứ hạng đầu bảng xếp hạng của học viện võ đạo Hỗn Độn!”, Nguyên Địch thản nhiên nói.
“Cái gì?”, hơi thở của Nguyên Chấp chợt khựng lại, một bất ngờ khác, những người còn lại cũng ngừng thở rồi lại mừng rỡ như điên!
Sau khoảng vài phút.
Nguyên Chấp hít một hơi thật sâu nhìn về phía Tô Ly.
Tô Ly im lặng, sau đó… Sau đó…
Sau đó.
Nghẹn họng vài phút.
“Anh trai con là Tô Minh", Tô Ly cắn răng nói.
Chương 785: Tử tướng thành Thi Ma
“Cô câm miệng đi!”, Nguyên Ương trực tiếp hét lớn: “Tô Ly, một con kiến ở hạ giới, dù có chút tài năng thiên bẩm, có chút thành tựu thì vẫn là người hạ giới! Đến vực Hỗn Độn này thì chẳng là cái thá gì cả, con người ta sống trên đời phải biết điều! Nếu cô chỉ có thể thốt ra được một câu “anh trai tôi là Tô Minh” thì thôi cô đừng mở miệng ra làm gì nữa!”
Tô Minh?
Ha ha… Hắn ta cũng có biết một chút.
Là cái thá gì cơ chứ?
Nguyên Ương khinh bỉ không sao tả xiết.
Tô Ly không hé miệng, chỉ là trong lòng bắt đầu chờ mong xem khi nào anh trai Tô Minh mới đến vực Hỗn Độn? Tốt nhất hãy đến thẳng nhà họ Nguyên rồi vả vào mặt Nguyên Ương cùng Nguyên Địch một cái thật kêu, hai kẻ không biết trời cao đất rộng này.
Cô thích ỷ lại vào anh trai mình đó, rồi sao?
Tôi có anh trai, tôi đắc ý, có vấn đề gì không?
Không cho người ta mang ra khoe à?
Rõ ràng, tôi có anh trai Tô Minh mạnh hơn cái mà các người gọi là một, hai, ba, bốn, năm quân bài tẩy của Nguyên Ương và Nguyên Địch kia nhiều, có anh trai Tô Minh ở đây thì anh chính là quân bài tẩy lớn nhất, mạnh nhất, không đúng ư?
Còn việc cô công khai mang Tô Minh ra nói thế này liệu có lôi kéo sự thù hận về cho anh không? Có thể khiến bọn Nguyên Ương và Nguyên Địch nhắm vào Tô Minh không? Thậm chí là khi Tô Minh đến vực Hỗn Độn rồi, liệu anh có gây thù chuốc oán với Nguyên Ương, Nguyên Địch, hay thậm chí là cả nhà họ Nguyên không?
Không sợ.
Cô ấy đã nhận được một tin tức được gửi từ bạn thân Phong Vũ Vân và biết được sức mạnh hiện tại của Tô Minh.
So với anh trai thì Nguyên Địch, Nguyên Ương là cái thá gì?
Còn những thế hệ tiền bối thì cô ấy cũng biết sau lưng anh trai có học viện Hỗn Độn, thế hệ trước, tính cả những người lớn tuổi của nhà họ Nguyên cũng không có bất kỳ một kẻ nào dám đích thân đứng ra đối phó với anh.
Cũng vì tin tưởng như thế nên cô ấy mới quang minh chính đại mang hai chữ “Tô Minh” đó ra nói!
Nói cách khác, cô ấy sẽ không ngốc nghếch đến nỗi lôi kéo thù hận về cho Tô Minh, tạo thành nguy hiểm.
Trong tận đáy lòng cô, anh trai Tô Minh luôn luôn là người đứng đầu.
“Được rồi, Nguyên Ương, Nguyên Địch, hai đứa cứ tiếp tục đi”, Nguyên Chấp mở miệng nói.
“Con đã thức tỉnh được trí nhớ kiếp trước rồi, kiếp trước con chính là tử tướng trấn thủ thành Thi Ma!”, Nguyên Ương khẽ im lặng một lát rồi tung ra một tin tức khiến con người ta hoảng hốt tột cùng.
Bấy giờ, cả phòng thờ tổ đều trở nên yên tĩnh lại.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ.
Hơi thở Nguyên Chấp nóng rực, nhìn chằm chằm vào Nguyên Ương… Giọng run rẩy: “Thật ư?”
Thành Thi Ma? Tử tướng? Nếu đó là sự thật thì tài năng thiên bẩm mà Nguyên Ương có được trong kiếp này là thứ người bình thường không thể tưởng tượng nổi!
“Tất nhiên”, Nguyên Ương gật đầu, trên trán bỗng nhiên hiện lên một ấn ký chín cánh hoa đen chợt lóe rồi tan biến, nhưng rất rõ ràng.
Đó là bằng chứng.
Tử tướng thành Thi Ma, mỗi người đều có ấn ký.
Đúng vậy.
Chắc chắn là sự thật.
“Ha ha ha ha, trời đã nhìn xuống nhà họ Nguyên ta rồi”, Nguyên Chấp cười ha hả, cơ thể các trưởng lão và thái thượng trưởng lão bên cạnh cũng run lên, hơi thở kích động, trở nên run rẩy.
Nhưng Tô Ly lại khẽ nhíu mày.
Trong đáy lòng có hơi hối hận.
Hối hận vì trước đó đã nói ra tên anh trai Tô Minh.
Về phần tử tướng của thành Thi Ma thì cô ấy cũng có nghe nói, cũng vì thế nên bấy giờ cô ấy có hơi sợ, Nguyên Ương che giấu còn sâu hơn những gì cô tưởng, rất rất rất là sâu.
Tuy Tô Ly tin tưởng mấy ngàn phần trăm vào Tô Minh nhưng nếu như kiếp trước của Nguyên Ương thật sự là tử tướng của thành Thi Ma, thì…
Nói không chừng, hắn ta thật sự… Thật sự… Có thể tạo thành uy hiếp nhất định với anh trai Tô Minh.
Trước đó cô ấy sơ sẩy quá.
Thật sự quá sơ sẩy rồi.
“Đáng chết, Tô Ly, bản thân thì không sao nhưng nếu anh trai gặp phải nguy hiểm gì về mày thì mày chính là kẻ có tội lớn nhất”, Tô Ly cắn chặt hàm răng, cúi đầu, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại bắt đầu siết chặt, móng tay bất giác cắm sâu vào lòng bàn tay, chìm vào sự áy náy và hối hận.
Cô cảm thấy mình đã quá manh động, không ngoan ngoãn hiểu chuyện tí nào.
“Kiếp trước con chẳng những là tử tướng của thành Thi Ma mà còn có những người anh em kết nghĩa cũng là tử tướng thành Thi Ma, bọn họ cũng đã bước vào luân hồi chuyển thế, có lẽ, cũng đã thức tỉnh kí ức kiếp trước”, Nguyên Ương lại nói.
Lời vừa mới thốt ra đã khiến tất cả mọi người phải hít khí lạnh một lần nữa!
Sắc mặt Tô Ly lại càng tái nhợt.
Hận không thể cho mình một cái tát.
Cả Nguyên Địch cũng phải nhíu mày, hắn ta còn rất nhiều quân bài tẩy khác nhưng cộng hết tất cả lại, e là cũng không thể khủng bố bằng thân phận tử tướng thành Thi Ma của Nguyên Ương kiếp trước.
Trận chiến tranh giành quyền thừa kế của hắn ta và Nguyên Ương đến đây là kết thúc rồi.
Hắn ta thua.
“Nguyên Địch, con thì sao?”, Nguyên Chấp hỏi.
Nguyên Địch ấp úng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Nhận thua.
Nguyên Ương hừ lạnh, cũng không có xúc động gì lắm.
Điều này đã được đoán trước.
Nguyên Ương khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Ly: “Vậy thì Tô Ly, cô còn gì nữa không? Đừng có nói là quân bài tẩy của cô vẫn là người anh Tô Minh đó nhé?”
Tô Ly im lặng.
“Tại sao không nói gì thế? Nếu người anh Tô Minh của cô biết chắc sẽ cảm ơn cô đấy nhỉ? Suy cho cùng thì một con kiến gây ra động tĩnh không nhỏ ở hạ giới, dù nghe có vẻ hay đấy nhưng bản công tử lại không có hứng thú, hôm nay vì cô, bản công tử lại bắt đầu thấy hứng thú với “Tô Minh” cô nhắc tới rồi, mong tên đó mau chóng đến vực Hỗn Độn này, đến lúc đó bản công tử cho cô biết người anh có cùng dòng máu này tốt hơn người anh cô luôn miệng gọi là “Tô Minh” đó thế nào”, Nguyên Ương thản nhiên nói.
Giọng nói tràn ngập ý sát phạt.
Dày đặc.
Cực kỳ dày đặc.
“…”, Tô Ly vẫn im lặng, nhưng cơ thể mềm mại đã khẽ run lên.
Cô ấy đã quyết tâm, nhất định phải liên lạc với Phong Vũ Vân trước, nói cho bạn mình rằng nhất định phải đi theo anh trai, khuyên anh trai trong khoảng thời gian ngắn đừng đến nhà họ Nguyên.
Nhất định không được đến.
Bản thân Tô Ly cũng đã quyết định rồi, dù có phải lén lút tiến vào Nguyên Cảnh.
Cũng phải đi vào!
Liều mạng.
Nguyên Cảnh có thể là hi vọng cuối cùng.
Lúc này, Tô Minh và Vũ Bất Bại đều đi về phía biển Vô Mệnh.
Tốc độ của Tô Minh không nhanh, có thể nói là rất ung dung.
Dựa vào thực lực và khả năng nắm bắt về quy luật không gian của Tô Minh, nếu anh muốn thì tốc độ có thể nhanh hơn lúc này gấp trăm lần.
Đầu Vũ Bất Bại toát hết mồ hôi, ông ta vô cùng sốt sắng.
Hiện giờ Võ Tông đang ở bên bờ diệt vong, vì vậy một giây cũng quý.
Nhưng Tô Minh lại cứ ung dung như vậy, mà ông ta thì lại không dám giục.
Vốn đã cảm thấy thiếu nợ Tô Minh, giờ đây nếu thúc giục, ngộ nhỡ Tô Minh tức lên mà không di cùng thì phải làm sao?
Vũ Bất Bại đành phải kím nén sự sốt sắng trong lòng và đi bên cạnh Tô Minh.
Hai người cứ đi về phía biển Vô Mệnh với tốc độ đó.
“Này! Minh Kiệt sắp hoàn toàn rời khỏi Đại Đạo quả vị rồi đấy, nhiều nhất là một tiếng nữa”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nói: “Tộc Minh phái người đến rồi, đã vào thế giới Đại Thiên, đang xông về phía Minh Kiệt. Hừm! Tộc Minh đúng là khăng khít thật, để một người khác tiếp quản Đại Đạo quả vị luôn”.
Trong lúc thiên nữ Tạo Hóa nói câu này thì ở cực nam của thế giới Đại Thiên…
Một ông lão dẫn theo một người trung niên và cả một thanh niên dạo bước trên không trung đi về phía hành cung Đại Đạo.
Ông lão đó chính là lão tổ hôm đó ở trong hành cung Đại Đạo đối thoại với Minh Kiệt, cũng là lão tổ định cứu Minh Viêm ở cách hàng tỷ hư không.
Còn về người đàn ông trung niên… Nếu Tô Minh ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc khi thấy người này. Bởi vì ngoại hình của ông ta giống Minh Viêm đến bảy phần. Ông ta tên là Minh Thủ Thương, là bố của Minh Viêm, là trưởng lão xếp thứ hai trên bảng xếp hạng tám trưởng lão của tộc Minh, có địa vị vô cùng cao.
Còn người thanh niên vô cùng tuấn tú, ngũ quan hài hòa, trông khá khắt khe, thân người thẳng. Chỉ có điều khí tức của người này khá u ám, cho người ta cảm giác chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời. Ngoài ra, hai đao ở sau lưng người thanh niên này cũng rất đáng sợ, toàn thân là màu đỏ máu, hai đao mỏng vô cùng, cũng rất sắc. Đó là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm.
Người thanh niên mặt không biến sắc, có vẻ trưởng thành không hợp với độ tuổi thật sự của hắn.
Và người thanh niên này ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị. Ở độ tuổi này mà có cấp bậc này thì cũng rất tài năng rồi, không biết còn ưu tú hơn Minh Kiệt năm đó bao nhiêu lần.
Trên thực tế, người này tên là Minh Hằng, là một trong ba người ưu tú nhất trong lứa tuổi thanh niên của tộc Minh.
“Lão tổ! Có cần giết Tô Minh trước không?”, Minh Thủ Thương đột nhiên hỏi, trong đôi mắt lạnh băng đều là sát ý. Con trai duy nhất của ông ta đã chết trong tay Tô Minh, mối thù này phải gọi là không đội trời chung.
“Không vội!”, lão tổ lắc đầu, nói.
“Lão tổ! Vẫn còn một tiếng nữa là Minh Kiệt sẽ bàn giao Đại Đạo quả vị cho tôi, đến lúc đó Tô Minh có xuất hiện không? Liệu hắn có định cướp Đại Đạo quả vị không?”, Minh Hằng hỏi, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương.
“Chắc là không”, lão tổ trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu, nói: “Năm đó, khi ý chí thế giới của thế giới Đại Thiên vẫn chưa hình thành, để cướp được khí vận của thế giới Đại Thiên nên tộc Minh đã phải bỏ cái giá rất lớn để ngưng tụ Đại Đạo quả vị của thế giới Đại Thiên. Vì vậy, Đại Đạo quả vị này có dấu ấn rất lớn với tộc Minh. Minh Kiệt có thể giao lại Đại Đạo quả vị cho cậu, bởi vì cậu là người của tộc Minh. Nếu đổi lại là người khác, chưa nói đến việc Minh Kiệt không phối hợp không giao Đại Đạo quả vị ra, mà kể cả có giao ra thì người đó cũng không chống đỡ được. Trừ khi…”.
“Trừ khi sao ạ?”, Minh Hằng tò mò hỏi.
“Trừ khi có người có thể hủy diệt Đại Đạo quả vị và ý chí thế giới mà thế giới Đại Thiên đang có, sau đó lập lại một ý chí thế giới mới hoàn toàn”, lão tổ thản nhiên nói, có chút kiêu ngạo và chế giễu: “Chuyện này căn bản là không thể, phải nói là vô cùng khó… Nếu không có gì bất ngờ thì cả nền văn minh Xương không có ai làm được. Nếu không thì mấy lão quái vật ở khu vực Hỗn Độn đã ra tay tiêu diệt Minh Kiệt từ lâu rồi, sau đó thiết lập lại ý chí thế giới rồi nắm trọn thế giới Đại Thiên trong tay. Dù sao thì khi nắm trọn được thì cũng có không ít lợi ích đâu. Nhưng mà tái tạp Đại Đạo quả vị và ý chí thế giới hoàn toàn mới ư? Ha ha… Chỉ e sẽ là hủy diệt cả thế giới Đại Thiên thôi”.
…
Tô Minh và Vũ Bất Bại đã đến biển Vô Mệnh rồi đi vào sâu bên trong.
Tô Minh thấy chán nản nên mở nhẫn không gian của Minh Viêm ra.
“Đá Minh?”
Có hơn 30 triệu viên đá Minh. Năng lượng hàm chứa trong mỗi viên đều gấp ba đến năm lần linh thạch cực phẩm.
Đúng là đồ tốt.
Ngoài ra còn có võ kỹ, công pháp của tộc Minh.
Trong đó có một bộ công pháp luyện khí có tên là ‘Minh Điển’.
“Minh Điển ư? Tô Minh! Anh may mắn thật đó! Đây là công pháp trấn tộc của tộc Minh, đẳng cấp cao lắm đó, thuộc về công pháp luyện khí vượt cả nền văn minh Xương. Bổn thiên nữ có thể giúp anh hòa nó vào ‘Thái Huyền Kinh”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nói.
“Làm phiền Thiên nữ tiền bối rồi!”, Tô Minh có chút phấn khích, nói.
‘Thái Huyền Kinh’ vốn được hòa chung rất nhiều công pháp luyện khí đẳng cấp nên vô cùng mạnh.
Bây giờ mà tiếp tục hòa quyện thì còn mạnh hơn nhiều, tất nhiên là rất tốt.
Công pháp luyện khí càng mạnh thì chân khí càng khủng khiếp.
Chân khí của Tô Minh đã vô cùng đáng sợ, đặc biệt là sau khi chuyển hóa thành chân khí hỗn độn. Có thể nói là thuộc về chân khí cao nhất của nền văn minh Xương.
Nhưng không ai lại đi chê cái tốt hơn cả.
Chất lượng chân khí cao thấp ảnh hưởng đặc biệt lớn, nhất là về sức mạnh và tốc độ vận chuyển võ kỹ, nó còn có tính quyết định rất cao.
“Còn có mười Linh Bảo Hỗn Độn và Chí Bảo Hỗn Độn, đúng là nhiều thật”, Tô Minh tiếp tục tìm kiếm những đồ tốt trong nhẫn không gian, lúc này anh vô cùng vui mừng.
Chương 782: Tôi cũng khao khát được sống
Vậy thì bia Huyền Diệu có thể tiếp tục được hưởng thụ ‘đồ ngon’ và tiếp tục lớn mạnh rồi.
“Ế? Đây là cái gì? Khí tức của nó khủng khiếp quá”, rất nhanh Tô Minh phát hiện ra một cái hộp được hình thành bởi rất nhiều trận pháp cổ xưa ở tận sâu bên trong nhẫn không gian.
Trong hộp là một viên đá, màu đen và rất kỳ quái.
Tô Minh có thể cảm nhận được, viên đá này khá đáng sợ.
“Đá Minh Trấn!”, thiên nữ Tạo Hóa nói với vẻ phấn khích: “Tô Minh! Anh may mắn thật! Không ngờ đồ này dâng đến tận tay. Đá Minh Trấn cũng giống với đá Hỗn Độn Trấn Binh mà anh có được từ tay Minh Kiệt, đều là binh khí dùng để trấn áp. Nhưng đá Minh Trấn khủng khiếp hơn một chút. Nó được coi là một trong những bảo bối kế thừa của tộc Minh. Lạ thật, sao nó lại ở trong tay một người trẻ tuổi như vậy? Lẽ nào Minh Viêm cướp được của tộc mình? Chỉ có điều là hắn không dùng được thôi. Mặc dù thực lực của hắn cũng được nhưng vẫn không luyện hóa được đá Minh Trấn, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ dùng khi giao đấu với anh đấy…”.
“Thiên nữ tiền bối! Tôi cảm thấy, tôi có thể luyện hóa được nó”, Tô Minh liếm môi, nói.
“Tất nhiên rồi! Có kho tàng huyết mạch thì có cái gì anh không luyện được đâu? Nhưng bổn thiên nữ không cổ vũ anh luyện đâu, mà khuyên anh nên dùng đá Hỗn Độn Trấn Binh nuốt trọn đá Minh Trấn, hai cái này cũng có tác dụng như nhau, chia ra dùng chi bằng hợp nhất lại. Như vậy có lẽ đá Hỗn Độn Trấn Binh sẽ mạnh hơn, sẽ vui hơn”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy! Ha ha…”, Tô Minh nói với tâm trạng phấn chấn.
Sau khi tìm được đá Minh Trấn, Tô Minh lại lục tìm trong nhẫn không gian của Minh Viêm nhưng không có thu hoạch gì khác.
Đồng thời lúc này họ đã đến sâu biển Vô Mệnh.
Mắt biển đó vẫn là mắt biển quen thuộc.
Đến Võ Tông rồi.
“Cuối cùng cũng đến Võ Tông rồi”, Vũ Bất Bại vội nói: “Cậu chủ Tô! Chúng ta vào thôi”.
Vũ Bất Bại có chút kích động, bởi vì ngửi trên mắt biển thì không thấy có mùi máu tanh.
Điều đó chứng tỏ, kẻ thù khủng khiếp của Võ Tông vẫn chưa ra tay, vậy thì vẫn còn kịp.
Dù sao thì Võ Tông cũng giữ được rồi.
“Vào trong? Vào đó làm gì? Thị giác của tôi không tồi đâu, đứng ở trên mắt biển thì vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong Võ Tông ở dưới biển. Vị trí vừa đẹp, vẫn có thể xem kịch hay”, Tô Minh nhìn Vũ Bất Bại một cái, nói.
Vũ Bất Bại ngây người ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, sắc mặt trắng bệch, suýt nữa ngạt thở và rơi xuống biển.
Tô Minh… Đến để xem kịch hay? Chứ không phải đến giúp Võ Tông?
“Tô Minh… Cậu… Cậu…”, Võ Tông thấy sốt sắng, khắp miệng đều là máu, con ngươi cũng đỏ ửng, oán hận cực độ. Ông ta nhìn Tô Minh, tức giận đến nỗi không nói thành lời, trong đầu chỉ có một suy nghĩ muốn giết chết Tô Minh.
Nhưng cuối cùng lý trí mách bảo ông ta rằng không thể ra tay. So với Tô Minh hiện giờ thì ông ta chỉ là con kiến, Tô Minh chỉ cần dùng một ngón tay là có thể cho ông ta chết không có chỗ chôn.
“Phù, phù, phù…”, Vũ Bất Bại thở hồng hộc.
Cuối cùng lý trí của ông ta vẫn chiến thắng sự phẫn nộ và tàn độc trong người.
Đúng lúc này, đột nhiên mùi máu tanh phảng phất. Hóa ra màn chém giết của Võ Tông ở bên dưới mắt biển đã bắt đầu rồi.
Tô Minh đứng nhìn và nhìn thấy rất rõ.
Đó là một người thanh niên tóc trắng, tay cầm trường mâu, khí tức toàn thân theo kiểu ăn mòn. Chỉ một hơi thở là không gian dường như không thể chịu được, dường như đã chứng đạo thành đế.
Cảnh giới của người thanh niên không phải quá cao, chỉ ở cấp bậc Đại Đế vòng năm.
Nhưng thực lực của người này là khá mạnh, chủ yếu là dường như trường mâu trong tay hắn hòa nhập với người, là kiểu có linh hồn, mặc dù chiêu thức nhìn khá đơn giản nhưng mang theo khí thế của đất trời, mâu ý đạt tới đỉnh phong ngũ đoạn.
Ngoài ra, dường như người này còn có tài năng nhất định về đạo thần hồn. Có thể thấy rõ, mỗi lần hắn vung trường mâu lên đâm vào điểm chí mạng của đối phương thì phía lông mày lại sáng lên thần quang, sau đó người bị hắn khóa chặt chỉ biết đờ người ra, thậm chí còn không có cơ hội ngăn lại, cứ vậy bị đâm xuyên người.
Có thể nói, cứ một mâu là một mạng. Mà mỗi lần ra tay lại khá nhẹ nhàng.
Còn có cảm giác như đang múa kiếm, mỗi lần tạo nên ý cảnh đầy mùi máu tanh.
Võ Tông vốn đã không đông người. Lúc này, khi người thanh niên lao vào chém giết thì bất luận là tốp thanh niên hay lãnh đạo cấp cao trong Võ Tông đều ngã gục xuống đất, thần hồn cũng nhanh chóng hóa thánh hư vô, nhanh chóng bị mục nát thành khúc xương.
Đúng là vô cùng tàn khốc.
“Hôm đó ông thà phá bỏ thỏa thuận giữa chúng ta để bảo vệ Võ Tông. Tình yêu và sự trung thành của tiền bối với Võ Tông đúng là khiến người khác khâm phục. Vì vậy lúc này, trong lúc Võ Tông gặp phải tai nạn tàn khốc, tiền bối không xuống đó quyết chiến với người thanh niên tóc trắng kia sao?”, Tô Minh nhìn Vũ Bất Bại, hỏi.
Sắc mặt Vũ Bất Bại vốn trắng bệch lúc này lại đỏ ửng mà không lên tiếng và ông ta cũng không xuống dưới.
Con ngươi Vũ Bất Bại đỏ ửng lên.
Võ Tông toi đời rồi, ông ta xuống thì cũng chỉ nộp mạng thôi.
Chết chung với Võ Tông dường như cũng không có ý nghĩa gì?
Từ sâu thẳm trong tim, Vũ Bất Bại vẫn khao khát được sống.
Ông ta muốn sống!
“Muốn sống ư? Tiếc là ông không đi được đâu! Bởi vì người thanh niên tóc trắng đã chú ý đến ông rồi”, Tô Minh cười với vẻ châm biếm. Vũ Bất Bại đúng là giả tạo. Nói cho cùng thì cũng là sự ích kỷ thôi. Mạng của mình là trên hết, còn những người khác thì ông ta không quan tâm.
Tiếc thật!
Hy sinh như vậy có ích gì không?
Quả nhiên Vũ Bất Bại hít một hơi thật sâu.
Ông ta cảm nhận được, ông ta bị luồng khí tức khủng khiếp khóa chặt.
Vũ Bất Bại đâu còn do dự được nữa. Ông ta xoay người định bỏ chạy.
Chương 783: Điều thú vị tại phòng thờ tổ
Lúc này ông ta đã quên hết, nào là xuống mắt biển hay cùng chung sống chết với Võ Tông.
“Có chạy được không?”, nhưng lúc Vũ Bất Bại vừa xoay người rời đi thì một bóng hình màu trắng đứng trước mặt ông ta, sau đó một cây trường mâu giơ lên và vẫn đang trong tình trạng rỉ máu.
Trên trường mâu là một màu đỏ tươi, khiến người khác thấy ngạt thở.
“Tô Minh! Cứu tôi! Cứu, cứu tôi với”, toàn thân Vũ Bất Bại lạnh băng, máu đông cứng lại. Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tô Minh với vẻ cầu xin.
Mặc dù Vũ Bất Bại cũng là Đại Đế, hơn nữa còn là Đại Đế hạ vị tứ chuyển.
Nhưng Vũ Bất Bại biết, mình chắc không đỡ nổi một chiêu của người thanh niên tóc trắng kia.
Nếu muốn được sống thì chỉ có thể dựa vào Tô Minh thôi.
Vũ Bất Bại lên tiếng cầu xin, người thanh niên tóc trắng cũng theo bản năng mà nhìn về phía Tô Minh. Chỉ nhìn một cái mà con ngươi của hắn co lại. Mặc dù hắn không biết và không cảm nhận được thực lực của Tô Minh.
Nhưng điều khủng khiếp nhất chẳng phải là khi mình không cảm nhận ra sao?
“Người anh em! Tôi chỉ đi qua đường xem kịch hay thôi, anh đừng căng thẳng”, Tô Minh cười nói.
“Cảm ơn!”, người thanh niên nghiêm túc nói. Hắn có cảm giác, nếu Tô Minh muốn thì có thể giết chết mình trong tích tắc.
Cũng may…
Tô Minh vẫn còn chút tình người.
“Không…”, một giây sau, người thanh niên tóc trắng vung trường mâu trong tay lên, đâm đơn giản một cái. Đây không phải là thứ mà Vũ Bất Bại có thể chặn lại hay né tránh được. Ông ta tuyệt vọng rống lên một từ…
Trong chớp mắt, ông ta bị đâm xuyên, cái chết tức tưởi, bao gồm cả thần hồn.
“Người anh em! Xin cáo từ!”, Tô Minh cũng cảm thấy hài lòng. Anh tận mắt nhìn thấy Võ Tông và Vũ Bất Bại bị tiêu diệt cũng đủ rồi. Tô Minh cười, thân hình bỗng chốc biến mất.
Anh muốn đến hành cung Đại Đạo.
Đã đến lúc tính sổ với Minh Kiệt…
Cũng đến lúc nắm giữ ý chí Đại Đạo, thiết lập lại đại đạo quả vị và trở thành chủ nhân của thế giới Đại Thiên rồi.
…
Ở trong phòng thờ tổ của nhà họ Nguyên ở khu vực Hỗn Độn…
Phòng thờ tổ là một trong những nơi cấm địa quan trọng nhất của nhà họ Nguyên.
Ở đây thờ phụng rất nhiều bài vị tiên tổ của nhà họ Nguyên ở các thời đại khác nhau. Nghe nói, trong những bài vị này, có sự tồn tại của chân linh. Nếu một ngày nào đó, nhà họ Nguyên đứng trước thời khắc sinh tử thì nó còn có thể đánh thức tổ tiên.
Ngoài ra, trong phòng thờ tổ còn có một cây trúc Nguyên, toàn thân màu vàng.
Nghe đồn, năm đó lão tổ đời đầu nhà họ Nguyên tự tay trồng cây trúc này, sau đó nó được lão tổ luyện thành binh khí bản mệnh, được lão tổ đời đầu nuôi dưỡng hàng trăm triệu năm bằng khí tức ở cấp bậc Đại Đế thượng vị vô cùng khủng khiếp.
Cũng chính vì vậy mà cây trúc Nguyên này được coi là chí bảo trong chí bảo.
Trong đó còn hàm chứa rất nhiều võ đạo và truyền thừa của lão tổ đời đầu nhà họ Nguyên.
Trong lịch sử, mỗi đời nhà họ Nguyên chỉ có người kế thừa dự bị trong dòng chính mới có tư cách được nhìn cây trúc Nguyên này.
Trong phòng thờ tổ lúc này…
Đứng ở phía trước cây trúc và bên dưới bài vị của các lão tổ là một người đàn ông trung niên râu dài, đội mũ cao, dáng người hao gầy. Người này cũng không khác gì với người bình thường, trên người dường như không có khí tức gì. Nhưng trên thực tế lại đang ở cấp bậc Đại Đế trung vị, mà còn là Đại Đế trung vị tám chuyển, có thể nói là khá khủng khiếp. Phải biết rằng, quốc chủ của Thái Nhất thần quốc cũng chỉ có Đại Đế trung vị bảy chuyển thôi. Vậy mà người đàn ông trung niên gầy yếu này lại còn mạnh hơn cả quốc chủ một cảnh giới nhỏ.
Người này chính là Nguyên Chấp, gia chủ hiện giờ của nhà họ Nguyên.
Đứng ở hai bên trái phải của Nguyên Chấp là hơn chục ông lão. Những người này không có ai dưới một trăm triệu tuổi, đều tóc bạc phơ, ai nấy cũng đều ở cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị. Phần lớn đều là cấp bậc Đại Đế trung vị chính thức. Trong những người này, có một phần là trưởng lão, một phần là thái thượng trưởng lão, còn có mấy người là gia chủ kỳ trước và kỳ trước nữa của nhà họ Nguyên.
Chỉ với màn xuất hiện như này đã đủ khủng khiếp lắm rồi.
Nếu nói ra ngoài thì chắc có thể dọa chết số đông thế lực đẳng cấp của khu vực Hỗn Độn.
Ngoại trừ những lão tiền bối như này còn có ba người trẻ tuổi đứng trước mặt Nguyên Chấp. Phía sau ba người này còn có hơn trăm người trẻ tuổi.
Hơn một trăm người này đều là những người tài năng trong tốp thanh niên của nhà họ Nguyên. Hơn nữa, họ đều thuộc dòng chính. Ai nấy cũng đều còn ít tuổi, người lớn tuổi nhất cũng chỉ có mấy trăm ngàn tuổi mà đã ở cấp bậc Đại Đế hạ vị và bán bộ Đại Đế rồi.
Còn ba người trẻ tuổi đứng gần Nguyên Chấp nhất thì còn mạnh hơn.
Trong ba người đó có một nữ và hai nam.
Trong hai người nam thì có một người mặc bộ đồ màu đen, dáng người cao to, tướng mạo tuấn tú, khí chất quý phái, đôi mắt cao quý. Họ đứng đó mà cho người khác cảm giác vô cùng quý phái và kiêu ngạo. Còn một người tóc dài, tướng mạo cũng tuấn tú, mặc đồ vải đơn giản, tay trái cầm một thanh đao cong.
Hai người này đều 20000 tuổi nhưng đều đạt đến cấp bậc bán bộ Đại Đế trung vị.
Phải nói là yêu nghiệt tuyệt thế trong yêu nghiệt.
Phải biết rằng, kể cả là công chúa Phong Vũ Vân vô cùng nổi tiếng của Thái Nhất thần quốc cũng ở cấp bậc Đại Đế hạ vị tám chuyển, mặc dù cô ta cũng chỉ mấy ngàn tuổi thôi.
Nhưng nói chung, chỉ nói về thiên phú võ đạo thì hai người này ít nhất cũng có thể so ngang tài với Phong Vũ Vân.
Nhưng trên thực tế, hai người này không quá nổi tiếng ở khu vực Hỗn Độn, thậm chí họ còn chưa gia nhập vào học viện Hỗn Độn.
Hai người giống như bị nhà họ Nguyên cố ý che giấu.
Người có thân hình cao to, khí chất cao quý kia có tên là Nguyên Ương, còn người tay cầm đao cong tên là Nguyên Địch.
Ngoài hai người này còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp và lạnh lùng nhưng nhìn mặt khá non nớt. Cô ta mặc chiếc váy dài màu xanh như bông hoa lan lạnh lùng cao quý. Hơn nữa, tuổi của cô gái này mới khiến mọi người kinh ngạc. Chỉ hơn 20 mà thôi. Ở khu vực Hỗn Độn hầu như đều dùng con số trăm ngàn để nói về tuổi, vậy mà lại xuất hiện một cô gái hơn 20 tuổi thì đúng là cho người ta cảm giác không được xác thực cho lắm.
Nhưng thực lực của cô ta không hề yếu… Cấp bậc Đại Đế hạ vị bốn chuyển.
Mặc dù nếu so với Nguyên Ương và Nguyên Địch thì cấp bậc Đại Đế hạ vị bốn chuyển không là gì.
Chương 784: Anh trai là Tô Minh
Nhưng tính lại thì cô gái đó vẫn chưa đến ba mươi tuổi.
Có thể thấy điều này khá là chấn động.
Đó cũng là lý do cô ấy có thể đứng cùng với Nguyên Ương và Nguyên Địch.
Cô gái đó tên là Tô Ly!
Là con gái riêng của gia chủ nhà họ Nguyên.
Nhưng đó vẫn là con gái ruột của gia chủ nhà họ Nguyên là Nguyên Chấp.
Chảy dòng máu của nhà họ Nguyên.
Không những thế, huyết mạch của Tô Ly còn khá tinh khiết, nồng đậm, có thể nói đó là dòng máu gần với huyết mạch tổ tiên nhà họ Nguyên nhất.
Đó cũng là một lý do khác để Tô Ly có thể ngồi cùng mâm với Nguyên Ương và Nguyên Địch.
“Lão già này không còn trẻ trung gì nữa rồi”, trong sự yên tĩnh ấy, khi mọi người đang tập trung thì Nguyên Chấp mở miệng: “Thế nhưng người thừa kế vị trí gia chủ nhà họ Nguyên tiếp theo vẫn chưa được xác định”.
Nguyên Chấp vừa nói vừa đảo mắt qua Nguyên Ương, Nguyên Địch và Tô Ly.
Nguyên Ương và Nguyên Địch cũng là con nối dõi của Nguyên Chấp.
Trên thực tế, Nguyên Chấp có đâu đó hơn mười đứa con nối dõi.
Xuất sắc nhất là Nguyên Ương và Nguyên Địch, ừm, bây giờ thì phải thêm Tô Ly vào danh sách đó.
“Ba đứa các con đều không tệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người thừa kế vị trí gia chủ sẽ là một trong ba đứa các con”, Nguyên Chấp lại nói: “Nhưng chính xác là người nào thì bố vẫn chưa quyết định được. Vì thế hôm nay tranh thủ có các vị trưởng lão, thái thượng trưởng lão cùng với sấp nhỏ tài giỏi của nhà họ Nguyên đều tập trung nơi này, dưới bài vị của Nguyên Trúc và các vị lão tổ, ba người các con thử trình bày suy nghĩ của mình xem nào”.
Ừm.
Tức là bảo ba người họ tự đề cử bản thân ư?
Kỳ lạ thật.
Cách chọn người thừa kế hết sức quái lạ.
“Bố biết ba đứa đều che giấu rất nhiều quân bài tẩy và kha khá sự chuẩn bị khác đằng sau, trực tiếp nói ra đi đừng giữ làm gì, sau đó bố sẽ xem xét hết những quân bài tẩy và sự chuẩn bị đó cũng như việc kinh doanh mấy năm nay để cân nhắc”, Nguyên Chấp lại nói, câu hỏi hết sức trần trụi.
Trước khi Tô Ly quay về nhà họ Nguyên, Nguyên Ương và Nguyên Địch đều mượn sức những quản lý cấp cao của nhà họ Nguyên và một số anh chị em họ tài giỏi.
Tranh đấu gay gắt nhiều năm.
Hai người cũng cực kỳ xuất sắc.
Có qua có lại.
Nguyên Chấp cũng không hề ngăn cản.
Đứng nhìn tất cả mọi thứ.
Nhưng có vẻ ông ta đang muốn xem xét sự tranh đấu của hai người để quyết định người thừa kế là ai?
Nhưng vấn đề là Nguyên Ương tốt và Nguyên Địch cũng chẳng thua kém gì, đều là người cẩn thận, từ đầu đến cuối không hề để lộ quân bài tẩy của mình.
Thế nên người làm gia chủ như Nguyên Chấp, đến nay vẫn không thể trực tiếp quyết định xem ai là người xuất sắc hơn trong cả hai!
Nguyên Chấp cũng muốn giật dây để bọn họ tranh giành người chết ta sống, để tất cả mọi thứ lộ ra ngoài ánh sáng.
Nhưng suy cho cùng đó vẫn là con mình.
Ông ta không muốn thấy hai người giết hại lẫn nhau.
Thế nên cách tốt nhất chính là nói hết ra những điều đó, đừng giấu làm gì cả, xem như đang đấu văn cũng được.
Ban giám khảo chính là Nguyên Chấp cùng các trưởng lão, thái thượng trưởng lão và những thế hệ anh tài khác.
Còn Tô Ly, nói thật, từ đáy lòng Nguyên Chấp, cô vẫn là người góp vào cho đủ số mà thôi.
Hơi đáng tiếc, nếu xét về tài năng thiên bẩm thì e là cả nhà họ Nguyên này chỉ có cô là ưu tú nhất, tiếc vì dù sao cũng là con gái riêng, vừa đến nhà họ Nguyên, chẳng có tí gốc rễ nào, không thể chèn ép được ai cả!
“Đao đạo của con đã lên đến bậc sáu”, Nguyên Địch là người đầu tiên lên tiếng, khẽ giơ Khúc Đao trong tay lên, đao khí bậc sáu lập tức lóe lên rồi biến mất.
Thu hút được rất nhiều ánh mắt giật mình và vui vẻ.
Ai cũng nghĩ rằng đao đạo của Nguyên Địch chỉ mới đến bậc năm cao nhất thôi!
Không ngờ…
Rõ là một người che giấu rất giỏi!
“Con là song tu khí hồn!", Nguyên Ương vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, thản nhiên nói, lúc nói thì giữa trán còn xuất hiện thần hồn sắc khiến con người ta khiếp sợ, dù chỉ lóe lên rồi biến mất nhưng vẫn cảm nhận được thần hồn của hắn ta rất mạnh.
Tất nhiên cũng nhận được những ánh mắt đầy kính nể, ngạc nhiên và hoảng hốt.
Nguyên Địch và Nguyên Ương xem như đánh ngang tay.
“Tô Ly, con thì sao?”, Nguyên Chấp lại nhìn về phía Tô Ly.
Mọi người cũng nhìn về phía Tô Ly.
Trong đó có rất nhiều người khinh thường Tô Ly nên nhếch môi cười lạnh, cũng có chút mỉa mai.
Đứa con hoang đến từ hạ giới.
Ha ha…
Cũng xứng?
Chỉ là chảy trong mình dòng máu của nhà họ Nguyên thôi mà, nói cách khác, cô ta làm gì đủ tư cách để đứng trong cái nhóm này?
“Con…”, Tô Ly không biết phải trả lời thế nào, cô cũng có những quân bài chưa lật, nhưng những quân bài tẩy đó đặt trước mặt nhà họ Nguyên, trước mặt Nguyên Địch và Nguyên Ương thì chẳng là cái thá gì cả!
Nhưng từ tận đáy lòng Tô Ly rất muốn trở thành gia chủ nhà họ Nguyên.
Bởi vì chỉ có gia chủ nhà họ Nguyên mới có tư cách tiến vào Nguyên Cảnh!
Từ khi vào nhà họ Nguyên đến nay, cô luôn có một linh cảm mãnh liệt rằng bên trong Nguyên Cảnh có chí bảo đang kêu gọi mình…
Tiến vào Nguyên Cảnh, với cô mà nói là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Thế nên từ tận đáy lòng Tô Ly rất muốn trở thành gia chủ nhà họ Nguyên.
“Nói đi”, thấy Tô Ly im lặng không nói gì, Nguyên Chấp thản nhiên lên tiếng.
Ánh mắt Nguyên Ương và Nguyên Địch cũng đầy hờ hững và suy tính.
Đứa em gái không biết điều này.
Lại dám chạy tới đây tranh giành vị trí người thừa kế nhà họ Nguyên ư?
Nực cười.
“Anh con là Tô Minh, anh ấy rất mạnh”, Tô Ly lên tiếng, cuối cùng, cô nghĩ tới nghĩ lui, điều duy nhất cô có thể mang ra được chỉ có như thế.
Những lời đó vừa được thốt ra.
Cả nhà tổ đều chìm vào yên tĩnh.
Sau đó, rất nhiều người bắt đầu nín cười.
Mặt Nguyên Chấp chợt run run.
Có khác gì đang gây rối đâu?
Tô Minh?
Tô Minh là ai?
Mạnh lắm hả?
Đứa con gái này của ông ta sống ở hạ giới quá lâu nên đầu óc hư hỏng mất rồi.
“Tô Minh? Anh trai?”, Nguyên Ương lại khinh thường hừ một tiếng: "Thế nào? Võ đạo của tên đó mạnh lắm hả? Có thể đỡ được một đòn của tôi không?"
Tô Ly liếc sang Nguyên Ương rồi lại im lặng không nói gì.
“Được rồi, tiếp tục”, Nguyên Chấp hừ một tiếng.
“Ba ngàn năm trước, con tìm được một di tích ngoài nền văn minh của vực Hỗn Độn, tìm thấy một trận pháp, đó chính là trận pháp bậc bảy, con đã luyện được một phần rồi”, Nguyên Ương chậm rãi nói.
“Thật hả?”, lần này thì cả Nguyên Chấp cũng trợn tròn mắt, hơi bất ngờ và khiếp sợ.
Trận pháp bậc bảy?
Thật đáng sợ.
Vực Hỗn Độn cũng không có được bao nhiêu, có thể được xem là hạc trong bầy gà, đáng quý hơn nữa là mới chỉ luyện được một phần? Ba ngàn năm chỉ mới luyện được một phần?
“Bốn ngàn năm trước con cứu được một người ở trên đường Tư Long, hơn nữa còn kết nghĩa anh em với người đó, người này đang đứng trong mười thứ hạng đầu bảng xếp hạng của học viện võ đạo Hỗn Độn!”, Nguyên Địch thản nhiên nói.
“Cái gì?”, hơi thở của Nguyên Chấp chợt khựng lại, một bất ngờ khác, những người còn lại cũng ngừng thở rồi lại mừng rỡ như điên!
Sau khoảng vài phút.
Nguyên Chấp hít một hơi thật sâu nhìn về phía Tô Ly.
Tô Ly im lặng, sau đó… Sau đó…
Sau đó.
Nghẹn họng vài phút.
“Anh trai con là Tô Minh", Tô Ly cắn răng nói.
Chương 785: Tử tướng thành Thi Ma
“Cô câm miệng đi!”, Nguyên Ương trực tiếp hét lớn: “Tô Ly, một con kiến ở hạ giới, dù có chút tài năng thiên bẩm, có chút thành tựu thì vẫn là người hạ giới! Đến vực Hỗn Độn này thì chẳng là cái thá gì cả, con người ta sống trên đời phải biết điều! Nếu cô chỉ có thể thốt ra được một câu “anh trai tôi là Tô Minh” thì thôi cô đừng mở miệng ra làm gì nữa!”
Tô Minh?
Ha ha… Hắn ta cũng có biết một chút.
Là cái thá gì cơ chứ?
Nguyên Ương khinh bỉ không sao tả xiết.
Tô Ly không hé miệng, chỉ là trong lòng bắt đầu chờ mong xem khi nào anh trai Tô Minh mới đến vực Hỗn Độn? Tốt nhất hãy đến thẳng nhà họ Nguyên rồi vả vào mặt Nguyên Ương cùng Nguyên Địch một cái thật kêu, hai kẻ không biết trời cao đất rộng này.
Cô thích ỷ lại vào anh trai mình đó, rồi sao?
Tôi có anh trai, tôi đắc ý, có vấn đề gì không?
Không cho người ta mang ra khoe à?
Rõ ràng, tôi có anh trai Tô Minh mạnh hơn cái mà các người gọi là một, hai, ba, bốn, năm quân bài tẩy của Nguyên Ương và Nguyên Địch kia nhiều, có anh trai Tô Minh ở đây thì anh chính là quân bài tẩy lớn nhất, mạnh nhất, không đúng ư?
Còn việc cô công khai mang Tô Minh ra nói thế này liệu có lôi kéo sự thù hận về cho anh không? Có thể khiến bọn Nguyên Ương và Nguyên Địch nhắm vào Tô Minh không? Thậm chí là khi Tô Minh đến vực Hỗn Độn rồi, liệu anh có gây thù chuốc oán với Nguyên Ương, Nguyên Địch, hay thậm chí là cả nhà họ Nguyên không?
Không sợ.
Cô ấy đã nhận được một tin tức được gửi từ bạn thân Phong Vũ Vân và biết được sức mạnh hiện tại của Tô Minh.
So với anh trai thì Nguyên Địch, Nguyên Ương là cái thá gì?
Còn những thế hệ tiền bối thì cô ấy cũng biết sau lưng anh trai có học viện Hỗn Độn, thế hệ trước, tính cả những người lớn tuổi của nhà họ Nguyên cũng không có bất kỳ một kẻ nào dám đích thân đứng ra đối phó với anh.
Cũng vì tin tưởng như thế nên cô ấy mới quang minh chính đại mang hai chữ “Tô Minh” đó ra nói!
Nói cách khác, cô ấy sẽ không ngốc nghếch đến nỗi lôi kéo thù hận về cho Tô Minh, tạo thành nguy hiểm.
Trong tận đáy lòng cô, anh trai Tô Minh luôn luôn là người đứng đầu.
“Được rồi, Nguyên Ương, Nguyên Địch, hai đứa cứ tiếp tục đi”, Nguyên Chấp mở miệng nói.
“Con đã thức tỉnh được trí nhớ kiếp trước rồi, kiếp trước con chính là tử tướng trấn thủ thành Thi Ma!”, Nguyên Ương khẽ im lặng một lát rồi tung ra một tin tức khiến con người ta hoảng hốt tột cùng.
Bấy giờ, cả phòng thờ tổ đều trở nên yên tĩnh lại.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ.
Hơi thở Nguyên Chấp nóng rực, nhìn chằm chằm vào Nguyên Ương… Giọng run rẩy: “Thật ư?”
Thành Thi Ma? Tử tướng? Nếu đó là sự thật thì tài năng thiên bẩm mà Nguyên Ương có được trong kiếp này là thứ người bình thường không thể tưởng tượng nổi!
“Tất nhiên”, Nguyên Ương gật đầu, trên trán bỗng nhiên hiện lên một ấn ký chín cánh hoa đen chợt lóe rồi tan biến, nhưng rất rõ ràng.
Đó là bằng chứng.
Tử tướng thành Thi Ma, mỗi người đều có ấn ký.
Đúng vậy.
Chắc chắn là sự thật.
“Ha ha ha ha, trời đã nhìn xuống nhà họ Nguyên ta rồi”, Nguyên Chấp cười ha hả, cơ thể các trưởng lão và thái thượng trưởng lão bên cạnh cũng run lên, hơi thở kích động, trở nên run rẩy.
Nhưng Tô Ly lại khẽ nhíu mày.
Trong đáy lòng có hơi hối hận.
Hối hận vì trước đó đã nói ra tên anh trai Tô Minh.
Về phần tử tướng của thành Thi Ma thì cô ấy cũng có nghe nói, cũng vì thế nên bấy giờ cô ấy có hơi sợ, Nguyên Ương che giấu còn sâu hơn những gì cô tưởng, rất rất rất là sâu.
Tuy Tô Ly tin tưởng mấy ngàn phần trăm vào Tô Minh nhưng nếu như kiếp trước của Nguyên Ương thật sự là tử tướng của thành Thi Ma, thì…
Nói không chừng, hắn ta thật sự… Thật sự… Có thể tạo thành uy hiếp nhất định với anh trai Tô Minh.
Trước đó cô ấy sơ sẩy quá.
Thật sự quá sơ sẩy rồi.
“Đáng chết, Tô Ly, bản thân thì không sao nhưng nếu anh trai gặp phải nguy hiểm gì về mày thì mày chính là kẻ có tội lớn nhất”, Tô Ly cắn chặt hàm răng, cúi đầu, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại bắt đầu siết chặt, móng tay bất giác cắm sâu vào lòng bàn tay, chìm vào sự áy náy và hối hận.
Cô cảm thấy mình đã quá manh động, không ngoan ngoãn hiểu chuyện tí nào.
“Kiếp trước con chẳng những là tử tướng của thành Thi Ma mà còn có những người anh em kết nghĩa cũng là tử tướng thành Thi Ma, bọn họ cũng đã bước vào luân hồi chuyển thế, có lẽ, cũng đã thức tỉnh kí ức kiếp trước”, Nguyên Ương lại nói.
Lời vừa mới thốt ra đã khiến tất cả mọi người phải hít khí lạnh một lần nữa!
Sắc mặt Tô Ly lại càng tái nhợt.
Hận không thể cho mình một cái tát.
Cả Nguyên Địch cũng phải nhíu mày, hắn ta còn rất nhiều quân bài tẩy khác nhưng cộng hết tất cả lại, e là cũng không thể khủng bố bằng thân phận tử tướng thành Thi Ma của Nguyên Ương kiếp trước.
Trận chiến tranh giành quyền thừa kế của hắn ta và Nguyên Ương đến đây là kết thúc rồi.
Hắn ta thua.
“Nguyên Địch, con thì sao?”, Nguyên Chấp hỏi.
Nguyên Địch ấp úng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Nhận thua.
Nguyên Ương hừ lạnh, cũng không có xúc động gì lắm.
Điều này đã được đoán trước.
Nguyên Ương khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Ly: “Vậy thì Tô Ly, cô còn gì nữa không? Đừng có nói là quân bài tẩy của cô vẫn là người anh Tô Minh đó nhé?”
Tô Ly im lặng.
“Tại sao không nói gì thế? Nếu người anh Tô Minh của cô biết chắc sẽ cảm ơn cô đấy nhỉ? Suy cho cùng thì một con kiến gây ra động tĩnh không nhỏ ở hạ giới, dù nghe có vẻ hay đấy nhưng bản công tử lại không có hứng thú, hôm nay vì cô, bản công tử lại bắt đầu thấy hứng thú với “Tô Minh” cô nhắc tới rồi, mong tên đó mau chóng đến vực Hỗn Độn này, đến lúc đó bản công tử cho cô biết người anh có cùng dòng máu này tốt hơn người anh cô luôn miệng gọi là “Tô Minh” đó thế nào”, Nguyên Ương thản nhiên nói.
Giọng nói tràn ngập ý sát phạt.
Dày đặc.
Cực kỳ dày đặc.
“…”, Tô Ly vẫn im lặng, nhưng cơ thể mềm mại đã khẽ run lên.
Cô ấy đã quyết tâm, nhất định phải liên lạc với Phong Vũ Vân trước, nói cho bạn mình rằng nhất định phải đi theo anh trai, khuyên anh trai trong khoảng thời gian ngắn đừng đến nhà họ Nguyên.
Nhất định không được đến.
Bản thân Tô Ly cũng đã quyết định rồi, dù có phải lén lút tiến vào Nguyên Cảnh.
Cũng phải đi vào!
Liều mạng.
Nguyên Cảnh có thể là hi vọng cuối cùng.