-
Chương 766-770
Chương 766: Sự bá đạo của Tô Minh
Minh Viêm đúng là người tốt! Y như vị thần may mắn của anh vậy.
Huống chi, Minh Viêm còn để lại một chiếc nhẫn không gian. Tô Minh chưa xem, nhưng có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ đang đợi anh.
Đúng lúc này, đỉnh Thần Ma hóa thành chiếc nhẫn rồi bay về trong tay Tô Minh. Anh có thể cảm giác được nó vui vẻ vì đã nghiền nát được bàn tay thái cổ khổng lồ kia.
"Anh Minh, anh vẫn mạnh đến biến thái mà", Diệp Mộ Cẩn ôm chặt lấy cánh tay Tô Minh, không kiềm nổi oán giận, thực lực của anh đúng biến thái! Mạnh đến cùng cực!
Ban đầu, cô ta đến tộc Phượng Hoàng, rồi trở thành thánh nữ tộc ấy, thực lực bỗng dưng tăng vọt, mỗi ngày một khác. Diệp Mộ Cẩn còn tưởng rằng chính mình chắc chắn đã bỏ xa Tô Minh vẫn còn đang ở trên Trái Đất, còn nghĩ khi gặp lại anh Minh sẽ kiêu ngạo một phen, ai dè, anh Minh vẫn là anh Minh của khi xưa.
Trên không trung, Đạm Đài Vô Tình lẳng lặng nhìn Tô Minh đang đứng phía dưới, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kiêu ngạo!
"Đừng mà!"
"Tha cho tôi đi!"
"Đó, đó, đó là cái gì?"
"Tôi cảm thấy mình đã bị nhằm vào, tôi sắp chết rồi".
"Cứu mạng!"
Giờ phút này, hơn 100 ngàn người trong học viện Tiên Lạc từ ban lãnh đạo đến đệ tự nội ngoại đều khóc lóc, kêu gào cầu xin tha thứ. Trông cứ như tận thế đến.
Tô Minh còn không có đến, mà chỉ là một kiện pháp bảo đã đàn áp cả một thế lực bán bộ siêu nhiên trong thế giới Đại Thiên!
Đáng sợ! Thật là đáng sợ mà!
Thoáng chốc, cả 10 ngàn tỷ người trong thế giới Tiểu Thiên và Đại Thiên đều im lặng.
"Đầu tiên, trong vòng ba ngày, hễ là những đệ tử nội ngoại đã từng nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Mộ Cẩn phải tự bạo! Kể cả cơ thể lẫn thần hồn!"
"Thứ hai, hễ là tài sản và tài nguyên võ đạo của học viện Tiên Lạc phải gom hết lại rồi cử người đưa đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên trong thế giới Tiểu Thiên!"
"Thứ ba, những người không liên quan còn lại của học viện Tiên Lạc phải tự hủy đan điền và ba chủ mạch, rồi rời khỏi học viện. Từ nay về sau, không được tự coi mình là đệ tử của học viện Tiên Lạc nữa".
"Thứ tư, ai không làm được thì bia Huyền Diệu sẽ quét sạch học viện Tiên Lạc!"
Mỗi lần Tô Minh mở miệng nói, cả thế giới Tiểu Thiên lẫn Đại Thiên lại càng trở nên tĩnh lặng.
Sau khi anh nói xong, hư không cũng như đông cứng lại.
Thật độc ác! Thật bá đạo!
"Còn các người", sau đó, Tô Minh quay đầu nhìn Thẩm Thương Khung và những người được học viện Tiên Lạc cử tới tấn công Chiến Uyên, bỗng dưng giơ tay lên, đấm ra một quyền.
Kế tiếp, đã không còn gì nữa vì đám người Thẩm Thương Khung đã hóa thành cát bụi trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, như chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này.
Quả thật tàn nhẫn đến nỗi khiến lòng người rét run! Không có bất cứ cò kè mặc cả nào hết!
Rồi Tô Minh lại nhìn về phía Thân Đồ Qua. Lúc này, điện chủ điện Hoàng Tuyền là Đồ Đồng Thiên chợt chắn trước mặt Thân Đồ Qua.
"Điện chủ, cứu tôi với", trong giây phút tuyệt vọng ấy, ánh mắt Thân Đồ Qua chợt bừng sáng, nghĩ rằng điện chủ tới là để cứu mình, trong lòng dấy lên một chút hy vọng.
Song, Đồ Đồng Thiên - một hạ vị Đại Đế tầng ba đỉnh phong hoàn toàn không thèm liếc nhìn Thân Đồ Qua cái nào, mà chỉ nhìn Tô Minh, nói: "Cậu Tô, Đồ Đồng Thiên tôi và Thân Đồ Qua cùng những người thuộc điện Hoàng Tuyền hiện có mặt ở đây dùng cái chết để xin lỗi cậu, được không?"
Một nhân vật kiêu hùng, thần bí, gian xảo của một thế hệ, sống cả trăm triệu năm, là điện chủ điện Hoàng Tuyền thế mà lại cúi đầu trước Tô Minh!
Chỉ cần Tùy Y Nhân còn sống và trốn thoát thì dù cả học viện Bình Thiên có bị hủy diệt hay mình phải tự bạo cũng không sao. Có thể nói, ông ta đã đặt hết mọi hy vọng lên người cậu ta.
"Y Nhân, tuy sư tôn không thể nhìn thấy tận mắt, nhưng sư tôn biết, một ngày nào đó chắc chắn con có thể chiến thắng và giết chết Tô Minh! Chắc chắn!", Trần Ngu Lễ lẩm bẩm.
Sau khi giải quyết hết mọi việc, Tô Minh lại nhìn về phía hư không, nói: "Đạm Đài tiền bối, Long Quy tiền bối, cảm ơn hai người".
Sau đó, anh lại lộ ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc và đau đớn, nói: "Long Quy tiền bối, lão Ngưu và chị Chu Tước Cửu Diễm".
"Tô Minh, Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm vẫn còn một luồng thần hồn ở trong tay bổn tọa, bọn họ có thể sống lại!"
"Cái gì? Thật ư?", Tô Minh cuối cùng cũng mất bình tĩnh. Thậm chí, cơ thể anh còn chợt lóe, bước vào hư không, đi đến trước mặt Hỗn Độn Long Quy.
"Long Quy tiền bối, có thật vậy không?", Tô Minh kích động muốn chết.
Lão Ngưu và chị Cửu Diễm tự bạo đã khiến anh vô cùng tự trách và áy náy. Ai ngờ...
Tốt! Thật là tốt quá!
"Có điều, muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm cũng không dễ. Đầu tiên, cần phải có một lượng lớn sức mạnh linh hồn", Hỗn Độn Long Quy cũng không có kích động, mà là thở dài. Thực tế, bà ta giữ lại một luồng thần hồn của cả hai chỉ là ôm một chút hy vọng, chứ trong thời gian ngắn, bà ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sống lại hai người vì nó quá khó khăn, thật sự rất rất khó.
"Làm sao có thể kiếm được lượng lớn sức mạnh linh hồn?", Tô Minh hỏi, bản thân anh có được thần hồn cực kỳ khủng bố nên đương nhiên sức mạnh linh hồn cũng hết sức kinh khủng: "Tôi chia một chút thần hồn của mình ra, rồi hóa thành sức mạnh linh hồn, được không?"
"Không được, chưa nói tới việc nó sẽ làm cậu bị thương nặng, dù không bị thương cũng không dùng được, vì muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm cần sức mạnh linh hồn tự nhiên!"
"Sức mạnh linh hồn tự nhiên?", Tô Minh có hơi khó hiểu.
"Cái này...", Hỗn Độn Long Long Quy hơi chần chừ, sau đó, cười khổ: "Vốn dĩ, vực Hỗn Độn có bốn quốc, ba tông, hai môn, một họ đại biểu cho mười thế lực mạnh nhất nơi đây ngoài học viện Hỗn Độn ở tâm Hỗn Độn. Mà trong bốn quốc, có một quốc gia tên là Thái Nhất thần quốc! Trong vườn hoa quốc gia này có trồng một loại thiên tài địa bảo tên là hồn thảo. Trong hồn thảo có chứa sức mạnh linh hồn tự nhiên! Nhưng hồn thảo là một trong chí bảo đứng đầu ở Thái Nhất thần quốc, rất hiếm có, cũng chưa nghe nói quốc gia này tặng hồn thảo cho ai bao giờ! Huống chi, muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm còn không phải chỉ cần một hai cây, mà ít nhất là ba mươi cây!"
Chương 767: Công chúa của Thái Nhất Thần Quốc
“Tôi nhớ rồi”, Tô Minh hít sâu một hơi nói.
Ghi tạc đáy lòng.
Khó đi nữa, vậy thì Thái Nhất Thần Quốc càng mạnh!
Cũng phải lấy được hồn thảo.
“Ngoại trừ cái này, muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù và Chu Tước Cửu Diễm, còn có những thiên tài địa bảo khác dùng để ngưng tụ thân thể v.v… giống như vậy vô cùng vô cùng hiếm thấy, muốn có được thì khó như lên trời, những thứ kia tạm thời không nói, hồn thảo này không lấy được, những cái khác cũng vô ích”, Hỗn Độn Long Quy yếu ớt nói.
Trên thực tế, sâu trong nội tâm của Hỗn Độn Long Quy.
Hai ái đồ của mình.
Muốn có khả năng sống lại, cũng cực nhỏ.
Gần như không thể.
“Hai vị tiền bối, tôi phải đi an ủi người nhà, những người phụ nữ của tôi”, một khắc sau, Tô Minh nhìn về phía Đạm Đài Chân Thương và Hỗn Độn Long Quy, sau đó trở lại Chiến Uyên.
Lúc này.
Một chiếc tàu con thoi chiến đấu cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn đang chậm rãi thông qua thông đạo trận tuyến, từ vực Hỗn Độn lái tới Đại Đạo Đại Thiên.
Chiếc tàu con thoi chiến đấu kia cũng không xem như quá lớn, dài chưa đến ngàn trượng mà thôi, nhưng trên tàu con thoi chiến đấu lại khắc bốn chữ lớn “Thái Nhất Thần Quốc”, cứ như vậy bốn chữ lớn ở toàn bộ nền văn minh Xương ngoại trừ nội vực tâm Hỗn Độn, những nơi khác đều đi ngang qua.
Ngoài ra, trên tàu con thoi chiến đấu còn có một tòa cung điện xa hoa, có hai con vật khổng lồ bảo vệ trước cung điện. Điều khiến người ta sợ hãi chính là hai con vật khổng lồ kia là cự thú tiền sử, bất kỳ con nào cũng có thực lực một nhát nuốt chửng một vị dưới Đại Đế.
Hai con cự thú tiền sử khổng lồ, một con đeo tinh đèn, một con miệng ngậm long nguyệt, tinh đèn và long nguyệt dập dờn ánh sáng thần bí, đốt sáng toàn bộ tàu con thoi chiến đấu.
Từ xa nhìn lại, chiếc tàu con thoi chiến đấu này của Thái Nhất Thần Quốc tràn đầy thần bí và yên tĩnh.
Bên trong cung điện.
Là chất liệu tinh chất Hỗn Độn xa hoa.
Bố cục bên trong cung điện tương đối xa hoa, nhưng lại có một điểm không tầm thường.
Lấy màu tím nhạt làm chủ.
Ngay chính giữa cung điện có một cái ghế nằm cực lớn.
Một cô gái có chút lười biếng đang nằm trên ghế.
Cô gái có con ngươi rạng rỡ như trăng sáng, lông mày lá liễu hơi có chút sắc bén, khiến cho người ta thấy một mùi vị vô cùng anh khí, kết hợp với đôi môi đỏ lại tương xứng với khuôn mặt trái xoan quốc sắc thiên tư, cô gái đương nhiên là tuyệt mỹ.
Một đôi chân dài trắng nõn được che đi bởi một chiếc váy dài màu đỏ sậm, nhưng từ trong váy dài lộ ra bắp chân đẹp đẽ, thon dài, trắng nõn, lại còn đi chân trần.
Trên người cô gái tràn đầy một loại mùi vị lười biếng, một loại khí tức cao quý tản ra từ bên trong.
Trong tay cô gái chơi một ổ khóa.
Ổ khóa cũng không lớn, chỉ có chiều rộng nửa tấc.
Một nửa trong suốt, toàn thân màu đỏ tím, giống như một khối ngọc thạch màu tím.
Nhìn kỹ bên trong ổ khóa lại mơ hồ cất giấu một viên trân châu sáng long lanh giống như hạt gạo.
Hạt gạo kia chính là huyết sắc.
Nhìn kỹ trên hạt gạo kia giống như chập chờn một loại ánh sáng phù văn huyết sắc thần bí.
Nhìn giống như cái ổ khóa này khóa một gạo huyết sắc ở trong đó vậy.
“Tô Minh, không được khiến bổn cung thất vọng, ai cũng nói thanh kiếm trong tay anh kia có thể chém trời trăng sao, là vô địch, chắc hẳn chém ổ khóa này cũng không có bất kỳ vấn đề gì chứ?”, cô gái lẩm bẩm, trong con ngươi xinh đẹp thoáng qua một tia mong đợi chợt lóe rồi biến mất.
Ổ khóa này là di vật mẹ để lại cho cô ta.
Cô ta đã mang theo bên người vượt qua ngàn năm.
Di ngôn của mẹ là: “Có một ngày mở ổ khóa này ra, hạt gạo bên trong kia sẽ không khiến con thất vọng, Vũ Vân”.
Từ đó về sau, cô ta là con cháu duy nhất của quốc chủ Thái Nhất Thần Quốc, là cung chủ Phong Vũ Vân của Thần Quốc, địa vị thân phận cao quý nhất trong một đời thanh niên vực Hỗn Độn, cô ta bắt đầu nghĩ ra cách muốn mở ổ khóa khối ngọc thạch này.
Nhưng mà.
Ngàn năm trôi qua.
Không mở được.
Chất liệu ổ khóa này vượt quá tưởng tượng, cho dù là bốn món bảo vật trấn quốc của Thái Nhất Thần Quốc cũng không bổ được ổ khóa ra.
Mãi đến gần đây, cô ta nghe thấy một tin tức, ở Đại Đạo Tiểu Thiên có một thanh niên nắm trong tay một thanh kiếm gần như vô địch.
Cô ta động tâm tư.
Vừa hay hai ngày trước, ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên, ý chí Đại Đạo của ngàn thế giới lớn nhỏ đó được phụ hoàng đánh giá là tâm cơ thâm trầm, dã tâm bừng bừng, lại giống như phát điên, mở ra không gian thành lũy và thông đạo Hỗn Độn giữa vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên.
“Hy vọng người tới là khách”, Tô Minh lẩm bẩm, trong ánh mắt lại thoáng qua một tia tàn nhẫn, nếu như không phải là khách, cho dù là công chúa của Thái Nhất Thần Quốc cũng phải chết!
Cùng với tàu con thoi chiến đấu của Thái Nhất Chiến Quốc, còn có hơn mười chiếc tàu con thoi chiến đấu đến từ vực Hỗn Độn tiến vào thế giới Đại Thiên, đương nhiên sau đó bị hàng chục tỷ người của toàn bộ thế giới Đại Thiên bắt được.
Nhất thời, hàng tỉ tỉ ánh mắt nhìn chăm chú.
Cái nhìn vừa kính sợ mà vừa tò mò.
“Quá khủng khiếp”, Đạm Đài Chân Thương là Đại Đế nhãn lực tốt hơn một chút, ngược lại là mơ hồ nhìn thấy và cảm nhận được thực lực của mấy võ đạo tu giả trên tàu con thoi chiến đấu đến từ vực Hỗn Độn, không nhìn cũng được, vừa nhìn liền bị dọa cho giật mình, quả thật khoa trương không hơn được nữa.
Bởi vì Phong Vũ Vân ở bên trong cung điện tàu con thoi chiến đấu, Đạm Đài Chân Thương không nhìn thấy và cảm nhận được, điều Đạm Đài Chân Thương nhìn thấy và cảm nhận được là các thanh niên đứng trên boong tàu của mười mấy tàu con thoi chiến đấu đi theo tàu con thoi chiến đấu của Thái Nhất Thần Quốc.
“Đại Đế hạ vị ngũ chuyển? Còn chưa đến ba mươi ngàn tuổi?”
“Đại Đế hạ vị lục chuyển? Hơn bốn mươi ngàn tuổi?”
“Ngay cả hộ vệ chí ít cũng cấp bậc Bán Đế?”
Chương 768: Vậy, anh có thể làm gì tôi nào?
"Vũ khí trong tay chàng trai kia chính là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, cả áo giáp trên người cũng thế".
Đạm Đài Chân Thương sợ ngây người! Ông ta biết vực Hỗn Độn rất khủng bố, nhưng không nghĩ rằng lại đáng sợ đến mức này. Ngay cả thế hệ trẻ cũng đã mạnh đến tình trạng đó ư? Y như là đang nằm mơ!
Rất nhiều người trong thế giới Đại Thiên đều giống như Đạm Đài Chân Thương, sợ tới mức suýt tự bế.
"Bình thường thì tuy sự phát triển của nền võ đạo ở vực Hỗn Độn mạnh hơn thế giới Đại Thiên rất nhiều, nhưng cũng không có khoa trương như vậy, chuyện này là sao?", Hỗn Độn Long Quy lẩm bẩm, so với Đạm Đài Chân Thương thì bà ta cũng biết sơ về vực Hỗn Độn.
"E rằng chàng trai kia cũng là một yêu nghiệt đứng đầu ở vực Hỗn Độn", Hỗn Độn Long Quy đoán được cỡ 70, 80%, nên ánh mắt càng trở nên nghiêm túc hơn: "Xem ra, là do công chúa Thái Nhất thần quốc đi tuần nên mới thu hút những thanh niên tài giỏi đó đến đây".
Chẳng mấy chốc, toàn bộ tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên đang nhìn chằm chằm vào tàu chiến của Thái Nhất thần quốc và hơn mười tàu chiến kia lại càng cảm thấy khó hiểu, vì sau khi đi vào nơi đây thì những con tàu chiến kia cũng không dừng lại và tuần tra như trong truyền thuyết. Mà là không chút giảm tốc, dứt khoát rời khỏi thế giới Đại Thiên, đi thẳng về phía thế giới Tiểu Thiên.
Vụ gì thế này?
Song, chỉ một lát sau, hàng tỷ người trong thế giới Đại Thiên đã đoán được đôi chút.
Đi thế giới Tiểu Thiên ư? E rằng là đi tìm Tô Minh nhỉ?
Mấy ngày nay, Tô Minh vẫn ở trong thế giới Tiểu Thiên.
Quả nhiên, con tàu chiến ấy đúng là bay về phía Chiến Uyên. Thoáng chốc, vô số người đều trở nên kích động! Đù! Có trò hay để coi rồi.
Bầu không khí trong đất trời như đông cứng lại, tuy giọng điệu của Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng thái độ lại cực kỳ bá đạo. Thái độ kiểu đó rất nguy hiểm!
"Anh ta chính là Tô Minh ư? Tính tình đúng là tàn nhẫn thật", Tiểu Mạt khá thích thú nói: "Công chúa, mặc dù em cảm thấy tình tính của anh ta rất kém, nhưng nó chắc chắn là gu của người đúng không nè? Tiểu Mạt hiểu công chúa nhất luôn".
"Chỉ được cái nói nhiều", Phong Vũ Vân lườm Tiểu Mạt, trong mắt người ngoài thì cô ta là người thừa kế Thái Nhất thần quốc đời tiếp theo, là nữ hoàng và nữ thần lạnh lùng cao tít trên mây, không thể với tới. Nhưng thực ra, ở trước mặt Tiểu Mạt, có đôi khi Phong Vũ Vân vẫn rất sinh động mà không phải cái loại hư vô mờ mịt khó nắm bắt được.
"Hì hì, sắp tới có trò hay để xem rồi", Tiểu Mạt le lưỡi, cô ta quá hiểu tình tính của đám Kỳ Chúc, Bách Lý Đồ, Cát Tấn, chỉ với thái độ ấy của Tô Minh thì bọn họ chắc chắn sẽ không chịu ngoan ngoãn dừng tàu ở bên ngoài Chiến Uyên, tuyệt đối luôn!
Kế tiếp chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.
Tô Minh có thể chống lại đám người như đại sư huynh Thiên Môn - Bách Lý Đồ không?
Lúc này.
"Tính tình của nhóc Tô đúng là...", Đạm Đài Chân Thương có chút bất lực thở dài, quá cứng đầu!
Cứng đầu đến nỗi khiến người khác sượng mặt. Đây là định ép đám yêu nghiệt đỉnh cấp ở vực Hỗn Độn ra tay mà!
Đương nhiên, đám người đến từ vực Hỗn Độn kia cũng chẳng tốt đẹp gì! Vì bọn họ hoàn toàn không cần Tô Minh mở miệng cũng biết Chiến Uyên không chịu nổi nhiều tàu chiến con thoi như vậy hạ xuống.
Nếu đám yêu nghiệt đứng đầu ở vực Hỗn Độn đó thân thiện chút, chủ động ngừng tàu chiến ở trong hư không thì chẳng phải mọi chuyện đã êm đẹp ư? Đây rõ ràng là ghét Tô Minh, thậm chí là muốn thử xem thực lực của Tô Minh thế nào.
"Ha ha", quả nhiên, thoáng chốc, hơn mười con tàu chiến kia chẳng những không dừng lại, mà thanh niên áo trắng trên tàu của Thiên Môn còn liếc Tô Minh, cười lạnh một tiếng, không thèm nói thêm cái gì nữa, nhưng rõ ràng con tàu gã đang đứng đã tăng tốc! Điên cuồng tăng tốc!
Thậm chí, trận pháp tấn công trên tàu chiến con thoi còn bị mở ra hết!
Thanh niên áo trắng kia không những bảo tàu chiến của Thiên Môn hạ xuống Chiến Uyên, mà còn định hạ thật mạnh xuống! Muốn dùng tàu chiến va chạm tầng võ đạo nhỏ này trong thế giới Tiểu Thiên!
Chỉ cần tàu chiến hạ xuống chắc chắn sẽ là một trận tai nạn tận thế đối với Chiến Uyên.
Thanh niên áo trắng kia chính là đại sư huynh của Thiên Môn - Bách Lý Đồ, làm người rất tàn nhẫn.
Khi tàu chiến của Thiên Môn tăng tốc bay về phía Chiến Uyên thì những con tàu của các nhà khác như nhà họ Kỳ sao có thể rớt lại phía sau? Bọn họ cũng bảo tăng tốc lên.
Những thanh niên tài giỏi đứng trên tàu chiến đến từ vực Hỗn Độn kia đều lộ ra vẻ mặt đùa cợt, tàn nhẫn.
Dừng lại? Dừng con mẹ anh chứ dừng! Nếu Tô Minh anh lộ ra vẻ mặt đáng thương cầu xin, hoặc là quỳ xuống van xin chúng tôi, có lẽ chúng tôi sẽ ra lệnh bảo tàu chiến ngừng lại ở bên ngoài Chiến Uyên. Nhưng thứ như anh mà còn tỏ thái độ kiêu căng vênh váo thì chính là chán sống!
"Ù, ù..."
Hơn mười chiếc tàu chiến con thoi đến từ những gia tộc đứng đầu vực Hỗn Độn cùng tăng tốc tạo nên âm thanh cực kỳ chói tai. Thế giới Tiểu Thiên cũng run lên, dường như sắp bị xé rách.
Bầu không khí càng trở nên cứng ngắc.
"Vậy, anh có thể làm gì tôi nào?", đại sư huynh Thiên Môn Bách Lý Đồ đứng trên boong tàu, từ trên cao ngó xuống Tô Minh, tươi cười sáng lạn như ánh Mặt Trời, nhưng lại lộ ra vẻ kiêu ngạo đầy tàn nhẫn.
Chuyến đi vào thế giới Đại Thiên lần này không chỉ là để theo đuổi Phong Vũ Vân, mà còn muốn kiếm chác chút lợi ích. Trong đó, món hời lớn nhất không thể nghi ngờ là ở ngay trên người Tô Minh!
Đỉnh Thần Ma trong truyền thuyết kia thì dù là Bách Lý Đồ cũng nhìn mà thèm. Nếu Chí Bảo cỡ đó đặt ở Thiên Môn, chắc sẽ chẳng thế lực có thể sánh vai với gia tộc mình nhỉ?
Chương 769: Đây mà là dịu dàng, hiền lành?
Đây, chẳng phải nói hồn thảo có khả năng tìm thấy rồi ư, nhưng, bất cứ ai cũng không nghĩ rằng Tô Minh lại khẽ nhíu mày, khó chịu! Khó chịu vì sự nhúng tay của Phong Vũ Vân.
Sau khi đám người Bách Lý Đồ bị anh cảnh cáo lại chẳng những không dừng lại, mà còn tiếp tục khiến tàu con thoi tăng tốc đâm về phía Chiến Uyên, định tiêu diệt toàn bộ Chiến Uyên. Vậy coi như là không chết không ngừng rồi.
Tô Minh đã định ra tay tiêu diệt Thiên Môn và hơn mười tàu chiến của đám người nhà họ Kỳ, nhưng Phong Vũ Vân lại mở miệng, bất ngờ xen mồm vào.
"Công chúa, em có thể cảm nhận được hình như tên khốn kia đang khó chịu đó!", Tô Minh cũng không che giấu cảm xúc của mình, dù Tiểu Mạt chỉ là một tỳ nữ thì cũng là tỳ nữ của Phong Vũ Vân - một Bán Đế, nên đã cảm giác được Tô Minh khó chịu, bực bội khi công chúa nhúng tay.
Tiểu Mạt suýt bùng nổ, trời đất ơi! Trên đời này còn có người không biết tốt xấu, tính tình táo bạo như vậy hả?
Phong Vũ Vân cũng cảm giác được, tuy mặt mày vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại có chút khó chịu.
Nếu không phải nhận ra Tô Minh là ai thì cô ta sẽ xen vào việc của người khác chắc?
Kết quả, thái độ của Tô Minh còn...
Đúng lúc này.
"Xé rách không gian, bóp méo không gian, trọng lực không gian, dòng chảy không gian!", Tô Minh bỗng ngước mắt, liên tục quát một cách lạnh nhạt lại tràn ngập sát khí!
Chẳng phải là không chết không ngừng à?
Dù là cô công chúa xen vào việc của người khác kia chõ mõm vào cũng vô dụng thôi.
Tô Minh vừa ra tay đã sử dụng quy luật không gian. Chỉ thấy, không gian nơi Thiên Môn và hơn mười tàu chiến con thoi của nhà họ Kỳ chợt như bị đẩy ra khỏi thế giới Tiểu Thiên.
Trong không gian ấy, vô số sức mạnh xé rách không gian, từng đường cong không gian bị bóp méo, trọng lực đáng sợ và những dòng chảy dữ dội cứ thế xuất hiện trước mắt mọi người.
Lục đoạn quy luật không gian đỉnh phong cũng không phải là nói chơi. Nó mạnh khiến người ta tuyệt vọng!
"Khốn kiếp, tàu chiến con thoi đã mất khống chế!"
"Chuyện gì thế? Tạo trận pháp phòng ngự mau!"
"Mau dùng hết tinh thể Hỗn Độn, chạy tới tốc độ nhanh nhất lao ra không gian này!"
Mặc dù Phong Vũ Vân trông bình tĩnh hơn người khác một chút, nhưng vẫn lộ ra rất nhiều cảm xúc, gương mặt xinh đẹp hơi run rẩy. Cô ta là yêu nghiệt mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở vực Hỗn Độn, ngay cả ban lãnh đạo học viện Hỗn Độn cũng phải ba lần bảy lượt ra mặt mời Phong Vũ Vân nhập học, trường hợp gì mà chưa gặp? Kẻ tàn nhẫn nào mà chưa gặp qua?
Song trước mặt, sự tàn nhẫn, kiêu căng ngạo mạn của Tô Minh quả thật là có một trên đời.
Đầu tiên, cô ta không ngờ Tô Minh dám ra tay! Dù gì, chỉ cần anh không phải thằng ngu cũng nên biết thân phận của những thanh niên tài giỏi trên hơn mười con tàu chiến đến từ vực Hỗn Độn kia chẳng hề đơn giản chút nào. Vậy mà anh dứt khoát diệt hết cả đám, gần như trở thành kẻ địch của một nửa thế lực đỉnh cấp ở vực Hỗn Độn rồi!
Anh có là thần thì kết quả của việc một mình đấu với một nửa vực Hỗn Độn cũng có thể hiểu rồi đó.
Thật sự, dù là Phong Vũ Vân cũng không dám và không thể tiêu diệt hết hơn mười con tàu chiến kia!
Thứ hai, thực lực của Tô Minh có chút vượt ngoài tưởng tượng của cô ta. Phong Vũ Vân muốn tiêu diệt hết một đội tàu chiến kia cũng có thể làm được, nhưng sẽ chẳng nhẹ nhàng gì. Song, Tô Minh lại làm được, mà còn trông có vẻ rất dễ dàng.
Trước đó, cô ta đã có suy đoán về thực lực của Tô Minh, nhưng lúc này, Phong Vũ Vân biết e rằng mình đã quá xem nhẹ anh. Chẳng trách ý chí Đại Đạo Minh Kiệt trả giá đắt như vậy cũng muốn mở ra con đường không gian. Chẳng trách đến giờ mà tộc Minh vẫn im lặng, không ra tay với Tô Minh.
Giờ đây, hơn 10 ngàn tỷ tu giả võ đạo trong thế giới Tiểu Thiên lẫn Đại Thiên đều hóa đá. Thậm chí là ý chí Đại Đạo Minh Kiệt đang thầm quan sát cũng vô cùng kinh ngạc vì đã xem nhẹ sự điên cuồng của Tô Minh. Nhưng sau đó, ông ta lại vui vẻ, việc tìm đường chết của tên nhóc Tô Minh này còn mạnh hơn so với dự đoán của ông ta.
Đúng lúc này.
"Ầm!", tàu chiến con thoi của Thái Nhất thần quốc đã hạ xuống Chiến Uyên, cả Chiến Uyên rung mạnh một cái, có chút không chịu nổi sức nặng của nó. Nhưng, cũng miễn cưỡng coi như chịu nổi, không bị xây xát gì hết.
"Công chúa Thái Nhất thần quốc, đợi tôi 3 phút, tôi xử lý xong đám râu ria kia rồi chúng ta lại nói chuyện", Tô Minh mở miệng, sau đó, cầm thanh kiếm Tù Ma, cơ thể chợt lóe đã đến trước mặt Bách Lý Đồ, Kỳ Chúc, Cát Tấn, Tôn Kỳ, rồi giơ kiếm lên. Trên mặt anh tràn ngập sát khí không chút che lấp, muốn giết người! Đã không chết không ngừng, đương nhiên phải nhổ cỏ tận gốc rồi, chứ không thì sao?
"Anh...", Bách Lý Đồ hoảng sợ đến không nói nên lời, đừng thấy gã là hạ vị Đại Đế tầng năm, mà còn không phải tầng năm bình thường, vả lại trên người còn có rất nhiều bảo vật. Song lúc này, đầu tiên tuy gã còn sống nhưng cũng bị thương vì trong quy luật không gian của Tô Minh chứa nhiều đòn tấn công. Thứ hai, trực giác mách bảo gã rằng mình xa xa không phải đối thủ của anh.
Ba người Kỳ Chúc lại xoay người định bỏ trốn, nhưng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Tô Minh có được lục đoạn quy luật không gian đỉnh phong trong tay thì chỉ với một suy nghĩ, đám Kỳ Chúc đã không còn đường trốn.
"Tô Ly, cô nói với tôi là anh mình rất dịu dàng và hiền lành mà", lúc này, trong tàu chiến con thoi của Thái Nhất thần quốc, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phong Vũ Vân lộ ra một nụ cười khổ hơi bất lực.
Cái này mà cũng gọi là dịu dàng? Hiền lành?
Hóa ra, Phong Vũ Vân quen Tô Ly!
Đó cũng là lý do tại sao trước đó cô ta định đứng ra giúp Tô Minh, ngăn cản đám người Bách Lý Đồ dùng tàu chiến đâm vào Chiến Uyên. Hơn nữa, hồi đó, sau khi Tô Minh tiêu diệt Tiên Âm Cốc, Tô Ly đã trở về Chiến Uyên. Cô ở Chiến Uyên một thời gian ngắn, rồi đi ra ngoài rèn luyện. Tư chất võ đạo của bản thân Tô Ly cũng khá yêu nghiệt, lúc còn ở Trái Đất đã thể hiện ra thiên phú tuyệt đỉnh.
Chương 770: So chiêu
Bỗng nhiên, có một người xuất hiện.
Người đó chính là Túy Kiếm Ma.
Ông ta chỉ có một sở thích duy nhất, đó chính là uống rượu.
Tiếng tăm Túy Kiếm Ma đã vang dội khắp nơi từ sau một bữa tiệc của giới thanh niên của vực Hỗn Độn mấy chục ngàn năm trước – tiệc trà võ đạo Long Uyên.
Khi đó, nơi ấy có rất nhiều yêu nghiệt bất thế của vực Hỗn Độn tụ tập, gồm cả một vài thiên tài siêu cấp hiếm thấy mà thường ngày luôn sống ẩn dật.
Buổi tiệc trà hôm đó đã xuất hiện vài tên yêu nghiệt quả thật không thể dùng ngôn từ mà biểu đạt ra được.
Vô cùng long trọng!
Tiệc trà võ đạo Long Uyên được tổ chức suốt ba ngày trời.
Thế nhưng…
Không một ai ngờ tới buổi tiệc trà ấy cũng phải tới lúc kết thúc, bởi vì hôm đó đã có một vị khách không mời mà tới xuất hiện – Túy Kiếm Ma.
Ông ta đến rồi đòi uống rượu.
Bởi vì Túy Kiếm Ma lôi thôi lếch thếch, giọng điệu rõ ràng là của một kẻ say xỉn, thế nên đã khiến một vị Thánh Tử thuộc Thần Quốc nào đó trong Tứ Đại Thần Quốc chướng mắt và oán trách một câu ngay trong chính buổi tiệc trà võ đạo Long Uyên.
Lại chưa từng nghĩ tới chuyện…
Một kiếm!
Túy Kiếm Ma đã đánh bại Thánh Tử Thần Quốc kia chỉ bằng một kiếm!
Từ đó về sau, Túy Kiếm Ma liền trở thành truyền kỳ.
Danh xưng vang dội khắp nơi...
Ngay cả một vị trưởng lão của học viện Hỗn Độn mấy ngàn năm trước cũng từng nhận xét rằng: Trong mấy chục ngàn năm nay, thiên phú võ đạo của Túy Kiếm Ma đúng là có một không hai trên đời!
Câu nói ấy lại càng khiến tiếng tăm của Túy Kiếm Ma vang xa hơn nữa.
Bởi vậy, nào có ai ngờ tới chuyện gặp được Túy Kiếm Ma tại nơi này?
Bách Lý Đồ sắp sửa kích động đến mức choáng váng.
Tàu con thoi chiến đấu của mình, sao lại trở thành tài sản của Túy Kiếm Ma rồi?
Gã không rõ trong đó còn gì mà mình không biết hay không.
Thế nhưng điều đó không hề quan trọng, chuyện mấu chốt nhất hiện giờ chính là chắc chắn gã có thể sống tiếp được rồi.
Không còn gì để nghi ngờ nữa!
Bách Lý Đồ nhìn về phía Tô Minh, nên nói là nhìn chằm chằm, không ngờ lại bật cười trào phúng.
Đồ con hoang, cho mày tiếp tục lớn lối này!
Này thì cứ một lời không hợp là lại muốn giết người!
Mày giỏi thì cứ tiếp tục đi!
Thoải mái nhé!
Cùng lúc đó…
Bên cạnh Tô Minh cũng có thêm một người nữa.
Chính là Phong Vũ Vân.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phong Vũ Vân là vẻ ngưng trọng.
Phải nói là thận trọng vô cùng.
Phong Vũ Vân sững sờ, sau đó gương mặt đỏ bừng, trên gương mặt xinh đẹp ấy gần như lộ rõ vẻ tức giận bừng bừng, cô ta quay sang Tô Minh mà quát to: “Đồ điên! Anh điên rồi! Anh đang tự tìm chết đấy! Anh…”
Phong Vũ Vân quả thật đã bị làm cho tức giận đến mức ói máu rồi.
Muốn chết thì cũng đừng xài cái cách đó!
Ngông cuồng cũng nên có giới hạn thôi chứ!
Đây chính là người anh trai lương thiện, xuất sắc, gần như hoàn hảo trong lời Tô Ly sao?
Phong Vũ Vân cảm giác như trước mắt tối sầm, sắp sửa ngất luôn được rồi.
Cô ta rất rất ít khi dao động cảm xúc kịch liệt tới mức này, chỉ tiếc không thể lớn tiếng chửi bậy mà thôi.
“Muốn tìm chết thì cứ tự nhiên, bổn công chúa mặc kệ!”. Sau đó, cô ta khẽ động, thân hình nhoáng cái đã bay xuống dưới, dừng lại trên quảng trường Chiến Uyên của nhà họ Tô, tức giận đến mức hàm răng nghiến chặt, ngực cứ phập phồng mãi.
Một mặt, cô ta vô cùng tức giận.
Nhưng mặt khác, giờ cô ta không muốn quan tâm, cũng chẳng thể quản được nữa.
Chỉ từ lời khiêu khích “Không chết không dừng” vô cùng lớn lối khi nãy của Tô Minh thôi là đã xác định rằng không một ai có thể ngăn cản nổi cuộc chiến giữa Tô Minh và Túy Kiếm Ma được nữa.
Phía sau Túy Kiếm Ma, bốn kẻ nhóm Bách Lý Đồ thì lại tỏ ra vô cùng kích động.
Kích động đến độ muốn bật cười ha hả, nhưng vì vẫn còn chút lý trí, sợ sẽ khiến Túy Kiếm Ma tức giận nên bọn chúng mới nhịn xuống.
Cả bốn nhìn chằm chằm Tô Minh bằng ánh mắt như nhìn một tên ngu ngốc.
Đúng là tự tìm đường chết!
Cảm thấy bản thân sống lâu quá rồi à!
Giờ phút này, ai cũng có thể tưởng tượng ra được sự tĩnh lặng và chấn động của toàn bộ thế giới Tiểu Thiên lẫn thế giới Đại Thiên.
Tuy chẳng có mấy người biết rõ về Túy Kiếm Ma, ngay cả công chúa của Thái Nhất thần quốc cũng đã tỏ thái độ e dè, thậm chí đến mức tôn kính Túy Kiếm Ma, thì đã có thể tưởng tượng được thực lực của ông ta khủng bố đến mức nào rồi.
Hơn nữa, tạm thời bỏ qua điều này, chỉ riêng cảnh giới Đại Đế hạ vị vòng thứ chín của Túy Kiếm Ma cũng đã đủ để khiến người ta sợ hãi, đó thực sự là cấp bậc vô địch đấy!
Phải biết rằng ở thế giới Đại Thiên hiện giờ, tìm khắp trong số tầng tầng lớp lớp lão quái vật, vô vàn những nhân vật đáng sợ có thể khởi tử hoàn sinh… không có một ai sở hữu cấp bậc cao hơn Đại Đế hạ vị vòng thứ năm cả!
Càng huống chi là Đại Đế hạ vị vòng thứ chín?
“Cho nên, kỳ tích xuất hiện hết lần này tới lần khác, chiến công cứ thế lặp đi lặp lại khiến người người choáng váng, tính cách có thể quyết định tất cả mọi thứ, cứng tới đâu cũng sẽ có ngày đứt gãy. Bây giờ, các người có hối hận vì đã không dám hoàn toàn đứng về phe Tô Minh, cùng cậu ta giữ mãi mối quan hệ bền lâu không?”. Trong không trung, đại trưởng lão giữ chức vụ cấp cao trong Võ Tông - Vũ Bất Bại bỗng cất tiếng.
Đám người nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc đều khẽ gật đầu đồng ý với cách nói của đại trưởng lão, đồng thời bác bỏ nỗi nghi vấn về cách làm và quyết định do đại trưởng lão đưa ra sau khi chuyện Tô Minh chết đi sống lại rồi mang theo thực lực và thiên phú đáng kinh ngạc quay về.
Đúng vậy!
Tính cách mới là thứ quyết định tất thảy.
Túy Kiếm Ma nhìn Tô Minh bằng ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
Trong đôi mắt tựa như say sưa đến mức lờ đờ thoáng xuất hiện ánh nhìn lạnh lùng.
Một chút sát ý.
Ông ta yêu rượu.
Ngày nào cũng đều mơ mơ màng màng trong men say, thế nhưng chuyện này cũng không đại biểu rằng ông ta không cao ngạo.
Mà trái lại, sự cao ngạo của ông ta được ẩn sâu bên trong, đã xâm nhập vào tận cốt tủy.
Lũ ruồi bọ mà cũng dám khiêu khích cá voi?
Chẳng phải thứ đợi chờ chúng chỉ là cái chết sao? Ông ta nhanh chóng nảy sinh sát ý!
Cùng lúc đó.
Bỗng nhiên.
Tô Minh cũng không phải chỉ nói suông.
“Không chết không dừng!”… Anh nói như thế nào thì chính là thế đó.
“Xoẹt!”
Anh nâng kiếm lên, chém một nhát.
Tất nhiên đó là một nhát kiếm toàn lực.
Dưới sự thúc đẩy của không gian, luồng sức mạnh khủng khiếp hơn 600 tỷ cân, cộng thêm kiếm ý Bán Bộ Lục đoạn.
Dùng tất thảy những thứ đó làm cơ sở để thi triển chiêu kiếm như “Thập Kiếm Vĩnh Hằng”, “Cửu Kiếm Kinh Tiên”.
Bỗng nhiên.
Kiếm phong màu đỏ tím tựa như u linh bật ra, khóa chặt lấy Túy Kiếm Ma bằng tốc độ và lực công phạt lên đến cực điểm.
Kiên định lạ thường!
Không chút sợ hãi!
Tô Minh vừa xuất chiêu đã khiến cho hàng ngàn hàng chục ngàn người sững sờ, hóa ra Tô Minh không hề khoác lác, anh thật sự muốn đánh một trận với Túy Kiếm Ma, hơn nữa còn chẳng sợ hãi mà ra tay trước.
Loại dũng khí ấy quả thật khiến cho đám Bách Lý Đồ bị dọa đến mức hết hồn, tâm cảnh cũng không ngừng run rẩy.
Quá độc!
Quá hung ác!
Trên quảng trường của nhà họ Tô ở bên dưới, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của Phong Tình Vũ cũng khẽ run, còn Tiểu Mạt thì run rẩy cả người…
Minh Viêm đúng là người tốt! Y như vị thần may mắn của anh vậy.
Huống chi, Minh Viêm còn để lại một chiếc nhẫn không gian. Tô Minh chưa xem, nhưng có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ đang đợi anh.
Đúng lúc này, đỉnh Thần Ma hóa thành chiếc nhẫn rồi bay về trong tay Tô Minh. Anh có thể cảm giác được nó vui vẻ vì đã nghiền nát được bàn tay thái cổ khổng lồ kia.
"Anh Minh, anh vẫn mạnh đến biến thái mà", Diệp Mộ Cẩn ôm chặt lấy cánh tay Tô Minh, không kiềm nổi oán giận, thực lực của anh đúng biến thái! Mạnh đến cùng cực!
Ban đầu, cô ta đến tộc Phượng Hoàng, rồi trở thành thánh nữ tộc ấy, thực lực bỗng dưng tăng vọt, mỗi ngày một khác. Diệp Mộ Cẩn còn tưởng rằng chính mình chắc chắn đã bỏ xa Tô Minh vẫn còn đang ở trên Trái Đất, còn nghĩ khi gặp lại anh Minh sẽ kiêu ngạo một phen, ai dè, anh Minh vẫn là anh Minh của khi xưa.
Trên không trung, Đạm Đài Vô Tình lẳng lặng nhìn Tô Minh đang đứng phía dưới, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kiêu ngạo!
"Đừng mà!"
"Tha cho tôi đi!"
"Đó, đó, đó là cái gì?"
"Tôi cảm thấy mình đã bị nhằm vào, tôi sắp chết rồi".
"Cứu mạng!"
Giờ phút này, hơn 100 ngàn người trong học viện Tiên Lạc từ ban lãnh đạo đến đệ tự nội ngoại đều khóc lóc, kêu gào cầu xin tha thứ. Trông cứ như tận thế đến.
Tô Minh còn không có đến, mà chỉ là một kiện pháp bảo đã đàn áp cả một thế lực bán bộ siêu nhiên trong thế giới Đại Thiên!
Đáng sợ! Thật là đáng sợ mà!
Thoáng chốc, cả 10 ngàn tỷ người trong thế giới Tiểu Thiên và Đại Thiên đều im lặng.
"Đầu tiên, trong vòng ba ngày, hễ là những đệ tử nội ngoại đã từng nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Mộ Cẩn phải tự bạo! Kể cả cơ thể lẫn thần hồn!"
"Thứ hai, hễ là tài sản và tài nguyên võ đạo của học viện Tiên Lạc phải gom hết lại rồi cử người đưa đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên trong thế giới Tiểu Thiên!"
"Thứ ba, những người không liên quan còn lại của học viện Tiên Lạc phải tự hủy đan điền và ba chủ mạch, rồi rời khỏi học viện. Từ nay về sau, không được tự coi mình là đệ tử của học viện Tiên Lạc nữa".
"Thứ tư, ai không làm được thì bia Huyền Diệu sẽ quét sạch học viện Tiên Lạc!"
Mỗi lần Tô Minh mở miệng nói, cả thế giới Tiểu Thiên lẫn Đại Thiên lại càng trở nên tĩnh lặng.
Sau khi anh nói xong, hư không cũng như đông cứng lại.
Thật độc ác! Thật bá đạo!
"Còn các người", sau đó, Tô Minh quay đầu nhìn Thẩm Thương Khung và những người được học viện Tiên Lạc cử tới tấn công Chiến Uyên, bỗng dưng giơ tay lên, đấm ra một quyền.
Kế tiếp, đã không còn gì nữa vì đám người Thẩm Thương Khung đã hóa thành cát bụi trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, như chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này.
Quả thật tàn nhẫn đến nỗi khiến lòng người rét run! Không có bất cứ cò kè mặc cả nào hết!
Rồi Tô Minh lại nhìn về phía Thân Đồ Qua. Lúc này, điện chủ điện Hoàng Tuyền là Đồ Đồng Thiên chợt chắn trước mặt Thân Đồ Qua.
"Điện chủ, cứu tôi với", trong giây phút tuyệt vọng ấy, ánh mắt Thân Đồ Qua chợt bừng sáng, nghĩ rằng điện chủ tới là để cứu mình, trong lòng dấy lên một chút hy vọng.
Song, Đồ Đồng Thiên - một hạ vị Đại Đế tầng ba đỉnh phong hoàn toàn không thèm liếc nhìn Thân Đồ Qua cái nào, mà chỉ nhìn Tô Minh, nói: "Cậu Tô, Đồ Đồng Thiên tôi và Thân Đồ Qua cùng những người thuộc điện Hoàng Tuyền hiện có mặt ở đây dùng cái chết để xin lỗi cậu, được không?"
Một nhân vật kiêu hùng, thần bí, gian xảo của một thế hệ, sống cả trăm triệu năm, là điện chủ điện Hoàng Tuyền thế mà lại cúi đầu trước Tô Minh!
Chỉ cần Tùy Y Nhân còn sống và trốn thoát thì dù cả học viện Bình Thiên có bị hủy diệt hay mình phải tự bạo cũng không sao. Có thể nói, ông ta đã đặt hết mọi hy vọng lên người cậu ta.
"Y Nhân, tuy sư tôn không thể nhìn thấy tận mắt, nhưng sư tôn biết, một ngày nào đó chắc chắn con có thể chiến thắng và giết chết Tô Minh! Chắc chắn!", Trần Ngu Lễ lẩm bẩm.
Sau khi giải quyết hết mọi việc, Tô Minh lại nhìn về phía hư không, nói: "Đạm Đài tiền bối, Long Quy tiền bối, cảm ơn hai người".
Sau đó, anh lại lộ ra vẻ mặt hết sức nghiêm túc và đau đớn, nói: "Long Quy tiền bối, lão Ngưu và chị Chu Tước Cửu Diễm".
"Tô Minh, Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm vẫn còn một luồng thần hồn ở trong tay bổn tọa, bọn họ có thể sống lại!"
"Cái gì? Thật ư?", Tô Minh cuối cùng cũng mất bình tĩnh. Thậm chí, cơ thể anh còn chợt lóe, bước vào hư không, đi đến trước mặt Hỗn Độn Long Quy.
"Long Quy tiền bối, có thật vậy không?", Tô Minh kích động muốn chết.
Lão Ngưu và chị Cửu Diễm tự bạo đã khiến anh vô cùng tự trách và áy náy. Ai ngờ...
Tốt! Thật là tốt quá!
"Có điều, muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm cũng không dễ. Đầu tiên, cần phải có một lượng lớn sức mạnh linh hồn", Hỗn Độn Long Quy cũng không có kích động, mà là thở dài. Thực tế, bà ta giữ lại một luồng thần hồn của cả hai chỉ là ôm một chút hy vọng, chứ trong thời gian ngắn, bà ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sống lại hai người vì nó quá khó khăn, thật sự rất rất khó.
"Làm sao có thể kiếm được lượng lớn sức mạnh linh hồn?", Tô Minh hỏi, bản thân anh có được thần hồn cực kỳ khủng bố nên đương nhiên sức mạnh linh hồn cũng hết sức kinh khủng: "Tôi chia một chút thần hồn của mình ra, rồi hóa thành sức mạnh linh hồn, được không?"
"Không được, chưa nói tới việc nó sẽ làm cậu bị thương nặng, dù không bị thương cũng không dùng được, vì muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm cần sức mạnh linh hồn tự nhiên!"
"Sức mạnh linh hồn tự nhiên?", Tô Minh có hơi khó hiểu.
"Cái này...", Hỗn Độn Long Long Quy hơi chần chừ, sau đó, cười khổ: "Vốn dĩ, vực Hỗn Độn có bốn quốc, ba tông, hai môn, một họ đại biểu cho mười thế lực mạnh nhất nơi đây ngoài học viện Hỗn Độn ở tâm Hỗn Độn. Mà trong bốn quốc, có một quốc gia tên là Thái Nhất thần quốc! Trong vườn hoa quốc gia này có trồng một loại thiên tài địa bảo tên là hồn thảo. Trong hồn thảo có chứa sức mạnh linh hồn tự nhiên! Nhưng hồn thảo là một trong chí bảo đứng đầu ở Thái Nhất thần quốc, rất hiếm có, cũng chưa nghe nói quốc gia này tặng hồn thảo cho ai bao giờ! Huống chi, muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm còn không phải chỉ cần một hai cây, mà ít nhất là ba mươi cây!"
Chương 767: Công chúa của Thái Nhất Thần Quốc
“Tôi nhớ rồi”, Tô Minh hít sâu một hơi nói.
Ghi tạc đáy lòng.
Khó đi nữa, vậy thì Thái Nhất Thần Quốc càng mạnh!
Cũng phải lấy được hồn thảo.
“Ngoại trừ cái này, muốn sống lại Âm Dương Thiên Tù và Chu Tước Cửu Diễm, còn có những thiên tài địa bảo khác dùng để ngưng tụ thân thể v.v… giống như vậy vô cùng vô cùng hiếm thấy, muốn có được thì khó như lên trời, những thứ kia tạm thời không nói, hồn thảo này không lấy được, những cái khác cũng vô ích”, Hỗn Độn Long Quy yếu ớt nói.
Trên thực tế, sâu trong nội tâm của Hỗn Độn Long Quy.
Hai ái đồ của mình.
Muốn có khả năng sống lại, cũng cực nhỏ.
Gần như không thể.
“Hai vị tiền bối, tôi phải đi an ủi người nhà, những người phụ nữ của tôi”, một khắc sau, Tô Minh nhìn về phía Đạm Đài Chân Thương và Hỗn Độn Long Quy, sau đó trở lại Chiến Uyên.
Lúc này.
Một chiếc tàu con thoi chiến đấu cấp bậc Chí Bảo Hỗn Độn đang chậm rãi thông qua thông đạo trận tuyến, từ vực Hỗn Độn lái tới Đại Đạo Đại Thiên.
Chiếc tàu con thoi chiến đấu kia cũng không xem như quá lớn, dài chưa đến ngàn trượng mà thôi, nhưng trên tàu con thoi chiến đấu lại khắc bốn chữ lớn “Thái Nhất Thần Quốc”, cứ như vậy bốn chữ lớn ở toàn bộ nền văn minh Xương ngoại trừ nội vực tâm Hỗn Độn, những nơi khác đều đi ngang qua.
Ngoài ra, trên tàu con thoi chiến đấu còn có một tòa cung điện xa hoa, có hai con vật khổng lồ bảo vệ trước cung điện. Điều khiến người ta sợ hãi chính là hai con vật khổng lồ kia là cự thú tiền sử, bất kỳ con nào cũng có thực lực một nhát nuốt chửng một vị dưới Đại Đế.
Hai con cự thú tiền sử khổng lồ, một con đeo tinh đèn, một con miệng ngậm long nguyệt, tinh đèn và long nguyệt dập dờn ánh sáng thần bí, đốt sáng toàn bộ tàu con thoi chiến đấu.
Từ xa nhìn lại, chiếc tàu con thoi chiến đấu này của Thái Nhất Thần Quốc tràn đầy thần bí và yên tĩnh.
Bên trong cung điện.
Là chất liệu tinh chất Hỗn Độn xa hoa.
Bố cục bên trong cung điện tương đối xa hoa, nhưng lại có một điểm không tầm thường.
Lấy màu tím nhạt làm chủ.
Ngay chính giữa cung điện có một cái ghế nằm cực lớn.
Một cô gái có chút lười biếng đang nằm trên ghế.
Cô gái có con ngươi rạng rỡ như trăng sáng, lông mày lá liễu hơi có chút sắc bén, khiến cho người ta thấy một mùi vị vô cùng anh khí, kết hợp với đôi môi đỏ lại tương xứng với khuôn mặt trái xoan quốc sắc thiên tư, cô gái đương nhiên là tuyệt mỹ.
Một đôi chân dài trắng nõn được che đi bởi một chiếc váy dài màu đỏ sậm, nhưng từ trong váy dài lộ ra bắp chân đẹp đẽ, thon dài, trắng nõn, lại còn đi chân trần.
Trên người cô gái tràn đầy một loại mùi vị lười biếng, một loại khí tức cao quý tản ra từ bên trong.
Trong tay cô gái chơi một ổ khóa.
Ổ khóa cũng không lớn, chỉ có chiều rộng nửa tấc.
Một nửa trong suốt, toàn thân màu đỏ tím, giống như một khối ngọc thạch màu tím.
Nhìn kỹ bên trong ổ khóa lại mơ hồ cất giấu một viên trân châu sáng long lanh giống như hạt gạo.
Hạt gạo kia chính là huyết sắc.
Nhìn kỹ trên hạt gạo kia giống như chập chờn một loại ánh sáng phù văn huyết sắc thần bí.
Nhìn giống như cái ổ khóa này khóa một gạo huyết sắc ở trong đó vậy.
“Tô Minh, không được khiến bổn cung thất vọng, ai cũng nói thanh kiếm trong tay anh kia có thể chém trời trăng sao, là vô địch, chắc hẳn chém ổ khóa này cũng không có bất kỳ vấn đề gì chứ?”, cô gái lẩm bẩm, trong con ngươi xinh đẹp thoáng qua một tia mong đợi chợt lóe rồi biến mất.
Ổ khóa này là di vật mẹ để lại cho cô ta.
Cô ta đã mang theo bên người vượt qua ngàn năm.
Di ngôn của mẹ là: “Có một ngày mở ổ khóa này ra, hạt gạo bên trong kia sẽ không khiến con thất vọng, Vũ Vân”.
Từ đó về sau, cô ta là con cháu duy nhất của quốc chủ Thái Nhất Thần Quốc, là cung chủ Phong Vũ Vân của Thần Quốc, địa vị thân phận cao quý nhất trong một đời thanh niên vực Hỗn Độn, cô ta bắt đầu nghĩ ra cách muốn mở ổ khóa khối ngọc thạch này.
Nhưng mà.
Ngàn năm trôi qua.
Không mở được.
Chất liệu ổ khóa này vượt quá tưởng tượng, cho dù là bốn món bảo vật trấn quốc của Thái Nhất Thần Quốc cũng không bổ được ổ khóa ra.
Mãi đến gần đây, cô ta nghe thấy một tin tức, ở Đại Đạo Tiểu Thiên có một thanh niên nắm trong tay một thanh kiếm gần như vô địch.
Cô ta động tâm tư.
Vừa hay hai ngày trước, ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên, ý chí Đại Đạo của ngàn thế giới lớn nhỏ đó được phụ hoàng đánh giá là tâm cơ thâm trầm, dã tâm bừng bừng, lại giống như phát điên, mở ra không gian thành lũy và thông đạo Hỗn Độn giữa vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên.
“Hy vọng người tới là khách”, Tô Minh lẩm bẩm, trong ánh mắt lại thoáng qua một tia tàn nhẫn, nếu như không phải là khách, cho dù là công chúa của Thái Nhất Thần Quốc cũng phải chết!
Cùng với tàu con thoi chiến đấu của Thái Nhất Chiến Quốc, còn có hơn mười chiếc tàu con thoi chiến đấu đến từ vực Hỗn Độn tiến vào thế giới Đại Thiên, đương nhiên sau đó bị hàng chục tỷ người của toàn bộ thế giới Đại Thiên bắt được.
Nhất thời, hàng tỉ tỉ ánh mắt nhìn chăm chú.
Cái nhìn vừa kính sợ mà vừa tò mò.
“Quá khủng khiếp”, Đạm Đài Chân Thương là Đại Đế nhãn lực tốt hơn một chút, ngược lại là mơ hồ nhìn thấy và cảm nhận được thực lực của mấy võ đạo tu giả trên tàu con thoi chiến đấu đến từ vực Hỗn Độn, không nhìn cũng được, vừa nhìn liền bị dọa cho giật mình, quả thật khoa trương không hơn được nữa.
Bởi vì Phong Vũ Vân ở bên trong cung điện tàu con thoi chiến đấu, Đạm Đài Chân Thương không nhìn thấy và cảm nhận được, điều Đạm Đài Chân Thương nhìn thấy và cảm nhận được là các thanh niên đứng trên boong tàu của mười mấy tàu con thoi chiến đấu đi theo tàu con thoi chiến đấu của Thái Nhất Thần Quốc.
“Đại Đế hạ vị ngũ chuyển? Còn chưa đến ba mươi ngàn tuổi?”
“Đại Đế hạ vị lục chuyển? Hơn bốn mươi ngàn tuổi?”
“Ngay cả hộ vệ chí ít cũng cấp bậc Bán Đế?”
Chương 768: Vậy, anh có thể làm gì tôi nào?
"Vũ khí trong tay chàng trai kia chính là Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, cả áo giáp trên người cũng thế".
Đạm Đài Chân Thương sợ ngây người! Ông ta biết vực Hỗn Độn rất khủng bố, nhưng không nghĩ rằng lại đáng sợ đến mức này. Ngay cả thế hệ trẻ cũng đã mạnh đến tình trạng đó ư? Y như là đang nằm mơ!
Rất nhiều người trong thế giới Đại Thiên đều giống như Đạm Đài Chân Thương, sợ tới mức suýt tự bế.
"Bình thường thì tuy sự phát triển của nền võ đạo ở vực Hỗn Độn mạnh hơn thế giới Đại Thiên rất nhiều, nhưng cũng không có khoa trương như vậy, chuyện này là sao?", Hỗn Độn Long Quy lẩm bẩm, so với Đạm Đài Chân Thương thì bà ta cũng biết sơ về vực Hỗn Độn.
"E rằng chàng trai kia cũng là một yêu nghiệt đứng đầu ở vực Hỗn Độn", Hỗn Độn Long Quy đoán được cỡ 70, 80%, nên ánh mắt càng trở nên nghiêm túc hơn: "Xem ra, là do công chúa Thái Nhất thần quốc đi tuần nên mới thu hút những thanh niên tài giỏi đó đến đây".
Chẳng mấy chốc, toàn bộ tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên đang nhìn chằm chằm vào tàu chiến của Thái Nhất thần quốc và hơn mười tàu chiến kia lại càng cảm thấy khó hiểu, vì sau khi đi vào nơi đây thì những con tàu chiến kia cũng không dừng lại và tuần tra như trong truyền thuyết. Mà là không chút giảm tốc, dứt khoát rời khỏi thế giới Đại Thiên, đi thẳng về phía thế giới Tiểu Thiên.
Vụ gì thế này?
Song, chỉ một lát sau, hàng tỷ người trong thế giới Đại Thiên đã đoán được đôi chút.
Đi thế giới Tiểu Thiên ư? E rằng là đi tìm Tô Minh nhỉ?
Mấy ngày nay, Tô Minh vẫn ở trong thế giới Tiểu Thiên.
Quả nhiên, con tàu chiến ấy đúng là bay về phía Chiến Uyên. Thoáng chốc, vô số người đều trở nên kích động! Đù! Có trò hay để coi rồi.
Bầu không khí trong đất trời như đông cứng lại, tuy giọng điệu của Tô Minh rất bình tĩnh, nhưng thái độ lại cực kỳ bá đạo. Thái độ kiểu đó rất nguy hiểm!
"Anh ta chính là Tô Minh ư? Tính tình đúng là tàn nhẫn thật", Tiểu Mạt khá thích thú nói: "Công chúa, mặc dù em cảm thấy tình tính của anh ta rất kém, nhưng nó chắc chắn là gu của người đúng không nè? Tiểu Mạt hiểu công chúa nhất luôn".
"Chỉ được cái nói nhiều", Phong Vũ Vân lườm Tiểu Mạt, trong mắt người ngoài thì cô ta là người thừa kế Thái Nhất thần quốc đời tiếp theo, là nữ hoàng và nữ thần lạnh lùng cao tít trên mây, không thể với tới. Nhưng thực ra, ở trước mặt Tiểu Mạt, có đôi khi Phong Vũ Vân vẫn rất sinh động mà không phải cái loại hư vô mờ mịt khó nắm bắt được.
"Hì hì, sắp tới có trò hay để xem rồi", Tiểu Mạt le lưỡi, cô ta quá hiểu tình tính của đám Kỳ Chúc, Bách Lý Đồ, Cát Tấn, chỉ với thái độ ấy của Tô Minh thì bọn họ chắc chắn sẽ không chịu ngoan ngoãn dừng tàu ở bên ngoài Chiến Uyên, tuyệt đối luôn!
Kế tiếp chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.
Tô Minh có thể chống lại đám người như đại sư huynh Thiên Môn - Bách Lý Đồ không?
Lúc này.
"Tính tình của nhóc Tô đúng là...", Đạm Đài Chân Thương có chút bất lực thở dài, quá cứng đầu!
Cứng đầu đến nỗi khiến người khác sượng mặt. Đây là định ép đám yêu nghiệt đỉnh cấp ở vực Hỗn Độn ra tay mà!
Đương nhiên, đám người đến từ vực Hỗn Độn kia cũng chẳng tốt đẹp gì! Vì bọn họ hoàn toàn không cần Tô Minh mở miệng cũng biết Chiến Uyên không chịu nổi nhiều tàu chiến con thoi như vậy hạ xuống.
Nếu đám yêu nghiệt đứng đầu ở vực Hỗn Độn đó thân thiện chút, chủ động ngừng tàu chiến ở trong hư không thì chẳng phải mọi chuyện đã êm đẹp ư? Đây rõ ràng là ghét Tô Minh, thậm chí là muốn thử xem thực lực của Tô Minh thế nào.
"Ha ha", quả nhiên, thoáng chốc, hơn mười con tàu chiến kia chẳng những không dừng lại, mà thanh niên áo trắng trên tàu của Thiên Môn còn liếc Tô Minh, cười lạnh một tiếng, không thèm nói thêm cái gì nữa, nhưng rõ ràng con tàu gã đang đứng đã tăng tốc! Điên cuồng tăng tốc!
Thậm chí, trận pháp tấn công trên tàu chiến con thoi còn bị mở ra hết!
Thanh niên áo trắng kia không những bảo tàu chiến của Thiên Môn hạ xuống Chiến Uyên, mà còn định hạ thật mạnh xuống! Muốn dùng tàu chiến va chạm tầng võ đạo nhỏ này trong thế giới Tiểu Thiên!
Chỉ cần tàu chiến hạ xuống chắc chắn sẽ là một trận tai nạn tận thế đối với Chiến Uyên.
Thanh niên áo trắng kia chính là đại sư huynh của Thiên Môn - Bách Lý Đồ, làm người rất tàn nhẫn.
Khi tàu chiến của Thiên Môn tăng tốc bay về phía Chiến Uyên thì những con tàu của các nhà khác như nhà họ Kỳ sao có thể rớt lại phía sau? Bọn họ cũng bảo tăng tốc lên.
Những thanh niên tài giỏi đứng trên tàu chiến đến từ vực Hỗn Độn kia đều lộ ra vẻ mặt đùa cợt, tàn nhẫn.
Dừng lại? Dừng con mẹ anh chứ dừng! Nếu Tô Minh anh lộ ra vẻ mặt đáng thương cầu xin, hoặc là quỳ xuống van xin chúng tôi, có lẽ chúng tôi sẽ ra lệnh bảo tàu chiến ngừng lại ở bên ngoài Chiến Uyên. Nhưng thứ như anh mà còn tỏ thái độ kiêu căng vênh váo thì chính là chán sống!
"Ù, ù..."
Hơn mười chiếc tàu chiến con thoi đến từ những gia tộc đứng đầu vực Hỗn Độn cùng tăng tốc tạo nên âm thanh cực kỳ chói tai. Thế giới Tiểu Thiên cũng run lên, dường như sắp bị xé rách.
Bầu không khí càng trở nên cứng ngắc.
"Vậy, anh có thể làm gì tôi nào?", đại sư huynh Thiên Môn Bách Lý Đồ đứng trên boong tàu, từ trên cao ngó xuống Tô Minh, tươi cười sáng lạn như ánh Mặt Trời, nhưng lại lộ ra vẻ kiêu ngạo đầy tàn nhẫn.
Chuyến đi vào thế giới Đại Thiên lần này không chỉ là để theo đuổi Phong Vũ Vân, mà còn muốn kiếm chác chút lợi ích. Trong đó, món hời lớn nhất không thể nghi ngờ là ở ngay trên người Tô Minh!
Đỉnh Thần Ma trong truyền thuyết kia thì dù là Bách Lý Đồ cũng nhìn mà thèm. Nếu Chí Bảo cỡ đó đặt ở Thiên Môn, chắc sẽ chẳng thế lực có thể sánh vai với gia tộc mình nhỉ?
Chương 769: Đây mà là dịu dàng, hiền lành?
Đây, chẳng phải nói hồn thảo có khả năng tìm thấy rồi ư, nhưng, bất cứ ai cũng không nghĩ rằng Tô Minh lại khẽ nhíu mày, khó chịu! Khó chịu vì sự nhúng tay của Phong Vũ Vân.
Sau khi đám người Bách Lý Đồ bị anh cảnh cáo lại chẳng những không dừng lại, mà còn tiếp tục khiến tàu con thoi tăng tốc đâm về phía Chiến Uyên, định tiêu diệt toàn bộ Chiến Uyên. Vậy coi như là không chết không ngừng rồi.
Tô Minh đã định ra tay tiêu diệt Thiên Môn và hơn mười tàu chiến của đám người nhà họ Kỳ, nhưng Phong Vũ Vân lại mở miệng, bất ngờ xen mồm vào.
"Công chúa, em có thể cảm nhận được hình như tên khốn kia đang khó chịu đó!", Tô Minh cũng không che giấu cảm xúc của mình, dù Tiểu Mạt chỉ là một tỳ nữ thì cũng là tỳ nữ của Phong Vũ Vân - một Bán Đế, nên đã cảm giác được Tô Minh khó chịu, bực bội khi công chúa nhúng tay.
Tiểu Mạt suýt bùng nổ, trời đất ơi! Trên đời này còn có người không biết tốt xấu, tính tình táo bạo như vậy hả?
Phong Vũ Vân cũng cảm giác được, tuy mặt mày vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại có chút khó chịu.
Nếu không phải nhận ra Tô Minh là ai thì cô ta sẽ xen vào việc của người khác chắc?
Kết quả, thái độ của Tô Minh còn...
Đúng lúc này.
"Xé rách không gian, bóp méo không gian, trọng lực không gian, dòng chảy không gian!", Tô Minh bỗng ngước mắt, liên tục quát một cách lạnh nhạt lại tràn ngập sát khí!
Chẳng phải là không chết không ngừng à?
Dù là cô công chúa xen vào việc của người khác kia chõ mõm vào cũng vô dụng thôi.
Tô Minh vừa ra tay đã sử dụng quy luật không gian. Chỉ thấy, không gian nơi Thiên Môn và hơn mười tàu chiến con thoi của nhà họ Kỳ chợt như bị đẩy ra khỏi thế giới Tiểu Thiên.
Trong không gian ấy, vô số sức mạnh xé rách không gian, từng đường cong không gian bị bóp méo, trọng lực đáng sợ và những dòng chảy dữ dội cứ thế xuất hiện trước mắt mọi người.
Lục đoạn quy luật không gian đỉnh phong cũng không phải là nói chơi. Nó mạnh khiến người ta tuyệt vọng!
"Khốn kiếp, tàu chiến con thoi đã mất khống chế!"
"Chuyện gì thế? Tạo trận pháp phòng ngự mau!"
"Mau dùng hết tinh thể Hỗn Độn, chạy tới tốc độ nhanh nhất lao ra không gian này!"
Mặc dù Phong Vũ Vân trông bình tĩnh hơn người khác một chút, nhưng vẫn lộ ra rất nhiều cảm xúc, gương mặt xinh đẹp hơi run rẩy. Cô ta là yêu nghiệt mạnh nhất trong thế hệ trẻ ở vực Hỗn Độn, ngay cả ban lãnh đạo học viện Hỗn Độn cũng phải ba lần bảy lượt ra mặt mời Phong Vũ Vân nhập học, trường hợp gì mà chưa gặp? Kẻ tàn nhẫn nào mà chưa gặp qua?
Song trước mặt, sự tàn nhẫn, kiêu căng ngạo mạn của Tô Minh quả thật là có một trên đời.
Đầu tiên, cô ta không ngờ Tô Minh dám ra tay! Dù gì, chỉ cần anh không phải thằng ngu cũng nên biết thân phận của những thanh niên tài giỏi trên hơn mười con tàu chiến đến từ vực Hỗn Độn kia chẳng hề đơn giản chút nào. Vậy mà anh dứt khoát diệt hết cả đám, gần như trở thành kẻ địch của một nửa thế lực đỉnh cấp ở vực Hỗn Độn rồi!
Anh có là thần thì kết quả của việc một mình đấu với một nửa vực Hỗn Độn cũng có thể hiểu rồi đó.
Thật sự, dù là Phong Vũ Vân cũng không dám và không thể tiêu diệt hết hơn mười con tàu chiến kia!
Thứ hai, thực lực của Tô Minh có chút vượt ngoài tưởng tượng của cô ta. Phong Vũ Vân muốn tiêu diệt hết một đội tàu chiến kia cũng có thể làm được, nhưng sẽ chẳng nhẹ nhàng gì. Song, Tô Minh lại làm được, mà còn trông có vẻ rất dễ dàng.
Trước đó, cô ta đã có suy đoán về thực lực của Tô Minh, nhưng lúc này, Phong Vũ Vân biết e rằng mình đã quá xem nhẹ anh. Chẳng trách ý chí Đại Đạo Minh Kiệt trả giá đắt như vậy cũng muốn mở ra con đường không gian. Chẳng trách đến giờ mà tộc Minh vẫn im lặng, không ra tay với Tô Minh.
Giờ đây, hơn 10 ngàn tỷ tu giả võ đạo trong thế giới Tiểu Thiên lẫn Đại Thiên đều hóa đá. Thậm chí là ý chí Đại Đạo Minh Kiệt đang thầm quan sát cũng vô cùng kinh ngạc vì đã xem nhẹ sự điên cuồng của Tô Minh. Nhưng sau đó, ông ta lại vui vẻ, việc tìm đường chết của tên nhóc Tô Minh này còn mạnh hơn so với dự đoán của ông ta.
Đúng lúc này.
"Ầm!", tàu chiến con thoi của Thái Nhất thần quốc đã hạ xuống Chiến Uyên, cả Chiến Uyên rung mạnh một cái, có chút không chịu nổi sức nặng của nó. Nhưng, cũng miễn cưỡng coi như chịu nổi, không bị xây xát gì hết.
"Công chúa Thái Nhất thần quốc, đợi tôi 3 phút, tôi xử lý xong đám râu ria kia rồi chúng ta lại nói chuyện", Tô Minh mở miệng, sau đó, cầm thanh kiếm Tù Ma, cơ thể chợt lóe đã đến trước mặt Bách Lý Đồ, Kỳ Chúc, Cát Tấn, Tôn Kỳ, rồi giơ kiếm lên. Trên mặt anh tràn ngập sát khí không chút che lấp, muốn giết người! Đã không chết không ngừng, đương nhiên phải nhổ cỏ tận gốc rồi, chứ không thì sao?
"Anh...", Bách Lý Đồ hoảng sợ đến không nói nên lời, đừng thấy gã là hạ vị Đại Đế tầng năm, mà còn không phải tầng năm bình thường, vả lại trên người còn có rất nhiều bảo vật. Song lúc này, đầu tiên tuy gã còn sống nhưng cũng bị thương vì trong quy luật không gian của Tô Minh chứa nhiều đòn tấn công. Thứ hai, trực giác mách bảo gã rằng mình xa xa không phải đối thủ của anh.
Ba người Kỳ Chúc lại xoay người định bỏ trốn, nhưng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Tô Minh có được lục đoạn quy luật không gian đỉnh phong trong tay thì chỉ với một suy nghĩ, đám Kỳ Chúc đã không còn đường trốn.
"Tô Ly, cô nói với tôi là anh mình rất dịu dàng và hiền lành mà", lúc này, trong tàu chiến con thoi của Thái Nhất thần quốc, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phong Vũ Vân lộ ra một nụ cười khổ hơi bất lực.
Cái này mà cũng gọi là dịu dàng? Hiền lành?
Hóa ra, Phong Vũ Vân quen Tô Ly!
Đó cũng là lý do tại sao trước đó cô ta định đứng ra giúp Tô Minh, ngăn cản đám người Bách Lý Đồ dùng tàu chiến đâm vào Chiến Uyên. Hơn nữa, hồi đó, sau khi Tô Minh tiêu diệt Tiên Âm Cốc, Tô Ly đã trở về Chiến Uyên. Cô ở Chiến Uyên một thời gian ngắn, rồi đi ra ngoài rèn luyện. Tư chất võ đạo của bản thân Tô Ly cũng khá yêu nghiệt, lúc còn ở Trái Đất đã thể hiện ra thiên phú tuyệt đỉnh.
Chương 770: So chiêu
Bỗng nhiên, có một người xuất hiện.
Người đó chính là Túy Kiếm Ma.
Ông ta chỉ có một sở thích duy nhất, đó chính là uống rượu.
Tiếng tăm Túy Kiếm Ma đã vang dội khắp nơi từ sau một bữa tiệc của giới thanh niên của vực Hỗn Độn mấy chục ngàn năm trước – tiệc trà võ đạo Long Uyên.
Khi đó, nơi ấy có rất nhiều yêu nghiệt bất thế của vực Hỗn Độn tụ tập, gồm cả một vài thiên tài siêu cấp hiếm thấy mà thường ngày luôn sống ẩn dật.
Buổi tiệc trà hôm đó đã xuất hiện vài tên yêu nghiệt quả thật không thể dùng ngôn từ mà biểu đạt ra được.
Vô cùng long trọng!
Tiệc trà võ đạo Long Uyên được tổ chức suốt ba ngày trời.
Thế nhưng…
Không một ai ngờ tới buổi tiệc trà ấy cũng phải tới lúc kết thúc, bởi vì hôm đó đã có một vị khách không mời mà tới xuất hiện – Túy Kiếm Ma.
Ông ta đến rồi đòi uống rượu.
Bởi vì Túy Kiếm Ma lôi thôi lếch thếch, giọng điệu rõ ràng là của một kẻ say xỉn, thế nên đã khiến một vị Thánh Tử thuộc Thần Quốc nào đó trong Tứ Đại Thần Quốc chướng mắt và oán trách một câu ngay trong chính buổi tiệc trà võ đạo Long Uyên.
Lại chưa từng nghĩ tới chuyện…
Một kiếm!
Túy Kiếm Ma đã đánh bại Thánh Tử Thần Quốc kia chỉ bằng một kiếm!
Từ đó về sau, Túy Kiếm Ma liền trở thành truyền kỳ.
Danh xưng vang dội khắp nơi...
Ngay cả một vị trưởng lão của học viện Hỗn Độn mấy ngàn năm trước cũng từng nhận xét rằng: Trong mấy chục ngàn năm nay, thiên phú võ đạo của Túy Kiếm Ma đúng là có một không hai trên đời!
Câu nói ấy lại càng khiến tiếng tăm của Túy Kiếm Ma vang xa hơn nữa.
Bởi vậy, nào có ai ngờ tới chuyện gặp được Túy Kiếm Ma tại nơi này?
Bách Lý Đồ sắp sửa kích động đến mức choáng váng.
Tàu con thoi chiến đấu của mình, sao lại trở thành tài sản của Túy Kiếm Ma rồi?
Gã không rõ trong đó còn gì mà mình không biết hay không.
Thế nhưng điều đó không hề quan trọng, chuyện mấu chốt nhất hiện giờ chính là chắc chắn gã có thể sống tiếp được rồi.
Không còn gì để nghi ngờ nữa!
Bách Lý Đồ nhìn về phía Tô Minh, nên nói là nhìn chằm chằm, không ngờ lại bật cười trào phúng.
Đồ con hoang, cho mày tiếp tục lớn lối này!
Này thì cứ một lời không hợp là lại muốn giết người!
Mày giỏi thì cứ tiếp tục đi!
Thoải mái nhé!
Cùng lúc đó…
Bên cạnh Tô Minh cũng có thêm một người nữa.
Chính là Phong Vũ Vân.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phong Vũ Vân là vẻ ngưng trọng.
Phải nói là thận trọng vô cùng.
Phong Vũ Vân sững sờ, sau đó gương mặt đỏ bừng, trên gương mặt xinh đẹp ấy gần như lộ rõ vẻ tức giận bừng bừng, cô ta quay sang Tô Minh mà quát to: “Đồ điên! Anh điên rồi! Anh đang tự tìm chết đấy! Anh…”
Phong Vũ Vân quả thật đã bị làm cho tức giận đến mức ói máu rồi.
Muốn chết thì cũng đừng xài cái cách đó!
Ngông cuồng cũng nên có giới hạn thôi chứ!
Đây chính là người anh trai lương thiện, xuất sắc, gần như hoàn hảo trong lời Tô Ly sao?
Phong Vũ Vân cảm giác như trước mắt tối sầm, sắp sửa ngất luôn được rồi.
Cô ta rất rất ít khi dao động cảm xúc kịch liệt tới mức này, chỉ tiếc không thể lớn tiếng chửi bậy mà thôi.
“Muốn tìm chết thì cứ tự nhiên, bổn công chúa mặc kệ!”. Sau đó, cô ta khẽ động, thân hình nhoáng cái đã bay xuống dưới, dừng lại trên quảng trường Chiến Uyên của nhà họ Tô, tức giận đến mức hàm răng nghiến chặt, ngực cứ phập phồng mãi.
Một mặt, cô ta vô cùng tức giận.
Nhưng mặt khác, giờ cô ta không muốn quan tâm, cũng chẳng thể quản được nữa.
Chỉ từ lời khiêu khích “Không chết không dừng” vô cùng lớn lối khi nãy của Tô Minh thôi là đã xác định rằng không một ai có thể ngăn cản nổi cuộc chiến giữa Tô Minh và Túy Kiếm Ma được nữa.
Phía sau Túy Kiếm Ma, bốn kẻ nhóm Bách Lý Đồ thì lại tỏ ra vô cùng kích động.
Kích động đến độ muốn bật cười ha hả, nhưng vì vẫn còn chút lý trí, sợ sẽ khiến Túy Kiếm Ma tức giận nên bọn chúng mới nhịn xuống.
Cả bốn nhìn chằm chằm Tô Minh bằng ánh mắt như nhìn một tên ngu ngốc.
Đúng là tự tìm đường chết!
Cảm thấy bản thân sống lâu quá rồi à!
Giờ phút này, ai cũng có thể tưởng tượng ra được sự tĩnh lặng và chấn động của toàn bộ thế giới Tiểu Thiên lẫn thế giới Đại Thiên.
Tuy chẳng có mấy người biết rõ về Túy Kiếm Ma, ngay cả công chúa của Thái Nhất thần quốc cũng đã tỏ thái độ e dè, thậm chí đến mức tôn kính Túy Kiếm Ma, thì đã có thể tưởng tượng được thực lực của ông ta khủng bố đến mức nào rồi.
Hơn nữa, tạm thời bỏ qua điều này, chỉ riêng cảnh giới Đại Đế hạ vị vòng thứ chín của Túy Kiếm Ma cũng đã đủ để khiến người ta sợ hãi, đó thực sự là cấp bậc vô địch đấy!
Phải biết rằng ở thế giới Đại Thiên hiện giờ, tìm khắp trong số tầng tầng lớp lớp lão quái vật, vô vàn những nhân vật đáng sợ có thể khởi tử hoàn sinh… không có một ai sở hữu cấp bậc cao hơn Đại Đế hạ vị vòng thứ năm cả!
Càng huống chi là Đại Đế hạ vị vòng thứ chín?
“Cho nên, kỳ tích xuất hiện hết lần này tới lần khác, chiến công cứ thế lặp đi lặp lại khiến người người choáng váng, tính cách có thể quyết định tất cả mọi thứ, cứng tới đâu cũng sẽ có ngày đứt gãy. Bây giờ, các người có hối hận vì đã không dám hoàn toàn đứng về phe Tô Minh, cùng cậu ta giữ mãi mối quan hệ bền lâu không?”. Trong không trung, đại trưởng lão giữ chức vụ cấp cao trong Võ Tông - Vũ Bất Bại bỗng cất tiếng.
Đám người nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc đều khẽ gật đầu đồng ý với cách nói của đại trưởng lão, đồng thời bác bỏ nỗi nghi vấn về cách làm và quyết định do đại trưởng lão đưa ra sau khi chuyện Tô Minh chết đi sống lại rồi mang theo thực lực và thiên phú đáng kinh ngạc quay về.
Đúng vậy!
Tính cách mới là thứ quyết định tất thảy.
Túy Kiếm Ma nhìn Tô Minh bằng ánh mắt đầy ý vị sâu xa.
Trong đôi mắt tựa như say sưa đến mức lờ đờ thoáng xuất hiện ánh nhìn lạnh lùng.
Một chút sát ý.
Ông ta yêu rượu.
Ngày nào cũng đều mơ mơ màng màng trong men say, thế nhưng chuyện này cũng không đại biểu rằng ông ta không cao ngạo.
Mà trái lại, sự cao ngạo của ông ta được ẩn sâu bên trong, đã xâm nhập vào tận cốt tủy.
Lũ ruồi bọ mà cũng dám khiêu khích cá voi?
Chẳng phải thứ đợi chờ chúng chỉ là cái chết sao? Ông ta nhanh chóng nảy sinh sát ý!
Cùng lúc đó.
Bỗng nhiên.
Tô Minh cũng không phải chỉ nói suông.
“Không chết không dừng!”… Anh nói như thế nào thì chính là thế đó.
“Xoẹt!”
Anh nâng kiếm lên, chém một nhát.
Tất nhiên đó là một nhát kiếm toàn lực.
Dưới sự thúc đẩy của không gian, luồng sức mạnh khủng khiếp hơn 600 tỷ cân, cộng thêm kiếm ý Bán Bộ Lục đoạn.
Dùng tất thảy những thứ đó làm cơ sở để thi triển chiêu kiếm như “Thập Kiếm Vĩnh Hằng”, “Cửu Kiếm Kinh Tiên”.
Bỗng nhiên.
Kiếm phong màu đỏ tím tựa như u linh bật ra, khóa chặt lấy Túy Kiếm Ma bằng tốc độ và lực công phạt lên đến cực điểm.
Kiên định lạ thường!
Không chút sợ hãi!
Tô Minh vừa xuất chiêu đã khiến cho hàng ngàn hàng chục ngàn người sững sờ, hóa ra Tô Minh không hề khoác lác, anh thật sự muốn đánh một trận với Túy Kiếm Ma, hơn nữa còn chẳng sợ hãi mà ra tay trước.
Loại dũng khí ấy quả thật khiến cho đám Bách Lý Đồ bị dọa đến mức hết hồn, tâm cảnh cũng không ngừng run rẩy.
Quá độc!
Quá hung ác!
Trên quảng trường của nhà họ Tô ở bên dưới, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của Phong Tình Vũ cũng khẽ run, còn Tiểu Mạt thì run rẩy cả người…