-
Chương 726-730
Chương 726: Mục đích lớn nhất
Đây chính là nguyên nhân.
"Chỉ cần Cổ Dực xác định chiến trường trận đại chiến với Tô Minh ở chỗ khe nứt này, thực lực của Cổ Dực quả thực đáng kinh hãi, nếu như có thể động dụng cả sự hỗ trợ của Vu Nguyên mà tộc Cổ Ma ban cho, động dụng cả Vu Thần Đăng và Vu Thần Pháp Tương chí bảo của tộc Cổ Ma thì gần như là trở nên bất bại", Đạm Đài Chân Thương không kiềm chế được siết chặt nắm tay lại, tiếp tục nói: "Thậm chí, dưới tình huống động dụng Vu Thần Đăng thì thần hồn nữ tử bên cạnh cậu Tô đó có lẽ cũng không thể ra tay. Vu Thần Đăng là vật chí bảo hiếm có, có khả năng khống chế cực lớn đối với riêng thần hồn!"
Quả nhiên.
Ngay sau đó đám người Độc Cô Nguyên bắt đầu đánh lên cửa trận pháp cửa động số 5.
Nhưng có đánh thế nào, đều không khác biệt.
Vẫn là không mở ra được.
Sau một hồi lâu.
Tiền Sơn Sơn có chút nhụt chí.
"Tiền bối, khiến anh thất vọng rồi, chúng tôi hình như không mở được cửa trận pháp này", Tiền Sơn Sơn vừa cay đắng vừa áy náy nói, cảm thấy có lỗi với Cổ Dực. Dù sao, Cổ Dực đã tiêu tốn nhiều lực khí như vậy để đưa bọn họ tới đây.
"Thực lực của các cậu chỉ còn kém một chút nữa thôi, chi bằng, các cậu ở lại đây tu luyện, có bổn tọa hướng dẫn ước chừng chỉ cần mấy ngàn năm, thực lực của các cậu có lẽ sẽ mở được trận pháp cửa động số 5 này", Cổ Dực lên tiếng.
Cái gì mở không ra chứ?
Cửa trận pháp này rõ ràng là ý niệm của hắn ta. Chính là do hắn ta khống chế.
"Mấy ngàn năm?", sắc mặt của đám người Tiền Sơn Sơn liền tỏ ra khổ sở.
Mấy ngàn năm thì quá lâu! Bọn họ còn phải quay về gia tộc ở vực Hỗn Độn nữa.
Bọn họ ra ngoài, thời gian chuẩn bị nhiều nhất chỉ mấy trăm năm, mấy ngàn năm thật sự không được.
"Xem ra, chỉ đành từ bỏ bảo bối trong động này thôi", Độc Cô Nguyên mở miệng nói, mặc dù trong lòng cũng rất tiếc.
"Việc này...", Tiền Sơn Sơn có chút không muốn, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
"Nói cho cùng, bốn người các cô cậu chỉ còn thiếu chút thực lực nữa, nếu như có thể tìm thêm được một trợ thủ nữa thì có lẽ sẽ được đấy", Cổ Dực nói thầm một câu.
Nói là nói thầm, chứ trên thực tế đây mới là mục đích lớn nhất!
Đúng.
Gợi mở cho đám Độc Cô Nguyên rằng bọn họ cần người trợ giúp.
"Trợ thủ?", quả nhiên, người đầu tiên trong đầu Độc Cô Nguyên nghĩ đến chính là Tô Minh: "Tô Minh!"
"Có Tô Minh thì có lẽ có thể dễ dàng mở được cửa động này, nhưng có Tô Minh ở đây thì chúng ta còn có thể lấy được bảo bối trong động ư?", Vương Thừa Dịch có vẻ không muốn, mặc dù rất kính nể Tô Minh, nhưng liên quan đến đồ tốt và bảo bối thì quả thực không nỡ!
Thực lực khủng bố đó của Tô Minh... một khi tới... e là Tô Minh sẽ ăn cái, bọn họ muốn ăn nước còn phải xem vận may thế nào.
Không cam lòng!
"Đúng vậy. Tô Minh đó siêu cấp vô địch biến thái, nếu như anh ta muốn ẵm trọn tất cả bảo vật trong động thì chúng ta cũng chẳng làm gì được", Tiền Sơn Sơn cũng có chút phản đối.
"Tô Minh đến rồi, mở được sơn động này ít nhiều chúng ta còn có thể sơ múi được chút ít, trường hợp tệ nhất là Tô Minh có được lợi ích khổng lồ, chúng ta đến chút canh cũng không được uống thì Tô Minh cũng phải cảm kích chúng ta, nợ chúng ta một ân tình", Độc Cô Nguyên lên tiếng, bày tỏ ý kiến khác.
"Việc này...", Tiền Sơn Sơn và Vương Thừa Dịch đã bắt đầu hơi dao động.
Sau vài lượt hô hấp, Tiền Sơn Sơn hỏi: "Độc Cô Nguyên, được, cứ làm theo cách cô nói, đi mời Tô Minh đến, nhưng hiện tại chúng ta biết đi đâu tìm Tô Minh đây?"
"Tôi có chú đưa tin có thể liên lạc được với Tô Minh", Độc Cô Nguyên hơi ngại ngùng, nhưng vẫn lên tiếng.
Chú đưa tin này trên thực tế là khi Tô Minh ngồi tàu con thoi chiến đấu của thương hội Bát Hoang, lúc đó khi cô ta đưa Tô Minh vào trong ca-bin của tàu con thoi chiến đấu đã hỏi xin Tô Minh.
Lí do để cho khi đó là: Đợi đến khi tàu con thoi chiến đấu đến địa điểm chiến trường Thần Ma, có thể bất cứ lúc nào thông qua chú đưa tin để nói với anh, như vậy sẽ không làm phiền anh tu luyện, đồng thời cũng không làm lỡ việc đến chiến trường Thần Ma.
"Vậy... vậy liên lạc với Tô Minh đi!", Vương Thừa Dịch nói, trong lòng vẫn có vẻ không thoải mái, rõ ràng Độc Cô Nguyên dường như rất có thiện cảm với Tô Minh!
Nhìn kìa, vừa nhắc đến Tô Minh là mắt sáng cả lên.
Thực sự là có chút ghen tuông.
"Ừ", Độc Cô Nguyên bắt đầu sử dụng chú đưa tin để liên lạc với Tô Minh.
Trong lòng cô ta cũng có tâm tư riêng. Trên thực tế cô ta cũng muốn đưa Tô Minh tới cùng chia sẻ nơi bảo tàng này.
Đối với yêu nghiệt tuyệt đại như Tô Minh, siêu cấp thiên tài khiến cô ta từ một cô gái chưa từng rung động tâm linh đến vô cùng rung động, Độc Cô Nguyên thật sự quả thực rất tò mò và có chút thiện cảm mông lung.
Huống chi, vốn dĩ sau khi vào chiến trường Thần Ma, mọi người đều đi cùng nhau, sau đó Tô Minh đột nhiên biến mất, cô ta cũng rất muốn liên lạc với Tô Minh, hỏi xem tình hình của Tô Minh liệu có phải đã gặp nguy hiểm gì rồi không?
Bên ngoài.
Hàng trăm triệu người xôn xao bàn tán.
"Quả nhiên! Đúng là âm mưu!"
"Liên lạc với Tô Minh, một khi Tô Minh đến thì nơi này chính là nơi chôn thây của Tô Minh".
"Cổ Dực cái gì đó quá vô liêm sỉ rồi, quá giả tạo".
"Nơi này tuyệt đối không đơn giản, nhất định có đặc thù gì đó, thất bại của tộc Cổ Ma đó chính là tiêu tốn quá nhiều lực khí lớn nên rất muốn dụ Tô Minh tới, hừ".
"Đại Đạo, thủ đoạn này của ông có phải có chút bỉ ổi không?", giọng nói của Hỗn Độn Long Quy đột nhiên trầm bổng vang lên.
Không hề che giấu.
Tràn ngập cả thế giới Đại Thiên.
Chất vấn ý chí Đại Đạo.
Ý chí Đại Đạo phẫn nộ!
Gần như sắp giáng thiên phạt Đại Đạo về phía vực Vấn Thiên, nửa vòm trời tựa như sắp đổ sụp xuống, mây đen cuồn cuộn, cực kỳ khủng bố, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
"Bổn tọa không hề đích thân ra tay", giọng nói của ý chí Đại Đạo trầm ngưng.
Chương 727: Kiêu ngạo cũng phải có mức độ chứ!
"Khe nứt phóng thích Vu Nguyên ở chiến trường Thần Ma đó chẳng lẽ không phải do ông gây ra sao?", Hỗn Độn Thần Quy quát: "Còn nữa, Cổ Dực đó còn mang theo cả Vu Thần Đăng bên người nữa đúng không? Hơn một tỷ năm trước, tộc Vu Thần vì luyện chế Vu Thần Đăng đã từng gây ra cái chết cho hàng tỷ võ giả nhân loại, trở thành đối tượng bị chỉ trích khi đó. Cũng chính vì vậy, hàng tỉ năm trước Vu Thần Đăng sớm đã bị cấm mang vào chiến trường Thần Ma - chiến trường thần thánh mà nền văn minh Xương dùng nhằm chống lại những nền văn minh khác xâm lấn. Nhưng ông lại dựa vào việc mình nắm giữ chiến trường Thần Ma để cho Vu Thần Đăng xuất hiện trong chiến trường Thần Ma, như vậy là có rắp tâm gì?"
"Long Quy, bà thật sự muốn đối đầu với bổn tọa?", Đại Đạo càng lúc càng giận dữ, bị chất vấn á khẩu không trả lời được, những lời nói này của Hỗn Độn Long Quy không chỉ là chất vấn, mà còn trầm bổng lọt vào tai của tất cả mọi người trên thế giới Đại Thiên.
Việc này đối với ý chí Đại Đạo mà nói đúng là một sự đả kích về uy tín.
Quả thực không thể tha thứ.
Hỗn Độn Long Quy không lên tiếng nữa.
Bởi vì bây giờ có phát tiết thế nào cũng đều vô dụng.
Không ai có thể cứu được Tô Minh.
Bởi vì, muốn cứu người thì phải vào trong chiến trường Thần Ma.
Mà có thể vào trong chiến trường Thần Ma hay không hiển nhiên căn bản là sự độc đoán của ý chí Đại Đạo.
Cho dù bây giờ Hỗn Độn Long Quy vô cùng tức giận, lo lắng cũng không có bất cứ cách nào, chỉ có thể cầu nguyện cho Tô Minh tiếp tục tạo ra thần tích.
"Cậu Tô, tuyệt đối đừng tới, đó là một kết cục chết chóc đang đợi cậu, một cái bẫy âm mưu tính kế cậu đó", Hỗn Độn Long Quy âm thầm tự nói, bà ta có chút căng thẳng.
Cùng lúc đó Tô Minh nhận được truyền âm từ chú đưa tin của Độc Cô Nguyên.
"Cửa động? Trận pháp? Đỉnh Thần Ma? Tiền bối? Thú vị đấy", Tô Minh lẩm bẩm.
"Có người muốn lợi dụng Độc Cô Nguyên để dụ mình đến. Ha ha...", Tô Minh tùy tiện mỉm cười.
Thần sắc Tô Minh có chút quái dị.
Nói thực, hai ngày nay anh cũng đang gấp rút lên đường. Bởi vì Thiên Nữ nói, cô ta đã cảm nhận được vị trí của đỉnh Thần Ma rồi.
Nhưng bây giờ Độc Cô Nguyên lại truyền tin tới, nói đã phát hiện ra sơn động nơi đỉnh Thần Ma, chỉ là không vào trong được nên mời anh cùng tới đó.
Hơn nữa vị trí hiện tại của cô ta dường như cũng không phải là phương hướng vị trí đỉnh Thần Ma mà Thiên Nữ tiền bối đã nói!
Hai người, nhất định có một người sai.
Người sai thì chắc chắn là Độc Cô Nguyên.
Không cần nghi ngờ.
Kết hợp với người mà Độc Cô Nguyên gọi là 'tiền bối' gì đó, Tô Minh đại khái cũng đã đoán ra được rồi.
Những lời tự nói của Tô Minh thông qua hình ảnh đồng bộ đều được hàng tỷ người dân bên ngoài nghe thấy!!
Trời ơi.
Sự yên tĩnh đó.
Thế giới Đại Thiên mộng mị.
Hoàn toàn không ngờ được.
Tô Minh lại đoán quá chuẩn như vậy?
Sao anh có thể đoán ra được chứ?
Hơn nữa, lại còn chuẩn xác như vậy?
"Ha ha ha ha...". Đạm Đài Chân Thương cười ha ha, không chút kiêng nể gì mà cười lớn lên, trào phúng mà lại nghiền ngẫm, sảng khoái mà hưng phấn, hoàn toàn không ngờ được đến kết quả này.
Cậu Tô quả nhiên không khiến người khác thất vọng.
"Ha ha ha ha...", đến Hỗn Độn Long Quy cũng phải bật cười ha hả, tâm trạng cực tốt.
"...", chỉ có ý chí Đại Đạo là từ đầu đến cuối bùng nổ giận dữ!
Nghĩ không thông.
Tại sao Tô Minh lại dự đoán được?
Căn bản không thể nào!
Thế nhưng...
Rất nhanh hình ảnh đồng bộ đó lưu chuyển.
Đã thấy Tô Minh đi về phía sơn cốc chỗ Độc Cô Nguyên, hướng về phía sơn động bên dưới hồ nước.
Việc này... việc này... việc này là thế nào đây?
Không phải đã dự đoán được đó là cái bẫy sao?
Không phải đã biết có người muốn lợi dụng Độc Cô Nguyên để dụ anh tới sao?
Anh đã biết rồi tại sao còn tới?
Đạm Đài Chân Thương và Hỗn Độn Long Quy cùng lúc dừng cười.
Ngẩn người!
"Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn đi về phía hổ, Tô Minh, sự điên cuồng này của cậu đúng là thuần túy đến mức đến bổn tọa cũng phải có phần kính nể đó", ý chí Đại Đạo thầm nói một câu, thanh âm nghiền ngẫm và phức tạp.
"Tên nhóc con hồ đồ này! Điên rồi sao?", Đạm Đài Chân Thương suýt chút nữa là thổ huyết, kiêu ngạo cũng phải có mức độ chứ!
Tô Minh thế này đúng là căn bản không có mức độ.
Hàng tỷ người ngoài đó lại càng xôn xao bàn tán:
"Haiz!"
"Bất luận có yêu nghiệt thế nào cũng không thể tự phụ quá được!"
"Không nên đi".
"Dựa vào thực lực khống chế trường giang nham thạch, uy hiếp sơn thú trước đó của Cổ Dực, Tô Minh tới chính là chịu chết".
"Rốt cuộc cậu ta nghĩ gì vậy? Biết rõ là tính kế mà vẫn còn tới?"
Tô Minh dẫn theo Đạm Đài Vô Tình hóa thành một điểm ánh sáng, gia tốc hướng về phía sơn cốc.
Trên đường đi tâm trạng của Tô Minh thật sự rất tốt.
Đại Đạo lại ra tay? Lại tính kế sao?
Cầu còn không được.
"Lần này, liệu có phải lại là một đứa con Đại Đạo nữa không? Tốt nhất số mệnh đại đạo nên nhiều hơn so với Chu Kình kia", Tô Minh rất mong chờ.
Anh ngông cuồng, đó là bởi vì dựa trên thực lực tuyệt đối và rất nhiều con bài chưa lật khủng bố.
"Đến bây giờ, chuyện mình đã nắm giữ luyện hóa được hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới vẫn chưa bị bại lộ. Đại Đạo căn bản không biết".
Hai chuyện này chưa bại lộ, Đại Đạo không thể đánh giá rõ ràng thực lực của anh.
Sẽ không ngừng chuyển giao cho.
Sau phút chốc Tô Minh và Đạm Đài Vô Tình đã tiến vào trong sơn động.
"Tô Minh, anh đến rồi...", Độc Cô Nguyên rất vui mừng, có điều nhanh chóng cô ta đã nhìn thấy Đạm Đài Vô Tình bên cạnh Tô Minh, trong lòng kinh ngạc, trên thế gian có người con gái xinh đẹp như vậy sao? Tựa hồ như không hề... không hề thua kém cô ta?
Tâm trạng của Độc Cô Nguyên lập tức kém đi ba phần.
Ừ, có chút ghen tuông.
Đặc biệt là thấy Tô Minh và Đạm Đài Vô Tình rất thân mật, Đạm Đài Vô Tình thậm chí còn ôm lấy cánh tay Tô Minh.
"Anh Tô!", Vương Thừa Dịch, Trương Khả, Tiền Sơn Sơn cũng vội vàng tươi cười tới chào hỏi Tô Minh. Đương nhiên cũng lén nhìn Đạm Đài Vô Tình một cái, trên thực tế, dung nhan này của Đạm Đài Vô Tình đẹp đến mức không thể tin nổi.
"Có lòng rồi", Tô Minh gật đầu với mấy người Độc Cô Nguyên, sau đó anh chuyển ánh mắt sang Cổ Dực, cười nói: "Vì để tính kế tôi mà đúng là cũng tính trăm phương ngàn kế nhỉ".
Dứt lời.
Mấy người Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch, Trương Khả đều lập tức biến sắc!
Chương 728: Đi mau! Xin anh
Đặc biệt là Vương Thừa Dịch, trực tiếp quát Tô Minh: "Anh Tô, không có tiền bối thì có lẽ chúng ta đã không tìm thấy nơi này. Tiền bối có ơn cứu mạng với chúng ta, mong anh khách sáo chút đi..."
Vương Thừa Dịch có chút tức giận, hắn ta cực kỳ kính trọng và biết ơn Cổ Dực.
Tô Minh vừa tới đã khiêu khích Cổ Dực thì đúng là hết sức xấc láo, hay anh là con chó dại? Gặp ai cũng cắn? Rõ ràng tiền bối đối xử tốt với đám người mình như vậy, có lòng tốt mời anh tới san xẻ bảo vật, kết quả anh...
Tô Minh lạnh lùng liếc Vương Thừa Dịch một cái.
Lúc này.
"Anh Tô, người này là Cổ Dực tiền bối, có thực lực rất khủng bố, là cao thủ đỉnh cấp còn sót lại ở chiến trường Thần Ma...", Tiền Sơn Sơn cũng mở miệng. Gã ta uyển chuyển hơn, không có quát mà là kính cẩn giới thiệu Cổ Dực.
Còn Độc Cô Nguyên lại lặng lẽ đến gần Tô Minh, sốt ruột hạ giọng nói: "Tô Minh, anh muốn chết hả? Nghe tôi, xin lỗi tiền bối đi, anh có biết mình vừa nói gì không vậy?"
Độc Cô Nguyên vừa tức giận vừa lo lắng. Tức Tô Minh không biết tốt xấu, vừa tới đã khiêu khích người ta. Lo Cổ Dực tức giận hạch tội Tô Minh, vậy anh sẽ xong đời. Tuy Tô Minh rất mạnh, mạnh đến đáng sợ, biến thái và khó tin, cũng là thiên tài xuất sắc nhất mà cô ta từng gặp. Thế nhưng, anh vẫn còn trẻ! Có làm gì cũng không thể là đối thủ của lão quái vật đỉnh cấp sống hơn 1 tỷ năm được!
Độc Cô Nguyên thật sự là nôn nóng muốn chết, rồi chắp tay với Cổ Dực: "Tiền bối, Tô Minh còn trẻ nên nông nổi, mong..."
Song, Độc Cô Nguyên còn chưa nói xong, Cổ Dực đã ngắt lời cô ta, khá là hứng thú nhìn Tô Minh: "Cậu biết? Thế tại sao còn tới?"
Hắn vừa nói ra câu đó, đám Độc Cô Nguyên, Vương Thừa Dịch lập tức thay đổi sắc mặt!
Là sao? Cổ Dực tiền... tiền... tiền bối thật sự tính kế Tô Minh? Mà còn chính mồm thừa nhận?
"Không thể nào! Cổ Dực tiền bối có trình độ gì? Sao có thể tính kế Tô Minh? Tô Minh xứng à!", Vương Thừa Dịch lắc đầu nguầy nguậy, không tài nào chấp nhận nổi.
"Tiền bối, người...", Vương Thừa Dịch cố nén lo lắng và sợ hãi nhìn về phía Cổ Dực, định nói gì như muốn xác định gì đó.
Có điều, Vương Thừa Dịch còn chưa nói xong.
"Ầm!", một tiếng trầm đục chợt vang lên, Vương Thừa Dịch lập tức bay ngược ra ngoài, cả người bị một sức mạnh khủng bố đánh bay, rồi nện thẳng lên vách động, đâm bể cả vách, cơ thể bị thương nặng như sắp ngủm dính chặt lên vách động. Xương cốt cả người hắn ta gần như gãy hết.
Mà điều khiến người ta rợn tóc gáy là ngoài Tô Minh ra thì những người có mặt ở đây như đám Độc Cô Nguyên đều không nhìn thấy Cổ Dực ra tay như thế nào!
"Thứ rác rưởi", Cổ Dực chán ghét liếc nhìn Vương Thừa Dịch như con chó chết kia.
Bấy giờ, gương mặt Độc Cô Nguyên trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt xinh đẹp co rút lại, rồi trợn to, đầu óc nổ ầm ầm, giống như đã hiểu ra gì đó!
Hình như cô ta đã hại Tô Minh, chính mình đã liên lạc với anh rồi gọi anh tới...
"Người tộc Cổ Ma? Anh mạnh hơn Hồn Triếp rất nhiều", Tô Minh không trả lời vấn đề của Cổ Dực, trái lại chỉ cười nói.
Anh dòm một cái đã nhận ra lai lịch của Cổ Dực, sau đó, anh lại liếc nhìn cửa động số 5. Lúc này, anh đang rất rất phấn khích!
Bởi vì kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh lại hiếm thấy chủ động nhảy lên, lần trước nó chủ động là cảm nhận được hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới... Nói cách khác, trong hang động số 5 kia có thứ mà nó cũng phải khao khát.
Cùng lúc đó, Thiên nữ Tạo Hóa cũng mở miệng: "Nhóc Tô, thật sự không biết cái số của anh nó hên kiểu gì mà nguyên một sơn động đều là Vu Nguyên!"
"Vu Nguyên?", Tô Minh khó hiểu.
"Trong lịch sử nền văn minh Xương, nếu phải định ra một chủng tộc xuất sắc nhất thì đó chính là tộc Vu Thần. Tộc đó cực kỳ mạnh! Đặc biệt là ở mặt luyện thể và trận pháp, có thể nói là đứng ở đỉnh, không ai sánh bằng!"
"Trong dòng sông lịch sử, tộc ấy tồn tại rất ngắn ngủi, lại cực kỳ sáng chói y như một ngôi sao băng. Nếu hồi đó, tộc Vu Thần không phải vì sự ngoài ý muốn kia mà chết hết, cả tộc biến mất trong một đêm. Có lẽ, giờ nền văn minh Xương đã không tới lượt loài người thống trị!"
Thiên nữ Tạo Hóa nói với giọng đầy xa xăm và có chút ca tụng chủng tộc đó.
Vậy thì tộc đó thật sự rất lợi hại, có thể khiến Thiên nữ Tạo Hóa khen thì dù chỉ là một chút thôi đã khó tin rồi.
Thiên nữ Tạo Hóa lại nói tiếp: "Tuy tộc Vu Thần đã biến mất, nhưng cũng có một số chủng tộc khác kế thừa huyết mạch của họ. Hiển nhiên, tộc Cổ Ma kia chính là kẻ nổi bật trong số đó. Mà Vu Nguyên chính là thứ mà ai trong tộc Cổ Ma có huyết mạch Vu Thần khá nồng đã tiêu tốn vô số cố gắng, tài nguyên, thời gian dùng huyết mạch bản thân làm chất môi giới, đan điền làm lò luyện để chắt lọc ra. Nó chính là bảo vật vô giá! Một giọt thôi đã đủ để cải tạo thể chất của một người thường trở thành yêu nghiệt đỉnh cấp sánh ngang với Thần Thể! Năng lượng chứa đựng trong Vu Nguyên có thể so với Hỗn Độn Nguyên tinh khiết nhất! Càng đáng sợ hơn là trong Vu Nguyên còn có thể có ý chí thần thông của tộc Vu Thần!"
"Một cái hang động chứa đầy Vu Nguyên ư?", Tô Minh đã có quyết định, ừ đã dâng tận miệng rồi thì sao nhắm mắt làm ngơ được...
Đúng lúc này.
"Tô Minh...", Độc Cô Nguyên lại sáp gần anh hơn, gần như là sát rạt, hơn nữa, cô ta còn nắm lấy tay Tô Minh.
Ý gì đây? Tô Minh sửng sốt.
Anh còn chưa nói gì đã cảm giác được một lá bùa.
"Đây là bùa truyền tống không gian đỉnh cấp, đi mau! Mau! Nhanh lên! Xin anh...", Độc Cô Nguyên nhỏ giọng nói, rồi nhét lá bùa đó vào tay Tô Minh.
Cô ta rất áy náy với anh.
Chương 729: Sức mạnh của Bán Đế
"Bùa dịch chuyển không gian kia là hắn tặng cho mấy người đúng không?", Tô Minh cười, liếc Cổ Dực rồi hỏi Độc Cô Nguyên.
Cô ngốc này đúng là khiến anh bất ngờ, thế mà lại nhường cơ hội chạy trốn cho mình! Có lẽ là do áy náy, nhưng cũng rất bất ngờ.
"Hả?", Độc Cô Nguyên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, không biết sao anh lại nói vậy.
"Lá bùa dịch chuyển không gian này quả thật rất tốt, chất lượng cũng cao, nhưng nó lại tràn ngập khí tức tộc Cổ Ma, không được Cổ Dực đồng ý thì không thể tùy tiện sử dụng được", Tô Minh giơ tay lên, chợt nghĩ, lá bùa trong tay lập tức hóa thành cát bụi.
"Cậu Tô có mắt nhìn thật", Cổ Dực cũng cười.
"Xin lỗi Tô Minh!", cơ thể mềm mại của Độc Cô Nguyên run lên, bị đả kích ngơ ngác. Cô ta cảm thấy mình không những vừa nhỏ yếu vừa tự cao tự đại, lại vô tri. Giờ vừa hại mình, còn hại cả Tô Minh.
"Anh Cổ Dực này, hay là, đánh hai chiêu nhé?", Tô Minh giơ tay mời, từ khi nhìn thấy Cổ Dực, anh đã cảm thấy đối phương rất mạnh và khủng bố, nên đương nhiên cũng muốn đánh một trận.
"Đừng, Tô Minh, tuyệt đối đừng, thực lực... thực lực... của hắn", Độc Cô Nguyên nóng nảy, túm lấy tay anh theo bản năng, lo lắng đến nỗi bật khóc.
Đám người Độc Cô Nguyên đi theo Cổ Dực đến đây, nên đã tận mắt nhìn thấy hắn mạnh cỡ nào! Sức mạnh ấy khủng bố đến nỗi tuyệt vọng, không tài nào diễn tả được.
Tô Minh làm thế là đi chịu chết!
"Cậu Tô sảng khoái thật, có điều, bổn tọa là Bán Đế, cậu xác định muốn đánh thử hai chiêu hả? Cũng có thể nói, cậu nghĩ mình có cơ hội chịu nổi hai chiêu không, hay là chỉ một chiêu?", Cổ Dực sang sảng cười, nhưng không hiểu sao lại có chút ớn lạnh, cả sơn động như đóng băng, khiến người ra run sợ.
Hắn vừa nói xong.
"Ầm..."
Cổ Dực cũng là một người cực kỳ bá đạo và kiêu căng ngạo mạn, nên đã dứt khoát thả ra khí thế!
Khí thế của Bán Đế đáng sợ cỡ nào?
Tiền Sơn Sơn, Trương Khả cũng bị khí thế ấy đập bay đi ra ngoài, tim gan phèo phổi như bị chấn nát! Mà đó chỉ mới là khí thế của Cổ Dực thôi đấy!
Độc Cô Nguyên và Đạm Đài Vô Tình còn đỡ vì Tô Minh ở cạnh hai cô, nhưng dù vậy, khuôn mặt cả hai vẫn tái mét, khóe miệng rỉ máu.
"A!", sau đó, Cổ Dực hét lên một tiếng tựa như tiếng hét của ma thần. Tiếng hét vang vọng bắn thẳng về không gian xung quanh như những quả lựu đạn.
Thoáng chốc.
"Kèn kẹt..."
Chiến trường chắc chắn, kiên cố tồn tại hàng tỷ năm qua lập tức mai một thành bụi phấn.
Quảng trường khoảng mấy chục ngàn mét vuông lập tức bị quét ngang mở rộng đến mấy trăm ngàn mét vuông. Trường hợp đó quả thật cực kỳ đáng sợ!
Song, hang động số 5 vẫn lành lặn, trông có vẻ khá đặc biệt.
Chỉ thấy, một Cổ Dực mảnh khảnh như thanh niên tri thức lập tức hoàn toàn thay đổi, dáng người thoáng chốc cao lên khoảng 5 mét, cả người tràn đầy Đế văn tỏa ra ánh kim! Thể hiện ra dáng dấp của một Bán Đế.
"Thịch, thịch, thịch, thịch...", càng đáng sợ hơn là mỗi lần Cổ Dực hít thở đều có một sức mạnh dội thẳng vào, khiến đầu óc và lòng người như cộng minh, sắp bị nó chấn nát.
Ngay cả bên ngoài.
Lúc này, đa số tu giả võ đạo trong hơn mười ngàn người ở thế giới Đại Thiên cũng sợ hãi đến không thở nổi.
Mỗi tiếng hít thở của Cổ Dực thông qua đồng bộ hình ảnh cũng có thể truyền vào trong thế giới Tiểu Thiên, khiến vô số người bị thương nặng.
"Đây... đây... đây cũng mạnh quá rồi!"
"Cho dù là Đại Đế chắc cũng chỉ thế thôi nhỉ?"
"Nhìn hắn một cái thôi cũng thấy cơ thể và thần hồn như bị xé rách".
...
"Mạnh vậy luôn?", Đạm Đài Chân Thương đã không còn cảm thấy tức giận nữa, mà là nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng.
Nói thật, Cổ Dực - đứa con của Ma Hoàng kia có vẻ... có vẻ còn đe dọa được cả ông ta. Ông ta là Đại Đế thật sự đó!
"Mau cứu người! Nhóc Tô chắc chắn không phải đối thủ của đứa con Ma Hoàng!", lúc này, giọng nói của Hỗn Độn Long Quy chợt vang vọng.
Sau đó, toàn bộ thế giới Tiểu Thiên đều cảm nhận được trong một cái khe dưới lòng đất chợt trào ra khí tức của Đại Đế.
Kế tiếp, bóng một con Long Quy che trời lấp đất lập tức xuất hiện trong mắt hàng tỷ người. Riêng thể tích của nó thôi đã đáng sợ đến cùng cực. Hỗn Độn Long Quy đã đi ra khỏi đáy vách núi Vấn Thiên, định ra tay.
Đạm Đài Chân Thương cũng không do dự gì nữa.
Không những ông ta mà mấy lão tổ có cấp Đại Đế của nhà họ Đạm Đài cũng đứng ra.
Phút chốc, khoảng năm sáu Đại Đế đã rơi xuống lối vào chiến trường Thần Ma!
"Đại Đạo, chúng tôi có cần ra tay không?", giờ đây, điện chủ điện Hoàng Tuyền và nhiều Đại Đế khác trong thế giới Đại Thiên cũng mở miệng hỏi ý chí Đại Đạo.
"Không cần", ý chí Đại Đạo lại chỉ nhàn nhạt nói, tỏ vẻ hết sức khinh bỉ.
Cùng lúc đó.
Ầm!
Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương và các Đại Đế khác đều đồng loạt ra tay, tấn công lối vào chiến trường Thần Ma, định phá cổng, tiến vào cứu Tô Minh.
Song...
Điều khiến người ta trợn mắt há hốc mồm là năm sáu Đại Đế cùng nhau tấn công, thế mà lại không có tý hiệu quả nào.
Mỗi một đòn tấn công kia đều có cấp bậc Đại Đế đấy!
Sau khi đánh lên trận pháp trên lối vào thì lại chẳng có gì xảy ra cả.
Điều này...
Hơn mười ngàn tỷ tu giả võ đại trong thế giới Đại Thiên đều nhìn thấy tận mắt!
Một cảnh tượng khiến người ta rét run!
Đù!
Cánh cổng tiến vào chiến trường Thần Ma khủng bố như vậy luôn hả?
"Ầm, ầm, ầm, ầm...", Hỗn Độn Long Quy im lặng, không nói gì, tiếp tục tấn công, đám Đạm Đài Chân Thương cũng thế.
Mấy giây sau, đám Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương đều dừng tay!
"Ý chí Đại Đạo, rốt cuộc thì ông đã làm thế nào? Ông là ai? Sao quyền kiểm soát chiến trường Thần Ma của ông lại mạnh đến trình độ này!", Hỗn Độn Long Quy ngẩng đầu nhìn lên trời, nói với giọng hết sức nghiêm trọng.
Chương 730: Lấy cứng chọi cứng
Chiến trường Thần Ma bị khống chế đến mức độ này rồi ư?
Chuyện căn bản không có khả năng, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt.
"Quan trọng không?", ý chí Đại Đạo thản nhiên nói, có chút nghiền ngẫm: "Chi bằng hãy yên lặng xem kịch đi".
Hình ảnh đồng bộ trên vòm trời đó càng lúc càng rõ nét hơn.
"Ý chí Đại Đạo, thả Tô Minh ra khỏi chiến trường Thần Ma, đứa con Ma Hoàng của tộc Cổ Ma đó mặc dù là thế hệ trẻ nhưng là do ông động dụng một vài thứ cấm kỵ mà bồi dưỡng nên, có vẻ bỉ ổi rồi", Hỗn Độn Long Quy lại nói: "Huống hồ, hắn đã là Bán Đế, dưới tình hình này mà vẫn còn phải chuẩn bị nhiều Vu Nguyên vậy sao?"
Nhắc đến Vu Nguyên, thái độ của Hỗn Độn Long Quy dường như không khống chế được.
Ức hiếp người, đây đã không phải là ức hiếp người bình thường nữa, mà hoàn toàn là không biết xấu hổ.
Nhiều Vu Nguyên tồn tại như vậy, căn bản không phải là trận đấu đơn độc giữa một mình Cổ Dực và Tô Minh mà chính là trận chiến giữa Tô Minh và cả tộc Cổ Ma.
"Ha ha...", ý chí Đại Đạo chỉ tùy ý cười, châm biếm sự ấu trĩ của Hỗn Độn Long Quy.
"Tiền bối, cậu Tô đó có khả năng nào sống sót không?”, Đạm Đài Chân Thương nhỏ giọng hỏi Hỗn Độn Long Quy.
"Nếu như không có nhiều Vu Nguyên như vậy có lẽ còn có kỳ tích", trong giọng nói của Hỗn Độn Long Quy có một tia bi thương sau khi phẫn nộ đến cực điểm. Mặc dù bà ta chưa từng gặp mặt Tô Minh, nhưng cảm quan của bà ta đối với Tô Minh rất tốt, là một người thanh niên nỗ lực, cầu tiến, thiên phú tuyệt hảo, huống chi Tô Minh còn là ân nhân cứu mạng của bà ta?
Haiz!
Nghe thấy câu trả lời của Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương liền thở dài.
Cùng lúc đó trong hình ảnh đồng bộ.
Đại chiến!
Bắt đầu.
"Vu Thần Quyền!", không nói hai lời, khóe miệng Cổ Dực cong lên tàn nhẫn, tương đối bá đạo và cường thế giơ nắm đấm lên đánh ra một quyền.
Quyền khởi.
Nhất thời, một cỗ khí tức chôn vùi thấu xương thông qua hình ảnh đồng bộ dập dềnh tuôn ra khiến mọi người lạnh run.
Đến thủ đoạn của ý chí Đại Đạo cũng khẽ run rẩy vì khí tức từ hình ảnh đồng bộ đó, phảng phất như sắp bị một quyền đánh tan vậy.
Thực sự quá khủng bố...
Không thể hình dung!
Hàng tỷ võ giả của thế giới Đại Thiên khoảnh khắc này gần như đều bị dọa cho hóa đá.
Thậm chí.
Cùng lúc Cổ Dực đánh ra một quyền đó còn có quy luật lực nữa! Gần như đã đạt đến quy luật lực Ngũ Đoạn! Còn có hình ảnh Vu thần ngợp trời kéo theo quyền ấn đồng thời đánh ra.
Quyền ấn dập dờn, gỗ mục khô gãy, không phân biệt được hư thực, dường như giữa thiên địa chỉ có một quyền.
"Ầm!"
Điều khiến người ta bất ngờ đó chính là Tô Minh lựa chọn lấy cứng chọi cứng.
Trời ơi.
Quả thực là...
Hơn nữa, cũng là dùng quyền!
Lựa chọn như vậy đúng là thể hiện rõ cái gì gọi là cực hạn tự phụ nhỉ?
Ngay đến bản thân Cổ Dực cũng có chút kinh ngạc thậm chí còn có chút kính nể.
Ánh mắt của Tô Minh ngưng trọng.
Anh đã dùng tất cả những gì có thể thêm vào trong quyền của mình. 20 tỷ cân, dưới sự thôi động của không gian thần thông, mơ hồ còn đạt đến 100 tỉ cân.
Sau đó, bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa, kiếm ý đều được dung hợp vào trong quyền ấn để tăng thêm sự sắc bén trên phương diện tấn công, bất kể là lửa hay là kiếm ý đều nắm giữ tấn công!
Ngoài ra, còn có lực lượng ngưng tụ, hai Đại quy tắc sinh tử vân vân cũng đều được thêm vào.
Chớp mắt.
"Ầm!"
Hai quyền đối đầu nhau.
Trong khoảnh khắc
Từ đầu quyền đến cổ tay, cánh tay rồi đến nửa thân trên của Tô Minh... toàn bộ bị xé rách thành huyết vụ và xương vỡ.
Thê thảm! Thê thảm đến mức khiến người khác kinh hãi!
Tô Minh nháy mắt chỉ còn lại nửa thân người, bay ngược ra ngoài...
Còn Cổ Dực? Không chút sứt mẻ.
Đặc biệt là phong mang kim sắc đáng sợ trên đầu quyền càng lập lòe hơn, dường như xâm nhập vào tận xương tay, da thịt, xương tủy vậy...
"Bán Đế, quá mạnh", trong đầu Tô Minh nảy lên một suy nghĩ nhưng cũng đồng thời tuôn ra nhiều chiến ý hơn.
"A, cũng có vài phần thực lực đó", Cổ Dực mỉm cười, lẩm bẩm nói.
Nằm trong dự liệu của hắn ta.
Nếu như lấy cứng chọi cứng đấu quyền với hắn ta, đối phương phải trực tiếp hòa thành hư vô mới đúng, kết quả...
Đương nhiên cũng không sao cả.
"Ầm!", quyền thứ hai của Cổ Dực ầm ầm đánh ra.
Hơn nữa, lần này Cổ Dực tựa như di chuyển tức thời, trực tiếp rượt theo đến sát bên tàn thể của Tô Minh, đến trước Tô Minh, mặt đối mặt ầm ầm đánh ra một quyền!
Sự tàn nhẫn bá đạo đó khiến người ta run lạnh trong lòng.
Quyền động giống như gọi mời tử thần thấu trời vậy.
Nhất thời, dưới quyền ấn chí cường của Cổ Dực, tàn thể làm nền của Tô Minh trở nên rất nhỏ bé.
"Bia Huyền Diệu!", có điều, Tô Minh cũng không phải dễ xơi, chớp nhoáng tâm thần khẽ động.
Bia thần hiện thân!
Chắn ngay trước người!
"Ầm..."
Một quyền đó của Cổ Dực đánh lên bia Huyền Diệu.
Cực kỳ chấn động.
Nhưng, bia Huyền Diệu không hề hấn gì.
Chí bảo Hỗn Độn thượng phẩm quá mạnh.
Mà khoảng cách nghỉ ngơi này cũng chỉ trong một hai hơi thở, Tô Minh toàn thân thê thảm trước sự chứng kiến của hàng tỷ người, tàn thể nhu động, nhanh chóng hồi phục.
Thể hiệu khả năng hồi phục thương thế không thể tin nổi.
Tựa như bất tử bất diệt.
Bên ngoài xôn xao cả lên.
Thật sự...
Bao gồm cả Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương đều cho rằng Tô Minh không thể địch được một chiêu. Không phải coi thường Tô Minh mà Cổ Dực là Bán Đế!
Nhưng hiện tại... cảnh tượng đối chiến cho thấy Tô Minh quả thực vô địch.
Quả là đã khai thông vướng mắc rồi.
Quả thật như ảo giác trong ảo giác vậy.
"Tốc độ trưởng thành này thật sự kinh hồn bạt vía", ý chí Đại Đạo âm thầm thì thào tự nói, cực kỳ kiêng kị, nhưng ngay sau đó đã thả lỏng, Cổ Dực vẫn còn con bài Vu Nguyên kia nữa.
Tiếp theo.
"Chỉ Thiên kiếm!", Tô Minh kéo giãn khoảng cách, nâng một lóng tay lên.
Chỉ Thiên kiếm.
Tô Minh dùng Tứ đại kiếm kỹ khủng bố, cộng thêm kiếm ý tạo ra một chiêu hết sức sắc bén, tấn công mạnh mẽ.
Lại dùng không gian thần thông để tiến hành thôi động...
Phong mang hiện ra.
Chỉ kiếm dao động.
Cổ Dực cơ hồ không né tránh được.
Đây chính là nguyên nhân.
"Chỉ cần Cổ Dực xác định chiến trường trận đại chiến với Tô Minh ở chỗ khe nứt này, thực lực của Cổ Dực quả thực đáng kinh hãi, nếu như có thể động dụng cả sự hỗ trợ của Vu Nguyên mà tộc Cổ Ma ban cho, động dụng cả Vu Thần Đăng và Vu Thần Pháp Tương chí bảo của tộc Cổ Ma thì gần như là trở nên bất bại", Đạm Đài Chân Thương không kiềm chế được siết chặt nắm tay lại, tiếp tục nói: "Thậm chí, dưới tình huống động dụng Vu Thần Đăng thì thần hồn nữ tử bên cạnh cậu Tô đó có lẽ cũng không thể ra tay. Vu Thần Đăng là vật chí bảo hiếm có, có khả năng khống chế cực lớn đối với riêng thần hồn!"
Quả nhiên.
Ngay sau đó đám người Độc Cô Nguyên bắt đầu đánh lên cửa trận pháp cửa động số 5.
Nhưng có đánh thế nào, đều không khác biệt.
Vẫn là không mở ra được.
Sau một hồi lâu.
Tiền Sơn Sơn có chút nhụt chí.
"Tiền bối, khiến anh thất vọng rồi, chúng tôi hình như không mở được cửa trận pháp này", Tiền Sơn Sơn vừa cay đắng vừa áy náy nói, cảm thấy có lỗi với Cổ Dực. Dù sao, Cổ Dực đã tiêu tốn nhiều lực khí như vậy để đưa bọn họ tới đây.
"Thực lực của các cậu chỉ còn kém một chút nữa thôi, chi bằng, các cậu ở lại đây tu luyện, có bổn tọa hướng dẫn ước chừng chỉ cần mấy ngàn năm, thực lực của các cậu có lẽ sẽ mở được trận pháp cửa động số 5 này", Cổ Dực lên tiếng.
Cái gì mở không ra chứ?
Cửa trận pháp này rõ ràng là ý niệm của hắn ta. Chính là do hắn ta khống chế.
"Mấy ngàn năm?", sắc mặt của đám người Tiền Sơn Sơn liền tỏ ra khổ sở.
Mấy ngàn năm thì quá lâu! Bọn họ còn phải quay về gia tộc ở vực Hỗn Độn nữa.
Bọn họ ra ngoài, thời gian chuẩn bị nhiều nhất chỉ mấy trăm năm, mấy ngàn năm thật sự không được.
"Xem ra, chỉ đành từ bỏ bảo bối trong động này thôi", Độc Cô Nguyên mở miệng nói, mặc dù trong lòng cũng rất tiếc.
"Việc này...", Tiền Sơn Sơn có chút không muốn, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
"Nói cho cùng, bốn người các cô cậu chỉ còn thiếu chút thực lực nữa, nếu như có thể tìm thêm được một trợ thủ nữa thì có lẽ sẽ được đấy", Cổ Dực nói thầm một câu.
Nói là nói thầm, chứ trên thực tế đây mới là mục đích lớn nhất!
Đúng.
Gợi mở cho đám Độc Cô Nguyên rằng bọn họ cần người trợ giúp.
"Trợ thủ?", quả nhiên, người đầu tiên trong đầu Độc Cô Nguyên nghĩ đến chính là Tô Minh: "Tô Minh!"
"Có Tô Minh thì có lẽ có thể dễ dàng mở được cửa động này, nhưng có Tô Minh ở đây thì chúng ta còn có thể lấy được bảo bối trong động ư?", Vương Thừa Dịch có vẻ không muốn, mặc dù rất kính nể Tô Minh, nhưng liên quan đến đồ tốt và bảo bối thì quả thực không nỡ!
Thực lực khủng bố đó của Tô Minh... một khi tới... e là Tô Minh sẽ ăn cái, bọn họ muốn ăn nước còn phải xem vận may thế nào.
Không cam lòng!
"Đúng vậy. Tô Minh đó siêu cấp vô địch biến thái, nếu như anh ta muốn ẵm trọn tất cả bảo vật trong động thì chúng ta cũng chẳng làm gì được", Tiền Sơn Sơn cũng có chút phản đối.
"Tô Minh đến rồi, mở được sơn động này ít nhiều chúng ta còn có thể sơ múi được chút ít, trường hợp tệ nhất là Tô Minh có được lợi ích khổng lồ, chúng ta đến chút canh cũng không được uống thì Tô Minh cũng phải cảm kích chúng ta, nợ chúng ta một ân tình", Độc Cô Nguyên lên tiếng, bày tỏ ý kiến khác.
"Việc này...", Tiền Sơn Sơn và Vương Thừa Dịch đã bắt đầu hơi dao động.
Sau vài lượt hô hấp, Tiền Sơn Sơn hỏi: "Độc Cô Nguyên, được, cứ làm theo cách cô nói, đi mời Tô Minh đến, nhưng hiện tại chúng ta biết đi đâu tìm Tô Minh đây?"
"Tôi có chú đưa tin có thể liên lạc được với Tô Minh", Độc Cô Nguyên hơi ngại ngùng, nhưng vẫn lên tiếng.
Chú đưa tin này trên thực tế là khi Tô Minh ngồi tàu con thoi chiến đấu của thương hội Bát Hoang, lúc đó khi cô ta đưa Tô Minh vào trong ca-bin của tàu con thoi chiến đấu đã hỏi xin Tô Minh.
Lí do để cho khi đó là: Đợi đến khi tàu con thoi chiến đấu đến địa điểm chiến trường Thần Ma, có thể bất cứ lúc nào thông qua chú đưa tin để nói với anh, như vậy sẽ không làm phiền anh tu luyện, đồng thời cũng không làm lỡ việc đến chiến trường Thần Ma.
"Vậy... vậy liên lạc với Tô Minh đi!", Vương Thừa Dịch nói, trong lòng vẫn có vẻ không thoải mái, rõ ràng Độc Cô Nguyên dường như rất có thiện cảm với Tô Minh!
Nhìn kìa, vừa nhắc đến Tô Minh là mắt sáng cả lên.
Thực sự là có chút ghen tuông.
"Ừ", Độc Cô Nguyên bắt đầu sử dụng chú đưa tin để liên lạc với Tô Minh.
Trong lòng cô ta cũng có tâm tư riêng. Trên thực tế cô ta cũng muốn đưa Tô Minh tới cùng chia sẻ nơi bảo tàng này.
Đối với yêu nghiệt tuyệt đại như Tô Minh, siêu cấp thiên tài khiến cô ta từ một cô gái chưa từng rung động tâm linh đến vô cùng rung động, Độc Cô Nguyên thật sự quả thực rất tò mò và có chút thiện cảm mông lung.
Huống chi, vốn dĩ sau khi vào chiến trường Thần Ma, mọi người đều đi cùng nhau, sau đó Tô Minh đột nhiên biến mất, cô ta cũng rất muốn liên lạc với Tô Minh, hỏi xem tình hình của Tô Minh liệu có phải đã gặp nguy hiểm gì rồi không?
Bên ngoài.
Hàng trăm triệu người xôn xao bàn tán.
"Quả nhiên! Đúng là âm mưu!"
"Liên lạc với Tô Minh, một khi Tô Minh đến thì nơi này chính là nơi chôn thây của Tô Minh".
"Cổ Dực cái gì đó quá vô liêm sỉ rồi, quá giả tạo".
"Nơi này tuyệt đối không đơn giản, nhất định có đặc thù gì đó, thất bại của tộc Cổ Ma đó chính là tiêu tốn quá nhiều lực khí lớn nên rất muốn dụ Tô Minh tới, hừ".
"Đại Đạo, thủ đoạn này của ông có phải có chút bỉ ổi không?", giọng nói của Hỗn Độn Long Quy đột nhiên trầm bổng vang lên.
Không hề che giấu.
Tràn ngập cả thế giới Đại Thiên.
Chất vấn ý chí Đại Đạo.
Ý chí Đại Đạo phẫn nộ!
Gần như sắp giáng thiên phạt Đại Đạo về phía vực Vấn Thiên, nửa vòm trời tựa như sắp đổ sụp xuống, mây đen cuồn cuộn, cực kỳ khủng bố, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
"Bổn tọa không hề đích thân ra tay", giọng nói của ý chí Đại Đạo trầm ngưng.
Chương 727: Kiêu ngạo cũng phải có mức độ chứ!
"Khe nứt phóng thích Vu Nguyên ở chiến trường Thần Ma đó chẳng lẽ không phải do ông gây ra sao?", Hỗn Độn Thần Quy quát: "Còn nữa, Cổ Dực đó còn mang theo cả Vu Thần Đăng bên người nữa đúng không? Hơn một tỷ năm trước, tộc Vu Thần vì luyện chế Vu Thần Đăng đã từng gây ra cái chết cho hàng tỷ võ giả nhân loại, trở thành đối tượng bị chỉ trích khi đó. Cũng chính vì vậy, hàng tỉ năm trước Vu Thần Đăng sớm đã bị cấm mang vào chiến trường Thần Ma - chiến trường thần thánh mà nền văn minh Xương dùng nhằm chống lại những nền văn minh khác xâm lấn. Nhưng ông lại dựa vào việc mình nắm giữ chiến trường Thần Ma để cho Vu Thần Đăng xuất hiện trong chiến trường Thần Ma, như vậy là có rắp tâm gì?"
"Long Quy, bà thật sự muốn đối đầu với bổn tọa?", Đại Đạo càng lúc càng giận dữ, bị chất vấn á khẩu không trả lời được, những lời nói này của Hỗn Độn Long Quy không chỉ là chất vấn, mà còn trầm bổng lọt vào tai của tất cả mọi người trên thế giới Đại Thiên.
Việc này đối với ý chí Đại Đạo mà nói đúng là một sự đả kích về uy tín.
Quả thực không thể tha thứ.
Hỗn Độn Long Quy không lên tiếng nữa.
Bởi vì bây giờ có phát tiết thế nào cũng đều vô dụng.
Không ai có thể cứu được Tô Minh.
Bởi vì, muốn cứu người thì phải vào trong chiến trường Thần Ma.
Mà có thể vào trong chiến trường Thần Ma hay không hiển nhiên căn bản là sự độc đoán của ý chí Đại Đạo.
Cho dù bây giờ Hỗn Độn Long Quy vô cùng tức giận, lo lắng cũng không có bất cứ cách nào, chỉ có thể cầu nguyện cho Tô Minh tiếp tục tạo ra thần tích.
"Cậu Tô, tuyệt đối đừng tới, đó là một kết cục chết chóc đang đợi cậu, một cái bẫy âm mưu tính kế cậu đó", Hỗn Độn Long Quy âm thầm tự nói, bà ta có chút căng thẳng.
Cùng lúc đó Tô Minh nhận được truyền âm từ chú đưa tin của Độc Cô Nguyên.
"Cửa động? Trận pháp? Đỉnh Thần Ma? Tiền bối? Thú vị đấy", Tô Minh lẩm bẩm.
"Có người muốn lợi dụng Độc Cô Nguyên để dụ mình đến. Ha ha...", Tô Minh tùy tiện mỉm cười.
Thần sắc Tô Minh có chút quái dị.
Nói thực, hai ngày nay anh cũng đang gấp rút lên đường. Bởi vì Thiên Nữ nói, cô ta đã cảm nhận được vị trí của đỉnh Thần Ma rồi.
Nhưng bây giờ Độc Cô Nguyên lại truyền tin tới, nói đã phát hiện ra sơn động nơi đỉnh Thần Ma, chỉ là không vào trong được nên mời anh cùng tới đó.
Hơn nữa vị trí hiện tại của cô ta dường như cũng không phải là phương hướng vị trí đỉnh Thần Ma mà Thiên Nữ tiền bối đã nói!
Hai người, nhất định có một người sai.
Người sai thì chắc chắn là Độc Cô Nguyên.
Không cần nghi ngờ.
Kết hợp với người mà Độc Cô Nguyên gọi là 'tiền bối' gì đó, Tô Minh đại khái cũng đã đoán ra được rồi.
Những lời tự nói của Tô Minh thông qua hình ảnh đồng bộ đều được hàng tỷ người dân bên ngoài nghe thấy!!
Trời ơi.
Sự yên tĩnh đó.
Thế giới Đại Thiên mộng mị.
Hoàn toàn không ngờ được.
Tô Minh lại đoán quá chuẩn như vậy?
Sao anh có thể đoán ra được chứ?
Hơn nữa, lại còn chuẩn xác như vậy?
"Ha ha ha ha...". Đạm Đài Chân Thương cười ha ha, không chút kiêng nể gì mà cười lớn lên, trào phúng mà lại nghiền ngẫm, sảng khoái mà hưng phấn, hoàn toàn không ngờ được đến kết quả này.
Cậu Tô quả nhiên không khiến người khác thất vọng.
"Ha ha ha ha...", đến Hỗn Độn Long Quy cũng phải bật cười ha hả, tâm trạng cực tốt.
"...", chỉ có ý chí Đại Đạo là từ đầu đến cuối bùng nổ giận dữ!
Nghĩ không thông.
Tại sao Tô Minh lại dự đoán được?
Căn bản không thể nào!
Thế nhưng...
Rất nhanh hình ảnh đồng bộ đó lưu chuyển.
Đã thấy Tô Minh đi về phía sơn cốc chỗ Độc Cô Nguyên, hướng về phía sơn động bên dưới hồ nước.
Việc này... việc này... việc này là thế nào đây?
Không phải đã dự đoán được đó là cái bẫy sao?
Không phải đã biết có người muốn lợi dụng Độc Cô Nguyên để dụ anh tới sao?
Anh đã biết rồi tại sao còn tới?
Đạm Đài Chân Thương và Hỗn Độn Long Quy cùng lúc dừng cười.
Ngẩn người!
"Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn đi về phía hổ, Tô Minh, sự điên cuồng này của cậu đúng là thuần túy đến mức đến bổn tọa cũng phải có phần kính nể đó", ý chí Đại Đạo thầm nói một câu, thanh âm nghiền ngẫm và phức tạp.
"Tên nhóc con hồ đồ này! Điên rồi sao?", Đạm Đài Chân Thương suýt chút nữa là thổ huyết, kiêu ngạo cũng phải có mức độ chứ!
Tô Minh thế này đúng là căn bản không có mức độ.
Hàng tỷ người ngoài đó lại càng xôn xao bàn tán:
"Haiz!"
"Bất luận có yêu nghiệt thế nào cũng không thể tự phụ quá được!"
"Không nên đi".
"Dựa vào thực lực khống chế trường giang nham thạch, uy hiếp sơn thú trước đó của Cổ Dực, Tô Minh tới chính là chịu chết".
"Rốt cuộc cậu ta nghĩ gì vậy? Biết rõ là tính kế mà vẫn còn tới?"
Tô Minh dẫn theo Đạm Đài Vô Tình hóa thành một điểm ánh sáng, gia tốc hướng về phía sơn cốc.
Trên đường đi tâm trạng của Tô Minh thật sự rất tốt.
Đại Đạo lại ra tay? Lại tính kế sao?
Cầu còn không được.
"Lần này, liệu có phải lại là một đứa con Đại Đạo nữa không? Tốt nhất số mệnh đại đạo nên nhiều hơn so với Chu Kình kia", Tô Minh rất mong chờ.
Anh ngông cuồng, đó là bởi vì dựa trên thực lực tuyệt đối và rất nhiều con bài chưa lật khủng bố.
"Đến bây giờ, chuyện mình đã nắm giữ luyện hóa được hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới vẫn chưa bị bại lộ. Đại Đạo căn bản không biết".
Hai chuyện này chưa bại lộ, Đại Đạo không thể đánh giá rõ ràng thực lực của anh.
Sẽ không ngừng chuyển giao cho.
Sau phút chốc Tô Minh và Đạm Đài Vô Tình đã tiến vào trong sơn động.
"Tô Minh, anh đến rồi...", Độc Cô Nguyên rất vui mừng, có điều nhanh chóng cô ta đã nhìn thấy Đạm Đài Vô Tình bên cạnh Tô Minh, trong lòng kinh ngạc, trên thế gian có người con gái xinh đẹp như vậy sao? Tựa hồ như không hề... không hề thua kém cô ta?
Tâm trạng của Độc Cô Nguyên lập tức kém đi ba phần.
Ừ, có chút ghen tuông.
Đặc biệt là thấy Tô Minh và Đạm Đài Vô Tình rất thân mật, Đạm Đài Vô Tình thậm chí còn ôm lấy cánh tay Tô Minh.
"Anh Tô!", Vương Thừa Dịch, Trương Khả, Tiền Sơn Sơn cũng vội vàng tươi cười tới chào hỏi Tô Minh. Đương nhiên cũng lén nhìn Đạm Đài Vô Tình một cái, trên thực tế, dung nhan này của Đạm Đài Vô Tình đẹp đến mức không thể tin nổi.
"Có lòng rồi", Tô Minh gật đầu với mấy người Độc Cô Nguyên, sau đó anh chuyển ánh mắt sang Cổ Dực, cười nói: "Vì để tính kế tôi mà đúng là cũng tính trăm phương ngàn kế nhỉ".
Dứt lời.
Mấy người Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch, Trương Khả đều lập tức biến sắc!
Chương 728: Đi mau! Xin anh
Đặc biệt là Vương Thừa Dịch, trực tiếp quát Tô Minh: "Anh Tô, không có tiền bối thì có lẽ chúng ta đã không tìm thấy nơi này. Tiền bối có ơn cứu mạng với chúng ta, mong anh khách sáo chút đi..."
Vương Thừa Dịch có chút tức giận, hắn ta cực kỳ kính trọng và biết ơn Cổ Dực.
Tô Minh vừa tới đã khiêu khích Cổ Dực thì đúng là hết sức xấc láo, hay anh là con chó dại? Gặp ai cũng cắn? Rõ ràng tiền bối đối xử tốt với đám người mình như vậy, có lòng tốt mời anh tới san xẻ bảo vật, kết quả anh...
Tô Minh lạnh lùng liếc Vương Thừa Dịch một cái.
Lúc này.
"Anh Tô, người này là Cổ Dực tiền bối, có thực lực rất khủng bố, là cao thủ đỉnh cấp còn sót lại ở chiến trường Thần Ma...", Tiền Sơn Sơn cũng mở miệng. Gã ta uyển chuyển hơn, không có quát mà là kính cẩn giới thiệu Cổ Dực.
Còn Độc Cô Nguyên lại lặng lẽ đến gần Tô Minh, sốt ruột hạ giọng nói: "Tô Minh, anh muốn chết hả? Nghe tôi, xin lỗi tiền bối đi, anh có biết mình vừa nói gì không vậy?"
Độc Cô Nguyên vừa tức giận vừa lo lắng. Tức Tô Minh không biết tốt xấu, vừa tới đã khiêu khích người ta. Lo Cổ Dực tức giận hạch tội Tô Minh, vậy anh sẽ xong đời. Tuy Tô Minh rất mạnh, mạnh đến đáng sợ, biến thái và khó tin, cũng là thiên tài xuất sắc nhất mà cô ta từng gặp. Thế nhưng, anh vẫn còn trẻ! Có làm gì cũng không thể là đối thủ của lão quái vật đỉnh cấp sống hơn 1 tỷ năm được!
Độc Cô Nguyên thật sự là nôn nóng muốn chết, rồi chắp tay với Cổ Dực: "Tiền bối, Tô Minh còn trẻ nên nông nổi, mong..."
Song, Độc Cô Nguyên còn chưa nói xong, Cổ Dực đã ngắt lời cô ta, khá là hứng thú nhìn Tô Minh: "Cậu biết? Thế tại sao còn tới?"
Hắn vừa nói ra câu đó, đám Độc Cô Nguyên, Vương Thừa Dịch lập tức thay đổi sắc mặt!
Là sao? Cổ Dực tiền... tiền... tiền bối thật sự tính kế Tô Minh? Mà còn chính mồm thừa nhận?
"Không thể nào! Cổ Dực tiền bối có trình độ gì? Sao có thể tính kế Tô Minh? Tô Minh xứng à!", Vương Thừa Dịch lắc đầu nguầy nguậy, không tài nào chấp nhận nổi.
"Tiền bối, người...", Vương Thừa Dịch cố nén lo lắng và sợ hãi nhìn về phía Cổ Dực, định nói gì như muốn xác định gì đó.
Có điều, Vương Thừa Dịch còn chưa nói xong.
"Ầm!", một tiếng trầm đục chợt vang lên, Vương Thừa Dịch lập tức bay ngược ra ngoài, cả người bị một sức mạnh khủng bố đánh bay, rồi nện thẳng lên vách động, đâm bể cả vách, cơ thể bị thương nặng như sắp ngủm dính chặt lên vách động. Xương cốt cả người hắn ta gần như gãy hết.
Mà điều khiến người ta rợn tóc gáy là ngoài Tô Minh ra thì những người có mặt ở đây như đám Độc Cô Nguyên đều không nhìn thấy Cổ Dực ra tay như thế nào!
"Thứ rác rưởi", Cổ Dực chán ghét liếc nhìn Vương Thừa Dịch như con chó chết kia.
Bấy giờ, gương mặt Độc Cô Nguyên trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt xinh đẹp co rút lại, rồi trợn to, đầu óc nổ ầm ầm, giống như đã hiểu ra gì đó!
Hình như cô ta đã hại Tô Minh, chính mình đã liên lạc với anh rồi gọi anh tới...
"Người tộc Cổ Ma? Anh mạnh hơn Hồn Triếp rất nhiều", Tô Minh không trả lời vấn đề của Cổ Dực, trái lại chỉ cười nói.
Anh dòm một cái đã nhận ra lai lịch của Cổ Dực, sau đó, anh lại liếc nhìn cửa động số 5. Lúc này, anh đang rất rất phấn khích!
Bởi vì kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh lại hiếm thấy chủ động nhảy lên, lần trước nó chủ động là cảm nhận được hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới... Nói cách khác, trong hang động số 5 kia có thứ mà nó cũng phải khao khát.
Cùng lúc đó, Thiên nữ Tạo Hóa cũng mở miệng: "Nhóc Tô, thật sự không biết cái số của anh nó hên kiểu gì mà nguyên một sơn động đều là Vu Nguyên!"
"Vu Nguyên?", Tô Minh khó hiểu.
"Trong lịch sử nền văn minh Xương, nếu phải định ra một chủng tộc xuất sắc nhất thì đó chính là tộc Vu Thần. Tộc đó cực kỳ mạnh! Đặc biệt là ở mặt luyện thể và trận pháp, có thể nói là đứng ở đỉnh, không ai sánh bằng!"
"Trong dòng sông lịch sử, tộc ấy tồn tại rất ngắn ngủi, lại cực kỳ sáng chói y như một ngôi sao băng. Nếu hồi đó, tộc Vu Thần không phải vì sự ngoài ý muốn kia mà chết hết, cả tộc biến mất trong một đêm. Có lẽ, giờ nền văn minh Xương đã không tới lượt loài người thống trị!"
Thiên nữ Tạo Hóa nói với giọng đầy xa xăm và có chút ca tụng chủng tộc đó.
Vậy thì tộc đó thật sự rất lợi hại, có thể khiến Thiên nữ Tạo Hóa khen thì dù chỉ là một chút thôi đã khó tin rồi.
Thiên nữ Tạo Hóa lại nói tiếp: "Tuy tộc Vu Thần đã biến mất, nhưng cũng có một số chủng tộc khác kế thừa huyết mạch của họ. Hiển nhiên, tộc Cổ Ma kia chính là kẻ nổi bật trong số đó. Mà Vu Nguyên chính là thứ mà ai trong tộc Cổ Ma có huyết mạch Vu Thần khá nồng đã tiêu tốn vô số cố gắng, tài nguyên, thời gian dùng huyết mạch bản thân làm chất môi giới, đan điền làm lò luyện để chắt lọc ra. Nó chính là bảo vật vô giá! Một giọt thôi đã đủ để cải tạo thể chất của một người thường trở thành yêu nghiệt đỉnh cấp sánh ngang với Thần Thể! Năng lượng chứa đựng trong Vu Nguyên có thể so với Hỗn Độn Nguyên tinh khiết nhất! Càng đáng sợ hơn là trong Vu Nguyên còn có thể có ý chí thần thông của tộc Vu Thần!"
"Một cái hang động chứa đầy Vu Nguyên ư?", Tô Minh đã có quyết định, ừ đã dâng tận miệng rồi thì sao nhắm mắt làm ngơ được...
Đúng lúc này.
"Tô Minh...", Độc Cô Nguyên lại sáp gần anh hơn, gần như là sát rạt, hơn nữa, cô ta còn nắm lấy tay Tô Minh.
Ý gì đây? Tô Minh sửng sốt.
Anh còn chưa nói gì đã cảm giác được một lá bùa.
"Đây là bùa truyền tống không gian đỉnh cấp, đi mau! Mau! Nhanh lên! Xin anh...", Độc Cô Nguyên nhỏ giọng nói, rồi nhét lá bùa đó vào tay Tô Minh.
Cô ta rất áy náy với anh.
Chương 729: Sức mạnh của Bán Đế
"Bùa dịch chuyển không gian kia là hắn tặng cho mấy người đúng không?", Tô Minh cười, liếc Cổ Dực rồi hỏi Độc Cô Nguyên.
Cô ngốc này đúng là khiến anh bất ngờ, thế mà lại nhường cơ hội chạy trốn cho mình! Có lẽ là do áy náy, nhưng cũng rất bất ngờ.
"Hả?", Độc Cô Nguyên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, không biết sao anh lại nói vậy.
"Lá bùa dịch chuyển không gian này quả thật rất tốt, chất lượng cũng cao, nhưng nó lại tràn ngập khí tức tộc Cổ Ma, không được Cổ Dực đồng ý thì không thể tùy tiện sử dụng được", Tô Minh giơ tay lên, chợt nghĩ, lá bùa trong tay lập tức hóa thành cát bụi.
"Cậu Tô có mắt nhìn thật", Cổ Dực cũng cười.
"Xin lỗi Tô Minh!", cơ thể mềm mại của Độc Cô Nguyên run lên, bị đả kích ngơ ngác. Cô ta cảm thấy mình không những vừa nhỏ yếu vừa tự cao tự đại, lại vô tri. Giờ vừa hại mình, còn hại cả Tô Minh.
"Anh Cổ Dực này, hay là, đánh hai chiêu nhé?", Tô Minh giơ tay mời, từ khi nhìn thấy Cổ Dực, anh đã cảm thấy đối phương rất mạnh và khủng bố, nên đương nhiên cũng muốn đánh một trận.
"Đừng, Tô Minh, tuyệt đối đừng, thực lực... thực lực... của hắn", Độc Cô Nguyên nóng nảy, túm lấy tay anh theo bản năng, lo lắng đến nỗi bật khóc.
Đám người Độc Cô Nguyên đi theo Cổ Dực đến đây, nên đã tận mắt nhìn thấy hắn mạnh cỡ nào! Sức mạnh ấy khủng bố đến nỗi tuyệt vọng, không tài nào diễn tả được.
Tô Minh làm thế là đi chịu chết!
"Cậu Tô sảng khoái thật, có điều, bổn tọa là Bán Đế, cậu xác định muốn đánh thử hai chiêu hả? Cũng có thể nói, cậu nghĩ mình có cơ hội chịu nổi hai chiêu không, hay là chỉ một chiêu?", Cổ Dực sang sảng cười, nhưng không hiểu sao lại có chút ớn lạnh, cả sơn động như đóng băng, khiến người ra run sợ.
Hắn vừa nói xong.
"Ầm..."
Cổ Dực cũng là một người cực kỳ bá đạo và kiêu căng ngạo mạn, nên đã dứt khoát thả ra khí thế!
Khí thế của Bán Đế đáng sợ cỡ nào?
Tiền Sơn Sơn, Trương Khả cũng bị khí thế ấy đập bay đi ra ngoài, tim gan phèo phổi như bị chấn nát! Mà đó chỉ mới là khí thế của Cổ Dực thôi đấy!
Độc Cô Nguyên và Đạm Đài Vô Tình còn đỡ vì Tô Minh ở cạnh hai cô, nhưng dù vậy, khuôn mặt cả hai vẫn tái mét, khóe miệng rỉ máu.
"A!", sau đó, Cổ Dực hét lên một tiếng tựa như tiếng hét của ma thần. Tiếng hét vang vọng bắn thẳng về không gian xung quanh như những quả lựu đạn.
Thoáng chốc.
"Kèn kẹt..."
Chiến trường chắc chắn, kiên cố tồn tại hàng tỷ năm qua lập tức mai một thành bụi phấn.
Quảng trường khoảng mấy chục ngàn mét vuông lập tức bị quét ngang mở rộng đến mấy trăm ngàn mét vuông. Trường hợp đó quả thật cực kỳ đáng sợ!
Song, hang động số 5 vẫn lành lặn, trông có vẻ khá đặc biệt.
Chỉ thấy, một Cổ Dực mảnh khảnh như thanh niên tri thức lập tức hoàn toàn thay đổi, dáng người thoáng chốc cao lên khoảng 5 mét, cả người tràn đầy Đế văn tỏa ra ánh kim! Thể hiện ra dáng dấp của một Bán Đế.
"Thịch, thịch, thịch, thịch...", càng đáng sợ hơn là mỗi lần Cổ Dực hít thở đều có một sức mạnh dội thẳng vào, khiến đầu óc và lòng người như cộng minh, sắp bị nó chấn nát.
Ngay cả bên ngoài.
Lúc này, đa số tu giả võ đạo trong hơn mười ngàn người ở thế giới Đại Thiên cũng sợ hãi đến không thở nổi.
Mỗi tiếng hít thở của Cổ Dực thông qua đồng bộ hình ảnh cũng có thể truyền vào trong thế giới Tiểu Thiên, khiến vô số người bị thương nặng.
"Đây... đây... đây cũng mạnh quá rồi!"
"Cho dù là Đại Đế chắc cũng chỉ thế thôi nhỉ?"
"Nhìn hắn một cái thôi cũng thấy cơ thể và thần hồn như bị xé rách".
...
"Mạnh vậy luôn?", Đạm Đài Chân Thương đã không còn cảm thấy tức giận nữa, mà là nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng.
Nói thật, Cổ Dực - đứa con của Ma Hoàng kia có vẻ... có vẻ còn đe dọa được cả ông ta. Ông ta là Đại Đế thật sự đó!
"Mau cứu người! Nhóc Tô chắc chắn không phải đối thủ của đứa con Ma Hoàng!", lúc này, giọng nói của Hỗn Độn Long Quy chợt vang vọng.
Sau đó, toàn bộ thế giới Tiểu Thiên đều cảm nhận được trong một cái khe dưới lòng đất chợt trào ra khí tức của Đại Đế.
Kế tiếp, bóng một con Long Quy che trời lấp đất lập tức xuất hiện trong mắt hàng tỷ người. Riêng thể tích của nó thôi đã đáng sợ đến cùng cực. Hỗn Độn Long Quy đã đi ra khỏi đáy vách núi Vấn Thiên, định ra tay.
Đạm Đài Chân Thương cũng không do dự gì nữa.
Không những ông ta mà mấy lão tổ có cấp Đại Đế của nhà họ Đạm Đài cũng đứng ra.
Phút chốc, khoảng năm sáu Đại Đế đã rơi xuống lối vào chiến trường Thần Ma!
"Đại Đạo, chúng tôi có cần ra tay không?", giờ đây, điện chủ điện Hoàng Tuyền và nhiều Đại Đế khác trong thế giới Đại Thiên cũng mở miệng hỏi ý chí Đại Đạo.
"Không cần", ý chí Đại Đạo lại chỉ nhàn nhạt nói, tỏ vẻ hết sức khinh bỉ.
Cùng lúc đó.
Ầm!
Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương và các Đại Đế khác đều đồng loạt ra tay, tấn công lối vào chiến trường Thần Ma, định phá cổng, tiến vào cứu Tô Minh.
Song...
Điều khiến người ta trợn mắt há hốc mồm là năm sáu Đại Đế cùng nhau tấn công, thế mà lại không có tý hiệu quả nào.
Mỗi một đòn tấn công kia đều có cấp bậc Đại Đế đấy!
Sau khi đánh lên trận pháp trên lối vào thì lại chẳng có gì xảy ra cả.
Điều này...
Hơn mười ngàn tỷ tu giả võ đại trong thế giới Đại Thiên đều nhìn thấy tận mắt!
Một cảnh tượng khiến người ta rét run!
Đù!
Cánh cổng tiến vào chiến trường Thần Ma khủng bố như vậy luôn hả?
"Ầm, ầm, ầm, ầm...", Hỗn Độn Long Quy im lặng, không nói gì, tiếp tục tấn công, đám Đạm Đài Chân Thương cũng thế.
Mấy giây sau, đám Hỗn Độn Long Quy và Đạm Đài Chân Thương đều dừng tay!
"Ý chí Đại Đạo, rốt cuộc thì ông đã làm thế nào? Ông là ai? Sao quyền kiểm soát chiến trường Thần Ma của ông lại mạnh đến trình độ này!", Hỗn Độn Long Quy ngẩng đầu nhìn lên trời, nói với giọng hết sức nghiêm trọng.
Chương 730: Lấy cứng chọi cứng
Chiến trường Thần Ma bị khống chế đến mức độ này rồi ư?
Chuyện căn bản không có khả năng, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt.
"Quan trọng không?", ý chí Đại Đạo thản nhiên nói, có chút nghiền ngẫm: "Chi bằng hãy yên lặng xem kịch đi".
Hình ảnh đồng bộ trên vòm trời đó càng lúc càng rõ nét hơn.
"Ý chí Đại Đạo, thả Tô Minh ra khỏi chiến trường Thần Ma, đứa con Ma Hoàng của tộc Cổ Ma đó mặc dù là thế hệ trẻ nhưng là do ông động dụng một vài thứ cấm kỵ mà bồi dưỡng nên, có vẻ bỉ ổi rồi", Hỗn Độn Long Quy lại nói: "Huống hồ, hắn đã là Bán Đế, dưới tình hình này mà vẫn còn phải chuẩn bị nhiều Vu Nguyên vậy sao?"
Nhắc đến Vu Nguyên, thái độ của Hỗn Độn Long Quy dường như không khống chế được.
Ức hiếp người, đây đã không phải là ức hiếp người bình thường nữa, mà hoàn toàn là không biết xấu hổ.
Nhiều Vu Nguyên tồn tại như vậy, căn bản không phải là trận đấu đơn độc giữa một mình Cổ Dực và Tô Minh mà chính là trận chiến giữa Tô Minh và cả tộc Cổ Ma.
"Ha ha...", ý chí Đại Đạo chỉ tùy ý cười, châm biếm sự ấu trĩ của Hỗn Độn Long Quy.
"Tiền bối, cậu Tô đó có khả năng nào sống sót không?”, Đạm Đài Chân Thương nhỏ giọng hỏi Hỗn Độn Long Quy.
"Nếu như không có nhiều Vu Nguyên như vậy có lẽ còn có kỳ tích", trong giọng nói của Hỗn Độn Long Quy có một tia bi thương sau khi phẫn nộ đến cực điểm. Mặc dù bà ta chưa từng gặp mặt Tô Minh, nhưng cảm quan của bà ta đối với Tô Minh rất tốt, là một người thanh niên nỗ lực, cầu tiến, thiên phú tuyệt hảo, huống chi Tô Minh còn là ân nhân cứu mạng của bà ta?
Haiz!
Nghe thấy câu trả lời của Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương liền thở dài.
Cùng lúc đó trong hình ảnh đồng bộ.
Đại chiến!
Bắt đầu.
"Vu Thần Quyền!", không nói hai lời, khóe miệng Cổ Dực cong lên tàn nhẫn, tương đối bá đạo và cường thế giơ nắm đấm lên đánh ra một quyền.
Quyền khởi.
Nhất thời, một cỗ khí tức chôn vùi thấu xương thông qua hình ảnh đồng bộ dập dềnh tuôn ra khiến mọi người lạnh run.
Đến thủ đoạn của ý chí Đại Đạo cũng khẽ run rẩy vì khí tức từ hình ảnh đồng bộ đó, phảng phất như sắp bị một quyền đánh tan vậy.
Thực sự quá khủng bố...
Không thể hình dung!
Hàng tỷ võ giả của thế giới Đại Thiên khoảnh khắc này gần như đều bị dọa cho hóa đá.
Thậm chí.
Cùng lúc Cổ Dực đánh ra một quyền đó còn có quy luật lực nữa! Gần như đã đạt đến quy luật lực Ngũ Đoạn! Còn có hình ảnh Vu thần ngợp trời kéo theo quyền ấn đồng thời đánh ra.
Quyền ấn dập dờn, gỗ mục khô gãy, không phân biệt được hư thực, dường như giữa thiên địa chỉ có một quyền.
"Ầm!"
Điều khiến người ta bất ngờ đó chính là Tô Minh lựa chọn lấy cứng chọi cứng.
Trời ơi.
Quả thực là...
Hơn nữa, cũng là dùng quyền!
Lựa chọn như vậy đúng là thể hiện rõ cái gì gọi là cực hạn tự phụ nhỉ?
Ngay đến bản thân Cổ Dực cũng có chút kinh ngạc thậm chí còn có chút kính nể.
Ánh mắt của Tô Minh ngưng trọng.
Anh đã dùng tất cả những gì có thể thêm vào trong quyền của mình. 20 tỷ cân, dưới sự thôi động của không gian thần thông, mơ hồ còn đạt đến 100 tỉ cân.
Sau đó, bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa, kiếm ý đều được dung hợp vào trong quyền ấn để tăng thêm sự sắc bén trên phương diện tấn công, bất kể là lửa hay là kiếm ý đều nắm giữ tấn công!
Ngoài ra, còn có lực lượng ngưng tụ, hai Đại quy tắc sinh tử vân vân cũng đều được thêm vào.
Chớp mắt.
"Ầm!"
Hai quyền đối đầu nhau.
Trong khoảnh khắc
Từ đầu quyền đến cổ tay, cánh tay rồi đến nửa thân trên của Tô Minh... toàn bộ bị xé rách thành huyết vụ và xương vỡ.
Thê thảm! Thê thảm đến mức khiến người khác kinh hãi!
Tô Minh nháy mắt chỉ còn lại nửa thân người, bay ngược ra ngoài...
Còn Cổ Dực? Không chút sứt mẻ.
Đặc biệt là phong mang kim sắc đáng sợ trên đầu quyền càng lập lòe hơn, dường như xâm nhập vào tận xương tay, da thịt, xương tủy vậy...
"Bán Đế, quá mạnh", trong đầu Tô Minh nảy lên một suy nghĩ nhưng cũng đồng thời tuôn ra nhiều chiến ý hơn.
"A, cũng có vài phần thực lực đó", Cổ Dực mỉm cười, lẩm bẩm nói.
Nằm trong dự liệu của hắn ta.
Nếu như lấy cứng chọi cứng đấu quyền với hắn ta, đối phương phải trực tiếp hòa thành hư vô mới đúng, kết quả...
Đương nhiên cũng không sao cả.
"Ầm!", quyền thứ hai của Cổ Dực ầm ầm đánh ra.
Hơn nữa, lần này Cổ Dực tựa như di chuyển tức thời, trực tiếp rượt theo đến sát bên tàn thể của Tô Minh, đến trước Tô Minh, mặt đối mặt ầm ầm đánh ra một quyền!
Sự tàn nhẫn bá đạo đó khiến người ta run lạnh trong lòng.
Quyền động giống như gọi mời tử thần thấu trời vậy.
Nhất thời, dưới quyền ấn chí cường của Cổ Dực, tàn thể làm nền của Tô Minh trở nên rất nhỏ bé.
"Bia Huyền Diệu!", có điều, Tô Minh cũng không phải dễ xơi, chớp nhoáng tâm thần khẽ động.
Bia thần hiện thân!
Chắn ngay trước người!
"Ầm..."
Một quyền đó của Cổ Dực đánh lên bia Huyền Diệu.
Cực kỳ chấn động.
Nhưng, bia Huyền Diệu không hề hấn gì.
Chí bảo Hỗn Độn thượng phẩm quá mạnh.
Mà khoảng cách nghỉ ngơi này cũng chỉ trong một hai hơi thở, Tô Minh toàn thân thê thảm trước sự chứng kiến của hàng tỷ người, tàn thể nhu động, nhanh chóng hồi phục.
Thể hiệu khả năng hồi phục thương thế không thể tin nổi.
Tựa như bất tử bất diệt.
Bên ngoài xôn xao cả lên.
Thật sự...
Bao gồm cả Hỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương đều cho rằng Tô Minh không thể địch được một chiêu. Không phải coi thường Tô Minh mà Cổ Dực là Bán Đế!
Nhưng hiện tại... cảnh tượng đối chiến cho thấy Tô Minh quả thực vô địch.
Quả là đã khai thông vướng mắc rồi.
Quả thật như ảo giác trong ảo giác vậy.
"Tốc độ trưởng thành này thật sự kinh hồn bạt vía", ý chí Đại Đạo âm thầm thì thào tự nói, cực kỳ kiêng kị, nhưng ngay sau đó đã thả lỏng, Cổ Dực vẫn còn con bài Vu Nguyên kia nữa.
Tiếp theo.
"Chỉ Thiên kiếm!", Tô Minh kéo giãn khoảng cách, nâng một lóng tay lên.
Chỉ Thiên kiếm.
Tô Minh dùng Tứ đại kiếm kỹ khủng bố, cộng thêm kiếm ý tạo ra một chiêu hết sức sắc bén, tấn công mạnh mẽ.
Lại dùng không gian thần thông để tiến hành thôi động...
Phong mang hiện ra.
Chỉ kiếm dao động.
Cổ Dực cơ hồ không né tránh được.