-
Chương 56-60
Chương 56: Võ trường nhốn nháo, thì ra là vậy
Chiếc Mercedes lại tiếp tục lái đi.
Chu Khánh Di không nói gì nữa mà từ từ tăng tốc xe.
Nửa tiếng sau, thành phố phồn hoa dần lùi lại, chiếc xe tiến vào một khu rừng.
“Trước mắt chính là dãy núi cao nhất ở Đế Thành – núi Tử Ngọc, viện võ đạo của nhà họ Diệp nằm dưới chân núi”, Chu Khánh Di giới thiệu: “Núi Tử Ngọc còn nằm sát bên hồ Tử Liên, có thể coi là một nơi vừa gần thành phố lại vừa có môi trường rất tốt rồi. Hơn nữa, thời cổ đại, nơi này thuộc khu lăng tẩm của hoàng gia, ít người đến, thích hợp để tu võ. Sáng sớm mùa thu, sương mù miên man, không khí tươi mới, luyện võ ở đây cũng rất thú vị”.
Tô Minh gật đầu, từ xa đã nhìn thấy một khu nhà rộng lớn, xung quanh có tường vây nằm giữa rừng cây.
Rất nhanh.
Chiếc Mercedes dừng lại.
Trước mắt là một cánh cổng lớn, nói là cổng nhưng thực chất là hai cây cột, bên cạnh đó là một khối đá to được khắc lên thủ công mấy chữ: “Viện võ đạo Diệp gia”.
Sau khi xuống xe thì có thể cảm nhận được không khí hơi ẩm ướt, quả thực là một môi trường tốt.
Trước cửa, có hai người thanh niên mặc trang phục võ đạo, họ thấy Tô Minh và Chu Khánh Di xuống xe thì vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn Tô Minh, sau đó cung kính mà chào hỏi Chu Khánh Di: “Đội trưởng Chu”.
Chu Khánh Di gật đầu.
“Xem ra ở viện võ đạo, cô Chu rất được yêu mến”, Tô Minh nói.
“Cũng tạm. Viện võ đạo nhà họ Diệp có tổng cộng khoảng 380 người, trong đó con gái không nhiều, hơn nữa lại còn trở thành đội trưởng thì chỉ có mình tôi thôi, vì thế tôi cũng có chút danh tiếng ở viện”, Chu Khánh Di nói, không kiêu ngạo cũng không hạ thấp bản thân.
“Cô Chu có vẻ ngoài xinh đẹp cũng là một lý do quan trọng”, Tô Minh khen một câu. Ở một nơi như viện võ đạo, con gái vốn đã ít, thế mà lại có một người vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ, không nổi tiếng mới lạ.
Chu Khánh Di khựng lại. Cô ta biết vẻ ngoài của mình khá được, nhưng cô ta tu luyện ở viện võ đạo thời gian dài, là tấm gương cho mọi người, lại rất có uy tín, không có ai dám nói cô ta xinh đẹp ngay trước mặt cô ta cả.
Tô Minh thẳng thắn khen ngợi như vậy khiến trong lòng cô ta cảm thấy là lạ.
“Cậu Tô, bây giờ chúng ta đến giáo tôn các hay ra võ trường?”, viện võ đạo rất rộng, như một trường đại học vậy, đường đi bằng phẳng, sạch sẽ, cây cối hoa cỏ đều có người chuyên môn chăm sóc, nhìn qua cũng không tệ. Chu Khánh Di khẽ hỏi.
Giáo tôn các là nơi ở riêng biệt giành cho giáo tôn, được xây dựng khá xa hoa, chiếm chọn cả một khu nhà, đến nay chưa từng có ai ở.
Bởi những giáo tôn mà nhà họ Diệp tìm đến trước đây, không có ai chịu được quá một ngày, vì thế không có cơ hội vào ở.
Còn về võ trường, đó là nơi tu luyện mỗi ngày của các học viên thuộc viện võ đạo nhà họ Diệp. Mà các học viên chính là những người tu luyện dự bị trong viện võ đạo.
“Võ trường đi”, Tô Minh nói.
“Hả?”, Chu Khánh Di bất đắc dĩ, lúc này đến võ trường thì cũng quá huênh hoang rồi!
Như vậy khác nào cố ý cho các học viên cơ hội gây phiền phức chứ.
Hơn nữa, hầu hết các học viên đều ở võ trường, một khi Tô Minh mất mặt thì tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy, như vậy anh còn mặt mũi ở lại viện võ đạo hay sao?
“Được”, mặc dù bất đắc dĩ nhưng Chu Khánh Di chỉ có thể đồng ý. Lúc đón Tô Minh, cô Diệp đã nói hôm nay mọi việc đều phải nghe theo lời anh.
“Viện võ đạo nhà họ Diệp phân thành 4 khu, phía nam là khu nhà ở, phía tây là võ trường để luyện tập, phía đông là nhà ăn, phía bắc là bãi đỗ xe”, Chu Khánh Di vừa đi về phía võ trường vừa giải thích với Tô Minh.
Tô Minh cũng rất kiên nhẫn lắng nghe.
Hai bên đường còn có vài bảng báo.
Bên trên mỗi bảng đều dán rất nhiều báo giấy, trông có vẻ đã cũ.
Tô Minh tò mò mà dừng lại, nhìn những tờ báo trên bảng.
“Cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo?”
Tô Minh nhìn một lúc mới phát hiện ra nội dung những tờ báo đều liên quan đến cuộc thi giao lưu này.
“Cậu Tô hẳn biết ở Đế Thành có 8 đại gia tộc. Tám gia tộc này đều có viện võ đạo, còn những gia tộc khác ở Đế Thành thì chưa có năng lực để mở viện võ đạo riêng”, Chu Khánh Di vừa kiêu ngạo, vừa ngưỡng mộ nói.
“Tám viện võ đạo của tám đại gia tộc mỗi năm đều tổ chức một cuộc thi giao lưu. Thành tích của viện võ đạo nhà họ Diệp đều ở tầm trung, khoảng hạng 4, hạng 5 gì đó, không cao cũng không thấp”.
“Thành tích tốt nhất là vào 8 năm trước, nhà họ Diệp có một thiên tài, cuộc thi lần đó và cũng là lần duy nhất nhà họ Diệp lấy được hạng nhất”.
“Những tờ báo trên bảng đều là báo của 8 năm trước, chủ yếu viết về cuộc thi đấy”.
…
“Ra là vậy”, Tô Minh gật đầu, nhớ kỹ một cái tên: “Diệp Chiêu”, bởi các tờ báo nhắc lại cái tên này rất nhiều lần. Người tên Diệp Chiêu này hẳn là thiên tài của võ đạo viện nhà họ Diệp 8 năm trước mà Chu Khánh Di nhắc đến.
Trong lúc Tô Minh và Chu Khánh Di chậm rãi bước đến võ trường thì nơi đây đã nhốn nháo hết cả lên rồi!
Tại võ trường, khoảng 3, 4 trăm thanh niên gần như đều dừng việc luyện tập, đối kháng lại mà bắt đầu nghị luận.
“Vị giáo tôn đó đến rồi?”
“Chỉ khoảng 20 tuổi? Sao có thể?”
“20 tuổi mà cũng dám đến làm giáo tôn? Không biết trời cao đất dày”.
“Nghe nói cô cả rất kính trọng người này, thật kỳ lạ, tiêu chuẩn của cô cả đáng lẽ phải rất rất cao mới đúng!”
“Trực tiếp đến võ trường? To gan thật đấy!”
…
Trong lúc nghị luận, đột nhiên có người nhìn về phía một thanh niên dong dỏng cao.
Người thanh niên này có khuôn mặt tuấn tú, bắp thịt săn chắc, khí chất lạnh lùng không cho phép người tới gần.
Ngoại trừ khí chất lạnh lùng này ra, thực tế hắn không hề nổi bật trong đám người.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra nắm tay của hắn lớn hơn hẳn người thường.
Ngoài ra, người này không dừng lại như những người khác trong võ trường mà vẫn vung quyền, mồ hôi như mưa.
Chương 57:Thiên tài kiếm đạo, nói lời ngông cuồng
Cách luyện tập của hắn ta cũng rất đặc biệt. Hắn ta không ngừng vung nắm đấm vào một bao cát, tốc độ không nhanh, đường vung quyền cũng không có gì đặc biệt.
Người rõ chuyện đều biết trong bao cát không phải cát thông thường mà hoàn toàn là cát sắt.
Đừng coi thường bao cát chỉ to hơn quả bóng rổ một chút, trên thực tế, trọng lượng của nó phải lên đến gần 150 cân.
Học viên trong võ trường cũng không phải kẻ yếu nhưng rất ít người có thể đấm cho bao cát lay động lên xuống như thanh niên này.
Càng đáng sợ hơn là, mỗi ngày hắn ta đều phải không ngừng đấm một nghìn cú lên bao cát sắt, có người thống kê mỗi tháng hắn ta phải đổi 4, 5 lần bao cát sắt kiểu này.
Thanh niên tên là Diệp Võ.
Hắn ta được công nhận là một trong ba người mạnh nhất ở viện võ đạo nhà họ Diệp, sở trường là sức mạnh, có tin đồn rằng hắn ta trời sinh có thần lực.
Hắn ta xuất thân là dòng thứ nhà họ Diệp, lúc vừa đến võ đạo viện thì bị rất nhiều thanh niên dòng chính bắt nạt nhưng dần dần hắn ta đạt được sự kính trọng cũng như kính phục của mọi người.
Đến nay, trong võ đạo viện nhà họ Diệp, hắn ta là một trong những học viên có uy tín lớn nhất, cũng là một trong ba vị đội trưởng ở đây.
“Câm mồm hết, tiếp tục luyện tập đi”, dường như cảm nhận được ánh nhìn từ mọi người, Diệp Võ cuối cùng cũng dừng lại, quay người nói.
Giọng nói của hắn ta không lớn mà rất trầm, bén nhọn khiến cho người khác không dám không nghe.
“Hì hì, Diệp Võ, nghe nói đội trưởng Chu đích thân đi đón vị giáo tôn trẻ tuổi, thần bí này”, Diệp Võ vừa nói một câu, đa phần các học viên đều co rụt đầu, sợ hãi.
Nhưng cũng có ngoại lệ. Chẳng hạn như chàng trai tóc dài đang lau thanh trường kiếm màu đen của mình.
Chàng trai tóc dài này có thân hình thấp bé, rất gầy, mái tóc dài che khuất gần nửa khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt lúc ẩn lúc hiện lại như phát ra luồng sáng chói.
“Diệp Phù, mày muốn chết à?”, Diệp Võ đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt vốn lạnh lùng, thờ ơ phút chốc trở nên dữ dằn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai thấp gầy kia, nắm đấm siết chặt kêu lên răng rắc.
“Xùy, mày giết được tao chắc?”, chàng trai thấp gầy, cũng chính là Diệp Phù không hề sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích, cợt nhả mà chớp chớp mắt.
Khí thế trên người Diệp Võ bắt đầu gia tăng, dường như thực sự muốn ra tay.
Nhưng một lát sau, Diệp Võ đã kìm nén lại.
Bởi vì hắn ta không chắc chắn.
Trong viện võ đạo nhà họ Diệp hiện tại có 3 đội trưởng.
Đội trưởng Chu Khánh Di thiên về tốc độ.
Đội trưởng Diệp Võ thiên về sức mạnh.
Đội trưởng Diệp Phù thiên về dùng kiếm.
Trong đó, Diệp Võ có ý với Chu Khánh Di, nhưng hắn ta là một tên cuồng võ thuật, cho nên dù có ý với người ta thì cũng không bày tỏ rõ ràng mà chỉ đứng từ xa nhìn, bảo vệ.
Mà Diệp Phù lại có vẻ tùy hứng, lười nhác, say mê kiếm đạo, yêu thích chiến đấu vì thế thường hay khiêu khích Diệp Võ.
Diệp Phù và Diệp Võ không giống nhau. Diệp Võ là dòng thứ nhà họ Diệp, còn Diệp Phù lại là dòng chính, hơn nữa còn là em họ của Diệp Mộ Cẩn.
Đúng lúc này.
Võ trường đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Các học viên đều vô thức nhìn về phía xa, lọt vào tầm mắt chính là hai người Tô Minh và Chu Khánh Di đang chậm rãi bước đến.
“Quả thực là quá trẻ”, Diệp Phù nói thầm, sâu thẳm trong đôi mắt sáng lướt qua một tia khinh thường.
Trẻ thế này, cho dù có giỏi đến biến thái như cô cả nhà họ Diệp – Diệp Mộ Cẩn thì cũng không có tư cách trở thành giáo tôn của viện võ đạo!
Phải biết rằng, bản thân anh ta cùng Diệp Võ, Chu Khánh Di đều đã đạt đến cảnh giới tụ khí đỉnh phong kỳ.
Bán bộ tông sư hoặc cảnh giới tông sư sơ kỳ đều không nhất định có tư cách dạy bọn họ.
Hơn nữa ba người bọn họ đều có sở trường, thiên phú riêng biệt.
“Cũng khá đấy”, lúc này, Tô Minh cười nói, anh vừa bước vào võ trường đã cảm thấy địch ý rõ ràng.
Mà thông qua những luồng địch ý này, anh cũng xác định được đại khái thực lực của từng người tại đây.
Đều khá mạnh.
“Anh là Tô Minh?”, ngay sau đó có người hỏi.
“Can đảm thật đấy!”
“Kính phục, đúng là không sợ chết!”
“Anh muốn dạy chúng tôi? Haha…”
…
“Làm gì đấy? Cậu Tô là giáo tôn mà cô cả đích thân mời đến, các cậu vô lễ như vậy không sợ cô cả tức giận?”
Trực tiếp lôi Diệp Mộ Cẩn ra.
Đúng là rất hữu hiệu.
Nhất thời, rất nhiều học viên đều im miệng.
Nhưng địch ý vẫn không hề giảm đi.
“Xem đi, đội trưởng Chu đang bảo vệ giáo tôn mới của chúng ta kìa!”, Diệp Phù cợt nhả nói rồi liếc nhìn Diệp Võ một cái.
“Im miệng!”, Diệp Võ trừng anh ta.
Sau đó, Diệp Võ đứng ra.
Bước về phía Tô Minh.
Diệp Võ đang muốn gây sự.
Nhất thời, rất nhiều học viên ánh mắt sáng lên, mang theo vẻ hưng phấn, đùa cợt nhìn Tô Minh, thậm chí còn có hơi thương hại anh.
Anh muốn đến làm giáo tôn, mặc dù không xứng nhưng cùng lắm cũng chỉ là những học viên bình thường ra tay đánh đuổi anh đi, học viên cỡ Diệp Võ, Diệp Phù sẽ không động thủ.
Ít nhất cũng chừa lại chút lòng tự trọng cho anh.
Nhưng có trách thì trách anh đi cùng đội trưởng Chu đến đây, Diệp Võ không gây sự với anh mới là lạ.
Với Diệp Võ mà nói, đội trưởng Chu là nữ thần của hắn ta, bản thân hắn ta sẽ không thổ lộ mà chỉ muốn bảo vệ cô ta như thể bảo vệ đóa hoa hồng đẹp nhất thế gian, nhưng cũng sẽ không đồng ý bất kỳ kẻ nào dám mơ tưởng cô ta.
Vì thế, đúng là vẫn quá non!
Chương 58: Anh mà cũng coi là một cửa ải à?
“Muốn trở thành đội trưởng ở viện võ đạo nhà họ Diệp không dễ, anh bắt buộc phải qua được cửa ải là tôi đây”, Diệp Võ trầm giọng nói.
“Diệp Võ, anh làm gì vậy?”, vẻ mặt Chu Khánh Di thay đổi, nói với vẻ trách cứ: “Cậu Tô là do cô cả mời tới, anh có ý kiến gì thì đi tìm cô cả”.
Cô ta biết Diệp Võ ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa hắn ta còn thiên về sức mạnh, không biết nặng nhẹ.
Đáng tiếc, Diệp Võ hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
“Cậu Tô…”, Chu Khánh Di đang định khuyên Tô Minh không nên kích động nhưng cô ta còn chưa dứt lời thì anh đã lên tiếng: “Phải qua cửa ải là anh? Anh mà cũng được coi là một cửa ải à?”
Tô Minh suýt nữa bật cười.
Diệp Võ thậm chí còn không phải đối thủ của Diệp Mộ Cẩn, bản thân anh tùy tiện ra tay cũng có thể bóp chết. Cửa ải? Cửa ải gì cơ chứ!
Tô Minh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Đậu má!
Trâu bò thật.
Thằng ngu từ đâu chui ra vậy?
Thật sự là do cô cả mời đến? Không phải là kẻ giả mạo đấy chứ?
Kiêu căng đến mức không coi đội trưởng Diệp Võ ra gì?
Không thể tin nổi.
Thẳng thắn mà nói, một cú đấm của đội trưởng Diệp Võ đủ để đập chết một con cá voi, tên nhãi này lại dám khiêu khích hắn ta? Đúng không phải người!
“Hahaha…”, nhất thời, rất nhiều người ở võ trường không nhịn được cười nghiêng ngả thậm chí còn dơ ngón cái lên.
“Chết tiệt!”, khuôn mặt Chu Khánh Di hơi tái, miệng muốn chửi thề.
Vốn cô ta có thể ngăn cản Diệp Võ ra tay nhưng Tô Minh lại xỉ nhục người ta như vậy, cô ta muốn ngăn cũng không được.
Chu Khánh Di vừa tức giận vừa u oán, trừng mắt nhìn Diệp Võ cùng Tô Minh.
“Đánh đi, đánh chết luôn cũng được”, Chu Khánh Di nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó tránh ra. Không tránh cũng không được, Diệp Võ bị sỉ nhục đã trở nên cực kỳ hung tợn rồi.
“Một quyền, tôi chỉ ra một quyền!”, ngay sau đó, Diệp Võ giơ một ngón tay lên, nghiêm túc nói.
“Diệp Võ, nếu anh ta có mệnh hệ gì thì cô cả nhất định sẽ đuổi anh khỏi viện võ đạo!”, Chu Khánh Di vốn không định quan tâm nhưng vẫn không khống chế được mà uy hiếp, suýt nữa thì tức đến hộc máu.
Diệp Võ không những ra tay lại còn muốn ra quyền? Đúng là điên rồi!
Như vậy e rằng Tô Minh không tàn thì cũng tật.
“Đến đi”, ngay sau đó, Tô Minh cười nói.
“Vút…”
Đáp lại Tô Minh là một nắm đấm được vung tới.
Trên nắm đấm đó có vết chai, bắp thịt, còn có ánh sáng màu vàng đất nhàn nhạt.
Cú đấm này khiến không khí xung quanh Tô Minh đều có sự rung chuyển rõ ràng.
Cú đấm ra lực mạnh mẽ như một viên đá to rơi xuống mặt hồ khiến mặt nước đều rúng động.
Càng đáng sợ hơn là cú đấm như một lưỡi dao sắc nhọn mang theo một luồng sát khí khiến người ta lạnh lẽo, hơi thở như bị bóp nghẹt!
“Lại mạnh hơn rồi?”, phía xa, Diệp Phù lẩm bẩm một câu, trong lòng thầm kiêng dè.
Đồng tử Chu Khánh Di co lại, cô ta có hơi sợ hãi, quên mất hét lên bảo Tô Minh tránh ra.
Tô Minh vậy mà vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy như thể đã hóa đá!
Tên này không phải sợ đến ngu người rồi đấy chứ?
Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy…
Cho đến khi nắm đấm của Diệp Võ đã sắp chạm đến vai anh.
Trên thực tế, cú đấm này vốn định nhắm vào ngực Tô Minh nhưng Diệp Võ thấy anh không hề có phản ứng gì thì e sợ cú đấm của mình sẽ khiến nội tạng của anh đều dập nát hết, thậm chí còn khiến anh mất mạng luôn.
Hắn ta còn chưa đến mức muốn giết Tô Minh, hơn nữa anh cũng là người do cô cả mời đến.
Vì thế đường quyền thay đổi, cuối cùng nhắm vào vai anh.
“Bốp!”
Chỉ trong chớp mắt cú đấm của Diệp Võ đã rơi lên vai Tô Minh phát ra âm thanh trầm trầm.
Khuôn mặt Chu Khánh Di trắng bệch, trong lòng cô ta vốn vẫn ôm một tia hy vọng vào thực lực của Tô Minh, nhưng hiện tại đều tan vỡ rồi.
Cô ta dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Tô Minh bị đánh bay, nôn ra máu, bả vai đứt gãy, nằm liệt trong bệnh viện tới mấy tháng.
Không chỉ Chu Khánh Di nghĩ vậy, tất cả những người có mặt ở đây cũng nghĩ thế.
Nhưng.
Sự thực là…
Sau một tiếng vang trầm trầm, bả vai Tô Minh đột nhiên co lại, sau đó bật ngược ra.
Nắm đấm của Diệp Võ đã vặn vẹo biến hình, cổ tay vặn ngược dường như đã gãy rồi.
Vẻ mặt Diệp Võ thay đổi, đau đớn, kinh ngạc đều thể viết rõ lên mặt, miệng thì há to.
Thân hình hắn ta không khống chế được mà lui về sau, cho dù hắn ta có cố giẫm mạnh chân xuống đất làm tăng ma sát cũng vẫn không ngừng lùi lại, bàn chân lê trên đất tạo ra những vệt sâu rõ ràng.
Diệp Võ lui lại hơn 10m mới lảo đảo dừng lại.
Lúc dừng, khóe miệng hắn ta toàn là máu, cánh tay co rút, nắm đấm đã tím tái, sưng vù lên, cổ tay đỏ lừ.
Tô Minh lại vẫn đứng yên, chân hoàn toàn không dịch chuyển một li nào.
Trên vai anh, ngoại trừ áo có vài nếp nhăn ra thì không còn gì khác.
“Anh…”, Diệp Võ thở hồng hộc, hắn ta phát điên đến nơi rồi, như thể có một thanh kiếm sắc nhọn rạch ra tâm trí hắn ta khiến những nhận thức của hắn ta về võ đạo đều sụp đổ.
Một cú đấm của hắn ta phải tương đương với 200 cân!
Con số này đã vượt qua sức mạnh của một tu giả võ đạo cảnh giới Tông Sư sơ kỳ rồi!
Một quyền của hắn ta mang theo sức mạnh có thể đập nát một chiếc xe ô tô con, đập vỡ một bức tường cũng rất dễ dàng.
Chứ đừng nói là khi cú đấm này rơi lên cơ thể người.
Thực tế vừa rồi nắm đấm của hắn ta đánh trúng người Tô Minh nhưng lại như đánh lên một ngọn núi đồ sộ!
Cảm giác tuyệt vọng đó không thể nào tưởng tượng được!
Võ trường rơi vào tĩnh lặng.
Rất nhiều học viên quên cả hô hấp.
Chu Khánh Di nhìn Tô Minh, đôi mắt đẹp trợn trừng như muốn rớt luôn ra ngoài.
Anh rốt cuộc mạnh đến mức nào? Anh chỉ đứng yên đó cho người ta đánh nhưng không hề bị thương, ngược lại, người bị thương lại là bản thân Diệp Võ!
Quá kinh ngạc!
“Tôi nói rồi, anh không được coi là một “ải”, có vấn đề gì không?”, Tô Minh bình thản lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh.
Lúc còn ở trên núi, mỗi ngày anh đều ngâm mình trong nước thuốc, lại thêm ông già cố ý rèn giũa, tôi luyện.
Trong “Thái huyền thôn linh chân kinh” còn có chương về luyện gân cốt, anh cũng học một phần, đạt được không ít thành quả.
Vì thế cơ thể anh sớm đã cứng rắn như sắt thép rồi.
Sức mạnh cỡ 200 cân còn không làm rách da anh, quá yếu.
“A!”, bị Tô Minh sỉ nhục lần nữa, lại thêm sự sợ hãi kinh ngạc đối với anh đồng thời tuôn ra, lòng tự trọng khiến Diệp Võ cho dù biết đánh không lại những vẫn cứ xông lên.
“Bốp…”
Chương 59: Hạ gục bằng một tay, chêch lệch tuyệt đối
Diệp Võ nén nhịn cơn đau nơi cánh tay và vết thương do lục phủ ngũ tạng bị chấn động gây ra, hắn chuyển động chân khí bên trong cơ thể dồn hết về phía hai chân.
Hai chân đang dẫm trên mặt đất, ngay cả tiếng gió cũng mang theo sức mạnh, tốc độ chuyển động cực nhanh, xông thẳng về phía chính diện của Tô Minh, nơi tiếp xúc giữa bàn chân và mặt đất còn truyền đến tiếng u u nho nhỏ do bị chấn động.
Mà Tô Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có bất cứ động tác nào, thậm chí, cảm xúc trên mặt anh cũng chẳng hề thay đổi.
Chớp mắt sau, Diệp Võ và Tô Minh đã đối mặt với nhau.
“Tứ phương quyền!”, Diệp Võ dùng hết sức lực, thậm chí đã dùng cả 200% sức mạnh, đến “Tứ phương quyền” mà hắn tu luyện cũng đã phát huy hết ra.
Quyền ấn cuồn cuộn, tứ phía tụ khí, như thể một dây pháo đang nổ lép bép trong không khí, quyền ấn tới tấp tấn công về phía trước mặt Tô Minh.
Mắt thấy quyền ấn kia đã đến sát ngay trước mặt Tô Minh, sắp chạm đến người anh rồi.
Đột nhiên.
Tô Minh cũng nhấc nắm đấm lên.
Từ dưới hướng lên trên.
“Ầm…”.
Hai nắm đấm chạm vào nhau.
Tô Minh vẫn không hề thay đổi.
Mà Diệp Võ lần này không phải lùi ngược về phía sau nữa mà là bị bật ngã bay về phía sau.
Hơn nữa, cơ bắp và thịt trên cánh tay đó của Diệp Võ bỗng nứt toác ra, máu tươi đầm đìa thấm ướt cả quần áo.
Trên nắm đấm to bè đã có một số chỗ xương bị đứt gãy chọc cả ra ngoài thịt, trông vô cùng thảm hại.
Chỉ nhìn thôi đã thấy đau thấu tim gan.
Diệp Võ bay ra ngoài đến mười mét mới rơi mạnh xuống đất.
“Không… không thể nào…”, sau khi rơi xuống đất, Diệp Võ dường như quên cả cơn đau, trong đầu hắn chỉ toàn là khó tin.
Hắn vô cùng tự tin và tự phụ với nắm đấm cùng sức mạnh của mình, trong mắt hắn, người thanh niên trẻ tuổi hơn rất nhiều so với hắn đây chẳng là cái thá gì, còn kém hắn cả mười vạn tám nghìn dặm!!!
Hắn làm sao mà chấp nhận được sự thật này?
Lòng tin với võ đạo của hắn dường như sắp đổ vỡ cả rồi.
“Nếu như Mộ Cẩn đã để tôi đến làm giáo tôn của các người, vậy thì Tô Minh tôi chắc chắn có khả năng đó, anh tự nhận thấy trên phương diện sức mạnh thì mình cũng có chút thiên phú? Chút thiên phú đó của anh chẳng là cái thá gì”, Tô Minh cất lời, đả kích một cách không nể nang.
Nếu như anh đã muốn làm giáo tôn của viện võ đạo nhà họ Diệp, vậy thì anh sẽ phải có trách nhiệm.
Đầu tiên, anh phải khiến cho đám người kiêu căng ngạo mạn, mắt lúc nào cũng nhìn lên trời này một bài học. Anh phải phá vỡ sự kiêu căng và tự phụ của bọn họ.
Phá xong rồi làm lại.
“Còn có ai không phục tôi không? Muốn khiêu chiến với tôi không? Bây giờ có thể đứng ra đây!”, Tô Minh ngẩng đầu lại nhìn về phía tất cả những người khác có mặt trên sân luyện võ.
Hôm nay, có người không phục, anh có thể chấp nhận khiêu chiến, nhưng nếu qua hôm nay, thì anh chính là giáo tôn!
Anh nói cái gì, đám học viên này đều phải nghe theo một cách vô điều kiện, nếu mà còn dám không tôn trọng kính trọng thì anh sẽ quyết không nể nang tống cổ hết đám người này ra khỏi viện võ đạo của nhà họ Diệp, chắc hẳn, Diệp Mộ Cẩn cũng sẽ không ngăn cản anh.
Đối diện với sự bá đạo vô đối của Tô Minh, bên trong viện võ đạo chỉ còn lại sự yên tĩnh tuyệt đối.
Bọn họ đã bị doạ cho sợ hết hồn.
Đến cả Diệp Võ cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, hơn nữa, Tô Minh còn đánh bại Diệp Võ khi hắn sử dụng chiêu thức mà mình am tường nhất.
Sự hùng mạnh của Tô Minh quả thực khó mà có thể hình dung ra được, không ai lại muốn đi chịu chết cả.
“Không có ai à?”, Tô Minh hừ một tiếng: “Trước đó người nào người nấy châm chọc, cười nhạo rôm rả như thế, tôi còn tưởng các người cũng là cây đinh nhọn không sợ trời không sợ đất, kết quả mới có vài phút mà đã thành một đám yếu đuối như sên cả rồi à?”
Tô Minh cố ý sỉ nhục.
Kích động.
Quả nhiên, trong viện võ đạo có rất nhiều người không kiềm được mà thở hắt ra.
Bọn họ trước giờ nào có từng bị người ta sỉ nhục như vậy?
“Khó chịu rồi hả?”, Tô Minh hừ mũi nói: “Ai thấy khó chịu thì đứng ra đây!”
Ép người quá đáng!!!
Đây mới gọi là ép người quá đáng.
“Tôi là Diệp Phù!”, sau mấy nhịp thở, Diệp Phù đứng ra, bởi vì anh ta cảm thấy, nếu như mình không đứng ra mà vẫn còn phải nhẫn nhịn chịu đựng tiếp thì ý chí một lòng vì kiếm đạo của anh ta sẽ bị đập tan mất.
Kiếm tu, phải là người không biết run sợ.
Phải là người luôn tiến về phía trước. “Tôi là kiếm tu”, Diệp Phù nắm trong tay một thanh kiếm dài màu đen, lưỡi kiếm khá mỏng cũng không hề rộng, duy chỉ có một đặc điểm là kiếm màu đen, thuộc loại màu đen tuyền, nhưng lại toả ra ánh hào quang màu đen huyền loé mắt, mũi kiếm cực kỳ sắc nhọn.
Quan sát kỹ, chuôi của thanh kiếm đen dài này đã bị mài mòn bởi thời gian, hẳn là do người dùng nó đã sử dụng rất nhiều năm.
Diệp Phù nhấc kiếm lên đi về phía Tô Minh.
“Đội trưởng Diệp Phù cố lên!”, không biết là ai hét lên một tiếng, bất ngờ, trong sân luyện võ, hầu như tất cả mọi người đều dùng hết sức mình để hét lên theo “Đội trưởng Diệp Phù cố lên!”
Cùng chung mối thù.
Tất cả mọi người đứng trong sân luyện võ của nhà họ Diệp, bất luận là người của các chi hay là người của dòng chính, hoặc là những người của các gia tộc liên minh khác, giờ phút này, dường như đều chung một lòng.
Cho dù là Diệp Võ, một người luôn không hợp với Diệp Phù cũng bất giác siết chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm cổ vũ cho Diệp Phù.
“Kiếm tu? Xem ra, anh rất tự tin với khả năng sử dụng kiếm của mình, mà tôi, thì lại thích nhất là đánh bại người khác bằng chính thứ mà họ giỏi nhất. Cho nên, tôi cũng dùng kiếm”, Tô Minh nhìn về phía Diệp phù, mỉm cười.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Diệp Phù bỗng trở nên cực kỳ sắc bén.
Anh ta dám chắc rằng, người thanh niên tên Tô Minh trước mắt này là người kiêu ngạo nhất, ngông cuồng nhất mà anh ta từng gặp trong cuộc đời mình!
Kiếm của anh ta đã sắp không kiềm chế được mà bắt đầu run lên rồi!
“Cô Chu, lấy giúp tôi một thanh kiếm”, Tô Minh quay đầu nói với Chu Khánh Di ở bên cạnh.
Tô Minh không hề sử dụng Xích Ảnh kiếm của mình, nói khó nghe một chút là vì, Diệp Phù trước mặt này quá yếu, yếu đến mức đáng thương, anh ta chưa xứng để anh phải dùng đến Xích Ảnh.
Còn nói dễ nghe chút thì, Xích Ảnh kiếm mà xuất hiện, anh sợ rằng đến cả dũng khí để Diệp Phù múa kiếm trước mặt anh cũng chẳng còn.
Chu Khánh Di nghe lời liền lấy một thanh kiếm cho Tô Minh, một thanh kiếm rất bình thường, không thể sánh được với thanh kiếm đen trong tay của Diệp Phù.
Một giây sau.
“Mời”, Diệp Phù khẽ khom người làm tư thế mời.
Sau đó.
Diệp Phù bỗng nhiên xuất kiếm.
Nhanh.
Rất nhanh.
Chỉ cảm thấy một cái bóng mờ màu đen xẹt ngang trong không trung.
Hầu như không thể nhìn rõ.
“U!”
Ngoài tốc độ cực nhanh, còn phát ra cả âm thanh, kiếm âm lanh lảnh lại thôi thúc, trong thôi thúc còn mang theo tiếng sấm nho nhỏ.
Đừng coi thường tiếng kiếm, kiếm âm cũng là một phần căn cơ để phán đoán kiếm pháp của một người mạnh hay yếu.
Chỉ xét từ kiếm âm thôi đã có thể biết được chiêu kiếm này của Diệp Phù rất mạnh, ít nhất, xét về lực tấn công là vô cùng mạnh, mạnh đến mức có thể chém đứt không khí, sắc bén đến mức chém sắt như bùn.
Một thanh kiếm như vậy khiến các học viên trông mà cảm thán không thôi, nên càng kích động hơn, thậm chí bọn họ còn nghĩ không biết chừng Diệp Phù có thể đánh bại Tô Minh.
Song.
Nửa nhịp hô hấp sau.
Tất cả mọi thứ như đứng yên lại.
Đứng hình.
Lọt vào mắt bọng họ là hình ảnh thanh kiếm của Diệp Phù dừng khựng ngay trước mắt Tô Minh khoảng một thước.
Mà thanh kiếm bình thường trong tay Tô Minh đã đặt vào cổ họng của Diệp Phù, chỉ còn cách một xíu nữa là đã cắt đứt cổ họng của anh ta.
Cái này…
Trong sân viện yên lặng như tờ, có rất nhiều người đã bị doạ cho muốn phát điên!!!
Đầu tiên, khi Diệp Phù xuất kiếm, Tô Minh còn chưa cử động, nói một cách khác, Tô Minh xuất kiếm sau Diệp Phù, nhưng kết quả trước mắt lại nói rõ rằng…
Nói rõ rằng, kiếm của Tô Minh còn nhanh hơn cả của Diệp Phù, nhanh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, tất cả mọi người có mặt ở đó, hầu như chẳng có ai phát giác ra được Tô Minh xuất kiếm thế nào?
Quả thực là quá thần kỳ!
Càng đáng sợ hơn là, nếu kiếm của Tô Minh nhanh đến mức khó mà tưởng tượng được thì với tốc độ nhanh như thế anh ấy làm sao mà có thể khống chế được mũi kiếm vừa chạm đúng vào cổ họng của Diệp Phù được, lại còn chỉ cách có một chút xíu như vậy, lưỡi kiếm đã chạm sát vào da cổ của Diệp Phù như không hề có chút khoảng cách nào mà vẫn không làm cho anh ta bị thương.
Làm sao mà khống chế được kiếm pháp như vậy? Còn chuẩn xác hơn cả máy móc nữa?
Chương 60: Sự mạnh mẽ khiến người khác khâm phục
Bên trong Giáo Tôn Các có đầy đủ tất cả mọi thứ, cũng khá là thoải mái, so với tưởng tượng của Tô Minh thì tốt hơn nhiều.
“Giáo tôn, có cần sắp xếp hai người giúp việc để chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của anh không?”, Chu Khánh Di hỏi.
“Không cần”, Tô Minh lắc đầu.
“Vậy… vậy giờ đã sắp trưa rồi, tôi đưa anh đi đến nhà ăn để ăn cơm nhé”, Chu Khánh Di lại nói.
Tô Minh gật đầu.
Đi theo Chu Khánh Di dẫn đường đến nhà ăn.
Nhà ăn vô cùng xa hoa, đồ ăn miễn phí, chỉ riêng món thịt thôi đã không dưới ba mươi món, ngoài ra còn có hoa quả, nước ngọt, sữa v.v… những gì cần có đều có đủ, như thể là tiệc buffet trong nhà hàng năm sao.
“Đồ ăn không tệ nhỉ”, Tô Minh khen ngợi một câu.
Trong tu võ, khí huyết là điểm quan trọng nhất, mà khí huyết đến từ đâu? Báu vật trong thiên hạ là một lẽ, nhưng ngoài đó ra còn đến từ việc ăn uống.
Báu vật trong thiên hạ chỉ có thể may mắn gặp được chứ không thể cầu được, những loại như nhân sâm nghìn năm trong truyền thuyết đến Tô Minh còn chưa từng được nhìn thấy, càng đừng nói đến những người khác.
Mà việc ăn uống, thì những món ăn có chất dinh dưỡng được nạp vào cơ thể hằng ngày, tích luỹ dần dần cũng sẽ bổ sung được chút khí huyết.
“Giáo tôn, anh đợi một chút đã, tôi đi lấy đồ ăn cho anh”, Chu Khánh Di giống như người giúp việc và thư ký toàn thời gian của Tô Minh.
Tô Minh không từ chối ý tốt của Chu Khánh Di.
Lúc Chu Khánh Di đi lấy đồ ăn, có không ít học viên cũng lục tục đi vào trong nhà ăn, nhìn thấy Tô Minh thì người nào người nấy đều tỏ ra cung kính chào hỏi, sự cung kính này xuất phát từ tận đáy lòng bọn họ.
Rất nhanh, Chu Khánh Di đã bê rất nhiều món ăn về.
“Cảm ơn”, Tô Minh nói một câu cảm ơn.
“Giáo tôn, hì hì, anh đừng cảm ơn tôi, tôi đây là đang nịnh nọt anh, muốn anh giúp riêng cho tôi đó”, Chu Khánh Di cười nói.
Tô Minh đương nhiên biết, nhưng anh lại không hề thấy phản cảm, người có ý chí tiến thủ là điều tốt, hơn nữa, Chu Khánh Di rất thật thà”.
“Buổi chiều, tôi sẽ đi đến sân luyện võ để xem bình thường mọi người tu luyện, huấn luyện thế nào, sau đó, nếu như còn thời gian tôi sẽ hướng dẫn cho cô”, Tô Minh vừa ăn vừa nói: “Đúng rồi, chiều nay, cô sắp xếp vài người đi chợ thuốc Nam lớn nhất ở Đế Thành mua ít được liệu về đây, đại khái cần mua khoảng ba mươi loại dược liệu, mỗi loại cần 500 kg”.
“Hả?”, Chu Khánh Di giật mình ngẩn ra.
500 kg? Mỗi loại cần đến 500 kg? Khoa trương quá đi.
Tô Minh không hề giải thích, tiếp tục ăn cơm.
“Giáo tôn, tôi biết rồi”, Chu Khánh Di không dám nghi ngờ Tô Minh, nhất là Diệp Mộ Cẩn đã từng dặn dò, tất cả mọi thứ, đều phải nghe theo lời của Tô Minh.
Tiền sử dụng hàng tháng của Viện võ đạo nhà họ Diệp đều lấy từ nhà họ Diệp, mỗi tháng đại khái cần khoảng mười triệu, chỉ đủ để chi trả cho những nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của viện võ đạo chứ không dư ra được bao nhiêu.
Nhưng, nếu như Tô Minh đã mở lời, cho dù đám học viên bọn họ phải bỏ tiền túi ra thì họ cũng đồng ý, nếu vẫn không đủ thì sẽ đi tìm Diệp Mộ Cẩn.
“Tiền không đủ thì lấy ở chỗ tôi, tôi không thiếu tiền”, Tô Minh đột nhiên nói, đối với Tô Minh mà nói, tiền chỉ là con số, nếu anh muốn thì chỉ cần tiện tay đi chữa bệnh cho một ai đó là đã có thể lấy được mấy chục triệu thậm chí cả trăm triệu tiền khám bệnh.
Trong chiếc thẻ VIP đen cầu vồng của anh bây giờ còn có một hai chục tỷ, tiêu đến mấy đời cũng không hết.
Bên chỗ ông già hình như còn có nhiều tiền như dãy số thiên văn thì phải? Ông già có tiêu đến mười đời còn chưa hết, chỗ đó cũng coi như là của mình rồi, thứ mà Tô Minh không thèm để ý đến nhất có lẽ chính là tiền.
Hơn nữa, lần này đến nhà họ Diệp làm Giáo tôn nửa tháng, Diệp Mộ Cẩn sẽ để mình đi vào Linh tuyền một lần, theo mức độ tu luyện công pháp khủng khiếp của mình, chỉ cần đi vào Linh tuyền một lần đã đủ để có thu hoạch cực lớn.
Nói như vậy, việc bỏ ra mười triệu thì những gì mà anh có được, rõ ràng là sự khác biệt giữa một giọt nước và một đại dương mênh mông, giá trị của thứ mà bản thân anh kiếm được đâu chỉ dừng ở mức nghìn vạn lần?
“Thế sao được? Giáo tôn, tự chúng tôi có thể giải quyết được”, Chu Khánh Di vội vàng nói.
Tô Minh không nói thêm gì nữa, lúc anh ăn cơm thường không thích nói chuyện.
Ăn xong cơm.
“Đi lấy cho tôi giấy và bút”, Tô Minh nói.
“Vâng”, Chu Khánh Di vội vàng đứng dậy đi lấy giấy bút, mặc dù đây là nhà ăn nhưng xung quanh cũng có thêm cả những khu như siêu thị, có thể mua được ở đó.
Rất nhanh, Chu Khánh Di đã trở lại.
Tô Minh cầm giấy bút bắt đầu viết.
“Cỏ Bách Linh, cỏ Bạch Đầu, Tử Quế, Xích Ma, Xuyên Sơn Long, Đơn Đao Căn, Đăng Lồng Hoa, Địa Huyết Hương, Phong Mao Cúc…”.
Tô Minh viết từng vị thuốc ra.
Chu Khánh Di vừa tập trung quan sát lại vừa khó hiểu ngẩn người, bởi vì những tên thuốc này cô ta chưa từng được nghe đến, chỉ biết đó là tên của vị thuốc Nam mà thôi.
Mặt khác, cô ta rất rung động, bởi vì nét chữ của Tô Minh, mặc dù anh viết rất tuỳ ý, rất đơn giản nhưng cũng rất đẹp.
Dù cô ta không hiểu gì về thư pháp nhưng nét chữ mạnh mẽ, bộc lộ rõ tài năng như thế này thì cô ta vẫn có thể nhìn ra được.
Độ tuổi mới chỉ khoảng hai mươi mà trên con đường võ đạo đã đạt được những thành tựu nghịch thiên, đến cả chữ viết cũng đẹp đẽ như vậy, lại còn biết y thuật kỳ diệu nữa, anh ấy có phải là con người nữa không?
Chu Khánh Di tập trung quan sát Tô Minh, nhìn chằm chằm anh rồi khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, cô ta lại cảm thấy Tô Minh giờ phút này đang nghiêm túc viết chữ thật là đẹp trai, vẻ đẹp trai mà có thể khiến lòng người rung động, con tim loạn nhịp.
Nhưng, Chu Khánh Di không dám có ý nghĩ vượt quá bổn phận, cô ta không dám tranh người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn.
Cô ta cảm nhận được Diệp Mộ Cẩn cũng có chút ái mộ với Tô Minh.
Rất nhanh.
Tô Minh đã viết xong.
Anh đưa tờ giấy cho Chu Khánh Di.
“Cô đi sắp xếp trước đi, tôi sẽ tự đi ra sân luyện võ, đợi cô sắp xếp xong rồi thì đi đến sân luyện võ tìm tôi”, Tô Minh đứng dậy, rời đi.
Chẳng bao lâu sau.
Tô Minh đã đi đến sân luyện võ.
Tô Minh tìm một góc khuất ngồi xuống, sau đó yên lặng quan sát từng người một trên sân luyện võ.
Quan sát xem bọn họ tập luyện thế nào, tu luyện ra sao.
Trên thực tế, khi Tô Minh đến thì đã có rất nhiều học viên nhìn thấy, bởi vậy bọn họ lại càng cố công tu luyện.
Tô Minh chỉ yên lặng nhìn, không hề đưa ra bất cứ ý kiến nào, như thể anh chỉ là một người đến xem.
Mãi cho đến khoảng một hai tiếng sau, đại khái vào khoảng hai giờ chiều, khi mặt trời đạt đến mức nóng nhất trong ngày, gió ấm thổi nhè nhẹ trong tiết trời thu, có một số người đã sắp gủ gật.
“Giáo tôn, sắp xếp xong rồi, muộn nhất tối nay, ba mươi vị thuốc mỗi loại 500 kg sẽ được mang đến viện võ đạo”, Chu Khánh Di quay trở lại, trên khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn lấm tấm chút mồ hôi mang theo vẻ đắc ý và giành công, hàm răng trắng bóc, nụ cười trong sáng mang đến cảm giác mát mẻ như dòng suối ngày hè.
Tô Minh giữ tầm mắt của mình trên người cô ta lâu hơn, cô nhóc này vậy mà rất xinh đẹp cũng có chút khí chất.
“Đi theo tôi”, Tô Minh nói, đứng dậy đi về phía giữa sân luyện võ, Chu Khánh Di ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Cùng lúc đó, bên trong sân luyện võ, tất cả các hoạt động tập luyện, tu luyện của học viên đều dừng lại.
“Tất cả mọi người yên lặng, nghe tôi nói”, Tô Minh cất lời, giọng nói không hề to nhưng đủ để lọt hết vào tai của tất cả học viên có mặt trong sân.
Tất cả mọi người đi về phía Tô Minh.
“Tôi yên lặng quan sát mọi người tu luyện và tập luyện gần hai giờ đồng hồ, có muốn biết cảm nhận của tôi là gì không?”, Tô Minh nói.
Chiếc Mercedes lại tiếp tục lái đi.
Chu Khánh Di không nói gì nữa mà từ từ tăng tốc xe.
Nửa tiếng sau, thành phố phồn hoa dần lùi lại, chiếc xe tiến vào một khu rừng.
“Trước mắt chính là dãy núi cao nhất ở Đế Thành – núi Tử Ngọc, viện võ đạo của nhà họ Diệp nằm dưới chân núi”, Chu Khánh Di giới thiệu: “Núi Tử Ngọc còn nằm sát bên hồ Tử Liên, có thể coi là một nơi vừa gần thành phố lại vừa có môi trường rất tốt rồi. Hơn nữa, thời cổ đại, nơi này thuộc khu lăng tẩm của hoàng gia, ít người đến, thích hợp để tu võ. Sáng sớm mùa thu, sương mù miên man, không khí tươi mới, luyện võ ở đây cũng rất thú vị”.
Tô Minh gật đầu, từ xa đã nhìn thấy một khu nhà rộng lớn, xung quanh có tường vây nằm giữa rừng cây.
Rất nhanh.
Chiếc Mercedes dừng lại.
Trước mắt là một cánh cổng lớn, nói là cổng nhưng thực chất là hai cây cột, bên cạnh đó là một khối đá to được khắc lên thủ công mấy chữ: “Viện võ đạo Diệp gia”.
Sau khi xuống xe thì có thể cảm nhận được không khí hơi ẩm ướt, quả thực là một môi trường tốt.
Trước cửa, có hai người thanh niên mặc trang phục võ đạo, họ thấy Tô Minh và Chu Khánh Di xuống xe thì vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn Tô Minh, sau đó cung kính mà chào hỏi Chu Khánh Di: “Đội trưởng Chu”.
Chu Khánh Di gật đầu.
“Xem ra ở viện võ đạo, cô Chu rất được yêu mến”, Tô Minh nói.
“Cũng tạm. Viện võ đạo nhà họ Diệp có tổng cộng khoảng 380 người, trong đó con gái không nhiều, hơn nữa lại còn trở thành đội trưởng thì chỉ có mình tôi thôi, vì thế tôi cũng có chút danh tiếng ở viện”, Chu Khánh Di nói, không kiêu ngạo cũng không hạ thấp bản thân.
“Cô Chu có vẻ ngoài xinh đẹp cũng là một lý do quan trọng”, Tô Minh khen một câu. Ở một nơi như viện võ đạo, con gái vốn đã ít, thế mà lại có một người vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ, không nổi tiếng mới lạ.
Chu Khánh Di khựng lại. Cô ta biết vẻ ngoài của mình khá được, nhưng cô ta tu luyện ở viện võ đạo thời gian dài, là tấm gương cho mọi người, lại rất có uy tín, không có ai dám nói cô ta xinh đẹp ngay trước mặt cô ta cả.
Tô Minh thẳng thắn khen ngợi như vậy khiến trong lòng cô ta cảm thấy là lạ.
“Cậu Tô, bây giờ chúng ta đến giáo tôn các hay ra võ trường?”, viện võ đạo rất rộng, như một trường đại học vậy, đường đi bằng phẳng, sạch sẽ, cây cối hoa cỏ đều có người chuyên môn chăm sóc, nhìn qua cũng không tệ. Chu Khánh Di khẽ hỏi.
Giáo tôn các là nơi ở riêng biệt giành cho giáo tôn, được xây dựng khá xa hoa, chiếm chọn cả một khu nhà, đến nay chưa từng có ai ở.
Bởi những giáo tôn mà nhà họ Diệp tìm đến trước đây, không có ai chịu được quá một ngày, vì thế không có cơ hội vào ở.
Còn về võ trường, đó là nơi tu luyện mỗi ngày của các học viên thuộc viện võ đạo nhà họ Diệp. Mà các học viên chính là những người tu luyện dự bị trong viện võ đạo.
“Võ trường đi”, Tô Minh nói.
“Hả?”, Chu Khánh Di bất đắc dĩ, lúc này đến võ trường thì cũng quá huênh hoang rồi!
Như vậy khác nào cố ý cho các học viên cơ hội gây phiền phức chứ.
Hơn nữa, hầu hết các học viên đều ở võ trường, một khi Tô Minh mất mặt thì tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy, như vậy anh còn mặt mũi ở lại viện võ đạo hay sao?
“Được”, mặc dù bất đắc dĩ nhưng Chu Khánh Di chỉ có thể đồng ý. Lúc đón Tô Minh, cô Diệp đã nói hôm nay mọi việc đều phải nghe theo lời anh.
“Viện võ đạo nhà họ Diệp phân thành 4 khu, phía nam là khu nhà ở, phía tây là võ trường để luyện tập, phía đông là nhà ăn, phía bắc là bãi đỗ xe”, Chu Khánh Di vừa đi về phía võ trường vừa giải thích với Tô Minh.
Tô Minh cũng rất kiên nhẫn lắng nghe.
Hai bên đường còn có vài bảng báo.
Bên trên mỗi bảng đều dán rất nhiều báo giấy, trông có vẻ đã cũ.
Tô Minh tò mò mà dừng lại, nhìn những tờ báo trên bảng.
“Cuộc thi giao lưu giữa 8 viện võ đạo?”
Tô Minh nhìn một lúc mới phát hiện ra nội dung những tờ báo đều liên quan đến cuộc thi giao lưu này.
“Cậu Tô hẳn biết ở Đế Thành có 8 đại gia tộc. Tám gia tộc này đều có viện võ đạo, còn những gia tộc khác ở Đế Thành thì chưa có năng lực để mở viện võ đạo riêng”, Chu Khánh Di vừa kiêu ngạo, vừa ngưỡng mộ nói.
“Tám viện võ đạo của tám đại gia tộc mỗi năm đều tổ chức một cuộc thi giao lưu. Thành tích của viện võ đạo nhà họ Diệp đều ở tầm trung, khoảng hạng 4, hạng 5 gì đó, không cao cũng không thấp”.
“Thành tích tốt nhất là vào 8 năm trước, nhà họ Diệp có một thiên tài, cuộc thi lần đó và cũng là lần duy nhất nhà họ Diệp lấy được hạng nhất”.
“Những tờ báo trên bảng đều là báo của 8 năm trước, chủ yếu viết về cuộc thi đấy”.
…
“Ra là vậy”, Tô Minh gật đầu, nhớ kỹ một cái tên: “Diệp Chiêu”, bởi các tờ báo nhắc lại cái tên này rất nhiều lần. Người tên Diệp Chiêu này hẳn là thiên tài của võ đạo viện nhà họ Diệp 8 năm trước mà Chu Khánh Di nhắc đến.
Trong lúc Tô Minh và Chu Khánh Di chậm rãi bước đến võ trường thì nơi đây đã nhốn nháo hết cả lên rồi!
Tại võ trường, khoảng 3, 4 trăm thanh niên gần như đều dừng việc luyện tập, đối kháng lại mà bắt đầu nghị luận.
“Vị giáo tôn đó đến rồi?”
“Chỉ khoảng 20 tuổi? Sao có thể?”
“20 tuổi mà cũng dám đến làm giáo tôn? Không biết trời cao đất dày”.
“Nghe nói cô cả rất kính trọng người này, thật kỳ lạ, tiêu chuẩn của cô cả đáng lẽ phải rất rất cao mới đúng!”
“Trực tiếp đến võ trường? To gan thật đấy!”
…
Trong lúc nghị luận, đột nhiên có người nhìn về phía một thanh niên dong dỏng cao.
Người thanh niên này có khuôn mặt tuấn tú, bắp thịt săn chắc, khí chất lạnh lùng không cho phép người tới gần.
Ngoại trừ khí chất lạnh lùng này ra, thực tế hắn không hề nổi bật trong đám người.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra nắm tay của hắn lớn hơn hẳn người thường.
Ngoài ra, người này không dừng lại như những người khác trong võ trường mà vẫn vung quyền, mồ hôi như mưa.
Chương 57:Thiên tài kiếm đạo, nói lời ngông cuồng
Cách luyện tập của hắn ta cũng rất đặc biệt. Hắn ta không ngừng vung nắm đấm vào một bao cát, tốc độ không nhanh, đường vung quyền cũng không có gì đặc biệt.
Người rõ chuyện đều biết trong bao cát không phải cát thông thường mà hoàn toàn là cát sắt.
Đừng coi thường bao cát chỉ to hơn quả bóng rổ một chút, trên thực tế, trọng lượng của nó phải lên đến gần 150 cân.
Học viên trong võ trường cũng không phải kẻ yếu nhưng rất ít người có thể đấm cho bao cát lay động lên xuống như thanh niên này.
Càng đáng sợ hơn là, mỗi ngày hắn ta đều phải không ngừng đấm một nghìn cú lên bao cát sắt, có người thống kê mỗi tháng hắn ta phải đổi 4, 5 lần bao cát sắt kiểu này.
Thanh niên tên là Diệp Võ.
Hắn ta được công nhận là một trong ba người mạnh nhất ở viện võ đạo nhà họ Diệp, sở trường là sức mạnh, có tin đồn rằng hắn ta trời sinh có thần lực.
Hắn ta xuất thân là dòng thứ nhà họ Diệp, lúc vừa đến võ đạo viện thì bị rất nhiều thanh niên dòng chính bắt nạt nhưng dần dần hắn ta đạt được sự kính trọng cũng như kính phục của mọi người.
Đến nay, trong võ đạo viện nhà họ Diệp, hắn ta là một trong những học viên có uy tín lớn nhất, cũng là một trong ba vị đội trưởng ở đây.
“Câm mồm hết, tiếp tục luyện tập đi”, dường như cảm nhận được ánh nhìn từ mọi người, Diệp Võ cuối cùng cũng dừng lại, quay người nói.
Giọng nói của hắn ta không lớn mà rất trầm, bén nhọn khiến cho người khác không dám không nghe.
“Hì hì, Diệp Võ, nghe nói đội trưởng Chu đích thân đi đón vị giáo tôn trẻ tuổi, thần bí này”, Diệp Võ vừa nói một câu, đa phần các học viên đều co rụt đầu, sợ hãi.
Nhưng cũng có ngoại lệ. Chẳng hạn như chàng trai tóc dài đang lau thanh trường kiếm màu đen của mình.
Chàng trai tóc dài này có thân hình thấp bé, rất gầy, mái tóc dài che khuất gần nửa khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt lúc ẩn lúc hiện lại như phát ra luồng sáng chói.
“Diệp Phù, mày muốn chết à?”, Diệp Võ đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt vốn lạnh lùng, thờ ơ phút chốc trở nên dữ dằn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai thấp gầy kia, nắm đấm siết chặt kêu lên răng rắc.
“Xùy, mày giết được tao chắc?”, chàng trai thấp gầy, cũng chính là Diệp Phù không hề sợ hãi, thậm chí còn khiêu khích, cợt nhả mà chớp chớp mắt.
Khí thế trên người Diệp Võ bắt đầu gia tăng, dường như thực sự muốn ra tay.
Nhưng một lát sau, Diệp Võ đã kìm nén lại.
Bởi vì hắn ta không chắc chắn.
Trong viện võ đạo nhà họ Diệp hiện tại có 3 đội trưởng.
Đội trưởng Chu Khánh Di thiên về tốc độ.
Đội trưởng Diệp Võ thiên về sức mạnh.
Đội trưởng Diệp Phù thiên về dùng kiếm.
Trong đó, Diệp Võ có ý với Chu Khánh Di, nhưng hắn ta là một tên cuồng võ thuật, cho nên dù có ý với người ta thì cũng không bày tỏ rõ ràng mà chỉ đứng từ xa nhìn, bảo vệ.
Mà Diệp Phù lại có vẻ tùy hứng, lười nhác, say mê kiếm đạo, yêu thích chiến đấu vì thế thường hay khiêu khích Diệp Võ.
Diệp Phù và Diệp Võ không giống nhau. Diệp Võ là dòng thứ nhà họ Diệp, còn Diệp Phù lại là dòng chính, hơn nữa còn là em họ của Diệp Mộ Cẩn.
Đúng lúc này.
Võ trường đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Các học viên đều vô thức nhìn về phía xa, lọt vào tầm mắt chính là hai người Tô Minh và Chu Khánh Di đang chậm rãi bước đến.
“Quả thực là quá trẻ”, Diệp Phù nói thầm, sâu thẳm trong đôi mắt sáng lướt qua một tia khinh thường.
Trẻ thế này, cho dù có giỏi đến biến thái như cô cả nhà họ Diệp – Diệp Mộ Cẩn thì cũng không có tư cách trở thành giáo tôn của viện võ đạo!
Phải biết rằng, bản thân anh ta cùng Diệp Võ, Chu Khánh Di đều đã đạt đến cảnh giới tụ khí đỉnh phong kỳ.
Bán bộ tông sư hoặc cảnh giới tông sư sơ kỳ đều không nhất định có tư cách dạy bọn họ.
Hơn nữa ba người bọn họ đều có sở trường, thiên phú riêng biệt.
“Cũng khá đấy”, lúc này, Tô Minh cười nói, anh vừa bước vào võ trường đã cảm thấy địch ý rõ ràng.
Mà thông qua những luồng địch ý này, anh cũng xác định được đại khái thực lực của từng người tại đây.
Đều khá mạnh.
“Anh là Tô Minh?”, ngay sau đó có người hỏi.
“Can đảm thật đấy!”
“Kính phục, đúng là không sợ chết!”
“Anh muốn dạy chúng tôi? Haha…”
…
“Làm gì đấy? Cậu Tô là giáo tôn mà cô cả đích thân mời đến, các cậu vô lễ như vậy không sợ cô cả tức giận?”
Trực tiếp lôi Diệp Mộ Cẩn ra.
Đúng là rất hữu hiệu.
Nhất thời, rất nhiều học viên đều im miệng.
Nhưng địch ý vẫn không hề giảm đi.
“Xem đi, đội trưởng Chu đang bảo vệ giáo tôn mới của chúng ta kìa!”, Diệp Phù cợt nhả nói rồi liếc nhìn Diệp Võ một cái.
“Im miệng!”, Diệp Võ trừng anh ta.
Sau đó, Diệp Võ đứng ra.
Bước về phía Tô Minh.
Diệp Võ đang muốn gây sự.
Nhất thời, rất nhiều học viên ánh mắt sáng lên, mang theo vẻ hưng phấn, đùa cợt nhìn Tô Minh, thậm chí còn có hơi thương hại anh.
Anh muốn đến làm giáo tôn, mặc dù không xứng nhưng cùng lắm cũng chỉ là những học viên bình thường ra tay đánh đuổi anh đi, học viên cỡ Diệp Võ, Diệp Phù sẽ không động thủ.
Ít nhất cũng chừa lại chút lòng tự trọng cho anh.
Nhưng có trách thì trách anh đi cùng đội trưởng Chu đến đây, Diệp Võ không gây sự với anh mới là lạ.
Với Diệp Võ mà nói, đội trưởng Chu là nữ thần của hắn ta, bản thân hắn ta sẽ không thổ lộ mà chỉ muốn bảo vệ cô ta như thể bảo vệ đóa hoa hồng đẹp nhất thế gian, nhưng cũng sẽ không đồng ý bất kỳ kẻ nào dám mơ tưởng cô ta.
Vì thế, đúng là vẫn quá non!
Chương 58: Anh mà cũng coi là một cửa ải à?
“Muốn trở thành đội trưởng ở viện võ đạo nhà họ Diệp không dễ, anh bắt buộc phải qua được cửa ải là tôi đây”, Diệp Võ trầm giọng nói.
“Diệp Võ, anh làm gì vậy?”, vẻ mặt Chu Khánh Di thay đổi, nói với vẻ trách cứ: “Cậu Tô là do cô cả mời tới, anh có ý kiến gì thì đi tìm cô cả”.
Cô ta biết Diệp Võ ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa hắn ta còn thiên về sức mạnh, không biết nặng nhẹ.
Đáng tiếc, Diệp Võ hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
“Cậu Tô…”, Chu Khánh Di đang định khuyên Tô Minh không nên kích động nhưng cô ta còn chưa dứt lời thì anh đã lên tiếng: “Phải qua cửa ải là anh? Anh mà cũng được coi là một cửa ải à?”
Tô Minh suýt nữa bật cười.
Diệp Võ thậm chí còn không phải đối thủ của Diệp Mộ Cẩn, bản thân anh tùy tiện ra tay cũng có thể bóp chết. Cửa ải? Cửa ải gì cơ chứ!
Tô Minh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Đậu má!
Trâu bò thật.
Thằng ngu từ đâu chui ra vậy?
Thật sự là do cô cả mời đến? Không phải là kẻ giả mạo đấy chứ?
Kiêu căng đến mức không coi đội trưởng Diệp Võ ra gì?
Không thể tin nổi.
Thẳng thắn mà nói, một cú đấm của đội trưởng Diệp Võ đủ để đập chết một con cá voi, tên nhãi này lại dám khiêu khích hắn ta? Đúng không phải người!
“Hahaha…”, nhất thời, rất nhiều người ở võ trường không nhịn được cười nghiêng ngả thậm chí còn dơ ngón cái lên.
“Chết tiệt!”, khuôn mặt Chu Khánh Di hơi tái, miệng muốn chửi thề.
Vốn cô ta có thể ngăn cản Diệp Võ ra tay nhưng Tô Minh lại xỉ nhục người ta như vậy, cô ta muốn ngăn cũng không được.
Chu Khánh Di vừa tức giận vừa u oán, trừng mắt nhìn Diệp Võ cùng Tô Minh.
“Đánh đi, đánh chết luôn cũng được”, Chu Khánh Di nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó tránh ra. Không tránh cũng không được, Diệp Võ bị sỉ nhục đã trở nên cực kỳ hung tợn rồi.
“Một quyền, tôi chỉ ra một quyền!”, ngay sau đó, Diệp Võ giơ một ngón tay lên, nghiêm túc nói.
“Diệp Võ, nếu anh ta có mệnh hệ gì thì cô cả nhất định sẽ đuổi anh khỏi viện võ đạo!”, Chu Khánh Di vốn không định quan tâm nhưng vẫn không khống chế được mà uy hiếp, suýt nữa thì tức đến hộc máu.
Diệp Võ không những ra tay lại còn muốn ra quyền? Đúng là điên rồi!
Như vậy e rằng Tô Minh không tàn thì cũng tật.
“Đến đi”, ngay sau đó, Tô Minh cười nói.
“Vút…”
Đáp lại Tô Minh là một nắm đấm được vung tới.
Trên nắm đấm đó có vết chai, bắp thịt, còn có ánh sáng màu vàng đất nhàn nhạt.
Cú đấm này khiến không khí xung quanh Tô Minh đều có sự rung chuyển rõ ràng.
Cú đấm ra lực mạnh mẽ như một viên đá to rơi xuống mặt hồ khiến mặt nước đều rúng động.
Càng đáng sợ hơn là cú đấm như một lưỡi dao sắc nhọn mang theo một luồng sát khí khiến người ta lạnh lẽo, hơi thở như bị bóp nghẹt!
“Lại mạnh hơn rồi?”, phía xa, Diệp Phù lẩm bẩm một câu, trong lòng thầm kiêng dè.
Đồng tử Chu Khánh Di co lại, cô ta có hơi sợ hãi, quên mất hét lên bảo Tô Minh tránh ra.
Tô Minh vậy mà vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy như thể đã hóa đá!
Tên này không phải sợ đến ngu người rồi đấy chứ?
Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy…
Cho đến khi nắm đấm của Diệp Võ đã sắp chạm đến vai anh.
Trên thực tế, cú đấm này vốn định nhắm vào ngực Tô Minh nhưng Diệp Võ thấy anh không hề có phản ứng gì thì e sợ cú đấm của mình sẽ khiến nội tạng của anh đều dập nát hết, thậm chí còn khiến anh mất mạng luôn.
Hắn ta còn chưa đến mức muốn giết Tô Minh, hơn nữa anh cũng là người do cô cả mời đến.
Vì thế đường quyền thay đổi, cuối cùng nhắm vào vai anh.
“Bốp!”
Chỉ trong chớp mắt cú đấm của Diệp Võ đã rơi lên vai Tô Minh phát ra âm thanh trầm trầm.
Khuôn mặt Chu Khánh Di trắng bệch, trong lòng cô ta vốn vẫn ôm một tia hy vọng vào thực lực của Tô Minh, nhưng hiện tại đều tan vỡ rồi.
Cô ta dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Tô Minh bị đánh bay, nôn ra máu, bả vai đứt gãy, nằm liệt trong bệnh viện tới mấy tháng.
Không chỉ Chu Khánh Di nghĩ vậy, tất cả những người có mặt ở đây cũng nghĩ thế.
Nhưng.
Sự thực là…
Sau một tiếng vang trầm trầm, bả vai Tô Minh đột nhiên co lại, sau đó bật ngược ra.
Nắm đấm của Diệp Võ đã vặn vẹo biến hình, cổ tay vặn ngược dường như đã gãy rồi.
Vẻ mặt Diệp Võ thay đổi, đau đớn, kinh ngạc đều thể viết rõ lên mặt, miệng thì há to.
Thân hình hắn ta không khống chế được mà lui về sau, cho dù hắn ta có cố giẫm mạnh chân xuống đất làm tăng ma sát cũng vẫn không ngừng lùi lại, bàn chân lê trên đất tạo ra những vệt sâu rõ ràng.
Diệp Võ lui lại hơn 10m mới lảo đảo dừng lại.
Lúc dừng, khóe miệng hắn ta toàn là máu, cánh tay co rút, nắm đấm đã tím tái, sưng vù lên, cổ tay đỏ lừ.
Tô Minh lại vẫn đứng yên, chân hoàn toàn không dịch chuyển một li nào.
Trên vai anh, ngoại trừ áo có vài nếp nhăn ra thì không còn gì khác.
“Anh…”, Diệp Võ thở hồng hộc, hắn ta phát điên đến nơi rồi, như thể có một thanh kiếm sắc nhọn rạch ra tâm trí hắn ta khiến những nhận thức của hắn ta về võ đạo đều sụp đổ.
Một cú đấm của hắn ta phải tương đương với 200 cân!
Con số này đã vượt qua sức mạnh của một tu giả võ đạo cảnh giới Tông Sư sơ kỳ rồi!
Một quyền của hắn ta mang theo sức mạnh có thể đập nát một chiếc xe ô tô con, đập vỡ một bức tường cũng rất dễ dàng.
Chứ đừng nói là khi cú đấm này rơi lên cơ thể người.
Thực tế vừa rồi nắm đấm của hắn ta đánh trúng người Tô Minh nhưng lại như đánh lên một ngọn núi đồ sộ!
Cảm giác tuyệt vọng đó không thể nào tưởng tượng được!
Võ trường rơi vào tĩnh lặng.
Rất nhiều học viên quên cả hô hấp.
Chu Khánh Di nhìn Tô Minh, đôi mắt đẹp trợn trừng như muốn rớt luôn ra ngoài.
Anh rốt cuộc mạnh đến mức nào? Anh chỉ đứng yên đó cho người ta đánh nhưng không hề bị thương, ngược lại, người bị thương lại là bản thân Diệp Võ!
Quá kinh ngạc!
“Tôi nói rồi, anh không được coi là một “ải”, có vấn đề gì không?”, Tô Minh bình thản lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh.
Lúc còn ở trên núi, mỗi ngày anh đều ngâm mình trong nước thuốc, lại thêm ông già cố ý rèn giũa, tôi luyện.
Trong “Thái huyền thôn linh chân kinh” còn có chương về luyện gân cốt, anh cũng học một phần, đạt được không ít thành quả.
Vì thế cơ thể anh sớm đã cứng rắn như sắt thép rồi.
Sức mạnh cỡ 200 cân còn không làm rách da anh, quá yếu.
“A!”, bị Tô Minh sỉ nhục lần nữa, lại thêm sự sợ hãi kinh ngạc đối với anh đồng thời tuôn ra, lòng tự trọng khiến Diệp Võ cho dù biết đánh không lại những vẫn cứ xông lên.
“Bốp…”
Chương 59: Hạ gục bằng một tay, chêch lệch tuyệt đối
Diệp Võ nén nhịn cơn đau nơi cánh tay và vết thương do lục phủ ngũ tạng bị chấn động gây ra, hắn chuyển động chân khí bên trong cơ thể dồn hết về phía hai chân.
Hai chân đang dẫm trên mặt đất, ngay cả tiếng gió cũng mang theo sức mạnh, tốc độ chuyển động cực nhanh, xông thẳng về phía chính diện của Tô Minh, nơi tiếp xúc giữa bàn chân và mặt đất còn truyền đến tiếng u u nho nhỏ do bị chấn động.
Mà Tô Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có bất cứ động tác nào, thậm chí, cảm xúc trên mặt anh cũng chẳng hề thay đổi.
Chớp mắt sau, Diệp Võ và Tô Minh đã đối mặt với nhau.
“Tứ phương quyền!”, Diệp Võ dùng hết sức lực, thậm chí đã dùng cả 200% sức mạnh, đến “Tứ phương quyền” mà hắn tu luyện cũng đã phát huy hết ra.
Quyền ấn cuồn cuộn, tứ phía tụ khí, như thể một dây pháo đang nổ lép bép trong không khí, quyền ấn tới tấp tấn công về phía trước mặt Tô Minh.
Mắt thấy quyền ấn kia đã đến sát ngay trước mặt Tô Minh, sắp chạm đến người anh rồi.
Đột nhiên.
Tô Minh cũng nhấc nắm đấm lên.
Từ dưới hướng lên trên.
“Ầm…”.
Hai nắm đấm chạm vào nhau.
Tô Minh vẫn không hề thay đổi.
Mà Diệp Võ lần này không phải lùi ngược về phía sau nữa mà là bị bật ngã bay về phía sau.
Hơn nữa, cơ bắp và thịt trên cánh tay đó của Diệp Võ bỗng nứt toác ra, máu tươi đầm đìa thấm ướt cả quần áo.
Trên nắm đấm to bè đã có một số chỗ xương bị đứt gãy chọc cả ra ngoài thịt, trông vô cùng thảm hại.
Chỉ nhìn thôi đã thấy đau thấu tim gan.
Diệp Võ bay ra ngoài đến mười mét mới rơi mạnh xuống đất.
“Không… không thể nào…”, sau khi rơi xuống đất, Diệp Võ dường như quên cả cơn đau, trong đầu hắn chỉ toàn là khó tin.
Hắn vô cùng tự tin và tự phụ với nắm đấm cùng sức mạnh của mình, trong mắt hắn, người thanh niên trẻ tuổi hơn rất nhiều so với hắn đây chẳng là cái thá gì, còn kém hắn cả mười vạn tám nghìn dặm!!!
Hắn làm sao mà chấp nhận được sự thật này?
Lòng tin với võ đạo của hắn dường như sắp đổ vỡ cả rồi.
“Nếu như Mộ Cẩn đã để tôi đến làm giáo tôn của các người, vậy thì Tô Minh tôi chắc chắn có khả năng đó, anh tự nhận thấy trên phương diện sức mạnh thì mình cũng có chút thiên phú? Chút thiên phú đó của anh chẳng là cái thá gì”, Tô Minh cất lời, đả kích một cách không nể nang.
Nếu như anh đã muốn làm giáo tôn của viện võ đạo nhà họ Diệp, vậy thì anh sẽ phải có trách nhiệm.
Đầu tiên, anh phải khiến cho đám người kiêu căng ngạo mạn, mắt lúc nào cũng nhìn lên trời này một bài học. Anh phải phá vỡ sự kiêu căng và tự phụ của bọn họ.
Phá xong rồi làm lại.
“Còn có ai không phục tôi không? Muốn khiêu chiến với tôi không? Bây giờ có thể đứng ra đây!”, Tô Minh ngẩng đầu lại nhìn về phía tất cả những người khác có mặt trên sân luyện võ.
Hôm nay, có người không phục, anh có thể chấp nhận khiêu chiến, nhưng nếu qua hôm nay, thì anh chính là giáo tôn!
Anh nói cái gì, đám học viên này đều phải nghe theo một cách vô điều kiện, nếu mà còn dám không tôn trọng kính trọng thì anh sẽ quyết không nể nang tống cổ hết đám người này ra khỏi viện võ đạo của nhà họ Diệp, chắc hẳn, Diệp Mộ Cẩn cũng sẽ không ngăn cản anh.
Đối diện với sự bá đạo vô đối của Tô Minh, bên trong viện võ đạo chỉ còn lại sự yên tĩnh tuyệt đối.
Bọn họ đã bị doạ cho sợ hết hồn.
Đến cả Diệp Võ cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, hơn nữa, Tô Minh còn đánh bại Diệp Võ khi hắn sử dụng chiêu thức mà mình am tường nhất.
Sự hùng mạnh của Tô Minh quả thực khó mà có thể hình dung ra được, không ai lại muốn đi chịu chết cả.
“Không có ai à?”, Tô Minh hừ một tiếng: “Trước đó người nào người nấy châm chọc, cười nhạo rôm rả như thế, tôi còn tưởng các người cũng là cây đinh nhọn không sợ trời không sợ đất, kết quả mới có vài phút mà đã thành một đám yếu đuối như sên cả rồi à?”
Tô Minh cố ý sỉ nhục.
Kích động.
Quả nhiên, trong viện võ đạo có rất nhiều người không kiềm được mà thở hắt ra.
Bọn họ trước giờ nào có từng bị người ta sỉ nhục như vậy?
“Khó chịu rồi hả?”, Tô Minh hừ mũi nói: “Ai thấy khó chịu thì đứng ra đây!”
Ép người quá đáng!!!
Đây mới gọi là ép người quá đáng.
“Tôi là Diệp Phù!”, sau mấy nhịp thở, Diệp Phù đứng ra, bởi vì anh ta cảm thấy, nếu như mình không đứng ra mà vẫn còn phải nhẫn nhịn chịu đựng tiếp thì ý chí một lòng vì kiếm đạo của anh ta sẽ bị đập tan mất.
Kiếm tu, phải là người không biết run sợ.
Phải là người luôn tiến về phía trước. “Tôi là kiếm tu”, Diệp Phù nắm trong tay một thanh kiếm dài màu đen, lưỡi kiếm khá mỏng cũng không hề rộng, duy chỉ có một đặc điểm là kiếm màu đen, thuộc loại màu đen tuyền, nhưng lại toả ra ánh hào quang màu đen huyền loé mắt, mũi kiếm cực kỳ sắc nhọn.
Quan sát kỹ, chuôi của thanh kiếm đen dài này đã bị mài mòn bởi thời gian, hẳn là do người dùng nó đã sử dụng rất nhiều năm.
Diệp Phù nhấc kiếm lên đi về phía Tô Minh.
“Đội trưởng Diệp Phù cố lên!”, không biết là ai hét lên một tiếng, bất ngờ, trong sân luyện võ, hầu như tất cả mọi người đều dùng hết sức mình để hét lên theo “Đội trưởng Diệp Phù cố lên!”
Cùng chung mối thù.
Tất cả mọi người đứng trong sân luyện võ của nhà họ Diệp, bất luận là người của các chi hay là người của dòng chính, hoặc là những người của các gia tộc liên minh khác, giờ phút này, dường như đều chung một lòng.
Cho dù là Diệp Võ, một người luôn không hợp với Diệp Phù cũng bất giác siết chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm cổ vũ cho Diệp Phù.
“Kiếm tu? Xem ra, anh rất tự tin với khả năng sử dụng kiếm của mình, mà tôi, thì lại thích nhất là đánh bại người khác bằng chính thứ mà họ giỏi nhất. Cho nên, tôi cũng dùng kiếm”, Tô Minh nhìn về phía Diệp phù, mỉm cười.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Diệp Phù bỗng trở nên cực kỳ sắc bén.
Anh ta dám chắc rằng, người thanh niên tên Tô Minh trước mắt này là người kiêu ngạo nhất, ngông cuồng nhất mà anh ta từng gặp trong cuộc đời mình!
Kiếm của anh ta đã sắp không kiềm chế được mà bắt đầu run lên rồi!
“Cô Chu, lấy giúp tôi một thanh kiếm”, Tô Minh quay đầu nói với Chu Khánh Di ở bên cạnh.
Tô Minh không hề sử dụng Xích Ảnh kiếm của mình, nói khó nghe một chút là vì, Diệp Phù trước mặt này quá yếu, yếu đến mức đáng thương, anh ta chưa xứng để anh phải dùng đến Xích Ảnh.
Còn nói dễ nghe chút thì, Xích Ảnh kiếm mà xuất hiện, anh sợ rằng đến cả dũng khí để Diệp Phù múa kiếm trước mặt anh cũng chẳng còn.
Chu Khánh Di nghe lời liền lấy một thanh kiếm cho Tô Minh, một thanh kiếm rất bình thường, không thể sánh được với thanh kiếm đen trong tay của Diệp Phù.
Một giây sau.
“Mời”, Diệp Phù khẽ khom người làm tư thế mời.
Sau đó.
Diệp Phù bỗng nhiên xuất kiếm.
Nhanh.
Rất nhanh.
Chỉ cảm thấy một cái bóng mờ màu đen xẹt ngang trong không trung.
Hầu như không thể nhìn rõ.
“U!”
Ngoài tốc độ cực nhanh, còn phát ra cả âm thanh, kiếm âm lanh lảnh lại thôi thúc, trong thôi thúc còn mang theo tiếng sấm nho nhỏ.
Đừng coi thường tiếng kiếm, kiếm âm cũng là một phần căn cơ để phán đoán kiếm pháp của một người mạnh hay yếu.
Chỉ xét từ kiếm âm thôi đã có thể biết được chiêu kiếm này của Diệp Phù rất mạnh, ít nhất, xét về lực tấn công là vô cùng mạnh, mạnh đến mức có thể chém đứt không khí, sắc bén đến mức chém sắt như bùn.
Một thanh kiếm như vậy khiến các học viên trông mà cảm thán không thôi, nên càng kích động hơn, thậm chí bọn họ còn nghĩ không biết chừng Diệp Phù có thể đánh bại Tô Minh.
Song.
Nửa nhịp hô hấp sau.
Tất cả mọi thứ như đứng yên lại.
Đứng hình.
Lọt vào mắt bọng họ là hình ảnh thanh kiếm của Diệp Phù dừng khựng ngay trước mắt Tô Minh khoảng một thước.
Mà thanh kiếm bình thường trong tay Tô Minh đã đặt vào cổ họng của Diệp Phù, chỉ còn cách một xíu nữa là đã cắt đứt cổ họng của anh ta.
Cái này…
Trong sân viện yên lặng như tờ, có rất nhiều người đã bị doạ cho muốn phát điên!!!
Đầu tiên, khi Diệp Phù xuất kiếm, Tô Minh còn chưa cử động, nói một cách khác, Tô Minh xuất kiếm sau Diệp Phù, nhưng kết quả trước mắt lại nói rõ rằng…
Nói rõ rằng, kiếm của Tô Minh còn nhanh hơn cả của Diệp Phù, nhanh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, tất cả mọi người có mặt ở đó, hầu như chẳng có ai phát giác ra được Tô Minh xuất kiếm thế nào?
Quả thực là quá thần kỳ!
Càng đáng sợ hơn là, nếu kiếm của Tô Minh nhanh đến mức khó mà tưởng tượng được thì với tốc độ nhanh như thế anh ấy làm sao mà có thể khống chế được mũi kiếm vừa chạm đúng vào cổ họng của Diệp Phù được, lại còn chỉ cách có một chút xíu như vậy, lưỡi kiếm đã chạm sát vào da cổ của Diệp Phù như không hề có chút khoảng cách nào mà vẫn không làm cho anh ta bị thương.
Làm sao mà khống chế được kiếm pháp như vậy? Còn chuẩn xác hơn cả máy móc nữa?
Chương 60: Sự mạnh mẽ khiến người khác khâm phục
Bên trong Giáo Tôn Các có đầy đủ tất cả mọi thứ, cũng khá là thoải mái, so với tưởng tượng của Tô Minh thì tốt hơn nhiều.
“Giáo tôn, có cần sắp xếp hai người giúp việc để chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của anh không?”, Chu Khánh Di hỏi.
“Không cần”, Tô Minh lắc đầu.
“Vậy… vậy giờ đã sắp trưa rồi, tôi đưa anh đi đến nhà ăn để ăn cơm nhé”, Chu Khánh Di lại nói.
Tô Minh gật đầu.
Đi theo Chu Khánh Di dẫn đường đến nhà ăn.
Nhà ăn vô cùng xa hoa, đồ ăn miễn phí, chỉ riêng món thịt thôi đã không dưới ba mươi món, ngoài ra còn có hoa quả, nước ngọt, sữa v.v… những gì cần có đều có đủ, như thể là tiệc buffet trong nhà hàng năm sao.
“Đồ ăn không tệ nhỉ”, Tô Minh khen ngợi một câu.
Trong tu võ, khí huyết là điểm quan trọng nhất, mà khí huyết đến từ đâu? Báu vật trong thiên hạ là một lẽ, nhưng ngoài đó ra còn đến từ việc ăn uống.
Báu vật trong thiên hạ chỉ có thể may mắn gặp được chứ không thể cầu được, những loại như nhân sâm nghìn năm trong truyền thuyết đến Tô Minh còn chưa từng được nhìn thấy, càng đừng nói đến những người khác.
Mà việc ăn uống, thì những món ăn có chất dinh dưỡng được nạp vào cơ thể hằng ngày, tích luỹ dần dần cũng sẽ bổ sung được chút khí huyết.
“Giáo tôn, anh đợi một chút đã, tôi đi lấy đồ ăn cho anh”, Chu Khánh Di giống như người giúp việc và thư ký toàn thời gian của Tô Minh.
Tô Minh không từ chối ý tốt của Chu Khánh Di.
Lúc Chu Khánh Di đi lấy đồ ăn, có không ít học viên cũng lục tục đi vào trong nhà ăn, nhìn thấy Tô Minh thì người nào người nấy đều tỏ ra cung kính chào hỏi, sự cung kính này xuất phát từ tận đáy lòng bọn họ.
Rất nhanh, Chu Khánh Di đã bê rất nhiều món ăn về.
“Cảm ơn”, Tô Minh nói một câu cảm ơn.
“Giáo tôn, hì hì, anh đừng cảm ơn tôi, tôi đây là đang nịnh nọt anh, muốn anh giúp riêng cho tôi đó”, Chu Khánh Di cười nói.
Tô Minh đương nhiên biết, nhưng anh lại không hề thấy phản cảm, người có ý chí tiến thủ là điều tốt, hơn nữa, Chu Khánh Di rất thật thà”.
“Buổi chiều, tôi sẽ đi đến sân luyện võ để xem bình thường mọi người tu luyện, huấn luyện thế nào, sau đó, nếu như còn thời gian tôi sẽ hướng dẫn cho cô”, Tô Minh vừa ăn vừa nói: “Đúng rồi, chiều nay, cô sắp xếp vài người đi chợ thuốc Nam lớn nhất ở Đế Thành mua ít được liệu về đây, đại khái cần mua khoảng ba mươi loại dược liệu, mỗi loại cần 500 kg”.
“Hả?”, Chu Khánh Di giật mình ngẩn ra.
500 kg? Mỗi loại cần đến 500 kg? Khoa trương quá đi.
Tô Minh không hề giải thích, tiếp tục ăn cơm.
“Giáo tôn, tôi biết rồi”, Chu Khánh Di không dám nghi ngờ Tô Minh, nhất là Diệp Mộ Cẩn đã từng dặn dò, tất cả mọi thứ, đều phải nghe theo lời của Tô Minh.
Tiền sử dụng hàng tháng của Viện võ đạo nhà họ Diệp đều lấy từ nhà họ Diệp, mỗi tháng đại khái cần khoảng mười triệu, chỉ đủ để chi trả cho những nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của viện võ đạo chứ không dư ra được bao nhiêu.
Nhưng, nếu như Tô Minh đã mở lời, cho dù đám học viên bọn họ phải bỏ tiền túi ra thì họ cũng đồng ý, nếu vẫn không đủ thì sẽ đi tìm Diệp Mộ Cẩn.
“Tiền không đủ thì lấy ở chỗ tôi, tôi không thiếu tiền”, Tô Minh đột nhiên nói, đối với Tô Minh mà nói, tiền chỉ là con số, nếu anh muốn thì chỉ cần tiện tay đi chữa bệnh cho một ai đó là đã có thể lấy được mấy chục triệu thậm chí cả trăm triệu tiền khám bệnh.
Trong chiếc thẻ VIP đen cầu vồng của anh bây giờ còn có một hai chục tỷ, tiêu đến mấy đời cũng không hết.
Bên chỗ ông già hình như còn có nhiều tiền như dãy số thiên văn thì phải? Ông già có tiêu đến mười đời còn chưa hết, chỗ đó cũng coi như là của mình rồi, thứ mà Tô Minh không thèm để ý đến nhất có lẽ chính là tiền.
Hơn nữa, lần này đến nhà họ Diệp làm Giáo tôn nửa tháng, Diệp Mộ Cẩn sẽ để mình đi vào Linh tuyền một lần, theo mức độ tu luyện công pháp khủng khiếp của mình, chỉ cần đi vào Linh tuyền một lần đã đủ để có thu hoạch cực lớn.
Nói như vậy, việc bỏ ra mười triệu thì những gì mà anh có được, rõ ràng là sự khác biệt giữa một giọt nước và một đại dương mênh mông, giá trị của thứ mà bản thân anh kiếm được đâu chỉ dừng ở mức nghìn vạn lần?
“Thế sao được? Giáo tôn, tự chúng tôi có thể giải quyết được”, Chu Khánh Di vội vàng nói.
Tô Minh không nói thêm gì nữa, lúc anh ăn cơm thường không thích nói chuyện.
Ăn xong cơm.
“Đi lấy cho tôi giấy và bút”, Tô Minh nói.
“Vâng”, Chu Khánh Di vội vàng đứng dậy đi lấy giấy bút, mặc dù đây là nhà ăn nhưng xung quanh cũng có thêm cả những khu như siêu thị, có thể mua được ở đó.
Rất nhanh, Chu Khánh Di đã trở lại.
Tô Minh cầm giấy bút bắt đầu viết.
“Cỏ Bách Linh, cỏ Bạch Đầu, Tử Quế, Xích Ma, Xuyên Sơn Long, Đơn Đao Căn, Đăng Lồng Hoa, Địa Huyết Hương, Phong Mao Cúc…”.
Tô Minh viết từng vị thuốc ra.
Chu Khánh Di vừa tập trung quan sát lại vừa khó hiểu ngẩn người, bởi vì những tên thuốc này cô ta chưa từng được nghe đến, chỉ biết đó là tên của vị thuốc Nam mà thôi.
Mặt khác, cô ta rất rung động, bởi vì nét chữ của Tô Minh, mặc dù anh viết rất tuỳ ý, rất đơn giản nhưng cũng rất đẹp.
Dù cô ta không hiểu gì về thư pháp nhưng nét chữ mạnh mẽ, bộc lộ rõ tài năng như thế này thì cô ta vẫn có thể nhìn ra được.
Độ tuổi mới chỉ khoảng hai mươi mà trên con đường võ đạo đã đạt được những thành tựu nghịch thiên, đến cả chữ viết cũng đẹp đẽ như vậy, lại còn biết y thuật kỳ diệu nữa, anh ấy có phải là con người nữa không?
Chu Khánh Di tập trung quan sát Tô Minh, nhìn chằm chằm anh rồi khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, cô ta lại cảm thấy Tô Minh giờ phút này đang nghiêm túc viết chữ thật là đẹp trai, vẻ đẹp trai mà có thể khiến lòng người rung động, con tim loạn nhịp.
Nhưng, Chu Khánh Di không dám có ý nghĩ vượt quá bổn phận, cô ta không dám tranh người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn.
Cô ta cảm nhận được Diệp Mộ Cẩn cũng có chút ái mộ với Tô Minh.
Rất nhanh.
Tô Minh đã viết xong.
Anh đưa tờ giấy cho Chu Khánh Di.
“Cô đi sắp xếp trước đi, tôi sẽ tự đi ra sân luyện võ, đợi cô sắp xếp xong rồi thì đi đến sân luyện võ tìm tôi”, Tô Minh đứng dậy, rời đi.
Chẳng bao lâu sau.
Tô Minh đã đi đến sân luyện võ.
Tô Minh tìm một góc khuất ngồi xuống, sau đó yên lặng quan sát từng người một trên sân luyện võ.
Quan sát xem bọn họ tập luyện thế nào, tu luyện ra sao.
Trên thực tế, khi Tô Minh đến thì đã có rất nhiều học viên nhìn thấy, bởi vậy bọn họ lại càng cố công tu luyện.
Tô Minh chỉ yên lặng nhìn, không hề đưa ra bất cứ ý kiến nào, như thể anh chỉ là một người đến xem.
Mãi cho đến khoảng một hai tiếng sau, đại khái vào khoảng hai giờ chiều, khi mặt trời đạt đến mức nóng nhất trong ngày, gió ấm thổi nhè nhẹ trong tiết trời thu, có một số người đã sắp gủ gật.
“Giáo tôn, sắp xếp xong rồi, muộn nhất tối nay, ba mươi vị thuốc mỗi loại 500 kg sẽ được mang đến viện võ đạo”, Chu Khánh Di quay trở lại, trên khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn lấm tấm chút mồ hôi mang theo vẻ đắc ý và giành công, hàm răng trắng bóc, nụ cười trong sáng mang đến cảm giác mát mẻ như dòng suối ngày hè.
Tô Minh giữ tầm mắt của mình trên người cô ta lâu hơn, cô nhóc này vậy mà rất xinh đẹp cũng có chút khí chất.
“Đi theo tôi”, Tô Minh nói, đứng dậy đi về phía giữa sân luyện võ, Chu Khánh Di ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Cùng lúc đó, bên trong sân luyện võ, tất cả các hoạt động tập luyện, tu luyện của học viên đều dừng lại.
“Tất cả mọi người yên lặng, nghe tôi nói”, Tô Minh cất lời, giọng nói không hề to nhưng đủ để lọt hết vào tai của tất cả học viên có mặt trong sân.
Tất cả mọi người đi về phía Tô Minh.
“Tôi yên lặng quan sát mọi người tu luyện và tập luyện gần hai giờ đồng hồ, có muốn biết cảm nhận của tôi là gì không?”, Tô Minh nói.