-
Chương 676-680
Chương 676: Chuyện tốt
Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm! Cơ thể như réo vang lên hồi chuông cảnh báo cấp một.
"Thiên nữ tiền bối, sao tôi lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm vậy?", Tô Minh thầm hỏi Thiên nữ Tạo Hóa.
Thiên nữ Tạo Hóa bỗng la lên: "Nhóc Tô! Đương nhiên nguy hiểm rồi, có khi anh sẽ chết ở đây đấy! Nhưng, đi kèm với sự nguy hiểm chính là cơ hội. Lúc này là số kiếp lớn nhất từ trước đến nay của anh, có người nóng lòng tặng vài món bảo bối quý nhất nền văn minh Xương cho anh đó! Lỡ anh sống, mà còn giết chết được đối phương thì cầu Thương Khung, cây Thế Giới, cung Nhân Ma, hạt giống Hỗn Độn đều là của anh! Tóm lấy, quơ hết cả đám cho tôi, không thể bỏ qua kiện nào hết. Cơ hội cực kỳ hiếm có đó..."
Giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lộ ra vẻ phấn khích hiếm thấy.
Cùng lúc đó, trước mặt Chu Kình bỗng dập dờn một luồng khí màu bạc trong suốt như ảo giác.
Tiếp theo... Trên sân như có bão cấp 9 thổi tới, gió thổi vùn vụt, lạnh cả người. Cả quá trình diễn ra khoảng một giây, rồi biến mất.
Ngay khi tất cả mọi người thở phào thì phạm vi khoảng trăm mét xung quanh Tô Minh sáng lên từng đốm sáng như bầu trời sao. Sau đó, chúng tụ lại với nhau, lập lòe nhấp nháy, tạo thành một trận pháp vây nhốt có mắt trận không ngừng di chuyển, phức tạp khôn tả!
"Trận Đại Đạo Tinh Thần!", Đạm Đài Chân Thương kinh ngạc thốt lên, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, lại khó tin và khó hiểu...
"Đại đạo tự mình ra tay!", đầu óc Đạm Đài Chân Thương ong ong, run rẩy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt.
Ông ta sống cả mấy trăm triệu năm, nhưng cũng lần đầu thấy đại đạo tự mình ra tay.
Đương nhiên, cũng không coi như thật sự ra tay vì chỉ có một chút đại đạo, bao vây Tô Minh chứ không phải tự mình giết chết anh. Xem như là đánh đòn cảnh cáo. Nhưng dù vậy, cũng khá là bất ngờ!
Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi nền văn minh Xương hình thành, đại đạo công khai tự mình ra tay đối phó với một tu giả võ đại.
"Có trận này nhốt Tô Minh lại thì dù là ai trong thế giới Đại Thiên cũng không thể cứu người được!", Đạm Đài Chân Thương nói với giọng cực kỳ nghiêm trọng, rồi không khỏi quay sang ngó Đạm Đài Vô Tình bên cạnh: "Vô Tình, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được quậy nữa, vì dù con có làm gì thì cũng chỉ hy sinh một cách vô ích thôi!"
Đạm Đài Chân Thương sợ con gái mình nhìn thấy cảnh tượng thê thảm, hay thậm chí là cái chết của Tô Minh sẽ nảy ra suy nghĩ hủy bỏ phong ấn Hỗn Độn Tử Đồng. Mà điều đó lại tự mình hại mình.
Bởi vì, đối với "trận Đại Đạo Tinh Thần" trong truyền thuyết thì dù con bé có cố sử dựng Hỗn Độn Tử Đồng cũng chẳng làm nên ích gì.
Đạm Đài Chân Thương cũng không thể phá hủy "trận Đại Đạo Tinh Thần" để bước vào giúp Tô Minh.
Đó là "trận Đại Đạo Tinh Thần" đó!
Nó có tiếng khó phá hủy ở mặt vây nhốt người khác.
Trong trận có chứa 1008 ngôi sao di chuyển thành một vòng tròn, dùng sức mạnh của các ngôi sao làm nền móng, rồi dùng sức hút của chúng để liên kết với nhau, kết hợp với quy luật di chuyển tự nhiên của chúng, hình thành một trận pháp tự nhiên!
Tóm lại là trận pháp này lúc nào cũng thay đổi và tổ hợp xếp chồng lên nhau, rồi lại không ngừng di chuyển.
Ngoài việc có thể suy diễn, thậm chí là nắm bắt được quỹ đạo qua từng giây từng phút của hàng tỷ ngôi sao thì dù là người tu luyện tới trình độ như mấy lão tổ tộc Đạm Đài và Chu Thủ Hạnh thì cũng không thể xông vào "trận Đại Đạo Tinh Thần" cứu người.
Hơn nữa, theo suy đoán của Đạm Đài Chân Thương thì lúc này trông Tô Minh như bị nhốt ở trước mặt, nhưng thực tế, có lẽ anh đã sớm bị "trận Đại Đạo Tinh Thần" thổi tới dị thời không cách đây hàng tỷ năm ánh sáng!
Đạm Đài Vô Tình không có cãi lại, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại lộ ra vẻ lạnh lẽo. Cô ta đã nổi lên sát khí với ý chí đại đạo.
Cô ta cảm giác được những gì phụ hoàng nói là thật! Trong "trận Đại Đạo Tinh Thần", trừ khi được đại đạo đồng ý, nếu không thì chẳng ai có thể xông vào trận pháp cứu người, kể cả cô ta.
Thế nên, Đạm Đài Vô Tình không có nổi điên và kích động mở ra Hỗn Độn Tử Đồng. Giống như phụ hoàng đã nói, dù cô ta có mở thì cũng không thể tiến vào trận pháp.
Huống chi, ban nãy trong đầu cô ta bỗng vang lên giọng nói của sự tôn Hỗn Độn Long Quy, người cũng nói rằng đừng mở Hỗn Độn Tử Đồng, bảo cô ta cứ nhìn là được. Đây là số kiếp và cũng là cơ hội của Tô Minh. Chẳng ai cứu được anh hết, kể cả bà ta. Dù trong tay Tô Minh có 2 luồng phân thân thần hồn của bà ta cũng vô dụng.
Hỗn Độn Long Quy cảm giác được chúng đã mất tác dụng. Đơn giản là vì dưới đại đạo và sức mạnh vô cùng vô tận của các ngôi sao thì chẳng có Hỗn Độn hay thần hồn nào dám trổ tài.
Nó giống như một que diêm, khi ở trong không gian chân không chỉ có carbon diocid thì không thể cháy được.
"Nhóc Tô, có thể sống qua kiếp này không, phải dựa vào chính cậu rồi!", Hỗn Độn Long Quy lẩm bẩm.
Lúc này, trong "trận Đại Đạo Tinh Thần" chỉ có Tô Minh và Cố Đình Tiêu.
"Cảm thấy không? Chỉ có hai chúng ta mà thôi!", Cố Đình Tiêu cười cợt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh như đang nhìn món đồ chơi của mình.
Tô Minh im lặng, anh cũng cảm giác được lúc này cả hai đã bị ngăn cách với bên ngoài!
"Chuyện tốt", Thiên nữ Tạo Hóa lại nói, khinh bỉ hừ lạnh: "Nhóc Tô, ý chí đại đạo đang đùa với lửa, dùng tới 'trận Đại Đạo Tinh Thần' đúng là có thể nhốt anh lại, nhưng cũng nhốt tên Nhân Ma chuyển thế này. Trước đó, bổn Thiên nữ còn đang lo lỡ tên đó đánh nhau với anh xong, cảm thấy nguy hiểm rồi chạy mất thì làm sao? Chẳng phải bốn kiện Chí Bảo trên người hắn ta cũng bay mất? Giờ thì hay rồi, ý chí đại đạo đã giải quyết vấn đề này cho anh! Tên Nhân Ma này có mà chạy đằng trời!"
Chương 677: Tô Minh gặp phải đối thủ
Đúng lúc này…
Cố Đình Tiêu đột nhiên ra tay.
Hắn ta giơ tay lên rồi đập một quyền xuống.
Quyền này vừa đánh ra thì đột nhiên không đếm được bao nhiêu trận nhãn hình ngôi sao sáng lên trong trận Đại Đạo Tinh Thần đó.
Đạo vận hủy diệt hóa thành quyền ấn bổ nhào về phía Tô Minh.
“Quy luật Hủy Diệt của cấp bậc phản phác quy chân”.
Cố Đình Tiêu vừa ra tay thì đất trời chấn động.
Chúng sinh như ngạt thở.
Ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng run rẩy, da đầu như bị bóc tách từng mảng.
Ông ta cũng đờ người ra.
Mặc dù quy luật Hủy Diệt không phải thần bí nhất, cũng không so được với quy luật Luân Hồi nhưng nhất định là một trong mấy loại quy luật có uy lực khủng khiếp nhất.
Quy luật Hủy Diệt ở cấp bậc phản phác quy chân!
Đúng… Đúng là vô địch!
Thậm chí Đạm Đài Chân Thương còn nghi ngờ, kể cả mình ra tay thì cũng không đỡ được quy luật Hủy Diệt này.
Còn Tô Minh lúc này cũng cảm nhận được nguy hiểm, thần hồn như nổ tung.
Quy luật Hủy Diệt ở cấp bậc phản phác quy chân của Cố Đình Tiêu ngoài việc khiến Tô Minh kinh ngạc đến tận xương tủy, ngoài ra anh còn đoán được trong quyền ấn này chứa 10 tỷ kg sức mạnh thuần túy.
Quá đỗi khủng khiếp!
Tô Minh sởn hết tóc gáy…
Nhưng anh dường như không chút do dự mà thấp giọng hô: “Bia Huyền Diệu!”
Ngay lập tức, bia Huyền Diệu ở cấp bậc bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn xuất hiện chắn trước mặt Tô Minh.
Đồng thời một tay còn lại của Tô Minh tung Vấn Thiên Kiếm ra.
Một công một thủ, tiết tấu vô cùng nhịp nhàng.
Tất nhiên Vấn Thiên Kiếm tấn công cũng không đơn giản. Dưới sự tấn công, 2 tỷ kg biến thành 6 tỷ kg, cộng thêm kiếm ý, sức mạnh ngưng tụ và Sinh Tử Nhị Khí.
‘Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo’, ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’, ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’ và ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’, bốn cái phối hợp với nhau.
Lại còn cộng thêm cả bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa.
Tất cả đều ngưng tụ thành kiếm này, không nói cũng rõ sức mạnh của nó đến đâu.
Hơn nữa, trong nháy mắt, Tô Minh xuất liền lúc 1999 lần đường kiếm quang chồng chéo lên nhau.
Thoắt cái…
“Cheng!”, bia Huyền Diệu không ngừng run rẩy, kiếm quang cũng mờ đi ba phần.
Còn sắc mặt Tô Minh tái nhợt, lùi về sau ba bước, khóe miệng chảy máu.
Bia Huyền Diệu chống lại quyền này của Cố Đình Tiêu nhưng nó cũng bị thương nhẹ.
Đó là bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn vậy mà cũng bị thương, đủ thấy quyền này của Cố Đình Tiêu mạnh đến mức nào?
Cũng may, hiện giờ bia Huyền Diệu là chí bảo bản mệnh của Tô Minh, vì vậy cũng coi như có được sức phục hồi vết thương như Tô Minh vốn có. Một chút thương nhẹ như này chỉ trong chớp mắt là có thể tự phục hồi.
Đồng thời lúc này, thanh kiếm mà Tô Minh dốc hết sức lực tung ra, lúc này đã đâm về phía trước của Cố Đình Tiêu.
Chỉ thấy Cố Đình Tiêu cười một cái, nói: “Kiếm được đấy! Chỉ tiếc là vẫn chưa đủ”.
Lời nói vừa dứt thì hắn ta lại trực tiếp giơ tay lên.
Chỉ thấy trên tay phải của hắn ta có hố đen Hỗn Độn xoay vòng.
Kiếm vô cùng mạnh mà Tô Minh dốc hết sức lực tung ra, khi đối mặt với hố đen Hỗn Độn thì lập tức ‘giải thể’, hóa thành mảnh vụn, sau đó bị hố đen Hỗn Độn nuốt trọn.
Đúng là khiến người khác ớn lạnh.
Tô Minh nhìn thấy vậy mà khóe mắt giật giật.
“Đối phương có hạt giống Hỗn Độn, chắc là người số một ở nền văn minh Xương nắm bắt và khai phá về Hỗn Độn, có thể dễ dàng sử dụng được hố đen Hỗn Độn cũng là điều dễ hiểu”, thiên nữ Tạo Hóa an ủi Tô Minh.
Trên thực tế, càng kinh khủng hơn là Hỗn Độn không hiển thị dưới trận Đại Đạo Tinh Thần.
Vì vậy, phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy trong tay Tô Minh không thể dùng được.
Nhưng trong trận pháp không gian mà Cố Đình Tiêu vẫn có thể dùng được Hỗn Độn để phá vỡ các quy luật mà còn là dùng được hố đen Hỗn Độn, thứ mà thần bí và đáng sợ nhất…
Quả thật là…
“Nghe nói anh rất giỏi đánh cận chiến?”, đúng lúc này, Cố Đình Tiêu nói với giọng bỡn cợt.
Hơn nữa, giọng nói còn cách Tô Minh rất gần.
Nói cách khác là đã ở trước mặt Tô Minh.
Cố Đình Tiêu di chuyển nhanh như chớp và mặt đối mặt với Tô Minh.
“Bụp!”, Cố Đình Tiêu ra tay ở cự ly gần.
Từng quyền tung ra, động tác chậm quái dị, mọi người đều có thể nhìn thấy nhưng lại không thể nhìn rõ và nhìn thấu.
Tô Minh chỉ cảm thấy khó thở, cảm giác có một luồng khí tức sinh mạng đang hừng hực thiêu đốt trước mặt. Thậm chí anh còn có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh có lực của Cố Đình Tiêu.
Tô Minh sởn tóc gáy, xông lên hoàn toàn dựa vào ý chí chiến đấu trong tiềm thức.
Bởi vì tốc độ ra tay của Cố Đình Tiêu quá nhanh, ngay cả Tô Minh cũng không bắt được bằng thần hồn và mắt thường.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Những tiếng va chạm mạnh vang lên liên tiếp.
Mỗi lần va chạm, tiếp xúc rồi lại tách ra. Nhưng sau mấy hơi thở thì toàn thân Tô Minh đều là máu, có hàng ngàn vết rỗ, chưa đến nỗi nhìn thấy da thịt nhưng xương đã vỡ vụn hết cả…
Vô cùng thê thảm!
Mùi máu tanh nồng nặc như xông vào mũi của tất cả mọi người.
Lại một lần nữa.
Bụp!
Va chạm!
Tô Minh bay ra ngoài!
“Chết tiệt!”, Tô Minh thầm mắng, anh vừa chấn động vừa không dám tin.
Kể cả là sức mạnh thể xác cũng kém quá xa.
Là mình quá yếu hay tại đối phương quá mạnh?
“Nhân Ma chuyển thế và truyền nhân Nhân Ma là hai khái niệm khác nhau. Trước đó bổn thiên nữ đoán Cố Đình Tiêu là truyền nhân Nhân Ma nhưng trên thực tế…”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng, nói: “Vì vậy anh đừng tự ti, cũng đừng mất niềm tin. Đối phương quả thật rất mạnh nhưng đã trải qua vô số lần luân hồi và tích lũy nên hiện giờ thoạt nhìn cứ tưởng hơn trăm ngàn tuổi nhưng thật ra thực lực tích lũy trên chục triệu năm rồi”.
“Phù, phù…”, Tô Minh rơi xuống đất, máu tươi vẫn đang chảy khắp người.
Xương cốt vỡ vụn đang tổ hợp lại nhưng quá trình khá chậm, dường như chậm 100 lần so với lúc bình thường.
“Khả năng tự phục hồi vết thương trên cơ thể tôi… Thế này là thế nào?”, giọng nói của Tô Minh khàn khàn, một tay chống đầu gối, có chút kinh ngạc hỏi.
“Trận Đại Đạo Tinh Thần khống chế anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng nói, cũng thấy phẫn nộ.
Đúng là vô liêm sỉ! Cố Đình Tiêu ra tay đã đành, thế mà ý chí Đại Đạo còn ngầm thao túng trận Đại Đạo Tinh Thần để tiêu hao và làm Tô Minh kiệt quệ.
Cố Đình Tiêu đâu cho Tô Minh thời gian nghỉ ngơi? Hắn ta nhấc tay phải lên, đao Nhân Ma vừa mỏng vừa khắc hoa văn, toàn thân màu đỏ đen, thiêu đốt qua quỷ lửa quái dị rồi phóng lớn dần lên.
Chương 678: Dồn hết cho bảo tàng huyết mạch
Vì có Ma đao nên khí chất của Cố Đình Tiêu hoàn toàn thay đổi.
Đột ngột biến hóa.
Đao ý nghịch thiên, xuyên thủng cả bầu trời!
Quy luật Đao Ý cấp bậc phản phác quy chân…
Đây…
Ngoài kia, rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng đó, hầu hết đều sợ hãi đến nỗi phải ôm kín đầu!
Người này? Rốt cuộc là ai?
Mà có thể thoải mái chèn ép Tô Minh như thế.
Còn có được hai quy luật cấp bậc phản phác quy chân.
“Đi!”
Cổ tay Cố Đình Tiêu khẽ di chuyển.
Nhân Ma Quỷ Hỏa lao đi.
Đao cũng cử động.
Sinh tử vô cùng vô hạn.
Lưỡi đao chém tới, lặng yên không một tiếng động!
Nhưng lại cho con người ta cảm nhận được sự hủy diệt mạnh mẽ, cảm giác như vừa nhìn thấy được con đường đi thẳng xuống suối vàng.
“Keng!”, nguy hiểm sống còn lại đánh úp tới, vết thương của Tô Minh vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cũng chẳng kịp nữa, chỉ có thể cố gắng ra tay, Vấn Thiên Kiếm điên cuồng chém mạnh.
Tất nhiên, kiến ý đó dùng đến cả những thủ đoạn như bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa, tất cả đều được cho vào.
Một kiếm dồn hết sức.
Kiếm vung lên.
Nhanh chóng chạm vào lưỡi đao.
Lập tức.
“Xoẹt…”
Một kiếm Tô Minh dùng hết sức để chém trực tiếp hóa thành hư không như thể đó chỉ là một mảnh giấy.
Lưỡi đao thì vẫn tiếp tục chém tới.
Đến trước mặt Tô Minh.
Tiếp xúc với Vấn Thiên Kiếm.
“Keng!”
Vấn Thiên Kiếm cấp bậc Linh Bảo Hỗn Độn lại phát ra một âm thanh run lên như thế.
Gãy.
Trực tiếp gãy.
Thân kiếm vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Rung lên leng keng mãi.
Đó… Là Linh Bảo Hỗn Độn!
Bên ngoài, Đạm Đài Vô Tình nhìn thấy rõ mồn một, con ngươi bắt đầu run rẩy, cũng bắt đầu sốt ruột lo lắng đến chết đi được.
“Ngắt ngang!”, ánh mắt Tô Minh trở nên nặng nề, gầm lên, dùng đến thần thông không gian.
Nhưng…
Vô dụng mà thôi.
Thần thông không gian… Chẳng… Chẳng thể làm gì được với lưỡi đao đó.
“Lưỡi đao đó cũng ẩn chứa quy luật không gian khắc sâu bên trong, thần thông không gian đó chẳng có tác dụng gì với nó cả”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.
Không có hiệu quả.
Lưỡi đao chỉ còn cách cơ thể Tô Minh chưa tới một mét.
Không còn kịp nữa rồi.
“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh gầm khẽ.
Bia Huyền Diệu xuất hiện.
Bao phủ cả người anh.
Bấy giờ, cũng chỉ có thể dùng đến bia Huyền Diệu.
“Xoẹt…”
Ảnh đao đánh vào bia Huyền Diệu.
Trong trẻo.
Đồng thời, ánh sáng của bia Huyền Diệu cũng nhanh chóng yếu đi, hơn nữa trên tấm bia còn khắc một vết đao rất sâu.
Bản thân Tô Minh.
Gục ngã.
Cả người anh như đang đánh mất cả linh hồn.
Hơi thở sinh mệnh trở nên suy yếu.
Như một ngọn đèn đã cạn dầu, có thể bị thổi tắt bất kỳ lúc nào.
“Một món bảo bối tốt”, Cố Đình Tiêu liếc sang bia Huyền Diệu, khen một câu: “Tốt đến nỗi khá là đáng ghét đấy”.
“Cây Thế Giới, cành, trói buộc”, ngay sau đó, Cố Đình Tiêu chỉ vào bia Huyền Diệu.
Trong phút chốc.
Từ đan điền hắn ta xuất hiện một nhánh cây cực kỳ quỷ dị.
Nhánh cây kia vừa xuất hiện đã nhanh chóng khiến bia Huyền Diệu bị thương, bia Huyền Diệu run lên điên cuồng hồi phục vết thương.
Cảm giác nguy hiểm nhanh chóng bao trùm lấy bia Huyền Diệu.
Tô Minh có thể cảm nhận được.
Định cất bia Huyền Diệu đi!
Nhưng…
Không kịp rồi.
Không còn chút thời gian nào dành cho anh nữa.
Nhánh cây nhanh chóng chạm vào bia Huyền Diệu, sau đó chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, ngắn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhánh cây đó đã nảy mầm, cành lá xum xuê bao phủ lấy bia Huyền Diệu… Vây quanh nó.
Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được mình tạm thời mất đi liên kết với bia Huyền Diệu.
“Bây giờ thì ổn rồi, Tô Minh, bây giờ cậu không thể trông chờ vào món bảo bối này nữa”, Cố Đình Tiêu nhìn về phía Tô Minh xa xa, cười nói: “Còn thủ đoạn gì nữa không? À, phải rồi, cậu vẫn còn một thanh kiếm chưa dùng mà đúng không?”
Cố Đình Tiêu trông cực kỳ khí phách và thoải mái.
Trông cứ như đang chơi một trò chơi.
Cực kỳ thú vị.
“Phù phù phù phù…”, Tô Minh thở thật mạnh từng hơi.
Không hé nửa lời.
Nhưng giờ phút này, sâu trong mắt anh lại có vẻ mong chờ.
Bởi vì!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bảo tàng huyết mạch của anh lại bắt đầu điên cuồng run lên.
Hình như là bị khiêu khích.
Hình như là nổi giận.
“Chính là lúc này, này tiểu tử họ Tô, anh có thể tìm thấy con đường sống trong cõi chết là nhờ vào bảo tàng huyết mạch, tranh thủ lúc bảo tàng huyết mạch đang thay đổi đánh liều một phen đi. Dồn hết tất cả hỏa tinh rồi là linh thạch cực phẩm, vũ khí cấp Đạo với mấy thứ đan dược bậc cao, bảo vật linh tinh gì đó vào trong bảo tàng huyết mạch, để bảo tàng huyết mạch có thêm thứ để thiêu đốt năng lượng!”, thiên nữ Tạo Hóa quát.
“A?”, Tô Minh ngơ ngác.
Nên biết rằng tất cả những món bảo bối được cất giữ trong chiếc nhẫn không gian của anh đã lên đến con số khiến người ta phải sợ hãi.
Dù sao anh cũng đã liên tục càn quét không biết bao nhiêu là thế lực khủng bố mà?
Gộp lại hết đống bảo bối hắn gom góp được chắc phải lên đến con số trên trời ấy nhỉ!
Cứ dồn hết tất cả vào trong bảo tàng huyết mạch?
Chắc là anh cũng sẽ bị nổ tung thành cát bụi mất ấy nhỉ?
Nhưng Tô Minh cũng chỉ do dự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó…
Anh nghe theo!
Cũng đã thế này rồi…
Có gì đâu mà không dám hợp nhất?
Nhất thời, tất cả những món bảo bối kia đều bị Tô Minh đưa vào huyết mạch bảo tàng.
“Ầm…”
Sau đó, cả người Tô Minh như trăm ngàn viên đá đang… Nổ tung.
Hơi thở vô cùng vô tận.
Từ trên người anh lan ra xung quanh.
Tô Minh như hóa thành một quả cầu năng lượng Hỗn Độn.
“Tô tiểu tử! Tỉnh lại! Tỉnh lại!", khi bảo tàng huyết mạch thay đổi, nổ tung thì thiên nữ Tạo Hóa đang ở trong thức hải thần hồn của Tô Minh, dùng bí thuật âm thanh rung động.
Một âm thanh vang lên như tiếng chuông Hỗn Độn.
Trong nháy mắt.
Cả người Tô Minh run lên.
Thức tỉnh.
Đúng vậy.
Tư duy ý thức của anh thật sự nghe theo lời thiên nữ Tạo Hóa kêu gọi.
Rời khỏi không gian Huyết Sắc.
Thức tỉnh.
Trên thực tế, dù tư duy của Tô Minh rời khỏi không gian Huyết Sắc nhưng vẫn không làm chậm trễ sự biến đổi của bảo tàng huyết mạch, nổ tung!
“Tiền bối thiên nữ, thế…”, Tô Minh kích động.
Mẹ nó.
Tiền bối thiên nữ đã dùng bí thuật âm thanh khủng bố gì thế không biết?
Không ngờ lại có thể đánh thức anh.
Thế này đúng là…
Đỉnh cao.
Chương 679: Tiên Thiên Dung Tinh
“Hừ, bổn thiên nữ còn rất nhiều thủ đoạn khác, chứ không anh nghĩ gì?”, thiên nữ Tạo Hóa hừ một tiếng: “Được rồi, đừng làm chậm trễ thời gian, bảo tàng huyết mạch của anh đang bùng nổ, trong khoảng thời gian nó thay đổi, sức mạnh của anh trở nên rất khủng bố, còn mạnh gấp mấy trăm, mấy ngàn lần trạng thái bình thường, anh phải tranh thủ lúc bảo tàng huyết mạch đang bùng nổ, có lẽ là trong vòng mười lăm phút giết chết tên người ma chuyển thế này. À phải rồi, bảo tàng huyết mạch đang trong thời gian bùng nổ thì anh có thể thoải mái sử dụng Ma La Kiếm”.
Hai mắt Tô Minh sáng rỡ lên.
Cả người bùng lên ngọn lửa màu đỏ kỳ dị.
Cứ như kẻ đến từ dưới địa ngục.
Tinh thần chợt lóe lên.
Chiếc vòng trên cổ tay anh bắt đầu dao động.
Hóa thành Ma La Kiếm.
Xuất hiện trong tay Tô Minh.
Xa xa, cuối cùng nụ cười trên mặt Cố Đình Tiêu cũng chợt tắt.
Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Không ngờ hắn ta lại ngửi thấy mùi nguy hiểm từ trên người con kiến hôi đó.
“Chết đi!”
Tay cầm Ma La Kiếm.
Tô Minh chẳng dùng đến kiếm pháp gì.
Ma La Kiếm cũng chẳng cần.
Giơ tay lên, Tô Minh như dịch chuyển tức thời tới trước mặt hắn ta, bá đạo đến mức đáng sợ giơ tay lên, kiếm di chuyển.
Kiếm vừa động, cả bầu trời biến sắc.
Dường như cả trận Đại Đạo Tinh Thần cũng rung lên.
Một kiếm quang sinh tử mỏng manh, nhẹ như tờ giấy lặng lẽ không một tiếng động lao thẳng về phía Cố Đình Tiêu!
“Cung Nhân Ma, hiện!", nhưng Cố Đình Tiêu vẫn chưa hề sợ hãi, lười nhác hừ lạnh.
Chợt.
Một cung điện màu đen tuyền lập tức xuất hiện trước mặt Cố Đình Tiêu.
Cung điện rộng lớn, mênh mông, mờ ảo.
Bên trong cung điện có những người canh gác từ thời tiền sử.
Có mặt trời và mặt trăng hoang cổ chiếu sáng.
Có sông thần biển cổ chảy qua.
Đó là một thế giới Cung Điện!
Chảy dọc theo năm tháng, bầu trời vạn cổ, có đạo văn không gian và thời gian vô tận lướt qua trên cung điện đó.
Cũng có quy luật Minh Âm đang đánh vang tiếng chuông nhân ma trong điện.
Quy luật Minh Âm dường như đang mang tất cả mọi người trở về thời đại ma đang tung hoành ngang dọc.
Mang về thời đại mà đại đế ngang trời, Đại Thiên phồn hoa hưng thịnh.
Năm tháng thoi đưa, khiến con người ta tưởng mình đang bị lạc lối.
Cung Nhân Ma vừa xuất hiện, tinh thần của tất cả mọi người đều chìm vào tĩnh lặng.
“Cung… Cung Nhân Ma?”, nhưng những lão quái vật từng trải qua thời đại nhân ma đang tung hoành như Đạm Đài Chân Thương thì lại sững sờ tại chỗ, dường như đang nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp nào đó, mặt không còn chút máu, sợ hãi đến tột cùng.
Cung Nhân Ma xuất hiện.
Chính là vô địch.
Cung Nhân Ma chính là Chí Bảo Hỗn Độn, một Chí Bảo Hỗn Độn chân chính, hơn nữa còn là trung phẩm.
Chính là thứ đã có từ thời nền văn minh Xương khai thiên lập địa, mãi đến tận ngày hôm nay, trải qua hàng trăm triệu năm.
Cung Nhân Ma là chí bảo hàng đầu.
“Keng!”
Ma La Kiếm chém vào Cung Nhân Ma.
Âm thanh khe khẽ.
Giòn tan.
Nhảy nhót trong trận.
Vang vọng khắp mấy trăm ngàn dặm.
Cung Nhân Ma dễ dàng chặn được đòn tấn công của Ma La Kiếm!
Ánh sáng của nó chỉ yếu đi một phần, sau đó lại trở về bình thường.
“Kiếm, là thanh kiếm rất mạnh, có thể giúp người cầm kiếm mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, cực kỳ đặc biệt, nhưng vẫn quá yếu, cậu vẫn không xứng dùng thanh kiếm này, chẳng thể phát huy nổi một phần mười sức mạnh của nó!”, Cố Đình Tiêu thản nhiên ngước lên nhìn về phía Tô Minh: “Tô Minh, cậu nên thấy thỏa mãn đi vì đã được nhìn thấy cung Nhân Ma thế này, chết cũng không tiếc”.
Vừa mới nói xong!
Thì cung Nhân Ma lại rung động.
Tập trung về phía Tô Minh.
Muốn lao vào người anh!
Tô Minh cảm thấy mình cứ như bị đông cứng lại…
Cảm giác sống còn mạnh mẽ lại đánh úp tới.
Đánh úp triệt để.
Bảo tàng huyết mạch huyết mạch trong người anh lại càng rung động và tức giận dữ dội hơn, khủng bố hơn.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Như thể đang muốn xé rách tất cả máu thịt, xương cốt và thoát ra khỏi cơ thể của Tô Minh.
Ầm!
Đến rồi.
Cung Nhân Ma đã ập đến, đánh về phía Tô Minh.
Cung Nhân Ma chợt động, như thể rất nhiều mặt phẳng đang chồng lên nhau, như thể hư không hỗn độn đều ngưng tụ lại, ập đến Tô Minh.
“Tô tiểu tử, đừng tuyệt vọng, cứ thực hiện quy luật Không Gian đi chuyển, mỗi một bước chân đều đi theo bộ pháp mà bổn thiên nữ đã đưa anh, có thể tránh né đòn tấn công của cung Nhân Ma một lúc”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.
Sau đó.
Trong đầu Tô Minh vang lên tiếng nhắc nhở của thiên nữ Tạo Hóa.
Tô Minh nghe theo.
Chân liên tục di chuyển.
Trông có vẻ đơn giản.
Lại ẩn chứa tinh tượng Chư Thiên Tinh Thần.
Mạo hiểm nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với cung Nhân Ma.
Trong quá trình di chuyển, hết bên này đến bên khác, dường như bản thân anh cũng hóa thành một ngôi sao.
Có cảm giác như đang muốn hòa vào trận Đại Đạo Tinh Thần.
Cực kỳ quỷ dị!
Chẳng mấy chốc.
Cung Nhân Ma dừng lại… Có vẻ đã mất đi mục tiêu.
“Không thể nào! Thuật Tiên Thiên Dung Tinh!”, sắc mặt Cố Đình Tiêu trở nên khó coi hơn bao giờ hết, hắn ta quát lên chói tai, ánh mắt lạnh như băng đầy kinh ngạc và nguy hiểm.
Cái gọi là Tiên Thiên đó chính là thiên có trước cả khi nền văn minh Xương khai thiên lập địa.
Trước cả thời tiền sử của nền văn minh Xương.
Tiên Thiên, nói dễ hiểu hơn một chút chính là hệ thống võ đạo nằm ngoài nền văn minh Xương.
Cao hơn hệ thống võ đạo của nền văn minh Xương rất nhiều.
Tinh thuật này có thể che giấu cực kỳ hoàn hảo, ẩn nấp trong những ngôi sao đó, dường như có thể hóa thành một vì sao.
Cố Đình Tiêu hoàn toàn không thể ngờ tới Tô Minh lại…
“Đại Đạo? Giúp tôi!”, Cố Đình Tiêu trực tiếp truyền âm cho Đại Đạo: “Thuật Đại Đạo Tinh Thần là thứ Đại Đạo nắm trong tay, một ngàn không trăm lẻ tám ngôi sao đó Đại Đạo đều biết rõ, bây giờ nó có một ngôi sao giả bên trong, chắc là Đại Đạo có thể tìm ra được chứ?”
“Tất nhiên, nhưng, cần đâu đó khoảng mấy trăm giây để suy nghĩ tìm kiếm”, Đại Đạo trả lời.
Sắc mặt Cố Đình Tiêu trông đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn lạnh như băng, sát ý không hề mất đi.
Giết một con kiến mà phải nhờ đến sự hỗ trợ của ý chí Đại Đạo.
Nhân ma chuyển thế vô số lần, có lần nào mất mặt như thế đâu?
Bấy giờ.
Chương 680: Đối lập
“Nhóc Tô, có Đại Đạo ở đây, thân pháp của anh chỉ có thể che giấu ánh mắt mọi người trong một trăm giây nữa sẽ bị lộ” thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở: “Trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ thả một đoạn thông tin vào trong thức hải thần hồn của anh, đó chính là thông tin về cung Nhân Ma, anh phải tranh thủ học hết những thông tin đó trong khoảng thời gian này, phải thuộc lòng, chỉ cần làm được thì anh có thể đánh lại cung Nhân Ma! Năm đó khi nhân ma luyện chế cung Nhân Ma đã phải gom đủ ba trăm sáu mươi quy luật, nhưng tìm suốt trăm ngàn năm cũng chỉ tìm được ba trăm năm mươi chín quy luật, thiếu mất một loại. Đúng lúc nhân ma gặp bổn thiên nữ, sau đó dùng một cái giá rất đắt để có được quy luật Tạo Hóa từ tay tôi!”
Nói cách khác, trong cung Nhân Ma này có một quy luật xuất phát từ quy luật Tạo Hóa của thiên nữ Tạo Hóa.
Một quy luật đó chẳng là gì với người khác.
Nhưng với thần của quy luật Tạo Hóa, thiên nữ Tạo Hóa sở hữu quy luật Tạo Hóa tuyệt đối mà nói thì thiên nữ có thể triệu hồi quy luật Tạo Hóa trong cung Nhân Ma, để nó thoát khỏi đó nếu muốn,
Thế thì cung Nhân Ma sẽ trực tiếp xuất hiện một lỗ hổng, một điểm yếu chí mạng.
Nếu biết cách lợi dụng điểm yếu đó, Tô Minh trong trạng thái bùng nổ đầy khủng bố này cộng với Ma La Kiếm có thể dùng một kiếm chém nát cung Nhân Ma cũng là chuyện có thể xảy ra!
Thiên nữ Tạo Hóa vô địch, không chỉ về sức mạnh mà còn có những thứ cất giấu bên trong, rất nhiều thủ đoạn, rất nhiều quân bài tẩy cuối cùng, tảng băng nổi của thiên nữ có đỉnh băng cao chót vót.
“Đã hiểu”, Tô Minh gật đầu thật mạnh.
Cùng lúc đó, thông tin về cung Nhân Ma nhanh chóng được nhồi vào đầu Tô Minh.
Rất nhiều.
Rất phức tạp.
Nhưng Tô Minh đã có chuẩn bị tinh thần.
Không hề có chút dao động cảm xúc nào, Tô Minh như đang chìm trong trạng thái thiền tịnh, tĩnh tâm tuyệt đối.
Điên cuồng nhưng lại đầy lý trí xem hết những thông tin đó.
Thời gian, cứ như đang dừng lại.
Từng giây từng phút trôi qua.
Chẳng mấy chốc.
Chỉ trong khoảng bảy mươi giây.
“Tìm thấy rồi!”, ý chí Đại Đạo truyền âm cho Cố Đình Tiêu, nói cho Cố Đình Tiêu biết vị trí và nơi ẩn náu.
Cố Đình Tiêu đảo mắt nhìn về một phía của trận Đại Đạo Tinh Thần.
Vừa liếc sang.
Thì ngôi sao đó cứ như bị phá vỡ vầng hào quang của mình, Hỗn Độn ẩn nấp bị vỡ tung, xuyên qua cả quy luật Đạo.
Trong ánh mắt của hàng tỷ người.
Ngôi sao đó như đang nóng chảy, mất đi lớp ẩn náu.
Tô Minh!
Đó là Tô Minh…
Thế nhưng Tô Minh lúc này đây đang nhắm mắt lại, hệt như đang nghỉ ngơi tĩnh tâm vậy.
“Không!”, bên ngoài, cơ thể mềm mại của Đạm Đài Vô Tình run lên, che miệng lại mặt không còn chút máu như thể sắp ngất đi.
Nhóm người Đạm Đài Chân Thương cũng thở dài.
Cái gì nên tới, rồi cũng sẽ tới thôi mà?
Chu Thủ Hạnh và Chu Kình thì lại nở nụ cười lạnh đầy tàn nhẫn.
Mong chờ.
Họ đang rất mong chờ.
“Bởi thế mới nói trốn được có mấy trăm giây thì được cái gì đâu? Trước sức mạnh tuyệt đối thì chút thủ đoạn nhỏ đó chỉ là sự vùng vẫy yếu ớt đến đáng thương mà thôi”, Cố Đình Tiêu thản nhiên nói, đầy khinh thường và chất chứa sát ý lạnh lẽo.
Cùng lúc đó.
Tô Minh mở mắt ra.
Khóe môi Tô Minh chợt nhếch lên tạo thành độ cong mờ ảo nhưng đầy tự tin và hào hứng.
“Trấn!”
Cố Đình Tiêu hét lớn, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên sát ý bễ nghễ chúng sinh, tập trung về phía Tô Minh.
Cung Nhân Ma ập tới như thủy triều.
Trong Cung Nhân Ma, những người canh gác thời tiền sử, vầng sáng nhật nguyệt lóe lên bí văn đạo vận và quy luật sặc sỡ, bấy giờ, tất cả như đang nhắm về một mình Tô Minh.
Lực thế giới Chư Thiên cộng thêm cung Nhân Ma!
Cung Nhân Ma tỏa ra hơi thở không thể dùng mỗi từ mạnh để miêu tả nữa, đó chính là cảm giác của sự sáng tạo và hủy diệt xoay chuyển trong vĩnh hằng.
“Nếu không chết thì đúng là chẳng còn thiên lý gì đáng nói nữa!”, Chu Kình thì thào lẩm bẩm, hào hứng đến nỗi các tế bào trong người như đang run lên, nhe răng trợn mắt cười đầy tàn nhẫn và sảng khoái.
Chu Kình không thể tìm thấy chút khả năng sống sót nào dành cho Tô Minh.
Dù Tô Minh có là vị thần chuyển thế, là Đại Đế chuyển thế, là tiên nhân chuyển thế cũng chẳng có tác dụng gì.
Cung Nhân Ma chính là vô địch.
Dưới vòm trời thế giới Đại Thiên, cung Nhân Ma chính là vô địch, không có gì để bàn cãi.
Trên thực tế, có rất nhiều người cùng suy nghĩ với Chu Kình giờ phút này, hầu như cả trăm ngàn người ở đây đều nghĩ thế.
“Đại Đạo, sau khi tên này chết, tôi muốn có được thanh kiếm đó!”, Cố Đình Tiêu lạnh lùng nhìn Tô Minh, nhìn cung Nhân Ma đang nghiến nát anh, cảm thấy chán ghét chẳng còn gì thú vị.
Bấy giờ, dù Tô Minh có sở hữu thân pháp quỷ dị gì đi chăng nữa cũng không thể trốn thoát, bởi vì thời gian không còn nữa, kết quả đã được xác định rồi, thế nên hắn ta truyền âm cho Đại Đạo.
“Được”, Đại Đạo không hề do dự, trực tiếp đồng ý, dường như Đại Đạo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Với Đại Đạo mà nói, thứ nó muốn chỉ có bảo tàng huyết mạch của Tô Minh, không hơn.
Trên thức tế, dù là Đại Đạo cũng không hiểu rõ lắm về bảo tàng huyết mạch của Tô Minh rốt cuộc là huyết mạch gì? Có lai lịch thế nào?
Nhưng, một điều có thể chắc chắn được là bảo tàng huyết mạch chính là sự tồn tại hiếm hoi trong thế giới Đại Thiên này khiến nó cảm nhận được sự nguy hiểm tột cùng.
Quan trọng nhất là bảo tàng huyết mạch vẫn chưa được Tô Minh kích phát hoàn toàn, thậm chí anh còn chẳng kích hoạt nó, chỉ dùng được mỗi một phần trăm.
Còn chưa đến một phần trăm mà Đại Đạo đã cảm nhận được nguy hiểm tột cùng như thế, nếu một ngày nó được dùng hết trăm phần trăm thì sao?
Đại Đạo hoàn toàn không dám tưởng tưởng đến.
Đó cũng là lý do tại sao Đại Đạo nhất quyết phải khiến Tô Minh chết, nhất định phải có được bảo tàng huyết mạch.
Đại Đạo thật sự rất là kiêng dè bảo tàng huyết mạch trong người Tô Minh, rất là kiêng kị, đến mức không cách nào diễn tả được.
Cùng lúc đó.
Cung Nhân Ma đã đến trước mặt Tô Minh!
Mặt đối mặt.
Tô Minh như một chiếc thuyền lá lắc lư sắp chìm xuống, cung Nhân Ma thì lại mạnh mẽ vô cùng, vô địch bốn phương tám hướng.
Sự đối đầu này, sự đối lập này, hiệu ứng thị giác đó khiến con người ta rung động, rồi tuyệt vọng.
“Tô Minh, thật… Thật… Thật lòng xin lỗi, đều tại tôi!”, Đạm Đài Vô Tình chua xót nói, nước mắt chảy dài.
Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm! Cơ thể như réo vang lên hồi chuông cảnh báo cấp một.
"Thiên nữ tiền bối, sao tôi lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm vậy?", Tô Minh thầm hỏi Thiên nữ Tạo Hóa.
Thiên nữ Tạo Hóa bỗng la lên: "Nhóc Tô! Đương nhiên nguy hiểm rồi, có khi anh sẽ chết ở đây đấy! Nhưng, đi kèm với sự nguy hiểm chính là cơ hội. Lúc này là số kiếp lớn nhất từ trước đến nay của anh, có người nóng lòng tặng vài món bảo bối quý nhất nền văn minh Xương cho anh đó! Lỡ anh sống, mà còn giết chết được đối phương thì cầu Thương Khung, cây Thế Giới, cung Nhân Ma, hạt giống Hỗn Độn đều là của anh! Tóm lấy, quơ hết cả đám cho tôi, không thể bỏ qua kiện nào hết. Cơ hội cực kỳ hiếm có đó..."
Giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lộ ra vẻ phấn khích hiếm thấy.
Cùng lúc đó, trước mặt Chu Kình bỗng dập dờn một luồng khí màu bạc trong suốt như ảo giác.
Tiếp theo... Trên sân như có bão cấp 9 thổi tới, gió thổi vùn vụt, lạnh cả người. Cả quá trình diễn ra khoảng một giây, rồi biến mất.
Ngay khi tất cả mọi người thở phào thì phạm vi khoảng trăm mét xung quanh Tô Minh sáng lên từng đốm sáng như bầu trời sao. Sau đó, chúng tụ lại với nhau, lập lòe nhấp nháy, tạo thành một trận pháp vây nhốt có mắt trận không ngừng di chuyển, phức tạp khôn tả!
"Trận Đại Đạo Tinh Thần!", Đạm Đài Chân Thương kinh ngạc thốt lên, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, lại khó tin và khó hiểu...
"Đại đạo tự mình ra tay!", đầu óc Đạm Đài Chân Thương ong ong, run rẩy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt.
Ông ta sống cả mấy trăm triệu năm, nhưng cũng lần đầu thấy đại đạo tự mình ra tay.
Đương nhiên, cũng không coi như thật sự ra tay vì chỉ có một chút đại đạo, bao vây Tô Minh chứ không phải tự mình giết chết anh. Xem như là đánh đòn cảnh cáo. Nhưng dù vậy, cũng khá là bất ngờ!
Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi nền văn minh Xương hình thành, đại đạo công khai tự mình ra tay đối phó với một tu giả võ đại.
"Có trận này nhốt Tô Minh lại thì dù là ai trong thế giới Đại Thiên cũng không thể cứu người được!", Đạm Đài Chân Thương nói với giọng cực kỳ nghiêm trọng, rồi không khỏi quay sang ngó Đạm Đài Vô Tình bên cạnh: "Vô Tình, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được quậy nữa, vì dù con có làm gì thì cũng chỉ hy sinh một cách vô ích thôi!"
Đạm Đài Chân Thương sợ con gái mình nhìn thấy cảnh tượng thê thảm, hay thậm chí là cái chết của Tô Minh sẽ nảy ra suy nghĩ hủy bỏ phong ấn Hỗn Độn Tử Đồng. Mà điều đó lại tự mình hại mình.
Bởi vì, đối với "trận Đại Đạo Tinh Thần" trong truyền thuyết thì dù con bé có cố sử dựng Hỗn Độn Tử Đồng cũng chẳng làm nên ích gì.
Đạm Đài Chân Thương cũng không thể phá hủy "trận Đại Đạo Tinh Thần" để bước vào giúp Tô Minh.
Đó là "trận Đại Đạo Tinh Thần" đó!
Nó có tiếng khó phá hủy ở mặt vây nhốt người khác.
Trong trận có chứa 1008 ngôi sao di chuyển thành một vòng tròn, dùng sức mạnh của các ngôi sao làm nền móng, rồi dùng sức hút của chúng để liên kết với nhau, kết hợp với quy luật di chuyển tự nhiên của chúng, hình thành một trận pháp tự nhiên!
Tóm lại là trận pháp này lúc nào cũng thay đổi và tổ hợp xếp chồng lên nhau, rồi lại không ngừng di chuyển.
Ngoài việc có thể suy diễn, thậm chí là nắm bắt được quỹ đạo qua từng giây từng phút của hàng tỷ ngôi sao thì dù là người tu luyện tới trình độ như mấy lão tổ tộc Đạm Đài và Chu Thủ Hạnh thì cũng không thể xông vào "trận Đại Đạo Tinh Thần" cứu người.
Hơn nữa, theo suy đoán của Đạm Đài Chân Thương thì lúc này trông Tô Minh như bị nhốt ở trước mặt, nhưng thực tế, có lẽ anh đã sớm bị "trận Đại Đạo Tinh Thần" thổi tới dị thời không cách đây hàng tỷ năm ánh sáng!
Đạm Đài Vô Tình không có cãi lại, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại lộ ra vẻ lạnh lẽo. Cô ta đã nổi lên sát khí với ý chí đại đạo.
Cô ta cảm giác được những gì phụ hoàng nói là thật! Trong "trận Đại Đạo Tinh Thần", trừ khi được đại đạo đồng ý, nếu không thì chẳng ai có thể xông vào trận pháp cứu người, kể cả cô ta.
Thế nên, Đạm Đài Vô Tình không có nổi điên và kích động mở ra Hỗn Độn Tử Đồng. Giống như phụ hoàng đã nói, dù cô ta có mở thì cũng không thể tiến vào trận pháp.
Huống chi, ban nãy trong đầu cô ta bỗng vang lên giọng nói của sự tôn Hỗn Độn Long Quy, người cũng nói rằng đừng mở Hỗn Độn Tử Đồng, bảo cô ta cứ nhìn là được. Đây là số kiếp và cũng là cơ hội của Tô Minh. Chẳng ai cứu được anh hết, kể cả bà ta. Dù trong tay Tô Minh có 2 luồng phân thân thần hồn của bà ta cũng vô dụng.
Hỗn Độn Long Quy cảm giác được chúng đã mất tác dụng. Đơn giản là vì dưới đại đạo và sức mạnh vô cùng vô tận của các ngôi sao thì chẳng có Hỗn Độn hay thần hồn nào dám trổ tài.
Nó giống như một que diêm, khi ở trong không gian chân không chỉ có carbon diocid thì không thể cháy được.
"Nhóc Tô, có thể sống qua kiếp này không, phải dựa vào chính cậu rồi!", Hỗn Độn Long Quy lẩm bẩm.
Lúc này, trong "trận Đại Đạo Tinh Thần" chỉ có Tô Minh và Cố Đình Tiêu.
"Cảm thấy không? Chỉ có hai chúng ta mà thôi!", Cố Đình Tiêu cười cợt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh như đang nhìn món đồ chơi của mình.
Tô Minh im lặng, anh cũng cảm giác được lúc này cả hai đã bị ngăn cách với bên ngoài!
"Chuyện tốt", Thiên nữ Tạo Hóa lại nói, khinh bỉ hừ lạnh: "Nhóc Tô, ý chí đại đạo đang đùa với lửa, dùng tới 'trận Đại Đạo Tinh Thần' đúng là có thể nhốt anh lại, nhưng cũng nhốt tên Nhân Ma chuyển thế này. Trước đó, bổn Thiên nữ còn đang lo lỡ tên đó đánh nhau với anh xong, cảm thấy nguy hiểm rồi chạy mất thì làm sao? Chẳng phải bốn kiện Chí Bảo trên người hắn ta cũng bay mất? Giờ thì hay rồi, ý chí đại đạo đã giải quyết vấn đề này cho anh! Tên Nhân Ma này có mà chạy đằng trời!"
Chương 677: Tô Minh gặp phải đối thủ
Đúng lúc này…
Cố Đình Tiêu đột nhiên ra tay.
Hắn ta giơ tay lên rồi đập một quyền xuống.
Quyền này vừa đánh ra thì đột nhiên không đếm được bao nhiêu trận nhãn hình ngôi sao sáng lên trong trận Đại Đạo Tinh Thần đó.
Đạo vận hủy diệt hóa thành quyền ấn bổ nhào về phía Tô Minh.
“Quy luật Hủy Diệt của cấp bậc phản phác quy chân”.
Cố Đình Tiêu vừa ra tay thì đất trời chấn động.
Chúng sinh như ngạt thở.
Ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng run rẩy, da đầu như bị bóc tách từng mảng.
Ông ta cũng đờ người ra.
Mặc dù quy luật Hủy Diệt không phải thần bí nhất, cũng không so được với quy luật Luân Hồi nhưng nhất định là một trong mấy loại quy luật có uy lực khủng khiếp nhất.
Quy luật Hủy Diệt ở cấp bậc phản phác quy chân!
Đúng… Đúng là vô địch!
Thậm chí Đạm Đài Chân Thương còn nghi ngờ, kể cả mình ra tay thì cũng không đỡ được quy luật Hủy Diệt này.
Còn Tô Minh lúc này cũng cảm nhận được nguy hiểm, thần hồn như nổ tung.
Quy luật Hủy Diệt ở cấp bậc phản phác quy chân của Cố Đình Tiêu ngoài việc khiến Tô Minh kinh ngạc đến tận xương tủy, ngoài ra anh còn đoán được trong quyền ấn này chứa 10 tỷ kg sức mạnh thuần túy.
Quá đỗi khủng khiếp!
Tô Minh sởn hết tóc gáy…
Nhưng anh dường như không chút do dự mà thấp giọng hô: “Bia Huyền Diệu!”
Ngay lập tức, bia Huyền Diệu ở cấp bậc bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn xuất hiện chắn trước mặt Tô Minh.
Đồng thời một tay còn lại của Tô Minh tung Vấn Thiên Kiếm ra.
Một công một thủ, tiết tấu vô cùng nhịp nhàng.
Tất nhiên Vấn Thiên Kiếm tấn công cũng không đơn giản. Dưới sự tấn công, 2 tỷ kg biến thành 6 tỷ kg, cộng thêm kiếm ý, sức mạnh ngưng tụ và Sinh Tử Nhị Khí.
‘Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo’, ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’, ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’ và ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’, bốn cái phối hợp với nhau.
Lại còn cộng thêm cả bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa.
Tất cả đều ngưng tụ thành kiếm này, không nói cũng rõ sức mạnh của nó đến đâu.
Hơn nữa, trong nháy mắt, Tô Minh xuất liền lúc 1999 lần đường kiếm quang chồng chéo lên nhau.
Thoắt cái…
“Cheng!”, bia Huyền Diệu không ngừng run rẩy, kiếm quang cũng mờ đi ba phần.
Còn sắc mặt Tô Minh tái nhợt, lùi về sau ba bước, khóe miệng chảy máu.
Bia Huyền Diệu chống lại quyền này của Cố Đình Tiêu nhưng nó cũng bị thương nhẹ.
Đó là bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn vậy mà cũng bị thương, đủ thấy quyền này của Cố Đình Tiêu mạnh đến mức nào?
Cũng may, hiện giờ bia Huyền Diệu là chí bảo bản mệnh của Tô Minh, vì vậy cũng coi như có được sức phục hồi vết thương như Tô Minh vốn có. Một chút thương nhẹ như này chỉ trong chớp mắt là có thể tự phục hồi.
Đồng thời lúc này, thanh kiếm mà Tô Minh dốc hết sức lực tung ra, lúc này đã đâm về phía trước của Cố Đình Tiêu.
Chỉ thấy Cố Đình Tiêu cười một cái, nói: “Kiếm được đấy! Chỉ tiếc là vẫn chưa đủ”.
Lời nói vừa dứt thì hắn ta lại trực tiếp giơ tay lên.
Chỉ thấy trên tay phải của hắn ta có hố đen Hỗn Độn xoay vòng.
Kiếm vô cùng mạnh mà Tô Minh dốc hết sức lực tung ra, khi đối mặt với hố đen Hỗn Độn thì lập tức ‘giải thể’, hóa thành mảnh vụn, sau đó bị hố đen Hỗn Độn nuốt trọn.
Đúng là khiến người khác ớn lạnh.
Tô Minh nhìn thấy vậy mà khóe mắt giật giật.
“Đối phương có hạt giống Hỗn Độn, chắc là người số một ở nền văn minh Xương nắm bắt và khai phá về Hỗn Độn, có thể dễ dàng sử dụng được hố đen Hỗn Độn cũng là điều dễ hiểu”, thiên nữ Tạo Hóa an ủi Tô Minh.
Trên thực tế, càng kinh khủng hơn là Hỗn Độn không hiển thị dưới trận Đại Đạo Tinh Thần.
Vì vậy, phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy trong tay Tô Minh không thể dùng được.
Nhưng trong trận pháp không gian mà Cố Đình Tiêu vẫn có thể dùng được Hỗn Độn để phá vỡ các quy luật mà còn là dùng được hố đen Hỗn Độn, thứ mà thần bí và đáng sợ nhất…
Quả thật là…
“Nghe nói anh rất giỏi đánh cận chiến?”, đúng lúc này, Cố Đình Tiêu nói với giọng bỡn cợt.
Hơn nữa, giọng nói còn cách Tô Minh rất gần.
Nói cách khác là đã ở trước mặt Tô Minh.
Cố Đình Tiêu di chuyển nhanh như chớp và mặt đối mặt với Tô Minh.
“Bụp!”, Cố Đình Tiêu ra tay ở cự ly gần.
Từng quyền tung ra, động tác chậm quái dị, mọi người đều có thể nhìn thấy nhưng lại không thể nhìn rõ và nhìn thấu.
Tô Minh chỉ cảm thấy khó thở, cảm giác có một luồng khí tức sinh mạng đang hừng hực thiêu đốt trước mặt. Thậm chí anh còn có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh có lực của Cố Đình Tiêu.
Tô Minh sởn tóc gáy, xông lên hoàn toàn dựa vào ý chí chiến đấu trong tiềm thức.
Bởi vì tốc độ ra tay của Cố Đình Tiêu quá nhanh, ngay cả Tô Minh cũng không bắt được bằng thần hồn và mắt thường.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Những tiếng va chạm mạnh vang lên liên tiếp.
Mỗi lần va chạm, tiếp xúc rồi lại tách ra. Nhưng sau mấy hơi thở thì toàn thân Tô Minh đều là máu, có hàng ngàn vết rỗ, chưa đến nỗi nhìn thấy da thịt nhưng xương đã vỡ vụn hết cả…
Vô cùng thê thảm!
Mùi máu tanh nồng nặc như xông vào mũi của tất cả mọi người.
Lại một lần nữa.
Bụp!
Va chạm!
Tô Minh bay ra ngoài!
“Chết tiệt!”, Tô Minh thầm mắng, anh vừa chấn động vừa không dám tin.
Kể cả là sức mạnh thể xác cũng kém quá xa.
Là mình quá yếu hay tại đối phương quá mạnh?
“Nhân Ma chuyển thế và truyền nhân Nhân Ma là hai khái niệm khác nhau. Trước đó bổn thiên nữ đoán Cố Đình Tiêu là truyền nhân Nhân Ma nhưng trên thực tế…”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng, nói: “Vì vậy anh đừng tự ti, cũng đừng mất niềm tin. Đối phương quả thật rất mạnh nhưng đã trải qua vô số lần luân hồi và tích lũy nên hiện giờ thoạt nhìn cứ tưởng hơn trăm ngàn tuổi nhưng thật ra thực lực tích lũy trên chục triệu năm rồi”.
“Phù, phù…”, Tô Minh rơi xuống đất, máu tươi vẫn đang chảy khắp người.
Xương cốt vỡ vụn đang tổ hợp lại nhưng quá trình khá chậm, dường như chậm 100 lần so với lúc bình thường.
“Khả năng tự phục hồi vết thương trên cơ thể tôi… Thế này là thế nào?”, giọng nói của Tô Minh khàn khàn, một tay chống đầu gối, có chút kinh ngạc hỏi.
“Trận Đại Đạo Tinh Thần khống chế anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng nói, cũng thấy phẫn nộ.
Đúng là vô liêm sỉ! Cố Đình Tiêu ra tay đã đành, thế mà ý chí Đại Đạo còn ngầm thao túng trận Đại Đạo Tinh Thần để tiêu hao và làm Tô Minh kiệt quệ.
Cố Đình Tiêu đâu cho Tô Minh thời gian nghỉ ngơi? Hắn ta nhấc tay phải lên, đao Nhân Ma vừa mỏng vừa khắc hoa văn, toàn thân màu đỏ đen, thiêu đốt qua quỷ lửa quái dị rồi phóng lớn dần lên.
Chương 678: Dồn hết cho bảo tàng huyết mạch
Vì có Ma đao nên khí chất của Cố Đình Tiêu hoàn toàn thay đổi.
Đột ngột biến hóa.
Đao ý nghịch thiên, xuyên thủng cả bầu trời!
Quy luật Đao Ý cấp bậc phản phác quy chân…
Đây…
Ngoài kia, rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng đó, hầu hết đều sợ hãi đến nỗi phải ôm kín đầu!
Người này? Rốt cuộc là ai?
Mà có thể thoải mái chèn ép Tô Minh như thế.
Còn có được hai quy luật cấp bậc phản phác quy chân.
“Đi!”
Cổ tay Cố Đình Tiêu khẽ di chuyển.
Nhân Ma Quỷ Hỏa lao đi.
Đao cũng cử động.
Sinh tử vô cùng vô hạn.
Lưỡi đao chém tới, lặng yên không một tiếng động!
Nhưng lại cho con người ta cảm nhận được sự hủy diệt mạnh mẽ, cảm giác như vừa nhìn thấy được con đường đi thẳng xuống suối vàng.
“Keng!”, nguy hiểm sống còn lại đánh úp tới, vết thương của Tô Minh vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cũng chẳng kịp nữa, chỉ có thể cố gắng ra tay, Vấn Thiên Kiếm điên cuồng chém mạnh.
Tất nhiên, kiến ý đó dùng đến cả những thủ đoạn như bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa, tất cả đều được cho vào.
Một kiếm dồn hết sức.
Kiếm vung lên.
Nhanh chóng chạm vào lưỡi đao.
Lập tức.
“Xoẹt…”
Một kiếm Tô Minh dùng hết sức để chém trực tiếp hóa thành hư không như thể đó chỉ là một mảnh giấy.
Lưỡi đao thì vẫn tiếp tục chém tới.
Đến trước mặt Tô Minh.
Tiếp xúc với Vấn Thiên Kiếm.
“Keng!”
Vấn Thiên Kiếm cấp bậc Linh Bảo Hỗn Độn lại phát ra một âm thanh run lên như thế.
Gãy.
Trực tiếp gãy.
Thân kiếm vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Rung lên leng keng mãi.
Đó… Là Linh Bảo Hỗn Độn!
Bên ngoài, Đạm Đài Vô Tình nhìn thấy rõ mồn một, con ngươi bắt đầu run rẩy, cũng bắt đầu sốt ruột lo lắng đến chết đi được.
“Ngắt ngang!”, ánh mắt Tô Minh trở nên nặng nề, gầm lên, dùng đến thần thông không gian.
Nhưng…
Vô dụng mà thôi.
Thần thông không gian… Chẳng… Chẳng thể làm gì được với lưỡi đao đó.
“Lưỡi đao đó cũng ẩn chứa quy luật không gian khắc sâu bên trong, thần thông không gian đó chẳng có tác dụng gì với nó cả”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.
Không có hiệu quả.
Lưỡi đao chỉ còn cách cơ thể Tô Minh chưa tới một mét.
Không còn kịp nữa rồi.
“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh gầm khẽ.
Bia Huyền Diệu xuất hiện.
Bao phủ cả người anh.
Bấy giờ, cũng chỉ có thể dùng đến bia Huyền Diệu.
“Xoẹt…”
Ảnh đao đánh vào bia Huyền Diệu.
Trong trẻo.
Đồng thời, ánh sáng của bia Huyền Diệu cũng nhanh chóng yếu đi, hơn nữa trên tấm bia còn khắc một vết đao rất sâu.
Bản thân Tô Minh.
Gục ngã.
Cả người anh như đang đánh mất cả linh hồn.
Hơi thở sinh mệnh trở nên suy yếu.
Như một ngọn đèn đã cạn dầu, có thể bị thổi tắt bất kỳ lúc nào.
“Một món bảo bối tốt”, Cố Đình Tiêu liếc sang bia Huyền Diệu, khen một câu: “Tốt đến nỗi khá là đáng ghét đấy”.
“Cây Thế Giới, cành, trói buộc”, ngay sau đó, Cố Đình Tiêu chỉ vào bia Huyền Diệu.
Trong phút chốc.
Từ đan điền hắn ta xuất hiện một nhánh cây cực kỳ quỷ dị.
Nhánh cây kia vừa xuất hiện đã nhanh chóng khiến bia Huyền Diệu bị thương, bia Huyền Diệu run lên điên cuồng hồi phục vết thương.
Cảm giác nguy hiểm nhanh chóng bao trùm lấy bia Huyền Diệu.
Tô Minh có thể cảm nhận được.
Định cất bia Huyền Diệu đi!
Nhưng…
Không kịp rồi.
Không còn chút thời gian nào dành cho anh nữa.
Nhánh cây nhanh chóng chạm vào bia Huyền Diệu, sau đó chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, ngắn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhánh cây đó đã nảy mầm, cành lá xum xuê bao phủ lấy bia Huyền Diệu… Vây quanh nó.
Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được mình tạm thời mất đi liên kết với bia Huyền Diệu.
“Bây giờ thì ổn rồi, Tô Minh, bây giờ cậu không thể trông chờ vào món bảo bối này nữa”, Cố Đình Tiêu nhìn về phía Tô Minh xa xa, cười nói: “Còn thủ đoạn gì nữa không? À, phải rồi, cậu vẫn còn một thanh kiếm chưa dùng mà đúng không?”
Cố Đình Tiêu trông cực kỳ khí phách và thoải mái.
Trông cứ như đang chơi một trò chơi.
Cực kỳ thú vị.
“Phù phù phù phù…”, Tô Minh thở thật mạnh từng hơi.
Không hé nửa lời.
Nhưng giờ phút này, sâu trong mắt anh lại có vẻ mong chờ.
Bởi vì!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bảo tàng huyết mạch của anh lại bắt đầu điên cuồng run lên.
Hình như là bị khiêu khích.
Hình như là nổi giận.
“Chính là lúc này, này tiểu tử họ Tô, anh có thể tìm thấy con đường sống trong cõi chết là nhờ vào bảo tàng huyết mạch, tranh thủ lúc bảo tàng huyết mạch đang thay đổi đánh liều một phen đi. Dồn hết tất cả hỏa tinh rồi là linh thạch cực phẩm, vũ khí cấp Đạo với mấy thứ đan dược bậc cao, bảo vật linh tinh gì đó vào trong bảo tàng huyết mạch, để bảo tàng huyết mạch có thêm thứ để thiêu đốt năng lượng!”, thiên nữ Tạo Hóa quát.
“A?”, Tô Minh ngơ ngác.
Nên biết rằng tất cả những món bảo bối được cất giữ trong chiếc nhẫn không gian của anh đã lên đến con số khiến người ta phải sợ hãi.
Dù sao anh cũng đã liên tục càn quét không biết bao nhiêu là thế lực khủng bố mà?
Gộp lại hết đống bảo bối hắn gom góp được chắc phải lên đến con số trên trời ấy nhỉ!
Cứ dồn hết tất cả vào trong bảo tàng huyết mạch?
Chắc là anh cũng sẽ bị nổ tung thành cát bụi mất ấy nhỉ?
Nhưng Tô Minh cũng chỉ do dự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó…
Anh nghe theo!
Cũng đã thế này rồi…
Có gì đâu mà không dám hợp nhất?
Nhất thời, tất cả những món bảo bối kia đều bị Tô Minh đưa vào huyết mạch bảo tàng.
“Ầm…”
Sau đó, cả người Tô Minh như trăm ngàn viên đá đang… Nổ tung.
Hơi thở vô cùng vô tận.
Từ trên người anh lan ra xung quanh.
Tô Minh như hóa thành một quả cầu năng lượng Hỗn Độn.
“Tô tiểu tử! Tỉnh lại! Tỉnh lại!", khi bảo tàng huyết mạch thay đổi, nổ tung thì thiên nữ Tạo Hóa đang ở trong thức hải thần hồn của Tô Minh, dùng bí thuật âm thanh rung động.
Một âm thanh vang lên như tiếng chuông Hỗn Độn.
Trong nháy mắt.
Cả người Tô Minh run lên.
Thức tỉnh.
Đúng vậy.
Tư duy ý thức của anh thật sự nghe theo lời thiên nữ Tạo Hóa kêu gọi.
Rời khỏi không gian Huyết Sắc.
Thức tỉnh.
Trên thực tế, dù tư duy của Tô Minh rời khỏi không gian Huyết Sắc nhưng vẫn không làm chậm trễ sự biến đổi của bảo tàng huyết mạch, nổ tung!
“Tiền bối thiên nữ, thế…”, Tô Minh kích động.
Mẹ nó.
Tiền bối thiên nữ đã dùng bí thuật âm thanh khủng bố gì thế không biết?
Không ngờ lại có thể đánh thức anh.
Thế này đúng là…
Đỉnh cao.
Chương 679: Tiên Thiên Dung Tinh
“Hừ, bổn thiên nữ còn rất nhiều thủ đoạn khác, chứ không anh nghĩ gì?”, thiên nữ Tạo Hóa hừ một tiếng: “Được rồi, đừng làm chậm trễ thời gian, bảo tàng huyết mạch của anh đang bùng nổ, trong khoảng thời gian nó thay đổi, sức mạnh của anh trở nên rất khủng bố, còn mạnh gấp mấy trăm, mấy ngàn lần trạng thái bình thường, anh phải tranh thủ lúc bảo tàng huyết mạch đang bùng nổ, có lẽ là trong vòng mười lăm phút giết chết tên người ma chuyển thế này. À phải rồi, bảo tàng huyết mạch đang trong thời gian bùng nổ thì anh có thể thoải mái sử dụng Ma La Kiếm”.
Hai mắt Tô Minh sáng rỡ lên.
Cả người bùng lên ngọn lửa màu đỏ kỳ dị.
Cứ như kẻ đến từ dưới địa ngục.
Tinh thần chợt lóe lên.
Chiếc vòng trên cổ tay anh bắt đầu dao động.
Hóa thành Ma La Kiếm.
Xuất hiện trong tay Tô Minh.
Xa xa, cuối cùng nụ cười trên mặt Cố Đình Tiêu cũng chợt tắt.
Hắn ta nhìn chằm chằm Tô Minh, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Không ngờ hắn ta lại ngửi thấy mùi nguy hiểm từ trên người con kiến hôi đó.
“Chết đi!”
Tay cầm Ma La Kiếm.
Tô Minh chẳng dùng đến kiếm pháp gì.
Ma La Kiếm cũng chẳng cần.
Giơ tay lên, Tô Minh như dịch chuyển tức thời tới trước mặt hắn ta, bá đạo đến mức đáng sợ giơ tay lên, kiếm di chuyển.
Kiếm vừa động, cả bầu trời biến sắc.
Dường như cả trận Đại Đạo Tinh Thần cũng rung lên.
Một kiếm quang sinh tử mỏng manh, nhẹ như tờ giấy lặng lẽ không một tiếng động lao thẳng về phía Cố Đình Tiêu!
“Cung Nhân Ma, hiện!", nhưng Cố Đình Tiêu vẫn chưa hề sợ hãi, lười nhác hừ lạnh.
Chợt.
Một cung điện màu đen tuyền lập tức xuất hiện trước mặt Cố Đình Tiêu.
Cung điện rộng lớn, mênh mông, mờ ảo.
Bên trong cung điện có những người canh gác từ thời tiền sử.
Có mặt trời và mặt trăng hoang cổ chiếu sáng.
Có sông thần biển cổ chảy qua.
Đó là một thế giới Cung Điện!
Chảy dọc theo năm tháng, bầu trời vạn cổ, có đạo văn không gian và thời gian vô tận lướt qua trên cung điện đó.
Cũng có quy luật Minh Âm đang đánh vang tiếng chuông nhân ma trong điện.
Quy luật Minh Âm dường như đang mang tất cả mọi người trở về thời đại ma đang tung hoành ngang dọc.
Mang về thời đại mà đại đế ngang trời, Đại Thiên phồn hoa hưng thịnh.
Năm tháng thoi đưa, khiến con người ta tưởng mình đang bị lạc lối.
Cung Nhân Ma vừa xuất hiện, tinh thần của tất cả mọi người đều chìm vào tĩnh lặng.
“Cung… Cung Nhân Ma?”, nhưng những lão quái vật từng trải qua thời đại nhân ma đang tung hoành như Đạm Đài Chân Thương thì lại sững sờ tại chỗ, dường như đang nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp nào đó, mặt không còn chút máu, sợ hãi đến tột cùng.
Cung Nhân Ma xuất hiện.
Chính là vô địch.
Cung Nhân Ma chính là Chí Bảo Hỗn Độn, một Chí Bảo Hỗn Độn chân chính, hơn nữa còn là trung phẩm.
Chính là thứ đã có từ thời nền văn minh Xương khai thiên lập địa, mãi đến tận ngày hôm nay, trải qua hàng trăm triệu năm.
Cung Nhân Ma là chí bảo hàng đầu.
“Keng!”
Ma La Kiếm chém vào Cung Nhân Ma.
Âm thanh khe khẽ.
Giòn tan.
Nhảy nhót trong trận.
Vang vọng khắp mấy trăm ngàn dặm.
Cung Nhân Ma dễ dàng chặn được đòn tấn công của Ma La Kiếm!
Ánh sáng của nó chỉ yếu đi một phần, sau đó lại trở về bình thường.
“Kiếm, là thanh kiếm rất mạnh, có thể giúp người cầm kiếm mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, cực kỳ đặc biệt, nhưng vẫn quá yếu, cậu vẫn không xứng dùng thanh kiếm này, chẳng thể phát huy nổi một phần mười sức mạnh của nó!”, Cố Đình Tiêu thản nhiên ngước lên nhìn về phía Tô Minh: “Tô Minh, cậu nên thấy thỏa mãn đi vì đã được nhìn thấy cung Nhân Ma thế này, chết cũng không tiếc”.
Vừa mới nói xong!
Thì cung Nhân Ma lại rung động.
Tập trung về phía Tô Minh.
Muốn lao vào người anh!
Tô Minh cảm thấy mình cứ như bị đông cứng lại…
Cảm giác sống còn mạnh mẽ lại đánh úp tới.
Đánh úp triệt để.
Bảo tàng huyết mạch huyết mạch trong người anh lại càng rung động và tức giận dữ dội hơn, khủng bố hơn.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Như thể đang muốn xé rách tất cả máu thịt, xương cốt và thoát ra khỏi cơ thể của Tô Minh.
Ầm!
Đến rồi.
Cung Nhân Ma đã ập đến, đánh về phía Tô Minh.
Cung Nhân Ma chợt động, như thể rất nhiều mặt phẳng đang chồng lên nhau, như thể hư không hỗn độn đều ngưng tụ lại, ập đến Tô Minh.
“Tô tiểu tử, đừng tuyệt vọng, cứ thực hiện quy luật Không Gian đi chuyển, mỗi một bước chân đều đi theo bộ pháp mà bổn thiên nữ đã đưa anh, có thể tránh né đòn tấn công của cung Nhân Ma một lúc”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.
Sau đó.
Trong đầu Tô Minh vang lên tiếng nhắc nhở của thiên nữ Tạo Hóa.
Tô Minh nghe theo.
Chân liên tục di chuyển.
Trông có vẻ đơn giản.
Lại ẩn chứa tinh tượng Chư Thiên Tinh Thần.
Mạo hiểm nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với cung Nhân Ma.
Trong quá trình di chuyển, hết bên này đến bên khác, dường như bản thân anh cũng hóa thành một ngôi sao.
Có cảm giác như đang muốn hòa vào trận Đại Đạo Tinh Thần.
Cực kỳ quỷ dị!
Chẳng mấy chốc.
Cung Nhân Ma dừng lại… Có vẻ đã mất đi mục tiêu.
“Không thể nào! Thuật Tiên Thiên Dung Tinh!”, sắc mặt Cố Đình Tiêu trở nên khó coi hơn bao giờ hết, hắn ta quát lên chói tai, ánh mắt lạnh như băng đầy kinh ngạc và nguy hiểm.
Cái gọi là Tiên Thiên đó chính là thiên có trước cả khi nền văn minh Xương khai thiên lập địa.
Trước cả thời tiền sử của nền văn minh Xương.
Tiên Thiên, nói dễ hiểu hơn một chút chính là hệ thống võ đạo nằm ngoài nền văn minh Xương.
Cao hơn hệ thống võ đạo của nền văn minh Xương rất nhiều.
Tinh thuật này có thể che giấu cực kỳ hoàn hảo, ẩn nấp trong những ngôi sao đó, dường như có thể hóa thành một vì sao.
Cố Đình Tiêu hoàn toàn không thể ngờ tới Tô Minh lại…
“Đại Đạo? Giúp tôi!”, Cố Đình Tiêu trực tiếp truyền âm cho Đại Đạo: “Thuật Đại Đạo Tinh Thần là thứ Đại Đạo nắm trong tay, một ngàn không trăm lẻ tám ngôi sao đó Đại Đạo đều biết rõ, bây giờ nó có một ngôi sao giả bên trong, chắc là Đại Đạo có thể tìm ra được chứ?”
“Tất nhiên, nhưng, cần đâu đó khoảng mấy trăm giây để suy nghĩ tìm kiếm”, Đại Đạo trả lời.
Sắc mặt Cố Đình Tiêu trông đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn lạnh như băng, sát ý không hề mất đi.
Giết một con kiến mà phải nhờ đến sự hỗ trợ của ý chí Đại Đạo.
Nhân ma chuyển thế vô số lần, có lần nào mất mặt như thế đâu?
Bấy giờ.
Chương 680: Đối lập
“Nhóc Tô, có Đại Đạo ở đây, thân pháp của anh chỉ có thể che giấu ánh mắt mọi người trong một trăm giây nữa sẽ bị lộ” thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở: “Trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ thả một đoạn thông tin vào trong thức hải thần hồn của anh, đó chính là thông tin về cung Nhân Ma, anh phải tranh thủ học hết những thông tin đó trong khoảng thời gian này, phải thuộc lòng, chỉ cần làm được thì anh có thể đánh lại cung Nhân Ma! Năm đó khi nhân ma luyện chế cung Nhân Ma đã phải gom đủ ba trăm sáu mươi quy luật, nhưng tìm suốt trăm ngàn năm cũng chỉ tìm được ba trăm năm mươi chín quy luật, thiếu mất một loại. Đúng lúc nhân ma gặp bổn thiên nữ, sau đó dùng một cái giá rất đắt để có được quy luật Tạo Hóa từ tay tôi!”
Nói cách khác, trong cung Nhân Ma này có một quy luật xuất phát từ quy luật Tạo Hóa của thiên nữ Tạo Hóa.
Một quy luật đó chẳng là gì với người khác.
Nhưng với thần của quy luật Tạo Hóa, thiên nữ Tạo Hóa sở hữu quy luật Tạo Hóa tuyệt đối mà nói thì thiên nữ có thể triệu hồi quy luật Tạo Hóa trong cung Nhân Ma, để nó thoát khỏi đó nếu muốn,
Thế thì cung Nhân Ma sẽ trực tiếp xuất hiện một lỗ hổng, một điểm yếu chí mạng.
Nếu biết cách lợi dụng điểm yếu đó, Tô Minh trong trạng thái bùng nổ đầy khủng bố này cộng với Ma La Kiếm có thể dùng một kiếm chém nát cung Nhân Ma cũng là chuyện có thể xảy ra!
Thiên nữ Tạo Hóa vô địch, không chỉ về sức mạnh mà còn có những thứ cất giấu bên trong, rất nhiều thủ đoạn, rất nhiều quân bài tẩy cuối cùng, tảng băng nổi của thiên nữ có đỉnh băng cao chót vót.
“Đã hiểu”, Tô Minh gật đầu thật mạnh.
Cùng lúc đó, thông tin về cung Nhân Ma nhanh chóng được nhồi vào đầu Tô Minh.
Rất nhiều.
Rất phức tạp.
Nhưng Tô Minh đã có chuẩn bị tinh thần.
Không hề có chút dao động cảm xúc nào, Tô Minh như đang chìm trong trạng thái thiền tịnh, tĩnh tâm tuyệt đối.
Điên cuồng nhưng lại đầy lý trí xem hết những thông tin đó.
Thời gian, cứ như đang dừng lại.
Từng giây từng phút trôi qua.
Chẳng mấy chốc.
Chỉ trong khoảng bảy mươi giây.
“Tìm thấy rồi!”, ý chí Đại Đạo truyền âm cho Cố Đình Tiêu, nói cho Cố Đình Tiêu biết vị trí và nơi ẩn náu.
Cố Đình Tiêu đảo mắt nhìn về một phía của trận Đại Đạo Tinh Thần.
Vừa liếc sang.
Thì ngôi sao đó cứ như bị phá vỡ vầng hào quang của mình, Hỗn Độn ẩn nấp bị vỡ tung, xuyên qua cả quy luật Đạo.
Trong ánh mắt của hàng tỷ người.
Ngôi sao đó như đang nóng chảy, mất đi lớp ẩn náu.
Tô Minh!
Đó là Tô Minh…
Thế nhưng Tô Minh lúc này đây đang nhắm mắt lại, hệt như đang nghỉ ngơi tĩnh tâm vậy.
“Không!”, bên ngoài, cơ thể mềm mại của Đạm Đài Vô Tình run lên, che miệng lại mặt không còn chút máu như thể sắp ngất đi.
Nhóm người Đạm Đài Chân Thương cũng thở dài.
Cái gì nên tới, rồi cũng sẽ tới thôi mà?
Chu Thủ Hạnh và Chu Kình thì lại nở nụ cười lạnh đầy tàn nhẫn.
Mong chờ.
Họ đang rất mong chờ.
“Bởi thế mới nói trốn được có mấy trăm giây thì được cái gì đâu? Trước sức mạnh tuyệt đối thì chút thủ đoạn nhỏ đó chỉ là sự vùng vẫy yếu ớt đến đáng thương mà thôi”, Cố Đình Tiêu thản nhiên nói, đầy khinh thường và chất chứa sát ý lạnh lẽo.
Cùng lúc đó.
Tô Minh mở mắt ra.
Khóe môi Tô Minh chợt nhếch lên tạo thành độ cong mờ ảo nhưng đầy tự tin và hào hứng.
“Trấn!”
Cố Đình Tiêu hét lớn, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên sát ý bễ nghễ chúng sinh, tập trung về phía Tô Minh.
Cung Nhân Ma ập tới như thủy triều.
Trong Cung Nhân Ma, những người canh gác thời tiền sử, vầng sáng nhật nguyệt lóe lên bí văn đạo vận và quy luật sặc sỡ, bấy giờ, tất cả như đang nhắm về một mình Tô Minh.
Lực thế giới Chư Thiên cộng thêm cung Nhân Ma!
Cung Nhân Ma tỏa ra hơi thở không thể dùng mỗi từ mạnh để miêu tả nữa, đó chính là cảm giác của sự sáng tạo và hủy diệt xoay chuyển trong vĩnh hằng.
“Nếu không chết thì đúng là chẳng còn thiên lý gì đáng nói nữa!”, Chu Kình thì thào lẩm bẩm, hào hứng đến nỗi các tế bào trong người như đang run lên, nhe răng trợn mắt cười đầy tàn nhẫn và sảng khoái.
Chu Kình không thể tìm thấy chút khả năng sống sót nào dành cho Tô Minh.
Dù Tô Minh có là vị thần chuyển thế, là Đại Đế chuyển thế, là tiên nhân chuyển thế cũng chẳng có tác dụng gì.
Cung Nhân Ma chính là vô địch.
Dưới vòm trời thế giới Đại Thiên, cung Nhân Ma chính là vô địch, không có gì để bàn cãi.
Trên thực tế, có rất nhiều người cùng suy nghĩ với Chu Kình giờ phút này, hầu như cả trăm ngàn người ở đây đều nghĩ thế.
“Đại Đạo, sau khi tên này chết, tôi muốn có được thanh kiếm đó!”, Cố Đình Tiêu lạnh lùng nhìn Tô Minh, nhìn cung Nhân Ma đang nghiến nát anh, cảm thấy chán ghét chẳng còn gì thú vị.
Bấy giờ, dù Tô Minh có sở hữu thân pháp quỷ dị gì đi chăng nữa cũng không thể trốn thoát, bởi vì thời gian không còn nữa, kết quả đã được xác định rồi, thế nên hắn ta truyền âm cho Đại Đạo.
“Được”, Đại Đạo không hề do dự, trực tiếp đồng ý, dường như Đại Đạo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Với Đại Đạo mà nói, thứ nó muốn chỉ có bảo tàng huyết mạch của Tô Minh, không hơn.
Trên thức tế, dù là Đại Đạo cũng không hiểu rõ lắm về bảo tàng huyết mạch của Tô Minh rốt cuộc là huyết mạch gì? Có lai lịch thế nào?
Nhưng, một điều có thể chắc chắn được là bảo tàng huyết mạch chính là sự tồn tại hiếm hoi trong thế giới Đại Thiên này khiến nó cảm nhận được sự nguy hiểm tột cùng.
Quan trọng nhất là bảo tàng huyết mạch vẫn chưa được Tô Minh kích phát hoàn toàn, thậm chí anh còn chẳng kích hoạt nó, chỉ dùng được mỗi một phần trăm.
Còn chưa đến một phần trăm mà Đại Đạo đã cảm nhận được nguy hiểm tột cùng như thế, nếu một ngày nó được dùng hết trăm phần trăm thì sao?
Đại Đạo hoàn toàn không dám tưởng tưởng đến.
Đó cũng là lý do tại sao Đại Đạo nhất quyết phải khiến Tô Minh chết, nhất định phải có được bảo tàng huyết mạch.
Đại Đạo thật sự rất là kiêng dè bảo tàng huyết mạch trong người Tô Minh, rất là kiêng kị, đến mức không cách nào diễn tả được.
Cùng lúc đó.
Cung Nhân Ma đã đến trước mặt Tô Minh!
Mặt đối mặt.
Tô Minh như một chiếc thuyền lá lắc lư sắp chìm xuống, cung Nhân Ma thì lại mạnh mẽ vô cùng, vô địch bốn phương tám hướng.
Sự đối đầu này, sự đối lập này, hiệu ứng thị giác đó khiến con người ta rung động, rồi tuyệt vọng.
“Tô Minh, thật… Thật… Thật lòng xin lỗi, đều tại tôi!”, Đạm Đài Vô Tình chua xót nói, nước mắt chảy dài.
Bình luận facebook