-
Chương 666-670
Chương 666: Không mạnh như tôi tưởng
Trên sân võ đạo Bất Tử như bị khóa chặt.
Không khí đó không nói cũng rõ.
Bất cứ ai có mặt ở đây, kể cả có chết cũng không dám tin là Tô Minh lại dám…
Đó là quái vật khủng khiếp xếp thứ nhất trong cấp Cổ Vương ở tộc Cổ Ma, là Hồn Triếp mà đến Chu Kình cũng không dám khiêu chiến, kể cả bị khiêu khích nhưng cũng không dám đồng ý.
Người như Chu Kình có nằm mơ cũng không muốn mình bị Hồn Triếp nhắm tới.
Nhưng Tô Minh thì lại chủ động nộp mạng?
Đúng là điên thật rồi!
Tự tìm cái chết cũng không cần phải thế chứ! To gan thì cũng có mức độ thôi chứ?
Mắt Đạm Đài Chân Thương sáng lên, đó là sự kinh hãi nhưng cũng ngầm tán thưởng.
Rõ ràng biết phải chết, chỉ vì Hồn Triếp hỗn láo trêu chọc Vô Tình mà Tô Minh dám rút kiếm và ra tay. Ít nhất ông ta cũng vô cùng thích dũng khí này.
Thậm chí ông ta còn thầm nghĩ đợi lát nữa có nên ra tay cứu Tô Minh hay không?
Hoàng hậu Gia Cát Vân Thanh thì càng thích Tô Minh hơn.
Là một người mẹ, tất nhiên bà ta muốn nhìn thấy con gái mình được gả cho người đàn ông dám liều mạng vì mình rồi.
Điểm này Tô Minh làm được còn Chu Kình lại không dám.
Mặc dù có thể hiểu được Chu Kình không muốn chết, chết trong tay Hồn Triếp thì quá lãng phí và cũng không đáng. Nhưng nếu so sánh thì hành động này của Chu Kình đúng là khiến người khác thất vọng.
Lúc này sắc mặt của Chu Kình rất khó coi, bởi vì tất cả những gì Tô Minh làm chẳng khác nào tát vào mặt hắn.
“Hừm! Muốn điên thì cho anh điên, đắc ý được một lúc nhưng rồi cũng chết thê thảm thôi, vậy có đáng không? 20 tuổi, đúng là còn quá trẻ”, sau đó sắc mặt Chu Kình lại khôi phục lại vẻ bình thường, trong lòng thầm chế giễu.
Người trẻ tuổi 20 tuổi đúng là quá bốc đồng.
Trong chớp mắt…
“Xoẹt!”, Tô Minh thật sự ra tay.
Vấn Thiên Kiếm chỉ vào Hồn Triếp thì kiếm quang không chút kiêng kị tản ra, không chút do dự, không cho Hồn Triếp đường lui.
Đó thật sự như muốn quyết chiến trận sinh tử với Hồn Triếp.
“Ố?”, Hồn Triếp vốn không để ý đến một con kiến vì dù sao thì cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 9 thật sự yếu đến nỗi không thể hình dung nổi. Huống hồ, hắn ta thấy Tô Minh mới 20 tuổi, quá trẻ.
Chỉ đến khi Tô Minh rút kiếm ra thì Hồn Triếp mới ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt bá đạo co rúm lại, con ngươi với hai màu thuần túy lúc này lóe sáng.
Đó là vẻ chấn động!
Quá mạnh!
Không ngờ hắn ta cảm nhận được sự uy hiếp từ kiếm của một cậu nhóc ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 9, như gặp phải quỷ vậy.
Trước tiên là Hồn Triếp kinh ngạc nhưng sau đó là sự phấn khích.
“Ha ha! Người ta toàn nói Chu Kình là yêu nghiệt số 1 của hoàng triều Bất Tử, đúng là mù thật rồi. Cậu nhóc? Cậu tên là gì? Bổn tọa nói thật nha, Chu Kình mà so với cậu thì chẳng là cái thá gì đâu”, Hồn Triếp cười lớn, khí tức toàn thân sục sôi rung chuyển đến nỗi hư không trong phạm vi 5 km cũng rơi vào hỗn độn. Hắn ta giơ nắm đấm lên rồi nghênh đón với vẻ bá đạo.
Hắn ta lựa chọn đấu trực tiếp.
Câu nói này của Hồn Triếp như cây búa lớn đập xuống đầu của tất cả mọi người.
Họ… Họ nghe thấy gì thế này?
Hồn Triếp lại khen Tô Minh?
Hơn nữa còn nói… Chu Kình mà so với Tô Minh thì chẳng là cái thá gì?
Tai mọi người xuất hiện ảo giác sao?
Hay là Hồn Triếp đang nói đùa?
Đúng rồi! Nhất định là Hồn Triếp đang nói để sỉ nhục Chu Kình!
Nhưng mọi người vừa có suy nghĩ này thì…
Đột nhiên…
“Cheng!”, âm thanh giòn tan vang lên.
Hỗn độn gào thét, đạo âm chấn động.
Chân khí như hủy diệt tất cả, quy luật đảo lộn.
Chỉ thấy trong không gian xuất hiện kiếm quang của Tô Minh va chạm với quyền cước của Hồn Triếp.
Trong lúc đó, kiếm quang vỡ vụn. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là lúc kiếm quang vỡ thì quyền của Hồn Triếp cũng run rẩy, hơn nữa trên quyền ấn còn xuất hiện máu tươi nhìn rất nhức mắt. Máu tươi vẫn không ngừng chảy, kiếm đâm rất rõ, lúc này còn nhìn thấy xương tay của Hồn Triếp nữa.
Chuyện này…
Khủng khiếp quá đi!
Trong không gian yên tĩnh, mọi người dường như bị điện giật, không ngừng run rẩy.
Ai nấy cũng đờ người ra.
Kiếm này của Tô Minh… Làm Hồn Triếp bị thương rồi sao?
Hay mọi người lại xuất hiện ảo giác?
Sao có thể thế được?
Đó là quyền cước của Hồn Triếp cơ mà!
Đây là Hồn Triếp, một yêu nghiệt về thể xác và sức mạnh ở tộc Cổ Ma, chỉ cần nghĩ đến đã khiến người khác tuyệt vọng.
Muốn phá vỡ phòng ngự cơ thể của tộc nhân tộc Cổ Ma là vô cùng khó chứ đừng nói đến đối phương là Hồn Triếp.
Theo như dự đoán của Đạm Đài Chân Thương thì chỉ có tu giả võ đạo ở cảnh giới Dung Đạo mới có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp?
Chắc là Chu Kình có thể làm được nhưng phải dùng đến tất cả thủ đoạn, thậm chí là một chút may mắn.
Nhưng người thanh niên trước mặt…
Trời ơi! Như gặp phải ma vậy!
Hắn ta không thể tưởng tượng kiếm phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp lại đến từ tay một người trẻ tuổi 20 tuổi ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 9.
Lúc này, những lão quái vật ẩn mình trong thâm cung của hoàng triều Bất Tử đều mở mắt ra với vẻ chấn động và khó tin nhìn xuống sân võ đạo Bất Tử.
Chu Kình càng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cảm xúc biến đổi mạnh.
Cũng chỉ đến lúc này thì mọi người ở sân mới hoàn hồn. Ban nãy lời mà Hồn Triếp khen Tô Minh không phải là lời nói đùa mà là thật.
Thậm chí, lời khen đó của Hồn Triếp còn hơi đánh giá thấp Tô Minh nữa.
“Cậu nhóc! Cậu chọc giận bổn tọa rồi”, Hồn Triếp nhìn Tô Minh, đôi mắt màu đen lộ ra sát ý và tàn bạo khiến người khác ớn lạnh. Hắn ta rất đau, đã lâu không bị đau như vậy, còn chưa nói đến việc bị chảy máu.
Tộc Cổ Ma coi việc chảy máu là nỗi sỉ nhục.
Đây là điều không được phép ở tộc Cổ Ma chứ càng không nói đến Hồn Triếp.
“Chọc giận anh? Tôi muốn phỉ nhổ vào mặt quá đấy. Bởi vì anh quá yếu khiến người ta thất vọng đó”, Tô Minh nhìn Hồn Triếp, nói.
Phải nói thế nào được nhỉ?
Tô Minh thật sự có chút thất vọng.
Thực lực của Hồn Triếp quả thật rất mạnh nhưng không hề mạnh như tưởng tượng của Tô Minh.
Chương 667: Sao yếu quá vậy!
Trên thực tế đấy cũng là điểm mạnh nhất của Hồn Triếp. Nhưng theo Tô Minh thì đó chẳng đáng là gì, Tô Minh mới có cảm giác đó.
Sự đáng sợ của năng lượng và sức mạnh cơ thể thì tộc Cổ Ma mới là đứng đầu, nhưng Tô Minh lại không khách sáo mà nói, bản thân mình có vẻ đáng sợ hơn.
Nếu như vậy mà Hồn Triếp còn không bị anh đè bẹp thì đúng là chuyện lạ.
Chỉ nói đến kiếm vừa nãy của anh.
Trên thực tế, chỉ dùng hơn hai tỷ cân sức mạnh thuần túy, kết hợp với quy luật không gian, không còn gì khác, những thứ khác đều vô dụng.
Mà đã phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp.
Tô Minh cảm thấy những gì mình nói đều là sự thật.
Nhưng đối với những người có mặt ở đó, những thứ lọt vào tai họ chấn động cỡ nào, nghĩ thôi cũng biết.
Tên này ngang nhiên cười nhạo Hồn Triếp.
Chuyện này…
Không cách nào mô tả được.
Rất nhiều người xem đã dọa đến nỗi suýt ngất đi.
“Nhóc con, chết đi cho tôi, Vu Ma Quyền!”, Hồn Triếp nổi giận, trợn to đôi mắt đen, khí tức trên người cuồn cuộn giống như sóng biển điên cuồng. Khí thế đó bùng nổ ra màu đỏ đen, khí tức bốc lên lớp lớp, lan ra đến đâu là xé toạc mọi thứ đến đó, phá hủy tất cả, ăn mòn toàn bộ. Đến khi khí tức bộc phát đến cực độ thì Hồn Triết đột ngột hét lớn lên và đấm ra một đấm.
Điều kỳ lạ là…
Không ngờ nắm đấm được tung ra lại đột ngột dãn ra.
Nắm đấm vốn dĩ đã rất lớn, giờ còn dãn nở ra với tốc độ mắt thường không thể nào nhìn rõ được.
Không chỉ dãn nở ra mà dường như nắm đấm còn biến thành kim loại.
Kim loại màu đen hòa cùng với máu thịt.
Chất chứa cảm giác lạnh lẽo, chết chóc thuần túy khiến người khác phải tuyệt vọng.
Chỉ trong chớp mắt, nắm đấm đó đã lớn đến đường kính mấy chục mét.
Nắm đấm đã đến trước mặt Tô Minh.
Mạnh!
Rất mạnh!
Cực kỳ mạnh!
Khi nắm đấm này được tung ra, đừng nói đến những người xem bình thường có mặt ở đó, đến cả Chu Kình cũng không chịu nổi mà phải lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn, bị sốc đến mức chân khí chạy loạn khắp người.
Tận sâu trong ánh mắt của Chu Kình là sự kinh ngạc và vui mừng.
Sự đáng sợ của Hồn Triếp còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Nắm đấm đó gần như có thể giết chết bất cứ võ tu nào có cảnh giới Dung Đạo từ tầng bốn đến tầng năm.
Chu Kình có thể chắc chắn, dù cho mình dùng hết những tuyệt chiêu thì chắc cũng không thể đỡ nổi nắm đấm đó, ít nhất thì cũng bị thương nặng đến gần chết.
Đạm Đài Chân Thương cũng đứng dậy, ánh mắt trầm tĩnh, đầy xa xăm cũng thoáng xáo động, dường như đang muốn ra tay cứu người.
Nhưng chính vào lúc đó…
Khi nhìn thấy Tô Minh đang sắp bị nắm đấm đó đấm trúng.
Thì đột nhiên…
“Hừm!”
Tô Minh hừ lên một tiếng.
Kiếm Vấn Thiên trong tay anh đột nhiên được giương lên.
Tô Minh lại xuất kiếm.
Chuyện này, có thể xảy ra sao?
Không ngờ Tô Minh còn xuất kiếm, muốn đỡ lấy đòn đó.
Một số cao thủ có tư duy ở đó đều không kiềm được mà thầm lẩm bẩm, cảm thấy Tô Minh khó hiểu.
Lúc nãy đúng là kiếm đó của Tô Minh đã có hiệu quả bất ngờ, đỡ được nắm đấm của Hồn Triếp, nhưng lúc này, nắm đấm của hắn ta đã mạnh hơn không biết bao nhiêu so với lúc nãy và còn là ở một đẳng cấp khác nữa.
Nhưng lúc này, Tô Minh vẫn xuất ra kiếm đó.
Người này chủ quan quá rồi nhỉ?
Đúng là muốn chết đây mà!
“Nực cười!”, Chu Kình không kiềm được, nở nụ cười tàn nhẫn, dường như hắn đã nhìn thấy được cảnh Tô Minh bị đập nát như tương.
Nhưng chính vào lúc đó.
“Rắc!”
Âm thanh giòn tan lại một lần nữa vang lên.
Cùng lúc đó, với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, nắm đấm cực lớn, trông có vẻ như không gì địch nỗi đó đã lập tức thu nhỏ lại.
Hơn nữa, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại còn có cả máu tươi văng ra.
Xương tay trắng bóc hiện rõ ra.
Vết chém đã ghim sâu vào trong.
“A…”, Hồn Triếp đau đớn thét lên thảm thiết, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại thì hắn ta cũng bay ngược về sau.
Hồn Triếp vừa lùi về sau vừa hét lớn: “Cậu… Cậu… Cậu”
Hồn Triếp thật sự đã kinh ngạc tột độ.
Vì lúc nãy, kiếm đó của Tô Minh mạnh hơn rất nhiều so với kiếm trước đó của anh.
Thì ra Tô Minh cũng đã kiềm chế thực lực của mình trước đó.
Anh cũng chỉ tùy tiện đánh chơi thôi.
Lúc này, khi Hồn Triếp hắn ta nghiêm túc thì Tô Minh mới nghiêm túc.
Chuyện này thật quá đáng sợ!
Hồn Triếp lạnh cả người.
Trong lòng bắt đầu có cảm giác lo sợ.
Trên thực tế, kiếm vừa nãy của Tô Minh vẫn chưa dùng đến quá nhiều sức.
Cũng chỉ mới dùng đến sức lực hai tỷ cân, cộng thêm quy luật không gian, ngoài ra còn thêm kiếm ý và sức mạnh ngưng tụ, phải rồi, còn thêm cả Sinh Tử Nhị Khí nữa.
Còn về Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Kiếm Nhị Thập Đại Phong Bạo các thứ thì đều chưa dùng đến.
Sau đó, kết quả đã thế rồi!
Tô Minh hơi cạn lời, tên Hồn Triếp này yếu quá vậy? Chưa gì hết mà đã bị mình hạ gục rồi sao? Thật vô vị quá!
Trên thực tế, Tô Minh không hề biết Hồn Triếp thật sự không yếu mà ngược lại, hắn ta cực kỳ mạnh. Danh tiếng của hắn ta và danh hiệu đệ nhất Cổ Vương đều là thật một trăm phần trăm.
Nhưng bản thân Tô Minh thật sự quá khác người.
Không nói những thứ khác, chỉ nói đến sức lực thuần túy vượt qua hai tỷ cân đó thì đã khác người đến mức không chấp nhận được rồi, hai tỷ cân là khái niệm thế nào chứ?
Huống hồ gì, kiếm Vấn Thiên lại còn là bảo vật linh thiên của hỗn độn nữa.
Hồn Triếp trúng hai kiếm mà không bị biến thành hư vô, chỉ lộ xương tay trắng toát và nắm đấm bị phụt máu, vậy thì cũng đã là một nhân vật rất cừ rồi. Nếu đổi lại là Chu Kình thì sao? Nhất định sẽ biến thành hư vô ngay.
Lúc tất cả mọi người đều sốc đến mức tự kỉ, sốc đến mức lặng thinh, sốc đến mức mắt run lên.
Tô Minh đột ngột ngẩng đầu lên, hét lớn: “Cút xuống đi!”
Đồ rác rưởi mà cũng muốn đứng trên cao nhìn xuống, muốn chiến đấu với anh sao?
Dũng khí từ đâu ra thế?
Tô Minh vừa mới thốt ra ba chữ: “Cút xuống đi!”
Thì lập tức...
Thần thông không gian “Không Gian Trọng Lực” vừa mới lĩnh hội được đã được dùng đến.
Chớp mắt…
Hồn Triếp chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh đáng sợ cực lớn, không cách nào kháng cự được, giống như cánh tay của cự ma viễn cổ bỗng chốc tóm lấy chân, không cho hắn ta cơ hội chuẩn bị mà đã kéo người xuống dưới với sức mạnh hủy diệt.
Không chỉ có như vậy, trên không trung, còn có sức mạnh như bị thần núi trấn áp, cố ép từ trên đầu hắn ta xuống phía dưới.
Cơ thể của Hồn Triếp nhất thời mất kiểm soát, giống như một viên đá lớn bị rơi xuống.
“Ầm!”
Rơi xuống dưới, đập mặt xuống đất, mặt mày lấm lem.
Cả Hoàng Thành đều rung lắc mạnh.
Cùng lúc đó, thậm chí không có ai nhìn thấy rốt cuộc Tô Minh đã làm gì.
Dù sao thì Tô Minh cứ như ảo giác, vào lúc Hồn Triếp rơi xuống thì anh đã đứng trước mặt Hồn Triếp rồi.
Cả quá trình, từ khi Tô Minh hét “cút xuống đi” đến khi Hồn Triếp cút xuống, và Tô Minh đến trước mặt hắn ta tổng cộng chỉ chưa đến nửa nhịp thở.
Chương 668: Vu Thần Bất Diệt Thân
“Bụp!”
Lúc mặt đối mặt với Hồn Triếp, Tô Minh đã đánh ra ngay một đấm.
Sở trường của người của tộc Cổ Ma là sức mạnh và cận chiến, mà Tô Minh thì còn hơn thế nữa.
Dùng thứ sở trường mà đối thủ thích để làm đối phương đau đớn, anh không sợ đối thủ không phục.
Đương nhiên, sức mạnh nắm đấm của Tô Minh rất đáng sợ, hơn nữa, Tô Minh còn dùng đến thần thông mới lĩnh hội được trong quy luật không gian tên là “Thúc Đẩy”.
Mặc dù “Thúc Đẩy” chỉ là một thần thông không gian nhỏ nhưng đối với Tô Minh mà nói thì nó đặc biệt hữu dụng.
Vì thần thông không gian này có tác dụng tạo thành quán tính của các phương thức tấn công như quyền, kiếm, chưởng, trảo, thông qua việc lợi dụng sự chuyển động trong không gian, từ đó gia tăng tốc độ tấn công lên mấy lần, thậm chí là mấy chục lần.
Tất cả mọi người đều biết, nếu như sức mạnh của đòn tấn công không thay đổi, vậy thì tốc độ của đòn tấn công càng đáng sợ thì uy lực của nó sẽ càng lớn.
Dù sao thì thứ mà tốc độ mang lại là quán tính đáng sợ.
Dưới sự thúc đẩy của lực quán tính đó, nắm đấm của Tô Minh rõ ràng rất đáng sợ.
Đây là lần thử đầu tiên của Tô Minh, hơn nữa, anh còn phải cân nhắc mức độ của lực đẩy mà nắm đấm của mình có thể chịu đựng được, nếu không thì sẽ càng đáng sợ hơn.
Theo tính toán của bản thân Tô Minh, sức tấn công của nắm đấm này có lẽ có thể sánh ngang với đòn tấn công của sức mạnh thuần túy năm tỷ cân của võ tu.
Nhưng dù cho là như vậy thì nắm đấm đó cũng đã đánh thẳng lên đầu của Hồn Triếp…
Hồn Triếp bay ra xa.
Trong lúc hắn ta bay ra, cái đầu to và xấu xí đó đã toác ra, nát vụn… Máu, sọ, xương mặt, đều nát vụn hết, cảnh tượng đó rất đáng sợ.
Gần như toàn bộ cái đầu của Hồn Triếp đã bị đập nát.
Sau một nhịp thở.
Hồn Triếp mới miễn cưỡng dừng lại ở cách đó hơn một ngàn mét.
Sau đó, trước hàng vạn ánh mắt kinh ngạc, không dám tin đó là sự thật…
“Chậc chậc!”
Không ngờ Hồn Triếp vẫn chưa chết.
Mà bên trong cổ lại xáo động và mọc ra một cái đầu khác.
Cảnh tượng đó thật sự không khác gì ma quỷ.
Đến cả Tô Minh cũng ngây ra khi nhìn thấy.
“Thú vị, tộc Cổ Ma thú vị đấy!”, Tô Minh thầm nghĩ. Có điều, anh không hề lo Hồn Triếp sẽ bất tử, vì anh có thể cảm nhận rất rõ là sau khi Hồn Triếp mọc ra cái đầu khác, khí tức của hắn ta đã có dấu hiệu suy yếu đi, mặc dù hắn ta đã nhanh chóng che giấu điều đó.
Nhưng cũng đủ để chứng minh, chiêu mọc ra lại đầu mới này cần phải tiêu hao thứ gì đó.
Không phải là vô cùng vô tận.
“Mật pháp Vu Thần Vĩnh Hằng của tộc Cổ Ma trong truyền thuyết!”, Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm, khuôn mặt hoàn hảo có vẻ hơi nặng trĩu.
Mật pháp Vu Thần Vĩnh Hằng mà tộc Cổ Ma có được từ Vu Tộc là thứ rất nổi tiếng.
Có điều, rất nhiều năm trở lại đây, phía hoàng triều Bất Tử cũng chỉ nghe nói đến nó, chưa từng tận mắt nhìn thấy người nào của tộc Cổ Ma có thể thi triển được phép thuật này. Rõ ràng, dù cho có phép thuật này thật thì cũng không phải là người nào đó của tộc Cổ Ma có thể luyện thành được, thậm chí theo như phía hoàng triều Bất Tử suy đoán thì cả tộc Cổ Ma cũng không có mấy ai có thể luyện thành công.
Giờ thì họ đã được chứng kiến rồi.
Hồn Triếp không hổ danh là Hồn Triếp.
“Tô Minh nguy hiểm rồi đây!”. Tận sâu trong đôi mắt của Đạm Đài Chân Thương thoáng qua nét tiếc nuối. Lúc nãy ông ta còn đang mong chờ Tô Minh sẽ đánh bại, thậm chí là giết chết Hồn Triếp nữa cơ. Nếu như anh thật sự làm được thì… Đấy sẽ là thần uy cỡ nào?
Đáng tiếc…
Thật sự rất đáng tiếc, không ngờ Hồn Triếp lại biết Vu Thần Vĩnh Hằng, chuyện này cũng chẳng khác sao chép lại là mấy.
“Tên nhóc loài người kia, mày thật sự đã khiến bản tọa tức giận rồi, bản tọa đảm bảo sẽ xé mày ra thành từng mảnh. Gừ… Vu Thần Bất Diệt Thân!”. Đột nhiên, Hồn Triếp hét lớn lên.
Lập tức, cơ thể to lớn và xấu xí đó của hắn ta bắt đầu biến động.
Tiếp đó, những luồng khí màu đen giống như có linh hồn đang tự kết nối và xây dựng, tạo ra một trận pháp Vu Tộc, sau đó, chúng nhập vào trong cơ thể của Hồn Triếp, hình thành những đường chỉ màu đen trên cơ thể hắn.
Còn khí tức của Hồn Triếp thì cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ, vô tận, dày và cổ.
Không gian xung quanh, kể cả hư không lẫn chân không đều bắt đầu đổ sập, biến thành hỗn độn hư vô, các pháp tắc đại đạo cũng bắt đầu bị đẩy lùi.
Rất rõ ràng, không gian xung quanh, không gian của thế giới rộng lớn lại không chứa nổi Hồn Triếp lúc này.
“Bụp, bụp, bụp…”. Trên sân võ đạo, cả tỷ người đều như bị ép đến ngạt thở, tay chân bủn rủn, tiếng thốt lên thất thanh vì kinh sợ đến cực độ không ngừng vang lên.
Khí tức trên người Hồn Triếp càng lúc càng mạnh.
Sức mạnh vô địch.
“Đáng chết thật! Vu Thần Bất Diệt Thân sao? Sao hắn ta có thể tu luyện thành công được? Vậy chẳng phải đã trở thành bất bại rồi sao?”. Mặt của Đạm Đài Chân Thương giật nhẹ, ông ta muốn chửi tục.
Nếu như ông ta nhớ không nhầm thì Vu Thần Bất Diệt Thân là bí pháp trấn tộc của tộc Cổ Ma.
Cũng là bí pháp mạnh nhất mà tộc Cổ Ma lấy được từ Vu Tộc.
Nhưng nghe nói muốn luyện thành bộ bí pháp này thì phải trả giá rất đắt…
Đạm Đài Chân Thương có thể khẳng định trong cả ngàn năm nay, tộc Cổ Ma chưa từng có ai luyện thành, thậm chí, đến cả người luyện cũng không có.
Nhưng bây giờ…
Chuyện này là thế nào?
Vu Thần Vĩnh Hằng và Vu Thần Bất Diệt Thân.
Chuyện này quả thật quá khủng khiếp mà.
“May… May quá…”, Chu Kình rụt đầu lại, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, trong lòng sung sướng vô cùng.
May mà bản thân không ứng chiến.
Nếu không thì chẳng phải sẽ bị Hồn Triếp giết ngay hay đánh như bao cát sao?
Hồn Triếp đáng sợ đến mức đó, căn bản không nên xuất hiện trên thế giới này.
Đừng nói đến thế hệ trẻ mà cả hoàng triều Bất Tử cộng thêm mấy lão tiền bối thì chắc cũng không có được mấy ai có thể giết chết được Hồn Triếp của bây giờ.
Ngươi còn là thế hệ trẻ, như thế chẳng phải hiếp người quá sao?
Chương 669: Mới 20 tuổi mà thôi
“Tô Minh, chết đi!”, đương nhiên, sau sự rùng mình và vui mừng không gì sánh được, chính là cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Không phải anh giỏi lắm sao? Không phải là thứ bá đạo, cường thế lắm sao? Không phải là yêu nghiệt quá sức tưởng tượng? Không phải làm Chu Kình tôi mất mặt sao? Không phải vừa nãy còn ung dung ép đánh Hồn Triếp sao?
Có gan thì tiếp tục đi!
Rất nhanh sau đó.
“Ầm!”
Đột nhiên, khí tức của Hồn Triếp cuối cùng tích tụ đến cực điểm, hắn ngước mắt lên nhìn về phía Tô Minh với nửa con mắt, đôi mắt đen láy đã biến thành màu đỏ thẫm bùng cháy...
Hồn Triếp lại tung ra một quyền nữa.
Lần này, nắm đấm ở giữa không trung vẫn là khuếch đại cực hạn.
Tựa như một bức Ma Sơn của núi Thái Sơn đè nặng.
Nhưng, điểm khác biệt là lần này, nắm đấm của hắn ta rõ ràng không bình thường, tạo cho người ta một loại cảm giác tròn trĩnh, không chút khe hở, hơn nữa, cảm giác còn cứng chắc hơn cả loại kim loại cứng nhất thế giới.
Phía trên nắm đấm có các luồng khí màu đen, trong quá trình nắm đấm tiến về phía trước, các luồng khí kia gợn lên một luồng sáng thần bí một cách rõ ràng.
Trong quá trình nắm đấm di chuyển về phía trước, khí tức không bị rò rỉ quá nhiều.
Nhưng vào lúc này, trên sân võ đạo Bất Tử, có đầu óc vô số người sắp nổ tung rồi, hít thở không thông!
Ngay cả khi chỉ là đánh hơi được một chút xíu khí tức của nắm đấm thôi, họ đã có cảm giác tuyệt vọng muốn tự sát rồi.
Cực mạnh!
Thậm chí còn đáng sợ hơn việc sắp nổ tung của một trăm tầng ngưng tụ lại với nhau.
“Tô Minh, tránh đi! Mau tránh đi!”, Đạm Đài Vô Tình hét lên, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kinh hoàng cùng lo lắng.
“Tránh đi!”, Đạm Đài Chân Thương cũng hét lên, giọng nói trịnh trọng.
Theo hai cha con bọn họ, nếu Tô Minh muốn tránh né thì cũng được, vì suy cho cùng, trước đó, khả năng khống chế quy luật không gian được Tô Minh thi triển ra khá thâm sâu.
Tô Minh muốn trốn, tốc độ đủ nhanh thì vẫn rất nhẹ nhàng.
“Có chút thú vị, nhưng tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng mà!”, dường như Tô Minh không nghe thấy tiếng hét của Đạm Đài Chân Thương và Đạm Đài Vô Tình, ngược lại, lộ ra vẻ thích thú, nóng lòng muốn thử.
Đột nhiên…
Anh không tiến mà rút lui.
Đồng thời cũng giơ nắm đấm lên…
“Ầm!”
Một quyền tung ra, gọn gàng dứt khoát.
Hướng mặt lên.
Không chút do dự.
Cảnh tượng này…
Chết tiệt!
Cảnh tượng trước mặt như bị đóng băng.
Quá kinh người!
Thật quá sức tưởng tượng!
Đây... đây... đây là loại dũng khí gì mới dám đối quyền với Hồn Triếp vào lúc này chứ? Não bị úng nước rồi sao?
“Không!”, Đạm Đài Vô Tình run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vô thức lấy tay che miệng mình, từ tận đáy lòng dâng lên một tia tuyệt vọng lạnh lẽo.
Cũng chính vào lúc này….
“Ầm!”
Hai quyền đấm đối chọi nhau giữa không trung.
Trong chốc lát.
Có thể thấy rõ, nắm đấm, cánh tay,... của Tô Minh đều bắt đầu nứt ra.
Máu tươi chướng mắt.
Xương tay kêu rắc rắc.
Rất tàn nhẫn!
Đồng thời, bước chân của Tô Minh không ngừng lùi lại về phía sau.
Mà quyền đấm của Hồn Triếp không hề hư hao.
Nhưng, bản thân Hồn Triếp cũng đã lùi lại ba bước.
“Đúng là một bất ngờ thú vị!”, trong quá trình Tô Minh lùi về sau, anh chẳng hề hoảng sợ mà còn tỏ ra vui mừng.
Vữa nãy anh đều đã “Thúc đẩy” đến cực hạn, uy lực của một đấm gần đạt tới sáu tỷ cân sức mạnh thuần túy mà người tu luyện võ đạo toàn lực xuất ra rồi sao?
Hơn nữa, còn dung hợp Sinh Tử Nhị Khí và kiếm ý, đúng vậy, ngay cả kiếm ý cũng đã dung hợp vào trong công kích của quyền ấn.
Một quyền này, đương nhiên là cực mạnh, nhưng nắm đấm của Hồn Triếp vẫn như cũ, không chút tổn hại, chỉ là bị lùi lại mấy bước.
Bản thân đã thua một cấp.
Rất tốt!
Hồn Triếp này, thật đúng là danh bất hư truyền.
Nếu vừa rồi một quyền này của bản thân mà đánh trúng người Chu Kình, thì một trăm Chu Kình cũng thành tro tàn rồi, cũng chẳng trách đối diện với Hồn Triếp, Chu Kình liền oán giận như vậy, dũng khí ứng chiến đều trở nên vô dụng.
Cuối cùng cũng có một đối thủ xứng tầm, không nhàm chán nữa rồi.
Lúc này.
Xung quanh, trên sân võ đạo, lại là ngưng kết trong hóa đá, hóa đá trong ngưng kết…
Dường như tất cả mọi người đều ngây người đến mức tim ngừng đập rồi.
Bọn họ đã nhìn thấy gì?
Quyền đối quyền.
Tô Minh lại vẫn chưa chết?
Mặc dù, Tô Minh đã bị thương, kém Hồn Triếp một cấp, nhưng anh vẫn chưa chết, chưa trực tiếp hóa thành hư vô, là... là... là họ đã gặp phải ma, gặp phải quỷ thần rồi sao?
Nhìn xem, ngay cả đám lão quái vật siêu cấp ẩn thân trong chốn thâm sâu hoàng cung của hoàng triều Bất Tử kia, lúc này, cũng trợn tròn hai mắt, không thể lý giải nổi.
Cùng lúc đó, bước chân lùi về sau của Tô Minh vừa dừng lại, xương tay gãy nát, da thịt nát vụn kia,... đã khôi phục lại nguyên vẹn, lại là một cảnh tượng quỷ dị khác.
“Thằng nhóc con người, mày mạnh thật đấy, nhưng đáng tiếc, mày thì có thể tiếp được mấy quyền của bổn tọa chứ!”, Hồn Triếp gầm lên, trong giọng nói đầy sát khí và kính trọng.
Càng là kính trọng thì lại càng muốn giết Tô Minh, bởi vì, sự tồn tại của Tô Minh, là mối uy hiếp tiềm ẩn đối với toàn tộc Cổ Ma.
Phải biết rằng, Tô Minh chỉ mới 20 tuổi!
Mới 20 tuổi mà thôi!
Điểm này, chết cũng không thể xem nhẹ!
Quá đáng sợ rồi!
“Tiếp được mấy quyền của anh? Hồn Triếp, nếu tôi nói với anh, một quyền vừa rồi đấu với anh vẫn chưa phải một quyền toàn lực của tôi, anh có tin không?”, Tô Minh nhìn Hồn Triếp cân nhắc.
Người của tộc Cổ Ma này, thật ấu trĩ.
Đến bây giờ, cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.
“Ha ha ha ha... ha ha ha ha ha ha... tên nhóc loài người! Khoác lác như vậy, mày tự tin lắm sao? Nếu như vẫn chưa dùng hết toàn lực, vậy thì, lấy một quyền mày dùng toàn lực ra cho bổn tọa xem thử đi! “, Hồn Triếp sững sờ.
Vô cùng khinh thường!
Thành thật mà nói, sức mạnh của Tô Minh, quả thực khiến hắn rùng mình, thậm chí còn có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, nhưng...
Sức mạnh của Tô Minh có mạnh đến đâu, cũng không chịu được sức phòng ngự tuyệt đối của hắn.
Dưới sự phòng ngự tuyệt đối, sức mạnh từ quyền đấm của Tô Minh không thể xâm nhập vào cơ thể hắn ta, bị lớp bên ngoài của nắm đấm chặn lại.
Cho dù đấu một vạn quyền đấm, Hồn Triếp hắn cũng đứng ở thế bất khả chiến bại.
Sau đó, tiếng cười lớn của Hồn Triếp vừa thốt ra, đột nhiên lại có một tiếng gầm khác vang lên, hắn giơ tay lên.
Lại một quyền!
Chương 670: Cứu tôi
Quyền đấm di chuyển.
“Ầm!”
Vạn vật như đứng yên, sự sống và cái chết đang diễn ra.
Đạo vận quy ẩn, quy luật thành không.
Một quyền xuất ra, toàn đất trời, toàn không trung, toàn bộ bên trong tâm thần như thể chỉ có một quyền đấm đó!
Quá mạnh rồi!
Đồng thời khi quyền đấm di chuyển, hàng vạn linh mạch trên dưới toàn hoàng triều Bất Tử đang than khóc, kêu gào, giống như sắp bị vỡ tan.
Một quyền này, dùng lực nhiều hơn.
Đường đen phía trên quyền đấm kia, trở nên sáng hơn, sắp bốc cháy.
“Đáng chết! Tô Minh khinh suất, quá khinh suất rồi! Rốt cuộc thằng bé nghĩ gì vậy chứ?”, sắc mặt Đạm Đài Chân Thương càng thêm ngưng trọng, ông ta càng thêm lo lắng, khí tức toàn thân cũng bắt đầu du tẩu, như thể sắp ra tay.
Mà Đạm Đài Vô Tình, trên mặt sớm đã trắng bệch không còn một giọt máu.
Cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình.
Điên rồi!
Trong chớp mắt.
Có thể thấy rõ, Tô Minh vẫn không tiến mà lui.
Đòn đó mạnh đến nỗi khiến người ta nôn ra máu.
Hơn nữa, vẫn là tung quyền như cũ.
Đạm Đài Vô Tình cũng muốn “khẩu nghiệp” rồi!
Tô Minh! Anh phách lối, bá đạo thì cũng phải có giới hạn chứ, rõ ràng là có chiêu thức mạnh hơn, vũ khí mạnh hơn… có thể sử dụng, tại sao lại không dùng chứ?
Cái khác không nói, kiếm Vấn Thiên - Linh Bảo Hỗn Độn đâu? Còn cả bia Huyền Diệu nữa?
Sao lại không dùng?
Sao cứ phải đấu quyền với Hồn Triếp làm gì cơ chứ?
Bị bệnh gì vậy? Bị bệnh “muốn tìm đường chết” sao?
Đạm Đài Vô Tình lo lắng công tâm, cổ họng có chút ngưa ngứa, vừa tức vừa lo, vậy mà lại nôn ra máu thật rồi.
Trong nháy mắt.
Quyền đấm kia của Tô Minh và quyền đấm của Hồn Triếp sắp va chạm.
Cũng mãi đến lúc này, Hồn Triếp vốn dĩ tràn đầy tự tin, bá đạo đắc ý, lại có linh cảm không hay không giải thích được. Bỗng nhiên, một loại cảm giác nguy hiểm, cảm giác nguy hiểm truyền đến từ nắm đấm của bản thân.
Lóe lên trong đầu.
Hồn Triếp có chút ngu người, sao có thể? Đúng là gặp phải ma thật rồi!
Ảo giác? Hồn Triếp tự hỏi chính mình? Nhưng loại cảm giác nguy hiểm dị thường kia rất rõ ràng, thật... thật sự không giống ảo giác mà!
Thậm chí Hồn Triếp cũng muốn thu quyền lại trong vô thức.
Nhưng lúc này, hắn ta muốn thu quyền về thì cũng đã không kịp nữa rồi.
Nhận thức nguy hiểm của Hồn Triếp là đúng, một quyền này của Tô Minh, lại không giống lúc trước nữa rồi!
Không chỉ có sức mạnh vượt hai tỷ cân, không chỉ là “thúc giục sức mạnh”, không chỉ là kiếm ý tăng thêm, không chỉ là sức mạnh ngưng tụ.
Mà điều quan trọng nhất nhất nhất nhất là, trong quyền đấm này của Tô Minh, đã thêm vào bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa.
Đúng vậy, dưới “Vu Thần Bất Diệt Thân”, quyền đấm của Hồn Triếp, có khả năng phòng thủ gần như tuyệt đối.
Nhưng, mọi thứ đều có ngoại lệ.
Phòng thủ tuyệt đối có thực sự là không kẽ hở?
Thật sự có thể chống chọi được bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa sao?
Một lát sau.
Ầm!
Hai quyền va chạm vào nhau.
Trong nháy mắt, từ điểm giao nhau của hai cú đấm, chung quanh chấn động gợn sóng hủy diệt, bất cứ nơi nào, bất kể là không gian, thời gian, quy luật, đạo vận, sức mạnh tự nhiên, thuộc tính nguyên tố,… toàn bộ đều bị chôn vùi thành hư vô, ngay cả Hỗn Độn cũng không thể tồn tại.
Gợn sóng hủy diệt kinh hoàng kia gần như san bằng toàn sân võ đạo Bất Tử, may mà trong hoàng cung, có lão quái vật siêu cấp ẩn tàng cùng lúc tế Đình Vận Cương Trảo của hoàng triều Bất Tử ra, mới khiến toàn bộ hoàng triều Bất Tử và sân võ đạo tránh được trận phá hủy này, cũng coi như là đã cứu được tính mạng của hàng chục tỷ con người tu luyện võ đạo đang có mặt kia.
Đương nhiên…
Điều này không quan trọng!
Mà quan trọng là…
Khi toàn quyền va chạm, ở hiện trường, hàng chục tỷ con mắt đều giãn nở nhanh chóng thành khối cầu nứt toác, thậm chí, còn bao phủ bởi những tia máu không thể tin được.
Tất cả mọi người đều quả quyết cho rằng, hai quyền va vào nhau này, Tô Minh ít, ít, ít, ít nhất cũng phải bị thương nặng, cánh tay cũng bị xé thành nhiều mảnh, đây đều là những đánh giá dè dặt nhất rồi, đa số mọi người đều cho rằng cả người Tô Minh đều sẽ hóa thành hư vô.
Nhưng trước mắt…
Tô Minh chỉ là lùi vài bước.
Sau đó.
Không có sau đó!
Nguyên vẹn không chút tổn hại.
Ngược lại là Hồn Triếp, bí pháp “Vu Thần Bất Diệt Thân” mà hắn ta thi triển kia nhìn có vẻ là hoàn toàn vô địch, thân thể phòng ngự tuyệt đối, nhưng… không ngờ lại bắt đầu bị xé rách!
Đặc biệt là trên bàn tay vừa đấu quyền kia, khe hở rạn nứt, toác ra.
Độ khuếch đại bỏng mắt rướm máu.
Hiệu quả thị giác, thực sự bùng nổ.
“Cái gì!”, Đạm Đài Chân Thương bỗng nhiên gầm lên, gần như bị sốc, huống chi là những người khác đang có mặt ở hiện trường chứ.
Nhìn Đạm Đài Vô Tình xem, khuôn mặt xinh đẹp kia đỏ bừng như trái anh đào vì quá phấn khích.
Chỉ có Chu Kình là lắc đầu, đầu sắp bị lắc đến rơi ra rồi!
Có chết cũng không tin rằng cảnh trước mắt này là sự thật.
Trong không gian yên tĩnh, thấy Chu Kình dùng tay dụi mắt mãnh liệt, thiếu chút nữa đem hai con mắt vò nát luôn rồi.
“A a a a...”, lúc này, Hồn Triếp lùi nhanh về phía sau, toàn thân bắt đầu bị nứt toác, kêu lên đau đớn, khuôn mặt xấu xí đáng sợ bắt đầu biến sắc, cùng lúc hét lên, những đường nứt đẫm máu trên cơ thể hắn ta như đang cố gắng chữa lành, nhưng lại không thể, bởi vì, giữa những đường nứt đẫm máu đó, có Lưu Hỏa...
Đó là bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa đã tràn ngập trong cơ thể Hồn Triếp.
“Mày... mày...”, Hồn Triếp nhìn Tô Minh chằm chằm trong tuyệt vọng và kinh hãi, bộ mặt dữ tợn đang muốn nói gì đó.
Tô Minh lại yên lặng nhìn chằm chằm Hồn Triếp, trong lòng có chút mong chờ.
Mong chờ xem thử Hồn Triếp còn thủ đoạn và loại bí pháp thần thông gì mà có thể loại trừ bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa trong cơ thể, sau đó khôi phục thương thế, tiếp tục cho mình một chút bất ngờ đáng kinh ngạc nào không.
Làm không ổn thì vẫn có thể qua hai chiêu nữa.
Song…
Tô Minh nghĩ nhiều rồi!
Sau đó, trong vòng một phút đồng hồ, Hồn Triếp giống như phát điên vậy, dùng sức đấm vào lồng ngực của chính mình, hòng thông qua loại phương thức này cố ép bản thân nôn ra máu, dẫn bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa ra.
Hiệu quả không tốt!
Sau đó lại uống rất nhiều dược hoàn to lớn chưa từng thấy qua, vẫn không có tác dụng.
Bức đến cuối cùng, trong tay Hồn Triếp xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, cầm thanh kiếm sắc bén hướng về phía sâu trong người mình, tựa hồ như muốn thông qua loại phương pháp thô bạo này chặt đứt bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa trong cơ thể mình, đương nhiên hắn ta cũng là nghĩ nhiều rồi.
“Ahhhhh...”, tiếng hét đau đớn của Hồn Triếp, sợ hãi giãy giụa, càng lúc trở nên dữ dội hơn.
Người xem đều thấy mà kinh hãi!
“Loài người tạp chủng, rốt cuộc mày đã rót loại lửa gì vào trong người của bổn tọa?”, Hồn Triếp cuối cùng cũng sợ hãi đến cực điểm, bởi vì hắn ta cảm nhận được thần chết rất nhanh sẽ giáng lâm, giống như đã nhìn thấy cánh cửa của địa ngục, toàn thân hắn ta nhúc nhích, máu me đầm đìa, nhìn chằm chằm Tô Minh, rống lên: “Cứu tôi! Cứu tôi!”
Tô Minh lại dửng dưng.
Vốn là trận đấu sinh tử.
Vốn là ngươi chết ta sống.
Cứu anh?
Nếu bây giờ đổi lại người có thể cứu là Hồn Triếp, hắn ta sẽ cứu mình sao?
Trên sân võ đạo Bất Tử như bị khóa chặt.
Không khí đó không nói cũng rõ.
Bất cứ ai có mặt ở đây, kể cả có chết cũng không dám tin là Tô Minh lại dám…
Đó là quái vật khủng khiếp xếp thứ nhất trong cấp Cổ Vương ở tộc Cổ Ma, là Hồn Triếp mà đến Chu Kình cũng không dám khiêu chiến, kể cả bị khiêu khích nhưng cũng không dám đồng ý.
Người như Chu Kình có nằm mơ cũng không muốn mình bị Hồn Triếp nhắm tới.
Nhưng Tô Minh thì lại chủ động nộp mạng?
Đúng là điên thật rồi!
Tự tìm cái chết cũng không cần phải thế chứ! To gan thì cũng có mức độ thôi chứ?
Mắt Đạm Đài Chân Thương sáng lên, đó là sự kinh hãi nhưng cũng ngầm tán thưởng.
Rõ ràng biết phải chết, chỉ vì Hồn Triếp hỗn láo trêu chọc Vô Tình mà Tô Minh dám rút kiếm và ra tay. Ít nhất ông ta cũng vô cùng thích dũng khí này.
Thậm chí ông ta còn thầm nghĩ đợi lát nữa có nên ra tay cứu Tô Minh hay không?
Hoàng hậu Gia Cát Vân Thanh thì càng thích Tô Minh hơn.
Là một người mẹ, tất nhiên bà ta muốn nhìn thấy con gái mình được gả cho người đàn ông dám liều mạng vì mình rồi.
Điểm này Tô Minh làm được còn Chu Kình lại không dám.
Mặc dù có thể hiểu được Chu Kình không muốn chết, chết trong tay Hồn Triếp thì quá lãng phí và cũng không đáng. Nhưng nếu so sánh thì hành động này của Chu Kình đúng là khiến người khác thất vọng.
Lúc này sắc mặt của Chu Kình rất khó coi, bởi vì tất cả những gì Tô Minh làm chẳng khác nào tát vào mặt hắn.
“Hừm! Muốn điên thì cho anh điên, đắc ý được một lúc nhưng rồi cũng chết thê thảm thôi, vậy có đáng không? 20 tuổi, đúng là còn quá trẻ”, sau đó sắc mặt Chu Kình lại khôi phục lại vẻ bình thường, trong lòng thầm chế giễu.
Người trẻ tuổi 20 tuổi đúng là quá bốc đồng.
Trong chớp mắt…
“Xoẹt!”, Tô Minh thật sự ra tay.
Vấn Thiên Kiếm chỉ vào Hồn Triếp thì kiếm quang không chút kiêng kị tản ra, không chút do dự, không cho Hồn Triếp đường lui.
Đó thật sự như muốn quyết chiến trận sinh tử với Hồn Triếp.
“Ố?”, Hồn Triếp vốn không để ý đến một con kiến vì dù sao thì cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 9 thật sự yếu đến nỗi không thể hình dung nổi. Huống hồ, hắn ta thấy Tô Minh mới 20 tuổi, quá trẻ.
Chỉ đến khi Tô Minh rút kiếm ra thì Hồn Triếp mới ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt bá đạo co rúm lại, con ngươi với hai màu thuần túy lúc này lóe sáng.
Đó là vẻ chấn động!
Quá mạnh!
Không ngờ hắn ta cảm nhận được sự uy hiếp từ kiếm của một cậu nhóc ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 9, như gặp phải quỷ vậy.
Trước tiên là Hồn Triếp kinh ngạc nhưng sau đó là sự phấn khích.
“Ha ha! Người ta toàn nói Chu Kình là yêu nghiệt số 1 của hoàng triều Bất Tử, đúng là mù thật rồi. Cậu nhóc? Cậu tên là gì? Bổn tọa nói thật nha, Chu Kình mà so với cậu thì chẳng là cái thá gì đâu”, Hồn Triếp cười lớn, khí tức toàn thân sục sôi rung chuyển đến nỗi hư không trong phạm vi 5 km cũng rơi vào hỗn độn. Hắn ta giơ nắm đấm lên rồi nghênh đón với vẻ bá đạo.
Hắn ta lựa chọn đấu trực tiếp.
Câu nói này của Hồn Triếp như cây búa lớn đập xuống đầu của tất cả mọi người.
Họ… Họ nghe thấy gì thế này?
Hồn Triếp lại khen Tô Minh?
Hơn nữa còn nói… Chu Kình mà so với Tô Minh thì chẳng là cái thá gì?
Tai mọi người xuất hiện ảo giác sao?
Hay là Hồn Triếp đang nói đùa?
Đúng rồi! Nhất định là Hồn Triếp đang nói để sỉ nhục Chu Kình!
Nhưng mọi người vừa có suy nghĩ này thì…
Đột nhiên…
“Cheng!”, âm thanh giòn tan vang lên.
Hỗn độn gào thét, đạo âm chấn động.
Chân khí như hủy diệt tất cả, quy luật đảo lộn.
Chỉ thấy trong không gian xuất hiện kiếm quang của Tô Minh va chạm với quyền cước của Hồn Triếp.
Trong lúc đó, kiếm quang vỡ vụn. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là lúc kiếm quang vỡ thì quyền của Hồn Triếp cũng run rẩy, hơn nữa trên quyền ấn còn xuất hiện máu tươi nhìn rất nhức mắt. Máu tươi vẫn không ngừng chảy, kiếm đâm rất rõ, lúc này còn nhìn thấy xương tay của Hồn Triếp nữa.
Chuyện này…
Khủng khiếp quá đi!
Trong không gian yên tĩnh, mọi người dường như bị điện giật, không ngừng run rẩy.
Ai nấy cũng đờ người ra.
Kiếm này của Tô Minh… Làm Hồn Triếp bị thương rồi sao?
Hay mọi người lại xuất hiện ảo giác?
Sao có thể thế được?
Đó là quyền cước của Hồn Triếp cơ mà!
Đây là Hồn Triếp, một yêu nghiệt về thể xác và sức mạnh ở tộc Cổ Ma, chỉ cần nghĩ đến đã khiến người khác tuyệt vọng.
Muốn phá vỡ phòng ngự cơ thể của tộc nhân tộc Cổ Ma là vô cùng khó chứ đừng nói đến đối phương là Hồn Triếp.
Theo như dự đoán của Đạm Đài Chân Thương thì chỉ có tu giả võ đạo ở cảnh giới Dung Đạo mới có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp?
Chắc là Chu Kình có thể làm được nhưng phải dùng đến tất cả thủ đoạn, thậm chí là một chút may mắn.
Nhưng người thanh niên trước mặt…
Trời ơi! Như gặp phải ma vậy!
Hắn ta không thể tưởng tượng kiếm phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp lại đến từ tay một người trẻ tuổi 20 tuổi ở cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ 9.
Lúc này, những lão quái vật ẩn mình trong thâm cung của hoàng triều Bất Tử đều mở mắt ra với vẻ chấn động và khó tin nhìn xuống sân võ đạo Bất Tử.
Chu Kình càng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cảm xúc biến đổi mạnh.
Cũng chỉ đến lúc này thì mọi người ở sân mới hoàn hồn. Ban nãy lời mà Hồn Triếp khen Tô Minh không phải là lời nói đùa mà là thật.
Thậm chí, lời khen đó của Hồn Triếp còn hơi đánh giá thấp Tô Minh nữa.
“Cậu nhóc! Cậu chọc giận bổn tọa rồi”, Hồn Triếp nhìn Tô Minh, đôi mắt màu đen lộ ra sát ý và tàn bạo khiến người khác ớn lạnh. Hắn ta rất đau, đã lâu không bị đau như vậy, còn chưa nói đến việc bị chảy máu.
Tộc Cổ Ma coi việc chảy máu là nỗi sỉ nhục.
Đây là điều không được phép ở tộc Cổ Ma chứ càng không nói đến Hồn Triếp.
“Chọc giận anh? Tôi muốn phỉ nhổ vào mặt quá đấy. Bởi vì anh quá yếu khiến người ta thất vọng đó”, Tô Minh nhìn Hồn Triếp, nói.
Phải nói thế nào được nhỉ?
Tô Minh thật sự có chút thất vọng.
Thực lực của Hồn Triếp quả thật rất mạnh nhưng không hề mạnh như tưởng tượng của Tô Minh.
Chương 667: Sao yếu quá vậy!
Trên thực tế đấy cũng là điểm mạnh nhất của Hồn Triếp. Nhưng theo Tô Minh thì đó chẳng đáng là gì, Tô Minh mới có cảm giác đó.
Sự đáng sợ của năng lượng và sức mạnh cơ thể thì tộc Cổ Ma mới là đứng đầu, nhưng Tô Minh lại không khách sáo mà nói, bản thân mình có vẻ đáng sợ hơn.
Nếu như vậy mà Hồn Triếp còn không bị anh đè bẹp thì đúng là chuyện lạ.
Chỉ nói đến kiếm vừa nãy của anh.
Trên thực tế, chỉ dùng hơn hai tỷ cân sức mạnh thuần túy, kết hợp với quy luật không gian, không còn gì khác, những thứ khác đều vô dụng.
Mà đã phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp.
Tô Minh cảm thấy những gì mình nói đều là sự thật.
Nhưng đối với những người có mặt ở đó, những thứ lọt vào tai họ chấn động cỡ nào, nghĩ thôi cũng biết.
Tên này ngang nhiên cười nhạo Hồn Triếp.
Chuyện này…
Không cách nào mô tả được.
Rất nhiều người xem đã dọa đến nỗi suýt ngất đi.
“Nhóc con, chết đi cho tôi, Vu Ma Quyền!”, Hồn Triếp nổi giận, trợn to đôi mắt đen, khí tức trên người cuồn cuộn giống như sóng biển điên cuồng. Khí thế đó bùng nổ ra màu đỏ đen, khí tức bốc lên lớp lớp, lan ra đến đâu là xé toạc mọi thứ đến đó, phá hủy tất cả, ăn mòn toàn bộ. Đến khi khí tức bộc phát đến cực độ thì Hồn Triết đột ngột hét lớn lên và đấm ra một đấm.
Điều kỳ lạ là…
Không ngờ nắm đấm được tung ra lại đột ngột dãn ra.
Nắm đấm vốn dĩ đã rất lớn, giờ còn dãn nở ra với tốc độ mắt thường không thể nào nhìn rõ được.
Không chỉ dãn nở ra mà dường như nắm đấm còn biến thành kim loại.
Kim loại màu đen hòa cùng với máu thịt.
Chất chứa cảm giác lạnh lẽo, chết chóc thuần túy khiến người khác phải tuyệt vọng.
Chỉ trong chớp mắt, nắm đấm đó đã lớn đến đường kính mấy chục mét.
Nắm đấm đã đến trước mặt Tô Minh.
Mạnh!
Rất mạnh!
Cực kỳ mạnh!
Khi nắm đấm này được tung ra, đừng nói đến những người xem bình thường có mặt ở đó, đến cả Chu Kình cũng không chịu nổi mà phải lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn, bị sốc đến mức chân khí chạy loạn khắp người.
Tận sâu trong ánh mắt của Chu Kình là sự kinh ngạc và vui mừng.
Sự đáng sợ của Hồn Triếp còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Nắm đấm đó gần như có thể giết chết bất cứ võ tu nào có cảnh giới Dung Đạo từ tầng bốn đến tầng năm.
Chu Kình có thể chắc chắn, dù cho mình dùng hết những tuyệt chiêu thì chắc cũng không thể đỡ nổi nắm đấm đó, ít nhất thì cũng bị thương nặng đến gần chết.
Đạm Đài Chân Thương cũng đứng dậy, ánh mắt trầm tĩnh, đầy xa xăm cũng thoáng xáo động, dường như đang muốn ra tay cứu người.
Nhưng chính vào lúc đó…
Khi nhìn thấy Tô Minh đang sắp bị nắm đấm đó đấm trúng.
Thì đột nhiên…
“Hừm!”
Tô Minh hừ lên một tiếng.
Kiếm Vấn Thiên trong tay anh đột nhiên được giương lên.
Tô Minh lại xuất kiếm.
Chuyện này, có thể xảy ra sao?
Không ngờ Tô Minh còn xuất kiếm, muốn đỡ lấy đòn đó.
Một số cao thủ có tư duy ở đó đều không kiềm được mà thầm lẩm bẩm, cảm thấy Tô Minh khó hiểu.
Lúc nãy đúng là kiếm đó của Tô Minh đã có hiệu quả bất ngờ, đỡ được nắm đấm của Hồn Triếp, nhưng lúc này, nắm đấm của hắn ta đã mạnh hơn không biết bao nhiêu so với lúc nãy và còn là ở một đẳng cấp khác nữa.
Nhưng lúc này, Tô Minh vẫn xuất ra kiếm đó.
Người này chủ quan quá rồi nhỉ?
Đúng là muốn chết đây mà!
“Nực cười!”, Chu Kình không kiềm được, nở nụ cười tàn nhẫn, dường như hắn đã nhìn thấy được cảnh Tô Minh bị đập nát như tương.
Nhưng chính vào lúc đó.
“Rắc!”
Âm thanh giòn tan lại một lần nữa vang lên.
Cùng lúc đó, với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, nắm đấm cực lớn, trông có vẻ như không gì địch nỗi đó đã lập tức thu nhỏ lại.
Hơn nữa, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại còn có cả máu tươi văng ra.
Xương tay trắng bóc hiện rõ ra.
Vết chém đã ghim sâu vào trong.
“A…”, Hồn Triếp đau đớn thét lên thảm thiết, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại thì hắn ta cũng bay ngược về sau.
Hồn Triếp vừa lùi về sau vừa hét lớn: “Cậu… Cậu… Cậu”
Hồn Triếp thật sự đã kinh ngạc tột độ.
Vì lúc nãy, kiếm đó của Tô Minh mạnh hơn rất nhiều so với kiếm trước đó của anh.
Thì ra Tô Minh cũng đã kiềm chế thực lực của mình trước đó.
Anh cũng chỉ tùy tiện đánh chơi thôi.
Lúc này, khi Hồn Triếp hắn ta nghiêm túc thì Tô Minh mới nghiêm túc.
Chuyện này thật quá đáng sợ!
Hồn Triếp lạnh cả người.
Trong lòng bắt đầu có cảm giác lo sợ.
Trên thực tế, kiếm vừa nãy của Tô Minh vẫn chưa dùng đến quá nhiều sức.
Cũng chỉ mới dùng đến sức lực hai tỷ cân, cộng thêm quy luật không gian, ngoài ra còn thêm kiếm ý và sức mạnh ngưng tụ, phải rồi, còn thêm cả Sinh Tử Nhị Khí nữa.
Còn về Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Kiếm Nhị Thập Đại Phong Bạo các thứ thì đều chưa dùng đến.
Sau đó, kết quả đã thế rồi!
Tô Minh hơi cạn lời, tên Hồn Triếp này yếu quá vậy? Chưa gì hết mà đã bị mình hạ gục rồi sao? Thật vô vị quá!
Trên thực tế, Tô Minh không hề biết Hồn Triếp thật sự không yếu mà ngược lại, hắn ta cực kỳ mạnh. Danh tiếng của hắn ta và danh hiệu đệ nhất Cổ Vương đều là thật một trăm phần trăm.
Nhưng bản thân Tô Minh thật sự quá khác người.
Không nói những thứ khác, chỉ nói đến sức lực thuần túy vượt qua hai tỷ cân đó thì đã khác người đến mức không chấp nhận được rồi, hai tỷ cân là khái niệm thế nào chứ?
Huống hồ gì, kiếm Vấn Thiên lại còn là bảo vật linh thiên của hỗn độn nữa.
Hồn Triếp trúng hai kiếm mà không bị biến thành hư vô, chỉ lộ xương tay trắng toát và nắm đấm bị phụt máu, vậy thì cũng đã là một nhân vật rất cừ rồi. Nếu đổi lại là Chu Kình thì sao? Nhất định sẽ biến thành hư vô ngay.
Lúc tất cả mọi người đều sốc đến mức tự kỉ, sốc đến mức lặng thinh, sốc đến mức mắt run lên.
Tô Minh đột ngột ngẩng đầu lên, hét lớn: “Cút xuống đi!”
Đồ rác rưởi mà cũng muốn đứng trên cao nhìn xuống, muốn chiến đấu với anh sao?
Dũng khí từ đâu ra thế?
Tô Minh vừa mới thốt ra ba chữ: “Cút xuống đi!”
Thì lập tức...
Thần thông không gian “Không Gian Trọng Lực” vừa mới lĩnh hội được đã được dùng đến.
Chớp mắt…
Hồn Triếp chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh đáng sợ cực lớn, không cách nào kháng cự được, giống như cánh tay của cự ma viễn cổ bỗng chốc tóm lấy chân, không cho hắn ta cơ hội chuẩn bị mà đã kéo người xuống dưới với sức mạnh hủy diệt.
Không chỉ có như vậy, trên không trung, còn có sức mạnh như bị thần núi trấn áp, cố ép từ trên đầu hắn ta xuống phía dưới.
Cơ thể của Hồn Triếp nhất thời mất kiểm soát, giống như một viên đá lớn bị rơi xuống.
“Ầm!”
Rơi xuống dưới, đập mặt xuống đất, mặt mày lấm lem.
Cả Hoàng Thành đều rung lắc mạnh.
Cùng lúc đó, thậm chí không có ai nhìn thấy rốt cuộc Tô Minh đã làm gì.
Dù sao thì Tô Minh cứ như ảo giác, vào lúc Hồn Triếp rơi xuống thì anh đã đứng trước mặt Hồn Triếp rồi.
Cả quá trình, từ khi Tô Minh hét “cút xuống đi” đến khi Hồn Triếp cút xuống, và Tô Minh đến trước mặt hắn ta tổng cộng chỉ chưa đến nửa nhịp thở.
Chương 668: Vu Thần Bất Diệt Thân
“Bụp!”
Lúc mặt đối mặt với Hồn Triếp, Tô Minh đã đánh ra ngay một đấm.
Sở trường của người của tộc Cổ Ma là sức mạnh và cận chiến, mà Tô Minh thì còn hơn thế nữa.
Dùng thứ sở trường mà đối thủ thích để làm đối phương đau đớn, anh không sợ đối thủ không phục.
Đương nhiên, sức mạnh nắm đấm của Tô Minh rất đáng sợ, hơn nữa, Tô Minh còn dùng đến thần thông mới lĩnh hội được trong quy luật không gian tên là “Thúc Đẩy”.
Mặc dù “Thúc Đẩy” chỉ là một thần thông không gian nhỏ nhưng đối với Tô Minh mà nói thì nó đặc biệt hữu dụng.
Vì thần thông không gian này có tác dụng tạo thành quán tính của các phương thức tấn công như quyền, kiếm, chưởng, trảo, thông qua việc lợi dụng sự chuyển động trong không gian, từ đó gia tăng tốc độ tấn công lên mấy lần, thậm chí là mấy chục lần.
Tất cả mọi người đều biết, nếu như sức mạnh của đòn tấn công không thay đổi, vậy thì tốc độ của đòn tấn công càng đáng sợ thì uy lực của nó sẽ càng lớn.
Dù sao thì thứ mà tốc độ mang lại là quán tính đáng sợ.
Dưới sự thúc đẩy của lực quán tính đó, nắm đấm của Tô Minh rõ ràng rất đáng sợ.
Đây là lần thử đầu tiên của Tô Minh, hơn nữa, anh còn phải cân nhắc mức độ của lực đẩy mà nắm đấm của mình có thể chịu đựng được, nếu không thì sẽ càng đáng sợ hơn.
Theo tính toán của bản thân Tô Minh, sức tấn công của nắm đấm này có lẽ có thể sánh ngang với đòn tấn công của sức mạnh thuần túy năm tỷ cân của võ tu.
Nhưng dù cho là như vậy thì nắm đấm đó cũng đã đánh thẳng lên đầu của Hồn Triếp…
Hồn Triếp bay ra xa.
Trong lúc hắn ta bay ra, cái đầu to và xấu xí đó đã toác ra, nát vụn… Máu, sọ, xương mặt, đều nát vụn hết, cảnh tượng đó rất đáng sợ.
Gần như toàn bộ cái đầu của Hồn Triếp đã bị đập nát.
Sau một nhịp thở.
Hồn Triếp mới miễn cưỡng dừng lại ở cách đó hơn một ngàn mét.
Sau đó, trước hàng vạn ánh mắt kinh ngạc, không dám tin đó là sự thật…
“Chậc chậc!”
Không ngờ Hồn Triếp vẫn chưa chết.
Mà bên trong cổ lại xáo động và mọc ra một cái đầu khác.
Cảnh tượng đó thật sự không khác gì ma quỷ.
Đến cả Tô Minh cũng ngây ra khi nhìn thấy.
“Thú vị, tộc Cổ Ma thú vị đấy!”, Tô Minh thầm nghĩ. Có điều, anh không hề lo Hồn Triếp sẽ bất tử, vì anh có thể cảm nhận rất rõ là sau khi Hồn Triếp mọc ra cái đầu khác, khí tức của hắn ta đã có dấu hiệu suy yếu đi, mặc dù hắn ta đã nhanh chóng che giấu điều đó.
Nhưng cũng đủ để chứng minh, chiêu mọc ra lại đầu mới này cần phải tiêu hao thứ gì đó.
Không phải là vô cùng vô tận.
“Mật pháp Vu Thần Vĩnh Hằng của tộc Cổ Ma trong truyền thuyết!”, Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm, khuôn mặt hoàn hảo có vẻ hơi nặng trĩu.
Mật pháp Vu Thần Vĩnh Hằng mà tộc Cổ Ma có được từ Vu Tộc là thứ rất nổi tiếng.
Có điều, rất nhiều năm trở lại đây, phía hoàng triều Bất Tử cũng chỉ nghe nói đến nó, chưa từng tận mắt nhìn thấy người nào của tộc Cổ Ma có thể thi triển được phép thuật này. Rõ ràng, dù cho có phép thuật này thật thì cũng không phải là người nào đó của tộc Cổ Ma có thể luyện thành được, thậm chí theo như phía hoàng triều Bất Tử suy đoán thì cả tộc Cổ Ma cũng không có mấy ai có thể luyện thành công.
Giờ thì họ đã được chứng kiến rồi.
Hồn Triếp không hổ danh là Hồn Triếp.
“Tô Minh nguy hiểm rồi đây!”. Tận sâu trong đôi mắt của Đạm Đài Chân Thương thoáng qua nét tiếc nuối. Lúc nãy ông ta còn đang mong chờ Tô Minh sẽ đánh bại, thậm chí là giết chết Hồn Triếp nữa cơ. Nếu như anh thật sự làm được thì… Đấy sẽ là thần uy cỡ nào?
Đáng tiếc…
Thật sự rất đáng tiếc, không ngờ Hồn Triếp lại biết Vu Thần Vĩnh Hằng, chuyện này cũng chẳng khác sao chép lại là mấy.
“Tên nhóc loài người kia, mày thật sự đã khiến bản tọa tức giận rồi, bản tọa đảm bảo sẽ xé mày ra thành từng mảnh. Gừ… Vu Thần Bất Diệt Thân!”. Đột nhiên, Hồn Triếp hét lớn lên.
Lập tức, cơ thể to lớn và xấu xí đó của hắn ta bắt đầu biến động.
Tiếp đó, những luồng khí màu đen giống như có linh hồn đang tự kết nối và xây dựng, tạo ra một trận pháp Vu Tộc, sau đó, chúng nhập vào trong cơ thể của Hồn Triếp, hình thành những đường chỉ màu đen trên cơ thể hắn.
Còn khí tức của Hồn Triếp thì cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ, vô tận, dày và cổ.
Không gian xung quanh, kể cả hư không lẫn chân không đều bắt đầu đổ sập, biến thành hỗn độn hư vô, các pháp tắc đại đạo cũng bắt đầu bị đẩy lùi.
Rất rõ ràng, không gian xung quanh, không gian của thế giới rộng lớn lại không chứa nổi Hồn Triếp lúc này.
“Bụp, bụp, bụp…”. Trên sân võ đạo, cả tỷ người đều như bị ép đến ngạt thở, tay chân bủn rủn, tiếng thốt lên thất thanh vì kinh sợ đến cực độ không ngừng vang lên.
Khí tức trên người Hồn Triếp càng lúc càng mạnh.
Sức mạnh vô địch.
“Đáng chết thật! Vu Thần Bất Diệt Thân sao? Sao hắn ta có thể tu luyện thành công được? Vậy chẳng phải đã trở thành bất bại rồi sao?”. Mặt của Đạm Đài Chân Thương giật nhẹ, ông ta muốn chửi tục.
Nếu như ông ta nhớ không nhầm thì Vu Thần Bất Diệt Thân là bí pháp trấn tộc của tộc Cổ Ma.
Cũng là bí pháp mạnh nhất mà tộc Cổ Ma lấy được từ Vu Tộc.
Nhưng nghe nói muốn luyện thành bộ bí pháp này thì phải trả giá rất đắt…
Đạm Đài Chân Thương có thể khẳng định trong cả ngàn năm nay, tộc Cổ Ma chưa từng có ai luyện thành, thậm chí, đến cả người luyện cũng không có.
Nhưng bây giờ…
Chuyện này là thế nào?
Vu Thần Vĩnh Hằng và Vu Thần Bất Diệt Thân.
Chuyện này quả thật quá khủng khiếp mà.
“May… May quá…”, Chu Kình rụt đầu lại, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, trong lòng sung sướng vô cùng.
May mà bản thân không ứng chiến.
Nếu không thì chẳng phải sẽ bị Hồn Triếp giết ngay hay đánh như bao cát sao?
Hồn Triếp đáng sợ đến mức đó, căn bản không nên xuất hiện trên thế giới này.
Đừng nói đến thế hệ trẻ mà cả hoàng triều Bất Tử cộng thêm mấy lão tiền bối thì chắc cũng không có được mấy ai có thể giết chết được Hồn Triếp của bây giờ.
Ngươi còn là thế hệ trẻ, như thế chẳng phải hiếp người quá sao?
Chương 669: Mới 20 tuổi mà thôi
“Tô Minh, chết đi!”, đương nhiên, sau sự rùng mình và vui mừng không gì sánh được, chính là cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Không phải anh giỏi lắm sao? Không phải là thứ bá đạo, cường thế lắm sao? Không phải là yêu nghiệt quá sức tưởng tượng? Không phải làm Chu Kình tôi mất mặt sao? Không phải vừa nãy còn ung dung ép đánh Hồn Triếp sao?
Có gan thì tiếp tục đi!
Rất nhanh sau đó.
“Ầm!”
Đột nhiên, khí tức của Hồn Triếp cuối cùng tích tụ đến cực điểm, hắn ngước mắt lên nhìn về phía Tô Minh với nửa con mắt, đôi mắt đen láy đã biến thành màu đỏ thẫm bùng cháy...
Hồn Triếp lại tung ra một quyền nữa.
Lần này, nắm đấm ở giữa không trung vẫn là khuếch đại cực hạn.
Tựa như một bức Ma Sơn của núi Thái Sơn đè nặng.
Nhưng, điểm khác biệt là lần này, nắm đấm của hắn ta rõ ràng không bình thường, tạo cho người ta một loại cảm giác tròn trĩnh, không chút khe hở, hơn nữa, cảm giác còn cứng chắc hơn cả loại kim loại cứng nhất thế giới.
Phía trên nắm đấm có các luồng khí màu đen, trong quá trình nắm đấm tiến về phía trước, các luồng khí kia gợn lên một luồng sáng thần bí một cách rõ ràng.
Trong quá trình nắm đấm di chuyển về phía trước, khí tức không bị rò rỉ quá nhiều.
Nhưng vào lúc này, trên sân võ đạo Bất Tử, có đầu óc vô số người sắp nổ tung rồi, hít thở không thông!
Ngay cả khi chỉ là đánh hơi được một chút xíu khí tức của nắm đấm thôi, họ đã có cảm giác tuyệt vọng muốn tự sát rồi.
Cực mạnh!
Thậm chí còn đáng sợ hơn việc sắp nổ tung của một trăm tầng ngưng tụ lại với nhau.
“Tô Minh, tránh đi! Mau tránh đi!”, Đạm Đài Vô Tình hét lên, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kinh hoàng cùng lo lắng.
“Tránh đi!”, Đạm Đài Chân Thương cũng hét lên, giọng nói trịnh trọng.
Theo hai cha con bọn họ, nếu Tô Minh muốn tránh né thì cũng được, vì suy cho cùng, trước đó, khả năng khống chế quy luật không gian được Tô Minh thi triển ra khá thâm sâu.
Tô Minh muốn trốn, tốc độ đủ nhanh thì vẫn rất nhẹ nhàng.
“Có chút thú vị, nhưng tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng mà!”, dường như Tô Minh không nghe thấy tiếng hét của Đạm Đài Chân Thương và Đạm Đài Vô Tình, ngược lại, lộ ra vẻ thích thú, nóng lòng muốn thử.
Đột nhiên…
Anh không tiến mà rút lui.
Đồng thời cũng giơ nắm đấm lên…
“Ầm!”
Một quyền tung ra, gọn gàng dứt khoát.
Hướng mặt lên.
Không chút do dự.
Cảnh tượng này…
Chết tiệt!
Cảnh tượng trước mặt như bị đóng băng.
Quá kinh người!
Thật quá sức tưởng tượng!
Đây... đây... đây là loại dũng khí gì mới dám đối quyền với Hồn Triếp vào lúc này chứ? Não bị úng nước rồi sao?
“Không!”, Đạm Đài Vô Tình run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vô thức lấy tay che miệng mình, từ tận đáy lòng dâng lên một tia tuyệt vọng lạnh lẽo.
Cũng chính vào lúc này….
“Ầm!”
Hai quyền đấm đối chọi nhau giữa không trung.
Trong chốc lát.
Có thể thấy rõ, nắm đấm, cánh tay,... của Tô Minh đều bắt đầu nứt ra.
Máu tươi chướng mắt.
Xương tay kêu rắc rắc.
Rất tàn nhẫn!
Đồng thời, bước chân của Tô Minh không ngừng lùi lại về phía sau.
Mà quyền đấm của Hồn Triếp không hề hư hao.
Nhưng, bản thân Hồn Triếp cũng đã lùi lại ba bước.
“Đúng là một bất ngờ thú vị!”, trong quá trình Tô Minh lùi về sau, anh chẳng hề hoảng sợ mà còn tỏ ra vui mừng.
Vữa nãy anh đều đã “Thúc đẩy” đến cực hạn, uy lực của một đấm gần đạt tới sáu tỷ cân sức mạnh thuần túy mà người tu luyện võ đạo toàn lực xuất ra rồi sao?
Hơn nữa, còn dung hợp Sinh Tử Nhị Khí và kiếm ý, đúng vậy, ngay cả kiếm ý cũng đã dung hợp vào trong công kích của quyền ấn.
Một quyền này, đương nhiên là cực mạnh, nhưng nắm đấm của Hồn Triếp vẫn như cũ, không chút tổn hại, chỉ là bị lùi lại mấy bước.
Bản thân đã thua một cấp.
Rất tốt!
Hồn Triếp này, thật đúng là danh bất hư truyền.
Nếu vừa rồi một quyền này của bản thân mà đánh trúng người Chu Kình, thì một trăm Chu Kình cũng thành tro tàn rồi, cũng chẳng trách đối diện với Hồn Triếp, Chu Kình liền oán giận như vậy, dũng khí ứng chiến đều trở nên vô dụng.
Cuối cùng cũng có một đối thủ xứng tầm, không nhàm chán nữa rồi.
Lúc này.
Xung quanh, trên sân võ đạo, lại là ngưng kết trong hóa đá, hóa đá trong ngưng kết…
Dường như tất cả mọi người đều ngây người đến mức tim ngừng đập rồi.
Bọn họ đã nhìn thấy gì?
Quyền đối quyền.
Tô Minh lại vẫn chưa chết?
Mặc dù, Tô Minh đã bị thương, kém Hồn Triếp một cấp, nhưng anh vẫn chưa chết, chưa trực tiếp hóa thành hư vô, là... là... là họ đã gặp phải ma, gặp phải quỷ thần rồi sao?
Nhìn xem, ngay cả đám lão quái vật siêu cấp ẩn thân trong chốn thâm sâu hoàng cung của hoàng triều Bất Tử kia, lúc này, cũng trợn tròn hai mắt, không thể lý giải nổi.
Cùng lúc đó, bước chân lùi về sau của Tô Minh vừa dừng lại, xương tay gãy nát, da thịt nát vụn kia,... đã khôi phục lại nguyên vẹn, lại là một cảnh tượng quỷ dị khác.
“Thằng nhóc con người, mày mạnh thật đấy, nhưng đáng tiếc, mày thì có thể tiếp được mấy quyền của bổn tọa chứ!”, Hồn Triếp gầm lên, trong giọng nói đầy sát khí và kính trọng.
Càng là kính trọng thì lại càng muốn giết Tô Minh, bởi vì, sự tồn tại của Tô Minh, là mối uy hiếp tiềm ẩn đối với toàn tộc Cổ Ma.
Phải biết rằng, Tô Minh chỉ mới 20 tuổi!
Mới 20 tuổi mà thôi!
Điểm này, chết cũng không thể xem nhẹ!
Quá đáng sợ rồi!
“Tiếp được mấy quyền của anh? Hồn Triếp, nếu tôi nói với anh, một quyền vừa rồi đấu với anh vẫn chưa phải một quyền toàn lực của tôi, anh có tin không?”, Tô Minh nhìn Hồn Triếp cân nhắc.
Người của tộc Cổ Ma này, thật ấu trĩ.
Đến bây giờ, cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.
“Ha ha ha ha... ha ha ha ha ha ha... tên nhóc loài người! Khoác lác như vậy, mày tự tin lắm sao? Nếu như vẫn chưa dùng hết toàn lực, vậy thì, lấy một quyền mày dùng toàn lực ra cho bổn tọa xem thử đi! “, Hồn Triếp sững sờ.
Vô cùng khinh thường!
Thành thật mà nói, sức mạnh của Tô Minh, quả thực khiến hắn rùng mình, thậm chí còn có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, nhưng...
Sức mạnh của Tô Minh có mạnh đến đâu, cũng không chịu được sức phòng ngự tuyệt đối của hắn.
Dưới sự phòng ngự tuyệt đối, sức mạnh từ quyền đấm của Tô Minh không thể xâm nhập vào cơ thể hắn ta, bị lớp bên ngoài của nắm đấm chặn lại.
Cho dù đấu một vạn quyền đấm, Hồn Triếp hắn cũng đứng ở thế bất khả chiến bại.
Sau đó, tiếng cười lớn của Hồn Triếp vừa thốt ra, đột nhiên lại có một tiếng gầm khác vang lên, hắn giơ tay lên.
Lại một quyền!
Chương 670: Cứu tôi
Quyền đấm di chuyển.
“Ầm!”
Vạn vật như đứng yên, sự sống và cái chết đang diễn ra.
Đạo vận quy ẩn, quy luật thành không.
Một quyền xuất ra, toàn đất trời, toàn không trung, toàn bộ bên trong tâm thần như thể chỉ có một quyền đấm đó!
Quá mạnh rồi!
Đồng thời khi quyền đấm di chuyển, hàng vạn linh mạch trên dưới toàn hoàng triều Bất Tử đang than khóc, kêu gào, giống như sắp bị vỡ tan.
Một quyền này, dùng lực nhiều hơn.
Đường đen phía trên quyền đấm kia, trở nên sáng hơn, sắp bốc cháy.
“Đáng chết! Tô Minh khinh suất, quá khinh suất rồi! Rốt cuộc thằng bé nghĩ gì vậy chứ?”, sắc mặt Đạm Đài Chân Thương càng thêm ngưng trọng, ông ta càng thêm lo lắng, khí tức toàn thân cũng bắt đầu du tẩu, như thể sắp ra tay.
Mà Đạm Đài Vô Tình, trên mặt sớm đã trắng bệch không còn một giọt máu.
Cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình.
Điên rồi!
Trong chớp mắt.
Có thể thấy rõ, Tô Minh vẫn không tiến mà lui.
Đòn đó mạnh đến nỗi khiến người ta nôn ra máu.
Hơn nữa, vẫn là tung quyền như cũ.
Đạm Đài Vô Tình cũng muốn “khẩu nghiệp” rồi!
Tô Minh! Anh phách lối, bá đạo thì cũng phải có giới hạn chứ, rõ ràng là có chiêu thức mạnh hơn, vũ khí mạnh hơn… có thể sử dụng, tại sao lại không dùng chứ?
Cái khác không nói, kiếm Vấn Thiên - Linh Bảo Hỗn Độn đâu? Còn cả bia Huyền Diệu nữa?
Sao lại không dùng?
Sao cứ phải đấu quyền với Hồn Triếp làm gì cơ chứ?
Bị bệnh gì vậy? Bị bệnh “muốn tìm đường chết” sao?
Đạm Đài Vô Tình lo lắng công tâm, cổ họng có chút ngưa ngứa, vừa tức vừa lo, vậy mà lại nôn ra máu thật rồi.
Trong nháy mắt.
Quyền đấm kia của Tô Minh và quyền đấm của Hồn Triếp sắp va chạm.
Cũng mãi đến lúc này, Hồn Triếp vốn dĩ tràn đầy tự tin, bá đạo đắc ý, lại có linh cảm không hay không giải thích được. Bỗng nhiên, một loại cảm giác nguy hiểm, cảm giác nguy hiểm truyền đến từ nắm đấm của bản thân.
Lóe lên trong đầu.
Hồn Triếp có chút ngu người, sao có thể? Đúng là gặp phải ma thật rồi!
Ảo giác? Hồn Triếp tự hỏi chính mình? Nhưng loại cảm giác nguy hiểm dị thường kia rất rõ ràng, thật... thật sự không giống ảo giác mà!
Thậm chí Hồn Triếp cũng muốn thu quyền lại trong vô thức.
Nhưng lúc này, hắn ta muốn thu quyền về thì cũng đã không kịp nữa rồi.
Nhận thức nguy hiểm của Hồn Triếp là đúng, một quyền này của Tô Minh, lại không giống lúc trước nữa rồi!
Không chỉ có sức mạnh vượt hai tỷ cân, không chỉ là “thúc giục sức mạnh”, không chỉ là kiếm ý tăng thêm, không chỉ là sức mạnh ngưng tụ.
Mà điều quan trọng nhất nhất nhất nhất là, trong quyền đấm này của Tô Minh, đã thêm vào bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa.
Đúng vậy, dưới “Vu Thần Bất Diệt Thân”, quyền đấm của Hồn Triếp, có khả năng phòng thủ gần như tuyệt đối.
Nhưng, mọi thứ đều có ngoại lệ.
Phòng thủ tuyệt đối có thực sự là không kẽ hở?
Thật sự có thể chống chọi được bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa sao?
Một lát sau.
Ầm!
Hai quyền va chạm vào nhau.
Trong nháy mắt, từ điểm giao nhau của hai cú đấm, chung quanh chấn động gợn sóng hủy diệt, bất cứ nơi nào, bất kể là không gian, thời gian, quy luật, đạo vận, sức mạnh tự nhiên, thuộc tính nguyên tố,… toàn bộ đều bị chôn vùi thành hư vô, ngay cả Hỗn Độn cũng không thể tồn tại.
Gợn sóng hủy diệt kinh hoàng kia gần như san bằng toàn sân võ đạo Bất Tử, may mà trong hoàng cung, có lão quái vật siêu cấp ẩn tàng cùng lúc tế Đình Vận Cương Trảo của hoàng triều Bất Tử ra, mới khiến toàn bộ hoàng triều Bất Tử và sân võ đạo tránh được trận phá hủy này, cũng coi như là đã cứu được tính mạng của hàng chục tỷ con người tu luyện võ đạo đang có mặt kia.
Đương nhiên…
Điều này không quan trọng!
Mà quan trọng là…
Khi toàn quyền va chạm, ở hiện trường, hàng chục tỷ con mắt đều giãn nở nhanh chóng thành khối cầu nứt toác, thậm chí, còn bao phủ bởi những tia máu không thể tin được.
Tất cả mọi người đều quả quyết cho rằng, hai quyền va vào nhau này, Tô Minh ít, ít, ít, ít nhất cũng phải bị thương nặng, cánh tay cũng bị xé thành nhiều mảnh, đây đều là những đánh giá dè dặt nhất rồi, đa số mọi người đều cho rằng cả người Tô Minh đều sẽ hóa thành hư vô.
Nhưng trước mắt…
Tô Minh chỉ là lùi vài bước.
Sau đó.
Không có sau đó!
Nguyên vẹn không chút tổn hại.
Ngược lại là Hồn Triếp, bí pháp “Vu Thần Bất Diệt Thân” mà hắn ta thi triển kia nhìn có vẻ là hoàn toàn vô địch, thân thể phòng ngự tuyệt đối, nhưng… không ngờ lại bắt đầu bị xé rách!
Đặc biệt là trên bàn tay vừa đấu quyền kia, khe hở rạn nứt, toác ra.
Độ khuếch đại bỏng mắt rướm máu.
Hiệu quả thị giác, thực sự bùng nổ.
“Cái gì!”, Đạm Đài Chân Thương bỗng nhiên gầm lên, gần như bị sốc, huống chi là những người khác đang có mặt ở hiện trường chứ.
Nhìn Đạm Đài Vô Tình xem, khuôn mặt xinh đẹp kia đỏ bừng như trái anh đào vì quá phấn khích.
Chỉ có Chu Kình là lắc đầu, đầu sắp bị lắc đến rơi ra rồi!
Có chết cũng không tin rằng cảnh trước mắt này là sự thật.
Trong không gian yên tĩnh, thấy Chu Kình dùng tay dụi mắt mãnh liệt, thiếu chút nữa đem hai con mắt vò nát luôn rồi.
“A a a a...”, lúc này, Hồn Triếp lùi nhanh về phía sau, toàn thân bắt đầu bị nứt toác, kêu lên đau đớn, khuôn mặt xấu xí đáng sợ bắt đầu biến sắc, cùng lúc hét lên, những đường nứt đẫm máu trên cơ thể hắn ta như đang cố gắng chữa lành, nhưng lại không thể, bởi vì, giữa những đường nứt đẫm máu đó, có Lưu Hỏa...
Đó là bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa đã tràn ngập trong cơ thể Hồn Triếp.
“Mày... mày...”, Hồn Triếp nhìn Tô Minh chằm chằm trong tuyệt vọng và kinh hãi, bộ mặt dữ tợn đang muốn nói gì đó.
Tô Minh lại yên lặng nhìn chằm chằm Hồn Triếp, trong lòng có chút mong chờ.
Mong chờ xem thử Hồn Triếp còn thủ đoạn và loại bí pháp thần thông gì mà có thể loại trừ bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa trong cơ thể, sau đó khôi phục thương thế, tiếp tục cho mình một chút bất ngờ đáng kinh ngạc nào không.
Làm không ổn thì vẫn có thể qua hai chiêu nữa.
Song…
Tô Minh nghĩ nhiều rồi!
Sau đó, trong vòng một phút đồng hồ, Hồn Triếp giống như phát điên vậy, dùng sức đấm vào lồng ngực của chính mình, hòng thông qua loại phương thức này cố ép bản thân nôn ra máu, dẫn bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa ra.
Hiệu quả không tốt!
Sau đó lại uống rất nhiều dược hoàn to lớn chưa từng thấy qua, vẫn không có tác dụng.
Bức đến cuối cùng, trong tay Hồn Triếp xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, cầm thanh kiếm sắc bén hướng về phía sâu trong người mình, tựa hồ như muốn thông qua loại phương pháp thô bạo này chặt đứt bán bộ Thái U Hỗn Độn Hỏa trong cơ thể mình, đương nhiên hắn ta cũng là nghĩ nhiều rồi.
“Ahhhhh...”, tiếng hét đau đớn của Hồn Triếp, sợ hãi giãy giụa, càng lúc trở nên dữ dội hơn.
Người xem đều thấy mà kinh hãi!
“Loài người tạp chủng, rốt cuộc mày đã rót loại lửa gì vào trong người của bổn tọa?”, Hồn Triếp cuối cùng cũng sợ hãi đến cực điểm, bởi vì hắn ta cảm nhận được thần chết rất nhanh sẽ giáng lâm, giống như đã nhìn thấy cánh cửa của địa ngục, toàn thân hắn ta nhúc nhích, máu me đầm đìa, nhìn chằm chằm Tô Minh, rống lên: “Cứu tôi! Cứu tôi!”
Tô Minh lại dửng dưng.
Vốn là trận đấu sinh tử.
Vốn là ngươi chết ta sống.
Cứu anh?
Nếu bây giờ đổi lại người có thể cứu là Hồn Triếp, hắn ta sẽ cứu mình sao?