-
Chương 646-650
Chương 646: Huyết mạch song đế và chín lần luân hồi
Những người có mặt ở đây đều như biến thành kẻ ngốc.
Nhị Phó Điện Chủ cũng hóa đá, còn đám Trần Ngu Lễ như nín thở.
Đạm Đài Vô Tình là người có hiểu biết rộng và vô cùng thần bí nhưng lúc này cũng không kìm nổi mà nhìn về phía Tô Minh, đôi mắt đẹp lóe sáng.
“Côn Thương! Phải bình tĩnh! Cậu vẫn chưa thua mà! Chỉ là tạm thời bị khống chế thôi! Cậu đã quên huyết mạch của mình rồi sao? Huyết mạch song đế cơ mà? Cậu đã dùng đến chưa? Còn có thần hồn vô cùng mạnh với chín lần luân hồi, cậu đã dùng đến chưa? Những thứ này cậu chưa dùng đến thì cậu đâu có thua? Cố gắng lên”.
Lúc này, Côn Thương gần như sắp sụp đổ và bước vào trạng thái nhập ma thì đột nhiên bên tai văng vẳng giọng nói của ông lão Côn U.
Chấn động!
Nhập tâm ý!
Côn Thương ngay lập tức trấn tĩnh lại, tâm ý cũng nhanh chóng được khôi phục.
Đúng vậy!
Mình làm gì đã thua!
Mình vẫn còn hai chiêu bài siêu cấp mà!
Một là huyết mạch!
Một cái nữa là thần hồn!
Hai cái này có thể giúp mình lật ngược tình thế.
Tô Minh có mạnh đến đâu thì lẽ nào còn mạnh hơn cả huyết mạch và thần hồn của mình sao?
Hơn nữa, huyết mạch và thần hồn không phải là chân khí hay xác thịt thông thường. Kể cả có thần bia bảo vật thì cũng không thể chắn được đòn tấn công đầy uy lực của huyết mạch hư vô? Và càng không thể chặn được đồn tấn công của thần hồn?
Côn Thương đột nhiên cười lớn. Nụ cười đầy tàn nhẫn và vẻ tự tin.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, hét lớn: “Nói theo cách của anh thì ban nãy chỉ là khởi động thôi. Tiếp theo mới là thật này! Tôi chuẩn bị cho anh hai niềm vui bất ngờ! Anh đoán xem đó là gì?”
“Huyết mạch song đế và thần hồn chín lần luân hồn”, Tùy Y Nhân đứng trên sân thủy tinh hét lớn.
Người khác không nhìn ra nhưng cậu ta có thể nhìn ra bảy tám phần.
“Khó rồi đây!”, Tùy Y Nhân quét nhìn Tô Minh một lượt. Mặc dù Tô Minh khiến cậu ta khó có thể nhìn thấu, thậm chí cảm nhận có chút nguy hiểm nhưng Tùy Y Nhân nghĩ rằng, trong tốp thanh niên không có ai có thể chống lại huyết mạch song đế và thần hồn chín lần luân hồi.
“Tiếc thật! Nếu như không gặp phải Côn Thương thì có lẽ anh sẽ trở thành trụ cột trong lứa thanh niên chăng?”, ánh mắt Tùy Y Nhân nhìn Tô Minh với vẻ phức tạp, trong lòng thấy có chút tiếc nuối. Trên thực tế, cậu ta muốn chiến đấu với Tô Minh một hiệp nhưng xem ra không còn cơ hội nữa rồi.
Một lát sau, đột nhiên Côn Thương thu lại khí tức trên người mình.
Toàn thân Côn Thương trở nên tĩnh lặng hơn, cảm giác như đang tụ khí, cảm giác lành tính hơn rất nhiều.
Nhưng càng như vậy thì càng cho người ta cảm giác giông tố trước mưa bão.
“Ố?”, Đạm Đài Vô Tình cũng phần nào cảm nhận được sự nguy hiểm của Côn Thương. Cô ta không kìm nổi mà hét lớn: “Tô Minh! Cẩn thận!”
Đúng lúc này…
“Song đế hội tụ! Huyết mạch thăng thiên! Trấn áp cho ta!”, Côn Thương hét lớn.
Hắn nhướn mày, nhìn Tô Minh với vẻ vô tình, bá đạo và khinh bỉ, dường như đây là đôi mắt của một vị Đại Đế nhìn xuống dân thường.
Ánh mắt đầy vẻ trấn áp, dường như nhìn một cái là có thể nghiền nát Tô Minh.
Đồng thời lúc này khí tức cũng thể hiện một cách rõ ràng.
Một luồng khí tức nhợt nhạt.
Một luồng khí tức màu xanh.
Hai khí tức này chồng chéo lên nhau rồi hòa vào làm một.
Luồng ánh sáng được phát ra từ khí tức đó khóa chặt Tô Minh.
Lúc đó, tất cả mọi người cảm giác như huyết mạch trong người mình đang sục sôi, thần hồn không ngừng run rẩy. Họ đều không kìm chế được mà như kiểu đứng không vững.
Ngay cả một số di chủng thời tiền sử được nuôi dưỡng trong liên minh Hoang Thần lúc này cũng không ngừng gào thét như gặp phải cái gì khủng khiếp lắm.
Trên bầu trời, những luồng ánh sáng đại đạo tản ra.
Nhất thời mặt trời như né tránh, bầu trời rơi vào trạng thái hỗn độn.
Đừng nói là thành Hoang Thần mà ngay cả thế giới Đại Thiên lúc này cũng có rất nhiều cường giả cảm nhận được.
“Huyết mạch song đế, hơn nữa còn khống chế được hoàn toàn rồi”, Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm, đôi mắt đẹp toát lên vẻ ngưng trọng.
“Khá khen cho huyết mạch song đế, hơn nữa còn kết hợp hoàn hảo như vậy nữa”, Nhị Phó Điện Chủ có chút run rẩy, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ chấn động và kích động, dường như bà ta cảm thấy may mắn khi trong đời có thể nhìn thấy cảnh này.
Đúng vậy!
Trên thực tế, lão quái vật như Nhị Phó Điện Chủ qua hàng tỷ năm đúng là tận mắt được nhìn thấy Đại Đế.
Cũng chính vì từng gặp Đại Đế nên mới biết được sự khủng khiếp của Đế Huyết, mới biết được sự kiêu ngạo của Đế Huyết.
Người bình thường muốn khống chế được một loại Đế Huyết đã là khó như lên trời.
Vậy mà khống chế được hai loại thì không thể nào.
Bởi vì Đế Huyết kiêu ngạo làm sao muốn dung hòa cùng một loại Đế Huyết khác?
Cũng chính vì vậy mà trước đó bà ta nghe nói có tin đồn rằng Côn Thương kết hợp được huyết mạch song đế thì bà ta chỉ bán tín bán nghi.
Nhưng hiện giờ đúng là tận mắt nhìn thấy thật!
Quá kinh khủng!
“Liên minh Hoang Thần có được thiên tài như này thì đúng là nắm bắt được vinh quang 30 triệu năm rồi”, Nhị Phó Điện Chủ cảm thán, nói. Bà ta cảm thấy, có một thiên tài như Côn Thương thì liên minh Hoang Thần chắc chắn sẽ không lụi bại trong 30 triệu năm tới.
“Đây là lý do mà bốn chủng tộc lớn trong liên minh Hoang Thần có thể trường tồn bất bại”, Tần Thanh Càn thở dài, nói với thần sắc phức tạp.
Tần Lưu Ly ở bên cạnh thì nắm chặt nắm đấm. Lúc này cô ta không kìm nổi mà phản bác: “Ngộ… Ngộ nhỡ huyết mạch của Tô Minh mạnh hơn thì sao?”
Tần Thanh Càn chỉ cười không nói gì.
Có thể như thế không?
Trong chớp mắt, huyết mạch hai màu trấn áp rồi hóa thành Đế Long.
Hai loại Đế Huyết lớn thể hiện sức mạnh khủng khiếp!
Quả thật kinh hãi!
Đế Long lúc ẩn lúc hiện nhưng khi nhìn thấy Tô Minh thì đột nhiên giơ móng vuốt lên rồi nắm về phía Tô Minh.
“Chết đi! Chết dưới sự trấn áp của đế huyết thì cũng là vinh sự lớn nhất rồi”, Côn Thương trợn trừng mắt, vô cùng kích động.
Còn lúc này…
Tô Minh chỉ cười, nụ cười đầy khinh bỉ.
Chương 647: Lôi mãng thần hồn
“Huyết mạch song đế chết tiệt gì, còn tưởng là niềm vui bất ngờ gì chứ?”, Tô Minh nói với vẻ chán nản, giọng nói vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Lời nói vừa dứt thì…
“Trấn!”, Tô Minh hét lớn.
Khí tức kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh lập tức gào thét, sục sôi trong cơ thể anh.
Kho tàng huyết mạch vừa xuất hiện thì Đế Long ban nãy còn uy nghiêm trấn áp đất trời, coi thường tất cả, nhưng giờ đây lại không ngừng run rẩy.
Nó hoàn toàn bị khóa chặt!
Sau đó…
Két, két, két…
Vỡ vụn!
Nó vỡ tan như những mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cách biệt quá lớn, không thể diễn tả nổi.
Trong lòng Tô Minh thấy tiếc nuối, nhìn uy lực kho tàng huyết mạch của mình đúng là vô địch.
Đáng tiếc, đáng tiếc thật.
Tiếc vì kho tàng huyết mạch chỉ kích hoạt một chút và cũng khống chế được một chút.
Mặc dù khí tức của kho tàng huyết mạch mạnh nhưng quá ít, không thể lấy ra để tấn công trực tiếp, cùng lắm là tấn công lúc bị người khác trấn áp thôi. Chỉ thế mà thôi.
“Nếu như có một ngày mình có thể hoàn toàn khống chế được kho tàng huyết mạch, mặc dù chỉ là khí tức của kho tàng huyết mạch thì cũng đủ để diệt cả nền văn minh Xương này rồi”, Tô Minh thầm nghĩ, khao khát cực độ.
Giống như kiểu một ngọn núi vàng chắn ở trước mặt, có nằm mơ cũng mong đào được một ít!
Lúc này, Tô Minh còn đỡ chứ những người khác thì…
Nhìn về phía Côn Thương thì…
“Phụt!”, hắn phun ra ngụm máu, con ngươi màu đỏ tím như sắp rơi xuống đất.
Hắn điên cuồng lắc đầu, điên cuồng gào thét: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào…”.
Đúng vậy!
Làm sao có thể thế được?
Huyết mạch Đế Huyết vốn là vô địch, huống hồ còn là song đế?
Nhưng hiện giờ…
Nhị Phó Điện Chủ ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua không ngừng run rẩy, như bị điện giật.
Ông lão Côn U cũng thế…
“Bố! Bố! Bố ơi! Bố nhìn kìa!”, Tần Lưu Ly kích động như phát điên. Cô ta vui sướng tột độ, lúc này đầu óc trống rỗng, chỉ biết gọi lớn, thậm chí nhảy cẫng lên.
“Tại sao lại như vậy?”, Phượng Nguyên với vẻ mặt đố kỵ, giờ đây co rúm lại trông không còn giống mặt người nữa.
Kỳ tích Tô Minh tạo ra đúng là không thể tin nổi, như đâm xuyên tim cô ta.
Tô Minh là người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn ở tầng võ đạo thấp kém!
Dựa vào đâu mà Tô Minh lại lợi hại như vậy?
Dựa vào đâu?
“Chẳng phải nói là hai niềm vui mà? Cái thứ hai đâu?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía Côn Thương đang chấn động và có chết cũng không dám tin.
Đến lúc này mới đúng là vô vị thật! Chỉ mong niềm vui bất ngờ thứ hai của Côn Thương sẽ có ý nghĩa chút.
Thái độ thản nhiên của Tô Minh khiến Côn Thương cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Máu me toàn thân cộng với cơ bắp trên người hắn như bị thiêu đốt.
“Tô Minh! Anh…”, lúc này ma khí trên người Côn Thương toát ra, dường như đây là dấu hiệu của trạng thái nhập ma.
Côn Thương thật sự đã suy sụp tâm ý.
“Nếu anh đã muốn xem niềm vui thứ hai thì tôi sẽ cho anh xem! Lôi mãng thần hồn! Đi!”, Côn Thương lại hét lên.
Vô cùng tàn độc!
Giọng nói hòa quyện với hư không!
Một bóng dáng thần hồn màu đỏ tím như con mãng xà xuất hiện trong nhận thức thần hồn của hắn.
Ngưng tụ cực độ!
Vô cùng sống động!
Sức mạnh linh hồn!
Khiến người khác kinh hãi!
Đây chính là sức mạnh thần hồn!
Quá khủng khiếp!
Nói như này vậy! Kể cả là những lão quái vật có mặt ở đây như ông lão Côn U, Nhị Phó Điện Chủ thì thần hồn của họ cũng không mạnh bằng Côn Thương.
Cách biệt quá lớn!
Sức mạnh thần hồn lớn như vậy thì đúng là kinh hãi, đúng là chưa từng thấy bao giờ.
Khủng khiếp hơn là thần hồn xuất hiện thì có thể ngưng tụ cực độ!
Hồn kỹ trong truyền thuyết, đúng là khiến người ta không dám tin.
Lôi mãng thần hồn lao về phía Tô Minh với tốc độ nhanh như chớp.
Người bình thường căn bản là không thể né tránh được hồn kỹ này.
Nói cho cùng thì nền văn minh Xương là nền văn minh chân khí võ đạo phức tạp.
Mặc dù từng nghe nói đến hồn kỹ nhưng nó thuộc về cấp bậc khác, căn bản không chạm đến được.
Tô Minh có mạnh, có yêu nghiệt và thần kỳ đến mấy thì cũng không thể ở trên thần hồn được.
Côn Thương dùng đến hồn kỹ, hoàn toàn không xuất chiêu theo cách thông thường.
“Tô Minh! Chạy đi!”, lúc này Đạm Đài Vô Tình mất kiểm soát, hét lớn.
Cô ta từng đọc về thần hồn và hồn kỹ tấn công.
Nó mạnh đến nỗi không thể chắn lại được. Hơn nữa tính sát thương rất cao.
Một khi hồn kỹ tấn công vào thần hồn của Tô Minh thì có lẽ Tô Minh sẽ rơi vào nguy hiểm.
Vì vậy, Đạm Đài Vô Tình vô cùng sốt sắng.
Nhưng… Tưởng chừng Tô Minh đang bị khóa chặt nhưng anh lại cứ đứng đó không nhúc nhích.
Mất hồn?
Bị dọa chết khiếp sao?
Tại sao không chạy? Không tránh?
Trong chớp mắt, dưới cái nhìn của mọi người, lôi mãng thần hồn to lớn và không chút kiêng kị lao vào thần hồn của Tô Minh.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ, tất cả xong rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đạm Đài Vô Tình tái nhợt đi.
Thân người Tần Lưu Ly run rẩy, đờ đẫn.
Pha đảo ngược tình thế rất đột ngột.
Tô Minh bị giết rồi ư?
“Ha ha! Ha ha…”, lúc này Côn Thương ngây người ra, sau đó bật cười như điên.
Hắn kích động không thể kìm chế.
Ông lão Côn U và Côn Vô Vi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không còn nguy hiểm nữa.
Còn Phượng Nguyên thì kích động suýt ngất xỉu.
“Diệp Mộ Cẩn à Diệp Mộ Cẩn! Đồ tiện nhân đáng chết ngàn lần. Nhìn thấy gì chưa? Người đàn ông quan trọng nhất trong lòng cô cũng bị giết rồi. Ha ha… Nhìn thấy gì chưa? Người đàn ông của cô xuống địa ngục đoàn tụ với cô rồi? Có vui không? Ha ha…”, Phượng Nguyên nắm chặt nắm đấm, vừa khóc vừa cười như bị thần kinh.
“Tiếc cho một yêu nghiệt siêu cấp”, Trần Ngu Lễ thở dài, không khỏi nhắc nhở Tùy Y Nhân: “Nhìn thấy chưa? Sau này giao đấu với Côn Thương nhất định phải nhớ kỹ thần hồn của hắn”.
Chương 648: Đại đạo không công bằng
Đúng lúc này…
Đúng lúc tất cả mọi người đang tiếc nuối và thở dài cho cái chết của Tô Minh thì…
Đúng lúc mọi người đang với cảm xúc hỗn độn bởi pha bẻ lái đột ngột của Côn Thương thì…
Đột nhiên, Côn Thương đang kích động và bật cười ha hả, lúc này lập tức thu lại nụ cười.
Nụ cười trên mặt tắt ngấm và biến thành nỗi tuyệt vọng.
Hắn không dám tin, hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn quay đầu lại nhìn Tô Minh, ấp úng hỏi: “Anh… Anh đã làm gì? Thần hồn của anh không hề bị thương ư?”
Côn Thương sợ đến nỗi đông máu.
Hắn đã cảm nhận được gì? Thần hồn của mình, thần hồn chín lần luân hồi của mình… Không còn nữa!
Đã mất liên kết một cách khó hiểu.
Thần hồn của Côn Thương vốn có chín lần luân hồi nên vô cùng mạnh, vốn có 100 % sức mạnh. Ban nãy thần hồn tấn công rời khỏi cơ thể nên chắc mang theo 95%.
Hiện giờ bản thân Côn Thương còn lại 5% sức lực.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi giết chết Tô Minh thì 95% kia sẽ quay trở về.
Nhưng lúc này hắn phát hiện ra, 95% thần hồn đó không còn nữa.
Sau khi nó đi vào thần hồn của Tô Minh thì đã bị mất liên kết, như đá chìm xuống biển sâu.
Chuyện này… Đúng là khủng khiếp.
Tất nhiên là đá chìm xuống đáy biển rồi. Bởi vì trong thần hồn của Tô Minh có thiên nữ Tạo Hóa trấn giữ, thiên nữ Tạo Hóa là vô địch mà.
Đừng nói là thần hồn của Côn Thương có chín lần luân hồi mà ngay cả khi có 900 triệu lần luân hồi thì cũng vô ích.
Thần hồn đó vừa mới đi vào giữa lông mày của Tô Minh, còn chưa vào trong thần hồn của Tô Minh, còn chưa gặp được thiên nữ Tạo Hóa thì nó đã bị nghiền nát thành thần hồn thuần túy rồi.
Thần hồn đó đã bị thiên nữ Tạo Hóa nuốt trọn. Vô cùng sảng khoái!
Đây giống như món khai vị, thiên nữ Tạo Hóa hận nỗi không thể ngày nào cũng ăn được.
Lúc này, cùng với tiếng hét thất thanh của Côn Thương thì không khí thay đổi khác thường.
Từng ánh mắt run rẩy nhìn về phía Tô Minh.
Lúc này chỉ thấy Tô Minh không nhịn được cười, nhìn Côn Thương hỏi: “Cái thần hồn đó chính là niềm vui bất ngờ thứ 2 của anh à? Haiz! Bất ngờ thật”.
Ít nhất thì Thiên nữ tiền bối cũng ăn được một chút.
“Chết tiệt!”, ông lão Côn U lẩm bẩm một câu: “Lẽ nào bổn tọa phải đích thân ra tay sao?”
Ông lão Côn U có suy nghĩ này nhưng một lát lại đè nén nó xuống.
Bởi vì ông ta biết, kể cả cô gái thần hồn thần bí kia không ra tay nhưng trong tay Tô Minh vẫn có phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy.
Nếu ông ta ra tay thì Tô Minh chắc sẽ dùng đến phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy.
Vậy thì cũng vô dụng.
“Đại Đạo! Chiêu bài lớn nhất vẫn nằm trong tay ông chăng?”, ông lão Côn U nhìn lên trời một cái, thầm nghĩ.
Nếu đã muốn ép Tô Minh vào đường chết thì tất nhiên không thể đơn giản như vậy được.
Lúc này phải tuyệt đối nắm bắt được thế cục. Và chiêu bài lớn nhất chính là ở trong tay Đại Đạo.
Ông lão Côn U chắc chắn, Đại Đạo vẫn còn chiêu bài khác.
“Côn Thương! Anh còn bất ngờ nào không? Nếu không thì tôi sẽ tiễn anh đến cõi chết”, Tô Minh nói.
Trên thực tế thì Tô Minh không muốn nói gì nhiều mà chỉ muốn giết Côn Thương cho xong, như vậy thì có lợi cho việc khai phá kho tàng huyết mạch, vì vậy anh không thể đợi được.
Nhưng anh biết, tạm thời chưa tiêu diệt Côn Thương được.
Đại Đạo không cho phép.
Vì vậy, Tô Minh hỏi như vậy là để khiêu khích Đại Đạo.
Côn Thương chỉ là quân cờ của Đại Đạo.
Ban nãy trấn áp Côn Thương chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo mới là món chính.
Chỉ cần ăn được món chính thì sẽ tiêu diệt đến món khai vị là Côn Thương.
“Chàng trai! Cậu thật hống hách, mà bổn tọa lại không thích người hống hách”, Tô Minh vừa dứt lời thì trên không trung đột nhiên có một bóng hình trẻ tuổi đáp xuống.
“Đại đạo không công bằng! Dám ngang nhiên mở cửa đại đạo cho đám người ở khu vực Hỗn Độn đến đây, đây là thái độ vô trách nhiệm với tất cả tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên”, người thanh niên này xuất hiện tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Người này là ai vậy? Dường như không ai biết. Nhưng Đạm Đài Vô Tình thì ngoại lệ, cô ta vừa nhìn đã nhìn ra lai lịch của đối phương. Ngay lập tức khuôn mặt xinh đẹp toát lên lửa giận. Cô ta ngẩng đầu lên trời, hét lớn.
Lời nói vừa dứt thì tất cả mọi người đều hiểu.
Người thanh niên xuất hiện đột ngột này đến từ khu vực Hỗn Độn.
Hơn nữa còn là Đại Đạo cố ý đưa đến.
Cũng phải! Giữa khu vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên có khoảng cách. Nếu muốn qua được khoảng cách này thì cần mở cửa đại đạo. Nếu không thì khu vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên mãi mãi bị ngăn cách.
Đây là để bảo vệ thế giới Đại Thiên, nếu không thì các cường giả ở khu vực Hỗn Độn cứ tùy ý vào thế giới Đại Thiên, chẳng phải ba đến năm năm nữa thế giới Đại Thiên sẽ thành đống hoang tàn sao? Đứng trước khu vực Hỗn Độn thì thế giới Đại Thiên quá yếu.
Ngoài ra, cường giả của khu vực Hỗn Độn chỉ cần đến được thế giới Đại Thiên thì sẽ nuốt trọn một phần những quy tắc võ đạo cấp thấp khi khu vực Hỗn Độn vốn có lợi thế là quy tắc võ đạo ở tầng cao. Đây là một kiểu cướp bóc, sẽ dẫn đến việc quy tắc võ đạo ở thế giới Đại Thiên bị đảo lộn, là sự tàn nhẫn với con cháu về sau.
Cũng chính vì vậy mà sau khi khai sáng nền văn minh Xương, mỗi nhiệm kỳ ý chí Đại Đạo đều tự mặc nhận không mở cửa đại đạo.
Nhưng nhiệm kỳ lần này lại phá vỡ quy tắc ngầm đó, đúng là quá đáng.
Đạm Đài Vô Tình cũng hiểu được một chuyện…. Ý chí Đại Đạo muốn giết chết Tô Minh.
“Khá khen cho Đại Đạo vô liêm sỉ!”, ánh mắt Tô Minh biến đổi, nhìn vào người thanh niên vừa xuất hiện.
“Tộc nhân của tộc Đế Côn”, sau đó Tô Minh phần nào đoán được lai lịch của người đến.
Nghe nói Côn Thương từng mất tích một thời gian là đến khu vực Hỗn Độn, tu luyện ở trong tộc Đế Côn. Lúc đó rõ ràng là ý chí Đại Đạo mở cửa, nếu không thì Côn Thương có yêu nghiệt đến đâu cũng còn lâu mới bay đến khu vực Hỗn Độn được.
Quả nhiên là quân cờ của Đại Đạo.
Dám ‘mở cửa sau’ không chút kiêng kị gì!
Chương 649: Chiến Đế Côn Đằng
"Tôi là Đế Côn Đằng!", thanh niên chậm rãi hạ xuống. Vẻ ngoài hắn ta rất tuấn tú, hơn nữa còn là loại sắc bén, đánh sâu vào thị giác người xem, đặc biệt là đôi con ngươi màu đen kia, bên trong như chứa cả địa ngục.
Khí thế cả người thanh niên ẩn đi. Lưng đeo một trường kích màu bạc, ánh lên vẻ sắc bén và như cộng hưởng quy luật của đất trời.
"Anh, sao... Sao anh lại xuống đây?", Côn Thương hết sức kích động. Người trước mặt chính là kẻ xuất sắc trong thế hệ trẻ của tộc Đế Côn ở vực Hỗn Độn, chắc phải nằm trong top 10, cực kỳ mạnh!
Hồi đó, khi hắn còn đang tu luyện ở tộc Đế Côn, lúc bắt đầu còn kém hơn cả người hầu của con vợ kế trong tộc. Hơn nữa, lại đến từ thế giới Đại Thiên nên đã bị khinh bỉ cùng xa lánh rất nhiều. Sau đó vì một lần ngoài ý muốn, hắn giúp Đế Côn Đằng một việc nhỏ, từ đó Đế Côn Đằng đã che chở cho hắn. Cuối cùng, hắn cũng có thể sống trong tộc Đế Côn mà không bị bắt nạt nữa, võ đạo cũng bắt đầu tăng tiến.
Côn Thương vô cùng kính trọng, tôn sùng và kính nể Đế Côn Đằng. Trong lòng Côn Thương, tương lai dù bản thân chỉ đạt tới một phần trăm so với Đế Côn Đằng, hắn có chết cũng không tiếc nuối.
Nhưng bây giờ, Đế Côn Đằng thế mà lại đi tới thế giới Đại Thiên và vào ngay giây phút sống còn của mình. Côn Thương vừa kích động vừa cảm động, không nói nổi nên lời.
"Côn Thương, cậu khiến tôi thất vọng quá. Tốt xấu gì tôi cũng đã từng chỉ bảo cho cậu ba năm, kết quả là chỉ đối mặt với một con kiến như thế mà cũng bị nghiền áp đánh bại, thậm chí gần chết, hừ!", Đế Côn Đằng hừ một tiếng, liếc Côn Thương.
"Anh, khiến anh thất vọng rồi!", Côn Thương xấu hổ cúi đầu. Trước đó vì cảm xúc gần như sụp đổ nên nhập ma, giờ phút này, đã bình tĩnh lại rất nhiều.
"Trở về sẽ dạy cho cậu một bài học", Đế Côn Đằng lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía Tô Minh: "Chàng trai, mặc dù Côn Thương là đồ vô dụng nhưng vẫn chảy trong mình dòng máu tộc Đế Côn tôi, không thể để người khác tùy ý đánh giết được".
"Sau đó thì sao?", Tô Minh nhìn thẳng vào Đế Côn Đằng, mặt mày lạnh tanh, nhưng trong lòng đã dấy lên một cảm giác nguy hiểm. Đối phương mang lại cho Tô Minh cảm giác cực kỳ cực kỳ nguy hiểm. Giống như có thể quyết định sự sống còn của anh.
Mặc dù đối phương nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng trên thực tế hắn ta đã mấy triệu tuổi rồi. Đầu tiên, về cảnh giới võ đạo, không ngờ đối phương lại đạt tới cảnh giới Dung Đạo.
Cảnh giới Đạo chia thành Văn Đạo, Hằng Đạo và Dung Đạo. Dung Đạo là một cảnh giới lớn cuối cùng trong cảnh giới Đạo. Đương nhiên là cực kỳ mạnh. Huống chi, đối phương không chỉ là cảnh giới Dung Đạo mà còn là cảnh giới Dung Đạo tầng bốn. Thậm chí Tô Minh còn có một loại trực giác mãnh liệt rằng sức chiến đấu thực tế của đối phương còn vượt xa cả cảnh giới đó.
"Nhóc Tô, nên dùng phân thân Hỗn Độn Long Quy kia rồi", thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở anh nhưng Tô Minh từ chối. Bởi vì anh biết rõ một khi bản thân dùng thần hồn phân thân Hỗn Độn Long Quy thì ông lão Côn U và mấy lão quái vật khác trong tộc Côn Hỗn Độn đều sẽ ra tay.
Bây giờ hai phe đều ngầm thỏa thuận sẽ không ra tay.
"Cậu nhóc, để tôi dạy bảo cậu nhé", ngay sau đó, đột nhiên Đế Côn Bằng nhếch miệng cười lộ ra sát khí nói.
Hắn ta vừa nói thì.
Vèo!
Trường kích sau lưng hắn ta nhoáng lên, rồi cầm trong tay đâm thẳng về phía Tô Minh. Đế Côn Đằng vừa đánh ra kích này thì khoảng hàng tỷ đường không gian giao nhau bắt đầu nứt ra.
Biến thành hư vô, Hỗn Độn sôi trào.
Ý chí võ đạo của thế giới Đại Thiên bị nghiền nát thành từng mảnh từng mảnh. Ngay cả quy luật Đại Đạo cũng có rất nhiều cộng hưởng nứt vỡ.
Chỉ thấy mũi kích đâm về phía trước lóe lên vẻ sắc lạnh như sao băng. Nó đã gần như ở ngay trước người Tô Minh. Rõ ràng chỉ là một kích nhưng loại cảm giác nguy hiểm này lại giống như một vụ nổ của hàng loạt tầng võ đạo xếp chồng lên nhau. Sức công phá khủng bố đó cho dù là đẳng cấp lão quái vật như ông lão Côn U, Phó Nhị Điện Chủ cũng phải nhìn bằng ánh mắt hết sức nghiêm trọng.
"Keng!", vẻ mặt Tô Minh cũng nghiêm lại. Rõ ràng là nguy hiểm đến cùng cực đang rít gào, không thể tránh, nhưng anh vẫn giơ kiếm, dốc hết sức mạnh chém ra một kiếm. 900 triệu sức mạnh, Sinh Tử Nhị Khí, kiếm ý Thăng Hoa đỉnh phong, quy luật không gian tầng bốn... Tất cả đều dùng tới.
Vả lại, cố gắng hết sức chém ra một kiếm chồng 1999 kiếm, đây đã là cực hạn trước mắt mà anh có thể làm.
Thế nhưng... Kiếm mang vừa mới vút ra.
"Keng!", kiếm mang vỡ vụn. Cứ thế mà vỡ vụn một cách hết sức dễ dàng. Thậm chí nó còn chưa kịp chạm vào mũi nhọn của trường kích.
Tiếp theo rõ ràng có thể thấy được cánh tay của Tô Minh bắt đầu nứt ra, đầm đìa máu tươi, lộ ra xương trắng, kinh mạch xoắn lại, trông vô cùng thê thảm. Mà Long Ngục Kiếm trong tay lại hóa thành hư vô. Sự chênh lệch quá rõ rệt!
Cùng lúc đó, mũi trường kích đã đâm tới trước mặt Tô Minh.
Đến tận lúc này, rất nhiều cao thủ có mặt ở đây mới nhận ra, một kích nhìn như tùy ý kia không chỉ ẩn chứa sức mạnh mênh mông không thể diễn tả của đất trời, rồi sức mạnh của Đại Đạo mà còn có cả kích ý mạnh đến nỗi phản phác quy chân dỉnh phong.
Kích ý phản phác quy chân mạnh đến nỗi ớn lạnh. Còn là Phản phác quy chân đỉnh phong. Quá mạnh!
"Bia Huyền Diệu!", trong giây phút sống còn ấy, sắc mặt Tô Minh tái nhợt quát.
Bia Huyền Diệu lập tức xuất hiện, chắn trước mặt Tô Minh.
Nhưng trong tích tắc... Chỉ thấy Đế Côn Đằng không hề có chút bất ngờ nào, chỉ có hơi nghiền ngẫm một chút rồi giơ tay tùy ý phất một cái.
Bỗng chốc, một tảng đá màu xanh xám xuất hiện lơ lửng trên khoảng không, còn ngay lập tức đến trước mặt bia Huyền Diệu.
Sau đó, hai bên va vào nhau. Thế mà lại ngang sức ngang tài.
"Thứ hắn ta dùng là Vương Thạch Hỗn Độn, chỉ là một khối nhỏ không đầy đủ. Không thì có thể sánh bằng Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, thậm chí là cực phẩm", thiên nữ Tạo Hóa nghiêm trọng nói.
Chương 650: Kho tàng huyết mạch bùng nổ
Vì Vương Thạch Hỗn Độn của Đế Côn Đằng không đầy đủ nên chỉ là bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn. Vừa hay sấp xỉ với bia Huyền Diệu, nên cả hai ngang sức ngang tài với nhau.
Bia Huyền Diệu lập tức bị quấn lấy, không thể ngăn cản mũi kích đang đâm tới kia.
Tô Minh sắp gặp nguy hiểm.
"Ma La Kiếm!", Tô Minh nghiến răng, hét.
Thoáng chốc, vòng tay biến thành kiếm. Anh nắm Ma La tựa như một Ma Thần, cực kỳ bá đạo, liếc nhìn chúng sinh.
Anh giơ Ma La lên, chém thẳng xuống.
Keng!
Một tiếng vang trong vắt vang lên.
Ma La Kiếm và mũi kích va vào nhau, ngang sức ngang tài.
Có điều, Tô Minh lại lùi về phía sau 3 bước, phun ra một ngụm máu, tim gan phèo phổi như bị chấn vỡ. May mà đã nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Song, trái tim Tô Minh lại như rớt xuống vực sâu.
Đối phương quá mạnh!
Cho dù sử dụng Ma La Kiếm, nhưng cũng chỉ ngang sức ngang tài? Đùa gì vậy?
Không phải là Ma La Kiếm không mạnh, mà là Tô Minh quá yếu, chẳng thể phát huy hết sức mạnh của nó.
"Kiếm tốt", ánh mắt Đế Côn Đằng sáng lên, liếc nhìn thanh kiếm trong tay Tô Minh: "Nhóc con, sao cậu có được thanh kiếm như thế vậy?"
Sau đó, hắn ta cũng không chờ Tô Minh trả lời, lại đâm ra một kích.
Trông thì như thuận tay đâm ra, nhưng lại cực kỳ mạnh.
Đôi mắt Tô Minh bừng sáng.
Hết sức chấn động!
Anh rõ ràng cảm giác được một kích kia của đối phương còn mạnh hơn ban nãy, nên nào dám chần chờ, dùng hết sức mạnh, giơ Ma La Kiếm lên chống trả.
Lại "Keng!" một tiếng.
Tô Minh lùi về sau 7 bước.
Càng ngày càng cố sức.
Hầu như cứ mỗi bước, cả người anh lại nứt toát ra, may mà đã lập tức khôi phục.
Sau khi lùi lại 7 bước, cơ thể anh đã vỡ ra 7 lần.
Sắc mặt Tô Minh ngày càng tái nhợt bởi vì bị thương nặng.
Tuy cơ thể đã nhanh chóng khôi phục, nhưng lại không thể hoàn hảo như ban đầu, có lẽ vì vỡ ra 7 lần, rồi lành lại đã tốn một chút căn nguyên máu thịt. Dù chỉ tốn một phần ngàn, lại vẫn là đã tiêu hao.
Phải mất hai ba ngày dùng một số đan dược và bảo vật, hay hấp thu thứ gì như hỏa tinh mới bổ sung được phần căn nguyên bị mất đi.
Chỉ tiêu hao chút căn nguyên máu thịt cũng chẳng đáng là gì, nhưng đối với Ma La Kiếm thì lại là chuyện lớn.
Điều kiện sử dụng nó cực kỳ khắc nghiệt, phải ở trạng thái đỉnh mới được, dù kém một phần ngàn kia cũng không được.
"Mẹ kiếp!", Tô Minh nghiến răng, mồm đầy máu, cả người rét run.
Anh đã bị dồn vào đường cùng. Một khi không thể sử dụng Ma La Kiếm và bia Huyền Diệu thì phải làm sao đây?
Dường như chỉ có thể dùng phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy. Có điều... Vẫn là câu kia, dùng cũng chẳng có ích gì, đám ông lão Côn U vẫn như hổ rình mồi ở kia kìa.
"Có vẻ cậu bị thương quá nặng, tuy cơ thể khôi phục, lại vuột mất cơ hội sử dụng thanh kiếm kia. Xem ra hôm nay, cậu sẽ không thể dùng nó nữa", Đế Côn Đằng liếc nhìn Ma La Kiếm trong tay Tô Minh với ánh mắt đầy tham lam.
Tô Minh vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng Ma La Kiếm lại hóa thành vòng tay, đeo vào cổ tay anh.
"Còn con bài chưa lật nào nữa không? Không thì, có lẽ kích thứ ba của tôi sẽ chấm dứt mạng sống của cậu đó", ánh mắt Đế Côn Đằng lạnh lẽo, nhàn nhạt nói.
Hắn ta chưa nói xong thì.
Vèo!
Kích thứ ba đã đâm tới.
Thần chết như hiện ra. Tô Minh ngửi được mùi vị của cái chết, của quy luật tử vong.
"Khốn kiếp!", Thiên nữ Tạo Hóa nóng nảy, định ra tay, mặc kệ mọi thứ.
Nhưng cả người Tô Minh lại run lên, nói: "Cứ từ từ, kho tàng huyết mạch bỗng dưng rục rịch một cách kỳ lạ!"
Thịch! Thịch! Thịch!
Trái tim Tô Minh đập thình thịch, ngày càng dồn dập.
Kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh đang rít gào như muốn nổ tung.
Trong giây phút sống còn và ngửi được mùi vị của cái chết, cuối cùng kho tàng huyết mạch cũng không ngồi yên nổi.
Tô Minh rõ ràng cảm giác được lúc này máu thịt, kinh mạch, chân khí... đều đang điên cuồng tinh lọc, tăng vọt.
Cả người anh nóng rực dữ dội như bị đốt cháy.
Giờ đây, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Tô Minh đứng sững tại chỗ. Nhưng thực tế, vì kho tàng huyết mạch bỗng dưng bùng nổ nên anh mới chìm trong một không gian kỳ lạ. Không hiểu sao, tư duy, suy nghĩ của Tô Minh chợt bước vào một thế giới đầy máu.
Thoáng chốc, kích thứ ba đã đâm tới trước mặt Tô Minh.
Trong giây phút ấy, mũi kích lại... lại... lại lập tức tan rã biến mất trước mặt Tô Minh. Anh vẫn lành lặn đứng nguyên tại chỗ một cách quái dị, cực kỳ khó hiểu, khiến tất cả mọi người ngơ ngác, cảm giác như gặp quỷ.
Ngay cả Đế Côn Đằng cũng không khỏi khẽ cau mày.
"Kho tàng huyết mạch bùng nổ, tự động ngăn cản tất cả mọi đòn tấn công", Thiên nữ Tạo Hóa có chút phấn khích lẩm bẩm. Kho tàng huyết mạch mà cả cô ta cũng không nhìn thấu lại đơn giản như vậy. Thế mà lại bị kích thích bùng nổ? Hay! Điều này chẳng khác gì một cơ hội trời cho với nhóc Tô. Đúng là phải cảm ơn Đế Côn Đằng đến từ vực Hỗn Độn kia một tiếng rồi.
"Hừ, giả thần giả quỷ", Đế Côn Đằng hừ lạnh, rồi bỗng giơ trường kích trong tay lên đâm ra.
Nhưng lúc này, cơ thể mềm mại của Đạm Đài Vô Tình nhoáng lên, chắn trước mặt Tô Minh. Cô ta không kịp chặn lại kích thứ ba ban nãy cho Tô Minh, nhưng may mà không biết sao, Tô Minh lại ngăn cản được một cách kỳ lạ. Còn kích thứ tư này, cô ta chắc chắn sẽ chặn lại giúp Tô Minh. Chứ không lẽ nào mặc nó đâm tới, rồi thử cái xác suất xuất hiện chuyện tự động ngăn cản như ban nãy ư?
Những người có mặt ở đây đều như biến thành kẻ ngốc.
Nhị Phó Điện Chủ cũng hóa đá, còn đám Trần Ngu Lễ như nín thở.
Đạm Đài Vô Tình là người có hiểu biết rộng và vô cùng thần bí nhưng lúc này cũng không kìm nổi mà nhìn về phía Tô Minh, đôi mắt đẹp lóe sáng.
“Côn Thương! Phải bình tĩnh! Cậu vẫn chưa thua mà! Chỉ là tạm thời bị khống chế thôi! Cậu đã quên huyết mạch của mình rồi sao? Huyết mạch song đế cơ mà? Cậu đã dùng đến chưa? Còn có thần hồn vô cùng mạnh với chín lần luân hồi, cậu đã dùng đến chưa? Những thứ này cậu chưa dùng đến thì cậu đâu có thua? Cố gắng lên”.
Lúc này, Côn Thương gần như sắp sụp đổ và bước vào trạng thái nhập ma thì đột nhiên bên tai văng vẳng giọng nói của ông lão Côn U.
Chấn động!
Nhập tâm ý!
Côn Thương ngay lập tức trấn tĩnh lại, tâm ý cũng nhanh chóng được khôi phục.
Đúng vậy!
Mình làm gì đã thua!
Mình vẫn còn hai chiêu bài siêu cấp mà!
Một là huyết mạch!
Một cái nữa là thần hồn!
Hai cái này có thể giúp mình lật ngược tình thế.
Tô Minh có mạnh đến đâu thì lẽ nào còn mạnh hơn cả huyết mạch và thần hồn của mình sao?
Hơn nữa, huyết mạch và thần hồn không phải là chân khí hay xác thịt thông thường. Kể cả có thần bia bảo vật thì cũng không thể chắn được đòn tấn công đầy uy lực của huyết mạch hư vô? Và càng không thể chặn được đồn tấn công của thần hồn?
Côn Thương đột nhiên cười lớn. Nụ cười đầy tàn nhẫn và vẻ tự tin.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, hét lớn: “Nói theo cách của anh thì ban nãy chỉ là khởi động thôi. Tiếp theo mới là thật này! Tôi chuẩn bị cho anh hai niềm vui bất ngờ! Anh đoán xem đó là gì?”
“Huyết mạch song đế và thần hồn chín lần luân hồn”, Tùy Y Nhân đứng trên sân thủy tinh hét lớn.
Người khác không nhìn ra nhưng cậu ta có thể nhìn ra bảy tám phần.
“Khó rồi đây!”, Tùy Y Nhân quét nhìn Tô Minh một lượt. Mặc dù Tô Minh khiến cậu ta khó có thể nhìn thấu, thậm chí cảm nhận có chút nguy hiểm nhưng Tùy Y Nhân nghĩ rằng, trong tốp thanh niên không có ai có thể chống lại huyết mạch song đế và thần hồn chín lần luân hồi.
“Tiếc thật! Nếu như không gặp phải Côn Thương thì có lẽ anh sẽ trở thành trụ cột trong lứa thanh niên chăng?”, ánh mắt Tùy Y Nhân nhìn Tô Minh với vẻ phức tạp, trong lòng thấy có chút tiếc nuối. Trên thực tế, cậu ta muốn chiến đấu với Tô Minh một hiệp nhưng xem ra không còn cơ hội nữa rồi.
Một lát sau, đột nhiên Côn Thương thu lại khí tức trên người mình.
Toàn thân Côn Thương trở nên tĩnh lặng hơn, cảm giác như đang tụ khí, cảm giác lành tính hơn rất nhiều.
Nhưng càng như vậy thì càng cho người ta cảm giác giông tố trước mưa bão.
“Ố?”, Đạm Đài Vô Tình cũng phần nào cảm nhận được sự nguy hiểm của Côn Thương. Cô ta không kìm nổi mà hét lớn: “Tô Minh! Cẩn thận!”
Đúng lúc này…
“Song đế hội tụ! Huyết mạch thăng thiên! Trấn áp cho ta!”, Côn Thương hét lớn.
Hắn nhướn mày, nhìn Tô Minh với vẻ vô tình, bá đạo và khinh bỉ, dường như đây là đôi mắt của một vị Đại Đế nhìn xuống dân thường.
Ánh mắt đầy vẻ trấn áp, dường như nhìn một cái là có thể nghiền nát Tô Minh.
Đồng thời lúc này khí tức cũng thể hiện một cách rõ ràng.
Một luồng khí tức nhợt nhạt.
Một luồng khí tức màu xanh.
Hai khí tức này chồng chéo lên nhau rồi hòa vào làm một.
Luồng ánh sáng được phát ra từ khí tức đó khóa chặt Tô Minh.
Lúc đó, tất cả mọi người cảm giác như huyết mạch trong người mình đang sục sôi, thần hồn không ngừng run rẩy. Họ đều không kìm chế được mà như kiểu đứng không vững.
Ngay cả một số di chủng thời tiền sử được nuôi dưỡng trong liên minh Hoang Thần lúc này cũng không ngừng gào thét như gặp phải cái gì khủng khiếp lắm.
Trên bầu trời, những luồng ánh sáng đại đạo tản ra.
Nhất thời mặt trời như né tránh, bầu trời rơi vào trạng thái hỗn độn.
Đừng nói là thành Hoang Thần mà ngay cả thế giới Đại Thiên lúc này cũng có rất nhiều cường giả cảm nhận được.
“Huyết mạch song đế, hơn nữa còn khống chế được hoàn toàn rồi”, Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm, đôi mắt đẹp toát lên vẻ ngưng trọng.
“Khá khen cho huyết mạch song đế, hơn nữa còn kết hợp hoàn hảo như vậy nữa”, Nhị Phó Điện Chủ có chút run rẩy, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ chấn động và kích động, dường như bà ta cảm thấy may mắn khi trong đời có thể nhìn thấy cảnh này.
Đúng vậy!
Trên thực tế, lão quái vật như Nhị Phó Điện Chủ qua hàng tỷ năm đúng là tận mắt được nhìn thấy Đại Đế.
Cũng chính vì từng gặp Đại Đế nên mới biết được sự khủng khiếp của Đế Huyết, mới biết được sự kiêu ngạo của Đế Huyết.
Người bình thường muốn khống chế được một loại Đế Huyết đã là khó như lên trời.
Vậy mà khống chế được hai loại thì không thể nào.
Bởi vì Đế Huyết kiêu ngạo làm sao muốn dung hòa cùng một loại Đế Huyết khác?
Cũng chính vì vậy mà trước đó bà ta nghe nói có tin đồn rằng Côn Thương kết hợp được huyết mạch song đế thì bà ta chỉ bán tín bán nghi.
Nhưng hiện giờ đúng là tận mắt nhìn thấy thật!
Quá kinh khủng!
“Liên minh Hoang Thần có được thiên tài như này thì đúng là nắm bắt được vinh quang 30 triệu năm rồi”, Nhị Phó Điện Chủ cảm thán, nói. Bà ta cảm thấy, có một thiên tài như Côn Thương thì liên minh Hoang Thần chắc chắn sẽ không lụi bại trong 30 triệu năm tới.
“Đây là lý do mà bốn chủng tộc lớn trong liên minh Hoang Thần có thể trường tồn bất bại”, Tần Thanh Càn thở dài, nói với thần sắc phức tạp.
Tần Lưu Ly ở bên cạnh thì nắm chặt nắm đấm. Lúc này cô ta không kìm nổi mà phản bác: “Ngộ… Ngộ nhỡ huyết mạch của Tô Minh mạnh hơn thì sao?”
Tần Thanh Càn chỉ cười không nói gì.
Có thể như thế không?
Trong chớp mắt, huyết mạch hai màu trấn áp rồi hóa thành Đế Long.
Hai loại Đế Huyết lớn thể hiện sức mạnh khủng khiếp!
Quả thật kinh hãi!
Đế Long lúc ẩn lúc hiện nhưng khi nhìn thấy Tô Minh thì đột nhiên giơ móng vuốt lên rồi nắm về phía Tô Minh.
“Chết đi! Chết dưới sự trấn áp của đế huyết thì cũng là vinh sự lớn nhất rồi”, Côn Thương trợn trừng mắt, vô cùng kích động.
Còn lúc này…
Tô Minh chỉ cười, nụ cười đầy khinh bỉ.
Chương 647: Lôi mãng thần hồn
“Huyết mạch song đế chết tiệt gì, còn tưởng là niềm vui bất ngờ gì chứ?”, Tô Minh nói với vẻ chán nản, giọng nói vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Lời nói vừa dứt thì…
“Trấn!”, Tô Minh hét lớn.
Khí tức kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh lập tức gào thét, sục sôi trong cơ thể anh.
Kho tàng huyết mạch vừa xuất hiện thì Đế Long ban nãy còn uy nghiêm trấn áp đất trời, coi thường tất cả, nhưng giờ đây lại không ngừng run rẩy.
Nó hoàn toàn bị khóa chặt!
Sau đó…
Két, két, két…
Vỡ vụn!
Nó vỡ tan như những mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cách biệt quá lớn, không thể diễn tả nổi.
Trong lòng Tô Minh thấy tiếc nuối, nhìn uy lực kho tàng huyết mạch của mình đúng là vô địch.
Đáng tiếc, đáng tiếc thật.
Tiếc vì kho tàng huyết mạch chỉ kích hoạt một chút và cũng khống chế được một chút.
Mặc dù khí tức của kho tàng huyết mạch mạnh nhưng quá ít, không thể lấy ra để tấn công trực tiếp, cùng lắm là tấn công lúc bị người khác trấn áp thôi. Chỉ thế mà thôi.
“Nếu như có một ngày mình có thể hoàn toàn khống chế được kho tàng huyết mạch, mặc dù chỉ là khí tức của kho tàng huyết mạch thì cũng đủ để diệt cả nền văn minh Xương này rồi”, Tô Minh thầm nghĩ, khao khát cực độ.
Giống như kiểu một ngọn núi vàng chắn ở trước mặt, có nằm mơ cũng mong đào được một ít!
Lúc này, Tô Minh còn đỡ chứ những người khác thì…
Nhìn về phía Côn Thương thì…
“Phụt!”, hắn phun ra ngụm máu, con ngươi màu đỏ tím như sắp rơi xuống đất.
Hắn điên cuồng lắc đầu, điên cuồng gào thét: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào…”.
Đúng vậy!
Làm sao có thể thế được?
Huyết mạch Đế Huyết vốn là vô địch, huống hồ còn là song đế?
Nhưng hiện giờ…
Nhị Phó Điện Chủ ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua không ngừng run rẩy, như bị điện giật.
Ông lão Côn U cũng thế…
“Bố! Bố! Bố ơi! Bố nhìn kìa!”, Tần Lưu Ly kích động như phát điên. Cô ta vui sướng tột độ, lúc này đầu óc trống rỗng, chỉ biết gọi lớn, thậm chí nhảy cẫng lên.
“Tại sao lại như vậy?”, Phượng Nguyên với vẻ mặt đố kỵ, giờ đây co rúm lại trông không còn giống mặt người nữa.
Kỳ tích Tô Minh tạo ra đúng là không thể tin nổi, như đâm xuyên tim cô ta.
Tô Minh là người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn ở tầng võ đạo thấp kém!
Dựa vào đâu mà Tô Minh lại lợi hại như vậy?
Dựa vào đâu?
“Chẳng phải nói là hai niềm vui mà? Cái thứ hai đâu?”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía Côn Thương đang chấn động và có chết cũng không dám tin.
Đến lúc này mới đúng là vô vị thật! Chỉ mong niềm vui bất ngờ thứ hai của Côn Thương sẽ có ý nghĩa chút.
Thái độ thản nhiên của Tô Minh khiến Côn Thương cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Máu me toàn thân cộng với cơ bắp trên người hắn như bị thiêu đốt.
“Tô Minh! Anh…”, lúc này ma khí trên người Côn Thương toát ra, dường như đây là dấu hiệu của trạng thái nhập ma.
Côn Thương thật sự đã suy sụp tâm ý.
“Nếu anh đã muốn xem niềm vui thứ hai thì tôi sẽ cho anh xem! Lôi mãng thần hồn! Đi!”, Côn Thương lại hét lên.
Vô cùng tàn độc!
Giọng nói hòa quyện với hư không!
Một bóng dáng thần hồn màu đỏ tím như con mãng xà xuất hiện trong nhận thức thần hồn của hắn.
Ngưng tụ cực độ!
Vô cùng sống động!
Sức mạnh linh hồn!
Khiến người khác kinh hãi!
Đây chính là sức mạnh thần hồn!
Quá khủng khiếp!
Nói như này vậy! Kể cả là những lão quái vật có mặt ở đây như ông lão Côn U, Nhị Phó Điện Chủ thì thần hồn của họ cũng không mạnh bằng Côn Thương.
Cách biệt quá lớn!
Sức mạnh thần hồn lớn như vậy thì đúng là kinh hãi, đúng là chưa từng thấy bao giờ.
Khủng khiếp hơn là thần hồn xuất hiện thì có thể ngưng tụ cực độ!
Hồn kỹ trong truyền thuyết, đúng là khiến người ta không dám tin.
Lôi mãng thần hồn lao về phía Tô Minh với tốc độ nhanh như chớp.
Người bình thường căn bản là không thể né tránh được hồn kỹ này.
Nói cho cùng thì nền văn minh Xương là nền văn minh chân khí võ đạo phức tạp.
Mặc dù từng nghe nói đến hồn kỹ nhưng nó thuộc về cấp bậc khác, căn bản không chạm đến được.
Tô Minh có mạnh, có yêu nghiệt và thần kỳ đến mấy thì cũng không thể ở trên thần hồn được.
Côn Thương dùng đến hồn kỹ, hoàn toàn không xuất chiêu theo cách thông thường.
“Tô Minh! Chạy đi!”, lúc này Đạm Đài Vô Tình mất kiểm soát, hét lớn.
Cô ta từng đọc về thần hồn và hồn kỹ tấn công.
Nó mạnh đến nỗi không thể chắn lại được. Hơn nữa tính sát thương rất cao.
Một khi hồn kỹ tấn công vào thần hồn của Tô Minh thì có lẽ Tô Minh sẽ rơi vào nguy hiểm.
Vì vậy, Đạm Đài Vô Tình vô cùng sốt sắng.
Nhưng… Tưởng chừng Tô Minh đang bị khóa chặt nhưng anh lại cứ đứng đó không nhúc nhích.
Mất hồn?
Bị dọa chết khiếp sao?
Tại sao không chạy? Không tránh?
Trong chớp mắt, dưới cái nhìn của mọi người, lôi mãng thần hồn to lớn và không chút kiêng kị lao vào thần hồn của Tô Minh.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ, tất cả xong rồi!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đạm Đài Vô Tình tái nhợt đi.
Thân người Tần Lưu Ly run rẩy, đờ đẫn.
Pha đảo ngược tình thế rất đột ngột.
Tô Minh bị giết rồi ư?
“Ha ha! Ha ha…”, lúc này Côn Thương ngây người ra, sau đó bật cười như điên.
Hắn kích động không thể kìm chế.
Ông lão Côn U và Côn Vô Vi thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không còn nguy hiểm nữa.
Còn Phượng Nguyên thì kích động suýt ngất xỉu.
“Diệp Mộ Cẩn à Diệp Mộ Cẩn! Đồ tiện nhân đáng chết ngàn lần. Nhìn thấy gì chưa? Người đàn ông quan trọng nhất trong lòng cô cũng bị giết rồi. Ha ha… Nhìn thấy gì chưa? Người đàn ông của cô xuống địa ngục đoàn tụ với cô rồi? Có vui không? Ha ha…”, Phượng Nguyên nắm chặt nắm đấm, vừa khóc vừa cười như bị thần kinh.
“Tiếc cho một yêu nghiệt siêu cấp”, Trần Ngu Lễ thở dài, không khỏi nhắc nhở Tùy Y Nhân: “Nhìn thấy chưa? Sau này giao đấu với Côn Thương nhất định phải nhớ kỹ thần hồn của hắn”.
Chương 648: Đại đạo không công bằng
Đúng lúc này…
Đúng lúc tất cả mọi người đang tiếc nuối và thở dài cho cái chết của Tô Minh thì…
Đúng lúc mọi người đang với cảm xúc hỗn độn bởi pha bẻ lái đột ngột của Côn Thương thì…
Đột nhiên, Côn Thương đang kích động và bật cười ha hả, lúc này lập tức thu lại nụ cười.
Nụ cười trên mặt tắt ngấm và biến thành nỗi tuyệt vọng.
Hắn không dám tin, hắn vô cùng kinh ngạc.
Hắn quay đầu lại nhìn Tô Minh, ấp úng hỏi: “Anh… Anh đã làm gì? Thần hồn của anh không hề bị thương ư?”
Côn Thương sợ đến nỗi đông máu.
Hắn đã cảm nhận được gì? Thần hồn của mình, thần hồn chín lần luân hồi của mình… Không còn nữa!
Đã mất liên kết một cách khó hiểu.
Thần hồn của Côn Thương vốn có chín lần luân hồi nên vô cùng mạnh, vốn có 100 % sức mạnh. Ban nãy thần hồn tấn công rời khỏi cơ thể nên chắc mang theo 95%.
Hiện giờ bản thân Côn Thương còn lại 5% sức lực.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi giết chết Tô Minh thì 95% kia sẽ quay trở về.
Nhưng lúc này hắn phát hiện ra, 95% thần hồn đó không còn nữa.
Sau khi nó đi vào thần hồn của Tô Minh thì đã bị mất liên kết, như đá chìm xuống biển sâu.
Chuyện này… Đúng là khủng khiếp.
Tất nhiên là đá chìm xuống đáy biển rồi. Bởi vì trong thần hồn của Tô Minh có thiên nữ Tạo Hóa trấn giữ, thiên nữ Tạo Hóa là vô địch mà.
Đừng nói là thần hồn của Côn Thương có chín lần luân hồi mà ngay cả khi có 900 triệu lần luân hồi thì cũng vô ích.
Thần hồn đó vừa mới đi vào giữa lông mày của Tô Minh, còn chưa vào trong thần hồn của Tô Minh, còn chưa gặp được thiên nữ Tạo Hóa thì nó đã bị nghiền nát thành thần hồn thuần túy rồi.
Thần hồn đó đã bị thiên nữ Tạo Hóa nuốt trọn. Vô cùng sảng khoái!
Đây giống như món khai vị, thiên nữ Tạo Hóa hận nỗi không thể ngày nào cũng ăn được.
Lúc này, cùng với tiếng hét thất thanh của Côn Thương thì không khí thay đổi khác thường.
Từng ánh mắt run rẩy nhìn về phía Tô Minh.
Lúc này chỉ thấy Tô Minh không nhịn được cười, nhìn Côn Thương hỏi: “Cái thần hồn đó chính là niềm vui bất ngờ thứ 2 của anh à? Haiz! Bất ngờ thật”.
Ít nhất thì Thiên nữ tiền bối cũng ăn được một chút.
“Chết tiệt!”, ông lão Côn U lẩm bẩm một câu: “Lẽ nào bổn tọa phải đích thân ra tay sao?”
Ông lão Côn U có suy nghĩ này nhưng một lát lại đè nén nó xuống.
Bởi vì ông ta biết, kể cả cô gái thần hồn thần bí kia không ra tay nhưng trong tay Tô Minh vẫn có phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy.
Nếu ông ta ra tay thì Tô Minh chắc sẽ dùng đến phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy.
Vậy thì cũng vô dụng.
“Đại Đạo! Chiêu bài lớn nhất vẫn nằm trong tay ông chăng?”, ông lão Côn U nhìn lên trời một cái, thầm nghĩ.
Nếu đã muốn ép Tô Minh vào đường chết thì tất nhiên không thể đơn giản như vậy được.
Lúc này phải tuyệt đối nắm bắt được thế cục. Và chiêu bài lớn nhất chính là ở trong tay Đại Đạo.
Ông lão Côn U chắc chắn, Đại Đạo vẫn còn chiêu bài khác.
“Côn Thương! Anh còn bất ngờ nào không? Nếu không thì tôi sẽ tiễn anh đến cõi chết”, Tô Minh nói.
Trên thực tế thì Tô Minh không muốn nói gì nhiều mà chỉ muốn giết Côn Thương cho xong, như vậy thì có lợi cho việc khai phá kho tàng huyết mạch, vì vậy anh không thể đợi được.
Nhưng anh biết, tạm thời chưa tiêu diệt Côn Thương được.
Đại Đạo không cho phép.
Vì vậy, Tô Minh hỏi như vậy là để khiêu khích Đại Đạo.
Côn Thương chỉ là quân cờ của Đại Đạo.
Ban nãy trấn áp Côn Thương chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo mới là món chính.
Chỉ cần ăn được món chính thì sẽ tiêu diệt đến món khai vị là Côn Thương.
“Chàng trai! Cậu thật hống hách, mà bổn tọa lại không thích người hống hách”, Tô Minh vừa dứt lời thì trên không trung đột nhiên có một bóng hình trẻ tuổi đáp xuống.
“Đại đạo không công bằng! Dám ngang nhiên mở cửa đại đạo cho đám người ở khu vực Hỗn Độn đến đây, đây là thái độ vô trách nhiệm với tất cả tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên”, người thanh niên này xuất hiện tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Người này là ai vậy? Dường như không ai biết. Nhưng Đạm Đài Vô Tình thì ngoại lệ, cô ta vừa nhìn đã nhìn ra lai lịch của đối phương. Ngay lập tức khuôn mặt xinh đẹp toát lên lửa giận. Cô ta ngẩng đầu lên trời, hét lớn.
Lời nói vừa dứt thì tất cả mọi người đều hiểu.
Người thanh niên xuất hiện đột ngột này đến từ khu vực Hỗn Độn.
Hơn nữa còn là Đại Đạo cố ý đưa đến.
Cũng phải! Giữa khu vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên có khoảng cách. Nếu muốn qua được khoảng cách này thì cần mở cửa đại đạo. Nếu không thì khu vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên mãi mãi bị ngăn cách.
Đây là để bảo vệ thế giới Đại Thiên, nếu không thì các cường giả ở khu vực Hỗn Độn cứ tùy ý vào thế giới Đại Thiên, chẳng phải ba đến năm năm nữa thế giới Đại Thiên sẽ thành đống hoang tàn sao? Đứng trước khu vực Hỗn Độn thì thế giới Đại Thiên quá yếu.
Ngoài ra, cường giả của khu vực Hỗn Độn chỉ cần đến được thế giới Đại Thiên thì sẽ nuốt trọn một phần những quy tắc võ đạo cấp thấp khi khu vực Hỗn Độn vốn có lợi thế là quy tắc võ đạo ở tầng cao. Đây là một kiểu cướp bóc, sẽ dẫn đến việc quy tắc võ đạo ở thế giới Đại Thiên bị đảo lộn, là sự tàn nhẫn với con cháu về sau.
Cũng chính vì vậy mà sau khi khai sáng nền văn minh Xương, mỗi nhiệm kỳ ý chí Đại Đạo đều tự mặc nhận không mở cửa đại đạo.
Nhưng nhiệm kỳ lần này lại phá vỡ quy tắc ngầm đó, đúng là quá đáng.
Đạm Đài Vô Tình cũng hiểu được một chuyện…. Ý chí Đại Đạo muốn giết chết Tô Minh.
“Khá khen cho Đại Đạo vô liêm sỉ!”, ánh mắt Tô Minh biến đổi, nhìn vào người thanh niên vừa xuất hiện.
“Tộc nhân của tộc Đế Côn”, sau đó Tô Minh phần nào đoán được lai lịch của người đến.
Nghe nói Côn Thương từng mất tích một thời gian là đến khu vực Hỗn Độn, tu luyện ở trong tộc Đế Côn. Lúc đó rõ ràng là ý chí Đại Đạo mở cửa, nếu không thì Côn Thương có yêu nghiệt đến đâu cũng còn lâu mới bay đến khu vực Hỗn Độn được.
Quả nhiên là quân cờ của Đại Đạo.
Dám ‘mở cửa sau’ không chút kiêng kị gì!
Chương 649: Chiến Đế Côn Đằng
"Tôi là Đế Côn Đằng!", thanh niên chậm rãi hạ xuống. Vẻ ngoài hắn ta rất tuấn tú, hơn nữa còn là loại sắc bén, đánh sâu vào thị giác người xem, đặc biệt là đôi con ngươi màu đen kia, bên trong như chứa cả địa ngục.
Khí thế cả người thanh niên ẩn đi. Lưng đeo một trường kích màu bạc, ánh lên vẻ sắc bén và như cộng hưởng quy luật của đất trời.
"Anh, sao... Sao anh lại xuống đây?", Côn Thương hết sức kích động. Người trước mặt chính là kẻ xuất sắc trong thế hệ trẻ của tộc Đế Côn ở vực Hỗn Độn, chắc phải nằm trong top 10, cực kỳ mạnh!
Hồi đó, khi hắn còn đang tu luyện ở tộc Đế Côn, lúc bắt đầu còn kém hơn cả người hầu của con vợ kế trong tộc. Hơn nữa, lại đến từ thế giới Đại Thiên nên đã bị khinh bỉ cùng xa lánh rất nhiều. Sau đó vì một lần ngoài ý muốn, hắn giúp Đế Côn Đằng một việc nhỏ, từ đó Đế Côn Đằng đã che chở cho hắn. Cuối cùng, hắn cũng có thể sống trong tộc Đế Côn mà không bị bắt nạt nữa, võ đạo cũng bắt đầu tăng tiến.
Côn Thương vô cùng kính trọng, tôn sùng và kính nể Đế Côn Đằng. Trong lòng Côn Thương, tương lai dù bản thân chỉ đạt tới một phần trăm so với Đế Côn Đằng, hắn có chết cũng không tiếc nuối.
Nhưng bây giờ, Đế Côn Đằng thế mà lại đi tới thế giới Đại Thiên và vào ngay giây phút sống còn của mình. Côn Thương vừa kích động vừa cảm động, không nói nổi nên lời.
"Côn Thương, cậu khiến tôi thất vọng quá. Tốt xấu gì tôi cũng đã từng chỉ bảo cho cậu ba năm, kết quả là chỉ đối mặt với một con kiến như thế mà cũng bị nghiền áp đánh bại, thậm chí gần chết, hừ!", Đế Côn Đằng hừ một tiếng, liếc Côn Thương.
"Anh, khiến anh thất vọng rồi!", Côn Thương xấu hổ cúi đầu. Trước đó vì cảm xúc gần như sụp đổ nên nhập ma, giờ phút này, đã bình tĩnh lại rất nhiều.
"Trở về sẽ dạy cho cậu một bài học", Đế Côn Đằng lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía Tô Minh: "Chàng trai, mặc dù Côn Thương là đồ vô dụng nhưng vẫn chảy trong mình dòng máu tộc Đế Côn tôi, không thể để người khác tùy ý đánh giết được".
"Sau đó thì sao?", Tô Minh nhìn thẳng vào Đế Côn Đằng, mặt mày lạnh tanh, nhưng trong lòng đã dấy lên một cảm giác nguy hiểm. Đối phương mang lại cho Tô Minh cảm giác cực kỳ cực kỳ nguy hiểm. Giống như có thể quyết định sự sống còn của anh.
Mặc dù đối phương nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng trên thực tế hắn ta đã mấy triệu tuổi rồi. Đầu tiên, về cảnh giới võ đạo, không ngờ đối phương lại đạt tới cảnh giới Dung Đạo.
Cảnh giới Đạo chia thành Văn Đạo, Hằng Đạo và Dung Đạo. Dung Đạo là một cảnh giới lớn cuối cùng trong cảnh giới Đạo. Đương nhiên là cực kỳ mạnh. Huống chi, đối phương không chỉ là cảnh giới Dung Đạo mà còn là cảnh giới Dung Đạo tầng bốn. Thậm chí Tô Minh còn có một loại trực giác mãnh liệt rằng sức chiến đấu thực tế của đối phương còn vượt xa cả cảnh giới đó.
"Nhóc Tô, nên dùng phân thân Hỗn Độn Long Quy kia rồi", thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở anh nhưng Tô Minh từ chối. Bởi vì anh biết rõ một khi bản thân dùng thần hồn phân thân Hỗn Độn Long Quy thì ông lão Côn U và mấy lão quái vật khác trong tộc Côn Hỗn Độn đều sẽ ra tay.
Bây giờ hai phe đều ngầm thỏa thuận sẽ không ra tay.
"Cậu nhóc, để tôi dạy bảo cậu nhé", ngay sau đó, đột nhiên Đế Côn Bằng nhếch miệng cười lộ ra sát khí nói.
Hắn ta vừa nói thì.
Vèo!
Trường kích sau lưng hắn ta nhoáng lên, rồi cầm trong tay đâm thẳng về phía Tô Minh. Đế Côn Đằng vừa đánh ra kích này thì khoảng hàng tỷ đường không gian giao nhau bắt đầu nứt ra.
Biến thành hư vô, Hỗn Độn sôi trào.
Ý chí võ đạo của thế giới Đại Thiên bị nghiền nát thành từng mảnh từng mảnh. Ngay cả quy luật Đại Đạo cũng có rất nhiều cộng hưởng nứt vỡ.
Chỉ thấy mũi kích đâm về phía trước lóe lên vẻ sắc lạnh như sao băng. Nó đã gần như ở ngay trước người Tô Minh. Rõ ràng chỉ là một kích nhưng loại cảm giác nguy hiểm này lại giống như một vụ nổ của hàng loạt tầng võ đạo xếp chồng lên nhau. Sức công phá khủng bố đó cho dù là đẳng cấp lão quái vật như ông lão Côn U, Phó Nhị Điện Chủ cũng phải nhìn bằng ánh mắt hết sức nghiêm trọng.
"Keng!", vẻ mặt Tô Minh cũng nghiêm lại. Rõ ràng là nguy hiểm đến cùng cực đang rít gào, không thể tránh, nhưng anh vẫn giơ kiếm, dốc hết sức mạnh chém ra một kiếm. 900 triệu sức mạnh, Sinh Tử Nhị Khí, kiếm ý Thăng Hoa đỉnh phong, quy luật không gian tầng bốn... Tất cả đều dùng tới.
Vả lại, cố gắng hết sức chém ra một kiếm chồng 1999 kiếm, đây đã là cực hạn trước mắt mà anh có thể làm.
Thế nhưng... Kiếm mang vừa mới vút ra.
"Keng!", kiếm mang vỡ vụn. Cứ thế mà vỡ vụn một cách hết sức dễ dàng. Thậm chí nó còn chưa kịp chạm vào mũi nhọn của trường kích.
Tiếp theo rõ ràng có thể thấy được cánh tay của Tô Minh bắt đầu nứt ra, đầm đìa máu tươi, lộ ra xương trắng, kinh mạch xoắn lại, trông vô cùng thê thảm. Mà Long Ngục Kiếm trong tay lại hóa thành hư vô. Sự chênh lệch quá rõ rệt!
Cùng lúc đó, mũi trường kích đã đâm tới trước mặt Tô Minh.
Đến tận lúc này, rất nhiều cao thủ có mặt ở đây mới nhận ra, một kích nhìn như tùy ý kia không chỉ ẩn chứa sức mạnh mênh mông không thể diễn tả của đất trời, rồi sức mạnh của Đại Đạo mà còn có cả kích ý mạnh đến nỗi phản phác quy chân dỉnh phong.
Kích ý phản phác quy chân mạnh đến nỗi ớn lạnh. Còn là Phản phác quy chân đỉnh phong. Quá mạnh!
"Bia Huyền Diệu!", trong giây phút sống còn ấy, sắc mặt Tô Minh tái nhợt quát.
Bia Huyền Diệu lập tức xuất hiện, chắn trước mặt Tô Minh.
Nhưng trong tích tắc... Chỉ thấy Đế Côn Đằng không hề có chút bất ngờ nào, chỉ có hơi nghiền ngẫm một chút rồi giơ tay tùy ý phất một cái.
Bỗng chốc, một tảng đá màu xanh xám xuất hiện lơ lửng trên khoảng không, còn ngay lập tức đến trước mặt bia Huyền Diệu.
Sau đó, hai bên va vào nhau. Thế mà lại ngang sức ngang tài.
"Thứ hắn ta dùng là Vương Thạch Hỗn Độn, chỉ là một khối nhỏ không đầy đủ. Không thì có thể sánh bằng Chí Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, thậm chí là cực phẩm", thiên nữ Tạo Hóa nghiêm trọng nói.
Chương 650: Kho tàng huyết mạch bùng nổ
Vì Vương Thạch Hỗn Độn của Đế Côn Đằng không đầy đủ nên chỉ là bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn. Vừa hay sấp xỉ với bia Huyền Diệu, nên cả hai ngang sức ngang tài với nhau.
Bia Huyền Diệu lập tức bị quấn lấy, không thể ngăn cản mũi kích đang đâm tới kia.
Tô Minh sắp gặp nguy hiểm.
"Ma La Kiếm!", Tô Minh nghiến răng, hét.
Thoáng chốc, vòng tay biến thành kiếm. Anh nắm Ma La tựa như một Ma Thần, cực kỳ bá đạo, liếc nhìn chúng sinh.
Anh giơ Ma La lên, chém thẳng xuống.
Keng!
Một tiếng vang trong vắt vang lên.
Ma La Kiếm và mũi kích va vào nhau, ngang sức ngang tài.
Có điều, Tô Minh lại lùi về phía sau 3 bước, phun ra một ngụm máu, tim gan phèo phổi như bị chấn vỡ. May mà đã nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Song, trái tim Tô Minh lại như rớt xuống vực sâu.
Đối phương quá mạnh!
Cho dù sử dụng Ma La Kiếm, nhưng cũng chỉ ngang sức ngang tài? Đùa gì vậy?
Không phải là Ma La Kiếm không mạnh, mà là Tô Minh quá yếu, chẳng thể phát huy hết sức mạnh của nó.
"Kiếm tốt", ánh mắt Đế Côn Đằng sáng lên, liếc nhìn thanh kiếm trong tay Tô Minh: "Nhóc con, sao cậu có được thanh kiếm như thế vậy?"
Sau đó, hắn ta cũng không chờ Tô Minh trả lời, lại đâm ra một kích.
Trông thì như thuận tay đâm ra, nhưng lại cực kỳ mạnh.
Đôi mắt Tô Minh bừng sáng.
Hết sức chấn động!
Anh rõ ràng cảm giác được một kích kia của đối phương còn mạnh hơn ban nãy, nên nào dám chần chờ, dùng hết sức mạnh, giơ Ma La Kiếm lên chống trả.
Lại "Keng!" một tiếng.
Tô Minh lùi về sau 7 bước.
Càng ngày càng cố sức.
Hầu như cứ mỗi bước, cả người anh lại nứt toát ra, may mà đã lập tức khôi phục.
Sau khi lùi lại 7 bước, cơ thể anh đã vỡ ra 7 lần.
Sắc mặt Tô Minh ngày càng tái nhợt bởi vì bị thương nặng.
Tuy cơ thể đã nhanh chóng khôi phục, nhưng lại không thể hoàn hảo như ban đầu, có lẽ vì vỡ ra 7 lần, rồi lành lại đã tốn một chút căn nguyên máu thịt. Dù chỉ tốn một phần ngàn, lại vẫn là đã tiêu hao.
Phải mất hai ba ngày dùng một số đan dược và bảo vật, hay hấp thu thứ gì như hỏa tinh mới bổ sung được phần căn nguyên bị mất đi.
Chỉ tiêu hao chút căn nguyên máu thịt cũng chẳng đáng là gì, nhưng đối với Ma La Kiếm thì lại là chuyện lớn.
Điều kiện sử dụng nó cực kỳ khắc nghiệt, phải ở trạng thái đỉnh mới được, dù kém một phần ngàn kia cũng không được.
"Mẹ kiếp!", Tô Minh nghiến răng, mồm đầy máu, cả người rét run.
Anh đã bị dồn vào đường cùng. Một khi không thể sử dụng Ma La Kiếm và bia Huyền Diệu thì phải làm sao đây?
Dường như chỉ có thể dùng phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy. Có điều... Vẫn là câu kia, dùng cũng chẳng có ích gì, đám ông lão Côn U vẫn như hổ rình mồi ở kia kìa.
"Có vẻ cậu bị thương quá nặng, tuy cơ thể khôi phục, lại vuột mất cơ hội sử dụng thanh kiếm kia. Xem ra hôm nay, cậu sẽ không thể dùng nó nữa", Đế Côn Đằng liếc nhìn Ma La Kiếm trong tay Tô Minh với ánh mắt đầy tham lam.
Tô Minh vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng Ma La Kiếm lại hóa thành vòng tay, đeo vào cổ tay anh.
"Còn con bài chưa lật nào nữa không? Không thì, có lẽ kích thứ ba của tôi sẽ chấm dứt mạng sống của cậu đó", ánh mắt Đế Côn Đằng lạnh lẽo, nhàn nhạt nói.
Hắn ta chưa nói xong thì.
Vèo!
Kích thứ ba đã đâm tới.
Thần chết như hiện ra. Tô Minh ngửi được mùi vị của cái chết, của quy luật tử vong.
"Khốn kiếp!", Thiên nữ Tạo Hóa nóng nảy, định ra tay, mặc kệ mọi thứ.
Nhưng cả người Tô Minh lại run lên, nói: "Cứ từ từ, kho tàng huyết mạch bỗng dưng rục rịch một cách kỳ lạ!"
Thịch! Thịch! Thịch!
Trái tim Tô Minh đập thình thịch, ngày càng dồn dập.
Kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh đang rít gào như muốn nổ tung.
Trong giây phút sống còn và ngửi được mùi vị của cái chết, cuối cùng kho tàng huyết mạch cũng không ngồi yên nổi.
Tô Minh rõ ràng cảm giác được lúc này máu thịt, kinh mạch, chân khí... đều đang điên cuồng tinh lọc, tăng vọt.
Cả người anh nóng rực dữ dội như bị đốt cháy.
Giờ đây, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Tô Minh đứng sững tại chỗ. Nhưng thực tế, vì kho tàng huyết mạch bỗng dưng bùng nổ nên anh mới chìm trong một không gian kỳ lạ. Không hiểu sao, tư duy, suy nghĩ của Tô Minh chợt bước vào một thế giới đầy máu.
Thoáng chốc, kích thứ ba đã đâm tới trước mặt Tô Minh.
Trong giây phút ấy, mũi kích lại... lại... lại lập tức tan rã biến mất trước mặt Tô Minh. Anh vẫn lành lặn đứng nguyên tại chỗ một cách quái dị, cực kỳ khó hiểu, khiến tất cả mọi người ngơ ngác, cảm giác như gặp quỷ.
Ngay cả Đế Côn Đằng cũng không khỏi khẽ cau mày.
"Kho tàng huyết mạch bùng nổ, tự động ngăn cản tất cả mọi đòn tấn công", Thiên nữ Tạo Hóa có chút phấn khích lẩm bẩm. Kho tàng huyết mạch mà cả cô ta cũng không nhìn thấu lại đơn giản như vậy. Thế mà lại bị kích thích bùng nổ? Hay! Điều này chẳng khác gì một cơ hội trời cho với nhóc Tô. Đúng là phải cảm ơn Đế Côn Đằng đến từ vực Hỗn Độn kia một tiếng rồi.
"Hừ, giả thần giả quỷ", Đế Côn Đằng hừ lạnh, rồi bỗng giơ trường kích trong tay lên đâm ra.
Nhưng lúc này, cơ thể mềm mại của Đạm Đài Vô Tình nhoáng lên, chắn trước mặt Tô Minh. Cô ta không kịp chặn lại kích thứ ba ban nãy cho Tô Minh, nhưng may mà không biết sao, Tô Minh lại ngăn cản được một cách kỳ lạ. Còn kích thứ tư này, cô ta chắc chắn sẽ chặn lại giúp Tô Minh. Chứ không lẽ nào mặc nó đâm tới, rồi thử cái xác suất xuất hiện chuyện tự động ngăn cản như ban nãy ư?