-
Chương 51-55
Chương 51: Hèn mọn cầu xin
Tô Minh vẫn mặc kệ Tiêu Nguyệt, nhưng trong đáy lòng lại bởi vì câu nói của Tiêu Nguyệt mà dậy sóng.
Sở dĩ nhà họ Tiêu có thể trở thành gia tộc thượng lưu bậc nhất thành phố Dương Giang vốn không phải chuyện đơn giản.
Ông cụ nhà họ Tiêu chắc chắn là một người thông minh.
Ba năm trước, lúc nhà họ Từ quay lại cắn chủ, theo lẽ thường, nhà họ Tiêu nhất định sẽ giúp nhà họ Tô.
Suy cho cùng, lúc đó cho dù nhà họ Tô có là một con lạc đà gầy cũng lớn hơn con ngựa như nhà họ Từ, huống chi, Tiêu Nguyệt còn có quan hệ với mình.
Nhà họ Từ hẳn là biết đạo lý này, cho nên đến nhà họ Tiêu trước, cảnh cáo nhà họ Tiêu, hoặc là dùng thứ gì đó uy hiếp nhà họ Tiêu, làm cho nhà họ Tiêu không muốn giúp đỡ nhà họ Tô, để nhà họ Từ thuận lợi chiếm đoạt nhà họ Tô.
Và cuối cùng, nhà họ Tiêu quả thực cũng không làm gì mà chỉ lẳng lặng nhìn nhà họ Tô bị hủy diệt.
Điều này hoàn toàn có lý, Tô Minh càng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình - nhà họ Từ không đơn giản!!! Phía sau còn có người thao túng! Nếu không, với thực lực đó nhà họ Từ không thể thành công uy hiếp nhà họ Tiêu!
"Tô Minh, ba năm nay, Từ Viêm dùng đã dùng vô số cách để theo đuổi em, em... Em không đồng ý, em vẫn luôn độc thân bởi vì em còn yêu anh", Tiêu Nguyệt tiếp tục nói, sau đó liền không ngừng chảy nước mắt.
"Tô Minh, em biết nếu em cầu xin anh như thế này, anh sẽ coi thường em, nhưng em thật sự...", Tiêu Nguyệt đã khóc không thành tiếng.
Mấy ngày nay, sau khi nghe tin Tô Minh sống lại quay trở về, mấy đêm liền cô đều mơ tới Tô Minh.
Thậm chí càng nhớ tới ba năm trước đây, những ngày tháng hạnh phúc tươi đẹp của cô và Tô Minh.
Cô liền không cần tôn nghiêm tới để van xin anh, muốn quay lại với anh.
"Tô Minh, chúng ta bắt đầu lại được không? Em biết người mà anh thích bây giờ là Trần Chỉ Tình, em không ngại. Thậm chí, em còn có thể kính trọng gọi cô ấy là chị cả cũng được, chỉ cần anh muốn em, em...", tâm trạng của Tiêu Nguyệt có chút dao động, khi nói chuyện, bàn tay trắng nõn túm chặt cánh tay của Tô Minh, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Mọi chuyện trôi qua đều là dĩ vãng, Tiêu Nguyệt, để những ký ức ấy ngủ quên không phải tốt hơn sao?", Tô Minh mở mắt, thản nhiên nói.
Mặc dù không thể trách Tiêu Nguyệt, nhưng lúc mình tuyệt vọng nhất, khốn khó nhất, Tiêu Nguyệt cũng không làm bất cứ điều gì, mà lựa chọn cùng nhà họ Tiêu rời bỏ mình, ba năm trước đây, Tô Minh đã hoàn toàn hết hi vọng với Tiêu Nguyệt rồi.
"Em...", nước mắt của Tiêu Nguyệt chảy xuống càng nhiều.
"Mẹ kiếp!!! Ông không nhịn được nữa!", đúng lúc này ở hàng ghế phía sau, Chu Tranh mặt đỏ bừng, gầm lên một tiếng, trực tiếp đứng lên.
Hắn đã nghe thấy tất cả những gì vừa nãy Tiêu Nguyệt cầu xin Tô Minh.
Tức muốn bể phổi.
Người con gái xinh đẹp tuyệt vời như thế này mà lại phải khóc lóc quỳ lạy, van xin đàn ông?
Vừa khóc vừa cầu xin?
Hèn mọn như vậy?
Thậm chí còn có thể chấp nhận người đàn ông này có người phụ nữ khác?
Thâm tình đến mức này sao?
Kết quả thì sao?
Cái gã đàn ông tên Tô Minh kia chỉ hờ hững, lạnh lùng tới cực điểm.
Mẹ!
"Người đẹp, đàn ông tốt còn nhiều, hà tất phải như thế? Anh ta không muốn cô, cô có thể theo tôi, tôi cam đoan, từ nay về sau cô sẽ hạnh phúc vui sướng, cô muốn sao trên trời Chu Tranh tôi cũng có thể hái xuống cho cô", Chu Tranh nhìn về phía Tiêu Nguyệt nói.
Đáng tiếc, Tiêu Nguyệt vẫn phớt lờ hắn, dường như không nghe thấy giọng nói của Chu Tranh.
"Cậu Chu, cậu... Cậu...", thư ký Lưu nóng nảy lôi ống tay áo của Chu Tranh, muốn hắn không gây chuyện nữa.
Nhưng, Chu Tranh đời nào nghe?
Lại bị Tiêu Nguyệt phớt lờ, cơn giận của hắn cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm.
"Này anh, tôi muốn anh xin lỗi cô gái xinh đẹp này!!!", Chu Tranh nhìn chằm chằm Tô Minh, nếu Tiêu Nguyệt không để ý đến mình, vậy hắn sẽ dạy dỗ cái tên khốn kia, làm như vậy hẳn cũng có thể coi là anh hùng cứu mỹ nhân?
"Thưa anh, xin anh nhỏ giọng một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng tới những người khác", lúc này, một người tiếp viên hàng không đi tới, mang theo nụ cười lịch sự nói với Chu Tranh.
"Cút, làm phiền đến người khác à? Người nào bị làm phiền, đứng ra đây nói chuyện!", Chu Tranh liền quát lên, thái độ càng phách lối: "Ông đây là người nhà họ Chu ở Đế Thành đây!"
"Nhưng mà...", người tiếp viên hàng không còn muốn nói điều gì đó nhưng còn chưa nói hết, đã bị Chu Tranh chen ngang: "Cút, cút ngay cho khuất mắt tôi, nếu không..., ông đây sẽ đánh cả cô đấy!"
Tiếp viên hàng không sợ đến mức lùi ra phía sau một bước, chỉ có thể rời đi, bảo toàn tính mạng.
"Anh kia, tôi muốn anh xin lỗi cô gái này, có nghe thấy không?", ánh mắt Chu Tranh nguy hiểm, nhìn chằm chằm Tô Minh, quát lên: "Hiện tại, tôi sẽ cho anh cơ hội giải thích, nếu còn không biết tốt xấu, máy bay hạ cánh, tôi chắc chắn sẽ khiến anh chết một cách thê thảm".
Cùng lúc đó, ở hàng ghế trước của Tô Minh, một người phụ nữ trung niên quay đầu lại nói nhỏ với Tô Minh: "Cậu thanh niên, cậu cứ xin lỗi đi! Nếu là nhà họ Chu của Đế Thành, cậu không chọc nổi đâu".
Nhà họ Chu ở Đế Thành cũng nổi tiếng, được coi là gia tộc thượng lưu bậc hai.
Đừng coi thường cái danh hiệu bậc hai, dù sao gia tộc thượng lưu bậc hai ở Đế Thành cũng đã rất mạnh rồi!
"Cảm ơn cô", Tô Minh nói một tiếng cảm ơn với người phụ nữ trung niên ở hàng trước.
Sau đó, Tô Minh cũng quay đầu lại nhìn về phía Chu Tranh: "Anh muốn ầm ĩ với tôi".
"Anh...", Chu Tranh nhìn anh chằm chằm, hắn không thể tin được, không thể tin được anh chàng này lại có dũng khí như vậy? Hắn đã không nhớ nổi người dám nói với mình như thế là ai?
"Máy bay hạ cánh, anh cam đoan sẽ cho tôi chết thê thảm? Vậy thì chờ xuống máy bay rồi nói. Bây giờ, yên lặng một chút", Tô Minh tiếp tục nói, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Được rồi, quên nói với anh một câu, con người tôi, có chút muốn chết! Hy vọng anh có thể giữ đúng lời hứa của mình!"
"Hay! Hay! Hay lắm!", Chu Tranh giận dữ bật cười, tức giận đến mức suýt chút nữa trào máu não, tròng mắt có chút đỏ, cơ thể run rẩy, nhìn chòng chọc vào Tô Minh, nghiến răng kèn kẹt.
Đây là đang khiêu khích chính mình sao, lại còn không thèm che giấu.
Vài phút sau, Chu Tranh ngồi xuống.
"Cậu Chu, cậu bớt giận...", thư ký Lưu nhỏ giọng nói, có chút sợ sệt.
"Câm miệng!", Chu Tranh quát lên một tiếng, tay siết chặt điện thoại, trong lòng quyết định, khi máy bay hạ cánh, liền muốn gọi người nhà, hắn muốn Tô Minh phải chết một cách thê thảm, không cũng phải sống không bằng chết.
Ai cũng không ngăn cản được!
"Tô Minh, nếu không, nếu không anh đánh em, chỉ cần anh có thể nguôi giận, em làm cái gì cũng được", Tiêu Nguyệt lại bắt đầu van xin, hai tay túm thật chặt bả vai Tô Minh, thậm chí cả người như sắp dính trên người Tô Minh.
"Được rồi, đừng để tôi càng chán ghét cô", Tô Minh quát một tiếng.
Sắc mặt Tiêu Nguyệt trắng bệch, không dám nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ bưng miệng nhỏ giọng rơi nước mắt.
Dáng vẻ kia quả thật khiến người ta thương xót, nhất là người có vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng như cô.
"Cô có thể dừng khóc được không?", Tô Minh thấy thật phiền phức, khóc lóc sướt mướt, khiến cho mình nhắm mắt nghỉ ngơi một chút cũng không được.
Tiêu Nguyệt không dám khóc nữa, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Tô Minh, có phải anh mệt mỏi hay không? Em xoa bóp chân cho anh!"
Sau đó, cô bắt đầu giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên, nghiêm túc xoa bóp chân cho Tô Minh.
Chu Tranh ở hàng ghế sau suýt chút nữa tức đến hộc máu!!!
Nữ thần mà mình nhắm trúng, lại vì người đàn ông khác mà hèn mọn như thế? Mẹ kiếp!
Chương 52: Em muốn phế tứ chi của hắn
“Được rồi! Đừng ấn nữa, bất luận hiện giờ hai chúng ta có mối quan hệ gì hoặc sau này có thế nào thì ít ra trước đây cô cũng từng là người phụ nữ của tôi nên tôi không muốn nhìn thấy cô bi lụy như vậy”, một lát sau Tô Minh nắm chặt tay Tiêu Nguyệt đang tiếp tục ấn.
“Tô Minh! Anh…”, Tiêu Nguyệt kích động, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng và yêu mến.
“Để thời gian trả lời đi!”, Tô Minh thở dài, nói. Anh không muốn nói những lời tuyệt tình, như vậy chỉ khiến Tiêu Nguyệt càng bám lấy anh hoặc Tiêu Nguyệt sẽ càng nóng vội hơn, chi bằng cứ cho cô ấy hy vọng để giãn ra.
“Được! Em nghe lời anh!”, Tiêu Nguyệt hít một hơi thật sâu, sau đó lau nước mắt lấy lại bình tĩnh. Lúc này cô lại quay về là cô chủ nhà họ Tiêu đầy cao quý và kiêu ngạo.
Chỉ cần Tô Minh cho cô một hy vọng là đủ rồi.
Mặc dù cô có thể nghe ra Tô Minh chỉ nói để đấy nhưng cô tin vào bản thân mình, cô tin mình nhất định có thể đoạt lại Tô Minh.
“Đến Đế Thành cô tự đặt máy bay về thành phố Dương Giang đi”, Tô Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Anh lo cho sự an toàn của em sao?”, mắt Tiêu Nguyệt sáng ngời, phấn khích nói.
Tô Minh lắc đầu, nói lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Nguyệt là không đúng, anh lo hơn là một khi anh khai chiến với nhà họ Lam, trong lúc quyết chiến Tiêu Nguyệt lại thành vật vướng chân và vật hi sinh, như vậy sẽ làm lỡ chuyện báo thù của anh.
“Em đồng ý với anh!”, Tiêu Nguyệt cắn chặt môi, do dự một hồi thì gật đầu mạnh, nói tiếp: “Anh nói gì em cũng nghe theo. Vậy… Anh có thể hôn em một cái không?”
Tiêu Nguyệt nhắm chặt mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ mong đợi.
“Đủ rồi! Đừng để tôi cảm thấy chán ghét cô”, Tô Minh chau mày, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Tiêu Nguyệt mở mắt ra, trong đôi mắt là vẻ hụt hẫng: “Tô Minh! Cả đời này Tiêu Nguyệt chỉ có một mình anh, sau này cũng thế. Bất luận là thể xác hay trái tim em cũng chưa từng phản bội anh. Ba năm nay Từ Viêm theo đuổi em quyết liệt nhưng em không đồng ý hắn ta. Hắn ta còn chưa chạm được vào tay em, em giữ mình như vậy rồi mà anh vẫn còn ghét em sao?”, Tiêu Nguyệt nói mà không kìm được nước mắt.
“Tôi nói ghét cô lúc nào?”, Tô Minh thấy cạn lời. Không đồng ý hôn thì là ghét sao?
Sau đó Tô Minh không thèm để ý đến Tiêu Nguyệt nữa. Có lúc phụ nữ thật vô lý, bất luận người đó được giáo dục cao đến mức nào, bất luận họ có đẹp ra sao.
“Không ghét thì anh hôn em đi! Lẽ nào em không đẹp sao?”, nói xong, Tiêu Nguyệt đã áp sát khuôn mặt xinh đẹp của mình đến trước mặt Tô Minh.
“Nếu cô còn như vậy nữa thì tôi vào nhà vệ sinh ngay đấy, trước khi đến nơi thì tôi sẽ không chui ra đâu”, Tô Minh bị ép đến mức không biết nên làm thế nào.
Đánh cũng không đánh được, mắng cũng không xong, và anh cũng không muốn dây dưa gì nữa…
Đúng là phiền thật!
Nghe Tô Minh nói như vậy, Tiêu Nguyệt cũng biết điều hơn. Cô ôm má, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng, sự ngọt ngào và có cả sự đau lòng nữa…
Chu Tranh ngồi ở hàng sau ghen đến nỗi cắn chặt răng, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đợi sau khi xuống máy bay sẽ cho Tô Minh biết thế nào là lễ độ.
Hắn đã không thể đợi được nữa rồi.
Thời gian cứ thế dần trôi, và rồi sau hai tiếng đồng hồ…
“Thưa quý khách, máy bay đã an toàn hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế Thành, cảm ơn quý khách đã lựa chọn đồng hành cùng hãng bay xxxx…”.
Máy bay đã hạ cánh an toàn rồi…
“Thằng ranh! Mày có giỏi thì đừng có chạy!”, Chu Tranh nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt chỉ có mỗi hình ảnh của Tô Minh mà thôi.
Tô Minh thì không thèm để ý, anh đi về phía trước, và Tiêu Nguyệt cũng đi bên cạnh anh.
“Tô Minh! Người kia có phải người Đế Thành không? Liệu hắn có gây bất lợi với anh không? Chúng ta nên làm thế nào?”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói, trong lời nói đầy vẻ lo lắng.
Tô Minh thấy cạn lời, anh thầm nghĩ ‘Cô chủ cao quý ơi, nếu như cô thật sự lo lắng thì ngay từ đầu không nên lên máy bay và ngồi cạnh tôi, chứ bây giờ lo thì được cái gì?’
Đúng là hồng nhan họa thủy!
Tô Minh xuống sân bay, anh bước đi với dáng vẻ bình tĩnh.
“Hay là chúng ta chạy đi!”, Tiêu Nguyệt quay đầu nhìn Chu Tranh và thư ký Lưu.
Chu Tranh luôn đi theo phía sau và hắn đang gọi điện thoại. Ở trên máy bay không được dùng điện thoại, xuống máy bay có thể dùng rồi.
“Chị à, có người bắt nạt em, em muốn phế tứ chi của hắn, em muốn sau này hắn phải nằm trong bệnh viện, muốn hắn quỳ dưới đất cầu xin em tha thứ”.
Giọng nói của Chu Tranh rất lớn mà không hề sợ sệt, trong giọng nói đầy vẻ oán hận và phẫn nộ.
“Chị ơi! Em đang ở sân bay quốc tế Đế Thành, em xuống máy bay rồi, đang đi ra bên ngoài sân bay”.
“Gì cơ! Chị cũng đến sân bay quốc tế Đế Thành á? Chị biết hôm nay em về nên đến đón em à?”
“Không phải đến đón em thì đến đón người nào?”
“Em mặc kệ! Nếu chị đang ở sân bay thì chị phải giúp em”.
…
Chu Tranh kích động nói.
Hắn có chuyện gì cũng đều liên lạc với chị mình. Lần này cũng không ngoại lệ.
Chu Tranh vốn tưởng chị mình phải một lúc nữa mới đến nhưng không ngờ hắn lại may mắn vậy, không ngờ chị hắn lại đến sân bay đón người rồi.
Mặc dù không biết chị gái đến đón ai nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là chị gái hắn ở đây thì tên khốn kia sẽ không có kết cục tốt.
“Hì hì! Thư ký Lưu, chị gái tôi đang ở sân bay. Hơn nữa còn dẫn theo rất nhiều người. Cô đoán xem lát nữa thằng ranh kia có quỳ xuống cầu xin tôi tha cho nó không?”
Chu Tranh đặt điện thoại xuống, một tay kéo thư ký Lưu, bước chân nhanh hơn vội đi theo Tô Minh và Tiêu Nguyệt.
Vừa đi mắt hắn vừa nhìn chằm chằm vào Tô Minh với ý thù hận, còn nhìn Tiêu Nguyệt với ánh mắt thèm thuồng.
Có nhiều người cùng chung chuyến bay thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Minh, Tiêu Nguyệt và Chu Tranh với ánh mắt phấn khích, dường như họ đang muốn xem kịch hay.
“Tô Minh! Hay là chúng ta chạy đi!”, Tiêu Nguyệt càng lúc càng căng thẳng.
Mặc dù biết Tô Minh rất lợi hại nhưng ở đây dù sao cũng là địa bàn của người ta, ai biết được hắn sẽ gọi đến bao nhiêu người?
Nhưng Tô Minh vẫn rất điềm tĩnh, bước chân cũng không gấp gáp.
Lúc đi về phía cửa thì nhìn thấy đông nghịt người, họ đều đến đón người. Có người kiễng chân, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra; có người thì giơ biển.
Nhưng phần đông mọi người đều đang nhìn về phía có bảy tám người đang đi phía trước, đặc biệt là nhìn về phía cô gái mặc áo da màu đen, đeo kính râm, buộc tóc đuôi gà. Cô gái đó với khí chất hơn người, chân dài miên man, thẳng tắp…
Mặc dù kính râm che đi nửa khuôn mặt nhưng từ làn da trắng bóc và khí chất hút hồn đó thì vẫn có thể nhìn ra cô ta vô cùng xinh đẹp.
Chương 53: Màn đón tiếp hoành tráng
Còn lúc này ở bên ngoài sân bay đang có chiếc siêu xe đậu sẵn ở đó, chính là đợi bảy tám người này đi ra.
Cô gái đẹp mặc áo da màu đen đi đầu ngồi trên xe Mercedes- Benz G chứ không phải xe bình thường.
Xe Mercedes- Benz G thông thường, kể cả là G63 thì giá mới ra là chưa đến 3 triệu tệ.
Xe mà cô gái mặc áo da màu đen đi là xe Mercedes- Benz G 6x6 cực kỳ hiếm, không phải là loại 4x4 mà là 6x6, trông to như chiếc xe tăng. Nếu người nào hơi thấp thì đúng là khó lên được xe này.
Xe Mercedes- Benz G 6x6 giá mới ra là 20 triệu tệ, trên thế giới chỉ có mấy chiếc phiên bản giới hạn, ở trong nước cũng không có được mấy chiếc.
Điều này đủ thấy thân phận của cô gái mặc áo da màu đen này không đơn giản.
“Thằng khốn Chu Tranh này!”, cô gái đó chau mày, thầm mắng.
Em trai của cô ta là kẻ ăn chơi trác táng. Ngoài ăn uống chơi bời thì không biết làm gì cả. Khi còn ở Đế Thành thì dăm ba hôm lại gây sự, toàn là cô ta phải đi xử lý.
“Ngồi máy bay cũng gây sự được”, cô gái thở dài một tiếng, tiếc là không dạy dỗ thằng em được nên người.
Cô ta tên là Chu Khánh Di, con gái chi trưởng của nhà họ Chu ở Đế Thành.
Cô ta và Chu Tranh là chị em cùng cha khác mẹ. Năm nay cô ta 24 tuổi, còn Chu Tranh 22 tuổi.
Nhà họ Chu ở Đế Thành vốn đã sa sút nhưng mấy năm gần đây lại đột nhiên phất lên. Lý do lớn nhất chính là nhờ có Chu Khánh Di.
Từ trước đến nay nhà họ Chu luôn có mối quan hệ đồng minh với nhà họ Diệp- một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành. Nói là đồng minh nhưng trên thực tế nhà họ Chu luôn nghe theo nhà họ Diệp.
Cũng chính vì như vậy nên nhà họ Chu đã cử vài người đến viện võ đạo của nhà họ Diệp, đó cũng coi như là đòn bẩy để nhà họ Diệp lôi kéo một số gia tộc đồng minh.
Toàn viện võ đạo của nhà họ Diệp có ba bốn trăm người, riêng thành viên của nhà họ Diệp đã chiếm tới 90%, còn các gia tộc đồng minh khác cộng lại mới được 10%.
Mặc dù Chu Khánh Di là con gái nhưng từ nhỏ không hề yếu thế hơn đàn ông, vì vậy nhà họ Chu gửi cô ta đến viện võ đạo của nhà họ Diệp, chỉ có điều họ cũng không dám nuôi hy vọng quá lớn.
Nhưng không ai ngờ, Chu Khánh Di rất có chí tiến thủ, mấy lần giao lưu võ đạo trong viện võ đạo thì cô ta đều giành được thứ hạng cao.
Thậm chí một năm trước cô ta đã luyện được chân khí và chính thức trở thành tu giả võ đạo, tiền đồ vô cùng rộng mở.
Hơn nữa, Chu Khánh Di cũng rất được Diệp Mộ Cẩn coi trọng.
Chính vì như vậy nên địa vị của nhà họ Chu được nâng lên tầm cao mới, từ đó bắt đầu phất lên…
Đến hôm nay, nhà họ Chu đã vững vàng ở vị trí gia tộc hạng hai của Đế Thành, hơn nữa còn được hơn cả thế.
Danh tiếng của Chu Khánh Di ở Đế Thành cũng vô cùng lớn.
Và hôm nay Diệp Mộ Cẩn bảo cô ta đến đón người.
Tất nhiên Tô Minh cũng đã nói trước với Diệp Mộ Cẩn về việc anh sẽ đến Đế Thành.
Đáng lẽ Diệp Mộ Cẩn sẽ đến đón Tô Minh nhưng sáng nay cô ta đột nhiên có chuyện quan trọng phải giải quyết nên không đi đón được.
Và chuyện quan trọng này không thể thay đổi được nên Diệp Mộ Cẩn đành phải nói lời xin lỗi Tô Minh.
Tô Minh thấy không sao cả, miễn là có người đến đón mình là được rồi, không nhất thiết cứ phải là Diệp Mộ Cẩn. Anh không bận tâm đến những tiểu tiết này.
Và Diệp Mộ Cẩn đã giao nhiệm vụ quan trọng này cho Chu Khánh Di và còn dặn dò kỹ lưỡng, người mà cô ta phải đón là Tô Minh, là nhân vật vô cùng quan trọng.
Thậm chí Chu Khánh Di có thể nghe ra sự cung kính và ái mộ trong lời nói của Diệp Mộ Cẩn. Khi nghe thấy vậy thì cô ta thấy bị hù dọa chết khiếp.
Bởi vì, đây là nhân vật như nào mà có thể khiến Diệp Mộ Cẩn- một trong hai viên minh châu của Đế Thành phải cung kính và yêu quý đến vậy?
Cô ta không dám nghĩ, vì vậy cô ta có chút căng thẳng.
Cô ta dẫn người đến trước một tiếng, cố ý trang điểm chỉn chu. Ngày thường khi ở viện võ đạo của nhà họ Diệp, cô ta rất lười trang điểm. Thậm chí hôm nay cô ta còn lái con xe quý báu Mercedes- Benz G 6x6 đến.
“Thằng ranh Chu Tranh kia! Mặc kệ nó dây vào ai, cứ đi đến cậu chủ Tô Minh đã, sau đó giải quyết việc của Chu Tranh sau”, Chu Khánh Di thầm nghĩ.
Mặc dù Chu Tranh không giúp được gì cho mình nhưng dù sao cũng là em trai của cô ta nên nếu như bị bắt nạt thì cô ta cũng không thể bỏ mặc được.
Nhưng dù sao vẫn phải đón được cậu chủ Tô thì mới tính tiếp được.
Cô ta phân biệt rạch ròi việc nào quan trọng hơn!
“Tất cả đều phải ngẩng cao đầu cho tôi! Lần này chúng ta phải đón một nhân vật vô cùng quan trọng, tinh thần và diện mạo của mọi người phải biểu hiện thật tốt”, Chu Khánh Di đột nhiên hô lớn với năm sáu người đến từ viện võ đạo nhà họ Diệp và cũng là thuộc tiểu đội của cô ta.
“Vâng thưa đội trưởng”, sáu thanh niên lớn tiếng hô lên, giọng điệu vô cùng cung kính, trong lòng vô cùng hiếu kỳ và mong đợi.
Lúc này, Tô Minh và Tiêu Nguyệt cách lối ra không còn xa.
“Khì khì… Thằng khốn, ở lối ra có niềm vui bất ngờ đang đợi mày đấy”, Chu Tranh ở phía sau kéo theo thư ký Lưu, càng lúc càng gần. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, chỉ sợ một chút sơ suất sẽ để Tô Minh chạy mất.
Hai ba phút sau cũng đến lối ra…
Từ đằng xa Chu Tranh đã nhìn thấy chị gái mình đang đợi ở đó. Điều khiến hắn vui mừng hơn là chị gái còn dẫn theo người trong viện võ đạo nhà họ Diệp.
Ngày thường chị gái hắn rất khiêm tốn, rất ít khi dẫn nhiều cao thủ của viện võ đạo cùng đi ra ngoài, bởi muốn tránh sự chú ý của mọi người. Nhưng thật không ngờ hôm nay lại…
Tốt quá!
Tốt quá rồi!
“Thằng khốn! Sắp bị dọa chết rồi phải không? Đã bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như này chưa?”, Chu Tranh quét nhìn Tô Minh với vẻ ác độc rồi lẩm bẩm nói.
Đồng thời lúc này Chu Khánh Di tháo kính xuống, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt tròn vô cùng đáng yêu nhưng khí chất lại càng thu hút hơn.
Vẻ đẹp của Chu Khánh Di không phải là vẻ đẹp chung chung mà có nét đẹp riêng, rất đặc biệt. Hơn nữa, có lẽ vì luyện võ nên cô ta có thân hình khá đẹp.
Cô ta nhìn thấy Tô Minh rồi, lúc này mắt cô ta sáng lên, có chút kích động. Nhưng sau đó cô ta lại nghiêm mặt lại, chỉ sợ cậu chủ Tô tôn quý sẽ nhìn thấy vẻ thất lễ của mình.
Dù sao thì trước khi đến đón người, cô ta cũng nhận được tấm ảnh của Tô Minh từ tay Diệp Mộ Cẩn nên lúc này vừa nhìn là cô ta có thể nhận ra ngay.
Nhưng dường như cô ta đang phớt lờ người em trai Chu Tranh của mình, mặc dù hắn đang đi sau Tô Minh.
Chương 54: Cậu chủ Tô mà mày cũng dám dây vào sao
Nếu cái thằng vô dụng này không phải là em của cô ta thì cô ta đã mặc kệ nó từ lâu rồi.
“Hôm nay tâm trạng của chị lại tốt vậy? Nhìn thấy em xuống máy bay mà vui thấy rõ luôn”, cảm xúc và thần sắc của Chu Khánh Di thay đổi khi nhìn thấy Tô Minh, Chu Tranh nhìn thấy tưởng đến đón mình, vì vậy hắn vui không kể xiết.
Hắn vừa kính trọng chị gái vừa sợ chị gái mình. Ngày thường chị gái không bao giờ nhẹ nhàng với hắn nhưng hôm nay thì…
Vì vậy mà lúc này hắn kiêu ngạo đến nỗi ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
“Chị à! Chị nhất định phải giúp em đấy nhé! Thằng ranh đó ở trên máy bay quá hống hách, em chưa từng gặp kẻ nào như vậy cả, em…”, Chu Tranh cất bước đi về trước mặt chị gái Chu Khánh Di của mình để tố cáo nhưng với kiểu thêm dầu vào lửa, còn tay thì chỉ về phía Tô Minh.
“Chị không có thời gian lôi thôi với em đâu, câm ngay miệng lại”, Chu Khánh Di quát một tiếng. Cô ta hít một hơi thật sâu, đang định đi về phía Tô Minh nói rõ thân phận của mình thì một giây sau, cô ta giật mình phát hiện ra em trai mình đang chỉ về phía Tô Minh.
Lúc này Chu Khánh Di cảm giác như bị sét đánh bên tai, lập tức phản ứng lại.
Người mà em trai mình nói muốn tính sổ chính là… Chính là cậu chủ Tô Minh?
Suýt nữa Chu Khánh Di sợ chết ngất.
“Người gây xung đột với em là anh ta sao?”, Chu Khánh Di lấy hết dũng khí nói với Chu Tranh, mắt nhìn về phía Tô Minh.
“Vâng! Chính là thằng đó! Chị à, kể cả không đánh chết được nó thì cũng phải khiến nó sống dở chết dở”, Chu Tranh nói với giọng oán hận cay độc nhưng có cả vẻ hưng phấn, đâu có nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của chị gái hắn.
“Đi theo chị!”, lúc này Chu Khánh Di hận nỗi không thể băm thằng em trai vô dụng của mình thành trăm mảnh. Ngày thường ngoài việc gây thị phi thì nó không làm được gì ra hồn, nhưng không ngờ hôm nay lại dây vào cậu chủ Tô? Đúng là điên thật rồi!
Cậu chủ Tô là khách quý mà ngay cả cô Diệp cũng phải cung kính, là khách quý mà chỉ một câu nói thôi cũng khiến cả nhà họ Chu biến mất và cũng là người mà chỉ nói một câu thì cũng có thể làm tan biến tất cả những phấn đấu của cô ta trong mấy năm nay.
Chu Tranh vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường ở chị gái mình. Nghe thấy chị gái bảo đi theo nên hắn còn tưởng chị gái muốn trực tiếp báo thù cho mình.
Thích thật đấy!
Chưa ra khỏi sân bay đã khiến thằng ranh đó thê thảm như vậy, đúng là thích quá đi!
Huống hồ xung quanh có rất nhiều người lên xuống máy bay, họ đều vây lại nhìn, đúng là hả hê!
“Tô Minh! Phải làm sao bây giờ?”, Tiêu Nguyệt đi bên cạnh Tô Minh, cô đã để ý được Chu Tranh dẫn theo một cô gái trông rất uy phong, lại có cả năm sáu người thanh niên rất cường tráng, vì vậy Tiêu Nguyệt càng nhìn càng căng thẳng.
“Thằng ranh, thấy hối hận chưa? Ông mày nói rồi, xuống máy bay sẽ cho mày sống dở chết dở, ông mày nói là làm. Mày muốn chết thì ông đây sẽ cho mày được toại nguyện”, Chu Khánh Di và Chu Tranh đi đến trước mặt Tô Minh và Tiêu Nguyệt. Chu Tranh trợn trừng mắt quát rống về phía Tô Minh. Hắn nói với kiểu nghiến răng nghiến lợi, thể hiện rõ dáng vẻ của loại công tử ăn chơi khét tiếng.
“Quỳ xuống!”, nhưng lúc này chỉ thấy Chu Khánh Di đột nhiên quát lớn một tiếng.
“Đúng thế! Quỳ xuống, thằng ranh này, cứ quỳ xuống rồi nói tiếp!”, Chu Tranh quát càng to, bởi vì quá kích động mà cơ trên mặt hắn không ngừng run rẩy. Hôm nay chị mình ưu ái mình thật.
“Bốp…”, nhưng lời nói của Chu Tranh vừa dứt thì đột nhiên nhận phải cái tát vang giòn.
Chu Khánh Di giơ tay đeo gang tay da màu đen tát lên mặt Chu Tranh một cái. Cái tát vang giòn và rất mạnh.
Cái tát này khiến Chu Tranh suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất, răng cũng rụng mất một cái, âm thanh rất vang.
“Đồ khốn! Tao bảo mày quỳ xuống đấy”, Chu Tranh bị tát mà đờ người ra. Còn Chu Khánh Di đầy vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Chu Tranh, quát lớn: “Đồ không biết điều, cậu chủ Tô Minh là người mày có thể dây vào sao?”
Chu Tranh ôm mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
“Thưa anh, tôi là Chu Khánh Di đến từ viện võ đạo nhà họ Diệp, cô Diệp bảo tôi đến đón anh. Còn tên này là thằng em mất nết của tôi. Tôi… Tôi không ngờ nó lại ngồi cùng chuyến bay với anh, và càng không ngờ nó lại dây vào anh. Cậu chủ Tô! Xử lý thế nào thì anh cứ nói, tôi sẽ tự ra tay, quyết không nói hai lời”.
Sau khi tát cho Chu Tranh một cái, Chu Khánh Di cung kính khom người 90 độ nói với Tô Minh.
Không chỉ có cô ta mà cả năm sáu người ở viện võ đạo nhà họ Diệp mà cô ta dẫn đến cũng đều cung kính khom người.
Còn Tiêu Nguyệt nhìn thấy vậy lúc này đờ hết người ra.
Kể cả khi đến Đế Thành mà Tô Minh cũng oai phong như vậy sao?
Những người đứng xem ở xung quanh cũng trợn tròn mắt lên, họ nhìn Tô Minh với ánh mắt cung kính cực độ.
“Là em trai của cô à?”, Tô Minh cười và có chút bất ngờ. Đây cũng là chuyện hay, mình cũng đỡ phiền phức.
“Vâng!”, Chu Khánh Di gật đầu nói.
“Em trai cô cũng thú vị đấy”, Tô Minh tùy ý nói một câu.
Chu Khánh Di thấy lòng ớn lạnh, cô ta cũng không phải kẻ ngốc, ngay lập tức có thể nghe ra em trai mình đã đắc tội với Tô Minh rồi.
Chết tiệt!
Chu Khánh Di hận nỗi muốn bóp chết Chu Tranh. Hắn chết đã đành nhưng đừng có làm liên lụy đến cả nhà họ Chu là được.
“Lại đây!”, Chu Khánh Di cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu lên quát lớn về phía Chu Tranh đang đứng ở cách đó không xa.
Chương 55: Viện võ đạo nhà họ Diệp
“Chị ơi, em…”, Chu Tranh sắp khóc đến nơi, sau lưng toát hết mồ hôi, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Ngay cả chị mình cũng cung kính gọi một tiếng cậu chủ Tô, đã thế còn nói cô Diệp dặn chị ấy đến đón người, vậy người này có lai lịch như nào đây?
Chu Tranh nhớ lại những lời nói cay độc của mình khi ở trên máy bay thì sợ phát khóc, đặc biệt lúc này chị gái bảo hắn bước lại.
Hắn…
“Tao nói là lại đây!”, đôi mắt đẹp của Chu Khánh Di trở nên lạnh lùng, giọng nói càng lạnh như băng.
Chu Tranh không dám không nghe, sắc mặt tái nhợt, cảm giác như đang đi lên pháp trường.
Phải mất một lúc thì hắn mới đi đến trước mặt Chu Khánh Di.
“Tao bảo mày quỳ xuống, mày nghe không hiểu tiếng người à?”, Chu Khánh Di nói từng câu từng chữ mà không chớp mắt, trông vô cùng khủng khiếp.
Lời nói vừa dứt thì đột nhiên cô ta nhấc chân lên.
“Bụp!”, cô ta đá một cái vô cùng tàn nhẫn, đá lên trên đầu gối trái của Chu Tranh.
“Rắc, rắc…”, âm thanh rõ rệt, đầu gối của Chu Tranh bị đá gãy.
Âm thanh xương gãy vô cùng chói tai khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh đến run rẩy.
“A…”, Chu Tranh đau đến nỗi suýt ngất đi, hắn kêu thảm thiết như phát điên, sắc mặt dữ tợn, cơ mặt co quắp không còn giống con người nữa. Lúc này mồ hôi hòa chung nước mắt, toàn thân hắn mềm nhũn rồi quỳ sụp xuống đất.
Máu tươi chảy từ đầu gối xuống, có thể nhìn thấy rõ xương gãy đâm xuyên qua da thịt, chỉ nhìn đã biết đó là nỗi đau chết đi sống lại.
Cú đá này quá kinh khủng!
“Xin lỗi cậu chủ Tô ngay, đến khi nào cậu chủ Tô tha thứ cho mới thôi. Nếu không thì tao sẽ lấy mạng mày”, Chu Khánh Di nói mà không hề có ý đùa cợt.
Những người xung quanh nhìn mà không dám thở mạnh. Họ đều sợ chết khiếp!
Một cô gái đẹp như này, không ngờ lại ra tay tàn nhẫn thế! Không ngờ cô ta lại nhẫn tâm ra tay đánh gãy một chân của em trai mình.
Ngay cả Tiêu Nguyệt cũng sợ đến đờ người ra, cô ta theo bản năng ôm chặt miệng mình, sắc mặt thì tái nhợt.
“Đúng là người tàn nhẫn, nhưng cũng là một người thông minh”, Tô Minh nhìn Chu Khánh Di rồi khen ngợi.
Đừng thấy cú đá này của Chu Khánh Di khiến người khác phát khiếp, nhưng chí ít có thể cứu được tính mạng của em trai cô ta. Vì vậy Tô Minh không định tiếp tục truy cứu nữa.
Bởi vì Chu Khánh Di đã nể mặt anh thì tất nhiên anh cũng sẽ nể mặt cô ta.
Ngoài ra, bắt đầu từ hôm nay, đừng nói là dây vào mình, mà ngay cả khi nghe thấy tên mình thì chắc Chu Tranh cũng sợ vãi ra quần rồi, như thế là đủ!
“Cậu chủ Tô! Tôi… Tôi… Xin lỗi, mong anh tha lỗi cho tôi”, Chu Tranh nằm liệt trên đất nói lời xin lỗi.
Lúc này hắn đau đến mức chết đi sống lại. Mặc dù lúc nói lời xin lỗi giọng hắn đã khàn khàn rồi nhưng hắn vẫn phải nói.
Hắn là kẻ ăn chơi trác táng chứ không phải kẻ ngốc.
Từ cái tát và cú đá chân của chị gái thì đủ thấy chị gái hắn kiêng kị với Tô Minh đến nỗi nào.
Nếu như mình không xin lỗi thì khéo sẽ bị đánh chết mất. Giờ đây hắn không dám tưởng tượng ra Tô Minh có thân phận như nào?
“Anh có người chị tốt đấy, sau này đừng có dây vào tôi nữa”, Tô Minh quét nhìn Chu Tranh một cái, sau đó nhìn Chu Khánh Di, nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Cảm ơn anh!”, Chu Khánh Di kích động nói. Hôm nay kể cả Tô Minh muốn lấy mạng của Chu Tranh thì cô ta vẫn phải chịu. Nếu như Tô Minh không truy cứu thì cô ta rất cảm kích.
“Tiêu Nguyệt! Cô về thành phố Dương Giang đi!”, Tô Minh lại nhìn Tiêu Nguyệt, nói.
Tiêu Nguyệt cắn chặt môi, cảm giác như muốn khóc, đôi mắt đẹp đỏ ửng lên.
“Em…”.
“Về đi!”, trong giọng nói của Tô Minh mang theo vẻ trách cứ.
“Em là người của anh, em sẽ không từ bỏ anh đâu”, cô ta cứng miệng nói nhưng cũng không dám không nghe theo.
“Cô Chu! Giúp tôi sắp xếp chuyến bay về thành phố Dương Giang trong hôm nay”, Tô Minh nói với Chu Khánh Di.
Chu Khánh Di gật đầu, chút chuyện nhỏ này không là gì với cô ta.
Rất nhanh, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Tô Minh ngồi trên ghế phụ của xe Mercedes- Benz G 6x6 do Chu Khánh Di lái tới, xe đi trên đường phố sầm uất của Đế Thành và đi về phía viện võ đạo nhà họ Diệp.
“Cậu chủ Tô! Chắc cô Diệp đã nói với anh rồi, sáng nay cô ấy thật sự có chuyện vô cùng quan trọng nên không thể đích thân đến đón anh, cô ấy nhờ tôi nói xin lỗi anh. Tối nay cô ấy sẽ mở bữa tiệc tiếp đãi anh”, Chu Khánh Di vừa lái xe vừa nói, thỉnh thoảng cô ta còn cẩn thận lén nhìn Tô Minh một cái mà có chút hiếu kỳ.
Diệp Mộ Cẩn đã từng nói với cô ta ở viện võ đạo là sẽ mời đến một giáo tôn để dạy võ cho viện võ đạo nhà họ Diệp.
Và người đó chính là cậu chủ Tô đây!
Nếu đã được Diệp Mộ Cẩn mời về làm giáo tôn thì về lý mà nói, người này chắc chắn phải có thực lực vô cùng cao cường.
Nhưng cô ta vẫn chưa cảm nhận được chân khí của tu giả võ đạo từ người Tô Minh. Thật kỳ lạ! Lẽ nào Tô Minh không phải là tu giả võ đạo sao?
Với cả cậu chủ Tô này còn trẻ tuổi, còn trẻ hơn mình mấy tuổi, cùng lắm cũng chỉ 21, 22 tuổi thôi. Trẻ như vậy thì có thể làm giáo tôn không?
Sự nghi ngờ của cô ta không phải không có lý do. Trong Đế Thành cũng có tám gia tộc lớn có cùng tầng lớp như nhà họ Diệp và họ cũng đều có viện võ đạo của riêng mình.
Trong đó có mấy gia tộc mời giáo tôn của mình và họ đều là người trung niên, thậm chí là người già nữa.
Mặc dù nhiều lúc thực lực của tu giả võ đạo không thể lấy tuổi tác ra để so sánh nhưng nói chung thì thời gian tu luyện càng dài thì thực lực càng mạnh, chẳng phải thế sao?
Tất nhiên, Chu Khánh Di cũng chỉ giữ những tò mò và hoài nghi này trong lòng chứ không dám nói ra.
Sau đó cô ta tiếp tục lái xe nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu những tâm sự.
Một lát sau, Chu Khánh Di nghĩ nhiều hơn nhưng cũng không dám nói.
Tô Minh có thể nhìn ra nỗi băn khoăn của cô ta nên hỏi: “Cô Chu có gì muốn nói thì cứ nói đi”.
“Hay là sáng nay chúng ta đừng đến viện võ đạo nhà họ Diệp nữa được không? Đợi tối cô Diệp mở tiệc tiếp đón anh rồi ngày mai cô Diệp sẽ tự mình dẫn anh đến viện võ đạo nhà họ Diệp”, Chu Khánh Di nói với vẻ lúng túng, trong lúc nói cô ta đột nhiên giậm phanh và xe Mercedes- Benz G dừng lại bên đường.
“Tại sao thế?”, Tô Minh quay đầu nhìn sang Chu Khánh Di.
“Chuyện này…”, Chu Khánh Di càng lúng túng hơn.
Cô ta không thể nào nói với Tô Minh là, trong viện võ đạo nhà họ Diệp có rất nhiều những kẻ hay sinh sự? Những kẻ đó không hề phục những giáo tôn đến dạy họ.
Trước đây nhà họ Diệp cũng mời đến mấy giáo tôn để đến viện võ đạo dạy cho họ. Nhưng không bao lâu, những giáo tôn đó đều lặng lẽ rời đi.
Nếu như thực lực Tô Minh mạnh thì còn đỡ, như vậy có thể trấn áp được những kẻ đó. Trên thực tế, cô ta đã nuôi hy vọng rất lớn, ngay cả khi Tô Minh còn chưa xuất hiện trước mặt cô ta. Dù sao thì Diệp Mộ Cẩn cũng căn dặn nhiều và còn nhấn mạnh về thực lực của Tô Minh, lại còn vô cùng coi trọng anh như vậy.
Nhưng khi thật sự gặp rồi cô ta lại cảm thấy thực lực của Tô Minh không quá mạnh. Bất luận là khí tức hay khí chất, thậm chí là tuổi tác, tất cả những điều này đều không thể ngụy trang được.
Chắc hẳn những kẻ đầu sỏ hay gây sự ở viện võ đạo cũng có suy nghĩ giống như cô ta.
Nếu như Tô Minh không có thực lực mạnh thì chi bằng đợi đến ngày mai cô Diệp đích thân dẫn anh đến viện võ đạo thì hơn.
Chí ít, khi cô Diệp có mặt ở đấy thì Tô Minh cũng không đến nỗi bị thương hay bị đả kích gì.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, yên tâm đi. Kể cả có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ nói với Mộ Cẩn, không trách cứ gì cô đâu”, Tô Minh cười nói.
“Á?”, Chu Khánh Di thấy kinh ngạc. Không ngờ Tô Minh lại đoán ra những gì cô ta đang suy nghĩ, đúng là thông minh thật.
Nếu Tô Minh đã nói như vậy thì cô ta cũng chỉ có thể làm theo. Nhưng trong lòng cô ta cũng có suy nghĩ, đợi đến viện võ đạo rồi cô ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ Tô Minh. Nếu không thì chỉ e là Diệp Mộ Cẩn cũng không tha cho cô ta.
Tô Minh vẫn mặc kệ Tiêu Nguyệt, nhưng trong đáy lòng lại bởi vì câu nói của Tiêu Nguyệt mà dậy sóng.
Sở dĩ nhà họ Tiêu có thể trở thành gia tộc thượng lưu bậc nhất thành phố Dương Giang vốn không phải chuyện đơn giản.
Ông cụ nhà họ Tiêu chắc chắn là một người thông minh.
Ba năm trước, lúc nhà họ Từ quay lại cắn chủ, theo lẽ thường, nhà họ Tiêu nhất định sẽ giúp nhà họ Tô.
Suy cho cùng, lúc đó cho dù nhà họ Tô có là một con lạc đà gầy cũng lớn hơn con ngựa như nhà họ Từ, huống chi, Tiêu Nguyệt còn có quan hệ với mình.
Nhà họ Từ hẳn là biết đạo lý này, cho nên đến nhà họ Tiêu trước, cảnh cáo nhà họ Tiêu, hoặc là dùng thứ gì đó uy hiếp nhà họ Tiêu, làm cho nhà họ Tiêu không muốn giúp đỡ nhà họ Tô, để nhà họ Từ thuận lợi chiếm đoạt nhà họ Tô.
Và cuối cùng, nhà họ Tiêu quả thực cũng không làm gì mà chỉ lẳng lặng nhìn nhà họ Tô bị hủy diệt.
Điều này hoàn toàn có lý, Tô Minh càng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình - nhà họ Từ không đơn giản!!! Phía sau còn có người thao túng! Nếu không, với thực lực đó nhà họ Từ không thể thành công uy hiếp nhà họ Tiêu!
"Tô Minh, ba năm nay, Từ Viêm dùng đã dùng vô số cách để theo đuổi em, em... Em không đồng ý, em vẫn luôn độc thân bởi vì em còn yêu anh", Tiêu Nguyệt tiếp tục nói, sau đó liền không ngừng chảy nước mắt.
"Tô Minh, em biết nếu em cầu xin anh như thế này, anh sẽ coi thường em, nhưng em thật sự...", Tiêu Nguyệt đã khóc không thành tiếng.
Mấy ngày nay, sau khi nghe tin Tô Minh sống lại quay trở về, mấy đêm liền cô đều mơ tới Tô Minh.
Thậm chí càng nhớ tới ba năm trước đây, những ngày tháng hạnh phúc tươi đẹp của cô và Tô Minh.
Cô liền không cần tôn nghiêm tới để van xin anh, muốn quay lại với anh.
"Tô Minh, chúng ta bắt đầu lại được không? Em biết người mà anh thích bây giờ là Trần Chỉ Tình, em không ngại. Thậm chí, em còn có thể kính trọng gọi cô ấy là chị cả cũng được, chỉ cần anh muốn em, em...", tâm trạng của Tiêu Nguyệt có chút dao động, khi nói chuyện, bàn tay trắng nõn túm chặt cánh tay của Tô Minh, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Mọi chuyện trôi qua đều là dĩ vãng, Tiêu Nguyệt, để những ký ức ấy ngủ quên không phải tốt hơn sao?", Tô Minh mở mắt, thản nhiên nói.
Mặc dù không thể trách Tiêu Nguyệt, nhưng lúc mình tuyệt vọng nhất, khốn khó nhất, Tiêu Nguyệt cũng không làm bất cứ điều gì, mà lựa chọn cùng nhà họ Tiêu rời bỏ mình, ba năm trước đây, Tô Minh đã hoàn toàn hết hi vọng với Tiêu Nguyệt rồi.
"Em...", nước mắt của Tiêu Nguyệt chảy xuống càng nhiều.
"Mẹ kiếp!!! Ông không nhịn được nữa!", đúng lúc này ở hàng ghế phía sau, Chu Tranh mặt đỏ bừng, gầm lên một tiếng, trực tiếp đứng lên.
Hắn đã nghe thấy tất cả những gì vừa nãy Tiêu Nguyệt cầu xin Tô Minh.
Tức muốn bể phổi.
Người con gái xinh đẹp tuyệt vời như thế này mà lại phải khóc lóc quỳ lạy, van xin đàn ông?
Vừa khóc vừa cầu xin?
Hèn mọn như vậy?
Thậm chí còn có thể chấp nhận người đàn ông này có người phụ nữ khác?
Thâm tình đến mức này sao?
Kết quả thì sao?
Cái gã đàn ông tên Tô Minh kia chỉ hờ hững, lạnh lùng tới cực điểm.
Mẹ!
"Người đẹp, đàn ông tốt còn nhiều, hà tất phải như thế? Anh ta không muốn cô, cô có thể theo tôi, tôi cam đoan, từ nay về sau cô sẽ hạnh phúc vui sướng, cô muốn sao trên trời Chu Tranh tôi cũng có thể hái xuống cho cô", Chu Tranh nhìn về phía Tiêu Nguyệt nói.
Đáng tiếc, Tiêu Nguyệt vẫn phớt lờ hắn, dường như không nghe thấy giọng nói của Chu Tranh.
"Cậu Chu, cậu... Cậu...", thư ký Lưu nóng nảy lôi ống tay áo của Chu Tranh, muốn hắn không gây chuyện nữa.
Nhưng, Chu Tranh đời nào nghe?
Lại bị Tiêu Nguyệt phớt lờ, cơn giận của hắn cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm.
"Này anh, tôi muốn anh xin lỗi cô gái xinh đẹp này!!!", Chu Tranh nhìn chằm chằm Tô Minh, nếu Tiêu Nguyệt không để ý đến mình, vậy hắn sẽ dạy dỗ cái tên khốn kia, làm như vậy hẳn cũng có thể coi là anh hùng cứu mỹ nhân?
"Thưa anh, xin anh nhỏ giọng một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng tới những người khác", lúc này, một người tiếp viên hàng không đi tới, mang theo nụ cười lịch sự nói với Chu Tranh.
"Cút, làm phiền đến người khác à? Người nào bị làm phiền, đứng ra đây nói chuyện!", Chu Tranh liền quát lên, thái độ càng phách lối: "Ông đây là người nhà họ Chu ở Đế Thành đây!"
"Nhưng mà...", người tiếp viên hàng không còn muốn nói điều gì đó nhưng còn chưa nói hết, đã bị Chu Tranh chen ngang: "Cút, cút ngay cho khuất mắt tôi, nếu không..., ông đây sẽ đánh cả cô đấy!"
Tiếp viên hàng không sợ đến mức lùi ra phía sau một bước, chỉ có thể rời đi, bảo toàn tính mạng.
"Anh kia, tôi muốn anh xin lỗi cô gái này, có nghe thấy không?", ánh mắt Chu Tranh nguy hiểm, nhìn chằm chằm Tô Minh, quát lên: "Hiện tại, tôi sẽ cho anh cơ hội giải thích, nếu còn không biết tốt xấu, máy bay hạ cánh, tôi chắc chắn sẽ khiến anh chết một cách thê thảm".
Cùng lúc đó, ở hàng ghế trước của Tô Minh, một người phụ nữ trung niên quay đầu lại nói nhỏ với Tô Minh: "Cậu thanh niên, cậu cứ xin lỗi đi! Nếu là nhà họ Chu của Đế Thành, cậu không chọc nổi đâu".
Nhà họ Chu ở Đế Thành cũng nổi tiếng, được coi là gia tộc thượng lưu bậc hai.
Đừng coi thường cái danh hiệu bậc hai, dù sao gia tộc thượng lưu bậc hai ở Đế Thành cũng đã rất mạnh rồi!
"Cảm ơn cô", Tô Minh nói một tiếng cảm ơn với người phụ nữ trung niên ở hàng trước.
Sau đó, Tô Minh cũng quay đầu lại nhìn về phía Chu Tranh: "Anh muốn ầm ĩ với tôi".
"Anh...", Chu Tranh nhìn anh chằm chằm, hắn không thể tin được, không thể tin được anh chàng này lại có dũng khí như vậy? Hắn đã không nhớ nổi người dám nói với mình như thế là ai?
"Máy bay hạ cánh, anh cam đoan sẽ cho tôi chết thê thảm? Vậy thì chờ xuống máy bay rồi nói. Bây giờ, yên lặng một chút", Tô Minh tiếp tục nói, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Được rồi, quên nói với anh một câu, con người tôi, có chút muốn chết! Hy vọng anh có thể giữ đúng lời hứa của mình!"
"Hay! Hay! Hay lắm!", Chu Tranh giận dữ bật cười, tức giận đến mức suýt chút nữa trào máu não, tròng mắt có chút đỏ, cơ thể run rẩy, nhìn chòng chọc vào Tô Minh, nghiến răng kèn kẹt.
Đây là đang khiêu khích chính mình sao, lại còn không thèm che giấu.
Vài phút sau, Chu Tranh ngồi xuống.
"Cậu Chu, cậu bớt giận...", thư ký Lưu nhỏ giọng nói, có chút sợ sệt.
"Câm miệng!", Chu Tranh quát lên một tiếng, tay siết chặt điện thoại, trong lòng quyết định, khi máy bay hạ cánh, liền muốn gọi người nhà, hắn muốn Tô Minh phải chết một cách thê thảm, không cũng phải sống không bằng chết.
Ai cũng không ngăn cản được!
"Tô Minh, nếu không, nếu không anh đánh em, chỉ cần anh có thể nguôi giận, em làm cái gì cũng được", Tiêu Nguyệt lại bắt đầu van xin, hai tay túm thật chặt bả vai Tô Minh, thậm chí cả người như sắp dính trên người Tô Minh.
"Được rồi, đừng để tôi càng chán ghét cô", Tô Minh quát một tiếng.
Sắc mặt Tiêu Nguyệt trắng bệch, không dám nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ bưng miệng nhỏ giọng rơi nước mắt.
Dáng vẻ kia quả thật khiến người ta thương xót, nhất là người có vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng như cô.
"Cô có thể dừng khóc được không?", Tô Minh thấy thật phiền phức, khóc lóc sướt mướt, khiến cho mình nhắm mắt nghỉ ngơi một chút cũng không được.
Tiêu Nguyệt không dám khóc nữa, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Tô Minh, có phải anh mệt mỏi hay không? Em xoa bóp chân cho anh!"
Sau đó, cô bắt đầu giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên, nghiêm túc xoa bóp chân cho Tô Minh.
Chu Tranh ở hàng ghế sau suýt chút nữa tức đến hộc máu!!!
Nữ thần mà mình nhắm trúng, lại vì người đàn ông khác mà hèn mọn như thế? Mẹ kiếp!
Chương 52: Em muốn phế tứ chi của hắn
“Được rồi! Đừng ấn nữa, bất luận hiện giờ hai chúng ta có mối quan hệ gì hoặc sau này có thế nào thì ít ra trước đây cô cũng từng là người phụ nữ của tôi nên tôi không muốn nhìn thấy cô bi lụy như vậy”, một lát sau Tô Minh nắm chặt tay Tiêu Nguyệt đang tiếp tục ấn.
“Tô Minh! Anh…”, Tiêu Nguyệt kích động, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng và yêu mến.
“Để thời gian trả lời đi!”, Tô Minh thở dài, nói. Anh không muốn nói những lời tuyệt tình, như vậy chỉ khiến Tiêu Nguyệt càng bám lấy anh hoặc Tiêu Nguyệt sẽ càng nóng vội hơn, chi bằng cứ cho cô ấy hy vọng để giãn ra.
“Được! Em nghe lời anh!”, Tiêu Nguyệt hít một hơi thật sâu, sau đó lau nước mắt lấy lại bình tĩnh. Lúc này cô lại quay về là cô chủ nhà họ Tiêu đầy cao quý và kiêu ngạo.
Chỉ cần Tô Minh cho cô một hy vọng là đủ rồi.
Mặc dù cô có thể nghe ra Tô Minh chỉ nói để đấy nhưng cô tin vào bản thân mình, cô tin mình nhất định có thể đoạt lại Tô Minh.
“Đến Đế Thành cô tự đặt máy bay về thành phố Dương Giang đi”, Tô Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Anh lo cho sự an toàn của em sao?”, mắt Tiêu Nguyệt sáng ngời, phấn khích nói.
Tô Minh lắc đầu, nói lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Nguyệt là không đúng, anh lo hơn là một khi anh khai chiến với nhà họ Lam, trong lúc quyết chiến Tiêu Nguyệt lại thành vật vướng chân và vật hi sinh, như vậy sẽ làm lỡ chuyện báo thù của anh.
“Em đồng ý với anh!”, Tiêu Nguyệt cắn chặt môi, do dự một hồi thì gật đầu mạnh, nói tiếp: “Anh nói gì em cũng nghe theo. Vậy… Anh có thể hôn em một cái không?”
Tiêu Nguyệt nhắm chặt mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ mong đợi.
“Đủ rồi! Đừng để tôi cảm thấy chán ghét cô”, Tô Minh chau mày, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Tiêu Nguyệt mở mắt ra, trong đôi mắt là vẻ hụt hẫng: “Tô Minh! Cả đời này Tiêu Nguyệt chỉ có một mình anh, sau này cũng thế. Bất luận là thể xác hay trái tim em cũng chưa từng phản bội anh. Ba năm nay Từ Viêm theo đuổi em quyết liệt nhưng em không đồng ý hắn ta. Hắn ta còn chưa chạm được vào tay em, em giữ mình như vậy rồi mà anh vẫn còn ghét em sao?”, Tiêu Nguyệt nói mà không kìm được nước mắt.
“Tôi nói ghét cô lúc nào?”, Tô Minh thấy cạn lời. Không đồng ý hôn thì là ghét sao?
Sau đó Tô Minh không thèm để ý đến Tiêu Nguyệt nữa. Có lúc phụ nữ thật vô lý, bất luận người đó được giáo dục cao đến mức nào, bất luận họ có đẹp ra sao.
“Không ghét thì anh hôn em đi! Lẽ nào em không đẹp sao?”, nói xong, Tiêu Nguyệt đã áp sát khuôn mặt xinh đẹp của mình đến trước mặt Tô Minh.
“Nếu cô còn như vậy nữa thì tôi vào nhà vệ sinh ngay đấy, trước khi đến nơi thì tôi sẽ không chui ra đâu”, Tô Minh bị ép đến mức không biết nên làm thế nào.
Đánh cũng không đánh được, mắng cũng không xong, và anh cũng không muốn dây dưa gì nữa…
Đúng là phiền thật!
Nghe Tô Minh nói như vậy, Tiêu Nguyệt cũng biết điều hơn. Cô ôm má, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng, sự ngọt ngào và có cả sự đau lòng nữa…
Chu Tranh ngồi ở hàng sau ghen đến nỗi cắn chặt răng, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đợi sau khi xuống máy bay sẽ cho Tô Minh biết thế nào là lễ độ.
Hắn đã không thể đợi được nữa rồi.
Thời gian cứ thế dần trôi, và rồi sau hai tiếng đồng hồ…
“Thưa quý khách, máy bay đã an toàn hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế Thành, cảm ơn quý khách đã lựa chọn đồng hành cùng hãng bay xxxx…”.
Máy bay đã hạ cánh an toàn rồi…
“Thằng ranh! Mày có giỏi thì đừng có chạy!”, Chu Tranh nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt chỉ có mỗi hình ảnh của Tô Minh mà thôi.
Tô Minh thì không thèm để ý, anh đi về phía trước, và Tiêu Nguyệt cũng đi bên cạnh anh.
“Tô Minh! Người kia có phải người Đế Thành không? Liệu hắn có gây bất lợi với anh không? Chúng ta nên làm thế nào?”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói, trong lời nói đầy vẻ lo lắng.
Tô Minh thấy cạn lời, anh thầm nghĩ ‘Cô chủ cao quý ơi, nếu như cô thật sự lo lắng thì ngay từ đầu không nên lên máy bay và ngồi cạnh tôi, chứ bây giờ lo thì được cái gì?’
Đúng là hồng nhan họa thủy!
Tô Minh xuống sân bay, anh bước đi với dáng vẻ bình tĩnh.
“Hay là chúng ta chạy đi!”, Tiêu Nguyệt quay đầu nhìn Chu Tranh và thư ký Lưu.
Chu Tranh luôn đi theo phía sau và hắn đang gọi điện thoại. Ở trên máy bay không được dùng điện thoại, xuống máy bay có thể dùng rồi.
“Chị à, có người bắt nạt em, em muốn phế tứ chi của hắn, em muốn sau này hắn phải nằm trong bệnh viện, muốn hắn quỳ dưới đất cầu xin em tha thứ”.
Giọng nói của Chu Tranh rất lớn mà không hề sợ sệt, trong giọng nói đầy vẻ oán hận và phẫn nộ.
“Chị ơi! Em đang ở sân bay quốc tế Đế Thành, em xuống máy bay rồi, đang đi ra bên ngoài sân bay”.
“Gì cơ! Chị cũng đến sân bay quốc tế Đế Thành á? Chị biết hôm nay em về nên đến đón em à?”
“Không phải đến đón em thì đến đón người nào?”
“Em mặc kệ! Nếu chị đang ở sân bay thì chị phải giúp em”.
…
Chu Tranh kích động nói.
Hắn có chuyện gì cũng đều liên lạc với chị mình. Lần này cũng không ngoại lệ.
Chu Tranh vốn tưởng chị mình phải một lúc nữa mới đến nhưng không ngờ hắn lại may mắn vậy, không ngờ chị hắn lại đến sân bay đón người rồi.
Mặc dù không biết chị gái đến đón ai nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là chị gái hắn ở đây thì tên khốn kia sẽ không có kết cục tốt.
“Hì hì! Thư ký Lưu, chị gái tôi đang ở sân bay. Hơn nữa còn dẫn theo rất nhiều người. Cô đoán xem lát nữa thằng ranh kia có quỳ xuống cầu xin tôi tha cho nó không?”
Chu Tranh đặt điện thoại xuống, một tay kéo thư ký Lưu, bước chân nhanh hơn vội đi theo Tô Minh và Tiêu Nguyệt.
Vừa đi mắt hắn vừa nhìn chằm chằm vào Tô Minh với ý thù hận, còn nhìn Tiêu Nguyệt với ánh mắt thèm thuồng.
Có nhiều người cùng chung chuyến bay thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Minh, Tiêu Nguyệt và Chu Tranh với ánh mắt phấn khích, dường như họ đang muốn xem kịch hay.
“Tô Minh! Hay là chúng ta chạy đi!”, Tiêu Nguyệt càng lúc càng căng thẳng.
Mặc dù biết Tô Minh rất lợi hại nhưng ở đây dù sao cũng là địa bàn của người ta, ai biết được hắn sẽ gọi đến bao nhiêu người?
Nhưng Tô Minh vẫn rất điềm tĩnh, bước chân cũng không gấp gáp.
Lúc đi về phía cửa thì nhìn thấy đông nghịt người, họ đều đến đón người. Có người kiễng chân, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra; có người thì giơ biển.
Nhưng phần đông mọi người đều đang nhìn về phía có bảy tám người đang đi phía trước, đặc biệt là nhìn về phía cô gái mặc áo da màu đen, đeo kính râm, buộc tóc đuôi gà. Cô gái đó với khí chất hơn người, chân dài miên man, thẳng tắp…
Mặc dù kính râm che đi nửa khuôn mặt nhưng từ làn da trắng bóc và khí chất hút hồn đó thì vẫn có thể nhìn ra cô ta vô cùng xinh đẹp.
Chương 53: Màn đón tiếp hoành tráng
Còn lúc này ở bên ngoài sân bay đang có chiếc siêu xe đậu sẵn ở đó, chính là đợi bảy tám người này đi ra.
Cô gái đẹp mặc áo da màu đen đi đầu ngồi trên xe Mercedes- Benz G chứ không phải xe bình thường.
Xe Mercedes- Benz G thông thường, kể cả là G63 thì giá mới ra là chưa đến 3 triệu tệ.
Xe mà cô gái mặc áo da màu đen đi là xe Mercedes- Benz G 6x6 cực kỳ hiếm, không phải là loại 4x4 mà là 6x6, trông to như chiếc xe tăng. Nếu người nào hơi thấp thì đúng là khó lên được xe này.
Xe Mercedes- Benz G 6x6 giá mới ra là 20 triệu tệ, trên thế giới chỉ có mấy chiếc phiên bản giới hạn, ở trong nước cũng không có được mấy chiếc.
Điều này đủ thấy thân phận của cô gái mặc áo da màu đen này không đơn giản.
“Thằng khốn Chu Tranh này!”, cô gái đó chau mày, thầm mắng.
Em trai của cô ta là kẻ ăn chơi trác táng. Ngoài ăn uống chơi bời thì không biết làm gì cả. Khi còn ở Đế Thành thì dăm ba hôm lại gây sự, toàn là cô ta phải đi xử lý.
“Ngồi máy bay cũng gây sự được”, cô gái thở dài một tiếng, tiếc là không dạy dỗ thằng em được nên người.
Cô ta tên là Chu Khánh Di, con gái chi trưởng của nhà họ Chu ở Đế Thành.
Cô ta và Chu Tranh là chị em cùng cha khác mẹ. Năm nay cô ta 24 tuổi, còn Chu Tranh 22 tuổi.
Nhà họ Chu ở Đế Thành vốn đã sa sút nhưng mấy năm gần đây lại đột nhiên phất lên. Lý do lớn nhất chính là nhờ có Chu Khánh Di.
Từ trước đến nay nhà họ Chu luôn có mối quan hệ đồng minh với nhà họ Diệp- một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành. Nói là đồng minh nhưng trên thực tế nhà họ Chu luôn nghe theo nhà họ Diệp.
Cũng chính vì như vậy nên nhà họ Chu đã cử vài người đến viện võ đạo của nhà họ Diệp, đó cũng coi như là đòn bẩy để nhà họ Diệp lôi kéo một số gia tộc đồng minh.
Toàn viện võ đạo của nhà họ Diệp có ba bốn trăm người, riêng thành viên của nhà họ Diệp đã chiếm tới 90%, còn các gia tộc đồng minh khác cộng lại mới được 10%.
Mặc dù Chu Khánh Di là con gái nhưng từ nhỏ không hề yếu thế hơn đàn ông, vì vậy nhà họ Chu gửi cô ta đến viện võ đạo của nhà họ Diệp, chỉ có điều họ cũng không dám nuôi hy vọng quá lớn.
Nhưng không ai ngờ, Chu Khánh Di rất có chí tiến thủ, mấy lần giao lưu võ đạo trong viện võ đạo thì cô ta đều giành được thứ hạng cao.
Thậm chí một năm trước cô ta đã luyện được chân khí và chính thức trở thành tu giả võ đạo, tiền đồ vô cùng rộng mở.
Hơn nữa, Chu Khánh Di cũng rất được Diệp Mộ Cẩn coi trọng.
Chính vì như vậy nên địa vị của nhà họ Chu được nâng lên tầm cao mới, từ đó bắt đầu phất lên…
Đến hôm nay, nhà họ Chu đã vững vàng ở vị trí gia tộc hạng hai của Đế Thành, hơn nữa còn được hơn cả thế.
Danh tiếng của Chu Khánh Di ở Đế Thành cũng vô cùng lớn.
Và hôm nay Diệp Mộ Cẩn bảo cô ta đến đón người.
Tất nhiên Tô Minh cũng đã nói trước với Diệp Mộ Cẩn về việc anh sẽ đến Đế Thành.
Đáng lẽ Diệp Mộ Cẩn sẽ đến đón Tô Minh nhưng sáng nay cô ta đột nhiên có chuyện quan trọng phải giải quyết nên không đi đón được.
Và chuyện quan trọng này không thể thay đổi được nên Diệp Mộ Cẩn đành phải nói lời xin lỗi Tô Minh.
Tô Minh thấy không sao cả, miễn là có người đến đón mình là được rồi, không nhất thiết cứ phải là Diệp Mộ Cẩn. Anh không bận tâm đến những tiểu tiết này.
Và Diệp Mộ Cẩn đã giao nhiệm vụ quan trọng này cho Chu Khánh Di và còn dặn dò kỹ lưỡng, người mà cô ta phải đón là Tô Minh, là nhân vật vô cùng quan trọng.
Thậm chí Chu Khánh Di có thể nghe ra sự cung kính và ái mộ trong lời nói của Diệp Mộ Cẩn. Khi nghe thấy vậy thì cô ta thấy bị hù dọa chết khiếp.
Bởi vì, đây là nhân vật như nào mà có thể khiến Diệp Mộ Cẩn- một trong hai viên minh châu của Đế Thành phải cung kính và yêu quý đến vậy?
Cô ta không dám nghĩ, vì vậy cô ta có chút căng thẳng.
Cô ta dẫn người đến trước một tiếng, cố ý trang điểm chỉn chu. Ngày thường khi ở viện võ đạo của nhà họ Diệp, cô ta rất lười trang điểm. Thậm chí hôm nay cô ta còn lái con xe quý báu Mercedes- Benz G 6x6 đến.
“Thằng ranh Chu Tranh kia! Mặc kệ nó dây vào ai, cứ đi đến cậu chủ Tô Minh đã, sau đó giải quyết việc của Chu Tranh sau”, Chu Khánh Di thầm nghĩ.
Mặc dù Chu Tranh không giúp được gì cho mình nhưng dù sao cũng là em trai của cô ta nên nếu như bị bắt nạt thì cô ta cũng không thể bỏ mặc được.
Nhưng dù sao vẫn phải đón được cậu chủ Tô thì mới tính tiếp được.
Cô ta phân biệt rạch ròi việc nào quan trọng hơn!
“Tất cả đều phải ngẩng cao đầu cho tôi! Lần này chúng ta phải đón một nhân vật vô cùng quan trọng, tinh thần và diện mạo của mọi người phải biểu hiện thật tốt”, Chu Khánh Di đột nhiên hô lớn với năm sáu người đến từ viện võ đạo nhà họ Diệp và cũng là thuộc tiểu đội của cô ta.
“Vâng thưa đội trưởng”, sáu thanh niên lớn tiếng hô lên, giọng điệu vô cùng cung kính, trong lòng vô cùng hiếu kỳ và mong đợi.
Lúc này, Tô Minh và Tiêu Nguyệt cách lối ra không còn xa.
“Khì khì… Thằng khốn, ở lối ra có niềm vui bất ngờ đang đợi mày đấy”, Chu Tranh ở phía sau kéo theo thư ký Lưu, càng lúc càng gần. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Tô Minh, chỉ sợ một chút sơ suất sẽ để Tô Minh chạy mất.
Hai ba phút sau cũng đến lối ra…
Từ đằng xa Chu Tranh đã nhìn thấy chị gái mình đang đợi ở đó. Điều khiến hắn vui mừng hơn là chị gái còn dẫn theo người trong viện võ đạo nhà họ Diệp.
Ngày thường chị gái hắn rất khiêm tốn, rất ít khi dẫn nhiều cao thủ của viện võ đạo cùng đi ra ngoài, bởi muốn tránh sự chú ý của mọi người. Nhưng thật không ngờ hôm nay lại…
Tốt quá!
Tốt quá rồi!
“Thằng khốn! Sắp bị dọa chết rồi phải không? Đã bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như này chưa?”, Chu Tranh quét nhìn Tô Minh với vẻ ác độc rồi lẩm bẩm nói.
Đồng thời lúc này Chu Khánh Di tháo kính xuống, để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt tròn vô cùng đáng yêu nhưng khí chất lại càng thu hút hơn.
Vẻ đẹp của Chu Khánh Di không phải là vẻ đẹp chung chung mà có nét đẹp riêng, rất đặc biệt. Hơn nữa, có lẽ vì luyện võ nên cô ta có thân hình khá đẹp.
Cô ta nhìn thấy Tô Minh rồi, lúc này mắt cô ta sáng lên, có chút kích động. Nhưng sau đó cô ta lại nghiêm mặt lại, chỉ sợ cậu chủ Tô tôn quý sẽ nhìn thấy vẻ thất lễ của mình.
Dù sao thì trước khi đến đón người, cô ta cũng nhận được tấm ảnh của Tô Minh từ tay Diệp Mộ Cẩn nên lúc này vừa nhìn là cô ta có thể nhận ra ngay.
Nhưng dường như cô ta đang phớt lờ người em trai Chu Tranh của mình, mặc dù hắn đang đi sau Tô Minh.
Chương 54: Cậu chủ Tô mà mày cũng dám dây vào sao
Nếu cái thằng vô dụng này không phải là em của cô ta thì cô ta đã mặc kệ nó từ lâu rồi.
“Hôm nay tâm trạng của chị lại tốt vậy? Nhìn thấy em xuống máy bay mà vui thấy rõ luôn”, cảm xúc và thần sắc của Chu Khánh Di thay đổi khi nhìn thấy Tô Minh, Chu Tranh nhìn thấy tưởng đến đón mình, vì vậy hắn vui không kể xiết.
Hắn vừa kính trọng chị gái vừa sợ chị gái mình. Ngày thường chị gái không bao giờ nhẹ nhàng với hắn nhưng hôm nay thì…
Vì vậy mà lúc này hắn kiêu ngạo đến nỗi ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
“Chị à! Chị nhất định phải giúp em đấy nhé! Thằng ranh đó ở trên máy bay quá hống hách, em chưa từng gặp kẻ nào như vậy cả, em…”, Chu Tranh cất bước đi về trước mặt chị gái Chu Khánh Di của mình để tố cáo nhưng với kiểu thêm dầu vào lửa, còn tay thì chỉ về phía Tô Minh.
“Chị không có thời gian lôi thôi với em đâu, câm ngay miệng lại”, Chu Khánh Di quát một tiếng. Cô ta hít một hơi thật sâu, đang định đi về phía Tô Minh nói rõ thân phận của mình thì một giây sau, cô ta giật mình phát hiện ra em trai mình đang chỉ về phía Tô Minh.
Lúc này Chu Khánh Di cảm giác như bị sét đánh bên tai, lập tức phản ứng lại.
Người mà em trai mình nói muốn tính sổ chính là… Chính là cậu chủ Tô Minh?
Suýt nữa Chu Khánh Di sợ chết ngất.
“Người gây xung đột với em là anh ta sao?”, Chu Khánh Di lấy hết dũng khí nói với Chu Tranh, mắt nhìn về phía Tô Minh.
“Vâng! Chính là thằng đó! Chị à, kể cả không đánh chết được nó thì cũng phải khiến nó sống dở chết dở”, Chu Tranh nói với giọng oán hận cay độc nhưng có cả vẻ hưng phấn, đâu có nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của chị gái hắn.
“Đi theo chị!”, lúc này Chu Khánh Di hận nỗi không thể băm thằng em trai vô dụng của mình thành trăm mảnh. Ngày thường ngoài việc gây thị phi thì nó không làm được gì ra hồn, nhưng không ngờ hôm nay lại dây vào cậu chủ Tô? Đúng là điên thật rồi!
Cậu chủ Tô là khách quý mà ngay cả cô Diệp cũng phải cung kính, là khách quý mà chỉ một câu nói thôi cũng khiến cả nhà họ Chu biến mất và cũng là người mà chỉ nói một câu thì cũng có thể làm tan biến tất cả những phấn đấu của cô ta trong mấy năm nay.
Chu Tranh vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường ở chị gái mình. Nghe thấy chị gái bảo đi theo nên hắn còn tưởng chị gái muốn trực tiếp báo thù cho mình.
Thích thật đấy!
Chưa ra khỏi sân bay đã khiến thằng ranh đó thê thảm như vậy, đúng là thích quá đi!
Huống hồ xung quanh có rất nhiều người lên xuống máy bay, họ đều vây lại nhìn, đúng là hả hê!
“Tô Minh! Phải làm sao bây giờ?”, Tiêu Nguyệt đi bên cạnh Tô Minh, cô đã để ý được Chu Tranh dẫn theo một cô gái trông rất uy phong, lại có cả năm sáu người thanh niên rất cường tráng, vì vậy Tiêu Nguyệt càng nhìn càng căng thẳng.
“Thằng ranh, thấy hối hận chưa? Ông mày nói rồi, xuống máy bay sẽ cho mày sống dở chết dở, ông mày nói là làm. Mày muốn chết thì ông đây sẽ cho mày được toại nguyện”, Chu Khánh Di và Chu Tranh đi đến trước mặt Tô Minh và Tiêu Nguyệt. Chu Tranh trợn trừng mắt quát rống về phía Tô Minh. Hắn nói với kiểu nghiến răng nghiến lợi, thể hiện rõ dáng vẻ của loại công tử ăn chơi khét tiếng.
“Quỳ xuống!”, nhưng lúc này chỉ thấy Chu Khánh Di đột nhiên quát lớn một tiếng.
“Đúng thế! Quỳ xuống, thằng ranh này, cứ quỳ xuống rồi nói tiếp!”, Chu Tranh quát càng to, bởi vì quá kích động mà cơ trên mặt hắn không ngừng run rẩy. Hôm nay chị mình ưu ái mình thật.
“Bốp…”, nhưng lời nói của Chu Tranh vừa dứt thì đột nhiên nhận phải cái tát vang giòn.
Chu Khánh Di giơ tay đeo gang tay da màu đen tát lên mặt Chu Tranh một cái. Cái tát vang giòn và rất mạnh.
Cái tát này khiến Chu Tranh suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất, răng cũng rụng mất một cái, âm thanh rất vang.
“Đồ khốn! Tao bảo mày quỳ xuống đấy”, Chu Tranh bị tát mà đờ người ra. Còn Chu Khánh Di đầy vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Chu Tranh, quát lớn: “Đồ không biết điều, cậu chủ Tô Minh là người mày có thể dây vào sao?”
Chu Tranh ôm mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
“Thưa anh, tôi là Chu Khánh Di đến từ viện võ đạo nhà họ Diệp, cô Diệp bảo tôi đến đón anh. Còn tên này là thằng em mất nết của tôi. Tôi… Tôi không ngờ nó lại ngồi cùng chuyến bay với anh, và càng không ngờ nó lại dây vào anh. Cậu chủ Tô! Xử lý thế nào thì anh cứ nói, tôi sẽ tự ra tay, quyết không nói hai lời”.
Sau khi tát cho Chu Tranh một cái, Chu Khánh Di cung kính khom người 90 độ nói với Tô Minh.
Không chỉ có cô ta mà cả năm sáu người ở viện võ đạo nhà họ Diệp mà cô ta dẫn đến cũng đều cung kính khom người.
Còn Tiêu Nguyệt nhìn thấy vậy lúc này đờ hết người ra.
Kể cả khi đến Đế Thành mà Tô Minh cũng oai phong như vậy sao?
Những người đứng xem ở xung quanh cũng trợn tròn mắt lên, họ nhìn Tô Minh với ánh mắt cung kính cực độ.
“Là em trai của cô à?”, Tô Minh cười và có chút bất ngờ. Đây cũng là chuyện hay, mình cũng đỡ phiền phức.
“Vâng!”, Chu Khánh Di gật đầu nói.
“Em trai cô cũng thú vị đấy”, Tô Minh tùy ý nói một câu.
Chu Khánh Di thấy lòng ớn lạnh, cô ta cũng không phải kẻ ngốc, ngay lập tức có thể nghe ra em trai mình đã đắc tội với Tô Minh rồi.
Chết tiệt!
Chu Khánh Di hận nỗi muốn bóp chết Chu Tranh. Hắn chết đã đành nhưng đừng có làm liên lụy đến cả nhà họ Chu là được.
“Lại đây!”, Chu Khánh Di cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu lên quát lớn về phía Chu Tranh đang đứng ở cách đó không xa.
Chương 55: Viện võ đạo nhà họ Diệp
“Chị ơi, em…”, Chu Tranh sắp khóc đến nơi, sau lưng toát hết mồ hôi, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Ngay cả chị mình cũng cung kính gọi một tiếng cậu chủ Tô, đã thế còn nói cô Diệp dặn chị ấy đến đón người, vậy người này có lai lịch như nào đây?
Chu Tranh nhớ lại những lời nói cay độc của mình khi ở trên máy bay thì sợ phát khóc, đặc biệt lúc này chị gái bảo hắn bước lại.
Hắn…
“Tao nói là lại đây!”, đôi mắt đẹp của Chu Khánh Di trở nên lạnh lùng, giọng nói càng lạnh như băng.
Chu Tranh không dám không nghe, sắc mặt tái nhợt, cảm giác như đang đi lên pháp trường.
Phải mất một lúc thì hắn mới đi đến trước mặt Chu Khánh Di.
“Tao bảo mày quỳ xuống, mày nghe không hiểu tiếng người à?”, Chu Khánh Di nói từng câu từng chữ mà không chớp mắt, trông vô cùng khủng khiếp.
Lời nói vừa dứt thì đột nhiên cô ta nhấc chân lên.
“Bụp!”, cô ta đá một cái vô cùng tàn nhẫn, đá lên trên đầu gối trái của Chu Tranh.
“Rắc, rắc…”, âm thanh rõ rệt, đầu gối của Chu Tranh bị đá gãy.
Âm thanh xương gãy vô cùng chói tai khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh đến run rẩy.
“A…”, Chu Tranh đau đến nỗi suýt ngất đi, hắn kêu thảm thiết như phát điên, sắc mặt dữ tợn, cơ mặt co quắp không còn giống con người nữa. Lúc này mồ hôi hòa chung nước mắt, toàn thân hắn mềm nhũn rồi quỳ sụp xuống đất.
Máu tươi chảy từ đầu gối xuống, có thể nhìn thấy rõ xương gãy đâm xuyên qua da thịt, chỉ nhìn đã biết đó là nỗi đau chết đi sống lại.
Cú đá này quá kinh khủng!
“Xin lỗi cậu chủ Tô ngay, đến khi nào cậu chủ Tô tha thứ cho mới thôi. Nếu không thì tao sẽ lấy mạng mày”, Chu Khánh Di nói mà không hề có ý đùa cợt.
Những người xung quanh nhìn mà không dám thở mạnh. Họ đều sợ chết khiếp!
Một cô gái đẹp như này, không ngờ lại ra tay tàn nhẫn thế! Không ngờ cô ta lại nhẫn tâm ra tay đánh gãy một chân của em trai mình.
Ngay cả Tiêu Nguyệt cũng sợ đến đờ người ra, cô ta theo bản năng ôm chặt miệng mình, sắc mặt thì tái nhợt.
“Đúng là người tàn nhẫn, nhưng cũng là một người thông minh”, Tô Minh nhìn Chu Khánh Di rồi khen ngợi.
Đừng thấy cú đá này của Chu Khánh Di khiến người khác phát khiếp, nhưng chí ít có thể cứu được tính mạng của em trai cô ta. Vì vậy Tô Minh không định tiếp tục truy cứu nữa.
Bởi vì Chu Khánh Di đã nể mặt anh thì tất nhiên anh cũng sẽ nể mặt cô ta.
Ngoài ra, bắt đầu từ hôm nay, đừng nói là dây vào mình, mà ngay cả khi nghe thấy tên mình thì chắc Chu Tranh cũng sợ vãi ra quần rồi, như thế là đủ!
“Cậu chủ Tô! Tôi… Tôi… Xin lỗi, mong anh tha lỗi cho tôi”, Chu Tranh nằm liệt trên đất nói lời xin lỗi.
Lúc này hắn đau đến mức chết đi sống lại. Mặc dù lúc nói lời xin lỗi giọng hắn đã khàn khàn rồi nhưng hắn vẫn phải nói.
Hắn là kẻ ăn chơi trác táng chứ không phải kẻ ngốc.
Từ cái tát và cú đá chân của chị gái thì đủ thấy chị gái hắn kiêng kị với Tô Minh đến nỗi nào.
Nếu như mình không xin lỗi thì khéo sẽ bị đánh chết mất. Giờ đây hắn không dám tưởng tượng ra Tô Minh có thân phận như nào?
“Anh có người chị tốt đấy, sau này đừng có dây vào tôi nữa”, Tô Minh quét nhìn Chu Tranh một cái, sau đó nhìn Chu Khánh Di, nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Cảm ơn anh!”, Chu Khánh Di kích động nói. Hôm nay kể cả Tô Minh muốn lấy mạng của Chu Tranh thì cô ta vẫn phải chịu. Nếu như Tô Minh không truy cứu thì cô ta rất cảm kích.
“Tiêu Nguyệt! Cô về thành phố Dương Giang đi!”, Tô Minh lại nhìn Tiêu Nguyệt, nói.
Tiêu Nguyệt cắn chặt môi, cảm giác như muốn khóc, đôi mắt đẹp đỏ ửng lên.
“Em…”.
“Về đi!”, trong giọng nói của Tô Minh mang theo vẻ trách cứ.
“Em là người của anh, em sẽ không từ bỏ anh đâu”, cô ta cứng miệng nói nhưng cũng không dám không nghe theo.
“Cô Chu! Giúp tôi sắp xếp chuyến bay về thành phố Dương Giang trong hôm nay”, Tô Minh nói với Chu Khánh Di.
Chu Khánh Di gật đầu, chút chuyện nhỏ này không là gì với cô ta.
Rất nhanh, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Tô Minh ngồi trên ghế phụ của xe Mercedes- Benz G 6x6 do Chu Khánh Di lái tới, xe đi trên đường phố sầm uất của Đế Thành và đi về phía viện võ đạo nhà họ Diệp.
“Cậu chủ Tô! Chắc cô Diệp đã nói với anh rồi, sáng nay cô ấy thật sự có chuyện vô cùng quan trọng nên không thể đích thân đến đón anh, cô ấy nhờ tôi nói xin lỗi anh. Tối nay cô ấy sẽ mở bữa tiệc tiếp đãi anh”, Chu Khánh Di vừa lái xe vừa nói, thỉnh thoảng cô ta còn cẩn thận lén nhìn Tô Minh một cái mà có chút hiếu kỳ.
Diệp Mộ Cẩn đã từng nói với cô ta ở viện võ đạo là sẽ mời đến một giáo tôn để dạy võ cho viện võ đạo nhà họ Diệp.
Và người đó chính là cậu chủ Tô đây!
Nếu đã được Diệp Mộ Cẩn mời về làm giáo tôn thì về lý mà nói, người này chắc chắn phải có thực lực vô cùng cao cường.
Nhưng cô ta vẫn chưa cảm nhận được chân khí của tu giả võ đạo từ người Tô Minh. Thật kỳ lạ! Lẽ nào Tô Minh không phải là tu giả võ đạo sao?
Với cả cậu chủ Tô này còn trẻ tuổi, còn trẻ hơn mình mấy tuổi, cùng lắm cũng chỉ 21, 22 tuổi thôi. Trẻ như vậy thì có thể làm giáo tôn không?
Sự nghi ngờ của cô ta không phải không có lý do. Trong Đế Thành cũng có tám gia tộc lớn có cùng tầng lớp như nhà họ Diệp và họ cũng đều có viện võ đạo của riêng mình.
Trong đó có mấy gia tộc mời giáo tôn của mình và họ đều là người trung niên, thậm chí là người già nữa.
Mặc dù nhiều lúc thực lực của tu giả võ đạo không thể lấy tuổi tác ra để so sánh nhưng nói chung thì thời gian tu luyện càng dài thì thực lực càng mạnh, chẳng phải thế sao?
Tất nhiên, Chu Khánh Di cũng chỉ giữ những tò mò và hoài nghi này trong lòng chứ không dám nói ra.
Sau đó cô ta tiếp tục lái xe nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu những tâm sự.
Một lát sau, Chu Khánh Di nghĩ nhiều hơn nhưng cũng không dám nói.
Tô Minh có thể nhìn ra nỗi băn khoăn của cô ta nên hỏi: “Cô Chu có gì muốn nói thì cứ nói đi”.
“Hay là sáng nay chúng ta đừng đến viện võ đạo nhà họ Diệp nữa được không? Đợi tối cô Diệp mở tiệc tiếp đón anh rồi ngày mai cô Diệp sẽ tự mình dẫn anh đến viện võ đạo nhà họ Diệp”, Chu Khánh Di nói với vẻ lúng túng, trong lúc nói cô ta đột nhiên giậm phanh và xe Mercedes- Benz G dừng lại bên đường.
“Tại sao thế?”, Tô Minh quay đầu nhìn sang Chu Khánh Di.
“Chuyện này…”, Chu Khánh Di càng lúng túng hơn.
Cô ta không thể nào nói với Tô Minh là, trong viện võ đạo nhà họ Diệp có rất nhiều những kẻ hay sinh sự? Những kẻ đó không hề phục những giáo tôn đến dạy họ.
Trước đây nhà họ Diệp cũng mời đến mấy giáo tôn để đến viện võ đạo dạy cho họ. Nhưng không bao lâu, những giáo tôn đó đều lặng lẽ rời đi.
Nếu như thực lực Tô Minh mạnh thì còn đỡ, như vậy có thể trấn áp được những kẻ đó. Trên thực tế, cô ta đã nuôi hy vọng rất lớn, ngay cả khi Tô Minh còn chưa xuất hiện trước mặt cô ta. Dù sao thì Diệp Mộ Cẩn cũng căn dặn nhiều và còn nhấn mạnh về thực lực của Tô Minh, lại còn vô cùng coi trọng anh như vậy.
Nhưng khi thật sự gặp rồi cô ta lại cảm thấy thực lực của Tô Minh không quá mạnh. Bất luận là khí tức hay khí chất, thậm chí là tuổi tác, tất cả những điều này đều không thể ngụy trang được.
Chắc hẳn những kẻ đầu sỏ hay gây sự ở viện võ đạo cũng có suy nghĩ giống như cô ta.
Nếu như Tô Minh không có thực lực mạnh thì chi bằng đợi đến ngày mai cô Diệp đích thân dẫn anh đến viện võ đạo thì hơn.
Chí ít, khi cô Diệp có mặt ở đấy thì Tô Minh cũng không đến nỗi bị thương hay bị đả kích gì.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, yên tâm đi. Kể cả có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ nói với Mộ Cẩn, không trách cứ gì cô đâu”, Tô Minh cười nói.
“Á?”, Chu Khánh Di thấy kinh ngạc. Không ngờ Tô Minh lại đoán ra những gì cô ta đang suy nghĩ, đúng là thông minh thật.
Nếu Tô Minh đã nói như vậy thì cô ta cũng chỉ có thể làm theo. Nhưng trong lòng cô ta cũng có suy nghĩ, đợi đến viện võ đạo rồi cô ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ Tô Minh. Nếu không thì chỉ e là Diệp Mộ Cẩn cũng không tha cho cô ta.