-
Chương 631-635
Chương 631: Đùa giỡn
Hiện trường...
Trong nháy mắt có ít nhất hàng chục nghìn người ngất xỉu.
Đều bị dọa hỏng rồi.
Phách lối tới cực điểm.
Chưa phải là chưa từng gặp qua người ngạo mạn, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo đến vậy.
Cách đó không xa, Tống Quỳnh cả người run rẩy, khuôn mặt cô ta co rúm lại, choáng váng đến phát ngốc.
Mà một lão quái vật siêu cấp xuyên suốt từ viễn cổ, thượng cổ cho tới hiện đại như Cầu Tịch thì sững sờ, chỉ nghĩ rằng tai mình đang có vấn đề.
Sau đó, bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt của Cầu Tịch trở nên khó coi đến cực điểm, ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh thật sâu: “Chàng trai trẻ, cậu biết bản thân đang nói gì không? Cậu muốn thấy lão phu trong khoảng thời gian ngắn quá bộ đến trước mặt cậu sao?”
“Tiền bối muốn tới đây thì cứ tùy ý thôi", Tô Minh không chút nào cảm giác như mình đang bị đe dọa, chỉ khẽ cười nói: “Bởi vậy, tiền bối rốt cuộc lựa chọn như thế nào?”
Uy hiếp, triệt để uy hiếp!!!
Cứ như vậy trần trụi đe dọa tam phó điện chủ của Hoàng Tuyền Điện.
Mẹ kiếp ...
Vô địch rồi.
Một nhóm người lại ngất đi.
“Cậu muốn gì?”, Cầu Tịch hỏi.
Trên thực tế, Thất Điện Tử phải chịu cái chết đau đớn hay dễ dàng gì đó đều không quan trọng, đối với cái gọi là trả thù, muốn giận chó đánh mèo sang Hoàng Tuyền Điện của Tô Minh, theo như Cầu Tịch thấy cũng chỉ là nói chuyện vớ vẩn, không đáng để đặt nặng trong lòng.
Nói cách khác, trong lòng Cầu Tịch, tên đồ đệ kia có thể sống hoặc chết đều được.
Chỉ có hai tình huống này, nhưng ông ta vẫn hỏi Tô Minh muốn điều kiện gì. Hơn nữa, ừm, ông ta đã quyết định, bất luận Tô Minh đưa ra điều kiện gì, ông ta cũng sẽ đều đồng ý.
Bởi ông ta đã quyết định sẽ đi tới đó!!!
Đi tới trước mặt của con kiến hôi này.
Ông ta tuyên bố con kiến nhỏ này sẽ phải hóa thành tro bụi.
Vì vậy, vào lúc này, bất kể Tô Minh muốn gì, đưa ra điều kiện nào, cho dù đều đưa cho anh thì đã thế nào? Không quan trọng, cũng chỉ là kẻ sắp bước chân vào quan tài mà thôi.
Thuận tiện thỏa mãn điều kiện của Tô Minh để đổi lấy cái chết thoải mái cho đồ đệ của mình, cũng coi như chút tình thương và sự quan tâm cuối cùng mà một sư tôn như ông ta dành cho đệ tử Thất Điện Tử của mình.
“Tôi muốn ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’”.
Tô Minh nói.
Là vừa rồi khi anh chuẩn bị muốn giết chết Thất Điện Tử, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nhắc nhở anh.
Thiên nữ Tạo Hóa nói, ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ của Hoàng Tuyền Điện cũng không tệ, có tư cách dung hòa vào ‘Thái Huyền Ma Linh Chân Kinh’.
Anh đương nhiên phải tìm mọi cách để có được nó.
Tất nhiên, cho dù giành được ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ cũng không ảnh hưởng tới việc anh muốn cái mạng của Thất Điện Tử!!!
Không hề mâu thuẫn.
Có thể nói, anh đại khái cũng đã nhìn thấu được trạng thái tâm lý của Cầu Tịch.
“Ha ha… được, cho cậu”, Cầu Tịch thậm chí không do dự, đột nhiên chỉ vào Tô Minh.
Trong phút chốc, một tấm màn sáng hiện ra trước mắt anh.
Trong màn sáng đó toàn bộ đều là bí văn.
Chính là ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’.
Tô Minh không chần chừ, tâm thần vừa động, thần hồn liền chiếm đoạt toàn bộ những bí văn này.
‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ liền tiến vào tâm trí.
Về phần ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ này là thật hay giả, có thiên nữ tiền bối ở đây, không phải là điều đáng lo ngại.
Thực tế, đồ mà Cầu Tịch giao ra là thật.
Hơn nữa, ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ đối với Hoàng Tuyền Điện mà nói là đồ vật quan trọng nhất!!!
Vô cùng quan trọng.
Ngoại trừ các quản lý cấp cao cùng ba điện tử đứng đầu, những người khác, cho dù là Thất Điện Tử cũng đều không có tư cách tu luyện.
Mà tam phó Điện chủ cứ tùy ý giao cho Tô Minh như vậy, vẫn là câu nói đó, với người sắp chết thì đưa cho Tô Minh đã thế nào???
Đợi một hồi sau khi ông ta tới, ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ này sẽ tan thành cát bụi cùng với cái chết của Tô Minh.
Về phần có thể giết chết được Tô Minh hay không, ông ta có thể chắc chắn rằng: có thể.
Cho dù anh còn có phân thần của Hỗn Độn Long Quy trong mặt dây chuyền ngọc bích trước đó sử dụng tại học viện Tiên Lạc.
Cũng không gây trở ngại gì.
Tam phó điện chủ tự tin ít nhất có thể đánh ngang tay với Hỗn Độn Long Quy.
Mà ông ta thân là tam phó điện chủ, ngoài bản thân bất khả chiến bại thì xung quanh lúc nào cũng có cái bóng kề bên.
Ông ta đánh hòa Hỗn Độn Long Quy kia, cái bóng lại ra tay cũng có thể dễ dàng bóp chết tên thanh niên được xưng tụng là yêu nghiệt vô song vạn năm khó cầu này.
Tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm, cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Cảm ơn tiền bối”, Tô Minh cười đáp, vừa nói vừa vặn gãy cần cổ của Thất Điện Tử, xé nát thần hồn của hắn ta, thực sự trao cho hắn một cái chết thanh thản.
Cảnh tượng này quá đáng sợ.
Cướp bóc từ Cầu Tịch, sau đó còn thực sự không ngần ngại ngay trước mặtgiết chết đồ đệ của ông ta.
Phải mô tả sự chấn động này như thế nào?
“Chàng trai trẻ, muộn nhất là một nén hương, bổn tọa sẽ dừng tại trước mặt cậu, hiện tại trong vòng một nén hương cậu có thể chạy! Hoặc là trốn đi! Hoặc cũng có thể mời viện binh!”, Cầu Tịch xoáy sâu nhìn Tô Minh một cái, về việc Tô Minh có thể phát tán ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ hay không, ông ta cũng không lo lắng chút nào, bí văn của ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ đều chỉ hiển thị một lần đã bị nuốt chửng, sẽ không còn là bí văn nữa, mà muốn chuyển hóa bí văn, Tô Minh phải tu luyện hoàn toàn thành công, mới có chút khả năng tái diễn ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ theo sự biến đổi phương thức bí văn.
"Vậy tôi ở đây đợi tiền bối tới, nhưng nếu tiền bối tin lời của tôi thì đừng đến nữa, ông mà đến thì sẽ chết rất thê thảm đấy, thật đó”, Tô Minh mỉm cười sau đó cùng không nhìn đến Cầu Tịch nữa.
Thay vào đó anh nhìn về phía tấm bia đá trên sân võ Tạo Hóa.
Hỏa chủng cấp đạo cuối cùng đã trưởng thành và nở rộ hoàn toàn.
Tô Minh không chần chừ dùng một tay tóm lấy Hỏa chủng cấp đạo.
Hỏa chủng cấp đạo liền bị anh nuốt chửng!!!
Đúng.
Cứ cắn nuốt một cách điên cuồng như vậy.
Đó… đó là hỏa chủng cấp đạo a!
Trời ạ, cho dù là lão quái vật ở cấp độ Hằng Đạo cũng phải từng chút phối hợp với đủ loại đan dược, hơn nữa, còn phải tìm người đến bảo vệ, cùng các loại bảo vật hàn băng như Cửu U Hàn Băng, mới dám thử cắn nuốt nó từng chút đi?
Mà Tô Minh...
Con mẹ nó...
Kinh ngạc đến chết lặng.
Sau khi nuốt chửng hỏa chủng đạo hỏa đó, Tô Minh trực tiếp ngồi xếp bằng xuống sân võ đạo.
Không đi!!!
Đúng.
Thực sự không rời đi.
Thực sự không tháo chạy?????
Đúng là … điên thật rồi!
Cùng lúc đó.
Lúc này.
Ở một góc cực tẫn của thế giới Đại Thiên, dường như đã đến điểm tận cùng của bầu trời đại đạo.
Chương 632: Thái U Đạo Hỏa
Có cầu không trung, có cây thế giới, có hạt giống hỗn độn, có cung điện nhân ma.
Lúc này.
Trước cầu không trung, bên cạnh cây thế giới, dưới hạt giống hỗn độn, bên trong cung điện nhân ma.
Có một người.
Một người trẻ tuổi.
Bỗng nhiên mở mắt.
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trên cầu không trung chiếu rọi, cây thế giới đơm hoa nở rộ, hạt giống hỗn độn trưởng thành rồi kết quả, cung điện nhân ma nhập linh xuất thần.
Điều càng kinh ngạc hơn là!!!
Lúc này...
Đại đạo, đúng, chính là đại đạo, ý chí đại đạo vậy mà hình thành nên một khuôn mặt.
Xuất hiện trước mặt người thanh niên.
"Cố Đình Tiêu, cậu cuối cùng cũng đã kết thúc bế quan rồi, cậu của hiện tại, nên gọi là Cố Đình Tiêu hay là nhân ma?", ý chí đại đạo mở lời, âm thanh chấn động đất trời.
Nhân ma????
Ý chí đại đạo tung ra một tin tức bom tấn.
"Một kiếp này đương nhiên tên gọi là Cố Đình Tiêu, đại đạo hiện thân không biết là vì chuyện gì?", Cố Đình Tiêu hỏi xa xăm.
Ý chí đại đạo không nói thêm bất cứ điều gì, mà bắt đầu diễn hóa cảnh tượng.
Từng cảnh tượng diễn ra, chính là lúc Tô Minh chiến đấu tại học viện Tiên Lạc, còn có tại Ngưỡng La Thiên.
Cuối cùng.
Đại đạo dao động, giọng điệu biến ảo khôn lường: "Người đàn ông này là kẻ mà người phụ nữ cậu nhìn trúng đem lòng yêu thương, ừm, cô gái mà cậu coi trọng đó tên là Diệp Mộ Cẩn? Đúng là không đơn giản, hắn ta được lão già Hỗn Độn Long Quy kia thu làm đệ tử rồi, trên người hắn rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì, xem ra cậu rất xem trọng cô ta?"
"Người trong tim của Diệp Mộ Cẩn? Tô Minh? Ha ha…", Cố Đình Tiêu khẽ cười, trong đôi mắt xẹt qua sự bễ nghễ: “Vậy thì đáng chết”.
Dứt lời.
Cố Đình Tiêu đứng dậy.
Cùng lúc đó, cầu không trung nhập vào cơ thể.
Cây thế giới nhập vào cơ thể.
Hạt giống hỗn độn nhập vào cơ thể.
Cung điện ma nhân nhập vào cơ thể.
Cố Đình Tiêu hóa thành một điểm sáng rồi biến mất.
Ngưỡng La Thiên.
Ánh mắt của hàng trăm triệu người đều đổ dồn lên người Tô Minh, kinh hồn táng đảm, đều cảm thấy trong nháy mắt Tô Minh liền sắp thiêu đốt hóa thành tro tàn, dù sao cũng là nuốt sống hỏa chủng cấp đạo.
Nhưng…
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tô Minh không chỉ không bị thiêu đốt thành tro bụi, ngược lại khí tức ngày càng bình tĩnh và ổn định lại, hơi thở đều đặn nhịp nhàng.
Hoả chủng cấp đạo thực sự quá khủng bố, đáng tiếc lại đụng phải kho tàng huyết mạch, là chân long cũng phải khuất phục, trong đan điền của Tô Minh, bị kho tàng huyết mạch trấn áp gắt gao, kho tàng huyết mạch dễ dàng nuốt chửng và luyện hoá hoả chủng cấp đạo.
Tô Minh chỉ cảm thấy bản thân giống như cả người rơi vào thế giới của quy luật hoả diễm.
Ấm áp dào dạt.
Giống như điên cuồng tiếp cận mặt trời lớn, hấp thụ năng lượng chân hoả của mặt trời.
Dường như chính anh đã trở thành một ngọn lửa, được dựng dưỡng giữa dung nham nóng chảy của núi lửa.
Tô Minh không thể giải thích được mà cảm thấy cơ thể của bản thân như đang tan chảy, trở thành hỏa vận.
Rất kỳ diệu.
Nhưng anh không hề bài xích loại cảm giác này, bởi vì anh biết rõ ràng rằng đó là do việc dung hòa với hỏa chủng, đạt được sự gần gũi với lửa mà tạo thành.
Có thể nói, một khi hòa quyện, luyện hóa thành công hỏa chủng cấp đạo, anh lập tức liền có thể lĩnh ngộ một phần quy luật lửa, hơn nữa sau này tất cả công kích lửa đều có thể miễn nhiễm tới 99%.
Đồng thời, Tô Minh cũng biết được tên của viên hỏa chủng cấp đạo này- Thái U Đạo Hỏa.
Khá đáng mừng cũng không kém phần ngạc nhiên là viên hỏa chủng cấp đạo này vậy mà vẫn luôn vô chủ.
Nói cách cách khác viên hỏa chủng này là tiên thiên (có sẵn từ phôi thai).
Nói chung, nếu hỏa chủng từng bị người khác luyện hóa cắn nuốt qua, sẽ nhiễm phải khí tức Hậu Thiên trên người tu giả võ đạo đó, cho dù sau này chủ nhân của hỏa chủng này chết đi, hỏa chủng vẫn còn lưu lại thì viên hỏa chủng này cũng chỉ có thể gọi là hỏa chủng Hậu thiên.
Mặc dù xét về mặt uy lực, không có sự khác biệt giữa hỏa chủng hậu thiên cùng hỏa chủng tiên thiên.
Nhưng hỏa chủng tiên thiên có một ưu điểm đặc biệt lớn, đó là chúng có thể tiến hóa.
Sở hữu không gian phát triển không giới hạn, mặc dù trưởng thành vô hạn này cũng chỉ là trên lý luận, nhưng cũng khiến người ta phải kỳ vọng.
Viên Thái U Hỏa Đạo mà Tô Minh giành được này chính là một viên hỏa chủng tiên thiên, vô cùng vui mừng, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Ngoài ra, Thái U Hỏa Đạo cũng là đạo hỏa xếp hàng thứ sáu trong ‘Hỏa Phổ’.
Phải biết rằng, chỉ tính đạo hỏa được ghi chép rõ ràng trong ‘Hỏa Phổ’ đã có hơn một trăm loại.
Đứng thứ sáu đã rất khủng bố rồi.
Vả lại, mặc dù ‘Hỏa Phổ’ ghi nhận sự tồn tại của hơn một trăm loại đạo hỏa, nhưng trên thực tế, trong thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương, hỏa chủng cấp đạo chân chính hiện thế cũng chỉ có vài loại mà thôi.
Mà trong số những đạo hỏa từng hiện thế này thì Thái U Đạo Hỏa chính là đạo hỏa mạnh nhất.
Ban đầu.
Trên thực tế, cho dù Tô Minh đã cắn nuốt dung hòa viên hỏa chủng cấp đạo này, nhưng cũng không ôm quá nhiều hy vọng, bởi theo như anh nhìn nhận, phương hướng phát triển võ đạo trọng điểm của anh hẳn nên là kiếm đạo và luyện thể.
Những thứ khác đều chỉ là phụ trợ.
Tuy vậy......
Hiện tại anh cảm thấy lửa, có lẽ cũng có thể được xét làm phương hướng phát triển trọng điểm ngang bằng với kiếm đạo cùng luyện thể.
“Thiên nữ tiền bối, viên hỏa chủng cô lưu lại này thực sự quá tuyệt vời”, Tô Minh không nhịn được mà cảm thán.
“Nếu không thì sao? Bổn thiên nữ có thể lưu lại, những thứ cố ý nhắc nhở anh phải đoạt được không có thứ nào không tốt cả”, thiên nữ Tạo Hóa có chút kiêu ngạo nói.
Vừa nói chuyện với Tô Minh, phần lớn tinh thần của thiên nữ Tạo Hóa đều tập trung vào quá trình ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ dung nhập vào ‘Thái Huyền Ma Linh Chân Kinh’.
Đương nhiên phải mất một vài ngày, đâu có dễ dàng như vậy.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi.
Chẳng bao lâu, thời gian một nén hương đã tới.
Tô Minh đột nhiên mở mắt.
Toàn thân anh chợt dâng lên một quầng sáng mang sắc đỏ đen, xẹt qua rồi trong nháy mắt biến mất.
Nhưng chỉ thoáng chốc đó cũng đã đủ đốt cháy không gian xung quanh. Những không gian xung quanh dường như trở thành nơi dễ bắt lửa nhất trên thế gian, hơn nữa, trong tích tắc, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên vài trăm độ.
Thật là điên rồ.
Càng đáng sợ hơn là, trong Thái U Đạo Hỏa này vậy mà còn hàm chứa một loại hỏa độc.
Một loại hỏa độc không đơn giản.
Chương 633: Ông rất mong đợi hả?
Hỏa độc có thể xâm nhập vào thông qua các chất môi giới như không khí, không gian, cơ thể, thần hồn...
"Vừa mới có được Thái U Đạo Hỏa nên vẫn chưa thể khai thác hết được", Tô Minh ngó bàn tay mình, chợt nghĩ, trên tay liền hiện lên một ngọn lửa kỳ bí đỏ đen, khá là mong đợi lẩm bẩm.
Hơn nữa, có lẽ ngày sau sẽ phải chú trọng thu gom những ngọn lửa đỉnh cấp, dù gì thì Thái U Đạo Hỏa cũng giống như bia Huyền Diệu, có thể thăng cấp.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên, toàn bộ không khí ở Ngưỡng La Thiên chợt bị hút đi!
Như biến thành môi trường chân không.
Hàng tỷ con người nơi đây không hiểu sao bỗng thấy khó thở.
Sau đó, một cái bóng đen thui như một đám sương đen nhúc nhích rồi ngưng tụ thành một bóng người.
Người đó chính là Cầu Tịch - Tam phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền!
Không ngờ ông ta lại đến.
Dưới hàng trăm ngàn đôi mắt, Tam phó điện chủ bước từng bước một về phía Tô Minh, toàn bộ Ngưỡng La Thiên như xuất hiện vô số cái khe sâu hoắm đến tận tâm hành tinh, có thể chia năm xẻ bảy bất cứ lúc nào.
Cả Ngưỡng La Thiên run rẩy sợ hãi như muốn nổ tung.
Song, khi Tam phó điện chủ đi tới, ông ta như gánh trên mình hố đen vũ trụ, cây gậy trong tay trái như tái hiện hàng ngàn vì sao, tay phải chơi đùa quy luật Tử Vong.
Trông cực kỳ, cực kỳ khủng bố.
Vào giờ phút này, đã có hơn nửa hàng tỷ con người có mặt ở đây quỳ rạp xuống đất.
"Còn mạnh hơn lão già Viên Châm kia nữa", Tô Minh im lặng, nhìn chằm chằm vào Cầu Tịch, thầm đoán.
Khá là chấn động.
Dù sao, Tam phó điện chủ cùng lắm chỉ đứng hàng thứ tư ở điện Hoàng Tuyền, bên trên còn có Đại phó, Nhị phó và điện chủ.
Nhưng Viên Châm lại là người mạnh nhất ở học viện Tiên Lạc.
Thế lực bán bộ siêu nhiên quả thật khá chênh lệch với siêu nhiên chân chính.
"Đằng sau người này còn có một cái bóng, thú vị đấy chứ, luyện bóng của mình thành phân thân. Đây là một thủ đoạn khá kỳ lạ, dù là bổn thiên nữ cũng lần đầu thấy", Thiên nữ Tạo Hóa nói.
Tô Minh vô thức ngó sang bên cạnh Cầu Tịch, muốn tìm cái bóng của ông ta nhưng không thấy.
"Thiên nữ tiền bối, Cầu Tịch kia giao cho cô nhé", Tô Minh nói, bởi vì anh đoán được dù mình có sử dụng một luồng thần hồn của Hỗn Độn Long Quy thì cũng chỉ ngăn được phân thân của Cầu Tịch, chứ không thể làm gì được cái bóng của ông ta. Mà mình thì lại chẳng phải đối thủ của cái bóng ông ta. Đến lúc ấy, còn phải nhờ Thiên nữ tiền bối ra tay, phí mất một luồng thần hồn của Hỗn Độn Long Quy. Thế thì để Thiên nữ tiền bối ra tay luôn cho rồi.
"Đương nhiên, hơn nữa, bổn Thiên nữ còn được ăn no nê", Thiên nữ Tạo Hóa hơi phấn khích nói.
"Thần hồn của Cầu Tịch mạnh lắm hả? Đủ để cô ăn no luôn?", Tô Minh kinh ngạc, vì trước kia, chỉ cần không phải thể thần hồn tinh khiết thì dù có là thần hồn của một tu giả võ đạo cực mạnh, Thiên nữ Tạo Hóa cũng chẳng hứng thú với lý do là không đủ nhét kẽ răng, còn rắc rối.
"Không, thần hồn trong Thức Hải của tên Tam phó điện chủ này cũng không mạnh, bổn Thiên nữ không có hứng thú với nó. Nhưng cái bóng của ông ta lại luyện chế bằng vô số sức mạnh linh hồn".
"Ra là vậy", Tô Minh gật đầu.
Cùng lúc đó.
"Chàng trai, cậu có con bài chưa lật gì thì dùng ra hết đi, không thì sẽ chẳng còn cơ hội đâu, đúng không nào?", Cầu Tịch dừng lại cách Tô Minh khoảng trăm mét, con ngươi già nua, âm trầm, tàn nhẫn độc ác dưới lớp áo đen nhìn chòng chọc vào anh, nhàn nhạt nói.
Giọng nói ông ta không hiểu sao lại chẳng chút lạnh lẽo. Trái lại còn khiến người ta cảm thấy hiền lành một cách khó hiểu, giống như một ông lão hiền lành đang nói chuyện vậy.
"Tôi mà dùng thì chắc ông sẽ sợ vãi cả linh hồn đấy", Tô Minh cười nói.
"Ồ, thế hả? Lão phu rất mong đợi đó", Cầu Tịch cười nhạt như chẳng hề để ý, đương nhiên, cũng có chút tò mò.
Lúc này, vô số con mắt đổ dồn lên người Tô Minh.
Nói thật, chẳng ai coi trọng Tô Minh cả. Vì Tam phó điện chủ là một trong những người mạnh nhất ở thế giới Đại Thiên hiện nay.
Một khi căn nguyên thế giới Đại Thiên chưa bổ sung hoàn chỉnh thì vẫn chưa thể có Đại Đế và bán Đế. Loại cấp bậc như Tam phó điện chủ đã xem như vô địch rồi.
Trừ khi, Tô Minh còn có phân thân của thần hồn Hỗn Độn Long Quy đã dùng ở học viện Tiên Lạc. Nhưng kiểu át chủ bài như vậy, Tô Minh có thể lấy ra lần thứ hai sao?
"Ông rất mong đợi hả?", Tô Minh vẫn chưa nói gì, nhưng Thiên nữ Tạo Hóa lại lên tiếng.
Qua một thời gian rất lâu, thần hồn của Thiên nữ Tạo Hóa mới đi ra khỏi thần hồn Thức Hải của Tô Minh.
Cô ta bước từng bước một ra.
Phía cuối chân trời mơ hồ hiện ra khuôn mặt của ý chí thiên đạo, nhưng lại khá rụt rè lén lút, dường như là cố ý.
Ý chí thiên đạo rõ ràng là cực kỳ kiêng kỵ cô ta.
Chỉ im lặng liếc nhìn Thiên nữ Tạo Hóa từ trên chín tầng trời.
Cùng lúc đó, Thiên nữ Tạo Hóa nhìn về phía Cầu Tịch.
"Cô...", lớp áo đen của Cầu Tịch run lên, trực tiếp bị khóa cứng lại.
Đường đường là Tam phó điện chủ, một trong những người mạnh nhất ở thế giới Đại Thiên, thế mà lúc này lại bị Thiên nữ Tạo Hóa liếc một cái khóa cứng lại, không thể nhúc nhích.
Dường như thần hồn và cơ thể của ông ta đã bị thần chết xích lại.
Đầu óc Cầu Tịch như nổ tung, đôi mắt già nua trợn to...
Chẳng có lời nào có thể lột tả nổi sự chấn động này.
Ông ta đã từng gặp Đại Đế thời thượng cổ, viễn cổ và còn tiếp xúc gần với họ.
Thế nên, ông ta dám chắc thực lực của cô gái xinh đẹp trước mặt còn đáng sợ, khủng bố hơn Đại Đế rất rất nhiều.
Có sóng gió gì mà Cầu Tịch chưa gặp chứ?
Nhưng giờ đây, ông ta lại hoảng sợ đến nỗi ngây ngẩn cả người.
"Phân thân khá đấy", Thiên nữ Tạo Hóa lạnh nhạt nói, giơ bàn tay nhỏ xinh nõn nà lên, rồi tùy tiện vạch một cái.
Thoáng chốc, bên cạnh Tam phó điện chủ chợt xuất hiện một dấu bàn tay trong suốt lấp lánh ánh bạc trông rất sống động.
Tức thì, một cái bóng phân thân đã bị dấu bàn tay kia túm ra từ bên cạnh Tam phó điện chủ.
Thần hồn kia điên cuồng giãy dụa, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Chương 634: Sơ hở
"Tiền… tiền bối…", Cầu Tịch vô cùng kinh hãi, vừa muốn mở miệng cầu xin điều gì đó, nhưng hình bóng phân thân thần hồn kia đã hoàn toàn bị xoá sạch linh trí, bị chấn động vỡ tan thành tạp chất, cuối cùng hoá thành một luồng thần hồn tinh thuần tuyệt đối.
Sau đó, luồng hồn lực đó bị thiên nữ Tạo Hoá nhẹ nhàng lôi kéo rồi nuốt chửng.
Cả quá trình đơn giản, dễ dàng và nhanh chóng, giống như bạn đang xem một bức tranh nghệ thuật đỉnh cao vậy.
Thành thật mà nói, ngay cả Tô Minh cũng xem đến ngây người.
Quá mạnh.
Đám đông vây xem xung quanh nghĩ cũng biết đã kinh hãi đến mức nào.
Tam phó điện chủ cuối cùng sợ rồi!!!
Sợ hãi tới độ tâm trí bùng nổ!
“Tiền bối, xin…”, giọng nói của tam phó điện chủ bắt đầu run rẩy.
“Thấy ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ cũng có chút tác dụng nhỏ đối với Tô Minh, cho ông một cái chết sảng khoái”, thiên nữ Tạo Hóa quét mắt nhìn tam phó điện chủ Cầu Tịch.
Sau đó, một ngón tay tùy ý vươn ra.
Đột nhiên.
Cách không.
Giống như ảo giác, Tam phó điện chủ Cầu Tịch liền bắt đầu tan vỡ!
Thần hồn cùng xác thịt đều vỡ nát.
Cầu Tịch giống như một tờ giấy trắng, vừa đâm chọc liền vỡ.
Cảnh tượng này quả thực khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng.
Sau đó, thiên nữ Tạo Hóa liền trở về không gian thần hồn của Tô Minh.
“Đáng chết!!!”
Đồng thời tại khoảnh khắc trở lại thần hồn thức hải của Tô Minh, điều khiến Tô Minh kinh ngạc là, thiên nữ Tạo Hóa vậy mà thất thố, phẫn nộ quát lên một tiếng.
“Thiên nữ tiền bối? Sao thế?”, Tô Minh khẽ nhíu mày, giật mình hỏi.
“Nhóc Tô, bắt đầu từ hôm nay, nếu không phải lúc anh kề cận cái chết, tôi không thể ra mặt giúp anh nữa”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng đáp: “Hay cho cái gọi là ý chí đại đạo của nền văn minh Xương, tốt! Rất tốt! Đúng là đã đánh giá thấp nó!”
Tô Minh không chen vào.
Thiên nữ Tạo Hóa tiếp tục: “Vừa rồi, bổn cung cảm nhận được một tia khi tức quen thuộc mỏng manh, là kẻ thù của bổn cung…”
“Hả? Thiên nữ tiền bối, cô còn có kẻ thù?”, Tô Minh có chút ngơ ngác, Thiên nữ tiền bối không phải là vô địch sao?
“Đương nhiên là có, thế giới này còn rộng lớn hơn vô số lần so với tưởng tượng của anh, mặc dù bổn cung mạnh, nhưng cũng không phải là bất khả chiến bại, anh có biết, chỉ riêng một nền Văn Minh đã phân thành chín cấp rồi hay không! Mà kẻ thù của bổn cung, nói ra thì anh cũng không thể hiểu được, anh chỉ cần biết rằng, nếu như kẻ thù của bổn cung thực sự giáng lâm, thì toàn bộ nền văn minh Xương này sẽ bị hủy diệt chỉ trong chớp mắt!”, thiên nữ Tạo Hóa nhìn xa xăm: “Kỳ quái, đúng là kỳ quái, thông thường, kẻ địch của bổn cung chắc chắn sẽ không có khả năng tìm thấy tôi chỉ trong ba đến năm kỷ nguyên ngắn ngủi, chưa kể đến việc bổn cung còn cẩn thận từng li ẩn nấp trong một góc tại nền văn minh vô cùng yếu này, thật kỳ lạ…”
Thiên nữ Tạo Hóa dường như đang suy xét đến điều gì đó.
Vài giây sau.
Bỗng nhiên.
Thiên nữ Tạo Hóa ngạc nhiên kêu lên: “Thì ra là nó?!!!”
“Ai?”
“Ý chí thế giới đại đạo của nền văn minh Xương!”, trong giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa nhiều thêm một tia sát ý tiêu điều: “Ý chí đại đạo của nền văn minh Xương nhỏ bé này, nếu tôi đoán không sai thì hàng tỷ năm trước đây, khi đó bổn cung du lịch tới thế giới Đại Thiên, nó liền chú ý tới bổn cung rồi, hơn nữa còn trong tối ngoài sáng sử dụng phương pháp gì đó để điều tra lai lịch của bổn cung, nó hẳn là qua hàng triệu năm nay đã có thu hoạch, còn thực sự bị nó điều tra ra rồi…”
“Thiên nữ tiền bối, ý của cô là, là ý chí đại đạo của nền văn minh Xương đã dùng một biện pháp nào đó để truyền tin cô ẩn náu tại nơi đây cho kẻ thù của mình sao?”, Tô Minh gần như hiểu ra.
“Có lẽ vậy, chỉ có khả năng này thôi. Trừ ý chí đại đạo, trong phạm vi nền văn minh Xương, bất kỳ tu giả võ đạo nào khác, cho dù là đã đạt tới Đại Đế đỉnh cấp cũng đều không có tư cách thăm dò được một chút tin tức về bổn cung”, thiên nữ Tạo Hóa khẳng định.
“Nhưng, đó chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao? Theo như cách nói của tiền bối, kẻ địch của cô chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể phá hủy toàn bộ nền văn minh Xương, lỡ như thu hút kẻ thù của cô tới đây, không phải bản thân nền văn minh Xương cùng ý chí đại đạo thế giới cũng sẽ rơi vào nguy hiểm sao?”, Tô Minh khó hiểu hỏi.
“Nói thì là như vậy, trên thực tế, bổn cung trước đó cũng luôn tưởng vậy, nhưng khoảnh khắc vừa rồi, bổn cung thay đổi suy nghĩ rồi”, thiên nữ Tạo Hóa hít một hơi thật sâu: “Ý chí đại đạo của nền văn minh Xương này che giấu quá sâu!!! Nếu như vừa rồi bổn cung không cảm giác sai, thì ý chí đại đạo trên chín tầng xanh kia rõ ràng không bị tổn hại tới căn nguyên!”
“Hả?”, Tô Minh sững sờ.
Trời ạ.
Làm sao có thể?
Căn nguyên của đại đạo chịu thương tổn do đó dẫn tới đại đạo không biểu hiện ra ngoài, con đường chính đạo trở thành đế bị tắc nghẽn, đây là điều phải công nhận!
“Đúng, ý chí đại đạo căn bản không hề bị thương tới căn nguyên, nó cố tình ngụy tạo nên trò dối trá thấu trời này”, thiên nữ Tạo Hóa lại hít sâu, trong lòng có chút kinh ngạc, trước đó cô ta chưa từng để nền văn minh Xương này vào mắt, thậm chí hàng trăm triệu năm trước, khi du ngoạn tới thế giới Đại Thiên, cũng lười để ý tới cái gọi lại là ý chí đại đạo này, cũng chỉ là thứ rác rưởi bất cứ lúc nào cũng có thể bị cô ta bóp chết trong nháy mắt, chẳng ngờ tới...
Tô Minh rơi vào trầm mặc.
Không hiểu sao máu nóng đang chảy trong người có chút lạnh lẽo.
Thông thường những gì thiên nữ Tạo Hóa nói đều không sai.
Như vậy thực sự theo lời của Thiên nữ tiền bối, căn nguyên đại đạo không hề bị thương tổn, hơn nữa vẫn luôn giở trò gian dối, là vì điều gì?
Ngoài ra, tất cả các Đại Đế, bán Đế trong thế giới Đại Thiên kia đều đã đi đâu rồi?
Dường như không có chút dấu tích.
Chết sao?
Chết thế nào?
Dường như là một bí ẩn.
Mà những bí ấn đó sẽ là âm mưu của ý chí đại đạo chăng?
Tô Minh nghiêm túc suy nghĩ.
“Nhóc Tô, tiếp theo anh phải dựa vào chính mình thôi, mà trọng điểm là, kho tàng huyết mạch trong người anh, bổn cung có một dự cảm mạnh mẽ rằng dường như ý chí đại đạo này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, mà trên người anh, thứ đáng giá để nó có hứng thú thậm chí là không tiếc lộ ra một vài sơ hở, chỉ có kho tàng huyết mạch mà thôi, suy cho cùng một đời này của bổn cung, trước mắt chỉ có duy nhất một thứ không nhìn thấu chính là kho tàng huyết mạch này”.
“Nói đến cũng là một chuyện tốt, nếu bổn cung bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý ra tay, đối với anh mà nói sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực, nhưng cũng sẽ khiến anh gặp rào cản trong quá trình trưởng thành trên con đường võ đạo, về phần ý chí đại đạo, nó sẽ không dám quang minh chính đại đối phó với anh, nếu không thì bổn cung sẽ giết chết nó ngay lập tức, bản thân nó cũng hiểu rõ điểm này”.
“Thiên nữ tiền bối, tôi biết rồi”, Tô Minh hít sâu một, nặng nề gật đầu.
Tô Minh đang cùng thiên nữ Tạo Hóa trao đổi.
Mà Ngưỡng La Thiên kẻ trên người dưới vẫn chìm trong cơn chấn động.
Bao gồm cả Hương Tuyết tiên tử.
Đều im lặng một hồi lâu.
Trong chốc lát không thể tiêu hoá nổi sự rung động do thiên nữ Tạo Hóa đem lại!!!
Sự chấn đông chư thiên vạn giới này không bất kỳ ngôn từ nào có thể hình dung được.
Sau hơn mười phút.
“Cô Nhan, tôi có thể ở lại Ngưỡng La Thiên nhà họ Nhan được không?”, Tô Minh bước tới chỗ Nhan Sở Ngọc hỏi.
Chương 635: Côn Thương
“Đương… đương… đương nhiên có thể”, Nhan Sở Ngọc sững sờ, Tô Minh cùng cô ta nói chuyện khiến cô ta căng thẳng cùng sợ hãi đến đầu óc trống rỗng.
Tô Minh quyết định ở lại nhà họ Nhan.
Anh muốn tiếp tục củng cố thực lực.
Đồng thời thu xếp lại chiến lợi phẩm.
Trong nhẫn không gian thu được từ trên người mấy người Cầu Tịch, Tử Hoàn, Thất Điện Tử đều có tài nguyên võ đạo chất thành núi.
Một ngày nối tiếp một ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Tô Minh cũng dành chút thời gian để chỉ dẫn cho Nhan Sở Ngọc.
Thiên phú vốn có của Nhan Sở Ngọc không tồi, dưới sự hướng dẫn của Tô Minh mà tiến bộ vùn vụt, thiên nữ Tạo Hóa lại thông qua Tô Minh truyền lại cho cô ta vài bộ võ kỹ, thần thông khủng bố, có thể dự đoán được, chẳng bao lâu nữa Ngưỡng La Thiên nhà họ Nhan sẽ quật khởi trở lại.
Bản thân Nhan Sở Ngọc cũng rất thông minh, nhân khoảng thời gian Tô Minh ở lại nhà họ Nhan này, dựa vào uy thế của anh mà xử lý toàn bộ những kẻ lòng lâng dạ thú thuộc mạch của đại trưởng lão kia.
Biểu hiện tương đối quyết đoán.
Khiến Tô Minh cùng thiên nữ Tạo Hóa khá tán thưởng.
Một ngày này.
“Bà tới đây làm gì?”, Tô Minh mở cửa lầu gác thì thấy Tống Quỳnh đang cung kính đứng chờ ở trước cửa bèn hỏi.
“Cậu Tô, tôi nhận được một tin tức, cảm thấy tin tức này có thể có ích với cậu nên tới đây”, Tống Quỳnh kính cẩn đáp.
“Nói”.
“Phượng Nguyên, thánh nữ đương nhiệm của tộc Phượng Hoàng vào ba ngày sau sẽ gả cho Côn Thương, con trai cả của tộc Côn Hỗn Độn, một trong bốn thần tộc đại hoang trong liên minh Hoang Thần”, Tống Quỳnh thận trọng nói.
“Phượng Nguyên?”, một tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt Tô Minh.
Anh hiểu được một vài việc về người phụ nữ này thông qua tên Tư Sùng Tuấn kia.
Ví dụ, cô ta từ đầu tới cuối đều gây khó dễ cho Mộ Cẩn.
Ví dụ như cô ta cũng là người đề xuất hủy bỏ mệnh bài của Mộ Cẩn dẫn tới việc cô bị học viện Tiên Lạc truy sát đồng thời thân mang trọng thương, chính người phụ nữ này đề nghị tộc Phượng Hoàng hợp tác với học viện Tiên Lạc, cung cấp thông tin vị trí của Mộ Cẩn....
Có thể nói cô ta là kẻ mà Tô Minh muốn giết chết nhất dưới đáy lòng, hơn nữa, còn muốn áp dụng những thủ đoạn hành hạ tàn ác nhất, chính là vị thánh nữ hiện tại của tộc Phượng Hoàng, Phượng Nguyên.
“Trèo lên cành cao rồi?”, Tô Minh cười lạnh.
Đúng là bấu víu với kẻ có thân phận cao.
Nguyên nhân rất đơn giản, trước kia, tộc Phượng Hoàng đã từng hiu quạnh hàng trăm triệu năm, thậm chí ngay cả liên minh Hoang Thần cũng không đủ tư cách tham gia, cũng không phải là thành viên của liên minh Hoang Thần.
Mà tộc Côn Hỗn Độn không chỉ là thành viên của liên minh này, còn là một trong bốn gia tộc mạnh nhất thuộc liên minh Hoang Thần.
Đâu chỉ dừng lại ở bốn gia tộc lớn?
Ở giai đoạn trước mắt, tộc Côn Hỗn Độn thế nhưng là gia tộc mạnh nhất trong liên minh Hoang Thần, không còn chỉ đứng trong hàng bốn gia tộc lớn nữa rồi.
Tộc Côn Hỗn Độn còn mạnh hơn so với tộc Tử Huyết Ma Hổ, gia tộc của Tử Hoàn, kẻ trước đó chết dưới tay Tô Minh.
“Nói chút về Côn Thương đó đi”, Tô Minh nhàn nhạt hỏi.
“Côn Thương là nhân vật dẫn đầu tuyệt đối của thế hệ thanh niên trong liên minh Hoang Thần!”, ánh mắt Tống Quỳnh có chút ngưng trọng: “Nghe… nghe nói, tuy tộc Côn Hỗn Độn tự xưng mang trong mình huyết mạch hỗn độn nhưng trên thực tế huyết mạch đó rất mỏng manh, nhưng cho dù là mờ nhạt thì cũng có dấu vết của một tia hỗn độn, cũng có tư cách liên hệ với vực hỗn độn. Mà vực hỗn độn bên kia có tộc Đế Côn chân chính, cùng tộc Côn Hỗn Độn này có chút quan hệ huyết thống, chính vì như vậy, tộc Côn Hỗn Độn đã nhận được một vài sự trợ giúp, đặc biệt là Côn Thương này. Có tin đồn cho rằng huyết mạch hỗn độn của người này dường như nồng đậm nhất trong mạch Côn Hỗn Độn, được Đế Côn của vực hỗn độn bên kia xem trọng, trong khoảng hàng trăm năm trước, Côn Thương không hiểu vì sao mất tích. Có người nói, trong quãng thời gian mất tích đó, Côn Thương đã tới vực hỗn độn và được bồi dưỡng tại tộc Đế Côn trong vực hỗn độn”.
Càng nói sắc mặt của Tống Quỳnh càng trở nên nặng nề: “Cho đến hôm nay, nội bộ liên minh Hoang Thần tranh quyền đoạt lợi vô cùng nghiêm trọng, mạch của minh chủ cũng rất khó khăn, theo tôi được biết, trong nội bộ liên minh Hoang Thần, tiếng nói của tộc Côn Hỗn Độn còn quan trọng hơn so với minh chủ”.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Tô Minh vẫn không thay đổi, đợi Tống Quỳnh nói xong anh mới hỏi: “Nếu Côn Thương này đã ưu tú, thần bí như vậy, tộc Côn Hỗn Độn lại hùng mạnh như thế, sao có thể xem trọng Phương Nguyên?”
Tộc Phượng Hoàng ngày nay còn không đủ tư cách gia nhập liên minh Hoang Thần. Xét về thân phận, Phượng Nguyên muốn gả cho Côn Thương, đâu chỉ là với cao? Đó là đũa mốc chòi mâm son.
Vô cùng kỳ quái.
Trong thế giới võ đạo, đặc biệt là tại thế giới Đại Thiên, với hiểu biết của Tô Minh, tương đối chú trọng môn đăng hộ đối.
“Dường như cách đây vài ngày tộc Phượng Hoàng bất ngờ tìm được Ly Hỏa đã mất tích hàng trăm triệu năm từ đất tổ phượng hoàng. Sau đó, tộc Phượng Hoàng quyết định lấy viên hỏa chủng Hỏa Ly này làm của hồi môn, cùng với Phượng Nguyên gả cho Côn Thương, cống hiến cho tộc Côn Hỗn Đỗn”, Tống Quỳnh dè dặt đáp: “Nói ra thì cũng có nguyên nhân từ cậu, sự báo thù của cậu đối với học viện Tiên Lạc quá hung hãn, điều này khiến tộc Phượng Hòang phải sợ hãi, họ hiểu rất rõ, trong khoảng thời gian ngắn cậu nhất định sẽ trả thù họ, bởi vậy… muốn tìm người chống lưng, cho dù là cống hiến hỏa chủng Ly Hỏa cũng không tiếc nuối”.
“Hiểu rồi”, Tô Minh gật đầu.
Đáy lòng lại không nhịn được trao đổi với thiên nữ Tạo Hóa: “Kỳ quái, rất kỳ quái, lá gan của tộc Côn Hỗn Độn kia lớn như vậy sao?”
Trước đó sự xuất hiện của thiên nữ Tạo Hóa cùng cảnh tượng một tay vặn chết Cầu Tịch ắt hẳn đã lan truyền ra toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Cho dù tộc Côn Hỗn Độn mạnh mẽ, thậm chí có thể mạnh hơn nhiều so với cả học viện Tiên Lạc nhưng, chắc chắn cũng biết rằng dù cả tông tộc họ dồn sức cũng không đủ cho một mình thiên nữ tiền bối chém giết.
Thử hỏi trong tình huống này, bọn họ làm sao dám tiếp nhận Phượng Nguyên????
Muốn bị diệt tộc sao?
“Không phải tộc Côn Hỗn Độn đó dũng cảm mà có lẽ là tộc trưởng hoặc quản lý cao cấp của Côn Hỗn Độn đã nhận được lời triệu kiến từ ý chí thế giới của thế giới Đại Thiên, đã biết được sự thật bổn cung không thể ra tay nữa”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, sát khí mười phần.
“…”, Tô Minh cũng rơi vào trầm mặc.
Thì ra là vậy.
Hay cho cái gọi là ý chí đại đạo! Tính toán giỏi lắm!
Tiếp đó.
“Nhưng tôi vẫn quyết định đi một chuyến”, Tô Minh cười gằn, cực kỳ tàn nhẫn.
Côn Hỗn Độn, dám chứa chấp Phượng Nguyên!!! Đây chính là muốn đứng ở phe đối lập với anh!
Không chết không ngừng.
Không có loại khả năng thứ hai.
Rất tốt.
Sát tâm của Tô Minh mãnh liệt nổi lên.
“Trong tình huống bổn cung không thể ra tay, cho dù trên tay anh có hai đạo phân thần thần hồn của Hỗn Độn Long Quy, muốn cứng rắn đối đầu với tộc Côn Hỗn Độn thì tỷ lệ anh phải nuốt hận vẫn rất cao, nhóc Tô…”, thiên nữ Tạo Hóa yếu nhược thở dài.
Hiện trường...
Trong nháy mắt có ít nhất hàng chục nghìn người ngất xỉu.
Đều bị dọa hỏng rồi.
Phách lối tới cực điểm.
Chưa phải là chưa từng gặp qua người ngạo mạn, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo đến vậy.
Cách đó không xa, Tống Quỳnh cả người run rẩy, khuôn mặt cô ta co rúm lại, choáng váng đến phát ngốc.
Mà một lão quái vật siêu cấp xuyên suốt từ viễn cổ, thượng cổ cho tới hiện đại như Cầu Tịch thì sững sờ, chỉ nghĩ rằng tai mình đang có vấn đề.
Sau đó, bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt của Cầu Tịch trở nên khó coi đến cực điểm, ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh thật sâu: “Chàng trai trẻ, cậu biết bản thân đang nói gì không? Cậu muốn thấy lão phu trong khoảng thời gian ngắn quá bộ đến trước mặt cậu sao?”
“Tiền bối muốn tới đây thì cứ tùy ý thôi", Tô Minh không chút nào cảm giác như mình đang bị đe dọa, chỉ khẽ cười nói: “Bởi vậy, tiền bối rốt cuộc lựa chọn như thế nào?”
Uy hiếp, triệt để uy hiếp!!!
Cứ như vậy trần trụi đe dọa tam phó điện chủ của Hoàng Tuyền Điện.
Mẹ kiếp ...
Vô địch rồi.
Một nhóm người lại ngất đi.
“Cậu muốn gì?”, Cầu Tịch hỏi.
Trên thực tế, Thất Điện Tử phải chịu cái chết đau đớn hay dễ dàng gì đó đều không quan trọng, đối với cái gọi là trả thù, muốn giận chó đánh mèo sang Hoàng Tuyền Điện của Tô Minh, theo như Cầu Tịch thấy cũng chỉ là nói chuyện vớ vẩn, không đáng để đặt nặng trong lòng.
Nói cách khác, trong lòng Cầu Tịch, tên đồ đệ kia có thể sống hoặc chết đều được.
Chỉ có hai tình huống này, nhưng ông ta vẫn hỏi Tô Minh muốn điều kiện gì. Hơn nữa, ừm, ông ta đã quyết định, bất luận Tô Minh đưa ra điều kiện gì, ông ta cũng sẽ đều đồng ý.
Bởi ông ta đã quyết định sẽ đi tới đó!!!
Đi tới trước mặt của con kiến hôi này.
Ông ta tuyên bố con kiến nhỏ này sẽ phải hóa thành tro bụi.
Vì vậy, vào lúc này, bất kể Tô Minh muốn gì, đưa ra điều kiện nào, cho dù đều đưa cho anh thì đã thế nào? Không quan trọng, cũng chỉ là kẻ sắp bước chân vào quan tài mà thôi.
Thuận tiện thỏa mãn điều kiện của Tô Minh để đổi lấy cái chết thoải mái cho đồ đệ của mình, cũng coi như chút tình thương và sự quan tâm cuối cùng mà một sư tôn như ông ta dành cho đệ tử Thất Điện Tử của mình.
“Tôi muốn ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’”.
Tô Minh nói.
Là vừa rồi khi anh chuẩn bị muốn giết chết Thất Điện Tử, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nhắc nhở anh.
Thiên nữ Tạo Hóa nói, ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ của Hoàng Tuyền Điện cũng không tệ, có tư cách dung hòa vào ‘Thái Huyền Ma Linh Chân Kinh’.
Anh đương nhiên phải tìm mọi cách để có được nó.
Tất nhiên, cho dù giành được ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ cũng không ảnh hưởng tới việc anh muốn cái mạng của Thất Điện Tử!!!
Không hề mâu thuẫn.
Có thể nói, anh đại khái cũng đã nhìn thấu được trạng thái tâm lý của Cầu Tịch.
“Ha ha… được, cho cậu”, Cầu Tịch thậm chí không do dự, đột nhiên chỉ vào Tô Minh.
Trong phút chốc, một tấm màn sáng hiện ra trước mắt anh.
Trong màn sáng đó toàn bộ đều là bí văn.
Chính là ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’.
Tô Minh không chần chừ, tâm thần vừa động, thần hồn liền chiếm đoạt toàn bộ những bí văn này.
‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ liền tiến vào tâm trí.
Về phần ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ này là thật hay giả, có thiên nữ tiền bối ở đây, không phải là điều đáng lo ngại.
Thực tế, đồ mà Cầu Tịch giao ra là thật.
Hơn nữa, ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ đối với Hoàng Tuyền Điện mà nói là đồ vật quan trọng nhất!!!
Vô cùng quan trọng.
Ngoại trừ các quản lý cấp cao cùng ba điện tử đứng đầu, những người khác, cho dù là Thất Điện Tử cũng đều không có tư cách tu luyện.
Mà tam phó Điện chủ cứ tùy ý giao cho Tô Minh như vậy, vẫn là câu nói đó, với người sắp chết thì đưa cho Tô Minh đã thế nào???
Đợi một hồi sau khi ông ta tới, ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ này sẽ tan thành cát bụi cùng với cái chết của Tô Minh.
Về phần có thể giết chết được Tô Minh hay không, ông ta có thể chắc chắn rằng: có thể.
Cho dù anh còn có phân thần của Hỗn Độn Long Quy trong mặt dây chuyền ngọc bích trước đó sử dụng tại học viện Tiên Lạc.
Cũng không gây trở ngại gì.
Tam phó điện chủ tự tin ít nhất có thể đánh ngang tay với Hỗn Độn Long Quy.
Mà ông ta thân là tam phó điện chủ, ngoài bản thân bất khả chiến bại thì xung quanh lúc nào cũng có cái bóng kề bên.
Ông ta đánh hòa Hỗn Độn Long Quy kia, cái bóng lại ra tay cũng có thể dễ dàng bóp chết tên thanh niên được xưng tụng là yêu nghiệt vô song vạn năm khó cầu này.
Tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm, cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Cảm ơn tiền bối”, Tô Minh cười đáp, vừa nói vừa vặn gãy cần cổ của Thất Điện Tử, xé nát thần hồn của hắn ta, thực sự trao cho hắn một cái chết thanh thản.
Cảnh tượng này quá đáng sợ.
Cướp bóc từ Cầu Tịch, sau đó còn thực sự không ngần ngại ngay trước mặtgiết chết đồ đệ của ông ta.
Phải mô tả sự chấn động này như thế nào?
“Chàng trai trẻ, muộn nhất là một nén hương, bổn tọa sẽ dừng tại trước mặt cậu, hiện tại trong vòng một nén hương cậu có thể chạy! Hoặc là trốn đi! Hoặc cũng có thể mời viện binh!”, Cầu Tịch xoáy sâu nhìn Tô Minh một cái, về việc Tô Minh có thể phát tán ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ hay không, ông ta cũng không lo lắng chút nào, bí văn của ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ đều chỉ hiển thị một lần đã bị nuốt chửng, sẽ không còn là bí văn nữa, mà muốn chuyển hóa bí văn, Tô Minh phải tu luyện hoàn toàn thành công, mới có chút khả năng tái diễn ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ theo sự biến đổi phương thức bí văn.
"Vậy tôi ở đây đợi tiền bối tới, nhưng nếu tiền bối tin lời của tôi thì đừng đến nữa, ông mà đến thì sẽ chết rất thê thảm đấy, thật đó”, Tô Minh mỉm cười sau đó cùng không nhìn đến Cầu Tịch nữa.
Thay vào đó anh nhìn về phía tấm bia đá trên sân võ Tạo Hóa.
Hỏa chủng cấp đạo cuối cùng đã trưởng thành và nở rộ hoàn toàn.
Tô Minh không chần chừ dùng một tay tóm lấy Hỏa chủng cấp đạo.
Hỏa chủng cấp đạo liền bị anh nuốt chửng!!!
Đúng.
Cứ cắn nuốt một cách điên cuồng như vậy.
Đó… đó là hỏa chủng cấp đạo a!
Trời ạ, cho dù là lão quái vật ở cấp độ Hằng Đạo cũng phải từng chút phối hợp với đủ loại đan dược, hơn nữa, còn phải tìm người đến bảo vệ, cùng các loại bảo vật hàn băng như Cửu U Hàn Băng, mới dám thử cắn nuốt nó từng chút đi?
Mà Tô Minh...
Con mẹ nó...
Kinh ngạc đến chết lặng.
Sau khi nuốt chửng hỏa chủng đạo hỏa đó, Tô Minh trực tiếp ngồi xếp bằng xuống sân võ đạo.
Không đi!!!
Đúng.
Thực sự không rời đi.
Thực sự không tháo chạy?????
Đúng là … điên thật rồi!
Cùng lúc đó.
Lúc này.
Ở một góc cực tẫn của thế giới Đại Thiên, dường như đã đến điểm tận cùng của bầu trời đại đạo.
Chương 632: Thái U Đạo Hỏa
Có cầu không trung, có cây thế giới, có hạt giống hỗn độn, có cung điện nhân ma.
Lúc này.
Trước cầu không trung, bên cạnh cây thế giới, dưới hạt giống hỗn độn, bên trong cung điện nhân ma.
Có một người.
Một người trẻ tuổi.
Bỗng nhiên mở mắt.
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trên cầu không trung chiếu rọi, cây thế giới đơm hoa nở rộ, hạt giống hỗn độn trưởng thành rồi kết quả, cung điện nhân ma nhập linh xuất thần.
Điều càng kinh ngạc hơn là!!!
Lúc này...
Đại đạo, đúng, chính là đại đạo, ý chí đại đạo vậy mà hình thành nên một khuôn mặt.
Xuất hiện trước mặt người thanh niên.
"Cố Đình Tiêu, cậu cuối cùng cũng đã kết thúc bế quan rồi, cậu của hiện tại, nên gọi là Cố Đình Tiêu hay là nhân ma?", ý chí đại đạo mở lời, âm thanh chấn động đất trời.
Nhân ma????
Ý chí đại đạo tung ra một tin tức bom tấn.
"Một kiếp này đương nhiên tên gọi là Cố Đình Tiêu, đại đạo hiện thân không biết là vì chuyện gì?", Cố Đình Tiêu hỏi xa xăm.
Ý chí đại đạo không nói thêm bất cứ điều gì, mà bắt đầu diễn hóa cảnh tượng.
Từng cảnh tượng diễn ra, chính là lúc Tô Minh chiến đấu tại học viện Tiên Lạc, còn có tại Ngưỡng La Thiên.
Cuối cùng.
Đại đạo dao động, giọng điệu biến ảo khôn lường: "Người đàn ông này là kẻ mà người phụ nữ cậu nhìn trúng đem lòng yêu thương, ừm, cô gái mà cậu coi trọng đó tên là Diệp Mộ Cẩn? Đúng là không đơn giản, hắn ta được lão già Hỗn Độn Long Quy kia thu làm đệ tử rồi, trên người hắn rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì, xem ra cậu rất xem trọng cô ta?"
"Người trong tim của Diệp Mộ Cẩn? Tô Minh? Ha ha…", Cố Đình Tiêu khẽ cười, trong đôi mắt xẹt qua sự bễ nghễ: “Vậy thì đáng chết”.
Dứt lời.
Cố Đình Tiêu đứng dậy.
Cùng lúc đó, cầu không trung nhập vào cơ thể.
Cây thế giới nhập vào cơ thể.
Hạt giống hỗn độn nhập vào cơ thể.
Cung điện ma nhân nhập vào cơ thể.
Cố Đình Tiêu hóa thành một điểm sáng rồi biến mất.
Ngưỡng La Thiên.
Ánh mắt của hàng trăm triệu người đều đổ dồn lên người Tô Minh, kinh hồn táng đảm, đều cảm thấy trong nháy mắt Tô Minh liền sắp thiêu đốt hóa thành tro tàn, dù sao cũng là nuốt sống hỏa chủng cấp đạo.
Nhưng…
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tô Minh không chỉ không bị thiêu đốt thành tro bụi, ngược lại khí tức ngày càng bình tĩnh và ổn định lại, hơi thở đều đặn nhịp nhàng.
Hoả chủng cấp đạo thực sự quá khủng bố, đáng tiếc lại đụng phải kho tàng huyết mạch, là chân long cũng phải khuất phục, trong đan điền của Tô Minh, bị kho tàng huyết mạch trấn áp gắt gao, kho tàng huyết mạch dễ dàng nuốt chửng và luyện hoá hoả chủng cấp đạo.
Tô Minh chỉ cảm thấy bản thân giống như cả người rơi vào thế giới của quy luật hoả diễm.
Ấm áp dào dạt.
Giống như điên cuồng tiếp cận mặt trời lớn, hấp thụ năng lượng chân hoả của mặt trời.
Dường như chính anh đã trở thành một ngọn lửa, được dựng dưỡng giữa dung nham nóng chảy của núi lửa.
Tô Minh không thể giải thích được mà cảm thấy cơ thể của bản thân như đang tan chảy, trở thành hỏa vận.
Rất kỳ diệu.
Nhưng anh không hề bài xích loại cảm giác này, bởi vì anh biết rõ ràng rằng đó là do việc dung hòa với hỏa chủng, đạt được sự gần gũi với lửa mà tạo thành.
Có thể nói, một khi hòa quyện, luyện hóa thành công hỏa chủng cấp đạo, anh lập tức liền có thể lĩnh ngộ một phần quy luật lửa, hơn nữa sau này tất cả công kích lửa đều có thể miễn nhiễm tới 99%.
Đồng thời, Tô Minh cũng biết được tên của viên hỏa chủng cấp đạo này- Thái U Đạo Hỏa.
Khá đáng mừng cũng không kém phần ngạc nhiên là viên hỏa chủng cấp đạo này vậy mà vẫn luôn vô chủ.
Nói cách cách khác viên hỏa chủng này là tiên thiên (có sẵn từ phôi thai).
Nói chung, nếu hỏa chủng từng bị người khác luyện hóa cắn nuốt qua, sẽ nhiễm phải khí tức Hậu Thiên trên người tu giả võ đạo đó, cho dù sau này chủ nhân của hỏa chủng này chết đi, hỏa chủng vẫn còn lưu lại thì viên hỏa chủng này cũng chỉ có thể gọi là hỏa chủng Hậu thiên.
Mặc dù xét về mặt uy lực, không có sự khác biệt giữa hỏa chủng hậu thiên cùng hỏa chủng tiên thiên.
Nhưng hỏa chủng tiên thiên có một ưu điểm đặc biệt lớn, đó là chúng có thể tiến hóa.
Sở hữu không gian phát triển không giới hạn, mặc dù trưởng thành vô hạn này cũng chỉ là trên lý luận, nhưng cũng khiến người ta phải kỳ vọng.
Viên Thái U Hỏa Đạo mà Tô Minh giành được này chính là một viên hỏa chủng tiên thiên, vô cùng vui mừng, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Ngoài ra, Thái U Hỏa Đạo cũng là đạo hỏa xếp hàng thứ sáu trong ‘Hỏa Phổ’.
Phải biết rằng, chỉ tính đạo hỏa được ghi chép rõ ràng trong ‘Hỏa Phổ’ đã có hơn một trăm loại.
Đứng thứ sáu đã rất khủng bố rồi.
Vả lại, mặc dù ‘Hỏa Phổ’ ghi nhận sự tồn tại của hơn một trăm loại đạo hỏa, nhưng trên thực tế, trong thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương, hỏa chủng cấp đạo chân chính hiện thế cũng chỉ có vài loại mà thôi.
Mà trong số những đạo hỏa từng hiện thế này thì Thái U Đạo Hỏa chính là đạo hỏa mạnh nhất.
Ban đầu.
Trên thực tế, cho dù Tô Minh đã cắn nuốt dung hòa viên hỏa chủng cấp đạo này, nhưng cũng không ôm quá nhiều hy vọng, bởi theo như anh nhìn nhận, phương hướng phát triển võ đạo trọng điểm của anh hẳn nên là kiếm đạo và luyện thể.
Những thứ khác đều chỉ là phụ trợ.
Tuy vậy......
Hiện tại anh cảm thấy lửa, có lẽ cũng có thể được xét làm phương hướng phát triển trọng điểm ngang bằng với kiếm đạo cùng luyện thể.
“Thiên nữ tiền bối, viên hỏa chủng cô lưu lại này thực sự quá tuyệt vời”, Tô Minh không nhịn được mà cảm thán.
“Nếu không thì sao? Bổn thiên nữ có thể lưu lại, những thứ cố ý nhắc nhở anh phải đoạt được không có thứ nào không tốt cả”, thiên nữ Tạo Hóa có chút kiêu ngạo nói.
Vừa nói chuyện với Tô Minh, phần lớn tinh thần của thiên nữ Tạo Hóa đều tập trung vào quá trình ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ dung nhập vào ‘Thái Huyền Ma Linh Chân Kinh’.
Đương nhiên phải mất một vài ngày, đâu có dễ dàng như vậy.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi.
Chẳng bao lâu, thời gian một nén hương đã tới.
Tô Minh đột nhiên mở mắt.
Toàn thân anh chợt dâng lên một quầng sáng mang sắc đỏ đen, xẹt qua rồi trong nháy mắt biến mất.
Nhưng chỉ thoáng chốc đó cũng đã đủ đốt cháy không gian xung quanh. Những không gian xung quanh dường như trở thành nơi dễ bắt lửa nhất trên thế gian, hơn nữa, trong tích tắc, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên vài trăm độ.
Thật là điên rồ.
Càng đáng sợ hơn là, trong Thái U Đạo Hỏa này vậy mà còn hàm chứa một loại hỏa độc.
Một loại hỏa độc không đơn giản.
Chương 633: Ông rất mong đợi hả?
Hỏa độc có thể xâm nhập vào thông qua các chất môi giới như không khí, không gian, cơ thể, thần hồn...
"Vừa mới có được Thái U Đạo Hỏa nên vẫn chưa thể khai thác hết được", Tô Minh ngó bàn tay mình, chợt nghĩ, trên tay liền hiện lên một ngọn lửa kỳ bí đỏ đen, khá là mong đợi lẩm bẩm.
Hơn nữa, có lẽ ngày sau sẽ phải chú trọng thu gom những ngọn lửa đỉnh cấp, dù gì thì Thái U Đạo Hỏa cũng giống như bia Huyền Diệu, có thể thăng cấp.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên, toàn bộ không khí ở Ngưỡng La Thiên chợt bị hút đi!
Như biến thành môi trường chân không.
Hàng tỷ con người nơi đây không hiểu sao bỗng thấy khó thở.
Sau đó, một cái bóng đen thui như một đám sương đen nhúc nhích rồi ngưng tụ thành một bóng người.
Người đó chính là Cầu Tịch - Tam phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền!
Không ngờ ông ta lại đến.
Dưới hàng trăm ngàn đôi mắt, Tam phó điện chủ bước từng bước một về phía Tô Minh, toàn bộ Ngưỡng La Thiên như xuất hiện vô số cái khe sâu hoắm đến tận tâm hành tinh, có thể chia năm xẻ bảy bất cứ lúc nào.
Cả Ngưỡng La Thiên run rẩy sợ hãi như muốn nổ tung.
Song, khi Tam phó điện chủ đi tới, ông ta như gánh trên mình hố đen vũ trụ, cây gậy trong tay trái như tái hiện hàng ngàn vì sao, tay phải chơi đùa quy luật Tử Vong.
Trông cực kỳ, cực kỳ khủng bố.
Vào giờ phút này, đã có hơn nửa hàng tỷ con người có mặt ở đây quỳ rạp xuống đất.
"Còn mạnh hơn lão già Viên Châm kia nữa", Tô Minh im lặng, nhìn chằm chằm vào Cầu Tịch, thầm đoán.
Khá là chấn động.
Dù sao, Tam phó điện chủ cùng lắm chỉ đứng hàng thứ tư ở điện Hoàng Tuyền, bên trên còn có Đại phó, Nhị phó và điện chủ.
Nhưng Viên Châm lại là người mạnh nhất ở học viện Tiên Lạc.
Thế lực bán bộ siêu nhiên quả thật khá chênh lệch với siêu nhiên chân chính.
"Đằng sau người này còn có một cái bóng, thú vị đấy chứ, luyện bóng của mình thành phân thân. Đây là một thủ đoạn khá kỳ lạ, dù là bổn thiên nữ cũng lần đầu thấy", Thiên nữ Tạo Hóa nói.
Tô Minh vô thức ngó sang bên cạnh Cầu Tịch, muốn tìm cái bóng của ông ta nhưng không thấy.
"Thiên nữ tiền bối, Cầu Tịch kia giao cho cô nhé", Tô Minh nói, bởi vì anh đoán được dù mình có sử dụng một luồng thần hồn của Hỗn Độn Long Quy thì cũng chỉ ngăn được phân thân của Cầu Tịch, chứ không thể làm gì được cái bóng của ông ta. Mà mình thì lại chẳng phải đối thủ của cái bóng ông ta. Đến lúc ấy, còn phải nhờ Thiên nữ tiền bối ra tay, phí mất một luồng thần hồn của Hỗn Độn Long Quy. Thế thì để Thiên nữ tiền bối ra tay luôn cho rồi.
"Đương nhiên, hơn nữa, bổn Thiên nữ còn được ăn no nê", Thiên nữ Tạo Hóa hơi phấn khích nói.
"Thần hồn của Cầu Tịch mạnh lắm hả? Đủ để cô ăn no luôn?", Tô Minh kinh ngạc, vì trước kia, chỉ cần không phải thể thần hồn tinh khiết thì dù có là thần hồn của một tu giả võ đạo cực mạnh, Thiên nữ Tạo Hóa cũng chẳng hứng thú với lý do là không đủ nhét kẽ răng, còn rắc rối.
"Không, thần hồn trong Thức Hải của tên Tam phó điện chủ này cũng không mạnh, bổn Thiên nữ không có hứng thú với nó. Nhưng cái bóng của ông ta lại luyện chế bằng vô số sức mạnh linh hồn".
"Ra là vậy", Tô Minh gật đầu.
Cùng lúc đó.
"Chàng trai, cậu có con bài chưa lật gì thì dùng ra hết đi, không thì sẽ chẳng còn cơ hội đâu, đúng không nào?", Cầu Tịch dừng lại cách Tô Minh khoảng trăm mét, con ngươi già nua, âm trầm, tàn nhẫn độc ác dưới lớp áo đen nhìn chòng chọc vào anh, nhàn nhạt nói.
Giọng nói ông ta không hiểu sao lại chẳng chút lạnh lẽo. Trái lại còn khiến người ta cảm thấy hiền lành một cách khó hiểu, giống như một ông lão hiền lành đang nói chuyện vậy.
"Tôi mà dùng thì chắc ông sẽ sợ vãi cả linh hồn đấy", Tô Minh cười nói.
"Ồ, thế hả? Lão phu rất mong đợi đó", Cầu Tịch cười nhạt như chẳng hề để ý, đương nhiên, cũng có chút tò mò.
Lúc này, vô số con mắt đổ dồn lên người Tô Minh.
Nói thật, chẳng ai coi trọng Tô Minh cả. Vì Tam phó điện chủ là một trong những người mạnh nhất ở thế giới Đại Thiên hiện nay.
Một khi căn nguyên thế giới Đại Thiên chưa bổ sung hoàn chỉnh thì vẫn chưa thể có Đại Đế và bán Đế. Loại cấp bậc như Tam phó điện chủ đã xem như vô địch rồi.
Trừ khi, Tô Minh còn có phân thân của thần hồn Hỗn Độn Long Quy đã dùng ở học viện Tiên Lạc. Nhưng kiểu át chủ bài như vậy, Tô Minh có thể lấy ra lần thứ hai sao?
"Ông rất mong đợi hả?", Tô Minh vẫn chưa nói gì, nhưng Thiên nữ Tạo Hóa lại lên tiếng.
Qua một thời gian rất lâu, thần hồn của Thiên nữ Tạo Hóa mới đi ra khỏi thần hồn Thức Hải của Tô Minh.
Cô ta bước từng bước một ra.
Phía cuối chân trời mơ hồ hiện ra khuôn mặt của ý chí thiên đạo, nhưng lại khá rụt rè lén lút, dường như là cố ý.
Ý chí thiên đạo rõ ràng là cực kỳ kiêng kỵ cô ta.
Chỉ im lặng liếc nhìn Thiên nữ Tạo Hóa từ trên chín tầng trời.
Cùng lúc đó, Thiên nữ Tạo Hóa nhìn về phía Cầu Tịch.
"Cô...", lớp áo đen của Cầu Tịch run lên, trực tiếp bị khóa cứng lại.
Đường đường là Tam phó điện chủ, một trong những người mạnh nhất ở thế giới Đại Thiên, thế mà lúc này lại bị Thiên nữ Tạo Hóa liếc một cái khóa cứng lại, không thể nhúc nhích.
Dường như thần hồn và cơ thể của ông ta đã bị thần chết xích lại.
Đầu óc Cầu Tịch như nổ tung, đôi mắt già nua trợn to...
Chẳng có lời nào có thể lột tả nổi sự chấn động này.
Ông ta đã từng gặp Đại Đế thời thượng cổ, viễn cổ và còn tiếp xúc gần với họ.
Thế nên, ông ta dám chắc thực lực của cô gái xinh đẹp trước mặt còn đáng sợ, khủng bố hơn Đại Đế rất rất nhiều.
Có sóng gió gì mà Cầu Tịch chưa gặp chứ?
Nhưng giờ đây, ông ta lại hoảng sợ đến nỗi ngây ngẩn cả người.
"Phân thân khá đấy", Thiên nữ Tạo Hóa lạnh nhạt nói, giơ bàn tay nhỏ xinh nõn nà lên, rồi tùy tiện vạch một cái.
Thoáng chốc, bên cạnh Tam phó điện chủ chợt xuất hiện một dấu bàn tay trong suốt lấp lánh ánh bạc trông rất sống động.
Tức thì, một cái bóng phân thân đã bị dấu bàn tay kia túm ra từ bên cạnh Tam phó điện chủ.
Thần hồn kia điên cuồng giãy dụa, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Chương 634: Sơ hở
"Tiền… tiền bối…", Cầu Tịch vô cùng kinh hãi, vừa muốn mở miệng cầu xin điều gì đó, nhưng hình bóng phân thân thần hồn kia đã hoàn toàn bị xoá sạch linh trí, bị chấn động vỡ tan thành tạp chất, cuối cùng hoá thành một luồng thần hồn tinh thuần tuyệt đối.
Sau đó, luồng hồn lực đó bị thiên nữ Tạo Hoá nhẹ nhàng lôi kéo rồi nuốt chửng.
Cả quá trình đơn giản, dễ dàng và nhanh chóng, giống như bạn đang xem một bức tranh nghệ thuật đỉnh cao vậy.
Thành thật mà nói, ngay cả Tô Minh cũng xem đến ngây người.
Quá mạnh.
Đám đông vây xem xung quanh nghĩ cũng biết đã kinh hãi đến mức nào.
Tam phó điện chủ cuối cùng sợ rồi!!!
Sợ hãi tới độ tâm trí bùng nổ!
“Tiền bối, xin…”, giọng nói của tam phó điện chủ bắt đầu run rẩy.
“Thấy ‘Hoàng Tuyền Tâm Kinh’ cũng có chút tác dụng nhỏ đối với Tô Minh, cho ông một cái chết sảng khoái”, thiên nữ Tạo Hóa quét mắt nhìn tam phó điện chủ Cầu Tịch.
Sau đó, một ngón tay tùy ý vươn ra.
Đột nhiên.
Cách không.
Giống như ảo giác, Tam phó điện chủ Cầu Tịch liền bắt đầu tan vỡ!
Thần hồn cùng xác thịt đều vỡ nát.
Cầu Tịch giống như một tờ giấy trắng, vừa đâm chọc liền vỡ.
Cảnh tượng này quả thực khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng.
Sau đó, thiên nữ Tạo Hóa liền trở về không gian thần hồn của Tô Minh.
“Đáng chết!!!”
Đồng thời tại khoảnh khắc trở lại thần hồn thức hải của Tô Minh, điều khiến Tô Minh kinh ngạc là, thiên nữ Tạo Hóa vậy mà thất thố, phẫn nộ quát lên một tiếng.
“Thiên nữ tiền bối? Sao thế?”, Tô Minh khẽ nhíu mày, giật mình hỏi.
“Nhóc Tô, bắt đầu từ hôm nay, nếu không phải lúc anh kề cận cái chết, tôi không thể ra mặt giúp anh nữa”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng đáp: “Hay cho cái gọi là ý chí đại đạo của nền văn minh Xương, tốt! Rất tốt! Đúng là đã đánh giá thấp nó!”
Tô Minh không chen vào.
Thiên nữ Tạo Hóa tiếp tục: “Vừa rồi, bổn cung cảm nhận được một tia khi tức quen thuộc mỏng manh, là kẻ thù của bổn cung…”
“Hả? Thiên nữ tiền bối, cô còn có kẻ thù?”, Tô Minh có chút ngơ ngác, Thiên nữ tiền bối không phải là vô địch sao?
“Đương nhiên là có, thế giới này còn rộng lớn hơn vô số lần so với tưởng tượng của anh, mặc dù bổn cung mạnh, nhưng cũng không phải là bất khả chiến bại, anh có biết, chỉ riêng một nền Văn Minh đã phân thành chín cấp rồi hay không! Mà kẻ thù của bổn cung, nói ra thì anh cũng không thể hiểu được, anh chỉ cần biết rằng, nếu như kẻ thù của bổn cung thực sự giáng lâm, thì toàn bộ nền văn minh Xương này sẽ bị hủy diệt chỉ trong chớp mắt!”, thiên nữ Tạo Hóa nhìn xa xăm: “Kỳ quái, đúng là kỳ quái, thông thường, kẻ địch của bổn cung chắc chắn sẽ không có khả năng tìm thấy tôi chỉ trong ba đến năm kỷ nguyên ngắn ngủi, chưa kể đến việc bổn cung còn cẩn thận từng li ẩn nấp trong một góc tại nền văn minh vô cùng yếu này, thật kỳ lạ…”
Thiên nữ Tạo Hóa dường như đang suy xét đến điều gì đó.
Vài giây sau.
Bỗng nhiên.
Thiên nữ Tạo Hóa ngạc nhiên kêu lên: “Thì ra là nó?!!!”
“Ai?”
“Ý chí thế giới đại đạo của nền văn minh Xương!”, trong giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa nhiều thêm một tia sát ý tiêu điều: “Ý chí đại đạo của nền văn minh Xương nhỏ bé này, nếu tôi đoán không sai thì hàng tỷ năm trước đây, khi đó bổn cung du lịch tới thế giới Đại Thiên, nó liền chú ý tới bổn cung rồi, hơn nữa còn trong tối ngoài sáng sử dụng phương pháp gì đó để điều tra lai lịch của bổn cung, nó hẳn là qua hàng triệu năm nay đã có thu hoạch, còn thực sự bị nó điều tra ra rồi…”
“Thiên nữ tiền bối, ý của cô là, là ý chí đại đạo của nền văn minh Xương đã dùng một biện pháp nào đó để truyền tin cô ẩn náu tại nơi đây cho kẻ thù của mình sao?”, Tô Minh gần như hiểu ra.
“Có lẽ vậy, chỉ có khả năng này thôi. Trừ ý chí đại đạo, trong phạm vi nền văn minh Xương, bất kỳ tu giả võ đạo nào khác, cho dù là đã đạt tới Đại Đế đỉnh cấp cũng đều không có tư cách thăm dò được một chút tin tức về bổn cung”, thiên nữ Tạo Hóa khẳng định.
“Nhưng, đó chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao? Theo như cách nói của tiền bối, kẻ địch của cô chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể phá hủy toàn bộ nền văn minh Xương, lỡ như thu hút kẻ thù của cô tới đây, không phải bản thân nền văn minh Xương cùng ý chí đại đạo thế giới cũng sẽ rơi vào nguy hiểm sao?”, Tô Minh khó hiểu hỏi.
“Nói thì là như vậy, trên thực tế, bổn cung trước đó cũng luôn tưởng vậy, nhưng khoảnh khắc vừa rồi, bổn cung thay đổi suy nghĩ rồi”, thiên nữ Tạo Hóa hít một hơi thật sâu: “Ý chí đại đạo của nền văn minh Xương này che giấu quá sâu!!! Nếu như vừa rồi bổn cung không cảm giác sai, thì ý chí đại đạo trên chín tầng xanh kia rõ ràng không bị tổn hại tới căn nguyên!”
“Hả?”, Tô Minh sững sờ.
Trời ạ.
Làm sao có thể?
Căn nguyên của đại đạo chịu thương tổn do đó dẫn tới đại đạo không biểu hiện ra ngoài, con đường chính đạo trở thành đế bị tắc nghẽn, đây là điều phải công nhận!
“Đúng, ý chí đại đạo căn bản không hề bị thương tới căn nguyên, nó cố tình ngụy tạo nên trò dối trá thấu trời này”, thiên nữ Tạo Hóa lại hít sâu, trong lòng có chút kinh ngạc, trước đó cô ta chưa từng để nền văn minh Xương này vào mắt, thậm chí hàng trăm triệu năm trước, khi du ngoạn tới thế giới Đại Thiên, cũng lười để ý tới cái gọi lại là ý chí đại đạo này, cũng chỉ là thứ rác rưởi bất cứ lúc nào cũng có thể bị cô ta bóp chết trong nháy mắt, chẳng ngờ tới...
Tô Minh rơi vào trầm mặc.
Không hiểu sao máu nóng đang chảy trong người có chút lạnh lẽo.
Thông thường những gì thiên nữ Tạo Hóa nói đều không sai.
Như vậy thực sự theo lời của Thiên nữ tiền bối, căn nguyên đại đạo không hề bị thương tổn, hơn nữa vẫn luôn giở trò gian dối, là vì điều gì?
Ngoài ra, tất cả các Đại Đế, bán Đế trong thế giới Đại Thiên kia đều đã đi đâu rồi?
Dường như không có chút dấu tích.
Chết sao?
Chết thế nào?
Dường như là một bí ẩn.
Mà những bí ấn đó sẽ là âm mưu của ý chí đại đạo chăng?
Tô Minh nghiêm túc suy nghĩ.
“Nhóc Tô, tiếp theo anh phải dựa vào chính mình thôi, mà trọng điểm là, kho tàng huyết mạch trong người anh, bổn cung có một dự cảm mạnh mẽ rằng dường như ý chí đại đạo này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, mà trên người anh, thứ đáng giá để nó có hứng thú thậm chí là không tiếc lộ ra một vài sơ hở, chỉ có kho tàng huyết mạch mà thôi, suy cho cùng một đời này của bổn cung, trước mắt chỉ có duy nhất một thứ không nhìn thấu chính là kho tàng huyết mạch này”.
“Nói đến cũng là một chuyện tốt, nếu bổn cung bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý ra tay, đối với anh mà nói sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực, nhưng cũng sẽ khiến anh gặp rào cản trong quá trình trưởng thành trên con đường võ đạo, về phần ý chí đại đạo, nó sẽ không dám quang minh chính đại đối phó với anh, nếu không thì bổn cung sẽ giết chết nó ngay lập tức, bản thân nó cũng hiểu rõ điểm này”.
“Thiên nữ tiền bối, tôi biết rồi”, Tô Minh hít sâu một, nặng nề gật đầu.
Tô Minh đang cùng thiên nữ Tạo Hóa trao đổi.
Mà Ngưỡng La Thiên kẻ trên người dưới vẫn chìm trong cơn chấn động.
Bao gồm cả Hương Tuyết tiên tử.
Đều im lặng một hồi lâu.
Trong chốc lát không thể tiêu hoá nổi sự rung động do thiên nữ Tạo Hóa đem lại!!!
Sự chấn đông chư thiên vạn giới này không bất kỳ ngôn từ nào có thể hình dung được.
Sau hơn mười phút.
“Cô Nhan, tôi có thể ở lại Ngưỡng La Thiên nhà họ Nhan được không?”, Tô Minh bước tới chỗ Nhan Sở Ngọc hỏi.
Chương 635: Côn Thương
“Đương… đương… đương nhiên có thể”, Nhan Sở Ngọc sững sờ, Tô Minh cùng cô ta nói chuyện khiến cô ta căng thẳng cùng sợ hãi đến đầu óc trống rỗng.
Tô Minh quyết định ở lại nhà họ Nhan.
Anh muốn tiếp tục củng cố thực lực.
Đồng thời thu xếp lại chiến lợi phẩm.
Trong nhẫn không gian thu được từ trên người mấy người Cầu Tịch, Tử Hoàn, Thất Điện Tử đều có tài nguyên võ đạo chất thành núi.
Một ngày nối tiếp một ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Tô Minh cũng dành chút thời gian để chỉ dẫn cho Nhan Sở Ngọc.
Thiên phú vốn có của Nhan Sở Ngọc không tồi, dưới sự hướng dẫn của Tô Minh mà tiến bộ vùn vụt, thiên nữ Tạo Hóa lại thông qua Tô Minh truyền lại cho cô ta vài bộ võ kỹ, thần thông khủng bố, có thể dự đoán được, chẳng bao lâu nữa Ngưỡng La Thiên nhà họ Nhan sẽ quật khởi trở lại.
Bản thân Nhan Sở Ngọc cũng rất thông minh, nhân khoảng thời gian Tô Minh ở lại nhà họ Nhan này, dựa vào uy thế của anh mà xử lý toàn bộ những kẻ lòng lâng dạ thú thuộc mạch của đại trưởng lão kia.
Biểu hiện tương đối quyết đoán.
Khiến Tô Minh cùng thiên nữ Tạo Hóa khá tán thưởng.
Một ngày này.
“Bà tới đây làm gì?”, Tô Minh mở cửa lầu gác thì thấy Tống Quỳnh đang cung kính đứng chờ ở trước cửa bèn hỏi.
“Cậu Tô, tôi nhận được một tin tức, cảm thấy tin tức này có thể có ích với cậu nên tới đây”, Tống Quỳnh kính cẩn đáp.
“Nói”.
“Phượng Nguyên, thánh nữ đương nhiệm của tộc Phượng Hoàng vào ba ngày sau sẽ gả cho Côn Thương, con trai cả của tộc Côn Hỗn Độn, một trong bốn thần tộc đại hoang trong liên minh Hoang Thần”, Tống Quỳnh thận trọng nói.
“Phượng Nguyên?”, một tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt Tô Minh.
Anh hiểu được một vài việc về người phụ nữ này thông qua tên Tư Sùng Tuấn kia.
Ví dụ, cô ta từ đầu tới cuối đều gây khó dễ cho Mộ Cẩn.
Ví dụ như cô ta cũng là người đề xuất hủy bỏ mệnh bài của Mộ Cẩn dẫn tới việc cô bị học viện Tiên Lạc truy sát đồng thời thân mang trọng thương, chính người phụ nữ này đề nghị tộc Phượng Hoàng hợp tác với học viện Tiên Lạc, cung cấp thông tin vị trí của Mộ Cẩn....
Có thể nói cô ta là kẻ mà Tô Minh muốn giết chết nhất dưới đáy lòng, hơn nữa, còn muốn áp dụng những thủ đoạn hành hạ tàn ác nhất, chính là vị thánh nữ hiện tại của tộc Phượng Hoàng, Phượng Nguyên.
“Trèo lên cành cao rồi?”, Tô Minh cười lạnh.
Đúng là bấu víu với kẻ có thân phận cao.
Nguyên nhân rất đơn giản, trước kia, tộc Phượng Hoàng đã từng hiu quạnh hàng trăm triệu năm, thậm chí ngay cả liên minh Hoang Thần cũng không đủ tư cách tham gia, cũng không phải là thành viên của liên minh Hoang Thần.
Mà tộc Côn Hỗn Độn không chỉ là thành viên của liên minh này, còn là một trong bốn gia tộc mạnh nhất thuộc liên minh Hoang Thần.
Đâu chỉ dừng lại ở bốn gia tộc lớn?
Ở giai đoạn trước mắt, tộc Côn Hỗn Độn thế nhưng là gia tộc mạnh nhất trong liên minh Hoang Thần, không còn chỉ đứng trong hàng bốn gia tộc lớn nữa rồi.
Tộc Côn Hỗn Độn còn mạnh hơn so với tộc Tử Huyết Ma Hổ, gia tộc của Tử Hoàn, kẻ trước đó chết dưới tay Tô Minh.
“Nói chút về Côn Thương đó đi”, Tô Minh nhàn nhạt hỏi.
“Côn Thương là nhân vật dẫn đầu tuyệt đối của thế hệ thanh niên trong liên minh Hoang Thần!”, ánh mắt Tống Quỳnh có chút ngưng trọng: “Nghe… nghe nói, tuy tộc Côn Hỗn Độn tự xưng mang trong mình huyết mạch hỗn độn nhưng trên thực tế huyết mạch đó rất mỏng manh, nhưng cho dù là mờ nhạt thì cũng có dấu vết của một tia hỗn độn, cũng có tư cách liên hệ với vực hỗn độn. Mà vực hỗn độn bên kia có tộc Đế Côn chân chính, cùng tộc Côn Hỗn Độn này có chút quan hệ huyết thống, chính vì như vậy, tộc Côn Hỗn Độn đã nhận được một vài sự trợ giúp, đặc biệt là Côn Thương này. Có tin đồn cho rằng huyết mạch hỗn độn của người này dường như nồng đậm nhất trong mạch Côn Hỗn Độn, được Đế Côn của vực hỗn độn bên kia xem trọng, trong khoảng hàng trăm năm trước, Côn Thương không hiểu vì sao mất tích. Có người nói, trong quãng thời gian mất tích đó, Côn Thương đã tới vực hỗn độn và được bồi dưỡng tại tộc Đế Côn trong vực hỗn độn”.
Càng nói sắc mặt của Tống Quỳnh càng trở nên nặng nề: “Cho đến hôm nay, nội bộ liên minh Hoang Thần tranh quyền đoạt lợi vô cùng nghiêm trọng, mạch của minh chủ cũng rất khó khăn, theo tôi được biết, trong nội bộ liên minh Hoang Thần, tiếng nói của tộc Côn Hỗn Độn còn quan trọng hơn so với minh chủ”.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Tô Minh vẫn không thay đổi, đợi Tống Quỳnh nói xong anh mới hỏi: “Nếu Côn Thương này đã ưu tú, thần bí như vậy, tộc Côn Hỗn Độn lại hùng mạnh như thế, sao có thể xem trọng Phương Nguyên?”
Tộc Phượng Hoàng ngày nay còn không đủ tư cách gia nhập liên minh Hoang Thần. Xét về thân phận, Phượng Nguyên muốn gả cho Côn Thương, đâu chỉ là với cao? Đó là đũa mốc chòi mâm son.
Vô cùng kỳ quái.
Trong thế giới võ đạo, đặc biệt là tại thế giới Đại Thiên, với hiểu biết của Tô Minh, tương đối chú trọng môn đăng hộ đối.
“Dường như cách đây vài ngày tộc Phượng Hoàng bất ngờ tìm được Ly Hỏa đã mất tích hàng trăm triệu năm từ đất tổ phượng hoàng. Sau đó, tộc Phượng Hoàng quyết định lấy viên hỏa chủng Hỏa Ly này làm của hồi môn, cùng với Phượng Nguyên gả cho Côn Thương, cống hiến cho tộc Côn Hỗn Đỗn”, Tống Quỳnh dè dặt đáp: “Nói ra thì cũng có nguyên nhân từ cậu, sự báo thù của cậu đối với học viện Tiên Lạc quá hung hãn, điều này khiến tộc Phượng Hòang phải sợ hãi, họ hiểu rất rõ, trong khoảng thời gian ngắn cậu nhất định sẽ trả thù họ, bởi vậy… muốn tìm người chống lưng, cho dù là cống hiến hỏa chủng Ly Hỏa cũng không tiếc nuối”.
“Hiểu rồi”, Tô Minh gật đầu.
Đáy lòng lại không nhịn được trao đổi với thiên nữ Tạo Hóa: “Kỳ quái, rất kỳ quái, lá gan của tộc Côn Hỗn Độn kia lớn như vậy sao?”
Trước đó sự xuất hiện của thiên nữ Tạo Hóa cùng cảnh tượng một tay vặn chết Cầu Tịch ắt hẳn đã lan truyền ra toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Cho dù tộc Côn Hỗn Độn mạnh mẽ, thậm chí có thể mạnh hơn nhiều so với cả học viện Tiên Lạc nhưng, chắc chắn cũng biết rằng dù cả tông tộc họ dồn sức cũng không đủ cho một mình thiên nữ tiền bối chém giết.
Thử hỏi trong tình huống này, bọn họ làm sao dám tiếp nhận Phượng Nguyên????
Muốn bị diệt tộc sao?
“Không phải tộc Côn Hỗn Độn đó dũng cảm mà có lẽ là tộc trưởng hoặc quản lý cao cấp của Côn Hỗn Độn đã nhận được lời triệu kiến từ ý chí thế giới của thế giới Đại Thiên, đã biết được sự thật bổn cung không thể ra tay nữa”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, sát khí mười phần.
“…”, Tô Minh cũng rơi vào trầm mặc.
Thì ra là vậy.
Hay cho cái gọi là ý chí đại đạo! Tính toán giỏi lắm!
Tiếp đó.
“Nhưng tôi vẫn quyết định đi một chuyến”, Tô Minh cười gằn, cực kỳ tàn nhẫn.
Côn Hỗn Độn, dám chứa chấp Phượng Nguyên!!! Đây chính là muốn đứng ở phe đối lập với anh!
Không chết không ngừng.
Không có loại khả năng thứ hai.
Rất tốt.
Sát tâm của Tô Minh mãnh liệt nổi lên.
“Trong tình huống bổn cung không thể ra tay, cho dù trên tay anh có hai đạo phân thần thần hồn của Hỗn Độn Long Quy, muốn cứng rắn đối đầu với tộc Côn Hỗn Độn thì tỷ lệ anh phải nuốt hận vẫn rất cao, nhóc Tô…”, thiên nữ Tạo Hóa yếu nhược thở dài.