-
Chương 591-595
Chương 591: Đạm Đài Vô Tình
Tại sao lại có nhiều người muốn chết như vậy?
Nhìn xung quanh mà xem, nơi nơi dưới đáy vách núi Vấn Thiên đều là đầu lâu và xương cốt.
Hàng tỷ năm qua, có vô số người tự mình nhảy xuống.
Mà có thể sống sốt, cũng chỉ có mình và... Cô gái liếc nhìn Diệp Mộ Cẩn nằm trên lá sen màu tím kia.
Cô ta tên là Đạm Đài Vô Tình.
Cái tên này có lẽ không nổi ở thế giới Đại Thiên, nhưng thất công chúa của "hoàng triều Bất Tử" trong truyền thuyết thì lại khá nổi tiếng.
Đầu tiên, hoàng triều Bất Tử là một trong số ít thế lực siêu nhiên ở thế giới Đại Thiên. Thế lực siêu nhiên chính là thế lực đứng ở đỉnh của thế giới Đại Thiên.
Ngay cả học viện Tiên Lạc và bốn học viện lớn cũng chỉ có thể xem như một nửa thế lực siêu nhiên.
Mà hoàng triều Bất Tử, liên minh Hoang Thần và điện Hoàng Tuyền lại là những thế lực siêu nhiên chân chính. Bởi vì, ba thế lực lớn ấy có được cách chứng đạo thành Đế!
Trong thế giới Đại Thiên thì chỉ có ba thế lực ấy là có.
Trước mắt, chỉ vì căn nguyên đại đạo không đủ nên thế giới mới diễn biến không được đầy đủ và dẫn tới việc chưa thể chứng đạo thành Đế. Thế nhưng, lỡ một ngày nào đó có đủ điều kiện thì sao? Ba thế lực lớn ấy chắc chắn sẽ xuất hiện cao thủ đẳng cấp Đại Đế.
Vì vậy, ba thế lực kia mới được gọi là thế lực siêu nhiên.
Trong đó, hoàng triều Bất Tử được coi là bí ẩn và mạnh nhất, đơn giản vì nó đoàn kết.
Còn liên minh Hoang Thần thì đây là một liên minh các chủng tộc Thần tộc ở Đại Hoang gồm các tộc yêu thú đứng đầu ở thời viễn cổ, thượng cổ như tộc Thiên Hương Tiên Hồ, cuối cùng hình thành liên minh. Trong liên minh hoang thần có sự tranh giành quyền lợi rất gay gắt, mỗi người một suy nghĩ nên dù nó là thế lực siêu nhiên, nhưng thường thì cũng không có thực lực của một thế lực siêu nhiên.
Điện Hoàng Tuyền thì lại rất ít xuất hiện, còn có người nói, người của điện Hoàng Tuyền ăn linh hồn và tu luyện hồn phách, nên bị người đời ghét bỏ. Có thể xem như thế lực chỉ nghe đồn trong truyền thuyết.
Đạm Đài Vô Tình vẫn liên tục đứng đầu bảng Tiên Nữ ở thế giới Đại Thiên trong nhiều đợt.
Và đã trở thành một nhân vật truyền kỳ.
Người đời đều từng nghe nói về thất công chúa, nhưng lại gần như chưa ai nhìn thấy Đạm Đài Vô Tình.
Hồi Đạm Đài Vô Tình còn trẻ và xốc nổi, tự thấy tài năng của mình vô địch từ xưa tới giờ, không ai trong thế giới Đại Thiên có thể sánh bằng mình. Thế nên, cô ta lén đi đến vách núi Vấn Thiên, rồi nhảy xuống.
Nghĩ lại cũng thấy mình khá là tự kiêu và ác với mình ghê!
Song, Đạm Đài Vô Tình lại có vốn liếng để mà kiêu ngạo.
Cô ta dã trở thành người đầu tiên còn sống khi nhảy xuống đáy vách núi Vấn Thiên trong hàng tỷ năm qua. Dù rằng lúc ấy khi rớt xuống, cô ta đã bị thương nặng gần chết, nhưng thế cũng đáng để kiêu ngạo.
Mà cô ta cũng gặp được sư tôn Hỗn Độn Long Quy bị bốn sợi xích khóa lại ở đây!
Cô ta được Hỗn Độn Long Quy nhận làm đệ tự thứ tư. Từ đó, Đạm Đài Vô Tình thường đi đến đáy vách núi Vấn Thiên, thực lực cũng tăng mạnh dưới sự dạy dỗ của Hỗn Độn Long Quy!
"Đoán thử xem tên kia cách đáy bao nhiêu mét thì hóa thành tro?", trâu Âm Dương Thiên Tù mở miệng, rõ ràng nó đã cố gắng nhỏ giọng nhưng vẫn đinh tai nhức óc.
"Cách 3000m thì tên đó chắc chắn sẽ chết, xuống chút nữa là tấm chắn Hoang Hỏa rồi", Chu Tước Cửu Diễm đáp.
"Không không không, đánh giá cao tên đó quá, cách 4000 sẽ chết thôi. Chỗ đó có khí thế mang huyết mạch của ông đây ngưng tụ thành tấm lưới lớn đó", hổ Huyết Vu kiêu ngạo nói với giọng cực kỳ ta đây. Loài người đều là rác rưởi, ừ, ngoài tứ sư muội Đạm Đài Vô Tình và tiểu sư muội Diệp Mộ Cẩn ra.
Nhưng mà.
Hổ Huyết Vu vừa nói xong.
"Ồ?", trâu Âm Dương Thiên Tù chợt trợn to con ngươi nói: "Hình như vượt qua 4000m và sắp tới 3000m rồi, khá ngạc nhiên đó chứ!"
Hổ Huyết Vu hừ một tiếng, có chút khó chịu.
Song chẳng mấy chốc.
"Vượt qua 3000m luôn rồi, mà còn lành lặn như không. Thanh niên khoảng 20 tuổi có cảnh giới Bất Tử tầng ba kia đặc biệt ghê!", Chu Tước Cửu Diễm vui vẻ nói.
Ngay cả Đạm Đài Vô Tình cũng hơi trợn to đôi mắt xinh đẹp của mình.
"1000m rồi, trời ạ! Đù đù! Quan trọng là đến giờ cậu ta vẫn không xây xát chút nào!", Chu Tước Cửu Diễm kích động nói.
Kể cả Hỗn Độn Long Quy cũng mở mắt ra nói: "Vậy mà lại không nhìn thấu được ư?"
Giọng nói của Hỗn Độn Long Quy rất hiền từ như giọng của một người phụ nữ trung niên.
Nhưng lại khá yếu ớt.
"Sư tôn, người tỉnh rồi ạ?", Đạm Đài Vô Tình khẽ hỏi.
Đúng lúc này.
"Ầm..."
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên dưới đáy vách núi Vấn Thiên.
Nền đá dưới đáy vách núi bị lõm xuống thành một cái động sâu cả trăm mét.
Một lát sau, Tô Minh lành lặn bước ra khỏi hố.
Con ngươi anh ro rút lại, bị chấn động trước cảnh tượng trước mắt.
Chủ yếu là Hỗn Độn Long Quy kia quá khổng lồ!
To đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng.
Sau đó, Tô Minh bèn nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn trên lá sen.
"Mộ Cẩn", mắt Tô Minh sáng bừng lên, định bước về phía cô theo bản năng.
"Hỗn láo!", hổ Huyết Vu chợt thay đổi sắc mặt, rồi che trước mặt lá sen, ngẩng đầu quát Tô Minh. Khí tức huyết mạch không chút do dự xông thẳng vào anh.
"Thôi xong...", Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Thiên Tù và Đạm Đài Vô Tình đều biến sắc, định ngăn cản nhưng đã không kịp rồi. Huyết mạch của hổ Huyết Vu rất mạnh, chẳng thua kém gì với huyết mạch của Đại Đế trong truyền thuyết. Cứ thế mà xông thẳng tới thì chàng thanh niên 20 tuổi kia không chết cũng sẽ bị thương nặng thôi.
Thế nhưng...
Điều khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại không chút né tránh mà cứ mặc khí thế của hổ Huyết Vu bao phủ người mình...
Hơn hết, trông anh còn chẳng có gì là bị thương.
Càng quan trọng hơn là dường như Tô Minh còn chẳng thèm ngó ngàng đến hổ Huyết Vu mà cứ bước tiếp về phía lá sen.
Chương 592: Cứu giúp
Lúc này, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên, Đạm Đài Vô Tình, toàn bộ đều ngây người.
Nếu không đùa thì trong loài người, cho dù là Đạm Đài Vô Tình, cô ta cũng không so sánh được với hổ Huyết Vu về huyết mạch, dù sao đây cũng là huyết mạch dị tộc Hoang Thần mạnh nhất, lại có thêm huyết mạch Vu tộc, mạnh mẽ vô biên…
Như thế cũng gần như là vô địch rồi.
Nhưng người thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi trước mặt này thì họ lại không thể nhìn thẳng.
Chết tiệt!
Chết tiệt thật!
“Chuyện này là không thể… Trấn áp cho ta!”. Bản thân hổ Huyết Vu cũng sửng sốt, sau đó thì tức giận, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến nó không kiềm nén được mà đã sử dụng khí thế huyết mạch, sử dụng đến mức độ mạnh nhất, điên cuồng xông về phía Tô Minh trấn áp.
Nó không tin!
“Mày phiền thật, huyết mạch trấn áp? Huyết mạch của thứ rác rưởi bỏ đi cũng xứng với hai chữ trấn áp sao?”, Tô Minh dừng bước, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hổ Huyết Vu, nói một câu.
Sau đó.
Kho tàng huyết mạch được vận dụng hết mức.
Khí tức huyết mạch của Tô Minh bùng nổ, anh lao lên nghênh đón.
Chết tiệt!
Kinh khủng thật!
Loài người có thể đối kháng với huyết mạch với hổ Huyết Vu sao?
Cho dù là Đại Đế của loài người, chỉ nói đến hơi thở huyết mạch, ước chừng cũng không so được với hổ Huyết Vu rồi!
Điên rồi sao?
Thế nhưng, chuyện còn điên cuồng hơn là…
Ngay sau đó…
“Bịch bịch bịch bịch…”. Thế mà hổ Huyết Vu lại lùi ra sau, hơn nữa còn còn run rẩy toàn thân giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời này vậy.
Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì dễ thấy được tứ chi có thể chọc thẳng lên trời cũng run bần bật, có cảm giác như nó sắp không kiềm được mà quỳ xuống.
Cũng may, Tô Minh đã thu hồi khí tức rất nhanh.
Anh đã đến phía trước lá sen.
“Loài người, ngươi… ngươi… ngươi… ngươi…”. Ở phía xa, toàn thân hổ Huyết Vu chảy mồ hôi, nó như sắp phát điên rồi, đôi mắt to lớn nhìn Tô Minh chằm chằm, là kính sợ, là không dám tin, là ngỡ ngàng, là không hiểu…
Cảm xúc dao động mạnh mẽ.
Đạm Đài Vô Tình, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên cũng đều hóa đá.
“Cảm tạ tiền bối đã cứu giúp Mộ Cẩn!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn sang Hỗn Độn Long Quy, anh khẽ cúi đầu, chân thành nói.
Anh nhìn ra được, bây giờ tình trạng của Mộ Cẩn đã khá tốt.
Thương thế các thứ, toàn bộ đều đã khôi phục,
Bây giờ, mặc dù cô ta vẫn còn mê man, nhưng đó là vì phải thức tỉnh thần thông kinh khủng gì đó.
Đã nói lá sen màu tím chính là chí bảo mà.
Có thể nói là yêu thú khổng lồ cực kỳ to lớn này đã cứu lấy Diệp Mộ Cẩn, đương nhiên anh cũng sẽ cảm tạ.
Ngoài ra, đối với Hỗn Độn Long Quy, Tô Minh cũng kính nể và tôn trọng, nguyên nhân rất đơn giản là mặc dù Hỗn Độn Quy Long trước mặt này có vẻ không còn sống lâu nữa, đã rất già yếu rồi, hơn nữa trong cơ thể hình như còn bị thương, nhưng anh có thể phán đoán đại khái được là Hỗn Độn Long Quy này đã gần một tỷ tuổi rồi, cũng gần bằng số tuổi của nền văn minh Xương này rồi, thật sự đã vượt qua tuổi thọ của hóa thạch sống, mà về thực lực thì có vẻ đến rất gần cấp bậc Đại Đế rồi.
“Người trẻ tuổi, huyết mạch của cậu trong nền văn minh Xương này thì cũng là vô địch!”, Hỗn Độn Long Quy lên tiếng, giọng nói rất già nua: “Trước đây ta đã ý muốn nhận cậu làm đồ đệ, nhưng vừa rồi, ta đã lập tức từ bỏ ý nghĩ đó, bởi vì dường như ta không có tư cách để dạy cậu!”
Lời này vừa được nói ra, nhóm Đạm Đài Vô Tình, trâu Âm Dương Tù Thiên bên cạnh lại hóa đá lần nữa.
Đánh giá này…
Vô địch rồi.
“Tiền bối quá khen!”, Tô Minh không kiêu ngạo không tự ti mà nói: “Tiền bối, Mộ Cẩn là người phụ nữ của tôi, người cứu cô ấy một mạng chính là cứu tôi một mạng, cám ơn bà!”
Tô Minh chân thành cúi đầu.
Sau đó, Tô Minh đột nhiên lại nói: “Trong cơ thể tiền bối có vết thương, nếu tiền bối tin vãn bối thì tôi có thể giúp tiền bối xem thương thế một chút, không chừng có thể sẽ trị thương cho người được!”
Lúc này, nhóm Đạm Đài Vô Tình, trâu Âm Dương Tù Thiên đều không đứng vững nữa, đám này sắp bị hù chết rồi.
Bọn họ đều biết trong cơ thể sư tôn có thương thế nặng.
Nhưng, trên đời này, không ai có thể trị thương cho sư tôn được cả, bởi vì sư tôn quá mạnh!
Cho dù người đã già cả và bị thương nặng nhưng sức mạnh khí huyết trong cơ thể cũng không thể tưởng tượng nổi, muốn trị thương cho sư tôn thì phải chống đỡ được sức mạnh khí huyết của sư tôn.
Vấn đề nan giải!
Mà người trước mặt chỉ mới hai mươi, trẻ đến mức khiến người ta có ảo giác, lại…
“Vậy cậu thử đi, đừng miễn cưỡng bản thân là được!”, Hỗn Độn Long Quy trầm mặc một lúc thì vẫn đồng ý, trong giọng nói già yếu có chút mong đợi.
Tô Minh đi đến trước Hỗn Độn Long Quy.
Anh đặt tay lên một bên móng vuốt của Hỗn Độn Long Quy.
Sau đó…
Sử dụng chân khí bên trong cơ thể mình!
Mãnh liệt đi vào bên trong cơ thể Hỗn Độn Long Quy.
Ngay lập tức, Hỗn Độn Long vốn dĩ suy yếu, lờ đà lờ đờ chợt mở lớn mắt: “Chàng trai, cậu…”
Người này thật sự có thể.
Hỗn Độn Long Quy vô cùng kinh ngạc.
Vừa nãy, hơi thở huyết mạch của Tô Minh có thể trấn áp hổ Huyết Vu đã khiến bà ta cảm thấy rất khó tin rồi.
Nhưng lúc này, đích thân bà ta cảm nhận được hơi thở chân khí thì mới biết được, mình đã đánh giá thấp người trẻ tuổi này rồi.
Huyết mạch này, hơi thở chân khí này, sao có thể kinh khủng như vậy?
Đơn thuần xét về chất lượng thì dù đặt trên người tộc Hỗn Độn cũng trấn áp được tộc Hỗn Độn thôi!
Hỗn Độn Long Quy đã đến cả tỷ tuổi nhưng chưa từng kinh ngạc như vậy bao giờ…
Chương 593: Bảo vật
“Tiền bối, xin người hãy ổn định cảm xúc!”, Tô Minh lên tiếng, như vậy mới có thể phối hợp trị thương.
“Được!”, Hỗn Độn Long Quy dần dần bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó, tử khí, hơi thở già yếu trên người Hỗn Độn Long Quy đang dần dần biến mất.
Xung quanh, nhóm Đạm Đài Vô Tình, trâu Âm Dương Tù Thiên đều kích động đến mức muốn khóc rồi.
Có chết họ cũng không dám tin, thương thế và tử khí của sư tôn lại… Lại… Lại có một ngày có thể được trị thương rồi.
Tốt lắm!
Thật tốt!
Qua một lúc lâu.
Tô Minh dừng lại.
“Tiền bối, tôi đã khai thông giảm bớt chút thương thế cho người. Hăng quá hóa dở, hôm nay cứ dừng tại đây trước, sau một thời gian nữa, tôi sẽ ở lại đây, mỗi ngày sẽ dùng chân khí khai thông cho người!”, Tô Minh thu tay về rồi nói.
“Người trẻ tuổi, cám ơn cậu!”, Hỗn Độn Long Quy chân thành nói cám ơn.
Ở phía xa, hổ Huyết Vu kia lập tức đã quỳ xuống đất: “Lúc trước là do ta sai, cám ơn! Cám ơn!”
Hổ Huyết Vu rất kích động, bây giờ, Tô Minh chính là ân nhân cứu mạng Hỗn Độn Long Quy.
Nó nghĩ đến lúc trước lại không phân rõ được trắng đen dùng hơi thở trấn áp Tô Minh, cảm thấy rất hổ thẹn.
Nó lập tức quỳ xuống.
Đối với hổ Huyết Vu kiêu ngạo bằng trời mà nói, đây cũng là lần đầu tiên nó quỳ.
“Không sao, không đánh không quen biết!”, Tô Minh nhìn ra được sự chân thành và nghiêm túc của hổ Huyết Vu, bèn cười nói, ngưng tụ hơi thở và chân khí nâng hổ Huyết Vu đang quỳ đứng lên.
Đạm Đài Vô Tình, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên cũng đều kính cẩn, kính trọng, cảm kích cúi người chín mươi độ: “Cám ơn!”
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh cười nói giới thiệu bản thân.
Anh lại liếc nhìn sang Đạm Đài Vô Tình.
Lẽ thường tình thôi, dung mạo này của Đạm Đài Vô Tình đúng là nổi bật, có thể so với Quan Khuynh Thành.
Nếu để Tô Minh cho điểm, Quan Khuynh Thành là một trăm thì Đạm Đài Vô Tình cũng sẽ là một trăm, chẳng qua là khí chất hai người không giống nhau lắm.
Mấy người Đạm Đài Vô Tình cũng bắt đầu tự mình giới thiệu.
Sau đó, Tô Minh hiếu kỳ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cũng rất hiếu kỳ về đáy vực của Vấn Thiên Nhai thâm sâu không lường được, gần như nó đã trở thành truyền thuyết của thế giới Đại Thiên.
Mà hổ Huyết Vu lại càng phấn khích, vội vàng giới thiệu tất thảy mọi thứ của đáy vực cho Tô Minh, bao gồm cả sư tôn Hỗn Độn Long Quy nhận đồ đệ Đạm Đài Vô Tình thế nào cứu lấy Diệp Mộ Cẩn thế nào, vân vân.
Mấy ngày sau đó, Tô Minh ngoại trừ trị thương cho Hỗn Độn Long Quy thì thời gian còn lại, anh tranh thủ giao đấu với hổ Huyết Vu, trâu Âm Dương Tù Thiên Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm.
Thu hoạch được cũng không ít.
Như hổ Huyết Vu, thực lực vô cùng mạnh, gần như đã đạt đến cảnh giới Thiên Diễn cao nhất.
Còn có Đàm Đài Vô tình cũng khiến Tô Minh rất kinh ngạc, dù sao Đạm Đài Vô Tình cũng rất trẻ, chưa đến một ngàn tuổi, ở thế giới Đại Thiên, tuổi này cũng nhỏ như là trẻ sơ sinh vậy.
Nhưng, tuy trẻ tuổi như vậy nhưng cảnh giới của Đạm Đài Vô Tình lại là cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ tám, hơn nữa, có thể chiến đấu vượt mấy cảnh giới nhỏ, cũng xem như rất mạnh rồi.
Nhất là Đạm Đài Vô Tình còn lĩnh ngộ được quy luật gió và quy luật nước.
Với cả, cũng không phải cô ta chỉ biết qua loa sơ sài, mà là kiểu thực sự nhập môn lĩnh ngộ.
Lại thêm chuyện Đạm Đài Vô Tình còn tu luyện ba loại thần thông vô thượng, mỗi loại đều đạt đến cấp độ cao nhất.
Vì vậy sức chiến đấu thật sự rất mạnh.
Tô Minh không dùng đến bia Huyền Diệu và kiếm Ma La để giao đấu với Đạm Đài Vô Tình thì anh thật sự cảm thấy có chút áp lực, miễn cưỡng mới có thể ngang nhau.
Đương nhiên, trái ngược với sự kinh ngạc của Tô Minh dành cho mình, Đạm Đài Vô Tình nhìn Tô Minh như thấy quỷ vậy.
Cứ có cảm giác như đang mơ.
Dù sao, Tô Minh cũng mới hai mươi tuổi mà thôi!
Nhiều ngày sau.
Thương thế của Hỗn Độn Long Quy đã tốt hơn nhiều.
“Mộ Cẩn vẫn chìm đắm trong thế giới của Hỗn Độn Liên Diệp, còn một khoảng thời gian nữa thì mới có thể thức tỉnh, hiện tại làm phiền cô ấy chính là khiến cô ấy đánh mất một cơ hội”, Tô Minh nhìn Diệp Mộ Cẩn nằm bên trên Hỗn Độn Liên Diệp, lầm bầm tự nói, anh đã quyết định rồi, tạm thời không đưa Diệp Mộ Cẩn đi mà bản thân phải rời đi trước rồi.
Mộ Cẩn ở lại đáy vực này là cơ hội lớn.
“Tiền bối, tôi phải rời đi rồi!”, Tô Minh chắp tay nói.
“Nhóc Tô, cái này cho cậu!”, Hỗn Độn Long Quy trầm giọng nói, đột nhiên trước thân bà ta chợt có một miếng ngọc hình long quy lơ lửng: “Trong miếng ngọc này có ba lần phân thân thần hồn của lão, nếu cậu gặp phải nguy hiểm sống chết thì có thể dùng để đối phó kẻ địch”.
Đại lễ!
Đại lễ kinh thiên!
“Cái này… Tiền bối, tôi không thể nhận!”, Tô Minh lên tiếng.
“Nhận lấy đi, cậu không chi cứu mạng ta, huống hồ Mộ Cẩn còn là đồ đệ của ta mà, cậu là người đàn ông của Mộ Cẩn, cũng xem như là một nửa đồ đệ của ta rồi!”
“Cám ơn tiền bối!”, Tô Minh trịnh trọng nhận lấy miếng ngọc.
“Còn nữa, hổ Huyết Vu, ngươi đưa nhóc Tô đi, vào trong động hướng bắc kia, chọn ra một vài bảo bối”, Hỗn Độn Long Quy lại nói.
“Vâng!”, hổ Huyết Vu lớn tiếng nói, có chút phấn khích và đắc ý: “Tô Minh, trong sơn động phía bắc có rất nhiều đồ tốt, cả tỷ năm nay, có rất nhiều cường giả và yêu nghiệt siêu cấp của loài người nhảy xuống nhưng đều chết cả, sau đó, sau khi chết thì bảo bối của bọn đều rơi vào trong đáy vực, được chúng ta thu thập lại, chất đầy cả sơn động, ngươi nên chọn một vài thứ cho tốt. Tuyệt đối sẽ không khiến ngươi thất vọng!”
Ánh mắt Tô Minh sáng lên, không hề từ chối.
“Còn có bốn sợi dây xích trói buộc ta, trên đó có bốn đại đạo thuật cấm kỵ, tạm thời ta vẫn không thể giải ấn bốn loại đại đạo thuật cấm kỵ này ra, nhưng cũng không bao lâu nữa, ước chừng là khi thực lực khôi phục lại một chút thì ta có thể bắt đầu giải ấn rồi. Cho nên, qua vài ngàn năm, vạn năm nữa, cậu có thời gian thì lại đến đáy vực một chuyến, đến lúc đó, ta có thể giao bốn loại đại đạo thuật cấm kỵ này cho cậu!” Hỗn Độn Long Quy thấp giọng nói.
“Vâng, đã nhớ rõ!”, Tô Minh gật mạnh đầu.
“Được rồi, ta muốn ngủ tiếp rồi, mấy người đi đi!”, Hỗn Độn Long Quy nói, việc trị thương của bà ta chủ yếu là thông qua giấc ngủ.
Rất nhanh chóng.
Hổ Huyết Vu dẫn đi, Tô Minh đã đi vào trong sơn động bên phía bắc của đáy vực.
Chương 594: Rời vách núi Vấn Thiên
Trời đất!!!
Anh sợ ngây người luôn…
Cái kho tàng này… Thật chấn động.
Những công pháp cấp Đạo, võ kỹ các thứ kia nhiều vô số kể. Các loại đan dược thuộc hàng đỉnh cấp cũng nhiều không kể xiết.
Đương nhiên, thứ Tô Minh có hứng thú nhất vẫn là vũ khí. Cả cái sơn động này, không dưới chục ngàn kiện, mỗi một kiện đều là Đạo Khí trở lên! Đáng sợ thật! Tô Minh nhìn mà chảy nước miếng.
Chẳng qua, anh cũng không tham nên chỉ chọn 19 kiện Đạo Khí. Nguyên nhân rất đơn giản, anh chọn chúng là để bia Huyền Diệu hấp thu. Vì thế, đầu tiên là phải có khí tức phù hợp. Ngoài ra, phải là Đạo Khí hậu kỳ hoặc đỉnh phong kỳ. Nếu cấp bậc quá thấp thì bia Huyền Diệu không muốn hấp thu, cũng vô dụng, còn cấp bậc quá cao thì thứ nhất ở đây không có. Mà dù có thì bia Huyền Diệu cũng không hấp thu được. Trái lại, Đạo Khí thượng phẩm và đỉnh phong là thích hợp nhất.
Thoáng chốc đã lấy được 19 kiện. Tính cả lần này, bia Huyền Diệu đã hấp thu được 20 kiện Đạo Khí nếu tính cả cây búa vàng trước đó.
“Tiếp theo, chỉ cần bia Huyền Diệu hấp thu hết chúng thì ít nhất nó cũng có thể tiến hóa đến Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm”, Tô Minh lẩm bẩm với giọng đầy mong đợi.
Linh Bảo Hỗn Độn chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm!
Tâm trạng Tô Minh rất tốt: “Hành trình dưới đáy vách Vấn Thiên lần này lời to rồi”.
“Tô Minh, cậu đã đến thế giới Đại Thiên. Nếu như có ai bắt nạt cậu thì đến lúc đó tới vách núi Vấn Thiên tìm bọn tôi. Khi ấy, anh em và chị em bọn tôi sẽ đi giúp cậu”, trước lúc chia xa, hổ Huyết Vu có chút không nỡ. Ừ, mấy hôm nay bị Tô Minh đánh tới tới mức xuất hiện tình cảm luôn.
“Ha ha ha, hổ con. Anh bớt đi, nếu như Tô Minh bị bắt nạt, dù anh có đi giúp thì có tác dụng gì chứ? Có thể bắt nạt Tô Minh chắc không đánh được anh hay gì?”, Chu Tước Cửu Diễm cười khúc khích nói.
Tô Minh cũng cười: “Chị Chu Tước, chị cho anh Hổ chút mặt mũi đi”.
Ngay cả Đạm Đài Vô Tình lạnh lùng ngàn năm không cười một cái cũng mỉm cười.
Tiếp đó, Đạm Đài Vô Tình nói: "Cùng nhau đi đi, tôi cũng định trở về hoàng triều Bất Tử".
Tô Minh gật đầu, nói: “Được”.
“Mọi người, gặp lại sau nhé”, Tô Minh chắp tay, rồi bay vọt lên trời.
Anh và Đạm Đài Vô Tình cùng nhau rời khỏi vách núi Vấn Thiên.
“Tô Minh, có rảnh thì đến hoàng triều Bất Tử của bọn tôi, chắc chắn không khiến anh thất vọng đâu”, Đàm Đài Vô Tình mở miệng nói. Cô ta rất kiêu ngạo, người ngang vai ngang vế được cô ta chủ động mời về hoàng triều Bất Tử thì Tô Minh là người đầu tiên.
Tô Minh gật đầu, nói: “Được”.
Đàm Đài Vô Tình bước lên mây rời đi.
“Đúng là một nữ thần mà”, Tô Minh cảm thán một câu.
Tiếp theo, Tô Minh đổi sắc mặt. Vẻ mặt anh trở nên lạnh lẽo. Anh lắc người một cái, rời đi. Mà hướng anh đi chính là học viện Tiên Lạc!
Còn vị trí của học viện Tiên Lạc thì anh biết được từ Đạm Đài Vô Tình.
“Học viện Tiên Lạc. Tô Minh tôi đến đây. Các người đã chuẩn bị tốt chưa?”, Tô Minh thì thào với giọng tràn ngập sát khí.
Học viện Tiên Lạc nằm ở Tiên Lạc Thành.
Linh khí ở Tiên Lạc Thành cực kỳ đậm. Dù sao thì học viện Tiên Lạc cũng là một trong những thế lực cấp đứng đầu của toàn bộ thế giới Đại Thiên, nên vị trí của nó đương nhiên phải là một trong những vị trí tốt nhất.
Học viện Tiên Lạc cũng là số ít Thánh Địa võ học trên toàn thế giới Đại Thiên.
Có học viện Tiên Lạc ở đâu thì ở đó sẽ có bầu không khí võ đạo cực kỳ nồng đậm.
Rất nhiều yêu nghiệt biến thái dù không vào được học viện Tiên Lạc thì cũng bằng lòng ở lại Tiên Lạc Thành. Ít nhất, có thể được bầu không khí võ đạo nồng hậu dày đặc này hun đúc, cũng có thể quen biết được càng nhiều yêu nghiệt siêu cấp, không phải sao?
Hôm nay, Tiên Lạc Thành rất tấp nập. Bởi vì hôm nay là ngày đệ tử học viện Thiên Uyên cực kỳ hiếm thấy và khó có thể gặp được đến học Viện Tiên Lạc để tiến hành giao lưu võ đạo.
Địa vị học viện Thiên Uyên và học viện Tiên Lạc ngang nhau. Đều là một trong bốn Thánh Địa và học viện võ đạo của thế giới Đại Thiên. Hơn nữa, cả hai học viện khá gần. Do vậy, hai học viện lớn thường qua lại với nhau.
Trong cuộc thi đấu giao lưu luôn có một truyền thống. Mỗi lần đấu giao lưu đều được vô số yêu nghiệt tuổi trẻ trên toàn thế giới Đại Thiên mong đợi và chú ý. Bởi vì khi ấy có thể nhìn thấy những yêu nghiệt đứng đầu trong truyền thuyết, cùng với những tuyệt sắc giai nhân trên bảng Tiên Nữ... Nhất là nghe đồn hình như gần đây học viện Tiên Lạc có mấy yêu nghiệt nội môn trên bảng yêu nghiệt đã có được kỳ ngộ lớn. Lời đồn xôn xao nhưng mãi chưa được tận mắt nhìn thấy. Xác suất lớn là học viện Tiên Lạc cố tình che giấu, định làm nên tên tuổi trong trận đấu giao lưu võ đạo hôm nay. Đương nhiên sẽ khiến cho người ta mong đợi rồi.
Và ngay lúc này, Tô Minh đang lao nhanh đến Tiên Lạc Thành. Vì quy luật không gian nên tốc độ Tô Minh cực kỳ nhanh, nhanh khiếp người. Tất nhiên sẽ đến Tiên Lạc Thành trong hôm nay.
Trên đường đi, Tô Minh vẫn tu luyện. Dẫu có tư chất siêu phàm và kho tàng huyết mạch khủng bố nhưng nếu như không đi đôi với sự chăm chỉ thì cũng uổng phí, phải cố gắng thì mới có kết quả tốt được.
Tô Minh tiếp tục hấp thu Hỏa Tinh, cảnh giới cũng đang dần tăng lên.
Bia Huyền Diệu thì đang điên cuồng hấp 20 kiện Đạo Khí thượng phẩm thậm chí là đỉnh phong và đã sắp thăng cấp.
Ngay lúc này, tại Tiên Lạc Thành.
Phía trước Học viện Tiên Lạc, sàn đấu xa hoa cực lớn lơ lửng đã được dựng nên trên hồ Tiên Lạc từ lâu. Xung quanh hồ Tiên Lạc đông nghìn nghịt, vô số đầu người nhìn mãi không thấy cuối, trông cực kỳ chấn động.
Đội giao lưu võ đạo của học viện Thiên Uyên còn chưa tới nhưng không khí tại đây đã cực kỳ sôi động.
Quả nhiên là thế giới Đại Thiên, trình độ sinh sôi nảy nở của võ đạo rất cao. Cho dù đám đông như biển người đang vây xem này thì kém nhất cũng là Chân Thánh. Đa số đều có cảnh giới Bất Tử. Dù là Bất Tử tầng bảy tầng tám cũng nhan nhản, nhưng ngẫu nhiên còn có một vài cao thủ đạt tới cảnh giới Thiên Diễn. Đương nhiên, cấp bậc cảnh giới Thiên Diễn này cũng phải nhìn xem người đó bao nhiêu tuổi. Nếu như anh nhỏ hơn 100 ngàn tuổi thì chắc chắn sẽ là tâm điểm của sự chú ý và được trở thành đệ tử nội môn có trên bảng yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc. Nhưng, nếu như anh là cảnh giới Thiên Diễn 10 triệu tuổi thì chỉ thường thôi.
Chương 595: Thi đấu giao lưu
Bên cạnh hồ Tiên Lạc.
Có một số nơi cực kỳ tấp nập.
Bởi vì bên hồ Tiên Lạc có vài chỗ đặt một số dụng cụ trắc nghiệm sức mạnh, tốc độ. Có chút thiên tài tự tin vào thực lực của mình hoặc muốn gây sự chú ý đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội thể hiện bản thân.
Ngoài ra còn có mấy con buôn qua lại không ngớt trong đám người, gặp ai cũng quảng ráo rùm beng cuốn sách trong tay.
“Bảng Tiên Nữ”.
Đúng vậy cuốn sách da thú trong tay bọn họ chính là “Bảng Tiên Nữ”.
“Bảng Tiên Nữ” là tập san được chào đón nhất trong thế giới Đại Thiên và do Huyền Cơ Các bí ẩn phát hành. Cứ cách trăm năm, nó lại được bình chọn một lần.
Có thể vào được bảng Tiên Nữ đã là may mắn lắm rồi, lỡ được chọn trúng chẳng khác gì một bước lên trời.
Sức ảnh hưởng của “bảng Tiên Nữ” rất lớn, cho dù là thế lực đứng đầu như học viện Tiên Lạc cũng có ý định tranh giành quyền lợi phát hành “bảng Tiên Nữ”, dù cuối cùng không thành công.
“Đứng thứ nhất vẫn là thất công chúa! Cô công chúa Đạm Đài Vô Tình này đã đứng đầu sáu đợt liên tục rồi nhỉ?”
“Đến cùng thì cô thất công chúa này có địa vị gì kia chứ? Tuổi tác hiển thị cũng chỉ có 1000 tuổi, trẻ ghê? 1000 tuổi đã đứng đầu sáu đợt liên tục, cứ như mơ ấy”.
“Đứng thứ hai vẫn là Tần Lưu Ly - con gái của minh chủ liên minh Hoang Thần. Nghe nói lúc cô gái này ra đời ngay đến ý chí thế giới của thế giới Đại Thiên cũng xuất hiện chúc mừng, quả thật là khó tin!”
“Tuổi tác của Tần Lưu Ly cũng không lớn, mới chỉ hơn 3000 tuổi, đã xếp thứ hai mấy đợt liên tục trong bảng Tiên Nữ rồi. Chỉ vị trí hạng hai của cô ta và hạng nhất của thất công chúa là vững vàng nhất”.
“Đù, vị trí thứ ba là Hách Liên Tô. Cô ta chưa gì đã đứng thứ ba rồi, nhảy thẳng từ hạng sáu lên hạng ba luôn, không nhìn lầm đấy chứ?”
“Vẻ ngoài của Hách Liên Tô đã vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, hoàn toàn có tư cách tiến lên tốp ba. Lúc trước, chỉ quanh quẩn ở hạng sáu hạng bảy chủ yếu là do thực lực của cô ta chưa đủ mạnh. Cơ mà, hai tháng trước Hách Liên Tô hiểu được thần đồng Luân Hồi - một trong mười thần đồng lớn, thực lực tăng vọt, thứ hạng tự nhiên cũng một bước lên mây”.
“Thần đồng Luân Hồi? Tôi cũng nghe nói, hình như trước kia có một Đao tu nổi tiếng có cảnh giới Thiên Diễn tầng ba, tầng bốn gì đấy xảy ra tranh chấp với Hách Liên Tô vì một bảo vật. Cuối cùng bị Hách Liên Tô dùng vài chiêu giết chết, trong đó thần đồng Luân Hồi có tác dụng vô cùng to lớn”.
“Vả lại hình như Hách Liên Tô là đệ tử chân truyền của học viện Thiên Uyên đúng không? Không biết thi đấu giao lưu lần này có cơ hội gặp được không nữa?”
“Nếu Hách Liên Tô đến thật thì học viện Tiên Lạc gặp rắc rối rồi”.
“Hì hì... Đâu chỉ có Hách Liên Tô sẽ tới, tôi có nghe phong phanh, Lôi Ma Phùng Thiên Lệ - đệ tử chân truyền đứng đầu học viện Thiên Uyên cũng sẽ đến”.
“Thật hay đùa vậy? Lần này học viện Thiên Uyên chơi lớn đến vậy cơ à? Thế chẳng phải có kịch hay để xem rồi sao?”
...
Chẳng mấy chốc.
Cánh cửa đá của học viện Tiên Lạc đã kẽo kẹt mở ra.
Biển người tấp nập quanh hồ Tiên Lạc chợt yên tĩnh, quay đầu nhìn sang.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là Viên Châm - viện trưởng học viện Tiên Lạc, hành động bí ẩn không rõ hướng đi.
Thực ra Viên Châm cũng chẳng mấy nổi tiếng ở thế giới Đại Thiên, bởi vì cả triệu năm nay ông ta rất ít ra tay, thậm chí là rất ít xuất hiện.
Thế nhưng, thế hệ trước khi nhắc đến Viên Châm thì không khỏi kính sợ không thôi.
Viên Châm từng dùng sức một mình trấn áp yêu nghiệt mạnh nhất có một không hai thế giới Đại Thiên vào thời kỳ cuối thượng cổ.
Rất ít người biết rốt cuộc thì Viên Châm đạt đến cảnh giới gì, thực lực ra sao. Nhưng nếu thế giới Đại Thiên không bị ý chí thế giới chèn ép và những điều kiện khách quan khác trói buộc, thì dù Viên Châm không đến mức chứng đạo thành Đế, cũng chắc chắn là bán bộ Đại Đế.
Đằng sau Viên Châm là tám trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy của học viện Tiên Lạc, ai nấy đều cốt cách hơn người và có số tuổi cực lớn, không ai là dưới 3000 tuổi cả. Cảnh giới võ đạo của họ cũng khó ai thấy được.
Mà thực ra, tám trưởng lão này cũng chưa phải là toàn bộ của học viện Tiên Lạc. Nghe nói học viện Tiên Lạc có tổng cộng 21 trưởng lão.
Thực lực mạnh đến kinh người.
Sau đó là chấp sự, tổng cộng bốn mươi chín người đều đến đây cả. Chấp sự cũng chia ra là chấp sự nội môn và chấp sự ngoại môn, với chín chấp sự nội môn, bốn mươi ngoại môn. Dù là địa vị hay thực lực thì chấp sự nội môn đều mạnh hơn ngoại môn rất nhiều. Chấp sự nội môn còn gọi là chấp sự hướng dẫn, ví dụ như chấp sự hướng dẫn Ngô Thanh Thương cũng ở trong đó.
Có điều, sắc mặt Ngô Thanh Thương không được tốt cho lắm. Chả là mấy ngày trước, ông ta lại bị lãnh đạo quở trách, chỉ vì chuyện của Diệp Mộ Cẩn. Tuy Diệp Mộ Cẩn đã nhảy xuống vách núi Vấn Thiên, chắc chắn đã chết. Ấy vậy mà qua một thời gian lại xuất hiện người yêu của Diệp Mộ Cẩn - một thanh niên vô cùng trẻ tuổi đã giết chết Cố Mãng và một số đệ tử của học viện Tiên Lạc. Đây là chuyện mà biết bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra, dám không kiêng nể gì mà giết học sinh của học viện Tiên Lạc chẳng khác nào tát thẳng một cái vào thế lực vô cùng lớn mạnh vừa cổ xưa lại đáng sợ này. Tuy rằng hình như sau đó thanh niên kia cũng vì tình mà tự tử, nhảy xuống vách núi Vấn Thiên. Mà mọi chuyện còn diễn ra cùng một khoảng thời gian và đều là rắc rối do Ngô Thanh Thương gây ra, nên đương nhiên không tránh khỏi bị khiển trách.
Sau chấp sự là các đệ tử và chỉ có mười người.
Dù sao cũng là đấu giao lưu nên chỉ có thể chọn đệ tử ưu tú đứng ra giao lưu.
Tại sao lại có nhiều người muốn chết như vậy?
Nhìn xung quanh mà xem, nơi nơi dưới đáy vách núi Vấn Thiên đều là đầu lâu và xương cốt.
Hàng tỷ năm qua, có vô số người tự mình nhảy xuống.
Mà có thể sống sốt, cũng chỉ có mình và... Cô gái liếc nhìn Diệp Mộ Cẩn nằm trên lá sen màu tím kia.
Cô ta tên là Đạm Đài Vô Tình.
Cái tên này có lẽ không nổi ở thế giới Đại Thiên, nhưng thất công chúa của "hoàng triều Bất Tử" trong truyền thuyết thì lại khá nổi tiếng.
Đầu tiên, hoàng triều Bất Tử là một trong số ít thế lực siêu nhiên ở thế giới Đại Thiên. Thế lực siêu nhiên chính là thế lực đứng ở đỉnh của thế giới Đại Thiên.
Ngay cả học viện Tiên Lạc và bốn học viện lớn cũng chỉ có thể xem như một nửa thế lực siêu nhiên.
Mà hoàng triều Bất Tử, liên minh Hoang Thần và điện Hoàng Tuyền lại là những thế lực siêu nhiên chân chính. Bởi vì, ba thế lực lớn ấy có được cách chứng đạo thành Đế!
Trong thế giới Đại Thiên thì chỉ có ba thế lực ấy là có.
Trước mắt, chỉ vì căn nguyên đại đạo không đủ nên thế giới mới diễn biến không được đầy đủ và dẫn tới việc chưa thể chứng đạo thành Đế. Thế nhưng, lỡ một ngày nào đó có đủ điều kiện thì sao? Ba thế lực lớn ấy chắc chắn sẽ xuất hiện cao thủ đẳng cấp Đại Đế.
Vì vậy, ba thế lực kia mới được gọi là thế lực siêu nhiên.
Trong đó, hoàng triều Bất Tử được coi là bí ẩn và mạnh nhất, đơn giản vì nó đoàn kết.
Còn liên minh Hoang Thần thì đây là một liên minh các chủng tộc Thần tộc ở Đại Hoang gồm các tộc yêu thú đứng đầu ở thời viễn cổ, thượng cổ như tộc Thiên Hương Tiên Hồ, cuối cùng hình thành liên minh. Trong liên minh hoang thần có sự tranh giành quyền lợi rất gay gắt, mỗi người một suy nghĩ nên dù nó là thế lực siêu nhiên, nhưng thường thì cũng không có thực lực của một thế lực siêu nhiên.
Điện Hoàng Tuyền thì lại rất ít xuất hiện, còn có người nói, người của điện Hoàng Tuyền ăn linh hồn và tu luyện hồn phách, nên bị người đời ghét bỏ. Có thể xem như thế lực chỉ nghe đồn trong truyền thuyết.
Đạm Đài Vô Tình vẫn liên tục đứng đầu bảng Tiên Nữ ở thế giới Đại Thiên trong nhiều đợt.
Và đã trở thành một nhân vật truyền kỳ.
Người đời đều từng nghe nói về thất công chúa, nhưng lại gần như chưa ai nhìn thấy Đạm Đài Vô Tình.
Hồi Đạm Đài Vô Tình còn trẻ và xốc nổi, tự thấy tài năng của mình vô địch từ xưa tới giờ, không ai trong thế giới Đại Thiên có thể sánh bằng mình. Thế nên, cô ta lén đi đến vách núi Vấn Thiên, rồi nhảy xuống.
Nghĩ lại cũng thấy mình khá là tự kiêu và ác với mình ghê!
Song, Đạm Đài Vô Tình lại có vốn liếng để mà kiêu ngạo.
Cô ta dã trở thành người đầu tiên còn sống khi nhảy xuống đáy vách núi Vấn Thiên trong hàng tỷ năm qua. Dù rằng lúc ấy khi rớt xuống, cô ta đã bị thương nặng gần chết, nhưng thế cũng đáng để kiêu ngạo.
Mà cô ta cũng gặp được sư tôn Hỗn Độn Long Quy bị bốn sợi xích khóa lại ở đây!
Cô ta được Hỗn Độn Long Quy nhận làm đệ tự thứ tư. Từ đó, Đạm Đài Vô Tình thường đi đến đáy vách núi Vấn Thiên, thực lực cũng tăng mạnh dưới sự dạy dỗ của Hỗn Độn Long Quy!
"Đoán thử xem tên kia cách đáy bao nhiêu mét thì hóa thành tro?", trâu Âm Dương Thiên Tù mở miệng, rõ ràng nó đã cố gắng nhỏ giọng nhưng vẫn đinh tai nhức óc.
"Cách 3000m thì tên đó chắc chắn sẽ chết, xuống chút nữa là tấm chắn Hoang Hỏa rồi", Chu Tước Cửu Diễm đáp.
"Không không không, đánh giá cao tên đó quá, cách 4000 sẽ chết thôi. Chỗ đó có khí thế mang huyết mạch của ông đây ngưng tụ thành tấm lưới lớn đó", hổ Huyết Vu kiêu ngạo nói với giọng cực kỳ ta đây. Loài người đều là rác rưởi, ừ, ngoài tứ sư muội Đạm Đài Vô Tình và tiểu sư muội Diệp Mộ Cẩn ra.
Nhưng mà.
Hổ Huyết Vu vừa nói xong.
"Ồ?", trâu Âm Dương Thiên Tù chợt trợn to con ngươi nói: "Hình như vượt qua 4000m và sắp tới 3000m rồi, khá ngạc nhiên đó chứ!"
Hổ Huyết Vu hừ một tiếng, có chút khó chịu.
Song chẳng mấy chốc.
"Vượt qua 3000m luôn rồi, mà còn lành lặn như không. Thanh niên khoảng 20 tuổi có cảnh giới Bất Tử tầng ba kia đặc biệt ghê!", Chu Tước Cửu Diễm vui vẻ nói.
Ngay cả Đạm Đài Vô Tình cũng hơi trợn to đôi mắt xinh đẹp của mình.
"1000m rồi, trời ạ! Đù đù! Quan trọng là đến giờ cậu ta vẫn không xây xát chút nào!", Chu Tước Cửu Diễm kích động nói.
Kể cả Hỗn Độn Long Quy cũng mở mắt ra nói: "Vậy mà lại không nhìn thấu được ư?"
Giọng nói của Hỗn Độn Long Quy rất hiền từ như giọng của một người phụ nữ trung niên.
Nhưng lại khá yếu ớt.
"Sư tôn, người tỉnh rồi ạ?", Đạm Đài Vô Tình khẽ hỏi.
Đúng lúc này.
"Ầm..."
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên dưới đáy vách núi Vấn Thiên.
Nền đá dưới đáy vách núi bị lõm xuống thành một cái động sâu cả trăm mét.
Một lát sau, Tô Minh lành lặn bước ra khỏi hố.
Con ngươi anh ro rút lại, bị chấn động trước cảnh tượng trước mắt.
Chủ yếu là Hỗn Độn Long Quy kia quá khổng lồ!
To đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng.
Sau đó, Tô Minh bèn nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn trên lá sen.
"Mộ Cẩn", mắt Tô Minh sáng bừng lên, định bước về phía cô theo bản năng.
"Hỗn láo!", hổ Huyết Vu chợt thay đổi sắc mặt, rồi che trước mặt lá sen, ngẩng đầu quát Tô Minh. Khí tức huyết mạch không chút do dự xông thẳng vào anh.
"Thôi xong...", Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Thiên Tù và Đạm Đài Vô Tình đều biến sắc, định ngăn cản nhưng đã không kịp rồi. Huyết mạch của hổ Huyết Vu rất mạnh, chẳng thua kém gì với huyết mạch của Đại Đế trong truyền thuyết. Cứ thế mà xông thẳng tới thì chàng thanh niên 20 tuổi kia không chết cũng sẽ bị thương nặng thôi.
Thế nhưng...
Điều khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại không chút né tránh mà cứ mặc khí thế của hổ Huyết Vu bao phủ người mình...
Hơn hết, trông anh còn chẳng có gì là bị thương.
Càng quan trọng hơn là dường như Tô Minh còn chẳng thèm ngó ngàng đến hổ Huyết Vu mà cứ bước tiếp về phía lá sen.
Chương 592: Cứu giúp
Lúc này, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên, Đạm Đài Vô Tình, toàn bộ đều ngây người.
Nếu không đùa thì trong loài người, cho dù là Đạm Đài Vô Tình, cô ta cũng không so sánh được với hổ Huyết Vu về huyết mạch, dù sao đây cũng là huyết mạch dị tộc Hoang Thần mạnh nhất, lại có thêm huyết mạch Vu tộc, mạnh mẽ vô biên…
Như thế cũng gần như là vô địch rồi.
Nhưng người thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi trước mặt này thì họ lại không thể nhìn thẳng.
Chết tiệt!
Chết tiệt thật!
“Chuyện này là không thể… Trấn áp cho ta!”. Bản thân hổ Huyết Vu cũng sửng sốt, sau đó thì tức giận, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến nó không kiềm nén được mà đã sử dụng khí thế huyết mạch, sử dụng đến mức độ mạnh nhất, điên cuồng xông về phía Tô Minh trấn áp.
Nó không tin!
“Mày phiền thật, huyết mạch trấn áp? Huyết mạch của thứ rác rưởi bỏ đi cũng xứng với hai chữ trấn áp sao?”, Tô Minh dừng bước, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hổ Huyết Vu, nói một câu.
Sau đó.
Kho tàng huyết mạch được vận dụng hết mức.
Khí tức huyết mạch của Tô Minh bùng nổ, anh lao lên nghênh đón.
Chết tiệt!
Kinh khủng thật!
Loài người có thể đối kháng với huyết mạch với hổ Huyết Vu sao?
Cho dù là Đại Đế của loài người, chỉ nói đến hơi thở huyết mạch, ước chừng cũng không so được với hổ Huyết Vu rồi!
Điên rồi sao?
Thế nhưng, chuyện còn điên cuồng hơn là…
Ngay sau đó…
“Bịch bịch bịch bịch…”. Thế mà hổ Huyết Vu lại lùi ra sau, hơn nữa còn còn run rẩy toàn thân giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời này vậy.
Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì dễ thấy được tứ chi có thể chọc thẳng lên trời cũng run bần bật, có cảm giác như nó sắp không kiềm được mà quỳ xuống.
Cũng may, Tô Minh đã thu hồi khí tức rất nhanh.
Anh đã đến phía trước lá sen.
“Loài người, ngươi… ngươi… ngươi… ngươi…”. Ở phía xa, toàn thân hổ Huyết Vu chảy mồ hôi, nó như sắp phát điên rồi, đôi mắt to lớn nhìn Tô Minh chằm chằm, là kính sợ, là không dám tin, là ngỡ ngàng, là không hiểu…
Cảm xúc dao động mạnh mẽ.
Đạm Đài Vô Tình, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên cũng đều hóa đá.
“Cảm tạ tiền bối đã cứu giúp Mộ Cẩn!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn sang Hỗn Độn Long Quy, anh khẽ cúi đầu, chân thành nói.
Anh nhìn ra được, bây giờ tình trạng của Mộ Cẩn đã khá tốt.
Thương thế các thứ, toàn bộ đều đã khôi phục,
Bây giờ, mặc dù cô ta vẫn còn mê man, nhưng đó là vì phải thức tỉnh thần thông kinh khủng gì đó.
Đã nói lá sen màu tím chính là chí bảo mà.
Có thể nói là yêu thú khổng lồ cực kỳ to lớn này đã cứu lấy Diệp Mộ Cẩn, đương nhiên anh cũng sẽ cảm tạ.
Ngoài ra, đối với Hỗn Độn Long Quy, Tô Minh cũng kính nể và tôn trọng, nguyên nhân rất đơn giản là mặc dù Hỗn Độn Quy Long trước mặt này có vẻ không còn sống lâu nữa, đã rất già yếu rồi, hơn nữa trong cơ thể hình như còn bị thương, nhưng anh có thể phán đoán đại khái được là Hỗn Độn Long Quy này đã gần một tỷ tuổi rồi, cũng gần bằng số tuổi của nền văn minh Xương này rồi, thật sự đã vượt qua tuổi thọ của hóa thạch sống, mà về thực lực thì có vẻ đến rất gần cấp bậc Đại Đế rồi.
“Người trẻ tuổi, huyết mạch của cậu trong nền văn minh Xương này thì cũng là vô địch!”, Hỗn Độn Long Quy lên tiếng, giọng nói rất già nua: “Trước đây ta đã ý muốn nhận cậu làm đồ đệ, nhưng vừa rồi, ta đã lập tức từ bỏ ý nghĩ đó, bởi vì dường như ta không có tư cách để dạy cậu!”
Lời này vừa được nói ra, nhóm Đạm Đài Vô Tình, trâu Âm Dương Tù Thiên bên cạnh lại hóa đá lần nữa.
Đánh giá này…
Vô địch rồi.
“Tiền bối quá khen!”, Tô Minh không kiêu ngạo không tự ti mà nói: “Tiền bối, Mộ Cẩn là người phụ nữ của tôi, người cứu cô ấy một mạng chính là cứu tôi một mạng, cám ơn bà!”
Tô Minh chân thành cúi đầu.
Sau đó, Tô Minh đột nhiên lại nói: “Trong cơ thể tiền bối có vết thương, nếu tiền bối tin vãn bối thì tôi có thể giúp tiền bối xem thương thế một chút, không chừng có thể sẽ trị thương cho người được!”
Lúc này, nhóm Đạm Đài Vô Tình, trâu Âm Dương Tù Thiên đều không đứng vững nữa, đám này sắp bị hù chết rồi.
Bọn họ đều biết trong cơ thể sư tôn có thương thế nặng.
Nhưng, trên đời này, không ai có thể trị thương cho sư tôn được cả, bởi vì sư tôn quá mạnh!
Cho dù người đã già cả và bị thương nặng nhưng sức mạnh khí huyết trong cơ thể cũng không thể tưởng tượng nổi, muốn trị thương cho sư tôn thì phải chống đỡ được sức mạnh khí huyết của sư tôn.
Vấn đề nan giải!
Mà người trước mặt chỉ mới hai mươi, trẻ đến mức khiến người ta có ảo giác, lại…
“Vậy cậu thử đi, đừng miễn cưỡng bản thân là được!”, Hỗn Độn Long Quy trầm mặc một lúc thì vẫn đồng ý, trong giọng nói già yếu có chút mong đợi.
Tô Minh đi đến trước Hỗn Độn Long Quy.
Anh đặt tay lên một bên móng vuốt của Hỗn Độn Long Quy.
Sau đó…
Sử dụng chân khí bên trong cơ thể mình!
Mãnh liệt đi vào bên trong cơ thể Hỗn Độn Long Quy.
Ngay lập tức, Hỗn Độn Long vốn dĩ suy yếu, lờ đà lờ đờ chợt mở lớn mắt: “Chàng trai, cậu…”
Người này thật sự có thể.
Hỗn Độn Long Quy vô cùng kinh ngạc.
Vừa nãy, hơi thở huyết mạch của Tô Minh có thể trấn áp hổ Huyết Vu đã khiến bà ta cảm thấy rất khó tin rồi.
Nhưng lúc này, đích thân bà ta cảm nhận được hơi thở chân khí thì mới biết được, mình đã đánh giá thấp người trẻ tuổi này rồi.
Huyết mạch này, hơi thở chân khí này, sao có thể kinh khủng như vậy?
Đơn thuần xét về chất lượng thì dù đặt trên người tộc Hỗn Độn cũng trấn áp được tộc Hỗn Độn thôi!
Hỗn Độn Long Quy đã đến cả tỷ tuổi nhưng chưa từng kinh ngạc như vậy bao giờ…
Chương 593: Bảo vật
“Tiền bối, xin người hãy ổn định cảm xúc!”, Tô Minh lên tiếng, như vậy mới có thể phối hợp trị thương.
“Được!”, Hỗn Độn Long Quy dần dần bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó, tử khí, hơi thở già yếu trên người Hỗn Độn Long Quy đang dần dần biến mất.
Xung quanh, nhóm Đạm Đài Vô Tình, trâu Âm Dương Tù Thiên đều kích động đến mức muốn khóc rồi.
Có chết họ cũng không dám tin, thương thế và tử khí của sư tôn lại… Lại… Lại có một ngày có thể được trị thương rồi.
Tốt lắm!
Thật tốt!
Qua một lúc lâu.
Tô Minh dừng lại.
“Tiền bối, tôi đã khai thông giảm bớt chút thương thế cho người. Hăng quá hóa dở, hôm nay cứ dừng tại đây trước, sau một thời gian nữa, tôi sẽ ở lại đây, mỗi ngày sẽ dùng chân khí khai thông cho người!”, Tô Minh thu tay về rồi nói.
“Người trẻ tuổi, cám ơn cậu!”, Hỗn Độn Long Quy chân thành nói cám ơn.
Ở phía xa, hổ Huyết Vu kia lập tức đã quỳ xuống đất: “Lúc trước là do ta sai, cám ơn! Cám ơn!”
Hổ Huyết Vu rất kích động, bây giờ, Tô Minh chính là ân nhân cứu mạng Hỗn Độn Long Quy.
Nó nghĩ đến lúc trước lại không phân rõ được trắng đen dùng hơi thở trấn áp Tô Minh, cảm thấy rất hổ thẹn.
Nó lập tức quỳ xuống.
Đối với hổ Huyết Vu kiêu ngạo bằng trời mà nói, đây cũng là lần đầu tiên nó quỳ.
“Không sao, không đánh không quen biết!”, Tô Minh nhìn ra được sự chân thành và nghiêm túc của hổ Huyết Vu, bèn cười nói, ngưng tụ hơi thở và chân khí nâng hổ Huyết Vu đang quỳ đứng lên.
Đạm Đài Vô Tình, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên cũng đều kính cẩn, kính trọng, cảm kích cúi người chín mươi độ: “Cám ơn!”
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh cười nói giới thiệu bản thân.
Anh lại liếc nhìn sang Đạm Đài Vô Tình.
Lẽ thường tình thôi, dung mạo này của Đạm Đài Vô Tình đúng là nổi bật, có thể so với Quan Khuynh Thành.
Nếu để Tô Minh cho điểm, Quan Khuynh Thành là một trăm thì Đạm Đài Vô Tình cũng sẽ là một trăm, chẳng qua là khí chất hai người không giống nhau lắm.
Mấy người Đạm Đài Vô Tình cũng bắt đầu tự mình giới thiệu.
Sau đó, Tô Minh hiếu kỳ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cũng rất hiếu kỳ về đáy vực của Vấn Thiên Nhai thâm sâu không lường được, gần như nó đã trở thành truyền thuyết của thế giới Đại Thiên.
Mà hổ Huyết Vu lại càng phấn khích, vội vàng giới thiệu tất thảy mọi thứ của đáy vực cho Tô Minh, bao gồm cả sư tôn Hỗn Độn Long Quy nhận đồ đệ Đạm Đài Vô Tình thế nào cứu lấy Diệp Mộ Cẩn thế nào, vân vân.
Mấy ngày sau đó, Tô Minh ngoại trừ trị thương cho Hỗn Độn Long Quy thì thời gian còn lại, anh tranh thủ giao đấu với hổ Huyết Vu, trâu Âm Dương Tù Thiên Ngưu và Chu Tước Cửu Diễm.
Thu hoạch được cũng không ít.
Như hổ Huyết Vu, thực lực vô cùng mạnh, gần như đã đạt đến cảnh giới Thiên Diễn cao nhất.
Còn có Đàm Đài Vô tình cũng khiến Tô Minh rất kinh ngạc, dù sao Đạm Đài Vô Tình cũng rất trẻ, chưa đến một ngàn tuổi, ở thế giới Đại Thiên, tuổi này cũng nhỏ như là trẻ sơ sinh vậy.
Nhưng, tuy trẻ tuổi như vậy nhưng cảnh giới của Đạm Đài Vô Tình lại là cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ tám, hơn nữa, có thể chiến đấu vượt mấy cảnh giới nhỏ, cũng xem như rất mạnh rồi.
Nhất là Đạm Đài Vô Tình còn lĩnh ngộ được quy luật gió và quy luật nước.
Với cả, cũng không phải cô ta chỉ biết qua loa sơ sài, mà là kiểu thực sự nhập môn lĩnh ngộ.
Lại thêm chuyện Đạm Đài Vô Tình còn tu luyện ba loại thần thông vô thượng, mỗi loại đều đạt đến cấp độ cao nhất.
Vì vậy sức chiến đấu thật sự rất mạnh.
Tô Minh không dùng đến bia Huyền Diệu và kiếm Ma La để giao đấu với Đạm Đài Vô Tình thì anh thật sự cảm thấy có chút áp lực, miễn cưỡng mới có thể ngang nhau.
Đương nhiên, trái ngược với sự kinh ngạc của Tô Minh dành cho mình, Đạm Đài Vô Tình nhìn Tô Minh như thấy quỷ vậy.
Cứ có cảm giác như đang mơ.
Dù sao, Tô Minh cũng mới hai mươi tuổi mà thôi!
Nhiều ngày sau.
Thương thế của Hỗn Độn Long Quy đã tốt hơn nhiều.
“Mộ Cẩn vẫn chìm đắm trong thế giới của Hỗn Độn Liên Diệp, còn một khoảng thời gian nữa thì mới có thể thức tỉnh, hiện tại làm phiền cô ấy chính là khiến cô ấy đánh mất một cơ hội”, Tô Minh nhìn Diệp Mộ Cẩn nằm bên trên Hỗn Độn Liên Diệp, lầm bầm tự nói, anh đã quyết định rồi, tạm thời không đưa Diệp Mộ Cẩn đi mà bản thân phải rời đi trước rồi.
Mộ Cẩn ở lại đáy vực này là cơ hội lớn.
“Tiền bối, tôi phải rời đi rồi!”, Tô Minh chắp tay nói.
“Nhóc Tô, cái này cho cậu!”, Hỗn Độn Long Quy trầm giọng nói, đột nhiên trước thân bà ta chợt có một miếng ngọc hình long quy lơ lửng: “Trong miếng ngọc này có ba lần phân thân thần hồn của lão, nếu cậu gặp phải nguy hiểm sống chết thì có thể dùng để đối phó kẻ địch”.
Đại lễ!
Đại lễ kinh thiên!
“Cái này… Tiền bối, tôi không thể nhận!”, Tô Minh lên tiếng.
“Nhận lấy đi, cậu không chi cứu mạng ta, huống hồ Mộ Cẩn còn là đồ đệ của ta mà, cậu là người đàn ông của Mộ Cẩn, cũng xem như là một nửa đồ đệ của ta rồi!”
“Cám ơn tiền bối!”, Tô Minh trịnh trọng nhận lấy miếng ngọc.
“Còn nữa, hổ Huyết Vu, ngươi đưa nhóc Tô đi, vào trong động hướng bắc kia, chọn ra một vài bảo bối”, Hỗn Độn Long Quy lại nói.
“Vâng!”, hổ Huyết Vu lớn tiếng nói, có chút phấn khích và đắc ý: “Tô Minh, trong sơn động phía bắc có rất nhiều đồ tốt, cả tỷ năm nay, có rất nhiều cường giả và yêu nghiệt siêu cấp của loài người nhảy xuống nhưng đều chết cả, sau đó, sau khi chết thì bảo bối của bọn đều rơi vào trong đáy vực, được chúng ta thu thập lại, chất đầy cả sơn động, ngươi nên chọn một vài thứ cho tốt. Tuyệt đối sẽ không khiến ngươi thất vọng!”
Ánh mắt Tô Minh sáng lên, không hề từ chối.
“Còn có bốn sợi dây xích trói buộc ta, trên đó có bốn đại đạo thuật cấm kỵ, tạm thời ta vẫn không thể giải ấn bốn loại đại đạo thuật cấm kỵ này ra, nhưng cũng không bao lâu nữa, ước chừng là khi thực lực khôi phục lại một chút thì ta có thể bắt đầu giải ấn rồi. Cho nên, qua vài ngàn năm, vạn năm nữa, cậu có thời gian thì lại đến đáy vực một chuyến, đến lúc đó, ta có thể giao bốn loại đại đạo thuật cấm kỵ này cho cậu!” Hỗn Độn Long Quy thấp giọng nói.
“Vâng, đã nhớ rõ!”, Tô Minh gật mạnh đầu.
“Được rồi, ta muốn ngủ tiếp rồi, mấy người đi đi!”, Hỗn Độn Long Quy nói, việc trị thương của bà ta chủ yếu là thông qua giấc ngủ.
Rất nhanh chóng.
Hổ Huyết Vu dẫn đi, Tô Minh đã đi vào trong sơn động bên phía bắc của đáy vực.
Chương 594: Rời vách núi Vấn Thiên
Trời đất!!!
Anh sợ ngây người luôn…
Cái kho tàng này… Thật chấn động.
Những công pháp cấp Đạo, võ kỹ các thứ kia nhiều vô số kể. Các loại đan dược thuộc hàng đỉnh cấp cũng nhiều không kể xiết.
Đương nhiên, thứ Tô Minh có hứng thú nhất vẫn là vũ khí. Cả cái sơn động này, không dưới chục ngàn kiện, mỗi một kiện đều là Đạo Khí trở lên! Đáng sợ thật! Tô Minh nhìn mà chảy nước miếng.
Chẳng qua, anh cũng không tham nên chỉ chọn 19 kiện Đạo Khí. Nguyên nhân rất đơn giản, anh chọn chúng là để bia Huyền Diệu hấp thu. Vì thế, đầu tiên là phải có khí tức phù hợp. Ngoài ra, phải là Đạo Khí hậu kỳ hoặc đỉnh phong kỳ. Nếu cấp bậc quá thấp thì bia Huyền Diệu không muốn hấp thu, cũng vô dụng, còn cấp bậc quá cao thì thứ nhất ở đây không có. Mà dù có thì bia Huyền Diệu cũng không hấp thu được. Trái lại, Đạo Khí thượng phẩm và đỉnh phong là thích hợp nhất.
Thoáng chốc đã lấy được 19 kiện. Tính cả lần này, bia Huyền Diệu đã hấp thu được 20 kiện Đạo Khí nếu tính cả cây búa vàng trước đó.
“Tiếp theo, chỉ cần bia Huyền Diệu hấp thu hết chúng thì ít nhất nó cũng có thể tiến hóa đến Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm”, Tô Minh lẩm bẩm với giọng đầy mong đợi.
Linh Bảo Hỗn Độn chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm!
Tâm trạng Tô Minh rất tốt: “Hành trình dưới đáy vách Vấn Thiên lần này lời to rồi”.
“Tô Minh, cậu đã đến thế giới Đại Thiên. Nếu như có ai bắt nạt cậu thì đến lúc đó tới vách núi Vấn Thiên tìm bọn tôi. Khi ấy, anh em và chị em bọn tôi sẽ đi giúp cậu”, trước lúc chia xa, hổ Huyết Vu có chút không nỡ. Ừ, mấy hôm nay bị Tô Minh đánh tới tới mức xuất hiện tình cảm luôn.
“Ha ha ha, hổ con. Anh bớt đi, nếu như Tô Minh bị bắt nạt, dù anh có đi giúp thì có tác dụng gì chứ? Có thể bắt nạt Tô Minh chắc không đánh được anh hay gì?”, Chu Tước Cửu Diễm cười khúc khích nói.
Tô Minh cũng cười: “Chị Chu Tước, chị cho anh Hổ chút mặt mũi đi”.
Ngay cả Đạm Đài Vô Tình lạnh lùng ngàn năm không cười một cái cũng mỉm cười.
Tiếp đó, Đạm Đài Vô Tình nói: "Cùng nhau đi đi, tôi cũng định trở về hoàng triều Bất Tử".
Tô Minh gật đầu, nói: “Được”.
“Mọi người, gặp lại sau nhé”, Tô Minh chắp tay, rồi bay vọt lên trời.
Anh và Đạm Đài Vô Tình cùng nhau rời khỏi vách núi Vấn Thiên.
“Tô Minh, có rảnh thì đến hoàng triều Bất Tử của bọn tôi, chắc chắn không khiến anh thất vọng đâu”, Đàm Đài Vô Tình mở miệng nói. Cô ta rất kiêu ngạo, người ngang vai ngang vế được cô ta chủ động mời về hoàng triều Bất Tử thì Tô Minh là người đầu tiên.
Tô Minh gật đầu, nói: “Được”.
Đàm Đài Vô Tình bước lên mây rời đi.
“Đúng là một nữ thần mà”, Tô Minh cảm thán một câu.
Tiếp theo, Tô Minh đổi sắc mặt. Vẻ mặt anh trở nên lạnh lẽo. Anh lắc người một cái, rời đi. Mà hướng anh đi chính là học viện Tiên Lạc!
Còn vị trí của học viện Tiên Lạc thì anh biết được từ Đạm Đài Vô Tình.
“Học viện Tiên Lạc. Tô Minh tôi đến đây. Các người đã chuẩn bị tốt chưa?”, Tô Minh thì thào với giọng tràn ngập sát khí.
Học viện Tiên Lạc nằm ở Tiên Lạc Thành.
Linh khí ở Tiên Lạc Thành cực kỳ đậm. Dù sao thì học viện Tiên Lạc cũng là một trong những thế lực cấp đứng đầu của toàn bộ thế giới Đại Thiên, nên vị trí của nó đương nhiên phải là một trong những vị trí tốt nhất.
Học viện Tiên Lạc cũng là số ít Thánh Địa võ học trên toàn thế giới Đại Thiên.
Có học viện Tiên Lạc ở đâu thì ở đó sẽ có bầu không khí võ đạo cực kỳ nồng đậm.
Rất nhiều yêu nghiệt biến thái dù không vào được học viện Tiên Lạc thì cũng bằng lòng ở lại Tiên Lạc Thành. Ít nhất, có thể được bầu không khí võ đạo nồng hậu dày đặc này hun đúc, cũng có thể quen biết được càng nhiều yêu nghiệt siêu cấp, không phải sao?
Hôm nay, Tiên Lạc Thành rất tấp nập. Bởi vì hôm nay là ngày đệ tử học viện Thiên Uyên cực kỳ hiếm thấy và khó có thể gặp được đến học Viện Tiên Lạc để tiến hành giao lưu võ đạo.
Địa vị học viện Thiên Uyên và học viện Tiên Lạc ngang nhau. Đều là một trong bốn Thánh Địa và học viện võ đạo của thế giới Đại Thiên. Hơn nữa, cả hai học viện khá gần. Do vậy, hai học viện lớn thường qua lại với nhau.
Trong cuộc thi đấu giao lưu luôn có một truyền thống. Mỗi lần đấu giao lưu đều được vô số yêu nghiệt tuổi trẻ trên toàn thế giới Đại Thiên mong đợi và chú ý. Bởi vì khi ấy có thể nhìn thấy những yêu nghiệt đứng đầu trong truyền thuyết, cùng với những tuyệt sắc giai nhân trên bảng Tiên Nữ... Nhất là nghe đồn hình như gần đây học viện Tiên Lạc có mấy yêu nghiệt nội môn trên bảng yêu nghiệt đã có được kỳ ngộ lớn. Lời đồn xôn xao nhưng mãi chưa được tận mắt nhìn thấy. Xác suất lớn là học viện Tiên Lạc cố tình che giấu, định làm nên tên tuổi trong trận đấu giao lưu võ đạo hôm nay. Đương nhiên sẽ khiến cho người ta mong đợi rồi.
Và ngay lúc này, Tô Minh đang lao nhanh đến Tiên Lạc Thành. Vì quy luật không gian nên tốc độ Tô Minh cực kỳ nhanh, nhanh khiếp người. Tất nhiên sẽ đến Tiên Lạc Thành trong hôm nay.
Trên đường đi, Tô Minh vẫn tu luyện. Dẫu có tư chất siêu phàm và kho tàng huyết mạch khủng bố nhưng nếu như không đi đôi với sự chăm chỉ thì cũng uổng phí, phải cố gắng thì mới có kết quả tốt được.
Tô Minh tiếp tục hấp thu Hỏa Tinh, cảnh giới cũng đang dần tăng lên.
Bia Huyền Diệu thì đang điên cuồng hấp 20 kiện Đạo Khí thượng phẩm thậm chí là đỉnh phong và đã sắp thăng cấp.
Ngay lúc này, tại Tiên Lạc Thành.
Phía trước Học viện Tiên Lạc, sàn đấu xa hoa cực lớn lơ lửng đã được dựng nên trên hồ Tiên Lạc từ lâu. Xung quanh hồ Tiên Lạc đông nghìn nghịt, vô số đầu người nhìn mãi không thấy cuối, trông cực kỳ chấn động.
Đội giao lưu võ đạo của học viện Thiên Uyên còn chưa tới nhưng không khí tại đây đã cực kỳ sôi động.
Quả nhiên là thế giới Đại Thiên, trình độ sinh sôi nảy nở của võ đạo rất cao. Cho dù đám đông như biển người đang vây xem này thì kém nhất cũng là Chân Thánh. Đa số đều có cảnh giới Bất Tử. Dù là Bất Tử tầng bảy tầng tám cũng nhan nhản, nhưng ngẫu nhiên còn có một vài cao thủ đạt tới cảnh giới Thiên Diễn. Đương nhiên, cấp bậc cảnh giới Thiên Diễn này cũng phải nhìn xem người đó bao nhiêu tuổi. Nếu như anh nhỏ hơn 100 ngàn tuổi thì chắc chắn sẽ là tâm điểm của sự chú ý và được trở thành đệ tử nội môn có trên bảng yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc. Nhưng, nếu như anh là cảnh giới Thiên Diễn 10 triệu tuổi thì chỉ thường thôi.
Chương 595: Thi đấu giao lưu
Bên cạnh hồ Tiên Lạc.
Có một số nơi cực kỳ tấp nập.
Bởi vì bên hồ Tiên Lạc có vài chỗ đặt một số dụng cụ trắc nghiệm sức mạnh, tốc độ. Có chút thiên tài tự tin vào thực lực của mình hoặc muốn gây sự chú ý đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội thể hiện bản thân.
Ngoài ra còn có mấy con buôn qua lại không ngớt trong đám người, gặp ai cũng quảng ráo rùm beng cuốn sách trong tay.
“Bảng Tiên Nữ”.
Đúng vậy cuốn sách da thú trong tay bọn họ chính là “Bảng Tiên Nữ”.
“Bảng Tiên Nữ” là tập san được chào đón nhất trong thế giới Đại Thiên và do Huyền Cơ Các bí ẩn phát hành. Cứ cách trăm năm, nó lại được bình chọn một lần.
Có thể vào được bảng Tiên Nữ đã là may mắn lắm rồi, lỡ được chọn trúng chẳng khác gì một bước lên trời.
Sức ảnh hưởng của “bảng Tiên Nữ” rất lớn, cho dù là thế lực đứng đầu như học viện Tiên Lạc cũng có ý định tranh giành quyền lợi phát hành “bảng Tiên Nữ”, dù cuối cùng không thành công.
“Đứng thứ nhất vẫn là thất công chúa! Cô công chúa Đạm Đài Vô Tình này đã đứng đầu sáu đợt liên tục rồi nhỉ?”
“Đến cùng thì cô thất công chúa này có địa vị gì kia chứ? Tuổi tác hiển thị cũng chỉ có 1000 tuổi, trẻ ghê? 1000 tuổi đã đứng đầu sáu đợt liên tục, cứ như mơ ấy”.
“Đứng thứ hai vẫn là Tần Lưu Ly - con gái của minh chủ liên minh Hoang Thần. Nghe nói lúc cô gái này ra đời ngay đến ý chí thế giới của thế giới Đại Thiên cũng xuất hiện chúc mừng, quả thật là khó tin!”
“Tuổi tác của Tần Lưu Ly cũng không lớn, mới chỉ hơn 3000 tuổi, đã xếp thứ hai mấy đợt liên tục trong bảng Tiên Nữ rồi. Chỉ vị trí hạng hai của cô ta và hạng nhất của thất công chúa là vững vàng nhất”.
“Đù, vị trí thứ ba là Hách Liên Tô. Cô ta chưa gì đã đứng thứ ba rồi, nhảy thẳng từ hạng sáu lên hạng ba luôn, không nhìn lầm đấy chứ?”
“Vẻ ngoài của Hách Liên Tô đã vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, hoàn toàn có tư cách tiến lên tốp ba. Lúc trước, chỉ quanh quẩn ở hạng sáu hạng bảy chủ yếu là do thực lực của cô ta chưa đủ mạnh. Cơ mà, hai tháng trước Hách Liên Tô hiểu được thần đồng Luân Hồi - một trong mười thần đồng lớn, thực lực tăng vọt, thứ hạng tự nhiên cũng một bước lên mây”.
“Thần đồng Luân Hồi? Tôi cũng nghe nói, hình như trước kia có một Đao tu nổi tiếng có cảnh giới Thiên Diễn tầng ba, tầng bốn gì đấy xảy ra tranh chấp với Hách Liên Tô vì một bảo vật. Cuối cùng bị Hách Liên Tô dùng vài chiêu giết chết, trong đó thần đồng Luân Hồi có tác dụng vô cùng to lớn”.
“Vả lại hình như Hách Liên Tô là đệ tử chân truyền của học viện Thiên Uyên đúng không? Không biết thi đấu giao lưu lần này có cơ hội gặp được không nữa?”
“Nếu Hách Liên Tô đến thật thì học viện Tiên Lạc gặp rắc rối rồi”.
“Hì hì... Đâu chỉ có Hách Liên Tô sẽ tới, tôi có nghe phong phanh, Lôi Ma Phùng Thiên Lệ - đệ tử chân truyền đứng đầu học viện Thiên Uyên cũng sẽ đến”.
“Thật hay đùa vậy? Lần này học viện Thiên Uyên chơi lớn đến vậy cơ à? Thế chẳng phải có kịch hay để xem rồi sao?”
...
Chẳng mấy chốc.
Cánh cửa đá của học viện Tiên Lạc đã kẽo kẹt mở ra.
Biển người tấp nập quanh hồ Tiên Lạc chợt yên tĩnh, quay đầu nhìn sang.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là Viên Châm - viện trưởng học viện Tiên Lạc, hành động bí ẩn không rõ hướng đi.
Thực ra Viên Châm cũng chẳng mấy nổi tiếng ở thế giới Đại Thiên, bởi vì cả triệu năm nay ông ta rất ít ra tay, thậm chí là rất ít xuất hiện.
Thế nhưng, thế hệ trước khi nhắc đến Viên Châm thì không khỏi kính sợ không thôi.
Viên Châm từng dùng sức một mình trấn áp yêu nghiệt mạnh nhất có một không hai thế giới Đại Thiên vào thời kỳ cuối thượng cổ.
Rất ít người biết rốt cuộc thì Viên Châm đạt đến cảnh giới gì, thực lực ra sao. Nhưng nếu thế giới Đại Thiên không bị ý chí thế giới chèn ép và những điều kiện khách quan khác trói buộc, thì dù Viên Châm không đến mức chứng đạo thành Đế, cũng chắc chắn là bán bộ Đại Đế.
Đằng sau Viên Châm là tám trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy của học viện Tiên Lạc, ai nấy đều cốt cách hơn người và có số tuổi cực lớn, không ai là dưới 3000 tuổi cả. Cảnh giới võ đạo của họ cũng khó ai thấy được.
Mà thực ra, tám trưởng lão này cũng chưa phải là toàn bộ của học viện Tiên Lạc. Nghe nói học viện Tiên Lạc có tổng cộng 21 trưởng lão.
Thực lực mạnh đến kinh người.
Sau đó là chấp sự, tổng cộng bốn mươi chín người đều đến đây cả. Chấp sự cũng chia ra là chấp sự nội môn và chấp sự ngoại môn, với chín chấp sự nội môn, bốn mươi ngoại môn. Dù là địa vị hay thực lực thì chấp sự nội môn đều mạnh hơn ngoại môn rất nhiều. Chấp sự nội môn còn gọi là chấp sự hướng dẫn, ví dụ như chấp sự hướng dẫn Ngô Thanh Thương cũng ở trong đó.
Có điều, sắc mặt Ngô Thanh Thương không được tốt cho lắm. Chả là mấy ngày trước, ông ta lại bị lãnh đạo quở trách, chỉ vì chuyện của Diệp Mộ Cẩn. Tuy Diệp Mộ Cẩn đã nhảy xuống vách núi Vấn Thiên, chắc chắn đã chết. Ấy vậy mà qua một thời gian lại xuất hiện người yêu của Diệp Mộ Cẩn - một thanh niên vô cùng trẻ tuổi đã giết chết Cố Mãng và một số đệ tử của học viện Tiên Lạc. Đây là chuyện mà biết bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra, dám không kiêng nể gì mà giết học sinh của học viện Tiên Lạc chẳng khác nào tát thẳng một cái vào thế lực vô cùng lớn mạnh vừa cổ xưa lại đáng sợ này. Tuy rằng hình như sau đó thanh niên kia cũng vì tình mà tự tử, nhảy xuống vách núi Vấn Thiên. Mà mọi chuyện còn diễn ra cùng một khoảng thời gian và đều là rắc rối do Ngô Thanh Thương gây ra, nên đương nhiên không tránh khỏi bị khiển trách.
Sau chấp sự là các đệ tử và chỉ có mười người.
Dù sao cũng là đấu giao lưu nên chỉ có thể chọn đệ tử ưu tú đứng ra giao lưu.