-
Chương 41-45
Chương 41: Cùng nhau diễn kịch
Hơn mười phút sau, xe của Trần Chỉ Tình và Tiết Tịnh gần như đến cùng lúc và dừng ở trước cửa Thanh Vận Các.
Vị trí địa lý của Thanh Vận Các cũng khá lý tưởng, không phải quá xa khu đô thị nhưng rất yên tĩnh. Nó tọa lạc ở bên cạnh hồ Nội Lục ở trung tâm thành phố Nguyên Hải, nhiều cây xanh và không khí rất trong lành.
Mặt tiền của Thanh Vận Các không lớn, nhưng chỉ với ba chữ ‘Thanh Vận Các’ cũng đủ thấy đẳng cấp thời thượng của nó, chắc là tìm chuyên gia thư pháp đến viết chăng, bởi nét chữ rất bay bổng và có hồn.
Lúc đi vào bên trong…
“Xin hỏi các vị có đặt trước không?”, một cô gái trẻ cung kính hỏi, rất lịch sự nhưng không khúm núm.
“Không ạ!”, Ngô Viên Viên nói.
“Nếu không có thì trưa nay đã hết chỗ rồi”.
“Tôi là Tiết Tịnh!”, Tiết Tịnh đột nhiên lên tiếng, sau đó đưa danh thiếp ra.
Cô gái trẻ nhìn danh thiếp một lượt, sau đó với dáng vẻ cung kính, thậm chí có chút nhiệt tình: “Hóa ra là cậu chủ Tiết và bạn của cậu. Xin mời, phòng Nam Âm vẫn còn trống”.
“Tiết Tịnh! Anh giỏi thật ý!”, Ngô Viên Viên không kìm được mà khen ngợi một câu.
“Cũng may có Tiết Tịnh, nếu không thì hôm nay không ăn nổi ở đây rồi”, Vu Lâm cũng khen ngợi, sau đó cố ý nhìn về phía Tô Minh với vẻ bỡn cợt, thầm nghĩ cái tên này hôm nay sẽ chịu nhục nhã rồi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
“Đều là cố ý!”, Trần Chỉ Tình suýt nữa thì nói toạc ra. Cô ta không phải kẻ ngốc, lúc trước khi còn ở trên xe Tô Minh đã nói hết với cô ta rồi. Cô ta biết Vu Lâm nghe theo sự sắp xếp của Tiết Tịnh, vậy thì trước đó Vu Lâm đưa ra yêu cầu đến Thanh Vận Các chắc cũng là Tiết Tịnh căn dặn chăng?
“Từ đầu đến giờ đều là giả bộ nhưng lại không phải bản thân chủ động mà tất cả đều sắp xếp trước rồi, thủ đoạn cao thật”, Tô Minh than thở nhưng cũng thấy khâm phục.
“Này! Sao anh không sốt sắng gì vậy?”, Trần Chỉ Tình thấy sốt sắng, vội hỏi. Hôm nay cô ta đưa Tô Minh đến để thị uy với đám người này nhưng từ đầu đến giờ Tiết Tịnh đều giả bộ, nếu so sánh thì dường như đang tài giỏi hơn Tô Minh. Đúng là tức chết đi mất. Cộng với việc Tô Minh quá điềm tĩnh, quá khiêm tốn nên cô ta thật sự thấy nôn nóng.
“Yên tâm đi!”, Tô Minh kéo tay nhỏ của Trần Chỉ Tình rồi an ủi cô.
Rất nhanh…
Đám người đi vào bên trong phòng Nam Âm, không gian trong đây vô cùng cổ điển.
Một phòng vip mà có cả nước chảy, có núi giả, có người đẹp ngồi đánh đàn tranh, vv…
Không gian vô cùng tao nhã mà cũng ẩn chứa vẻ xa xỉ tráng lệ.
Menu vô cùng đơn giản, tổng cộng có hơn mười món nhưng mỗi món đều vô cùng đắt.
“Tô Minh! Tôi tùy ý chọn đấy nhé, đến lúc tốn nhiều tiền quá thì đừng trách tôi”, Vu Lâm nói.
“Cô chọn đi!”, Tô Minh nói với vẻ bất cần.
Vu Lâm và Ngô Viên Viên đang chọn món còn Tiết Tịnh, Tống Cẩm Phồn, Tô Minh và Trần Chỉ Tình nói chuyện với nhau.
“Tô Minh! Hiện giờ anh đang làm việc gì?”, Tiết Tịnh hỏi, thoạt nghe thì như nói chuyện phiếm chứ không có gì xung đột, thậm chí hắn ta còn chủ động rót trà cho Tô Minh.
“Tôi đang thất nghiệp”, Tô Minh nhấp một ngụm trà, nói.
Lúc này, đến cả Tống Cẩm Phồn cũng không thể hiểu nổi. Cô ta biết thân phận của Trần Chỉ Tình, dựa vào nhan sắc và thân phận đó thì người đàn ông mà Trần Chỉ Tình lựa chọn chắc chắn phải tài giỏi lắm chứ.
Nhưng đến bây giờ, Tô Minh hoàn toàn không biểu hiện ra. Ngoài cái ngoại hình sáng sủa thì các phương diện khác….
Cô ta thấy khó hiểu quá…
“Không sao mà! Chúng ta còn trẻ, biết đâu ngày nào đó lại tay trắng làm nên cơ đồ và tạo dựng được sự nghiệp của riêng mình”, Tiết Tịnh an ủi một câu mà không có vẻ gì kiêu ngạo cả.
“Tô Minh! Anh chịu khó giao lưu nói chuyện với Tiết Tịnh nhiều vào, anh ấy giỏi lắm đấy. Chỉ mất mấy năm mà đã gây dựng được công ty, mà công ty này có giá trị thị trường là 3 tỷ đấy”, Vu Lâm gọi xong món thì vội tiếp lời, dường như Tiết Tịnh là người đàn ông của cô ta vậy, nói với vẻ đầy tự hào.
“Công ty cũng đâu phải của một mình tôi, tôi chỉ là cổ đông trong đó, chiếm 60% cổ phần thôi”, Tiết Tịnh khiêm tốn nói.
“Vậy cũng là giỏi lắm rồi, 60% cổ phần cơ mà, vậy là chiếm tuyệt đối rồi còn gì nữa. Nếu vậy thì giá trị cũng lên đến 2 tỷ đó”, Ngô Viên Viên lè lưỡi, nói: “Tiết Tịnh! Đợi em tốt nghiệp mà không tìm được việc thì em đến công ty của anh làm việc nhé, lúc đó anh phải trả lương cho em là mấy chục ngàn tệ đấy”.
“Ha ha…”, đám người Tiết Tịnh và Tống Cẩm Phồn đều bật cười, Ngô Viên Viên đúng là cô bé vô tư.
Chủ đề sau đó hầu như đều xoay quanh Tiết Tịnh.
Cũng khó trách, mặc dù Tiết Tịnh rất lịch lãm và khiêm tốn nhưng có Vu Lâm ở bên cạnh khơi ra các chủ đề, Tiết Tịnh nhiều lần ‘bị ép’ phải giả bộ để thể hiện ra kiến thức sâu rộng.
Tống Cẩm Phồn càng lúc càng thấy tự hào, thỉnh thoảng còn quay sang nhìn Trần Chỉ Tình với ánh mắt đắc ý.
Lúc đó Trần Chỉ Tình cũng nhìn đáp lại, còn Tô Minh thỉnh thoảng nói một hai câu, chỉ thế mà thôi.
Rất nhanh món ăn đã được đưa lên, có cả rượu mà lại là rượu vang. Hơn nữa còn là loại Romanee Conti thượng hạng nữa.
“Viên Viên uống nhiều chút! Rượu này ngon lắm, một chai hơn bốn trăm ngàn tệ đó”, Vu Lâm cười nói.
“Á?”, Ngô Viên Viên giật mình, hỏi lại: “Đắt thế á? Lãng phí quá”.
“Tô Minh nói là anh ta có tiền mà”, Vu Lâm nói với vẻ bất cần.
Lúc này Tống Cẩm Phồn có chút khó xử. Tô Minh có tiền hay không là chuyện của anh ấy, nhưng Vu Lâm cố ý làm như vậy thì đúng là…
Tất nhiên, Tống Cẩm Phồn chỉ thấy khó xử chút thôi chứ không lo lắng gì khác. Dù sao thì Trần Chỉ Tình cũng có tiền, có rất nhiều tiền là đằng khác. Đừng nói là bốn trăm ngàn tệ, ngay cả rượu bốn mươi triệu tệ thì Trần Chỉ Tình cũng trả được.
“What! Đây là món gì vậy, tôi không biết nó là gì”, cùng với tiếng hô kinh hãi của Ngô Viên Viên thì mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về những món ăn.
Có thể thấy món ăn này được làm vô cùng tinh tế, hương vị cũng rất thơm.
Hơn nữa cũng đủ mùi vị, nhìn rất bắt mắt, cảm giác rất muốn ăn. Lúc này Ngô Viên Viên nhìn mà suýt nữa cắn đứt lưỡi mình.
Nhưng Ngô Viên Viên lại không biết nguyên liệu của những món ăn này.
“Tôi cũng không biết”, Vu Lâm lên tiếng hỏi: “Mọi người có biết không?”
Ngay cả Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn cũng chưa từng ăn.
“Tiết Tịnh, anh thì sao? Chắc chắn là anh biết đúng không?”, Vu Lâm nhìn Tiết Tịnh với ánh mắt mong đợi.
Tiết Tịnh chỉ cười, dường như với vẻ chắc chắn.
Nhìn thấy vậy, Trần Chỉ Tình suýt nữa tức phụt máu. Cố ý đây mà…
Lại là sắp xếp sẵn?
Chắc chắn Tiết Tịnh đã từng tìm hiểu về món này rồi. Vu Lâm cố ý chọn món này rồi hai người cùng giả bộ phối hợp với nhau.
Quả nhiên một giây sau, Tiết Tịnh bắt đầu giới thiệu về món này, giọng nói nhẹ nhàng đầy sức hút.
Tiết Tịnh thể hiện kiến thức của mình đúng là rất có sức hút. Nhìn thấy vậy Tống Cẩm Phồn càng thấy tự hào hơn. Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tiết Tịnh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngay cả Ngô Viên Viên cũng thấy bị thu hút, không kìm nổi mà khen Tiết Tịnh có kiến thức uyên bác, cái gì cũng biết.
“Vu Lâm! Bình thường chị có thích nghe tấu hài không?”, đợi khi Tiết Tịnh thể hiện xong thì cuối cùng Trần Chỉ Tình không kìm được, cười hỏi Vu Lâm.
“Không phải quá thích”, Vu Lâm lắc đầu nói.
“Nhưng sao em lại thấy chị có tài năng thiên bẩm ở mảng này nhỉ?”, Trần Chỉ Tình cười lạnh một tiếng, với ý là cô ta đã nhìn ra Vu Lâm phối hợp với Tiết Tịnh giả bộ diễn kịch.
Sắc mặt Vu Lâm đỏ ửng, có chút lúng túng, không ngờ lại bị nhìn ra?
Nhưng sau đó cô ta lại khôi phục lại sắc mặt, với vẻ bất cần.
Phối hợp với Tiết Tịnh thì đã làm sao?
“Tô Minh nhà cô có cái gì không? Kể cả tôi muốn phối hợp với anh ta để cùng diễn kịch thì anh ta cũng không làm được”, Vu Lâm thầm nghĩ.
Chương 42: Thẻ cầu vồng kim cương đen trong truyền thuyết
Một tiếng sau, mọi người dùng bữa xong.
Đến lúc thanh toán rồi… Kịch hay đến rồi.
Vu Lâm có chút kích động, cô ta không kìm nổi mà nhìn về phía Tô Minh: “Tô Minh! Bữa cơm này tổng cộng 470 ngàn tệ, hôm nay anh tốn lắm đấy”.
“Chuyện nhỏ thôi!”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Trần Chỉ Tình đã nói: “Tính tiền đi!”
Rất nhanh, một nữ nhân viên xinh đẹp bước tới rồi cầm theo máy poss và hóa đơn đến.
“Thưa cậu chủ Tiết! Tổng cộng là 476800 tệ”, nhân viên đó đưa trực tiếp hóa đơn cho Tiết Tịnh mà không nhìn người khác.
“Này cô! Cô nhầm rồi, là anh ta mời chúng tôi, phải là anh ta trả tiền mới đúng”, Vu Lâm chỉ tay về phía Tô Minh.
“Đúng thế!”, Ngô Viên Viên cũng gật đầu. Mặc dù bữa cơm này rất đắt, cô ta cũng cảm thấy có lỗi với Tô Minh nhưng trước đó đã nói là Tô Minh mời. Lúc này lại thành Tiết Tịnh mời thì đúng là không hay lắm.
Đồng thời lúc này, rõ ràng khóe miệng Tiết Tịnh đang cười với vẻ bỡn cợt.
Chỉ thấy nữ nhân viên nhìn Tô Minh một cái sau đó giải thích: “Xin lỗi! Thanh Vận Các của chúng tôi theo cơ chế hội viên, muốn thanh toán thì nhất định phải là hội viên thanh toán, trừ khi…”.
Nói cách khác, những người khác không có tư cách.
“Ở đây chỉ có cậu chủ Tiết là hội viên của Thanh Vận Các chúng tôi thôi”, nữ nhân viên nói.
Sắc mặt Tống Cẩm Phồn lập tức tái nhợt đi. Cô ta thật sự không ngờ đến.
Như này chẳng phải là sỉ nhục Tô Minh sao?
Đây có khác nào nói cho Tô Minh biết, anh còn không có tư cách mời người khác ăn cơm nữa.
Cô ta nhìn về phía Trần Chỉ Tình, trong đôi mắt đẹp là vẻ áy náy và sốt sắng. Cô ta rất muốn giải thích là cô ta thật sự không biết chuyện này.
Mặc dù cô ta là viên minh châu của Nguyên Hải, nhưng cũng vì nhà họ Tống quá có địa vị và một tiểu công chúa như cô ta rất khi ăn cơm bên ngoài. Hầu như đều là các đầu bếp cấp quốc gia chuẩn bị món ngon ở nhà nên cô ta thật sự không biết.
Nếu như biết Thanh Vận Các theo kiểu hội viên thì cô ta đã không đến đây.
Còn lúc này sắc mặt Trần Chỉ Tình lạnh lùng hẳn đi, cô ta rất muốn hất tung cái bàn đi.
Có thể thấy đám người này đã tốn biết bao công sức và chuẩn bị rất công phu để sỉ nhục người đàn ông của cô ta?
“Á? Nói như vậy thì kể cả người có tiền nhưng cũng không chắc có thể ăn cơm ở Thanh Vận Các? Thậm chí muốn thanh toán cũng không được à?”, Vu Lâm có thể nhìn ra vẻ khó xử của Trần Chỉ Tình nên trong lòng cô ta thấy sung sướng.
Sau đó cô ta lại thêm dầu vào lửa, cười nói với Tô Minh: “Tô Minh! Anh may thật đấy! Bữa cơm này anh muốn mời cũng không mời được, bởi vì Tiết Tịnh đã thanh toán giúp anh rồi”.
“Vu Lâm! Chị bớt nói vài câu thì không ai bảo chị câm đâu”, Tống Cẩm Phồn quát một tiếng, đôi mắt đẹp trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
Nếu vì chuyện hôm nay mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô ta và Trần Chỉ Tình thì cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Vu Lâm.
Cô ta và Trần Chỉ Tình đâu chỉ là bạn cùng ký túc xá, mà mười ba năm trước đã quen nhau rồi, là chị em thân thiết chơi với nhau từ nhỏ.
“Không sao đâu! Tôi mời cũng được mà, lần sau Tô Minh lại mời chúng ta”, Tiết Tịnh lấy ra một tấm thẻ hội viên sáng lấp lánh.
Nữ nhân viên xinh đẹp cầm lấy thẻ hội viên rồi đang định quẹt thẻ.
“Cô ơi, xin đợi chút!”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng. Anh đặt ly rượu vang trong tay xuống rồi nhìn nữ nhân viên đó, nói: “Ban nãy cô nói, chỉ có thẻ hội viên mới có thể thanh toán ở Thanh Vận Các các cô, trừ khi… Trừ khi gì vậy?”
“Trừ khi có thẻ cầu vồng kim cương màu đen!”, nữ nhân viên nói.
“Chính là chiếc thẻ còn thần bí hơn nhiều thẻ đen và thẻ best card?”, Tống Cẩm Phồn nghe thấy tên thẻ mà cạn lời.
Một nhà hàng nhỏ bé thôi mà, ngoài hội viên thì chỉ có thể dùng thẻ cầu vồng kim cương đen ư? Đúng là điên mà?
“Thẻ cầu vồng kim cương đen? Chính là trong thẻ phải có dòng tiền không được dưới 300 tỷ trong mười năm và số tiền trong thẻ hiện tại không được dưới 10 tỷ mới có tư cách mở thẻ, hơn nữa tỷ lệ mở thẻ thành công là dưới 1/10000?”, Trần Chỉ Tình cũng cạn lời.
Chính vì với yêu cầu khắt khe như vậy nên trên thế giới không có mấy người có nó.
“Yêu cầu như trong cổ tích như vậy thì sao con người có được?”, Ngô Viên Viên nói.
Nữ nhân viên cười khổ nói: “Vì vậy, nhà hàng của chúng tôi từ khi khai trương đến giờ cũng mười năm rồi mà chưa từng có ai dùng thẻ cầu vồng kim cương đen để thanh toán cả”.
“Được rồi, quẹt thẻ đi!”, Tiết Tịnh nhắc nhở.
Hắn ta cũng từng nghe nói đến tấm thẻ đó nhưng nó cách hắn ta hoặc bất cứ ai cũng quá xa, chỉ là trong truyền thuyết thôi.
“Vâng!”, nữ nhân viên đang định quẹt thẻ thì đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên lấy ra một chiếc thẻ, nói: “Cô ơi! Cô nhìn xem, đây có phải là thẻ cầu vồng đó không?”
Lời nói vừa dứt thì phòng Nam Âm lập tức yên tĩnh lạ thường.
Bản thân Tô Minh cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì lúc xuống núi, ông già đã đưa cho anh một chiếc thẻ ngân hàng, nói rằng trong đó có 10 tỷ tiền mặt bảo anh cứ dùng tùy ý. Ông già còn nói thẻ này có thể rút trên 100 tỷ, đi đâu cũng dễ dùng.
Mặc dù lúc đó cảm thấy thẻ này rất đặc biệt, chất liệu cũng bằng vàng ròng, thậm chí còn có ký hiệu hoa văn kim cương màu đen.
Ký hiệu hoa văn trên đó nhìn từ nhiều góc khác nhau sẽ có nhiều ánh sáng màu đỏ cam xanh khác nhau. Nói chung là vô cùng đặc biệt.
Nhưng trước đó Tô Minh không hề để ý, dù sao thì có đặc biệt đến đâu cũng chỉ là một chiếc thẻ ngân hàng mà thôi.
Mà ban nãy nữ nhân viên nhắc đến thẻ này Tô Minh liền cảm thấy, dường như chiếc thẻ đó chính là thẻ mình đang có.
Chương 43: Chúng ta vẫn còn gặp lại
“Ha ha… Tô Minh! Anh đừng làm trò cười nữa được không?”, sau một hồi yên tĩnh, Vu Lâm là người đầu tiên bật cười và nhìn Tô Minh như nhìn một kẻ ngốc.
Cô ta cảm thấy hôm nay Tô Minh bị sỉ nhục đến nỗi đầu óc có vấn đề nên xuất hiện chứng hoang tưởng.
Ngay cả Tiết Tịnh và Tống Cẩm Phồn cũng không có được tấm thẻ cầu vồng kim cương đó thì Tô Minh nói như vậy đúng là nực cười.
“Thẻ ngân hàng đặc biệt thật”, nhưng khi Vu Lâm vừa chế giễu xong thì Tống Cẩm Phồn đột nhiên kinh ngạc hô lên.
Hóa ra cô ta đã để ý đến chiếc thẻ trong tay Tô Minh. Cô ta đã nhìn thấy hoa văn đầy màu sắc sáng lấp lánh và thần bí trên đó.
“Thưa… Thưa anh, hình như tấm thẻ này của anh là thật. Nhưng… Nhưng tôi không dám chắc chắn… Tôi phải đi thông báo với chủ nhân của nhà hàng đã, xin anh đợi một lát”.
Một giây sau, cô nhân viên run rẩy, sắc mặt đỏ ửng, nói không nên lời.
Cô ta cung kính khom người với Tô Minh, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Xem ra cô ta với dáng vẻ vừa phấn khích vừa kích động, toàn thân như đang lâng lâng.
“Thật sao?”, Ngô Viên Viên kích động đứng bật dậy, nói: “Anh rể, anh…”.
Ngô Viên Viên khá kích động. Bởi vì ngày hôm nay từ đầu đến giờ toàn là Tiết Tịnh thể hiện mình, ở khía cạnh nào cũng lấn lướt Tô Minh. Từ sâu thẳm trong tim cô ta còn cảm thấy có chút băn khoăn, cảm thấy hôm nay Tô Minh nhất định sẽ rất ngượng ngùng lúng túng. Nhưng không ngờ…
Anh rể không nói thì thôi, đã nói thì khiến mọi người đều kinh ngạc.
Đâu chỉ có kinh ngạc thôi?
Rõ ràng như muốn xuyên thủng bầu trời rồi.
Chỉ với một tấm thẻ này đã đủ chứng tỏ giá trị của Tô Minh khủng khiếp đến mức nào? Ít nhất thì cũng gấp mười thậm chí gấp trăm lần Tiết Tịnh chăng?
Nghĩ đi nghĩ lại, từ đầu đến giờ Tô Minh rất khiêm tốn, khiêm tốn đến nỗi khiến người ta phớt lờ anh… Nghĩ đến đây, cô ta thật sự thấy phục anh sát đất.
“Kích động cái nỗi gì chứ? Còn chưa chắc chắn có phải là thẻ cầu vồng kim cương đen không mà”, Vu Lâm nhéo Ngô Viên Viên một cái rồi lẩm bẩm một câu nhưng trong lòng lại đang bất an.
Khuôn mặt đẹp hoàn hảo của Trần Chỉ Tình cũng đỏ ửng lên. Cô ta cũng thấy quá phấn khích.
Cú lội ngược dòng này ngoạn mục quá đi!
Thật hả hê!
Mặc cho Tiết Tịnh giả bộ cả ngày, kết quả thì sao? Chẳng phải là bị chồng của cô ta hạ gục trong một chiêu sao?
“Tô Minh! Anh đúng là giấu tài giỏi thật”, Tiết Tịnh cười nói, thoạt nhìn như không có thay đổi gì về cảm xúc.
Nhưng trên thực tế thì Tô Minh đã để ý được, ngón tay út của Tiết Tịnh đang run rẩy, chứng tỏ hắn ta đang rất tức giận.
“Cẩm Phồn! Hôm nay vui quá đi, nào, chúng ta uống một chén đi”, Trần Chỉ Tình ngẩng đầu lên nhìn Tống Cẩm Phồn với vẻ đắc ý, sau đó nâng chén lên cười ha hả.
“Xời!”, Tống Cẩm Phồn liếc nhìn Trần Chỉ Tình một cái, cô ta định đáp lại nhưng không biết nên nói kiểu gì.
Một chiếc thẻ lật ngược tình thế trong giây lát, đối phương muốn đáp lại cũng khó.
Nhà họ Tống của cô ta cũng được coi là gia tộc đẳng cấp ở thành phố Nguyên Hải nhưng cô ta biết, nhà họ Tống không thể có được tấm thẻ này, vậy mà Tô Minh lại lấy ra được.
Rốt cuộc Tô Minh có thân phận gì? Cô ta không kìm nổi mà nhìn Tô Minh một cái.
Đúng lúc này…
“Cộc, cộc, cộc…”, tiếng giày cao gót lộc cộc trên sàn nhà, hơn nữa tiếng bước chân có vẻ gấp gáp.
Rất nhanh, có người đẩy cửa lớn của phòng Nam Âm ra.
Lọt vào tầm mắt của mọi người là một cô gái rất đẹp với nét quyến rũ phong trần, váy ngắn bó sát người, áo sơ mi ngắn, tóc búi cao, mắt to còn long lanh như giọt nước, răng trắng môi đỏ, đúng là đẹp hút hồn.
Hơn nữa thân hình của cô ta cũng vô cùng nóng bỏng, trông như quả đào chín mọng nước.
Từng cử chỉ hành động của cô gái cộng thêm nét quyến rũ tuyệt sắc khiến người khác không thể rời mắt. Vẻ đẹp phơi phới bày ra trước mặt mọi người khiến người ta chỉ muốn ‘phạm tội’.
“Đẹp thật đấy!”, Ngô Viên Viên kinh ngạc hô lên. Cô ta ôm miệng thán phục. Những nữ sinh như cô ta ngưỡng mộ nhất là vẻ đẹp hồng nhan họa thủy, vẻ đẹp mà những cô gái trẻ cũng không bắt chước được.
“Cô Tiêu!”, Tống Cẩm Phồn đứng lên, kinh ngạc nói: “Không ngờ người đứng sau Thanh Vận Các là cô à?”
Tống Cẩm Phồn có chút kinh ngạc, thật không thể tin nổi.
Mặc dù Tống Cẩm Phồn là viên minh châu giá trị nhất nhì thành phố Nguyên Hải, hơn nữa còn là cô chủ của nhà họ Tống nhưng không ngờ lại cung kính với một cô gái có nét phong trần như cô Tiêu.
Thấy Tống Cẩm Phồn như vậy nên Ngô Viên Viên, Vu Lâm và cả Trần Chỉ Tình đều kinh ngạc. Họ đều không biết cô Tiêu này có thân phận như nào?
“Cô Tiêu!”, Tiết Tịnh cũng đứng lên chào hỏi, trong ánh mắt đều là vẻ chấn động.
Chẳng phải cô Tiêu chính là cô gái đã bỏ ra 1,4 tỷ ở buổi đấu giá để mua lại miếng ngọc phỉ thúy sao?
Hơn nữa, hắn ta nhớ rõ lúc đó không chỉ có những gia chủ của những gia tộc hào môn, có cả những người thừa kế và cả những nhân vật lớn trong Đế Thành và Ma Thành đến buổi đấu giá đó. Nhưng gần như ai nấy đều vô cùng cung kính với cô ta.
Thân phận của cô Tiêu vô cùng thần bí nhưng chắc chắn là không đơn giản.
Thật không ngờ, cô ta lại là chủ nhân đứng sau Thanh Vận Các?
“Thưa anh! Anh là chủ nhân của chiếc thẻ cầu vồng này sao?”, cô Tiêu chỉ khẽ gật đầu với Tống Cẩm Phồn và Tiết Tịnh, sau đó không để ý nữa mà nhìn về phía Tô Minh.
Bao nhiêu người như này nhưng cô Tiêu nhìn một cái đã có thể đoán ra mình là chủ nhân của tấm thẻ này. Thú vị đấy! Thấy vậy Tô Minh nhìn cô ta một lúc lâu.
Khí chất đặc biệt.
Nhưng không phải là tu giả võ đạo.
Thấy Tô Minh không phủ nhận, cô Tiêu đột nhiên nghiêm mặt, nói: “Tôi là Tiêu Thanh Linh”.
“Tôi là Tô Minh”.
“Thưa anh Tô! Thẻ của anh đây ạ!”, không ngờ Tiêu Thanh Linh đi đến trước mặt Tô Minh, khẽ khom người rồi cung kính đưa lại thẻ cầu vồng cho Tô Minh bằng hai tay, nói: “Bữa cơm hôm nay là miễn phí ạ! Anh có thể đến nhà hàng của chúng tôi đã là vinh dự quá lớn của Thanh Vận Các và của Thanh Linh tôi ạ”.
Tất cả mọi người xung quanh và cả Vu Lâm đều tái nhợt mặt đi, ngay cả Tống Cẩm Phồn cũng chấn động và không ngừng run rẩy.
Một chiếc thẻ cầu vồng kim cương đen mà có tầm ảnh hưởng vậy sao? Ngay cả cô Tiêu với vẻ thần bí và cao quý cũng phải cung kính và khiếp sợ Tô Minh như vậy, đúng là…
Tiết Tịnh không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm, đặc biệt là khi hắn ta nhìn thấy Tống Cẩm Phồn nhìn Tô Minh với ánh mắt hiếu kỳ thì hắn ta như muốn giết người.
“Hừm! Quả nhiên là không đơn giản! Nhưng cũng chỉ có chút tiền thôi, thứ thật sự có thể điều khiển thế giới này là tu giả võ đạo. Bổn công tử là tu giả võ đạo ở cảnh giới nửa bước tông sư, muốn giết chết mày thì dễ như giết con gà thôi”, Tiết Tịnh thầm nghĩ trong lòng, sát ý đã vô cùng nặng.
Hắn ta không thể nhìn ra cảnh giới của Tô Minh. Nếu như có thể nhìn ra thì chắc hắn ta sẽ không nghĩ như vậy.
Công pháp võ đạo mà Tô Minh tu luyện vô cùng đặc biệt. Vì vậy, những tu giả võ đạo bình thường sẽ không thể nhìn ra cảnh giới của anh, thậm chí, ngay cả Tô Minh là tu giả võ đạo cũng khó nhìn ra.
“Vậy thì cảm ơn cô”, Tô Minh cười nói với Tiêu Thanh Linh.
“Anh Tô! Để tôi tiễn anh…”, sau đó Tiêu Thanh Linh giơ tay lên làm tư thế tiễn khách.
Và rồi Tiêu Thanh Linh đích thân tiễn đám người Tô Minh đi ra Thanh Vận Các.
“Thẻ cầu vồng kim cương đen số hiệu 0, Tô Minh? Rốt cuộc anh là ai? Tôi nghĩ, chắc chắn chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại”, Tiêu Thanh Linh nhìn bóng lưng của Tô Minh rời đi mà thầm nghĩ.
“Anh rể! Anh cừ quá! Sau này nhớ bảo vệ em nha”, rời khỏi Thanh Vận Các mà Ngô Viên Viên vẫn rất phấn khích.
“Tất nhiên rồi!”, Tô Minh rất có thiện cảm với cô bé đáng yêu như Ngô Viên Viên.
“Thời gian vẫn còn sớm mà!”, Tiết Tịnh nói. Ý tứ của hắn ta rất đơn giản, hắn ta không muốn kết thúc như thế này.
Tại sao lại chưa muốn kết thúc? Bởi bây giờ mà kết thúc thì hắn ta không cam tâm.
Một tấm thẻ mà đã lấn lướt được mình…
Chương 44: Cẩm Phồn nhìn thấu
Hắn phải cứu vãn tình hình, nếu không làm sao mà khiến cho Trần Chỉ Tình nhìn hắn bằng con mắt khác được? Làm sao để Trần Chỉ Tình bỏ rơi Tô Minh được? Còn làm sao để khiến cho Tống Cẩm Phồn một lòng một dạ được?
“Đúng vậy! Cũng không còn sớm nữa!”, Vu Lâm vội vàng phụ hoạ.
“Chỉ Tình, chị thấy sao?”, Tống Cẩm Phồn nhìn về phía Trần Chỉ Tình.
“Chị sao cũng được”, Trần Chỉ Tình lúc này đang dùng nick phụ để đăng tải video trong ứng dụng Postbar của đại học Nguyên Hải, cô ta đang đăng những video liên quan đến việc trước đó Tô Minh sử dụng chiếc thẻ VIP đen cầu vồng để thanh toán trong Thanh Vận Các.
Hừ hừ hừ.
Trần Chỉ Tình cô là người nhỏ mọn chấp nhặt như vậy đấy.
Dám khinh thường người đàn ông của Trần Chỉ Tình cô, phải vả mặt!!!
“Hay là chúng ta đi hát karaoke đi?”, Ngô Viên Viên mở lời, cô ta rất thích hát hò.
“Không muốn, hát hò thì lúc nào mà chẳng được chứ!”, Vu Lâm bác bỏ thẳng thừng, nguyên nhân rất đơn giản, cô ta có nhiệm vụ! Đóng vai trò là một nhân vật phụ hoạ cho Tiết Tịnh cô ta buộc phải làm tốt công việc của mình, không còn cách nào, cô ta đưa ra ý kiến: “Hay là chúng ta đi võ quán của Tiết Tịnh xem đi? Tiết Tịnh, không phải anh mới mở một võ quán à? Tôi còn đang rất tò mò đây”.
“Đúng đúng đúng, võ quán, võ quán được đó, em còn chưa từng được đi tới võ quán cơ”, Ngô Viên Viên hưng phấn nói, cô ta thực sự rất muốn đi xem sao.
Trên thực tế, đến Tống Cẩm Phồn cũng hơi muốn đi xem.
“Ha ha, đang muốn lót đường à? Đi võ quán? Ông xã, đây là muốn so tài với anh một trận đó, anh ta cảm thấy trên phương diện tiền bạc đã bị chiếc thẻ VIP đen kia đàn áp, cho nên mới muốn lấy lại sĩ diện bằng võ lực”, Trần Chỉ Tình hiểu rất rõ, nhỏ giọng nói với Tô Minh.
“Chỉ em thông minh”, Tô Minh cưng chiều chỉ nhẹ vào trán của Trần Chỉ Tình.
Sau đó, Tô Minh nói: “Được đó! Vậy chúng ta đi đến võ quán của anh Tiết đi!”.
“Không biết sống chết”, thấy Tô Minh đồng ý, sắc mặt Tiết Tịnh lộ ra chút nghiền ngẫm.
Đến võ quán, Tô Minh anh dù không muốn lên đài thì cũng không được đâu.
Để xem anh mất hết sĩ diện thế nào, nói không chừng còn có thể khiến anh tàn phế.
Sau đó, Trần Chỉ Tình lái chiếc Bentley GT đưa theo Tô Minh, mà Tiết Tịnh thì lái chiếc Phantom Family chở theo ba người phụ nữ là Tống Cẩm Phồn, Vu Lâm, Ngô Viên Viên, hai chiếc xe đi thẳng đến võ quán của Tiết Tịnh.
Trên đường.
“Tiền đủ dùng là được, một tỷ hay mười tỷ, một trăm tỷ thì có khác biệt gì đâu?”, Vu Lâm cất lời, đây là đang nói cho Tống Cẩm Phồn nghe, cũng là đang an ủi Tiết Tịnh.
“Để nói ý à! Tiền sau khi đạt đến một con số nhất định nào đó, thì những phương diện khác lại càng trở nên quan trọng hơn, giả như nói Tiết Tịnh, anh thích thể dục thể thao, học võ, điều này rất là tốt! Ít nhất, đến lúc quan trọng còn có thể bảo vệ được chúng ta!”, Vu Lâm lại nói.
Lời nói kỳ quặc, vậy ý tức là đang nói Tô Minh không bảo vệ được cho Trần Chỉ Tình.
“Chị cả, hôm nay chị hơi lạ nha, toàn chĩa mũi dùi vào anh rể hai vậy”, Ngô Viên Viên mặc dù hơi ngốc nghếch, nhưng cũng không phải ngu, cô ta không kiềm được nói: “Anh rể hai rất tốt mà! Chị đừng như vậy chứ!”
“Làm gì có? Chị có chĩa mũi dùi vào anh ta đâu?”, Vu Lâm có chút xấu hổ phản bác lại một câu.
Mà Tống Cẩm Phồn thì lại yên lặng, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía Vu Lâm lại thỉnh thoảng nhìn về phía Tiết Tịnh.
Tống Cẩm Phồn rất thông minh, thân là con gái dòng chính của nhà họ Tống, gen nhà họ như vậy thì làm sao mà ngốc được?
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều quá mức kỳ lạ, nhất là biểu hiện của Vu Lâm, cho dù thế nào thì cũng không nên làm như vậy, cho dù bình thường cô ta không thích Chỉ Tình, nhưng hôm nay cũng không nên nhiều lần chĩa mũi dùi vào Tô Minh như thế.
Rõ ràng là cố ý.
Còn có, lúc nãy Vu Lâm là người đưa ra ý kiến đi đến võ quán của Tiết Tịnh, Vu Lâm sao lại biết Tiết Tịnh có võ quán? Nói thật, đến cả bản thân Tống Cẩm Phồn cũng mới được nghe Tiết Tịnh nhắc đến có một lần.
Mà bữa trưa ngày hôm nay cũng là do Vu Lâm đưa ra ý kiến đi ăn ở Thanh Vận Các mà vừa hay Tiết Tịnh lại là hội viên của Thanh Vận Các v.v…
Nếu như cẩn thận ngẫm lại, dường như… chỗ nào cũng để lộ ra điểm quái lạ.
Tống Cẩm Phồn không muốn suy nghĩ sâu hơn nữa, bởi vì, nếu nghĩ tiếp thì cô ta sẽ cảm thấy Tiết Tịnh thật đáng sợ.
“Hy vọng không phải như những gì mình nghĩ”, Tống Cẩm Phồn lẩm bẩm trong lòng, vốn dĩ cô ta cảm thấy Tiết Tịnh vô cùng ưu tú, chỗ nào cũng tốt, nhưng giờ phút này trong lòng cô ta lại có chút…
Cùng lúc đó.
Trong chiếc Bentley GT.
“Ông xã, biểu hiện của anh không tệ”, tâm trạng của Trần Chỉ Tình khá tốt, thậm chí cô ta còn vừa lái xe vừa hát.
“Biết biểu hiện của anh tốt vậy có phần thưởng không?”, Tô Minh chớp chớp mắt.
“Cút, cả người bổn tiểu thư đây đều là của anh… anh còn muốn phần thưởng gì nữa?”, Trần Chỉ Tình văng bậy một câu.
“Được rồi”, tròng mắt của Tô Minh đảo mấy vòng, nhìn chằm chằm vào Trần Chỉ Tình không biết đang có ý đồ gì?
Hai mươi phút sau.
Chiếc Bentley GT và Phantom Family gần như đến nơi cùng một lúc.
“Tịnh Huyền Võ đạo quán”.
Đây là tên võ đạo quán của Tiết Tịnh.
Từ bên ngoài nhìn vào thì không nhìn ra cái gì, nhưng diện tích của nó rất rộng, cả một toà nhà riêng biệt này lại là võ đạo quán của Tiết Tịnh.
“Vào đi”, Tiết Tịnh cười nói.
Hắn ta dẫn đường đi trước.
Tống Cẩm Phồn vốn dĩ đi song song với Tiết Tịnh, nhưng lại do dự một chút sau đó lùi lại đi bên cạnh Trần Chỉ Tình.
“Chỉ Tình, nếu như một lát nữa mà Vu Lâm còn muốn khích tướng để cho Tô Minh lên đài thử sức gì đó thì chị phải ngăn anh ấy lại nhé!”, Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng nói.
“Chậc chậc, Cẩm Phồn đúng là Cẩm Phồn, thông minh thật đấy”, Trần Chỉ Tình nói bằng giọng kỳ quặc: “Nhìn ra được chị cả của chúng ta hôm nay diễn rất là sâu?”
Tống Cẩm Phồn hơi xấu hổ, trên thực thế tâm trạng còn có chút không vui, bởi vì cô ta dường như có thể xác định được những diễn xuất này của Vu Lâm chắc chắn là có liên quan đến Tiết Tịnh.
Lần đầu tiên cô ta cảm thấy, tâm kế của Tiết Tịnh rất sâu chứ không hề ga lăng, toả nắng và thẳng thắn như trước giờ cô ta vẫn cảm nhận.
Đương nhiên, những lời này cô ta sẽ không nói, nếu không sẽ bị Trần Chỉ Tình cười nhạo, đã rất nhiều lần cô ta khoe khoang trước mặt Trần Chỉ Tình là Tiết Tịnh tốt đẹp thế nào.
“Không cần có áp lực tinh thần! Thế giới rất rộng lớn, người đàn ông tốt còn rất nhiều! Nếu quả thực không được thì chị sẽ ban cho em một nửa người đàn ông của chị!”, Trần Chỉ Tình trêu chọc.
“Cút!”, Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng mắng một câu, mặt cũng đỏ ửng, sau đó không nhịn được phản bác lại một câu: “Cũng… cũng không chắc là do Tiết Tịnh sắp đặt, có lẽ… có lẽ… có lẽ là do tự chị cả…”.
“Ha ha, tự lừa mình có vui không? Có phải là bản thân em cũng đoán được rồi”, Trần Chỉ Tình bĩu môi: “Bổn cô nương trên thực tế đã cảm thấy Tiết Tịnh đạo đức giả từ lâu rồi, chẳng qua ấy mà, những lời này chị không thể nói, nếu không em còn tưởng là chị ganh tị với em, cố ý chia rẽ hạnh phúc của em nữa đó, bây giờ, con bé ngốc nhà em đã tự nhìn ra được rồi thì tốt hơn”.
Tống Cẩm Phồn không đáp lời.
Thở dài một hơi.
“Đừng thở dài, em đến bây giờ còn chưa từng nắm tay Tiết Tịnh, cho dù có chia tay thì em cũng chẳng có tổn thất gì, có gì mà phải thở dài, ngược lại càng nên vui vẻ, dù gì thì phát hiện sớm, tránh xa cho sớm mà”.
“Lại nói, xem vào trong võ quán rồi anh ta biểu hiện thế nào? Có lẽ, là do chúng ta hiểu lầm thì sao?”, Tống Cẩm Phồn nghiêm giọng nói, trong lòng vẫn ôm chút hy vọng với Tiết Tịnh.
“Chỉ Tình, Cẩm Phồn, mau lên đi! Đang thì thầm cái gì với nhau đó?”, Vu Lâm cất tiếng gọi, Vu Lâm không thích Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình thân thiết với nhau như vậy, cô ta cảm thấy mình và Tống Cẩm Phồn mới là một bọn với nhau, cùng nhau đối phó với Trần Chỉ Tình mới đúng.
“Đến đây”, Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình không nói thêm nữa, hai người chân bước nhanh hơn.
Chương 45: Vậy thì thử xem
Sau khi bước vào trong võ quán, Tiết Tịnh bắt đầu giới thiệu.
Rất chuyên nghiệp.
Hơn nữa, các thiết bị và công cụ tập võ trong võ quán đều rất đầy đủ.
Có các loại máy móc tập thể dục, có cả võ đài.
Còn có cả những binh khí thuộc loại đao kiếm.
Muốn gì có nấy.
“Cậu chủ”.
“Cậu chủ, anh đến rồi”.
“Chào cậu chủ”.
…
Khi nhìn thấy đám người Tiết Tịnh đến, người bên trong võ quán hầu như đều tiến lên chào hỏi Tiết Tịnh.
Tiết Tịnh khẽ mỉm cười.
Vu Lâm thì hơi ưỡn ngực thẳng lưng, trông có vẻ kiêu ngạo: “Tiết Tịnh, một võ quán mà lại có nhiều người như vậy? Anh giỏi thật đấy!”
“Tất cả cộng lại có khoảng tám mươi nhân viên, học viên có hơn ba trăm người”.
“Giỏi quá”, Ngô Viên Viên dựng ngón cái của mình lên.
“Tiết Tịnh, anh thích tập thể dục và võ đạo như vậy, hẳn là bản thân cũng rất giỏi đúng không?”, Vu Lâm lại nói.
Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình đưa mắt nhìn nhau.
Ý đồ rất rõ ràng.
Đến rồi.
Vu Lâm bắt đầu phối hợp với Tiết Tịnh rồi!!
Đến Tô Minh cũng cười.
“Tạm được thôi”, Tiết Tịnh cười nhẹ.
“Tạm được là thế nào? Biểu diễn chút coi”, Vu Lâm lại nói: “Để chúng tôi được mở mang tầm mắt”.
“Đúng đó, đúng đó, Tiết Tịnh, đừng để chúng em mất công đến chứ!”, Ngô Viên Viên con bé ngốc này vẫn chưa biết Vu Lâm đang phối hợp với Tiết Tịnh diễn trò, cũng cất lời, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
“Thế thì biểu diễn chút đi”, đến cả Trần Chỉ Tình cũng mở miệng nói.
Suy nghĩ của Trần Chỉ Tình rất đơn giản, không để cho Tiết Tịnh làm trò thì sau đây làm sao mà để cho ông xã nhà mình đập cho hắn nhừ tử được chứ?
Tiết Tịnh không biết được suy nghĩ của Trần Chỉ Tình, chỉ cho rằng Trần Chỉ Tình bắt đầu nổi hứng, trong lòng vui khôn xiết, cuối cùng cũng đã khơi dậy được trí tò mò của Trần Chỉ Tình rồi.
“Vậy thì tôi sẽ tuỳ ý biểu diễn chút nhé”, Tiết Tịnh tỏ vẻ gượng gạo nói: “Tôi sẽ biểu diễn chút lực đấm vậy!”, tiếp đó, Tiết Tịnh nói với nhân viên đang đứng ở phía xa lau binh khí: “Bê một máy đo lực đấm lại đây”.
“Sếp, máy có cấp ba, cấp hai, cấp một, anh định dùng loại nào?”, trong đó có một nhân viên cẩn thận hỏi.
“Cấp một đi”.
“Hả?”, nhân viên kia giật mình ngạc nhiên, nhưng cũng không dám phản bác.
“Tiết Tịnh, máy đo lực đấm là cái gì? Cấp một, cấp hai, cấp ba lại là thế nào?”, Ngô Viên Viên tò mò hỏi một câu.
“Từng chơi thử ở khu trò chơi điện tử chưa? Trong khu trò chơi điện tử có một loại máy dùng để đo lực đấm, nhưng mà đó chỉ là loại thông thường, chỉ dùng để chơi, mà cái máy đo lực đấm của võ quán bọn anh thì tương đối chuyên nghiệp hơn”.
“Còn về cấp một, cấp hai, cấp ba là chỉ lực đấm bắt đầu của máy”.
“Máy đo lực đấm cấp ba, chỉ cần đấm là có thể hiện được kết quả sức mạnh của lực đấm. Máy đo lực đấm cấp 2 thì lực sử dụng ít nhất phải từ 100 kg trở lên mới có thể hiện được chỉ số. Mà máy đo lực đấm cấp một thì phải cần đến lực không dưới 200 kg thì mới hiện được kết quả”.
…
Tiết Tịnh từ từ giới thiệu, rất kiên nhẫn.
“Hoá ra là như vậy, vậy anh nói muốn một máy đo lực đấm cấp một, thế chẳng phải là… Tiết Tịnh, lực đấm của anh vượt qua 200 kg à? Nếu không thì sẽ không hiển thị kết quả!”, hai mắt của Ngô Viên Viên sáng rực, nhìn chằm chằm Tiết Tịnh, cực kỳ tò mò, mặc dù cô ta không hiểu về võ đạo và đấm bốc, nhưng cũng biết được 200 kg là một con số khủng khiếp.
Tiết Tịnh gật đầu.
“Cẩm Phồn, thực là hâm mộ, Tiết Tịnh giỏi như thế, đúng là khiến người ta có cảm giác an toàn”, Vu Lâm cảm thán nói: “Lúc còn nhỏ, xem mấy bộ phim truyền hình như Anh hùng xạ điêu, Thiên long bát bộ liền cảm thấy vô cùng hâm mộ những người biết võ công”.
“Đây rõ ràng là làm trò mà”, Trần Chỉ Tình nhỏ giọng nói với Tô Minh: “Trước đó, anh ta còn là bộ dạng bị động một cách có kế hoạch, còn làm trò một cách ga lăng, không để lộ dấu vết, không ngờ được bây giờ lại thẳng thừng thế này, xem ra là đã bị tấm thẻ VIP đen cầu vồng kia của anh kích thích rồi”.
Rất nhanh.
Máy đo lực đấm được hai nhân viên võ đạo quán bê lên trên đài.
Có vẻ hơi to.
Đầu tiên là bao cát treo ở giữa được bọc bằng da, phía sau bao cát có một máy đo lực và màn hình hiển thị điểm số.
Chỉ cần đấm thẳng lên bao cát bằng da thì nó sẽ đập vào máy đo lực đấm rồi hiển thị điểm số.
“Tiết Tịnh, để em thử trước”, Ngô Viên Viên nóng lòng muốn thử xem sao.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Ngô Viên Viên đeo găng tay đấm bốc dành cho nữ, ra dáng hét lên: “Hây!”
Hây một tiếng tung một cú đấm.
Đáng tiếc…
Cú đấm này đáng thương đến mức cái bao cát còn chẳng thèm rung lên, đến máy đo lực đấm cũng còn chưa chạm được vào.
“Khó quá”, Ngô Viên Viên bĩu môi nói.
“Chị cả, hay là chị thử đi?”, Ngô Viên Viên đưa găng tay cho Vu Lâm.
Vu Lâm lắc đầu: “Thôi đi, chị làm gì có nhiều sức như thế? 200 kg mới hiển thị kết quả đó, ai mà làm được chứ?”
Nói xong, Vu Lâm đã có vẻ cực kỳ mong chờ: “Tiết Tịnh, hay là anh thử đi!”
Xung quanh, có không ít nhân viên và học viên của võ quán cũng vây đến xem, bọn họ có chút kích động, có chút chờ mong, có chút hưng phấn.
Bọn họ cũng đều được nghe qua về sếp mình hình như cũng rất lợi hại, nhưng lại chưa từng được tận mắt trông thấy khả năng của hắn, hôm nay có cơ hội này đương nhiên là rất mong chờ.
Có mấy nhân viên nữ to gan hơn liền hét lên: “Sếp ơi, thể hiện năng lực đi!”
“Cẩm Phồn, em có muốn thử không?”, Tiết Tịnh từ tốn nhìn về phía Tống Cẩm Phồn.
“Không cần đâu”, Tống Cẩm Phồn lắc đầu, cảm xúc trong lòng hơi buồn bã, cô ta rất là thất vọng, nếu như trước đây còn ôm chút hy vọng với Tiết Tịnh thì bây giờ…
Tiết Tịnh đã không thèm che giấu nữa rồi.
Rõ là đang làm bộ làm tịch, đang khoe mẽ, chỉ vì muốn đánh thắng được Tô Minh.
Điều này khác hoàn toàn so với Tiết Tịnh mà cô ta từng quen, từng tưởng tượng.
Hoá ra, những ngày trước đây Tiết Tịnh đều là đang làm bộ làm tịch!
“Vậy để anh thử xem”, Tiết Tịnh không nhìn ra được cảm xúc của Tống Cẩm Phồn đang giao động, hắn ta đeo găng tay đấm bốc dành cho nam lên, sau đó dưới sự chú ý của tất cả mọi người.
“Rầm!”
Tung ra một cú đấm.
Nện một đấm thật mạnh lên bao cát.
Bao cát kia rung lên bần bật sau đó đập mạnh vào cái máy đo lực đấm ở phía sau bằng tốc độc cực nhanh.
Sau đó mọi người nhìn thấy con số hiển thị trên màn hình đang nhảy điên cuồng.
1, 30, 100, 180, …
Tốc độ nhảy số thật kinh khủng.
Rất nhanh, con số đã đạt đến 1200 kg.
Cuối cùng, dừng lại ở 1237 kg.
Một con số khiến cho người nhìn muốn lòi hai con mắt.
“Ông trời ơi!”, Ngô Viên Viên đã nhảy lên choi choi: “Tiết Tịnh, anh… anh không phải là người đúng không!”
Xung quanh, đám nhân viên và học viên của võ quán đều giật mình kinh hãi.
Đây không phải là loại máy đo lực đấm thông thường ở khu trò chơi điện tử thường xuất hiện 600 kg, 700 kg nhưng đều là giả đâu.
Mà là máy đo lực đấm của võ quán cực kỳ chuẩn xác.
Trong số bọn họ, không ít người có sức mạnh cũng đã từng đo thử nhưng chỉ được khoảng tầm 300 kg là đã mạnh lắm rồi.
Mà Tiết Tịnh lại…
Khoa trương quá rồi.
“Cẩm Phồn, em mau nhìn đi! 1237 kg, lực đấm này có thể đấm chết một con trâu đúng không?”, Vu Lâm bật thốt lên kinh ngạc, sắc mặt kích động đến mức đỏ cả lên.
Tống Cẩm Phồn chỉ mỉm cười mà chẳng có chút kích động nào.
Biểu hiện của Tiết Tịnh bây giờ càng khiến người ta ngạc nhiên thì càng làm cô ta thấy ghét, bởi vì, đây là do Tiết Tịnh cố ý sắp xếp và khoe khoang.
Hơn mười phút sau, xe của Trần Chỉ Tình và Tiết Tịnh gần như đến cùng lúc và dừng ở trước cửa Thanh Vận Các.
Vị trí địa lý của Thanh Vận Các cũng khá lý tưởng, không phải quá xa khu đô thị nhưng rất yên tĩnh. Nó tọa lạc ở bên cạnh hồ Nội Lục ở trung tâm thành phố Nguyên Hải, nhiều cây xanh và không khí rất trong lành.
Mặt tiền của Thanh Vận Các không lớn, nhưng chỉ với ba chữ ‘Thanh Vận Các’ cũng đủ thấy đẳng cấp thời thượng của nó, chắc là tìm chuyên gia thư pháp đến viết chăng, bởi nét chữ rất bay bổng và có hồn.
Lúc đi vào bên trong…
“Xin hỏi các vị có đặt trước không?”, một cô gái trẻ cung kính hỏi, rất lịch sự nhưng không khúm núm.
“Không ạ!”, Ngô Viên Viên nói.
“Nếu không có thì trưa nay đã hết chỗ rồi”.
“Tôi là Tiết Tịnh!”, Tiết Tịnh đột nhiên lên tiếng, sau đó đưa danh thiếp ra.
Cô gái trẻ nhìn danh thiếp một lượt, sau đó với dáng vẻ cung kính, thậm chí có chút nhiệt tình: “Hóa ra là cậu chủ Tiết và bạn của cậu. Xin mời, phòng Nam Âm vẫn còn trống”.
“Tiết Tịnh! Anh giỏi thật ý!”, Ngô Viên Viên không kìm được mà khen ngợi một câu.
“Cũng may có Tiết Tịnh, nếu không thì hôm nay không ăn nổi ở đây rồi”, Vu Lâm cũng khen ngợi, sau đó cố ý nhìn về phía Tô Minh với vẻ bỡn cợt, thầm nghĩ cái tên này hôm nay sẽ chịu nhục nhã rồi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
“Đều là cố ý!”, Trần Chỉ Tình suýt nữa thì nói toạc ra. Cô ta không phải kẻ ngốc, lúc trước khi còn ở trên xe Tô Minh đã nói hết với cô ta rồi. Cô ta biết Vu Lâm nghe theo sự sắp xếp của Tiết Tịnh, vậy thì trước đó Vu Lâm đưa ra yêu cầu đến Thanh Vận Các chắc cũng là Tiết Tịnh căn dặn chăng?
“Từ đầu đến giờ đều là giả bộ nhưng lại không phải bản thân chủ động mà tất cả đều sắp xếp trước rồi, thủ đoạn cao thật”, Tô Minh than thở nhưng cũng thấy khâm phục.
“Này! Sao anh không sốt sắng gì vậy?”, Trần Chỉ Tình thấy sốt sắng, vội hỏi. Hôm nay cô ta đưa Tô Minh đến để thị uy với đám người này nhưng từ đầu đến giờ Tiết Tịnh đều giả bộ, nếu so sánh thì dường như đang tài giỏi hơn Tô Minh. Đúng là tức chết đi mất. Cộng với việc Tô Minh quá điềm tĩnh, quá khiêm tốn nên cô ta thật sự thấy nôn nóng.
“Yên tâm đi!”, Tô Minh kéo tay nhỏ của Trần Chỉ Tình rồi an ủi cô.
Rất nhanh…
Đám người đi vào bên trong phòng Nam Âm, không gian trong đây vô cùng cổ điển.
Một phòng vip mà có cả nước chảy, có núi giả, có người đẹp ngồi đánh đàn tranh, vv…
Không gian vô cùng tao nhã mà cũng ẩn chứa vẻ xa xỉ tráng lệ.
Menu vô cùng đơn giản, tổng cộng có hơn mười món nhưng mỗi món đều vô cùng đắt.
“Tô Minh! Tôi tùy ý chọn đấy nhé, đến lúc tốn nhiều tiền quá thì đừng trách tôi”, Vu Lâm nói.
“Cô chọn đi!”, Tô Minh nói với vẻ bất cần.
Vu Lâm và Ngô Viên Viên đang chọn món còn Tiết Tịnh, Tống Cẩm Phồn, Tô Minh và Trần Chỉ Tình nói chuyện với nhau.
“Tô Minh! Hiện giờ anh đang làm việc gì?”, Tiết Tịnh hỏi, thoạt nghe thì như nói chuyện phiếm chứ không có gì xung đột, thậm chí hắn ta còn chủ động rót trà cho Tô Minh.
“Tôi đang thất nghiệp”, Tô Minh nhấp một ngụm trà, nói.
Lúc này, đến cả Tống Cẩm Phồn cũng không thể hiểu nổi. Cô ta biết thân phận của Trần Chỉ Tình, dựa vào nhan sắc và thân phận đó thì người đàn ông mà Trần Chỉ Tình lựa chọn chắc chắn phải tài giỏi lắm chứ.
Nhưng đến bây giờ, Tô Minh hoàn toàn không biểu hiện ra. Ngoài cái ngoại hình sáng sủa thì các phương diện khác….
Cô ta thấy khó hiểu quá…
“Không sao mà! Chúng ta còn trẻ, biết đâu ngày nào đó lại tay trắng làm nên cơ đồ và tạo dựng được sự nghiệp của riêng mình”, Tiết Tịnh an ủi một câu mà không có vẻ gì kiêu ngạo cả.
“Tô Minh! Anh chịu khó giao lưu nói chuyện với Tiết Tịnh nhiều vào, anh ấy giỏi lắm đấy. Chỉ mất mấy năm mà đã gây dựng được công ty, mà công ty này có giá trị thị trường là 3 tỷ đấy”, Vu Lâm gọi xong món thì vội tiếp lời, dường như Tiết Tịnh là người đàn ông của cô ta vậy, nói với vẻ đầy tự hào.
“Công ty cũng đâu phải của một mình tôi, tôi chỉ là cổ đông trong đó, chiếm 60% cổ phần thôi”, Tiết Tịnh khiêm tốn nói.
“Vậy cũng là giỏi lắm rồi, 60% cổ phần cơ mà, vậy là chiếm tuyệt đối rồi còn gì nữa. Nếu vậy thì giá trị cũng lên đến 2 tỷ đó”, Ngô Viên Viên lè lưỡi, nói: “Tiết Tịnh! Đợi em tốt nghiệp mà không tìm được việc thì em đến công ty của anh làm việc nhé, lúc đó anh phải trả lương cho em là mấy chục ngàn tệ đấy”.
“Ha ha…”, đám người Tiết Tịnh và Tống Cẩm Phồn đều bật cười, Ngô Viên Viên đúng là cô bé vô tư.
Chủ đề sau đó hầu như đều xoay quanh Tiết Tịnh.
Cũng khó trách, mặc dù Tiết Tịnh rất lịch lãm và khiêm tốn nhưng có Vu Lâm ở bên cạnh khơi ra các chủ đề, Tiết Tịnh nhiều lần ‘bị ép’ phải giả bộ để thể hiện ra kiến thức sâu rộng.
Tống Cẩm Phồn càng lúc càng thấy tự hào, thỉnh thoảng còn quay sang nhìn Trần Chỉ Tình với ánh mắt đắc ý.
Lúc đó Trần Chỉ Tình cũng nhìn đáp lại, còn Tô Minh thỉnh thoảng nói một hai câu, chỉ thế mà thôi.
Rất nhanh món ăn đã được đưa lên, có cả rượu mà lại là rượu vang. Hơn nữa còn là loại Romanee Conti thượng hạng nữa.
“Viên Viên uống nhiều chút! Rượu này ngon lắm, một chai hơn bốn trăm ngàn tệ đó”, Vu Lâm cười nói.
“Á?”, Ngô Viên Viên giật mình, hỏi lại: “Đắt thế á? Lãng phí quá”.
“Tô Minh nói là anh ta có tiền mà”, Vu Lâm nói với vẻ bất cần.
Lúc này Tống Cẩm Phồn có chút khó xử. Tô Minh có tiền hay không là chuyện của anh ấy, nhưng Vu Lâm cố ý làm như vậy thì đúng là…
Tất nhiên, Tống Cẩm Phồn chỉ thấy khó xử chút thôi chứ không lo lắng gì khác. Dù sao thì Trần Chỉ Tình cũng có tiền, có rất nhiều tiền là đằng khác. Đừng nói là bốn trăm ngàn tệ, ngay cả rượu bốn mươi triệu tệ thì Trần Chỉ Tình cũng trả được.
“What! Đây là món gì vậy, tôi không biết nó là gì”, cùng với tiếng hô kinh hãi của Ngô Viên Viên thì mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về những món ăn.
Có thể thấy món ăn này được làm vô cùng tinh tế, hương vị cũng rất thơm.
Hơn nữa cũng đủ mùi vị, nhìn rất bắt mắt, cảm giác rất muốn ăn. Lúc này Ngô Viên Viên nhìn mà suýt nữa cắn đứt lưỡi mình.
Nhưng Ngô Viên Viên lại không biết nguyên liệu của những món ăn này.
“Tôi cũng không biết”, Vu Lâm lên tiếng hỏi: “Mọi người có biết không?”
Ngay cả Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn cũng chưa từng ăn.
“Tiết Tịnh, anh thì sao? Chắc chắn là anh biết đúng không?”, Vu Lâm nhìn Tiết Tịnh với ánh mắt mong đợi.
Tiết Tịnh chỉ cười, dường như với vẻ chắc chắn.
Nhìn thấy vậy, Trần Chỉ Tình suýt nữa tức phụt máu. Cố ý đây mà…
Lại là sắp xếp sẵn?
Chắc chắn Tiết Tịnh đã từng tìm hiểu về món này rồi. Vu Lâm cố ý chọn món này rồi hai người cùng giả bộ phối hợp với nhau.
Quả nhiên một giây sau, Tiết Tịnh bắt đầu giới thiệu về món này, giọng nói nhẹ nhàng đầy sức hút.
Tiết Tịnh thể hiện kiến thức của mình đúng là rất có sức hút. Nhìn thấy vậy Tống Cẩm Phồn càng thấy tự hào hơn. Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tiết Tịnh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Ngay cả Ngô Viên Viên cũng thấy bị thu hút, không kìm nổi mà khen Tiết Tịnh có kiến thức uyên bác, cái gì cũng biết.
“Vu Lâm! Bình thường chị có thích nghe tấu hài không?”, đợi khi Tiết Tịnh thể hiện xong thì cuối cùng Trần Chỉ Tình không kìm được, cười hỏi Vu Lâm.
“Không phải quá thích”, Vu Lâm lắc đầu nói.
“Nhưng sao em lại thấy chị có tài năng thiên bẩm ở mảng này nhỉ?”, Trần Chỉ Tình cười lạnh một tiếng, với ý là cô ta đã nhìn ra Vu Lâm phối hợp với Tiết Tịnh giả bộ diễn kịch.
Sắc mặt Vu Lâm đỏ ửng, có chút lúng túng, không ngờ lại bị nhìn ra?
Nhưng sau đó cô ta lại khôi phục lại sắc mặt, với vẻ bất cần.
Phối hợp với Tiết Tịnh thì đã làm sao?
“Tô Minh nhà cô có cái gì không? Kể cả tôi muốn phối hợp với anh ta để cùng diễn kịch thì anh ta cũng không làm được”, Vu Lâm thầm nghĩ.
Chương 42: Thẻ cầu vồng kim cương đen trong truyền thuyết
Một tiếng sau, mọi người dùng bữa xong.
Đến lúc thanh toán rồi… Kịch hay đến rồi.
Vu Lâm có chút kích động, cô ta không kìm nổi mà nhìn về phía Tô Minh: “Tô Minh! Bữa cơm này tổng cộng 470 ngàn tệ, hôm nay anh tốn lắm đấy”.
“Chuyện nhỏ thôi!”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Trần Chỉ Tình đã nói: “Tính tiền đi!”
Rất nhanh, một nữ nhân viên xinh đẹp bước tới rồi cầm theo máy poss và hóa đơn đến.
“Thưa cậu chủ Tiết! Tổng cộng là 476800 tệ”, nhân viên đó đưa trực tiếp hóa đơn cho Tiết Tịnh mà không nhìn người khác.
“Này cô! Cô nhầm rồi, là anh ta mời chúng tôi, phải là anh ta trả tiền mới đúng”, Vu Lâm chỉ tay về phía Tô Minh.
“Đúng thế!”, Ngô Viên Viên cũng gật đầu. Mặc dù bữa cơm này rất đắt, cô ta cũng cảm thấy có lỗi với Tô Minh nhưng trước đó đã nói là Tô Minh mời. Lúc này lại thành Tiết Tịnh mời thì đúng là không hay lắm.
Đồng thời lúc này, rõ ràng khóe miệng Tiết Tịnh đang cười với vẻ bỡn cợt.
Chỉ thấy nữ nhân viên nhìn Tô Minh một cái sau đó giải thích: “Xin lỗi! Thanh Vận Các của chúng tôi theo cơ chế hội viên, muốn thanh toán thì nhất định phải là hội viên thanh toán, trừ khi…”.
Nói cách khác, những người khác không có tư cách.
“Ở đây chỉ có cậu chủ Tiết là hội viên của Thanh Vận Các chúng tôi thôi”, nữ nhân viên nói.
Sắc mặt Tống Cẩm Phồn lập tức tái nhợt đi. Cô ta thật sự không ngờ đến.
Như này chẳng phải là sỉ nhục Tô Minh sao?
Đây có khác nào nói cho Tô Minh biết, anh còn không có tư cách mời người khác ăn cơm nữa.
Cô ta nhìn về phía Trần Chỉ Tình, trong đôi mắt đẹp là vẻ áy náy và sốt sắng. Cô ta rất muốn giải thích là cô ta thật sự không biết chuyện này.
Mặc dù cô ta là viên minh châu của Nguyên Hải, nhưng cũng vì nhà họ Tống quá có địa vị và một tiểu công chúa như cô ta rất khi ăn cơm bên ngoài. Hầu như đều là các đầu bếp cấp quốc gia chuẩn bị món ngon ở nhà nên cô ta thật sự không biết.
Nếu như biết Thanh Vận Các theo kiểu hội viên thì cô ta đã không đến đây.
Còn lúc này sắc mặt Trần Chỉ Tình lạnh lùng hẳn đi, cô ta rất muốn hất tung cái bàn đi.
Có thể thấy đám người này đã tốn biết bao công sức và chuẩn bị rất công phu để sỉ nhục người đàn ông của cô ta?
“Á? Nói như vậy thì kể cả người có tiền nhưng cũng không chắc có thể ăn cơm ở Thanh Vận Các? Thậm chí muốn thanh toán cũng không được à?”, Vu Lâm có thể nhìn ra vẻ khó xử của Trần Chỉ Tình nên trong lòng cô ta thấy sung sướng.
Sau đó cô ta lại thêm dầu vào lửa, cười nói với Tô Minh: “Tô Minh! Anh may thật đấy! Bữa cơm này anh muốn mời cũng không mời được, bởi vì Tiết Tịnh đã thanh toán giúp anh rồi”.
“Vu Lâm! Chị bớt nói vài câu thì không ai bảo chị câm đâu”, Tống Cẩm Phồn quát một tiếng, đôi mắt đẹp trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
Nếu vì chuyện hôm nay mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô ta và Trần Chỉ Tình thì cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Vu Lâm.
Cô ta và Trần Chỉ Tình đâu chỉ là bạn cùng ký túc xá, mà mười ba năm trước đã quen nhau rồi, là chị em thân thiết chơi với nhau từ nhỏ.
“Không sao đâu! Tôi mời cũng được mà, lần sau Tô Minh lại mời chúng ta”, Tiết Tịnh lấy ra một tấm thẻ hội viên sáng lấp lánh.
Nữ nhân viên xinh đẹp cầm lấy thẻ hội viên rồi đang định quẹt thẻ.
“Cô ơi, xin đợi chút!”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng. Anh đặt ly rượu vang trong tay xuống rồi nhìn nữ nhân viên đó, nói: “Ban nãy cô nói, chỉ có thẻ hội viên mới có thể thanh toán ở Thanh Vận Các các cô, trừ khi… Trừ khi gì vậy?”
“Trừ khi có thẻ cầu vồng kim cương màu đen!”, nữ nhân viên nói.
“Chính là chiếc thẻ còn thần bí hơn nhiều thẻ đen và thẻ best card?”, Tống Cẩm Phồn nghe thấy tên thẻ mà cạn lời.
Một nhà hàng nhỏ bé thôi mà, ngoài hội viên thì chỉ có thể dùng thẻ cầu vồng kim cương đen ư? Đúng là điên mà?
“Thẻ cầu vồng kim cương đen? Chính là trong thẻ phải có dòng tiền không được dưới 300 tỷ trong mười năm và số tiền trong thẻ hiện tại không được dưới 10 tỷ mới có tư cách mở thẻ, hơn nữa tỷ lệ mở thẻ thành công là dưới 1/10000?”, Trần Chỉ Tình cũng cạn lời.
Chính vì với yêu cầu khắt khe như vậy nên trên thế giới không có mấy người có nó.
“Yêu cầu như trong cổ tích như vậy thì sao con người có được?”, Ngô Viên Viên nói.
Nữ nhân viên cười khổ nói: “Vì vậy, nhà hàng của chúng tôi từ khi khai trương đến giờ cũng mười năm rồi mà chưa từng có ai dùng thẻ cầu vồng kim cương đen để thanh toán cả”.
“Được rồi, quẹt thẻ đi!”, Tiết Tịnh nhắc nhở.
Hắn ta cũng từng nghe nói đến tấm thẻ đó nhưng nó cách hắn ta hoặc bất cứ ai cũng quá xa, chỉ là trong truyền thuyết thôi.
“Vâng!”, nữ nhân viên đang định quẹt thẻ thì đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên lấy ra một chiếc thẻ, nói: “Cô ơi! Cô nhìn xem, đây có phải là thẻ cầu vồng đó không?”
Lời nói vừa dứt thì phòng Nam Âm lập tức yên tĩnh lạ thường.
Bản thân Tô Minh cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì lúc xuống núi, ông già đã đưa cho anh một chiếc thẻ ngân hàng, nói rằng trong đó có 10 tỷ tiền mặt bảo anh cứ dùng tùy ý. Ông già còn nói thẻ này có thể rút trên 100 tỷ, đi đâu cũng dễ dùng.
Mặc dù lúc đó cảm thấy thẻ này rất đặc biệt, chất liệu cũng bằng vàng ròng, thậm chí còn có ký hiệu hoa văn kim cương màu đen.
Ký hiệu hoa văn trên đó nhìn từ nhiều góc khác nhau sẽ có nhiều ánh sáng màu đỏ cam xanh khác nhau. Nói chung là vô cùng đặc biệt.
Nhưng trước đó Tô Minh không hề để ý, dù sao thì có đặc biệt đến đâu cũng chỉ là một chiếc thẻ ngân hàng mà thôi.
Mà ban nãy nữ nhân viên nhắc đến thẻ này Tô Minh liền cảm thấy, dường như chiếc thẻ đó chính là thẻ mình đang có.
Chương 43: Chúng ta vẫn còn gặp lại
“Ha ha… Tô Minh! Anh đừng làm trò cười nữa được không?”, sau một hồi yên tĩnh, Vu Lâm là người đầu tiên bật cười và nhìn Tô Minh như nhìn một kẻ ngốc.
Cô ta cảm thấy hôm nay Tô Minh bị sỉ nhục đến nỗi đầu óc có vấn đề nên xuất hiện chứng hoang tưởng.
Ngay cả Tiết Tịnh và Tống Cẩm Phồn cũng không có được tấm thẻ cầu vồng kim cương đó thì Tô Minh nói như vậy đúng là nực cười.
“Thẻ ngân hàng đặc biệt thật”, nhưng khi Vu Lâm vừa chế giễu xong thì Tống Cẩm Phồn đột nhiên kinh ngạc hô lên.
Hóa ra cô ta đã để ý đến chiếc thẻ trong tay Tô Minh. Cô ta đã nhìn thấy hoa văn đầy màu sắc sáng lấp lánh và thần bí trên đó.
“Thưa… Thưa anh, hình như tấm thẻ này của anh là thật. Nhưng… Nhưng tôi không dám chắc chắn… Tôi phải đi thông báo với chủ nhân của nhà hàng đã, xin anh đợi một lát”.
Một giây sau, cô nhân viên run rẩy, sắc mặt đỏ ửng, nói không nên lời.
Cô ta cung kính khom người với Tô Minh, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Xem ra cô ta với dáng vẻ vừa phấn khích vừa kích động, toàn thân như đang lâng lâng.
“Thật sao?”, Ngô Viên Viên kích động đứng bật dậy, nói: “Anh rể, anh…”.
Ngô Viên Viên khá kích động. Bởi vì ngày hôm nay từ đầu đến giờ toàn là Tiết Tịnh thể hiện mình, ở khía cạnh nào cũng lấn lướt Tô Minh. Từ sâu thẳm trong tim cô ta còn cảm thấy có chút băn khoăn, cảm thấy hôm nay Tô Minh nhất định sẽ rất ngượng ngùng lúng túng. Nhưng không ngờ…
Anh rể không nói thì thôi, đã nói thì khiến mọi người đều kinh ngạc.
Đâu chỉ có kinh ngạc thôi?
Rõ ràng như muốn xuyên thủng bầu trời rồi.
Chỉ với một tấm thẻ này đã đủ chứng tỏ giá trị của Tô Minh khủng khiếp đến mức nào? Ít nhất thì cũng gấp mười thậm chí gấp trăm lần Tiết Tịnh chăng?
Nghĩ đi nghĩ lại, từ đầu đến giờ Tô Minh rất khiêm tốn, khiêm tốn đến nỗi khiến người ta phớt lờ anh… Nghĩ đến đây, cô ta thật sự thấy phục anh sát đất.
“Kích động cái nỗi gì chứ? Còn chưa chắc chắn có phải là thẻ cầu vồng kim cương đen không mà”, Vu Lâm nhéo Ngô Viên Viên một cái rồi lẩm bẩm một câu nhưng trong lòng lại đang bất an.
Khuôn mặt đẹp hoàn hảo của Trần Chỉ Tình cũng đỏ ửng lên. Cô ta cũng thấy quá phấn khích.
Cú lội ngược dòng này ngoạn mục quá đi!
Thật hả hê!
Mặc cho Tiết Tịnh giả bộ cả ngày, kết quả thì sao? Chẳng phải là bị chồng của cô ta hạ gục trong một chiêu sao?
“Tô Minh! Anh đúng là giấu tài giỏi thật”, Tiết Tịnh cười nói, thoạt nhìn như không có thay đổi gì về cảm xúc.
Nhưng trên thực tế thì Tô Minh đã để ý được, ngón tay út của Tiết Tịnh đang run rẩy, chứng tỏ hắn ta đang rất tức giận.
“Cẩm Phồn! Hôm nay vui quá đi, nào, chúng ta uống một chén đi”, Trần Chỉ Tình ngẩng đầu lên nhìn Tống Cẩm Phồn với vẻ đắc ý, sau đó nâng chén lên cười ha hả.
“Xời!”, Tống Cẩm Phồn liếc nhìn Trần Chỉ Tình một cái, cô ta định đáp lại nhưng không biết nên nói kiểu gì.
Một chiếc thẻ lật ngược tình thế trong giây lát, đối phương muốn đáp lại cũng khó.
Nhà họ Tống của cô ta cũng được coi là gia tộc đẳng cấp ở thành phố Nguyên Hải nhưng cô ta biết, nhà họ Tống không thể có được tấm thẻ này, vậy mà Tô Minh lại lấy ra được.
Rốt cuộc Tô Minh có thân phận gì? Cô ta không kìm nổi mà nhìn Tô Minh một cái.
Đúng lúc này…
“Cộc, cộc, cộc…”, tiếng giày cao gót lộc cộc trên sàn nhà, hơn nữa tiếng bước chân có vẻ gấp gáp.
Rất nhanh, có người đẩy cửa lớn của phòng Nam Âm ra.
Lọt vào tầm mắt của mọi người là một cô gái rất đẹp với nét quyến rũ phong trần, váy ngắn bó sát người, áo sơ mi ngắn, tóc búi cao, mắt to còn long lanh như giọt nước, răng trắng môi đỏ, đúng là đẹp hút hồn.
Hơn nữa thân hình của cô ta cũng vô cùng nóng bỏng, trông như quả đào chín mọng nước.
Từng cử chỉ hành động của cô gái cộng thêm nét quyến rũ tuyệt sắc khiến người khác không thể rời mắt. Vẻ đẹp phơi phới bày ra trước mặt mọi người khiến người ta chỉ muốn ‘phạm tội’.
“Đẹp thật đấy!”, Ngô Viên Viên kinh ngạc hô lên. Cô ta ôm miệng thán phục. Những nữ sinh như cô ta ngưỡng mộ nhất là vẻ đẹp hồng nhan họa thủy, vẻ đẹp mà những cô gái trẻ cũng không bắt chước được.
“Cô Tiêu!”, Tống Cẩm Phồn đứng lên, kinh ngạc nói: “Không ngờ người đứng sau Thanh Vận Các là cô à?”
Tống Cẩm Phồn có chút kinh ngạc, thật không thể tin nổi.
Mặc dù Tống Cẩm Phồn là viên minh châu giá trị nhất nhì thành phố Nguyên Hải, hơn nữa còn là cô chủ của nhà họ Tống nhưng không ngờ lại cung kính với một cô gái có nét phong trần như cô Tiêu.
Thấy Tống Cẩm Phồn như vậy nên Ngô Viên Viên, Vu Lâm và cả Trần Chỉ Tình đều kinh ngạc. Họ đều không biết cô Tiêu này có thân phận như nào?
“Cô Tiêu!”, Tiết Tịnh cũng đứng lên chào hỏi, trong ánh mắt đều là vẻ chấn động.
Chẳng phải cô Tiêu chính là cô gái đã bỏ ra 1,4 tỷ ở buổi đấu giá để mua lại miếng ngọc phỉ thúy sao?
Hơn nữa, hắn ta nhớ rõ lúc đó không chỉ có những gia chủ của những gia tộc hào môn, có cả những người thừa kế và cả những nhân vật lớn trong Đế Thành và Ma Thành đến buổi đấu giá đó. Nhưng gần như ai nấy đều vô cùng cung kính với cô ta.
Thân phận của cô Tiêu vô cùng thần bí nhưng chắc chắn là không đơn giản.
Thật không ngờ, cô ta lại là chủ nhân đứng sau Thanh Vận Các?
“Thưa anh! Anh là chủ nhân của chiếc thẻ cầu vồng này sao?”, cô Tiêu chỉ khẽ gật đầu với Tống Cẩm Phồn và Tiết Tịnh, sau đó không để ý nữa mà nhìn về phía Tô Minh.
Bao nhiêu người như này nhưng cô Tiêu nhìn một cái đã có thể đoán ra mình là chủ nhân của tấm thẻ này. Thú vị đấy! Thấy vậy Tô Minh nhìn cô ta một lúc lâu.
Khí chất đặc biệt.
Nhưng không phải là tu giả võ đạo.
Thấy Tô Minh không phủ nhận, cô Tiêu đột nhiên nghiêm mặt, nói: “Tôi là Tiêu Thanh Linh”.
“Tôi là Tô Minh”.
“Thưa anh Tô! Thẻ của anh đây ạ!”, không ngờ Tiêu Thanh Linh đi đến trước mặt Tô Minh, khẽ khom người rồi cung kính đưa lại thẻ cầu vồng cho Tô Minh bằng hai tay, nói: “Bữa cơm hôm nay là miễn phí ạ! Anh có thể đến nhà hàng của chúng tôi đã là vinh dự quá lớn của Thanh Vận Các và của Thanh Linh tôi ạ”.
Tất cả mọi người xung quanh và cả Vu Lâm đều tái nhợt mặt đi, ngay cả Tống Cẩm Phồn cũng chấn động và không ngừng run rẩy.
Một chiếc thẻ cầu vồng kim cương đen mà có tầm ảnh hưởng vậy sao? Ngay cả cô Tiêu với vẻ thần bí và cao quý cũng phải cung kính và khiếp sợ Tô Minh như vậy, đúng là…
Tiết Tịnh không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm, đặc biệt là khi hắn ta nhìn thấy Tống Cẩm Phồn nhìn Tô Minh với ánh mắt hiếu kỳ thì hắn ta như muốn giết người.
“Hừm! Quả nhiên là không đơn giản! Nhưng cũng chỉ có chút tiền thôi, thứ thật sự có thể điều khiển thế giới này là tu giả võ đạo. Bổn công tử là tu giả võ đạo ở cảnh giới nửa bước tông sư, muốn giết chết mày thì dễ như giết con gà thôi”, Tiết Tịnh thầm nghĩ trong lòng, sát ý đã vô cùng nặng.
Hắn ta không thể nhìn ra cảnh giới của Tô Minh. Nếu như có thể nhìn ra thì chắc hắn ta sẽ không nghĩ như vậy.
Công pháp võ đạo mà Tô Minh tu luyện vô cùng đặc biệt. Vì vậy, những tu giả võ đạo bình thường sẽ không thể nhìn ra cảnh giới của anh, thậm chí, ngay cả Tô Minh là tu giả võ đạo cũng khó nhìn ra.
“Vậy thì cảm ơn cô”, Tô Minh cười nói với Tiêu Thanh Linh.
“Anh Tô! Để tôi tiễn anh…”, sau đó Tiêu Thanh Linh giơ tay lên làm tư thế tiễn khách.
Và rồi Tiêu Thanh Linh đích thân tiễn đám người Tô Minh đi ra Thanh Vận Các.
“Thẻ cầu vồng kim cương đen số hiệu 0, Tô Minh? Rốt cuộc anh là ai? Tôi nghĩ, chắc chắn chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại”, Tiêu Thanh Linh nhìn bóng lưng của Tô Minh rời đi mà thầm nghĩ.
“Anh rể! Anh cừ quá! Sau này nhớ bảo vệ em nha”, rời khỏi Thanh Vận Các mà Ngô Viên Viên vẫn rất phấn khích.
“Tất nhiên rồi!”, Tô Minh rất có thiện cảm với cô bé đáng yêu như Ngô Viên Viên.
“Thời gian vẫn còn sớm mà!”, Tiết Tịnh nói. Ý tứ của hắn ta rất đơn giản, hắn ta không muốn kết thúc như thế này.
Tại sao lại chưa muốn kết thúc? Bởi bây giờ mà kết thúc thì hắn ta không cam tâm.
Một tấm thẻ mà đã lấn lướt được mình…
Chương 44: Cẩm Phồn nhìn thấu
Hắn phải cứu vãn tình hình, nếu không làm sao mà khiến cho Trần Chỉ Tình nhìn hắn bằng con mắt khác được? Làm sao để Trần Chỉ Tình bỏ rơi Tô Minh được? Còn làm sao để khiến cho Tống Cẩm Phồn một lòng một dạ được?
“Đúng vậy! Cũng không còn sớm nữa!”, Vu Lâm vội vàng phụ hoạ.
“Chỉ Tình, chị thấy sao?”, Tống Cẩm Phồn nhìn về phía Trần Chỉ Tình.
“Chị sao cũng được”, Trần Chỉ Tình lúc này đang dùng nick phụ để đăng tải video trong ứng dụng Postbar của đại học Nguyên Hải, cô ta đang đăng những video liên quan đến việc trước đó Tô Minh sử dụng chiếc thẻ VIP đen cầu vồng để thanh toán trong Thanh Vận Các.
Hừ hừ hừ.
Trần Chỉ Tình cô là người nhỏ mọn chấp nhặt như vậy đấy.
Dám khinh thường người đàn ông của Trần Chỉ Tình cô, phải vả mặt!!!
“Hay là chúng ta đi hát karaoke đi?”, Ngô Viên Viên mở lời, cô ta rất thích hát hò.
“Không muốn, hát hò thì lúc nào mà chẳng được chứ!”, Vu Lâm bác bỏ thẳng thừng, nguyên nhân rất đơn giản, cô ta có nhiệm vụ! Đóng vai trò là một nhân vật phụ hoạ cho Tiết Tịnh cô ta buộc phải làm tốt công việc của mình, không còn cách nào, cô ta đưa ra ý kiến: “Hay là chúng ta đi võ quán của Tiết Tịnh xem đi? Tiết Tịnh, không phải anh mới mở một võ quán à? Tôi còn đang rất tò mò đây”.
“Đúng đúng đúng, võ quán, võ quán được đó, em còn chưa từng được đi tới võ quán cơ”, Ngô Viên Viên hưng phấn nói, cô ta thực sự rất muốn đi xem sao.
Trên thực tế, đến Tống Cẩm Phồn cũng hơi muốn đi xem.
“Ha ha, đang muốn lót đường à? Đi võ quán? Ông xã, đây là muốn so tài với anh một trận đó, anh ta cảm thấy trên phương diện tiền bạc đã bị chiếc thẻ VIP đen kia đàn áp, cho nên mới muốn lấy lại sĩ diện bằng võ lực”, Trần Chỉ Tình hiểu rất rõ, nhỏ giọng nói với Tô Minh.
“Chỉ em thông minh”, Tô Minh cưng chiều chỉ nhẹ vào trán của Trần Chỉ Tình.
Sau đó, Tô Minh nói: “Được đó! Vậy chúng ta đi đến võ quán của anh Tiết đi!”.
“Không biết sống chết”, thấy Tô Minh đồng ý, sắc mặt Tiết Tịnh lộ ra chút nghiền ngẫm.
Đến võ quán, Tô Minh anh dù không muốn lên đài thì cũng không được đâu.
Để xem anh mất hết sĩ diện thế nào, nói không chừng còn có thể khiến anh tàn phế.
Sau đó, Trần Chỉ Tình lái chiếc Bentley GT đưa theo Tô Minh, mà Tiết Tịnh thì lái chiếc Phantom Family chở theo ba người phụ nữ là Tống Cẩm Phồn, Vu Lâm, Ngô Viên Viên, hai chiếc xe đi thẳng đến võ quán của Tiết Tịnh.
Trên đường.
“Tiền đủ dùng là được, một tỷ hay mười tỷ, một trăm tỷ thì có khác biệt gì đâu?”, Vu Lâm cất lời, đây là đang nói cho Tống Cẩm Phồn nghe, cũng là đang an ủi Tiết Tịnh.
“Để nói ý à! Tiền sau khi đạt đến một con số nhất định nào đó, thì những phương diện khác lại càng trở nên quan trọng hơn, giả như nói Tiết Tịnh, anh thích thể dục thể thao, học võ, điều này rất là tốt! Ít nhất, đến lúc quan trọng còn có thể bảo vệ được chúng ta!”, Vu Lâm lại nói.
Lời nói kỳ quặc, vậy ý tức là đang nói Tô Minh không bảo vệ được cho Trần Chỉ Tình.
“Chị cả, hôm nay chị hơi lạ nha, toàn chĩa mũi dùi vào anh rể hai vậy”, Ngô Viên Viên mặc dù hơi ngốc nghếch, nhưng cũng không phải ngu, cô ta không kiềm được nói: “Anh rể hai rất tốt mà! Chị đừng như vậy chứ!”
“Làm gì có? Chị có chĩa mũi dùi vào anh ta đâu?”, Vu Lâm có chút xấu hổ phản bác lại một câu.
Mà Tống Cẩm Phồn thì lại yên lặng, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía Vu Lâm lại thỉnh thoảng nhìn về phía Tiết Tịnh.
Tống Cẩm Phồn rất thông minh, thân là con gái dòng chính của nhà họ Tống, gen nhà họ như vậy thì làm sao mà ngốc được?
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều quá mức kỳ lạ, nhất là biểu hiện của Vu Lâm, cho dù thế nào thì cũng không nên làm như vậy, cho dù bình thường cô ta không thích Chỉ Tình, nhưng hôm nay cũng không nên nhiều lần chĩa mũi dùi vào Tô Minh như thế.
Rõ ràng là cố ý.
Còn có, lúc nãy Vu Lâm là người đưa ra ý kiến đi đến võ quán của Tiết Tịnh, Vu Lâm sao lại biết Tiết Tịnh có võ quán? Nói thật, đến cả bản thân Tống Cẩm Phồn cũng mới được nghe Tiết Tịnh nhắc đến có một lần.
Mà bữa trưa ngày hôm nay cũng là do Vu Lâm đưa ra ý kiến đi ăn ở Thanh Vận Các mà vừa hay Tiết Tịnh lại là hội viên của Thanh Vận Các v.v…
Nếu như cẩn thận ngẫm lại, dường như… chỗ nào cũng để lộ ra điểm quái lạ.
Tống Cẩm Phồn không muốn suy nghĩ sâu hơn nữa, bởi vì, nếu nghĩ tiếp thì cô ta sẽ cảm thấy Tiết Tịnh thật đáng sợ.
“Hy vọng không phải như những gì mình nghĩ”, Tống Cẩm Phồn lẩm bẩm trong lòng, vốn dĩ cô ta cảm thấy Tiết Tịnh vô cùng ưu tú, chỗ nào cũng tốt, nhưng giờ phút này trong lòng cô ta lại có chút…
Cùng lúc đó.
Trong chiếc Bentley GT.
“Ông xã, biểu hiện của anh không tệ”, tâm trạng của Trần Chỉ Tình khá tốt, thậm chí cô ta còn vừa lái xe vừa hát.
“Biết biểu hiện của anh tốt vậy có phần thưởng không?”, Tô Minh chớp chớp mắt.
“Cút, cả người bổn tiểu thư đây đều là của anh… anh còn muốn phần thưởng gì nữa?”, Trần Chỉ Tình văng bậy một câu.
“Được rồi”, tròng mắt của Tô Minh đảo mấy vòng, nhìn chằm chằm vào Trần Chỉ Tình không biết đang có ý đồ gì?
Hai mươi phút sau.
Chiếc Bentley GT và Phantom Family gần như đến nơi cùng một lúc.
“Tịnh Huyền Võ đạo quán”.
Đây là tên võ đạo quán của Tiết Tịnh.
Từ bên ngoài nhìn vào thì không nhìn ra cái gì, nhưng diện tích của nó rất rộng, cả một toà nhà riêng biệt này lại là võ đạo quán của Tiết Tịnh.
“Vào đi”, Tiết Tịnh cười nói.
Hắn ta dẫn đường đi trước.
Tống Cẩm Phồn vốn dĩ đi song song với Tiết Tịnh, nhưng lại do dự một chút sau đó lùi lại đi bên cạnh Trần Chỉ Tình.
“Chỉ Tình, nếu như một lát nữa mà Vu Lâm còn muốn khích tướng để cho Tô Minh lên đài thử sức gì đó thì chị phải ngăn anh ấy lại nhé!”, Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng nói.
“Chậc chậc, Cẩm Phồn đúng là Cẩm Phồn, thông minh thật đấy”, Trần Chỉ Tình nói bằng giọng kỳ quặc: “Nhìn ra được chị cả của chúng ta hôm nay diễn rất là sâu?”
Tống Cẩm Phồn hơi xấu hổ, trên thực thế tâm trạng còn có chút không vui, bởi vì cô ta dường như có thể xác định được những diễn xuất này của Vu Lâm chắc chắn là có liên quan đến Tiết Tịnh.
Lần đầu tiên cô ta cảm thấy, tâm kế của Tiết Tịnh rất sâu chứ không hề ga lăng, toả nắng và thẳng thắn như trước giờ cô ta vẫn cảm nhận.
Đương nhiên, những lời này cô ta sẽ không nói, nếu không sẽ bị Trần Chỉ Tình cười nhạo, đã rất nhiều lần cô ta khoe khoang trước mặt Trần Chỉ Tình là Tiết Tịnh tốt đẹp thế nào.
“Không cần có áp lực tinh thần! Thế giới rất rộng lớn, người đàn ông tốt còn rất nhiều! Nếu quả thực không được thì chị sẽ ban cho em một nửa người đàn ông của chị!”, Trần Chỉ Tình trêu chọc.
“Cút!”, Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng mắng một câu, mặt cũng đỏ ửng, sau đó không nhịn được phản bác lại một câu: “Cũng… cũng không chắc là do Tiết Tịnh sắp đặt, có lẽ… có lẽ… có lẽ là do tự chị cả…”.
“Ha ha, tự lừa mình có vui không? Có phải là bản thân em cũng đoán được rồi”, Trần Chỉ Tình bĩu môi: “Bổn cô nương trên thực tế đã cảm thấy Tiết Tịnh đạo đức giả từ lâu rồi, chẳng qua ấy mà, những lời này chị không thể nói, nếu không em còn tưởng là chị ganh tị với em, cố ý chia rẽ hạnh phúc của em nữa đó, bây giờ, con bé ngốc nhà em đã tự nhìn ra được rồi thì tốt hơn”.
Tống Cẩm Phồn không đáp lời.
Thở dài một hơi.
“Đừng thở dài, em đến bây giờ còn chưa từng nắm tay Tiết Tịnh, cho dù có chia tay thì em cũng chẳng có tổn thất gì, có gì mà phải thở dài, ngược lại càng nên vui vẻ, dù gì thì phát hiện sớm, tránh xa cho sớm mà”.
“Lại nói, xem vào trong võ quán rồi anh ta biểu hiện thế nào? Có lẽ, là do chúng ta hiểu lầm thì sao?”, Tống Cẩm Phồn nghiêm giọng nói, trong lòng vẫn ôm chút hy vọng với Tiết Tịnh.
“Chỉ Tình, Cẩm Phồn, mau lên đi! Đang thì thầm cái gì với nhau đó?”, Vu Lâm cất tiếng gọi, Vu Lâm không thích Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình thân thiết với nhau như vậy, cô ta cảm thấy mình và Tống Cẩm Phồn mới là một bọn với nhau, cùng nhau đối phó với Trần Chỉ Tình mới đúng.
“Đến đây”, Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình không nói thêm nữa, hai người chân bước nhanh hơn.
Chương 45: Vậy thì thử xem
Sau khi bước vào trong võ quán, Tiết Tịnh bắt đầu giới thiệu.
Rất chuyên nghiệp.
Hơn nữa, các thiết bị và công cụ tập võ trong võ quán đều rất đầy đủ.
Có các loại máy móc tập thể dục, có cả võ đài.
Còn có cả những binh khí thuộc loại đao kiếm.
Muốn gì có nấy.
“Cậu chủ”.
“Cậu chủ, anh đến rồi”.
“Chào cậu chủ”.
…
Khi nhìn thấy đám người Tiết Tịnh đến, người bên trong võ quán hầu như đều tiến lên chào hỏi Tiết Tịnh.
Tiết Tịnh khẽ mỉm cười.
Vu Lâm thì hơi ưỡn ngực thẳng lưng, trông có vẻ kiêu ngạo: “Tiết Tịnh, một võ quán mà lại có nhiều người như vậy? Anh giỏi thật đấy!”
“Tất cả cộng lại có khoảng tám mươi nhân viên, học viên có hơn ba trăm người”.
“Giỏi quá”, Ngô Viên Viên dựng ngón cái của mình lên.
“Tiết Tịnh, anh thích tập thể dục và võ đạo như vậy, hẳn là bản thân cũng rất giỏi đúng không?”, Vu Lâm lại nói.
Tống Cẩm Phồn và Trần Chỉ Tình đưa mắt nhìn nhau.
Ý đồ rất rõ ràng.
Đến rồi.
Vu Lâm bắt đầu phối hợp với Tiết Tịnh rồi!!
Đến Tô Minh cũng cười.
“Tạm được thôi”, Tiết Tịnh cười nhẹ.
“Tạm được là thế nào? Biểu diễn chút coi”, Vu Lâm lại nói: “Để chúng tôi được mở mang tầm mắt”.
“Đúng đó, đúng đó, Tiết Tịnh, đừng để chúng em mất công đến chứ!”, Ngô Viên Viên con bé ngốc này vẫn chưa biết Vu Lâm đang phối hợp với Tiết Tịnh diễn trò, cũng cất lời, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
“Thế thì biểu diễn chút đi”, đến cả Trần Chỉ Tình cũng mở miệng nói.
Suy nghĩ của Trần Chỉ Tình rất đơn giản, không để cho Tiết Tịnh làm trò thì sau đây làm sao mà để cho ông xã nhà mình đập cho hắn nhừ tử được chứ?
Tiết Tịnh không biết được suy nghĩ của Trần Chỉ Tình, chỉ cho rằng Trần Chỉ Tình bắt đầu nổi hứng, trong lòng vui khôn xiết, cuối cùng cũng đã khơi dậy được trí tò mò của Trần Chỉ Tình rồi.
“Vậy thì tôi sẽ tuỳ ý biểu diễn chút nhé”, Tiết Tịnh tỏ vẻ gượng gạo nói: “Tôi sẽ biểu diễn chút lực đấm vậy!”, tiếp đó, Tiết Tịnh nói với nhân viên đang đứng ở phía xa lau binh khí: “Bê một máy đo lực đấm lại đây”.
“Sếp, máy có cấp ba, cấp hai, cấp một, anh định dùng loại nào?”, trong đó có một nhân viên cẩn thận hỏi.
“Cấp một đi”.
“Hả?”, nhân viên kia giật mình ngạc nhiên, nhưng cũng không dám phản bác.
“Tiết Tịnh, máy đo lực đấm là cái gì? Cấp một, cấp hai, cấp ba lại là thế nào?”, Ngô Viên Viên tò mò hỏi một câu.
“Từng chơi thử ở khu trò chơi điện tử chưa? Trong khu trò chơi điện tử có một loại máy dùng để đo lực đấm, nhưng mà đó chỉ là loại thông thường, chỉ dùng để chơi, mà cái máy đo lực đấm của võ quán bọn anh thì tương đối chuyên nghiệp hơn”.
“Còn về cấp một, cấp hai, cấp ba là chỉ lực đấm bắt đầu của máy”.
“Máy đo lực đấm cấp ba, chỉ cần đấm là có thể hiện được kết quả sức mạnh của lực đấm. Máy đo lực đấm cấp 2 thì lực sử dụng ít nhất phải từ 100 kg trở lên mới có thể hiện được chỉ số. Mà máy đo lực đấm cấp một thì phải cần đến lực không dưới 200 kg thì mới hiện được kết quả”.
…
Tiết Tịnh từ từ giới thiệu, rất kiên nhẫn.
“Hoá ra là như vậy, vậy anh nói muốn một máy đo lực đấm cấp một, thế chẳng phải là… Tiết Tịnh, lực đấm của anh vượt qua 200 kg à? Nếu không thì sẽ không hiển thị kết quả!”, hai mắt của Ngô Viên Viên sáng rực, nhìn chằm chằm Tiết Tịnh, cực kỳ tò mò, mặc dù cô ta không hiểu về võ đạo và đấm bốc, nhưng cũng biết được 200 kg là một con số khủng khiếp.
Tiết Tịnh gật đầu.
“Cẩm Phồn, thực là hâm mộ, Tiết Tịnh giỏi như thế, đúng là khiến người ta có cảm giác an toàn”, Vu Lâm cảm thán nói: “Lúc còn nhỏ, xem mấy bộ phim truyền hình như Anh hùng xạ điêu, Thiên long bát bộ liền cảm thấy vô cùng hâm mộ những người biết võ công”.
“Đây rõ ràng là làm trò mà”, Trần Chỉ Tình nhỏ giọng nói với Tô Minh: “Trước đó, anh ta còn là bộ dạng bị động một cách có kế hoạch, còn làm trò một cách ga lăng, không để lộ dấu vết, không ngờ được bây giờ lại thẳng thừng thế này, xem ra là đã bị tấm thẻ VIP đen cầu vồng kia của anh kích thích rồi”.
Rất nhanh.
Máy đo lực đấm được hai nhân viên võ đạo quán bê lên trên đài.
Có vẻ hơi to.
Đầu tiên là bao cát treo ở giữa được bọc bằng da, phía sau bao cát có một máy đo lực và màn hình hiển thị điểm số.
Chỉ cần đấm thẳng lên bao cát bằng da thì nó sẽ đập vào máy đo lực đấm rồi hiển thị điểm số.
“Tiết Tịnh, để em thử trước”, Ngô Viên Viên nóng lòng muốn thử xem sao.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Ngô Viên Viên đeo găng tay đấm bốc dành cho nữ, ra dáng hét lên: “Hây!”
Hây một tiếng tung một cú đấm.
Đáng tiếc…
Cú đấm này đáng thương đến mức cái bao cát còn chẳng thèm rung lên, đến máy đo lực đấm cũng còn chưa chạm được vào.
“Khó quá”, Ngô Viên Viên bĩu môi nói.
“Chị cả, hay là chị thử đi?”, Ngô Viên Viên đưa găng tay cho Vu Lâm.
Vu Lâm lắc đầu: “Thôi đi, chị làm gì có nhiều sức như thế? 200 kg mới hiển thị kết quả đó, ai mà làm được chứ?”
Nói xong, Vu Lâm đã có vẻ cực kỳ mong chờ: “Tiết Tịnh, hay là anh thử đi!”
Xung quanh, có không ít nhân viên và học viên của võ quán cũng vây đến xem, bọn họ có chút kích động, có chút chờ mong, có chút hưng phấn.
Bọn họ cũng đều được nghe qua về sếp mình hình như cũng rất lợi hại, nhưng lại chưa từng được tận mắt trông thấy khả năng của hắn, hôm nay có cơ hội này đương nhiên là rất mong chờ.
Có mấy nhân viên nữ to gan hơn liền hét lên: “Sếp ơi, thể hiện năng lực đi!”
“Cẩm Phồn, em có muốn thử không?”, Tiết Tịnh từ tốn nhìn về phía Tống Cẩm Phồn.
“Không cần đâu”, Tống Cẩm Phồn lắc đầu, cảm xúc trong lòng hơi buồn bã, cô ta rất là thất vọng, nếu như trước đây còn ôm chút hy vọng với Tiết Tịnh thì bây giờ…
Tiết Tịnh đã không thèm che giấu nữa rồi.
Rõ là đang làm bộ làm tịch, đang khoe mẽ, chỉ vì muốn đánh thắng được Tô Minh.
Điều này khác hoàn toàn so với Tiết Tịnh mà cô ta từng quen, từng tưởng tượng.
Hoá ra, những ngày trước đây Tiết Tịnh đều là đang làm bộ làm tịch!
“Vậy để anh thử xem”, Tiết Tịnh không nhìn ra được cảm xúc của Tống Cẩm Phồn đang giao động, hắn ta đeo găng tay đấm bốc dành cho nam lên, sau đó dưới sự chú ý của tất cả mọi người.
“Rầm!”
Tung ra một cú đấm.
Nện một đấm thật mạnh lên bao cát.
Bao cát kia rung lên bần bật sau đó đập mạnh vào cái máy đo lực đấm ở phía sau bằng tốc độc cực nhanh.
Sau đó mọi người nhìn thấy con số hiển thị trên màn hình đang nhảy điên cuồng.
1, 30, 100, 180, …
Tốc độ nhảy số thật kinh khủng.
Rất nhanh, con số đã đạt đến 1200 kg.
Cuối cùng, dừng lại ở 1237 kg.
Một con số khiến cho người nhìn muốn lòi hai con mắt.
“Ông trời ơi!”, Ngô Viên Viên đã nhảy lên choi choi: “Tiết Tịnh, anh… anh không phải là người đúng không!”
Xung quanh, đám nhân viên và học viên của võ quán đều giật mình kinh hãi.
Đây không phải là loại máy đo lực đấm thông thường ở khu trò chơi điện tử thường xuất hiện 600 kg, 700 kg nhưng đều là giả đâu.
Mà là máy đo lực đấm của võ quán cực kỳ chuẩn xác.
Trong số bọn họ, không ít người có sức mạnh cũng đã từng đo thử nhưng chỉ được khoảng tầm 300 kg là đã mạnh lắm rồi.
Mà Tiết Tịnh lại…
Khoa trương quá rồi.
“Cẩm Phồn, em mau nhìn đi! 1237 kg, lực đấm này có thể đấm chết một con trâu đúng không?”, Vu Lâm bật thốt lên kinh ngạc, sắc mặt kích động đến mức đỏ cả lên.
Tống Cẩm Phồn chỉ mỉm cười mà chẳng có chút kích động nào.
Biểu hiện của Tiết Tịnh bây giờ càng khiến người ta ngạc nhiên thì càng làm cô ta thấy ghét, bởi vì, đây là do Tiết Tịnh cố ý sắp xếp và khoe khoang.