• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị (3 Viewers)

  • Chương 306-310

Chapter 306 Tỉnh lại 2

"Mẹ, là họ đụng trúng con!" Đứa bé trai mập Tiểu Hải khóc lóc liền nói.

"Cô xem đi, trước giờ con trai tôi không nói dối! Mau đền tiền đi, không thì cô đừng hòng đi!" Người phụ nữ béo phì không buông tha.

"Bà...bà ăn nói ngang ngược!" Tính khí luôn dễ chịu, cả người Vương Nhã Lộ trước giờ chưa từng tức giận run rẩy: "Tôi nói là tôi không đụng con trai các người!"

"Chồng ơi, ông xem cô ta đụng trúng con trai chúng ta, còn không thừa nhận!" Người phụ nữ béo phì nhìn chồng mình nói.

"Hai mươi nghìn! Là viện phí cho con trai tôi, chuyện này kết thúc tại đây!" Dáng vẻ người đàn ông mập rất hung dữ, nói với Vương Nhã Lộ.

"Các người thật quá đáng!" Vương Nhã Lộ tức giận nói.

"Cô có phải không muốn đưa tiền? Ây, người cô đẩy trên xe lăn là ai? Sao lại nhắm hai mắt? Chết rồi sao? Ồ, tôi biết rồi, hình như bệnh viện này có người thực vật, nghe nói người thực vật, cả đời sẽ không tỉnh lại!" Người phụ nữ béo phì cười lớn nói.

"Bà..." Vương Nhã Lộ muốn mắng bà ta, nhưng lại không biết nói thế nào.

"Hừ! Đưa tiền ra đây! Nếu không thì!" Bỗng nhiên người đàn ông mập tiến lên liền nắm lấy xe lăn của Dương Thiên, không đếm xỉa đến Vương Nhã Lộ, hơi dùng sức, xe lăn liền nghiêng ngả, cả người Dương Thiên trực tiếp ngã xuống đất.

"Anh tiểu Thiên!" Vương Nhã Lộ sợ hãi hét lên, vội vàng chạy qua đỡ cơ thể của Dương Thiên, nhưng xe lăn bị người đàn ông mập đoạt đi, Dương Thiên không có chỗ dựa nữa.

"Ha ha, cô mau lấy tiền ra, tôi trả xe lăn cho cô!" Người đàn ông mập cười lớn nói.

"Ông, tôi lập tức đưa tiền cho ông! Ông trả xe lăn cho tôi!" Vương Nhã Lộ vội vàng nói, sau đó lấy điện thoại ra. Đôi mắt đẫm nước mắt.

Chuyển khoản rất nhanh liền xong, người đàn ông mập kia cũng không làm khó dễ, trả lại xe lăn.

Vương Nhã Lộ cật lực dìu Dương Thiên lên xe lăn một lần nữa, nhìn thấy bụi bẩn trên người Dương Thiên, rơi nước mắt nói: "Anh tiểu Thiên, có phải em rất vô dụng không?"

Nước mắt rơi trên mặt của Dương Thiên, cô đang nói nhưng không phát hiện ra, mí mắt Dương Thiên đột nhiên nhúc nhích, sau đó tay phải trực tiếp nắm lấy cánh tay Vương Nhã Lộ.

"Anh tiểu Thiên!" Vương Nhã Lộ bật khóc, không nhịn được mà ôm Dương Thiên trong lòng

"Anh tiểu Thiên, cuối cùng anh tỉnh rồi!" Vương Nhã Lộ vừa khóc vừa cười nhìn Dương Thiên.

"Anh không sao!" Dương Thiên mỉm cười, giúp Vương Nhã Lộ lau nước mắt, nhìn thấy Vương Nhã Lộ đau lòng, trong lòng hắn cũng có cảm giác không dễ chịu.

Nhìn thấy người phụ nữ và người đàn ông trung niên mập gần đó, ánh mắt Dương Thiên hiện vẻ lạnh lùng, liền đứng dậy khỏi xe lăn.

"Anh tiểu Thiên!" Vương Nhã Lộ kéo Dương Thiên.

Dương Thiên cười với cô, ra hiệu cô không cần lo lắng, trực tiếp đến bên cạnh hai người kia.

"Ầm!" Dương Thiên không ngần ngại ra tay, giơ chân đá, cơ thể to lớn của người phụ nữ béo phì liền ngã xuống bãi cỏ đằng xa, đột nhiên kêu lên thảm thiết.

"Thằng nhóc! Cậu dám ra tay đánh người?" Người đàn ông mập nhìn Dương Thiên lại dám đánh vợ ông ta, tức giận, giơ nắm đấm về phía Dương Thiên.

Cơ thể mập mạp nặng ít nhất hơn 100kg, khí thế rất hung dữ.

Thế nhưng, cú đấm của ông ta bị Dương Thiên bắt lấy, sau đó Dương Thiên hơi dùng sức.

"Răng rắc!"

Tiếng xương gãy truyền đến, người đàn ông mập kêu lên thảm thiết, cũng bị Dương Thiên đá ngã xuống đất.

Ánh mắt Dương Thiên lạnh lẽo, chuyện xảy ra lúc trước hắn đều biết, nhìn thoáng qua đứa bé trai có hơi sợ hãi, Dương Thiên liền đến bên cạnh cậu ta, tay phải khoác lên vai cậu ta, khẽ nói: "Vừa nãy là cậu đụng trúng chúng tôi hay là chúng tôi đụng trúng cậu? Nếu nói dối sẽ bị trừng phạt".

"Oa oa...mẹ ơi". Đứa bé trai sợ hãi nhìn Dương Thiên, khóc to.

"Đánh người rồi! Đánh người rồi!" Người phụ nữ béo phì nhìn thấy chồng mình cũng bị Dương Thiên đánh ngã trên mặt đất, giống như chuẩn bị ra tay với con trai bà ta, đột nhiên la lối om sòm.

"Chuyện gì thế! Đây là bệnh viện, không được ồn ào!" Một lát sau, vài người bảo vệ đi đến, nhìn thấy nhóm người, lạnh lùng nói.

"Đồng chí bảo vệ! Cậu xem, hai người kia không chỉ đụng bị thương con trai của tôi, hơn nữa còn đánh tôi, chồng tôi và con trai! Tôi đề nghị báo cảnh sát bắt hắn lại!" Người phụ nữ béo phì la to.

"Rõ ràng là con trai bà đụng phải chúng tôi!" Vương Nhã Lộ ở bên cạnh giải thích.

Bảo vệ đứng bên cạnh cau mày.

Dương Thiên an ủi Vương Nhã Lộ, ra hiệu để hắn xử lý, sau đó liền đến trước mặt mấy bảo vệ kia nói: "Tôi đề nghị đầu tiên xem video giám sát rồi xác định xem ai đúng ai sai!"

"Hừ! Xem thì xem! Ai sợ ai!" Người phụ nữ béo phì lớn tiếng nói. Chỉ là bà ta không chú ý tới, khuôn mặt đứa bé trai bên cạnh bà ta lại hoảng sợ.

Video giám sát có rất nhanh, trên video thấy rõ, Vương Nhã Lộ đẩy Dương Thiên đi trên lối đi nhỏ của bệnh viện, tốc độ rất chậm, nhưng lại đột nhiên xông ra một đứa bé trai, thoáng chốc xe lăn bị đụng đổ, Dương Thiên và Vương Nhã Lộ đồng thời ngã xuống đất. Sau đó người đàn ông mập và người phụ nữ béo phì đi đến, lại nói đứa bé trai kia bị Vương Nhã Lộ đụng trúng, yêu cầu Vương Nhã Lộ bồi thường hai mươi nghìn, sau đó Dương Thiên tỉnh dậy...
Chapter 307 Chúng ta là bạn bè

"Thấy nguyên nhân rồi! Các người nên chịu trách nhiệm! Con trai các người còn nhỏ lại nói dối, nên được dạy dỗ nghiêm chỉnh. Hơn nữa, hành vi các người cấu thành tội lừa đảo". Bảo vệ nói với người phụ nữ béo phì.

Khuôn mặt người phụ nữ béo phì hết đỏ lại trắng bệch, không ngờ rằng con trai bà ta lại nói dối.

Nhưng bà ta cũng không xin lỗi Dương Thiên, người đàn ông mập kia chịu đựng cơn đau ở tay, trả lại hai mươi nghìn. Không thì một khi Dương Thiên báo cảnh sát, họ chắc chắn bị bắt vì đe dọa và tống tiền.

Dương Thiên lạnh lùng nhìn, hắn không muốn làm lớn chuyện ở bệnh viện, hắn có cách xử lý của mình. Hắn đi ra, liền gọi điện thoại cho Trương Đại Hổ. Tin rằng Trương Đại Hổ sẽ giải quyết vẹn toàn!

"Anh tiểu Thiên, cuối cùng anh tỉnh rồi, thật tốt quá!" Đi trên lối đi bệnh viện, Vương Nhã Lộ vui mừng nói.

Dương Thiên gật đầu, nói cảm ơn: "Nhã Lộ, cảm ơn em đưa anh đến bệnh viện!"

"Không cần cảm ơn! Anh tiểu Thiên, anh giúp đỡ em nhiều như vậy, còn nữa, anh tiểu Thiên, trước đây em muốn xem điện thoại của anh, tìm hiểu xem nguyên nhân làm anh ngất xỉu, sau đó em mới biết anh là Duyên Hà Trường Lưu, em vốn cho rằng có thể trả hết cho anh hai triệu, nhưng bây giờ càng nợ càng nhiều!" Vương Nhã Lộ khẽ nói.

Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ, nói chân thành: "Nhã Lộ, em đã không còn nợ anh nữa! Số tiền đó anh khen thưởng cho em, vì anh nghe bài hát của em, cảm thấy rất hay, cho nên mới thưởng cho em! Giống như những người khác xem livestream tặng quà, cho nên, bây giờ cơ bản em không nợ anh nữa! Em đừng có nói như vậy, anh sẽ giận đó!"

Vương Nhã Lộ nghe xong, trầm mặc một chút, cuối cùng gật đầu, sau đó nhìn Dương Thiên, cẩn thận hỏi: "Anh tiểu Thiên, những lời em nói mấy hôm nay anh đều nghe sao?"

Nói xong còn cúi đầu.

"Nói gì?" Dương Thiên lộ vẻ kinh ngạc. "Anh vẫn hôn mê mấy ngày nay, vừa mới tỉnh, liền phát hiện ở trong bệnh viện rồi. Anh biết là em đưa anh đến bệnh viện. Sao vậy, em có gì muốn nói với anh sao?"

"Ồ, không có gì! Đúng rồi, anh tiểu Thiên, cha mẹ và em gái của anh đều đến bệnh viện rồi, em dùng điện thoại của anh gọi cho họ". Tâm trạng của Vương Nhã Lộ hơi chùng xuống, sau đó lại khôi phục vẻ thường ngày, nhìn Dương Thiên nói.

"Cha mẹ anh, còn có San San đều đến sao?" Dương Thiên ra vẻ kinh ngạc nói.

"Tiểu Thiên!" Đột nhiên giọng nói vui mừng vang lên.

Dương Thiên ngẩng đầu nhìn tới, chính là cha mẹ của mình, còn có San San.

"Cha, mẹ, San San!" Dương Thiên mỉm cười nói.

"Ha ha, tiểu Thiên con tỉnh rồi!" Dương Gia Quốc cười lớn nói, nụ cười trên mặt kéo dài, rất vui mừng.

"Tiểu Thiên, con trai của mẹ!" Thẩm Tân Lan rơi nước mắt, vội vàng bước tới, nhìn con trai không chớp mắt, kiểm tra cơ thể của Dương Thiên, bà rất lo lắng trong ba ngày này.

"Anh, sao anh lại ngủ nhiều như vậy? Ngủ ba ngày rồi! Còn thích ngủ nướng hơn San San!" Ở bên cạnh, San San đáng yêu nói.

"Ha ha, cha mẹ, chẳng phải con không sao đó thôi? Cơ thể con rất khỏe!" Dương Thiên cười lớn, xoa đầu nhỏ của San San.

Vương Nhã Lộ bên cạnh cũng im lặng nhìn, khuôn mặt hiện vẻ ước ao.

"Nào, Nhã Lộ! Mau qua đây!" Thẩm Tân Lan nhìn Vương Nhã Lộ, sau đó nói với Dương Thiên: "Tiểu Thiên! Con may có Nhã Lộ chăm sóc, con mới có thể nhanh chóng tỉnh lại, con phải cảm ơn Nhã Lộ đó!"

"Không phải, bác gái, anh tiểu Thiên có cát nhân thiên tướng, không cần cháu, anh ấy cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại!" Vương Nhã Lộ vội nói, hơi bối rối.

Dương Thiên lại nghiêm túc nhìn Vương Nhã Lộ nói: "Cảm ơn em! Nhã Lộ!"

"Bác trai, bác gái, nếu anh Tiểu Thiên tỉnh rồi, vậy cháu về đây, cháu còn có nhiều việc phải làm!" Vương Nhã Lộ khẽ nói.

"Sao lại đi nhanh như vậy?" Thẩm Tân Lan nói.

"Bác gái, cháu thật sự có việc, không làm phiền mọi người nữa!" Vương Nhã Lộ nói xong tính quay đi.

"Anh tiễn em!" Dương Thiên cười nói.

"Anh tiểu Thiên, không cần đâu, cơ thể của anh vừa mới khỏi!" Vương Nhã Lộ lo lắng nói.

"Ha ha, không sao, cha mẹ, con tiễn Nhã Lộ, quay lại ngay!" Dương Thiên nói xong, liền tiễn Vương Nhã Lộ.

Đi trên đường, hai người lặng lẽ bước đi, không nói gì.

"Anh tiểu Thiên, em..em có lời muốn nói với anh!" Vương Nhã Lộ mở lời, cuối cùng cô cũng có dũng khí, nhìn Dương Thiên, muốn bày tỏ tâm tư của mình.

Dương Thiên không nói gì nhìn Vương Nhã Lộ.

"Anh tiểu Thiên, em thích anh!" Vương Nhã Lộ nói xong liền cúi đầu, không dám nhìn Dương Thiên, đợi câu trả lời của Dương Thiên.

"Nhã Lộ, anh...xin lỗi!" Dương Thiên trầm mặc một lát, nói.

"Ây ya, anh tiểu Thiên, em đùa thôi, anh không cần cho là thật". Vương Nhã Lộ nghe câu nói từ Dương Thiên, mặc dù khuôn mặt trở nên ảm đạm, nhưng lại ra vẻ cười nói.

Dương Thiên cười gượng, câu đó chắc chắn không phải đùa giỡn, hắn và Vương Nhã Lộ đều biết.

"Anh tiểu Thiên, vậy sau này chúng ta được xem là bạn tốt không?" Một lúc sau, Vương Nhã Lộ mong đợi hỏi.

"Được! Không phải vẫn như vậy sao?" Dương Thiên cười nói, trong lòng lại thở dài.

Vương Nhã Lộ rất vui mừng, sau đó nhìn Dương Thiên, cô lấy dũng khí nói: "Anh tiểu Thiên, trước khi em đi, anh có thể ôm em không?"

Dương Thiên sững sờ, nhưng hắn vẫn gật đầu.

Sau đó, cả người Vương Nhã Lộ từ từ đổ vào lòng hắn.

Dưới ánh nắng, hai bóng người hợp lại với nhau, kéo dài ra.
Chapter 308 Tặng Tiểu Hắc cho San San 1

Vương Nhã Lộ lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của Dương Thiên, sau đó rời khỏi vòng tay của Dương Thiên, nhìn Dương Thiên nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, anh Tiểu Thiên!”

“Nhã Lộ, anh…”, Dương Thiên muốn nói gì đó.

“Em hiểu rồi ạ, anh Tiểu Thiên.”, Vương Nhã Lộ nở nụ cười, nhưng thực ra trong lòng cô có chút đau khổ.

“Sau này chúng ta vẫn là những người bạn tốt!”, Vương Nhã Lộ cười nói rồi từ từ quay người rời đi.

“Đúng! Bạn tốt!”, Dương Thiên dùng sức gật gật đầu.

“Anh Tiểu Thiên, vậy em quay về trước đây! Anh không cần tiễn em! Bác trai bác gái chắc cũng sốt ruột rồi!”, Vương Nhã Lộ cười.

Dương Thiên gật gật đầu. Nhìn bóng dáng Vương Nhã Lộ đang dần cách xa, hắn dường như nhìn thấy vài giọt nước mắt rơi trên mặt đất.

Ánh mắt của Dương Thiên có chút hoảng hốt, trong lòng cũng có chút đau nhói, nhưng ngay lập tức ánh mắt hắn lại kiên định trở lại.

Con đường của cường giả vô cùng lênh đênh trắc trở, hắn không muốn một cô gái đơn thuần như Vương Nhã Lộ lún sâu vào. Đến bản thân hắn cũng không bảo đảm được con đường sau này có thể thuận buồm xuôi gió hơn không, vì vậy hắn không muốn cô dính dáng đến bất cứ gì.

Hẳn lẳng lặng đứng nguyên một chỗ rất lâu, nhìn bóng dáng Vương Nhã Lộ dần đi xa, trong tim hắn bỗng xuất hiện một loại cảm giác giống như hắn vừa đánh mất đi một thứ gì đó. Hắn lắc lắc đầu, cố gắng thoát ra những cảm xúc suy nghĩ phức tạp kia đi rồi quay trở về bệnh viện.

“Tiểu Thiên, Nhã Lộ đã đi chưa?”, Thẩm Tân Lan hỏi.

Dương Thiên gật đầu.

“Tiểu Thiên, Nhã Lộ là một cô gái tốt, con nhất định phải đối xử tốt với cô ấy!”, Thẩm Tân Lan nói với Dương Thiên.

“Mẹ, con với Nhã Lộ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi, không phải người yêu của nhau đâu ạ.”, Dương Thiên bất lực trả lời.

“Tâm ý của Nhã Lộ con còn không nhìn ra sao, cô ấy thực sự thích con! Cô gái tốt như vậy con còn không muốn, sau này đừng có mà hối hận!”, Thẩm Tân Lan nói.

“Nhã Lộ đúng là cô gái tốt!”, Dương Gia Quốc ở bên cạnh nói.

“San San cũng rất thích chị Nhã Lộ nữa!”, San San nói chen vào.

Dương Thiên cười khổ, không ngờ mới có mấy ngày, Vương Nhã Lộ đã có được hảo cảm của mọi người trong gia đình rồi.

Có điều, trong lòng hắn tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, kẻ thù của hắn quá nhiều rồi, một khi để Vương Nhã Lộ dính dáng vào chuyện của hắn, thực sự sẽ làm tổn thương Vương Nhã Lộ.

“Cha, mẹ, con tự có tính toán, hai người không cần quá bận tâm đâu, đúng rồi, lát nữa làm xong thủ tục xuất viện, con đưa hai người đến căn nhà ở thành phố Hải của con xem một chút, đợi khi nào cha mẹ muốn về thì con liền đưa hai người về.”, Dương Thiên cười nói.

“Vậy được! Trong lòng con đã có tính toán là tốt rồi. Mẹ và cha con, còn có San San mới là lần đầu đến thành phố Hải!”, Thẩm Tân Lan cười.

Kiểm tra xong xuôi, cơ thể Dương Thiên rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, làm thủ tục xuất viện xong, Dương Thiên đưa người nhà đến căn biệt thự số 3.

“Woaa! Nhà này rộng quá!”, San San thốt lên kinh ngạc, chạy tới chạy lui khắp cả căn biệt thự số 3 giống như một chú chim nhỏ đang phấn khích vậy.

“Tiểu Thiên, căn nhà lớn như vậy, có lẽ tốn không ít tiền nhỉ?”, Dương Gia Quốc, Thẩm Tân Lan trố mắt đứng nhìn, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy căn nhà nào vừa to vừa đẹp như vậy.

“Cha, mẹ, kiếm tiền chính là để tiêu tiền! Có căn nhà tốt như vậy sao lại không mua, chúng ta hiện tại không thiếu tiền, vậy nên cha mẹ muốn mua gì thì cứ mua, không cần phải tiếc!,” Dương Thiên nói.

“Lại đây đi San San!”, Dương Thiên nói xong, nhìn San San đang chạy tới chạy lui, cười cười vẫy tay với cô bé.

“Sao vậy anh?”, San San chạy đến bên cạnh Dương Thiên hỏi. Căn biệt thự này cô bé vẫn chưa ngắm đủ nữa.

“Lần trước anh có nói sẽ tặng quà cho em đúng không?”, Dương Thiên cười cười, xoa đầu San San đầy cưng chiều.

“Đúng rồi ạ! San San nhớ ra rồi!”, San San nhìn Dương Thiên, chìa ra bàn tay nhỏ của cô bé.

Dương Thiên cười: “Quà này có chút đặc biệt, em đừng có mà bị dọa khóc đấy nhé!”

Nói xong, từ trong bàn tay Dương Thiên xuất hiện một chú rắn đen nhỏ dài khoảng 20cm.

“Aa, rắn!”, San San bị dọa sợ, vội vàng trốn sau người Thẩm Tân Lan tố cáo: ‘Mẹ, anh cầm rắn dọa con!”

“Tiểu Thiên à, không có việc con cầm rắn làm gì, nhìn xem , con dọa sợ người khác rồi!,”, Thẩm Tân Lan ở bên cạnh không hài lòng. Thực ra bà cũng rất sợ các loại rắn.

“Mẹ, đây không phải là rắn độc mà là sủng vật trong của hàng thú cưng, nó không cắn người, hơn nữa còn rất nghe lời.”, Dương Thiên giải thích.

Sau đó hắn để chú rắn đen nhỏ vào trong lòng bàn tay, ra lệnh: “Lập tức đứng dậy.”

Dương Thiên vừa dứt lời, gần như cả thân thể chú rắn đen nhỏ lập tức đứng dậy theo, chỉ chừa lại một phần đuôi ở dưới đất chống đỡ.

“Xếp hình tròn!”, Dương Thiên lại ra lệnh.

Rắn đen nhỏ nghe xong, cả người nó cuộn thành một vòng trên lòng bàn tay Dương Thiên, đầu đuôi chạm vào nhau.

“Woa, hay quá!”, San San đang trốn sau người Thẩm Tân Lan cũng bị hấp dẫn, mặt hiếu kỳ nhưng vẫn không dám đến gần.

“Không sao đâu San San, chú rắn đen nhỏ này không cắn người, vả lại cũng không có độc.”, Dương Thiên vừa cười nói vừa ra lệnh cho chú rắn đen nhỏ liên tục thay đổi hình dạng.

“Nó thật sự không cắn người sao?”, San San nhìn một hồi, thực sự chịu không nổi sức hấp dẫn, chạy đến trước mặt Dương Thiên, có chút sợ hãi hỏi.

“Thực sự không cắn người đâu, em nhìn xem.”, Dương Thiên kéo lấy bàn tay nhỏ của San San, rắn đen nhỏ từ trong bàn tay Dương Thiên dần dần hướng về phía tay của San San mà bò đến.

San San vẫn còn chút sợ hãi, muốn rụt tay lại nhưng không dám động đậy.
Chapter 309 Tặng Tiểu Hắc cho San San 2

“Thực sự không có cắn người này!”, toàn bộ cơ thể rắn đen nhỏ đã nằm trong lòng bàn tay San San, thân thể uốn lượn, phát ra tiếng kêu xì xì, dáng vẻ vô cùng vui sướng.

“San San, em có thể ra lệnh cho nó làm bất cứ hình dạng gì đấy! Chỉ cần gọi tên nó- Tiểu Hắc là được.”, Dương Thiên cười nói.

“Thật không ạ?”, San San dần cũng không còn sợ nữa, nhìn chú rắn đen nhỏ trong tay nói: “Tiểu Hắc, cậu có thể xếp hình vuông cho tôi xem không?”

Lời cô bé vừa dứt, cơ thể Tiểu Hắc lập tức co quắp lại, thân thể biến thành bốn mấu gấp khúc, tạo nên một hình vuông vô cùng quy củ, cũng không biết xương cốt của rắn đen nhỏ làm sao có thể chịu đựng được xoay chuyển 90 độ như vậy.

“A! Nó thật sự biến thành hình vuông này! Vui quá!”, San San thấy chú rắn nghe lời như vậy cũng không sợ nữa, không ngừng hô ra lệnh cho rắn đen nhỏ làm đủ loại hình dạng.

Dương Thiên nhìn San San chơi rất vui vẻ, cười hỏi: “San San, có thích quà anh tặng không?”

“Thích ạ! Chú rắn đen nhỏ này quá thú vị rồi! Đợi em quay về nhất định sẽ cho Hoàng Đình Đình xem, cậu ấy sẽ ngưỡng mộ chết mất!”, San San nói cười vui sướng.

Hoàng Đình Đình là bạn cùng lớp của San San, thành tích của chúng vô cùng tốt, nhưng cũng rất thích ganh đua.

“Thích thì tốt! Sau này lúc không có anh, chú rắn đen nhỏ này sẽ thay anh chăm sóc em, còn có thể bảo vệ San San nữa!”, Dương Thiên cười.

“Cảm ơn anh ạ!”, San San tràn ngập phấn khích.

Dương Thiên thấy San San an toàn tiếp nhận Tiểu Hắc, Thẩm Tân Lan và Dương Gia Quốc cũng không phản đối, khuôn mặt hắn nở nụ cười.

Tiểu Hắc thực lực là cấp S trung kỳ.

Tuy rằng dị năng giả sẽ không ra tay với người nhà của hắn, nhưng trong lòng Dương Thiên vẫn có chút lo lắng, tuy rằng thực lực hắn rất cường đại, nhưng cha mẹ, San San đều là người thường, có Tiểu Hắc ở đây, trên thế giới này đã không có bao nhiêu người có thể đả thương bọn họ nữa.

Hiện tại thực lực Dương Thiên cường đại, tác dụng tăng phúc của Tiểu Hắc đối với thực lực của hắn không lớn nữa, cho nên Dương Thiên liền đưa Tiểu Hắc cho San San.

Có Tiểu Hắc ở đây, hắn cũng có thể yên lòng.

"Cha mẹ, San San, đây là lần đầu tiên cha mẹ đến thành phố Hải, con dẫn mọi người đi dạo một chút!" Dương Thiên cười nói.

Sau đó Dương Thiên đi cùng cha mẹ, em gái của mình đi dạo quanh thành phố Hải, nhìn thấy cha mẹ, em gái thích gì, Dương Thiên cũng không chút do dự mua cho, cuối cùng, bên trong xe BMW nhồi nhét cả một đống đồ.

Tiểu cô nương nhìn thấy cái gì cũng thích, Dương Thiên đương nhiên không thèm để ý chút nào, thích liền mua.

"Tiểu Thiên, chúng ta cũng đã tới mấy ngày rồi, nếu con không có việc gì, vậy cha mẹ liền trở về!"

Dương Gia Quốc nói với Dương Thiên.

"Đúng vậy! Tiểu Thiên, San San còn phải đi học nữa." Thẩm Tân Lan cũng nói.

"Được rồi! Cha mẹ, con ở trường cũng xin nghỉ, cũng chuẩn bị quay lại trường đi học." Dương Thiên cười nói, sau đó khởi động xe BMW của mình, cùng người nhà trở về nhà.

Trong lòng Dương Thiên vẫn nhớ tới bí cảnh sâu trong nước biển ở huyện A, tuy rằng trong lòng hắn còn chưa xác định lắm, nhưng hắn khẳng định phải đi xem một chút!

Trở về nhà đã là chạng vạng, Dương Thiên cùng người nhà ăn một bữa thật thịnh soạn, tán gẫu một hồi liền trở về phòng của mình. Hắn không có khả năng chạy ra ngoài xem bí cảnh kia trong tối nay.

"Sư phụ, thực lực bản thân đệ tử hiện tại hẳn là hoàn toàn vững chắc! Khi nào tiến hành tu luyện cảnh giới luyện xương?" Dương Thiên hỏi.

Thân ảnh Huyền Hư đạo nhân bay ra, sau đó chậm rãi nói: "Luyện thể quyết, phân thành luyện da, luyện thịt, luyện gân, luyện máu, luyện xương, năm đại cảnh giới này cơ hồ bao hàm các bộ phận trên thân thể. Cảnh giới luyện huyết viên mãn, thân thể máu thịt kinh mạch của ngươi cơ bản đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất.

Mà chống đỡ những máu thịt kinh mạch này chính là xương cốt, có thể nói, chỉ cần xương cốt càng cường đại, sức chống đỡ máu thịt bộc phát ra sẽ càng thêm cường đại!"

Dương Thiên gật gật đầu, lúc trước Huyền Hư đạo nhân cũng từng nói với hắn.

"Cảnh giới luyện xương kỳ thật là một loại tu luyện thống khổ nhất, trong quá trình tu luyện, cơ hồ đem toàn bộ xương cốt toàn thân đứt gãy, sau đó tổ chức lại, một lần nữa sinh ra xương cốt mới, những bộ xương tu luyện lại này thậm chí có thể biến hóa lớn nhỏ, máu thịt kinh mạch trong quá trình cũng có thể theo biến hóa.

Luyện xương cảnh viên mãn, tâm niệm vừa động, bản thân liền có thể thân cao mười trượng, giống như người khổng lồ, tiện tay phát ra một kích, chính là cự lực mười triệu cân!

Hơn nữa mật độ thân thể kinh người, đến lúc đó, coi như là Long Kinh Thiên lĩnh ngộ một tia pháp tắc kim hệ cũng rất khó phá được phòng ngự của ngươi!" Huyền Hư đạo nhân nói.

"Sư phụ, luyện xương cảnh của đệ tử viên mãn, không phải cũng là vào cấp Tân Tinh sao, con còn chưa lĩnh ngộ pháp tắc, như thế nào có thể là đối thủ của Long Kinh Thiên?" Dương Thiên nghi hoặc.

Cấp Tân Tinh, sau khi lĩnh ngộ pháp tắc, sức chiến đấu tuyệt đối miểu sát cường giả cấp Tân Tinh chưa lĩnh ngộ pháp tắc.
Chapter 310 Luyện xương cảnh

"Đây chính là một trong những chỗ nghịch thiên của luyện thể quyết, luyện xương cảnh hoàn thành, liền tương đương với việc đã đem các bộ phận thân thể hoàn toàn đạt tới một trạng thái cực hạn, loại trạng thái này, nếu như không có luyện thể quyết mà nói, muốn đạt tới, so với lĩnh ngộ pháp tắc còn gian nan hơn!" Huyền Hư đạo nhân giải thích.

"Giống như Long Kinh Thiên, tuy rằng lực công kích nghịch thiên, nhưng tố chất thân thể cũng chỉ là ở giai đoạn cấp Tân Tinh bình thường, còn lâu mới đạt tới thân thể viên mãn. Cho dù là thân thể của những thức tỉnh giả cũng không có khả năng khai thác thân thể đến cực hạn! Nhưng những luyện thể quyết này lại có thể làm được một cách đơn giản! Luyện thể quyết, chú trọng cơ sở, mặc dù tiêu hao đông đảo bảo vật, nhưng càng về hậu kỳ càng nghịch thiên! Đợi đến khi luyện xương cảnh viên mãn, bắt đầu luyện hồn cảnh, ngươi liền có thể chân chính cảm nhận được chỗ nghịch thiên của nó!" Huyền Hư đạo nhân nói.

Dương Thiên gật gật đầu, trong lòng lại rất hưng phấn.

Luyện xương cảnh viên mãn liền có thể địch nổi Long Kinh Thiên, chưa lĩnh ngộ thì biến thành đối kháng với cường giả cấp Tân Tinh lĩnh ngộ pháp tắc, cho dù ở trong vũ trụ cũng rất ít người như vậy xuất hiện.

"Tu luyện luyện xương cảnh lại cần một loại linh lực thuần túy trong thiên địa, giống như những linh lực chứa đựng quá nhiều vật chất khác như quả Huyền Cảnh Vương, rất khó lấy ra. Việc ngươi phải làm chính là thông qua bản thân không ngừng hấp thu, dẫn dắt linh lực thuần túy nhất trong thiên địa, dung nhập vào trong xương cốt của bản thân.

Đợi đến khi những linh lực thuần túy này hoàn toàn bao vây xương cốt, sau đó liền có thể tiến hành rèn luyện xương cốt! Một lần đạt tới luyện xương cảnh viên mãn! Xương cốt vỡ tan ra, rồi sau đó lại tổ chức lại!" Huyền Hư đạo nhân giải thích.

"Trong vũ trụ có bán loại linh lực thuần túy này. Nhưng phi thuyền vũ trụ trong bí cảnh trên hải đảo Thái Bình Dương lại bị vây trong trạng thái bị vỡ nát. Mặc dù giá trị rất lớn, nhưng không có vật liệu, ta cũng không có cách nào tu bổ. Cho nên ngươi không cách nào có được, chỉ có thể an tâm ở trên trái đất rèn luyện loại linh lực này.

Chỉ cần ngươi luyện luyện xương cảnh đến viên mãn, đến lúc đó trên hành tinh này cho dù là Long Kinh Thiên cũng không nhất định là đối thủ của ngươi, ngươi có thể thu thập tài nguyên toàn cầu để tu bổ phi thuyền vũ trụ này. Chờ tu bổ thành công, liền có thể tiến vào vũ trụ!" Huyền Hư nói: "Tài nguyên trên trái đất quá ít! Giống như quả Huyền Cảnh Vương, loại quả này ở trong vũ trụ đều giống như trồng lúa gạo, lúa mì, đều là bán theo từng đợt, giá cả còn rất thấp."

Dương Thiên trợn mắt há mồm, trên trái đất tranh giành quả Huyền Cảnh Vương đến ngươi chết ta sống, ở trong vũ trụ lại có thể thấy được khắp nơi? Trồng như lúa gạo và lúa mì?

Dương Thiên bắt đầu cảm nhận được vũ trụ mênh mông như nào!

"Haizz! Đáng tiếc không thể tiến vào vũ trụ để mua được loại linh lực thuần túy này, mình vẫn là an tâm rèn luyện đi!" Dương Thiên bất đắc dĩ nói trong lòng.

Dựa theo phương pháp của Huyền Hư đạo nhân, Dương Thiên bắt đầu cảm thụ được một tia linh lực thuần túy nhất trong thiên địa, sau đó dẫn dắt tiến vào trong cơ thể mình.

Ba giờ sau, Dương Thiên nhìn về phía linh dịch tụ tập trên xương cốt của mình, cộng lại còn chỉ có mấy milimet tản ra ánh sáng màu vàng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

Xem ra tu luyện luyện xương cảnh cũng không đơn giản như mình nghĩ.

Dương Thiên không tu luyện nữa, nhìn cảnh sắc bên ngoài, ánh trăng sáng ngời treo cao trên bầu trời, chung quanh đầy sao, rất là mỹ lệ.

Dương Thiên không biết tại sao, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Vương Nhã Lộ, hắn nghĩ đến cái ôm của Vương Nhã Lộ.

Trong ngực hắn tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể vương Nhã Lộ.

Hắn cầm lấy điện thoại di động, nhìn về phía nền tảng livestream kia, sau đó nhẹ nhàng ấn lên điện thoại di động, hắn nhìn hai người duy nhất mình quan tâm, sau đó bấm vào, tiến vào phòng livestream của Vương Nhã Lộ.

"Hoan nghênh đế vương Duyên Hà Trường Lưu tiến vào phòng livestream này!"

Một khẩu hiệu đột nhiên xuất hiện trong livestream của Vương Nhã Lộ.

Vương Nhã Lộ đang mở livestream, nhưng mà khuôn mặt nhìn qua có chút tiều tụy, trên mặt cũng không có nụ cười, đột nhiên, cô nhìn thấy dòng thông báo hiển thị ra, bắt đầu ngây dại.

Nếu như là trước kia, cô tuyệt đối sẽ lập tức nói lời hoan nghênh, nhưng hiện tại cô đã biết Duyên Hà Trường Lưu là Dương Thiên, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói cái gì.

"Wow! Lộ Lộ, đại thổ hào đang đến! Cậu ngẩn người cái gì chứ!"

"Đúng vậy đúng vậy, mau hát đi, mau giữ chân thổ hào!"

......

Trong lúc livestream các loại thủy hữu đều đang nói, biểu hiện ra thái độ nịnh nọt Dương Thiên.

Dù sao Dương Thiên đã từng trực tiếp thưởng hơn bốn triệu trong lúc Vương Nhã Lộ livestream, đã là đại thổ hào được mọi người biết đến.

"Duyên... Duyên Hà Trường Lưu, anh muốn nghe bài hát gì?" Vương Nhã Lộ thu liễm cảm xúc của mình một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười gian nan nói.

Biết Duyên Hà Trường Lưu chính là Dương Thiên, cô thật sự không muốn để cho Dương Thiên nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của mình hiện tại.

"Cô tùy tiện hát một bài đi." Dương Thiên đánh chữ nói.

Vương Nhã Lộ lộ ra nụ cười, sau đó nói: "Vậy tôi sẽ hát cho anh một bài hát, "Anh đang nhìn phong cảnh cô đơn" nhé!"

Em sẽ không quên nhắc nhở anh chia ly

Đó là câu nói cuối cùng của chúng ta

Anh bảo em đừng để ý những gì anh từng nói

Em sẽ không quên

...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Tông Sư
Chương 786-790
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom