• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị (3 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16 Bị tập kích 1

Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, đám người xung quanh đều nín thở ngưng thần, nhất thời chỉ còn lại tiếng kêu đau đớn của Trương Tiến vang lên.

“Dương Thiên, sao cậu có thể làm như thế cơ chứ? Rõ ràng Lý Tiền là người mời cậu uống rượu, cậu không uống thì thôi, sao lại ném ly rượu vào mặt Trương Tiến hả?” Một nữ sinh nhìn có vẻ như ái mộ Trương Tiến, nhìn thấy hành động vừa rồi của Dương Thiên thì lập tức lên tiếng bênh vực kẻ yếu.

Sắc mặt Trương Tiến xấu xí vô cùng, cậu ta lau rượu trên mặt, nhưng áo sơ mi đã bị rượu bắn ướt nhẹp. Màu rượu đỏ tươi nhiễm vào áo sơ mi trắng, trông chói mắt vô cùng.

Trương Tiến chậm rãi đi đến trước mặt Dương Thiên, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng. Cậu ta lạnh lùng nói: “Dương Thiên, cậu làm như vậy là có ý gì?” Cậu ta không tin Dương Thiên bị bọn họ bắt nạt suốt ba năm lại đột nhiên trở bên dũng cảm như vậy!

Rầm!

Dương Thiên đột nhiên đứng dậy khỏi ghế. Hắn cao gần một mét tám, thân hình mập mạp gấp đôi Trương Tiến, nhưng không còn dáng vẻ yếu ớt phục tùng như trước kia nữa rồi. Khí thế luyện tập hung hãn của mười ngày rèn luyện vừa qua đột nhiên bộc phats, khiến cho khí thế của Trương Tiến lập tức bị chèn ép trở lại.

“Cậu nói xem tôi có ý gì?” Dương Thiên không hề sợ hãi, trầm giọng nói: “Tôi đã nói là tôi không uống rồi, các cậu còn không ngừng lải nhải dài dòng, các cậu tưởng rằng tôi không biết các cậu đang tính toán cái gì sao?”

“Cậu...” Trương Tiến không ngờ Dương Thiên lại đột nhiên cứng rắn như thế: “Đều là bạn học, mời cậu uống ly rượu thì có gì không đúng chứ?”

“Cậu không xứng!” Dương Thiên chậm rãi lắc đầu. Hắn lôi từ trong túi ra vài tờ một trăm tệ, đặt lên bàn: “Tôi không muốn ở cùng các người thêm chút nào nữa, đây là tiền ăn uống của tôi, tôi không ở lại đây nữa!” Nói xong, hắn lập tức bước ra khỏi nhà hàng.

“Không ăn nữa, không ăn nữa!” Mấy nam sinh không vừa mắt với Trương Tiến cũng nhân cơ hội này vẫy tay rời đi.

Tần Ngữ Huyên nhìn về phía Dương Thiên một cái, sau đó cũng đứng dậy đi ra ngoài.

“Vậy... Hay là chúng ta cũng đi thôi?” Mấy bạn học nhát gan nhìn thấy tình huống không ổn thì nhỏ giọng thương lượng với bạn khác.

Thực ra, những người có mặt ở đây đều thấy rõ Trương Tiến và những người khác có ý định chuốc say Dương Thiên, khiến hắn xấu mặt. Nhưng Dương Thiên lại không nể mặt bọn họ, không uống là không uống, thế nên mới khiến mọi chuyện trở nên như thế này.

“Dương Thiên, chờ một chút.”

Sau lưng truyền đến giọng nói của Tần Ngữ Huyên. Cô đi tới bên cạnh hắn, liếc hắn một cái rồi hỏi: “Dương Thiên, sao hôm nay cậu lại gây khó dễ cho Trương Tiến như vậy?”

Dương Thiên trầm giọng nói: “Trương Tiến đã sắp trèo lên đầu lên cổ tớ ngồi rồi, tớ còn phải nhường nhịn cậu ta nữa sao?”

Tần Ngữ Huyên lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thất vọng: “Dương Thiên, cậu cũng biết gia đình Trương Tiến rất giàu có, đắc tội cậu ta không phải là một việc làm sáng suốt. Cậu không sợ Trương Tiến sẽ trả thù à?”

“Chẳng lẽ tớ phải tùy ý để bọn họ bắt nạt, giơ mặt ra cho bọn họ đánh sao?” Dương Thiên bình tĩnh nhìn Tần Ngữ Huyên. Bây giờ là xã hội pháp trị, hắn không tin Trương Tiến to gan như vậy, dám trắng trợn trả thù hắn.

“Cậu không hiểu suy nghĩ của những kẻ có tiền đâu. Haizz... Thôi quên đi, có nói chuyện này với cậu cũng vô dụng!” Tần Ngữ Huyên nhìn dáng vẻ cứng mềm đều không ăn này của Dương Thiên thì thất vọng vô cùng.

Cô luôn cảm thấy thành tích học tập của Dương Thiên tốt như thế thì hắn chắc chắn cũng là một người thông minh, không ngờ hôm nay hắn lại bốc đồng đến như vậy. Hơn nữa, Tần Ngữ Huyên cảm thấy khẩu khí của Dương Thiên như thế này rất kiêu ngạo, lời nói không hợp lý.

Gia đình cô cũng là gia đình giàu có, tất nhiên biết được khi những người giàu có tức giận thì sẽ khủng bố như thế nào. Chỉ mong Trương Tiến không làm ra chuyện gì quá đáng.

“Ôi! Cậu em Dương!” Đột nhiên, một giọng nói ngạc nhiên từ xa vang lên.

Dương Thiên ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, lập tức nhìn thấy người quen. Chính là Tôn Thủ Kế- ông chủ tiệm hải sản Tôn Thị, người đã mua một con tôm hùm khổng lồ của hắn.

“Ông anh Tôn!” Dương Thiên chào hỏi.

“Cậu em Dương, sao lâu rồi không thấy liên hệ với tôi thế? Nào, tới đâu, uống với tôi vài ly!” Tôn Thủ Kế nhìn thấy Dương Thiên thì nhiệt tình chào hỏi. Hải sản Tôn Thị của ông ta có một chi nhánh ở ngay bên cạnh Nhà hàng Trương Ký, lúc trước Dương Thiên cũng không chú ý lắm.

“Được.” Dương Thiên mỉm cười gật đầu, dù sao thì ông chủ Tôn cũng từng bỏ tận ba trăm nghìn tệ ra mua tôm hùm khổng lồ của hắn.

“Ồ? Dương Thiên hình như quen biết với ông chủ tiệm hải sản Tôn Thị!” Mấy học sinh vừa ra ngoài nhìn thấy ông chủ hải sản Tôn thị nhiệt tình mới Dương Thiên sang đó thì không khỏi tò mò.

Hải sản Tôn Thị nếu xét về quy mô thì chỉ nhỏ hơn Nhà hàng Trương Thị một chút, đây cũng là một chuỗi cửa hàng cung cấp dịch vụ ăn uống có tiếng ở huyện A.

“Đi, đi theo xem một chút!” Các bạn học tò mò đi theo.

Bên kia.

Trương Tiến sa sầm mặt mày ngồi xuống ghế, bên cạnh chỉ còn lại vài người bạn học, đều là những người bạn tốt của cậu ta.

“Anh Tiến, tên Dương Thiên này đúng là quá đáng! Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà dám hất rượu vào mặt anh, rõ ràng là không để anh vào mắt!” Trương Phong tức giận nói.
Chương 17 Bị tập kích 2

“Đúng vậy, chỉ là một tên béo ú thôi mà, nghe nói nhà cậu ta nghèo chết đi được, thường xuyên phải đến bệnh viện điều trị chứng bệnh béo phì của mình, đúng là nực cười.” Lý Tiền ở bên cạnh cũng nói chen vào. Cậu ta cảm thấy hơi chột dạ, dù sao thì chuyện Dương Thiên hất rượu lên người Trương Tiến cũng do cậu ta khơi mào mời rượu trước.

Những người bên cạnh cứ mỗi người một câu, Trương Tiến vẫn ngồi yên không nói câu nào. Một lát sau, ánh mắt cậu ta khẽ lóe lên, giống như hạ quyết tâm làm ra chuyện gì, nhanh chóng cầm di động bấm một dãy số.

...

Nhà hàng hải sản Tôn Thị!

Bên trong nhà hàng Tôn Thị cũng có quy mô không thua kém gì Nhà hàng Trương Ký, trước cửa cũng bày một con tôm hùm khổng lồ, hai chiếc râu to như hai gọng kìm, cả người nhìn như hổ đang rình mồi.

Đây chính là con tôm hùm khổng lồ mà hôm đó Dương Thiên bán cho Tôn Thủ Kế.

Các bạn học nhìn thấy con tôm hùm khổng lồ này thì mắt tròn mắt dẹt, con tôm này còn to hơn con ở nhà hàng của gia đình Trương Tiến nữa.

“Cậu em Dương, từ ngày tôi bỏ ba trăm nghìn mua con tôm hùm khổng lồ này thì nơi này của tôi càng ngày càng phát triển!” Tôn Thủ Kế hào hứng nói. Từ sau khi mua con tôm này về, ông ta lập tức tiến hành tuyên truyền, có không ít người vì tò mò đã tới nơi này ăn cơm, chủ yếu để xem con tôm hùm khổng lồ này.

“Con tôm hùm khổng lồ này là do Dương Thiên bắt được? Còn bán được tận ba trăm nghìn tệ?” Các bạn học của Dương Thiên đều vô cùng ngạc nhiên.

“Haizz, tiếc là ông chủ quán Khánh Ngư nhất quyết không chịu buông, nếu không thì tôi đã mua được cả hai con rồi! Cậu nói xem, nếu như tôi tăng giá thì cậu có thể đi bắt thêm một con nữa không? Bao nhiêu tiền cũng được.”

“Lại còn không chỉ bắt được một con?” Các bạn học của Dương Thiên đều ngạc nhiên vô cùng, hai con ít nhất đã được sáu trăm nghìn tệ. Có rất nhiều bạn học có gia cảnh bình thường, tài sản cả gia đình cũng chưa đến được sáu trăm nghìn.

Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Dương Thiên không giống trước nữa.

“Ôi... Nói mới thấy, dáng vẻ vừa rồi khi Dương Thiên hất rượu lên người Trương Tiến rất có mùi vị đàn ông.” Mấy nữ sinh âm thầm nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.

“Dương Thiên, cậu lợi hại như thế cơ à? Có thể bắt được con tôm hùm lớn như thế. Hôm nào đi uống với chúng tôi vài ly đi, chúng tôi mời!” Mấy nam sinh nghe chuyện lập tức tiến lên lôi kéo làm quen với Dương Thiên.

Bây giờ Dương Thiên chỉ cần bán hai con tôm hùm là đã kiếm được sáu trăm nghìn tệ, ai có thể bảo đảm sau này hắn không thể giàu hơn Trương Tiến cơ chứ?

Dương Thiên nghe đám bạn học nói như vậy thì cũng chỉ cười cho có lệ.

Sau khi nói chuyện xong xuôi với Tôn Thủ Kế, Dương Thiên chào hỏi ông ta và các bạn học, sau đó một mình trở về nhà.

Hả?

Trên đường về nhà, Dương Thiên vẫn luôn cảm thấy có người đi theo mình. Chờ đến khi hắn đi tới con hẻm nhỏ, quả nhiên có bốn bóng đen đột nhiên lao ra, chặn đường hắn.

“Các người là ai?” Dương Thiên hỏi. Vừa nhìn đã biết những người này không có ý tốt đẹp gì!

“Ha ha, cậu nhóc, có người trả chúng tôi một trăm nghìn tệ để mua một bàn tay của cậu!” Một tên lưu manh cầm đầu lên tiếng, nghiền ngẫm nói: “Cậu nói đi, muốn giữ lại tay trái hay là tay phải?”

“Tôi... Giữ con mẹ anh!” Dương Thiên mắng một tiếng, bây giờ cả người hắn tràn đầy khí lực, làm sao có thể sợ hãi đám lưu manh này được cơ chứ.

Dương Thiên không chút do dự xông ra ngoài, hắn tự tin vào thân thủ của mình, bốn người này chắc chắn sẽ không ngăn được hắn.

Tuy nhiên, còn chưa chạy được hai bước thì Dương Thiên đã dừng lại. Ở đầu kia của con hẻm lại xuất hiện thêm sáu tên côn đồ đang cầm gậy gỗ.

“Các anh muốn thế nào? Một trăm nghìn tệ đúng không? Tôi cũng có thể cho các anh!” Dương Thiên tính toán một chút, cảm thấy mình không phải đối thủ của những người này, thế nên trầm giọng nói.

“Ha ha, cậu nhóc, đừng có nói điều kiện với chúng tôi, ngoan ngoãn để lại một bàn tay đi, mọi chuyện sẽ được giải quyết, cuộc sống sau này của cậu cũng sẽ tốt hơn!” Tên dẫn đầu khinh thường nói.

Rầm!

Dương Thiên biết đám người này chắc chắn không tha cho mình, thế nên quyết định ra tay trước. Bắt giặc phải bắt vua trước, nhân lúc trên cầm đầu đang nói chuyện, hắn lập tức ra tay.

Tên cầm đầu không ngờ Dương Thiên dám phản kháng, nhất thời không chú ý, ăn ngay một đấm vào bụng, đau đớn kêu lên.

Chín tên lưu manh còn lại nhìn thấy lão đại nhà mình bị đánh thì lập tức cầm gậy xông lên tấn công Dương Thiên.

Dương Thiên tránh được cây gậy thứ nhất, vừa muốn xoay người thì cây gậy thứ hai đã đập tới.

“Bốp” một tiếng vang lên, cây gậy nện thẳng lên lưng Dương Thiên.

Đau rát!

Mặc dù Dương Thiên vẫn luôn luyện da, nhưng tố chất thân thể của hắn trước đây rất yếu, bây giờ cũng chỉ gọi là mạnh hơn bình thường một chút thôi. Lúc này lại gặp phải mười người cầm vũ khí tấn công, tất nhiên không đánh lại được.

“Đánh chết nó đi!” Tên lưu manh cầm đầu ôm bụng đau đớn, hung hăng nói. Vừa rồi Dương Thiên suýt chút nữa đã đấm lòi ruột anh ta ra rồi.

Song quyền khó địch lại bốn tay, thỉnh thoảng lại có một gậy gỗ đập lên người Dương Thiên.

Bốp!

Lại một âm thanh giòn giã vang lên, Dương Thiên bị đập trúng cánh tay. Hắn cố gắng chịu đựng cơn đau, đoạt lấy cây gậy, đấm đá lung tung. Thậm chí hắn còn làm ra vẻ không đau đớn gì, nhìn chằm chằm tên lưu manh cầm đầu, tập trung tấn công hắn.

“A!!!” Tên lưu manh cầm đầu kia lại bị Dương Thiên đánh trúng, không chịu nổi mà kêu lên đau đớn. Anh ta cũng bắt đầu bị phương pháp tấn công không sợ chết này của Dương Thiên dọa sợ.

Anh ta đã ăn mười mấy gậy, còn Dương Thiên chắc cũng chịu hơn một trăm đòn. Cả người hắn tràn đầy vết thương, nhưng vẫn giống như không biết đau đớn, chỉ chăm chăm tấn công anh ta.

“Mẹ kiếp! Đi!” Tên lưu manh dẫn đầu mắng một câu, sau đó mang theo thuộc hạ nhanh chóng hốt hoảng rút lui.

Anh ta bị khí thế của Dương Thiên dọa sợ!
Chương 18 Lột xác

Con hẻm nhỏ đột nhiên an tĩnh trở lại, chỉ còn một mình Dương Thiên đang cầm gậy gỗ chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ!

Trong tiểu khu Thư Hương, một người đàn ông to béo, cả người đầy vết thương đang tiến về phía nhà mình, những người đi đường nhìn thấy hắn đều sợ tới mức vội vã bỏ chạy!

Về đến nhà, mẹ của Dương Thiên đang ở trong phòng bếp, Dương Thiên nhân cơ hội này chạy luôn vào trong phòng mình, sau đó khóa trái cửa lại.

“Tiểu Thiên về rồi đấy à?” Thẩm Tân Lan nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra, nhưng lại không nhìn thấy người.

“Mẹ, là con!” Dương Thiên từ trong phòng nói vọng ra.

“Thằng bé này, sao lại khóa trái cửa lại thế?” Thẩm Tân Lan nói thầm, cảm thấy con trai mình cứ thần bí thế nào, nhưng bà cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục quay trở lại bếp. Thẩm Tân Lan rất thích nghiên cứu nấu nướng, mỗi ngày lại nấu những món ngon cho chồng và các con ăn.

Phù!

Dương Thiên nằm im trên sàn nhà hồi lâu, hai mắt dại ra, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi đứng dậy, sau đó chuẩn bị tắm thảo dược.

Một bồn tắm đầy thảo dược đã được chuẩn bị xong, Dương Thiên cố nén cơn đau, trực tiếp nhảy vào.

“A! Xịt!” Cơn đau đớn như bị dao đâm truyền đến, trên người Dương Thiên đã có không ít vết thương rồi, bình thường lúc ngâm còn khó có thể chịu đựng, bây giờ bị thương lại càng khó chịu hơn mấy chục lần! Những vết thương giống như không ngừng bị xé rách.

Một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng trôi qua, Dương Thiên cảm giác như mình vừa mới rời khỏi địa ngục! Hắn không bao giờ muốn trải nghiệm lại cảm giác đau đớn này nữa.

Tuy nhiên, mặc dù rất đau đớn, nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ ràng. Chờ khi Dương Thiên ngâm mình xong thì miệng các vết thương của hắn đề kết thành một tầng màng mỏng, qua mấy ngày nữa là sẽ khép lại ngay!

Trương Tiến!!!

Ánh mắt Dương Thiên tràn ngập hận thù!

Không ngờ cậu ta lại thực sự phái người nhắm vào hắn.

Nhưng trong lòng Dương Thiên cũng âm thầm cảm ơn Trương Tiến. Bởi vì lần tập kích hôm nay của Trương Tiến đã khiến Dương Thiên tỉnh táo ra rất nhiều!

Trong khoảng thời gian này, Dương Thiên đã quá kiêu ngạo. Hắn cảm thấy chỉ cần mình có được hạt châu thần bí thì giống như người được trời chọn, những người khác sẽ phải xoay quanh hắn. Trên thực tế, thời gian trước đúng là hắn đã có suy nghĩ như vậy, tùy tiện xuống biển đã có thể tìm được một con trai biển khổng lồ, bán ngọc trai được tận sáu trăm nghìn tệ, trả hết nợ cho gia đình mà vẫn còn dư một khoản, rồi còn chuyển được nhà đến tiểu khu Thư Hương! Tùy tiện xuống biển lần nữa, lại bắt được hai con tôm hùm khổng lồ, tiếp tục kiếm thêm được sáu trăm nghìn tệ. Đến cả ông chủ của tiệm hải sản Tôn Thị và ông chủ quán Khánh Ngư đều phải tranh nhau nịnh bợ hắn.

Trước đó Tần Ngữ Huyên còn khuyên giải Dương Thiên nên hóa giải mâu thuẫn với Trương Tiến, nhưng Dương Thiên lại làm ra dáng vẻ kiêu ngạo, căn bản không để ý tới lời cô. Các bạn học cũng cố ý hòa giải với hắn, nhưng hắn lại vô cùng khinh thường, cảm thấy bọn họ làm như vậy chính là đang nịnh bợ chính mình.

Bản thân hắn có hạt châu bí ẩn nên cứ nghĩ bản thân sau này chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Thế nên hắn nhìn người khác chỉ giống như nhìn một con kiến.

Chuyện bị tập kích lần này khiến Dương Thiên tỉnh táo nhận ra, thì ra mình bây giờ vẫn chẳng là gì cả!

Cho dù hạt châu thần bí có thể nghịch thiên, nhưng hắn mới chỉ lấy được hạt châu này hơn mười ngày, còn chưa hoàn thành quá trình luyện da, đến cả đám thanh niên lưu manh cũng không đánh lại được. Bây giờ thân hình của hắn vẫn mập mạp như cũ, thậm chí còn chẳng bằng người thường!

Thực ra, Dương Thiên hẳn là nên cảm thấy vui mừng mới phải, may là Trương Tiến đã thức tỉnh hắn! Nếu như hắn cứ tiếp tục giữ thái độ và tâm lý kiêu ngạo như vậy, sau này gặp phải một kẻ thực sự tàn nhẫn độc ác thì thực sự không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào!

Dương Thiên vứt quần áo cũ vào thùng rác, băng bó vết thương trên người, sau đó lại mặc bộ quần áo khác vào.

Trương Tiến, lần này tôi tạm thời tha cho cậu, chờ khi có cơ hội nhất định sẽ chỉnh chết cậu thì thôi. Cậu phách lối như thế chẳng phải dựa vào nhà hàng Trương Ký hay sao? Chờ có cơ hội, tôi nhất định sẽ khiến nhà hàng Trương Ký phải phá sản! Dương Thiên âm thầm hạ quyết tâm.

Mặc dù hành động lần này của Trương Tiến khiến Dương Thiên thức tỉnh, nhưng hắn vẫn không có ý định buông tha cho Trương Tiến!

...

Khoảng thời gian tiếp theo, Dương Thiên càng thêm cố gắng tu luyện, giống như bị ma nhập vậy! Nếu như ông trời đã cho hắn một cơ hội tuyệt vời như thế này thì hắn nhất định sẽ không lãng phí thời gian của mình một cách vô ích nữa. Hắn không muốn chuyện như thế này lại xảy ra trên người mình một lần nữa.

Phù! Phù!

Dương Thiên không ngừng vung nắm đấm, đây là một chiêu thức võ công mà hắn tìm được ở trên mạng, thường luyện tập vào thời gian rảnh rỗi. Mặc dù môn võ này không phải chính tông, nhưng dù sao cũng tốt hơn hắn đánh bậy đánh bạ.

Theo thời gian tu luyện, sức lực của hắn cũng càng ngày càng lớn. Cho dù sau này có gặp phải nhóm người kia thì hắn cũng sẽ không thê thảm như lần trước...

Hai mươi ngày! Ba mươi ngày! Bốn mươi ngày! Bốn mươi tám ngày! Bốn mươi chín ngày!

Dương Thiên hoàn toàn đắm chìm trong bồn tắm thảo dược, đến lúc nước trong bồn trở nên trong vắt thì hắn đột nhiên mở mắt ra.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Dương Thiên rồi biến mất!

Dương Thiên nhảy dựng lên, bật ra khỏi bồn tắm!

Lúc này, cả người hắn trần truồng, những phần mỡ thừa trên cơ thể đã biến mất gần hết, cân nặng rút đi một phần ba, nhưng chiều cao lại đạt tới hơn một mét tám! Cân nặng hiện tại của Dương Thiên là 100kg.

Sau hai tháng, cuối cùng Dương Thiên đã gầy đi được 50kg.

Sau khi mặc xong quần áo, mặc dù hình thể của Dương Thiên vẫn còn béo, nhưng thế này đã được gọi là béo bình thường rồi. Xã hội ngày nay có rất nhiều người béo, 90kg, 100kg hoặc hơn một chút cũng có rất nhiều, thế nên bây giờ Dương Thiên đã được coi là người bình thường chứ không còn là bệnh nhân mắc chứng bệnh béo phì nữa.

Ya!

Dương Thiên hét lên một tiếng, dùng một tay nhấc thử chiếc tủ lạnh lên. Sau đó hắn khẽ nhảy cao một cái, thế mà có thể nhảy cách mặt đất tận hai mét!

Tố chất thân thể của hắn lúc này chắc là gấp đôi người bình thường nhỉ? Dương Thiên nghĩ thầm.
Chương 19 Mở ra luyện thịt cảnh

Sức lực của người bình thường là khoảng 50kg, bây giờ Dương Thiên có thể dùng một tay để nâng chiếc tủ lạnh nặng 50kg!

Hơn nữa, hắn còn có sức bật kinh người!

Luyện thể quyết chủ yếu tu luyện thân thể, dựa theo điều này mà nói thì chờ khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định nào đó thì nói không chừng có thể giống như người khổng lồ xanh, nhảy cao được cả nghìn mét.

Nhưng bây giờ Dương Thiên vẫn còn cách cảnh giới này rất xa.

Bốn mươi chín ngày!

Quá trình luyện da của Dương Thiên cuối cùng cũng tới giai đoạn kết thúc. Hơn nữa, sau khi kết thúc quá trình này, thứ tốt nhất mà Dương Thiên có được không phải là gia tăng sức mạnh, mà là làn da!

Bây giờ Dương Thiên có thể coi là phiên bản yếu ớt của cậu bé hồ lô số ba- Cương cân thiết cốt. Cho dù rạch con dao qua da thì cũng chỉ lưu lại một vết nhàn nhạt.

(Cương cân thiết cốt: Xương cứng như sắt thép.)

Bây giờ, nếu như Dương Thiên gặp lại đám lưu manh kia thì cho dù đứng yên bất động thì bọn họ cũng khó có thể làm hắn bị thương.

Tất nhiên, nếu như là những đòn lợi hại hơn thế thì Dương Thiên vẫn chưa thể phòng ngự lại được, ví dụ như súng đạn. Bây giờ nếu bắn hắn một phát thì chắc chắn hắn sẽ đi đời nhà ma.

Nhưng tính toán một chút, Dương Thiên tu luyện suốt hai tháng, đã tiêu hết tận bốn triệu tệ!

Trong lúc tu luyện, Dương Thiên xuống biển rất nhiều lần, lần nào bắt được hải sản cũng đều bán cho tiệm hải sản Tôn Thị và quán Khánh Ngư.

“Tu luyện tốn kém quá!” Dương Thiên cảm thán. Đây mới chỉ là giai đoạn luyện da, dược liệu còn đơn giản, nhân sâm cũng chỉ cần mười năm là được. Nhưng khi bước sang giai đoạn luyện thịt thì yêu cầu nhân sâm có tuổi đời ít nhất là năm mươi năm, năm trăm nghìn tệ một cây. Mấu chốt là thứ này cho dù có tiền cũng chưa chắc đã có người bán mà mua.

Sau khi thu dọn một chút, Dương Thiên nhanh chóng chạy đi rèn luyện.

Hầu như những người trong tiểu khu Thư Hương đều biết Dương Thiên, cũng rất đánh giá cao chàng thanh niên mập mạp ngày nào cũng chăm chỉ chạy bộ này. Hai tháng qua, Dương Thiên trong mắt bọn họ đã biến từ một gã béo phì 150kg thành một thanh niên béo bình thường.

Phù phù!

Dương Thiên chạy khoảng năm nghìn mét, sau đó lại hít đất ba trăm cái, đu xà hai trăm cái. Mọi người đều rất khó có thể tưởng tượng một người béo như thế làm sao có thể làm được những động tác này.

“Dương Thiên, có mệt không? Uống chút nước đi.” Thấy Dương Thiên đang nghỉ ngơi, một cô gái trẻ trong tiểu khu nhân cơ hội chạy tới, đưa cho hắn một chai nước.

“Cảm ơn, không cần đâu.” Dương Thiên mỉm cười từ chối.

Mặc dù bây giờ hình thể của Dương Thiên vẫn béo nhưng gương mặt lại gầy đi không ít. Hắn không phải loại gương mặt anh tuấn đẹp trai, cùng lắm chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng lại có một khí chất vô cùng cuốn hút, rất hấp dẫn những cô thiếu nữ ngây thơ.

Nghỉ ngơi một lúc, Dương Thiên lại bắt đầu rèn luyện thân thể, mỗi ngày hắn tập thể dục ít nhất mười tiếng.

Chỉ còn hai mươi ngày nữa là bước chân vào đại học, Dương Thiên có kế hoạch trong thời gian này sẽ kết thúc hoàn toàn giai đoạn luyện gia, bắt đầu sang giai đoạn luyện thịt.

Giai đoạn luyện gia chỉ làm tăng sự cứng cỏi cho làn da của Dương Thiên chứ không có tác dụng tăng sức lực cho lắm. Nhưng giai đoạn luyện thịt lại hoàn toàn khác.

Luyện thịt, nghe tên đoán nghĩa, đó chính là rèn luyện thân thể của Dương Thiên, khiến cơ thể của hắn giống như người khổng lồ xanh vậy, đao thương bất nhập. Chờ đến khi luyện xong giai đoạn luyện thịt thì cho dù là súng đạn cũng không thể xuyên qua cơ bắp của hắn được.

Đến khi đó thì phỏng chừng không có mấy đồ vật có thể gây tổn thương cho Dương Thiên được nữa.

Dương Thiên vô cùng chờ mong ngày đó.

Hôm nay là ngày cuối cùng của giai đoạn luyện da.

Dương Thiên nhìn bồn thảo dược, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Thêm đêm nay nữa, ngày mai là hắn chính thức bước sang giai đoạn tu luyện thứ hai của Luyện thể quyết rồi!

“Hô! Ha!”

Bảy bảy bốn chín ngày, chỉ còn một ngày nữa là luyện da có thể đạt tới cảnh giới viên mãn. Dương Thiên kích động, cho thảo dược nhiều hơn bình thường một chút.

Hắn nhảy vào trong bồn tắm, vận chuyển Luyện thể quyết, ánh sáng khẽ lóe lên xung quanh thân thể, cả người không ngừng hấp thu dược liệu.

Ánh sáng yếu ớt không ngừng lập lòe trên người Dương Thiên, cuối cùng giống như bị hắn hấp thu hết, chầm chậm chìm vào trong làn da của hắn rồi biến mất không chút dấu vết. Làn da của Dương Thiên lúc này trở nên trong suốt như ngọc, giống như tản ra ánh sáng của ngọc trong trẻo.

Luyện da đại viên mãn!

Dương Thiên mở mắt ra, hét lên một tiếng. Sau hai tháng, giai đoạn luyện da cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi.

Lúc này ánh sáng trên người Dương Thiên đã hoàn toàn lắng xuống, nhưng da thịt của hắn lại không chút tì vết, trông còn tinh tế hơn cả con gái. Mặc dù gương mặt chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng lại tản ra ánh sáng lấp lánh. Khi Dương Thiên mỉm cười, cả người tỏa ra cảm giác nhiệt huyết, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trước khi giai đoạn luyện da đạt tới viên mãn, Dương Thiên khiến người ta mơ hồ cảm nhận được một loại cảm giác hung hãn, nhưng bây giờ cảm giác này đã hoàn toàn biến mất.

Nếu như Dương Thiên lại tiếp tục gầy đi, lại phối hợp với làn da này, vậy thì thực sự chính là một anh chàng đẹp trai.

Trở lại nguyên trạng, đây chính là tiêu chí của luyện da cảnh viên mãn.

(Luyện da cảnh: Cảnh giới luyện da)
Chương 20 Rắn biển nhỏ đổi màu 1

Dương Thiên đã góp nhặt được một ít dược liệu cần dùng cho Luyện thịt cảnh, nhưng cũng chỉ gom được một chút. Trong giai đoạn Luyện thịt, thân thể của Dương Thiên cần phải rèn luyện mười lần!

(Luyện thịt cảnh: Cảnh giới luyện thịt)

Sau khi kết thúc mười lần đó thì sẽ tiếp tục đến cảnh giới luyện máu! Đến lúc đó thì những dược liệu này không còn cần thiết nữa.

Sáng sớm hôm sau Dương Thiên đã chuẩn bị xong thảo dược Luyện thịt cảnh.

Dược liệu dùng cho Luyện thịt cảnh càng thêm phức tạp và có tác dụng mãnh liệt hơn, mỗi lần hắn phải ngâm hai tiếng đồng hồ.

Vất vả lắm mới chuẩn bị xong, Dương Thiên háo hức bước vào bồn tắm.

Cảm giác lần này hoàn toàn khác với lúc trước. Trước đây, những dược liệu đó đều tác dụng lên làn da của Dương Thiên, nhưng bây giờ lại trực tiếp xuyên qua làn da mà tiến vào bên trong thân thể, rèn luyện toàn bộ thân thể của hắn.

Giữ vững tâm trí, Dương Thiên dốc toàn lực vận chuyển Luyện thể quyết, hấp thu dược liệu trong bồn.

Nếu như là người bình thường, một khi nhảy thẳng vào bồn tắm này thì chỉ có một kết quả, đó là thân thể không chịu nổi tác dụng của dược liệu, trực tiếp hộc máu mà chết.

Thân thể Dương Thiên bởi vì đã trải qua hai tháng Luyện da thế nên mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Từng giây từng phút trôi qua, hai tiếng đồng hồ đã kết thúc.

Lúc này, nước trong bồn tắm chỉ còn lại khoảng một phần ba, bên trong là một dòng chất lỏng màu đen tanh tuổi, đây là tạp chất được bài trừ ra khỏi cơ thể Dương Thiên.

Lúc này, thân thể hắn dường như lại nhẹ nhõm hơn trước một ít. Dương Thiên ra khỏi bồn tắm, lập tức đi đến chỗ chiếc cân.

95kg!

Chỉ sau hai tiếng rèn luyện mà hắn đã gầy đi được 5kg!

Đây đúng là một kỳ tích.

Thực ra thì chuyện này là vì đây là lần đầu tiên Dương Thiên tiến hành Luyện thịt, trong người hắn có nhiều tạp chất, chờ đến lần thứ hai thì hiệu quả sẽ không khoa trương được như vậy.

Chờ khi kết thúc mười lần Luyện thịt thì có phải hắn có thể khôi phục lại thân thể như người bình thường không?

Dương Thiên âm thầm nghĩ như vậy.

Sau mấy giờ rèn luyện, Dương Thiên yên lặng đi tới bãi biển.

Mối cơ duyên bất ngờ của hắn bắt đầu từ bãi biển, trước kia hắn gần như tuyệt vọng với cuộc sống này: Thân thể béo ú, không có nổi một người bạn, suy nghĩ tràn ngập bi quan.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đối với hắn mà nói đã có những thay đổi rất lớn!

Cho dù là tố chất thân thể hay là hoàn cảnh gia đình, đều đã quy về bình thường.

Trên bờ biển lúc này không có quá nhiều người. Bây giờ là tháng tám, là khoảng thời gian nóng bức nhất năm, hơn nữa lại còn là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt nhất.

Nhưng Dương Thiên lại không có cảm giác nóng.

Không biết có phải do hạt châu thần bí hay không mà Dương Thiên lúc nào cũng có cảm giác mát lạnh, giống như trên người có một chiếc điều hòa vậy. Bây giờ nhiệt độ ngoài trời đang là gần bốn mươi độ, nhưng với hắn mà nói chỉ là hơn hai mươi mấy độ, không hề nóng bức chút nào.

Phần phật!

Dương Thiên chậm rãi đi xuống đáy biển.

Bây giờ, sở thích của Dương Thiên chính là đi bộ dưới đáy biển. Đáy biển tuyệt đẹp, có những rặng san hô đầy đủ màu sắc, tôm cá nghịch ngợm bơi lội, tôm hùm cua biển to lớn, rồi còn cả những con sóng ngầm xô lấn, không một ống kính nào có thể chụp được vẻ đẹp này.

Dương Thiên đứng ở dưới đáy biển, nhìn lên bầu trời. Ánh mắt trời nóng bỏng khúc xạ trong nước, biến thành những tia sáng đủ màu sắc rực rỡ, càng khiến đáy biển thêm sức hấp dẫn, làm người ta lưu luyến không quên.

Dương Thiên vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp. Sau khi giai đoạn Luyện da kết thúc, thể chất của hắn đã được cải thiện rất nhiều, bây giờ hắn đã có thể đi sâu xuống khoảng mười mét, cách bờ biển hơn một trăm mét.

Đi dạo dưới đáy biển mỹ lệ, tâm trạng của Dương Thiên dường như cũng trở nên thoải mái nhẹ nhõm hơn.

Hắn từ từ duỗi tay ra, khống chế dòng nước tạo thành những hình dạng đáng yêu, chó con, mèo con, dê con... Những con vật đáng yêu tùy ý biến hóa theo suy nghĩ của Dương Thiên.

Nếu như có người khác nhìn thấy cảnh tượng này, nhất là những người theo chủ nghĩa vô thần thì chắc chắn họ sẽ bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.

Bây giờ Dương Thiên cũng có những cảm giác khó tin, có rất nhiều chuyện hắn không sao hiểu được. Ví dụ như tại sao hạt châu thần bí kia lại cho hắn khả năng khống chế nước? Chẳng lẽ hạt châu thần bí đó thực sự là long châu trong truyền thuyết sao? Tại sao hạt châu đó lại có hai màu xanh đỏ? Lại còn cả Luyện thể quyết thần bí kia nữa?

Trong lòng Dương Thiên có một đống nghĩ vấn, nhưng nghĩ mãi cũng không ra được đáp án. Hạt châu thần bí kia từ khi chui vào trong đầu Dương Thiên, phóng ra Luyện thể quyết thì hoàn toàn không còn chút động tĩnh nào nữa.

Nếu như không phải Dương Thiên vẫn còn cảm nhận được hạt châu thần bí đó ở trong đầu mình, còn có thể dùng suy nghĩ khống chế nước thì hắn đã nghĩ hạt châu thần bí kia chỉ là một giấc mơ, thực chất không hề tồn tại.

Hơn nữa, Dương Thiên vẫn luôn lo lắng, sợ hạt châu thần bí kia có được ý thức của mình. Nếu như thế thì hạt châu đó ở trong đầu hắn sẽ khiến hắn vô cùng nguy hiểm.

Một mặt hắn cảm nhận được sức mạnh do hạt châu thần bí mang lại, một mặt lại cảm thấy lo lắng bản thân trở thành con rối của hạt châu thần bí. Dương Thiên khẽ thở dài một hơi, khẽ lắc đầu muốn thoát khỏi loại cảm xúc phức tạp này.

Xì xì!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Tông Sư
Chương 821-825
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom