Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56-60
Chương 56 Luyện thịt viên mãn, cấp D đỉnh phong
Dương Thiên đổi lấy hai cây nhân sâm ngàn năm, suy nghĩ một chút lại đổi thêm một hà thủ ô một ngàn năm.
Hà thủ ô không chỉ có tác dụng chống virus, cải thiện tình hình tim mạch, thúc đẩy hệ tiêu hóa mà còn có thể ngăn ngừa lão hóa, bồi bổ thân thể.
Dương Thiên đổi lấy, định gửi về nhà để cha mẹ sử dụng.
Hiệu suất làm việc của Long tổ rất nhanh, ngay trong ngày hôm đó, hai nhân sâm ngàn năm và một hà thủ ô ngàn năm đã được đưa đến tay Dương Thiên.
Dương Thiên đóng gói hà thủ ô ngàn năm một cách cẩn thận, sau đó gửi về nhà. Hắn gọi điện cho cha mẹ, cũng không nói đó là hà thủ ô ngàn năm, chỉ nói đây là một loại thực phẩm chức năng, mỗi lần cắt 20gam nấu canh ăn thì rất tốt cho sức khỏe.
Cúp điện thoại, Dương Thiên nhìn hai cây nhân sâm ngàn năm trước mặt, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cuối cùng hắn đã có thể tiếp tục luyện thịt cảnh rồi!
Sau khi Luyện da cảnh đạt được viên mãn thì lực lượng của hắn đã đạt tới 1000 cân, không biết sau khi luyện tới Luyện thịt cảnh viên mãn thì thực lực của hắn có thể cao đến cảnh giới nào đây.
Dương Thiên rất mong chờ!
Luyện thịt cảnh cần rèn luyện mười lần! Dương Thiên tạm thời buông bỏ hết mọi chuyện, toàn tâm toàn ý rèn luyện.
Dược tính của nhân sâm ngàn năm vô cùng mạnh mẽ, Dương Thiên ngày nào cũng giống như ngồi ở vực sâu núi lửa, cả người nóng rực, thân thể không ngừng hấp thu dược liệu này!
Qua mười lần rèn luyện, hình thể của Dương Thiên lại thu nhỏ lại thêm một chút, lúc này Dương Thiên đã có một thân hình hoàn mỹ vô cùng. Cơ thể mạnh mẽ, những đường cong cường tráng, hơn nữa hắn lại còn cao hơn lúc trước một chút. Trước kia Dương Thiên chỉ cao 1m8, bây giờ đã thành 1m85.
Gương mặt chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng hơi thở thanh xuân ấm áp lại khiến người khác mê say.
Thời gian như thoi đưa, mười lần rèn luyện đã kết thúc!
Dương Thiên nắm chặt hai tay, cảm thấy mình đã có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hắn nhẹ nhàng nhảy một cái đã nhảy lên được một cây cổ thụ cao hơn ba mươi mét. Dương Thiên tung một cú đấm, trên không giống như có một vụ nổ, cây cổ thụ cao ba mươi mét bị đập nát từ trên xuống dưới!
Hắn vung tay lên, những mũi tên nước cứ thế được hình thành.
Dương Thiên phát hiện bây giờ hắn đã có thể biến các nguyên tố nước trong không khí thành mũi tên nước, nhưng điều này tiêu hao rất nhiều sức lực.
Uy lực lớn nhất của hắn vẫn là trực tiếp khống chế nguồn nước, tạo thành những Vạn tiễn tề phát, tiến hành công kích.
Dương Thiên cảm nhận lực lượng của mình một chút, sau đó chỉ muốn hét ầm lên!
Luyện thịt viên mãn! Cấp D đỉnh phong! Một cú đấm tung ra có uy lực 2000 cân!
Dựa vào thực lực này của hắn thì ở Long tổ đã được xếp vào hạng trung rồi! Dù sao thì số người ở Long tổ đột phá được thực lực cấp D cũng chỉ có khoảng hai trăm người!
Trong thời gian Dương Thiên tu luyện, toàn bộ thế lực ngầm của thành phố Hải đã xảy ra chấn động!
Một bang phái không hề nổi danh chút nào- bang Chiến đột nhiên cường thế quật khởi! Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, bang Chiến đã nhanh chóng sát nhập các cang phái nhỏ khác, thế lực càng này càng lớn.
“Rầm!”
Dương Thiên đang đi bộ trong trường thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu nhỏ nhẹ, sau đó một nữ sinh va phải hắn.
Dương Thiên phản ứng rất nhanh, thấy cô gái kia va vào mình chuẩn bị ngã xuống đất thì nhanh tay kéo cô lại.
Không ngờ hắn dùng lực quá mạnh, nữ sinh ngã nhào vào lồng ngực hắn.
Dương Thiên nhìn cô gái trong lòng mình, gương mặt tinh xảo, mang theo một cảm giác nhu nhược đến đáng thương. Cả người chỉ cao khoảng mét sáu, đứng đến ngực hắn.
Cô gái choáng váng, cảm thấy mình ngã vào trong một lồng ngực ấm áp, một cảm giác như ánh mặt trời lập tức tràn ngập thân thể cô.
“Noãn Noãn!” Phía xa vang lên mấy âm thanh kinh hãi, Chu Noãn lập tức phục hồi tinh thần, phát hiện mình vẫn ở trong lòng nam sinh kia thì lập tức đẩy hắn ra.
Chu Noãn! Xếp hạng thứ mười bảng xếp hạng hoa khôi, danh hiệu nữ thần nhu nhược.
Quả nhiên vô cùng xinh đẹp, Dương Thiên nhìn kỹ, cảm thấy khí chất của Chu Noãn giống như Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, mảnh mai, yếu ớt, khiến người ta yêu thương.
“Cậu không sao chứ? Xin lỗi, vừa rồi không chú ý.” Dương Thiên nhìn Chu Noãn, xin lỗi.
“Hừ! Cậu là ai hả, dám đâm vào Noãn Noãn nhà chúng tôi như vậy, không phải là cố tình chiếm tiện nghi đấy chứ?” Một nữ sinh ăn mặc toàn đồ hiệu, phẫn nộ nhìn Dương Thiên, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.
Dương Thiên chỉ mặc quần áo bình thường, chắc cùng lắm chỉ mấy trăm tệ, hoàn toàn đối lập với nữ sinh đang nói. Cô ta hiển nhiên đã coi Dương Thiên là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Dương Thiên nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Lần này đúng là hắn không cẩn thận nên mới va vào Chu Noãn.
“Được rồi, chị Đình, đừng nói nữa.” Chu Noãn lôi kéo nữ sinh kia. Cô nhìn Dương Thiên, đột nhiên nghĩ đến cảm giác ấm áp vừa rồi, hai má không nhịn được mà đỏ lên, không dám nhìn Dương Thiên nữa, nhỏ giọng nói: “Không... Không sao, tôi không sao.”
Nói xong thì lôi kéo tay chị Đình muốn rời đi.
Có vẻ như hoa khôi này hơi nhát gan, Dương Thiên nghĩ thầm.
Nữ sinh được gọi là chị Đình kia nhìn Dương Thiên, cảnh cáo hắn: “Tôi nói cho cậu biết, đừng có suy nghĩ quá phận với Noãn Noãn nhà chúng tôi, cậu như thế này chẳng chăm sóc cho cuộc sống của Noãn Noãn được đâu, đừng có si tâm vọng tưởng.” Nói xong thì kéo tay Chu Noãn rời đi.
Chương 57 Mời hoa khôi ăn cơm 1
Dương Thiên hết nói nổi, hắn không làm gì sai cả, tại sao luôn bị biến thành những người có rắp tâm bất lương như thế.
Chẳng lẽ hắn giống con cóc lắm à?
“Anh Tiểu Thiên?” Dương Thiên đang ngẩn người thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh thanh thúy.
Dương Thiên ngẩng đầu lên, thì ra là Vương Nhã Lộ, nữ sinh mà hắn gặp trên tàu hỏa. Nhưng mà, Dương Thiên lại không ngờ, bên cạnh Vương Nhã Lộ còn một nữ sinh nữa, cũng rất quen thuộc.
Trương Thi Ninh, nữ thần yên tĩnh xếp thứ bảy trên bảng xếp hạng, nữ sinh lúc trước ngồi cạnh Dương Thiên trên tàu hỏa.
“Lộ Lộ, chào em!” Dương Thiên tươi cười chào hỏi.
“Ôi! Anh Tiểu Thiên, thực sự là anh à? Sao anh lại gầy như thế này rồi. A a a, em không muốn sống nữa, anh còn gầy hơn cả em.” Vương Nhã Lộ kêu lên ầm ĩ, cả người cô vô cùng hoạt bát. Thực ra dáng người Vương Nhã Lộ rất ổn, chỉ là trông hơi trẻ con một chút thôi, trông rất đáng yêu.
“Vậy thì em phải mau chóng giảm cân thôi!” Dương Thiên cười chọc ghẹo cô.
“A! Anh Tiểu Thiên, anh muốn chết à? Nhưng mà, anh Tiểu Thiên, sao anh toàn không ở trong trường thế?” Vương Nhã Lộ bất mãn hỏi. Thời gian trước cô cũng tới tìm Dương Thiên vài lần, nhưng lần nào Dương Thiên cũng không ở trường. “Anh mà cứ như thế này thì cuối học kỳ không thể nào đủ tín chỉ được đâu!”
“Không sao không sao!” Dương Thiên cười lắc đầu.
“À, anh Tiểu Thiên, anh nhìn này, đây là Trương Thi Ninh, là nữ thần khoa Lịch sử của bọn em, lúc trước ba chúng ta đã gặp nhau trên tàu rồi.” Vương Nhã Lộ cười hì hì nói.
“Chào cậu.” Dương Thiên cười, chủ động chào hỏi Trương Thi Ninh.
“Ừm.” Trương Thi Ninh khẽ ừm một cái, xem như chào hỏi.
“Anh Tiểu Thiên, anh đừng để ý, chị Thi Ninh chính là người như vậy đấy, ít nói lắm. Haizz, em rất lo lắng, chị Thi Ninh cứ thế này thì làm sao có thể tìm được bạn trai đây?” Vương Nhã Lộ làm vẻ mặt buồn rầu, nói.
“Này! Con bé chết tiệt!” Trương Thi Ninh nhẹ nhàng bóp cổ Vương Nhã Lộ, bất mãn nói.
“Ha ha, anh Tiểu Thiên, anh xem, anh chẳng mấy khi gặp được hai đại mỹ nữ thế này, có muốn cùng nhau đi ăn bữa cơm không?” Vương Nhã Lộ cười nói.
Bây giờ đúng thời gian ăn trưa, Dương Thiên gật đầu: “Được thôi, quen nhau đã lâu, anh còn chưa có cơ hội mời mọi người ăn cơm nữa!”
“Đúng vậy! Lần này em phải hung hăng chặt chém anh một chút!” Vương Nhã Lộ làm bộ hung tợn nói.
Mấy người đi tới một nhà hàng cao cấp cách cổng trường không xa.
Vương Nhã Lộ nhìn nhà hàng trước mặt thì đắn đo, cô quay sang nói với Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, đồ ăn ở đây đắt lắm, món rẻ nhất cũng phải hơn 100 tệ, chúng ta đến nơi khác rẻ hơn đi. Ăn cơm chỉ cần no bụng là được rồi, cần gì phải ăn những thứ đắt đỏ như thế?”
“Không sao, anh không thiếu tiền!” Dương Thiên làm ra vẻ rất có tiền, nói: “Đi vào thôi, em muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.”
“Oa! Anh Tiểu Thiên đúng là giàu có!” Vương Nhã Lộ cười hì hì, sau đó lôi kéo Trương Thi Ninh, vui sướng chạy vào bên trong.
Vương Nhã Lộ vui vẻ chạy vào nhà hàng.
Trương Thi Ninh lại nhíu mày nhìn Dương Thiên một cái. Cô không đơn thuần như Vương Nhã Lộ, nhìn Dương Thiên ăn mặc rất bình dân, không giống người có tiền, thế mà lại mời hai cô đến nơi này ăn cơm. Cô coi Dương Thiên là một kẻ đã không có tiền lại còn sĩ diện.
Mặc dù nhà hàng này rất đắt đỏ, nhưng hương vị lại không tồi, thế nên có rất nhiều sinh viên có điều kiện thích tới nơi này ăn cơm.
Nhóm người Dương Thiên tìm một bàn trống, ngồi xuống.
“Cho một đĩa rau xào tỏi, cà tím xào, canh trứng trong biển...” Vương Nhã Lộ nhìn thực đơn, gọi món.
Cô gọi năm sáu món nhưng đều là những món rẻ nhất, có thể thấy được thực lòng Vương Nhã Lộ vẫn suy nghĩ cho Dương Thiên, sợ đồ ăn đắt quá lại tốn nhiều tiền của hắn.
“Lộ Lộ, em gọi mấy món rẻ như vậy làm gì? Lại toàn là rau? Nếu đã muốn mời các em ăn cơm thì không cần tiết kiệm cho anh làm gì.” Dương Thiên nói thẳng: “Một móng giò hấp tương, gà hấp bia, tôm... À, thêm cả mấy món nổi tiếng của nhà hàng nữa, thêm một chai rượu vang!” Dương Thiên nói với nhân viên phục vụ.
Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Vương Nhã Lộ lập tức lo lắng nhìn Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, anh gọi nhiều đồ ăn như thế làm gì? Một con gà hấp bia cũng phải tốn 500 tệ đấy! Đủ để chúng ta đến nhà hàng khác ăn uống no say.”
“Không sao, đã ăn thì phải ăn những món ngon nhất! Anh trả tiền, mọi người chỉ cần ăn thôi.” Dương Thiên cười.
“Anh Tiểu Thiên, nhưng mà đắt quá! Hay là em đi bảo nhà hàng bớt đi vài món nhé, chúng ta ăn ít thôi!” Vương Nhã Lộ vẫn lo lắng không yên, cô không nỡ để Dương Thiên tiêu nhiều tiền như vậy.
“Ha ha! Em gái, nếu bạn trai em không đủ tiền để ăn ở nơi này thì em sang bàn anh đi, anh mời em ăn cơm. Anh có nhiều tiền lắm!” Một tên đàn ông có tướng mạo cường tráng ở bàn bên cạnh cười rộ lên, ánh mắt anh ta nhìn Vương Nhã Lộ tràn đầy dục vọng, anh ta thích những cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như thế này.
Vương Nhã Lộ bị dọa sợ, lập tức trừng mắt lên: “Hừ, anh thèm ăn cơm của các người!”
“Lão nhị! Đừng gây chuyện nữa!” Trên bàn đó còn có ba người đàn ông khác nữa, một người lên tiếng.
“Lão đại, không có chuyện gì! Mấy ngày nay ông đây bị nghẹn đến sắp hỏng rồi. Lũ bang Thanh đáng chết, dám làm chúng ta không có chỗ dung thân.” Lão nhị mắng chửi: “Hơn nữa, lão đại, anh nhìn kìa, bàn bên cạnh còn một cô bé xinh đẹp nữa, chẳng phải lão đại anh thích nhất là những cô gái yên tĩnh thanh thuần như vậy sao?”
Bang Thanh? Dương Thiên mẫn cảm nghe được cái tên này.
Chương 58 Mời hoa khôi ăn cơm 2
Tên được gọi là lão đại kia nhìn về phía Trương Thi Ninh, hiển nhiên đã bị người đàn ông kia thuyết phục. Bốn người đứng dậy, đi về phía bàn của Dương Thiên.
“Các anh muốn làm gì? Chúng tôi là sinh viên đại học An! Nếu các anh dám ra tay chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt lại!” Trương Thi Ninh cũng nghe được những gì bốn người này nói, thấy bọn họ bước tới đây thì lập tức lạnh lùng nói.
“Ôi! Bề ngoài nhìn yên tĩnh nhưng tính tình lại nóng này! Không tồi!” lão đại kia gật đầu khen, ánh mắt nóng như lửa nhìn thân thể Trương Thi Ninh, tràn ngập dụng vọng.
“Các vị! Nơi này của chúng tôi đều là sinh viên, các vị đừng làm loạn ở đây.” Chủ nhà hàng nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy ra, nơi này có nhiều sinh viên như vậy, nếu xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn nhà hàng của ông ta cũng gặp rắc rối lớn.
“Mẹ kiếp! Cút ngay!” Lão đại kia mắng một tiếng, đạp ngã chủ nhà hàng.
Lúc này, Vương Nhã Lộ đã sợ tới mức run bần bật, cả người trốn sau lưng Dương Thiên, túm lấy góc áo hắn.
Trương Thi Ninh nhíu mày, vừa nhìn mấy tên côn đồ, vừa lôi điện thoại ra muốn báo cảnh sát!
“Bốp!” Lão nhị nhanh tay lẹ mắt, lập tức giật lấy điện thoại của cô, ném xuống đất.
“Chúng mày đứa nào dám báo cảnh sát thử xem?” Lão nhị lạnh lùng nói, còn lôi một con dao ra.
Những người đến đây ăn cơm hầu hết đều là sinh viên, làm gì có ai gặp phải chuyện như thế này. Người nào người nấy ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích.
Trương Thi Ninh không ngờ những người này lại to gan đến vậy, ban ngày ban mặt mà dám động thủ. Dù sao cô cũng là một cô gái trói gà không chặt, gặp phải tình huống như thế này cũng luống cuống tay chân.
“Ha ha! Người đẹp, sang đây với bọn anh đi nào!” mấy người kia cười ha ha, có ý đồ kéo Trương Thi Ninh và Vương Nhã Lộ sang bên đó.
“Bốp!”
Một âm thanh vang lên, sau đó lập tức truyền đến những âm thanh đau đớn.
Chỉ thấy tay của mấy người kia đều đặt ở trên bàn, bên trên cắm một chiếc đũa trúc, đũa xuyên qua bàn tay, máu tươi tóe ra, nhìn đã thấy đau.
“A! Đau chết ông đây rồi!” Mấy người đó đau đớn kêu lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Dương Thiên, nói: “Thằng ranh này, mày muốn chết à?”
Nói xong, cả bốn lao đến định tấn công Dương Thiên.
Dương Thiên còn đang định động thủ thì đột nhiên cửa khách sạn lại mở ra, mấy thanh niên từ bên ngoài đi vào.
Dương Thiên nhận ra người dẫn đầu, chính là một trong số hơn một trăm người của bang Chiến, người được đánh số Thiên 9!
Thiên 9 cũng lập tức nhìn thấy Dương Thiên, anh ta lập tức lộ vẻ cung kính, đang định tiến lên chào hỏi thì Dương Thiên đã lắc đầu, ý bảo Dương 9 không cần lo cho mình.
“Đinh Cường! Các người quả nhiên ở chỗ này! Bang các người chỉ còn vài mống thế này, còn không mau đầu hàng sao?” Thiên 9 nói xong thì nhảy người lên, vọt xa ba mét mà tới.
“Bang Chiến? Các người đừng có khinh người quá đáng!” Lão đại Đinh Cường kia cũng không để ý đến nhóm người Dương Thiên nữa, quay sang nhìn Thiên 9. Chẳng qua là âm thanh của anh ta run rẩy, hai chân cũng không đứng thẳng được! Anh ta biết những người trước mặt mình đều là những người khủng bố! Bọn họ một người đánh mười mấy người hoàn toàn không mất chút sức lực nào.
“Hừ, thắng làm vua thua làm giặc! Đó là đạo lý từ xưa đến nay rồi. Các người tốt nhất là đi theo chúng tôi đi.” Dương 9 hừ lạnh.
“Lão đại, chúng ta liều mạng với đám người đó một phen đi, dù sao cũng phải chết!” Ba người còn lại nói.
“Đúng là lũ ngang bướng!” Thiên 9 hừ lạnh một tiếng, cả người lóe lên. Anh ta giống như một con báo nhảy vào giữa bốn người kia, tung mấy cú đá, bốn người kia lập tức bị đá bay ra tận cửa.
“Bắt bọn họ lại đây!” Thiên 9 ra lệnh.
“Vâng, anh Thiên 9!” Mấy tên đàn em lập tức cung kính đáp lại, sau đó áp giải đám Đinh Cường đến đây.
Thiên 9 xoay người, nhìn về phía Dương Thiên.
Vương Nhã Lộ tưởng rằng anh ta đang nhìn mình, sợ hãi không dám thò đầu ra.
Dương Thiên khẽ lắc đầu, Thiên 9 nhanh chóng hiểu ý, dẫn đàn em rời đi.
Nhà hàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Lúc này Vương Nhã Lộ mới dám thò đầu ra. Cô ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm: “Làm em sợ muốn chết!”
Sau đó, Vương Nhã Lộ nhìn về phía Trương Thi Ninh: “Chị Thi Ninh, chị to gan thật, vừa rồi em sợ không dám nói gì.”
Sau đó, cô lại nhìn Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, anh cắm đũa lên tay bọn họ lúc nào thế? Em không nhìn rõ, thật là lợi hại!”
Trương Thi Ninh buồn cười nhìn Vương Nhã Lộ: “Sao em lại nhát gan như thế hả? Bị kẻ ác nhìn một cái mà đã sợ đến mức không dám nói chuyện rồi!”
“A!” Vương Nhã Lộ bất đắc dĩ xoa đầu: “Từ nhỏ em đã nhát gan, em cũng không có cách nào khác.”
“Em đó, yên tâm mà ăn cơm đi!” Trương Thi Ninh nói.
Bữa cơm này của bọn họ ăn hết 3000 tệ. Lúc thanh toán, Dương Thiên không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, thế nên chuyển sang quẹt thẻ.
Vương Nhã Lộ rất xấu hổ, lần đầu tiên Dương Thiên mời khách đã phải tiêu nhiều tiền như thế.
“Anh Tiểu Thiên, chúng em đi nhé, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm.” Vương Nhã Lộ lôi kéo cánh tay Trương Thi Ninh, ngượng ngùng tạm biệt Dương Thiên.
Dương Thiên cũng vẫy tay với hai người.
Chờ hai cô gái đi xa, Dương Thiên suy nghĩ một chút, quyết định tới bang Chiến.
“Ai tới đấy hả?” Dương Thiên vừa tới bang Chiến thì đã nghe thấy hai thành viên đứng canh gác hét lên.
“Cậu chủ!” Trương Đại Hổ đứng cách đó không xa, nhìn thấy Dương Thiên thì vội vàng chạy ra đón.
Chương 59 Khoảnh khắc mạo hiểm
“Chuyện Thiên 9 đi bắt người là sao thế? Không phải các bang phái nhỏ đã bị diệt hết rồi sao?” Dương Thiên nhìn Trương Đại Hổ, hỏi thẳng.
“Cậu chủ, nhiều bang phái nhỏ như vậy, chỉ có thể nói là tiêu diệt được lực lượng chủ lực, còn có rất nhiều cá lọt lưới. Nhưng những con cá lọt lưới đó đã bắt lại gần hết rồi!” Trương Đại Hổ giải thích.
Dương Thiên gật đầu.
Sau đó, Trương Đại Hổ nói cho Dương Thiên biết tình hình hiện tại của bang Chiến.
Bang Chiến hiện nay có hàng nghìn thành viên. Mặc dù không thể giao Chiến vương quyết cho những người vào sau, nhưng bang Chiến lại có một quy tắc, những thành viên lập được công lao sẽ được ngâm mình trong bồn dược liệu.
Những thành viên mới ai cũng muốn được mạnh mẽ như nhóm Thiên 9, tất nhiên đều cố gắng lập công. Thế nên, hiện tại các thành viên của bang Chiến đều vô cùng tích cực và chăm chỉ.
Có vẻ như giao bang Chiến cho Trương Đại Hổ là một lựa chọn đúng đắn. Cũng may Dương Thiên đã khống chế được Trương Đại Hổ, không sợ ông ta phản bội, thế nên ông ta mới toàn tâm toàn ý giúp đỡ hắn quản lý bang phái như vậy.
Dương Thiên lấy ra một nửa nhánh nhân sâm ngàn năm, đây là đồ còn sót lại sau khi hắn Luyện thịt viên mãn. Hắn đưa cho Trương Đại Hổ: “Đây là nửa nhánh nhân sâm ngàn năm, rất có ích trong việc tu luyện Chiến vương quyết, ông cầm lấy mà tu luyện!”
“Cảm ơn cậu chủ!” Trương Đại Hổ vui mừng nói.
Chiến vương quyết là một môn công pháp cường đại, càng sử dụng dược liệu quý hiếm thì càng tu luyện nhanh chóng. Trương Đại Hổ chỉ có nửa nhánh nhân sâm ngàn năm nhưng chắc chắn sẽ vượt qua 101 người còn lại. Ngoài Dương Thiên ra, Trương Đại Hổ sẽ là người mạnh nhất bang Chiến.
Dương Thiên cũng có tính toán của riêng mình. Dù sao thì Trương Đại Hổ cũng là phó bang của bang Chiến, toàn quyền phụ trách công việc của bang Chiến, nếu tu vi không mạnh nhất thì sẽ không khiến người khác khâm phục.
Nhìn tình hình hiện tại của bang Chiến cũng không tệ lắm, Dương Thiên lại trở về.
Dương Thiên đi dạo một chút trên đường, sau khi việc tu luyện kết thúc, hắn cảm thấy mình chẳng có việc gì để làm cả.
Hả?
Đột nhiên, hắn chú ý tới một cô bé đang ở bên đường. Cô bé này khoảng chừng mười tuổi, mặc một bộ váy màu vàng, buộc tóc đuôi ngựa trông rất đáng yêu. Nhưng trên mặt cô bé lại ngập nước mắt, bên cạnh cũng không thấy cha mẹ hay người thân nào.
Đi lạc sao? Dương Thiên nghĩ.
“Hu hu...” Cô bé không ngừng khóc lóc, vươn tay dụi mắt, cứ thế đi băng qua đường.
Không ổn!
Dương Thiên đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe tải hạng nặng đang lao thẳng về phía này. Cô bé kia vẫn tiếp tục băng qua đường, dường như không nhận ra điều đó. Theo tính toán của Dương Thiên, nếu cô bé không chịu dừng lại thì chắc chắn sẽ bị chiếc xe tải hạng nặng này đâm phải.
Những người đi đường hiển nhiên cũng chú ý thấy cảnh tượng này, vội vàng gọi cô bé quay lại. Nhưng cô bé kia lại không nghe thấy lời của mọi người, vẫn tiếp tục dụi mắt, khóc không ngừng.
“Bíp bíp bíp!”
Tài xế xe tải tất nhiên cũng nhìn thấy cô bé phía trước, nhưng vận tốc của xe tải lúc này đã đạt tới 100m, không thể dừng lại ngay được! Tài xế hoảng loạn không ngừng bóp còi để cô bé chú ý.
“A?” Lúc này cô bé mới phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác nhìn sang. Một chiếc xe tải thật lớn đang lao về phía cô bé, giống như một con dã thú khổng lồ bao trùm lên thân thể nhỏ bé. Cô bé thậm chí còn nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của tài xế.
Cô bé bị dọa sững người, đầu óc gần như trống rỗng, không phản ứng lại được.
Chiếc xe chỉ còn cách cô bé khoảng năm mét.
Những người bên đường bất giác nhắm chặt mắt lại, bọn họ không dám nhìn bi kịch sắp xảy ra, không đành lòng nhìn một sinh mệnh nhỏ tuổi như thế mất đi.
Xe tải càng lúc càng gần, khoảng cách chỉ còn hai mét. Một luồng sáng lóe lên, xe tải lao thẳng tới chỗ cô gái nhỏ đang đứng.
“A! Mau gọi cấp cứu!” Có người sợ hãi hét lên, vội vàng lôi di động gọi cứu thương.
Chiếc xe tải cuối cùng cũng dừng lại được, vị tài xế lập tức xuống xe. Ông ta là một người đàn ông trung niên, gương mặt thật thà, sắc mặt hoảng loạn.
Gia cảnh tài xế vô cùng bần hàn, cả nhà chỉ có mình ông ta là thu nhập chính. Nếu cô bé này bị đâm chết thì chắc chắn ông ta sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền, thậm chí còn phải đi tù, thế thì gia đình ông ta cũng tiêu luôn rồi.
Nhưng mọi người tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy tung tích bé gái kia đâu.
Trên đường có cả một hàng xe dừng lại, mọi người cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ai cũng xuống xe giúp đỡ tìm kiếm cô bé đáng thương kia.
“A! Cô bé ở kia!” Đột nhiên, trong đám đông vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Mọi người lập tức nhìn sang phía đó, chỉ thấy cô bé suýt nữa bị xe tải đâm bay đang nằm trong lòng một thanh niên. Thanh niên này cao 1m85, diện mạo thanh tú, cả người ngập tràn khí chất ấm áp như ánh mặt trời, giống như thổi tới một làn gió xuân.
Nhìn thấy cô bé bình an vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cô bé đã được cậu thanh niên kia cứu rồi.
“Cậu thanh niên, làm tốt lắm!” Có người lớn tiếng khích lệ.
“Đúng vậy! Cậu đã cứu được một sinh mạng! Người tốt sau này nhất định sẽ được báo đáp.” Có một ông cụ gật đầu tán thưởng.
...
Chương 60 Gặp gỡ Tịch Mộng Dao
Thanh niên đang ôm bé gái chính là Dương Thiên. Vừa rồi, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hắn không chút do dự lao ra cứu cô bé. Giây phút đó, người hắn chỉ cách xe tải chưa đến một mét.
Dương Thiên cũng cảm thấy run sợ. Chiếc xe tải này chứa đầy hàng hóa, trọng lượng chắc phải đến mười tấn, nếu hắn bị đâm phải thì có khi cũng không chịu đựng nổi.
May mắn là cuối cùng hắn đã cứu được cô bé này.
“Cậu thanh niên, cảm ơn cậu!” Người tài xế vội vàng chạy tới, nhìn Dương Thiên bằng gương mặt tràn đầy cảm kích. Vừa rồi ông ta thậm chí đã nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình mình khi ông ta bị bắt vào tù như thế nào, không ngờ trong nháy mắt lại giống như được lên thiên đường.
“Không có gì đâu! Sau này ông lái xe chậm một chút, như vậy mới có thể giảm thiểu sự cố!” Dương Thiên nhìn tài xế, bất mãn nói.
“Vâng! Vâng! Cậu thanh niên, cậu tầm lấy số tiền này, đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, vừa rồi chắc con bé bị dọa sợ lắm.” Tài xế lấy hết tiền trong túi ra đưa cho Dương Thiên, được hơn 1000 tệ: “Chờ tôi xong việc sẽ lập tức tới bệnh viện.”
Dương Thiên nhìn người tài xế đen nhẻm, nhìn là biết gia cảnh không khá giả gì. Không biết vì sao, hắn lại đột nhiên nghĩ tới cha mình.
Dương Thiên lắc đầu: “Ông cất tiền đi. Tôi đưa cô bé đến bệnh viện là được.”
Cô gái nhỏ sợ hãi đến phát ngốc, nằm gọn trong lòng Dương Thiên không nói câu nào, nước mắt vẫn giàn dụa, trông đáng thương vô cùng.
“Em tên là gì?” Dương Thiên cẩn thận hỏi.
“???” Cô bé mê mang nhìn Dương Thiên.
Thôi xong! Dương Thiên hết nói nổi, chắc không phải bị câm đâu chứ?
Dương Thiên đang chuẩn bị đưa cô bé đến cục công an xem có nhà nào đến tìm trẻ lại không.
Lúc này, ở cục công an thành phố Hải đang loạn cả lên, một người phụ nữ vô cùng có khí chất đang nôn nóng đi tới đi lui.
“Tìm được chưa? Vẫn chưa tìm được sao?” Người phụ không ngừng hỏi, sắc mặt nôn nóng. Bên cạnh người phụ nữ còn một cô gái nữa, đang nắm tay trấn an bà.
Cục trưởng cục công an thành phố Hải Lãnh Kinh Quốc đang ở bên cạnh cẩn thận hỏi han, mà Lãnh Tình cũng nói cái gì đó với cô gái kia.
Bây giờ Lâm Khanh Dĩnh vô cùng hối hận, bà chỉ đi WC một chút thôi mà cũng có thể làm lạc mất con gái.
“Mộng Dao, con nói xem, Mộng Tuyết có khi nào bị bọn buôn người bắt đi rồi không? Có khi nào con bé bị bán đi rồi? Con gái đáng thương của mẹ...” Lâm Khanh Dĩnh nắm tay con gái lớn, gương mặt tràn đầy lo lắng.
“Mẹ! Không có việc gì đâu! Cục trưởng Lãnh cũng đã nói sẽ dốc sức tìm kiếm, con tin chắc chắn sẽ tìm được em ấy.” Cô gái xinh đẹp an ủi mẹ mình, nhưng trên mặt cũng không giấu được sự nôn nóng.
“Khụ khụ! Bà Tịch, bà đừng lo lắng, chúng tôi đã cử lực lượng đi tìm rồi, chắc chắn sẽ tìm được cô bé.” Lãnh Kinh Quốc nói, trên mặt xuất hiện một tia cung kính hiếm có. Ông ta biết người phụ nữ trước mắt có thân phận rất tôn quý.
“Đều tại tôi! Tất cả đều tại tôi! Tôi không nên để con bé đứng chờ ngoài nhà vệ sinh một mình!” Lâm Khanh Dĩnh không ngừng tự trách bản thân, thẫn thờ như phát ngốc.
“Tìm được rồi!” Một âm thanh vang lên, Lâm Khanh Dĩnh lập tức phục hồi tinh thần, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh người vừa nói.
Vào thời điểm đó, nhân viên giám sát đã thông qua màn hình tìm thấy dấu vết của con gái Lâm Khanh Dĩnh.
“A! Đúng là Mộng Tuyết!” Lâm Khanh Dĩnh kích động kêu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Những hình ảnh dần lướt đi, cô bé Tịch Mộng Tuyết đi tới bên đường, khóc lóc lao ra giữa đường.
“Mộng Tuyết! Đừng đi ra đó!” Lâm Khanh Dĩnh nhìn thấy chiếc xe tải trong màn hình thì vội vàng hét lạc cả giọng.
Nhưng tất nhiên là Tịch Mộng Tuyết không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Chiếc xe tải lao vút đến, một đoạn đường nữa mới dừng lại được, mà bóng dáng cô bé cũng không thấy đâu.
Lâm Khanh Dĩnh giống như người mất hồn, bà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người chao đảo. Con gái út của bà bị chiếc xe tải to như thế lao vào, khả năng sống sót rất nhỏ.
“Mẹ!” Tịch Mộng Dao vội vàng đỡ lấy mẹ mình, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm video, gương mặt cô ngập nước mắt.
Tiếp theo đó, em gái cô xuất hiện trong lòng một người nam sinh.
“Mẹ! Mộng Tuyết không sao! Con bé không bị xe đâm phải!” Tịch Mộng Dao vội vàng hô lên.
Lâm Khanh Dĩnh đang gần như hôn mê lập tức bừng tỉnh, bà gấp gáp nhìn về phía màn hình, khi nhìn thấy con gái mình đang nằm trong lòng một nam sinh thì không cầm được nước mắt.
“Mộng Tuyết không sao! Tốt quá! Tốt quá rồi!” Lâm Khanh Dĩnh lẩm bẩm.
“Mau! Mau đi tìm cậu thanh niên đó.” Lãnh Kinh Quốc lập tức phân phó cho cấp dưới.
“Ô?” Lãnh Tình từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cô nhận ra nam sinh đang ôm cô bé kia.
“Sao thế Tiểu Tình?” Lãnh Kinh Quốc nhìn về phía con gái mình.
“Con biết nam sinh này. Cậu ta là sinh viên đại học An, lớp 2 khoa Kinh tế, năm nay mới học năm nhất.” Lãnh Tình nói.
“Cậu ta cũng là học sinh đại học An sao?” Tịch Mộng Dao nghe Lãnh Tình nói vậy thì hỏi lại.
Lúc này, Dương Thiên đang ôm cô bé đi về hướng cục công an.
“Em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Dương Thiên không ngừng gợi chuyện với cô bé, chỉ là cô bé không trả lời câu nào, ánh mắt mờ mịt.
Dương Thiên đổi lấy hai cây nhân sâm ngàn năm, suy nghĩ một chút lại đổi thêm một hà thủ ô một ngàn năm.
Hà thủ ô không chỉ có tác dụng chống virus, cải thiện tình hình tim mạch, thúc đẩy hệ tiêu hóa mà còn có thể ngăn ngừa lão hóa, bồi bổ thân thể.
Dương Thiên đổi lấy, định gửi về nhà để cha mẹ sử dụng.
Hiệu suất làm việc của Long tổ rất nhanh, ngay trong ngày hôm đó, hai nhân sâm ngàn năm và một hà thủ ô ngàn năm đã được đưa đến tay Dương Thiên.
Dương Thiên đóng gói hà thủ ô ngàn năm một cách cẩn thận, sau đó gửi về nhà. Hắn gọi điện cho cha mẹ, cũng không nói đó là hà thủ ô ngàn năm, chỉ nói đây là một loại thực phẩm chức năng, mỗi lần cắt 20gam nấu canh ăn thì rất tốt cho sức khỏe.
Cúp điện thoại, Dương Thiên nhìn hai cây nhân sâm ngàn năm trước mặt, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cuối cùng hắn đã có thể tiếp tục luyện thịt cảnh rồi!
Sau khi Luyện da cảnh đạt được viên mãn thì lực lượng của hắn đã đạt tới 1000 cân, không biết sau khi luyện tới Luyện thịt cảnh viên mãn thì thực lực của hắn có thể cao đến cảnh giới nào đây.
Dương Thiên rất mong chờ!
Luyện thịt cảnh cần rèn luyện mười lần! Dương Thiên tạm thời buông bỏ hết mọi chuyện, toàn tâm toàn ý rèn luyện.
Dược tính của nhân sâm ngàn năm vô cùng mạnh mẽ, Dương Thiên ngày nào cũng giống như ngồi ở vực sâu núi lửa, cả người nóng rực, thân thể không ngừng hấp thu dược liệu này!
Qua mười lần rèn luyện, hình thể của Dương Thiên lại thu nhỏ lại thêm một chút, lúc này Dương Thiên đã có một thân hình hoàn mỹ vô cùng. Cơ thể mạnh mẽ, những đường cong cường tráng, hơn nữa hắn lại còn cao hơn lúc trước một chút. Trước kia Dương Thiên chỉ cao 1m8, bây giờ đã thành 1m85.
Gương mặt chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng hơi thở thanh xuân ấm áp lại khiến người khác mê say.
Thời gian như thoi đưa, mười lần rèn luyện đã kết thúc!
Dương Thiên nắm chặt hai tay, cảm thấy mình đã có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hắn nhẹ nhàng nhảy một cái đã nhảy lên được một cây cổ thụ cao hơn ba mươi mét. Dương Thiên tung một cú đấm, trên không giống như có một vụ nổ, cây cổ thụ cao ba mươi mét bị đập nát từ trên xuống dưới!
Hắn vung tay lên, những mũi tên nước cứ thế được hình thành.
Dương Thiên phát hiện bây giờ hắn đã có thể biến các nguyên tố nước trong không khí thành mũi tên nước, nhưng điều này tiêu hao rất nhiều sức lực.
Uy lực lớn nhất của hắn vẫn là trực tiếp khống chế nguồn nước, tạo thành những Vạn tiễn tề phát, tiến hành công kích.
Dương Thiên cảm nhận lực lượng của mình một chút, sau đó chỉ muốn hét ầm lên!
Luyện thịt viên mãn! Cấp D đỉnh phong! Một cú đấm tung ra có uy lực 2000 cân!
Dựa vào thực lực này của hắn thì ở Long tổ đã được xếp vào hạng trung rồi! Dù sao thì số người ở Long tổ đột phá được thực lực cấp D cũng chỉ có khoảng hai trăm người!
Trong thời gian Dương Thiên tu luyện, toàn bộ thế lực ngầm của thành phố Hải đã xảy ra chấn động!
Một bang phái không hề nổi danh chút nào- bang Chiến đột nhiên cường thế quật khởi! Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, bang Chiến đã nhanh chóng sát nhập các cang phái nhỏ khác, thế lực càng này càng lớn.
“Rầm!”
Dương Thiên đang đi bộ trong trường thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu nhỏ nhẹ, sau đó một nữ sinh va phải hắn.
Dương Thiên phản ứng rất nhanh, thấy cô gái kia va vào mình chuẩn bị ngã xuống đất thì nhanh tay kéo cô lại.
Không ngờ hắn dùng lực quá mạnh, nữ sinh ngã nhào vào lồng ngực hắn.
Dương Thiên nhìn cô gái trong lòng mình, gương mặt tinh xảo, mang theo một cảm giác nhu nhược đến đáng thương. Cả người chỉ cao khoảng mét sáu, đứng đến ngực hắn.
Cô gái choáng váng, cảm thấy mình ngã vào trong một lồng ngực ấm áp, một cảm giác như ánh mặt trời lập tức tràn ngập thân thể cô.
“Noãn Noãn!” Phía xa vang lên mấy âm thanh kinh hãi, Chu Noãn lập tức phục hồi tinh thần, phát hiện mình vẫn ở trong lòng nam sinh kia thì lập tức đẩy hắn ra.
Chu Noãn! Xếp hạng thứ mười bảng xếp hạng hoa khôi, danh hiệu nữ thần nhu nhược.
Quả nhiên vô cùng xinh đẹp, Dương Thiên nhìn kỹ, cảm thấy khí chất của Chu Noãn giống như Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, mảnh mai, yếu ớt, khiến người ta yêu thương.
“Cậu không sao chứ? Xin lỗi, vừa rồi không chú ý.” Dương Thiên nhìn Chu Noãn, xin lỗi.
“Hừ! Cậu là ai hả, dám đâm vào Noãn Noãn nhà chúng tôi như vậy, không phải là cố tình chiếm tiện nghi đấy chứ?” Một nữ sinh ăn mặc toàn đồ hiệu, phẫn nộ nhìn Dương Thiên, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.
Dương Thiên chỉ mặc quần áo bình thường, chắc cùng lắm chỉ mấy trăm tệ, hoàn toàn đối lập với nữ sinh đang nói. Cô ta hiển nhiên đã coi Dương Thiên là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Dương Thiên nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Lần này đúng là hắn không cẩn thận nên mới va vào Chu Noãn.
“Được rồi, chị Đình, đừng nói nữa.” Chu Noãn lôi kéo nữ sinh kia. Cô nhìn Dương Thiên, đột nhiên nghĩ đến cảm giác ấm áp vừa rồi, hai má không nhịn được mà đỏ lên, không dám nhìn Dương Thiên nữa, nhỏ giọng nói: “Không... Không sao, tôi không sao.”
Nói xong thì lôi kéo tay chị Đình muốn rời đi.
Có vẻ như hoa khôi này hơi nhát gan, Dương Thiên nghĩ thầm.
Nữ sinh được gọi là chị Đình kia nhìn Dương Thiên, cảnh cáo hắn: “Tôi nói cho cậu biết, đừng có suy nghĩ quá phận với Noãn Noãn nhà chúng tôi, cậu như thế này chẳng chăm sóc cho cuộc sống của Noãn Noãn được đâu, đừng có si tâm vọng tưởng.” Nói xong thì kéo tay Chu Noãn rời đi.
Chương 57 Mời hoa khôi ăn cơm 1
Dương Thiên hết nói nổi, hắn không làm gì sai cả, tại sao luôn bị biến thành những người có rắp tâm bất lương như thế.
Chẳng lẽ hắn giống con cóc lắm à?
“Anh Tiểu Thiên?” Dương Thiên đang ngẩn người thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh thanh thúy.
Dương Thiên ngẩng đầu lên, thì ra là Vương Nhã Lộ, nữ sinh mà hắn gặp trên tàu hỏa. Nhưng mà, Dương Thiên lại không ngờ, bên cạnh Vương Nhã Lộ còn một nữ sinh nữa, cũng rất quen thuộc.
Trương Thi Ninh, nữ thần yên tĩnh xếp thứ bảy trên bảng xếp hạng, nữ sinh lúc trước ngồi cạnh Dương Thiên trên tàu hỏa.
“Lộ Lộ, chào em!” Dương Thiên tươi cười chào hỏi.
“Ôi! Anh Tiểu Thiên, thực sự là anh à? Sao anh lại gầy như thế này rồi. A a a, em không muốn sống nữa, anh còn gầy hơn cả em.” Vương Nhã Lộ kêu lên ầm ĩ, cả người cô vô cùng hoạt bát. Thực ra dáng người Vương Nhã Lộ rất ổn, chỉ là trông hơi trẻ con một chút thôi, trông rất đáng yêu.
“Vậy thì em phải mau chóng giảm cân thôi!” Dương Thiên cười chọc ghẹo cô.
“A! Anh Tiểu Thiên, anh muốn chết à? Nhưng mà, anh Tiểu Thiên, sao anh toàn không ở trong trường thế?” Vương Nhã Lộ bất mãn hỏi. Thời gian trước cô cũng tới tìm Dương Thiên vài lần, nhưng lần nào Dương Thiên cũng không ở trường. “Anh mà cứ như thế này thì cuối học kỳ không thể nào đủ tín chỉ được đâu!”
“Không sao không sao!” Dương Thiên cười lắc đầu.
“À, anh Tiểu Thiên, anh nhìn này, đây là Trương Thi Ninh, là nữ thần khoa Lịch sử của bọn em, lúc trước ba chúng ta đã gặp nhau trên tàu rồi.” Vương Nhã Lộ cười hì hì nói.
“Chào cậu.” Dương Thiên cười, chủ động chào hỏi Trương Thi Ninh.
“Ừm.” Trương Thi Ninh khẽ ừm một cái, xem như chào hỏi.
“Anh Tiểu Thiên, anh đừng để ý, chị Thi Ninh chính là người như vậy đấy, ít nói lắm. Haizz, em rất lo lắng, chị Thi Ninh cứ thế này thì làm sao có thể tìm được bạn trai đây?” Vương Nhã Lộ làm vẻ mặt buồn rầu, nói.
“Này! Con bé chết tiệt!” Trương Thi Ninh nhẹ nhàng bóp cổ Vương Nhã Lộ, bất mãn nói.
“Ha ha, anh Tiểu Thiên, anh xem, anh chẳng mấy khi gặp được hai đại mỹ nữ thế này, có muốn cùng nhau đi ăn bữa cơm không?” Vương Nhã Lộ cười nói.
Bây giờ đúng thời gian ăn trưa, Dương Thiên gật đầu: “Được thôi, quen nhau đã lâu, anh còn chưa có cơ hội mời mọi người ăn cơm nữa!”
“Đúng vậy! Lần này em phải hung hăng chặt chém anh một chút!” Vương Nhã Lộ làm bộ hung tợn nói.
Mấy người đi tới một nhà hàng cao cấp cách cổng trường không xa.
Vương Nhã Lộ nhìn nhà hàng trước mặt thì đắn đo, cô quay sang nói với Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, đồ ăn ở đây đắt lắm, món rẻ nhất cũng phải hơn 100 tệ, chúng ta đến nơi khác rẻ hơn đi. Ăn cơm chỉ cần no bụng là được rồi, cần gì phải ăn những thứ đắt đỏ như thế?”
“Không sao, anh không thiếu tiền!” Dương Thiên làm ra vẻ rất có tiền, nói: “Đi vào thôi, em muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.”
“Oa! Anh Tiểu Thiên đúng là giàu có!” Vương Nhã Lộ cười hì hì, sau đó lôi kéo Trương Thi Ninh, vui sướng chạy vào bên trong.
Vương Nhã Lộ vui vẻ chạy vào nhà hàng.
Trương Thi Ninh lại nhíu mày nhìn Dương Thiên một cái. Cô không đơn thuần như Vương Nhã Lộ, nhìn Dương Thiên ăn mặc rất bình dân, không giống người có tiền, thế mà lại mời hai cô đến nơi này ăn cơm. Cô coi Dương Thiên là một kẻ đã không có tiền lại còn sĩ diện.
Mặc dù nhà hàng này rất đắt đỏ, nhưng hương vị lại không tồi, thế nên có rất nhiều sinh viên có điều kiện thích tới nơi này ăn cơm.
Nhóm người Dương Thiên tìm một bàn trống, ngồi xuống.
“Cho một đĩa rau xào tỏi, cà tím xào, canh trứng trong biển...” Vương Nhã Lộ nhìn thực đơn, gọi món.
Cô gọi năm sáu món nhưng đều là những món rẻ nhất, có thể thấy được thực lòng Vương Nhã Lộ vẫn suy nghĩ cho Dương Thiên, sợ đồ ăn đắt quá lại tốn nhiều tiền của hắn.
“Lộ Lộ, em gọi mấy món rẻ như vậy làm gì? Lại toàn là rau? Nếu đã muốn mời các em ăn cơm thì không cần tiết kiệm cho anh làm gì.” Dương Thiên nói thẳng: “Một móng giò hấp tương, gà hấp bia, tôm... À, thêm cả mấy món nổi tiếng của nhà hàng nữa, thêm một chai rượu vang!” Dương Thiên nói với nhân viên phục vụ.
Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Vương Nhã Lộ lập tức lo lắng nhìn Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, anh gọi nhiều đồ ăn như thế làm gì? Một con gà hấp bia cũng phải tốn 500 tệ đấy! Đủ để chúng ta đến nhà hàng khác ăn uống no say.”
“Không sao, đã ăn thì phải ăn những món ngon nhất! Anh trả tiền, mọi người chỉ cần ăn thôi.” Dương Thiên cười.
“Anh Tiểu Thiên, nhưng mà đắt quá! Hay là em đi bảo nhà hàng bớt đi vài món nhé, chúng ta ăn ít thôi!” Vương Nhã Lộ vẫn lo lắng không yên, cô không nỡ để Dương Thiên tiêu nhiều tiền như vậy.
“Ha ha! Em gái, nếu bạn trai em không đủ tiền để ăn ở nơi này thì em sang bàn anh đi, anh mời em ăn cơm. Anh có nhiều tiền lắm!” Một tên đàn ông có tướng mạo cường tráng ở bàn bên cạnh cười rộ lên, ánh mắt anh ta nhìn Vương Nhã Lộ tràn đầy dục vọng, anh ta thích những cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như thế này.
Vương Nhã Lộ bị dọa sợ, lập tức trừng mắt lên: “Hừ, anh thèm ăn cơm của các người!”
“Lão nhị! Đừng gây chuyện nữa!” Trên bàn đó còn có ba người đàn ông khác nữa, một người lên tiếng.
“Lão đại, không có chuyện gì! Mấy ngày nay ông đây bị nghẹn đến sắp hỏng rồi. Lũ bang Thanh đáng chết, dám làm chúng ta không có chỗ dung thân.” Lão nhị mắng chửi: “Hơn nữa, lão đại, anh nhìn kìa, bàn bên cạnh còn một cô bé xinh đẹp nữa, chẳng phải lão đại anh thích nhất là những cô gái yên tĩnh thanh thuần như vậy sao?”
Bang Thanh? Dương Thiên mẫn cảm nghe được cái tên này.
Chương 58 Mời hoa khôi ăn cơm 2
Tên được gọi là lão đại kia nhìn về phía Trương Thi Ninh, hiển nhiên đã bị người đàn ông kia thuyết phục. Bốn người đứng dậy, đi về phía bàn của Dương Thiên.
“Các anh muốn làm gì? Chúng tôi là sinh viên đại học An! Nếu các anh dám ra tay chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt lại!” Trương Thi Ninh cũng nghe được những gì bốn người này nói, thấy bọn họ bước tới đây thì lập tức lạnh lùng nói.
“Ôi! Bề ngoài nhìn yên tĩnh nhưng tính tình lại nóng này! Không tồi!” lão đại kia gật đầu khen, ánh mắt nóng như lửa nhìn thân thể Trương Thi Ninh, tràn ngập dụng vọng.
“Các vị! Nơi này của chúng tôi đều là sinh viên, các vị đừng làm loạn ở đây.” Chủ nhà hàng nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy ra, nơi này có nhiều sinh viên như vậy, nếu xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn nhà hàng của ông ta cũng gặp rắc rối lớn.
“Mẹ kiếp! Cút ngay!” Lão đại kia mắng một tiếng, đạp ngã chủ nhà hàng.
Lúc này, Vương Nhã Lộ đã sợ tới mức run bần bật, cả người trốn sau lưng Dương Thiên, túm lấy góc áo hắn.
Trương Thi Ninh nhíu mày, vừa nhìn mấy tên côn đồ, vừa lôi điện thoại ra muốn báo cảnh sát!
“Bốp!” Lão nhị nhanh tay lẹ mắt, lập tức giật lấy điện thoại của cô, ném xuống đất.
“Chúng mày đứa nào dám báo cảnh sát thử xem?” Lão nhị lạnh lùng nói, còn lôi một con dao ra.
Những người đến đây ăn cơm hầu hết đều là sinh viên, làm gì có ai gặp phải chuyện như thế này. Người nào người nấy ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích.
Trương Thi Ninh không ngờ những người này lại to gan đến vậy, ban ngày ban mặt mà dám động thủ. Dù sao cô cũng là một cô gái trói gà không chặt, gặp phải tình huống như thế này cũng luống cuống tay chân.
“Ha ha! Người đẹp, sang đây với bọn anh đi nào!” mấy người kia cười ha ha, có ý đồ kéo Trương Thi Ninh và Vương Nhã Lộ sang bên đó.
“Bốp!”
Một âm thanh vang lên, sau đó lập tức truyền đến những âm thanh đau đớn.
Chỉ thấy tay của mấy người kia đều đặt ở trên bàn, bên trên cắm một chiếc đũa trúc, đũa xuyên qua bàn tay, máu tươi tóe ra, nhìn đã thấy đau.
“A! Đau chết ông đây rồi!” Mấy người đó đau đớn kêu lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Dương Thiên, nói: “Thằng ranh này, mày muốn chết à?”
Nói xong, cả bốn lao đến định tấn công Dương Thiên.
Dương Thiên còn đang định động thủ thì đột nhiên cửa khách sạn lại mở ra, mấy thanh niên từ bên ngoài đi vào.
Dương Thiên nhận ra người dẫn đầu, chính là một trong số hơn một trăm người của bang Chiến, người được đánh số Thiên 9!
Thiên 9 cũng lập tức nhìn thấy Dương Thiên, anh ta lập tức lộ vẻ cung kính, đang định tiến lên chào hỏi thì Dương Thiên đã lắc đầu, ý bảo Dương 9 không cần lo cho mình.
“Đinh Cường! Các người quả nhiên ở chỗ này! Bang các người chỉ còn vài mống thế này, còn không mau đầu hàng sao?” Thiên 9 nói xong thì nhảy người lên, vọt xa ba mét mà tới.
“Bang Chiến? Các người đừng có khinh người quá đáng!” Lão đại Đinh Cường kia cũng không để ý đến nhóm người Dương Thiên nữa, quay sang nhìn Thiên 9. Chẳng qua là âm thanh của anh ta run rẩy, hai chân cũng không đứng thẳng được! Anh ta biết những người trước mặt mình đều là những người khủng bố! Bọn họ một người đánh mười mấy người hoàn toàn không mất chút sức lực nào.
“Hừ, thắng làm vua thua làm giặc! Đó là đạo lý từ xưa đến nay rồi. Các người tốt nhất là đi theo chúng tôi đi.” Dương 9 hừ lạnh.
“Lão đại, chúng ta liều mạng với đám người đó một phen đi, dù sao cũng phải chết!” Ba người còn lại nói.
“Đúng là lũ ngang bướng!” Thiên 9 hừ lạnh một tiếng, cả người lóe lên. Anh ta giống như một con báo nhảy vào giữa bốn người kia, tung mấy cú đá, bốn người kia lập tức bị đá bay ra tận cửa.
“Bắt bọn họ lại đây!” Thiên 9 ra lệnh.
“Vâng, anh Thiên 9!” Mấy tên đàn em lập tức cung kính đáp lại, sau đó áp giải đám Đinh Cường đến đây.
Thiên 9 xoay người, nhìn về phía Dương Thiên.
Vương Nhã Lộ tưởng rằng anh ta đang nhìn mình, sợ hãi không dám thò đầu ra.
Dương Thiên khẽ lắc đầu, Thiên 9 nhanh chóng hiểu ý, dẫn đàn em rời đi.
Nhà hàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Lúc này Vương Nhã Lộ mới dám thò đầu ra. Cô ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm: “Làm em sợ muốn chết!”
Sau đó, Vương Nhã Lộ nhìn về phía Trương Thi Ninh: “Chị Thi Ninh, chị to gan thật, vừa rồi em sợ không dám nói gì.”
Sau đó, cô lại nhìn Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, anh cắm đũa lên tay bọn họ lúc nào thế? Em không nhìn rõ, thật là lợi hại!”
Trương Thi Ninh buồn cười nhìn Vương Nhã Lộ: “Sao em lại nhát gan như thế hả? Bị kẻ ác nhìn một cái mà đã sợ đến mức không dám nói chuyện rồi!”
“A!” Vương Nhã Lộ bất đắc dĩ xoa đầu: “Từ nhỏ em đã nhát gan, em cũng không có cách nào khác.”
“Em đó, yên tâm mà ăn cơm đi!” Trương Thi Ninh nói.
Bữa cơm này của bọn họ ăn hết 3000 tệ. Lúc thanh toán, Dương Thiên không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, thế nên chuyển sang quẹt thẻ.
Vương Nhã Lộ rất xấu hổ, lần đầu tiên Dương Thiên mời khách đã phải tiêu nhiều tiền như thế.
“Anh Tiểu Thiên, chúng em đi nhé, lần sau em sẽ mời anh ăn cơm.” Vương Nhã Lộ lôi kéo cánh tay Trương Thi Ninh, ngượng ngùng tạm biệt Dương Thiên.
Dương Thiên cũng vẫy tay với hai người.
Chờ hai cô gái đi xa, Dương Thiên suy nghĩ một chút, quyết định tới bang Chiến.
“Ai tới đấy hả?” Dương Thiên vừa tới bang Chiến thì đã nghe thấy hai thành viên đứng canh gác hét lên.
“Cậu chủ!” Trương Đại Hổ đứng cách đó không xa, nhìn thấy Dương Thiên thì vội vàng chạy ra đón.
Chương 59 Khoảnh khắc mạo hiểm
“Chuyện Thiên 9 đi bắt người là sao thế? Không phải các bang phái nhỏ đã bị diệt hết rồi sao?” Dương Thiên nhìn Trương Đại Hổ, hỏi thẳng.
“Cậu chủ, nhiều bang phái nhỏ như vậy, chỉ có thể nói là tiêu diệt được lực lượng chủ lực, còn có rất nhiều cá lọt lưới. Nhưng những con cá lọt lưới đó đã bắt lại gần hết rồi!” Trương Đại Hổ giải thích.
Dương Thiên gật đầu.
Sau đó, Trương Đại Hổ nói cho Dương Thiên biết tình hình hiện tại của bang Chiến.
Bang Chiến hiện nay có hàng nghìn thành viên. Mặc dù không thể giao Chiến vương quyết cho những người vào sau, nhưng bang Chiến lại có một quy tắc, những thành viên lập được công lao sẽ được ngâm mình trong bồn dược liệu.
Những thành viên mới ai cũng muốn được mạnh mẽ như nhóm Thiên 9, tất nhiên đều cố gắng lập công. Thế nên, hiện tại các thành viên của bang Chiến đều vô cùng tích cực và chăm chỉ.
Có vẻ như giao bang Chiến cho Trương Đại Hổ là một lựa chọn đúng đắn. Cũng may Dương Thiên đã khống chế được Trương Đại Hổ, không sợ ông ta phản bội, thế nên ông ta mới toàn tâm toàn ý giúp đỡ hắn quản lý bang phái như vậy.
Dương Thiên lấy ra một nửa nhánh nhân sâm ngàn năm, đây là đồ còn sót lại sau khi hắn Luyện thịt viên mãn. Hắn đưa cho Trương Đại Hổ: “Đây là nửa nhánh nhân sâm ngàn năm, rất có ích trong việc tu luyện Chiến vương quyết, ông cầm lấy mà tu luyện!”
“Cảm ơn cậu chủ!” Trương Đại Hổ vui mừng nói.
Chiến vương quyết là một môn công pháp cường đại, càng sử dụng dược liệu quý hiếm thì càng tu luyện nhanh chóng. Trương Đại Hổ chỉ có nửa nhánh nhân sâm ngàn năm nhưng chắc chắn sẽ vượt qua 101 người còn lại. Ngoài Dương Thiên ra, Trương Đại Hổ sẽ là người mạnh nhất bang Chiến.
Dương Thiên cũng có tính toán của riêng mình. Dù sao thì Trương Đại Hổ cũng là phó bang của bang Chiến, toàn quyền phụ trách công việc của bang Chiến, nếu tu vi không mạnh nhất thì sẽ không khiến người khác khâm phục.
Nhìn tình hình hiện tại của bang Chiến cũng không tệ lắm, Dương Thiên lại trở về.
Dương Thiên đi dạo một chút trên đường, sau khi việc tu luyện kết thúc, hắn cảm thấy mình chẳng có việc gì để làm cả.
Hả?
Đột nhiên, hắn chú ý tới một cô bé đang ở bên đường. Cô bé này khoảng chừng mười tuổi, mặc một bộ váy màu vàng, buộc tóc đuôi ngựa trông rất đáng yêu. Nhưng trên mặt cô bé lại ngập nước mắt, bên cạnh cũng không thấy cha mẹ hay người thân nào.
Đi lạc sao? Dương Thiên nghĩ.
“Hu hu...” Cô bé không ngừng khóc lóc, vươn tay dụi mắt, cứ thế đi băng qua đường.
Không ổn!
Dương Thiên đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe tải hạng nặng đang lao thẳng về phía này. Cô bé kia vẫn tiếp tục băng qua đường, dường như không nhận ra điều đó. Theo tính toán của Dương Thiên, nếu cô bé không chịu dừng lại thì chắc chắn sẽ bị chiếc xe tải hạng nặng này đâm phải.
Những người đi đường hiển nhiên cũng chú ý thấy cảnh tượng này, vội vàng gọi cô bé quay lại. Nhưng cô bé kia lại không nghe thấy lời của mọi người, vẫn tiếp tục dụi mắt, khóc không ngừng.
“Bíp bíp bíp!”
Tài xế xe tải tất nhiên cũng nhìn thấy cô bé phía trước, nhưng vận tốc của xe tải lúc này đã đạt tới 100m, không thể dừng lại ngay được! Tài xế hoảng loạn không ngừng bóp còi để cô bé chú ý.
“A?” Lúc này cô bé mới phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác nhìn sang. Một chiếc xe tải thật lớn đang lao về phía cô bé, giống như một con dã thú khổng lồ bao trùm lên thân thể nhỏ bé. Cô bé thậm chí còn nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của tài xế.
Cô bé bị dọa sững người, đầu óc gần như trống rỗng, không phản ứng lại được.
Chiếc xe chỉ còn cách cô bé khoảng năm mét.
Những người bên đường bất giác nhắm chặt mắt lại, bọn họ không dám nhìn bi kịch sắp xảy ra, không đành lòng nhìn một sinh mệnh nhỏ tuổi như thế mất đi.
Xe tải càng lúc càng gần, khoảng cách chỉ còn hai mét. Một luồng sáng lóe lên, xe tải lao thẳng tới chỗ cô gái nhỏ đang đứng.
“A! Mau gọi cấp cứu!” Có người sợ hãi hét lên, vội vàng lôi di động gọi cứu thương.
Chiếc xe tải cuối cùng cũng dừng lại được, vị tài xế lập tức xuống xe. Ông ta là một người đàn ông trung niên, gương mặt thật thà, sắc mặt hoảng loạn.
Gia cảnh tài xế vô cùng bần hàn, cả nhà chỉ có mình ông ta là thu nhập chính. Nếu cô bé này bị đâm chết thì chắc chắn ông ta sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền, thậm chí còn phải đi tù, thế thì gia đình ông ta cũng tiêu luôn rồi.
Nhưng mọi người tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy tung tích bé gái kia đâu.
Trên đường có cả một hàng xe dừng lại, mọi người cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ai cũng xuống xe giúp đỡ tìm kiếm cô bé đáng thương kia.
“A! Cô bé ở kia!” Đột nhiên, trong đám đông vang lên tiếng hô kinh ngạc.
Mọi người lập tức nhìn sang phía đó, chỉ thấy cô bé suýt nữa bị xe tải đâm bay đang nằm trong lòng một thanh niên. Thanh niên này cao 1m85, diện mạo thanh tú, cả người ngập tràn khí chất ấm áp như ánh mặt trời, giống như thổi tới một làn gió xuân.
Nhìn thấy cô bé bình an vô sự, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cô bé đã được cậu thanh niên kia cứu rồi.
“Cậu thanh niên, làm tốt lắm!” Có người lớn tiếng khích lệ.
“Đúng vậy! Cậu đã cứu được một sinh mạng! Người tốt sau này nhất định sẽ được báo đáp.” Có một ông cụ gật đầu tán thưởng.
...
Chương 60 Gặp gỡ Tịch Mộng Dao
Thanh niên đang ôm bé gái chính là Dương Thiên. Vừa rồi, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hắn không chút do dự lao ra cứu cô bé. Giây phút đó, người hắn chỉ cách xe tải chưa đến một mét.
Dương Thiên cũng cảm thấy run sợ. Chiếc xe tải này chứa đầy hàng hóa, trọng lượng chắc phải đến mười tấn, nếu hắn bị đâm phải thì có khi cũng không chịu đựng nổi.
May mắn là cuối cùng hắn đã cứu được cô bé này.
“Cậu thanh niên, cảm ơn cậu!” Người tài xế vội vàng chạy tới, nhìn Dương Thiên bằng gương mặt tràn đầy cảm kích. Vừa rồi ông ta thậm chí đã nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình mình khi ông ta bị bắt vào tù như thế nào, không ngờ trong nháy mắt lại giống như được lên thiên đường.
“Không có gì đâu! Sau này ông lái xe chậm một chút, như vậy mới có thể giảm thiểu sự cố!” Dương Thiên nhìn tài xế, bất mãn nói.
“Vâng! Vâng! Cậu thanh niên, cậu tầm lấy số tiền này, đưa đứa bé đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, vừa rồi chắc con bé bị dọa sợ lắm.” Tài xế lấy hết tiền trong túi ra đưa cho Dương Thiên, được hơn 1000 tệ: “Chờ tôi xong việc sẽ lập tức tới bệnh viện.”
Dương Thiên nhìn người tài xế đen nhẻm, nhìn là biết gia cảnh không khá giả gì. Không biết vì sao, hắn lại đột nhiên nghĩ tới cha mình.
Dương Thiên lắc đầu: “Ông cất tiền đi. Tôi đưa cô bé đến bệnh viện là được.”
Cô gái nhỏ sợ hãi đến phát ngốc, nằm gọn trong lòng Dương Thiên không nói câu nào, nước mắt vẫn giàn dụa, trông đáng thương vô cùng.
“Em tên là gì?” Dương Thiên cẩn thận hỏi.
“???” Cô bé mê mang nhìn Dương Thiên.
Thôi xong! Dương Thiên hết nói nổi, chắc không phải bị câm đâu chứ?
Dương Thiên đang chuẩn bị đưa cô bé đến cục công an xem có nhà nào đến tìm trẻ lại không.
Lúc này, ở cục công an thành phố Hải đang loạn cả lên, một người phụ nữ vô cùng có khí chất đang nôn nóng đi tới đi lui.
“Tìm được chưa? Vẫn chưa tìm được sao?” Người phụ không ngừng hỏi, sắc mặt nôn nóng. Bên cạnh người phụ nữ còn một cô gái nữa, đang nắm tay trấn an bà.
Cục trưởng cục công an thành phố Hải Lãnh Kinh Quốc đang ở bên cạnh cẩn thận hỏi han, mà Lãnh Tình cũng nói cái gì đó với cô gái kia.
Bây giờ Lâm Khanh Dĩnh vô cùng hối hận, bà chỉ đi WC một chút thôi mà cũng có thể làm lạc mất con gái.
“Mộng Dao, con nói xem, Mộng Tuyết có khi nào bị bọn buôn người bắt đi rồi không? Có khi nào con bé bị bán đi rồi? Con gái đáng thương của mẹ...” Lâm Khanh Dĩnh nắm tay con gái lớn, gương mặt tràn đầy lo lắng.
“Mẹ! Không có việc gì đâu! Cục trưởng Lãnh cũng đã nói sẽ dốc sức tìm kiếm, con tin chắc chắn sẽ tìm được em ấy.” Cô gái xinh đẹp an ủi mẹ mình, nhưng trên mặt cũng không giấu được sự nôn nóng.
“Khụ khụ! Bà Tịch, bà đừng lo lắng, chúng tôi đã cử lực lượng đi tìm rồi, chắc chắn sẽ tìm được cô bé.” Lãnh Kinh Quốc nói, trên mặt xuất hiện một tia cung kính hiếm có. Ông ta biết người phụ nữ trước mắt có thân phận rất tôn quý.
“Đều tại tôi! Tất cả đều tại tôi! Tôi không nên để con bé đứng chờ ngoài nhà vệ sinh một mình!” Lâm Khanh Dĩnh không ngừng tự trách bản thân, thẫn thờ như phát ngốc.
“Tìm được rồi!” Một âm thanh vang lên, Lâm Khanh Dĩnh lập tức phục hồi tinh thần, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh người vừa nói.
Vào thời điểm đó, nhân viên giám sát đã thông qua màn hình tìm thấy dấu vết của con gái Lâm Khanh Dĩnh.
“A! Đúng là Mộng Tuyết!” Lâm Khanh Dĩnh kích động kêu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Những hình ảnh dần lướt đi, cô bé Tịch Mộng Tuyết đi tới bên đường, khóc lóc lao ra giữa đường.
“Mộng Tuyết! Đừng đi ra đó!” Lâm Khanh Dĩnh nhìn thấy chiếc xe tải trong màn hình thì vội vàng hét lạc cả giọng.
Nhưng tất nhiên là Tịch Mộng Tuyết không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Chiếc xe tải lao vút đến, một đoạn đường nữa mới dừng lại được, mà bóng dáng cô bé cũng không thấy đâu.
Lâm Khanh Dĩnh giống như người mất hồn, bà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người chao đảo. Con gái út của bà bị chiếc xe tải to như thế lao vào, khả năng sống sót rất nhỏ.
“Mẹ!” Tịch Mộng Dao vội vàng đỡ lấy mẹ mình, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm video, gương mặt cô ngập nước mắt.
Tiếp theo đó, em gái cô xuất hiện trong lòng một người nam sinh.
“Mẹ! Mộng Tuyết không sao! Con bé không bị xe đâm phải!” Tịch Mộng Dao vội vàng hô lên.
Lâm Khanh Dĩnh đang gần như hôn mê lập tức bừng tỉnh, bà gấp gáp nhìn về phía màn hình, khi nhìn thấy con gái mình đang nằm trong lòng một nam sinh thì không cầm được nước mắt.
“Mộng Tuyết không sao! Tốt quá! Tốt quá rồi!” Lâm Khanh Dĩnh lẩm bẩm.
“Mau! Mau đi tìm cậu thanh niên đó.” Lãnh Kinh Quốc lập tức phân phó cho cấp dưới.
“Ô?” Lãnh Tình từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cô nhận ra nam sinh đang ôm cô bé kia.
“Sao thế Tiểu Tình?” Lãnh Kinh Quốc nhìn về phía con gái mình.
“Con biết nam sinh này. Cậu ta là sinh viên đại học An, lớp 2 khoa Kinh tế, năm nay mới học năm nhất.” Lãnh Tình nói.
“Cậu ta cũng là học sinh đại học An sao?” Tịch Mộng Dao nghe Lãnh Tình nói vậy thì hỏi lại.
Lúc này, Dương Thiên đang ôm cô bé đi về hướng cục công an.
“Em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Dương Thiên không ngừng gợi chuyện với cô bé, chỉ là cô bé không trả lời câu nào, ánh mắt mờ mịt.