Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-55
Chương 51 Thu phục bang Hổ
“Tôi không có tiền!” Người đàn ông trung niên lạnh lùng từ chối.
“Ồ?” Dương Thiên cười, sau đó không quan tâm đến sắc mặt khó coi của ông ta, lôi ví tiền của ông ta ra, lấy một tờ chi phiếu một triệu.
Dương Thiên nhét tờ chi phiếu vào trong ngực mình, tiếp tục dẫm lên ngực người đàn ông trung niên, hờ hững nói: “Bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi! Mỗi người một trăm nghìn tiền chuộc, nếu không, ha ha...” Hắn nói đến đây thì chân dùng sức một chút!
“A!! Tôi đưa, tôi đưa!” Người đàn ông trung niên đau đớn hét lên, ông ta cảm thấy giống như có một ngọn núi đè nặng lên ngực mình, xương cốt cũng bị đập vỡ.
Người đàn ông trung niên không mang nhiều tiền như thế, đành phải dẫn Dương Thiên về địa bàn tụ tập của bang hội mình.
Đây là một khu nhà xưởng có diện tích rộng lớn, cổng được khóa bằng xích sắt, nhìn không khác gì những nhà xưởng bình thường. Nhưng sau khi người đàn ông trung niên này mở cửa ra, Dương Thiên mới phát hiện những gì bên trong hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng!
Những chiếc ghế da được xếp thành hai hàng gọn gàng ngay ngắn. Ở chính giữa là một chiếc ghế cao hơn một chút, được lót da hổ, bên trên còn có một tấm hoành phi,hoành phi có hai chữ thật lớn: Bang Hổ.
Bang Hổ?
Dương Thiên cười nói: “Bang phái của các người khí thế không nhỏ nhỉ!”
Người đàn ông trung niên còn đang muốn nói cái gì thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cả người lâm vào hôn mê. Những người khác cũng hôn mê bất tỉnh.
Một luồng dao động mạnh mẽ từ trên người Dương Thiên truyền đến, ngay sau đó, một lão giả già nua gần như trong suốt bay ra.
“Sư phụ, sao người lại ra đây?” Dương Thiên tò mò nhìn Huyền Hư đạo nhân, khó hiểu nói.
“Ngươi định xử lý những người này như thế nào?” Huyền Hư đạo nhân không trả lời câu hỏi của Dương Thiên, nhìn đám người ngất xỉu dưới đất, hỏi ngược lại.
“Thì còn có thể làm thế nào nữa? Sau khi thu được tiền thì sẽ thả bọn họ đi... Chẳng lẽ con có thể giết chết tất cả bọn họ à?” Dương Thiên nhún vai nói.
“Ngu ngốc!” Huyền Hư đạo nhân nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt như đang nhìn một tên đần độn, một lúc sau mới nói: “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chuyện thu phục bọn họ, lập một bang phái của riêng mình?”
Dương Thiên sửng sốt: “Thu phục bọn họ làm gì? Nhiều người như vậy, con không có tiền nuôi bọn họ đâu. Hơn nữa, cho dù bây giờ thu phục bọn họ, về sau bọn họ lại lén đâm con một đao sau lưng thì phải làm sao?” Đây là điều Dương Thiên lo lắng nhất.
Huyền Hư đạo nhân khẽ thở dài: “Đồ nhi, ngươi phải biết rằng, tất cả những người làm đại sự đều không dựa vào một mình mình để thành công! Hoặc là gia nhập vào thế lực nào đó, hoặc là tự mình bồi dưỡng thế lực! Đây mới là con đường của anh hùng.”
Dương Thiên câu hiểu câu không, hình như Huyền Hư đạo nhân cố tình bồi dưỡng hắn.
“Về phần phản bội hay không thì cứ giao cho vi sư.” Huyền Hư đạo nhân cười, sau đó chỉ vào thức hải của Dương Thiên. Lập tức, một thông tin truyền tới bên trong thức hải của hắn.
(Thức hải: ý thức tâm linh, dịch sát là biển ý thức, tồn tại trong não bộ, chứa linh hồn)
“Hồn Khống pháp?” Dương Thiên tò mò đọc pháp quyết Hồn khống.
(Hồn khống pháp: Phương pháp khống chế linh hồn)
Hồn khống pháp là một loại pháp môn kỳ dị, có thể điều khiển sinh tử của người khác thông qua máu tươi, ảnh hưởng đến tâm tính của người khác, điều khiển tư tưởng của người khác mà người đó không hề biết gì.
Nhưng mà Hồn khống nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế được 108 người, mà 108 đối với Dương Thiên cũng là quá đủ rồi.
“Ơ? Sao tôi lại ngất đi vậy?”
“Tôi cũng thế.”
...
Các thành viên trong bang Hổ đều cảm thấy rất kỳ lạ, người đàn ông trung niên cũng không hiểu gì. Ông ta vào một căn phòng, lấy ra một bao tải tiền, nói với Dương Thiên: “Chỗ này có mười triệu, bây giờ cậu đã có thể buông tha cho chúng tôi rồi chứ?”
Ông ta nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi! Dương Thiên chỉ có một mình, lại không phải người rất cường tráng, thế mà có thể đánh ngã hơn một trăm người bọn họ, đúng là mãnh thú đội lốt người.
Dương Thiên gật đầu, nói tiếp: “Tha cho các người cũng được thôi, chỉ cần các người làm cho tôi một việc!”
Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Cậu nhận được tiền rồi thì lật lọng?”
“Ha ha! Ông được quyền lựa chọn à?” Dương Thiên cười nói.
Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng người đàn ông trung niên vẫn bảo thuộc hạ đi lấy 102 cái chén sứ tới, mỗi người đều cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong chén. Sau đó, dưới cái nhìn khiếp sợ của những người xung quanh, Dương Thiên cắt tay mình, máu tóe ra. Hắn nhanh chóng kết ấn, một dao động bí ẩn từ trong máu của Dương Thiên tản ra, liên kết với máu trong 102 chiếc chén sứ.
Sau đó, máu trong 102 chiếc chén kia không ngừng xoay tròn, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng, dung hòa vào giữa lông mày Dương Thiên, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Người đàn ông trung niên kia và thuộc hạ tổng cộng là 102 người, hai mắt đầu tiên là đờ đẫn, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại. Tất cả đều nhìn về phía Dương Thiên, chậm rãi quỳ gối xuống: “Chủ nhân!”
“Ha ha!” Dương Thiên cười lớn, hơn một trăm người này đều quỳ gối trước mặt hắn, hắn giống như đã nắm giữ vận mệnh của họ, giống như chúa tể vận mệnh. Cảm giác này thực sự quá say mê lòng người.
“Đứng hết lên đi!” Dương Thiên thu liễm cảm xúc của mình, nói.
“Ông tên là gì?” Dương Thiên nhìn về phía người đàn ông trung niên, hỏi.
Người đàn ông trung niên nhìn Dương Thiên, ánh mắt bây giờ không còn sự sợ hãi nữa mà là một loại thần phục, sự thần phục đến từ sâu trong linh hồn. Bây giờ cho dù Dương Thiên có bảo bọn họ đi chết thì bọn họ cũng không chút do dự làm theo.
Hết chương 51.
Chương 52 Bang Chiến
“Chủ nhân, tôi tên là Trương Đại Hổ! Mọi người đều gọi là anh Hổ.” Trương Đại Hổ nói.
“Lúc trước có phải Trương Thiên Trạch phái các người tới đối phó với tôi không?” Dương Thiên hỏi tiếp.
“Đúng vậy! Thưa chủ nhân. Trương Thiên Trạch cho chúng tôi một tấm chi phiếu một triệu, nói là muốn tôi và đám đàn em dạy cho ngài một bài học! Bây giờ tôi cứ nghĩ đến tên Trương Thiên Trạch đó là lại cảm thấy tức giận! Chủ nhân tôn quý như thế, vậy mà loại người như cậu ta cũng dám mạo phạm! Chủ nhân, ngài có muốn tôi dẫn đàn em đi xử lý cậu ta không?” Trương Đại Hổ căm phẫn nói, mặc dù ông ta bị Dương Thiên nô dịch, nhưng ông ta lại không cảm nhận được, mà chỉ toàn tâm toàn ý phục tùng Dương Thiên, theo bản năng căm ghét kẻ địch của Dương Thiên.
“Không cần, chuyện này tôi sẽ tự xử lý!” Dương Thiên hờ hững nói: “Còn nữa, sau này cứ gọi tôi là cậu chủ là được, không cần gọi chủ nhân!”
“Vâng! Cậu chủ!” Trương Đại Hổ cung kính nói.
“Bang Hổ có nhiều người như vậy cơ à?” Dương Thiên nhìn về phía Trương Đại Hổ, hỏi.
“Đúng vậy thưa cậu chủ!” Trương Đại Hổ cung kính nói: “Những anh em trong bang Hổ đều là những người không cha không mẹ, bọn họ được tôi nhận nuôi từ bé, sau khi lớn lên thuận thế thành lập bang Hổ.”
“Ồ! Chẳng trách bọn họ trung thành với ông như vậy!” Dương Thiên gật đầu, không ngờ bang Hổ còn có lai lịch như thế.
“Bây giờ tôi đánh số thứ tự cho mọi người.” Dương Thiên nhìn về phía 102 người kia: “Trương Đại Hổ vẫn để tên như cũ, còn những người khác gọi là Thiên 1, Thiên 2, Thiên 3... Thiên 36. Rồi lại Địa 1, Địa 2, Địa 3... đến Địa 65. Mọi người vẫn có thể dùng tên thật, nhưng ở trong bang hội thì phải nhớ rõ số thứ tự của mình, nhớ chưa?”
“Rõ! Cậu chủ!” Bên dưới chỉnh tề hét lên.
Dương Thiên hài lòng gật đầu, mặc dù hắn đã thu phục được bang Hổ, nhưng thực lực của bọn họ thực sự rất yếu, một mình hắn đã có thể đánh ngã toàn bộ. Dương Thiên suy nghĩ một chút, ý thức chìm vào trong đầu: “Sư phụ, con đã thu phục bọn họ rồi, nhưng thực lực của họ quá yếu, cũng không giúp được gì cho con cả! Sư phụ có biện pháp gì để họ nâng cao thực lực không?”
Dương Thiên quyết đoán đi hỏi ý kiến Huyền Hư đạo nhân.
“Ha ha, nếu đã bảo ngươi thu phục bọn họ thì những chuyện đó vi sư đều đã chuẩn bị rồi.” Trong đầu hắn truyền đến giọng nói của sư phụ Huyền Hư đạo nhân, sau đó, Dương Thiên cảm nhận được một thông tin truyền vào trong đầu mình.
“Chiến vương quyết.”
Ba chữ đơn giản nhưng lại tỏa ra một luồng ánh sáng mãnh liệt.
Dương Thiên nhìn kỹ một chút, Chiến vương quyết là một loại pháp quyết tu luyện thân thể. Mặc dù so ra kém hơn Luyện thể quyết một chút, nhưng cũng không đáng kể lắm! Mà gọi là Chiến thì có nghĩa là pháp quyết này thích hợp để dùng trong chiến đấu!
Thế nên nguyên liệu tu luyện cũng rất quý hiếm, không chỉ cần những dược liệu trân quý mà còn cần phải kết hợp với máu của các loại động vật quý hiếm, không ngừng lấy huyết khí để rèn luyện bản thân.
Dương Thiên ngồi trên chiếc ghế da hổ, giải thích cặn kẽ từng từ trong Chiến vương quyết cho những người phía dưới nghe.
“Được rồi, Chiến vương quyết là chuyện cơ mật của bang phái chúng ta, mọi người bắt đầu tu luyện từ hôm nay. Lúc tôi không có ở đây thì Trương Đại Hổ sẽ là phó bang, xử lý hết tất cả mọi chuyện, gặp phải chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi. Cuối cùng, tôi cảm thấy tên bang Hổ không còn phù hợp với bang phái của chúng ta nữa, tôi kiến nghị đổi tên thành bang Chiến! Mọi người cảm thấy thế nào?” Dương Thiên chậm rãi nói.
“Tất cả nghe theo lời cậu chủ! Bang Chiến vô địch!” Mọi người hô to, biểu cảm vô cùng phấn chấn!
Dương Thiên hài lòng gật đầu.
Sau khi truyền xong Chiến vương quyết, Dương Thiên vẫn hi vọng những người này có thể mang đến cho hắn những bất ngờ.
Nhưng Dương Thiên không ngờ, hôm nay, bang Chiến- tổ chức xã hội đen đứng đầu thế giới, tổ chức khiến các quốc gia nghe tên đã sợ mất mật- đã được thành lập!
...
Khoảng thời gian tiếp theo, Dương Thiên điên cuồng tu luyện!
Trước kia hắn tu luyện một mình, chỉ cảm thấy lúc ngâm thảo dược đau đớn cực khổ mà thôi.
Còn bây giờ lại có thêm Huyền Hư đạo nhân, Dương Thiên cảm thấy mình lúc nào cũng ở trong nước sôi lửa bỏng.
“Bốp!”
Một âm thanh giòn tan vang lên, một cây gậy dày 50cm đập thẳng vào lưng Dương Thiên.
Dương Thiên trần nửa thân trên, dáng đứng thẳng tắp, nhưng ngực và lưng đều đỏ bừng.
“Bốp!”
Lại một âm thanh nữa vang lên, ngực Dương Thiên đã rỉ máu!
Hắn cắn chặt răng, trán đầy mồ hôi, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Mà Huyền Hư đạo nhân ở bên cạnh vẫn không chút lưu tình, liên tục đập lên người Dương Thiên!
Phù!
Một lúc lâu sau, cả người Dương Thiên đều là những vết bầm. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhảy vào bồn tắm!
“Muốn giai đoạn luyện da đạt được hiệu quả hoàn mỹ thì nhất định phải chịu những trận đòn này!” Huyền Hư đạo nhân chậm rãi nói.
Dương Thiên cắn răng ngâm mình trong bồn tắm. Hắn chịu đựng đau đớn, yên lặng vận chuyển Luyện thể quyết.
Bây giờ Dương Thiên đã quen với cách tu luyện như thế này. Mỗi ngày bị Huyền Hư đạo nhân đối đãi như vậy, sau đó chờ đến khi bản thân suýt không chống đỡ được nữa thì sẽ tiến hành tắm thảo dược!
Có trời mới biết lần đầu tiên bị đánh, Dương Thiên thiếu chút nữa đã nổi điên lên với Huyền Hư đạo nhân! Phương pháp tu luyện này chẳng khác nào tự mình tìm ngược đãi!
Nhưng mà phương pháp này mặc dù rất cực đoan, nhưng lại có hiệu quả rất tốt!
Bây giờ, 49 ngày luyện da sắp kết thúc, Dương Thiên cảm thấy da mình cứng rắn như ngọc thạch, súng đạn có lẽ cũng không xuyên thủng được hàng phòng ngự này!
Cuối cùng cũng tắm thảo dược xong, Dương Thiên cảm nhận một chút sức lực của bản thân, tung một quyền xuống đất!
“Bùm!” Một cái hố có đường kính một mét xuất hiện trước mặt Dương Thiên.
Hết chương 52.
Chương 53 Phùng Thiếu Phong bị đánh 1
“Không tồi! Hiện tại thể lực của ngươi đã đạt tới 1000 cân!” Giai đoạn Luyện da cuối cùng cũng viên mãn rồi!” Huyền Hư đạo nhân hài lòng gật đầu.
Dương Thiên hưng phấn không thôi, thực lực 1000 cân có nghĩa là hắn xem như đã tiến vào cấp D rồi! Chờ đến khi Luyện thịt viên mãn, hắn có khi nào đạt tới cấp C đỉnh phong không?
Dương Thiên khẽ vung tay lên, một mũi tên lập tức hình thành, sau đó lao về phía trước. Mũi tên đánh lên một cây cổ thụ, cây cổ thụ to lớn đổ rầm xuống!
“Uy lực của dị năng hệ thủy của ngươi phụ thuộc vào tố chất thân thể của ngươi! Dị năng hệ thủy là do Long phượng nguyên châu mang đến cho ngươi, thế nên thân thể ngươi càng mạnh thì càng hấp thu được nhiều nguyên tố hệ thủy, dị năng hệ thủy sẽ càng mạnh mẽ hơn! Hơn nữa, nguyên tố hệ thủy của Long phượng nguyên châu là vô tận, chỉ cần ngươi không ngừng rèn luyện thân thể thì nguyên tố hệ thủy sẽ tiếp tục tăng trưởng!” Huyền Hư đạo nhân trịnh trọng nói.
Dương Thiên gật đầu.
Ví dụ như dị năng giả hệ thủy Trương Oánh của Long tổ, là võ giả cấp D nhưng thân thể lại nhỏ bé như cấp F. Nếu như bị người khác áp sát thì sẽ là một tai họa khó lường!
Dương Thiên suy nghĩ một chút, đột nhiên lại nhớ tới rắn biển nhỏ Tiểu Quang.
Một tháng trước, khi hắn đang hấp thu nguyên tố hệ thủy thì đột nhiên Tiểu Quang bị hút vào trong Long phượng nguyên châu, sau đó liền lâm vào ngủ say, đến giờ vẫn không có động tĩnh gì!
Nhưng sư phụ Huyền Hư đạo nhân lại nói đó là cơ duyên lớn của Tiểu Quang, chỉ có thể từ từ chờ thức tỉnh!
Dương Thiên phục hồi lại tinh thần, tiếp tục tu luyện!
Bây giờ Luyện da đã viên mãn rồi, hắn lại tiếp tục Luyện thịt!
Nguyên liệu cho giai đoạn Luyện thịt nhiều hơn Luyện da rất nhiều, hơn nữa, Huyền Hư đạo nhân yêu cầu nhân sâm ngàn năm chứ không phải là nhân sâm năm trăm năm như trước!
Nhưng Dương Thiên biết có thể kiếm được ở đâu.
Long tổ!
Sau khi Dương Thiên nhìn thấy đủ loại vật chất bên trong Long tổ thì chỉ muốn cướp hết về!
Nhân sâm ngàn năm! Hà thủ ô ngàn năm! Hạt sen năm trăm năm...
Long tổ có thể nói là nơi tụ tập các loại báu vật, nhưng những thứ đó đều phải dùng cái gọi là giá trị cống hiến để đổi.
Nhân sâm ngàn năm yêu cầu phải có 100 điểm giá trị cống hiến!
Là phương pháp thu hoạch giá trị cống hiến của Long tổ lại không giống nhau, phương pháp đơn giản nhất là hoàn thành một vài nhiệm vụ mà Long tổ giao cho. Tất nhiên là còn có những cách khác để đạt được.
Ví dụ như nếu người nào đó tìm được một củ nhân sâm ngàn năm thì cũng có thể giao cho Long tổ để đổi lấy gia trị cống hiến. Nhưng nếu thế thì chỉ đạt được 80 điểm thôi.
Hoặc là có được công pháp tu luyện nào đó, nộp lên trên cũng nhận được điểm cống hiến.
Dương Thiên chuẩn bị nộp Chiến vương quyết cho Long tổ, nhận được giá trị công hiến rồi dùng để đổi lấy nhân sâm ngàn năm!
“Sư phụ, con có thể giao Chiến vương quyết cho Long tổ không?” Dương Thiên cười, hỏi ý kiến của Huyền Hư đạo nhân.
Huyền Hư đạo nhân cũng biết được sự tồn tại của Long tổ.
“Nếu như đã cho ngươi Chiến vương quyết rồi thì ngươi muốn làm gì thì làm, không cần phải hỏi ý kiến vi sư!” Huyền Hư đạo nhân nhàn nhạt nói.
Dương Thiên mỉm cười gật đầu.
“Reng...” Đột nhiên, điện thoại của Dương Thiên reo lên. Hắn nhanh chóng bắt máy, không ngờ người gọi đến lại là lão đại Trịnh Vân Long.
“Lão tam! Lão nhị bị người ta đánh!” Giọng nói của Trịnh Vân Long vô cùng gấp gáp.
Dương Thiên cúp máy, vẻ mặt lập tức lạnh đi.
Hắn rất ít khi ở trường, mỗi lần đều là những người trong ký túc xá nói đỡ cho hắn. Quan hệ của mọi người rất tốt, thường xuyên ra ngoài ăn uống, Dương Thiên cũng coi bọn họ như anh em của mình. Bây giờ Phùng Thiếu Phong bị đánh, Dương Thiên tất nhiên không thể mặc kệ!
Dương Thiên mặc quần áo xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này, ở trước một nhà hàng cao cấp gần đại học An, một đám người đang giằng co với nhau!
“Tôi nói này Phùng Thiếu Phong, cậu có được không thế? Ha ha, Tiểu Như, em nhìn dáng vẻ của cậu ta đi, buồn cười chết đi được!” Một thanh niên trông vô cùng lưu manh đang ôm một cô gái có diện mạo thanh thuần. Người thanh niên này nhìn thì rất đẹp trai, nhưng thân thể lại gầy gò ốm yếu, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết là một con sâu rượu bị hơi men bào rỗng thân thể.
Phùng Thiếu Phong lúc này vô cùng thê thảm, quần áo bẩn thỉu, in đầy dấu chân, trên trán có một vết thương vẫn còn đang chảy máu.
“A!!!” Phùng Thiếu Phong nghe được những lời người thanh niên kia nói thì lại muốn xông lên, nhưng bị đám người Trịnh Vân Long giữ chặt lại.
Không phải bọn họ không muốn giúp Phùng Thiếu Phong, chỉ là sau lưng người thanh niên kia còn mười mấy gã to lớn mặc đồ đen nữa, nhìn không phải hạng dễ chọc. Bọn họ đều là sinh viên, làm sao dám động thủ chứ.
“Tào Quân! Mẹ kiếp, anh ỷ đông người thì có bản lĩnh gì chứ? Có giỏi thì hai chúng ta đánh riêng với nhau!” Phùng Thiếu Phong nhìn Tào Quân, lớn tiếng mắng.
Sau đó, cậu ta nhìn về phía cô gái trong ngực Tào Quân: “Tiểu Như, chẳng lẽ em không biết Tào Quân là hạng người gì sao? Em đi theo anh ta, sớm muộn sẽ phải hối hận!”
Cô gái được gọi là Tiểu Như do dự rất lâu, nhưng cuối cùng lại nói: “Phùng Thiếu Phong! Anh không cho tôi được cuộc sống mà tôi muốn! Chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa! Sau này anh cũng đừng tới tìm tôi làm gì, chúng ta chia tay đi.”
Vẻ mặt Phùng Thiếu Phong không thể nào tin được: “Tiểu Như, em không phải loại người như thế, em lừa anh!”
Chương 54 Phùng Thiếu Phong bị đánh 2
Nói xong, không biết Phùng Thiếu Phong lấy đâu ra sức lực, cậu ta vùng vẫy tránh khỏi đám người Trịnh Vân Long, chạy đến trước mặt Tào Quân, muốn kéo Tiểu Như lại.
“Bốp!” Phùng Thiếu Phong còn chưa đến gần được Tào Quân thì một gã cao to đã bước tới, đạp cậu ta một cái. Phùng Thiếu Phong cảm thấy như mình bị đạp thủng bụng, đau đớn quỳ rạp trên đất không đứng dậy nổi.
“Thiếu Phong!” Tiểu Như lo lắng kêu lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn Tào Quân: “Anh đã hứa với tôi là không làm gì anh ấy, sao anh còn đánh anh ấy hả?”
“Em cũng thấy rồi đó, là cậu ta tự muốn tìm chết, anh cũng không có cách nào.” Tào Quân nhún vai nói.
“Lão nhị!” Nhóm người Trịnh Vân Long lập tức vọt tới, nâng Phùng Thiếu Phong dậy.
“Lão đại! Tôi không cam lòng!” Dáng vẻ của Phùng Thiếu Phong lúc này vô cùng thê thảm, một đạp kia dường như làm bị thương nội tạng của cậu ta, khóe miệng cũng rỉ máu, cả người thất thần như một kẻ mất hồn.”
“A!!! Ông đây liều mạng với chúng mày!” Trịnh Vân Long nhìn thấy Phùng Thiếu phong chật vật như thế thì không cầm được nước mắt. Cậu ta đứng lên, lao về phía Tào Quân.
Tào Quân bị Trịnh Vân Long làm cho sợ hãi, dù sao thì hình thể của Trịnh Vân Long cũng vô cùng khủng bố. Anh ta theo bản năng lùi ra phía sau, bực bội nói: “Hừ! Nếu như có nghĩa khí như vậy thì đánh cả hai!”
Trịnh Vân Long có một thân hình mạnh mẽ nhưng dù sao cũng không địch lại được mười mấy người. Cậu ta mới đánh được vài quả thì đã giống như con thú nhồi bông bị người ta đấm đá túi bụi, chật vật bất kham.
Dương Thiên vừa lúc chạy tới nơi này, nhìn thấy Phùng Thiếu Phong thê thảm nằm dưới đất, còn cả Trịnh Vân Long đang bị đánh thì lửa giận bốc lên. Hắn lập tức nhào tới, tung chân đá bay gã áo đen đang đánh Trịnh Vân Long.
“Bốp!”
Tên áo đen to cao vạm vỡ lập tức bay ngược ra sau hơn mười mét, cả người nện lên một bộ bàn ghế. Bàn ghế vỡ tan, người cũng bất tỉnh nhân sự.
Tào Quân sợ hãi nhìn Dương Thiên, hét ầm lên: “Lên hết cho tôi, đừng để nó lại đây!”
Mười mấy tên mặc đồ đen đều bị cú đạp vừa rồi của Dương Thiên làm cho sợ hãi, không ai dám đi lên. Dương Thiên nhíu mày, không chút khách khí nào, chủ động xông lên đánh cho đám đó ngã rạp xuống đất.
Tào Quân không ngờ Dương Thiên lại có thể đánh như thế. Nhìn thấy thuộc hạ ngã gục hết, anh ta lập tức vã mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Đừng có lại đây! Tao nói cho mày biết, cha tao là lão đại bang Thanh, mày mà đánh tao thì mày chết chắc rồi!”
Dương Thiên mặt không cảm xúc, đi tới trước mặt Tào Quân, bốp bốp hai cái tát lên mặt anh ta.
“Phụt! Dương Thiên mạnh mẽ chừng nào chứ, người thường làm sao có thể chịu đựng được. Tào Quân chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát, không nhịn được phun ra một ngụm máu, còn có cả mấy chiếc răng.
“A! Đau chết mất!” Tào Quân lăn lộn trên đường, vươn tay ôm mặt, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng.
“Lão tam! Tên Tào Quân này không sao chứ?” Trịnh Vân Long nhìn Dương Thiên, lo lắng hỏi. Nếu như Dương Thiên thực sự đánh Tào Quân xảy ra chuyện gì chắc chắn cha anh ta sẽ không tha cho Dương Thiên.
“Không sao, gãy mấy cái răng mà thôi!” Dương Thiên hờ hững trả lời.
Tiểu Như đứng bên cạnh sợ hãi nhìn Dương Thiên, không dám di chuyển. Cô ta nhìn Tào Quân và đám chân tay bị đánh thảm hại, sợ Dương Thiên cũng đánh cả mình.
Nhưng Dương Thiên lại chẳng thèm nhìn cô ta.
“Mọi chuyện là như thế nào?” Dương Thiên nhìn Trịnh Vân Long và Phùng Thiếu Phong vô cùng thê thảm, không nhịn được hỏi.
Lúc Trịnh Vân Long gọi điện thoại cho hắn cũng không nói đã xảy ra chuyện gì. Một lúc sau, Dương Thiên mới biết được nguyên nhân mọi chuyện.
Thì ra là Tiểu Như là bạn gái Phùng Thiếu Phong, hai người yêu nhau gần hai tháng rồi, tình cảm rất tốt. Nhưng hôm nay nhóm người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong đang đi trên đường thì lại nhìn thấy Tiểu Như đang ở cùng Tào Quân, Tào Quân còn ôm Tiểu Như. Phùng Thiếu Phong tức giận lao tới đấm một đấm vào bụng Tào Quân, sau đó mọi chuyện xảy ra như vậy.
Lúc này Dương Thiên mới nhìn Tiểu Như, dáng người nhỏ bé, diện mạo thanh thuần, mang đến cho người ta cảm giác yếu đuối cần được che chở. Chẳng trách Phùng Thiếu Phong và Tào Quân lại tranh giành nhau như thế.
“Mày chết chắc rồi! Mày chết chắc rồi!” Tào Quân bò dậy, nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng cũng tràn đầy hận thù.
Từ nhỏ đến lớn, làm gì có ai dám đối xử với anh ta như thế này?
Tào Quân lôi điện thoại ra, nói vài câu rồi cúp máy, rõ ràng là gọi người tới.
Dương Thiên cũng không ngăn cản, bây giờ hắn ngăn cản thì sau này anh ta vẫn sẽ tìm người tới trả thù thôi. Trả thù hắn thì không sao, chỉ sợ Tào Quân trút giận lên đám người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong. Đã thế thì xử lý luôn trong hôm nay đi, tới kẻ nào đánh kẻ đó!
Một lát sau, những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một nhóm người mặc quần áo đen, trong tay lăm lăm gậy gỗ chạy tới, nhìn qua cũng phải hơn hai trăm người!
Có vẻ như là một bang phái. Dương Thiên nghĩ thầm.
Hơn hai trăm người nhưng Dương Thiên cũng hoàn toàn không để vào mắt. Ngay lúc hắn định tiến lên đánh gục tất cả thì đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát!
Hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện!
Chuyện này xảy ra ngay cạnh đại học An, đã có người báo cảnh sát từ sớm.
Xe cảnh sát nhanh chóng mở ra, sáu người cảnh sát bước xuống xe. Người xuống xe cuối cùng là một cô gái có diện mạo xinh đẹp nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng!
Nữ thần băng giá Lãnh Tình!
Chương 55 Đổi nhân sâm ngàn năm
Dương Thiên biết người này, là người xếp vị trí thứ hai bảng xếp hạng hoa khôi của đại học An, là nữ thần trong mộng của không ít nam sinh!
“Chị Lãnh Tình!” Tiểu Như nhìn thấy Lãnh Tình xuất hiện thì lập tức chạy tới, rõ ràng hai người này có quen biết.
“Ừ, Tiểu Như!” Lãnh Tình an ủi. Tiểu Như cũng là sinh viên khoa lịch sử.
Nhìn tình hình căng thẳng trước mặt, Lãnh Tình lạnh lùng nói: “Các cậu đang làm gì thế hả? Muốn đánh nhau sao?” Cha của Lãnh Tình là cục trưởng cục công an thành phố Hải. Cô bị cha ảnh hưởng, thế nên cũng ghét nhất những trường hợp đánh nhau gây rối trật tự như thế này! Quả thật là không để pháp luật Hoa Hạ vào mắt!
“Đàn chị Lãnh Tình, là bọn nó ra tay trước! Tôi chỉ phòng vệ mà thôi!” Tào Quân miệng bê bết máu, nhanh chóng cáo trạng, nhưng ánh mắt vẫn có một tia sợ hãi. Hình như anh ta rất sợ Lãnh Tình.
“Cậu nghĩ là tôi không nhìn thấy mấy trăm người này à?” Lãnh Tình cười lạnh một tiếng: “Tào Quân, người của bang Thanh các cậu có phải dạo này nhàn rỗi quá không? Huy động nhiều người thế này là muốn làm gì?”
Lãnh Tình rất chán ghét Tào Quân. Cha anh ta luôn luôn khơi mào những cuộc tranh giành giữa các bang phái, nhưng cảnh sát lại không làm được gì.
Tào Quân bị nói thì không dám nói lại, hét lên với đám thuộc hạ: “Sao lại đến đây đông thế hả? Đi ăn cơm thì chia lẻ ra mà ăn, tụ tập hết lại một chỗ làm gì? Muốn tôi mời cơm à?”
Hơn hai trăm người nhìn nhau, sau đó vội vàng rời đi.
Lãnh Tình nhìn hơn hai trăm người rời đi, sau đó lại nhìn sang nhóm Dương Thiên, nhíu mày hỏi: “Còn các cậu nữa? Bao nhiêu người thế này là do các cậu đánh gục à?”
Cô nhìn Dương Thiên, ánh mắt nghi ngờ.
Dương Thiên không chút sợ hãi nhìn lại, trả lời: “Bọn họ cậy đông bắt nạt anh em của tôi, tôi chỉ có thể đánh trả!”
“Hừ!” Đúng là lỗ mãng! Các cậu không biết báo cảnh sát à? Chẳng lẽ không tin cảnh sát sao?” Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
“Không tin!” Dương Thiên lắc đầu.
“Hừ! Dẫn hết về đồn!” Lãnh Tình nghe thấy Dương Thiên nói không tin cảnh sát thì tức không nói nên lời, lập tức ra lệnh.
Nhưng sau khi mọi người ở đồn cảnh sát một lúc, ghi chép xong xuôi thì đều được thả ra. Dù sao thì mọi người đều là sinh viên, không thể bị giam mãi ở đây được.
“Hừ! Thằng ranh! Mày nhớ mặt tao đấy! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!” Ra khỏi đồn cảnh sát, Tào Quân ôm má, hung hăng nói với Dương Thiên.
“Ha ha, nếu anh muốn tiếp tục trêu chọc tôi thì phải chuẩn bị kỹ càng vào!” Dương Thiên nhàn nhạt nói.
Nói xong, hắn cũng không chú ý tới Tào Quân mà tới xem vết thương của Trịnh Vân Long và Phùng Thiếu Phong như thế nào.
Trịnh Vân Long da dày thịt béo, gần như chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng Phùng Thiếu Phong thì thảm rồi, thân thể chỗ nào cũng bị thương. Cũng may, những vết thương này chỉ cần không vận động mạnh, chú ý điều dưỡng là chưa tới một tháng sẽ ổn.
Vết thương ngoài da có thể lành, nhưng vết thương trong lòng thì không biết bao nhiêu lâu mới có thể khép lại.
Nhìn gương mặt đau khổ của Phùng Thiếu Phong, Dương Thiên cũng không có cách nào.
Bản thân hắn cũng chưa từng yêu đương, từ sau khi bị Tần Ngữ Huyên từ chối, trái tim hắn đã đóng kín cửa rồi. Ngày nào cũng chỉ tập trung tu luyện đề cao thực lực của bản thân, Dương Thiên cảm thấy chuyện tình cảm đối với mình mà nói quá xa vời.
Sau khi dặn dò Trịnh Vân Long chăm sóc tốt cho Phùng Thiếu Phong, Dương Thiên trên đường trở về gọi điện cho Trương Đại Hổ, hỏi: “Đại Hổ, ở thành phố Hải có phải có một bang phái mà người dẫn đầu họ Tào không?”
Trương Đại Hổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thành phố Hải có rất nhiều các bang phái lớn nhỏ, nhưng lớn nhất là ba nhà, được gọi là bang Thanh, bang Long, bang Lang! Trong đó bang Long là lớn nhất, bang Lang thứ hai, bang Thanh thứ ba! Lão đại của bang Thanh là Tào Mãnh, đúng rồi, ông ta có đứa con trai tên là Tào Quân, đang học ở đại học An.”
“Thực lực của bang Thanh thế nào?” Dương Thiên hỏi.
“Mặc dù bang Thanh chỉ là bang phái đứng thứ ba thành phố Hải, nhưng thực lực cũng không thể coi thường, có khoảng chừng 2000 người!”
Dương Thiên nghe xong thì yên lặng tính toán một chút: “Tình hình chiến đấu của các anh em trong bang Chiến như thế nào rồi?”
Trương Đại Hổ nghe Dương Thiên hỏi tới vấn đề này thì biểu cảm lập tức trở nên hưng phấn: “Cậu chủ, Chiến vương quyết kia quả đúng là bí tịch đỉnh cấp, bây giờ các anh em trong bang chúng ta đều giống như hoán thai hoán cốt, lực lượng đạt tới 200 cân trở lên, một đánh mười không thành vấn đề!”
Dương Thiên gật đầu: “Bây giờ ông chỉ huy các anh em tiếp tục chăm chỉ luyện tập, mục tiêu thời gian tới chính là nâng cao thực lực của bang Chiến chúng ta! Mọi người cũng có thể chiêu mộ thêm người, bang Chiến chúng ta không cần nhiều thành viên, nhưng nhất định người nào cũng đều phải là tinh anh, lúc cần thiết có thể đi thâu tóm những bang phái nhỏ khác!”
“Vâng! Cậu chủ!” Trương Đại Hổ lập tức nói.
Dương Thiên không ngờ mệnh lệnh này của mình lại khiến cho những thế lực ngầm vốn dĩ yên tĩnh của thành phố Hải lập tức rung chuyển.
Hắn mở đồng hồ, gửi Chiến vương quyết vào đó. Đồng hồ này được kết nối với cơ sở dữ liệu của Long tổ, có thể trực tiếp gửi tin tức, rất tiện lợi.
Một lát sau, Dương Thiên nhận được một tin nhắn: Chiến vương quyết, công pháp luyện thể đỉnh cấp, có thể đổi được 1000 giá trị cống hiến, bạn có muốn đổi không?
Dương Thiên nhanh chóng ấn OK, sau đó giá trị cống hiến trên mặt đồng hồ lập tức nhảy từ 0 lên 1000.
“Tôi không có tiền!” Người đàn ông trung niên lạnh lùng từ chối.
“Ồ?” Dương Thiên cười, sau đó không quan tâm đến sắc mặt khó coi của ông ta, lôi ví tiền của ông ta ra, lấy một tờ chi phiếu một triệu.
Dương Thiên nhét tờ chi phiếu vào trong ngực mình, tiếp tục dẫm lên ngực người đàn ông trung niên, hờ hững nói: “Bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi! Mỗi người một trăm nghìn tiền chuộc, nếu không, ha ha...” Hắn nói đến đây thì chân dùng sức một chút!
“A!! Tôi đưa, tôi đưa!” Người đàn ông trung niên đau đớn hét lên, ông ta cảm thấy giống như có một ngọn núi đè nặng lên ngực mình, xương cốt cũng bị đập vỡ.
Người đàn ông trung niên không mang nhiều tiền như thế, đành phải dẫn Dương Thiên về địa bàn tụ tập của bang hội mình.
Đây là một khu nhà xưởng có diện tích rộng lớn, cổng được khóa bằng xích sắt, nhìn không khác gì những nhà xưởng bình thường. Nhưng sau khi người đàn ông trung niên này mở cửa ra, Dương Thiên mới phát hiện những gì bên trong hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng!
Những chiếc ghế da được xếp thành hai hàng gọn gàng ngay ngắn. Ở chính giữa là một chiếc ghế cao hơn một chút, được lót da hổ, bên trên còn có một tấm hoành phi,hoành phi có hai chữ thật lớn: Bang Hổ.
Bang Hổ?
Dương Thiên cười nói: “Bang phái của các người khí thế không nhỏ nhỉ!”
Người đàn ông trung niên còn đang muốn nói cái gì thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cả người lâm vào hôn mê. Những người khác cũng hôn mê bất tỉnh.
Một luồng dao động mạnh mẽ từ trên người Dương Thiên truyền đến, ngay sau đó, một lão giả già nua gần như trong suốt bay ra.
“Sư phụ, sao người lại ra đây?” Dương Thiên tò mò nhìn Huyền Hư đạo nhân, khó hiểu nói.
“Ngươi định xử lý những người này như thế nào?” Huyền Hư đạo nhân không trả lời câu hỏi của Dương Thiên, nhìn đám người ngất xỉu dưới đất, hỏi ngược lại.
“Thì còn có thể làm thế nào nữa? Sau khi thu được tiền thì sẽ thả bọn họ đi... Chẳng lẽ con có thể giết chết tất cả bọn họ à?” Dương Thiên nhún vai nói.
“Ngu ngốc!” Huyền Hư đạo nhân nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt như đang nhìn một tên đần độn, một lúc sau mới nói: “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chuyện thu phục bọn họ, lập một bang phái của riêng mình?”
Dương Thiên sửng sốt: “Thu phục bọn họ làm gì? Nhiều người như vậy, con không có tiền nuôi bọn họ đâu. Hơn nữa, cho dù bây giờ thu phục bọn họ, về sau bọn họ lại lén đâm con một đao sau lưng thì phải làm sao?” Đây là điều Dương Thiên lo lắng nhất.
Huyền Hư đạo nhân khẽ thở dài: “Đồ nhi, ngươi phải biết rằng, tất cả những người làm đại sự đều không dựa vào một mình mình để thành công! Hoặc là gia nhập vào thế lực nào đó, hoặc là tự mình bồi dưỡng thế lực! Đây mới là con đường của anh hùng.”
Dương Thiên câu hiểu câu không, hình như Huyền Hư đạo nhân cố tình bồi dưỡng hắn.
“Về phần phản bội hay không thì cứ giao cho vi sư.” Huyền Hư đạo nhân cười, sau đó chỉ vào thức hải của Dương Thiên. Lập tức, một thông tin truyền tới bên trong thức hải của hắn.
(Thức hải: ý thức tâm linh, dịch sát là biển ý thức, tồn tại trong não bộ, chứa linh hồn)
“Hồn Khống pháp?” Dương Thiên tò mò đọc pháp quyết Hồn khống.
(Hồn khống pháp: Phương pháp khống chế linh hồn)
Hồn khống pháp là một loại pháp môn kỳ dị, có thể điều khiển sinh tử của người khác thông qua máu tươi, ảnh hưởng đến tâm tính của người khác, điều khiển tư tưởng của người khác mà người đó không hề biết gì.
Nhưng mà Hồn khống nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế được 108 người, mà 108 đối với Dương Thiên cũng là quá đủ rồi.
“Ơ? Sao tôi lại ngất đi vậy?”
“Tôi cũng thế.”
...
Các thành viên trong bang Hổ đều cảm thấy rất kỳ lạ, người đàn ông trung niên cũng không hiểu gì. Ông ta vào một căn phòng, lấy ra một bao tải tiền, nói với Dương Thiên: “Chỗ này có mười triệu, bây giờ cậu đã có thể buông tha cho chúng tôi rồi chứ?”
Ông ta nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi! Dương Thiên chỉ có một mình, lại không phải người rất cường tráng, thế mà có thể đánh ngã hơn một trăm người bọn họ, đúng là mãnh thú đội lốt người.
Dương Thiên gật đầu, nói tiếp: “Tha cho các người cũng được thôi, chỉ cần các người làm cho tôi một việc!”
Người đàn ông trung niên tức giận nói: “Cậu nhận được tiền rồi thì lật lọng?”
“Ha ha! Ông được quyền lựa chọn à?” Dương Thiên cười nói.
Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng người đàn ông trung niên vẫn bảo thuộc hạ đi lấy 102 cái chén sứ tới, mỗi người đều cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong chén. Sau đó, dưới cái nhìn khiếp sợ của những người xung quanh, Dương Thiên cắt tay mình, máu tóe ra. Hắn nhanh chóng kết ấn, một dao động bí ẩn từ trong máu của Dương Thiên tản ra, liên kết với máu trong 102 chiếc chén sứ.
Sau đó, máu trong 102 chiếc chén kia không ngừng xoay tròn, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng, dung hòa vào giữa lông mày Dương Thiên, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Người đàn ông trung niên kia và thuộc hạ tổng cộng là 102 người, hai mắt đầu tiên là đờ đẫn, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại. Tất cả đều nhìn về phía Dương Thiên, chậm rãi quỳ gối xuống: “Chủ nhân!”
“Ha ha!” Dương Thiên cười lớn, hơn một trăm người này đều quỳ gối trước mặt hắn, hắn giống như đã nắm giữ vận mệnh của họ, giống như chúa tể vận mệnh. Cảm giác này thực sự quá say mê lòng người.
“Đứng hết lên đi!” Dương Thiên thu liễm cảm xúc của mình, nói.
“Ông tên là gì?” Dương Thiên nhìn về phía người đàn ông trung niên, hỏi.
Người đàn ông trung niên nhìn Dương Thiên, ánh mắt bây giờ không còn sự sợ hãi nữa mà là một loại thần phục, sự thần phục đến từ sâu trong linh hồn. Bây giờ cho dù Dương Thiên có bảo bọn họ đi chết thì bọn họ cũng không chút do dự làm theo.
Hết chương 51.
Chương 52 Bang Chiến
“Chủ nhân, tôi tên là Trương Đại Hổ! Mọi người đều gọi là anh Hổ.” Trương Đại Hổ nói.
“Lúc trước có phải Trương Thiên Trạch phái các người tới đối phó với tôi không?” Dương Thiên hỏi tiếp.
“Đúng vậy! Thưa chủ nhân. Trương Thiên Trạch cho chúng tôi một tấm chi phiếu một triệu, nói là muốn tôi và đám đàn em dạy cho ngài một bài học! Bây giờ tôi cứ nghĩ đến tên Trương Thiên Trạch đó là lại cảm thấy tức giận! Chủ nhân tôn quý như thế, vậy mà loại người như cậu ta cũng dám mạo phạm! Chủ nhân, ngài có muốn tôi dẫn đàn em đi xử lý cậu ta không?” Trương Đại Hổ căm phẫn nói, mặc dù ông ta bị Dương Thiên nô dịch, nhưng ông ta lại không cảm nhận được, mà chỉ toàn tâm toàn ý phục tùng Dương Thiên, theo bản năng căm ghét kẻ địch của Dương Thiên.
“Không cần, chuyện này tôi sẽ tự xử lý!” Dương Thiên hờ hững nói: “Còn nữa, sau này cứ gọi tôi là cậu chủ là được, không cần gọi chủ nhân!”
“Vâng! Cậu chủ!” Trương Đại Hổ cung kính nói.
“Bang Hổ có nhiều người như vậy cơ à?” Dương Thiên nhìn về phía Trương Đại Hổ, hỏi.
“Đúng vậy thưa cậu chủ!” Trương Đại Hổ cung kính nói: “Những anh em trong bang Hổ đều là những người không cha không mẹ, bọn họ được tôi nhận nuôi từ bé, sau khi lớn lên thuận thế thành lập bang Hổ.”
“Ồ! Chẳng trách bọn họ trung thành với ông như vậy!” Dương Thiên gật đầu, không ngờ bang Hổ còn có lai lịch như thế.
“Bây giờ tôi đánh số thứ tự cho mọi người.” Dương Thiên nhìn về phía 102 người kia: “Trương Đại Hổ vẫn để tên như cũ, còn những người khác gọi là Thiên 1, Thiên 2, Thiên 3... Thiên 36. Rồi lại Địa 1, Địa 2, Địa 3... đến Địa 65. Mọi người vẫn có thể dùng tên thật, nhưng ở trong bang hội thì phải nhớ rõ số thứ tự của mình, nhớ chưa?”
“Rõ! Cậu chủ!” Bên dưới chỉnh tề hét lên.
Dương Thiên hài lòng gật đầu, mặc dù hắn đã thu phục được bang Hổ, nhưng thực lực của bọn họ thực sự rất yếu, một mình hắn đã có thể đánh ngã toàn bộ. Dương Thiên suy nghĩ một chút, ý thức chìm vào trong đầu: “Sư phụ, con đã thu phục bọn họ rồi, nhưng thực lực của họ quá yếu, cũng không giúp được gì cho con cả! Sư phụ có biện pháp gì để họ nâng cao thực lực không?”
Dương Thiên quyết đoán đi hỏi ý kiến Huyền Hư đạo nhân.
“Ha ha, nếu đã bảo ngươi thu phục bọn họ thì những chuyện đó vi sư đều đã chuẩn bị rồi.” Trong đầu hắn truyền đến giọng nói của sư phụ Huyền Hư đạo nhân, sau đó, Dương Thiên cảm nhận được một thông tin truyền vào trong đầu mình.
“Chiến vương quyết.”
Ba chữ đơn giản nhưng lại tỏa ra một luồng ánh sáng mãnh liệt.
Dương Thiên nhìn kỹ một chút, Chiến vương quyết là một loại pháp quyết tu luyện thân thể. Mặc dù so ra kém hơn Luyện thể quyết một chút, nhưng cũng không đáng kể lắm! Mà gọi là Chiến thì có nghĩa là pháp quyết này thích hợp để dùng trong chiến đấu!
Thế nên nguyên liệu tu luyện cũng rất quý hiếm, không chỉ cần những dược liệu trân quý mà còn cần phải kết hợp với máu của các loại động vật quý hiếm, không ngừng lấy huyết khí để rèn luyện bản thân.
Dương Thiên ngồi trên chiếc ghế da hổ, giải thích cặn kẽ từng từ trong Chiến vương quyết cho những người phía dưới nghe.
“Được rồi, Chiến vương quyết là chuyện cơ mật của bang phái chúng ta, mọi người bắt đầu tu luyện từ hôm nay. Lúc tôi không có ở đây thì Trương Đại Hổ sẽ là phó bang, xử lý hết tất cả mọi chuyện, gặp phải chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi. Cuối cùng, tôi cảm thấy tên bang Hổ không còn phù hợp với bang phái của chúng ta nữa, tôi kiến nghị đổi tên thành bang Chiến! Mọi người cảm thấy thế nào?” Dương Thiên chậm rãi nói.
“Tất cả nghe theo lời cậu chủ! Bang Chiến vô địch!” Mọi người hô to, biểu cảm vô cùng phấn chấn!
Dương Thiên hài lòng gật đầu.
Sau khi truyền xong Chiến vương quyết, Dương Thiên vẫn hi vọng những người này có thể mang đến cho hắn những bất ngờ.
Nhưng Dương Thiên không ngờ, hôm nay, bang Chiến- tổ chức xã hội đen đứng đầu thế giới, tổ chức khiến các quốc gia nghe tên đã sợ mất mật- đã được thành lập!
...
Khoảng thời gian tiếp theo, Dương Thiên điên cuồng tu luyện!
Trước kia hắn tu luyện một mình, chỉ cảm thấy lúc ngâm thảo dược đau đớn cực khổ mà thôi.
Còn bây giờ lại có thêm Huyền Hư đạo nhân, Dương Thiên cảm thấy mình lúc nào cũng ở trong nước sôi lửa bỏng.
“Bốp!”
Một âm thanh giòn tan vang lên, một cây gậy dày 50cm đập thẳng vào lưng Dương Thiên.
Dương Thiên trần nửa thân trên, dáng đứng thẳng tắp, nhưng ngực và lưng đều đỏ bừng.
“Bốp!”
Lại một âm thanh nữa vang lên, ngực Dương Thiên đã rỉ máu!
Hắn cắn chặt răng, trán đầy mồ hôi, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Mà Huyền Hư đạo nhân ở bên cạnh vẫn không chút lưu tình, liên tục đập lên người Dương Thiên!
Phù!
Một lúc lâu sau, cả người Dương Thiên đều là những vết bầm. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhảy vào bồn tắm!
“Muốn giai đoạn luyện da đạt được hiệu quả hoàn mỹ thì nhất định phải chịu những trận đòn này!” Huyền Hư đạo nhân chậm rãi nói.
Dương Thiên cắn răng ngâm mình trong bồn tắm. Hắn chịu đựng đau đớn, yên lặng vận chuyển Luyện thể quyết.
Bây giờ Dương Thiên đã quen với cách tu luyện như thế này. Mỗi ngày bị Huyền Hư đạo nhân đối đãi như vậy, sau đó chờ đến khi bản thân suýt không chống đỡ được nữa thì sẽ tiến hành tắm thảo dược!
Có trời mới biết lần đầu tiên bị đánh, Dương Thiên thiếu chút nữa đã nổi điên lên với Huyền Hư đạo nhân! Phương pháp tu luyện này chẳng khác nào tự mình tìm ngược đãi!
Nhưng mà phương pháp này mặc dù rất cực đoan, nhưng lại có hiệu quả rất tốt!
Bây giờ, 49 ngày luyện da sắp kết thúc, Dương Thiên cảm thấy da mình cứng rắn như ngọc thạch, súng đạn có lẽ cũng không xuyên thủng được hàng phòng ngự này!
Cuối cùng cũng tắm thảo dược xong, Dương Thiên cảm nhận một chút sức lực của bản thân, tung một quyền xuống đất!
“Bùm!” Một cái hố có đường kính một mét xuất hiện trước mặt Dương Thiên.
Hết chương 52.
Chương 53 Phùng Thiếu Phong bị đánh 1
“Không tồi! Hiện tại thể lực của ngươi đã đạt tới 1000 cân!” Giai đoạn Luyện da cuối cùng cũng viên mãn rồi!” Huyền Hư đạo nhân hài lòng gật đầu.
Dương Thiên hưng phấn không thôi, thực lực 1000 cân có nghĩa là hắn xem như đã tiến vào cấp D rồi! Chờ đến khi Luyện thịt viên mãn, hắn có khi nào đạt tới cấp C đỉnh phong không?
Dương Thiên khẽ vung tay lên, một mũi tên lập tức hình thành, sau đó lao về phía trước. Mũi tên đánh lên một cây cổ thụ, cây cổ thụ to lớn đổ rầm xuống!
“Uy lực của dị năng hệ thủy của ngươi phụ thuộc vào tố chất thân thể của ngươi! Dị năng hệ thủy là do Long phượng nguyên châu mang đến cho ngươi, thế nên thân thể ngươi càng mạnh thì càng hấp thu được nhiều nguyên tố hệ thủy, dị năng hệ thủy sẽ càng mạnh mẽ hơn! Hơn nữa, nguyên tố hệ thủy của Long phượng nguyên châu là vô tận, chỉ cần ngươi không ngừng rèn luyện thân thể thì nguyên tố hệ thủy sẽ tiếp tục tăng trưởng!” Huyền Hư đạo nhân trịnh trọng nói.
Dương Thiên gật đầu.
Ví dụ như dị năng giả hệ thủy Trương Oánh của Long tổ, là võ giả cấp D nhưng thân thể lại nhỏ bé như cấp F. Nếu như bị người khác áp sát thì sẽ là một tai họa khó lường!
Dương Thiên suy nghĩ một chút, đột nhiên lại nhớ tới rắn biển nhỏ Tiểu Quang.
Một tháng trước, khi hắn đang hấp thu nguyên tố hệ thủy thì đột nhiên Tiểu Quang bị hút vào trong Long phượng nguyên châu, sau đó liền lâm vào ngủ say, đến giờ vẫn không có động tĩnh gì!
Nhưng sư phụ Huyền Hư đạo nhân lại nói đó là cơ duyên lớn của Tiểu Quang, chỉ có thể từ từ chờ thức tỉnh!
Dương Thiên phục hồi lại tinh thần, tiếp tục tu luyện!
Bây giờ Luyện da đã viên mãn rồi, hắn lại tiếp tục Luyện thịt!
Nguyên liệu cho giai đoạn Luyện thịt nhiều hơn Luyện da rất nhiều, hơn nữa, Huyền Hư đạo nhân yêu cầu nhân sâm ngàn năm chứ không phải là nhân sâm năm trăm năm như trước!
Nhưng Dương Thiên biết có thể kiếm được ở đâu.
Long tổ!
Sau khi Dương Thiên nhìn thấy đủ loại vật chất bên trong Long tổ thì chỉ muốn cướp hết về!
Nhân sâm ngàn năm! Hà thủ ô ngàn năm! Hạt sen năm trăm năm...
Long tổ có thể nói là nơi tụ tập các loại báu vật, nhưng những thứ đó đều phải dùng cái gọi là giá trị cống hiến để đổi.
Nhân sâm ngàn năm yêu cầu phải có 100 điểm giá trị cống hiến!
Là phương pháp thu hoạch giá trị cống hiến của Long tổ lại không giống nhau, phương pháp đơn giản nhất là hoàn thành một vài nhiệm vụ mà Long tổ giao cho. Tất nhiên là còn có những cách khác để đạt được.
Ví dụ như nếu người nào đó tìm được một củ nhân sâm ngàn năm thì cũng có thể giao cho Long tổ để đổi lấy gia trị cống hiến. Nhưng nếu thế thì chỉ đạt được 80 điểm thôi.
Hoặc là có được công pháp tu luyện nào đó, nộp lên trên cũng nhận được điểm cống hiến.
Dương Thiên chuẩn bị nộp Chiến vương quyết cho Long tổ, nhận được giá trị công hiến rồi dùng để đổi lấy nhân sâm ngàn năm!
“Sư phụ, con có thể giao Chiến vương quyết cho Long tổ không?” Dương Thiên cười, hỏi ý kiến của Huyền Hư đạo nhân.
Huyền Hư đạo nhân cũng biết được sự tồn tại của Long tổ.
“Nếu như đã cho ngươi Chiến vương quyết rồi thì ngươi muốn làm gì thì làm, không cần phải hỏi ý kiến vi sư!” Huyền Hư đạo nhân nhàn nhạt nói.
Dương Thiên mỉm cười gật đầu.
“Reng...” Đột nhiên, điện thoại của Dương Thiên reo lên. Hắn nhanh chóng bắt máy, không ngờ người gọi đến lại là lão đại Trịnh Vân Long.
“Lão tam! Lão nhị bị người ta đánh!” Giọng nói của Trịnh Vân Long vô cùng gấp gáp.
Dương Thiên cúp máy, vẻ mặt lập tức lạnh đi.
Hắn rất ít khi ở trường, mỗi lần đều là những người trong ký túc xá nói đỡ cho hắn. Quan hệ của mọi người rất tốt, thường xuyên ra ngoài ăn uống, Dương Thiên cũng coi bọn họ như anh em của mình. Bây giờ Phùng Thiếu Phong bị đánh, Dương Thiên tất nhiên không thể mặc kệ!
Dương Thiên mặc quần áo xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này, ở trước một nhà hàng cao cấp gần đại học An, một đám người đang giằng co với nhau!
“Tôi nói này Phùng Thiếu Phong, cậu có được không thế? Ha ha, Tiểu Như, em nhìn dáng vẻ của cậu ta đi, buồn cười chết đi được!” Một thanh niên trông vô cùng lưu manh đang ôm một cô gái có diện mạo thanh thuần. Người thanh niên này nhìn thì rất đẹp trai, nhưng thân thể lại gầy gò ốm yếu, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết là một con sâu rượu bị hơi men bào rỗng thân thể.
Phùng Thiếu Phong lúc này vô cùng thê thảm, quần áo bẩn thỉu, in đầy dấu chân, trên trán có một vết thương vẫn còn đang chảy máu.
“A!!!” Phùng Thiếu Phong nghe được những lời người thanh niên kia nói thì lại muốn xông lên, nhưng bị đám người Trịnh Vân Long giữ chặt lại.
Không phải bọn họ không muốn giúp Phùng Thiếu Phong, chỉ là sau lưng người thanh niên kia còn mười mấy gã to lớn mặc đồ đen nữa, nhìn không phải hạng dễ chọc. Bọn họ đều là sinh viên, làm sao dám động thủ chứ.
“Tào Quân! Mẹ kiếp, anh ỷ đông người thì có bản lĩnh gì chứ? Có giỏi thì hai chúng ta đánh riêng với nhau!” Phùng Thiếu Phong nhìn Tào Quân, lớn tiếng mắng.
Sau đó, cậu ta nhìn về phía cô gái trong ngực Tào Quân: “Tiểu Như, chẳng lẽ em không biết Tào Quân là hạng người gì sao? Em đi theo anh ta, sớm muộn sẽ phải hối hận!”
Cô gái được gọi là Tiểu Như do dự rất lâu, nhưng cuối cùng lại nói: “Phùng Thiếu Phong! Anh không cho tôi được cuộc sống mà tôi muốn! Chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa! Sau này anh cũng đừng tới tìm tôi làm gì, chúng ta chia tay đi.”
Vẻ mặt Phùng Thiếu Phong không thể nào tin được: “Tiểu Như, em không phải loại người như thế, em lừa anh!”
Chương 54 Phùng Thiếu Phong bị đánh 2
Nói xong, không biết Phùng Thiếu Phong lấy đâu ra sức lực, cậu ta vùng vẫy tránh khỏi đám người Trịnh Vân Long, chạy đến trước mặt Tào Quân, muốn kéo Tiểu Như lại.
“Bốp!” Phùng Thiếu Phong còn chưa đến gần được Tào Quân thì một gã cao to đã bước tới, đạp cậu ta một cái. Phùng Thiếu Phong cảm thấy như mình bị đạp thủng bụng, đau đớn quỳ rạp trên đất không đứng dậy nổi.
“Thiếu Phong!” Tiểu Như lo lắng kêu lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn Tào Quân: “Anh đã hứa với tôi là không làm gì anh ấy, sao anh còn đánh anh ấy hả?”
“Em cũng thấy rồi đó, là cậu ta tự muốn tìm chết, anh cũng không có cách nào.” Tào Quân nhún vai nói.
“Lão nhị!” Nhóm người Trịnh Vân Long lập tức vọt tới, nâng Phùng Thiếu Phong dậy.
“Lão đại! Tôi không cam lòng!” Dáng vẻ của Phùng Thiếu Phong lúc này vô cùng thê thảm, một đạp kia dường như làm bị thương nội tạng của cậu ta, khóe miệng cũng rỉ máu, cả người thất thần như một kẻ mất hồn.”
“A!!! Ông đây liều mạng với chúng mày!” Trịnh Vân Long nhìn thấy Phùng Thiếu phong chật vật như thế thì không cầm được nước mắt. Cậu ta đứng lên, lao về phía Tào Quân.
Tào Quân bị Trịnh Vân Long làm cho sợ hãi, dù sao thì hình thể của Trịnh Vân Long cũng vô cùng khủng bố. Anh ta theo bản năng lùi ra phía sau, bực bội nói: “Hừ! Nếu như có nghĩa khí như vậy thì đánh cả hai!”
Trịnh Vân Long có một thân hình mạnh mẽ nhưng dù sao cũng không địch lại được mười mấy người. Cậu ta mới đánh được vài quả thì đã giống như con thú nhồi bông bị người ta đấm đá túi bụi, chật vật bất kham.
Dương Thiên vừa lúc chạy tới nơi này, nhìn thấy Phùng Thiếu Phong thê thảm nằm dưới đất, còn cả Trịnh Vân Long đang bị đánh thì lửa giận bốc lên. Hắn lập tức nhào tới, tung chân đá bay gã áo đen đang đánh Trịnh Vân Long.
“Bốp!”
Tên áo đen to cao vạm vỡ lập tức bay ngược ra sau hơn mười mét, cả người nện lên một bộ bàn ghế. Bàn ghế vỡ tan, người cũng bất tỉnh nhân sự.
Tào Quân sợ hãi nhìn Dương Thiên, hét ầm lên: “Lên hết cho tôi, đừng để nó lại đây!”
Mười mấy tên mặc đồ đen đều bị cú đạp vừa rồi của Dương Thiên làm cho sợ hãi, không ai dám đi lên. Dương Thiên nhíu mày, không chút khách khí nào, chủ động xông lên đánh cho đám đó ngã rạp xuống đất.
Tào Quân không ngờ Dương Thiên lại có thể đánh như thế. Nhìn thấy thuộc hạ ngã gục hết, anh ta lập tức vã mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Đừng có lại đây! Tao nói cho mày biết, cha tao là lão đại bang Thanh, mày mà đánh tao thì mày chết chắc rồi!”
Dương Thiên mặt không cảm xúc, đi tới trước mặt Tào Quân, bốp bốp hai cái tát lên mặt anh ta.
“Phụt! Dương Thiên mạnh mẽ chừng nào chứ, người thường làm sao có thể chịu đựng được. Tào Quân chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát, không nhịn được phun ra một ngụm máu, còn có cả mấy chiếc răng.
“A! Đau chết mất!” Tào Quân lăn lộn trên đường, vươn tay ôm mặt, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng.
“Lão tam! Tên Tào Quân này không sao chứ?” Trịnh Vân Long nhìn Dương Thiên, lo lắng hỏi. Nếu như Dương Thiên thực sự đánh Tào Quân xảy ra chuyện gì chắc chắn cha anh ta sẽ không tha cho Dương Thiên.
“Không sao, gãy mấy cái răng mà thôi!” Dương Thiên hờ hững trả lời.
Tiểu Như đứng bên cạnh sợ hãi nhìn Dương Thiên, không dám di chuyển. Cô ta nhìn Tào Quân và đám chân tay bị đánh thảm hại, sợ Dương Thiên cũng đánh cả mình.
Nhưng Dương Thiên lại chẳng thèm nhìn cô ta.
“Mọi chuyện là như thế nào?” Dương Thiên nhìn Trịnh Vân Long và Phùng Thiếu Phong vô cùng thê thảm, không nhịn được hỏi.
Lúc Trịnh Vân Long gọi điện thoại cho hắn cũng không nói đã xảy ra chuyện gì. Một lúc sau, Dương Thiên mới biết được nguyên nhân mọi chuyện.
Thì ra là Tiểu Như là bạn gái Phùng Thiếu Phong, hai người yêu nhau gần hai tháng rồi, tình cảm rất tốt. Nhưng hôm nay nhóm người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong đang đi trên đường thì lại nhìn thấy Tiểu Như đang ở cùng Tào Quân, Tào Quân còn ôm Tiểu Như. Phùng Thiếu Phong tức giận lao tới đấm một đấm vào bụng Tào Quân, sau đó mọi chuyện xảy ra như vậy.
Lúc này Dương Thiên mới nhìn Tiểu Như, dáng người nhỏ bé, diện mạo thanh thuần, mang đến cho người ta cảm giác yếu đuối cần được che chở. Chẳng trách Phùng Thiếu Phong và Tào Quân lại tranh giành nhau như thế.
“Mày chết chắc rồi! Mày chết chắc rồi!” Tào Quân bò dậy, nhìn về phía Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng cũng tràn đầy hận thù.
Từ nhỏ đến lớn, làm gì có ai dám đối xử với anh ta như thế này?
Tào Quân lôi điện thoại ra, nói vài câu rồi cúp máy, rõ ràng là gọi người tới.
Dương Thiên cũng không ngăn cản, bây giờ hắn ngăn cản thì sau này anh ta vẫn sẽ tìm người tới trả thù thôi. Trả thù hắn thì không sao, chỉ sợ Tào Quân trút giận lên đám người Trịnh Vân Long, Phùng Thiếu Phong. Đã thế thì xử lý luôn trong hôm nay đi, tới kẻ nào đánh kẻ đó!
Một lát sau, những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một nhóm người mặc quần áo đen, trong tay lăm lăm gậy gỗ chạy tới, nhìn qua cũng phải hơn hai trăm người!
Có vẻ như là một bang phái. Dương Thiên nghĩ thầm.
Hơn hai trăm người nhưng Dương Thiên cũng hoàn toàn không để vào mắt. Ngay lúc hắn định tiến lên đánh gục tất cả thì đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát!
Hai chiếc xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện!
Chuyện này xảy ra ngay cạnh đại học An, đã có người báo cảnh sát từ sớm.
Xe cảnh sát nhanh chóng mở ra, sáu người cảnh sát bước xuống xe. Người xuống xe cuối cùng là một cô gái có diện mạo xinh đẹp nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng!
Nữ thần băng giá Lãnh Tình!
Chương 55 Đổi nhân sâm ngàn năm
Dương Thiên biết người này, là người xếp vị trí thứ hai bảng xếp hạng hoa khôi của đại học An, là nữ thần trong mộng của không ít nam sinh!
“Chị Lãnh Tình!” Tiểu Như nhìn thấy Lãnh Tình xuất hiện thì lập tức chạy tới, rõ ràng hai người này có quen biết.
“Ừ, Tiểu Như!” Lãnh Tình an ủi. Tiểu Như cũng là sinh viên khoa lịch sử.
Nhìn tình hình căng thẳng trước mặt, Lãnh Tình lạnh lùng nói: “Các cậu đang làm gì thế hả? Muốn đánh nhau sao?” Cha của Lãnh Tình là cục trưởng cục công an thành phố Hải. Cô bị cha ảnh hưởng, thế nên cũng ghét nhất những trường hợp đánh nhau gây rối trật tự như thế này! Quả thật là không để pháp luật Hoa Hạ vào mắt!
“Đàn chị Lãnh Tình, là bọn nó ra tay trước! Tôi chỉ phòng vệ mà thôi!” Tào Quân miệng bê bết máu, nhanh chóng cáo trạng, nhưng ánh mắt vẫn có một tia sợ hãi. Hình như anh ta rất sợ Lãnh Tình.
“Cậu nghĩ là tôi không nhìn thấy mấy trăm người này à?” Lãnh Tình cười lạnh một tiếng: “Tào Quân, người của bang Thanh các cậu có phải dạo này nhàn rỗi quá không? Huy động nhiều người thế này là muốn làm gì?”
Lãnh Tình rất chán ghét Tào Quân. Cha anh ta luôn luôn khơi mào những cuộc tranh giành giữa các bang phái, nhưng cảnh sát lại không làm được gì.
Tào Quân bị nói thì không dám nói lại, hét lên với đám thuộc hạ: “Sao lại đến đây đông thế hả? Đi ăn cơm thì chia lẻ ra mà ăn, tụ tập hết lại một chỗ làm gì? Muốn tôi mời cơm à?”
Hơn hai trăm người nhìn nhau, sau đó vội vàng rời đi.
Lãnh Tình nhìn hơn hai trăm người rời đi, sau đó lại nhìn sang nhóm Dương Thiên, nhíu mày hỏi: “Còn các cậu nữa? Bao nhiêu người thế này là do các cậu đánh gục à?”
Cô nhìn Dương Thiên, ánh mắt nghi ngờ.
Dương Thiên không chút sợ hãi nhìn lại, trả lời: “Bọn họ cậy đông bắt nạt anh em của tôi, tôi chỉ có thể đánh trả!”
“Hừ!” Đúng là lỗ mãng! Các cậu không biết báo cảnh sát à? Chẳng lẽ không tin cảnh sát sao?” Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
“Không tin!” Dương Thiên lắc đầu.
“Hừ! Dẫn hết về đồn!” Lãnh Tình nghe thấy Dương Thiên nói không tin cảnh sát thì tức không nói nên lời, lập tức ra lệnh.
Nhưng sau khi mọi người ở đồn cảnh sát một lúc, ghi chép xong xuôi thì đều được thả ra. Dù sao thì mọi người đều là sinh viên, không thể bị giam mãi ở đây được.
“Hừ! Thằng ranh! Mày nhớ mặt tao đấy! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!” Ra khỏi đồn cảnh sát, Tào Quân ôm má, hung hăng nói với Dương Thiên.
“Ha ha, nếu anh muốn tiếp tục trêu chọc tôi thì phải chuẩn bị kỹ càng vào!” Dương Thiên nhàn nhạt nói.
Nói xong, hắn cũng không chú ý tới Tào Quân mà tới xem vết thương của Trịnh Vân Long và Phùng Thiếu Phong như thế nào.
Trịnh Vân Long da dày thịt béo, gần như chỉ là vết thương ngoài da. Nhưng Phùng Thiếu Phong thì thảm rồi, thân thể chỗ nào cũng bị thương. Cũng may, những vết thương này chỉ cần không vận động mạnh, chú ý điều dưỡng là chưa tới một tháng sẽ ổn.
Vết thương ngoài da có thể lành, nhưng vết thương trong lòng thì không biết bao nhiêu lâu mới có thể khép lại.
Nhìn gương mặt đau khổ của Phùng Thiếu Phong, Dương Thiên cũng không có cách nào.
Bản thân hắn cũng chưa từng yêu đương, từ sau khi bị Tần Ngữ Huyên từ chối, trái tim hắn đã đóng kín cửa rồi. Ngày nào cũng chỉ tập trung tu luyện đề cao thực lực của bản thân, Dương Thiên cảm thấy chuyện tình cảm đối với mình mà nói quá xa vời.
Sau khi dặn dò Trịnh Vân Long chăm sóc tốt cho Phùng Thiếu Phong, Dương Thiên trên đường trở về gọi điện cho Trương Đại Hổ, hỏi: “Đại Hổ, ở thành phố Hải có phải có một bang phái mà người dẫn đầu họ Tào không?”
Trương Đại Hổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thành phố Hải có rất nhiều các bang phái lớn nhỏ, nhưng lớn nhất là ba nhà, được gọi là bang Thanh, bang Long, bang Lang! Trong đó bang Long là lớn nhất, bang Lang thứ hai, bang Thanh thứ ba! Lão đại của bang Thanh là Tào Mãnh, đúng rồi, ông ta có đứa con trai tên là Tào Quân, đang học ở đại học An.”
“Thực lực của bang Thanh thế nào?” Dương Thiên hỏi.
“Mặc dù bang Thanh chỉ là bang phái đứng thứ ba thành phố Hải, nhưng thực lực cũng không thể coi thường, có khoảng chừng 2000 người!”
Dương Thiên nghe xong thì yên lặng tính toán một chút: “Tình hình chiến đấu của các anh em trong bang Chiến như thế nào rồi?”
Trương Đại Hổ nghe Dương Thiên hỏi tới vấn đề này thì biểu cảm lập tức trở nên hưng phấn: “Cậu chủ, Chiến vương quyết kia quả đúng là bí tịch đỉnh cấp, bây giờ các anh em trong bang chúng ta đều giống như hoán thai hoán cốt, lực lượng đạt tới 200 cân trở lên, một đánh mười không thành vấn đề!”
Dương Thiên gật đầu: “Bây giờ ông chỉ huy các anh em tiếp tục chăm chỉ luyện tập, mục tiêu thời gian tới chính là nâng cao thực lực của bang Chiến chúng ta! Mọi người cũng có thể chiêu mộ thêm người, bang Chiến chúng ta không cần nhiều thành viên, nhưng nhất định người nào cũng đều phải là tinh anh, lúc cần thiết có thể đi thâu tóm những bang phái nhỏ khác!”
“Vâng! Cậu chủ!” Trương Đại Hổ lập tức nói.
Dương Thiên không ngờ mệnh lệnh này của mình lại khiến cho những thế lực ngầm vốn dĩ yên tĩnh của thành phố Hải lập tức rung chuyển.
Hắn mở đồng hồ, gửi Chiến vương quyết vào đó. Đồng hồ này được kết nối với cơ sở dữ liệu của Long tổ, có thể trực tiếp gửi tin tức, rất tiện lợi.
Một lát sau, Dương Thiên nhận được một tin nhắn: Chiến vương quyết, công pháp luyện thể đỉnh cấp, có thể đổi được 1000 giá trị cống hiến, bạn có muốn đổi không?
Dương Thiên nhanh chóng ấn OK, sau đó giá trị cống hiến trên mặt đồng hồ lập tức nhảy từ 0 lên 1000.
Bình luận facebook