• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cưỡng Đoạt Ái Tình: Nhan Tổng, Xin Dừng Lại! (4 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1: Lộ rõ bản chất

Không gian não nề, làn khói trắng phảng phất, mùi nhang vương vấn khắp căn nhà quạnh hiu. Dòng người đến viếng tang lễ đông đúc.
Những vòng hoa tang đặt trải dài hai bên lối ra vào, khung cảnh buồn nhất để khép lại một kiếp người.
Bên cạnh bàn thờ, cô gái khoác trên mìnhh bộ quần áo màu đen hệt như khung cảnh buồn bã thấu tâm can người ở lại.
Gương mặt xinh đẹp kiều diễm đang cố kiềm nén những giọt lệ chực chờ đọng trên khóe mắt. Đầu quấn khăn tang, phải gồng mình mạnh mẽ để làm điểm tựa cho mẹ, vì hôm nay, ba cô đã ra đi mãi mãi.
Cúi đầu quỳ rạp xuống đất để đáp trả những cái lạy của người đến tang lễ. Ngọc Túc Kỳ vẫn chưa thể tin được ba cô đã ra đi đến cõi vĩnh hằng một cách đột ngột bởi cơn hen suyễn dù ông luôn mang theo thuốc bên mình.
Một lúc sau, người bác, anh trai của ba cô cùng nhiều cấp dưới và đối tác kinh doanh trong và ngoài công ty đến viếng người đã khuất.
Ba cô và người anh trai là bác Ngọc Cẩn Khôi cùng làm việc tại công ty cơ khí Trí Thắng do bác hai cô thành lập đã hơn mười ba năm qua. Hai anh em ruột vốn rất thân thiết và đồng hành, sát cánh bên nhau trong công việc. Sự ra đi của cố phó tổng giám đốc Ngọc Cẩn Danh (ba cô) là một mất mát quá lớn đối với bác Cẩn Khôi và cả Trí Thắng.
Mẹ cô (Liên phu nhân) nức nở trước linh cửu chồng, bác Cẩn Khôi liên tục an ủi bà ấy.
- Em dâu, dẫu sao Cẩn Danh cũng đã ra đi, em hãy mạnh mẽ để Cẩn Danh yên lòng nơi chính suối.
Cô vỗ vai mẹ trấn an, dẫu rất đau lòng nhưng vẫn cố nén sự yếu đuối để bình tĩnh lo chu toàn tang lễ cho ba mình.
——————————————
Hơn một tháng sau,
Trước khi ba cô mất, Túc Kỳ đã có dự tính sẽ làm việc ở Trí Thắng, vì cô vừa tốt nghiệp đại học ngành tài chính doanh nghiệp được bốn tháng, nào ngờ ba cô đột ngột qua đời.
Trước đây khi còn sống, ông ấy rất mong sau khi cô tốt nghiệp có thể làm ở Trí Thắng. Dù bây giờ ba đã mất, nhưng chú của cô rất muốn cháu gái có thể đầu quân cho công ty, trở thành nhân viên chính thức của Trí Thắng.
Ngày đầu tiên đến Trí Thắng nhận việc, mọi thứ nào ngờ đã diễn ra hoàn toàn trái ngược so với những gì cô tưởng tượng. Công việc mà người chú Cẩn Khôi giao cho cô khiến Túc Kỳ sốc đến không thể tin vào sự thật!
- Bác nói sao chứ? Không được, cháu không thể làm chuyện như vậy được.
Cô ngồi đối diện Ngọc Cẩn Khôi trên ghế sofa, một mực nói lời từ chối công việc không thể chấp nhận mà người bác vừa giao cho cô.
- Chuyện này là vì lợi ích chung của công ty, sao cháu phải phản ứng mạnh như vậy?
Cô thật sự rất sốc trước quyết định của người chú mà mình tôn kính bấy lâu này.
- Trở thành nội gián để đánh cắp hồ sơ mật của đối thủ là vi phạm đạo đức trong kinh doanh. Sao bác lại nói như thể chuyện này chẳng có gì to tát?
Trước thái độ có phần gay gắt của cô, Ngọc Cẩn Khôi vẫn vô cùng bình tĩnh, ông ta hoàn toàn không ngẫm nghĩ lại cô nói mà vẫn chắc nịch điều bản thân muốn làm là đúng.
- Cháu gái à, cháu thật ngây thơ. Trong kinh doanh cần có thủ đoạn và mưu mô. Cháu tôn thờ sự trung thực thì chỉ nhận thiệt thòi về mình thôi.
Cô không đáp lời vì đang bàng hoàng trước bộ mặt làm ăn nhơ nhớt của người bác mà cô hết lòng kính trọng bấy lâu nay.
Ông ta nhếch mép, dường như đang chắc nịch phần thắng trong tay:
- Để bác nói cho cháu biết chuyện này, mẹ của cháu đang nợ chú một khoảng tiền lớn. Nếu cháu không làm theo lời chú thì đừng trách vì nước biển lại mặn.
Cô sững sờ vì không ngờ còn có chuyện khủng khiếp này. Ông ta đang uy hiếp cô sao? Muốn nói chuyện tgeo luật rừng à? Thật quá tồi!
Ba cô mất chưa được bao lâu thì người bác này đã lộ rõ bản chất cáo già độc địa đến vậy.
- Mẹ cháu vay tiền từ bác sao? Bà ấy vay để làm gì?
Ngọc Cẩn Khôi bày ra vẻ mặt gian xảo:
- Làm gì thì cháu tự đi mà hỏi lại mẹ mình. Bác cho cháu ba ngày để suy nghĩ. Cháu nên nhớ, an toàn của mẹ cháu nằm hoàn toàn trong tay cháu.
Trước sự việc đang dần nghiêm trọng, đi lệch hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát và suy nghĩ của cô. Túc Kỳ đã hỏi rõ mẹ của mình, cô thật sự sốc khi bà ấy thừa nhận vì thiếu tiền bài bạc nên đã mượn của Ngọc Cẩn Khôi vì khi ba cô còn sống ông ấy cấm tuyệt việc bà ấy bày bạc khi vừa phát hiện ra vợ dính líu đến trò đỏ đen có nguy cơ bán gia bại sản.
Suốt bốn năm đại học cô du học ở Singapore nên nào hay biết chuyện mẹ nợ nần. Tồi tệ hơn khi bà ấy đã nghiện bài bạc nhiều năm qua, từ khi cô vừa đi di học không bao lâu nên số nợ bây giờ mới kết xù đến nông nỗi này.
Thật không ngờ chỉ vừa trở về nước vài tháng đã xảy ra quá nhiều biến cố đến vậy.
- Con à, mẹ...mẹ xin lỗi...do Cẩn Khôi bảo sẽ cho mẹ mượn, còn nói không tính lãi, khi nào có mẹ trả cũng được. Nào ngờ bốn mươi chín ngày của ba con vừa xong, hắn ta đã gọi điện thoại đòi lại mẹ về khoảng nợ, còn kê khai thêm lãi.
Cô đau đầu trước sự việc éo le đang ập xuống đầu mình, đôi vai nhỏ bé thật quá mỏi mệt trước sự việc đột ngột xảy ra theo chiều hướng tiêu cực đến thế này.
- Mẹ thừa biết cờ bạc nguy hại như thế nào nhưng vẫn dấn thân vào. Bây giờ bác hai trở mặt thì người thiệt là chúng ta thôi.
Ba cô là anh cả trong gia đình, Ngọc Cẩn Khôi là anh trai cả, ngoài ra còn có một người em gái út nhưng bà ấy đã mất cách đây vài năm vì bệnh tật.
Nào ngờ người bác này giờ đây lại lộ rõ bộ mặt thật khiến người trong cuộc khiếp sợ đến mức này.
Chương 2: Hắn là Nhan Lục Tần!

Sự thật rằng dù ba cô là phó tổng giám đốc của Trí Thắng nhưng tài sản để lại sau khi mất không quá nhiều đến mức đồ sộ. Mẹ cô thiếu nợ lên đến cơn số chục tỷ khi gộp cả gốc lẫn lãi đến thời điểm hiện tại.
Ngoài ra, ba cô còn từng có một đời vợ trước khi cưới mẹ cô và ông ấy có một người con trai riêng. Khi còn sống, ba cô đã lập sẵn di chúc để lại bảy mươi phần trăm trên tổng số tài sản cho cậu con trai riêng. Sau khi nghe luật sư công bố thì hai mẹ con cô mới rõ ngọn ngành. Chỉ trách ba cô thích con trai nhưng cô là lại là con gái nên ông ấy chia gia sản theo hướng "trọng nam kinh nữ", ưu ái con trai hơn. Mẹ con cô chỉ được hưởng một phần nhỏ.
Thời hạn ba ngày để cô suy nghĩ đã hết. Cô im lặng đến ngày thứ tư, nào ngờ người chú tàn độc kia đã thật sự cho người đến nhà cô đập phá. Hành động hung hãn của bọn chúng có khác vì bọn côn đồ, giang hồ đòi nợ như thể cho vay nặng lãi.
Giọng nói bậm trợn của một tên côn đồ như đang đấm vào tai:
- Mẹ con bọn bây hoặc là lo mà trả nợ cho ông chủ. Nếu không thì đừng trách bọn này.
Để bảo vệ an toàn cho mẹ, Túc Kỳ dường như đã đang có suy tính nào đó cho riêng mình. Người con gái thông minh này ắt hẳn chẳng hề đơn giản.
Cô đồng ý trở thành nghe theo lời của Ngọc Cẩn Khôi, sẽ nộp hồ sơ xin việc vào công ty cơ khí Gwen để trở thành trợ lý của Nhan chủ tịch - Nhan Lục Tần. Anh ta là chủ tịch của tập đoàn Rowan kiêm tổng giám đốc điều hành của Gwen.
Nhan Lục Tần được ví như kẻ khát máu trên thương trường, lạnh lùng, vô cảm với nữ sắc và chẳng bao giờ nhân nhượng đối thủ trong kinh doanh.
Lần này cô cả gan dấn thân vào địa bàn của anh, chẳng những vậy còn theo lệnh của Ngọc Cẩn Khôi mà điều tra, đánh cấp các bản dự án quan trọng sẽ ra mắt trong thời gian sắp tới của Gwen. Điều này thật sự rất liều lĩnh, bởi lẽ nếu Nhan Lục Tần phát hiện được, cô không thể hình như được hậu quả. Anh có thể giết chết cô như giết một con kiến.
Tên Ngọc Cẩn Khôi cố tình muốn cô trở thành con rối trong tay, vật thế thân để gánh chịu hậu quả từ chuyện động trời mà hắn đã lên kế hoạch nếu lỡ như bị đổ bể. Được lợi thì người hưởng là hắn, nhưng nếu thất bại, dĩ nhiên bỏ mặc Túc Kỳ sống chết.
Với số nợ hiện tại, gia đình cô cố gắng chắt chiu bóp bụng và phải bán nhà thì mới có thể trả được cho Ngọc Cẩn Khôi. Vì vậy Túc Kỳ càng phải lựa chọn làm theo lời hắn.
Cô không cho mẹ biết chuyện mình chấp nhận làm nội gián ở Gwen để trả nợ. Cô bảo rằng chuyện số nợ cô sẽ thương lượng với bác hai. Sắp tới cô sẽ đến công ty Gwen để làm việc vì không muốn dính tới công ty của người bác tàn nhẫn kia. Mẹ cô thoạt nhiên tin lời con gái mà chẳng chút nghi ngờ.
Công ty Gwen đang tuyển dụng một số vị trí cho công ty, chức vụ trợ lý tổng giám đốc là vị trí cô đang nhắm đến. Với học thức cao lại tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành tài chính doanh nghiệp. Vì trợ lý, thư ký tổng giám đốc của một doanh nghiệp vốn dĩ là một ngành không qua đào tạo nên với bằng cấp của cô hiện tại hoàn toàn có đủ khả năng để ứng tuyển vào vị trí này. Tuy nhiên số người nộp hồ sơ cạnh tranh ứng tuyển rất lớn, Túc Kỳ cần phải thể hiện hết năng lực để giành lấy chức vụ lần này.
Khi nhắc đến tên Nhan Lục Tần, cô có chút ngờ ngợ về điều gì xảy ra trong quá khứ, dường như đã qua rất lâu, lâu đến mức dù cô có cố hết sức cũng không thể nhớ rõ.
Ngày phỏng vấn,
Giám đốc nhân sự trực tiếp phỏng vấn cô cho vị trí trợ lý chủ tịch (cũng là trợ lý tổng giám đốc).
Trước khi tham dự buổi phỏng vấn, dù chưa từng đi xin việc lần nào vì cô chỉ vừa ra trường được vài tháng. Nhưng Túc Kỳ đã tìm hiểu cặm kẽ các thông tin liên quan đến phỏng vấn từ các trang mạng uy tính và cả thông qua những người bạn đã có kinh nghiệm.
Thông qua hàng loạt câu hỏi theo lẽ thường tình và có phần rập khuôn, đến lúc đưa ra câu hỏi chốt hạ, giám đốc dân sự thẳng thắn hỏi một câu quan trọng.
- Theo như hồ sơ cá nhân của cô Túc Kỳ đây, thì cô chưa từng có kinh nghiệm làm việc ở bất kỳ công ty nào trước đây cả. Vậy cô nghĩ bản thân có điểm mạnh gì đặc biệt khiến chúng tôi lựa chọn cô? Ngoài ra, cô có thể làm được gì cho Gwen và làm thế nào để khiến chủ tịch hài lòng? Vì cô thừa biết chức vụ này sẽ phải đồng hành bên cạnh chủ tịch rất nhiều trong công việc.
Dù cô chưa từng đối mặt với câu hỏi phỏng vấn tương tự như vậy, nhưng thần thái khi đưa ra câu trả lời của cô khiến người đối diện chẳng thể xem thường:
- Anh hùng không kể xuất thân, tôi nghĩ dù không có kinh nghiệm làm trợ lý trước đây nhưng những gì tôi thể hiện trong tương lai mới là điều quan trọng. Tôi có sự nỗ lực, không ngừng học hỏi và biết lắng nghe. Còn về điểm mạnh đặc biệt, dù tôi có nói thế nào cũng không thể minh chứng chính xác được bằng việc thể hiện cụ thể khi tôi được nhận vào làm. Chủ tịch sẽ hài lòng về tôi vì tôi sẽ là một trợ lý tự giác, năng nổ trong công việc theo phương châm tuyệt đối không để sếp phải nhắc nhở.
Người phỏng vấn nở nụ cười nhẹ:
- Được rồi, cám ơn cô về buổi phỏng vấn hôm nay. Chúng tôi sẽ liên lạc với cô để thông báo về kết quả phỏng vấn cuối cùng trong ba ngày làm việc sắp tới.
Cô bắt tay giám đốc nhân sự rồi ra về. Lần này thật sự là một thử thách quá lớn đối với cô.
Để trở thành nhân viên của Gwen đã vất vả đến vậy. Dù chỉ mới bước đầu nhưng cô thấy áp lực lẫn căng thẳng dồn dập.
Tuy nhiên Ngọc Túc Kỳ nào phải cô gái yếu đuối để mặc Ngọc Cẩn Khôi điều khiển như một con rối như vậy. Trong lòng cô rốt cuộc đang có dự tính gì? Thật chẳng ai rõ ngoài tác giả!
Chương 3: Trở ngại ngôn ngữ

Như lời đã nói, trong vòng ba ngày cô đã nhận được lời hồi âm từ công ty Gwen thông báo về kết quả phỏng vấn cuối cùng.
Túc Kỳ vui mừng vì cô sẽ đến công ty nhận việc vào ngay ngày mai, đồng nghĩa với việc cô đã trúng tuyển.
Sửa soạn trang phục chỉnh tề, chiếc váy đen ôm sát vừa vặn không phô phối cùng áo kiểu công sở thanh lịch nhẹ nhàng. Chỉ cần như vậy Túc Kỳ cũng đủ khiến người khác phải ngắm nhìn nhan sắc xinh đẹp này.
Sau khi được quản lý hướng dẫn và bàn giao công việc, cô được đưa đến bàn làm việc của mình trong một căn phòng ngồi làm việc cùng các nhân viên khác.
Cô xem xét các công việc sắp tới của Nhan tổng (Nhan chủ tịch) để sắp xếp thời gian cho thật phù hợp. Ngoài ra cô còn phải hoàn thành một số việc được giao.
Ngày đầu làm việc mọi thứ đều thuận lợi, đồng nghiệp cùng phòng thân thiện, nhiệt tình giúp đỡ, Túc Kỳ cũng giảm bớt một phần áp lực đè nặng.
Cuối ngày, cô đến phòng làm việc của CEO để báo cáo với Nhan tổng về bản lịch trình cô đã sắp xếp cho anh.
Ý Kỳ gõ cửa, cô hít một hơi thật sâu, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác hồi hộp đến vậy, cô đã từng thấy anh qua báo chí truyền thông, nhưng gặp trực tiếp ở ngoài thì chưa bao giờ.
"Cọc cọc cọc" tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, chỉ vài giây sau, cánh cửa tự động mở ra vì người bên trong đã nhấn nút cho phép đi vào.
Cô bước vào trong, đứng trước bàn việc của Nhan tổng, mặt đối mặt với anh. Người đàn ông mặt vest đen lạnh lùng uy nghiêm, dung mạo tuấn tú hoàn toàn khác xa với trí tưởng tượng của cô.
Cô nghe nói anh đã ba mươi tuổi, trong suy nghĩ của Túc Kỳ, ở ngoài anh sẽ trong rất già dặn. Nhưng không, người đàn ông này mang nét thư sinh nhưng lại pha lẫn sự chững chạc, lạnh lùng và nghiêm nghị. Ánh mắt sâu thẳm sắc lạnh, sống mũi cao hoàn mỹ, đẹp đến nao lòng.
Nhất thời chìm đắm vào nhan sắc quá đỗi cuốn hút này, cô quên mất cả việc cần làm.
Ánh mắt nghiêm khắc nhíu lại, đầu đôi mày rậm thâu gần sát vào nhau, giọng nói trầm trầm nhưng thanh âm rất lạnh lẽo:
- Báo cáo.
Cô thoáng giật mình, vội đưa sắp tài liệu đang cầm trên tay ra trước mắt:
- Xin lỗi tổng giám đốc, tôi báo cáo lịch trình đã sắp xếp cho tổng giám đốc ngay đây.
Lấy lại chút bình tĩnh, cô đọc một loạt những công việc của anh trong thời gian sắp tới kèm theo mốc thời gian cụ thể. Từ việc gặp gỡ đối tác đến các cuộc giao dịch, lịch trình công tác đều được cô cẩn trọng sắp xếp khung thời gian hợp lý nhất.
Báo cáo xong, cô đưa mắt tinh tế quan sát anh rồi cất lời:
- Thưa tổng giám đốc, lịch trình trong một tháng tới do tôi sắp xếp tổng giám đốc đã hài lòng chưa ạ? Nếu có sai sót tôi sẽ điều chỉnh lại.
Anh đảo mắt hướng khác, chẳng thèm nhìn cô cũng không cất tiếng đáp lời mà chỉ đưa bàn tay lên phẩy nhẹ một cái, tỏ ý bảo cô ra ngoài.
Túc Kỳ có chút ngây người vài giây nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra ý của anh, cô cúi đầu:
- Vậy tôi không làm phiền tổng giám đốc nữa. Tôi xin phép ra ngoài.
Vừa ra đến cửa cô đã không nhịn được sự ngạc nhiên mà tự nói với bản thân:
- Người gì mà nhạt nhẽo, kiệm lời dữ vậy chứ?! Rốt cuộc là hài lòng hay không cũng chẳng nói. Anh ta bị trở ngại về ngôn ngữ à.
Cô lắc đầu chán nản, gặp phải tổng giám đốc kiểu này thì xác định nhạt nhẽo, không lẽ phải làm việc như một con robot? Cô vừa nghĩ đến đã thấy tương lai chốn công sở thật tâm tối.
Cả ngày làm việc mệt mỏi, cô trở về nhà, dạo gần đây Túc Kỳ cứ phải nói đi nói lại về việc mẹ cô cờ bạc. Cô đã khuyên mẹ hết nước hết cái, bảo rằng kinh tế gia đình tuy không đến mức thiếu thốn nhưng cũng không dư giả nhiều, nếu mẹ cô vẫn cứ đâm đầu vào cờ bạc thì trước sau gì căn nhà lầu hai tầng này cũng bị bán đi, hai mẹ con chỉ còn nước ra ngoài đường mà ở.
Nhưng mấy hôm nay cô thấy mẹ rất tâm lý, ngày nào bà ấy cũng đích thân nấu cơm tươm tất chờ cô về ăn cùng dù trong nhà cũng có vài người giúp việc. Có lẽ mẹ cô đã nhận ra việc làm không đúng trước đây của mình.
Trong bữa ăn, bà ấy nhìn cô:
- Túc Kỳ này, con cũng đã ra trường và có công việc ổn định, bây giờ nếu con lấy chồng nữa thì mẹ sẽ yên lòng biết bao.
Đột nhiên mẹ cô nhắc đến chuyện lấy chồng khiến Túc Kỳ vô cùng khó hiểu. Hơn nữa cô cũng chẳng thích nói chuyện hôn sự vào lúc này, cô vẫn còn đam mê với sự tự do.
Cô dừng đũa, nhẹ nhàng đáp lời:
- Con chưa sẵn sàng để kết hôn. Con muốn tập trung kiếm tiền thêm vài năm nữa. Yêu đương vào chỉ thêm mệt người.
Liên phu nhân đưa tay kí nhẹ đầu con gái:
- Con đó, đời con gái có mấy năm thanh xuân. Cứ lo đâm đầu kiếm tiền để khi nhìn lại thấy mình già rồi, lúc đó càng khó kiếm chồng. Bây giờ con còn trẻ, điều kiện lại tốt như vậy, có người phù hợp thì tiến tới càng sớm càng tốt.
Cô vẫn tỏ ý một mực phản đối suy nghĩ của mẹ:
- Thôi thôi con chưa muốn lấy chồng. Mẹ đừng nhắc chuyện này nữa.
Hai quan điểm trái ngược nhau giữa cô và mẹ, Túc Kỳ chỉ đành phớt lờ để mẹ không đề cập đến nữa.
Chương 4: Kẻ gây họa

Nửa tháng làm việc ở Gwen, cô quen với công việc và khuôn khổ nề nếp của công ty, xử lý công việc cũng nhanh nhạy hơn.
Vào tối nay, cô sẽ cùng Nhan tổng đến nhà hàng bậc nhất trong thành phố An Thập để gặp gỡ trao đổi và ký kết hợp đồng với một khách hàng lớn.
Lần đầu tiên ra ngoài cùng Nhan tổng để gặp gỡ đối tác khiến cô không tránh khỏi hồi hộp. Túc Kỳ đã phải tập luyện trước lời từ lời chào đến cử chỉ thể hiện. Cô chọn trang phục kín đáo tao nhã, phù hợp với công việc, hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Tan làm cô trở về nhà chuẩn bị rồi tự bắt taxi đến chỗ hẹn. Nhà cô có một chiếc ôtô của ba cô để lại, nhưng phận làm thư ký lại tự lái xe đến nhà hàng để gặp đối tác thì có phần phô trương quá, cô thấy không nên làm vậy.
Liên phu nhân thấy cô ăn mặc chỉnh chu xinh đẹp liền mỉm cười:
- Này, con gái mẹ đi hẹn hò à?
Cô vội xua tay:
- Không phải đâu mẹ. Con đi gặp đối tác với tổng giám đốc. Sắp trễ giờ rồi, con đi đây. Bye mẹ.
Túc Kỳ vội vã ra khỏi nhà, cô khẩn chương bắt taxi đến điểm hẹn.
Như những bộ phim ngôn tình thông thường nữ trợ lý xinh đẹp sẽ được đích thân tổng giám đốc đến nhà đưa đi đón về. Nhưng trường hợp của Túc Kỳ thì không, bởi cô đã gặp phải tảng băng lạnh lẽo buốt giá như Nhan Lục Tần. Kẻ chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Từ nhà cô đến nhà hàng cũng không quá xa, chỉ mất tầm mười lăm phút đi taxi đã đến. Cô bước xuống xe, chỉnh trang lại váy áo. Hít thở một hơi thật sâu rồi bước vào trong. Chỉ cần nói tên phòng đã được đặt sẵn, nhân viên lập tức dẫn cô đến tận nơi.
Nhưng nhân viên lại đưa cô đến phòng khách của nhà hàng, Nhan Lục Tần đã ngồi sẵn ở ghế sofa chờ cô. Cả hai được nhân viên dẫn đến tận phòng đã đặt.
Họ vừa vào trong được vài phút thì Dinh tổng cùng một người thư ký bước vào. Ông ấy nở nụ cười, đưa tay về phía anh:
- Chào Nhan tổng. Rất vui vì có cơ hội bàn việc hợp tác với anh ngày hôm nay.
Nhan Lục Tần nở nụ cười nhẹ, dù rõ ràng anh đang mỉm cười nhưng sao trên mặt vẫn hằn rõ sự nghiêm túc pha chút cọc cằn.
- Chào Dinh tổng.
Anh đưa bàn tay về hướng ghế ngồi:
- Xin cứ tự nhiên.
Dinh tổng mỉm cười:
- Được, được.
Đôi bên diễn ra cuộc trao đổi suôn sẻ, những vấn đề và giấy tờ cần thiết liên quan đến chuyện hợp tác đã được Túc Kỳ chuẩn bị rất kỹ càng.
Những ưu và nhược điểm từ việc hợp tác cũng được đôi bên nêu ra và nhìn nhận rõ ràng trước khi đi đến quyết định ký kết.
Sau khi hoàn tất mọi hồ sơ, chỉ ký của đôi bên được lưu lại trên hợp đồng thể hiện đôi bên chấp thuận sự hợp tác, mọi người dùng bữa trước khi ra về.
Trừ lúc tự lái xe đi làm, còn lại, thông thường ra ngoài Nhan Lục Tần rất hiếm khi tự lái xe vì anh có tài xế riêng. Hôm nay cũng là tài xế lái xe đưa anh đến nhà hàng.
Lục Tần vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy xe ôtô sang trọng đỗ trước cổng nhà hàng chờ đợi anh.
Còn cô thì đang đứng ở một góc cách anh khá gần để gọi điện taxi đến. Boss của cô thật vô tâm hết thuốc chữa, thấy rành rành nữ trợ lý xinh đẹp phải về nhà một mình như vậy mà chẳng có lấy một câu hỏi thăm, nhạt hơn cả chữ nhạt.
Lục Tần bước đến mở cửa xe, bất chợt hai kẻ mặc áo đen đang đậu xe máy dưới thân cây lớn bên đường cách vị trí anh đứng không xa đang dán chặt mắt về phía Lục Tần.
Bọn chúng nổ máy xe, vùn vụt chạy hướng về phía anh. Lưỡi dao bản lớn sáng loá trên tay tên ngồi phía sau loé lên dưới ánh đèn đường rọi soi.
Túc Kỳ vừa định bấm gọi số taxi, cô vô tình đảo mắt nhìn xung quanh. Hình ảnh chiếc xe máy chạy vù vù như tên bắn đang lao về phía Nhan Lục Tần, bọn chúng phóng ga chạy lên thẳng vỉa hè. Tên ngồi phía sau cầm dao lăm lăm thủ sẵn mà nhắm về phía anh.
Vừa nhìn cô đã biết bọn người này có ý đồ xấu. Hành động nguy hiểm của bọn chúng mỗi lúc càng thêm cận kề.
Cô chẳng kịp nghỉ ngợi gì cả, thấy người gặp nguy hiểm ngay trước tầm mắt thì nào thể làm ngơ.
Chẳng màn cả điện thoại đang cầm trên tay, cô lao đến, miệng không ngừng hét lên:
- Nhan tổng cẩn thận phía sau!
Anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã vội chạy đến, theo phản xạ mà choàng tay qua cổ anh từ phía sau để chịu trận thay cho người đàn ông lạnh lùng này.
Cô la lên một tiếng, máu tươi bắn ra theo nát dao chém dài một đường từ bã vai bên phải kéo xéo xuống dọc theo chiều dài lưng.
Hai kẻ thủ ác vội lái xe tăng tốc bỏ chạy. Mọi chuyện diễn ra nhanh như một cơn gió, Túc Kỳ ngã ra đất, Lục Tần vội quay ra phía sau đỡ lấy cô.
Tấm lưng nhuốm đầy máu lan ra khắp phần áp phía sau, dính cả bàn tay anh.
Anh đỡ đầu cô nằm trêm cánh tay mình, liên tục gọi:
- Trợ lý Ngọc...
Cô bất tỉnh nhân sự, một tình huống nguy hiểm đột ngột xảy đến mà chẳng thể lường trước.
Chương 5: Can đảm hay liều mạng?

Tài xế nhận thấy sự cố xảy ập đến cũng vội bước ra khỏi xe, những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng máu me cũng vội đi đến hỗ trợ.
Xe cấp cứu nhanh chóng được gọi đến, đưa Túc Kỳ đến bệnh viện.
Lục Tần cũng theo xe cấp cứu để xem tình trạng của cô. Lần này cô trợ lý hết lòng bảo vệ boss, vì anh mà bị thương đến nông nỗi này.
Đến bệnh viện, cô nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Sau hơn hai giờ đồng hồ tích cực cầm máu và chữa trị vết thương, cô đã qua cơn nguy kịch, nhịp tim đập ổn định. Chỉ có điều vì mất quá nhiều máu nên cần được truyền máu gấp. Cũng may ngân hàng máu của bệnh viên vẫn còn nhóm máu có thể truyền cho cô.
Sau khi tình trạng của cô đã ổn, Túc Kỳ được đưa đến phòng bệnh đặc biệt, loại phòng vip mà Nhan Lục Tần yêu cầu cho cô.
Vì hiện tại cô vẫn chưa tỉnh dậy nên vẫn chưa thể vào thăm. Anh căn dặn các y tá trông nom cô cẩn thận rồi trở về nhà.
Điện thoại của cô đã bị rơi ở chỗ xảy ra tai nạn, vì trong lúc hoảng loạn rối ren nên anh cũng chẳng thể hay biết hay để tâm.
Lục Tần cho người quản lý thông tin nhân sự ở công ty tìm địa chỉ nhà của cô, mục đích muốn cho người đến nhà thông báo với gia đình cô biết chuyện cô gặp nạn. Anh nghĩ đây là chuyện mình nên và phải làm.
Mẹ cô sau khi nhận được tin báo con gái đang bị thương liền tức tốc đến bệnh viện.
Anh thân là tổng giám đốc của cô, lần này nhân viên liều mạng vì anh mà bị thương ra nông nỗi này, anh cần có trách nhiệm.
Mọi chi phí từ viện phí đến những vấn đề phát sinh khác đều do Lục Tần chi trả.
Công an cũng đã vào cuộc để điều tra chuyện ám sát giữa thanh thiên bạch nhật lần này. Qua các camera từ trước cổng nhà hàng đến các camera trên đường đều rất khó xác định danh tính của bọn chúng. Hai kẻ mặt trang phục đen bịt kít mặt mũi, lái xe máy không biển số, lại lựa lúc trời tối để hành động, lần này thật cam go trong quá trình điều ra.
-----------------‐----------------
Sáng hôm sau cô tỉnh lại, cơ thể rất đau mà chẳng còn chút sức lựa vì vết thương khá lớn lại mất máu quá nhiều.
Liên phu nhân tận tình chăm sóc con gái, đúc cô ăn cháo cho dễ tiêu hóa.
- Con cũng thật là, sao lại liều mạng của mình như vậy chứ?
Mẹ cô đúc tiếp muỗng cháo, cô nằm trên giường lắc đầu. Bà ấy hiểu ý cô nên không đúc thêm nữa, đặt tô cháo lên tủ nhỏ cạnh giường.
Túc Kỳ ngượng đáp lời, thanh âm rất nhỏ vì đang đau:
- Thấy sếp bị nạn ngay trước mắt, sao con làm lơ được.
Mẹ cô nghe con gái nói vậy thì vưad giận vừa thương, chỉ trách cô quá tốt bụng, thấy người gặp nạn cận kề thì chẳng thể vờ như không hay biết.
- Mẹ thật không biết khen con tốt tính, can đảm hay trách con liều mạng nữa đây. Bây giờ nhà chỉ còn hai mẹ con, con mà có mệnh hệ gì mẹ chẳng sống nỗi nữa đâu.
Cô đưa bàn tay mảnh khảnh nắm lấy tay Liên phu nhân:
- Mẹ à, chẳng phải bây giờ con đã không sao rồi sao? Mẹ đừng lo lắng nữa.
Hai mẹ con đang trò chuyện thì tiếng mở cửa bên ngoài vang lên, là tảng băng đến thăm cô.
Túc Kỳ muốn gượng ngồi dậy nhưng vết thương mới khâu nếu vận động sẽ rất đau, có thể khiến vết thương bị động dẫn đến bung chỉ khâu.
Cô nhỏ giọng:
- Tổng giám đốc...
Mẹ cô thấy sếp của con gái đến thăm cô thì tinh ý đứng vậy. Hôm qua sau khi báo tin cho bà ấy biết cô gặp chuyện, anh đã quay trở lại bệnh viện nên Liên phu nhân và anh đã biết mặt nhau.
- Tổng giám đốc đến thăm con, vậy mẹ ra ngoài mua thêm ít đồ đây.
Bà ấy nhanh chóng ra ngoài, anh bước đến ghế đặt cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống.
- Còn đau không?
Lời lẽ cụt ngủn, ngỡ như anh nói thêm vài chữ sẽ bị lẹo lưỡi không bằng.
Cô đã quen với điệu bộ lạnh lùng này của anh nên chẳng chút bất ngờ.
- Vẫn còn.
Người đàn ông kiệm lời này dường không thể nói chuyện tình hơn được.
- Cô cứ nghỉ phép đến khi khỏe hẳn, lương sẽ không bị ảnh hưởng.
Cô đáp lời:
- Cám ơn tổng giám đốc.
Anh vẫn nhạt nhẽo dù người đang nằm trên giường bệnh là vì cứu anh nên mới bị thương như vậy.
- Không cần khách sáo, do cô cứu tôi nên mới bị thương.
Lục Tần nhìn đồng hồ đeo tay:
- Sắp đến giờ làm, tôi đi đây.
Anh rời đi, gương mặt từ đầy đến cuối chẳng chút biến sắc. Nhưng anh cũng đã bỏ giờ nghỉ trưa để đến bệnh viện thăm cô, từ công ty Gwen đến bệnh viện khá xa. Xem như anh có chút thành ý.
Ngày hôm sau, cả ngày cũng không thể nằm mãi vì sẽ ảnh hưởng đến vết thương ở lưng. Liên phu nhân dìu cô ngồi dậy, dù gặp khó khăn vì vết thương mới rất đau nhưng cũng may là không sâu, có lẽ trong lúc vội vàng lái xe lướt qua bọn chúng đã không kiểm soát được lực tay, nếu không e rằng cô còn thảm hơn thế này. Chưa kịp lãnh tháng lương đầu tiên mà đã thảm thế này, Túc Kỳ chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom