• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cường đại chiến y Full dịch (26 Viewers)

  • Chap-933




Chương 933: Bắt đầu kế hoạch​




Tìm ai đây, trong đầu Giang Cung Tuấn đã có tính toán.



Anh không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa.



Máy bay xuyên qua bầu trời xanh mây trắng phóng nhanh về phía trước, một lúc sau thì đến Tử Đằng.



Sau khi xuất hiện ở Tử Đằng thì Giang Cung Tuấn hộ tống Sở Vi đến nhà họ Đường.



“Sở Vi, anh đi tìm Tiêu Dao Vương, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh nhé”



Giang Cung Tuấn dặn dò một câu rồi đi ra cửa.



Anh lái xe đi quân khu, tìm được Tiêu Dao Vương.



Ba năm qua Đoan Hùng coi như đã yên ổn, Tiêu Dao Vương thân là đại tướng toàn quân nên công việc cũng không quá bận rộn, Giang Cung Tuấn vừa xuất hiện ông ta liền tự mình tiếp đãi anh.



Quân khu, trong văn phòng Tiêu Dao Vương.



Tiêu Dao Vương đối xử với Giang Cung Tuấn rất nhiệt tình, nào là chậm trà, nào là bưng đồ ăn.



“Cậu Giang, sao hôm nay lại rảnh tới chỗ của tôi làm khách vậy?”



Vẻ mặt Giang Cung Tuấn trịnh trọng, anh nói: “Lần này tôi tới đây là muốn thảo luận với ông một chuyện lớn”



“Hả?”



Tiêu Dao Vương nghe vậy liền thấy hứng thú.



“Chuyện lớn gì?”



“Tôi muốn làm Vương nước Đoan Hùng”



“Cái gì?”



Tiêu Dao Vương bị chấn động đứng phắt dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.



Ông ta bị dọa không nhẹ.



Vương nắm quyền cũng chưa được mấy năm, trong nước mấy năm nay phát triển rất nhanh, thành tích chính trị của Vương cũng không tệ, lúc này Giang Cung Tuấn lại muốn làm Vương nước Đoan Hùng, anh định mưu phản sao?



Ông ta hít sâu một hơi, ngồi xuống, nhìn Giang Cung Tuấn, có ý sâu xa nói: “Cậu Giang, cậu có biết mình đang nói gì không? Tổng tuyển cử ba mươi năm mới tổ chức một lần. Hiện giờ chính tích của tân Vương khá tốt, cũng không mắc sai lầm gì lớn. Không thể đẩy xuống được.”



Giang Cung Tuấn biết Tiêu Dao Vương đã hiểu lầm ý của anh. .
Ngôn Tình Ngược



“Ông anh Tiêu Dao à, có rất nhiều việc ông còn chưa nắm rõ, từ từ để tôi nói cho ông nghe.”



Giang Cung Tuấn kể lại chuyện về vùng đất phong ấn cho ông ta nghe, đầy đủ chi tiết không thiếu gì.



“Một khi phong ấn mở ra thì địa cầu sẽ phát sinh những thay đổi khủng khiếp, ông sẽ thấy một con mèo còn đáng sợ hơn một con hổ, sẽ thấy một con voi to ngang với một ngọn núi, và ông sẽ thấy được nhiều con quái thú vô danh khác”



“Theo thông tin tôi nhận được thì mười năm nữa phong ấn sẽ hoàn toàn mở ra. Nói cách khác, tôi chỉ có mười năm để chuẩn bị. Trong vòng mười năm này, tôi phải dự trữ đủ lương thực, xây dựng thành phố và pháo đài hùng mạnh. Như vậy mới có thể sống sót trong những ngày mạt thế”



Tiêu Dao Vương nghe vậy thì cả kinh.



Đang trong thời đại yên bình mà Giang Cung Tuấn đột nhiên nói cho ông ta biết chuyện này, làm sao ông ta có thể không kinh ngạc.



“Cậu Giang, cậu đang nói giỡn sao, chuyện này không hề buồn cười.”



Vẻ mặt Giang Cung Tuấn nghiêm túc, anh nói: “Tôi không có tâm trạng để nói giỡn với ông, chuyện tôi nói đều là sự thật”



Khi nghe thấy điều này, vẻ mặt của Tiêu Dao Vương liền trở nên nghiêm nghị.



Giang Cung Tuấn tiếp tục nói: “Vương hiện tại cũng chỉ là một người bình thường, nếu nói cho ông ta biết chuyện này thì ông ta sẽ không hiểu.



Ông ta sẽ cho rằng đây chỉ là chuyện hão huyền nghìn lẻ một đêm, cho nên tôi phải nghĩ biện pháp kéo ông ta xuống, nếu không thể công khai thì sẽ làm ngầm, thậm chí là trực tiếp phát động chiến tranh, cưỡng chế chiếm lấy thành thủ đô”



Giang Cung Tuấn không hề có chút hứng thú nào với vị trí Vương.



Nhưng vì tương lai của Đoan Hùng anh không thể không làm như vậy.



“Giang Cung Tuấn…”



Sắc mặt Tiêu Dao Vương nghiêm trọng, nói: “Những gì cậu nói đều có liên quan quá nhiều. Đoan Hùng đã yên ổn một trăm năm. Việc cậu trực tiếp phát động chiến tranh là không thích hợp, tôi đề nghị cậu nên đến thành thủ đô một chuyến, tìm gặp cựu Vương và tân Vương thảo luận, địa vị của Vương sẽ không thay đổi, cậu chỉ ở phía sau màn thúc đẩy những công việc này cũng được mà”



Theo suy nghĩ của Tiêu Dao Vương thì ông ta không muốn Giang Cung Tuấn phát động chiến đấu.



Không muốn Đoan Hùng có nội chiến.



Tuy rằng ông ta tin tưởng Giang Cung Tuấn.



Nhưng nếu chuyện này không xử lý tốt thì Đoan Hùng sẽ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.



“Rất nhiều chuyện chỉ khi có được địa vị của Vương mới có đủ quyền lực giải quyết, tôi biết bây giờ nếu tôi làm vậy thì có lẽ sẽ trở thành phản đồ trong lòng con dân Đoan Hùng, sẽ bị vạn người nhục mạ, nhưng mười năm sau người Đoan Hùng sẽ biết ơn tôi.”



“Tôi tin tưởng tất cả những điều cậu nói, nhưng..”



Trên mặt Tiêu Dao Vương mang theo do dự.



Ông ta tin tưởng Giang Cung Tuấn.



Bởi vì Giang Cung Tuấn không có một chút hứng thú nào đối với vị trí Vương.



Nếu có hứng thú thì bốn năm trước Giang Cung Tuấn đã có thể ngồi lên vị trí Vương nước Đoan Hùng, cũng không phải chờ tới tận bây giờ.



Giang Cung Tuấn đứng lên, nói: “Tôi cho ông thời gian cân nhắc, Trước đó, tôi còn phải đi thủ đô một chuyến. Bất kể thế nào tôi cũng sẽ bàn bạc với tần Vương và cựu Vương”



Giang Cung Tuấn đứng lên đi khỏi.



Sau khi anh rời đi vẻ mặt của Tiêu Dao Vương liền trở nên nghiêm túc hơn.



Ông ta lấy ra một chiếc điện thoại: “Lập tức đến văn phòng gặp tôi.”



Rất nhanh sau đó Hoắc Đổng mặc quân phục bước vào.



“Đại tướng”



Anh ta cất tiếng chào tôn kính.



“Hoắc Đổng, cậu theo tôi đã bao lâu rồi?” Tiêu Dao Vương hỏi.



Hoắc Đổng không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Sắp hai mươi năm rồi ạ”



“Đúng vậy, sắp hai mươi năm rồi.” Tiêu Dao Vương đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhìn quân khu phía bên ngoài, trong thần sắc mang theo ưu sầu, nói: “Giang Cung Tuấn vừa tới tìm tôi, nói cậu ấy muốn làm Vương”



“Cái gì?”



Hoắc Đổng cũng bị kinh ngạc ngây người.



Anh ta lập tức khóa trái cửa phòng lại.



“Đại tướng, chuyện này, là thật sao?”



Anh ta nhỏ giọng hỏi.



“Ừ, Giang Cung Tuấn nói trời đất sắp biến đổi, việc này rất ly kỳ, rất quỷ quái nhưng tôi tin tưởng lời cậu ấy, cậu ấy nói, cậu ấy phải làm Vương, cậu ấy muốn dẫn dắt Đoan Hùng, xây dựng thành phố và pháo đài, dự trữ lương thực.



Tiêu Dao Vương kể hết lại những lời Giang Cung Tuấn nói.



“Cậu ấy nói, tôi nên giúp đỡ cậu ấy, còn nếu tôi từ chối thì phải giữ khoảng cách nhất định với cậu ấy, việc này chính là làm phản, là phát động chiến tranh bằng vũ trang, một khi thất bại thì sẽ bị vạn người nhục mạ.”



Nghe vậy Hoắc Đổng cũng không có ý kiến gì.



Anh ta biết Giang Cung Tuấn là võ giả, nhưng những chuyện Giang Cung Tuấn nói quá ly kỳ, chuyện này vượt quá mức hiểu biết của anh ta, đảo lộn sự tưởng tượng của anh ta.



Sau khi Giang Cung Tuấn đến thông báo cho Tiêu Dao Vương thì quay trở về Nhà họ Đường.



Nhà họ Đường, phòng khách.



Đường Sở Vị thấy Giang Cung Tuấn mang vẻ mặt ưu sầu ngồi trên sô pha liền đi tới kéo tay anh, trên mặt tươi cười mang theo vẻ thân thiết, dò hỏi: “Làm sao vậy, không thuận lợi sao?”



Giang Cung Tuấn phản ứng lại, nói: “Anh đi tìm Tiêu Dao Vương, nói với ông ta anh muốn làm Vương, Tiêu Dao Vương vô cùng khiếp sợ, anh cũng nói rồi, đến lúc tất yếu sẽ phát động vũ trang, dùng vũ lực chiếm lấy thành thủ đô, Tiêu Dao Vương có vẻ không muốn giúp anh, nhưng chuyện này không quan trọng, ông ta không giúp anh cũng được, chỉ cần đến lúc đó không đứng ra ngăn cản anh là được, anh thật sự không muốn đối đầu với quân Tây cảnh”



“Vậy sắp tới anh…?”. Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn.



“Anh tính đi thành thủ đô, tìm Vương, nói chuyện với Vương, xem liệu ông ta có thể từ bỏ vị trí vì tình hình chung hay không. Nếu không hiệu quả thì anh chỉ có thể phát động một trận chiến vũ trang thôi”



“Ừm” Đường Sở Vi gật đầu nói: “Em biết tất cả những gì anh làm không phải vì muốn trở thành một vị vua, mà là vì người dân Đoan Hùng.” “Thật ra…”



Giang Cung Tuấn thở dài nói: “Anh thật sự không muốn phát động một cuộc chiến tranh, nhưng giờ anh đã biết được những chuyện này, nếu anh không đứng ra gánh vác thì tương lại những chuyện con dân Đoan Hùng phải chịu còn tàn khốc hơn trận chiến này nhiều, lùi một bước, nếu cưỡng ép chiến lấy thủ đo mà thất bại thì anh chỉ việc quay về Nam Cương, dùng thành Long Nhai của Nam Cương làm trụ sở chính, phát triển ra bốn hướng, trong vòng mười năm cũng đủ cho anh gây dựng được một phần sự nghiệp”



Đường Sở Vi nói: “Những chuyện này em cũng không hiểu lắm, nhưng em biết, muốn phát triển thì phải có tiền, mà anh đang nằm trong tay Thương hội Tân thời đại, cũng không thiếu tiền, giờ anh cứ tới thành thủ đô trước đi, rồi lại khống chế Thương hội Tân thời đại, triệu tập những thuộc hạ trước kia của anh, muốn làm ra sự nghiệp sẽ không thành vấn đề.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom