• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cường đại chiến y Full dịch (30 Viewers)

  • Chap-435

Chương 435: Trộm đồ




Tứ đại hộ pháp của Vương Thiên Điện, đối đầu với Phong Vũ Lôi Điện của nhà họ Cửu một lần.



Bốn hộ pháp bị đẩy lùi trong nháy mắt.



Cơ thể rơi từ trên không trung cao hai mét xuống, lui về sau đến mấy mét.



Mà Phong Vũ Lôi Điện chỉ lui về sau nửa bước.



Lần đầu giao đấu, đã có thể nhìn ra, về mặt sức mạnh tứ đại hộ pháp của Vương Thiên Điện yếu hơn Phong Vũ Lôi Điện của nhà họ Cửu.



Đường Sở Vi cải trang thành Giang Vô Song vẻ mặt trầm thấp, nói: “Hay là nhà họ Cửu muốn đối nghịch với nhà họ Giang chúng tôi? Nếu là như vậy, tôi trở về nhất định sẽ nói cho ông nội”



Cửu Diễm nhìn cô, bên trên gương mặt già nua của ông ta mang theo một vẻ nghiêm trọng, nói ra: “Cô Vô Song, cô cứ nói đùa, tứ đại gia tộc cổ đại chúng ta ngàn năm qua vẫn luôn bình an vô sự, nhà họ Cửu tôi cũng luôn luôn khắc ghi tổ huấn, còn nhà họ Giang các cô lại tạo ra một Vương Thiên Điện, để người nhà họ Giang giết người nhà họ Cửu chúng tôi, đây là có ý gì, là muốn gieo xuống mầm tai vạ sao?”



Đường Sở Vi cải trang thành Giang Vô Song không trả lời.



Cô nhìn Giang Cung Tuấn ngất đi trên mặt đất một chút, nói: “Làm tổn thương tới người nhà họ Giang chúng tôi, tôi trở về nhất định sẽ nói với ông nội một câu, đưa đi.”



Tứ đại hộ pháp đi tới, nâng Giang Cung Tuấn ngất trên mặt đất lên rồi rời đi.



Dưới cái nhìn chăm chú của nhà họ Cửu, bọn họ nhanh chóng rời đi.



Trên mặt Cửu Khải Huân có vẻ u ám, hỏi: “Tộc trưởng, chẳng lẽ cứ để bọn họ đi như vậy sao?”



Vẻ mặt Cửu Diễm nghiêm túc, nói: “Nhà họ Giang quyết tâm muốn gieo mầm họa, chỉ sợ thủ đô này sẽ hỗn loạn, cũng không biết lão tổ nhà họ Giang đã đạt đến mấy cảnh rồi”



Một thành viên quan trọng nhà họ Cửu nói ra: “Chỉ sợ cảnh giới sẽ không quá thấp, bây giờ sợ rằng bọn họ đã giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ rồi”



“Tất cả giải tán đi” Cửu Diễm có chút hết cách.



Đường Sở Vi đưa Giang Cung Tuấn đang bị ngất rời đi.



Trên một chiếc xe thương vụ màu đen.



Một người áo đen đang kiểm tra vết thương trên người Giang Cung Tuấn.



Vẻ mặt Đường Sở Ví lo lắng dò hỏi: “Anh ấy thế nào?”



Người đàn ông áo đen này mở miệng, truyền đến giọng nói khàn khàn: “Vết thương rất nặng, trước đó đã bị đánh bị thương, bây giờ lại bị đánh đứt kinh mạch, chân khí tu luyện ra được đã bị đánh tan, chân khí va chạm trong cơ thể, gây tổn thương tới lục phủ ngũ tạng, nhất định phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, chậm thêm, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng”



“Hả?”



Sắc mặt Đường Sở Vi tái nhợt, vội vàng nói: “Anh, các anh đều là cao thủ, nhanh, nhanh cứu anh ấy đi?”



“Thiếu chủ, chúng tôi cũng không học y thuật, Một người áo đen đang kiểm tra vết thương trên người Giang Cung Tuấn.



Vẻ mặt Đường Sở Ví lo lắng dò hỏi: “Anh ấy thế nào?”



Người đàn ông áo đen này mở miệng, truyền đến giọng nói khàn khàn: “Vết thương rất nặng, trước đó đã bị đánh bị thương, bây giờ lại bị đánh đứt kinh mạch, chân khí tu luyện ra được đã bị đánh tan, chân khí va chạm trong cơ thể, gây tổn thương tới lục phủ ngũ tạng, nhất định phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, chậm thêm, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng”



“Hả?”



Sắc mặt Đường Sở Vi tái nhợt, vội vàng nói: “Anh, các anh đều là cao thủ, nhanh, nhanh cứu anh ấy đi?”



“Thiếu chủ, chúng tôi cũng không học y thuật, không cách nào chữa trị được, vẫn nên nhanh chóng đưa đi bệnh viện, sau đó rút lui thôi, bây giờ thế lực khắp nơi ở thủ đô đều đang nhìn chằm chằm nhà họ Cửu, nếu không rút lui, sợ rằng chúng ta sẽ bị ngăn cản”



Giờ phút này, người lái xe nhận được một cuộc điện thoại.



“Vâng, được.”



Sau khi nhận điện thoại, anh ta quay người, nói: “Thiếu chủ, chủ nhân dặn dò, đưa Giang Cung Tuấn đến nhà họ Giang, nhà họ Giang sẽ ra tay cứu Giang Cung Tuấn”



“Vậy còn chờ gì, đi mau thôi.”



“Thiếu chủ, đã mua vé máy bay cho cô rồi, bây giờ cô lập tức về khách sạn, thay một bộ quần áo, sau đó về thành phố Tử Đằng, nếu còn ở thủ đô, sẽ xảy ra chuyện đấy”



“Thế nhưng…”



“Đây là chủ nhân dặn dò”



“Được thôi” Đường Sở Vi cũng không còn cách nào khác.



Cùng lúc đó, nhà họ Cửu.



Buổi tối hôm nay, Đường Sở Vi cải trang thành Giang Vô Song của nhà họ Giang, đến đưa Giang Cung Tuấn đi.



Thế nhưng là trước khi đi, Cửu Diễm xuất thủ, phế đi Giang Cung Tuấn, đánh tan chân khí anh tu luyện ra được.



Nhà họ Cửu, phòng họp.



Những người lãnh đạo của nhà họ Cửu tụ tập lại với nhau, đang bàn bạc đối sách.



Nhưng mà bây giờ người cầm đầu không phải là Cửu Diễm, mà là một ông lão nhìn qua còn già yếu hơn.



Ông lão này rất già, trên mặt dúm dó, hai mắt tro tàn, nhìn qua không có bất kỳ sức sống nào.



Ông ta chính là lão tổ của nhà họ Cửu, cũng là người có vai vế cao nhất nhà họ Cửu bây giờ, cũng là người mạnh nhất.



Ông ta vẫn luôn bế quan, bây giờ xảy ra chuyện lớn, ông ta không thể không ra mặt, nếu không nhà họ Cửu sẽ có nguy cơ diệt tộc.



Trong lúc nhà họ Cửu đang mở đại hội gia tộc.



Sân sau nhà họ Cửu, Tàng Thư Các của nhà họ Cửu.



Nơi đây là nơi bế quan của lão tổ nhà họ Cửu, nhưng bây giờ lão tổ nhà họ Cửu đã xuất quan, mở đại hội gia tộc, một người đàn ông mặc trường bào màu đen, đeo mặt nạ màu nhảy xuống từ trên một cây đại thụ đằng xa.



Nhảy vọt một cái, đã xuất hiện trước gian phòng.



Ông ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó nhanh chóng tiến vào, đóng cửa phòng lại.



Người này tiến vào đằng sau phòng chứa sách, nhanh chóng tìm kiếm, thế nhưng cho dù lật khắp phòng chứa sách cũng không tìm được vật mà ông ta muốn.



“Ở nơi nào vậy?” Ông ta nhẹ giọng thì thào.



Ông ta đứng ở giữa phòng chứa sách, cẩn thận quét mắt nhìn khắp phòng, ông ta nhìn thấy trong phòng có một bãi cỏ.



Ông ta đi tới, ngồi xuống trên bãi cả, sau đó nhìn phía trước.



Sau đó đột nhiên di chuyển, đi đến phía trước trước kệ sách Nhìn xuống mặt đất.



Trên mặt đất, có vết tích xê dịch Ông ta nhẹ nhàng đấy giá sách ra.



Giá sách bị đẩy ra, trên vách tường phía trước trong nháy mät xuất hiện một cánh cửa ngâm Người đàn ông đeo mặt nạ vui mừng, nhanh chóng đi tới, lấy ra một cái hộp màu đen bên trong từ cửa ngâm, mở hộp ra.



Phát hiện bên trong là một quyến sách cổ.



Mởra nhìn một chút.



Đây là một bức tranh Bên trong bức tranh vẽ một vài cây trúc rất đơn giản.



“Đây là Trúc Nguyệt Sơn Cư Đồ truyền thừa ngàn năm của nhà họ Cửu”



Người đàn ông mặc áo bào đen, đeo mặt nạ này phát ra một tiếng cười, cầm lấy cuộn tranh, khép hộp lại, đặt về chỗ cũ rồi đẩy giá sách về một lần nữa.



Làm xong tất cả, ông ta xoay người rời đi.



Nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã biến mất bên trong màn đêm đen.



Đường Sở Vi về tới khách sạn.



Cô nhanh chóng tháo mặt nạ da người trên mặt xuống, thay xong quần áo, đang muốn rời đi.



Giờ phút này, Giang Thời trở về.



“Ông nội”



Cô kêu một tiếng.



“Ùm”



Giang Thời khẽ gật đâu một cái, nói: “Chuyện kế tiếp cháu không cần phải để ý đến nữa, cháu vê thành phố Tử Đăng trước đi”



“Thế nhưng còn Giang Cung Tuấn, hộ pháp nói, chân khí Giang Cung Tuấn tu luyện ra được bị đánh tan, anh ấy đã bị phế đi” Trên mặt Đường Sở Vi có vẻ lo lắng Giang Thời hơi khựng lại, nói ra: “Yên tâm, bây giờ thảng bé đã được đưa đến nhà họ Giang, nhà họ Giang sẽ không thấy chết mà không cứu.”



Đường Sở Ví nghỉ ngờ hỏi: “Ông nội, vì sao ông không trực tiếp cứu Giang Cung Tuấn, còn cần phải mượn tay nhà họ Giang chứ, cháu tin chắc nếu ông ra tay, nhất định có thể cứu được Giang Cung Tuấn”



“Không cần hỏi nhiều, cháu trở về là được, yên tâm chờ Giang Cung Tuấn, không bao lâu sau, thăng bé cũng sẽ về thành phố Tử Đằng”



Mặc dù trong lòng Đường Sở Vi còn cảm thấy khó hiểu, thế nhưng cô cũng không hỏi nhiều.



Cô khẽ gật đầu: “Vâng, vậy cháu sẽ trở về”



“Đi đi, đi đi” Giang Thời khoát tay.



Đường Sở Vi cũng không dừng lại, xoay người rời đi.



Sau khi Đường Sở Vi rời đi, Giang Thời mới cởi áo khoác màu đen trên người ra, lấy ra một quyển sách cổ từ trong ngực, mở nó ra, trải phẳng trên bàn, nhìn bức tranh trên bàn, trên khuôn mặt già nua của ông ta mang theo một nụ cười khẽ lạnh nhạt.



“Hay cho một bộ Trúc Nguyệt Đồ.”



Giang Thời thưởng thức bức tranh trên bàn, trên mặt có vẻ hài lòng.



Không bao lâu sau, ngoài cửa truyên đến tiếng đập cửa.



Giang Thời cất bức tranh đi, nói: “Vào đi”



Cửa phòng bị đẩy ra, bốn hộ pháp trở về.



Giang Thời hỏi: “Thế nào rồi?”



“Đã đưa người đến nhà họ Giang, chúng tôi nhét người vào cổng rồi đi”



“Ừm” Giang Thời khế gật đầu, nói: “Các cậu cũng tìm cơ hội rời đi đi, tiếp theo tình hình ở thủ đô sẽ rất loạn, trước tiên cứ ấn nấp đã, quan sát một khoảng thời gian”



“Vâng”



Bốn hộ pháp không dừng lại lâu, nhanh chóng rời đi.



Mà Giang Thời thì mệt mỏi duỗi lưng, ngáp một cái, nói thầm: “Buồn ngủ quá, bây giờ thì xem tứ đại gia tộc nội đấu thôi”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom