• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cường đại chiến y Full dịch (18 Viewers)

  • Chương 81-90

Chương 81: Cho tôi mượn mười nghìn quân

Biệt thự nơi đây tụ hội người của tứ đại gia
tộc cũng có không ít người đứng đầu.

Tiêu Húc, người đứng đầu nhà họ Tiêu.

Vương Mạnh, người đứng đầu nhà họ Vương.



Đương nhiệm phụ trách nhà họ Chu, Chu Tiến
Hữu.

Triệu Việt Trung, người đương nhiệm của gia
tộc họ Triệu.

Bốn người này tuyệt đối là nhân vật số một số
hai ở thành phố Tử Đẳng.

Ngoại trừ những người đến từ thủ đô, những



người này đều là những nhân vật lớn ở thành phố
Tử Đẳng.

Nhưng giờ phút này, bọn họ đều mang vẻ mặt
nặng nề.

Ngoài bốn người này, còn có nhiều người
khác.

Một người trạc tuổi năm mươi, mập mạp, mặc
áo vest trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền
vàng, còn có một con vẹt đứng trên vai, trong tay
cầm một viên dạ minh châu.

"Đoàn Vương gia, hiện tại phải làm sao bây
giờ?”

Tiêu Húc nhìn người đàn ông trung niên đang
vân vê viên dạ minh châu trong tay.

Ông ta không phải ai khác chính là Đoạn Bình,
ngoại hiệu Đoàn Vương gia.

Đoạn Bình nhìn một người đàn ông dáng vẻ
hung ác, trên mặt có vết sẹo dài, một ngón tay
còn bị chặt đứt hỏi: "Anh Cẩu, chuyện này anh
thấy thế nào?"

Ông ta là Mã Cẩu, có biệt danh là Cửu Chỉ
Thiên.

Mã Cẩu vẻ mặt khinh thường, nói: "Có gì phải
sợ.

Tiêu Húc nói: "Các người không biết chuyện
có bao nhiêu nghiêm trọng đâu, ngay cả em Tư
của tôi cũng bị giết, hiện tại nhà họ Tiêu đã bị
người khác phong tỏa, cấm không được ra khỏi
thành phố Tử Đằng”

Vương Mạnh liếc ông ta một cái, hỏi: "Nhàn
Nhã thực sự không chịu nói người này là ai sao?”

Chu Tiến Hữu cau mày nói: "Tiêu Dao Vương
tiên nhiễm đã muốn xử bắn người đeo mặt nạ ma

sau khi ông ta nhậm chức. Sao người này lại tung
ra tin tức này, chẳng lẽ người đeo mặt nạ kia còn
đồng bọn sao?”

Mã Cấu tỏ vẻ căm ghét nói: "Tôi muốn nhìn
xem người này có năng lực lớn như thế nào. Mọi
người yên tâm, tôi đã nhận lấy hơn năm nghìn
thuộc hạ, tám ngày sau chúng ta sẽ cùng nhau
đến nghĩa trang của nhà họ Giang. Tôi muốn nhìn
xem cậu ta có thể làm khó dễ được tôi không?”

Đoạn Bình gật đầu: "Ừm, tôi tán thành. Thuộc
hạ dưới tay tôi cũng có không ít người, đến lúc đó
chúng ta cùng đi"

Ở đây còn có không ít những người khác.

Những người này đều do tứ đại gia tộc dùng
tiền thuê vê.

"Đoàn Vương gia, Cửu Chỉ Thiên, chúng tôi
nhất định đứng về phía hai người. Nơi này tôi có

thể điều động hơn một trăm anh em đều là những
người giỏi đến

"Tôi cũng có thể điều động hơn chục người
qua."

“Thêm tôi nữa, tôi sẽ mang theo ba trăm."

Những người này, anh một lời, tôi một lời.

Nghe vậy, những người đứng đầu của ba gia
tộc lúc này mới yên tâm không ít.

Chỉ có Tiêu Húc vẫn lo lảng.

Bởi vì ông ta chưa bao giờ thấy Tiêu Nhàn
Nhã sợ hãi như vậy.

Ông ta cảm thấy nhất định sẽ có chuyện xảy
ra.

1617712158999.png
1617712167172.png
1617712171971.png
1617712179156.png
1617712182517.png
1617712185236.png
1617712187817.png
1617712190608.png
1617712193336.png
1617712196431.png

Chương 82: Làm gái Tiêu Dao Vương thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện của Giang Cung Tuấn, ông ta cũng đã điều tra qua Mặc dù Giang Cung Tuấn tính tình liều lĩnh, nhưng cậu ta không bao giờ làm hại người vô tội, cậu ta chỉ khiến những người đáng chết phải chết mà thôi Mấy chục người chết, là một số người đáng chết, cậu ta hoàn toàn có thể trấn áp.

“Đây là lần cuối cùng.”

Tiêu Dao Vương đứng dậy rời đi.

Sau khi Tiêu Dao Vương rời đi, Giang Cung Tuấn cũng không ở lại nhiều, sau khi chào hỏi Ngô Huy, anh rời khỏi phòng khám Trần Tục, trở về nhà của Đường Sở Vi.

Về đến nhà thì đã hơn 8 giờ tối.

Đường Sở Vi đã trở về.

Vừa quay lại, Hà Diệp Mai liền đánh đòn phủ đầu, lớn tiếng mảng: “Chết cả ngày ở chỗ nào, không nấu cơm hả?”

Giang Cung Tuấn bước vào phòng, giải thích: “Con đi gặp chiến hữu, nói chuyện một chút nên về muộn.”

“Mẹ”

Đường Sở Vi đúng lúc đứng lên nói: “Mẹ, anh ấy là chồng của con, không phải bảo mẫu được thuê, anh ấy không có nghĩa vụ ngày nào cũng phải ở nhà nấu cơm”

“Ăn của nhà tao, cũng uống của nhà tao, không nấu cơm chẳng lẽ còn chờ tao phải nấu cơm hầu nớ?” Giọng Hà Diệp Mai tăng lên 80 đề-xi-ben.

ặc của Đường Sở Vị, tất cả khí u được giữ nguyên.

Bà ta liếc nhìn Giang Cung Tuấn càng nhìn càng không hài lòng.

Một lòng một dạ muốn làm cho Đường Sở Vi ly hôn với Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cũng không nói gì.

Bước tới, ngồi xuống ghế sô pha.

Hà Diệp Mai vừa mắng vừa quát: “Ngồi cái gì mà ngồi, đi rửa bát, dọn dẹp phòng bếp đi.”

Giang Cung Tuấn đứng dậy đi phòng bếp Cách ăn chất của cô rửa bát.

Đường Sở Vi vẻ mặt oán hận, nói: “Mẹ.”

“Trong mắt con còn coi mẹ là mẹ sao?”

rèn Vẻ mặt của Hà Diệp Mai chính là ti sắt không thành thép, quở trách nói: “Nếu trong mắt còn có một người mẹ này thì phải nghe lời”

Đường Sở Vi rất biết điều im lặng không nói chuyện.

Trong khi đó Đường Tấn đang nằm trên ghế sô pha, Ngô Mịch đã lấy một viên nước đá đang chườm lên mặt cậu ta.

Bởi vì hôm qua bị đánh, mũi sưng tấy, vết sưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

“Mẹ, chị nhất định phải ly hôn với Giang Cung Tuấn. Tiệc sinh nhật hôm nay của Lâm Hân, con nghe nói có không ít đại nhân vật đều nịnh bợ chị. Chà chà, cảnh mấy nhân vật lớn đều quỳ xuống trước mặt chị, hiện tại đều truyền khắp giới, thật sự không thể chịu nổi”

“Đúng vậy”

Ngô Mịch cũng phụ họa nói ¡ xinh đẹp như vậy, Giang Cung Tuấn dù sao cũng tham gia quân ngũ, cho dù hiểu một chút y học thì thế nào. Nơi này là thành phố Tử Đăng, nhiều người biết y học đều đã đi rồi, mọi người đều có thể trở thành danh y một phương.”

Hai người họ kẻ xướng người họa.

“Các người nói nhiều rồi” Đường Sở Vi liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái.

Đường Tấn xoay người đứng lên, thuyết phục, nói: “Chị, cậu Cổ cũng không tồi, còn trẻ lại giàu có, mấu chốt chính là một người đẹp trai. Chị ở cùng với anh ta đẹp đôi hơn tên vô dụng Giang Cung Tuấn này nhiều?”

Đường Sở Ví quá lười để nói những điều vô nghĩa với gia đình của mình Cô đứng dậy đi vào bếp giúp Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn ở rể ở nhà họ Đường, bị kêu đến thì đến đuổi đi là đi, trong lòng cô cũng có chút áy náy.

Bước vào phòng bếp, nhìn thấy Giang Cung Tuấn đeo tạp dề đang rửa bát, trên mặt lộ vẻ hối lỗi, cô nói: “Ông xã, thực xin lỗi, anh đi nghỉ ngơi đi, để em…

“Chuyện này làm sao có thể. Bà xã, một người như em sao có thể làm những công việc này. Em đi nghỉ ngơi đi, anh…

“Em cũng chỉ là một người bình thường mà”

“Chuyện này không được, ra ngoài đi, để anh, trong bếp nhiều khói dầu như vậy”

Giang Cung Tuấn tay ướt nên không có dùng tay đẩy Đường Sở Vi, mà là dùng thân thể để đẩy cô, ý bảo cô rời đi.

Đường Sở Ví không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi ra ngoài.

Đi đến phòng khách.

Gia đình lại nói về mình điều này khiến Đường Sở Vi rất bất mãn.

“Mẹ, mẹ quên mất là ai đưa mẹ đến quân khu để làm mẹ nở mặt, còn ai chữa khỏi bệnh cho con rồi sao? Lúc trước mẹ không phải mẹ đã nhận Giang Cung Tuấn sao? Còn muốn lấy tiền để mở phòng khám cho anh ấy, hiện tại sao lại thay đổi?”

“Đó là trước đây, bây giờ là bây giờ, tóm lại là phải ly hôn”

Đường Sở Vi không nói nên lời, cũng lười để ý tới Hà Diệp Mai, đứng dậy trở về phòng Giang Cung Tuấn rửa chén, thu dọn phòng bếp, cười thật tươi bước ra ngoài: “Mẹ, mọi thứ đều đã thu dọn sạch sẽ, nếu không có việc gì, con về phòng nghỉ ngơi trước.”

“Đi đi”

Hà Diệp Mai trông có vẻ mất kiên nhẫn Nhìn thấy con gái bây giờ, lại nhìn Giang Cung Tuấn, trong lòng lại cảm thấy tức giận.

Giang Cung Tuấn trở lại phòng.

Đường Sở Vi đang ngồi trước máy tính, đang thiết kế trang phục.

Giang Cung Tuấn không hiểu, không muốn làm phiền cô, tự giác đem chiếu trải trên sàn nhà.

Sau đó anh nằm trên mặt đất, nhìn Đường Sở Vi đang nghiêm túc làm việc, trên mặt mang theo nụ cười mà cô không hề phát hiện ra.

Ngày hôm sau.

Chiếc xe mà Đường Tấn bị va quệt đã được đưa đến tiệm 4S sửa lại, hôm nay lái xe đi, sẽ làm một số thủ tục tiếp theo, đến xem nhà, mua bảo hiểm, cùng một vài thủ tục khác.

Gia đình của Hà Diệp Mai đương nhiên sẽ làm theo.

Trước khi đi, Hà Diệp Mai hỏi: “Giang Cung Tuấn, lái xe được không?”

Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừm, được”

Hà Diệp Mai ném chìa khóa xe ra, nói: “Hôm nay Nhược Loan về, cậu lái xe của Đường Tấn đến đón con bé đi”

Giang Cung Tuấn khẽ vò đầu mình: “

Nhược Loan, là ai vậy?”

Đường Sở Vi ở bên giải thích: “Là em họ của em, Hà Nhược Loan, vừa tốt nghiệp đại học, đi thực tập ở nơi khác một thời gian, có ý định đến thành phố Tử Đẳng để phát triển.”

Sau đó, cô lấy ra một bức ảnh đưa cho.

Giang Cung Tuấn: “Đây là Hà Nhược Loan, em đã gọi điện cho con bé, cũng đã gửi ảnh của anh cho con bé, Nhược Loan sẽ đến nhà ga vào khoảng 11 giờ sáng. Anh đừng đến muộn, bây giờ em sẽ gửi số điện thoại của con bé cho anh”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Hôm nay em có việc gì vậy?”

Đường Sở Vi nói: “Lâm Hân nói hôm nay cô ấy chuẩn bị ký hợp đồng với Trung tâm thương mại, cho nên em muốn đi theo học tập một chút”

‘ô”

Giang Cung Tuấn liền đáp lại một tiếng.

Cùng một chỗ với Lâm Hân, anh cũng an tâm.

Biết được thân phận của anh, Lâm Hân nhất định sẽ rất kính trọng Đường Sở Vi, hơn nữa còn phải nịnh nọt cô.

Người một nhà cùng đi ra khỏi cửa.

Thấy vẫn còn sớm, Giang Cung Tuấn cũng không vội vàng đi ra ngoài, sau khi tắm rửa sạch sẽ, chậm rãi đi ra ngoài, đi đến bãi đậu xe dưới lòng đất trong tiểu khu, lái xe của Đường Tấn, vội vàng đi về phía sân bay.

Khi đến sân bay thời gian vẫn còn sớm, anh ngồi trên xe chợp mắt một chút.

Hơn một giờ sau.

Một người phụ nữ mặc giản dị áo trắng, váy denim, kéo vali và cầm kẹo mút bước ra khỏi sân bay.

Cô ấy mới ngoài hai mươi tuổi.

Khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dài, dáng người hấp dẫn và đôi chân dài trắng nõn rất chói mắt.

Cô ấy bước ra khỏi sân bay, nhìn xung quanh rồi lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Giang Cung Tuấn đang ngủ trưa trên xe thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Anh nhìn qua thì thấy đó là số của Đường Sở Vi gửi cho mình, anh biết Hà Nhược Loan đã đến liền nhấn nút trả lời.

“Em họ đến rồi à?”

“Đúng vậy, anh rể, anh ở đâu, sao em.

không thấy anh?”

“Anh đang ở khu vực đậu xe bên ngoài sân bay, biển số xe, Tử Đăng A88450.”

“Em đã ra khỏi cửa sân bay, anh mau đến đây đi.”

Hà Nhược Loan cúp điện thoại.

Ngay khi cô cúp máy, một chiếc BMW X5 dừng bên cạnh Hà Nhược Loan.

Khi cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông ngẩng đầu, mỉm cười nhìn người con gái đang đứng ở ven đường, ngoắc ngoắc ngón tay: “Người đẹp, đến thành phố Tử Đẳng để du lịch à? Vẫn chưa tìm được khách sạn sao?

Tôi đã thuê một phòng tổng thống ở một khách sạn, lên xe đi, tôi đưa cô đến đó, một lần ba trăm triệu thế nào?”

Hà Nhược Loan nhíu chặt mày liền mắng: “Cút”

Gương mặt người đàn ông lái chiếc BMW lập tức trầm xuống.

Anh ta thường xuyên đến sân bay, gặp một số người đẹp mới đến đây, anh ta đều chủ động tìm kiếm cơ hội.

Còn những người phụ nữ này, nhìn thấy anh ta lái chiếc BMW XS, lại còn nghe nói là phòng tổng thống trong khách sạn năm sao, cộng thêm ba trăm triệu, cho dù con gái nhà đàng hoàng cũng sẽ vì tiền mà động tâm thôi.

“Ba trăm năm mươi triệu.”

Anh ta bình tĩnh báo lại một con số.

Sau đó liền nhìn Hà Nhược Loan từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt này, dáng người này, chà chà, anh ta liền nuốt nước bọt.

Nhìn thấy Hà Nhược Loan vẫn bất động.

Anh ta lại lên tiếng: “Năm trăm triệu.”

Vẻ mặt của anh ta vô cùng đắc ý.

Năm trăm triệu đối với một người bình thường mà nói, tuyệt đối có sức hấp dẫn vô cùng.

Trên thực tế, xe này cũng là anh ta đi thuê, cái gì mà phòng tổng thống cũng là giả.

Chỉ cần có người lên xe sẽ lập tức rơi vào hôn mê, đến lúc đó lôi vào phòng nào đó, chụp vài bức ảnh, cưỡng bức rồi đưa đến cho đại ca, ở đấy làm gái kiềm tiền cho đại ca.


Chương 83: Một lời không hợp lập tức ra tay
Người đàn ông đi chiếc BMW X5 tên là Mao Khải Nam.
Đại ca của anh ta cũng có một chút tiếng tăm trong giới này, có một câu lạc bộ cũng xem như cao cấp ở thành phố Tử Đằng.
Nhiệm vụ của anh ta chính là lái chiếc BMW XS này ở bến xe, nhà gà và sân bay để tìm con mồi.
Một khi phát hiện người từ nơi khác đến dáng vẻ có chút xinh đẹp thì sẽ bắt đầu lừa gạt Chỉ cần lên xe thì sẽ trúng chiêu.
Một khi đã lên xe thì Mao Khải Nam sẽ lấy chai nước đã sớm bỏ thuốc ra.
Khi người đẹp trên xe uống vào thì sẽ buồn ngủ.
Làm một trận rồi quay video lại để uy hiếp.
Sau đó đưa đến câu lạc bộ kiếm tiền cho đại ca.
Mao Khải Nam dò xét Hà Nhược Loan.
Hà Nhược Loan là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ nhất lọt vào tay của anh ta, một khi người phụ nữ như vậy lên sân khấu thì sẽ là một cái giá trên trời.
Có thể kiếm được rất nhiều tiền, như vậy thì đại ca sẽ khen ngợi anh ta.
Anh ta đạt được chỗ tốt thì sẽ có nhiều hơn nữa.
Bắt lấy, nhất định phải bắt lấy.
Mao Khải Nam dừng xe lại.
Tướng mạo của anh ta cũng được xem là đẹp trai, trên người mặc âu phục màu trắng, đeo đồng hồ Rolex, trên cổ còn có đeo dây chuyền vàng.
Nhưng những thứ này đều là giả, mua để làm ra vẻ, dụ dỗ những thiếu nữ không có hiểu biết kia.
Mao Khải Nam đi đến bên cạnh Hà Nhược Loan, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, lên tiếng: “Người đẹp, mới đến thành phố Tử Đẳng sao? Còn chưa quen với cuộc sống ở đây nên không mua bán được sao? Tôi là dân bản xứ ở thành phố Tử Đằng này, tôi cũng có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho em”
Nói xong anh ta vỗ xe của mình.
*BMW X5, rất phù hợp, còn nhà tôi cũng không có nhiều tiền, chỉ có năm căn nội ô thành phố, và còn có một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, trong nhà mở công ty, tài sản cũng có cỡ ba ngàn tỷ này nọ.”
Mao Khải Nam bắt đầu bốc phét.
Đây là chiêu quen thuộc của anh ta, lần nào cũng thành công.
Bất kể là người phụ nữ nào nghe được những điều này thì cũng sẽ động lòng.
Nhưng Hà Nhược Loan lại không hề bị lay động, phẩy phẩy anh ta một cái, mảng: “Không nghe hiểu tiếng người sao, tôi bảo anh cút.”
Mao Khải Nam không ngờ Hà Nhược Loan này lại khó chơi như vậy.
Anh ta nói nhiều như vậy mà cô vẫn không hề bị lay động Đầu óc của anh ta nhanh trí, lên xe lấy.
một chai nước khoáng đưa đến: “Người đẹp, uống chút nước đi”
Đúng vào lúc này lại có một chiếc xe khác chạy ra, đây là một chiếc Audi vài tỷ.
Một người đàn ông khôi ngô tuấn tú chào hỏi với Hà Nhược Loan: “Nhược Loan”
Hà Nhược Loan nhìn lại thì không khỏi nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn, lạnh nhạt nói: “Sao anh lại ở đây? Mẹ tôi nói cho.
anh biết sao?”
Người đàn ông cười nói: “Di nói hôm nay em sẽ đến thành phố Tử Đãng, bảo tôi đến đón em. Lên xe đi, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng.
Ngọc Thực xong rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi”
Hà Nhược Loan nhìn bốn phía một chút, Giang Cung Tuấn vẫn chưa đến.
Cô ấy nghĩ nghĩ rồi gật đầu nhẹ.
“Thăng nhóc, mày là ai vậy?” Mao Khải Nam lập tức giận dữ.
Con mồi mà anh ta coi trọng còn chưa kịp đến tay thì giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.
Người đàn ông lái chiếc Audi tên là La Yến Phong Anh ta là bạn thời đại học của Hà Nhược Loan, đã theo đuổi Hà Nhược Loan rất nhiều năm rồi.
Anh ta rất biết cách lấy lòng mẹ vợ tương lai, thường xuyên đến nhà họ Hà ở thành phố Tử Vy tặng quà cho mẹ của Hà Nhược Loan, lúc bấy giờ mới biết được hôm nay Hà Nhược Loan sẽ đến thành phố Tử Đằng nên đến sớm để đón.
Anh ta nhìn Mao Khải Nam, nhíu mày lại, nói: “Anh là ai vậy?”
Mao Khải Nam dựng thẳng sống lưng, nói: “Thằng nhãi, mày nghe cho kỹ đây, tao tên là Mao Khải Nam, đại ca của tao là Chung Hải Phong ở khu Đồng, biệt danh Chó Điên, người trong giới đều gọi là anh Phong.”
Nghe vậy La Yến Phong lập tức thay đổi vẻ mặt, vội vàng móc thuốc lá đưa qua đó, vẻ mặt tôn kín hì ra là người của anh Phong, thật xin lỗi, là do em có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Mao Khải Nam nhận lấy điếu thuốc, vẻ mặt đắc ý.
Ở một trong ba khu đất nào đó tại thành phố Tử Đằng, chỉ cần báo tên đại ca của anh ta thì người bình thường đều phải vô cùng cung kính.
La Yến Phong tự mình đốt thuốc cho Mao Khải Nam.
Lúc đầu Hà Nhược Loan cũng định đi cùng La Yến Phong.
Bởi vì, mấy năm nay La Yến Phong vẫn luôn theo đuổi cô ấy, còn đến nhà cô ấy nhiều lần, mẹ của cô ấy rất thích La Yến Phong.
Trước khi cô ấy đến thành phố Tử Đăng lần này, mẹ của cô ấy đã nhắc nhở cô ấy nhiều lần, nói sản nghiệp của nhà họ La ở thành phố Tử Đăng lớn cỡ nào, nói La Yến Phong có tiền đồ như thế nào.
Cô ấy cũng suy nghĩ hay là thử qua lại xem sao.
Nhưng không ngờ La Yến Phong lại không có tiền đồ như thế này.
Mao Khải Nam hút thuốc, mảng: “Tao nhìn trúng người phụ nữ này rồi, mau cút đi”
“Chuyện này..”
Vẻ mặt của La Yến Phong do dự.
Anh ta đã theo đuổi Hà Nhược Loan rất nhiều năm, mắt thấy cơ hội đã đến rồi.
Nhưng Chó Điên cũng không dễ chọc, là người trong giới, dưới tay có mấy trăm tên đàn em, nếu như chọc vào Chó Điên thì nói không chừng nhà họ La của anh ta có thể sẽ gặp nạn.
“Còn không mau cút đi” Mao Khải Nam nhấc chân đạp một cái.
“Dạ, dạ, tôi lập tức cút”
Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, La Yến Phong thỏa hiệp.
Một người phụ nữ thôi mà, không đáng để vì Hà Nhược Loan mà đắc tội Chó Điên.
Nếu như bị Chó Điên chú ý đến thì nhà họ La sẽ gà chó không yên.
Anh ta quay người muốn rời đi.
“Hà Nhược Loan?”
Vào lúc này, một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn dừng xe xong, nhìn thấy Hà Nhược Loan đang đứng ở ven đường thì lấy ảnh chụp ra xem lại một chút, sau khi xác định không sai thì lúc này mới đi đến, gọi to: “Hà Nhược Loan, tôi là Giang Cung Tuấn”
“Anh chính là Giang Cung Tuấn đến nhà họ Đường ở rể sao?” Hà Nhược Loan cũng nhìn Giang Cung Tuấn Trước khi đến cô ấy đã có nghe nói.
Nhà họ Đường tìm một người chồng cho chị họ Sở Ví, đến nhà họ Đường ở rể.
Người này cũng xem như có chút bản lĩnh, chữa khỏi vết sẹo trên người cho Sở Vi, khiến Sở Vi trở thành người đẹp số một ở thành phố Tử Đằng Giang Cung Tuấn cười cười, nói: “Đúng vậy, tôi chính là Giang Cung Tuấn đến nhà họ Đường ở rể”
Nói xong anh muốn đi qua xách cái vali cho Hà Nhược Loan.
“Thăng nhãi, mày ở đâu ra vậy?”
Mao Khải Nam trừng Giang Cung Tuấn một cái, tức giận nói: “Không thấy đây là người phụ nữ của tao sao? Cút đi, nếu không ông đây giết chết mày”
“Hửm Giang Cung Tuấn nhìn Mao Khải Nam một chút, rồi nhìn sang Hà Nhược Loan: “Em có quen không?”
Hà Nhược Loan lắc đầu: “Không quen.”
“Vậy thì đi thôi.”
Giang Cung Tuấn xách theo cái vali của Hà Nhược Loan.
Mao Khải Nam tiến lên trước một bước, ngăn ở trước người Giang Cung Tuấn, tức.
giận nói: “Nghe không hiểu lời của ông đây hả?”
“Cút”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn tối sầm lại, siết chặt nằm đấm, vung tay nện một đấm lên đầu của Mao Khải Nam.
Mao Khải Nam chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc một trận.
Cả người của anh ta vội vàng lui lại mấy bước, ngay sau đó mới đột ngột ngã xuống đất một cái, phát ra tiếng rên thảm thiết.
“Chuyện gì đây?”
La Yến Phong trợn tròn mắt.
Đây chính là người của Chó Điên ở khu Đông đó, sao nói đánh là đánh vậy?
Nhưng sau khi Mao Khải Nam bị đánh thì La Yến Phong lại đi đến lần nữa, cười nói: “Nhược Loan, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Ngọc Thực xong rồi, chúng ta đi nhanh đi, tôi mở tiệc đãi khách cho em.”
Thừa dịp Mao Khải Nam bị đánh, anh ta vội vàng đón Hà Nhược Loan đi.
“Có quen không?” Giang Cung Tuần nhìn Hà Nhược Loan một chút lần nữa.
Hà Nhược Loan lắc đầu: “Không quen”
“Bịch”
Giang Cung Tuấn vung tay đấm một cái nữa.
Cả người La Yến Phong lui về sau mấy bước, ngay sau đó cũng đột ngột ngã xuống đất.
Lúc này Giang Cung Tuấn mới nở một nụ cười chất phác, nhìn Hà Nhược Loan: “Đi thôi”
Hà Nhược Loan nhìn hai người đang nằm trên đất không bò dậy nổi, há hốc mồm: “Chuyện này, chuyện này…”
Trước khi đến đây cô ấy đã từng nghe đến danh tiếng của Giang Cung Tuấn.
Biết Giang Cung Tuấn là lính giải ngũ trở về nhưng ở nhà họ Đường bị đánh cũng không đánh trả lại, bị mảng cũng không mắng lại, chịu đựng cực khổ làm việc nhà.
Đây là con rể phế vật ở rể mà nhà họ Hà đồn thổi xôn xao sao?
Đây rõ ràng chính là anh hùng một lời không hợp lập tức ra tay thì có “Thằng, thằng nhãi, mày nhất định sẽ chết”
La Yến Phong từ dưới đất đứng lên, đỡ lấy cái đầu vẫn còn choáng váng của mình, hung dữ mắng: “Mày, mày có biết tao là ai không? Tao là người của nhà họ La, ba tao là Ân, là tổng giám đốc của công ty dược La thị, mày nhất định sẽ chết”
Mao Khải Nam cũng bò dậy, anh ta lắc lắc cái đầu đang choáng váng, đưa tay chỉ Giang Cung Tuấn: “Mày nhất định sẽ chết, đại ca của tao là anh Phong ở khu Đông, thằng nhãi mày chờ đó cho tao.”
Nói xong anh ta lập tức lấy điện thoại ra.
“Đại ca, em đang ở sân bay, cô gái của em bị cướp rồi, em bị đánh nữa”
Chương 84: Lại bị cướp công

Mao Khải Nam gọi điện thoại kêu thêm người.

La Yến Phong lập tức sợ hãi Nếu như Chó Điên dẫn người đến, nhìn thấy anh ta ở chỗ này thì nhất định anh ta sẽ bị vạ lây, sẽ bị đánh, thậm chí Chó Điên sẽ trả thù cả nhà họ La.

Anh ta bị dọa đến hai chân mềm nhũn, cũng không đoái hoài gì đến Hà Nhược Loan nữa, xoay người rời đi, lên xe, lái xe đến chỗ xa rồi quan sát.

Hà Nhược Loan cũng có chút lo lắng Tuy cô ấy không phải người ở thành phố.

Tử Đằng Nhưng cô ấy biết nhà họ La cũng xem như là kẻ có tiền ở thành phố Tử Đằng này, bây giờ lại sợ thành bộ dạng như vậy.

Điều này cho thấy người đó không dễ chọc.

Cô ấy lôi kéo Giang Cung Tuấn, nhỏ giọng nói: “Mau chạy đi.”

Nhưng Giang Cung Tuấn vẫn thờ ơ.

Anh nhìn Mao Khải Nam gọi điện thoại kêu thêm người đến, tướng mạo của Mao.

Khải Nam cũng xem như đẹp trai, bởi vì có một gương mặt tuấn tú nên mới có thể dụ dỗ được một số người phụ nữ ham tiền tốt hơn.

Lạnh nhạt cười một cái: “Gọi thêm nhiều người một chút, gọi ít không đủ cho tôi đánh”

Trên gương mặt tuấn tú của Mao Khải Nam hiện lên sự hận thù ác độc.

“Thằng nhãi, dù cho mày có lai lịch như thế nào thì mày cũng phải chết”

“Anh rể, mau chạy thôi” Hà Nhược Loan kéo Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười nhạt một cái với cô ấy: “Không sao đâu, nếu như em đã biết anh đến nhà họ Đường ở rể, vậy chắc cũng biết anh là lính xuất ngũ trở về, năm ba người thế này anh vẫn chưa để vào trong mắt đâu.”

Nghe vậy, Hà Nhược Loan yên tâm hơn nhiều.

Giang Cung Tuấn không đi thì cô ấy cũng ở lại, cô ấy cũng muốn nhìn xem thân thủ của Giang Cung Tuấn.

Rất nhanh, một đội xe Vinfast thật dài chạy đến.

Dáng vẻ như hung thần ác sát, những người đàn ông cầm côn sắt trong tay xuống xe như ong vỡ tổ.

Ở cách đó mấy chục mét, La Yến Phong ngồi trên xe Audi nhìn thấy cảnh này thì bị dọa đến run rẩy cả người.

“Xong rồi, cái tên con rể ở rể của nhà họ Đường tiêu rồi. Nhược Loan của tôi, sao em vẫn chưa đi vậy? Đi sớm một chút không phải là không có việc gì sao, làm sao bây giờ, tôi cũng không dám đi cứu em.”

Mà Mao Khải Nam nhìn thấy người trong nhà đến thì lập tức ra vẻ, hất mặt với Giang Cung Tuấn một cái: “Thẵng nhãi, mày nhất định phải chết”

“Khải Nam, đó là ai vậy?”

Một người đàn ông chừng ba bốn chục tuổi, đầu trọc, trên đầu có một vết sẹo đi tới, ông ta mặc áo ba lỗ màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng thô to, vẻ mặt như hung thần ác sát.

Chỉ riêng vết sẹo trên đầu thôi đã có thể dọa sợ không ít người bình thường rồi Đây chính là thuộc hạ số một dưới trướng của Chó Điên Chung Hải Phong của khu Đông. Hải Thần Sâm đã từng thẳng liên tục ba mươi tám lần trên lôi đài ngầm, đánh chết không ít người.

Mao Khải Nam lập tức đi đến, khom người: “Anh Hải, chút chuyện nhỏ này anh phái mấy anh em tới là được rồi, sao lại đích thân đến đây vậy?”

Nói xong, anh ta chỉ vào Giang Cung Tuấn và Hà Nhược Loan ở ven đường: “Chính là thăng nhãi này. Cô gái kia là người phụ nữ mà em xem trọng, đây chính là hàng tốt, em định mang về dâng cho đại ca, nhưng bị thằng nhãi này cản trở”

Hải Thần Sâm vừa nhìn thấy Hà Nhược.

Loan thì hai mắt đều phát sáng.

Ông ta nhìn từ trên xuống dưới.

Cột tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, váy bó, một đôi chân dài trắng toát.

Hàng tốt.

Anh Hải đã từng chơi nhiều hàng tốt rồi, nhưng cũng chưa từng chơi hàng tốt như vậy, ông ta nuốt nước bọt một cái, ra lệnh: “Các anh em, lên cho tôi, nam thì đánh gãy chân, nữ thì mang đi”

Nhưng vào giờ phút này, một chiếc xe Jeep chạy đến, sau đó truyền đến tiếng kèn.

“Những người ở phía trước, tất cả giơ hai tay lên ôm đầu, không được nhúc nhích”

Giọng nói vang lên từ cái loa, xe Jeep mở ra, vài quân nhân được trang bị vũ trang đi xuống.

Đây là thuộc hạ của Tiêu Dao Vương.

Hôm qua sau khi trở về, Tiêu Dao Vương chỉ lo lắng Giang Cung Tuấn sẽ làm loạn, không muốn đi theo chùi đít cho Giang Cung Tuấn nữa, vậy nên đã phái một đội nhỏ riêng đi theo Giang Cung Tuấn.

Một khi Giang Cung Tuấn có dấu hiệu sắp ra tay đánh người thì lập tức xuất hiện.

Đội ngũ lén đi theo Giang Cung Tuấ nhìn thấy cảnh này, không còn dám ẩn núp nữa, lập tức hiện thân.

Nhìn thấy quân nhân có vũ trang đến, Hải Thần Sâm và đám lưu manh sợ choáng váng, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, không dám nhúc nhích.

Hoäc Đổng đi tới, mỉm cười với Giang Cung Tuấn, sau đó ra lệnh: “Mang những kẻ này đi hết cho tôi.”

Trong chốc lát, mười mấy tên lưu manh như hung thần ác sát đã bị mang đi.

Nhìn thấy Hoắc Đổng, trái tim Hà Nhược Loan đập rộn lên Đây là Hoäc Đổng tướng quân mang quân hàm một sao dưới trướng Tiêu Dao Vương.

Cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại thì Hoäc Đổng đã đi rồi Nhìn thấy Hoắc Đổng lên xe rời đi, trên mặt cô hiện lên vẻ thất vọng, đây là lần cách anh hùng gần nhất, sao mình có thể bỏ qua cơ hội chụp ảnh chung với anh hùng được chứ.

Giang Cung Tuấn đã sớm biết Tiêu Dao Vương âm thầm phái người đi theo anh.

Như vậy cũng tốt, bớt được vài con ruồi đến trêu chọc anh.

Anh kéo vali của Hà Nhược Loan, cười nói: “Đi thôi.”

Hà Nhược Loan kịp phản ứng lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm”

La Yến Phong ở phía xa nhìn thấy mấy kẻ lưu manh này đã bị quân nhân mang đi rồi thì lập tức lái xe vọt tới trước mặt Hà Nhược.

Nhược Loan, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em, đúng lúc nhà tôi có quen biết một tướng quân, biết được những người này muốn làm loạn nên tôi lập tức gọi điện qua đó, gọi những quân nhân này đến, em không có sao chứ?”

“Hả?”

Hà Nhược Loan nhìn La Yến Phong một chút: “Anh gọi người đến?”

“Còn không phải sao.”

Vẻ mặt La Yến Phong đắc ý, khoe khoang mà nói: “Em cũng không nhìn một chút xem đây là ở đâu? Đây là thành phố Tử Đăng, nhà họ La tôi ở thành phố Tử Đằng này cũng có chút địa vị. Mấy ngày trước ông nội của tôi còn đến dự đại lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương nữa kìa, nhà họ La tôi ở thành phố Tử Đằng này là nhà quyền thế, quen biết tướng quân cũng rất bình thường.”

La Yến Phong bắt đầu bốc phét, thật ra nhà họ La chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi, còn không sánh nổi với nhà họ Đường.

Hà Nhược Loan còn tưởng ra La Yến Phong tham sống sợ chết, thì ra là đi gọi điện báo cảnh sát.

Ừm, xem như không tệ, có chút trí tuệ, chẳng trách mẹ của cô ấy lại tán thưởng La Yến Phong như vậy.

“Nhược Loan, lên xe đi, chúng ta đến nhà hàng Ngọc Thực, tôi đã đặt bàn rồi”

La Yến Phong cười, nhận lấy vali trong tay Giang Cung Tuấn, trừng mắt liếc anh một cái, quát lớn: “Nhìn cái gì, tôi đón Nhược Loan”

Giang Cung Tuấn vẫn im lặng.

Con người bây giờ đúng là vừa thấy khe hở thì cảm châm vào liền, công lao gì cũng ôm hết lên người bản thân.

Anh nhìn Hà Nhược Loan, hỏi: “Em muốn đi theo anh hay đi theo anh ta?”

Hà Nhược Loan nhìn La Yến Phong một chút.

Quả thật dáng vẻ đẹp trai, trong nhà cũng có tiền, còn quen biết tướng quân, hơn nữa cô ấy cũng có nghe nói, nhà hàng Ngọc Thực là nhà hàng sang trọng nhất ở thành phố Tử Đãng, người bình thường vốn không có tư cách để đặt bàn.

Cô ấy cũng muốn đến nhà hàng Ngọc.

Thực xem sao.

Mà quan trọng hơn là, cô ấy muốn đi theo chụp ảnh chung với tướng quân Hơn nữa, bây giờ cách nhìn của cô ấy về La Yến Phong cũng có chút thay đổi.

Dự định tiếp tục thử qua lại với anh ta một lần.

Cô ấy nhìn về phía Giang Cung Tuấn, vẻ mặt áy náy: “Anh rể, đã phiền anh phải đi một chuyến rồi. Anh về trước đi, đợi lát nữa sau khi ăn cơm xong em sẽ nói La Yến Phong đưa em về nhà của chị họ”

Nếu đã như vậy, Giang Cung Tuấn cũng không nói gì nữa.

Anh xoay người rời đi, lên chiếc xe Honda dòng thấp sáu trăm triệu của Đường Tấn.

Còn La Yến Phong thì mời Hà Nhược Loan lên xe, sau đó lái chiếc Audi vài tỷ nghênh ngang rời đi Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra gọi cho Đường Sở Vĩ: “Sở Vi, anh gặp được em họ rồi, nhưng đã bị bạn học của em ấy đón đi rồi. Đúng rồi, hình như tên là La Yến Phong, cái gì, danh tiếng của La Yến Phong ở thành phố Tử Đăng không tốt sao, đã từng làm sinh viên lớn bụng, ép sinh viên nhảy lầu sao?”

Đường Sở Vi quở trách: “Giang Cung Tuấn, anh mau đi cùng đi, nếu như em họ của em có xảy ra chuyện gì thì em sẽ hỏi tội anh đó.”

Giang Cung Tuấn không còn cách nào đành phải lái xe đuổi theo.

Nếu như không phải do Đường Sở Vi dặn dò, anh mới lười để ý đến mấy chuyện này.

Chuyện sống chết của Hà Nhược Loan thì có liên quan gì đến anh chứ.

Nhưng bây giờ Đường Sở Vi đã nói đạo đức của La Yến Phong không được tốt.

Hà Nhược Loan ăn cơm một mình với anh ta có lẽ sẽ phải chịu thiệt thòi.

Có lẽ Đường Sở Vi cũng từng bị thua thiệt nên có chút lo lẳng.

Liên tục nhắc nhở Giang Cung Tuấn, phải đón Hà Nhược Loan về nhà an toàn, nếu như thiếu mất một sợi tóc thì sẽ không tha cho anh.

Chương 85: Sùng bái anh hùng

Trên xe Audi.

Hà Nhược Loan ngồi ở vị trí phó lái.

La Yến Phong vừa lái xe, vừa không ngừng khoe khoang.

Anh ta khoe gia tộc mình ở thành phố Tử Đẳng rất giàu có.

Khoe khoang mình hiện giờ đã tự mở công ty, kiếm không biết bao nhiêu tiền.

“Nhược Loan, nghe dì nói lần này em đến thành phố Tử Đằng tìm việc làm và phát triển nên muốn tôi để mắt chút. Em không cần phải tìm việc làm, đến công ty của tôi đi, làm cho hãng sản xuất thuốc của tôi. Tôi lợi dụng quan hệ của gia tộc, đơn đặt hàng của công ty rất nhiều, mỗi năm kiếm vài trăm tỷ là chuyện nhỏ, em đến là cho em làm quản lý luôn”

“Nói sau đi.”

Hà Nhược Loan không cảm động chút nào.

La Yến Phong nhìn mọi mặt cũng khá tốt, hơn nữa còn là bạn học đại học với cô ấy, biết rõ gốc rễ.

Chỉ là cô ấy thực sự không có cảm giác gì với La Yến Phong.

Cô ấy thích anh hùng, tôn thờ kẻ mạnh Cô ấy đến đây để phát triển vì Tiêu Dao Vương được chuyển đến Thành phố Tử Đằng Cô ấy ngưỡng mộ những anh hùng, thích những vị tướng lớn chinh chiến bốn phương như Tiêu Dao Vương.

Có điều cô ấy có thể phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực.

Kết hôn với một vị tướng quân quả là một giấc mơ.

Thực tế… Cô ấy sẽ chỉ tìm một người có điều kiện tương đối tốt, có thể khiến mình cơm no áo ấm trong suốt quãng đời còn lại.

Khi lên xe của La Yến Phong, cô cũng biết được nhà họ La có quen biết với tướng quân.

“La Yến Phong.”

“Ừ, em nói đi?”

Hà Nhược Loan muốn nói nhưng lại thôi.

“Nhược Loan, mối quan hệ với chúng ta thế nào chứ? Có chuyện gì em cứ nói thẳng, bằng năng lực của tôi bây giờ có thể giúp em giải quyết mà. Nhìn trúng cái váy nào sao?

Hay là thích cái túi nào mà không có tiền mua? Không sao, chuyện nhỏ.”

La Yến Phong há mồm ngậm miệng là tiền, Hà Nhược Loan có chút chán ghét.

Tuy nhiên, cô ấy không nói ra.

“Anh nói anh có biết tướng quân, là vị tướng quân nào thế?”

“Hả?”

La Yến Phong sửng sốt một chút, chợt khoe khoang: “Tiêu Dao Vương, biết không?

Tướng quân dưới trướng của Tiêu Dao Vương, tên là Hoäc Đổng, cấp bậc một sao”

Nghe vậy, Hà Nhược Loan động lòng.

Anh ta quen biết Hoäc Đổng, người này rất nổi tiếng ở phương Tây.

“Anh, anh có thể giới thiệu tôi với người đó một chút, tôi muốn chụp ảnh chung với anh ấy”

“Điều này..”

La Yến Phong mang vẻ ngượng ngùng nói: “Nhược Loan, Hoắc tướng quân là người nào em không biết sao? Cho dù tôi có biết, có thể gọi điện thoại nhờ anh ta làm việc, nhưng em là ai? Một nhân vật nhỏ như em, em thấy người ta sẽ đến gặp em sao?”

Hà Nhược Loan gật đầu.

Nói cũng phải Xem ra cô ấy không thể thực hiện được ước mơ của mình rồi Cô ấy không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút mất mác.

Rất nhanh La Yến Phong đã đưa Hà Nhược Loan đến Nhà hàng Ngọc Thực.

Anh ta đặt chỗ ở phòng khách.

Bởi vì thành phố Tử Đằng có rất nhiều nhà giàu, đã là giờ cơm trưa, phòng riêng đã sớm kín chỗ, anh ta nhiều nhất cũng chỉ có thể đặt mua phòng riêng đồng giá thấp nhất.

La Yến Phong đã lên kế hoạch xong.

Trong bữa ăn gọi vài chai rượu.

Anh ta biết Hà Nhược Loan tửu lượng kém, cơ bản là vừa uống vào đã say.

Bây giờ anh ta phải tìm mọi cách để Hà Nhược Loan uống rượu, như vậy cơ hội của anh ta đến rồi.

“Đồ khốn kiếp, cho cô giả bộ thanh cao, đợi khi tôi chơi cô, coi cô còn giả bộ được không” Trong lòng anh hừ lạnh một tiếng.

Với nụ cười trên môi, chào hỏi Hà Nhược Loan để bước vào Nhà hàng Ngọc Thực.

Giang Cung Tuấn vẫn đi theo Hà Nhược Loan đến Nhà hàng Ngọc Thực.

Anh không quấy rầy Hà Nhược Loan và La Yến Phong đi ăn tối, chỉ cần không có chuyện thì anh sẽ không xuất hiện. Anh định đợi họ ăn xong rồi anh đón người về, thế là đã hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Đường Sở Vi giao cho.

Bên ngoài Nhà hàng Ngọc Thực, bãi đậu xe ô tô thông thoáng.

Giang Cung Tuấn dừng xe xong, sau khi xuống xe, nhìn xe jeep đi theo cách đó không xa.

Anh bước đến gõ nhẹ vào tấm kính.

Kính xe hạ xuống.

Hoắc Đổng nhìn Giang Cung Tuấn ngoài xe, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

“Hoắc tướng quân, khu quân sự không sao chứ? Anh theo dõi tôi cả ngày, là ý gì vậy, anh nghỉ ngờ tôi à?”

Hoắc Đổng vội vàng nói: “Hì hì. Anh.

Giang, không phải là Tiêu Dao Vương nhà tôi lo anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao, nên mới phái tôi âm thầm bảo vệ anh đó.”

“Bảo vệ tôi?”

Giang Cung Tuấn đột nhiên bật cười: “Hoäc tướng quân, anh đang đùa cái gì vậy, tôi còn cần bảo vệ sao? Trở về nói với Tiêu Dao Vương, đừng phái người theo dõi tôi nữa, như thế tôi không có tự do, cảm giác không thoải mái.”

“Giang, anh Giang.”

“Nếu đã tới rồi thì ăn chung một bữa cơm đi”

Bây giờ đã đến nhà hàng, Giang Cung Tuấn cũng có chút đói bụng.

Nhưng ăn một mình thì chán lắm mà.

Hoäc Đổng lại tình cờ có mặt ở đây.

Quan trọng hơn, anh không có tiền trên người, nên anh tìm một người trả tiền “Không, tôi không dám” Hoắc Đổng sợ hãi, anh ta nào dám cùng Giang Cung Tuấn ăn cơm tối chứ.

Giang Cung Tuấn ngây người nhìn anh ta: “Cho anh cơ hội mời tôi ăn cơm là vinh hạnh của anh, người ngoài không có cơ hội này đâu: “Đúng”

Hoäc Đổng nhất thời gật đầu và bước ra khỏi xe.

Anh ta không mặc quân phục mà chỉ mặc thường phục.

Sau khi xuống xe, Giang Cung Tuấn đi tới bá vai anh ta, vòng tay ôm anh ta rồi đi về phía Nhà hàng Ngọc Thực.

“Nhân tiện, Hoắc tướng quân, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Hoắc Đổng bị Giang Cung Tuấn bá vai, cả người không tự nhiên: “Giang, anh Giang, anh hỏi đi.”

“Anh cho rằng mục đích chấn chỉnh quân khu của năm tỉnh, đồng thời phái Tiêu Dao.

Vương tới Thành phố Tử Đằng làm tổng chỉ huy của ngũ quân của phía trên là gì?”

Hoắc Đổng sợ hãi run lên, vội vàng nói: “Không, tôi không dám suy đoán ý đồ phía trên đâu.”

Giang Cung Tuấn thản nhiên hỏi, không ngờ Hoắc Đổng lại sợ hãi như vậy.

Đi bộ vào Nhà hàng Ngọc Thực.

Bây giờ là bữa tối, phòng khách về cơ bản đã đầy.

Nhưng vẫn còn một số bàn trống, được đặt trước đặc biệt, đề phòng chuyện xảy đến bất ngờ.

Ngay khi Hoắc Đổng và Giang Cung Tuấn xuất hiện, Cổ Dật Hàn đã đến.

Bởi vì, đã có người thông báo cho anh ta biết Hoắc tướng quân đang ở đây.

Cổ Dật Hàn đi tới, nhìn thấy Giang Cung Tuấn bên cạnh Hoắc Đổng, nhất thời sợ run lên, vội vàng đi tới: “Giang, anh Giang, anh Hoắc”

Giang Cung Tuấn hơi dừng tay nói: “Khiêm tốn, khiêm tốn, sắp xếp một bàn cho tôi, ngay tại đại sảnh”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Hà Nhược Loan, chỉ vào cái bàn phía sau Hà Nhược Loan, nói: “Ở chỗ đó.”

“Vâng” Cổ Dật Hàn gật đầu.

Giang Cung Tuấn dừng lại, nói: “Được rồi, anh là ông chủ lớn, đích thân đi ra ngoài chào hỏi. Đây là muốn gây náo động sao?

Con rể nhà họ Đường như tôi bị truyền đi cũng không tốt lắm.”

Cổ Dật Hàn rất biết điều rời đi Tuy nhiên, có người đã được sắp xếp để tiếp đãi Giang Cung Tuấn và Hoắc Đổng.

Vị trí của Giang Cung Tuấn đúng là ở sau lưng Hà Nhược Loan.

Hà Nhược Loan quay lưng về phía anh, không thấy được Giang Cung Tuấn.

Còn La Yến Phong ngồi đối diện Hà Nhược Loan chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Giang Cung Tuấn, anh ta không nhận ra, nhưng anh ta nhìn thấy Hoäc Đổng.

“Tôi đi.”

Vừa nhìn Hoäc Đổng, anh ta lập tức run lên bần bật, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.

“Hả?”

La Yến Phong thất thố như thế khiến Hà Nhược Loan cau mày.

“Không, không sao” La Yến Phong lau mồ hôi trên trán.

Một tướng quân khiêm tốn đến dùng cơm, chỉ cần không chọc tức anh ta, hẳn sẽ không sao cả.

“Nhược Loan, chúc mừng em đến Thành phố Tử Đằng để phát triển, cạn ly”

Hà Nhược Loan cau mày nói: “La Yến Phong, anh biết tôi không uống rượu.”

La Yến Phong đúng lúc nói: “Nhược Loan, đây là rượu đỏ, sẽ không say đầu, uống một ly đi. Em không nể mặt anh được hay sao?”

Nghe vậy, Hà Nhược Loan cầm ly rượu đỏ lên và nhấp một ngụm.

Hớp một ngụm, cô ấy cảm thấy cổ họng nóng ran Thể chất của cô ấy thuộc dạng người uống một chút là đỏ mặt.

Cô ấy chỉ uống một hớp, nháy mắt mặt đã đỏ lên.

Lúc này, cô ấy cảm thấy muốn nôn.

“Tôi, tôi đi vệ sinh” Cô ấy đứng dậy, xoay người rời đi Trong nháy mắt lúc quay đầu lại, cô ấy đã nhìn thấy một người.

Cô ấy đã hoàn toàn hóa đá.

“Hoäc, Hoäc tướng quân?”

Vài ngày trước, buổi lễ kế vị của Tiêu Dao Vương, cô ấy đã xem Chương trình phát sóng trực tiếp.

Sau đó cô ấy còn xem lại đoạn phát lại nhiều lầi Giờ phút này, không phải là Hoäc Đổng đang ngồi ăn ở bàn phía trước sao?

Nhịp tim của Hà Nhược Loan tăng nhanh, cô y đã ngưỡng mộ các anh hùng từ khi còn nhỏ, đối với quân nhân còn đặc biệt rất có cảm tình.

Nhìn thấy Hoắc Đổng mặc thường phục, cô lại nhớ tới Hoäc Đổng, Hoắc tướng quân mặc quân phục, đeo quân hàm trên bả vai oai phong trên TV mấy ngày trước.

Cô ấy muốn chụp ảnh chung với Hoäc Đổng để đỡ nhớ nhung Có điều, cô ấy không có can đảm.

Lần trước cô ấy đã để lỡ cơ hội, lần này không thể bỏ lỡ nó một lần nữa.

Cô ấy thầm động viên mình Giang Cung Tuấn quay lưng l cũng không thấy Giang Cung Tuấn.

Hít sâu mấy hơi, cô ấy thu hết can đảm đi tới chỗ Hoắc Đổng, vừa định nói thì đột nhiên nhìn thấy Giang Cung Tuấn, cô ấy kinh ngạc há to miệng.

“Anh, anh rể?”

Chương 86: Anh ta tên là Hoäc Tây.

Hà Nhược Loan đã nhìn thấy ai?

Giang Cung Tuấn, con rể nhà họ Đường, bên ngoài nổi danh khắp nơi là thứ vô dụng ăn bám sao?

Bây giờ anh lại đang ăn cơm với cấp dưới của Tiêu Dao Vương, Hoắc Đổng?

Trong một lúc, Hà Nhược Loan không phản ứng kịp.

Cô ấy đưa tay che miệng, vẻ mặt kinh ngạc.

Nghe thấy tiếng gọi, Giang Cung Tuấn quay lại nhìn, thấy Hà Nhược Loan đứng sang một bên, lấy tay che miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô gái này đang làm gì vậy?

Thấy tôi làm gì phải kinh ngạc đến vậy?

Ngay lập tức, anh có phản ứng, đưa mắt nhìn về phía Hoäc Đổng, lập tức hiểu ra.

Đột nhiên đứng dậy nói: “Nhược Loan, thật là trùng hợp, em cũng ở đây à, ăn cơm chưa? Ngồi xuống ăn một miếng đi. Nhân tiện để anh giới thiệu với một chút. Đây là Hoắc Tây, người đã lớn lên cùng cô nhỉ viện với anh, nhiều năm không gặp, trùng hợp gặp được nên cùng nhau ăn cơm. “

Hoắc Đổng sửng sốt, liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn.

Lập tức có phản ứng, theo ý Giang Cung Tuấn, đứng lên cười: “Xin chào, tôi tên là Hoắc Tây.”

“0…

Nhược Loan kêu lên Lúc này, cô ấy vô cùng kích động.

Hoắc tướng quân nói chuyện với mình, mình phải làm sao đây? Căng thẳng quá Ở bàn bên cạnh, La Yến Phong cũng sửng sốt khi Hà Nhược Loan chào hỏi Hoắc Đổng.

Anh ta còn đang khoe khoang rằng anh ta biết tướng quân Hoắc Đổng.

Hiện tại Hà Nhược Loan đã gặp được.

Hoắc tướng quân thật sự, phải làm sao đây?

Nếu bây giờ lùi bước thì sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội.

Anh ta táo tợn, đi tới, đi tới phía Hoäc Đổng với vẻ mặt cung kính: “Hoäc tướng quân, xin chào, tôi là La Yến Phong, La Yến Phong của nhà họ La.”

“Hả?”

Hoäc Đổng nhướng mày: “Cậu là ai, cút”

La Yến Phong tè ra quần, kịp thời kéo Hà Nhược Loan, nói: “Nhược Loan, em sao thế, đừng chọc giận tướng quân chứ, đi thôi.”

Anh ta kéo Hà Nhược Loan còn đang sững sờ rời đi, trầm giọng nói: “Đợi sau này, tôi tìm cơ hội giới thiệu Hoắc tướng quân cho em biết”

“Anh, anh rể”

Hà Nhược Loan phản ứng kịp, gọi lớn một tiếng.

Giang Cung Tuấn đang ngồi, La Yến Phong chỉ chú ý tới Hoắc Đổng, không nhìn thấy Giang Cung Tuấn, Hà Nhược Loan gọi như vậy, anh ta liền dừng lại nói: “Cái gì, anh rể gì?”

Hà Nhược Loan hất tay La Yến Phong, đi tới kéo qua băng ghế ngồi xuống bên cạnh Giang Cung Tuấn cười thật tươi: “Anh rể, nếu em ăn cùng anh không phiền chứ?”

“Ừm, không phiền” Giang Cung Tuấn lộ vẻ mặt sao cũng được.

La Yến Phong sững sờ khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn.

Gì đây?

Đây là Giang Cung Tuấn, con rể nhà họ Đường sao?

Làm sao anh ta có thể ăn cơm cùng Hoắc tướng quân chứ?

Đột nhiên, La Yến Phong cảm thấy não không đủ dùng, phản ứng không kịp.

Nhưng Hà Nhược Loan, ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn, lại để mắt tới Hoắc Đổng với vẻ mặt sùng bái.

Hoắc Đổng cũng có chút ngượng ngùng khi bị một cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm.

Nếu là cô gái bình thường thì không cần quan tâm, nhưng đây là em vợ của Hắc Long.

“Cái này, cô nhìn tôi chăm chẵm làm gì Hoäc Đổng sờ mặt lẩm bẩm: “Chẳng lẽ trên tôi dính gì bẩn hả?”

Hà Nhược Loan nhìn Hoắc Đổng, tìm đập nhanh hơn, máu chảy nhanh hơn.

Cô ấy năm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể gặp thần tượng của mình là tướng quân Hoäc Đổng khi đến Thành phố Tử Đăng, trong mơ cô ấy cũng muốn chụp hình với tướng quân.

“Đừng ngồi mãi thế, động đũa đi”

Giang Cung Tuất cầm đũa lên, tự mình ăn.

La Yến Phong đứng ở bên cạnh có chút sững sờ.

Nhìn thấy Hà Nhược Loan ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, lại đi tới, ngồi bên cạnh Hà Nhược Loan, trên mặt nở nụ cười: “Nhược Loan, thì ra hai người quen nhau”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn La Yến Phong đang ngồi xuống, nhướng mày: “Hà Nhược Loan, đây là ai?”

Hiện giờ trong mắt Hà Nhược Loan chỉ có Hoắc Đổng, cô ấy lắc đầu: “Em không biết”

“Bốp”

Hoắc Đổng vỗ bàn.

Cái vô này khiến cơ thể Hà Nhược Loan run lên, đột ngột đứng lên.

La Yến Phong lại sợ tới mức té từ trên ghế xuống Hoắc Đổng lạnh lùng nói: “Còn đợi tôi nói lần nữa à? Cút.”

Làm sao La Yến Phong dám ở lại chứ, anh ta vội lăn đi Hà Nhược Loan cũng phải đi.

Giang Cung Tuấn kéo cô ấy ngồi xuống, cười nói: “Không nói em, ngồi xuống ăn đi.”

“Hả?”

Hà Nhược Loan nhìn Giang Cung Tuấn, sau đó ngồi xuống.

“Anh, anh thật sự là Hoắc tướng quân sao?” Sau khi ngồi xuống, hai mắt Hà Nhược.

Loan lấp lánh.

Hoắc Đổng liếc nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn đột nhiên cười nói: “Nhược Loan, anh ta tên Hoắc Tây, tướng quân gì chứ?”

“Vâng, vâng”

Hoäc Đổng vội vàng gật đầu, nói: “Cô gái, đúng vậy. Hà Nhược Loan đúng không?

Tôi là tướng quân gì chứ, tôi tên là Hoäc Đổng… Không, tôi tên là Hoắc Tây, nhìn xem tôi chỉ hơi giống Hoäc Đổng mà thôi. “

Anh ấy nói không mạch lạc.

Hà Nhược Loan đột nhiên mỉm cười.

Cô ấy không ngờ rằng tướng quân oai vệ trên TV cũng có một mặt đáng yêu như vậy.

Cô ấy biết người trước mặt chính là Hoäc tướng quân.

Cô không biết đã xem đi xem lại buổi lễ ủa Tiêu Dao Vương bao nhiêu lần, làm có thể nhận nhầm được?

sẽ không bao giờ nhận sai người được, đây là Hoäc Đổng.

Hoäc Tây?

Cái quái gì thế?

“Hoắc tướng quân, tôi rất ngưỡng mộ anh, tôi… có thể chụp ảnh chung với anh không?” Hà Nhược Loan đỏ mặt, lấy hết can đảm, đưa ra yêu cầu ái này?” Hoắc Đổng nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Muốn chụp thì chụp đi, không thiếu miếng thịt nào đâu.”

Hoắc Đổng gật đầu: “Vậy thì chụp chung một tấm đi.”

Hà Nhược Loan vui mừng khôn xiết, lập tức bước tới ngồi cạnh Hoắc Đổng, nhưng cô không dám lại gần, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh tự xướng.

Sau khi chụp một tấm, cô ấy còn cảm thấy còn chưa đủ, nhích lại gần Hoäc Đổng, áp sát cơ thể vào, sau đó kéo tay, chụp thêm một tấm nữa.

Tách tách tách.

Cô ấy liên tục tạo dáng, vây quanh Hoäc Đổng, chụp một đống ảnh Nhưng Giang Cung Tuấn chỉ lo ăn.

Không ăn bữa sáng nên anh đói bụng lắm rồi.

Sau khi chụp liên tiếp mấy chục tấm, Hà Nhược Loan mới chịu hài lòng, đỏ bừng mặt: “Hoäc tướng quân, cảm ơn anh, anh thực sự là thần tượng của tôi. Tôi thực sự rất phấn khích khi được gặp anh, không kiềm chế mà chụp nhiều ảnh như vậy, mong anh không để ý “Ha ha, không sao.” Hoắc Đổng lúng túng cười.

“Hoäc… Tây, không muốn ăn sao? Không ăn thì đi thôi.”

“Ồ, được”

Hoắc Đổng như nhận được đại xá, vội vàng đứng dậy rời đi “Ấy…”

Hà Nhược Loan kêu lên.

Tuy nhiên, Hoäc Đổng đã đi rồi “Anh rể, anh làm sao vậy? Đây là Hoắc tướng quân, đây là thần tượng của em, anh làm sao có thể để anh ấy đi chứ? “

Sau đó, biểu cảm của Hà Nhược Loan thay đổi “Anh, anh có thể chỉ huy Hoắc Đổng tướng quân sao?”

Giang Cung Tuấn nói: “Cái gì mà Hoắc Đổng, anh nói cho em nghe, anh ta tên Hoắc.

Tây, còn nữa, là tướng quân gì đâu chứ?”

Hà Nhược Loan ngồi xuống nhìn Giang Cung Tuấn.

Anh rể rác rưởi này thật là kỳ cục.

Nhớ đến hồi ở sân bay. Cô cũng nhìn thấy Hoắc Đống, Hoắc Đổng có vẻ hơi mỉm cười với Giang Cung Tuấn.

“A, anh rể, anh có phải là một trong Ngũ Đại Soái không?” Hà Nhược Loan thốt lên.

Ngũ Đại Soái, rất ít người ngoài biết, thậm chí chưa từng nghe qua.

Tuy nhiên, đối với Hà Nhược Loan, một fan girl, đương nhiên đã nghe qua rồi.

Hoäc Đổng là thuộc hạ của Tiêu Dao Vương, Giang Cung Tuấn hiển nhiên không phải Tiêu Dao Vương, nhưng có thể chỉ huy Hoắc Đổng, nếu không phải là một trong ngũ đại nguyên soái, thì là gì chứ?

“Hả?”

Giang Cung Tuấn cũng sững sờ.

Cô gái nhỏ này cũng nhạy bén thật đấy.

Chỉ cần một Hoắc Đổng mà đã đoán được anh là một trong Ngũ Đại Soái “Ừ”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Đúng vậy, anh là một trong Ngũ Đại Soái.”

La Yến Phong đã ở trong bóng tối, nhìn thấy Hoắc Đống rời đi, anh ta mới đi tới.

Ngồi xuống chỗ Hoắc Đổng lúc trước, liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn đầy khinh thường: “Còn Ngũ đại soái nữa hả, tôi còn là thiên tử kinh đô đây.”

Hà Nhược Loan đột nhiên mất hứng.

Cô ấy sớm đã nghe đồn về Giang Cung Tuấn, tuy anh đã giải ngũ trở về, nhưng làm sao có thể là một trong ngũ đại soái?

Làm sao một trong ngũ đại soái lại có thể ở rể nhà họ Đường chứ?

Chương 87: Hắc Long được ngưỡng mộ nhất

Hà Nhược Loan không biết, sao Giang Cung Tuấn lại quen biết Tướng quân Hoắc Đông.

Tên Hoắc Tây sao?

Trong nhóm cùng lớn lên ở cô nhỉ viện sao?

“Anh rể, anh nói cuộc có quan hệ gì v‹ Hà Nhược Loan hỏi.

Giang Cung Tuấn vừa ăn, vừa nói: “Hoäc tướng quân gì đó, anh không biết. Vừa rồi chính là một người bạn từ hồi nhỏ của anh, rất lâu không gặp, bây giờ gặp lại, nên ngồi ăn một bữa. Bây giờ cậu ta là Tướng quân sao?”

“Anh thật sự không biết sao?” Hà Nhược Loan có chút không tin lời của Giang Cung Tuấn.

Hình như Hoắc tướng quân rất nghe lời Hoäc tướng quân?”

Giang Cung Tuấn, đều nhìn sắc mặt của anh để làm việc.

Giang Cung Tuấn nói: “Không biết, hơn mười năm không gặp rồi, mười mấy năm trước anh đi Nam Cương nhập ngũ, Hoắc Đổng này… Không đúng, cậu ta tên Hoäc Tây, hình như cậu ta nhập ngũ ở Tây Cương.

Thằng nhóc này cũng không nói với anh bây giờ nó là tướng quân”

Giang Cung Tuấn đặt đũa xuống, nhìn Hà Nhược Loan, hỏi: “Cậu ta, cậu ta thật sự là Tướng quân sao?”

“Đúng vậy, mấy ngày nay lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương được chiếu đi chiếu lại, anh không xem sao?”

“Đật”

Giang Cung Tuấn dừng lại kêu ra tiếng: “Bây giờ thắng nhóc này vậy mà lại khủng như vậy sao? Năm đó, chỉ là một thằng nhóc theo sau mông anh, gọi anh là đại ca. Không được, anh phải gọi cậu ta quay lại, nịnh nọt cậu ta. Ai da, anh không có điện thoại, làm thế nào đây, bỏ qua một cơ hội thăng quan tiến chức vùn vụt rồi” Giang Cung Tuấn ảo não.

Bây giờ, cuối cùng La Yến Phong cũng biết tại sao.

Biết tại sao Giang Cung Tuấn có thể ăn cơm với Hoäc tướng quân.

Hóa ra, lúc trước Hoäc Đổng tên là Hoắc Tây, hồi nhỏ có quen biết với Giang Cung Tuấn.

Nhưng, đấy đều là hồi nhỏ.

Bây giờ Hoắc Đổng đã là một Tướng quân lớn, cùng ăn một bữa cũng chỉ là nể mặt hồi nhỏ, bây giờ anh ta là Tướng quân, sao quan tâm đến Giang Cung Tuấn chứ.

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Nhược Loan, nhà họ La bọn anh cũng là gia tộc lớn, cũng quen biết Hoắc tướng quân, gia tộc anh thường mời Hoäc tướng quân đến làm việc”

Anh ta bắt đầu khoe khoang.

Trước mặt người mình yêu, khoe khoang về gia tộc của mình càng khủng, khoe trong vòng một năm mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Nghe thấy vậy, Hà Nhược Loan có chút phản cảm.

Nhưng giàu có quả thật có thể khoe khoang So với những người cùng tuổi, La Yến Phong quả thật có thể coi là người tài giỏi.

Ít ra so với người anh rể này của cô ấy.

Cô ấy liếc nhìn Giang Cung Tuấn.

Vào nhà họ Đường, cũng không đi làm, ăn của nhà họ Đường, uống của nhà họ Đường, thật sự là một phế vật không biết làm gì €ó điều, đã nhập ngũ, quen biết Hoắc Đổng, ánh mắt Hà Nhược Loan nhìn anh cũng thay đổi một chút.

“Ăn no rồi”

Giang Cung Tuấn lấy khăn giấy, lau miệng.

Lúc này, anh đột nhiên nhớ đến, Hoắc.

Đổng đi rồi, ai thanh toán chứ?

Anh nhìn La Yến Phong vẫn còn đang khoe khoang, cười nói: “Nếu như cậu La đã giàu có như thế, vậy bữa cơm này, cậu La thanh toán đi?”

Nói xong, anh kéo Hà Nhược Loan: “Em vợ, Sở Vi bảo anh phải đưa em về an toàn, bây giờ đã ăn cơm xong rồi, chúng ta đi thôi.”

“Ừ” Hà Nhược Loan gật đầu.

“Giang Cung Tuấn, anh làm cái gì vậy?”

La Yến Phong đột nhiên quát.

Không dễ gì mới có thể đợi Hà Nhược Loan đến Tử Đẳng, còn không dễ gì mới có thể có một cơ hội ăn cơm chung, sao anh ta có thể dễ dàng để Hà Nhược Loan trở về chứ.

Anh ta còn dự định dẫn Hà Nhược Loan đến nhà máy anh ta đi dạo, khoe khoang một trận, để ánh mắt Hà Nhược Loan nhìn mình càng ngưỡng mộ hơn.

“Hửm?”

Giang Cung Tuấn nhướng mày, nói: “Sao thế?”

La Yến Phong chỉ tay vào Giang Cung Tuấn, quát: “Thả bạn gái tôi ra”

Giang Cung Tuấn nhìn Hà Nhược Loan.

Hà Nhược Loan liếc xéo La Yến Phong, trên gương mặt nhỏ bé tràn đầy bất mấn: “La ‘Yến Phong, tôi đồng ý làm bạn gái anh từ khi nào chứ?”

La Yến Phong nhất thời trở lên mềm mỏng: “Nhược Loan, điều kiện của anh tốt như vậy, em còn do dự cái gì nữa chứ? Làm bạn gái anh, em không cần phải đi làm nữa, không cần lo lắng về chuyện ăn mặc, muốn mua cái gì thì mua, không tốt sao?”

“Không tốt”

Hà Nhược Loan nói: “Tôi có tay có chân, tự mình có thể kiếm tiền”

Nói xong, cô ấy quay người đi.

Giang Cung Tuấn cũng nhanh chóng theo sau, trước khi đi, còn nói: “Nhớ thanh toán đấy”

“Đáng ghét”

La Yến Phong nắm chặt tay, giọng điệu trầm thấp cùng với gương mặt đẹp trai: “Giang Cung Tuấn, tên phế vật này, mày đợi đấy cho tao”

Giang Cung Tuấn phá hoại chuyện tốt của anh ta, anh ta đã ghi hận lên Giang Cung Tuấn rồi Giang Cung Tuấn đưa Hà Nhược Loan rời khỏi nhà hàng Ngọc Thực, cất hành lý vào cốp xe, lái xe đi về nhà họ Đường.

Hà Nhược Loan ngồi cạnh ghế lái, cầm điện thoại, xem hình ảnh của Hoắc Đổng, không ngừng cười ngốc.

Giang Cung Tuấn không nhịn được nói: “Mấy tấm hình mà thôi, có nhất thiết phải như vậy không?”

“Anh hiểu cái gì chứ”

Hà Nhược Loan trắng mắt liếc Giang Cung Tuấn: “Hoắc tướng quân là thần tượng của em, em có nằm mơ cũng muốn được.

chụp ảnh cùng anh ấy, bây giờ coi như cũng được hoàn thành ước nguyện rồi.”

“Có điều…”

Cô ấy chuyển chủ đề, nhìn Giang Cung Tuấn đang lái xe, nói: “Người em ngưỡng mộ nhất vẫn là đại tướng Hắc Long ở Nam Cương. Anh nói anh nhập ngũ ở Nam Cương, anh nhìn thấy Đại tướng Hắc Long chưa, anh biết anh ấy như thế nào không?”

“Tất nhiên rồi Giang Cung Tuấn đắc ý nói: “Trên đời này không có ai hiểu Hắc Long hơn anh”

“Thật sao?”

Hà Nhược Loan thích thú, hỏi: “Đại tướng Häc Long cao hay thấp? Béo hay gầy? Tính cách thế nào? Đã kết hôn chưa?”

Cô ấy hỏi một lèo mấy vấn đề Cô ấy biết Hắc Long, cũng biết trận chiến được phong làm đại tướng của Hắc Long.

Trận chiến đó, nổi tiếng khắp thế Chỉ cần là người mê quân sẽ đều biết.

Nhưng Hắc Long như thế nào, thì không ai biết.

Bởi vì chuyện Hắc Long được phong là đại tướng là điều cơ mật, ngoại trừ các thủ lĩnh trong quân đội ra thì không ai biết. Cho dù có mấy bức ảnh được lưu truyền ra ngoài, nhưng chỉ có những hào môn thật sự ở thủ đô mới có, những gia tộc bình thường, hoàn toàn không có tư cách tiếp xúc với những thứ này.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh có thể chắc chắn nói cho em biết, Hắc Long đã có vợ rồi, cả đời này em không có cơ hội đâu.”

Hà Nhược Loan thất vọng.

Sau đó, vẻ mất mát trên mặt tiêu tan, liếc xéo Giang Cung Tuấn: “Anh cứ chém đi, em nghe nói, anh nhập ngũ mười năm, nhưng chỉ là một lính nhỏ. Nam Cương có mấy mười nghìn quân Hắc Long, e rằng anh không có tư cách trở thành thành viên của quân Hắc.

Long đâu, sao có thể hiểu được Hắc Long chứ? Thậm chí anh còn chưa nhìn thấy Hắc Long ấy”

Giang Cung Tuấn cười, không nói gì Bởi vì, cho dù nói với Hà Nhược Loan anh là Hắc Long, Hà Nhược Loan cũng sẽ không tin, thậm chỉ còn mắng anh là ngốc.

“Ai”

Hà Nhược Loan thở dài “Hắc Long là thân tượng của em, hơn một năm trước, một người xông vào quân doanh của quân địch, giết đến nỗi máu chảy thành sông, thi thể chất như núi, lấy đầu đại tướng quân địch trở về. Đây là đánh dấu một thành công cho cuộc đời viên mãn của anh ấy”

“Không ngờ, một công dân như em, mà cũng biết khá nhiều chuyện đấy chứ” Giang Cung Tuấn nói.

“Tất nhiên”

Hà Nhược Loan đắc ý: “Em là một fan hâm mộ quân đội lâu năm đấy”

Vừa nói, trên gương mặt của cô ấy cũng lộ ra vẻ mất mát: “Cũng không biết, cả đời này em có thể gặp được Hắc Long không nữa, đợi có cơ hội, em nhất định sẽ đến Nam Cương một chuyến. Bây giờ vẫn nên yên tâm đợi ở Tử Đằng thôi, nhìn xem có cơ hội gặp.

Tiêu Dao Vương không.”

“Đúng rồi”

Cô ta đột nhiên có chủ ý.

“Anh rể, anh và Hoäc Đổng hồi nhỏ có quen biết nhau, mặc dù bây giờ anh ấy phát đạt rồi, đứng trên đỉnh cao, nhưng anh ra mặt xin anh ấy, anh ấy có thể đồng ý anh, anh có thể giúp em một việc, em muốn được chụp ảnh với Tiêu Dao Vương”

Trên mặt cô ấy mang theo vẻ cầu xin.

“Hửm?”

Giang Cung Tuấn liếc Hà Nhược Loan.

Thật ra, anh vẫn có chút hảo cảm đối với Hà Nhược Loan, dù sao cũng là người hâm mộ quân đội So với những cô gái ngu ngốc hâm mộ các ngôi sao, hâm mộ mấy người nước người, thì cô ấi tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa, cô ấy chỉ muốn chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương, cũng không nói là muốn gả cho một Tướng quân gì đó.

“Nhược Loan, chuyện này anh có thể giúp em, nhưng em phải đảm bảo không được nói chuyện này cho Sở Vi biết. Nếu như em có thể làm được, anh sẽ dẫn em đi gặp Tiêu Dao Vương.”

Chương 88: Vui quá nên khóc

Hà Nhược Loan cũng tùy ý nói như vậy thôi, không ôm hy vọng gì cả.

Cho dù hồi nhỏ Hoäc tướng quân có quen biết Giang Cung Tuấn, nhưng bây giờ anh ta đã là Tướng quân rồi, đứng ở nơi cao.

Nhưng Hoäc Đổng cũng chỉ là một thuộc hạ của Tiêu Dao Vương mà thôi.

Cho dù Hoắc Đổng có đáp ứng Giang Cung Tuấn, cũng không thể nào nói Tiêu Dao Vương chụp ảnh chung với cô ấy được.

Nghe thấy Giang Cung Tuấn nói vậy, mắt cô ấy sáng lên: “Thật sao?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “tất nhiên rồi, anh cũng đã từng là quân nhân, nể mặt em thích các anh lính như vậy, anh sẽ nghĩ cách giúp em”

“Anh rể, quá tốt rồi, cảm ơn anh”

Hà Nhược Loan trở lên kích động.

Tiêu Dao Vương ấy là một trong năm Đại tướng đấy.

Cho dù không phải là người mình ngưỡng mộ nhất, nhưng có thể chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương, cả đời này coi như là đủ rồi.

Giang Cung Tuấn liếc qua gương chiếu hậu Chiếc xe .Jeep vẫn còn đi theo phía sau.

Anh biết Tiêu Dao Vương vẫn còn cử người đi theo anh.

Sau khi Hà Nhược Loan kích động thì bình tĩnh lại, vẻ mặt bực bội: “Anh rể, anh đừng nói để em vui, cho dù hồi nhỏ anh có quen biết Hoắc tướng quân, người thường bận rộn như anh ấy có lẽ có thể giúp anh, nhưng sao anh ấy có thể để cấp trên của anh ấy đến chụp ảnh với em chứ?”

Giang Cung Tuấn cười: “Đi thử xem”

Anh trực tiếp quay đầu xe, đi về phía khu quân sự.

Rất nhanh đã đến công khu quân sự Tử Đẳng “Anh rể, anh trực tiếp đến quân khu sao?”

Hà Nhược Loan nghỉ ngờ, hỏi: “Đến Hoắc tướng quân cũng không thông báo, cứ đến như vậy, có thể gặp được Tiêu Dao Vương không?”

*Thử vận may xem” Giang Cung Tuấn cười thần bí.

Anh đậu xe ở một bên.

Anh biết bây giờ nhất định Tiêu Dao Vương đã biết anh đến rồi.

Bởi vì Tiêu Dao Vương vẫn luôn cử người đi theo anh.

Quả nhiên, mấy phút sau một người đàn ông trung niên mặc quân phục, trên vai gắn ngôi sao năm cánh bước ra.

Mặt tròn, lông mày rậm mắt to, trên người có phong thái uy nghiêm và độc đáo.

Nhìn thấy Tiêu Dao Vương đi đến, Hà Nhược Loan kích động đến nỗi ngừng thở.

Giang Cung Tuấn mở cửa xe gọi Hà Nhược Loan xuống xe.

Tiêu Dao Vương đi đến, nhìn Giang Cung Tuấn, hơi cau mày.

Hà Nhược Loan cũng xuống xe, cô ấy đứng trước Tiêu Dao Vương, dáng vẻ căng thẳng.

Đúng, là Tiêu Dao Vương.

Còn bá khí hơn cả trên tivi.

Cô ấy nín thở.

Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Đây là em họ của tôi, em ấy là fan hâm mộ lâu năm của quân đội, rất ngưỡng mộ ông, muốn chụp anh chung với ông. Ông xem thế nào?”

Tiêu Dao Vương cau mày.

Hắc Long này làm cái gì vậy?

Rồi lại nhìn Hà Nhược Loan.

Ông ta vừa nhìn qua, nhịp tim của Hà Nhược Loan như ngừng đập, lúc này trong đầu cô ấy trống rỗng, không làm chủ được tỉnh thần.

Khoảng khắc cô ấy nhìn thấy Tiêu Dao.

Vương, cô ấy ngẩn ra, thậm chí Giang Cung Tuấn nói cái gì, cô ấy cũng không hề nghe thấy.

Giang Cung Tuấn đẩy Hà Nhược Loan đang ngẩn ra: “Còn ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau chụp ảnh đi”

“Hả?”

Hà Nhược Loan phản ứng lại, cẩn thận nhìn Tiêu Dao Vương: “Cháu, cháu… thật sự có thể sao?”

Tiêu Dao Vương hoàn nhã nhìn Hà Nhược Loan, nói: “Có thể, sao không thể chứ”

Nghe thấy vậy, Hà Nhược Loan kích động đến sắp khóc, nhanh chóng lấy điện thoại ra, đưa cho Giang Cung Tuấn: “Anh, anh rể, anh… anh giúp em với.”

Cô ấy quá kích động, quá phấn khích, đến điện thoại cũng suýt nữa bị rơi.

Giang Cung Tuấn nhận lấy, mở máy ảnh.

Hà Nhược Loan đi về phía Tiêu Dao Vương, đứng bên cạnh Tiêu Dao Vương.

Giang Cung Tuấn cầm điện thoại, phân phó nói: “Lại gần một chút”

Hà Nhược Loan cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ấy không dám Mà Tiêu Dao Vương lại chủ động lại gần Hà Nhược Loan một chút.

Chỉ cần có thể khiến Hắc Long hài lòng, có thể khiến cậu ta ít gây ra chuyện, Tiêu Dao Vương có thể thanh thản, chụp bức ảnh, có là gì đâu chứ?

“Đại tướng Tiêu Dao Vương, ông đừng có nghiêm mặt, cười một cái, còn có, ông ôm vai Hà Nhược Loan đi, lộ ra biểu cảm yêu thương”

Nghe vậy, Tiêu Dao Vương muốn tức giận, nhưng vẫn kìm chế, làm theo phân phó của Giang Cung Tuấn.

Hà Nhược Loan chỉ cảm giác một đôi tay mạnh mế đặt trên vai mình.

Khoảng khắc này, nhịp tim của cô ấy dường như dừng lại, cũng không thể thở nổi.

“Được rồi”

Còn chưa đợi Hà Nhược Loan phản ứng lại, Giang Cung Tuấn đã gọi một tiếng Tiêu Dao Vương bỏ tay khỏi vai Hà Nhược Loan, đi qua, nói với Giang Cung Tuấn: “Đây là quân khu, sau này ít đến đây thôi. Không đúng, đừng có đến nữa”

Ý của ông ta chính là muốn Giang Cung Tuấn ít đến tìm ông ta, ít gây phiền phức cho ông ta thôi.

Nói xong, ông ta đi luôn, lên một xe quân đội, rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của Hà Nhược Loan.

Một lúc lâu sau, Hà Nhược Loan mới phản ứng lại, không ngừng hít thở, vội vàng lao đến bên cạnh Giang Cung Tuấn, cướp lấy điện thoại trong tay anh: “Em nhìn xem, em nhìn xem”

Cô ấy mở album ảnh, Trong bức ảnh, tay Tiêu Dao Vương đặt trên vai cô ấy, vẻ mặt nhân hậu, giống như một người ba già vậy.

“A”

Hà Nhược Loan khóc rồi Cô ấy bật khóc.

Bao nhiêu năm nay, coi như cũng hoàn thành tâm nguyện rồi.

Tiêu Dao Vương, Đại tướng Tây Cương, một trong năm Đại tướng.

Hôm nay, cô ấy cuối cùng cũng được như ý nguyện, chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương.

Cô ấy quỳ trên đất, bật khóc.

Đấy là vui quá nên khóc.

Giang Cung Tuấn nhíu mày, chỉ là chụp chung một bức thôi, có cần phải như vậy không?

“Được rồi, đây là quân khu, chúng ta mau đi thôi, đợi lát nữa sẽ bị người ta dùng súng chỉ vào đầu đấy”

Nghe thấy vậy, Hà Nhược Loan phản ứng lại, lau nước mắt ở khóe mắt, nhanh chóng lên xe.

Giang Cung Tuấn lái xe rời đi Trên đường Hà Nhược Loan nhìn bức ảnh chụp chung của mình và Tiêu Dao.

Vương, nhìn tay Tiêu Dao Vương đặt trên vai mình, nhìn vẻ mặt hiền từ của Tiêu Dao Vương, miệng cô ấy lại nhệch đi, suýt chút nữa lại muốn khóc.

Một lúc sau, cô ấy nghiêng người nhìn Giang Cung Tuấn: “Anh rể, cảm ơn anh, bây giờ em tin rồi, anh chính là Hắc Long”

Chỉ còn cùng cấp bậc với Tiêu Dao Vương, mới có thể khiến Tiêu Dao Vương chụp ảnh chung với cô thôi.

“Chậc, còn Hắc Long, em thật biết tưởng tượng mà” Giang Cung Tuấn cong miệng.

Hà Nhược Loan hỏi: “Còn không phải do anh nói sao? Còn nữa anh không phải là Hắc Long, tại sao vừa đến quân khu, Tiêu Dao Vương đã xuất hiện, còn chụp ảnh với em nữa?”

Giang Cung Tuấn nói: “Anh đã nói rồi, đến xem vận may thế nào. Tiêu Dao Vương chụp ảnh chung với em, thì anh là Hắc Long sao? Đây rõ ràng là Tiêu Dao Vương tự đến, liên quan gì đến anh chứ?”

“Cũng đúng.”

Hà Nhược Loan gật đầu cẩn thận suy nghĩ.

Suy nghĩ kỹ càng, quả thật đúng là như vậy.

Giang Cung Tuấn cũng không thể là Hắc Long được, nếu như anh là Hắc Long, sao có thể ở rể nhà họ Đường, để nhà họ Đường mắng chửi chứ?

©ó lẽ thật sự như Giang Cung Tuấn nói, Tiêu Dao Vương thân dân, chỉ cần là fan hâm mộ quân đội muốn chụp anh, ông ta chắc là đều sẽ đồng ý.

“Này, chuyện hôm nay, đừng nói với chị họ em, cũng đừng có nói linh tinh đấy” Giang Cung Tuấn nhắc nhở.

“Ừ” Hà Nhược Loan gật đầu.

Ai, không đúng Cô ấy lại nghĩ đến một chuyện.

Đó chính là lúc trước trong đại lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương, Giang Cung Tuấn tự do lái xe đi lại trong quân khu.

Mặc dù bên ngoài đồn đoán, đây là xe do Giang Cung Tuấn mượn.

Nhưng cộng thêm việc hôm nay gặp được Hoäc Đổng, Giang Cung Tuấn dẫn cô ấy đến quân khu chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương.

Chuyện này hình như…

Hà Nhược Loan liếc Giang Cung Tuấn.

“Anh rể, em cảm thấy thân phận của anh không bình thường, em tuyệt đối sẽ không nói với chị họ đâu, cũng sẽ không nói linh tỉnh ra ngoài đâu”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh có thể có thân phận gì chứ? Anh là một binh lĩnh xuất ngũ mà thôi.”

“Không đúng.”

Hà Nhược Loan suy nghĩ.

Mặc dù cô ấy không ở Tử Đăng, nhưng chuyện của Tử Đằng cô ấy đều có nghe ngóng.

Đặc biệt là chuyện xảy ra với Đường Sở Vi.

Ngay cả hôm qua, chuyện một đống nhân vật lớn quỳ trên đất nhận lỗi với Đường Sở Vi, cô ấy cũng đều nghe nói.

Bên ngoài đồn, chuyện này có liên quan đến người đàn ông đeo mặt nạ quỷ bị Tiêu Dao Vương băn chết lần trước.

Mà người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này lại chính là người đã cứu Đường Sở Vi mười năm trước.

Khi người này còn sống đã tìm một vài số nhân vật lớn, để bọn họ giúp đỡ khi Đường Sở Vĩ gặp khó khăn.

Hà Nhược Loan cảm thấy tuyệt đối không đơn giản như vậy.

“Lẽ nào, là bởi vì anh rể sao?” Cô ấy tự lẩm bẩm trong lòng.

Càng nghĩ càng cảm thấy như vậy.

Nghĩ đến đây, mắt cô ấy long lanh: “Anh rể, anh yên tâm, em nhất định sẽ không nói linh tỉnh về thân phận của anh đâu”

Hà Nhược Loan cười nói: “Anh ở Nam Cương, nhất định cũng là một Tướng quân nào đó. Anh rể, sau này có cơ hội, anh nhất định phải giới thiệu Đại tướng Hắc Long cho em biết đấy”

Chương 89: Cô ấy có thể

Hà Nhược Loan rất chắc chắn với dự đoán của mình.

Giang Cung Tuấn chỉ cười cười, không nói gì Anh lái xe, rất nhanh đã đến nhà Sở Vi.

Mới sáng sớm Hà Diệp Mai đã ra ngoài rồi, bận cả buổi sáng, đưa xe đi bảo hiểm, lên nhà đợi công việc tiếp thoe, đã về được một lúc rồi Đường Sở Vi và Lâm Hân đến trung tâm thương mại, bây giờ cũng đã trở về rồi.

Khi Giang Cung Tuấn về đến nhà, đã là một giờ trưa rồi.

Vừa vào cửa, Hà Diệp Mai đã măng: “Đón một người mà lâu như vậy sao? Cậu xem xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn không mau đi nấu cơm đi”

Từ khi Giang Cung Tuấn đến nhà họ Đường, Hà Diệp Mai chưa từng nấu một bữa cơm nào.

Bây giờ một nhà bọn họ đều trở lên lười không ai muốn đi nấu cơm, đã hơn một giờ, còn chưa ăn cơm trưa.

Giang Cung Tuấn xách vali đi vào, đặt xuống, lập tức gật đầu nói: “Con đi làm ngay đây Nói xong anh đi vào phòng bếp.

“Nhược Loan” Hà Diệp Mai nhiệt tình chào hỏi.

Hà Nhược Loan nhìn Giang Cung Tuấn đi vào phòng bếp, khẽ nhíu mày.

Hôm nay biếu hiện của Giang Cung Tuấn cô ấy đều nhìn vào trong mắt.

Ở sân bay, một lời không hợp liền ra tay đánh người, còn ăn cơm với Hoắc tướng quân.

Cuối cùng còn dẫn cô ấy đến quân khu, chụp ảnh với Tiêu Dao Vương.

Người như thế, sao có thể là người bình thường được chứ?

Tuy nhiên, bây giờ đến nhà họ Đường, tại lại đột nhiên biến thành người như vậy?

Cô ấy nhìn lướt qua người nhà họ Đường.

Gọi một tiếng: “Dì, chú”

Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đường Sở Vi, không khỏi trừng to mắt.

“Chị Sở Vi, là chị sao?”

“Nhược Loan, lâu rồi không gặp.” Đường Sở Vi nhiệt tình chào hỏi.

Hà Nhược Loan nhìn Đường Sở Vĩ.

Cô ấy đã sớm nghe nói, Đường Sở Vi đã hồi phục lại nhan sắc, bây giờ là một người đẹp.

Nhưng, cô ấy không ngờ, Đường Sở Vi bây giờ lại xinh đẹp như vậy.

Đẹp đến nỗi khiến một người con gái như cô ấy cũng phải ngưỡng mộ.

Thân hình này, gương mặt này.

“Chị, Sở Vi, anh rể chữa khỏi cho chị sao?” Trên mặt Hà Nhược Loan mang theo sự kinh ngạc.

“Đúng vậy”

Đường Sở Vi cười ói: “Đừng đứng nữa, ngồi đi”

Híu Hà Nhược Loan hít sâu một hơi.

“Anh rể, anh ấy, giỏi như vậy sao?”

Hà Diệp Mai dội một gáo nước lạnh, nói: “Chỉ biết một chút y thuật, không có bản lĩnh gì khác, hoàn toàn không xứng với Sở Vi. Dì còn đang suy nghĩ, muốn Sở Vi ly hôn với Giang Cung Tuấn, dựa vào ngoại hình hiện tại của Sở Vi, hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn”

“Đúng vậy, đúng vậy”

Hà Nhược Loan vỗ tay, nói: “Dì, dì nói rất đúng, Giang Cung Tuấn hoàn toàn không hợp với chị họ đâu, nhanh chóng bảo hai người bọn họ ly hôn đi.”

Trong lòng cô ấy còn bổ sung thêm một câu, ly hôn thì mình sẽ có cơ hội rồi Một người đàn ông phong độ, còn biết y học.

Người đàn ông như vậy, tìm ở đâu được chứ?

“Mẹ”

Đường Sở Vi bất mãn, sau đó nhìn Hà Nhược Loan: “Nhược Loan, em cũng hùa theo làm gì chứ?”

Hà Nhược Loan cười: “Chị Sở Vi, chị xinh đẹp như vậy, lại lấy một người ở rể, em thật sự cảm thấy Giang Cung Tuấn không xứng với chị”

Đường Tấn cũng nói: “Em cảm thấy Nhược Loan nói không sai. Chị, chị đừng có treo trên người tên Giang Cung Tuấn này nữa, không phải bây giờ quan hệ của bị vị Tổng giám đốc Lâm của Dược Phẩm Trường Sinh rất tốt sao, để Tổng giám đốc Lâm giới thiệu cho chị một người giàu có đi, như thế em cũng có thể được hưởng cùng”

Một nhà tụ tập lại, lại muốn thúc giục Đường Sở Vi ly hôn với Giang Cung Tuấn.

Mà Giang Cung Tuấn, đang ở phòng bếp nấu cơm.

Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Đường.

Đường Thành Lâm lại họp gia đình.

Chuyện hôm qua, đến bây giờ ông ta vẫn chưa hồi thần lại.

Hàng chục nhân vật lớn quỳ xuống nhận lỗi với Đường Sở Vi, cảnh tượng đó quả thật quá chấn động.

Ngay cả mấy nhân vật lớn như Diệp Hình, Cổ Dật Hàn, Phương Vĩnh Cảnh đều nợ nhân tình của người khác giúp Đường Sở Vi, nhưng đây cũng là một loại quan hệ.

“Đường Sở Vi, nhất định phải mời trở về”

Đường Thành Lâm hạ lệnh.

Đường Hiện nói: “Ba, không phải là bọn con không muốn mà là một nhà Đường Sở Vi này hoàn toàn không muốn trở về. Cho dù gia tộc có cho 20% cổ phần, bọn họ cũng không muốn trở về.”

Đường Thành Lâm ngồi trên sô pha, hút †ẩu thuốc, nhướng mi hỏi: “Đường Hiện, con có biết mơ ước của ba là cái gì không?”

Đường Hiện nói: “Ba, mơ ước của ba chính là để nhà họ Đường trở thành một hào môn thật sự”

“ừ”

Đường Thành Lâm gật đầu: “Cho dù những nhân vật lớn này giúp Sở Vị, là bởi vì nợ nhân tình của người khác, nhưng đây cũng là tài nguyên của Sở Vi, chỉ cần có quan hệ tốt với những nhân vật lớn này, nhà chúng ta có thể phục khởi. Con có biết đoạn thời gian này, hợp tác với Vạn Quân, nhà họ Đường chúng ta kiếm được bao nhiêu không, đã kiếm được hơn ba mươi tỷ rồi”

Đường Thành Lâm hút tẩu.

“Chỉ cần Sở Vi trở về, chúng ta có thể mở rộng sản xuất, thậm chí có thể hợp tác sâu hơn với nhưng tập đoàn dược lớn như Vạn Quân. Trường Sinh, càng có thể đứng vững ở thành phố thương mại, như thế, nhà họ Đường chúng ta có thể phục khởi rồi”

Đường Thành Lâm càng nói càng kích động.

“Cho dù trả giá lớn thế nào, nhất đỉnh phải mời Đường Sở Vi về”

Tất cả người nhà họ Đường đều im lặng, bọn họ đều không muốn Đường Sở Vi quay lại.

Cho dù bởi vì Đường Sở Vi, nhà họ Đường mới có thể hợp tác với Vạn Quân.

Nhưng Đường Sở Vi trở về, nhất định sẽ nắm quyền điều hành nhà họ Đường, sẽ lần lượt khai thác lợi ích của bọn họ.

Nhưng vậy cho dù nhà họ Đường có kiến được nhiều tiền hơn, không nhận được lợi ích, thì trở thành hào môn làm gì chứ?

“Ông nội”

Đường Lăng nói: “Đường Sở Vi không quay lại đâu, ông không biết lần trước cháu đã quỳ xuống trước mắt nó rồi, ông không biết, Hà Diệp Mai nói tàn nhẫn thế nào đâu.

Bà ta nói, cho dù ông nội có đích thân đến cửa, quỳ xuống xin bà ta, bà ta cũng không quay trở lại gia tộc đâu”

Đường Mỹ Oanh hùa theo: “Đúng vậy.

Ông à, một nhà bọn họ rất đáng ghét, mấy năm nay đều ăn của nhà họ Đường, dùng của nhà họ Đường, bây giờ đến lúc cần đến bọn họ, bọn họ liền lật mặt không nhận người rồi.”

“Tôi sẽ đích thân đến một chuyến.”

Đường Thành Lâm đứng dậy: “Chuẩn bị quà đi”

Đường Hiện không tình nguyện đi chuẩn bị quà cáp.

Sau đó, Đường Thành Lâm mang cả nhà họ Đường lại đến nhà Đường Sở Vi.

Mà một nhà Đường Khánh, cũng không ở trong biệt thự nhà họ Đường, mà là mua một căn biệt thự nhỏ gần đó.

Sau khi Giang Cung Tuấn nấu cơm xong, thì ngồi trên ban công hút thuốc.

Hà Nhược Loan cũng đã ăn cơm rồi, nên không ăn nữa đi đến, thấy Giang Cung Tuấn đang ngồi ở ban công hút thuốc, mím môi cười: “Anh rể, anh ở nhà họ Đường không có địa vị như vậy, theo em thấy, anh vẫn nên ly hôn với chị Sở Vi đi”

“Hửm?”

Giang Cung Tuấn nhìn cô ấy.

Hà Nhược Loan chớp chớp đôi mắt to linh động nhìn anh: “Sau khi ly hôn, em gả cho anh nhé?”

Giang Cung Tuấn cười, không nói gì Lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa Đường Tấn đặt đũa xuống ra mở cửa, nhìn thấy Đường Thành Lâm, nhất thời cơ thể run rẩy, vội vàng nói: “Ông nội, sao ông lại đến đây? Mau, mau vào nhà đi”

Đường Tấn dẫn Đường Thành Lâm và nhóm người vào nhà.

“Mẹ, ba, ông nội, các bác đến rồi”

Hà Diệp Mai đặt đũa xuống, sắc mặt âm Đường Thành Lâm đi đến, trên mặt mang theo ý cười: “Sở Vi, ông nội đến thăm cháu đây”

Đường Sở Vi vội vàng đứng dậy, chào hỏi, nói: “Ông nội, ông mau ngồi đi, ông ăn không, cháu đi lấy đũa bát”

Đường Thành Lâm cười nói: “Ăn rồi, ăn rồi. Sở Vi à, lâu như vậy rồi, cũng nên hết giận rồi, về nhà thôi. Tổng giám đốc của Vĩnh Nhạc còn đang để trống cho cháu đấy”

“Không được.”

Hà Diệp Mai nói: “Ba, ba đừng phí tâm tư nữa, Sở Vi không về đâu, trừ khi nhà họ Đường lấy năm mươi phần trăm cổ phần của gia tộc cho Đường Bình, nếu không, bọn con tuyệt đối sẽ không về”

“Cái gì?”

Đường Lăng nhất thời gấp gáp, cao giọng nói: “Năm mươi phần trăm cổ phần?

Bà còn dám nói sao.”

Sắc mặt Đường Hiện cũng trầm theo, nói: “Em dâu à, em đứng quá đáng”

Vợ Đường Hiện Lý Yến Như cũng lo lắng, vội vàng nói: “Ba, ba không được đồng ý”

Đường Thành Lâm xua tay, ngắt lời mọi người.

Ông ta suy nghĩ một chút, hỏi: “Sở Vi, cho nhà cháu năm mười phần trăm cổ phần, cháu có thể đưa nhà họ Đường đến huy hoàng không? Có thể để nhà họ Đường trở thành một hào môn thật sự không?”

“Cái này?”

Đường Sở Vi cũng ngẩn ra.

Cô không ngờ, ông nội vậy mà lại đồng ý năm mươi phần trăm cổ phần.

Chỉ là đưa nhà họ Đường đến huy hoàng, trở thành hào môn sao?

Cô có thực lực này không?

Cô tự trả lời là không có.

Hà Diệp Mai cũng không ngờ Đường Thành Lâm lại đồng ý.

Bà ta nói: “Đấy là tất nhiên rồi, các người không biết Sở Vi nhà chúng tôi bây giờ quen biết bao nhiêu nhân vật lớn không? Sáng hôm nay còn đi trung tâm thương mại với Tổng giám đốc Lâm của Dược Phẩm Trường Sinh đấy”

Nói xong, bà ta nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Đúng không Sở Vi? Con mau nói đi, con có thể đưa nhà họ Đường đến huy hoàng”

“Con…” Đường Sở Vi muốn nói lại ngừng Cô thật sự không có tự tin như vậy.

Nếu như là quản lý tốt tập đoàn, cô chắc chắn không có vấn đề gì.

Nhưng đưa nhà họ Đường đến huy hoàng, cô làm gì có năng lực như vậy chứ?

“Cô ấy có thể”

Giang Cung Tuấn hút thuốc xong đi đến, cười nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, Sở Vi nhất định có thể đưa nhà họ Đường đến huy hoàng. Trong tứ đại gia tộc ở Tử Đăng, nhà họ Tiêu đã suy sụp rồi, ba gia tộc khác cũng sẽ nhanh thôi, không lâu sau, nhà họ Đường sẽ lội ngược dòng, trở thành một trong tứ đại hào môn mới.


Chương 90: Phân chia cổ phần
Giang Cung Tuấn vừa nói xong, nhất thời khơi dậy sự bất mãn của người nhà họ Đường.
Đường Lăng nhảy ra, hét lên: “Nhà họ Đường chúng tôi quyết định việc lớn, có phần cho anh xen vào sao?”
Đường Mỹ Oanh nhớ đến hôm qua trong bữa tiệc của Lâm Hân, Giang Cung Tuấn trước mặt bao nhiêu người chỉ vào cô ta, ép cô ta quỳ xuống.
Trong lòng cô ta không vui, nhất thời âm dương kỳ quái mắng: “Còn ba gia tộc khác cũng sắp xong rồi sao? Anh cho rằng anh là ai, anh là Diệp Hình sao? Anh nói xong là xong à?”
Hà Diệp Mai cũng mảng: “Mất mặt, không nói thì chết sao?”
Đường Sở Vĩ u oán nhìn Giang Cung Tuấn, oán hận anh nói linh tỉnh.
Cô thật sự không có tự tin đưa nhà họ Đường trở thành một hào môn thật sự.
Hào môn, không phải có tiền là có thể trở thành hào môn.
Đây cần phải có mạng lưới quan hệ cực lớn.
Đường Thành Lâm trực tiếp bỏ qua Giang Cung Tuấn, nhìn Đường Sở Ví nói: “Sở Vi, ông nội đặt lời này ở đây, nếu như cháu có thể làm được, trong vòng ba năm đưa nhà họ Đường trở thành hào môn, để tài sản nhà họ Đường tăng gấp mười mấy lần. Ông nội sẽ đồng ý cho nhà cháu năm mươi phần trăm cô phần, hơn nữa, cháu sẽ luôn nắm chức vị Tổng giám đốc điều hành sản nghiệp nhà họ Đường”
“Cháu…” Đường Sở Vi bị dọa sợ.
Ba năm mà tài sản tăng gấp mười mấy lần, làm sao có thể chứ?
Cô cũng không phải là thần tiên.
Hà Diệp Mai nháy mắt với Đường Sở Vi.
Dường như đang nói, còn do dự cái gì nữa, đồng ý trước đi, lấy cổ phần vào trong tay đã Đường Sở Vi nhìn nhà mình.
Hà Diệp Mai, Đường Bình, Đường Tấn, Ngô Mịch đều mong đợi nhìn cô.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Ông nội, cháu không thể đảm bảo, nhưng nếu như cháu có thể nằm quyền điều hành nhà họ Đường, cháu sẽ dùng toàn lực đưa nhà họ Đường đến huy hoàng, cố gắng để nhà họ Đường trở thành một hào môn thật sự.”
Nghe thấy vậy, Đường Thành Lâm yên tâm.
Các mối quan hệ nhân mạch của Đường Sở Vi bây giờ không bình thường Nếu như Đường Sở Vì có thể toàn tâm toàn ý giúp nhà họ Đường, vậy thì nhà họ Đường có thể phục khởi.
Đường Thành Lâm đứng dậy, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì thế đi. Sở Vi, tối nay đến biệt thự nhà họ Đường bàn bạc, lần này ông nội sẽ chỉa lại cổ phần, năm mươi phần trăm thuộc về nhà cháu, tuyệt đối sẽ không thiếu.”
“Cảm ơn ông nội đã tín nghiệm.” Đường Sở Vi đứng dậy, cảm kích nói.
“Đi, trở về”
Đường Thành Lâm quay người rời đi.
Mà Đường Hiện và những người khác âm u đi theo sau.
Sau khi Đường Thành Lâm và những người khác rời đi.
Đường Tấn phấn khích nhảy nhót.
*Ồ yê, 50% cổ phần, điều này tương đương với một nửa nhà họ Đường đã rơi vào trong tay nhà chúng ta rồi. Chị, lần này chị thật sự khiến em nở mày nở mặt mà”
Đường Bình cảm thấy bàng hoàng, bao nhiêu năm nay Đường Thành Lâm đều không mong chờ vào ông ta, không cho ông ta cổ phần của gia tộc, bây giờ vậy mà lại đưa 50%, điều này quá hão huyền rồi.
Hà Diệp Mai nhìn Giang Cung Tuấn.
Đây đều là chủ ý của Giang Cung Tuấn Bà ta cũng chỉ thuận tiện đề nghị một chút, không ngờ Đường Thành Lâm lại thật sự đồng ý.
“Cũng không phải không biết làm gì” Hà Diệp Mai mím môi Mà trên mặt Đường Sở Vi lại do dự, nói: “Mọi người đừng vui mừng quá sớm, nếu như: sau khi còn làm Tổng giám đốc, không thể mang lại lợi ích cho nhà họ Đường, ông nội cũng sẽ thu lại cổ phần”
Đường Tấn không cho là như vậy nói: “Chị, bây giờ Vĩnh Nhạc đã đạt thành thỏa thuận hợp tác lâu dài với Vạn Quân, đơn hàng nhận còn không hết, chị còn sợ cái gì chứ? Hơn nữa, quan hệ của chị và Lâm Hân tốt như vậy, tiếp nhận một ít đơn hàng từ.
Dược Phẩm Trường Sinh, còn không phải dễ dàng hoàn thành sao?”
Đường Sở Vi suy nghĩ, nói: “Nói cũng đúng”
Lúc này, sự không tự tin trên mặt cô đều biến mất.
Đổi thành gương mặt mong chờ.
Học bao nhiêu thứ như vậy, cuối cùng cũng có thể hữu dụng rồi sao?
Lúc này, cô rất mong chờ.
Mong chờ nắm giữ quyền lực nhà họ Đường, gia nhập thương trường, làm nên chuyện lớn, đưa nhà họ Đường đến huy hoàng, trở thành hào môn thật sự.
Giang Cung Tuấn nhìn dáng vẻ háo hức của Đường Sở Vị, cười nhạt.
Có anh âm thầm giúp đỡ, sự kinh doanh của Đường Sở Vi sẽ thuận buồm xuôi gió, không cần mất nhiều thời gian, danh tiếng của Đường Sở Vi sẽ chấn động toàn thế giới.
Bởi vì phải phân chia lại cổ phần của gia tộc, một nhà Đường Sở Vi đều rất kích động Một nhà Đường Hiện, Đường Khánh thì không như vậy.
Người hai nhà này đều không vui Phần lớn cổ phần của nhà họ Đường đều năm trong tay Đường Thành Lâm, lần này phải phân chia lại cổ phần, cổ phần trong tay bọn họ nhất định sẽ bị thu lại, cuối cùng được chia cho bao nhiêu, có thể được chia cho hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Rất nhanh, đã đến tối.
Đường Sở Vi mặc bộ váy xinh đẹp, dưới sự ủng hộ của người một nhà, bước vào biệt thự nhà họ Đường.
Trong phòng khách, đã tập trung không ít người Nhà Đường Hiện, nhà Đường Khánh.
Ba thế hệ nhà họ Đường đều tập trung đầy đủ.
Đường Thành Lâm đích thân đứng lên, bảo Đường Sở Vi ngồi xuống.
Đường Thành Lâm càng tốt với Đường Sở Vi, những người khác trong nhà họ Đường càng cảm thấy nguy hiểm.
Bọn họ đều cảm thấy, Đường Thành Lâm đã già rồi, không sống được bao lâu nữa, lần này phân chia cổ phần, cũng coi như là chia gia tài.
Vị trí có hạn, ngoại trừ cốt cán của nhà họ Đường, những người khác đều đứng.
Giang Cung Tuấn cũng đứng, nhưng anh không để ý.
Đường Thành Lâm ngồi ở phía trên, nhìn qua mọi người, nói: “Hôm nay gọi mọi người đến đây, là có hai chuyện muốn thông báo.
Thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, Sở Vi chính thức tiếp nhận nhà họ Đường, quản lý mọi sản nghiệp của gia tộc, trở thành Tổng giám đốc điều hành sản nghiệp nhà họ Đường.”
“Thứ hai, chính là thảo luận về chia lại cổ phần”
Nghe đến cổ phần, trái tim mọi người đều treo lơ lửng trên cổ họng, nhìn Đường Thành Lâm, đợi phân chia của ông ta.
Đường Thành Lâm liếc nhìn Đường Bình, nói: “Bao nhiêu năm nay Đường Bình làm việc chăm chỉ, không phàn nàn gì, nhưng lại không nhận được bất cứ cổ phần nào. Bây giờ tôi tuyên bố, sẽ chia 50% cổ phần của gia tộc cho Đường Bình, cổ phần này không hạn lệc phân định với công ty Vĩnh Nhạc, chỉ cần là sản nghiệp thuộc quyền nhà họ Đường, cậu ấy đều có 50% cổ phần: Nghe Đường Thành Lâm nói vậy, người nhà họ Đường đều không khỏi liếc nhìn Đường Bình, trong ánh mắt mang theo oán hận Đường Bình có đức có tài gì mà có thể được nhiều cổ phần như vậy chứ?
Hai người con trai của Đường Thành Lâm, Đường Hiện, Đường Khánh đều không nói gì.
Ngược lại con trai Đường Khánh, Đường Dụng đứng lên, nói: “Ông, cháu không phục.
Theo lời ông nói, có phải cháu tự mở một nhà máy riêng, Đường Bình cũng sẽ có 50% cổ phần không?”
Đường Thành Lâm nhướng mi, nhìn Đường Dụng: “Cần tôi phải nói lại lần nữa sao, là sản nghiệp thuộc nhà họ Đường, cháu có phải người nhà họ Đường không?”
Đường Dụng gật đầu: “Vâng.”
“Nếu như cháu đã thừa nhận cháu là người nhà họ Đường, vậy thì nhà máy của cháu cũng thuộc nhà họ Đường.”
“Ông”
Đường Dụng tức giận, hét lên: “Nhà máy này là do cháu tự mở, mặc dù quy mô không lớn, nhưng có quan hệ gì với sản nghiệp nhà họ Đường chứ? Dựa vào cái gì phải chia cho Đường Bình một nửa?”
Sắc mặt Đường Thành Lâm trầm xuống, đập xuống mặt bàn, tức nói: “Chính là dựa vào việc mày lấy tiền nhà họ Đường đi làm, dựa vào việc mày dựa vào quan hệ của nhà họ Đường lấy được đơn hàng”
“Cháu” Đường Dụng bị nói đến cứng họng, không tìm được lời phản bác, tức giận ngồi xuống.
Đường Bình thụ sủng nhược kinh.
Quá bất ngờ rồi.
Đây không chỉ là 50% cổ phần của công ty Vĩnh Nhạc, mà là 50% cổ phần nhà họ Đường.
Đường Thành Lâm hít sâu một hơi, nói: “Tôi già rồi, không thể dẫn nhà họ Đường nữa, nhà họ Đường nên giao cho những con cháu ưu tú. Tôi biết, trong lòng các cô các.
cậu đều không phục. Thế này đi, cho Sở Vi thử thách ba tháng, nếu như con bé có thể khiến tài sản nhà họ Đường tăng lên, con bé sẽ có tư cách đảm nhiệm chức vị Tổng giám đốc, nhà con bé cũng có tư cách tiếp nhận 50% cổ phần.”
Đường Thành Lâm nhìn mọi người trong phòng, tiếp tục nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Đường Hiện có 20% cổ phần gia tộc, Đường Khánh có 20%, 10% còn lại tôi tạm thời giữ lại, về phần con cái của hai cậu, thì tự mình chia. Còn có ý kiến gì nữa không?”
Đường Thành Lâm nhìn qua mọi người, nói: “Đây là cuộc họp của gia tộc, có ý kiến, có thể nhắc đến, nếu như không có, tôi hy vọng sau này mọi người có thể toàn tâm toàn lực, dẫn dắt nhà họ Đường hướng đến huy hoàng”
Vốn đĩ Đường Hiện và Đường Khánh đều có ý kiến Nhưng, bây giờ Đường Thành Lâm chia lại cổ phần, bọn họ đều nhận được 20% cổ phần của gia tộc, nhiều hơn trước nhiều.
Bây giờ, bọn họ đều không có ý kiến nữa.
Thấy không ai lên tiếng, Đường Thành Lâm tiếp tục nói: “Nếu như đã không có ý kiến, chuyện này cứ quyết định như tỈ Sở Vi sẽ giữ chức Tổng giám đốc điều hành, Đường Hiện đảm nhiệm phó tổng giám đốc hỗ trợ Sở Vi, dẫn dắt nhà họ Đường đi đến vinh quang.”
“Vâng”
Đường Hiện không dám có ý kiến.
Ngược lại Đường Lăng lại đứng lê “Ông nội, mệnh lệnh của ông bọn cháu đều tuân theo, nhưng nếu như Sở Vi đã giữ chức Tổng giám đốc, vậy thì nhất định phải làm chút gì đó vì gia tộc. Chuyện của trung tâm thương mại trong thành phố ông cũng biết rồi đấy, bây giờ các gia tộc lớn đều chuyển vào đấy, nhà họ Đường chúng ta sao có thể lạc hậu được chứ. Nếu như Sở Vi đã là Tổng giám vậy chuyện này giao cho cô ta đi, để cô ta đi bàn bạc, cô ta có thể bàn được, bọn cháu sẽ chấp nhận cô ta”
“Đúng.”
“Cháu đồng ý, để Sở Vi đi bàn. Cháu nghe nói, các sản nghiệp trong trung tâm thương mại, ít nhất cũng phải đạt đến mười lăm nghìn tỷ, hơn nữa, một năm phải trả ba trăm tỷ tiền phí”
“Nhà họ Đường chúng ta có thể lấy ra ba trăm tỷ tiền phí, nhưng muốn có tư cách vào đấy, không dễ dàng như vậy. Nếu như Sở Vị thật sự có thể làm được, bọn cháu sẽ nhận cô ta”
Sau khi Đường Lăng đề nghị, mọi người đều lần lượt lên tiếng Nghe vậy, Đường Thành Lâm nhìn về phía Đường Sở Vi “Cháu.”
Đường Sở Vi không tự tin, không dám dễ dàng đồng ý.
Hôm nay cô và Lâm Hân cùng đến đấy.
Lâm Hân gặp người quản lý của trung tâm cũng phải cung kính cẩn thận.
Giang Cung Tuấn đứng ra, nói: “Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho Sở Vi, nếu như đến tư cách để vào trung tâm mà Sở Vi cũng không lấy được, thì cô ấy cũng sẽ không có tư cách làm Tổng giám đốc”
Nghe thấy vậy, Đường Sở Vi u oán nhìn Giang Cung Tuấn, ánh mắt đó dường như đang nói, anh thật nhiều lời, cứ muốn tìm phiền phức cho em.
Lấy tư cách gia nhập?
Sao có thể chứ?
Muốn vào trung tâm thương nghiệp ít nhất cũng phải từ mười lăm nghìn tỷ trở lên.
Nhà họ Đường cũng chỉ có tài sản bốn trăm năm mười tỷ, còn thiếu rất nhiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom