Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
"Trì Tảo Tảo!" Anh bình tĩnh lạ kỳ, giọng không nóng không lạnh: “Chăm chỉ đọc sách, cố gắng thi đậu đại học A."
"Hả?" Cô cau mày, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh.
Cô hiếm khi nhìn thấy anh thật lòng nói chuyện với mình như thế, trong ánh mắt u buồn, không hiểu sao mang theo một luồng tâm trạng khiến người ta cảm thấy phức tạp.
Trì Tảo Tảo bỗng nhiên kinh ngạc gật gật đầu: “Được, em nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách."
Anh thu ánh mắt lại, buông cô ra: “Trở về ngủ đi!"
Nhìn anh muốn đóng cửa lại, Trì Tảo Tảo lại sốt ruột hô một tiếng: “Anh Diệp Khuyết..."
Diệp Khuyết để lại một khe cửa, cách khe cửa kia, anh hỏi: “Còn có việc?"
Trì Tảo Tảo chẹp chẹp miệng, đột nhiên trở nên rất ngượng ngùng, cúi đầu ngập ngừng hỏi: “Cái kia... Nếu như em thi đậu đại học A, anh... Sẽ chấp nhận em sao?"
Tuy rằng, vấn đề này cô đã từng hỏi, nhưng, trước khi không có được đáp án chính xác, cô vẫn là không an lòng.
Trong lòng bất an, liền không có cách nào học tập cho thật giỏi, cho nên cô rất muốn biết, nếu như cô thật sự thi lên đại học, anh có thể chấp nhận mình, sẽ cưới cô hay không.
Diệp Khuyết nhìn cô, ánh mắt thanh tịnh đẹp đẽ, vẻ mặt hờ hững, im lặng.
Trì Tảo Tảo căng thẳng nhìn anh, anh trầm mặc, cô liền hoảng hốt, hoảng hốt đến có chút tay chân luống cuống.
Tại sao không thể cho cô một đáp án chính xác chứ? Nói một chút đáp án sẽ làm anh mất đi mấy khối thịt sao?
Trì Tảo Tảo vô cùng phiền muộn.
"Em thích anh tới vậy?" Hai phút im lặng qua đi, Diệp Khuyết đột nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Trì Tảo Tảo vừa nghe, sửng sốt, lại gật đầu như mổ thóc.
"Thích đến mức bất luận anh bảo em làm cái gì, em cũng làm theo?"
Trì Tảo Tảo lại mạnh mẽ gật đầu.
"Vậy em liền cẩn thận học tập, chờ đến ngày em bước vào cửa đại học A, chính là ngày em biết được đáp án của anh."
Anh dứt tiếng, trực tiếp không để ý cô còn đang ngây ngốc đứng ở đó, không liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa, đóng luôn cửa.
Trì Tảo Tảo sững sờ nhìn cửa phòng đóng lại, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.
Tuy rằng vẫn không biết đáp án, nhưng lần này trả lời, dường như rõ ràng hơn hai lần trước nhiều lắm.
Cô dốc lòng nhất định phải cố gắng phấn đấu, nhất định phải thi đậu đại học A.
Mặc kệ cuối cùng anh cho mình đáp án là gì thì cô cũng phải nỗ lực, cố gắng lấy được đáp án kia.
...
Chiều tan học ngày hôm sau, cô vốn định chờ Đường Hoàn Quân lái xe tới đón cô, nhưng trong quá trình cô đang chờ xe, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại anh ta gọi tới, anh ta nói bận, không đến được.
Vì vậy Trì Tảo Tảo tự mình ngồi xe bus trở về nhà.
Buổi tối, Đường Hoàn Quân chạy tới, nói xin lỗi với Trì Tảo Tảo, bà nội đang ở nước Mỹ của anh bị ốm phải nằm viện, anh và Đường Vãn Nguyên chạy tới thăm bà nội.
Không thể làm giáo viên phụ đạo cho cô nữa.
Trì Tảo Tảo không để anh nán lại lâu, liền gật đầu bảo anh mau mau đến Mỹ thăm bà nội.
Anh em Đường Hoàn Quân rời đi, Trì Tảo Tảo lại cố gắng chiến đấu một mình.
Ngồi trước bàn đọc sách, gặp phải một vấn đề khó, làm sao cũng không giải được.
Cô hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cầm tới phòng sách hỏi Diệp Khuyết.
"Anh đang bận!"
Cô mới vừa đẩy cửa, còn chưa mở miệng, bên trong liền truyền đến tiếng người đàn ông lạnh như băng.
Trì Tảo Tảo vừa nghe, cũng không tiện quấy rầy anh nữa, xoay người rời khỏi...
Đột nhiên, sau lưng lại truyền tới tiếng nói của anh: “Chờ đã!"
Trì Tảo Tảo dừng chân lại, xoay người, lẳng lặng đón nhận con mắt thâm thúy của người đàn ông...
Diệp Khuyết cũng nhìn cô, ánh mắt lại có vẻ rất hờ hững, không có bất kỳ tâm tình gì.
"Tìm anh có việc?" Anh hỏi.
Trì Tảo Tảo gật gật đầu, nhưng nghĩ tới anh đang bận, cô lại nhanh chóng lắc đầu: “Anh đang bận thì trước hết em không quấy rầy anh, chờ anh hết bận, em lại tới tìm anh."
"Chuyện gì?" Anh hỏi thẳng.
"Hả?" Cô cau mày, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh.
Cô hiếm khi nhìn thấy anh thật lòng nói chuyện với mình như thế, trong ánh mắt u buồn, không hiểu sao mang theo một luồng tâm trạng khiến người ta cảm thấy phức tạp.
Trì Tảo Tảo bỗng nhiên kinh ngạc gật gật đầu: “Được, em nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách."
Anh thu ánh mắt lại, buông cô ra: “Trở về ngủ đi!"
Nhìn anh muốn đóng cửa lại, Trì Tảo Tảo lại sốt ruột hô một tiếng: “Anh Diệp Khuyết..."
Diệp Khuyết để lại một khe cửa, cách khe cửa kia, anh hỏi: “Còn có việc?"
Trì Tảo Tảo chẹp chẹp miệng, đột nhiên trở nên rất ngượng ngùng, cúi đầu ngập ngừng hỏi: “Cái kia... Nếu như em thi đậu đại học A, anh... Sẽ chấp nhận em sao?"
Tuy rằng, vấn đề này cô đã từng hỏi, nhưng, trước khi không có được đáp án chính xác, cô vẫn là không an lòng.
Trong lòng bất an, liền không có cách nào học tập cho thật giỏi, cho nên cô rất muốn biết, nếu như cô thật sự thi lên đại học, anh có thể chấp nhận mình, sẽ cưới cô hay không.
Diệp Khuyết nhìn cô, ánh mắt thanh tịnh đẹp đẽ, vẻ mặt hờ hững, im lặng.
Trì Tảo Tảo căng thẳng nhìn anh, anh trầm mặc, cô liền hoảng hốt, hoảng hốt đến có chút tay chân luống cuống.
Tại sao không thể cho cô một đáp án chính xác chứ? Nói một chút đáp án sẽ làm anh mất đi mấy khối thịt sao?
Trì Tảo Tảo vô cùng phiền muộn.
"Em thích anh tới vậy?" Hai phút im lặng qua đi, Diệp Khuyết đột nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Trì Tảo Tảo vừa nghe, sửng sốt, lại gật đầu như mổ thóc.
"Thích đến mức bất luận anh bảo em làm cái gì, em cũng làm theo?"
Trì Tảo Tảo lại mạnh mẽ gật đầu.
"Vậy em liền cẩn thận học tập, chờ đến ngày em bước vào cửa đại học A, chính là ngày em biết được đáp án của anh."
Anh dứt tiếng, trực tiếp không để ý cô còn đang ngây ngốc đứng ở đó, không liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa, đóng luôn cửa.
Trì Tảo Tảo sững sờ nhìn cửa phòng đóng lại, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.
Tuy rằng vẫn không biết đáp án, nhưng lần này trả lời, dường như rõ ràng hơn hai lần trước nhiều lắm.
Cô dốc lòng nhất định phải cố gắng phấn đấu, nhất định phải thi đậu đại học A.
Mặc kệ cuối cùng anh cho mình đáp án là gì thì cô cũng phải nỗ lực, cố gắng lấy được đáp án kia.
...
Chiều tan học ngày hôm sau, cô vốn định chờ Đường Hoàn Quân lái xe tới đón cô, nhưng trong quá trình cô đang chờ xe, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại anh ta gọi tới, anh ta nói bận, không đến được.
Vì vậy Trì Tảo Tảo tự mình ngồi xe bus trở về nhà.
Buổi tối, Đường Hoàn Quân chạy tới, nói xin lỗi với Trì Tảo Tảo, bà nội đang ở nước Mỹ của anh bị ốm phải nằm viện, anh và Đường Vãn Nguyên chạy tới thăm bà nội.
Không thể làm giáo viên phụ đạo cho cô nữa.
Trì Tảo Tảo không để anh nán lại lâu, liền gật đầu bảo anh mau mau đến Mỹ thăm bà nội.
Anh em Đường Hoàn Quân rời đi, Trì Tảo Tảo lại cố gắng chiến đấu một mình.
Ngồi trước bàn đọc sách, gặp phải một vấn đề khó, làm sao cũng không giải được.
Cô hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cầm tới phòng sách hỏi Diệp Khuyết.
"Anh đang bận!"
Cô mới vừa đẩy cửa, còn chưa mở miệng, bên trong liền truyền đến tiếng người đàn ông lạnh như băng.
Trì Tảo Tảo vừa nghe, cũng không tiện quấy rầy anh nữa, xoay người rời khỏi...
Đột nhiên, sau lưng lại truyền tới tiếng nói của anh: “Chờ đã!"
Trì Tảo Tảo dừng chân lại, xoay người, lẳng lặng đón nhận con mắt thâm thúy của người đàn ông...
Diệp Khuyết cũng nhìn cô, ánh mắt lại có vẻ rất hờ hững, không có bất kỳ tâm tình gì.
"Tìm anh có việc?" Anh hỏi.
Trì Tảo Tảo gật gật đầu, nhưng nghĩ tới anh đang bận, cô lại nhanh chóng lắc đầu: “Anh đang bận thì trước hết em không quấy rầy anh, chờ anh hết bận, em lại tới tìm anh."
"Chuyện gì?" Anh hỏi thẳng.
Bình luận facebook