Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Thấy anh ngồi trước bàn đọc sách xử lý văn kiện gì đó, cô cũng mặc kệ như vậy, đi tới liền hỏi: “Diệp Khuyết, anh có bạn gái lúc nào?"
Người đàn ông trước bàn đọc sách mắt điếc tai ngơ, bút máy trong tay tiếp tục ký tên của mình trên văn kiện.
Trì Tảo Tảo thấy anh không để ý tới mình, càng tức giận, đi tới cướp bút trong tay của anh đi, thở phì phò lại cao giọng lên: “Em đang hỏi anh đó? Anh cũng không phải người câm, tại sao cứ không muốn nói chuyện với em?"
Như người đàn bà chanh chua rít lên một tiếng, cố gắng chọc giận Diệp Khuyết.
Anh quay đầu, con mắt sắc bén lạnh lẽo như chim ưng, sâu sắc đâm vào trên người Trì Tảo Tảo.
"Ai cho phép em hô to gọi nhỏ trước mặt anh?"
Anh lạnh lùng, như đế vương cao cao tại thượng, nhìn cô, như đang nhìn một dân thường thấp hèn, giống như nhìn thêm một chút sẽ làm bẩn mắt của anh.
Cho dù Trì Tảo Tảo sợ Diệp Khuyết tức giận, nhưng cô nóng ruột, cô liền muốn biết, đến cùng là anh có bạn gái hay không!
"Em không nên hô to gọi nhỏ trước mặt anh, nhưng em muốn biết, anh thật sự có bạn gái sao? Có phải là anh thật sự không thích em chút nào hay không? Diệp Khuyết, dù cho anh không thích, thì anh cũng phải nói một tiếng chứ, em sẽ không dính chặt lấy anh nữa, thật sự, chỉ cần anh nói rồi, em bảo đảm sau này cũng sẽ không tiếp tục quấn quít lấy anh."
Cô cho rằng, anh sẽ nói.
Nói không thích cô, không những không thích, trái lại còn rất ghét.
Nhưng, anh không nói, trái lại hỏi cô: “Ai nói với em là tôi có bạn gái?"
Trì Tảo Tảo sững sờ nhìn anh: “Mẹ nói."
"Phụ nữ các người, cả ngày ăn no không có chuyện gì làm sao?"
"..."
Trì Tảo Tảo không hiểu chuyện gì.
Ý của lời này chính là mẹ nói bậy? Anh căn bản là không có bạn gái?
Trì Tảo Tảo nước mắt lưng tròng: “Vậy là anh có hay không có hả?"
Ánh mắt lợi hại lại thẳng tắp đánh vào trên người Trì Tảo Tảo, nhạy cảm như lá khuyết, đứng dậy tiến lên một bước đến gần Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo lùi về sau một bước theo bản năng, nhìn anh, trái tim đập lợi hại.
"Em uống rượu?" Là chất vấn, mà không phải nghi vấn.
Trì Tảo Tảo lập tức ngừng thở, nắm chặt miệng: “Không có á! Em chỉ là uống một chút đồ uống."
"Trì Tảo Tảo, em muốn chết phải không? Còn nhỏ tuổi đã đi học uống rượu!"
Anh hiếm khi nổi giận, túm cô lên liền đi vào trong phòng.
Trì Tảo Tảo không kịp đề phòng bị anh tha đi như gà con, kéo vào phòng, ném vào phòng tắm, sau đó mở nước ra, đột nhiên phun lên người cô.
Trì Tảo Tảo bị ướt như con cá nhỏ nhảy lên bờ, nhảy tới nhảy lui, cuối cùng ôm đầu ngồi xổm ở góc tường xin tha: “Đủ rồi, Diệp Khuyết đủ rồi, anh chỉ biết bắt nạt em, em uống rượu thì sao? Em đã mười tám tuổi vẫn chưa thể uống rượu sao?"
"Em còn cãi chày cãi cối?"
Nước tiếp tục phun trên người cô, đồng phục học sinh ướt đẫm, dán thật chặt trên người Trì Tảo Tảo.
Cô tức giận, đột nhiên đứng dậy, ở ngay trước mặt anh, nhanh chóng cởi đồng phục học sinh.
Diệp Khuyết nhìn hành vi đột ngột của cô, ánh mắt trầm trầm, gương mặt tuấn tú cứng đờ, động tác cũng cứng đờ.
Nghĩ đến những người phụ nữ trong quán rượu kia, Trì Tảo Tảo thừa thế xông lên, cuối cùng cũng cởi T-shirt trên người, trên người cũng chỉ còn mặc một cái áo nhỏ.
Cô thừa thế xông lên, khinh thường anh, không chút cam chịu yếu thế, cứ như vậy, tới gần anh.
"Anh tiếp tục đi? Sao anh không tiếp tục?" Lúc này đổi lại là cô khí thế hùng hổ.
"..."
Diệp Khuyết cụp mắt, nhìn cô xinh xắn lanh lợi trước mắt, trong lúc nhất thời, anh càng không thể nào tức giận.
Cơ thể có chút không thoải mái, xoay người liền tông cửa xông ra ngoài...
Người đàn ông trước bàn đọc sách mắt điếc tai ngơ, bút máy trong tay tiếp tục ký tên của mình trên văn kiện.
Trì Tảo Tảo thấy anh không để ý tới mình, càng tức giận, đi tới cướp bút trong tay của anh đi, thở phì phò lại cao giọng lên: “Em đang hỏi anh đó? Anh cũng không phải người câm, tại sao cứ không muốn nói chuyện với em?"
Như người đàn bà chanh chua rít lên một tiếng, cố gắng chọc giận Diệp Khuyết.
Anh quay đầu, con mắt sắc bén lạnh lẽo như chim ưng, sâu sắc đâm vào trên người Trì Tảo Tảo.
"Ai cho phép em hô to gọi nhỏ trước mặt anh?"
Anh lạnh lùng, như đế vương cao cao tại thượng, nhìn cô, như đang nhìn một dân thường thấp hèn, giống như nhìn thêm một chút sẽ làm bẩn mắt của anh.
Cho dù Trì Tảo Tảo sợ Diệp Khuyết tức giận, nhưng cô nóng ruột, cô liền muốn biết, đến cùng là anh có bạn gái hay không!
"Em không nên hô to gọi nhỏ trước mặt anh, nhưng em muốn biết, anh thật sự có bạn gái sao? Có phải là anh thật sự không thích em chút nào hay không? Diệp Khuyết, dù cho anh không thích, thì anh cũng phải nói một tiếng chứ, em sẽ không dính chặt lấy anh nữa, thật sự, chỉ cần anh nói rồi, em bảo đảm sau này cũng sẽ không tiếp tục quấn quít lấy anh."
Cô cho rằng, anh sẽ nói.
Nói không thích cô, không những không thích, trái lại còn rất ghét.
Nhưng, anh không nói, trái lại hỏi cô: “Ai nói với em là tôi có bạn gái?"
Trì Tảo Tảo sững sờ nhìn anh: “Mẹ nói."
"Phụ nữ các người, cả ngày ăn no không có chuyện gì làm sao?"
"..."
Trì Tảo Tảo không hiểu chuyện gì.
Ý của lời này chính là mẹ nói bậy? Anh căn bản là không có bạn gái?
Trì Tảo Tảo nước mắt lưng tròng: “Vậy là anh có hay không có hả?"
Ánh mắt lợi hại lại thẳng tắp đánh vào trên người Trì Tảo Tảo, nhạy cảm như lá khuyết, đứng dậy tiến lên một bước đến gần Trì Tảo Tảo.
Trì Tảo Tảo lùi về sau một bước theo bản năng, nhìn anh, trái tim đập lợi hại.
"Em uống rượu?" Là chất vấn, mà không phải nghi vấn.
Trì Tảo Tảo lập tức ngừng thở, nắm chặt miệng: “Không có á! Em chỉ là uống một chút đồ uống."
"Trì Tảo Tảo, em muốn chết phải không? Còn nhỏ tuổi đã đi học uống rượu!"
Anh hiếm khi nổi giận, túm cô lên liền đi vào trong phòng.
Trì Tảo Tảo không kịp đề phòng bị anh tha đi như gà con, kéo vào phòng, ném vào phòng tắm, sau đó mở nước ra, đột nhiên phun lên người cô.
Trì Tảo Tảo bị ướt như con cá nhỏ nhảy lên bờ, nhảy tới nhảy lui, cuối cùng ôm đầu ngồi xổm ở góc tường xin tha: “Đủ rồi, Diệp Khuyết đủ rồi, anh chỉ biết bắt nạt em, em uống rượu thì sao? Em đã mười tám tuổi vẫn chưa thể uống rượu sao?"
"Em còn cãi chày cãi cối?"
Nước tiếp tục phun trên người cô, đồng phục học sinh ướt đẫm, dán thật chặt trên người Trì Tảo Tảo.
Cô tức giận, đột nhiên đứng dậy, ở ngay trước mặt anh, nhanh chóng cởi đồng phục học sinh.
Diệp Khuyết nhìn hành vi đột ngột của cô, ánh mắt trầm trầm, gương mặt tuấn tú cứng đờ, động tác cũng cứng đờ.
Nghĩ đến những người phụ nữ trong quán rượu kia, Trì Tảo Tảo thừa thế xông lên, cuối cùng cũng cởi T-shirt trên người, trên người cũng chỉ còn mặc một cái áo nhỏ.
Cô thừa thế xông lên, khinh thường anh, không chút cam chịu yếu thế, cứ như vậy, tới gần anh.
"Anh tiếp tục đi? Sao anh không tiếp tục?" Lúc này đổi lại là cô khí thế hùng hổ.
"..."
Diệp Khuyết cụp mắt, nhìn cô xinh xắn lanh lợi trước mắt, trong lúc nhất thời, anh càng không thể nào tức giận.
Cơ thể có chút không thoải mái, xoay người liền tông cửa xông ra ngoài...