Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Trên bàn ăn nhà họ Diệp, vợ chồng họ Diệp mấy ngày không nhìn thấy Trì Tảo Tảo, thấy cô gầy đi nhiều quá, hai vợ chồng ngoại trừ hỏi han ân cần ra, còn thỉnh thoảng gắp rau vào trong bát cô.
Tiết Dung Chân nói, "Những thức ăn này, đều là con mang về từ nông thôn, rất dinh dưỡng, con ăn nhiều một chút."
Trì Tảo Tảo ừ hai tiếng, cũng gắp một chút đặt vào trong bát của Diệp Chấn Hoa và Tiết Dung Chân, "Ba mẹ, ba mẹ cũng ăn đi, con chính là mang về biếu ba mẹ, ba mẹ đừng chỉ gắp cho con chứ?"
Hai vợ chồng cười cười, nhìn Trì Tảo Tảo như vậy, trong lòng rất là an ủi.
Ai cũng không chú ý, người nào đó ngồi bên cạnh, tự mình ăn cơm, cũng không nói một câu, từ lúc trở về liền mặt lạnh, lúc ăn cơm vẫn còn mặt lạnh.
Trì Tảo Tảo không nhìn nổi, mở miệng, "Diệp Nhị, anh bất mãn em, anh mặt lạnh cho em xem là được rồi, làm gì ở trước mặt ba mẹ, anh cũng không tỏ thái độ tốt chứ?"
Người đàn ông đang dùng cơm động tác hơi dừng lại, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Trì Tảo Tảo, chỉ là bình tĩnh nhìn vài giây, anh lại thu tầm mắt lại, tiếp tục vùi đầu ăn.
Trì Tảo Tảo nói thầm, "Không lễ phép."
Sau đó liền nhìn thấy Diệp Khuyết thả bát đũa xuống, đứng lên nói, "Ăn no chưa? Ăn no đi với anh ra bệnh viện."
Anh dẫn cô đến bệnh viện làm kiểm tra, nếu như trong cơ thể cô thật sự có độc dược mãn tính thì anh phải mau chóng nghĩ cách.
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn anh, để đũa xuống, rất phối hợp nói một câu, "Ăn no rồi."
Sau đó liền nhìn thấy Diệp Khuyết cũng không quay đầu lại đẩy ghế đi ra.
Trì Tảo Tảo hiếu kỳ, anh muốn làm gì?
Tiết Dung Chân kéo kéo quần áo của cô, "Chồng con muốn dẫn con đến bệnh viện, phỏng chừng là muốn kiểm tra chân của con một chút, ăn no liền nhanh chóng đi theo đi."
Trì Tảo Tảo thật sự cho rằng anh là lo lắng cho mình, muốn dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra chân, sau đó liền rất nghe lời đi theo anh.
Trên xe đến bệnh viện, anh vẫn không lên tiếng, liền thật lòng mở xe anh ra, còn xụ mặt, thật giống như người khác thiếu nợ anh tiền vậy.
Anh không nói lời nào, Trì Tảo Tảo cũng lười nói với anh.
Sau đó, hai người im lặng suốt đường đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, bọn họ không cần đăng ký, Diệp Khuyết trực tiếp mang theo cô đi tới trung tâm kiểm tra máu, không biết là dặn dò bác sĩ thề nào, ngược lại Trì Tảo Tảo rất tò mò.
Bác sĩ không nhìn chân cô, trái lại lấy máu của cô, còn kiểm tra nội tạng của cô.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ liền gọi Diệp Khuyết đi ra ngoài, để Trì Tảo Tảo một mình ngồi trong phòng.
"Chính như lời anh nói, trong cơ thể cô ấy, có một loại vi sinh vật kỳ quái đang lan tràn." Khuôn mặt bác sĩ Tiêu nghiêm túc nhìn Diệp Khuyết.
Nghe nói như thế, vẻ mặt Diệp Khuyết trầm xuống, lông mày nghiêm nghị nhíu lại.
"Anh có biện pháp loại bỏ không?"
Bác sĩ Tiêu lắc đầu một cái, "Hiện nay vẫn không có, hơn nữa, tôi dám kết luận, chất lỏng vi sinh vật như vậy, giống như thuốc độc, có thể giết tế bào, trở ngại chức năng lưu thông máu, thời gian lâu dài, cô ấy sẽ trở nên càng ngày càng gầy gò, nội tạng sẽ héo rút, do đó trực tiếp dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng."
"Làm trong ngành y mấy chục năm, mà lại không có cách nào khống chế hoặc là giải quyết?" Thời khắc này, Diệp Khuyết lại hơi hoang mang.
Cừu Tử Mặc nói chính là thật sự, cậu ta thật sự bỏ thuốc độc mãn tính ở trong cơ thể Trì Tảo Tảo.
Cái tên Cừu Tử Mặc chết tiệt kia, nếu không chém cậu ta thành muôn mảnh, không giải được mối hận trong lòng anh.
Bác sĩ tiếc Tiêu hận lắc đầu một cái, "Khuyết, không nói gạt cậu, dù cho bây giờ tôi bắt đầu nghiên cứu, điều chế thuốc giải, e là cũng phải mất đến hai, ba năm, nhưng vào lúc ấy, đã quá trễ rồi."
Đáng chết.
Diệp Khuyết phẫn hận nện một đấm trên vách tường, thẹn quá thành giận.
Không thể để cho Tiêu Vũ Hàn điều chế ra thuốc giải, như vậy, liền ra tay trên người Cừu Tử Mặc, anh ngược lại muốn xem xem, mục đích của anh ta là cái gì, lại có thân phận cỡ nào, dám điếc không sợ súng làm tổng thương người ở bên cạnh Diệp Khuyết anh như vậy.
Tiết Dung Chân nói, "Những thức ăn này, đều là con mang về từ nông thôn, rất dinh dưỡng, con ăn nhiều một chút."
Trì Tảo Tảo ừ hai tiếng, cũng gắp một chút đặt vào trong bát của Diệp Chấn Hoa và Tiết Dung Chân, "Ba mẹ, ba mẹ cũng ăn đi, con chính là mang về biếu ba mẹ, ba mẹ đừng chỉ gắp cho con chứ?"
Hai vợ chồng cười cười, nhìn Trì Tảo Tảo như vậy, trong lòng rất là an ủi.
Ai cũng không chú ý, người nào đó ngồi bên cạnh, tự mình ăn cơm, cũng không nói một câu, từ lúc trở về liền mặt lạnh, lúc ăn cơm vẫn còn mặt lạnh.
Trì Tảo Tảo không nhìn nổi, mở miệng, "Diệp Nhị, anh bất mãn em, anh mặt lạnh cho em xem là được rồi, làm gì ở trước mặt ba mẹ, anh cũng không tỏ thái độ tốt chứ?"
Người đàn ông đang dùng cơm động tác hơi dừng lại, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Trì Tảo Tảo, chỉ là bình tĩnh nhìn vài giây, anh lại thu tầm mắt lại, tiếp tục vùi đầu ăn.
Trì Tảo Tảo nói thầm, "Không lễ phép."
Sau đó liền nhìn thấy Diệp Khuyết thả bát đũa xuống, đứng lên nói, "Ăn no chưa? Ăn no đi với anh ra bệnh viện."
Anh dẫn cô đến bệnh viện làm kiểm tra, nếu như trong cơ thể cô thật sự có độc dược mãn tính thì anh phải mau chóng nghĩ cách.
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn anh, để đũa xuống, rất phối hợp nói một câu, "Ăn no rồi."
Sau đó liền nhìn thấy Diệp Khuyết cũng không quay đầu lại đẩy ghế đi ra.
Trì Tảo Tảo hiếu kỳ, anh muốn làm gì?
Tiết Dung Chân kéo kéo quần áo của cô, "Chồng con muốn dẫn con đến bệnh viện, phỏng chừng là muốn kiểm tra chân của con một chút, ăn no liền nhanh chóng đi theo đi."
Trì Tảo Tảo thật sự cho rằng anh là lo lắng cho mình, muốn dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra chân, sau đó liền rất nghe lời đi theo anh.
Trên xe đến bệnh viện, anh vẫn không lên tiếng, liền thật lòng mở xe anh ra, còn xụ mặt, thật giống như người khác thiếu nợ anh tiền vậy.
Anh không nói lời nào, Trì Tảo Tảo cũng lười nói với anh.
Sau đó, hai người im lặng suốt đường đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, bọn họ không cần đăng ký, Diệp Khuyết trực tiếp mang theo cô đi tới trung tâm kiểm tra máu, không biết là dặn dò bác sĩ thề nào, ngược lại Trì Tảo Tảo rất tò mò.
Bác sĩ không nhìn chân cô, trái lại lấy máu của cô, còn kiểm tra nội tạng của cô.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ liền gọi Diệp Khuyết đi ra ngoài, để Trì Tảo Tảo một mình ngồi trong phòng.
"Chính như lời anh nói, trong cơ thể cô ấy, có một loại vi sinh vật kỳ quái đang lan tràn." Khuôn mặt bác sĩ Tiêu nghiêm túc nhìn Diệp Khuyết.
Nghe nói như thế, vẻ mặt Diệp Khuyết trầm xuống, lông mày nghiêm nghị nhíu lại.
"Anh có biện pháp loại bỏ không?"
Bác sĩ Tiêu lắc đầu một cái, "Hiện nay vẫn không có, hơn nữa, tôi dám kết luận, chất lỏng vi sinh vật như vậy, giống như thuốc độc, có thể giết tế bào, trở ngại chức năng lưu thông máu, thời gian lâu dài, cô ấy sẽ trở nên càng ngày càng gầy gò, nội tạng sẽ héo rút, do đó trực tiếp dẫn đến nguy hiểm đến tính mạng."
"Làm trong ngành y mấy chục năm, mà lại không có cách nào khống chế hoặc là giải quyết?" Thời khắc này, Diệp Khuyết lại hơi hoang mang.
Cừu Tử Mặc nói chính là thật sự, cậu ta thật sự bỏ thuốc độc mãn tính ở trong cơ thể Trì Tảo Tảo.
Cái tên Cừu Tử Mặc chết tiệt kia, nếu không chém cậu ta thành muôn mảnh, không giải được mối hận trong lòng anh.
Bác sĩ tiếc Tiêu hận lắc đầu một cái, "Khuyết, không nói gạt cậu, dù cho bây giờ tôi bắt đầu nghiên cứu, điều chế thuốc giải, e là cũng phải mất đến hai, ba năm, nhưng vào lúc ấy, đã quá trễ rồi."
Đáng chết.
Diệp Khuyết phẫn hận nện một đấm trên vách tường, thẹn quá thành giận.
Không thể để cho Tiêu Vũ Hàn điều chế ra thuốc giải, như vậy, liền ra tay trên người Cừu Tử Mặc, anh ngược lại muốn xem xem, mục đích của anh ta là cái gì, lại có thân phận cỡ nào, dám điếc không sợ súng làm tổng thương người ở bên cạnh Diệp Khuyết anh như vậy.
Bình luận facebook