Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Trì Tảo Tảo không thể đuổi kịp Kim Thừa Trị.
Khi cô chạy đến cổng trường, đến bóng dáng của anh ta cũng không thấy.
Cô luống cuống gọi điện thoại, gọi điện cho Kim Thừa Trị.
Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe máy.
Cùng lúc đó, ngồi trên taxi ra sân bay. Kim Thừa Trị cầm điện thoại trong tay, nhìn màn hình hiện thị, khóe môi nở một nụ cười.
Nhưng đó là một nụ cười thê lương.
Trì Tảo Tảo….Trì Tảo Tảo.
Cô đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của anh ta, rồi lại đột nhiên biến mất, cô khiến anh ta vừa yêu vừa hận.
Tuy rằng không lâu, nhưng cô lại in sâu vào tâm trí anh.
Đời này, có lẽ sẽ không bao giờ họ gặp nhau nữa.
Cô vĩnh viễn sẽ trở thành đoạn hồi ức đẹp nhất của anh ta.
Trì Tảo Tảo, hẹn gặp lại.
Có lẽ, không bao giờ có thể gặp lại.
Di động vẫn đổ chuông nhưng anh lại tắt máy khẽ nhắm mắt, một đường trầm mặc đến sân bay.
Trì Tảo Tảo đứng ở sân trường, do dự bất an, mãi cho đến khi Kim Thừa Trị tắt máy, cô mới thỏa hiệp.
Anh ta không nghe điện thoại của cô, có phải hay không, chuyện này có liên quan đến cô?
Trì Tảo Tảo cảm thấy hận chính mình, vì sao lại nói với anh ta như vậy.
Nếu từ đầu cô không có trêu chọc anh ta có lẽ hôm nay anh ta cũng sẽ không thôi học.
Trì Tảo Tảo trở về ký túc xá, bạn cùng phòng hỏi cô chuyện gì xảy ra nhưng cô cũng không nói, lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, thứ sáu.
Trường học đã khai giảng được vài tuần, vì muốn rèn luyện cho các bạn sinh viên năng lực thích nghi cũng như xúc tiến mối quan hệ giữa các bạn sinh viên, ở trong khoa Trì Tảo Tảo có khoảng hơn 100 sinh viên, giáo viên cầu bọn họ đi cắm trại dã ngoại trong vòng một tuần.
Hôm nay là thứ sáu, mọi người về nhà chuẩn bị, sáng mai mọi người tập trung lên xe.
Vừa nghe thấy nhà trường thông báo cắm trại dã ngoại, sinh viên đều cảm thấy hưng phấn, sau tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu, tất cả mọi người đều chạy về nhà.
Chỉ có Trì Tảo Tảo vẫn ngồi ở ký túc xá, không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Diệp Khuyết gọi điện thoại đến đây.
“Alo!” Nhìn màn hình hiển thị là Diệp Khuyết, tâm trạng của Trì Tảo Tảo mới tốt lên, tạm thời không nghĩ đến Kim Thừa Trị nữa.
“Em về nhà chưa?” Diệp Khuyết hỏi.
“Em chưa!” Trì Tảo Tảo vừa thu dọn sách vở vừa trả lời Diệp Khuyểt: “Em vừa mới tan học, anh thì sao, anh tan làm chưa?”
“Ừ, em đi ra đi, anh chờ em ngoài cổng.”
Bình thường anh đều tan làm lúc 6 giờ, nhưng hôm nay anh lại tan làm từ rất sớm.
Anh không tự chủ lái xe đến trước cổng trường đại học A, vừa lúc có rất nhiều sinh viên đi ra, duy chỉ không thấy Trì Tảo Tảo, lúc này, anh mới gọi điện thoại cho cô.
“Anh chờ em ngoài cổng?” Mẹ ơi, cô không nghe nhầm chứ? Anh lại đến đây đón cô.
“5 phút đồng hồ, nếu như em không ra, anh sẽ đi trước.”
Trì Tảo Tảo còn chưa thu dọn những đồ đạc trên giường đã xách balo ra ngoài.
“Đừng, em sẽ đến đó, anh phải chờ em.”
Nghe thấy giọng nói vội vàng của cô, khóe môi anh cong lên.
Cô nhóc hấp tấp, thật sự sợ anh không chờ cô sao?
Sau khi tắt điện thoại, quả nhiên chưa đến 5 phút đồng hồ, Trì Tảo Tảo đã đến.
Cô mở cửa ngồi lên xe, thở hổn hển.
Diệp Khuyết biết cô chạy đến nên đưa khăn giấy cho cô.
Trì Tảo Tảo nhận lấy, mỉm cười với anh: “Hôm nay sao anh lại đến đón em, rất hiếm nha.”
“Vậy lần sau anh không tới nữa.” Anh khởi động xe, lái xe rời đi.
“Không được!” Trì Tảo Tảo kháng nghị: “Mỗi ngày anh đều đến đón em, cho dù không phải mỗi ngày, mỗi cuối tuần cũng được, như thế mới thể hiện là một người đàn ông thương vợ, ha ha.”
“….”
Khi cô chạy đến cổng trường, đến bóng dáng của anh ta cũng không thấy.
Cô luống cuống gọi điện thoại, gọi điện cho Kim Thừa Trị.
Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe máy.
Cùng lúc đó, ngồi trên taxi ra sân bay. Kim Thừa Trị cầm điện thoại trong tay, nhìn màn hình hiện thị, khóe môi nở một nụ cười.
Nhưng đó là một nụ cười thê lương.
Trì Tảo Tảo….Trì Tảo Tảo.
Cô đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của anh ta, rồi lại đột nhiên biến mất, cô khiến anh ta vừa yêu vừa hận.
Tuy rằng không lâu, nhưng cô lại in sâu vào tâm trí anh.
Đời này, có lẽ sẽ không bao giờ họ gặp nhau nữa.
Cô vĩnh viễn sẽ trở thành đoạn hồi ức đẹp nhất của anh ta.
Trì Tảo Tảo, hẹn gặp lại.
Có lẽ, không bao giờ có thể gặp lại.
Di động vẫn đổ chuông nhưng anh lại tắt máy khẽ nhắm mắt, một đường trầm mặc đến sân bay.
Trì Tảo Tảo đứng ở sân trường, do dự bất an, mãi cho đến khi Kim Thừa Trị tắt máy, cô mới thỏa hiệp.
Anh ta không nghe điện thoại của cô, có phải hay không, chuyện này có liên quan đến cô?
Trì Tảo Tảo cảm thấy hận chính mình, vì sao lại nói với anh ta như vậy.
Nếu từ đầu cô không có trêu chọc anh ta có lẽ hôm nay anh ta cũng sẽ không thôi học.
Trì Tảo Tảo trở về ký túc xá, bạn cùng phòng hỏi cô chuyện gì xảy ra nhưng cô cũng không nói, lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, thứ sáu.
Trường học đã khai giảng được vài tuần, vì muốn rèn luyện cho các bạn sinh viên năng lực thích nghi cũng như xúc tiến mối quan hệ giữa các bạn sinh viên, ở trong khoa Trì Tảo Tảo có khoảng hơn 100 sinh viên, giáo viên cầu bọn họ đi cắm trại dã ngoại trong vòng một tuần.
Hôm nay là thứ sáu, mọi người về nhà chuẩn bị, sáng mai mọi người tập trung lên xe.
Vừa nghe thấy nhà trường thông báo cắm trại dã ngoại, sinh viên đều cảm thấy hưng phấn, sau tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu, tất cả mọi người đều chạy về nhà.
Chỉ có Trì Tảo Tảo vẫn ngồi ở ký túc xá, không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Diệp Khuyết gọi điện thoại đến đây.
“Alo!” Nhìn màn hình hiển thị là Diệp Khuyết, tâm trạng của Trì Tảo Tảo mới tốt lên, tạm thời không nghĩ đến Kim Thừa Trị nữa.
“Em về nhà chưa?” Diệp Khuyết hỏi.
“Em chưa!” Trì Tảo Tảo vừa thu dọn sách vở vừa trả lời Diệp Khuyểt: “Em vừa mới tan học, anh thì sao, anh tan làm chưa?”
“Ừ, em đi ra đi, anh chờ em ngoài cổng.”
Bình thường anh đều tan làm lúc 6 giờ, nhưng hôm nay anh lại tan làm từ rất sớm.
Anh không tự chủ lái xe đến trước cổng trường đại học A, vừa lúc có rất nhiều sinh viên đi ra, duy chỉ không thấy Trì Tảo Tảo, lúc này, anh mới gọi điện thoại cho cô.
“Anh chờ em ngoài cổng?” Mẹ ơi, cô không nghe nhầm chứ? Anh lại đến đây đón cô.
“5 phút đồng hồ, nếu như em không ra, anh sẽ đi trước.”
Trì Tảo Tảo còn chưa thu dọn những đồ đạc trên giường đã xách balo ra ngoài.
“Đừng, em sẽ đến đó, anh phải chờ em.”
Nghe thấy giọng nói vội vàng của cô, khóe môi anh cong lên.
Cô nhóc hấp tấp, thật sự sợ anh không chờ cô sao?
Sau khi tắt điện thoại, quả nhiên chưa đến 5 phút đồng hồ, Trì Tảo Tảo đã đến.
Cô mở cửa ngồi lên xe, thở hổn hển.
Diệp Khuyết biết cô chạy đến nên đưa khăn giấy cho cô.
Trì Tảo Tảo nhận lấy, mỉm cười với anh: “Hôm nay sao anh lại đến đón em, rất hiếm nha.”
“Vậy lần sau anh không tới nữa.” Anh khởi động xe, lái xe rời đi.
“Không được!” Trì Tảo Tảo kháng nghị: “Mỗi ngày anh đều đến đón em, cho dù không phải mỗi ngày, mỗi cuối tuần cũng được, như thế mới thể hiện là một người đàn ông thương vợ, ha ha.”
“….”
Bình luận facebook