Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Chương 62 Bị lạnh nhạt
Bạch Hiểu Nguyệt đang lo lắng Vân Thiên Lâm sẽ lại hiểu lầm giống hôm trước. Nhưng sau đó cô lại nghĩ tới anh đang cùng đối tác ăn cơm, có lẽ không phù hợp lắm khi chạy đến giải thích với anh. Thế là Bạch Hiểu Nguyệt tiếp tục dùng cơm với Lý Khanh Vũ.
Lý Khanh Vũ rõ ràng cảm giác được kể từ khi Vân Thiên Lâm xuất hiện, Bạch Hiểu Nguyệt liền đứng ngồi không yên, còn có cả thất thần. Không khí của bữa ăn giảm xuống, ai nấy đều có những suy nghĩ của riêng mình, cũng không ăn uống gì nữa. Hai người vội vàng kết thúc bữa ăn. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ vừa vặn đến giờ trở lại làm việc.
Lúc gần đi, Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, cô vẫn là nên đến chỗ Vân Thiên Lâm giải thích một chút, nói với anh một tiếng. Bạch Hiểu Nguyệt nói với Lý Khanh Vũ đợi cô một chút, cô còn có chút việc. Bạch Hiểu Nguyệt đi vào nhà hàng lại, vừa hay nhìn thấy anh cùng với một cô gái xinh đẹp nào đó dùng cơm cười nói còn đặc biệt vui vẻ, không giống như với bộ mặt vừa nãy trưng ra cho cô xem.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn cô gái kia ăn mặc thiếu vải, trước ngực còn lộ ra một khoảng trống tạo thành một khe rảnh mê người, áo khoắc đặt ở thành ghế. Bạch Hiểu Nguyệt chửi thầm một câu: “Cô ta không cảm thẩy lạnh hay sao?”
Không biết vì sao, khi Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy Vân Thiên Lâm cùng với cô gái xinh đẹp kia dùng bữa, trong lòng cô có một chút không thoải mái.
Bạch Hiểu Nguyệt làm bộ trưng ra một khuôn mặt tươi cười bước đến cạnh anh. Thế nhưng Vân Thiên Lâm đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô, anh chăm chủ cắt miếng bò bít tết và chỉ lo cùng cô gái kia nói chuyện.
Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng nổi giận, cô gái kia rõ ràng không để tâm đến lời của Vân Thiên Lâm nói, đúng là tình thế buồn cười. Bạch Hiểu Nguyệt hậm hực nói: “Ưm…Em đã dùng cơm xong rồi, em về trước để đi làm đây.”
Có người ngoài cho nên cô không biết phải xưng hô thế nào với anh cho đúng. Cô sợ kêu thẳng tên anh, lại bị người khác cho rằng quá thân mật, đoán già đoán non. Vân Thiên Lâm lại bị người ta đồn thổi, anh lại không vui.
Qua nửa ngày, Vân Thiên Lâm mới ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, anh chỉ nói ừ thôi.
Bạch Hiểu Nguyệt muốn hiểu rõ rốt cục anh bị gì, chỉ ừ một tiếng. Cô vốn dĩ là muốn giải thích chuyện khi nãy với anh, kết quả là chưa nói được trọng điểm câu nào thì đã bị anh phớt lờ, không quan tâm, chỉ chăm chú vào người phụ nữ trước mặt.
Bạch Hiểu Nguyệt thế nào lại bị người ta đối xử như vậy. Trong lòng cô là một trận ủy khuất, cô cũng không muốn quan tâm đến anh nữa, liền quay người rời đi.
Chờ Bạch Hiểu Nguyệt rời đi nhà hàng, Giang Ngọc mới nở nụ cười nhìn Vân Thiên Lâm, cảm thấy có chút không thể tin được.
Nhìn dáng vẻ của Vân Thiên Lâm vừa rồi…hẳn là anh ta đang ghen mới đúng.
Vân Thiên Lâm cũng cạn ly nói: “Nhất định rồi, hợp tác vui vẻ.”
Bạch Hiểu Nguyệt cùng với Lý Khanh Vũ rời đi. Bạch Hiểu Nguyệt nói với Lý Khanh Vũ tự cô bắt xe trở về được, không cần làm phiền đến anh. Nhưng Lý Khanh Vũ cứ một mực muốn chở cô về chỗ làm, cô không cách gì lay chuyển được anh.
Đến một góc cách công ty một đoạn, cô bảo Lý Khanh Vũ dừng lại, để cô đi bộ tới, nhưng cô vẫn là bị một người nhìn thấy được.
Người này không ai khác chính là Bạch Vân Khê, cô ta mới vừa đi dạo ở quảng trưởng xong rồi ghé ngang qua công ty. Đúng lúc Bạch Vân Khê bắt gặp Lý Khanh Vũ trong xe, cô ta kinh ngạc đến mức các túi xách quần áo mới vừa mua thiếu điều muốn rơi xuống đất.
Đó không phải là Lý Khanh Vũ khi còn nhỏ thường xuyên chơi chung với Bạch Hiểu Nguyệt sao?
Anh ta đã trở lại? Và còn cùng Bạch Hiểu Nguyệt ở bên nhau. Bạch Vân Khê nhìn chiếc Ferrari biến mất trong tầm mắt, trên mặt cô ta hiện lên một ý cười gian xảo.
Bạch Hiểu Nguyệt, chuyện này căn bản là tôi không cần phải đích thân ra tay, là tự cô muốn chuốc lấy phiền toái. Tôi sẽ chống mắt lên mà xem, cuối cùng cô còn có thể sống hạnh phúc trong bao lâu.
Chỉ là… Bạch Vân Khê sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, cô nhất định phải hoàn thành chuyện này, nhanh chóng mang thai thật nếu không sau càng để lâu càng bất lợi cho cô.
Bạch Hiểu Nguyệt buồn bã đi vào công ty, trước kia cô nghe Gia Gia giảng đạo lý với cô phải giữ chặt Vân Thiên Lâm cho kỹ, nếu không có một ngày anh sẽ ăn vụng bên ngoài. Bạch Hiểu Nguyệt không để trong lòng, còn nói anh ấy sẽ không. Bây giờ thì đúng là thật rồi, cảm giác thật là khó chịu, lo được lo mất.
Lần đầu tiên cô bị Vân Thiên Lâm lạnh nhạt, phớt lờ, thái độ vô cảm. Nghĩ tới đó cô lại thấy chán nản. Từ lúc trở về công ty, Bạch Hiểu Nguyệt cứ ngây ngốc ngồi ở bàn làm việc, nhìn màn hình điện thoại di động.
Bạch Hiểu Nguyệt không ngừng tự nhủ với bản thân, anh ở đó chỉ là ăn cơm vì công việc thôi. Bỗng nhiên cô chạy tới làm phiền anh, nói mấy thứ không liên quan cho nên anh mới có thái độ với cô như vậy. Vân Thiên Lâm là người vô cùng chú tâm vào công việc, bị cô cản trở như vậy nhất định là không thoải mái.
Bạch Hiểu Nguyệt tự dặn lòng phải nghĩ như thế để an ủi chính mình. Với lại cô cũng cùng người khác đi ăn cơm, và cô với Lý Khanh Vũ chẳng có gì cả. Anh cũng thể, ăn cơm với một cô gái đẹp cũng chẳng đại biểu cho điều gì.
Nhưng sau một lúc, cô vẫn là suy nghĩ lung tung, trong lòng thấp thỏm, có phải anh chán cô rồi không? Bạch Hiểu Nguyệt nhìn điện thoại, một cuộc gọi cũng không có huống chi là một tin nhắn.
Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng rằng di động của mình bị hỏng rồi, cô tắt nguồn rồi khởi động lại một lần nữa. Di động chẳng có một chút vấn đề gì cầm có vấn đề chính là cô.
Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở quầy pha nước, nhìn cái ly rỗng, bất đắc dĩ thở dài. Cô bây giờ giống như là cái ly này vậy, đầu óc rỗng tuếch, chẳng nghĩ gì được cả.
Bạch Hiểu Nguyệt có chút sợ chính mình, cả ngày đều nghĩ về Vân Thiên Lâm, còn lo được lo mất nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt dùng sức lắc đầu, không muốn nghĩ đến Vân Thiên Lâm nữa. Nhưng cô quả thật là không có chí khí, tại sao hình ảnh của Vân Thiên Lâm đều tràn ngập trong đầu cô không tan biến.
Bạch Hiểu Nguyệt giống như quả bong bóng cao su xì hơi, mềm oặt dựa vào ghế, không một chút tinh thần. Đồng nghiệp ngồi bên cạnh kêu cô vài tiếng, Bạch Hiểu Nguyệt mới có phản ứng trở lại.
“Này, cô kiểm tra văn kiện này một chút. Nếu như nó không có vấn đề gì nữa, cô đem nó nhập thành một bản hồ sơ điện tử, ngoài ra còn thêm một bản tiếng anh nữa. Cô làm nhanh lên một chút, buổi sáng ngày mai phải dùng rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt cầm lấy văn kiện, nhẹ nhàng thở ra, cách tốt nhất để không nghĩ về Vân Thiên Lâm nữa là làm cho chính mình bận rộn. Quả thực là hiệu quả, Bạch Hiểu Nguyệt chú tâm làm quên luôn cả thời gian.
Lúc Bạch Hiểu Nguyệt kiểm tra lại bản phiên dịch sang tiếng anh một lần nữa rồi đem đi lưu lại trên máy tính xong xuôi, Bạch Hiểu Nguyệt duỗi lưng một cái, rồi nhìn đồng hồ vừa vặn đến giờ tan làm.
Bạch Hiểu Nguyệt theo thói quen móc di động ra, cô không phải đang chờ tin nhắn hay điện thoại của Vân Thiên Lâm nhưng nhìn màn hình chẳng có một dấu hiệu nào khiến trong lòng cô có chút mất mát. Cô vội suy nghĩ trấn an mình có lẽ, anh ấy quá bận công việc cho nên mới quên mất.
Nói không chừng, một chút nữa Vân Thiên Lâm đến đón cô. Bạch Hiểu Nguyệt đợi một hồi, cho đến giờ tan tầm, nhưng mà di động của cô vẫn chẳng có một chút dấu hiệu nào của tiếng kêu.
Mắt thấy mọi người hầu như đã ra về gần hết, Bạch Hiểu Nguyệt đành phải cầm túi xách đi xuống lầu, đột nhiên cô nhìn thấy xe của Vân Thiên Lâm đang dừng trước cổng công ty. Cô cười tủm tỉm chạy nhanh xuống rồi mở cửa xe ra. Nụ cười trên khuôn mặt cô liền cứng ngắc.
Trong xe căn bản là không có bóng dáng của Vân Thiên Lâm. Người tới đón cô chính là A Nham, Bạch Hiểu Nguyệt không khỏi thất vọng tràn trề.
“Thiếu phu nhân, Vân thiếu buổi chiều bận với đối tác đi đến xưởng, không kịp đón thiếu phu nhân, nên mới sai tôi trực tiếp đến đón cô trở về.”
Bạch Hiểu Nguyệt đóng cửa xe lại, dựa vào thành ghế kêu một tiếng rồi buồn bã ỉu xìu, không có nói gì.
A Nha, thấy Bạch Hiểu Nguyệt như thế, anh cũng không nói gì thêm, yên lặng khởi động xe.
A Nham cảm thấy rất kỳ quái, bình thường chẳng phải anh chính là người đi giám sát nhà xưởng sau hôm nay lại tự đích thân mình đi. Nhưng mà anh chắc chắn rằng, sau khi kết thúc công việc này hẳn sẽ cùng mọi người ra ngoài uống rượu. Nghĩ đến đây, A Nham có chút lo lắng.
Anh cảm nhận hình như giữa Vân thiếu cùng với thiếu phu nhân có gì đó không tốt, nhưng mà anh cũng không dám mở miệng hỏi.
Bạch Hiểu Nguyệt đang lo lắng Vân Thiên Lâm sẽ lại hiểu lầm giống hôm trước. Nhưng sau đó cô lại nghĩ tới anh đang cùng đối tác ăn cơm, có lẽ không phù hợp lắm khi chạy đến giải thích với anh. Thế là Bạch Hiểu Nguyệt tiếp tục dùng cơm với Lý Khanh Vũ.
Lý Khanh Vũ rõ ràng cảm giác được kể từ khi Vân Thiên Lâm xuất hiện, Bạch Hiểu Nguyệt liền đứng ngồi không yên, còn có cả thất thần. Không khí của bữa ăn giảm xuống, ai nấy đều có những suy nghĩ của riêng mình, cũng không ăn uống gì nữa. Hai người vội vàng kết thúc bữa ăn. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ vừa vặn đến giờ trở lại làm việc.
Lúc gần đi, Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, cô vẫn là nên đến chỗ Vân Thiên Lâm giải thích một chút, nói với anh một tiếng. Bạch Hiểu Nguyệt nói với Lý Khanh Vũ đợi cô một chút, cô còn có chút việc. Bạch Hiểu Nguyệt đi vào nhà hàng lại, vừa hay nhìn thấy anh cùng với một cô gái xinh đẹp nào đó dùng cơm cười nói còn đặc biệt vui vẻ, không giống như với bộ mặt vừa nãy trưng ra cho cô xem.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn cô gái kia ăn mặc thiếu vải, trước ngực còn lộ ra một khoảng trống tạo thành một khe rảnh mê người, áo khoắc đặt ở thành ghế. Bạch Hiểu Nguyệt chửi thầm một câu: “Cô ta không cảm thẩy lạnh hay sao?”
Không biết vì sao, khi Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy Vân Thiên Lâm cùng với cô gái xinh đẹp kia dùng bữa, trong lòng cô có một chút không thoải mái.
Bạch Hiểu Nguyệt làm bộ trưng ra một khuôn mặt tươi cười bước đến cạnh anh. Thế nhưng Vân Thiên Lâm đến một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô, anh chăm chủ cắt miếng bò bít tết và chỉ lo cùng cô gái kia nói chuyện.
Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng nổi giận, cô gái kia rõ ràng không để tâm đến lời của Vân Thiên Lâm nói, đúng là tình thế buồn cười. Bạch Hiểu Nguyệt hậm hực nói: “Ưm…Em đã dùng cơm xong rồi, em về trước để đi làm đây.”
Có người ngoài cho nên cô không biết phải xưng hô thế nào với anh cho đúng. Cô sợ kêu thẳng tên anh, lại bị người khác cho rằng quá thân mật, đoán già đoán non. Vân Thiên Lâm lại bị người ta đồn thổi, anh lại không vui.
Qua nửa ngày, Vân Thiên Lâm mới ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, anh chỉ nói ừ thôi.
Bạch Hiểu Nguyệt muốn hiểu rõ rốt cục anh bị gì, chỉ ừ một tiếng. Cô vốn dĩ là muốn giải thích chuyện khi nãy với anh, kết quả là chưa nói được trọng điểm câu nào thì đã bị anh phớt lờ, không quan tâm, chỉ chăm chú vào người phụ nữ trước mặt.
Bạch Hiểu Nguyệt thế nào lại bị người ta đối xử như vậy. Trong lòng cô là một trận ủy khuất, cô cũng không muốn quan tâm đến anh nữa, liền quay người rời đi.
Chờ Bạch Hiểu Nguyệt rời đi nhà hàng, Giang Ngọc mới nở nụ cười nhìn Vân Thiên Lâm, cảm thấy có chút không thể tin được.
Nhìn dáng vẻ của Vân Thiên Lâm vừa rồi…hẳn là anh ta đang ghen mới đúng.
Vân Thiên Lâm cũng cạn ly nói: “Nhất định rồi, hợp tác vui vẻ.”
Bạch Hiểu Nguyệt cùng với Lý Khanh Vũ rời đi. Bạch Hiểu Nguyệt nói với Lý Khanh Vũ tự cô bắt xe trở về được, không cần làm phiền đến anh. Nhưng Lý Khanh Vũ cứ một mực muốn chở cô về chỗ làm, cô không cách gì lay chuyển được anh.
Đến một góc cách công ty một đoạn, cô bảo Lý Khanh Vũ dừng lại, để cô đi bộ tới, nhưng cô vẫn là bị một người nhìn thấy được.
Người này không ai khác chính là Bạch Vân Khê, cô ta mới vừa đi dạo ở quảng trưởng xong rồi ghé ngang qua công ty. Đúng lúc Bạch Vân Khê bắt gặp Lý Khanh Vũ trong xe, cô ta kinh ngạc đến mức các túi xách quần áo mới vừa mua thiếu điều muốn rơi xuống đất.
Đó không phải là Lý Khanh Vũ khi còn nhỏ thường xuyên chơi chung với Bạch Hiểu Nguyệt sao?
Anh ta đã trở lại? Và còn cùng Bạch Hiểu Nguyệt ở bên nhau. Bạch Vân Khê nhìn chiếc Ferrari biến mất trong tầm mắt, trên mặt cô ta hiện lên một ý cười gian xảo.
Bạch Hiểu Nguyệt, chuyện này căn bản là tôi không cần phải đích thân ra tay, là tự cô muốn chuốc lấy phiền toái. Tôi sẽ chống mắt lên mà xem, cuối cùng cô còn có thể sống hạnh phúc trong bao lâu.
Chỉ là… Bạch Vân Khê sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, cô nhất định phải hoàn thành chuyện này, nhanh chóng mang thai thật nếu không sau càng để lâu càng bất lợi cho cô.
Bạch Hiểu Nguyệt buồn bã đi vào công ty, trước kia cô nghe Gia Gia giảng đạo lý với cô phải giữ chặt Vân Thiên Lâm cho kỹ, nếu không có một ngày anh sẽ ăn vụng bên ngoài. Bạch Hiểu Nguyệt không để trong lòng, còn nói anh ấy sẽ không. Bây giờ thì đúng là thật rồi, cảm giác thật là khó chịu, lo được lo mất.
Lần đầu tiên cô bị Vân Thiên Lâm lạnh nhạt, phớt lờ, thái độ vô cảm. Nghĩ tới đó cô lại thấy chán nản. Từ lúc trở về công ty, Bạch Hiểu Nguyệt cứ ngây ngốc ngồi ở bàn làm việc, nhìn màn hình điện thoại di động.
Bạch Hiểu Nguyệt không ngừng tự nhủ với bản thân, anh ở đó chỉ là ăn cơm vì công việc thôi. Bỗng nhiên cô chạy tới làm phiền anh, nói mấy thứ không liên quan cho nên anh mới có thái độ với cô như vậy. Vân Thiên Lâm là người vô cùng chú tâm vào công việc, bị cô cản trở như vậy nhất định là không thoải mái.
Bạch Hiểu Nguyệt tự dặn lòng phải nghĩ như thế để an ủi chính mình. Với lại cô cũng cùng người khác đi ăn cơm, và cô với Lý Khanh Vũ chẳng có gì cả. Anh cũng thể, ăn cơm với một cô gái đẹp cũng chẳng đại biểu cho điều gì.
Nhưng sau một lúc, cô vẫn là suy nghĩ lung tung, trong lòng thấp thỏm, có phải anh chán cô rồi không? Bạch Hiểu Nguyệt nhìn điện thoại, một cuộc gọi cũng không có huống chi là một tin nhắn.
Bạch Hiểu Nguyệt còn tưởng rằng di động của mình bị hỏng rồi, cô tắt nguồn rồi khởi động lại một lần nữa. Di động chẳng có một chút vấn đề gì cầm có vấn đề chính là cô.
Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở quầy pha nước, nhìn cái ly rỗng, bất đắc dĩ thở dài. Cô bây giờ giống như là cái ly này vậy, đầu óc rỗng tuếch, chẳng nghĩ gì được cả.
Bạch Hiểu Nguyệt có chút sợ chính mình, cả ngày đều nghĩ về Vân Thiên Lâm, còn lo được lo mất nữa.
Bạch Hiểu Nguyệt dùng sức lắc đầu, không muốn nghĩ đến Vân Thiên Lâm nữa. Nhưng cô quả thật là không có chí khí, tại sao hình ảnh của Vân Thiên Lâm đều tràn ngập trong đầu cô không tan biến.
Bạch Hiểu Nguyệt giống như quả bong bóng cao su xì hơi, mềm oặt dựa vào ghế, không một chút tinh thần. Đồng nghiệp ngồi bên cạnh kêu cô vài tiếng, Bạch Hiểu Nguyệt mới có phản ứng trở lại.
“Này, cô kiểm tra văn kiện này một chút. Nếu như nó không có vấn đề gì nữa, cô đem nó nhập thành một bản hồ sơ điện tử, ngoài ra còn thêm một bản tiếng anh nữa. Cô làm nhanh lên một chút, buổi sáng ngày mai phải dùng rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt cầm lấy văn kiện, nhẹ nhàng thở ra, cách tốt nhất để không nghĩ về Vân Thiên Lâm nữa là làm cho chính mình bận rộn. Quả thực là hiệu quả, Bạch Hiểu Nguyệt chú tâm làm quên luôn cả thời gian.
Lúc Bạch Hiểu Nguyệt kiểm tra lại bản phiên dịch sang tiếng anh một lần nữa rồi đem đi lưu lại trên máy tính xong xuôi, Bạch Hiểu Nguyệt duỗi lưng một cái, rồi nhìn đồng hồ vừa vặn đến giờ tan làm.
Bạch Hiểu Nguyệt theo thói quen móc di động ra, cô không phải đang chờ tin nhắn hay điện thoại của Vân Thiên Lâm nhưng nhìn màn hình chẳng có một dấu hiệu nào khiến trong lòng cô có chút mất mát. Cô vội suy nghĩ trấn an mình có lẽ, anh ấy quá bận công việc cho nên mới quên mất.
Nói không chừng, một chút nữa Vân Thiên Lâm đến đón cô. Bạch Hiểu Nguyệt đợi một hồi, cho đến giờ tan tầm, nhưng mà di động của cô vẫn chẳng có một chút dấu hiệu nào của tiếng kêu.
Mắt thấy mọi người hầu như đã ra về gần hết, Bạch Hiểu Nguyệt đành phải cầm túi xách đi xuống lầu, đột nhiên cô nhìn thấy xe của Vân Thiên Lâm đang dừng trước cổng công ty. Cô cười tủm tỉm chạy nhanh xuống rồi mở cửa xe ra. Nụ cười trên khuôn mặt cô liền cứng ngắc.
Trong xe căn bản là không có bóng dáng của Vân Thiên Lâm. Người tới đón cô chính là A Nham, Bạch Hiểu Nguyệt không khỏi thất vọng tràn trề.
“Thiếu phu nhân, Vân thiếu buổi chiều bận với đối tác đi đến xưởng, không kịp đón thiếu phu nhân, nên mới sai tôi trực tiếp đến đón cô trở về.”
Bạch Hiểu Nguyệt đóng cửa xe lại, dựa vào thành ghế kêu một tiếng rồi buồn bã ỉu xìu, không có nói gì.
A Nha, thấy Bạch Hiểu Nguyệt như thế, anh cũng không nói gì thêm, yên lặng khởi động xe.
A Nham cảm thấy rất kỳ quái, bình thường chẳng phải anh chính là người đi giám sát nhà xưởng sau hôm nay lại tự đích thân mình đi. Nhưng mà anh chắc chắn rằng, sau khi kết thúc công việc này hẳn sẽ cùng mọi người ra ngoài uống rượu. Nghĩ đến đây, A Nham có chút lo lắng.
Anh cảm nhận hình như giữa Vân thiếu cùng với thiếu phu nhân có gì đó không tốt, nhưng mà anh cũng không dám mở miệng hỏi.
Bình luận facebook