Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Chương 37 Dạ tiệc
Vân Thiên Lâm nghe Bạch Hiểu Nguyệt kể chuyện, anh biết chắc là cô đã cắt bớt một số tình tiết để làm giảm bớt độ nặng của câu chuyện. Đường đường là Giám đốc Vân Thiên Lâm của một công ty lớn vậy mà lại để vợ của mình thực tập trong một công ty bị người ta chèn ép, anh cũng quá là mất mặt rồi. Anh nói: “Hiểu Nguyệt, hay là em qua công ty anh thực tập. Dù sao cũng là công ty nhà, sẽ dễ dàng hơn cho em rất nhiều.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh đề nghị, cô biết anh thương cô, sợ cô vất vả, cô cũng rất vui vì điều đó nhưng mà trong chuyện này không đơn giản là bị Bạch Vân Khê lợi dụng chức vị bắt nạt cô mà còn có rất nhiều nguyên nhân đằng sau nó, vẫn là không nên, cô cố gắng vui vẻ cười đùa nói với anh: “Ngay cả một người chính trực như Vân Thiên Lâm cũng có ngày du di cho người thân đi cửa sau, người ta nói quả là không sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Không tin được là có một ngày em lại được anh sủng ái đến vậy.”
Vân Thiên Lâm nhìn cô, trông anh chẳng có gì là buồn cười khi được cô trêu chọc, anh nói: “Hiểu Nguyệt, anh không đùa, anh nói thật. Em thực tập ở công ty đó anh không yên tâm.”
Bạch Hiểu Nguyệt trở về trạng thái nghiêm túc, nhưng nhìn đến khuôn mặt càng nghiêm túc của anh hơn, cô lại không nhịn được muốn trêu anh, cô chồm người tới nhéo hai má anh nói: “Em đâu phải là cô gái nhỏ nữa mà để mặc người ta muốn làm gì thì làm, chẳng phải anh đã bày mấy mánh khóe cho em đối phó với mấy cô nàng trong văn phòng, có mấy chiêu đó của anh còn lo gì. Với lại đột nhiên em nhảy qua công ty anh thực tập lời qua tiếng lại sẽ không hay. Bạch Vân Khê sẽ khinh thường em là con rùa trốn chạy, còn đến công ty anh cũng bị nói là đi cửa sau, được giám đốc nâng đỡ. Em không thích.”
Vân Thiên Lâm véo má cô nói: “Đến công ty của anh rồi còn ai dám nói xấu vợ của anh sau lưng. Em cứ nói, anh xử lý giúp em.”
Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, cô nhìn sâu vào đôi mắt anh: “Nói thế nào đi nữa, chuyện này em có thể tự giải quyết được, anh tin tưởng em được không?”
Vân Thiên Lâm thở dài, dang hai tay ra, buông miệng nói: “Lại đây, anh ôm một cái cho em có tinh thần. Nếu sau này than phiền thì đừng có đổ lỗi tại anh không giúp em.”
Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười, rời chỗ ngồi của anh tiến vào trong lòng, ôm chặt anh thì thầm: “Em biết rồi.”
Vân Thiên Lâm ngồi trên ghế, để Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trên đùi mình, anh ôm chặt eo cô, còn Bạch Hiểu Nguyệt cũng dang hai tay ôm lấy vòng ngực rắn chắc cảm thụ hơi ấm quen thuộc từ anh. Bỗng nhiên cô nhớ đến tin tức ban sáng liền hỏi: “Anh đọc tin sáng nay chưa, tên Lưu Kỳ Sơn ở khách sạn lần trước có ai đó giúp chúng ta cho hắn phá sản rồi. Em thật muốn biết người đứng đằng sau vụ này là ai.”
Vân Thiên Lâm thích thú vuốt ve eo cô, anh còn chỉnh lại mấy sợi tóc bay rối trong gió của cô, anh nói: “Em đoán xem, là ai lại có bản lĩnh như vậy.”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa suy nghĩ không để tâm đến các ngón tay của anh đang vờn quanh cổ cô, cô có chút nhột rụt cổ lại cười ha ha: “Anh đừng nghịch, để em suy nghĩ nào.”
Vân Thiên Lâm nào lại nghe lời cô, các ngón tay của anh lại chuyển sang lên vành tai cô nghịch. Cô thấy các ngón tay anh thật sự phiền phức, liền lập tức ngậm ngón tay anh vào trong miệng, cô đưa lưỡi ra vừa liếm vừa mút lấy nó. Vân Thiên Lâm thừa nhận anh bị động tác này của cô làm cho mê hoặc, phần thân dưới cứng ngắc hẳn lên bắt đầu ngọ nguậy vào mông của Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt uốn éo thân người động đậy lại càng kích thích Vân Thiên Lâm hơn. Anh vừa bị cô hành hạ ngón tay, lại vừa bị trêu chọc thân dưới, cảm giác rất thích, không muốn cô buông ra. Vân Thiên Lâm tóm chặt eo cô, tách chân cô rộng ra hơn một chút, nhắm đúng chỗ để người anh em của anh cọ xát vào. Vân Thiên Lâm thở hắt ra, anh nói: “Em có thể tiếp tục liếm.”
Bạch Hiểu Nguyệt cứ tưởng sẽ gây thiệt hại cho anh, ai ngờ người bị chiếm tiện nghi lại là cô. Giữa hai chân của cô bị anh cạ qua cạ lại cũng bắt đầu rỉ nước, cô rên lên một tiếng nhả ngón tay anh ra, định nói gì đó thì lại bị anh nói trước: “Em đã đoán ra là ai chưa?”
Vân Thiên Lâm bị cô nhả ngón tay ướt đẫm ra, anh luồn vào váy cô miết lấy giữa hai chân, một dòng ấm nóng lại chảy ra. Vân Thiên Lâm cười cười nói nhỏ vào tai cô bằng hơi nóng: “Đều là em trêu anh trước sao lại chảy nước ra nhiều đến vậy.”
Bạch Hiểu Nguyệt xấu hổ, dựa đầu vào ngực anh. Giữa hai chân bị anh hành hạ muốn bức cô điên người, thân dưới của anh cứ ngẩng đầu chọc chọc, ngón tay của anh thì chà sát vùng xung quanh. Cô lại ngâm lên một tiếng, nhưng vẫn phải giữ tỉnh táo để đoán người đằng sau ấy là ai. Cô thấy lạ là sao Vân Thiên Lâm lại đột nhiên hứng thú với người gây ra vụ của Lưu Kỳ Sơn, theo tính cách của anh thì mấy chuyện không liên quan đến anh thì anh chẳng bao giờ hứng thú.
Một trận khoái cảm lại đến, lần này Vân Thiên Lâm lấy tay của Bạch Hiểu Nguyệt cho vào trong anh, anh năn nỉ cầu xin: “Giúp anh”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không nỡ nhìn anh khó chịu, cô nắm lấy của anh làm theo lời chỉ dẫn của anh vuốt ve nó. Vân Thiên Lâm hơi thở nặng nhọc không ngừng cổ vũ cô, ngón tay anh cũng không nhà rỗi mà ngoáy sâu vào trong cô. Trong không khí tiếng rên yêu mị của hai người thật sự rất hấp dẫn, kích thích thính giác củ người khác. Đến một lúc, cả hai cùng ra. Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm thở hắt, thỏa mãn ôm đối phương. Vân Thiên Lâm lấy khăn giấy lau cho cô, còn cô cũng ngược lại lau cho anh.
Lau xong, Bạch Hiểu Nguyệt hai tay ôm lấy cổ anh, suy đoán nhưng chũng chỉ là ăn may hên xui nói: “Hôm nay anh nhiều lời như vậy không phải người đứng đằng sau vụ này là anh đấy chứ, Vân Thiên Lâm.”
Vân Thiên Lâm vuốt tấm lưng trần của cô nói: “Đúng vậy, là anh”
Bạch Hiểu Nguyệt bất ngờ không nghĩ lời nói vu vơ là trúng ý, cô bật ra khỏi người anh, nhìn lên cằm anh nói: “Là thật?”
Vân Thiên Lâm nhíu mày không hài lòng: “Trước giờ anh chưa hề biết nói dối.”
Vậy Diêm vương mặt lạnh mà mọi người nói chính là Vân Thiên Lâm. Quan trọng là Diêm vương mặt lạnh rất giàu có, là người đứng đầu tập đoàn RV. Cô sờ sờ má anh nói: “Anh có rất nhiều tiền?”
Vân Thiên Lâm hào sảng nói: “Cái gì có thể thiếu, chứ Vân Thiên Lâm anh chưa bao giờ thiếu tiền. Anh có thể bảo đảm mấy đời sau của em đều không thiếu tiền.”
Bạch Hiểu Nguyệt không nghĩ anh lại giàu có như vậy, cô có chút lo lắng, chìm đắm trong suy nghĩ. Vân Thiên Lâm thấy cô im lặng hỏi cô: “Anh cứ tưởng anh giàu có thì em sẽ vui chứ.”
Bạch Hiêu Nguyệt nói ra tâm sự trong lòng: “Anh có biết không, trước kia khi quen với Trình Lãng, gia đình của anh ta cũng là một trong những gia đình có tiếng tại thành phố nên họ coi thường em vì xuất thân của em không tốt. Em sợ mong gia đình anh cũng không đồng ý em.”
Vân Thiên Lâm tưởng chuyện gì, hóa ra là chuyện này, anh trấn an cô: “Em đừng lo lắng về vấn đề này, lần trước nói là gặp gia đình anh nhưng vẫn chưa có dịp nên em không biết. Mẹ anh em đã gặp một lần, bà ấy muốn có con dâu đến phát điên nên chỉ cần anh dẫn một cô gái về nhà là đồng ý ngay. Còn ông nội anh rất tốt bụng, ông ấy cũng mong anh dẫn cháu dâu về nhà để nhanh có chắt ẵm bồng.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói mà trong lòng có chút buồn cười, cô nhìn anh tinh nghịch nói: “Bên ngoài anh là cực phẩm đắt giá trong mắt phụ nữ, sao trong nhà lại xem anh rớt giá thảm hại đến vậy?”
Vân Thiên Lâm cũng hùa theo ý cô, lấy lòng cô nói: “Chẳng phải là nhờ em vớt vát chút sĩ diện còn sót lại của anh?”
Bạch Hiểu Nguyệt được anh tâng bốc, cô cười không ngậm được miệng, cô nói: “Vậy hôm nào chúng ta đi gặp mặt gia đình anh.”
Vân Thiên Lâm trả lời : “Được”
Hai người thỏa thuận xong, nhanh chóng dọn dẹp bát đũa rồi lên lầu đi ngủ. Sáng hôm sau, Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ đến công ty thì thấy mọi người đang ríu ra ríu rít buôn chuyện gì đó. Bạch Hiểu Nguyệt cũng tò mò, cô ghé sát lại gần đó nghe ngóng thì được biết Trình Lãng sẽ dẫn Bạch Vân Khê cùng tham gia dạ tiệc cuối năm lớn nhất trong giới kinh doanh của thành phố Y. Bạch Hiểu Nguyệt đoán buổi dạ tiệc này chắc rất lớn nên mới được mọi người bàn tán xôn xao. Nhưng nó cũng chẳng liên quan đến cô lắm, nên cô không có hứng thú với tin này vội đi đến chỗ ngồi.
Bạch Vân Khê như âm hồn bất tán, xuất hiện chỗ cô giọng điệu đầy chế giễu: “Cô nghe mọi người nói rồi đấy, tôi sẽ cùng Trình Lãng tham quan buổi dạ tiệc quan trọng của thành phố Y, đó là buổi tiệc không phải bất cứ người bình thường nào cũng có thể tham gia được, chứng tỏ anh ấy rất yêu tôi. Cô đừng có mà mơ tưởng đến Trình Lãng nữa.”
Bạch Hiểu Nguyệt không quan tâm lắm, cô nói: “Tập tài liệu hôm qua tôi đã nộp lên bàn của cô rồi. Cô cứ đi mà kiểm tra.”
Bạch Vân Khê nghe Bạch Hiểu Nguyệt nhắc đến chuyện này, liền trở nên vui mừng, giọng đầy khinh bỉ: “Xin lỗi nha, nhưng tập tài liệu rách nát đó không cần nữa, ai lại đi sử dụng một tập tài liệu chi chít băng keo đó. Phí công cho cô rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng đoán trước được trò đùa này, biết rõ là cô ta giở trò thế mà vẫn cứ ngu ngốc làm đến tận khuya. Nhưng cô mà không làm còn rắc rối hơn nữa, không tuân theo mệnh lệnh cấp trên, thế nên vẫn là nhẫn nhịn cô ta. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ ra cho mình một cách là phớt lờ, không để ý đến Bạch Vân Khê nữa, tự khắc sẽ thấy nhàm chán và bỏ đi.
Vân Thiên Lâm nghe Bạch Hiểu Nguyệt kể chuyện, anh biết chắc là cô đã cắt bớt một số tình tiết để làm giảm bớt độ nặng của câu chuyện. Đường đường là Giám đốc Vân Thiên Lâm của một công ty lớn vậy mà lại để vợ của mình thực tập trong một công ty bị người ta chèn ép, anh cũng quá là mất mặt rồi. Anh nói: “Hiểu Nguyệt, hay là em qua công ty anh thực tập. Dù sao cũng là công ty nhà, sẽ dễ dàng hơn cho em rất nhiều.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh đề nghị, cô biết anh thương cô, sợ cô vất vả, cô cũng rất vui vì điều đó nhưng mà trong chuyện này không đơn giản là bị Bạch Vân Khê lợi dụng chức vị bắt nạt cô mà còn có rất nhiều nguyên nhân đằng sau nó, vẫn là không nên, cô cố gắng vui vẻ cười đùa nói với anh: “Ngay cả một người chính trực như Vân Thiên Lâm cũng có ngày du di cho người thân đi cửa sau, người ta nói quả là không sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Không tin được là có một ngày em lại được anh sủng ái đến vậy.”
Vân Thiên Lâm nhìn cô, trông anh chẳng có gì là buồn cười khi được cô trêu chọc, anh nói: “Hiểu Nguyệt, anh không đùa, anh nói thật. Em thực tập ở công ty đó anh không yên tâm.”
Bạch Hiểu Nguyệt trở về trạng thái nghiêm túc, nhưng nhìn đến khuôn mặt càng nghiêm túc của anh hơn, cô lại không nhịn được muốn trêu anh, cô chồm người tới nhéo hai má anh nói: “Em đâu phải là cô gái nhỏ nữa mà để mặc người ta muốn làm gì thì làm, chẳng phải anh đã bày mấy mánh khóe cho em đối phó với mấy cô nàng trong văn phòng, có mấy chiêu đó của anh còn lo gì. Với lại đột nhiên em nhảy qua công ty anh thực tập lời qua tiếng lại sẽ không hay. Bạch Vân Khê sẽ khinh thường em là con rùa trốn chạy, còn đến công ty anh cũng bị nói là đi cửa sau, được giám đốc nâng đỡ. Em không thích.”
Vân Thiên Lâm véo má cô nói: “Đến công ty của anh rồi còn ai dám nói xấu vợ của anh sau lưng. Em cứ nói, anh xử lý giúp em.”
Bạch Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, cô nhìn sâu vào đôi mắt anh: “Nói thế nào đi nữa, chuyện này em có thể tự giải quyết được, anh tin tưởng em được không?”
Vân Thiên Lâm thở dài, dang hai tay ra, buông miệng nói: “Lại đây, anh ôm một cái cho em có tinh thần. Nếu sau này than phiền thì đừng có đổ lỗi tại anh không giúp em.”
Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười, rời chỗ ngồi của anh tiến vào trong lòng, ôm chặt anh thì thầm: “Em biết rồi.”
Vân Thiên Lâm ngồi trên ghế, để Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trên đùi mình, anh ôm chặt eo cô, còn Bạch Hiểu Nguyệt cũng dang hai tay ôm lấy vòng ngực rắn chắc cảm thụ hơi ấm quen thuộc từ anh. Bỗng nhiên cô nhớ đến tin tức ban sáng liền hỏi: “Anh đọc tin sáng nay chưa, tên Lưu Kỳ Sơn ở khách sạn lần trước có ai đó giúp chúng ta cho hắn phá sản rồi. Em thật muốn biết người đứng đằng sau vụ này là ai.”
Vân Thiên Lâm thích thú vuốt ve eo cô, anh còn chỉnh lại mấy sợi tóc bay rối trong gió của cô, anh nói: “Em đoán xem, là ai lại có bản lĩnh như vậy.”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa suy nghĩ không để tâm đến các ngón tay của anh đang vờn quanh cổ cô, cô có chút nhột rụt cổ lại cười ha ha: “Anh đừng nghịch, để em suy nghĩ nào.”
Vân Thiên Lâm nào lại nghe lời cô, các ngón tay của anh lại chuyển sang lên vành tai cô nghịch. Cô thấy các ngón tay anh thật sự phiền phức, liền lập tức ngậm ngón tay anh vào trong miệng, cô đưa lưỡi ra vừa liếm vừa mút lấy nó. Vân Thiên Lâm thừa nhận anh bị động tác này của cô làm cho mê hoặc, phần thân dưới cứng ngắc hẳn lên bắt đầu ngọ nguậy vào mông của Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt uốn éo thân người động đậy lại càng kích thích Vân Thiên Lâm hơn. Anh vừa bị cô hành hạ ngón tay, lại vừa bị trêu chọc thân dưới, cảm giác rất thích, không muốn cô buông ra. Vân Thiên Lâm tóm chặt eo cô, tách chân cô rộng ra hơn một chút, nhắm đúng chỗ để người anh em của anh cọ xát vào. Vân Thiên Lâm thở hắt ra, anh nói: “Em có thể tiếp tục liếm.”
Bạch Hiểu Nguyệt cứ tưởng sẽ gây thiệt hại cho anh, ai ngờ người bị chiếm tiện nghi lại là cô. Giữa hai chân của cô bị anh cạ qua cạ lại cũng bắt đầu rỉ nước, cô rên lên một tiếng nhả ngón tay anh ra, định nói gì đó thì lại bị anh nói trước: “Em đã đoán ra là ai chưa?”
Vân Thiên Lâm bị cô nhả ngón tay ướt đẫm ra, anh luồn vào váy cô miết lấy giữa hai chân, một dòng ấm nóng lại chảy ra. Vân Thiên Lâm cười cười nói nhỏ vào tai cô bằng hơi nóng: “Đều là em trêu anh trước sao lại chảy nước ra nhiều đến vậy.”
Bạch Hiểu Nguyệt xấu hổ, dựa đầu vào ngực anh. Giữa hai chân bị anh hành hạ muốn bức cô điên người, thân dưới của anh cứ ngẩng đầu chọc chọc, ngón tay của anh thì chà sát vùng xung quanh. Cô lại ngâm lên một tiếng, nhưng vẫn phải giữ tỉnh táo để đoán người đằng sau ấy là ai. Cô thấy lạ là sao Vân Thiên Lâm lại đột nhiên hứng thú với người gây ra vụ của Lưu Kỳ Sơn, theo tính cách của anh thì mấy chuyện không liên quan đến anh thì anh chẳng bao giờ hứng thú.
Một trận khoái cảm lại đến, lần này Vân Thiên Lâm lấy tay của Bạch Hiểu Nguyệt cho vào trong anh, anh năn nỉ cầu xin: “Giúp anh”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không nỡ nhìn anh khó chịu, cô nắm lấy của anh làm theo lời chỉ dẫn của anh vuốt ve nó. Vân Thiên Lâm hơi thở nặng nhọc không ngừng cổ vũ cô, ngón tay anh cũng không nhà rỗi mà ngoáy sâu vào trong cô. Trong không khí tiếng rên yêu mị của hai người thật sự rất hấp dẫn, kích thích thính giác củ người khác. Đến một lúc, cả hai cùng ra. Bạch Hiểu Nguyệt và Vân Thiên Lâm thở hắt, thỏa mãn ôm đối phương. Vân Thiên Lâm lấy khăn giấy lau cho cô, còn cô cũng ngược lại lau cho anh.
Lau xong, Bạch Hiểu Nguyệt hai tay ôm lấy cổ anh, suy đoán nhưng chũng chỉ là ăn may hên xui nói: “Hôm nay anh nhiều lời như vậy không phải người đứng đằng sau vụ này là anh đấy chứ, Vân Thiên Lâm.”
Vân Thiên Lâm vuốt tấm lưng trần của cô nói: “Đúng vậy, là anh”
Bạch Hiểu Nguyệt bất ngờ không nghĩ lời nói vu vơ là trúng ý, cô bật ra khỏi người anh, nhìn lên cằm anh nói: “Là thật?”
Vân Thiên Lâm nhíu mày không hài lòng: “Trước giờ anh chưa hề biết nói dối.”
Vậy Diêm vương mặt lạnh mà mọi người nói chính là Vân Thiên Lâm. Quan trọng là Diêm vương mặt lạnh rất giàu có, là người đứng đầu tập đoàn RV. Cô sờ sờ má anh nói: “Anh có rất nhiều tiền?”
Vân Thiên Lâm hào sảng nói: “Cái gì có thể thiếu, chứ Vân Thiên Lâm anh chưa bao giờ thiếu tiền. Anh có thể bảo đảm mấy đời sau của em đều không thiếu tiền.”
Bạch Hiểu Nguyệt không nghĩ anh lại giàu có như vậy, cô có chút lo lắng, chìm đắm trong suy nghĩ. Vân Thiên Lâm thấy cô im lặng hỏi cô: “Anh cứ tưởng anh giàu có thì em sẽ vui chứ.”
Bạch Hiêu Nguyệt nói ra tâm sự trong lòng: “Anh có biết không, trước kia khi quen với Trình Lãng, gia đình của anh ta cũng là một trong những gia đình có tiếng tại thành phố nên họ coi thường em vì xuất thân của em không tốt. Em sợ mong gia đình anh cũng không đồng ý em.”
Vân Thiên Lâm tưởng chuyện gì, hóa ra là chuyện này, anh trấn an cô: “Em đừng lo lắng về vấn đề này, lần trước nói là gặp gia đình anh nhưng vẫn chưa có dịp nên em không biết. Mẹ anh em đã gặp một lần, bà ấy muốn có con dâu đến phát điên nên chỉ cần anh dẫn một cô gái về nhà là đồng ý ngay. Còn ông nội anh rất tốt bụng, ông ấy cũng mong anh dẫn cháu dâu về nhà để nhanh có chắt ẵm bồng.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói mà trong lòng có chút buồn cười, cô nhìn anh tinh nghịch nói: “Bên ngoài anh là cực phẩm đắt giá trong mắt phụ nữ, sao trong nhà lại xem anh rớt giá thảm hại đến vậy?”
Vân Thiên Lâm cũng hùa theo ý cô, lấy lòng cô nói: “Chẳng phải là nhờ em vớt vát chút sĩ diện còn sót lại của anh?”
Bạch Hiểu Nguyệt được anh tâng bốc, cô cười không ngậm được miệng, cô nói: “Vậy hôm nào chúng ta đi gặp mặt gia đình anh.”
Vân Thiên Lâm trả lời : “Được”
Hai người thỏa thuận xong, nhanh chóng dọn dẹp bát đũa rồi lên lầu đi ngủ. Sáng hôm sau, Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ đến công ty thì thấy mọi người đang ríu ra ríu rít buôn chuyện gì đó. Bạch Hiểu Nguyệt cũng tò mò, cô ghé sát lại gần đó nghe ngóng thì được biết Trình Lãng sẽ dẫn Bạch Vân Khê cùng tham gia dạ tiệc cuối năm lớn nhất trong giới kinh doanh của thành phố Y. Bạch Hiểu Nguyệt đoán buổi dạ tiệc này chắc rất lớn nên mới được mọi người bàn tán xôn xao. Nhưng nó cũng chẳng liên quan đến cô lắm, nên cô không có hứng thú với tin này vội đi đến chỗ ngồi.
Bạch Vân Khê như âm hồn bất tán, xuất hiện chỗ cô giọng điệu đầy chế giễu: “Cô nghe mọi người nói rồi đấy, tôi sẽ cùng Trình Lãng tham quan buổi dạ tiệc quan trọng của thành phố Y, đó là buổi tiệc không phải bất cứ người bình thường nào cũng có thể tham gia được, chứng tỏ anh ấy rất yêu tôi. Cô đừng có mà mơ tưởng đến Trình Lãng nữa.”
Bạch Hiểu Nguyệt không quan tâm lắm, cô nói: “Tập tài liệu hôm qua tôi đã nộp lên bàn của cô rồi. Cô cứ đi mà kiểm tra.”
Bạch Vân Khê nghe Bạch Hiểu Nguyệt nhắc đến chuyện này, liền trở nên vui mừng, giọng đầy khinh bỉ: “Xin lỗi nha, nhưng tập tài liệu rách nát đó không cần nữa, ai lại đi sử dụng một tập tài liệu chi chít băng keo đó. Phí công cho cô rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng đoán trước được trò đùa này, biết rõ là cô ta giở trò thế mà vẫn cứ ngu ngốc làm đến tận khuya. Nhưng cô mà không làm còn rắc rối hơn nữa, không tuân theo mệnh lệnh cấp trên, thế nên vẫn là nhẫn nhịn cô ta. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ ra cho mình một cách là phớt lờ, không để ý đến Bạch Vân Khê nữa, tự khắc sẽ thấy nhàm chán và bỏ đi.
Bình luận facebook