Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chương 22: Những mánh khóe ở văn phòng
Khi Bạch Hiểu Nguyệt vào phòng của Bạch Vân Khế, cô đặt cốc cà phê trên bàn cô ta nói: “Cô có việc gọi tôi?
Bạch Vân Khê đang chăm chú đọc tài liệu thấy Bạch Hiểu Nguyệt đứng trước mặt liền nhướng mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đây là công ty, không phải bên ngoài. Cô gọi tôi là gì?”.
Bạch Hiểu Nguyệt nắm chặt tay, kiên nhẫn, kiên nhẫn. Cô không được manh động, phải nhẫn nhịn thì mới làm việc lớn được. Cô hít một hơi dài, lấy tinh thần bị khuất phục nói: “Trưởng phòng gọi tôi có chuyện gì”.
Bạch Vân Khế trong lòng hả dạ, đắc chí đặt tập tài liệu lên trên bàn, đi đến về phía Bạch Hiểu Nguyệt, đi một phòng tròn quanh Bạch Hiểu Nguyệt dò xét: “Tập tài liệu hôm qua tôi đưa cho cô liên quan đến các thông tin cơ bản về công ty, cô đã xem chưa?
Bạch Hiểu Nguyệt cũng lần theo dáng đi của Bạch Vân Khế liếc mắt nhìn theo, bộ dáng yểu điệu thướt tha đó thật sự làm cho cô muốn bẻ gảy gót giày cô ta rồi để cô ta ngã một cú thật mạnh xuống sàn. Nhưng mà cũng chỉ là ý nghĩ, cô cũng không dám hành động, cô nói: “Trưởng phòng, tôi đã xem qua”.
Bạch Vân Khê lại hỏi vẻ khinh thường: “Có hiểu không?”
Bạch Hiểu Nguyệt lại trả lời một cách chắc chắn: “Hiểu rồi”
Bạch Vân Khế lại nói: “Được, vậy để tôi hỏi cô vài câu xem cô đã hiểu chưa. Nếu như những câu đơn giản tôi đặt ra cô không trả lời được thì phải xử thế nào?
Bạch Hiểu Nguyệt có chút chần chừ suy nghĩ nhưng nghĩ đến Vân Thiên Lâm đã chỉ dạy cho cẩn thận, cô tin anh. Cô dõng dạc chắc chắn: “Nếu tôi không trả lời tốt có nghĩa là tôi chưa nắm chắc thông tin cho nên tùy trưởng phòng xử trí thế nào cũng được”
Bạch Vân Khê trong lòng như được mở cờ, nói: “Tốt lắm, là cô nói tùy tôi xử trí nhé. Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa”
Bạch Vân Khê vừa nói xong liền đặt các câu hỏi giống như những gì Vân Thiên Lâm đã đánh dấu. Bạch Hiểu Nguyệt lại một lần. nữa ngưỡng mộ Vân Thiên Lâm, anh đúng là cao thủ trong các tiểu nhân, liệu việc như thần, cô trả lời không sót một chữ, trôi chảy, rành mạch, rõ ràng khiến cho Bạch Vân Khê có chút tức giận không kiềm chế được đã bắt đầu biểu hiện rõ ràng hơn trên khuôn mặt.
Bạch Vân Khế thấy Bạch Hiểu Nguyệt cũng có chút gọi là đối phó, không dễ bắt nạt cô ta bằng cách này. Bạch Vân Khế bắt đầu giở mánh khóe, chơi gian một chút, cho câu hỏi lên một trình độ khó hơn mà chỉ có những nhân viên chính thức mới trả lời được.
Bạch Hiểu Nguyệt bị hỏi câu hỏi khó mà khi sáng Vân Thiện lâm chỉ chỉ cho cô những phần cơ bản, còn những phần khó thì bảo cô không nhớ được thì đừng học. Cô không học nó, giờ bị hỏi cô không trả lời được. Chắc chắn sẽ bị cô ta lấy cớ này mà bắt nạt cô.
Bạch Hiểu Nguyệt tự cốc đầu mình, nếu như cô chăm chỉ hơn một chút, hôm qua không ngủ thiếp đi thì đã có thêm thời gian chuẩn bị kỹ hơn rồi. Chính là do cô không đủ bản lĩnh để đối phó với Bạch Vân Khê nên mới để cô ta nắm thóp được.
Bạch Vân Khế lúc này mới hả dạ được một ít, biểu hiện trên khuôn mặt thư thái lại. Về việc muốn Bạch Hiểu Nguyệt làm gì thì không vội lắm. Bạch Vân Khê sẽ từ từ cho Bạch Hiểu Nguyệt nếm từng chút một.
Bạch Vân Khê nhớ tới chuyện lúc nãy liền cố ý mỉa mai nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, tôi còn tưởng cô thanh cao lắm, ngây thơ, trong sáng có vẻ không hợp với cô lắm. Mà phải hình dung cô là các đội lốt cừu. Việc Trình Lãng bỏ cô chỉ là một cái cớ, thực ra cô đã sớm lên kế hoạch bắt quả tang Trình Lãng lừa dối cô, để cô thuận tiện hơn chạy theo một lão già lắm tiền nhiều của”
Bạch Hiểu Nguyệt lắng nghe từng từ Bạch Vân Khê nói, Bạch Hiểu Nguyệt có chút không tin được, dựa vào đầu cô ta lại bịa đặt về cô như vậy, hỏi lại: “Chứng cứ đâu cô nói tôi tham tiền”
Bạch Vân Khê đối diện với Bạch Hiểu Nguyệt, nhìn thẳng vào đối mắt của Bạch Hiểu Nguyệt mà nói: “Sáng nay tôi đã thấy cô bước ra từ một chiếc xe Range Rover. Cô nói xem, cô có đủ tiền để ngồi xe đó không? Nếu không phải là một lão già thì cũng là một tên tật nguyền nào đó. Bạch Hiếu Nguyệt à Bạch Hiểu Nguyệt, cô học gì không học lại đi học người ta làm tiểu tam, tình nhân. Cô có xứng làm con gái của bố không?”
Bạch Hiểu Nguyệt bị Bạch Vân Khê động chạm tới bố, cô không kìm nổi sự tức giận, bị mất kiểm soát tự chủ bản thân nên có chút to tiếng mắng cô ta đánh mất hình tượng hằng ngày: “Bạch Vân Khê, chỉ dựa vào đó mà cô nói tôi làm tiểu tam người ta, còn nhắc tới bố tôi. Cô không có tư cách đó. Còn nữa, tôi thấy cô mới chính là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, nếu không phải là cô chen chân vào thì Trình Lãng có đến với cô không? Cô cũng làm tôi kinh tởm thật sự đấy”.
Bạch Vân Khế thấy Bạch Hiểu Nguyệt đã bị mất kiểm soát cảm xúc, cô ta đắc chí, cũng không vì lời mắng chửi của Bạch Hiểu Nguyệt làm cho nổi nóng, mà ngược lại Bạch Vân Khế còn nhạo báng không chút kiêng kỵ: “Bạch Hiểu Nguyệt, nếu lúc trước cô chịu để cho Trình Lãng đụng tới cô thì lần đầu tiên của cô sẽ không phải trao cho một tên lão già. Dù sao con gái mà, vẫn là quý trọng lần đầu tiên trao cho người mình yêu. Chỉ tại cô cố chấp quá thành ra lại chẳng được gì. Nhưng mà không sao, đổi lại cô có tiền, chỉ là thân phận có thấp hèn một chút. Nếu như ra ngoài có chạm mặt nhau, cô đừng nói với mọi người chúng ta là chị em họ.
Như thế chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt dòng họ này”
Bạch Hiểu Nguyệt dần lấy lại bình tĩnh, không để cho Bạch Vân Khế khống chế tình hình làm chủ, cô nói: “Nói cho cô biết, tôi không những vớ được một người lắm tiền nhiều của hơn Trình Lãng mà còn đẹp trai, thân hình đẹp, trẻ tuổi, đối xử tốt với tôi gấp ngàn vạn lần Trình Lãng. Bây giờ tôi đối với Trình Lãng chẳng khác gì một người đàn ông bỏ đi được cô nhặt được mà cứ tưởng là đồ tốt, trân trọng từng ngày. Nếu như Trình Lãng đã phản bội tôi được thì một ngày nào đó anh ta cũng sẽ phản bội cô để đến với người khác.”
Cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ miệng lưỡi sắc bén như dao đôi co qua lại. Cứ người một câu, tôi một câu chẳng ai chịu thua ai. Bạch Vân Khê bị nói kháy không kiềm chế được bắt đầu động tay động chân với Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta giơ tay lên định tát Bạch Hiểu Nguyệt nhưng không ngờ cô đỡ được.
Bạch Vân Khê trừng hai mắt, tức muốn đến hộc máu nghĩ đến điều kiện lúc nãy liền nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, tôi lập tức lệnh cho cô ra nhà vệ sinh nữ lau dọn một ngày. Đây là hình thức trừng phạt cho việc cô không trả lời được câu hỏi tôi đã đưa ra khi nãy.”
Bạch Hiểu Nguyệt đã dự trù được mặt này, không muốn bị cô ta sai khiển điều khiển nữa liền nói: “Bạch Vân Khê, đừng tưởng tôi là người mới không biết, đó là câu hỏi dành cho nhân viên chính thức, người mới như tôi đương nhiên sẽ không trả lời được. Cô đã chơi gian một chút.”
Bạch Vân Khê cười khẩy che dấu nội tâm bị bắt quả tang, Bạch Vân Khế mạnh miệng nói: “Nói vậy là cô nuốt lời, không tuân thủ điều kiện sếp đã đặt ra. Cô cứ chờ đi, bài đánh giá của cô còn phụ thuộc vào tôi đấy”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng cương quyết không kém, đáp trả: “Tôi thích cô. Tôi sẽ đem sự việc này nói với cấp trên là cô bắt nạt, gây khó dễ cho người mới vào công ty. Công ty lớn như vậy, chắc chắn sẽ minh bạch phân rõ ràng”
Bạch Vân Khế lại Bạch Hiểu Nguyệt chọc tức một lần nữa, cô ta như một con sư tử gầm lên, mất kiểm soát gào lên với Bạch Hiểu Nguyệt rồi chạy tới chỗ Bạch Hiểu Nguyệt đang đứng xô đầy một cái nhưng vẫn bị Bạch Hiểu Nguyệt né tránh được.
Bạch Vân Khê thử chiêu khác, thuận tay giựt tóc Bạch Hiểu Nguyệt nhưng vẫn bị Bạch Hiểu Nguyệt nghiêng người né tránh, còn bị Bạch Hiểu Nguyệt giựt lại tóc một cách đau điếng
Khi Bạch Hiểu Nguyệt vào phòng của Bạch Vân Khế, cô đặt cốc cà phê trên bàn cô ta nói: “Cô có việc gọi tôi?
Bạch Vân Khê đang chăm chú đọc tài liệu thấy Bạch Hiểu Nguyệt đứng trước mặt liền nhướng mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đây là công ty, không phải bên ngoài. Cô gọi tôi là gì?”.
Bạch Hiểu Nguyệt nắm chặt tay, kiên nhẫn, kiên nhẫn. Cô không được manh động, phải nhẫn nhịn thì mới làm việc lớn được. Cô hít một hơi dài, lấy tinh thần bị khuất phục nói: “Trưởng phòng gọi tôi có chuyện gì”.
Bạch Vân Khế trong lòng hả dạ, đắc chí đặt tập tài liệu lên trên bàn, đi đến về phía Bạch Hiểu Nguyệt, đi một phòng tròn quanh Bạch Hiểu Nguyệt dò xét: “Tập tài liệu hôm qua tôi đưa cho cô liên quan đến các thông tin cơ bản về công ty, cô đã xem chưa?
Bạch Hiểu Nguyệt cũng lần theo dáng đi của Bạch Vân Khế liếc mắt nhìn theo, bộ dáng yểu điệu thướt tha đó thật sự làm cho cô muốn bẻ gảy gót giày cô ta rồi để cô ta ngã một cú thật mạnh xuống sàn. Nhưng mà cũng chỉ là ý nghĩ, cô cũng không dám hành động, cô nói: “Trưởng phòng, tôi đã xem qua”.
Bạch Vân Khê lại hỏi vẻ khinh thường: “Có hiểu không?”
Bạch Hiểu Nguyệt lại trả lời một cách chắc chắn: “Hiểu rồi”
Bạch Vân Khế lại nói: “Được, vậy để tôi hỏi cô vài câu xem cô đã hiểu chưa. Nếu như những câu đơn giản tôi đặt ra cô không trả lời được thì phải xử thế nào?
Bạch Hiểu Nguyệt có chút chần chừ suy nghĩ nhưng nghĩ đến Vân Thiên Lâm đã chỉ dạy cho cẩn thận, cô tin anh. Cô dõng dạc chắc chắn: “Nếu tôi không trả lời tốt có nghĩa là tôi chưa nắm chắc thông tin cho nên tùy trưởng phòng xử trí thế nào cũng được”
Bạch Vân Khê trong lòng như được mở cờ, nói: “Tốt lắm, là cô nói tùy tôi xử trí nhé. Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa”
Bạch Vân Khê vừa nói xong liền đặt các câu hỏi giống như những gì Vân Thiên Lâm đã đánh dấu. Bạch Hiểu Nguyệt lại một lần. nữa ngưỡng mộ Vân Thiên Lâm, anh đúng là cao thủ trong các tiểu nhân, liệu việc như thần, cô trả lời không sót một chữ, trôi chảy, rành mạch, rõ ràng khiến cho Bạch Vân Khê có chút tức giận không kiềm chế được đã bắt đầu biểu hiện rõ ràng hơn trên khuôn mặt.
Bạch Vân Khế thấy Bạch Hiểu Nguyệt cũng có chút gọi là đối phó, không dễ bắt nạt cô ta bằng cách này. Bạch Vân Khế bắt đầu giở mánh khóe, chơi gian một chút, cho câu hỏi lên một trình độ khó hơn mà chỉ có những nhân viên chính thức mới trả lời được.
Bạch Hiểu Nguyệt bị hỏi câu hỏi khó mà khi sáng Vân Thiện lâm chỉ chỉ cho cô những phần cơ bản, còn những phần khó thì bảo cô không nhớ được thì đừng học. Cô không học nó, giờ bị hỏi cô không trả lời được. Chắc chắn sẽ bị cô ta lấy cớ này mà bắt nạt cô.
Bạch Hiểu Nguyệt tự cốc đầu mình, nếu như cô chăm chỉ hơn một chút, hôm qua không ngủ thiếp đi thì đã có thêm thời gian chuẩn bị kỹ hơn rồi. Chính là do cô không đủ bản lĩnh để đối phó với Bạch Vân Khê nên mới để cô ta nắm thóp được.
Bạch Vân Khế lúc này mới hả dạ được một ít, biểu hiện trên khuôn mặt thư thái lại. Về việc muốn Bạch Hiểu Nguyệt làm gì thì không vội lắm. Bạch Vân Khê sẽ từ từ cho Bạch Hiểu Nguyệt nếm từng chút một.
Bạch Vân Khê nhớ tới chuyện lúc nãy liền cố ý mỉa mai nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, tôi còn tưởng cô thanh cao lắm, ngây thơ, trong sáng có vẻ không hợp với cô lắm. Mà phải hình dung cô là các đội lốt cừu. Việc Trình Lãng bỏ cô chỉ là một cái cớ, thực ra cô đã sớm lên kế hoạch bắt quả tang Trình Lãng lừa dối cô, để cô thuận tiện hơn chạy theo một lão già lắm tiền nhiều của”
Bạch Hiểu Nguyệt lắng nghe từng từ Bạch Vân Khê nói, Bạch Hiểu Nguyệt có chút không tin được, dựa vào đầu cô ta lại bịa đặt về cô như vậy, hỏi lại: “Chứng cứ đâu cô nói tôi tham tiền”
Bạch Vân Khê đối diện với Bạch Hiểu Nguyệt, nhìn thẳng vào đối mắt của Bạch Hiểu Nguyệt mà nói: “Sáng nay tôi đã thấy cô bước ra từ một chiếc xe Range Rover. Cô nói xem, cô có đủ tiền để ngồi xe đó không? Nếu không phải là một lão già thì cũng là một tên tật nguyền nào đó. Bạch Hiếu Nguyệt à Bạch Hiểu Nguyệt, cô học gì không học lại đi học người ta làm tiểu tam, tình nhân. Cô có xứng làm con gái của bố không?”
Bạch Hiểu Nguyệt bị Bạch Vân Khê động chạm tới bố, cô không kìm nổi sự tức giận, bị mất kiểm soát tự chủ bản thân nên có chút to tiếng mắng cô ta đánh mất hình tượng hằng ngày: “Bạch Vân Khê, chỉ dựa vào đó mà cô nói tôi làm tiểu tam người ta, còn nhắc tới bố tôi. Cô không có tư cách đó. Còn nữa, tôi thấy cô mới chính là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, nếu không phải là cô chen chân vào thì Trình Lãng có đến với cô không? Cô cũng làm tôi kinh tởm thật sự đấy”.
Bạch Vân Khế thấy Bạch Hiểu Nguyệt đã bị mất kiểm soát cảm xúc, cô ta đắc chí, cũng không vì lời mắng chửi của Bạch Hiểu Nguyệt làm cho nổi nóng, mà ngược lại Bạch Vân Khế còn nhạo báng không chút kiêng kỵ: “Bạch Hiểu Nguyệt, nếu lúc trước cô chịu để cho Trình Lãng đụng tới cô thì lần đầu tiên của cô sẽ không phải trao cho một tên lão già. Dù sao con gái mà, vẫn là quý trọng lần đầu tiên trao cho người mình yêu. Chỉ tại cô cố chấp quá thành ra lại chẳng được gì. Nhưng mà không sao, đổi lại cô có tiền, chỉ là thân phận có thấp hèn một chút. Nếu như ra ngoài có chạm mặt nhau, cô đừng nói với mọi người chúng ta là chị em họ.
Như thế chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt dòng họ này”
Bạch Hiểu Nguyệt dần lấy lại bình tĩnh, không để cho Bạch Vân Khế khống chế tình hình làm chủ, cô nói: “Nói cho cô biết, tôi không những vớ được một người lắm tiền nhiều của hơn Trình Lãng mà còn đẹp trai, thân hình đẹp, trẻ tuổi, đối xử tốt với tôi gấp ngàn vạn lần Trình Lãng. Bây giờ tôi đối với Trình Lãng chẳng khác gì một người đàn ông bỏ đi được cô nhặt được mà cứ tưởng là đồ tốt, trân trọng từng ngày. Nếu như Trình Lãng đã phản bội tôi được thì một ngày nào đó anh ta cũng sẽ phản bội cô để đến với người khác.”
Cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ miệng lưỡi sắc bén như dao đôi co qua lại. Cứ người một câu, tôi một câu chẳng ai chịu thua ai. Bạch Vân Khê bị nói kháy không kiềm chế được bắt đầu động tay động chân với Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta giơ tay lên định tát Bạch Hiểu Nguyệt nhưng không ngờ cô đỡ được.
Bạch Vân Khê trừng hai mắt, tức muốn đến hộc máu nghĩ đến điều kiện lúc nãy liền nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, tôi lập tức lệnh cho cô ra nhà vệ sinh nữ lau dọn một ngày. Đây là hình thức trừng phạt cho việc cô không trả lời được câu hỏi tôi đã đưa ra khi nãy.”
Bạch Hiểu Nguyệt đã dự trù được mặt này, không muốn bị cô ta sai khiển điều khiển nữa liền nói: “Bạch Vân Khê, đừng tưởng tôi là người mới không biết, đó là câu hỏi dành cho nhân viên chính thức, người mới như tôi đương nhiên sẽ không trả lời được. Cô đã chơi gian một chút.”
Bạch Vân Khê cười khẩy che dấu nội tâm bị bắt quả tang, Bạch Vân Khế mạnh miệng nói: “Nói vậy là cô nuốt lời, không tuân thủ điều kiện sếp đã đặt ra. Cô cứ chờ đi, bài đánh giá của cô còn phụ thuộc vào tôi đấy”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng cương quyết không kém, đáp trả: “Tôi thích cô. Tôi sẽ đem sự việc này nói với cấp trên là cô bắt nạt, gây khó dễ cho người mới vào công ty. Công ty lớn như vậy, chắc chắn sẽ minh bạch phân rõ ràng”
Bạch Vân Khế lại Bạch Hiểu Nguyệt chọc tức một lần nữa, cô ta như một con sư tử gầm lên, mất kiểm soát gào lên với Bạch Hiểu Nguyệt rồi chạy tới chỗ Bạch Hiểu Nguyệt đang đứng xô đầy một cái nhưng vẫn bị Bạch Hiểu Nguyệt né tránh được.
Bạch Vân Khê thử chiêu khác, thuận tay giựt tóc Bạch Hiểu Nguyệt nhưng vẫn bị Bạch Hiểu Nguyệt nghiêng người né tránh, còn bị Bạch Hiểu Nguyệt giựt lại tóc một cách đau điếng
Bình luận facebook