Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Chương 18: Em ở đâu? Anh lập tức đến
Sau khi Bạch Hiểu Nguyệt rời khỏi văn phòng, cô đi thẳng đến nhà vệ sinh. Từ sáng đến giờ làm ô sin cho người khác chẳng có thời gian để ăn huống chi là đi vệ sinh. Cô vội tìm một phòng, cho ra những thứ cần ra.
Có lẽ chưa đến giờ phải dùng nhà vệ sinh cho nên rất im ắng, chẳng có một bóng người nào. Bạch Hiểu Nguyệt chọn đại một phòng đi vào. Bạch Hiểu Nguyệt thoải mái tận hưởng không khí bình yên trong nhà vệ sinh. Từ sáng đến giờ đây là khoảng thời gian cô thấy hạnh phúc nhất, cô lấy điện thoại ra nghe một chút nhạc du dương. Vừa bật bài hát thì bất ngờ một xô nước lạnh dội xuống từ phía bên kia phòng.
Bạch Hiểu Nguyệt nhắm chặt mắt chịu đựng dòng nước lạnh ngắt thấm vào người, còn có cả mùi hôi hội của nước lau sàn nhà. Cô đợi đã xong thì đứng bật dậy trèo lên bồn cầu chồm người qua xem ai là người đã cố tình tạt nước dơ vào người cô. Nhưng chỉ thấy còn lại cái xô, người có lẽ đã bỏ chạy.
Bạch Hiểu Nguyệt lập tức mở cửa nhà vệ sinh ra, nhưng cửa bên ngoài đã khóa trái. Cô đập đập cửa kêu cứu, nhưng chẳng có ai. Cô nghĩ chút nữa đến giờ vào làm việc lại chắc chắn thể nào cũng sẽ có mấy nhân viên nữ cần phải sử dụng toa lét. Lúc ấy, cô có thể nhờ họ mở cửa giúp.
Cô ôm thân mình lại cho đỡ lạnh ngồi trên bồn cầu đợi, cô nhìn đồng hồ chắc sẽ không còn lâu nữa. Nhưng 20 phút trôi qua vẫn chẳng thấy ai, cô quái lạ nhìn đồng hồ, đáng lí ra giờ này phải có người rồi chứ. Bạch Hiểu Nguyệt không biết thực ra Bạch Vân. Khê đã treo biển nhà vệ sinh nữ bị hư nên sẽ không có ai đến dùng. Cô có chờ đợi đến chiều cũng sẽ không cứu cô.
Bạch Hiểu Nguyệt càng lúc càng thấy lạnh toát, nước ngấm vào người bắt đầu run lên vì lạnh, ướt cả bên trong. Áo ngực và quần lót đều dính nước bẩn cô cảm thấy rất khó chịu, cô hắt xì liên tục. Cô thểu não cầm điện thoại lên lướt danh bạ. Ở Trung Quốc này cô không có mấy người thân thiết, người cô tin tưởng nhất là Trần Gia Gia nhưng gọi cô ấy đến khéo lại để cho cô ấy một phen lo lắng. Với tính cách của Trần Gia Gia thể nào cũng sẽ làm ầmĩ chuyện này lên.
Bạch Hiểu Nguyệt dừng lại trước cái tên Vân Thiên Lâm, nếu cô gọi cho Vân Thiên Lâm, anh ấy có đến không? Dù là trên danh nghĩa vợ chồng nhưng khi thấy hoạn nạn chắc anh ta cũng sẽ cho người tới cứu cô chứ! Nghĩ tới đó, cô can đảm hơn, gọi cho Vân Thiên Lâm. Tiếng chuông reo là tim cô đập liên hồi, liệu anh ấy có nghe máy không, có bất ngờ vì cuộc điện thoại này của cô không?
Vân Thiên Lâm ở bên kia đang xem xét ký hợp đồng thì tiếng chuông điện thoại reo, là Bạch Hiểu Nguyệt, chuyện hiếm có, cô ấy gọi cho anh: “Tìm tôi có việc gì?
Bạch Hiểu Nguyệt vì rét run mà giọng nói có chút lập cập, răng va vào nhau nói: “Vân Thiên Lâm, anh có thể cử người đến cứu tôi được không? Tôi bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh không ra được, tôi lạnh quá”.
Vân Thiên Lâm nhíu mày, nghe giọng nói run run của cô có đoán được có chút nghiêm trọng, anh nói: “Em đang ở đâu?
Bạch Hiểu Nguyệt nói địa chỉ công ty cho anh còn không quên nói: “Anh cử người tới thì nhớ là nói tôi đang ở trong nhà vệ sinh.
nữ.”
Vân Thiên Lâm sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói lạnh lùng: “Cứ ở yên đó, đừng đi đâu. Đợi tôi”
Bạch Hiểu Nguyệt chưa kịp cảm ơn thì bên kia đã tắt máy, chỉ để lại tiếng bíp bíp điện thoại. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn điện thoại trong tay, trong lòng có chút cảm giác ấm áp, ít ra anh ta cũng không từ chối lời nhờ vả của cô.
Trong lúc chờ đợi, cô nhìn xung quanh tìm cách nào đó có thể thoát ra khỏi căn phòng nhỏ. Nói thật, cô không chết vì chờ đợi thì cũng chết vì lạnh mất rồi. Cô nhìn vách ngăn giữa các phòng nhà vệ sinh cũng không cao lắm, cô đứng lên bồn cầu thủ với hai tay tới.
Khoảng cách hơi xa, không thể với tới được. Bạch Hiểu Nguyệt tử bỏ, cách này có vẻ không hiệu nghiệm lắm. Cô bỏ giày cao gót ra, phóng lên cố giữ chặt thành vách. Rốt cục cũng có hiệu quả.
Thân cô đang treo lơ lửng trên không trung.
Bạch Hiểu Nguyệt cố gắng giữ trọng tâm trèo qua phòng kế bên, nhưng có chật vật một chút. Mấy lần cô không thể trèo qua được vì không thể điều khiển được trọng lượng cơ thể. Lần cuối cùng cô thử cũng có kết quả, lúc thân thể cô đang treo ở giữa hai phòng, nhìn độ cao ở dưới cô có chút sợ. Nếu bị rơi xuống, có thể không chết được nhưng chắc là sẽ đau lắm.
Bạch Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, từ từ tiền xuống nhưng không thể ngờ được là cô lại bị tụt tay. Cô hốt hoảng thầm than tiêu rồi, nếu thân thể cô trúng vào bồn cầu chắc chắn eo sẽ bị thương không nhẹ.
Bạch Hiểu Nguyệt đang suy nghĩ đến hậu quả do mình gây ra thì một bàn tay cứng như thép đỡ lấy cô. Cô nằm gọn trong vòng tay bảo bọc. Mùi hương quen thuộc làm cô mở mắt ra, không thể nào là anh được. Anh ấy bận rộn công việc, sẽ không có thời gian dành cho cô, anh ấy cử người đến không thể nào tự đích thân tới được nhưng người trước mặt không phải là Vân Thiên Lâm thì còn có thể là ai được. Hai ánh mắt đối diện với nhau, anh nói: “Đã bảo em ở yên một chỗ đợi tôi, không nghe lời. Nếu không có tôi em bị thương cũng không nhẹ đâu”
Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu hối lỗi, cô nói: “Anh thả tôi xuống trước đi, tôi không nhẹ đầu”
Vân Thiên Lâm bế cô ra khỏi gian phòng chật hẹp, đặt cô xuống dưới đất. Bạch Hiểu Nguyệt thoát ra khỏi bờ ngực rắn chắc, cô vì lạnh mà ôm người lại. Với cô cũng có chút xấu hổ khi đứng trước mặt anh, hôm nay cô mặc đồ toàn thân đều một màu trắng nên những phần nên lộ đều bị lộ ra hết, chắc chắn anh cũng đã thấy hết rồi. .
Vân Thiên Lâm có dịp nhìn kỹ mới thấy bộ dạng có trong thảm hại nhơ nhuốc cỡ nào. Quần áo trên người nhăn nhúm, đều bị bẩn hết, tóc tai rối loạn còn có cả dính bết vào người có thể thấy rõ phần ngực quyến rũ và khu vực bí ẩn. Anh quay người lại không nhìn nữa để cô đỡ xấu hổ.
Vân Thiên Lâm cảm thấy bản thân mình kỳ lạ, nhìn thấy cô bị người ta bắt nạt trong lòng liền có chút đau, cứ như thể ai đó cắt một vết dao lên da thịt anh. Anh cởi áo khoặc ra vẫn không nhìn cô chìa ra đưa: “Mặc vào, tôi đưa em ra ngoài thay quần áo”
Bạch Hiểu Nguyệt nhận lấy áo, trong lòng cảm kích anh không thôi. Anh cũng không phải là người đàn ông lạnh lùng như cô đã tưởng, cô nói: “Tôi cứ tưởng anh cứ một người khác đến.”
Vân Thiên Lâm có chút không được tự nhiên nói: “Tôi đang trên đường đi thuận tiện đường nên đến luôn”
Bạch Hiểu Nguyệt thoáng thấy bản thân mình có chút thất vọng, còn mong chờ là vì cô nên mới đến.
Bạch Hiểu Nguyệt nếu như để ý kỹ sẽ thấy lời nói của anh là nói dối. Nếu như thuận tiện đến thì sẽ không mặt mày hớt hải chạy loanh quanh tìm cô, tóc cũng có chút rối vì gió, quần áo trên người cũng xộc xệch. Anh còn hoãn lại ký hợp đồng với một công ty.
Vân Thiên Lâm đưa Bạch Hiểu Nguyệt ra khỏi nhà vệ sinh, anh kéo cô lại bên cạnh thật chặt tránh để ánh mắt nhòm ngó của người khác đi thẳng một đường ra khỏi công ty.
Bạch Hiểu Nguyệt cười trộm, hưởng thụ được Vân Thiên Lâm bảo vệ. Đột nhiên cô nghĩ đến, cái áo khoác trên người Vân Thiên. Lâm hẳn là đắt tiền lắm. Nhưng giờ bị cô làm bẩn, cô không biết phải làm thế nào nói: “Vân Thiên Lâm, cái áo của anh có phải đắt tiền lắm không?”
Vân Thiên Lâm vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước nói: “Áo nào”
Bạch Hiểu Nguyệt sờ cái áo mềm mại trong tay: “Áo tôi đang khoác trên người”
Vân Thiên Lâm trả lời: “Không đắt lắm, chỉ có !
mà thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe anh nói giá trên trời, cô hoa mắt chóng mặt. Đó mà còn không phải là đắt lắm, đó hắn là cả một gia tài với cô. Sao anh có thể nói số tiền ấy một cách tự nhiên như vậy được. Cô ái ngại nói: “Anh có thể tính số nợ cho tôi được không? Hiện tại tôi không có đủ số tiền để trả cho anh, mà áo thì cũng đã bị tôi mặc qua làm bẩn”.
Vân Thiên Lâm xoay người cô lại, ép ánh mắt cô phải nhìn lấy anh, anh nghiêm túc nói: “Không cần phải phân biệt rạch ròi, em nên nhớ trên danh nghĩa em là vợ của tôi, là bà chủ của nhà họ Vân. Tất cả những việc này đều là việc mà một người chồng nên làm”
Sau khi Bạch Hiểu Nguyệt rời khỏi văn phòng, cô đi thẳng đến nhà vệ sinh. Từ sáng đến giờ làm ô sin cho người khác chẳng có thời gian để ăn huống chi là đi vệ sinh. Cô vội tìm một phòng, cho ra những thứ cần ra.
Có lẽ chưa đến giờ phải dùng nhà vệ sinh cho nên rất im ắng, chẳng có một bóng người nào. Bạch Hiểu Nguyệt chọn đại một phòng đi vào. Bạch Hiểu Nguyệt thoải mái tận hưởng không khí bình yên trong nhà vệ sinh. Từ sáng đến giờ đây là khoảng thời gian cô thấy hạnh phúc nhất, cô lấy điện thoại ra nghe một chút nhạc du dương. Vừa bật bài hát thì bất ngờ một xô nước lạnh dội xuống từ phía bên kia phòng.
Bạch Hiểu Nguyệt nhắm chặt mắt chịu đựng dòng nước lạnh ngắt thấm vào người, còn có cả mùi hôi hội của nước lau sàn nhà. Cô đợi đã xong thì đứng bật dậy trèo lên bồn cầu chồm người qua xem ai là người đã cố tình tạt nước dơ vào người cô. Nhưng chỉ thấy còn lại cái xô, người có lẽ đã bỏ chạy.
Bạch Hiểu Nguyệt lập tức mở cửa nhà vệ sinh ra, nhưng cửa bên ngoài đã khóa trái. Cô đập đập cửa kêu cứu, nhưng chẳng có ai. Cô nghĩ chút nữa đến giờ vào làm việc lại chắc chắn thể nào cũng sẽ có mấy nhân viên nữ cần phải sử dụng toa lét. Lúc ấy, cô có thể nhờ họ mở cửa giúp.
Cô ôm thân mình lại cho đỡ lạnh ngồi trên bồn cầu đợi, cô nhìn đồng hồ chắc sẽ không còn lâu nữa. Nhưng 20 phút trôi qua vẫn chẳng thấy ai, cô quái lạ nhìn đồng hồ, đáng lí ra giờ này phải có người rồi chứ. Bạch Hiểu Nguyệt không biết thực ra Bạch Vân. Khê đã treo biển nhà vệ sinh nữ bị hư nên sẽ không có ai đến dùng. Cô có chờ đợi đến chiều cũng sẽ không cứu cô.
Bạch Hiểu Nguyệt càng lúc càng thấy lạnh toát, nước ngấm vào người bắt đầu run lên vì lạnh, ướt cả bên trong. Áo ngực và quần lót đều dính nước bẩn cô cảm thấy rất khó chịu, cô hắt xì liên tục. Cô thểu não cầm điện thoại lên lướt danh bạ. Ở Trung Quốc này cô không có mấy người thân thiết, người cô tin tưởng nhất là Trần Gia Gia nhưng gọi cô ấy đến khéo lại để cho cô ấy một phen lo lắng. Với tính cách của Trần Gia Gia thể nào cũng sẽ làm ầmĩ chuyện này lên.
Bạch Hiểu Nguyệt dừng lại trước cái tên Vân Thiên Lâm, nếu cô gọi cho Vân Thiên Lâm, anh ấy có đến không? Dù là trên danh nghĩa vợ chồng nhưng khi thấy hoạn nạn chắc anh ta cũng sẽ cho người tới cứu cô chứ! Nghĩ tới đó, cô can đảm hơn, gọi cho Vân Thiên Lâm. Tiếng chuông reo là tim cô đập liên hồi, liệu anh ấy có nghe máy không, có bất ngờ vì cuộc điện thoại này của cô không?
Vân Thiên Lâm ở bên kia đang xem xét ký hợp đồng thì tiếng chuông điện thoại reo, là Bạch Hiểu Nguyệt, chuyện hiếm có, cô ấy gọi cho anh: “Tìm tôi có việc gì?
Bạch Hiểu Nguyệt vì rét run mà giọng nói có chút lập cập, răng va vào nhau nói: “Vân Thiên Lâm, anh có thể cử người đến cứu tôi được không? Tôi bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh không ra được, tôi lạnh quá”.
Vân Thiên Lâm nhíu mày, nghe giọng nói run run của cô có đoán được có chút nghiêm trọng, anh nói: “Em đang ở đâu?
Bạch Hiểu Nguyệt nói địa chỉ công ty cho anh còn không quên nói: “Anh cử người tới thì nhớ là nói tôi đang ở trong nhà vệ sinh.
nữ.”
Vân Thiên Lâm sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói lạnh lùng: “Cứ ở yên đó, đừng đi đâu. Đợi tôi”
Bạch Hiểu Nguyệt chưa kịp cảm ơn thì bên kia đã tắt máy, chỉ để lại tiếng bíp bíp điện thoại. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn điện thoại trong tay, trong lòng có chút cảm giác ấm áp, ít ra anh ta cũng không từ chối lời nhờ vả của cô.
Trong lúc chờ đợi, cô nhìn xung quanh tìm cách nào đó có thể thoát ra khỏi căn phòng nhỏ. Nói thật, cô không chết vì chờ đợi thì cũng chết vì lạnh mất rồi. Cô nhìn vách ngăn giữa các phòng nhà vệ sinh cũng không cao lắm, cô đứng lên bồn cầu thủ với hai tay tới.
Khoảng cách hơi xa, không thể với tới được. Bạch Hiểu Nguyệt tử bỏ, cách này có vẻ không hiệu nghiệm lắm. Cô bỏ giày cao gót ra, phóng lên cố giữ chặt thành vách. Rốt cục cũng có hiệu quả.
Thân cô đang treo lơ lửng trên không trung.
Bạch Hiểu Nguyệt cố gắng giữ trọng tâm trèo qua phòng kế bên, nhưng có chật vật một chút. Mấy lần cô không thể trèo qua được vì không thể điều khiển được trọng lượng cơ thể. Lần cuối cùng cô thử cũng có kết quả, lúc thân thể cô đang treo ở giữa hai phòng, nhìn độ cao ở dưới cô có chút sợ. Nếu bị rơi xuống, có thể không chết được nhưng chắc là sẽ đau lắm.
Bạch Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, từ từ tiền xuống nhưng không thể ngờ được là cô lại bị tụt tay. Cô hốt hoảng thầm than tiêu rồi, nếu thân thể cô trúng vào bồn cầu chắc chắn eo sẽ bị thương không nhẹ.
Bạch Hiểu Nguyệt đang suy nghĩ đến hậu quả do mình gây ra thì một bàn tay cứng như thép đỡ lấy cô. Cô nằm gọn trong vòng tay bảo bọc. Mùi hương quen thuộc làm cô mở mắt ra, không thể nào là anh được. Anh ấy bận rộn công việc, sẽ không có thời gian dành cho cô, anh ấy cử người đến không thể nào tự đích thân tới được nhưng người trước mặt không phải là Vân Thiên Lâm thì còn có thể là ai được. Hai ánh mắt đối diện với nhau, anh nói: “Đã bảo em ở yên một chỗ đợi tôi, không nghe lời. Nếu không có tôi em bị thương cũng không nhẹ đâu”
Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu hối lỗi, cô nói: “Anh thả tôi xuống trước đi, tôi không nhẹ đầu”
Vân Thiên Lâm bế cô ra khỏi gian phòng chật hẹp, đặt cô xuống dưới đất. Bạch Hiểu Nguyệt thoát ra khỏi bờ ngực rắn chắc, cô vì lạnh mà ôm người lại. Với cô cũng có chút xấu hổ khi đứng trước mặt anh, hôm nay cô mặc đồ toàn thân đều một màu trắng nên những phần nên lộ đều bị lộ ra hết, chắc chắn anh cũng đã thấy hết rồi. .
Vân Thiên Lâm có dịp nhìn kỹ mới thấy bộ dạng có trong thảm hại nhơ nhuốc cỡ nào. Quần áo trên người nhăn nhúm, đều bị bẩn hết, tóc tai rối loạn còn có cả dính bết vào người có thể thấy rõ phần ngực quyến rũ và khu vực bí ẩn. Anh quay người lại không nhìn nữa để cô đỡ xấu hổ.
Vân Thiên Lâm cảm thấy bản thân mình kỳ lạ, nhìn thấy cô bị người ta bắt nạt trong lòng liền có chút đau, cứ như thể ai đó cắt một vết dao lên da thịt anh. Anh cởi áo khoặc ra vẫn không nhìn cô chìa ra đưa: “Mặc vào, tôi đưa em ra ngoài thay quần áo”
Bạch Hiểu Nguyệt nhận lấy áo, trong lòng cảm kích anh không thôi. Anh cũng không phải là người đàn ông lạnh lùng như cô đã tưởng, cô nói: “Tôi cứ tưởng anh cứ một người khác đến.”
Vân Thiên Lâm có chút không được tự nhiên nói: “Tôi đang trên đường đi thuận tiện đường nên đến luôn”
Bạch Hiểu Nguyệt thoáng thấy bản thân mình có chút thất vọng, còn mong chờ là vì cô nên mới đến.
Bạch Hiểu Nguyệt nếu như để ý kỹ sẽ thấy lời nói của anh là nói dối. Nếu như thuận tiện đến thì sẽ không mặt mày hớt hải chạy loanh quanh tìm cô, tóc cũng có chút rối vì gió, quần áo trên người cũng xộc xệch. Anh còn hoãn lại ký hợp đồng với một công ty.
Vân Thiên Lâm đưa Bạch Hiểu Nguyệt ra khỏi nhà vệ sinh, anh kéo cô lại bên cạnh thật chặt tránh để ánh mắt nhòm ngó của người khác đi thẳng một đường ra khỏi công ty.
Bạch Hiểu Nguyệt cười trộm, hưởng thụ được Vân Thiên Lâm bảo vệ. Đột nhiên cô nghĩ đến, cái áo khoác trên người Vân Thiên. Lâm hẳn là đắt tiền lắm. Nhưng giờ bị cô làm bẩn, cô không biết phải làm thế nào nói: “Vân Thiên Lâm, cái áo của anh có phải đắt tiền lắm không?”
Vân Thiên Lâm vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước nói: “Áo nào”
Bạch Hiểu Nguyệt sờ cái áo mềm mại trong tay: “Áo tôi đang khoác trên người”
Vân Thiên Lâm trả lời: “Không đắt lắm, chỉ có !
mà thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe anh nói giá trên trời, cô hoa mắt chóng mặt. Đó mà còn không phải là đắt lắm, đó hắn là cả một gia tài với cô. Sao anh có thể nói số tiền ấy một cách tự nhiên như vậy được. Cô ái ngại nói: “Anh có thể tính số nợ cho tôi được không? Hiện tại tôi không có đủ số tiền để trả cho anh, mà áo thì cũng đã bị tôi mặc qua làm bẩn”.
Vân Thiên Lâm xoay người cô lại, ép ánh mắt cô phải nhìn lấy anh, anh nghiêm túc nói: “Không cần phải phân biệt rạch ròi, em nên nhớ trên danh nghĩa em là vợ của tôi, là bà chủ của nhà họ Vân. Tất cả những việc này đều là việc mà một người chồng nên làm”
Bình luận facebook