• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cười Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người (5 Viewers)

  • Chương 279

Chương 279


Lý Khanh Vũ tập trung đỡ đường kiếm lia tới tấp vào người anh, cũng may anh đã được đào tạo bài bản về bộ môn này, và là một trong những đối thủ nặng ký cho nên mới nhanh trí đỡ được. Chứ với kỹ năng của người bình thường, e rằng giờ đây anh đã nằm chổng vó chịu thua.


Vân Thiên Lâm nhất thời nổi hứng, Lý Khanh Vũ đúng là không làm cho anh thất vọng, quả là một đối thủ đáng để anh mong đợi. Cả hai cứ thế một tiến một lùi, tiếng thanh kiếm va chạm sắt bén làm cho người Tô Na và Giai Giai không dám xem tiếp, sợ hai đường lưỡi kiếm đó sẽ ghim vào da thịt hai người, Lý Khanh Vũ và Vân Thiên Lâm đều không có mặc đồ phòng hộ. Tô Na và Giai Giai chốc chốc lại lấy hai tay che mắt mình lại, những vẫn he hé nhìn vì độ gay cấn của cuộc đấu. Lăng Phong và Cố Thần ngồi nhìn hai mỹ nhân trong lòng mình không ngừng cười, nào có để ý đến trận đấu.


Lý Khanh Vũ và Vân Thiên Lâm đấu nhau dữ dội quyết liệt đột nhiên dừng lại, cả hai đều lùi lại hai bước quan sát lẫn nhau, xem đối phương sẽ tiếp tục xuất ra chiêu gì. Cuộc chiến bây giờ mới thực sự là bắt đầu.


Ban đầu người ra chiêu trước tiên chính là Lý Khanh Vũ, bây giờ người xuất chiêu trước là Vân Thiên Lâm. Cả hai đều ngang tài ngang sức, nhất thời mọi người không đoán được ai là người chiếm ưu thế.


Giai Giai xoay người qua hỏi Cố Thần: “Cố Thần, anh thấy ai sẽ là người chiến thắng trong trận thi đấu này.”


Cố Thần ngồi bên cạnh, xoay người qua nhìn Giai Giai bằng ánh mắt trìu mến, một cơn gió thổi ngang qua làm những sợi tóc con của Giai Giai bay bay trong gió. Cố Thần vén mấy sợi tóc ấy ra, mà Giai Giai rất tự nhiên để Cố Thần làm điều đó. Cố Thần nói: “Hai người bọn họ đều ngang tài ngang sức, rất khó để đoán được.


Giai Giai gật gật đầu, Tô Na bên cạnh thấy thế cũng quay sang hỏi Lăng Phong: “Thật là không thể đoán được ai là người thắng cuộc à?”


Lăng Phong vẫn đang vuốt ve bàn tay mềm mại của Tô Na, không lạnh nhạt khong nhạt nói: “Không phải nói không có hứng thú sao?” Tô Na bỉu môi, cầm lấy ly nước lên uống, bàn tay vẫn để mặc cho Lăng Phong sờ nắn.


Người khẩn trương nhất trong cuộc đấu tay đôi này là Mộ Dung Tình và Bạch Hiểu Nguyệt. Cả hai đều đứng ngồi không yên, Mộ Dung Tình rất mong Lý Khanh Vũ sẽ là người chiến thắng, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt lại chỉ mong Vân Thiên Lâm không bị thương.


Chính là lúc này, Vân Thiên Lâm đưa một đường lưỡi kiếm xét ngang qua, kiếm của Lý Khanh Vũ bi hất tung lên rơi xuống sàn thi đấu mà cúc áo của Lý Khanh Vũ cũng rơi xuống sàn. Thanh âm của hai thứ hòa quyện vào nhau cho thấy kẻ thua cuộc chính là Lý Khanh Vũ. Mà trước đó Lý Khanh Vũ cũng đã có một lưỡi kiếm rất ngọt bên mép tai của Vân Thiên Lâm. Vừa lúc kiếm của Lý Khanh Vũ rơi thì một vài sợ tóc của Vân Thiên Lâm cũng lơ lửng trên không trung.


Bên dưới nhất thời cứng ngắc, một bên rơi kiếm và cúc áo, còn một bên tóc bay lả lướt, hai thân ảnh thật là tuyệt đẹp. Chỉ có tiếng của Bạch Hiểu Nguyệt vang lên: “Thiên Lâm!”


Vân Thiên Lâm bước đến sát lại gần, đặt thanh kiếm lên cổ Lý Khanh Vũ nói: “Chịu thua?”


Lý Khanh Vũ đứng dậy đưa hai tay lên đầu hàng, miệng nở một nụ cười nhưng trong lòng đã lạnh buốt, hận chỉ muốn đấu thêm một trận nữa phân thắng thua, anh thế mà lại thua Vân Thiên Lâm.


“Quả không hổ là Vân thiếu, kỳ tài trong kỳ tài. Cúc áo của tôi cũng bị rơi ra rồi.”


Vân Thiên Lâm thu đường kiếm lại, rồi ném thanh kiếm xuống sàn. Anh sờ bên tai mình nhìn lại một ít tóc trên bàn tay mình. Theo luật kiếm đạo thì kẻ nào rơi kiếm trước là kẻ đó thua cuộc, nhưng Lý Khanh Vũ cũng là đỡ được đường kiếm của anh, còn tấn công vào huyệt đạo, nếu như anh không đỡ kịp hẳn trên tay anh bây giờ không phải là tóc nữa mà chính là tai anh. Anh muốn đấu lại một lần nữa với Lý Khanh Vũ bằng tay không, để xem ai mới là kẻ xứng đáng nhất.


“Lý thiếu, có muốn đấu với tôi một trận nữa không?”


Lý Khanh Vũ ngoài mặt là tươi cười nhưng bên trong cũng rất tâm phục khẩu phục Vân Thiên Lâm, đường kiếm vừa rồi rất nguy hiểm, nếu như anh không đỡ kịp hẳn không phải là cúc áo rơi ra mà chính là một vết thương lớn. Lý Khanh Vũ nào có ngán Vân Thiên Lâm, miệng nhếch lên một nụ cười.


“Được lắm, đây mới chính là Vân Thiên Lâm mà tôi quen biết. Lên nào.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom