Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 813
56813.
Rừng một mảng im lặng, duy chỉ có 3 con hải âu vỗ cánh bay lên lướt qua bên tai Mộ Nguyệt Sâm.
Hạ Băng Khuynh k thấy đâu.
Mộ Nguyệt Sâm k từ bỏ, sau mỗi cây tìm 1 lần, vẫn k thấy.
Sau rừng là khu đá ngầm còn chưa khai phá, đến đèn cũng k có.
Cô chắc k đến đó đâu.
Anh gấp gáp chạy về biệt thự, “Băng Khuynh!”
Cửa vẫn bị khóa, anh k có chìa chỉ có thể gõ cửa.
Mọi ng bị ồn đến tỉnh, mặc đồ ngủ tụ tập lại, “Nguyệt Sâm, s thế?”
Ng hỏi là Khương Viên.
“ Băng Khuynh có ở phòng các ng k?”
“ K có” Khương Viên ngáp 1 cái, “K fai ở trong rừng sao? Anh k tìm em ấy s?”
“K thấy” Tim Mộ Nguyệt Sâm có dự cảm k lành bất giác nhìn Tiêu Nhân.
“Tôi luôn ở bên Tu Tu, ở ban công ngắm sao, anh ấy k nỡ để tôi đi.” Tiêu Nhân thấy nằm ngoài dự đoán, “K ở chung với Băng Khuynh.”
Quý Tu “”
Là anh k nỡ để cô đi hay cô k chịu đi?
Thật thua cô r.
“Các ng thì s? Có thấy Băng Khuynh k?”
Đầu hành lang 3 ng vừa bơi khỏa thân về còn chưa rõ tình hình liền bị Mộ Nguyệt Sâm kéo qua.
“K có, s có thể? Chúng tớ ở biển bơi k mặc đồ nhìn thấy Băng Khuynh k fai cần giết chết chúng tớ s?”
Mộ Nguyệt Sâm k có tâm trạng quan tâm sự trêu chọc của Quản Dung Khiêm, sắc mặt trầm trọng.
Những ng khác cuối cùng cũng hiểu tình hình, bắt đầu ý thức đc sự việc k đúng.
Đảo chỉ lớn nhiêu đó vừa nãy tiếng đập cửa của Mộ Nguyệt Sâm họ ở dưới cũng nghe thấy, hơn nữa vừa nãy cậu ta ở trong rừng tìm lâu như v.
Hạ Băng Khuynh k thể k nghe thấy.
K lẽ cô ấy
“Cậu ấy k fai ngủ quên chứ?” Tiêu Nhân hỏi, “Lúc ngủ cậu ấy sẽ ngủ rất sâu, cho đến tự động tỉnh.”
“Rừng k có ng, tôi sẽ k nhìn lầm. Tôi tìm bên chỗ đá ngầm, các người cũng chia nhau tìm, mỗi hướng đi 2 ng, mang đèn pin còn có” Mộ Nguyệt Sâm nghĩ nghĩ trực tiếp dùng lực đẩy mở cửa phòng Hạ Băng Khuynh.
Sau khi tìm trong phòng xác định k có ai mới mở hành lý của cô, lấy đồ dày 1 chút đưa mỗi ng 1 cái, “Đêm gió lạnh, sau khi tìm đc cho cô ấy mặc áo ngoài trc.”
“Đc”
“Anh quá lo r” Tiêu Nhân nhỏ tiếng khuyên, “ Băng Khuynh gan lớn như v, nói k chừng chỉ là ngủ ở chỗ bí mật nào đó, đợi tỉnh r tự về thôi!”
“Tôi đợi k đc”
Vạn nhất có nguy hiểm, chỉ cần nghĩ đến khả năng đó anh liền k chịu đc.
Quý Tu đi qua, “Tôi và Tiêu Nhân 1 tổ, Khương Viên và Trác Tùy Hàng, những nam nhân khác đều mỗi ng 1 tổ, chia hướng từ 4 thành 8 thì tỉ lệ sẽ cao hơn.”
Mấy ng liền gật đầu biểu thị k phản đối.
“Nếu ai tìm đc thì gọi cho mọi ng thông báo.” Mộ Nguyệt Sâm lại nói.
“Đc”
Mọi ng chia nhau hành động, Mộ Nguyệt Sâm đứng tại chỗ, rất lâu, hít 1 hơi, lấy lại sức bước xuống lầu.
Anh biết dù cố biểu cảm bình tĩnh cỡ nào, nhưng tim lại luôn run rẩy.
K ngừng run rẩy.
Anh k fai k tìm ng đi tra chuyện 2 năm nay của cô.
Chuyện lúc cô chút nữa chết sau thùng xe khiến anh cả đêm khó ngủ.
Mà bây h ở trên đảo nhỏ này, tuy k có ng có thể hại cô nhưng cảm giác khủng bố đó đã như nguyền rủa thắt chặt tim anh.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Rừng một mảng im lặng, duy chỉ có 3 con hải âu vỗ cánh bay lên lướt qua bên tai Mộ Nguyệt Sâm.
Hạ Băng Khuynh k thấy đâu.
Mộ Nguyệt Sâm k từ bỏ, sau mỗi cây tìm 1 lần, vẫn k thấy.
Sau rừng là khu đá ngầm còn chưa khai phá, đến đèn cũng k có.
Cô chắc k đến đó đâu.
Anh gấp gáp chạy về biệt thự, “Băng Khuynh!”
Cửa vẫn bị khóa, anh k có chìa chỉ có thể gõ cửa.
Mọi ng bị ồn đến tỉnh, mặc đồ ngủ tụ tập lại, “Nguyệt Sâm, s thế?”
Ng hỏi là Khương Viên.
“ Băng Khuynh có ở phòng các ng k?”
“ K có” Khương Viên ngáp 1 cái, “K fai ở trong rừng sao? Anh k tìm em ấy s?”
“K thấy” Tim Mộ Nguyệt Sâm có dự cảm k lành bất giác nhìn Tiêu Nhân.
“Tôi luôn ở bên Tu Tu, ở ban công ngắm sao, anh ấy k nỡ để tôi đi.” Tiêu Nhân thấy nằm ngoài dự đoán, “K ở chung với Băng Khuynh.”
Quý Tu “”
Là anh k nỡ để cô đi hay cô k chịu đi?
Thật thua cô r.
“Các ng thì s? Có thấy Băng Khuynh k?”
Đầu hành lang 3 ng vừa bơi khỏa thân về còn chưa rõ tình hình liền bị Mộ Nguyệt Sâm kéo qua.
“K có, s có thể? Chúng tớ ở biển bơi k mặc đồ nhìn thấy Băng Khuynh k fai cần giết chết chúng tớ s?”
Mộ Nguyệt Sâm k có tâm trạng quan tâm sự trêu chọc của Quản Dung Khiêm, sắc mặt trầm trọng.
Những ng khác cuối cùng cũng hiểu tình hình, bắt đầu ý thức đc sự việc k đúng.
Đảo chỉ lớn nhiêu đó vừa nãy tiếng đập cửa của Mộ Nguyệt Sâm họ ở dưới cũng nghe thấy, hơn nữa vừa nãy cậu ta ở trong rừng tìm lâu như v.
Hạ Băng Khuynh k thể k nghe thấy.
K lẽ cô ấy
“Cậu ấy k fai ngủ quên chứ?” Tiêu Nhân hỏi, “Lúc ngủ cậu ấy sẽ ngủ rất sâu, cho đến tự động tỉnh.”
“Rừng k có ng, tôi sẽ k nhìn lầm. Tôi tìm bên chỗ đá ngầm, các người cũng chia nhau tìm, mỗi hướng đi 2 ng, mang đèn pin còn có” Mộ Nguyệt Sâm nghĩ nghĩ trực tiếp dùng lực đẩy mở cửa phòng Hạ Băng Khuynh.
Sau khi tìm trong phòng xác định k có ai mới mở hành lý của cô, lấy đồ dày 1 chút đưa mỗi ng 1 cái, “Đêm gió lạnh, sau khi tìm đc cho cô ấy mặc áo ngoài trc.”
“Đc”
“Anh quá lo r” Tiêu Nhân nhỏ tiếng khuyên, “ Băng Khuynh gan lớn như v, nói k chừng chỉ là ngủ ở chỗ bí mật nào đó, đợi tỉnh r tự về thôi!”
“Tôi đợi k đc”
Vạn nhất có nguy hiểm, chỉ cần nghĩ đến khả năng đó anh liền k chịu đc.
Quý Tu đi qua, “Tôi và Tiêu Nhân 1 tổ, Khương Viên và Trác Tùy Hàng, những nam nhân khác đều mỗi ng 1 tổ, chia hướng từ 4 thành 8 thì tỉ lệ sẽ cao hơn.”
Mấy ng liền gật đầu biểu thị k phản đối.
“Nếu ai tìm đc thì gọi cho mọi ng thông báo.” Mộ Nguyệt Sâm lại nói.
“Đc”
Mọi ng chia nhau hành động, Mộ Nguyệt Sâm đứng tại chỗ, rất lâu, hít 1 hơi, lấy lại sức bước xuống lầu.
Anh biết dù cố biểu cảm bình tĩnh cỡ nào, nhưng tim lại luôn run rẩy.
K ngừng run rẩy.
Anh k fai k tìm ng đi tra chuyện 2 năm nay của cô.
Chuyện lúc cô chút nữa chết sau thùng xe khiến anh cả đêm khó ngủ.
Mà bây h ở trên đảo nhỏ này, tuy k có ng có thể hại cô nhưng cảm giác khủng bố đó đã như nguyền rủa thắt chặt tim anh.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Bình luận facebook