Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 369
56369.
“Có thể!” Mộ Nguyệt Sâm thản nhiên đáp có 2 chữ.
Tuy anh căn bản k hiểu ý nghĩa là gì.
Bước qa, anh ngồi xuống sofa, kế bên cô.
Hạ Băng Khuynh liền tỉnh lại, gấp sách lại, chống tay di chuyển mông qa 1 bên, trừng mắt đẹp: “Tại s anh lại xuất hiện ở đây?”
“Ngại quá, đây là nhà tôi.” Mộ Nguyệt Sâm liếc cô, biểu cảm lạnh lùng nhắc nhở cô sự thật.
“Tôi biết là nhà anh, ý tôi là, nhà anh lớn v, s anh fai ở đây chen chúc với tôi?” Hạ Băng Khuynh biểu cảm cũng lạnh lùng: “Tôi cảm thấy chúng ta k nên tiếp xúc nhiều thì tốt hơn!”
“Nói rất đúng, v e đi, tôi muốn ở đây phơi nắng.” Mộ Nguyệt Sâm rất dứt khoát nói theo cô.
Hạ Băng Khuynh tức giận phồng má: “Anh biết rõ h chân tôi k động đc, làm s tôi đi?”
Mộ Nguyệt Sâm nâng mắt lên, nhìn mặt cô, mắt sâu thẳm, môi mỏng nhả ra mấy chữ: “Đây là vấn đề cùng phiền não của em, klq đến tôi!”
Hỗn đản!
Hạ Băng Khuynh quay mặt qua bên khác: “Là tôi đến trc, muốn đi anh đi, tôi k đi.” Quan trọng nhất là cô cũng k thể đi.
“Hiển nhiên, tôi k muốn đi, nói thẳng.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt thản nhiên nói 1 câu, lười biếng dựa sofa.
“” Hạ Băng Khuynh hoàn toàn tức giận, cô nhìn tay anh, hư hỏng dùng tay đẩy ra sau, cực kỳ “k cố ý” áp lên tay anh.
“Shhh---” Mộ Nguyệt Sâm bị đau, nhíu mày kiếm: “Nha đầu thối em đưa lên cho tôi.”
“Sao v?” Hạ Băng Khuynh cố ý k hiểu nhìn anh.
“Sớm biết em là vật nhỏ k có lương tâm, thì k nên cứu em, để em té chết thì thôi!” Mộ Nguyệt Sâm đau đến nhăn mặt.
Hạ Băng Khuynh cười cổ quái với anh: “Tôi là nên cảm ơn anh kéo tôi từ xe ra, ném tôi ở nơi quỷ đó, nhờ có anh, tôi mới có cơ hội tham quan nhà nghỉ, đến chuyện vui như nhảy lầu tôi cũng thử qua, thật quá cảm ơn anh, bữa khác tôi mua đầu heo cúng cảm ơn anh!”
Mộ Nguyệt Sâm hừ lạnh: “Não mình ngốc thì có thể trách ai? Đến con nít 3 tuổi cũng biết k nên đi cùng chú lạ mặt, em k muốn vào, k lẽ hắn có thể hành hung bên ngoài?”
“Cho nên ý anh là, tôi nên ở ngoài ướt mưa nửa tiếng, đúng là dao k cắt trên ng anh anh k biết đau, quên đi, k nói với anh!” Hạ Băng Khuynh kết thúc chủ đề, lấy đồ ăn vật trên bàn ăn.
Nói càng nhiều, càng về sau, cũng chỉ thêm vài nhát vào tim.
Mặt Mộ Nguyệt Sâm lộ tia k tự tại, anh k nên ném cô ở trc nhà nghỉ, nhưng hôm đó, lí trí của anh hoàn toàn bị tiêu tan vì cảnh hôn của cô với Mộ Nguyệt Bạch, lòng vừa nghĩ, liền muốn hành hạ cô.
“Rót trà cho tôi!’ Anh dùng chân đụng cô.
“Tự rót---” Hạ Băng Khuynh lạnh lùng nói, sau đó cô nhớ ra, tay anh vẫn k chịu đc tí sức nặng nào, cô cười, bồi thêm 1 câu: “Tôi quên tay anh k động đc, nhưng đó là vấn đề và phiền não của anh, klq đến tôi!”
“Rót trà! Đừng để tôi nói lần 3.”
“Phiền anh nhanh nói lần 3, tôi đợi lần 4 lần 5 nữa.”
Hạ Băng Khuynh rót trà, từ từ ngửi, tự mình ưu nhã uống 1 miếng.
Chính là k cho anh uống!
Lạnh lùng , cơ thể anh đến gần, nghiêng đầu, nhắm chuẩn miệng cô, hút hết hồng trà từ miệng cô qua.
Dựa vào sofa, anh hồi vị mà liếm miệng: “Vị hồng trà hôm nay k tệ!”
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
“Có thể!” Mộ Nguyệt Sâm thản nhiên đáp có 2 chữ.
Tuy anh căn bản k hiểu ý nghĩa là gì.
Bước qa, anh ngồi xuống sofa, kế bên cô.
Hạ Băng Khuynh liền tỉnh lại, gấp sách lại, chống tay di chuyển mông qa 1 bên, trừng mắt đẹp: “Tại s anh lại xuất hiện ở đây?”
“Ngại quá, đây là nhà tôi.” Mộ Nguyệt Sâm liếc cô, biểu cảm lạnh lùng nhắc nhở cô sự thật.
“Tôi biết là nhà anh, ý tôi là, nhà anh lớn v, s anh fai ở đây chen chúc với tôi?” Hạ Băng Khuynh biểu cảm cũng lạnh lùng: “Tôi cảm thấy chúng ta k nên tiếp xúc nhiều thì tốt hơn!”
“Nói rất đúng, v e đi, tôi muốn ở đây phơi nắng.” Mộ Nguyệt Sâm rất dứt khoát nói theo cô.
Hạ Băng Khuynh tức giận phồng má: “Anh biết rõ h chân tôi k động đc, làm s tôi đi?”
Mộ Nguyệt Sâm nâng mắt lên, nhìn mặt cô, mắt sâu thẳm, môi mỏng nhả ra mấy chữ: “Đây là vấn đề cùng phiền não của em, klq đến tôi!”
Hỗn đản!
Hạ Băng Khuynh quay mặt qua bên khác: “Là tôi đến trc, muốn đi anh đi, tôi k đi.” Quan trọng nhất là cô cũng k thể đi.
“Hiển nhiên, tôi k muốn đi, nói thẳng.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt thản nhiên nói 1 câu, lười biếng dựa sofa.
“” Hạ Băng Khuynh hoàn toàn tức giận, cô nhìn tay anh, hư hỏng dùng tay đẩy ra sau, cực kỳ “k cố ý” áp lên tay anh.
“Shhh---” Mộ Nguyệt Sâm bị đau, nhíu mày kiếm: “Nha đầu thối em đưa lên cho tôi.”
“Sao v?” Hạ Băng Khuynh cố ý k hiểu nhìn anh.
“Sớm biết em là vật nhỏ k có lương tâm, thì k nên cứu em, để em té chết thì thôi!” Mộ Nguyệt Sâm đau đến nhăn mặt.
Hạ Băng Khuynh cười cổ quái với anh: “Tôi là nên cảm ơn anh kéo tôi từ xe ra, ném tôi ở nơi quỷ đó, nhờ có anh, tôi mới có cơ hội tham quan nhà nghỉ, đến chuyện vui như nhảy lầu tôi cũng thử qua, thật quá cảm ơn anh, bữa khác tôi mua đầu heo cúng cảm ơn anh!”
Mộ Nguyệt Sâm hừ lạnh: “Não mình ngốc thì có thể trách ai? Đến con nít 3 tuổi cũng biết k nên đi cùng chú lạ mặt, em k muốn vào, k lẽ hắn có thể hành hung bên ngoài?”
“Cho nên ý anh là, tôi nên ở ngoài ướt mưa nửa tiếng, đúng là dao k cắt trên ng anh anh k biết đau, quên đi, k nói với anh!” Hạ Băng Khuynh kết thúc chủ đề, lấy đồ ăn vật trên bàn ăn.
Nói càng nhiều, càng về sau, cũng chỉ thêm vài nhát vào tim.
Mặt Mộ Nguyệt Sâm lộ tia k tự tại, anh k nên ném cô ở trc nhà nghỉ, nhưng hôm đó, lí trí của anh hoàn toàn bị tiêu tan vì cảnh hôn của cô với Mộ Nguyệt Bạch, lòng vừa nghĩ, liền muốn hành hạ cô.
“Rót trà cho tôi!’ Anh dùng chân đụng cô.
“Tự rót---” Hạ Băng Khuynh lạnh lùng nói, sau đó cô nhớ ra, tay anh vẫn k chịu đc tí sức nặng nào, cô cười, bồi thêm 1 câu: “Tôi quên tay anh k động đc, nhưng đó là vấn đề và phiền não của anh, klq đến tôi!”
“Rót trà! Đừng để tôi nói lần 3.”
“Phiền anh nhanh nói lần 3, tôi đợi lần 4 lần 5 nữa.”
Hạ Băng Khuynh rót trà, từ từ ngửi, tự mình ưu nhã uống 1 miếng.
Chính là k cho anh uống!
Lạnh lùng , cơ thể anh đến gần, nghiêng đầu, nhắm chuẩn miệng cô, hút hết hồng trà từ miệng cô qua.
Dựa vào sofa, anh hồi vị mà liếm miệng: “Vị hồng trà hôm nay k tệ!”
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Bình luận facebook