Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
56166.
Hạ Băng Khuynh phản kích rất đẹp, sau đó quay đầu vào phòng ăn.
Trong bữa ăn, Quý Tu luôn giữ phép, k nói nhiều, cũng k lãnh đạm, hòa hợp nhưng vẫn mang theo sự xa cách nhàn nhạt, nói chuyện uyển chuyển lại mang theo cá tính của bản thân.
Hạ Băng Khuynh cảm thấy nói chuyện với anh như là với IQ cao như Mộ Nguyệt Bạch cộng thêm EQ cao nữa, loại như con ngốc như Tiêu Nhân, câu trc có thể do sự kỳ diệu nào đó có thể hiểu đc anh, nhưng câu sau lại như ông nói gà bà nói vịt, nhưng 1 bên nào đó vẫn nói đến rất vui vẻ.
Còn về Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng kiêu ngạo, luôn k quan tâm suy nghĩ của người khác thì thôi đi, bọn họ như cách nhau 1 ngân hà, hoàn toàn k thể giao tiếp đc.
Xong cơm, Quý Tu cũng k ở lại lâu, đứng dậy tạm biệt.
Mắt thấy anh muốn đi, nghĩ đến chuyện học bù, Hạ Băng Khuynh liền đứng dậy: “Thầy Quý, em còn chuyện muốn nói với thầy, có thể nói riêng 1 chút k?”
2 chữ nói riêng đâm trúng thần kinh nhạy cảm của Mộ Nguyệt Sâm, anh nhíu mày, kajnh giọng kêu qua: “Có chuyện gì k thể nói ở đây?”
“Mộ Nguyệt Sâm!” Hạ Băng Khuynh tức giận kêu anh.
Cô nói nói riêng tự có lí do của cô, lần trc bệnh cả nhà đều k biết, cô kêu thầy Quý dạy bù thì phải nói thẳng, lúc đó nói dối liền bị lộ.
Quý Tu dừng 1 cái, bình thản nói: “Em cứ nói ở đây đi.”
“Vậy đc, chính là---” Hạ Băng Khuynh hết cách, chỉ có thể đi qua, đến gần anh tí, nhẹ nhàng nói: “Lần trc vì em bệnh nên k nghe đc tiết của thầy, thầy có thể rút chút thời gian dạy bù cho em, em thật sự thích học tiết của thầy.”
“Thầy sợ là---”
“Xin xin thầy đó, cầu xin thầy---” Tình cảnh gấp gáp, Hạ Băng Khuynh đưa tay nắm bắp tay anh.
Cô k phát giác đc người nào đó sắp đại khai sát giới.
Quý Tu nhìn cô gái mặt đầy cầu xin trc mắt, cuối cùng gật đầu: “Vậy đc, nhưng tôi cần về còn lịch trình mới sắp xếp đc.”
“Dạ đc, cảm ơn thầy Quý!” Hạ Băng Khuynh thả tay thầy ra, lòng kích động.
“Vậy tạm biệt trc.” Quý Tu quay người, bước ra ngoài.
Hình bóng nhỏ nhắn ở bên khác chạy theo: “Thầy Quý đợi em---”
Lòng Hạ Băng Khuynh vui vẻ ngồi xuống.
Lại nhìn Mộ Nguyệt Sâm, khuôn mặt đpẹ như điêu khắc, tản ra khí lạnh, cứng đến dao cũng k chém đứt đc.
Mộ Cẩm Đình còn k biết nhìn tình hình thêm dầu vào lửa: “Thầy Quý này rất hấp dẫn, nữ sinh đều thích thầy ấy.”
“Đẹp trai, thân hình đó khí chất đó, bỏ vào vườn trường, nữ sinh nào đủ bình tĩnh chứ.” Hạ Vân Khuynh cười nói, bộ dạng rất hiểu.
“Chị nói đúng, nữ sinh trường em theo thầy Quý như điên, còn thành lập clb, Tiêu Nhân là 1 trong số, nhưng người ta chính trực, trc h k làm bậy với nữ sinh trong trường.” Hạ Băng Khuynh nói sự thật.
Bên phài, 1 giọng lạnh lùng truyền đến: “Em xác định là chính trực, chứ k fai trong mắt k có ai?”
Hạ Băng Khuynh nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm, vừa muốn phản biện., giọng khác mang ý cười cực kỳ phối hợp nói: “Có thể là mắt thẩm mỹ cao, k nhìn trúng mấy nữ sinh bình thường.”
Hạ Băng Khuynh tức giận nhìn Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch.
“Kỳ lạ, hai đứa vậy mà cũng có ngày hợp ý nhau.” Mộ Cẩm Đình cảm thấy kinh ngạc.
“Hai tiểu tử thối, hai đứa k fai thấy Băng Khuynh khen thầy Quý người ta, trong lòng ghen tị chứ.” Mộ Bác Minh lên tiếng, cười haha.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
56166.
Hạ Băng Khuynh phản kích rất đẹp, sau đó quay đầu vào phòng ăn.
Trong bữa ăn, Quý Tu luôn giữ phép, k nói nhiều, cũng k lãnh đạm, hòa hợp nhưng vẫn mang theo sự xa cách nhàn nhạt, nói chuyện uyển chuyển lại mang theo cá tính của bản thân.
Hạ Băng Khuynh cảm thấy nói chuyện với anh như là với IQ cao như Mộ Nguyệt Bạch cộng thêm EQ cao nữa, loại như con ngốc như Tiêu Nhân, câu trc có thể do sự kỳ diệu nào đó có thể hiểu đc anh, nhưng câu sau lại như ông nói gà bà nói vịt, nhưng 1 bên nào đó vẫn nói đến rất vui vẻ.
Còn về Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng kiêu ngạo, luôn k quan tâm suy nghĩ của người khác thì thôi đi, bọn họ như cách nhau 1 ngân hà, hoàn toàn k thể giao tiếp đc.
Xong cơm, Quý Tu cũng k ở lại lâu, đứng dậy tạm biệt.
Mắt thấy anh muốn đi, nghĩ đến chuyện học bù, Hạ Băng Khuynh liền đứng dậy: “Thầy Quý, em còn chuyện muốn nói với thầy, có thể nói riêng 1 chút k?”
2 chữ nói riêng đâm trúng thần kinh nhạy cảm của Mộ Nguyệt Sâm, anh nhíu mày, kajnh giọng kêu qua: “Có chuyện gì k thể nói ở đây?”
“Mộ Nguyệt Sâm!” Hạ Băng Khuynh tức giận kêu anh.
Cô nói nói riêng tự có lí do của cô, lần trc bệnh cả nhà đều k biết, cô kêu thầy Quý dạy bù thì phải nói thẳng, lúc đó nói dối liền bị lộ.
Quý Tu dừng 1 cái, bình thản nói: “Em cứ nói ở đây đi.”
“Vậy đc, chính là---” Hạ Băng Khuynh hết cách, chỉ có thể đi qua, đến gần anh tí, nhẹ nhàng nói: “Lần trc vì em bệnh nên k nghe đc tiết của thầy, thầy có thể rút chút thời gian dạy bù cho em, em thật sự thích học tiết của thầy.”
“Thầy sợ là---”
“Xin xin thầy đó, cầu xin thầy---” Tình cảnh gấp gáp, Hạ Băng Khuynh đưa tay nắm bắp tay anh.
Cô k phát giác đc người nào đó sắp đại khai sát giới.
Quý Tu nhìn cô gái mặt đầy cầu xin trc mắt, cuối cùng gật đầu: “Vậy đc, nhưng tôi cần về còn lịch trình mới sắp xếp đc.”
“Dạ đc, cảm ơn thầy Quý!” Hạ Băng Khuynh thả tay thầy ra, lòng kích động.
“Vậy tạm biệt trc.” Quý Tu quay người, bước ra ngoài.
Hình bóng nhỏ nhắn ở bên khác chạy theo: “Thầy Quý đợi em---”
Lòng Hạ Băng Khuynh vui vẻ ngồi xuống.
Lại nhìn Mộ Nguyệt Sâm, khuôn mặt đpẹ như điêu khắc, tản ra khí lạnh, cứng đến dao cũng k chém đứt đc.
Mộ Cẩm Đình còn k biết nhìn tình hình thêm dầu vào lửa: “Thầy Quý này rất hấp dẫn, nữ sinh đều thích thầy ấy.”
“Đẹp trai, thân hình đó khí chất đó, bỏ vào vườn trường, nữ sinh nào đủ bình tĩnh chứ.” Hạ Vân Khuynh cười nói, bộ dạng rất hiểu.
“Chị nói đúng, nữ sinh trường em theo thầy Quý như điên, còn thành lập clb, Tiêu Nhân là 1 trong số, nhưng người ta chính trực, trc h k làm bậy với nữ sinh trong trường.” Hạ Băng Khuynh nói sự thật.
Bên phài, 1 giọng lạnh lùng truyền đến: “Em xác định là chính trực, chứ k fai trong mắt k có ai?”
Hạ Băng Khuynh nhìn sang Mộ Nguyệt Sâm, vừa muốn phản biện., giọng khác mang ý cười cực kỳ phối hợp nói: “Có thể là mắt thẩm mỹ cao, k nhìn trúng mấy nữ sinh bình thường.”
Hạ Băng Khuynh tức giận nhìn Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch.
“Kỳ lạ, hai đứa vậy mà cũng có ngày hợp ý nhau.” Mộ Cẩm Đình cảm thấy kinh ngạc.
“Hai tiểu tử thối, hai đứa k fai thấy Băng Khuynh khen thầy Quý người ta, trong lòng ghen tị chứ.” Mộ Bác Minh lên tiếng, cười haha.
---------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Bình luận facebook