Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
*Chương có nội dung hình ảnh
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Dư Tang Tử lên sân khấu, toàn bộ nhạc công đều lui xuống dưới, làm không ít người suy đoán, xì xào bàn3 tán.
Tiếp theo, hai vị giai nhân yểu điệu cùng lên sân khấu, Dư Tang Ninh ôm một cây đàn tranh, Dư Tang Tử thì thay một1 bộ váy lụa trắng, đeo mạng che mặt.
Suối tóc dài óng ả, váy trắng như tuyết, tấm mạng che nửa mặt hoa, để lộ vầng trán 9đầy đặn mịn màng như ngọc và cặp mắt long lanh như nước hồ thu, giữa mày dán hoa điển hình anh đào đỏ rực, một vẻ đẹp kiêu sa th3oát tục khiến người ta ngỡ mình vừa thấy một tiên nữ.Dường như nàng ta cảm nhận được ánh mắt nàng nên ngoái đầu nhìn lại, sau đó lập tức cụp mắt quay đi.
“Là người thông tuệ, biết nhìn xa trông rộng, có được giãn được, tiền đồ rộng mở.” Thẩm Hi Hòa thấp giọng cười khẽ.
Nếu nàng đoán không lầm, cỏ roi ngựa trên người Dư Tang Tử là do Dư Tang Ninh ra tay, bởi lẽ chẳng mấy người biết cỏ roi ngựa phơi khô có thể làm người ta nổi mẩn. Hơn nữa Dư Tang Ninh đã tìm được kẻ gánh tội thay, chính là người tặng túi tiền cho Dư Tang Tử.Dư Tang Tử vốn còn hơi thấp thỏm, nhưng thấy vô số ánh mắt choáng 8ngợp đổ dồn về phía mình, phút chốc lòng tự tin chợt tăng vọt. Hai tỷ muội nhìn nhau khẽ gật đầu, Dư Tang Ninh so dây đàn, khẽ nở nụ cười, ngón tay lướt qua dây đàn, giai điệu trầm bổng cất lên, đầu ngón tay khẽ gảy, âm thanh réo rắt lan xa, làm nền cho điệu múa uyển chuyển của Dư Tang Tử.
Khác với điệu múa trống khiến lòng người rộn rã, điệu Hồ Toàn Vũ cương như đan xen, điệu Hồ Đằng Nhi muôn hình vạn trạng, hai tỷ muội Dư gia phối hợp với nhau rất ăn ý, thể hiện được nét dịu dàng riêng biệt của phái nữ một cách hoàn mỹ.
ng tuyết rơi xuống cao nguyên mênh mông, thẩm thấu vào lòng người, thanh khiết vô ngần, một vẻ đẹp đã đạt đến cực hạn. Không bàn về các phương diện khác, chỉ xét về động tác múa và tiếng đàn, Thẩm Hi Hòa đã cảm thấy đây quả là một bữa tiệc thịnh soạn về mặt nghe nhìn. Những người đang có mặt dù là nam hay nữ đều xem mê say. Điệu múa vừa ngừng, tiếng vỗ tay vang rền như sấm dậy, đến cả Thái hậu cũng khen mấy câu liền, Hữu Ninh để thấy Thái hậu tán thưởng bền triệu hai tỷ muội đến hỏi. “Điệu múa này thật mới lạ, là hai tỷ muội ngươi tự dàn dựng à?” Hữu Ninh để hỏi. Dư Tang Ninh biết điều đứng sau Dư Tang Tử nửa bước, Dư Tang Tử liếc Dư Tang Ninh: “Bẩm bệ hạ, điệu múa này do thần nữ tình cờ nghĩ ra, muội muội xem qua một lần bên giúp thần nữ phổ nhạc.”Nàng ta không kiêu ngạo giành hết công lao, thậm chí còn tri kỷ nhắc đến Dư Tang Ninh, biểu hiện phong độ quý nữ cũng như tình tỷ muội một cách trọn vẹn.
Nghe vậy, Hữu Ninh để hài lòng gật đầu: “Sao phải lấy vải sa che mặt?”
“Bẩm bệ hạ, thần nữ bị nổi mẩn, không dám thất lễ trước mặt bệ hạ nên mới lấy vải sa che mặt, mong bệ hạ thứ tội bất kính.” Dư Tang Tử duyên dáng cúi đầu.Thẩm Hi Hòa không hề hay biết mình đã khiến đối phương căng thẳng thể nào, từ đầu chỉ cuối vẫn luôn đóng vai diễn viên quần chúng.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, buổi tiệc mới tan, nhưng tiệc tan không có nghĩa là đã kết thúc, trong hoa viên bắt đầu diễn xiếc và ảo thuật, có tinh binh trấn giữ, mọi người có thể tự do dạo chơi, muốn xem gì thì xem, có cảm giác như đang đi dạo giữa phố xá sầm uất.
“Muội muội, chúng ta qua bên kia đi.” Trước mặt người ngoài, Thẩm Vân An sẽ không gọi Thẩm Hi Hòa bằng nhũ danh.Trước đó, Dư Tang Ninh đã liều mình cứu lão phu nhân của Bình Diệu hầu phủ, giờ lại trợ giúp đích trưởng nữ của Bình Diệu hầu và Bình Diệu hầu, xem như đã có chỗ đứng vững vàng trong hầu phủ.
Từ lúc mắt chạm mắt với Thẩm Hi Hòa đến giờ, Dư Tang Ninh không khỏi căng thẳng, dù ánh mắt Thẩm Hi Hòa rất bình thản nhưng nàng ta vẫn có cảm giác vị quận chúa khó lường kia đã nhìn thấu chiêu trò của mình.
Nàng ta quay về chỗ ngồi của nội quyển Binh Diệu hầu phủ, bắt đầu xét lại kế hoạch của bản thân, thấy không có sơ hở gì, cũng không thể bị ai nhìn thấu, dù vậy vẫn thấp thỏm trong lòng, sợ Thẩm Hi Hòa thình lình lên tiếng.“Hi Hòa tỷ tỷ, đi theo ta đi mà, ta muốn qua bên này.” Tiết Cẩn Kiều níu tay áo Thẩm Hi Hòa, nàng ta đã chạy tới chỗ nàng từ sớm.
Từ khi biết được cảnh ngộ khốn khổ của Tiết Cẩn Kiều lúc bé, hơn nữa Thẩm Vân An cũng thương xót nàng ta, Thẩm Hi Hòa rộng lượng với Tiết Cần Kiều hơn hẳn, chứ nếu là lúc trước, làm sao nàng ta có thể chạm vào góc áo Thẩm Hi Hòa được?
“Ta muốn qua bên kia!” Thẩm Vân An trừng mắt. Tiết Cẩn Kiều không nhìn hắn mà nhìn Thẩm Hi Hòa chăm chăm, đôi mắt to tròn long lanh trông hết sức đáng thương: “Hi Hòa tỷ tỷ, ta muốn đi bên này.”Hữu Ninh để nhìn hai tỷ muội Dư gia, trầm ngâm giây lát: “Không bằng lấy tên ‘Song Hoa đi?” “Thần nữ khẩu tạ bệ hạ ban tên.” Dư Tang Tử và Dư Tang Ninh cùng vái lạy tạ ơn. Thấy hai tỷ muội Dự gia nở mày nở mặt trước mặt vua, Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng xoay cốc nước trong tay, dù người tố cáo Bình Diệu hầu phủ không phải là Đào Chuyên Hiền, nhưng ông là người quản lý Ngự Sử đài, đương nhiên Hữu Ninh để sẽ cảnh cáo ông.
Bệ hạ cảnh cáo ngoại tổ phụ của nàng, đã vậy nàng cũng phải đáp trả bệ hạ mới được.
Nàng lạnh nhạt liếc Dư Tang Ninh đang kính cẩn đi sau lưng Dư Tang Tử.“Ngươi bị bệnh nhẹ mà vẫn cố gắng múa, có gì bất kính đầu?” Hữu Ninh để mỉm cười hiền hòa, “Trẫm từng nghe nói tỷ muội đích thứ trong Bình Diệu hầu phủ không hòa thuận, đích mẫu không hiển từ, xem ra không thể tin vào lời đồn được.
Nói rồi, Hữu Ninh để lạnh nhạt liếc về phía Ngự sử đài, cách đây không lâu Ngự sử đài từng tổ cáo Bình Diệu hầu phủ trị gia không nghiêm, đạo đức cá nhân có vấn đề: “Điệu múa này có tên chưa?”
“Bầm bệ hạ, vẫn chưa ạ.” Dư Tang Tử cố nén tâm trạng kích động, bình tĩnh trả lời.Mặt ngoài, nàng ta giả vờ tốt bụng nhắc nhở Dư Tang Tử nhưng lại âm thầm cho cỏ roi ngựa vào trong, Dư Tang Tử không thích nàng ta nên cho rằng nàng ta có ý đồ gì đó, đợi đến khi Dư Tang Tử bị nổi mẩn, Dư Tang Ninh chẳng những không giành mua thay Dư Tang Tử mà còn dốc sức nghĩ cách giúp Dư Tang Tử, khiến điệu múa của Dư Tang Tử càng hấp dẫn hơn, đồng thời tạo cơ hội ra mắt cho bản thân.
Đến khi đó, nàng ta lại ra vẻ nhún nhường, sau chuyện này, không những hai tỷ muội được vang danh, chỉ e Dư Tang Tử cũng sẽ cho rằng trước đây mình đã quá hà khắc với Dư Tang Ninh, nói không chừng về sau còn che chở nàng ta trong hầu phủ.
Vả lại, hai tỷ muội hòa thuận, tôn trọng nhau trước mặt bệ hạ cũng giúp gột sạch vết nhơ của Bình Diệu hầu phủ mấy ngày qua.Tóm lại là ngược hướng với Thẩm Vân An. Thẩm Hi Hòa nhìn xung quanh rồi lùi một bước: “Người đòi bên này, người đời bên kia, ta mệt rồi, cũng không thích mấy thứ này, ta ở đây đợi hai người vậy.”
Thẩm Vân An không chịu, nhưng Thẩm Hi Hòa lại liếc hắn bằng ánh mắt không cho phép từ chối, hắn đành biết điều làm thinh.
Thấy Thẩm Hi Hòa lườm Thẩm Vân An, Tiết Cẩn Kiều cũng không dám nói lời từ chối, chỉ khẽ “hừ với Thẩm Vân An một tiếng rồi hất đầu, đi về phía mình muốn đi.
“Chẳng biết lễ nghĩa gì cả.” Thẩm Vân An sờ mũi, khẽ càu nhàu.
Thẩm Hi Hòa làm như không nghe, cười tít mắt nhìn hắn.
Xem ảnh 1
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Dư Tang Tử lên sân khấu, toàn bộ nhạc công đều lui xuống dưới, làm không ít người suy đoán, xì xào bàn3 tán.
Tiếp theo, hai vị giai nhân yểu điệu cùng lên sân khấu, Dư Tang Ninh ôm một cây đàn tranh, Dư Tang Tử thì thay một1 bộ váy lụa trắng, đeo mạng che mặt.
Suối tóc dài óng ả, váy trắng như tuyết, tấm mạng che nửa mặt hoa, để lộ vầng trán 9đầy đặn mịn màng như ngọc và cặp mắt long lanh như nước hồ thu, giữa mày dán hoa điển hình anh đào đỏ rực, một vẻ đẹp kiêu sa th3oát tục khiến người ta ngỡ mình vừa thấy một tiên nữ.Dường như nàng ta cảm nhận được ánh mắt nàng nên ngoái đầu nhìn lại, sau đó lập tức cụp mắt quay đi.
“Là người thông tuệ, biết nhìn xa trông rộng, có được giãn được, tiền đồ rộng mở.” Thẩm Hi Hòa thấp giọng cười khẽ.
Nếu nàng đoán không lầm, cỏ roi ngựa trên người Dư Tang Tử là do Dư Tang Ninh ra tay, bởi lẽ chẳng mấy người biết cỏ roi ngựa phơi khô có thể làm người ta nổi mẩn. Hơn nữa Dư Tang Ninh đã tìm được kẻ gánh tội thay, chính là người tặng túi tiền cho Dư Tang Tử.Dư Tang Tử vốn còn hơi thấp thỏm, nhưng thấy vô số ánh mắt choáng 8ngợp đổ dồn về phía mình, phút chốc lòng tự tin chợt tăng vọt. Hai tỷ muội nhìn nhau khẽ gật đầu, Dư Tang Ninh so dây đàn, khẽ nở nụ cười, ngón tay lướt qua dây đàn, giai điệu trầm bổng cất lên, đầu ngón tay khẽ gảy, âm thanh réo rắt lan xa, làm nền cho điệu múa uyển chuyển của Dư Tang Tử.
Khác với điệu múa trống khiến lòng người rộn rã, điệu Hồ Toàn Vũ cương như đan xen, điệu Hồ Đằng Nhi muôn hình vạn trạng, hai tỷ muội Dư gia phối hợp với nhau rất ăn ý, thể hiện được nét dịu dàng riêng biệt của phái nữ một cách hoàn mỹ.
ng tuyết rơi xuống cao nguyên mênh mông, thẩm thấu vào lòng người, thanh khiết vô ngần, một vẻ đẹp đã đạt đến cực hạn. Không bàn về các phương diện khác, chỉ xét về động tác múa và tiếng đàn, Thẩm Hi Hòa đã cảm thấy đây quả là một bữa tiệc thịnh soạn về mặt nghe nhìn. Những người đang có mặt dù là nam hay nữ đều xem mê say. Điệu múa vừa ngừng, tiếng vỗ tay vang rền như sấm dậy, đến cả Thái hậu cũng khen mấy câu liền, Hữu Ninh để thấy Thái hậu tán thưởng bền triệu hai tỷ muội đến hỏi. “Điệu múa này thật mới lạ, là hai tỷ muội ngươi tự dàn dựng à?” Hữu Ninh để hỏi. Dư Tang Ninh biết điều đứng sau Dư Tang Tử nửa bước, Dư Tang Tử liếc Dư Tang Ninh: “Bẩm bệ hạ, điệu múa này do thần nữ tình cờ nghĩ ra, muội muội xem qua một lần bên giúp thần nữ phổ nhạc.”Nàng ta không kiêu ngạo giành hết công lao, thậm chí còn tri kỷ nhắc đến Dư Tang Ninh, biểu hiện phong độ quý nữ cũng như tình tỷ muội một cách trọn vẹn.
Nghe vậy, Hữu Ninh để hài lòng gật đầu: “Sao phải lấy vải sa che mặt?”
“Bẩm bệ hạ, thần nữ bị nổi mẩn, không dám thất lễ trước mặt bệ hạ nên mới lấy vải sa che mặt, mong bệ hạ thứ tội bất kính.” Dư Tang Tử duyên dáng cúi đầu.Thẩm Hi Hòa không hề hay biết mình đã khiến đối phương căng thẳng thể nào, từ đầu chỉ cuối vẫn luôn đóng vai diễn viên quần chúng.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, buổi tiệc mới tan, nhưng tiệc tan không có nghĩa là đã kết thúc, trong hoa viên bắt đầu diễn xiếc và ảo thuật, có tinh binh trấn giữ, mọi người có thể tự do dạo chơi, muốn xem gì thì xem, có cảm giác như đang đi dạo giữa phố xá sầm uất.
“Muội muội, chúng ta qua bên kia đi.” Trước mặt người ngoài, Thẩm Vân An sẽ không gọi Thẩm Hi Hòa bằng nhũ danh.Trước đó, Dư Tang Ninh đã liều mình cứu lão phu nhân của Bình Diệu hầu phủ, giờ lại trợ giúp đích trưởng nữ của Bình Diệu hầu và Bình Diệu hầu, xem như đã có chỗ đứng vững vàng trong hầu phủ.
Từ lúc mắt chạm mắt với Thẩm Hi Hòa đến giờ, Dư Tang Ninh không khỏi căng thẳng, dù ánh mắt Thẩm Hi Hòa rất bình thản nhưng nàng ta vẫn có cảm giác vị quận chúa khó lường kia đã nhìn thấu chiêu trò của mình.
Nàng ta quay về chỗ ngồi của nội quyển Binh Diệu hầu phủ, bắt đầu xét lại kế hoạch của bản thân, thấy không có sơ hở gì, cũng không thể bị ai nhìn thấu, dù vậy vẫn thấp thỏm trong lòng, sợ Thẩm Hi Hòa thình lình lên tiếng.“Hi Hòa tỷ tỷ, đi theo ta đi mà, ta muốn qua bên này.” Tiết Cẩn Kiều níu tay áo Thẩm Hi Hòa, nàng ta đã chạy tới chỗ nàng từ sớm.
Từ khi biết được cảnh ngộ khốn khổ của Tiết Cẩn Kiều lúc bé, hơn nữa Thẩm Vân An cũng thương xót nàng ta, Thẩm Hi Hòa rộng lượng với Tiết Cần Kiều hơn hẳn, chứ nếu là lúc trước, làm sao nàng ta có thể chạm vào góc áo Thẩm Hi Hòa được?
“Ta muốn qua bên kia!” Thẩm Vân An trừng mắt. Tiết Cẩn Kiều không nhìn hắn mà nhìn Thẩm Hi Hòa chăm chăm, đôi mắt to tròn long lanh trông hết sức đáng thương: “Hi Hòa tỷ tỷ, ta muốn đi bên này.”Hữu Ninh để nhìn hai tỷ muội Dư gia, trầm ngâm giây lát: “Không bằng lấy tên ‘Song Hoa đi?” “Thần nữ khẩu tạ bệ hạ ban tên.” Dư Tang Tử và Dư Tang Ninh cùng vái lạy tạ ơn. Thấy hai tỷ muội Dự gia nở mày nở mặt trước mặt vua, Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng xoay cốc nước trong tay, dù người tố cáo Bình Diệu hầu phủ không phải là Đào Chuyên Hiền, nhưng ông là người quản lý Ngự Sử đài, đương nhiên Hữu Ninh để sẽ cảnh cáo ông.
Bệ hạ cảnh cáo ngoại tổ phụ của nàng, đã vậy nàng cũng phải đáp trả bệ hạ mới được.
Nàng lạnh nhạt liếc Dư Tang Ninh đang kính cẩn đi sau lưng Dư Tang Tử.“Ngươi bị bệnh nhẹ mà vẫn cố gắng múa, có gì bất kính đầu?” Hữu Ninh để mỉm cười hiền hòa, “Trẫm từng nghe nói tỷ muội đích thứ trong Bình Diệu hầu phủ không hòa thuận, đích mẫu không hiển từ, xem ra không thể tin vào lời đồn được.
Nói rồi, Hữu Ninh để lạnh nhạt liếc về phía Ngự sử đài, cách đây không lâu Ngự sử đài từng tổ cáo Bình Diệu hầu phủ trị gia không nghiêm, đạo đức cá nhân có vấn đề: “Điệu múa này có tên chưa?”
“Bầm bệ hạ, vẫn chưa ạ.” Dư Tang Tử cố nén tâm trạng kích động, bình tĩnh trả lời.Mặt ngoài, nàng ta giả vờ tốt bụng nhắc nhở Dư Tang Tử nhưng lại âm thầm cho cỏ roi ngựa vào trong, Dư Tang Tử không thích nàng ta nên cho rằng nàng ta có ý đồ gì đó, đợi đến khi Dư Tang Tử bị nổi mẩn, Dư Tang Ninh chẳng những không giành mua thay Dư Tang Tử mà còn dốc sức nghĩ cách giúp Dư Tang Tử, khiến điệu múa của Dư Tang Tử càng hấp dẫn hơn, đồng thời tạo cơ hội ra mắt cho bản thân.
Đến khi đó, nàng ta lại ra vẻ nhún nhường, sau chuyện này, không những hai tỷ muội được vang danh, chỉ e Dư Tang Tử cũng sẽ cho rằng trước đây mình đã quá hà khắc với Dư Tang Ninh, nói không chừng về sau còn che chở nàng ta trong hầu phủ.
Vả lại, hai tỷ muội hòa thuận, tôn trọng nhau trước mặt bệ hạ cũng giúp gột sạch vết nhơ của Bình Diệu hầu phủ mấy ngày qua.Tóm lại là ngược hướng với Thẩm Vân An. Thẩm Hi Hòa nhìn xung quanh rồi lùi một bước: “Người đòi bên này, người đời bên kia, ta mệt rồi, cũng không thích mấy thứ này, ta ở đây đợi hai người vậy.”
Thẩm Vân An không chịu, nhưng Thẩm Hi Hòa lại liếc hắn bằng ánh mắt không cho phép từ chối, hắn đành biết điều làm thinh.
Thấy Thẩm Hi Hòa lườm Thẩm Vân An, Tiết Cẩn Kiều cũng không dám nói lời từ chối, chỉ khẽ “hừ với Thẩm Vân An một tiếng rồi hất đầu, đi về phía mình muốn đi.
“Chẳng biết lễ nghĩa gì cả.” Thẩm Vân An sờ mũi, khẽ càu nhàu.
Thẩm Hi Hòa làm như không nghe, cười tít mắt nhìn hắn.
Xem ảnh 1
Bình luận facebook