Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 505
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tiêu Trường Doanh chăm chú nhìn Thẩm Hi Hòa thong thả ăn thịt nướng. Dường như nàng không nhìn thấy cảnh
tượng đáng sợ cách mình không1
đầy mười bước chân, cũng không nghe được tiếng đầu người rơi xuống đất hay ngửi được mùi máu tươi tanh nồng
trong không khí.0
Nàng bình chân như vại, từ tốn dùng bữa, hoàn toàn không bị hoàn cảnh xung quanh tác động.
Cùng lúc đó, mấy tên bị t1ạt nước bắt đầu phát điên. Đường đường là đàn ông sức dài vai rộng, trải qua bao gian
khổ dùi mài võ nghệ, nhưng khi máu tươi không n2gừng nhỏ xuống mặt, bọn chúng không chịu nổi nữa.
Tiêu Trường Doanh đến Hình độ học hỏi từ năm mười bốn tuổi, từng chứng kiến6 những màn tra tấn tàn khốc,
nhìn người của Hình bộ giở đủ thủ đoạn để ép những tên phạm nhân ngoan cố nhất phải cung khai. Hắn tự nh9ận
mình cũng có kinh nghiệm, nhưng hôm nay Thẩm Hi Hòa đã khiến hắn được mở mang tầm mắt.
“Ai sai các ngươi đến đây?” Mặc Ngọc hỏi lại lần nữa với vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh bằng.
Ba tên đang tỉnh táo nghiên chật hàm răng đang run lập cập, nếu có thể, bọn chúng chỉ muốn tự vẫn cho xong,
nhưng không hiểu sao cả người lại kiệt quệ, không còn chút sức lực nào, không thể phản kháng được gì mà đầu óc
vẫn tỉnh táo như thường.
Mặc Ngọc ngừng một lát, lần lượt nhìn ba gương mặt đẫm máu rồi lại bật người nhảy lên.
“Không…” Một tên gân cổ rú lên.
Mặc Ngọc vẫn không chúng tay, lịch sử lại tái diễn, máu tươi nhỏ xuống nhiều hơn.
Trước mặt là đầu hai chiến hữu, trên người là thi thể của các chiến hữu từng vào sinh ra tử cùng nhau, trên mặt là
máu tươi của bọn họ, bao nhiêu là áp lực cùng ập tới, có cứng rắn đến mấy cũng không chịu nổi. Cuối cùng, một
tên khóc lóc mở miệng: “Ta nói, ta nói, có người thuê chúng ta…”
Thì ra đám người này là một tổ chức đâm thuê chém mướn, có người bỏ ra một số tiền lớn thuê bọn chúng làm phi
vụ này, nhưng Đường chủ không muốn dính dáng đến triều đình nên đã từ chối. Có điều Đường chủ đã lớn tuổi,
Nhị đường chủ và Thiếu đường chủ đang trong thời điểm mấu chốt tranh giành ngôi vị đường chủ, mà một nghìn
lượng vàng lại có sức hấp dẫn quá lớn.
Nhị đường chủ bí quá hóa liều, quyết định nhận phi vụ này để có thể chèn ép Thiếu đường chủ.
Nghe vậy Mặc Ngọc quay sang nhìn Thẩm Hi Hòa
Thẩm Hi Hòa ăn nốt miếng thịt nướng cuối cùng trong tay rồi cầm khăn mềm thấm nước, tỉ mỉ lau sạch từ lòng bàn
tay đếm ngón tay. Nàng vừa lau vừa nói: “Giết.”
Tiêu Trường Doanh đột ngột rảo bước về phía Thẩm Hi Hòa và nói: “Cô không muốn biết ai thuê bọn chúng ám sát
mình sao?”
Thẩm Hi Hòa làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lau tay. Có vài móng tay bị dính dầu mỡ, nàng muốn lau bằng
sạch.
“Bắt bọn chúng lại, đưa về tra hỏi để tìm hiểu kẻ chủ mưu mới là biện pháp đúng đắn!” Thấy Thẩm Hi Hòa không
đáp, Tiêu Trường Doanh nói tiếp.
Lau tay xong, Thẩm Hi Hòa lại quệt ít xà phòng rửa tay với nước. Sau khi chắc chắn tay mình đã sạch bóng như
gương, nàng mới vứt khăn tay vào trong đống lửa.
Trong lúc này, Mặc Ngọc đang thực thi mệnh lệnh của Thẩm Hi Hòa. Chẳng mấy chốc, toàn bộ đám sát thủ đã chết
không nhắm mắt.
Thẩm Hi Hòa cầm hộp xà phòng, đi ra nơi khác.
Bị làm lơ, Tiêu Trường Doanh tức điên người, sấn sổ đi đến chặn trước mặt nàng: “Sao cô lại làm vậy?”
Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt liếc hắn: “Nếu là Tín vương điện hạ thì đã không hỏi ta như Liệt vương điện hạ vừa hỏi
rồi.”
Nàng châm biếm hắn ngu ngốc, không thông minh bằng huynh trưởng. Tiêu Trường Doanh giận tái mặt.
Hắn không phục, nhưng Thẩm Hi Hòa không bận tâm. Nàng đã nói trước là hai bên cứ xem như chưa từng nhìn
thấy đối phương cơ mà. Nhưng đi được một đoạn, nghĩ đến tính tình bướng bỉnh của Tiêu Trường Doanh, Thẩm
Hi Hòa giải thích với vẻ mất kiên nhẫn, tránh cho sau này phát sinh rắc rối: “Những tổ chức thế này chỉ biết có tiền
chứ nào quan tâm người thuê là ai. Miễn là lấy được tiền, bọn chúng sẽ không truy hỏi, chỉ cần tiền không bay mất
là được.”
Bọn chúng nào dám đắc tội người có thể bỏ ra món tiền khổng lồ kia, đã nhận lời tất nhiên phải dốc hết sức mình
hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vậy, người thuê cũng không sợ bọn chúng chơi trò hai mặt, ôm tiền bỏ trốn.
Thẩm Hi Hòa đi đến chỗ nghỉ ngơi nằm ở nơi khuất gió, đã được Mặc Ngọc quét tước sạch sẽ và trải thảm. Nàng
ngồi xuống thảm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Trường Doanh nhíu mày: “Đến… đến mấy tổ chức hắc ám kiểu đó mà cô cũng biết!”
Thẩm Hi Hòa lườm hắn như muốn nói “Thế thì đã sao.”
Vì sao nàng không thể biết nào? Có những chuyện nàng biết nhưng chưa chắc Tiêu Hoa Ung đã hiểu rõ chứ đừng
nói là Tiêu Trường Doanh.
Còn lý do vì sao nàng biết là do sau khi thành hôn, Tiêu Hoa Ung thường kể chuyện bốn phương cho nàng nghe,
đôi khi tình cờ nhắc đến những chuyện này, nàng bèn gặng hỏi đôi câu nên mới biết được ít nhiều.
Tiêu Trường Doanh nhìn Thẩm Hi Hòa hồi lâu với vẻ nặng nề rồi chán nản quay mặt đi, xụ mặt đi khuất mắt Thẩm
Hi Hòa.
Hắn hiếu kỳ về nàng, nhưng cũng biết từ lâu mình đã không có tư cách tìm hiểu về nàng nữa rồi.
Dù không hẳn mọi mặt của nàng đều tốt đẹp, trái lại, nàng cũng có thể tàn nhẫn đến đáng sợ, nhưng không hiểu tại
sao càng biết nhiều về nàng, càng hiểu rõ ràng, hắn lại càng khó kiềm chế bản thân.
Thấy Tiêu Trường Doanh đi rồi, Thẩm Hi Hòa thư thái hơn. Mặc Ngọc dời thi thể đi, giao cho các ám vệ đào một
cái hố to rồi vứt xác xuống đó, sau cùng tưới dầu và châm lửa đốt. Mặc Ngọc nhìn ngọn lửa bốc cháy rừng rực, bảo
nhóm ám vệ đứng đó trông chừng đến khi lửa tắt ngấm mới thôi.
Nàng ta quay về chỗ cũ, xúc ít bùn đất lấp lên các vũng máu, sau đó rắc ít phấn thơm át mùi, phấn thơm còn một
tác dụng khác là khiến thú dữ không dám đến gần, nhất cử lưỡng tiện.
Cuối cùng, nàng ta lấy vải bọc hai cái đầu lại, đưa cho gã ám vệ đang ngồi cạnh bên hố hỏa thiêu: “Cho vào rương
đậy lại, sáng mai tìm tiêu cục đưa về Kinh, bỏ thêm chút tiền cũng được, ai sai phái bọn chúng đến đây thì trả lại
cho kẻ đó. Nhớ chọn ngày lành đấy.”
Tuy Thẩm Hi Hòa không dặn dò gì nhưng Mặc Ngọc hiểuýnàng.
Thay vì áp giải thủ phạm trở về để tìm hiểu kẻ bỏ tiền thuê sát thủ giết Thẩm Hi Hòa là ai,không bằng dọa đám người không biết điều
này một phen.Chỉ cần chọn lúc phố xá đông người để câu chuyện lan truyền rộng rãi,sau này sẽ chẳng còn kẻ nào mù quáng nhận
tiền ám sát Thẩm Hi Hòa nữa.
Thẩm Hi Hòa suy xét tác phong làm việc của các hoàng tử,trực giác mách bảo nàng rằng kẻ giờ trò không phải bọn họ.
Nhất thời,nàng nghĩ không ra kẻ đó có thể là ai,đành thở dài:“Lúc nào cũng có ối kẻ muốn hại ta.”
*********************************
Tiêu Trường Doanh chăm chú nhìn Thẩm Hi Hòa thong thả ăn thịt nướng. Dường như nàng không nhìn thấy cảnh
tượng đáng sợ cách mình không1
đầy mười bước chân, cũng không nghe được tiếng đầu người rơi xuống đất hay ngửi được mùi máu tươi tanh nồng
trong không khí.0
Nàng bình chân như vại, từ tốn dùng bữa, hoàn toàn không bị hoàn cảnh xung quanh tác động.
Cùng lúc đó, mấy tên bị t1ạt nước bắt đầu phát điên. Đường đường là đàn ông sức dài vai rộng, trải qua bao gian
khổ dùi mài võ nghệ, nhưng khi máu tươi không n2gừng nhỏ xuống mặt, bọn chúng không chịu nổi nữa.
Tiêu Trường Doanh đến Hình độ học hỏi từ năm mười bốn tuổi, từng chứng kiến6 những màn tra tấn tàn khốc,
nhìn người của Hình bộ giở đủ thủ đoạn để ép những tên phạm nhân ngoan cố nhất phải cung khai. Hắn tự nh9ận
mình cũng có kinh nghiệm, nhưng hôm nay Thẩm Hi Hòa đã khiến hắn được mở mang tầm mắt.
“Ai sai các ngươi đến đây?” Mặc Ngọc hỏi lại lần nữa với vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh bằng.
Ba tên đang tỉnh táo nghiên chật hàm răng đang run lập cập, nếu có thể, bọn chúng chỉ muốn tự vẫn cho xong,
nhưng không hiểu sao cả người lại kiệt quệ, không còn chút sức lực nào, không thể phản kháng được gì mà đầu óc
vẫn tỉnh táo như thường.
Mặc Ngọc ngừng một lát, lần lượt nhìn ba gương mặt đẫm máu rồi lại bật người nhảy lên.
“Không…” Một tên gân cổ rú lên.
Mặc Ngọc vẫn không chúng tay, lịch sử lại tái diễn, máu tươi nhỏ xuống nhiều hơn.
Trước mặt là đầu hai chiến hữu, trên người là thi thể của các chiến hữu từng vào sinh ra tử cùng nhau, trên mặt là
máu tươi của bọn họ, bao nhiêu là áp lực cùng ập tới, có cứng rắn đến mấy cũng không chịu nổi. Cuối cùng, một
tên khóc lóc mở miệng: “Ta nói, ta nói, có người thuê chúng ta…”
Thì ra đám người này là một tổ chức đâm thuê chém mướn, có người bỏ ra một số tiền lớn thuê bọn chúng làm phi
vụ này, nhưng Đường chủ không muốn dính dáng đến triều đình nên đã từ chối. Có điều Đường chủ đã lớn tuổi,
Nhị đường chủ và Thiếu đường chủ đang trong thời điểm mấu chốt tranh giành ngôi vị đường chủ, mà một nghìn
lượng vàng lại có sức hấp dẫn quá lớn.
Nhị đường chủ bí quá hóa liều, quyết định nhận phi vụ này để có thể chèn ép Thiếu đường chủ.
Nghe vậy Mặc Ngọc quay sang nhìn Thẩm Hi Hòa
Thẩm Hi Hòa ăn nốt miếng thịt nướng cuối cùng trong tay rồi cầm khăn mềm thấm nước, tỉ mỉ lau sạch từ lòng bàn
tay đếm ngón tay. Nàng vừa lau vừa nói: “Giết.”
Tiêu Trường Doanh đột ngột rảo bước về phía Thẩm Hi Hòa và nói: “Cô không muốn biết ai thuê bọn chúng ám sát
mình sao?”
Thẩm Hi Hòa làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lau tay. Có vài móng tay bị dính dầu mỡ, nàng muốn lau bằng
sạch.
“Bắt bọn chúng lại, đưa về tra hỏi để tìm hiểu kẻ chủ mưu mới là biện pháp đúng đắn!” Thấy Thẩm Hi Hòa không
đáp, Tiêu Trường Doanh nói tiếp.
Lau tay xong, Thẩm Hi Hòa lại quệt ít xà phòng rửa tay với nước. Sau khi chắc chắn tay mình đã sạch bóng như
gương, nàng mới vứt khăn tay vào trong đống lửa.
Trong lúc này, Mặc Ngọc đang thực thi mệnh lệnh của Thẩm Hi Hòa. Chẳng mấy chốc, toàn bộ đám sát thủ đã chết
không nhắm mắt.
Thẩm Hi Hòa cầm hộp xà phòng, đi ra nơi khác.
Bị làm lơ, Tiêu Trường Doanh tức điên người, sấn sổ đi đến chặn trước mặt nàng: “Sao cô lại làm vậy?”
Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt liếc hắn: “Nếu là Tín vương điện hạ thì đã không hỏi ta như Liệt vương điện hạ vừa hỏi
rồi.”
Nàng châm biếm hắn ngu ngốc, không thông minh bằng huynh trưởng. Tiêu Trường Doanh giận tái mặt.
Hắn không phục, nhưng Thẩm Hi Hòa không bận tâm. Nàng đã nói trước là hai bên cứ xem như chưa từng nhìn
thấy đối phương cơ mà. Nhưng đi được một đoạn, nghĩ đến tính tình bướng bỉnh của Tiêu Trường Doanh, Thẩm
Hi Hòa giải thích với vẻ mất kiên nhẫn, tránh cho sau này phát sinh rắc rối: “Những tổ chức thế này chỉ biết có tiền
chứ nào quan tâm người thuê là ai. Miễn là lấy được tiền, bọn chúng sẽ không truy hỏi, chỉ cần tiền không bay mất
là được.”
Bọn chúng nào dám đắc tội người có thể bỏ ra món tiền khổng lồ kia, đã nhận lời tất nhiên phải dốc hết sức mình
hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vậy, người thuê cũng không sợ bọn chúng chơi trò hai mặt, ôm tiền bỏ trốn.
Thẩm Hi Hòa đi đến chỗ nghỉ ngơi nằm ở nơi khuất gió, đã được Mặc Ngọc quét tước sạch sẽ và trải thảm. Nàng
ngồi xuống thảm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Trường Doanh nhíu mày: “Đến… đến mấy tổ chức hắc ám kiểu đó mà cô cũng biết!”
Thẩm Hi Hòa lườm hắn như muốn nói “Thế thì đã sao.”
Vì sao nàng không thể biết nào? Có những chuyện nàng biết nhưng chưa chắc Tiêu Hoa Ung đã hiểu rõ chứ đừng
nói là Tiêu Trường Doanh.
Còn lý do vì sao nàng biết là do sau khi thành hôn, Tiêu Hoa Ung thường kể chuyện bốn phương cho nàng nghe,
đôi khi tình cờ nhắc đến những chuyện này, nàng bèn gặng hỏi đôi câu nên mới biết được ít nhiều.
Tiêu Trường Doanh nhìn Thẩm Hi Hòa hồi lâu với vẻ nặng nề rồi chán nản quay mặt đi, xụ mặt đi khuất mắt Thẩm
Hi Hòa.
Hắn hiếu kỳ về nàng, nhưng cũng biết từ lâu mình đã không có tư cách tìm hiểu về nàng nữa rồi.
Dù không hẳn mọi mặt của nàng đều tốt đẹp, trái lại, nàng cũng có thể tàn nhẫn đến đáng sợ, nhưng không hiểu tại
sao càng biết nhiều về nàng, càng hiểu rõ ràng, hắn lại càng khó kiềm chế bản thân.
Thấy Tiêu Trường Doanh đi rồi, Thẩm Hi Hòa thư thái hơn. Mặc Ngọc dời thi thể đi, giao cho các ám vệ đào một
cái hố to rồi vứt xác xuống đó, sau cùng tưới dầu và châm lửa đốt. Mặc Ngọc nhìn ngọn lửa bốc cháy rừng rực, bảo
nhóm ám vệ đứng đó trông chừng đến khi lửa tắt ngấm mới thôi.
Nàng ta quay về chỗ cũ, xúc ít bùn đất lấp lên các vũng máu, sau đó rắc ít phấn thơm át mùi, phấn thơm còn một
tác dụng khác là khiến thú dữ không dám đến gần, nhất cử lưỡng tiện.
Cuối cùng, nàng ta lấy vải bọc hai cái đầu lại, đưa cho gã ám vệ đang ngồi cạnh bên hố hỏa thiêu: “Cho vào rương
đậy lại, sáng mai tìm tiêu cục đưa về Kinh, bỏ thêm chút tiền cũng được, ai sai phái bọn chúng đến đây thì trả lại
cho kẻ đó. Nhớ chọn ngày lành đấy.”
Tuy Thẩm Hi Hòa không dặn dò gì nhưng Mặc Ngọc hiểuýnàng.
Thay vì áp giải thủ phạm trở về để tìm hiểu kẻ bỏ tiền thuê sát thủ giết Thẩm Hi Hòa là ai,không bằng dọa đám người không biết điều
này một phen.Chỉ cần chọn lúc phố xá đông người để câu chuyện lan truyền rộng rãi,sau này sẽ chẳng còn kẻ nào mù quáng nhận
tiền ám sát Thẩm Hi Hòa nữa.
Thẩm Hi Hòa suy xét tác phong làm việc của các hoàng tử,trực giác mách bảo nàng rằng kẻ giờ trò không phải bọn họ.
Nhất thời,nàng nghĩ không ra kẻ đó có thể là ai,đành thở dài:“Lúc nào cũng có ối kẻ muốn hại ta.”
Bình luận facebook