Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 497
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Sao cơ?” Hữu Ninh đế nhìn Thục phi với vẻ hứng thú.
O “Xưa nay Tây Bắc vương luôn yêu thương Thái tử phi hết mực, nếu biết Thái t1ử phi gặp nạn, liệu ông ta có thể
thờ ơ được không? Đương nhiên là sẽ chủ động xuất hiện rồi.” Thục phi ranh mãnh đáp.
Nghe vậy,0 Hữu Ninh đế nhìn nàng ta chăm chú: “Ái phi nói rất phải.”
Vào lúc này, Thẩm Hi Hòa và Trân Châu đã về đến Đông cung. Tiêu Hoa U1ng đang bận xử lý chính vụ cùng triều
thần. Vào những hôm không có buổi chầu, triều thần sẽ cùng Thái tử xử lý những việc đã được Hữu Ni2nh đế giao
cho Thái tử.
Thẩm Hi Hòa cố ý cầu kiến Hữu Ninh đế nhằm lúc Tiêu Hoa Ung không thể đi cùng, kẻo có mặt hắn thì Hữu
Ni6nh đế lại cả nghĩ.
“Thái tử phi, bệ hạ sẽ đồng ý sao?” Trân Châu không nắm chắc thái độ của Hữu Ninh đế là thế nào.
“Ừ.”9 Thẩm Hi Hòa khẳng định, “Đó là cơ hội hoàn hảo.”
Hữu Ninh đế sẽ lợi dụng nàng để dò xét thực lực của Tiêu Hoa Ung cũng như tìm hiểu xem rốt cuộc phụ thân nàng
mất tích là thật hay giả.
Trân Châu rùng mình: “Thái tử phi, chỉ e bệ hạ sẽ không dễ dàng ra tay đâu.”
Làm không khéo sẽ ép Tây Bắc vương làm phản chứ không đùa. Hoàng thượng phải người ám sát Thái tử phi,
nghe mà đáng sợ biết mấy.
“Bên cạnh bệ hạ còn có Thục phi nương nương vốn hận ta thấu xương kia mà.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười ẩn ý.
Sở dĩ Thục phi, tức Nghiêu Tây công chúa, phải chịu khổ suýt mất mạng trước khi vào cung chính là để mọi người
có ấn tượng rằng hai người bọn họ là kẻ địch.
“Thái tử phi, Nhị nương tử lại đến nữa rồi.” Thẩm Hi Hòa vừa bước vào tầm điện, Bích Ngọc đã bẩm báo.
Sau khi tin Thẩm Nhạc Sơn mất tích lan truyền, Thẩm Hi Hòa và bệnh liệt giường, Thẩm Anh Nhược nhiều lần cầu
kiến nhưng đều bị nàng từ chối. Thẩm Hi Hòa nói: “Em dẫn nó vào đây.”
Hôm nay nàng đã đi gặp bệ hạ, giờ mà không gặp Thẩm Anh Nhược thì không hay.
Chẳng qua, Thẩm Anh Nhược có gặp nàng cũng vô ích thôi, nàng sẽ không tiết lộ sự thật với nàng ta.
“Bái kiến Thái tử phi.” Thẩm Anh Nhược sốt ruột làm lễ. Vành mắt nàng ta thâm quầng, dù đã trang điểm nhưng
vẫn có thể nhận ra vẻ tiều tụy và lo âu trên mặt.
“Miễn lễ, ngồi đi.” Thẩm Hi Hòa chỉ vào một chiếc ghế gần đó.
Thẩm Anh Nhược vừa ngồi xuống bèn hỏi ngay: “A tỷ, vẫn chưa tìm được tung tích của phụ thân ạ?”
“Ta không biết phụ thân đang ở đâu.” Thẩm Hi Hòa không gạt Thẩm Anh Nhược, nàng không biết thật.
Thẩm Hi Hòa hoàn toàn không biết Thẩm Nhạc Sơn được Tiêu Hoa Ung đưa đi đâu, bây giờ đang làm gì hay là chỉ
ở yên một chỗ đợi nàng. Nàng tin Tiêu Hoa Ung và Thẩm Nhạc Sơn nên không hỏi nhiều.
Tiêu Hoa Ung sẽ không lừa gạt nàng, mà dù hắn có lừa nàng thật thì Thẩm Nhạc Sơn cũng không phải người dễ bị
lừa.
“Phụ thân…” Mắt Thẩm Anh Nhược đỏ hoe.
Thẩm Hi Hòa liếc nàng ta và nói: “Phụ thân không sao cả, mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm ông ấy.”
“A tỷ định đi tìm phụ thân ư?” Thẩm Anh Nhược ngạc nhiên, ánh mắt thoáng vẻ trông mong.
Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói: “Ta sẽ không dẫn người đi cùng.” Lần này nàng sẽ phải giao chiến với Hoàng thượng,
một việc hết sức mạo hiểm, sao có thể dẫn Thẩm Anh Nhược theo được, mất công bận tâm đến sự an toàn của nàng
ta.
“Ngươi cứ đợi trong Kinh, ta sẽ bảo hộ vệ Thẩm phủ trông chừng. Ngươi mà dám bỏ trốn khỏi Kinh thành để đi
theo, ta sẽ bảo bọn họ đánh gãy chân ngươi.” Thẩm Hi Hòa cảnh cáo.
Thẩm Anh Nhược ấm ức cắn môi, nhưng lại không dám nhiều lời. Tuy không thân thiết với Thẩm Hi Hòa nhưng
nàng ta cũng biết ngoài việc hai người cùng mang một họ ra thì chẳng còn mối liên hệ gì khác. Thẩm Hi Hòa nói sẽ
cho người đánh gãy chân nàng ta không phải là dọa suông.
“Trân Châu, đưa nó về phủ, với lại dặn hộ vệ trong phủ trông chừng nó cẩn thận. Nếu có mỗi việc ấy còn làm
không xong thì đừng ở lại hầu hạ ta nữa, ta không cần kẻ vô dụng.”
Dù không cam lòng đi nữa, Thẩm Anh Nhược vẫn bị đưa về. Lúc nàng ta ra đến cửa cung, chuẩn bị lên xe ngựa thì
bắt gặp Tiêu Trường Phong đi ngược hướng. Tiêu Trường Phong lại gần chào hỏi, Thẩm Anh Nhược cũng làm lễ.
Thấy nàng ta có vẻ không vui, Tiêu Trường Phong bèn hỏi: “Huyện chủ làm sao…”
“Ta lo cho phụ thân.” Thẩm Anh Nhược đáp qua loa rồi làm lễ cáo biệt, sau đó lên xe ngựa.
Tiêu Trường Phong nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa dần, đến khi chiếc xe mất hút khỏi tầm mắt mới tiếp tục cất bước.
Thẩm Anh Nhược đi chưa bao lâu thì Tiêu Hoa Ung về, thấy Thẩm Hi Hòa đang đứng bên bàn đá trong hoa viên,
bận rộn tỉa cành.
Vốn dĩ Tiêu Hoa Ung bỏ công mày mò trồng các loại hoa thơm cỏ lạ là để Đông cung đỡ quạnh quẽ, vả lại làm vậy
còn khiến người khác tưởng rằng hắn thích cỏ cây, chứ thật ra hắn cũng chẳng thích cho lắm.
Có điều Thẩm Hi Hòa rất thích hoa cỏ, từ khi gả vào Đông cung, nàng dành phần lớn thời gian để chăm sóc hoa
viên.
Tiêu Hoa Ung ung dung lại gần, ôm lấy Thẩm Hi Hòa từ đằng sau.
Thẩm Hi Hòa vùng vẫy, tuy rằng có những lúc hai người họ còn thân mật hơn thế, nàng lại không phải người kiểu
cách, nhưng cũng không quen để Tiêu Hoa Ung ôm ấp trước mặt người khác giữa ban ngày ban mặt.
Tiêu Hoa Ung không chịu buông tay, còn cúi đầu thì thầm bên tai nàng: “Bọn họ biết điều lắm, xung quanh không
có ai cả.”
Thẩm Hi Hòa càng ra sức đẩy Tiêu Hoa Ung ra, bực mình lườm hắn. Chẳng lẽ hắn không biết vì sao xung quanh
không có ai?
Như vậy càng chứng tỏ phu thê bọn họ có hành vi không đứng đắn giữa ban ngày ban mặt.
Tiêu Hoa Ung quệt mũi, cười nịnh nọt: “Ngày mai nàng hãy đi tìm bệ hạ lần nữa, chắc chắn ông ta vẫn sẽ làm bộ
làm tịch. Mốt lại đi tiếp chuyến nữa, thế nào ông ta cũng xuôi.”
“Ừ.” Thẩm Hi Hòa cũng nghĩ thế.
Có Thục phi ở bên góp lời, dù Hữu Ninh đế có do dự thì rồi cũng sẽ nghe theo nàng ta mà thử xem sao.
Lần này, nàng nhất định phải cho Hữu Ninh đế một số thật đau để không uổng phần quà ông ta tặng cho nàng vào
ngày thứ hai sau hôn lễ.
Ông ta cho người đốt cháy bài vị là để thăm dò Tiêu Hoa Ung, nhưng làm vậy sẽ khiến người ta nghĩ tổ tiên Tiêu
gia không chấp nhận nàng nên mới ra có sự.
Nàng không gây sự trước, cớ sao phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Ta đã thu xếp ổn thỏa rồi, nàng hãy rời Kinh bằng đường hầm bí mật, ta sẽ cho người hộ tống nàng đi gặp nhạc
phụ, sẽ có người cải trang thành nàng quang minh chính đại rời Kinh.”
“Không được.” Thẩm Hi Hòa quả quyết bác bỏ, “Ta muốn đích thân đi.”
Tiêu Hoa Ung nghiêm mặt: “Ta không đồng ý.“.
Hắn đã tính toán từng đường đi nước bước của ván cờ này, nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay. Chắc chắn Hữu
Ninh đế sẽ phải người ra tay với Thẩm Hi Hòa, có điều mức độ nghiêm trọng đến đâu thì khó mà đoán được, Tiêu
Hoa Ung nào dám để Thẩm Hi Hòa mạo hiểm.
Ngộ nhỡ nàng có bất trắc gì, hắn sẽ hối hận cả đời.
Bởi vậy, Tiêu Hoa Ung đã chuẩn bị sẵn phương án ứng phó thỏa đáng
“Đối với bệ hạ mà nói,phi vụ này chỉ được phép thành công,không được phép thất bại,thế nào ông ta cũng dốc toàn lực ra tay.Nếu
người đóng thế ta mà rơi vào tay bệ hạ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”Thẩm Hi Hòa không nói rằng mình định gài bẫy để người
của bệ hạ có đi mà không có về.
Nàng mà không có mặt thì làm sao chỉ huy ngay tại chỗ được?
“Nàng cũng biết lần này bệ hạ sẽ không nương tay thì càng không thể mạo hiểm được.”Thái độ của Tiêu Hoa Ung rất kiên quyết.
Đây là lần đầu phu thê hai người có suy nghĩ trái ngược,chẳng ai chịu ai.
*********************************
Sao cơ?” Hữu Ninh đế nhìn Thục phi với vẻ hứng thú.
O “Xưa nay Tây Bắc vương luôn yêu thương Thái tử phi hết mực, nếu biết Thái t1ử phi gặp nạn, liệu ông ta có thể
thờ ơ được không? Đương nhiên là sẽ chủ động xuất hiện rồi.” Thục phi ranh mãnh đáp.
Nghe vậy,0 Hữu Ninh đế nhìn nàng ta chăm chú: “Ái phi nói rất phải.”
Vào lúc này, Thẩm Hi Hòa và Trân Châu đã về đến Đông cung. Tiêu Hoa U1ng đang bận xử lý chính vụ cùng triều
thần. Vào những hôm không có buổi chầu, triều thần sẽ cùng Thái tử xử lý những việc đã được Hữu Ni2nh đế giao
cho Thái tử.
Thẩm Hi Hòa cố ý cầu kiến Hữu Ninh đế nhằm lúc Tiêu Hoa Ung không thể đi cùng, kẻo có mặt hắn thì Hữu
Ni6nh đế lại cả nghĩ.
“Thái tử phi, bệ hạ sẽ đồng ý sao?” Trân Châu không nắm chắc thái độ của Hữu Ninh đế là thế nào.
“Ừ.”9 Thẩm Hi Hòa khẳng định, “Đó là cơ hội hoàn hảo.”
Hữu Ninh đế sẽ lợi dụng nàng để dò xét thực lực của Tiêu Hoa Ung cũng như tìm hiểu xem rốt cuộc phụ thân nàng
mất tích là thật hay giả.
Trân Châu rùng mình: “Thái tử phi, chỉ e bệ hạ sẽ không dễ dàng ra tay đâu.”
Làm không khéo sẽ ép Tây Bắc vương làm phản chứ không đùa. Hoàng thượng phải người ám sát Thái tử phi,
nghe mà đáng sợ biết mấy.
“Bên cạnh bệ hạ còn có Thục phi nương nương vốn hận ta thấu xương kia mà.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười ẩn ý.
Sở dĩ Thục phi, tức Nghiêu Tây công chúa, phải chịu khổ suýt mất mạng trước khi vào cung chính là để mọi người
có ấn tượng rằng hai người bọn họ là kẻ địch.
“Thái tử phi, Nhị nương tử lại đến nữa rồi.” Thẩm Hi Hòa vừa bước vào tầm điện, Bích Ngọc đã bẩm báo.
Sau khi tin Thẩm Nhạc Sơn mất tích lan truyền, Thẩm Hi Hòa và bệnh liệt giường, Thẩm Anh Nhược nhiều lần cầu
kiến nhưng đều bị nàng từ chối. Thẩm Hi Hòa nói: “Em dẫn nó vào đây.”
Hôm nay nàng đã đi gặp bệ hạ, giờ mà không gặp Thẩm Anh Nhược thì không hay.
Chẳng qua, Thẩm Anh Nhược có gặp nàng cũng vô ích thôi, nàng sẽ không tiết lộ sự thật với nàng ta.
“Bái kiến Thái tử phi.” Thẩm Anh Nhược sốt ruột làm lễ. Vành mắt nàng ta thâm quầng, dù đã trang điểm nhưng
vẫn có thể nhận ra vẻ tiều tụy và lo âu trên mặt.
“Miễn lễ, ngồi đi.” Thẩm Hi Hòa chỉ vào một chiếc ghế gần đó.
Thẩm Anh Nhược vừa ngồi xuống bèn hỏi ngay: “A tỷ, vẫn chưa tìm được tung tích của phụ thân ạ?”
“Ta không biết phụ thân đang ở đâu.” Thẩm Hi Hòa không gạt Thẩm Anh Nhược, nàng không biết thật.
Thẩm Hi Hòa hoàn toàn không biết Thẩm Nhạc Sơn được Tiêu Hoa Ung đưa đi đâu, bây giờ đang làm gì hay là chỉ
ở yên một chỗ đợi nàng. Nàng tin Tiêu Hoa Ung và Thẩm Nhạc Sơn nên không hỏi nhiều.
Tiêu Hoa Ung sẽ không lừa gạt nàng, mà dù hắn có lừa nàng thật thì Thẩm Nhạc Sơn cũng không phải người dễ bị
lừa.
“Phụ thân…” Mắt Thẩm Anh Nhược đỏ hoe.
Thẩm Hi Hòa liếc nàng ta và nói: “Phụ thân không sao cả, mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm ông ấy.”
“A tỷ định đi tìm phụ thân ư?” Thẩm Anh Nhược ngạc nhiên, ánh mắt thoáng vẻ trông mong.
Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói: “Ta sẽ không dẫn người đi cùng.” Lần này nàng sẽ phải giao chiến với Hoàng thượng,
một việc hết sức mạo hiểm, sao có thể dẫn Thẩm Anh Nhược theo được, mất công bận tâm đến sự an toàn của nàng
ta.
“Ngươi cứ đợi trong Kinh, ta sẽ bảo hộ vệ Thẩm phủ trông chừng. Ngươi mà dám bỏ trốn khỏi Kinh thành để đi
theo, ta sẽ bảo bọn họ đánh gãy chân ngươi.” Thẩm Hi Hòa cảnh cáo.
Thẩm Anh Nhược ấm ức cắn môi, nhưng lại không dám nhiều lời. Tuy không thân thiết với Thẩm Hi Hòa nhưng
nàng ta cũng biết ngoài việc hai người cùng mang một họ ra thì chẳng còn mối liên hệ gì khác. Thẩm Hi Hòa nói sẽ
cho người đánh gãy chân nàng ta không phải là dọa suông.
“Trân Châu, đưa nó về phủ, với lại dặn hộ vệ trong phủ trông chừng nó cẩn thận. Nếu có mỗi việc ấy còn làm
không xong thì đừng ở lại hầu hạ ta nữa, ta không cần kẻ vô dụng.”
Dù không cam lòng đi nữa, Thẩm Anh Nhược vẫn bị đưa về. Lúc nàng ta ra đến cửa cung, chuẩn bị lên xe ngựa thì
bắt gặp Tiêu Trường Phong đi ngược hướng. Tiêu Trường Phong lại gần chào hỏi, Thẩm Anh Nhược cũng làm lễ.
Thấy nàng ta có vẻ không vui, Tiêu Trường Phong bèn hỏi: “Huyện chủ làm sao…”
“Ta lo cho phụ thân.” Thẩm Anh Nhược đáp qua loa rồi làm lễ cáo biệt, sau đó lên xe ngựa.
Tiêu Trường Phong nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa dần, đến khi chiếc xe mất hút khỏi tầm mắt mới tiếp tục cất bước.
Thẩm Anh Nhược đi chưa bao lâu thì Tiêu Hoa Ung về, thấy Thẩm Hi Hòa đang đứng bên bàn đá trong hoa viên,
bận rộn tỉa cành.
Vốn dĩ Tiêu Hoa Ung bỏ công mày mò trồng các loại hoa thơm cỏ lạ là để Đông cung đỡ quạnh quẽ, vả lại làm vậy
còn khiến người khác tưởng rằng hắn thích cỏ cây, chứ thật ra hắn cũng chẳng thích cho lắm.
Có điều Thẩm Hi Hòa rất thích hoa cỏ, từ khi gả vào Đông cung, nàng dành phần lớn thời gian để chăm sóc hoa
viên.
Tiêu Hoa Ung ung dung lại gần, ôm lấy Thẩm Hi Hòa từ đằng sau.
Thẩm Hi Hòa vùng vẫy, tuy rằng có những lúc hai người họ còn thân mật hơn thế, nàng lại không phải người kiểu
cách, nhưng cũng không quen để Tiêu Hoa Ung ôm ấp trước mặt người khác giữa ban ngày ban mặt.
Tiêu Hoa Ung không chịu buông tay, còn cúi đầu thì thầm bên tai nàng: “Bọn họ biết điều lắm, xung quanh không
có ai cả.”
Thẩm Hi Hòa càng ra sức đẩy Tiêu Hoa Ung ra, bực mình lườm hắn. Chẳng lẽ hắn không biết vì sao xung quanh
không có ai?
Như vậy càng chứng tỏ phu thê bọn họ có hành vi không đứng đắn giữa ban ngày ban mặt.
Tiêu Hoa Ung quệt mũi, cười nịnh nọt: “Ngày mai nàng hãy đi tìm bệ hạ lần nữa, chắc chắn ông ta vẫn sẽ làm bộ
làm tịch. Mốt lại đi tiếp chuyến nữa, thế nào ông ta cũng xuôi.”
“Ừ.” Thẩm Hi Hòa cũng nghĩ thế.
Có Thục phi ở bên góp lời, dù Hữu Ninh đế có do dự thì rồi cũng sẽ nghe theo nàng ta mà thử xem sao.
Lần này, nàng nhất định phải cho Hữu Ninh đế một số thật đau để không uổng phần quà ông ta tặng cho nàng vào
ngày thứ hai sau hôn lễ.
Ông ta cho người đốt cháy bài vị là để thăm dò Tiêu Hoa Ung, nhưng làm vậy sẽ khiến người ta nghĩ tổ tiên Tiêu
gia không chấp nhận nàng nên mới ra có sự.
Nàng không gây sự trước, cớ sao phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Ta đã thu xếp ổn thỏa rồi, nàng hãy rời Kinh bằng đường hầm bí mật, ta sẽ cho người hộ tống nàng đi gặp nhạc
phụ, sẽ có người cải trang thành nàng quang minh chính đại rời Kinh.”
“Không được.” Thẩm Hi Hòa quả quyết bác bỏ, “Ta muốn đích thân đi.”
Tiêu Hoa Ung nghiêm mặt: “Ta không đồng ý.“.
Hắn đã tính toán từng đường đi nước bước của ván cờ này, nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay. Chắc chắn Hữu
Ninh đế sẽ phải người ra tay với Thẩm Hi Hòa, có điều mức độ nghiêm trọng đến đâu thì khó mà đoán được, Tiêu
Hoa Ung nào dám để Thẩm Hi Hòa mạo hiểm.
Ngộ nhỡ nàng có bất trắc gì, hắn sẽ hối hận cả đời.
Bởi vậy, Tiêu Hoa Ung đã chuẩn bị sẵn phương án ứng phó thỏa đáng
“Đối với bệ hạ mà nói,phi vụ này chỉ được phép thành công,không được phép thất bại,thế nào ông ta cũng dốc toàn lực ra tay.Nếu
người đóng thế ta mà rơi vào tay bệ hạ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”Thẩm Hi Hòa không nói rằng mình định gài bẫy để người
của bệ hạ có đi mà không có về.
Nàng mà không có mặt thì làm sao chỉ huy ngay tại chỗ được?
“Nàng cũng biết lần này bệ hạ sẽ không nương tay thì càng không thể mạo hiểm được.”Thái độ của Tiêu Hoa Ung rất kiên quyết.
Đây là lần đầu phu thê hai người có suy nghĩ trái ngược,chẳng ai chịu ai.
Bình luận facebook