Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Ngày hôm sau, lúc hai đứa tui đến chỗ Chính phủ báo danh, thanh niên hay đỏ mặt đã ra đón.
“Hai người được phân vào tổ 7, trong tổ có tổng cộng 10 người. Tôi là trung đội trưởng phụ trách đội của hai người, tên tôi là Hạ Du Sâm…”
“Trung đội trưởng Hạ.” Tui nhìn anh ta, nói.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, trung đội trưởng Hạ ngượng ngùng sờ ót, thẹn thùng đáp: “Nghiêm túc quá, kêu tên tôi là được rồi, hai người thì sao?”
“Kiều Yến, cô ấy là Hách Hách.” Kiều Yến kéo tui ra phía sau.
Bây giờ mỗi khi thằng nhóc này giới thiệu tui với người khác sẽ không gọi tui là chị nữa, chẳng lẽ đợi nhóc con lớn thêm một chút, tui sẽ thành em gái à?
Hạ Du Sâm dẫn bọn tui đến một cái đại sảnh, có 8 người đang ở đó, toàn là phái nam có tuổi không đồng nhất, Hạ Du Sâm nói: “Đây là thành viên mới của tổ 7, Trương Đằng, anh là tổ trưởng tổ 7, hi vọng anh có thể chiếu cố tổ viên mới của mình.”
“Trung đội trưởng, cậu định đem tính mạng của anh em ra giỡn hay sao? Hai đứa nhóc này? Còn có một cô bé, Chính phủ dù thiếu người cỡ nào cũng không thể làm như vậy chứ? Còn không bằng cứ để 8 anh em chúng tôi đi được rồi!” Trương Đằng nói.
Phản ứng của những người khác cũng không khác lắm.
“Trương Đằng, anh còn chưa hiểu tôi sao? Anh cho rằng tôi sẽ dẫn người đến hại anh em à? Hai người này tuy rằng tuổi không lớn nhưng họ có thực lực, có bản lãnh..”
“Bản lãnh gì chớ?” Trương Đằng nhất quyết không chịu.
“Chà…cái này...” Lúc Hạ Du Sâm còn đang gãi đầu gãi tai, có anh lính qua đây truyền lời.
“Ừ, tôi hiểu rồi…Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải đi trước. Hôm nay nhiệm vụ của tổ 7 chủ yếu là đến cửa hàng ở ngoại ô Thành Tây để tìm lương thực, tôi sẽ giao bản đồ cho tổ trưởng.” Hạ Du Sâm nhìn bọn tui rồi nói tiếp: “Liên trưởng cho hai người cơ hội, đừng làm ông ấy thất vọng.”
Ngay sau khi Hạ Du Sâm vội vã rời đi, Trương Đằng khinh thường hừ một tiếng: “Tưởng gì…ra là lính nhảy dù.” (ý là đi cửa sau.)
Vẻ mặt của những người còn lại cũng không mấy thân thiện.
Trương Đằng cầm bản đồ nhìn vài lần, sau đó đứng lên đi ra ngoài, những tổ viên khác lục tục theo sau.
“Hách Hách, đến lúc đó chị đừng nên động thủ.” Kiều Yến nắm tay tui, đi sau lưng bọn họ, nói với tui. “Một mình em là đủ rồi.”
Trong bãi đỗ xe mở rộng của Chính phủ có đủ loại xe việt dã, nhóm người tổ 7 dừng trước chỗ có đỗ hai chiếc xe việt dã màu lục.
Kiều Yến chờ tất cả mọi người lên xe, lúc nhóc chuẩn bị leo lên xe, một gã đàn ông xấu xí ngồi trong xe lại chặn nhóc:
“Ê không thấy trên xe đầy người rồi sao? Hai đứa mày lên chiếc phía sau đi.”
Trương Đằng ngồi trên xe nhếch môi cười.
Kiều Yến nhìn anh ta một cái, không trả lời, đi đến trước chiếc xe phía sau, nhưng cũng không khác gì, có một thanh niên gầy nhom lại cười hì hì chặn nhóc:
“Xe này cũng ngồi đầy rồi, hai đứa ngồi mui xe được không? A, đúng rồi, cô bé có thể ngồi chen chúc với mấy anh trai đây…”
Người trên hai chiếc xe cười vang.
Kiều Yến níu lấy cổ áo gã thanh niên trước mặt, kéo xuống xe rồi “chát, chát” cho hai cái bạt tai: “Anh nói cái gì tôi nghe không rõ?”
“Đồ ranh con! Mẹ nó, đủ cuồng!” Lần này mọi người trong xe xuống gần hết, chỉ có ba bốn người không muốn gây chuyện, ngồi yên trên xe, không lên tiếng.
Gã thanh niên trên tay Kiều Yến muốn đấm nhóc một quyền, bị Kiều Yến dùng một tay bắt lấy, sau đó trở tay bẻ ngược lại—
“A…a a!!”
Gã thanh niên gào lên đau đớn, Kiều Yến đá anh ta ra xa: “Chúc mừng, hôm nay anh không cần đi làm.”.dien.dan,L3 Quy" [email protected]
“Còn ai muốn thử không?” Kiều Yến liếc nhìn xung quanh một vòng.
“Ui, giỡn tý thôi mà. Tiểu huynh đệ không biết giỡn gì cả, mọi người ở chung một tổ, sao lại nghiêm túc thế.” Gã đàn ông xấu xí đứng bên cạnh Trương Đằng cười gượng, nói.
Kiều Yến nhìn bọn họ một cái, không nói thêm lời nào, kéo tui lên chiếc xe phía trước.
Lúc xuống xe, bọn tui đã ở cách cửa hàng thực phẩm- địa điểm nhiệm vụ lần này 100 mét.
Có mấy con zombie đang bồi hồi quanh đó, đều là loại zombie cấp thấp nhất. Kiều Yến và tui thoải mái như ra ngoài tản bộ, những tổ viên khác lại không dám thở mạnh, thần kinh căng thẳng tột độ.
Rương phía sau có khá nhiều súng ống, tất cả mọi người đều có, chỉ không có phần của tui và Kiều Yến.
Súng lục của Kiều Yến cũng đã hết đạn, bị nhóc đặt trong căn phòng gỗ kia, không có mang theo. Gặp phải tình huống này, Kiều Yến cũng không nói gì, tỉnh bơ rút dao phay ở bên hông ra.
Nhìn hai người mới người thì tay không kẻ thì cầm dao, không biết ai trong đám tổ viên lại cất tiếng cười khó coi.
“Có mấy con?” Kiều Yến thấp giọng hỏi tui.
Không biết, lúc này ngay cả số lượng zombie tui cũng đếm không rõ nữa.
“Có Biến Dị Thể không?”
Không có, nên…?
Kiều Yến ngạc nhiên, cho là tui muốn rèn luyện nhóc con nên nhóc không nói cũng không để ý.
“Nhóc con, một hồi không ai bảo vệ hai đứa bây đâu, nếu tự bọn bây bị zombie giết thì cũng đừng trách người khác.” Trương Đằng giơ cây súng lục cực tốt lên, là người đầu tiên bước vào.
Đã gần 9 giờ sáng, tui mở cây dù màu đen vẫn luôn mang theo ra, bắt đầu ngáp.
Pằng--- tiếng súng đầu tiếng đã vang lên.
Tui bung dù, nhàn nhã, chậm chạp, lững thững đi theo sau bọn họ trên sân vắng.
“Bắn đi! Nổ súng!”
Đạn dày đặc tập trung bắm lên người hai con zombie đang tập tễnh bước tới.
Giải quyết xong hai con zombie kia, toàn bộ thành viên tổ 7 tập trung trước cửa tiệm.
“Chuẩn bị, tôi đá cửa đây.” Trương Đằng lên nòng, trầm giọng nói.
Sau khi mạnh mẽ đá văng cửa, mọi người ăn ý lùi về phía sau, sau cánh cửa có một con zombie da thịt thối rửa gào khóc nhào tới.
Pằng pằng pằng pằng---
Chưa tới 2 giây, con zombie đã bị bắn thành cái sàng.
Đến tận lúc này, Kiều Yến vẫn chưa có cơ hội lên sân khấu, nhóc con đang nhàm chán xoay xoay cây dao phay của mình.
“Cô khùng à? Bung dù làm gì?!” Một anh bạn đứng trước mặt tui ngẫu nhiên quay đầu lại, bị tui dọa sợ.
Anh bệnh thần kinh à! Tui bung dù thì liên quan quái gì đến anh?!
Những con zombie từ mỗi góc sau cánh cửa không ngừng gầm gừ đánh tới.
Hỗn chiến, đạn bay loạn.
Kiều Yến đẩy tui ra ngoài cửa: “Đừng vào.”
Tui cũng hiểu được.
Nếu Kiều Yến bị thương, tui đoán chắc 10 phần không phải do zombie mà là do bị tổ viên khác ngộ thương.
“Hai người được phân vào tổ 7, trong tổ có tổng cộng 10 người. Tôi là trung đội trưởng phụ trách đội của hai người, tên tôi là Hạ Du Sâm…”
“Trung đội trưởng Hạ.” Tui nhìn anh ta, nói.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, trung đội trưởng Hạ ngượng ngùng sờ ót, thẹn thùng đáp: “Nghiêm túc quá, kêu tên tôi là được rồi, hai người thì sao?”
“Kiều Yến, cô ấy là Hách Hách.” Kiều Yến kéo tui ra phía sau.
Bây giờ mỗi khi thằng nhóc này giới thiệu tui với người khác sẽ không gọi tui là chị nữa, chẳng lẽ đợi nhóc con lớn thêm một chút, tui sẽ thành em gái à?
Hạ Du Sâm dẫn bọn tui đến một cái đại sảnh, có 8 người đang ở đó, toàn là phái nam có tuổi không đồng nhất, Hạ Du Sâm nói: “Đây là thành viên mới của tổ 7, Trương Đằng, anh là tổ trưởng tổ 7, hi vọng anh có thể chiếu cố tổ viên mới của mình.”
“Trung đội trưởng, cậu định đem tính mạng của anh em ra giỡn hay sao? Hai đứa nhóc này? Còn có một cô bé, Chính phủ dù thiếu người cỡ nào cũng không thể làm như vậy chứ? Còn không bằng cứ để 8 anh em chúng tôi đi được rồi!” Trương Đằng nói.
Phản ứng của những người khác cũng không khác lắm.
“Trương Đằng, anh còn chưa hiểu tôi sao? Anh cho rằng tôi sẽ dẫn người đến hại anh em à? Hai người này tuy rằng tuổi không lớn nhưng họ có thực lực, có bản lãnh..”
“Bản lãnh gì chớ?” Trương Đằng nhất quyết không chịu.
“Chà…cái này...” Lúc Hạ Du Sâm còn đang gãi đầu gãi tai, có anh lính qua đây truyền lời.
“Ừ, tôi hiểu rồi…Xin lỗi mọi người, tôi có việc phải đi trước. Hôm nay nhiệm vụ của tổ 7 chủ yếu là đến cửa hàng ở ngoại ô Thành Tây để tìm lương thực, tôi sẽ giao bản đồ cho tổ trưởng.” Hạ Du Sâm nhìn bọn tui rồi nói tiếp: “Liên trưởng cho hai người cơ hội, đừng làm ông ấy thất vọng.”
Ngay sau khi Hạ Du Sâm vội vã rời đi, Trương Đằng khinh thường hừ một tiếng: “Tưởng gì…ra là lính nhảy dù.” (ý là đi cửa sau.)
Vẻ mặt của những người còn lại cũng không mấy thân thiện.
Trương Đằng cầm bản đồ nhìn vài lần, sau đó đứng lên đi ra ngoài, những tổ viên khác lục tục theo sau.
“Hách Hách, đến lúc đó chị đừng nên động thủ.” Kiều Yến nắm tay tui, đi sau lưng bọn họ, nói với tui. “Một mình em là đủ rồi.”
Trong bãi đỗ xe mở rộng của Chính phủ có đủ loại xe việt dã, nhóm người tổ 7 dừng trước chỗ có đỗ hai chiếc xe việt dã màu lục.
Kiều Yến chờ tất cả mọi người lên xe, lúc nhóc chuẩn bị leo lên xe, một gã đàn ông xấu xí ngồi trong xe lại chặn nhóc:
“Ê không thấy trên xe đầy người rồi sao? Hai đứa mày lên chiếc phía sau đi.”
Trương Đằng ngồi trên xe nhếch môi cười.
Kiều Yến nhìn anh ta một cái, không trả lời, đi đến trước chiếc xe phía sau, nhưng cũng không khác gì, có một thanh niên gầy nhom lại cười hì hì chặn nhóc:
“Xe này cũng ngồi đầy rồi, hai đứa ngồi mui xe được không? A, đúng rồi, cô bé có thể ngồi chen chúc với mấy anh trai đây…”
Người trên hai chiếc xe cười vang.
Kiều Yến níu lấy cổ áo gã thanh niên trước mặt, kéo xuống xe rồi “chát, chát” cho hai cái bạt tai: “Anh nói cái gì tôi nghe không rõ?”
“Đồ ranh con! Mẹ nó, đủ cuồng!” Lần này mọi người trong xe xuống gần hết, chỉ có ba bốn người không muốn gây chuyện, ngồi yên trên xe, không lên tiếng.
Gã thanh niên trên tay Kiều Yến muốn đấm nhóc một quyền, bị Kiều Yến dùng một tay bắt lấy, sau đó trở tay bẻ ngược lại—
“A…a a!!”
Gã thanh niên gào lên đau đớn, Kiều Yến đá anh ta ra xa: “Chúc mừng, hôm nay anh không cần đi làm.”.dien.dan,L3 Quy" [email protected]
“Còn ai muốn thử không?” Kiều Yến liếc nhìn xung quanh một vòng.
“Ui, giỡn tý thôi mà. Tiểu huynh đệ không biết giỡn gì cả, mọi người ở chung một tổ, sao lại nghiêm túc thế.” Gã đàn ông xấu xí đứng bên cạnh Trương Đằng cười gượng, nói.
Kiều Yến nhìn bọn họ một cái, không nói thêm lời nào, kéo tui lên chiếc xe phía trước.
Lúc xuống xe, bọn tui đã ở cách cửa hàng thực phẩm- địa điểm nhiệm vụ lần này 100 mét.
Có mấy con zombie đang bồi hồi quanh đó, đều là loại zombie cấp thấp nhất. Kiều Yến và tui thoải mái như ra ngoài tản bộ, những tổ viên khác lại không dám thở mạnh, thần kinh căng thẳng tột độ.
Rương phía sau có khá nhiều súng ống, tất cả mọi người đều có, chỉ không có phần của tui và Kiều Yến.
Súng lục của Kiều Yến cũng đã hết đạn, bị nhóc đặt trong căn phòng gỗ kia, không có mang theo. Gặp phải tình huống này, Kiều Yến cũng không nói gì, tỉnh bơ rút dao phay ở bên hông ra.
Nhìn hai người mới người thì tay không kẻ thì cầm dao, không biết ai trong đám tổ viên lại cất tiếng cười khó coi.
“Có mấy con?” Kiều Yến thấp giọng hỏi tui.
Không biết, lúc này ngay cả số lượng zombie tui cũng đếm không rõ nữa.
“Có Biến Dị Thể không?”
Không có, nên…?
Kiều Yến ngạc nhiên, cho là tui muốn rèn luyện nhóc con nên nhóc không nói cũng không để ý.
“Nhóc con, một hồi không ai bảo vệ hai đứa bây đâu, nếu tự bọn bây bị zombie giết thì cũng đừng trách người khác.” Trương Đằng giơ cây súng lục cực tốt lên, là người đầu tiên bước vào.
Đã gần 9 giờ sáng, tui mở cây dù màu đen vẫn luôn mang theo ra, bắt đầu ngáp.
Pằng--- tiếng súng đầu tiếng đã vang lên.
Tui bung dù, nhàn nhã, chậm chạp, lững thững đi theo sau bọn họ trên sân vắng.
“Bắn đi! Nổ súng!”
Đạn dày đặc tập trung bắm lên người hai con zombie đang tập tễnh bước tới.
Giải quyết xong hai con zombie kia, toàn bộ thành viên tổ 7 tập trung trước cửa tiệm.
“Chuẩn bị, tôi đá cửa đây.” Trương Đằng lên nòng, trầm giọng nói.
Sau khi mạnh mẽ đá văng cửa, mọi người ăn ý lùi về phía sau, sau cánh cửa có một con zombie da thịt thối rửa gào khóc nhào tới.
Pằng pằng pằng pằng---
Chưa tới 2 giây, con zombie đã bị bắn thành cái sàng.
Đến tận lúc này, Kiều Yến vẫn chưa có cơ hội lên sân khấu, nhóc con đang nhàm chán xoay xoay cây dao phay của mình.
“Cô khùng à? Bung dù làm gì?!” Một anh bạn đứng trước mặt tui ngẫu nhiên quay đầu lại, bị tui dọa sợ.
Anh bệnh thần kinh à! Tui bung dù thì liên quan quái gì đến anh?!
Những con zombie từ mỗi góc sau cánh cửa không ngừng gầm gừ đánh tới.
Hỗn chiến, đạn bay loạn.
Kiều Yến đẩy tui ra ngoài cửa: “Đừng vào.”
Tui cũng hiểu được.
Nếu Kiều Yến bị thương, tui đoán chắc 10 phần không phải do zombie mà là do bị tổ viên khác ngộ thương.
Bình luận facebook