Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Tui là một con cương thi biết tiết chế, tui thích bản năng đối kháng của mình.
Cho nên Kiều Yến chưa bao giờ lo lắng tui sẽ làm ra mấy hành động đáng sợ như liếm máu trước công chúng. Mỗi lần giết người xong, tui vô cùng bình tĩnh lau khô đao rồi cất đi, các loại cảnh tượng tà mị lôi cuốn như liếm máu trên lưỡi đao gì đó, tui sẽ không làm.
Khi tui rút đao từ ngực một người ra mới phát hiện ở phía xa có tầng tầng lớp lớp người vây xem, có mấy gương mặt quen thuộc, có mấy gương mặt lạ hoắc, nhưng họ đều có cùng vẻ mặt khiếp sợ và e ngại, vì thế nên mới sợ bị vạ lây mà đứng thành một vòng ở rất xa.
Thảm, đừng nói là muốn nhốt bản cương thi vào phòng tối, đừng nha – tui sẽ cuốn gói chạy ngay đây.
“Tôi đếm đến ba, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người đó.” Kiều Yến lạnh lùng quét mắt nhìn những người đang vây xem.
Dư âm còn chưa dứt đám người đã nhanh chóng tản đi.
“Nếu đám người đó là bình dân thì vẫn ổn nhưng lại có ba người trong đội thu thập vật tư đặt biệt. Hách Hách, chúng ta nên rời thủ đô đi thôi, ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Kiều Yến bình tĩnh đá văng thi thể dưới chân, nói.
Bản cương thi đang có ý đó đó.
“Vậy...” Người què dựa tường đã sớm bị quên lãng lên tiếng, cả quá trình ông ấy luôn bịt mắt Hân Hân, tự buộc mình chứng kiến tất cả.
“Nếu hai người tin tôi...hãy ở lại đây đi.” Ông ta nhìn bọn tui rồi nói.
“Lý do?” Kiều Yến dùng quần áo của một người trên mặt đất lau vết máu trên cây dao phay, sau đó lại treo bên hông.
“Hai người không bị thương mà có thể đánh bại 13 người. Chiến lực của hai người, đối với Chính phủ đang cực kỳ khuyết thiếu sức chiến đấu, họ sẽ biết phải lựa chọn thế nào.”
“Ông nói lời này là có ý gì? Ông không sợ à?”
“Tôi sợ...nhưng mà...” Chân Trần Bội Tư không tiện nhưng ông ta vẫn nhích từng chút, gian nan đi về phía chúng tôi, quỳ xuống: “Trên đường về tôi đã quyết định, quãng đời còn lại, chỉ cần hai người thấy Trần Bội Tư tôi có chỗ nào hữu dụng thì dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng sẽ không chối từ.”
Hân Hân nhìn hành động của Trần Bội Tư, cũng mơ mơ hồ hồ học theo, quỳ xuống trước hai đứa tui.
Đây là đang khoe khoang với bản cương thi bọn họ có thể làm ra cái động với độ khó cao như vậy á?
Hừ, bản cương thi cũng có thể quỳ nhá.
Tui vừa cong đầu gối đã bị Kiều Yến đen mặt kéo dậy.
“Hai người về đi, nếu có người ăn hiếp mấy người nữa thì có thể nói hai người là người của Kiều Yến ở đường số 4.”
Tui kéo ống tay của Kiều Yến, ngửa đầu nhìn nhóc.
“...” Kiều Yến thấp giọng bất mãn mắng một tiếng, sau đó nói với Trần Bội Tư: “Khoan đã, từ hôm nay hai người ở căn nhà kế bên, trên đường số 4 với bọn tôi đi.”
Nói xong, Kiều Yến đến căn phòng cách vách, bắt đầu gõ cửa bùm bụp. dien dan,le quy;don
“Này, các người, từ hôm nay đổi chỗ với người ở đường số 3, các người lên đường số 3 ở đi...”
“Oa~ chị ơi, Hân Hân ngủ chung với chị nha!” Không để ý ba ba vẫn còn che mắt mình, Hân Hân đã nhảy tưng tưng.
“...” Kiều Yến phát ra một tiếng hừ lạnh, dọa Trần Hân sợ hãi, dừng náo loạn.
“Hai người...không sợ chúng tôi sẽ thành gánh nặng?” Hốc mắt Trần Bội Tư hồng hồng, ngón tay không thể ức chế được cứ run rẩy.
Kiều Yến lại hừ lạnh, sải chân về phòng mình.
Chủ nhân của căn phòng cách vách sau khi chứng kiến bữa tiệc kia xong, vừa nghe Kiều Yến kêu họ lên đường số 3 thì mặt cười như hoa, liên tục khom lưng vâng dạ, lập tức dọn đồ cuốn gói chuyển đi.
“Hân Hân, ba che mắt con, mình chơi trò chơi nhé, bước sang trái….bước…” Trần Bội Tư che mắt Trần Hân, nhảy cò cò về nhà mới của ông ta.
Hai người sống ai cũng có vẻ không muốn dọn dẹp hiện trường, người chết như tui lo làm quái gì? Thôi coi như quên đi.
Tui thong dong về căn phòng gỗ.
Mới vừa đóng cửa lại, Kiều Yến ở sau cánh cửa ôm lấy tui.
“Hách Hách, sao chị muốn giữ họ lại?” Kiều Yến ủ rủ hỏi.
Chị sợ bọn họ lại bị người ta ăn hiếp.
“Bọn họ có bị ăn hiếp hay không đâu liên quan gì đến chị đâu?” cọ cọ, dụi dụi.
Ồ…đúng ha, đâu liên quan gì tới tui.
Nói đi nói lại, cảm thấy trong lòng thật phiền, để tìm kiếm chút an tĩnh, tui phải bỏ ra tý công sức vậy.
Đáng tiếc cảm giác này tui cũng không hiểu nên không thể nào bày tỏ với Kiều Yến, chỉ có thể trừng mắt nhìn vào đôi mắt đen đầy vẻ uất ức của thằng nhóc nào đó.
Đừng có giả vờ đáng yêu, lớn vậy rồi còn dùng chiêu này.
Tui đẩy nhóc con ra sau đó lại ôm lấy.
“Lớn chút vẫn đáng yêu.”
__ Vô nghĩa.
Đôi khi….bản cương thi cảm thấy thật áp lực.
Hiệu suất làm thẻ thân phận của Chính Phủ chậm tới mức khiến tui muốn xâm lược luôn cái chỗ này, nhưng đột nhiên bây giờ hiệu suất lại nhanh như ngồi máy bay, buổi chiều tui với Kiều Yến vừa gây chuyện, lúc chạng vạng đã có người tới cửa.
Đã có Trần Bội Tư “cố vấn”, bọn tui không hoảng sợ, chỉ cảm thấy ngạc nhiên, người tới là chàng thanh niên nhìn cái là đỏ mặt khiến tui khó quên kia.
Đương nhiên không chỉ có anh ta, còn ba người đàn ông khác mặc quân trang, tuổi tác không đồng nhất.
Thanh niên hay đỏ mặt mặc quân trang vào, dùng ánh mắt của người sống mà nhìn thì rất dễ nhìn.
Từ lúc anh ta bước vào cửa, tui lập tức nhìn chằm chằm. Quả nhiên không làm tui thất vọng, mặt người nọ đã hồng tới tận lỗ tai.
“Hai người biết chúng tôi tìm hai người vì việc gì rồi chứ?” Ông lão mặc quân trang lớn tuổi nhất lên tiếng: “13 người chết rất thảm, hai người…”
“Nói tiếng người.” Tui nói ngắn gọn ba chữ.
Kiều Yến bật cười.
Ông lão mặc quân trang tức đến đỏ mặt, thanh niên hay đỏ mặt ở phía sau vội vàng bước ra hòa giải: “Nghiêm túc chút đi! Hai người đừng xem pháp luật như trò đùa!”
“Chị nói rồi đó, nói thẳng ra đi.” Kiều Yến nhàn nhạt đáp.
Câu trả lời này nằm trong dự kiến của ông lão kia, ông ta bình tĩnh lại liền hầm hừ phất tay áo bỏ đi: “Hừ! Nếu không phải Trương liên trưởng coi trọng mấy người, tôi không hề muốn nhận cái cục diện rối rắm này đâu!”
Thanh niên hay đỏ mặt nhìn bọn tui, cười cười, vội vàng đuổi theo những quân nhân khác.
Rất nhanh, đống thi thể ngoài cửa biến mất không thấy tăm hơi. Thế đạo này, người chết vì đánh nhau nhiều lắm, có rất nhiều cơ hội để làm quần chúng quên đi những chuyện đó.
Sáng sớm hôm nay, thẻ thân phận mới của tui và Kiều Yến đã được đưa tới.
Loại công dân: Đội thu thập vật tư đặc biệt.
Cho nên Kiều Yến chưa bao giờ lo lắng tui sẽ làm ra mấy hành động đáng sợ như liếm máu trước công chúng. Mỗi lần giết người xong, tui vô cùng bình tĩnh lau khô đao rồi cất đi, các loại cảnh tượng tà mị lôi cuốn như liếm máu trên lưỡi đao gì đó, tui sẽ không làm.
Khi tui rút đao từ ngực một người ra mới phát hiện ở phía xa có tầng tầng lớp lớp người vây xem, có mấy gương mặt quen thuộc, có mấy gương mặt lạ hoắc, nhưng họ đều có cùng vẻ mặt khiếp sợ và e ngại, vì thế nên mới sợ bị vạ lây mà đứng thành một vòng ở rất xa.
Thảm, đừng nói là muốn nhốt bản cương thi vào phòng tối, đừng nha – tui sẽ cuốn gói chạy ngay đây.
“Tôi đếm đến ba, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người đó.” Kiều Yến lạnh lùng quét mắt nhìn những người đang vây xem.
Dư âm còn chưa dứt đám người đã nhanh chóng tản đi.
“Nếu đám người đó là bình dân thì vẫn ổn nhưng lại có ba người trong đội thu thập vật tư đặt biệt. Hách Hách, chúng ta nên rời thủ đô đi thôi, ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Kiều Yến bình tĩnh đá văng thi thể dưới chân, nói.
Bản cương thi đang có ý đó đó.
“Vậy...” Người què dựa tường đã sớm bị quên lãng lên tiếng, cả quá trình ông ấy luôn bịt mắt Hân Hân, tự buộc mình chứng kiến tất cả.
“Nếu hai người tin tôi...hãy ở lại đây đi.” Ông ta nhìn bọn tui rồi nói.
“Lý do?” Kiều Yến dùng quần áo của một người trên mặt đất lau vết máu trên cây dao phay, sau đó lại treo bên hông.
“Hai người không bị thương mà có thể đánh bại 13 người. Chiến lực của hai người, đối với Chính phủ đang cực kỳ khuyết thiếu sức chiến đấu, họ sẽ biết phải lựa chọn thế nào.”
“Ông nói lời này là có ý gì? Ông không sợ à?”
“Tôi sợ...nhưng mà...” Chân Trần Bội Tư không tiện nhưng ông ta vẫn nhích từng chút, gian nan đi về phía chúng tôi, quỳ xuống: “Trên đường về tôi đã quyết định, quãng đời còn lại, chỉ cần hai người thấy Trần Bội Tư tôi có chỗ nào hữu dụng thì dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng sẽ không chối từ.”
Hân Hân nhìn hành động của Trần Bội Tư, cũng mơ mơ hồ hồ học theo, quỳ xuống trước hai đứa tui.
Đây là đang khoe khoang với bản cương thi bọn họ có thể làm ra cái động với độ khó cao như vậy á?
Hừ, bản cương thi cũng có thể quỳ nhá.
Tui vừa cong đầu gối đã bị Kiều Yến đen mặt kéo dậy.
“Hai người về đi, nếu có người ăn hiếp mấy người nữa thì có thể nói hai người là người của Kiều Yến ở đường số 4.”
Tui kéo ống tay của Kiều Yến, ngửa đầu nhìn nhóc.
“...” Kiều Yến thấp giọng bất mãn mắng một tiếng, sau đó nói với Trần Bội Tư: “Khoan đã, từ hôm nay hai người ở căn nhà kế bên, trên đường số 4 với bọn tôi đi.”
Nói xong, Kiều Yến đến căn phòng cách vách, bắt đầu gõ cửa bùm bụp.
“Này, các người, từ hôm nay đổi chỗ với người ở đường số 3, các người lên đường số 3 ở đi...”
“Oa~ chị ơi, Hân Hân ngủ chung với chị nha!” Không để ý ba ba vẫn còn che mắt mình, Hân Hân đã nhảy tưng tưng.
“...” Kiều Yến phát ra một tiếng hừ lạnh, dọa Trần Hân sợ hãi, dừng náo loạn.
“Hai người...không sợ chúng tôi sẽ thành gánh nặng?” Hốc mắt Trần Bội Tư hồng hồng, ngón tay không thể ức chế được cứ run rẩy.
Kiều Yến lại hừ lạnh, sải chân về phòng mình.
Chủ nhân của căn phòng cách vách sau khi chứng kiến bữa tiệc kia xong, vừa nghe Kiều Yến kêu họ lên đường số 3 thì mặt cười như hoa, liên tục khom lưng vâng dạ, lập tức dọn đồ cuốn gói chuyển đi.
“Hân Hân, ba che mắt con, mình chơi trò chơi nhé, bước sang trái….bước…” Trần Bội Tư che mắt Trần Hân, nhảy cò cò về nhà mới của ông ta.
Hai người sống ai cũng có vẻ không muốn dọn dẹp hiện trường, người chết như tui lo làm quái gì? Thôi coi như quên đi.
Tui thong dong về căn phòng gỗ.
Mới vừa đóng cửa lại, Kiều Yến ở sau cánh cửa ôm lấy tui.
“Hách Hách, sao chị muốn giữ họ lại?” Kiều Yến ủ rủ hỏi.
Chị sợ bọn họ lại bị người ta ăn hiếp.
“Bọn họ có bị ăn hiếp hay không đâu liên quan gì đến chị đâu?” cọ cọ, dụi dụi.
Ồ…đúng ha, đâu liên quan gì tới tui.
Nói đi nói lại, cảm thấy trong lòng thật phiền, để tìm kiếm chút an tĩnh, tui phải bỏ ra tý công sức vậy.
Đáng tiếc cảm giác này tui cũng không hiểu nên không thể nào bày tỏ với Kiều Yến, chỉ có thể trừng mắt nhìn vào đôi mắt đen đầy vẻ uất ức của thằng nhóc nào đó.
Đừng có giả vờ đáng yêu, lớn vậy rồi còn dùng chiêu này.
Tui đẩy nhóc con ra sau đó lại ôm lấy.
“Lớn chút vẫn đáng yêu.”
__ Vô nghĩa.
Đôi khi….bản cương thi cảm thấy thật áp lực.
Hiệu suất làm thẻ thân phận của Chính Phủ chậm tới mức khiến tui muốn xâm lược luôn cái chỗ này, nhưng đột nhiên bây giờ hiệu suất lại nhanh như ngồi máy bay, buổi chiều tui với Kiều Yến vừa gây chuyện, lúc chạng vạng đã có người tới cửa.
Đã có Trần Bội Tư “cố vấn”, bọn tui không hoảng sợ, chỉ cảm thấy ngạc nhiên, người tới là chàng thanh niên nhìn cái là đỏ mặt khiến tui khó quên kia.
Đương nhiên không chỉ có anh ta, còn ba người đàn ông khác mặc quân trang, tuổi tác không đồng nhất.
Thanh niên hay đỏ mặt mặc quân trang vào, dùng ánh mắt của người sống mà nhìn thì rất dễ nhìn.
Từ lúc anh ta bước vào cửa, tui lập tức nhìn chằm chằm. Quả nhiên không làm tui thất vọng, mặt người nọ đã hồng tới tận lỗ tai.
“Hai người biết chúng tôi tìm hai người vì việc gì rồi chứ?” Ông lão mặc quân trang lớn tuổi nhất lên tiếng: “13 người chết rất thảm, hai người…”
“Nói tiếng người.” Tui nói ngắn gọn ba chữ.
Kiều Yến bật cười.
Ông lão mặc quân trang tức đến đỏ mặt, thanh niên hay đỏ mặt ở phía sau vội vàng bước ra hòa giải: “Nghiêm túc chút đi! Hai người đừng xem pháp luật như trò đùa!”
“Chị nói rồi đó, nói thẳng ra đi.” Kiều Yến nhàn nhạt đáp.
Câu trả lời này nằm trong dự kiến của ông lão kia, ông ta bình tĩnh lại liền hầm hừ phất tay áo bỏ đi: “Hừ! Nếu không phải Trương liên trưởng coi trọng mấy người, tôi không hề muốn nhận cái cục diện rối rắm này đâu!”
Thanh niên hay đỏ mặt nhìn bọn tui, cười cười, vội vàng đuổi theo những quân nhân khác.
Rất nhanh, đống thi thể ngoài cửa biến mất không thấy tăm hơi. Thế đạo này, người chết vì đánh nhau nhiều lắm, có rất nhiều cơ hội để làm quần chúng quên đi những chuyện đó.
Sáng sớm hôm nay, thẻ thân phận mới của tui và Kiều Yến đã được đưa tới.
Loại công dân: Đội thu thập vật tư đặc biệt.