• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần (1 Viewer)

  • Chương 60: Hiểu ý nhau (4)

Người trong lòng ngực dùng sức ôm chặt eo anh, hô hấp ấm áp phả vào ngực anh, Tống Âu Dương nghe trong giọng nói của cô khó nén được đau lòng, hốc mắt cũng có chút chua xót.



Năm trước lần đầu tiên khi Tống Minh Hoài trở lại Tống gia biểu lộ ý định của mình, thái độ cực kỳ ôn hòa, thậm chí so với thái độ đối đãi với Hạ Thiên năm ngoái vào kỳ nghỉ quốc khánh còn muốn thân thiết hơn, nhưng càng như thế, càng làm cho Tống Âu Dương cảm thấy ghê tởm.



Người đi rồi, Tống Âu Dương từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy lần đầu tiên mất khống, chạy đến chỗ tập Muay Thái ngày thường chỉ vì tiêu khiển và tập thể hình, giống như phát điên xem người như bia luyện tập, hoặc là cũng có thể nói, tự mình làm bia, cho người ta luyện.



Hơn bốn mươi tuổi, làm thầy dạy Muay Thái hơn hai mươi năm đoán chừng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người thật sự liều mạng như vậy, may mắn lúc ấy Lôi Đình và Từ Tĩnh Nghi không yên tâm, đi theo phía sau anh, nếu không ——



Sau đó anh nghĩ lại cũng không dám nghĩ.



Chỉ là tỉnh táo đi xin lỗi huấn luyện viên cũng đã quen biết mấy năm, nghe đối phương cười nói, ngày đó ông ta thật sự cho rằng mình đang đánh nhau với một người mất, sau đó cũng biểu đạt ý tứ áy náy với anh, bỏ qua đạo đức nghề nghiệp của mình, hạ thủ có hơi nặng.



Đọc Full Tại Truyenfull.vn



Tống Âu Dương đương nhiên sẽ không để ý, kỳ thật nếu không phải ngày thứ hai nhìn thấy vết thương trên mặt, trên người mình, ah cũng không cảm nhận được cảm giác đau đớn trên người mình.



Ngày hôm sau, Lôi Đình tới tìm anh, thân thế của anh làm cho người khác thấy ghê tởm nhưng lại không giấu được, Lôi Đình là người đầu tiên biết được, cũng là người đầu tiên khuyên anh đi gặp bác sĩ, sau đó là Từ Tĩnh Nghi, nói làm cho anh không có cách nào cự tuyệt, lúc đó nói đúng điểm mấu chốt ở trong lòng anh.



“Hôm nay người nhìn thấy anh như vậy là bọn em, nếu sang năm, Điềm Điềm trở về thì sao?”



……



Sau đó vị bác sĩ kia cũng nói cho anh biết, cảm xúc của con người đè nén lâu dài ở trong lòng, dù không có bất kỳ chuyện gì, nhưng cũng chỉ là bề ngoài sóng yên biển lặng, cảm xúc xấu xa vẫn lặng lẽ tích góp, sẽ có ngày bản thân không thể chịu nổi nữa, đến lúc đó, bất luận là người nào cũng có thể trở thành nạn nhân của nó.



Những lời cuối cùng của ông ấy, hoàn toàn nghiền nát sự tự chủ đáng “tự hào” từ nhỏ đến lớn của Tống Âu Dương. Chuyện rác rưởi của Tống Minh Hoài là của ông ta, không liên quan gì đến anh, anh tin vào bản thân, tin mình có thể sống tốt cả đời này.



Nhưng lần đó cảm xúc sụp đổ, lại làm cho anh ngay cả chuyện duy nhất mình tin tưởng, cũng hoài nghi.



……



“Anh ổn rồi.”



Lỗ tai Hạ Thiên bị hơi thở của Tống Âu Dương thấm ướt, nghe thấy anh dựa vào bên tai mình, khàn giọng nói ba chữ này, sau đó lại nói, “Sẽ không làm em bị thương.”



Mới đầu, anh sợ nhất, chính là làm cho cô trở thành một trong “bất luận là người nào” kia.



Hạ Thiên bị hai câu này của anh làm cho tức giận hốc mắt càng đỏ hơn, há miệng cắn anh, nhưng cơ bắp ở ngực anh quá cứng, cắn không được, đành phải dùng trán đụng hai cái vào ngực anh, muốn nói chuyện, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.



Tống Âu Dương dùng tay sờ trán của cô, trượt đến trên mắt cô, lau nước mắt cho cô, “Trước kia không phải cố ý giấu em không nói, là không muốn làm ô uế lỗ tai em, cũng không muốn giới thiệu ông ta cho em làm quen.”



“Ông ta không xứng.” Không xứng được gặp em.



Nụ hôn của Tống Âu Dương rơi xuống trên sống mũi Hạ Thiên, “Nếu cuối cùng vẫn không thể giấu được em, vậy anh sẽ nói thêm vài câu nữa.” Anh dừng lại, rồi nói tiếp, “Sau này kết hôn, trong hôn lễ có thể cũng sẽ không có người trong nhà anh,” anh lại dừng lại, “Trước kia anh còn nghĩ có thể có bà cho em, hiện tại…”



Anh dừng lại, không nói nữa, biết cô hiểu rõ anh muốn nói chính là cái gì.



Tuy rằng anh vẫn luôn lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt Hạ Thiên lại giống như nước tràn bờ đê, như thế nào cũng không ngăn được, như thế nào đổ cũng không ngừng chảy ra.



Cô rơi nước mắt lặng lẽ chảy vào trong ngực anh, cũng làm cho trái tim anh đau đớn từng đợt.



“Ngoại trừ cái này, em muốn cái gì, anh đều có thể cho em.” Tống Âu Dương cúi đầu, kề trán lên trán cô, rõ ràng trong phòng tối tăm cái gì cũng không nhìn thấy, anh vẫn cứ mở to mắt, nhìn cô, nghiêm túc hứa hẹn, “Chỉ cần là em muốn.”



“Anh không phải Tống Minh Hoài, ngoại trừ trong cơ thể chảy một nửa dòng máu của ông ta anh không có cách nào lựa chọn, anh và ông ta một chút cũng không giống nhau, anh có thể đối xử tốt với em cả đời, giống như chú Hạ đối xử với dì Đường vậy, chỉ cần em tin anh.”



Anh lại nhẹ giọng nói, “Chỉ cần em tin anh.”



Đọc Full Tại Truyenfull.vn



Không ai biết chính là, sở dĩ Tống Âu Dương không nói cho Hạ Thiên, ngoại trừ những lời vừa nói với cô, còn có một cái khác chính là “sợ hãi”, sợ sau khi cô biết, sẽ lo lắng mình sẽ giống Tống Minh Hoài, không chung thủy trong tình yêu, lừa dối vợ.



Anh không dám mạo hiểm làm điều đó, cũng không có can đảm mạo hiểm làm điều đó.



Nhưng trong giọng nói vừa rồi của cô có sự đau lòng cùng nước mắt cuồn cuộn không ngừng này đã hoàn toàn xua tan sự “sợ hãi” anh đè nặng trong lòng, chỉ cần cô tin anh, anh sẽ không sợ gì cả.



“Em không cần hôn lễ gì cả,” Hạ Thiên nghe anh nói, cố gắng ổn định cảm xúc, đè nén từng đợt đau đớn trong lòng, lẩm bẩm giọng mũi nói cho anh biết, “Cũng không người nào khác.”



“Em chỉ muốn anh.” Người có thể sống cùng cô cả đời, đếm trước sau ngoài anh, không còn ai khác.



Cô chỉ cần một mình anh là đủ rồi.



Một lúc lâu sau, Tống Âu Dương thở dài, “Là anh muốn cho em nhiều hơn nữa.”



Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người.



*



Rèm cửa sổ trong phòng bị kéo ra một nửa, ánh sáng trời lộ ra qua một tầng sa mỏng chiếu vào màu xanh nhạt, trời còn chưa sáng.



Hạ Thiên cũng cảm thấy mình còn chưa ngủ bao lâu, người còn mệt mỏi, lúc tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.



Đôi mắt sưng lên cảm giác khó chịu, nhắc nhở cô tất cả mọi thứ đêm qua, ngủ khi nào, Hạ Thiên căn bản không có ấn tượng.



“Bức tường” bên cạnh giường trong phòng tắm là một tấm kính mờ lớn khảm trong khung tường, bên trong truyền ra tiếng nước cùng bóng người mơ hồ phía sau lớp kính nói cho cô biết, người bên cạnh cô đi đâu.



Cô không do dự quá lâu, cũng không suy nghĩ quá nhiều, vén chăn lên xoay người bước từ trên giường xuống, hai chân giẫm lên thảm, cả người lạnh lẽo, mới nhận ra tật xấu cũ của mình lại tái phạm, trong giấc ngủ ngoại trừ đồ lót trên người, lột sạch sẽ……



Hạ Thiên im lặng nhìn bên cạnh gối của mình, lấy áo choàng tắm được gấp gọn gàng vào mặc vào, đi vào phòng tắm.



Cửa phòng tắm chỉ bị khép hờ lại, tiếng nước vẫn còn, lúc cô đẩy cửa đi vào, người bên trong không phát hiện, Hạ Thiên cười, đang suy nghĩ lát nữa anh đi ra nhìn thấy mình sẽ phản ứng như thế nào.



Trong đầu suy nghĩ không ít, tự mình vui vẻ, nhưng lơ đãng vừa ngẩng đầu khi nhìn thấy mình ở trong gương, trên mặt là một chút ý cười cũng không có.



Quá xấu.



……



Sau khi Hạ Thiên nhìn vào gương, không hề phát hiện có thêm Tống Âu Dương trong không gian này lấy khăn mặt đặt vào trong bồn rửa mặt, cẩn thận mở vòi nước dùng nước lạnh đắp lên hai mắt, cầu nguyện lát nữa chờ anh đi ra, đôi mắt hạch đào này có thể giảm bớt một chút.



Chỉ là, Hạ Thiên mới vừa cầm khăn lông đắp lên trên đôi mắt, liền nghe được tiếng nước bên trong ngừng lại, cô theo bản năng xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng đã quên khăn lông còn đè ở trên mắt, quay người lại, rồi bước hai bước, trực tiếp đâm vào ngực của một người.



Ừm…… Một người rõ ràng cả người trần trụi trong vòng tay người đàn ông.



Thắt lưng Hạ Thiên bị người kia ôm lấy, trên đỉnh đầu là tiếng cười của Tống Âu Dương, “Có sở thích mới từ khi nào thế? Nhìn trộm người khác tắm?”



“……” Trời đất chứng giám, lúc đầu cô không có ý định này, nhưng sau đó cũng thật sự không có.



Người đàn ông trước người dùng tay còn lại cố gắng lấy khăn mặt trên mắt cô ra, “Muốn nhìn thì thoải mái nhìn, anh cũng không giấu diếm, sợ cái gì.”



“……” Hạ Thiên hết đường chối cãi, nắm chặt khăn mặt trong tay không buông tay, muốn giữ lại một chút mặt mũi cuối cùng cho khuôn mặt này của mình.



“Nếu không anh tháo dây lưng cho em xem.” Tống Âu Dương cười nói, sau đó cũng không cho cô thời gian nói gì, tay trực tiếp đi xuống dưới, muốn tháo dây lưng của áo choàng tắm dài ra.



Hạ Thiên không có cách nào, đành phải buông lỏng khăn mặt đang nắm chặt trong tay ra, lộ ra cặp kia sưng như hạt hạch đào…



Ấm ức nhìn anh, “Quá xấu……”



Đọc Full Tại Truyenfull.vn



Tống Âu Dương nhìn, không hề cảm thấy xấu xí chút nào, trong mắt đều là đau lòng, dùng ngón tay chạm vào khóe mắt cô, “Lúc tỉnh lại vốn định đắp khăn lạnh cho em, chính là sợ đánh thức em.”



Anh nhìn, sau đó chủ động đem khăn mặt đặt ở trên mắt cô, bế ngang cô lên, “Lại ôm em trở về ngủ một lát, vẫn còn sớm.”



Một tay Hạ Thiên đè khăn mặt lại, một tay bám vào vai anh, dưới lòng bàn tay là cơ thể anh vừa rồi chưa kịp lau khô, cô vuốt ve hai giọt nước trên vai anh, nhắc nhở, “Anh lau khô người trước đi.”



Tống Âu Dương “Ừ” một tiếng, lúc đặt cô lên giường, trước tiên giúp cô cởi áo choàng tắm bị mình làm ướt ra, Hạ Thiên theo bản năng giữ không buông, cười cô, “Dù sao ngủ cũng sẽ tự mình cởi ra, lúc này giãy giụa có ý nghĩa gì?”



Nếu không phải sáng sớm cô trần truồng vẫn vô thức cọ cọ lên người anh, có lẽ anh còn có thể ngủ thêm một chút.



Hạ Thiên bĩu môi, không có cách nào phản bác, bị anh đặt lên giường liền vội vàng kéo chăn đắp kín mít, trên môi có đột nhiên có nhiệt độ, tiếp theo là tiếng anh đi vào phòng tắm, chỉ một lúc sau, người trở về, muốn ôm Hạ Hạ vào trong lòng ngủ một giấc, bị người kia đẩy ra, nói muốn đi vệ sinh, Tống Âu Dương hiểu được, cười lấy áo choàng tắm mặc vào cho cô.



Lúc trở về giường, Hạ Thiên cũng chủ động cởi áo choàng tắm ra, lúc nằm trong lòng anh, sờ xăm trên ngực anh, sau đó tay trượt xuống, muốn giúp anh, bị Tống Âu Dương nắm chặt cổ tay kéo ra phía sau cô, biết rõ cố hỏi, “Làm cái gì đấy?”



Vừa rồi ở trong phòng tắm, lúc anh ôm mình, Hạ Thiên đã phát hiện phản ứng của cơ thể anh, từ tối hôm qua đến bây giờ… Cô quên xem là ở đâu, người đàn ông vẫn chịu đựng, hình như rất đau đớn.



Trải qua những lời thẳng thắn tối hôm qua, cô liền cảm thấy bức tường vô hình ngăn cản giữa hai người trước kia lập tức sụp đổ, cho dù thế giới này một giây sau chính là ngày tận thế sụp đổ, cô cũng cảm thấy không có gì phải lo lắng sợ hãi, bởi vì bên cạnh có anh.



Tống Âu Dương nắm bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay, vẫn còn có ý đồ tránh ra, anh nhịn không được cười xin tha, “Tha cho anh đi, nếu em còn như vậy anh thật sự không chịu nổi.”



“Để em giúp anh,” Hạ Thiên nhỏ giọng yêu cầu, “Anh dạy em là được.”



……



……



Rốt cuộc Tống Âu Dương cũng không kiên trì nổi, sau khi hít thở lại bình thường, anh cúi đầu nhìn Hạ Thiên mơ màng sắp ngủ trong lòng ngực, liền cảm thấy toàn bộ trái tim mình giống như bị cô vét sạch.



Cuộc sống của anh không tính là quá tốt, không có gia đình hoàn hảo cùng sự vị tha yêu của ba mẹ, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ai bởi vậy thiên vị anh, đồng tình với anh, dành cho anh sự quan tâm đặc biệt.



Nhưng cô gái trong lòng anh lúc này, những gì anh không có được từ nhỏ, cô lại mang cho anh tất cả sự dịu dàng và tình cảm mà cô ấy có được từ thế giới và ba mẹ cô, không giữ lại thứ gì.



Tống Âu Dương đứng dậy đi phòng tắm lấy khăn lông làm ướt rồi về giường lau người cho cô, cô đã ngủ say, ánh sáng bắt đầu chiếu qua cửa sổ, anh không do dự quá lâu, cẩn thận cầm lấy điện thoại bên cạnh gọi cho lễ tân tiếp tục ở lại một ngày, mới nằm lại trên giường, ôm cô vào trong lòng, ngủ thiếp đi.



________________________
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom