Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Hạ Thiên đứng ở chỗ đó, là một góc khuất trên sân khấu, màn che chắn tầm mắt của khán giả dưới khán đài, mà bóng tối ở một bên, cũng làm cho người trên sân khấu nhìn cũng không rõ ràng lắm.
Bởi vậy, không ai phát hiện ra khoảnh khắc Hạ Thiên chần chừ khi Ray vẫy tay ý bảo cô đi đến đó, chần chờ chỉ trong chớp mắt. Cô biết rằng những gì Ray chia sẻ chắc chắn sẽ nói đến ba mẹ cô, nhưng không nghĩ rằng ông ấy sẽ đề cập đến cô.
Thậm chí trong nội dung chia sẻ mà cô chuẩn bị, mặc dù cô có đề cập đến ba mẹ cô, nhưng cô chỉ dự định nói về nó với tư cách là một người thứ ba.
……
Ray dùng sức ôm chặt Hạ Thiên, đi xuống khán đài, giao sân khấu lại cho cô.
Toàn bộ hội trường lớn, ngoại trừ trên sân khấu, phía dưới là một mảnh đen nhánh, yên tĩnh như chỗ không người.
Trong lúc hoảng hốt, làm cho cô có loại ảo giác, trên thế giới này, dường như thật sự chỉ còn lại một mình cô.
Nửa tháng này khi chuẩn bị chia sẻ tư liệu buổi họp này, Hạ Thiên đã đưa ra giả thiết rất nhiều lần mình sẽ nhịn không được bật khóc, thậm chí cảm xúc suy sụp, loại giả thiết này, không chỉ vì ba mẹ cô, còn có lúc cô chỉnh sửa ảnh chụp, những người trong trí nhớ của cô, trong cuộc sống, mỗi người đều xuất hiện.
Nhưng thật bất ngờ, lúc này cô lại bình tĩnh đến lạ.
Hạ Thiên chuyển tầm mắt đến người đàn ông không biết từ khi nào đang đứng ở vị trí mình vừa đứng, không thể phát hiện ra một nụ cười, cô dùng hành động nói cho những người không có bất kỳ chỗ dựa nào —— thế giới này chưa bao giờ quên bọn họ.
Mà anh lại vẫn luôn ở dùng hành động nói cho cô biết—— Đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây.
*
“Nhận được tin ba mẹ tôi qua đời, là 11 giờ đêm ngày 19 tháng 8 năm ngoái, trước đó, tôi còn mong chờ có thể trước khi mình tới nơi này học đại học, có thể gặp ba mẹ tôi một lần, bởi vì ba mẹ tôi nói sau khi nhiệm vụ kia kết thúc, bọn họ vừa vặn có thể có gần một tháng nghỉ phép.”
Hạ Thiên nhìn hội trường tối om, chậm rãi nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cúp điện thoại, tôi không khóc, chỉ là cảm thấy cả người hơi hoảng hốt, nghĩ nhất định là mình đang nằm mơ, ngay sau đó lại trong lòng cười nhạo chính mình bất hiếu, bất luận như thế nào, như thế nào có thể mơ thấy ba mẹ mình qua đời chứ?”
“Tôi không thể nhớ làm thế nào tôi đi đến nhà hàng xóm của mình, nhưng sau đó nghe anh ấy nói với tôi, trên mặt tôi không có biểu hiện gì, chỉ là hốc mắt đỏ lặp đi lặp lại một lần nữa rồi một lần nữa ‘Ba mẹ em không còn nữa……’”
“Hai ngày sau, nhân viên công tác đem của Bác Sĩ Không Biên Giới mang tro cốt của ba mẹ tôi đến giao lại cho tôi, bọn họ và nhóm bạn thân của tôi đã giúp tôi tổ chức tang lễ cho họ, sau đám tang, tôi đã tự nhốt mình, suốt hai tuần.”
……
“Từ nhỏ đến lớn, tôi tự nhận mình không có cái gọi là thời kỳ phản nghịch gì, tuy rằng ba mẹ thường xuyên không ở bên cạnh tôi, nhưng mỗi lần chúng tôi ở chung lại chưa bao giờ khiến tôi hoài nghi tình yêu của bọn họ dành cho tôi.”
“Nhưng sau khi sự việc xảy ra, tôi lại đột nhiên bắt đầu nghi ngờ, đang suy nghĩ ba mẹ tôi đi tới bước này, đến tột cùng là vì cái gì. Tôi không thể hiểu, cũng không thể hiểu được, vì vậy tôi chỉ có thể tự mình tìm kiếm câu trả lời.”
“Quyết định này, tôi nghĩ đối với tất cả những người tham gia vào Bác Sĩ Không Biên Giới, trên thực tế không phải là dễ dàng, bạn bè không hiểu và phản đối, sẽ phải đối mặt với sự thiếu hiểu biết về nguy hiểm và hoàn cảnh khó khăn… Tất cả mọi thứ là những gì tôi phải đối mặt.”
“…… Đã trải qua các bước, phỏng vấn, đào tạo … Chuẩn bị rất nhiều thứ, một tháng sau, tôi nhận được điện thoại về nhiệm vụ đầu tiên……”
……
……
Ba tiếng sau, Elouan lên sân khấu cuối cùng nói xong câu cuối cùng, buổi chia sẻ sẽ chính thức kết thúc.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mấy người Hạ Thiên đứng ở trên sân khấu gập người cảm ơn với những người ngồi dưới khán đài, không ai rời đi sớm, tiếng vỗ tay như sấm vang lên ở trong hội trường rất lâu vờn quanh không dứt, là khẳng định, cũng là cổ vũ.
Là tình nguyện viên tiền tuyến của Bác Sĩ Không Biên Giới, họ hy vọng sẽ thông qua những chia sẻ của riêng họ ngày hôm nay để cho mọi người biết về cuộc sống và công việc của các tình nguyện viên là bác sĩ không biên giới, quan trọng hơn, để khơi dậy sự quan tâm của mọi người đến những người sống trong nghèo đói, chiến tranh hoặc bệnh tật.
Chúng ta có thể chọn để đi đến những nơi này để giúp đỡ những người có nhu cầu, nhưng bọn họ, bởi vì nghèo đói, chiến tranh và thiên tai, không có quyền lựa chọn.
Cô nghĩ rằng ba mẹ cô cũng vậy, mỗi ngày làm việc ở đó, mỗi khi nhìn thấy những nỗ lực của riêng mình có thể “đứng lên hiệu quả”, thậm chí bất cứ khi nào cô nghe bác sĩ nói “thoát khỏi nguy hiểm”, có thể tưởng tượng khuôn mặt vui mừng của ba mẹ.
Đó là một loại vui mừng phát ra từ đáy lòng.
Hạ Thiên nghĩ, cũng giống như mọi người Trung Quốc muốn có cơ hội đến Vạn Lý Trường Thành một lần trong cuộc đời của họ, cô cũng hy vọng rằng ngày càng có nhiều người có thể nghĩ rằng kinh nghiệm tình nguyện này nên là một phần không thể thiếu trong kinh nghiệm cuộc sống của họ.
Thậm chí hy vọng, những người như vậy, không chỉ là sinh viên.
……
Buổi chia sẻ kết thúc, mọi người cùng nhau ăn cơm tối, Tống Âu Dương và Hạ Thiên đưa mấy người Ray về khách sạn, trên đường trở về trường học, Hạ Thiên nhìn ba chữ trong hộp tin nhắn điện thoại gửi tới, mí mắt giật giật, lại lấy điện thoại cất vào trong túi.
Ngày hôm sau.
Ray và vài người lên đường trở về.
Chuyến bay của Elouan là ngày hôm sau, Hạ Thiên đưa anh ta đến sân bay, nói với anh ta những gì muốn nói với anh ta nhưng không kịp nói, cũng không từ chối yêu cầu cái ôm cuối cùng của anh ta.
*
Hiệu quả của buổi chia sẻ hoàn toàn không chỉ thể hiện ở trên người Hạ Thiên.
Trong khoảng thời gian trước kỳ nghỉ đông, dường như bất luận Hạ Thiên đi ở góc nào của trường, luôn có người tới bắt chuyện với cô vài câu.
Thậm chí còn có rất nhiều người đăng ký tham gia vào Hội thanh niên……
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Weibo công khai của cô ngày hôm đó cũng đã tăng hơn hai vạn fans trong khoảng thời gian này.
Tieba cũng sẽ có người nói chuyện không dễ nghe, nhưng đó chỉ là số ít, thậm chí bị những người khác có thể thật lòng lý giải cho bọn họ, hung hăng áp chế.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, ba người Lôi Đình mua chuyến tàu cao tốc sớm nhất về nhà, mà Hạ Thiên bởi vì chờ chuyện trong phòng thí nghiệm của Tống Âu Dương kết thúc, nên cùng anh trễ một tuần.
Trên đường sắt cao tốc trở về, hai người bất ngờ gặp được một người, có lẽ, cũng không phải bất ngờ như vậy.
Rốt sau tin nhắn đó, ông đã thực sự đi cùng với cô trên một chuyến tàu.
Hạ Thiên đơn giản chào hỏi ông ấy, không quá để ý.
Chỉ là ——
Khi Hạ Thiên đọc tin nhắn trên Weibo, cô trả lời người đàn ông nói và gửi kèm ảnh vé “sẽ” đi, thật sự không có gì bất ngờ.
________________________________________
Bởi vậy, không ai phát hiện ra khoảnh khắc Hạ Thiên chần chừ khi Ray vẫy tay ý bảo cô đi đến đó, chần chờ chỉ trong chớp mắt. Cô biết rằng những gì Ray chia sẻ chắc chắn sẽ nói đến ba mẹ cô, nhưng không nghĩ rằng ông ấy sẽ đề cập đến cô.
Thậm chí trong nội dung chia sẻ mà cô chuẩn bị, mặc dù cô có đề cập đến ba mẹ cô, nhưng cô chỉ dự định nói về nó với tư cách là một người thứ ba.
……
Ray dùng sức ôm chặt Hạ Thiên, đi xuống khán đài, giao sân khấu lại cho cô.
Toàn bộ hội trường lớn, ngoại trừ trên sân khấu, phía dưới là một mảnh đen nhánh, yên tĩnh như chỗ không người.
Trong lúc hoảng hốt, làm cho cô có loại ảo giác, trên thế giới này, dường như thật sự chỉ còn lại một mình cô.
Nửa tháng này khi chuẩn bị chia sẻ tư liệu buổi họp này, Hạ Thiên đã đưa ra giả thiết rất nhiều lần mình sẽ nhịn không được bật khóc, thậm chí cảm xúc suy sụp, loại giả thiết này, không chỉ vì ba mẹ cô, còn có lúc cô chỉnh sửa ảnh chụp, những người trong trí nhớ của cô, trong cuộc sống, mỗi người đều xuất hiện.
Nhưng thật bất ngờ, lúc này cô lại bình tĩnh đến lạ.
Hạ Thiên chuyển tầm mắt đến người đàn ông không biết từ khi nào đang đứng ở vị trí mình vừa đứng, không thể phát hiện ra một nụ cười, cô dùng hành động nói cho những người không có bất kỳ chỗ dựa nào —— thế giới này chưa bao giờ quên bọn họ.
Mà anh lại vẫn luôn ở dùng hành động nói cho cô biết—— Đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây.
*
“Nhận được tin ba mẹ tôi qua đời, là 11 giờ đêm ngày 19 tháng 8 năm ngoái, trước đó, tôi còn mong chờ có thể trước khi mình tới nơi này học đại học, có thể gặp ba mẹ tôi một lần, bởi vì ba mẹ tôi nói sau khi nhiệm vụ kia kết thúc, bọn họ vừa vặn có thể có gần một tháng nghỉ phép.”
Hạ Thiên nhìn hội trường tối om, chậm rãi nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cúp điện thoại, tôi không khóc, chỉ là cảm thấy cả người hơi hoảng hốt, nghĩ nhất định là mình đang nằm mơ, ngay sau đó lại trong lòng cười nhạo chính mình bất hiếu, bất luận như thế nào, như thế nào có thể mơ thấy ba mẹ mình qua đời chứ?”
“Tôi không thể nhớ làm thế nào tôi đi đến nhà hàng xóm của mình, nhưng sau đó nghe anh ấy nói với tôi, trên mặt tôi không có biểu hiện gì, chỉ là hốc mắt đỏ lặp đi lặp lại một lần nữa rồi một lần nữa ‘Ba mẹ em không còn nữa……’”
“Hai ngày sau, nhân viên công tác đem của Bác Sĩ Không Biên Giới mang tro cốt của ba mẹ tôi đến giao lại cho tôi, bọn họ và nhóm bạn thân của tôi đã giúp tôi tổ chức tang lễ cho họ, sau đám tang, tôi đã tự nhốt mình, suốt hai tuần.”
……
“Từ nhỏ đến lớn, tôi tự nhận mình không có cái gọi là thời kỳ phản nghịch gì, tuy rằng ba mẹ thường xuyên không ở bên cạnh tôi, nhưng mỗi lần chúng tôi ở chung lại chưa bao giờ khiến tôi hoài nghi tình yêu của bọn họ dành cho tôi.”
“Nhưng sau khi sự việc xảy ra, tôi lại đột nhiên bắt đầu nghi ngờ, đang suy nghĩ ba mẹ tôi đi tới bước này, đến tột cùng là vì cái gì. Tôi không thể hiểu, cũng không thể hiểu được, vì vậy tôi chỉ có thể tự mình tìm kiếm câu trả lời.”
“Quyết định này, tôi nghĩ đối với tất cả những người tham gia vào Bác Sĩ Không Biên Giới, trên thực tế không phải là dễ dàng, bạn bè không hiểu và phản đối, sẽ phải đối mặt với sự thiếu hiểu biết về nguy hiểm và hoàn cảnh khó khăn… Tất cả mọi thứ là những gì tôi phải đối mặt.”
“…… Đã trải qua các bước, phỏng vấn, đào tạo … Chuẩn bị rất nhiều thứ, một tháng sau, tôi nhận được điện thoại về nhiệm vụ đầu tiên……”
……
……
Ba tiếng sau, Elouan lên sân khấu cuối cùng nói xong câu cuối cùng, buổi chia sẻ sẽ chính thức kết thúc.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mấy người Hạ Thiên đứng ở trên sân khấu gập người cảm ơn với những người ngồi dưới khán đài, không ai rời đi sớm, tiếng vỗ tay như sấm vang lên ở trong hội trường rất lâu vờn quanh không dứt, là khẳng định, cũng là cổ vũ.
Là tình nguyện viên tiền tuyến của Bác Sĩ Không Biên Giới, họ hy vọng sẽ thông qua những chia sẻ của riêng họ ngày hôm nay để cho mọi người biết về cuộc sống và công việc của các tình nguyện viên là bác sĩ không biên giới, quan trọng hơn, để khơi dậy sự quan tâm của mọi người đến những người sống trong nghèo đói, chiến tranh hoặc bệnh tật.
Chúng ta có thể chọn để đi đến những nơi này để giúp đỡ những người có nhu cầu, nhưng bọn họ, bởi vì nghèo đói, chiến tranh và thiên tai, không có quyền lựa chọn.
Cô nghĩ rằng ba mẹ cô cũng vậy, mỗi ngày làm việc ở đó, mỗi khi nhìn thấy những nỗ lực của riêng mình có thể “đứng lên hiệu quả”, thậm chí bất cứ khi nào cô nghe bác sĩ nói “thoát khỏi nguy hiểm”, có thể tưởng tượng khuôn mặt vui mừng của ba mẹ.
Đó là một loại vui mừng phát ra từ đáy lòng.
Hạ Thiên nghĩ, cũng giống như mọi người Trung Quốc muốn có cơ hội đến Vạn Lý Trường Thành một lần trong cuộc đời của họ, cô cũng hy vọng rằng ngày càng có nhiều người có thể nghĩ rằng kinh nghiệm tình nguyện này nên là một phần không thể thiếu trong kinh nghiệm cuộc sống của họ.
Thậm chí hy vọng, những người như vậy, không chỉ là sinh viên.
……
Buổi chia sẻ kết thúc, mọi người cùng nhau ăn cơm tối, Tống Âu Dương và Hạ Thiên đưa mấy người Ray về khách sạn, trên đường trở về trường học, Hạ Thiên nhìn ba chữ trong hộp tin nhắn điện thoại gửi tới, mí mắt giật giật, lại lấy điện thoại cất vào trong túi.
Ngày hôm sau.
Ray và vài người lên đường trở về.
Chuyến bay của Elouan là ngày hôm sau, Hạ Thiên đưa anh ta đến sân bay, nói với anh ta những gì muốn nói với anh ta nhưng không kịp nói, cũng không từ chối yêu cầu cái ôm cuối cùng của anh ta.
*
Hiệu quả của buổi chia sẻ hoàn toàn không chỉ thể hiện ở trên người Hạ Thiên.
Trong khoảng thời gian trước kỳ nghỉ đông, dường như bất luận Hạ Thiên đi ở góc nào của trường, luôn có người tới bắt chuyện với cô vài câu.
Thậm chí còn có rất nhiều người đăng ký tham gia vào Hội thanh niên……
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Weibo công khai của cô ngày hôm đó cũng đã tăng hơn hai vạn fans trong khoảng thời gian này.
Tieba cũng sẽ có người nói chuyện không dễ nghe, nhưng đó chỉ là số ít, thậm chí bị những người khác có thể thật lòng lý giải cho bọn họ, hung hăng áp chế.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, ba người Lôi Đình mua chuyến tàu cao tốc sớm nhất về nhà, mà Hạ Thiên bởi vì chờ chuyện trong phòng thí nghiệm của Tống Âu Dương kết thúc, nên cùng anh trễ một tuần.
Trên đường sắt cao tốc trở về, hai người bất ngờ gặp được một người, có lẽ, cũng không phải bất ngờ như vậy.
Rốt sau tin nhắn đó, ông đã thực sự đi cùng với cô trên một chuyến tàu.
Hạ Thiên đơn giản chào hỏi ông ấy, không quá để ý.
Chỉ là ——
Khi Hạ Thiên đọc tin nhắn trên Weibo, cô trả lời người đàn ông nói và gửi kèm ảnh vé “sẽ” đi, thật sự không có gì bất ngờ.
________________________________________