• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương (3 Viewers)

  • Chương 15: Vị Khách Lạ

Lương Vĩnh Khang sau khi đi đến trụ sở công an phường, hắn lúc này mới nhận ra, chuyện này hoàn toàn không có đơn giản như hắn nghĩ.
“Anh Khang, theo điều tra của chúng tôi, thì anh rõ ràng là cố ý đánh người.

Những người kia chẳng qua chỉ là dùng lời nói để đôi co với anh mà thôi.

Nhưng anh lại dùng hành động để nói chuyện với bọn họ, còn gây thương tích.

Anh làm như vậy, chính là hành động trái với pháp luật.

Chính vì thế, tôi đề nghị anh hãy ký tên vào tờ khai này!” Gã cảnh sát mập mạp vừa nói chuyện, vừa đẩy một tờ khẩu cung đã được chuẩn bị sẵn về phía Lương Vĩnh Khang.
Lúc này không cần nghĩ, Lương Vĩnh Khang cũng biết nội dung trong là hoàn toàn bất lợi đối với mình.

Cho nên hắn mới lắc đầu, nhìn lấy cảnh sát mập mạp, cười nói: “Anh cảnh sát, có vẻ như chuyện này các anh đã tính toán từ trước hết rồi nhỉ? Lúc bọn côn đồ đến gây sự với tôi, các anh tại sao không có mặt để can thiệp? Lúc có người đang làm khó tôi, các anh lại ở chỗ nào? Vậy mà, khi mọi chuyện vừa được giải quyết xong, các anh liền có mặt đúng lúc.


Cái này, cũng thật sự quá khéo rồi phải không?”
“Này, anh! Tôi đề nghị anh hãy ăn nói cho cẩn thận.

Nếu anh còn ăn nói lung tung như vậy nữa, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, là anh đang có hành vị đe dọa người thi hành công vụ đấy! Đến lúc đó, tội của anh sẽ nặng hơn nhiều nữa?! Tôi khuyên anh một câu, anh vẫn là ngoan ngoãn ký vào tờ khẩu cung này đi!” Gã cảnh sát mập mạp dường như có chút chột dạ, khuôn mặt đầy mở của gã không khỏi rung lên một trận.
“Rung… rung…”
Mà đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lương Vĩnh Khang lại đột ngột vang lên một trận.

Hắn nhất thời có chút quái lạ, khi nhìn dãy số trên điện thoại là do Trương Nhã Kỳ gọi đến.
“Anh cảnh sát, tôi có thể nghe điện thoại được không?” Lương Vĩnh Khang tuy rằng cảm thấy rất khó chịu với thái độ làm việc của gã cảnh sát mập này, thế nhưng hắn vẫn rất lịch sự mà hỏi thăm một tiếng.
Đương nhiên lúc này gã cảnh sát mập cũng không có lý do gì ngăn cản việc Lương Vĩnh Khang nghe điện thoại, cho nên chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Tùy tiện!”
“Cảm ơn!”
Thế nhưng, Lương Vĩnh Khang vẫn lịch sử đáp lại một tiếng, sau đó bắt đầu ấn máy nghe cuộc gọi của Trương Nhã Kỳ gọi đến.
“A lô, tôi nghe đây!” Sau khi nhận cuộc gọi, Lương Vĩnh Khang liền thấp giọng nói.
Mà Trương Nhã Kỳ lúc này đã lạnh giọng nói ra: “Anh đang ở đâu?”
Nghe ra mùi vị trong giọng nói của Trương Nhã Kỳ không được tốt lắm, Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút lúng túng, không biết phải giải thích với cô như thế nào cho phải.
Nghĩ một lúc, Lương Vĩnh Khang liền đáp lại: “Tôi đang ở đồn cảnh sát, cô tìm tôi có việc gì không?”
“Ở đồn cảnh sát? Anh làm gì lại ở đồn cảnh sát?” Giọng nói của Trương Nhã Kỳ lúc này đã cho thấy có sự không hài lòng ở bên trong.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng không thể làm gì khác hơn, liền bắt đầu đem toàn bộ sự việc diễn ra nói qua một lượt.
Nghe xong tường thuật của Lương Vĩnh Khang, Trương Nhã Kỳ cũng không có nói thêm câu nào, liền nhanh chóng tắt điện thoại.
Mặc dù đã biết rõ cái tính nết này của nàng, nhưng Lương Vĩnh Khang nhất thời cũng phiền muộn không thôi.

Hắn cảm giác, như mình làm người thật sự rất là thất bại.
Mà lúc này, qua chừng một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của gã cảnh sát mập mạp, bất ngờ đổ chuông một trận.

Gã cũng không biết là ai lại gọi điện cho mình vào lúc này.

Nhưng khi nhìn thấy là số điện thoại của thủ trưởng gọi đến, hắn không khỏi vội vàng bắt mắt.

Thế nhưng, khi hắn vừa mới ấn gọi, liền nghe một trận tiếng mắng, như muốn té nước vào mặt: “Anh làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Anh có biết vừa rồi tôi mới bị cấp trên gọi điện tới khiển trách cho một trận hay không? Rốt cuộc thì các anh đã làm việc như thế nào, hả?”
Gã cảnh sát mập mạp có chút mơ hồ, gã rốt cuộc cũng không hiểu mình làm sao lại bị mắng như vậy.

Cho nên lúc này, gã mới bắt đầu nhỏ giọng nói: “Thủ trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bọn em vừa mới thi hành nhiệm vụ trở về, hoàn toàn có biết gì đâu?”
“Các cậu còn nói là không biết gì đâu, không biết gì đâu? Cậu các biết là vừa rồi tôi bị ai gọi điện đến khiển trách hay không? Là bí thư thành phố đấy, cậu có biết hay không hả?” Âm thanh bên trong điện thoại vẫn không hề giảm đi một chút nào, thậm chí Lương Vĩnh Khang đang ở một góc đằng xa, vẫn có thể nghe được văng vẳng bên tai.
“Cái này, thủ trưởng, em thật sự là không biết gì cả? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thủ trưởng có thể nói rõ ràng ra cho em được không?” Gã cảnh sát mập mạp rốt cuộc cũng biết được tình hình có chút nghiêm trọng, chính vì vậy gã mới hơi hốt hoảng, nói.
“Đợi đến khi các cậu biết được chuyện mình làm rồi, tôi cũng theo các cậu bị kéo ra khỏi ngành mất!” Tuy rằng giọng nói vẫn còn đang rất tức giận, nhưng âm thanh lúc này đã có chút dịu đi.
“Vừa rồi có phải các cậu mới bắt một người đàn ông vào đồn đúng không?” Sáu một hồi điều chỉnh lại cảm xúc, âm thanh bên trong điện thoại lại vang lên.
Gã cảnh sát mập mạp, lúc này mới nhớ đến cú điện thoại vừa rồi của Lương Vĩnh Khang, tron lòng hắn nhất thời lạnh buột, liền nhanh chóng gật đầu đáp: “Dạ, đúng như vậy ạ?!”
“Vậy cậu ta bị bắt vì tội gì?”
“Dạ, là hành hung đánh người ạ!”
“Bằng chứng cụ thể như thế nào?”
“Cái này…”
Nghe hỏi đến chuyện này, gã cảnh sát mập mạp chỉ có thể ấp úng, không đáp.

Mà vị trưởng phòng kia liền lập tức quát lên: “Cái này, cái gì? Các anh đừng nghĩ rằng tôi là thằng ngu, các anh còn không biết người ta có thân phận như thế nào, có thể tùy tiện ép người được sao? Nhanh chóng đem sự việc lần này giải quyết triệt để cho tôi, nghe rõ chưa?!”
Lại bị mắng một trận, gã cảnh sát mập mạp chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Qua một hồi yên ả, hắn mới thấp giọng nói: “Thế nhưng, thưa thủ trưởng! Người kia cũng không phải là người đơn giản, em cũng không dám đắc tội với người ta, thủ trưởng thấy nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa đây?”
“Là ai?” Vị trưởng phong kia dường như cũng rất hiểu biết về cấp dưới của mình, cho nên trực tiếp liền mở miện hỏi.
“Là Lý Trường Phong, làm bên bộ phận bảo an của tập đoàn Viễn Đông, nghe nói cậu ta là người có xuất thân không tầm thường, cũng có người ở phía trên đỡ đầu!” Gã mập nhanh chóng nói ra thân thế của Lý Trường Phong.
Mà vị trưởng phòng cảnh sát điều tra, nghe được cũng im lặng một lúc, sau đó mới thấp giọng nói: “Vậy thì cứ để cho hai người bọn họ tự giải quyết với nhau đi! Cả hai người bọn họ chúng ta đều không gây vào được, cậu hiểu ý tôi nói rồi chứ?!”
Gã mập đương nhiên là rất thức thời, gã nhanh chóng đáp lại: “Dạ, em hiểu rồi, thưa thủ trưởng!”
Nói xong, vị trưởng phòng kia cũng nhanh chóng tắt máy.

Mà gã mập lúc này nhìn về phía Lương Vĩnh Khang, ánh mắt cũng rất khác thường.
“Khụ khụ, anh Khang, sau một hồi điều tra và thẩm vấn, chúng tôi xét thấy hành vi của anh không phải là hành hung, cố ý gây thương tích, cho nên chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa! Hy vọng là lần sau, khi có vụ việc tương tự xảy ra, anh hãy thông báo cho cảnh sát chúng tôi làm việc, cũng không nên có hành động tương tự như lần này nữa!”
Lương Vĩnh Khang nhìn lấy gã cảnh sát trước mặt, trong ánh mắt không khỏi lộ lên một tia khác thường.


Nhưng rồi hắn cũng không nói gì thêm, chỉ đơn giản gật đầu nói: “Vậy anh cảnh sát, anh có cần tôi ký tên vào bản khẩu cung này nữa không?”
Sắc mặt của gã cảnh sát nhanh chóng đỏ lên, gã vội vàng cầm lấy tờ khẩu cung cất vào trong cặp tài liệu, sau đó cười giả lả, nói: “Không cần, không cần! Sự việc vừa rồi chẳng qua là do hiểu lầm mà thôi, đơn giản chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
Lương Vĩnh Khang thấy vậy cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ nhún nhún vai rồi đứng dậy rời đi.

Nhưng khi đi được đến cửa, hắn liền thấy một vị cảnh sát, đeo quân hàm trung tá, bước tới gần phía mình nói: “Cậu là cậu Khang có phải không? Vừa rồi thật sự là ngại quá, cấp dưới của tôi làm việc hơi thiếu trách nhiệm, dẫn đến sai sót trong công tác điều tra.

Anh có gì thông cảm mà bỏ qua cho chúng tôi đi nhé!”
Lương Vĩnh Khang cũng không biết người đàn ông này là người nào, nhưng theo như quân hàm trên vai áo, hắn cũng biết người này hẳn là thủ trưởng nào đó của gã cảnh sát mập mạp kia.
Cho nên lúc này, Lương Vĩnh Khang mới cười nói: “Tôi cũng không có vấn đề gì lớn! Chỉ là, tôi rất hy vọng mỗi người các anh đều làm việc theo đúng pháp luật, theo đúng lương tâm của mình.

Có những thứ, có thể mua được bằng tiền, thậm chí là mua được bằng rất nhiều tiền.

Nhưng lương tâm của mỗi người, đều không phải là thứ có thể mua được bằng tiền bạc đâu! Cho nên, các anh mỗi lần muốn làm việc gì, thì hãy tự vấn lương tâm của mình lại xem, các anh có xứng đáng với quân hàm trên vai áo của mình hay không? Dù sao, tôi cũng từng là một người lính, tôi hiểu cảm giác thiêng liêng khi mình mang theo cầu vai trên vai áo là như thế nào!”
Nói xong những lời này, Lương Vĩnh Khang cũng mặc kệ hai người bọn họ có hiểu những gì mình nói hay không.

Hắn liền trực tiếp rời khỏi trụ sở công an phường, đi ra phía ngoài cổng.
Mà lúc này, Trương Nhã Kỳ không biết từ đâu chạy đến, lù lù xuất hiện ở trước mặt của Lương Vĩnh Khang, làm cho hắn một trận giật mình không thôi.
“Cô, cô đến đây làm gì?” Lương Vĩnh Khang nhất thời có chút kinh ngạc nói.
“Anh mau lên xe đi!” Thế nhưng Trương Nhã Kỳ cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, mà lạnh lùng xoay mặt rời đi, đến bên cạnh chiếc xe của mình.
Mãi một lúc sau, Lương Vĩnh Khang mới kịp thời phản ứng, cũng vội vội vàng vàng mà chạy đuổi theo.
Thế nhưng trong xe lúc này, cũng không phải chỉ có một mình Trương Nhã Kỳ..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom